Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 130



Châu Thiện nghe vậy chỉ là lạnh nhạt nâng mí mắt lên liếc qua mấy người, dường như cô không hề ngạc nhiên, đã đoán trước hết tất cả:

“Không cần thiết chú ý đầu Phật, quan trọng nhất là tìm được thân thể của nó, nếu không thì trong vòng ba ngày không thể tránh khỏi tai nạn đổ máu.”

Lưu Phú thay đổi sắc mặt hỏi:

“Vậy phải đi đâu tìm?”

Vẻ mặt của Châu Thiện không khẩn trương chút nào:

“Không sao, có thể hỏi ra.”

“Hỏi ai?”

Châu Thiện bày ra ba quả đồng tiền:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng nó."

Phép bói toán bằng tiền cổ được dùng nhiều nhất trong Dịch Kinh, cũng là phương pháp lưu truyền rộng nhất. Trước khi bói phải ở trong lòng đọc thầm việc muốn hỏi, niệm xong đặt ba đồng tiền vào lòng bàn tay khép lại, hoặc bỏ vào ống tre, mai rùa, lắc bàn tay hoặc ống tre, mai rùa, ném đồng tiền lên bàn quan sát mặt trái phải. Đồng tiền mặt phải là dương, mặt trái là âm, lấy ý thiên thanh giản hư là dương, địa trọng phồn thực là âm.

Hiện tại Châu Thiện không mang ống tre hoặc mai rùa, hơn nữa vừa rồi bói Phó Kỳ Thâm bị cắn ngược, khí huyết không ổn định, không thể dùng cách bấm đốt ngón tay, đành dùng đồng tiền xem bói.

Đồng tiền này là ngày xưa Châu Thiện lấy từ nhà Phan Mỹ Long, nuôi dưỡng mấy năm, lây dính linh khí, hiện giờ cũng có thể dùng làm pháp khí, sử dụng nó hỏi chuyện, vì có pháp lực thêm vào nên bói càng rõ hơn là bấm đốt ngón tay.

Châu Thiện ném đồng tiền xuống đất, lặp đi lặp lại sáu lần, nhớ rõ âm dương, rõ ràng quẻ tượng mới đứng thẳng dậy, đi xuống khu liều cầm xẻng sắt:

“Đi thôi.”

Lưu Phú mừng rỡ hỏi:

“Đã bói ra được?”

Châu Thiện nhíu mày nói:

“Không.”

Thấy nét mừng trên mặt Lưu Phú thu lại, Châu Thiện mới thản nhiên ra tiếng giải thích:

“Phá trận pháp trước mới tìm thân Phật.”

Sau khi xem bói Châu Thiện mới biết, thì ra cách cục phong thủy chỗ này là trong đại trận chồng tiểu trận, có đại trận bị phá che đậy, thầy phong thủy tầm thường khó mà phát hiện tiểu trận ở bên trong.

Không phá tiểu trận thì đầu Phật còn đứt, tử kiếp chưa xong, âm khí ở đây sẽ càng lúc càng nặng.

Cứ thế mãi, chỉ sợ phong thủy bảo địa sẽ mất hết bóng người, tất cả sinh linh đều không may mắn thoát khỏi.

Châu Thiện thấy lạ ở chỗ tại sao vị tiền bối kia tốn công sức như vậy bày ra một cục phong thủy to lớn tại đây?

Có hai điểm mâu thuẫn lẫn nhau là đại trận rõ ràng là nuôi dưỡng linh khí, hiển nhiên vị tiền bối kia cũng không muốn phá tan tành phong thủy ở đây. Nếu không phải công trường tùy ý đục đẽo phá hủy phong thủy trận, tà sát trên Phật đứt đầu sẽ luôn bị phong thủy pháp trận áp chế, sẽ không xảy ra chuyện.

Phật đứt đầu, phong thủy trận, địa thế rồng nằm, bên dưới mảnh đất này rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào mà phải làm ra cục như vậy?

Dù che đậy cỡ nào thì khi muốn bày ra phong thủy trận vẫn phải lộ chút tung tích, thí dụ như d.a.o động linh lực mỏng manh trong không khí.

Châu Thiện lấy ra la bàn bát quái, trong lòng mặc niệm việc mình muốn hỏi, pháp lực rót vào ngón trỏ, nhẹ gảy kim la bàn.

Kim chỉ hướng xoay mấy vòng mới từ từ dừng lại, chỉ một phương hướng.

Châu Thiện cau mày, thấy Lưu Phú há mồm lại muốn hỏi, cô đặt tay bên môi suỵt một cái, tiếp đó bước nhanh đi hướng kia.

Hơi ẩm trong không khí càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ẩm ướt, sương mù như làn khói trắng quanh quẩn trước chóp mũi của Châu Thiện thật lâu không tán.

Mấy người Lưu Phú, Cam Viễn cũng theo kịp, thấy núi rừng nơi đây bị sương mù trắng m.ô.n.g lung bao phủ, Lưu Phú cảm thán:

“Chỗ tốt.”

Sau khi khu biệt thự núi Long Nhai hoang phế thì chừa ra một miếng thịt to, Lưu Phú suy xét được điểm này nên mới vất vả cực khổ chọn chỗ, chọn nơi này để xây khu biệt thự.

Thời nay tôn trọng nguyên sinh thái thuần tự nhiên, chỗ này thích hợp nhất.

Châu Thiện híp mắt nhìn sương mù mỏng manh trong núi rừng, đúng là chỗ tốt, nếu địa thế long mạch rồng lặn không bị đứt thì càng tốt.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 131



Châu Thiện bước thấp bước cao vào sâu hơn, con đường dưới chân nhanh chóng trở nên bùn lầy, rêu xanh mọc rậm rạp, gần như không tìm được chỗ đặt chân. Gần đó có một lùm cây vững chắc như một vòng đai xanh, tuy là lùm cây nhưng cũng cao cỡ một người, chắn tầm nhìn.

Châu Thiện đột nhiên giơ tay ngăn lại thế đi của nhóm người:

“Các người đừng đi vào.”

“Tại“ Đội trưởng Hoàng há mồm muốn hỏi.

Châu Thiện nửa cười nửa không: "Không có tại sao, muốn c.h.ế.t thì đi vào cùng.”

Mấy người nghe vậy cùng thụt lùi mấy bước.

Châu Thiện thầm trợn trắng mắt, vạch một chỗ lùm cây nhanh nhẹn chui vào.

Chân đạp lên đất mềm, Châu Thiện liền cảm thấy nơi này dường như hơi không thích hợp.

Sau lưng ập đến luồng gió tanh, sức lực hung hăng kèm tiếng xé gió chụp về phía lưng Châu Thiện.

Châu Thiện đếm thầm một hai ba, chờ sức lực đánh tới gần thì nhanh nhẹn xoay người, tung chân đá tan tành thứ sau lưng.

Thật sự đá tan tành.

Một bộ xương người trắng phau giống như còn có ý thức kêu răng rắc, cố gắng muốn ghép lại thân thể của mình.

Châu Thiện nhìn cảnh tượng kỳ dị một khúc xương tay lần mò khắp nơi, tìm một khúc xương rơi dưới đất dán lên người, mí mắt cô giật giật, không chút do dự một cước giẫm lên xương tay kia.

Răng rắc!

Xương tay nguyên vẹn bỗng chốc biến thành xương vụn.

Châu Thiện không biết mệt đạp những khúc xương còn lại, rồi mới ngước mắt nhìn phương xa.

Sương mù trắng ở đây đậm như sữa bò, che lấp tầm mắt, nhưng Châu Thiện thoáng nghe tiếng động khe khẽ trong sương mù, tiếng động nối liền giống tiếng răng rắc vừa nghe được.

Châu Thiện không sốt ruột nhìn cho rõ, mà là cúi người nhặt thứ treo trên khung xương mới bị cô đạp nát, là một mảnh vải phai màu nhỏ.

Châu Thiện không rành về quần áo của phàm nhân, nhưng mảnh vải nhỏ này rất quen mặt, cô đã thấy trong TV, là quân phục.

Châu Thiện đã vào trận, trận này hẳn là dùng để vây khốn một thứ gì đó.

Trên tay Châu Thiện còn cầm mảnh quân phục rách, mở tuệ nhãn, cẩn thận đi tới trước tìm kiếm.

Những làn khói trắng này không có chỗ che giấu trước tuệ nhãn, Châu Thiện rất nhanh đến nơi sát khí nặng nhất.

Là một hồ sâu màu xanh đen, bên hồ dựng một tảng đá lớn màu xanh, trên tảng đá khắc ba chữ to màu đỏ máu, Tích Long Đàm.

Kim la bàn trên tay phải của Châu Thiện bỗng xoay tít, chợt xảy ra biến cố.

Từng bóng trắng bay ra từ hồ sâu màu đen, mùi tanh hôi tràn ngập xoang mũi của cô.

Châu Thiện tập trung nhìn vào, chỉ thấy mấy chục bộ xương giống như vừa rồi rơi xuống ven hồ, răng rắc bò về phía cô.

Trong cảnh tượng khiến người sợ hãi này, cảm giác đầu tiên của Châu Thiện là vui mừng.

May mắn vừa rồi cô không mang mấy người kia đi vào, giờ thì có thể tha hồ phát huy.

Thật sự là lâu rồi không đánh nhau, hơi bị nghứa nghề.

Châu Thiện nhún mũi chân nhảy lên cao, lấy ra d.a.o găm, nhìn xương trắng u ám ở bên dưới, khóe môi cong lên nụ cười dữ tợn.

Châu Thiện giống như viên đạn pháo nhỏ từ trên trời giáng xuống, d.a.o găm bay ra từng tàn ảnh, tùy ý lướt qua trong xương trắng rậm rạp. Châu Thiện sử dụng cách ngốc nhất cũng là thư giãn gân cốt nhất, đánh gần thân.

Lưỡi d.a.o đen giống như lưỡi hái địa ngục tùy ý tách rời xương trắng, mỗi nhát c.h.é.m xuống là mặt cắt phẳng lì, khung xương không thể lắp ráp lại được nữa.

Mười mấy phút sau, Châu Thiện mới đứng trên mặt đất thở hổn hển, người ướt mồ hôi, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn lạ thường.

Bên cạnh Châu Thiện rơi đầy xương trắng, cảnh tượng này phối hợp thân hình nhỏ xinh và ý cười gian xảo trông hơi bị hung tàn.

Những chiếc đầu lâu mờ mịt rớt xuống đất, hai khớp hàm khép mở dường như muốn g*m c*n cái gì.

Kế tiếp, Châu Thiện nhảy tới nhảy lui trên những chiếc đầu lâu như chơi nhảy ô, mỗi lần đạp là dưới chân phát ra tiếng răng rắc trong trẻo, mớ đầu lâu bị đạp nát.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 132



Khi Châu Thiện đến gần Tích Long Đàm thì đã không nghe được những tiếng răng rắc nữa, nhưng nước hồ vẫn là màu đen, thối hoắc.

Châu Thiện trống rỗng móc ra một tấm bùa trừ uế, ngón tay phất nhẹ, bùa vàng bay vào Tích Long Đàm, khoảnh khắc rơi xuống nước thì phực cháy.

Lửa màu xanh lá cháy thật lâu không thấy tắt, Châu Thiện không có kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt rơi xuống tảng đá to viết chữ Tích Long Đàm.

Châu Thiện cau mày chậm rãi đi tới, lưng tảng đá cũng có chữ tiểu triện màu đỏ, viết đầy mặt đá.

Thì ra trận pháp lớn nhỏ ở đây do một vị cao nhân thời cũ Nam Môn đã khắc.

Hoa quốc trước khi lập quốc từng bị gót sắt nước ngoài xâm nhập, dân chúng lầm than, những kẻ xâm nhập thảm vô nhân đạo, mỗi đến một chỗ đều g.i.ế.c sạch cướp sạch thiêu sạch, cho dù là phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt thì chúng cũng không chịu tha.

Thuở xưa thành phố Bình Viễn dân phong dũng mãnh, sống không nổi nữa nên đám thanh niên trai tráng thành giặc cỏ, ban ngày làm nông dân, buổi tối làm thổ phỉ, dựa vào trấn lột tiền của người giàu mà sống. Thành phố dũng mãnh như vậy vẫn không thể tránh khỏi kẻ xâm nhập cướp sạch.

Trùm băng cướp dũng mãnh nhất tên là Lưu Đại Quý, vợ con của hắn bị những kẻ xâm nhập g.i.ế.c c.h.ế.t đã chọc giận hắn. Lưu Đại Quý đầu tiên là mang theo mấy huynh đệ lẻn vào nơi những người này cắm trại, chuốc thuốc ngủ vào thức ăn của họ, đến tối thì mang theo băng cướp của mình đánh vào trại lính, cứ như thế một tiểu đội lính nước ngoài bị chặt đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy bọn họ cũng mất nhiều hương thân, nhưng dẫu sao đã g.i.ế.c sạch tiểu đội xâm lược. Lưu Đại Quý bừng bừng lửa giận vứt hết xác kẻ địch xuống Tích Long Đàm.

Tiếp đó Tích Long Đàm bắt đầu có quỷ phá, nhiều hương thân mất tích khi đi đốn củi ở gần đó, hoặc là không tìm được, hoặc là tìm được thì cũng bị cắn chỉ còn lại một bộ xương.

Lúc ấy nghề phong thủy rất phát đạt, bọn họ nhanh chóng mời một cao nhân đến xem, mới biết thì ra là xác c.h.ế.t dưới Tích Long Đàm quấy phá. Đám binh sĩ không cam lòng bị các thôn dân hữu dũng vô mưu g.i.ế.c chết, đều biến thành tà vật, hơn nữa quân nhân vốn có sát khí nặng, cho nên cao nhân cũng không cách nào thanh trừ những tà vật đó.

Không còn cách nào khác, vị tiền bối kia khiến cho các thôn dân đúc một tượng Phật Thanh Đồng, thả tượng Phật xuống Tích Long Đàm áp chế sát khí trên người đám tà vật. Người này lo lắng có người lạc vào đây nên bày ra một trận pháp mê chướng, hạ phong ấn, khiến người tầm thường không thể vào.

Ai biết mấy chục năm trôi qua, bởi vì bài trừ phong kiến nên câu chuyện của Tích Long Đàm dần thất truyền trong thành phố Bình Viễn, Lưu Phú chọn một mảnh ‘phong thủy bảo địa’ như vậy phá thổ động công, trước tiên là làm hỏng thế rồng lặn, phá vỡ cân bằng mà vị tiền bối kia khổ sở duy trì.

Pháp lực của tiền bối kia không đủ, phải mượn cách cục phong thủy ở đây mới phong ấn đám tà vật được, công trường của Lưu Phú đầu tiên là làm loạn phong thủy ở đây, chính khó áp tà, đứng mũi chịu sào bị sát khí xâm nhiễm tượng Phật Thanh Đồng cách tà vật gần nhất.

Cho nên Phật mở mắt biến thành Phật nhắm mắt, Phật khí chính nghĩa bị nhiễm tà khí, đầu Phật bị tà vật bẻ rớt, tượng Phật hoàn toàn không áp chế được tà vật nữa, hiện giờ cũng thành hung linh, nó muốn trả thù, nhằm vào đám công nhân của công trường phá phong thủy rồng lặn.

Có thể tưởng tượng, đại trận bị phá thì tiểu trận khó mà phong ấn mấy thứ kia lâu được. Chờ đám quỷ quái này mò rõ quy luật của trận pháp nhỏ đó thì chúng nó sẽ ồ ạt ùa ra, gặm sạch công nhân trên công trường.

Bên dưới trăm chữ triệt là mấy chữ to màu đỏ rợn người ‘Vùng đất dữ Tích Long Đàm, xin đừng vào’.

Châu Thiện có chút vô tội nhướng mày, mấy thứ vừa rồi thật sự tà đến thế sao?

Tại sao đều yếu xìu như thế? Cô còn chưa vận động đã ghiền.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 133



Nếu như thầy phong thủy tầm thường tiến đến, gặp phải mấy thứ này thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Đáng tiếc chúng nó gặp phải là Châu Thiện.

Châu Thiện nhàm chán đá vụn xương dưới đất, những tà vật này còn chưa kịp làm ác đã tan thành mây khói.

Chậc, dường như hơi tội nghiệp nhỉ.

Nhưng mà ngay sau đó, Châu Thiện lại đạp mạnh mấy cái lên xương vụn.

Hoa quốc là vùng đất Thiên Đình che chở, cùng một mạch với Đạo giáo, các ngươi là cái thá gì mà dám làm loạn trên mảnh đất Hoa quốc, nếu cô đầu thai sớm hơn mấy chục năm

Đương nhiên, sẽ không có chữ nếu.

Từ khi nào ngọn lửa xanh trên Tích Long Đàm đã tắt, lại lộ ra hồ nước trong suốt thấy đáy.

Châu Thiện cúi người múc nước trong lên, nhìn cam lộ chảy qua kẽ tay rơi xuống hồ, cảm thấy vui mừng.

Nước trong vắt, tượng Phật không đầu bị xích sắt dày nặng trói dưới Tích Long Đàm cũng hiện rõ.

Châu Thiện vươn tay chạm mặt nước, lẩm bẩm:

“Điều ngươi nên làm đã làm xong, đi giải quyết cho xong hậu sự đi.”

Châu Thiện vừa dứt lời, xích sắt trói tượng Phật không đầu chợt thả lỏng, nước vỗ vào bờ, dòng nước trong lành nổi bọt, cột nước b.ắ.n lên vỗ vào tảng đá bên bờ.

May mà Châu Thiện lùi nhanh, nếu không đã bị nước hồ bỗng dâng lên tưới ướt người. Mãi khi nước hồ lại trong veo Châu Thiện mới chậm rãi bước tới xem, xích sắt còn ở đáy hồ nhưng tượng Phật đã biến mất.

Tà vật bị diệt, tiểu trận pháp tự động bị phá, sương mù trắng cũng tan biến.

Khóe môi Châu Thiện cong lên, đi trở về.

Cô quay về chưa bao lâu đã thấy mấy người Lưu Phú ướt đẫm mồ hôi.

Lưu Phú còn cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt: “Công trường đã xảy ra chuyện, đại sư."

Châu Thiện nhướng mày:

“Ồ?”

Đoàn người nhanh chóng quay về công trường, mới phát hiện từ khi nào trên công trường xuất hiện một bức tượng Phật Thanh Đồng, cao cỡ hai người, mắt Phật mở to từ bi nhìn thế gian.

Đầu Phật gãy đã gắn liền với thân Phật không lộ kẽ hở, Phật dữ nhắm mắt tà ác âm khí lan tràn giờ đây biến thành Phật sống mở mắt từ bi.

Đám công nhân vô tình phát hiện tượng Phật Thanh Đồng giống như đột nhiên chui ra này, bọn họ đang vây quanh đánh giá, xì xào bàn tán. Bọn họ cách tượng Phật xa ba mét, căn bản không dám tới gần.

Châu Thiện thì ngang nhiên đi tới vỗ bắp đùi tượng Phật, mỉm cười nói:

“Có thể đưa đến bảo tàng thành phố, hỏi xem bọn họ chịu thu không.”

Châu Thiện kể đại khái ngọn nguồn vụ việc cho Lưu Phú, mới biết bởi vì chọn xây dựng trên mảnh đất như vậy mới gặp tai họa này. Không cần Châu Thiện dặn dò, Lưu Phú phát thêm một tháng tiền lương cho đám công nhân này, dặn dò bọn họ không được nói ra chỗ kỳ dị của tượng đồng, không thể đồn ra ngoài, với bên ngoài thì chỉ có thể nói tượng Phật được đào ra từ lòng đất.

Bởi vì Châu Thiện nói đùa một câu, Lưu Phú thật sự liên hệ bảo tàng thành phố, nhưng bởi vì Phật đồng mới được đúc mấy chục năm gần đây, không phải văn vật nên bảo tàng không chịu thu. Cuối cùng một ngôi chùa ở thành phố Bình Viễn nghe nói nơi này đào ra Phật mở mắt nên cử xe đến chở về chùa.

Từ sau khi có thêm tượng Phật, trong chùa tăng thêm nhang khói, dần trở thành chùa lớn nhất trong thành phố Bình Viễn, đây là chuyện về sau, tạm không nhắc đến.

Cuộc làm ăn này vốn chốt giá hai trăm nghìn tệ, nhưng mà bởi vì giữa đường có khúc chiết nho nhỏ, Châu Thiện tương đương với lại nhận thêm lần nữa, Lưu Phú chưa kịp mặc cả với cô.

Kết quả là, Châu Thiện miệng lưỡi lưu loát, việc mình đạp nát xương ở Tích Long Đàm bị cô nói thành tốn nhiều công sức vất vả mới trừ hết đám tà vật.

Vì chứng tỏ mình không nói dối, Châu Thiện còn dẫn Lưu Phú đi Tích Long Đàm một chuyến, nhặt lên một đầu lâu bị cô cố ý để lại dọa Lưu Phú sợ đứng tim.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, Châu Thiện thành công trấn lột Lưu Phú năm trăm nghìn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 134



Vì tuổi của Châu Thiện chưa thể làm thẻ, cuối cùng vẫn dùng thẻ ngân hàng mà ông Văn cho cô. Châu Thiện không có ý kiến, dù sao nếu ông Văn dám hố cô thì cô sẽ cho ông ta ăn không vào phải ói ra.

Trong thẻ của Châu Thiện hiện giờ có tổng cộng hơn một triệu, thành phú bà nhỏ. Châu Thiện vui vẻ đếm tiền, tiếp đó trong lòng lại bắt đầu rối rắm, có món tiền lớn như vậy đương nhiên phải dùng vào việc cải thiện sinh hoạt trong nhà.

Nhưng nên nói thế nào với cha mẹ đây?

Trên đường về nhà, Châu Thiện vào buồng điện thoại trong trạm xe đường dài gọi về nhà, báo tin mình sắp về ăn Tết. Châu Thiện nghe được giọng nói sung sướng lâng lâng của Châu Gia Bình, cô ngây ra tại chỗ:

“Gì ạ? Mẹ của con có thai?”

Trong chính sách kế hoạch hóa gia đình của huyện La Hoa, hộ khẩu nông thôn nếu con đầu lòng là gái thì được sinh đứa thứ hai, bởi vậy thai nhi này ở trong chính sách, thảo nào Châu Gia Bình vui vẻ như vậy.

Nhưng mà

Không có lý nào, tuy mệnh cách của Phan Mỹ Phượng đã bị thay đổi, nhưng không thể cứu lại xu hướng suy tàn của cung con cái, Châu Thiện sớm tính rồi, số phận của Phan Mỹ Phượng đã định chỉ có một đứa con gái là cô.

Hơn nữa Phan Mỹ Phượng lớn tuổi, lúc sinh ra cô đã xem như sản phụ lớn tuổi, hiện tại sắp mãn kinh, vào lúc mấu chốt này bà mang thai khiến cô hoài nghi.

Đứa trẻ đột nhiên đến này rốt cuộc là thứ gì?

Bởi vì trong lòng băn khoăn việc này, Châu Thiện vừa xuống xe buýt liền vội đi Phố Lâu Cổ.

Lúc Châu Thiện về nhà thì trời vừa sầm tối, Phan Mỹ Phượng ngồi ở cạnh bàn bưng bát canh gà uống từng hớp.

Phan Mỹ Phượng thấy Châu Thiện cõng một bao đồ lớn trở về thì ánh mắt đặc biệt vui sướng bất ngờ: “Thiện Thiện về rồi, trong phòng bếp còn có canh gà, là gà đất hầm, mẹ bỏ thêm chút bột nêm nấm, rất thơm, con cũng đi múc một chén uống đi.”

Châu Thiện không nói chuyện, mà là cau mày đi qua, ba ngón tay đặt hờ lên tay mẹ mình.

Ấn chi lưu lợi, viên hoạt như ấn bi, xác thực là mạch tượng hoạt mạch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết được kết quả này, trong mắt của Châu Thiện chẳng những không thấy chút nhẹ nhàng, ngược lại càng u ám hơn.

Đương nhiên u ám không phải vì ghen tỵ con nít, mà vì cô dùng linh khí mở ra tuệ nhãn, nhìn thấy cảnh tượng trên người Phan Mỹ Phượng.

Trên người của Phan Mỹ Phượng vốn có luồng thanh khí quanh quẩn, không phải linh khí lại gần như linh khí, trạng thái cực kỳ tốt, bốn mươi mấy tuổi mà trông như ba mươi mấy tuổi. Đây là vì Châu Thiện đặt phong thủy trong sân điều dưỡng ngày đêm, bốn hộ gia đình trong sân mỗi người đều mặt mày hồng hào. Mà nhà họ Châu có càng nhiều phong thủy trận, cho nên trạng thái của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình tốt hơn người ngoài nhiều.

Đương nhiên, đó không phải là điều Châu Thiện nên quan tâm, ánh mắt của cô yên lặng rơi trên đầu vai của Phan Mỹ Phượng.

Một hồn trẻ con màu xanh đang nằm sấp trên vai Phan Mỹ Phượng, tham lam nhai từng mảnh sinh khí từ mệnh hỏa trên vai trái của bà.

Châu Thiện đặc biệt âm u lạnh lẽo nhìn hồn trẻ con kia, nó dường như chú ý tới ánh mắt của cô, ngước đầu lên nhe ra hàm răng nhọn rậm rạp hung hăng gầm gừ với cô. Nó có đầu to bụng lớn, trên đầu và bụng rậm rạp mạch m.á.u màu đen, tứ chi thì mảnh khảnh kinh người, còn có móc câu bấu chặt người Phan Mỹ Phượng, dường như đã gắn liền với thân thể của bà.

Châu Thiện nhận ra thứ này, quỷ anh.

m hồn muốn lại đầu thai là việc rất phiền phức, khi âm linh đầu thai nhưng không thể sinh ra thì sẽ trở thành một loại *m v*t, quỷ anh. Quỷ anh đã trả hết nợ ở địa phủ, tự nhiên không thuộc về âm phủ, đồng thời nó không được sinh ra, cũng không thuộc về dương gian.

Loại sinh vật không phải người không phải quỷ này sinh tồn trong kẽ hở âm dương, trời sinh tính tham lam xảo trá, từng giây từng phút đều muốn hại c.h.ế.t thai nhi trong bụng mẹ, tiếp đó ăn mất cơ thể mẹ, mượn bụng sinh ra.

Thứ được sinh ra là ma.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 135



Lúc trước thần ma đại chiến, Ma giới đánh không lại, ma tộc đã dùng biện pháp độc ác này bồi dưỡng nhiều ma trên thế gian, hòng phản công.

Tuyệt đối không thể giữ đứa bé này!

Châu Thiện có chút hờ hững nhìn đoàn hồn trẻ con màu xanh kia, nhưng cô không thể nói điều này với cha mẹ, dù nói cũng không có người tin.

Châu Thiện chậm rãi rũ xuống lông mi, nhìn thấy chén canh của Phan Mỹ Phượng đã hết, nặn ra nụ cười khó coi:

“Mẹ, để con múc thêm một chén cho mẹ.”

Phan Mỹ Phượng nghi hoặc nhìn con gái nặng trĩu ưu tư, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Thiện Thiện, cha của con đã nói với con chưa?”

Ngón tay cầm chén canh bỗng siết chặt, vẻ mặt Châu Thiện tự nhiên hỏi:

“Chuyện gì ạ?”

Phan Mỹ Phượng bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, khó mà nói ra với con gái đã hơi trưởng thành:

“Không có việc gì."

Châu Thiện nhìn khóe môi Phan Mỹ Phượng cong lên ý cười vừa vui vẻ vừa xấu hổ, cảm giác khóe mắt hơi chua xót. Cô không thể nói cho Phan Mỹ Phượng rằng đó là quỷ anh, không thể giữ lại, bây giờ tháng còn ít, phải cố gắng nhanh chóng sẩy thứ này, đợi qua vài ngày nó lớn mạnh e rằng mẹ của cô khó giữ được tánh mạng.

Có một điều Châu Thiện thắc mắc là cô đã thanh lý sạch sẽ nhà họ Châu, trên người Phan Mỹ Phượng có một đoàn thanh khí, rốt cuộc bà đã chọc vào thứ gì mới bị quỷ anh chiếm bụng định mượn bụng sinh ra?

Thứ này đương nhiên sẽ không là con của nhà họ Châu, chắc chắn là yêu nghiệt ở bên ngoài không biết tại sao trêu vào.

Châu Thiện quay đầu sang hướng khác không nói gì thêm, ngoan ngoãn đổ đầy một chén canh cho mẹ ruột của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn hồn trẻ con màu xanh đã hút đủ hơi người sống trong mệnh hỏa, kỳ dị ợ một cái, nhanh chóng chui vào bụng của Phan Mỹ Phượng, rúc thành một cục nhỏ.

Châu Thiện bưng một chén canh tràn đầy đưa cho Phan Mỹ Phượng, vẻ mặt của bà hơi vui mừng, vui vẻ vươn tay định nhận lại.

Choang!

Chén cách bông rơi ra từ giữa ngón tay hai người chạm nhau, canh gà rơi đầy đất.

Phan Mỹ Phượng rút về ngón tay thổi nhẹ, kinh ngạc hỏi:

“Sao nóng vậy?”

Canh gà chỉ ấm chứ không nóng.

Đối với Phan Mỹ Phượng thì nóng hẳn là ngón tay của Châu Thiện. Trong tứ chi bách hải của Châu Thiện tràn ngập công đức kim quang, ngón tay bất giác mang theo một luồng pháp lực, đối với phàm nhân thì đây là thứ tẩm bổ, đối với *m v*t là thứ đòi mạng.

Châu Thiện không nói chuyện, cúi đầu, khom người lặng lẽ nhặt mảnh vụn chén sứ.

Châu Thiện quyết định không cho thứ kia tai họa mẹ của mình, tự nhiên sẽ không giữ nó lại quá lâu.

Hôm sau, Châu Thiện đi tiệm thuốc đông y mua mấy bao thơm ngải thảo, lại mua một túi nhỏ gạo nếp mới, tiếp đó cố ý chạy đến lò sát sinh đi canh, nhìn thấy có người hiện trường làm thịt chó mực thì xin ít máu.

Trước khi đi, Châu Thiện nghe thấy tiếng hú thê thảm của chó mực, cô động lòng trắc ẩn, cắm ba cây nhang độ hồn ở góc cua, làm một tràng cúng bái nhỏ siêu độ hồn phách chó mực. Mỗi lần trước khi Châu Thiện làm phép luôn thích g.i.ế.c gà trống, cũng có siêu độ cho con gà, tuy trông như nước mắt cá sấu nhưng có còn tốt hơn không.

Hơn nữa không chừng những con gà chó đó được siêu độ rồi thì kiếp sau không vào súc sinh đạo nữa.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Châu Thiện nhẫn nhịn ba ngày, mãi khi trăng khuyết trên trời lại đầy, trời đêm sáng sủa không chút u ám mới ra tay Trừ ma.

Châu Thiện dán mấy tấm bùa an thần, người trong sân rất nhanh ngủ say như chết.

Tiếp đó Châu Thiện khẽ khàng mở cửa phòng của cha mẹ, mang các thứ vào phòng. Châu Thiện đốt ngải hương ở bốn góc, bôi m.á.u chó mực lên kiếm gỗ đào mở lưỡi bén, sau đó bưng bát gạo nếp đã tẩm máu, mặt không cảm xúc vén áo của Phan Mỹ Phượng lên, đổ gạo nếp xuống bụng phẳng của bà.

Tối nay Bắc Đẩu Thất Tinh sáng nhất, gạo nếp tẩm m.á.u dán trên bụng Phan Mỹ Phượng dần thành hình cái muỗng, nằm ngay chính giữa rốn của bà.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 136



Bụng của Phan Mỹ Phượng nhanh chóng gồ lên một cục nhỏ, dường như có thứ gì ở bên trong liều mạng giãy giụa muốn đi ra, Châu Thiện dùng mắt thường liền có thể nhìn thấy cục tròn nhỏ màu xanh lăn lộn trong bụng Phan Mỹ Phượng muốn xé thịt lao ra.

Rốn là phần mềm nhất trên bụng, quỷ anh muốn ra từ đường này, nhưng Châu Thiện dùng lá bùa chặn lối ra của nó. Quỷ anh khó khăn va đụng lung tung, muốn tìm chỗ nào mềm nhất để chui ra.

Rất nhanh, từ bụng của Phan Mỹ Phượng phát ra tiếng thét chói tai.

m thanh kia cực kỳ sắc nhọn cao vút, chói tai giống như dùng máy khoan điện chui vào mạng nhĩ của người ta.

Vẻ mặt của Châu Thiện rất bình tĩnh, mãi đến khi quỷ anh lần nữa đ.â.m bụng của Phan Mỹ Phượng gồ lên một cục màu xanh to cỡ nắm tay, cô liếc qua đồng hồ, tay cầm kiếm gỗ đào dứt khoát đ.â.m mạnh xuống cục u kia.

Máu đặc sệch màu xanh đen phun đầy giường, nếu không phải Châu Thiện tránh né nhanh đã bị vài giọt m.á.u tanh bôi b.ắ.n trúng mặt.

Châu Thiện thầm đọc chú, kiếm gỗ đào tùy ý gảy miệng vết thương, moi ra một cục thịt đen nhỏ xíu.

Châu Thiện cố nén buồn nôn, nhíu mày vươn tay nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương trên bụng của Phan Mỹ Phượng.

Pháp lực ấm áp giống con sông nhỏ điên cuồng tuôn ra từ nốt ruồi con của cô chảy vào người Phan Mỹ Phượng, trên mặt Châu Thiện nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, vết thương đáng sợ trên bụng Phan Mỹ Phượng biến mất.

Làm xong một loạt công việc này, Châu Thiện xụi lơ trên mặt đất vội vàng thở gấp.

Việc này vẫn là quá mức mạo hiểm, kiếm gỗ đào đ.â.m sâu e rằng Phan Mỹ Phượng sẽ mất mạng, nếu đ.â.m quá nhẹ thì không g.i.ế.c quỷ anh được, nó có một lần kinh nghiệm thì lần sau muốn g.i.ế.c nó sẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng mà thời gian không đợi người, cô còn phải đi học, bây giờ không giải quyết, chờ tháng lớn thì quỷ anh càng khó mà đối phó.

Châu Thiện điều chỉnh hô hấp, dọn dẹp mọi thứ, lại chôn cục thịt màu đen, dùng nước bùa tẩy trừ uế khí trên người *m v*t này.

Hôm sau khi Phan Mỹ Phượng thức dậy thì cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, thân thể khỏe khoắn, dường như trở lại thời kỳ đỉnh cao hai mươi mấy tuổi.

Vừa lúc hôm nay là ngày khám thai, ba người vui vẻ đi bệnh viện nhân dân.

À không đúng, chỉ có cha mẹ của Châu Thiện là hớn hở, còn cô thì biết rõ kết quả, im lặng đến lạ.

"Cái gì? Ông nói là vợ của tôi căn bản không mang thai?”

Châu Gia Bình cầm đơn xét nghiệm, khó tin nhìn bác sĩ theo mắt kính.

Bác sĩ hắng giọng nói:

“Thưa ông, xem các hạng chỉ tiêu biểu hiện thì bà đây xác thực không có dấu hiệu mang thai.”

“Lần trước cũng là ông kiểm tra, là ông nói cho tôi biết tin có bầu, giờ ông lại bảo là vợ của tôi không mang thai, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Trong lòng bác sĩ thầm kêu khổ:

“Có thể là bởi vì trung gian xảy ra chuyện gì, cũng có lẽ vốn khám sai.”

Mặt Phan Mỹ Phượng trắng nhợt sờ bụng, vừa thấy hụt hẫng vừa có chút yên lòng, không có cũng tốt, bà vốn chỉ muốn có một đứa con là Thiện Thiện, bà đã lớn tuổi, nếu có thêm một đứa e rằng không có nhiều tinh lực chăm sóc.

Châu Gia Bình tuyệt đối không tín nhiệm bác sĩ lúc nói thế này lúc nói thế khác, lặng lẽ kéo vợ và con gái đi bệnh viện khác kiểm tra, nhận được kết quả giống nhau.

Không chỉ thế, bệnh viện còn kiểm tra ra thân thể của Phan Mỹ Phượng mất m.á.u quá nhiều, cần nằm trên giường nghỉ dưỡng.

Tuy Châu Gia Bình hơi thất vọng nhưng suy nghĩ thoáng, sau khi nghĩ thông ngược lại an ủi vợ con. Đứa nhỏ này đến vốn là điều ngoài ý muốn, bây giờ cùng lắm là mừng hụt, mang đến hạnh phúc ngắn ngủi sau đó tan biến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phan Mỹ Phượng thì đã sớm nghĩ thông, không cần ông an ủi, Châu Thiện là đầu sỏ gây nên việc này, cô gục đầu xuống, cố ý giả vờ hụt hẫng, Châu Gia Bình nhìn rất là đau lòng, suýt vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ sẽ tặng em trai hoặc em gái cho cô.

Đương nhiên, may mà Châu Gia Bình ráng nhịn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 137



Chuyện này cũng không mang lại chút mù mịt cho gia đình bọn họ, nhưng một vị khách không mời đến nhà họ Châu nghe tin Phan Mỹ Phượng vốn không có bầu thì sắp nổi điên.

“Tôi bỏ ra mười nghìn tệ mới khiến Phàn Tiên Cô mời cháu trai đến nhà họ Châu chúng ta, mấy người trả lại cháu trai cho tôi!”

Châu Thiện nhìn bà nội lăn lộn dưới đất la ó, trong mắt dấy lên bão tố, toát ra vẻ lạnh băng.

Vậy là lần này mẹ của cô có bầu là do bà nội làm?

Trong lòng Nhiêu Xuân Cầm luôn có một chấp niệm, đó là truyền thừa nhang khói của nhà họ Châu.

Ở trong lòng bà ta thì con gái đương nhiên không thể xem như dòng giống của nhà họ Châu, nhưng con dâu trưởng và thứ đều rất vô dụng, qua nhiều năm không thể đẻ ra mụn con trai cho nhà họ Châu.

Trần Hồng Thải vốn khó khăn lắm mới sinh ra đứa con trai, Nhiêu Xuân Cầm mừng đến mức đi trong chùa trả lễ, còn phát kẹo mừng cho từng nhà, ước gì tuyên bố với cả thế giới biết bà ta cũng có con trai.

Nhưng ai ngờ con đ**m Trần Hồng Thải không biết xấu hổ kia cho con út của bà ta đeo nón xanh, cháu trai cả vất vả đợi đến hóa ra không phải của nhà họ Châu.

Nhà họ Châu tự nhiên không thể nào nuôi con giùm người khác, bọn họ đi tỉnh thành làm xét nghiệm con ruột phát hiện hai đứa con trai con gái thật sự không phải con của Châu Gia Xương, hắn ta lập tức ly hôn với Trần Hồng Thải.

Hiện tại quốc gia quản chế nghiêm khắc, Trần Hồng Thải không thể thật sự kết hôn với anh họ mẹ của mình, hiện tại còn ở nhà mẹ đẻ bị người nói sau lưng. Người anh họ kia cũng bị mắng, vợ bỏ đi, thế là hắn ta vứt hết mọi chuyện đi tỉnh ngoài làm công, bỏ lại Trần Hồng Thải một mình bị muôn người mắng.

Nghĩ đến đây Nhiêu Xuân Cầm mới thấy mát dạ, đáng đời, ai kêu con khốn kia làm ra chuyện dơ dáy như vậy.

Bởi vì con đ**m Trần Hồng Thải đó hại con út Châu Gia Xương của bà đến bây giờ còn bị người trào phúng là con rùa đội nón xanh, con gái khó khăn mới nuôi lớn không phải con của mình, con trai hết sức thương yêu cũng không phải con ruột, Châu Gia Xương vốn đã chẳng ra hồn, vì có con trai mới dần đổi tánh, bây giờ lại lộ nguyên hình, tứ đổ tường không sót cái nào.

Cố tình Nhiêu Xuân Cầm tâm cao khí ngạo, lập chí muốn đưa cho con út một người vợ tốt hơn vợ cũ, từ chối quả phụ, từ chối từng kết hôn, từ chối từng sinh con, từ chối người có dị tật, từ chối bề ngoài xấu xí

Nhưng con gái mới lớn xinh đẹp nhà người ta sao có thể vừa mắt Châu Gia Xương chẳng chút ưu điểm?

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế là Châu Gia Xương vẫn ở mình không, Nhiêu Xuân Cầm chỉ có thể trong lòng mắng đám con gái mắt mù, kêu từng nhóm bà mối giới thiệu, dẫn đến hiện tại bà mối nhìn thấy Nhiêu Xuân Cầm tới cửa là nhức đầu.

Không thể trông chờ Châu Gia Xương sinh cháu trai cả, Nhiêu Xuân Cầm đành lại nhắm vào con dâu trưởng Phan Mỹ Phượng.

Nhưng lời tuyên bố cắt đứt quan hệ của Châu Gia Bình như còn ở trước mắt, Nhiêu Xuân Cầm không tiện tìm tới cửa. Nhưng may mắn con trai tính tình mềm lòng, bà ta hôm nay lén cho con gà, ngày mai lén cho con vịt, ngày mốt lau nước mắt khóc với người ngoài kể lể nhớ con trai cả, dần dà Châu Gia Bình thật sự mềm lòng, rút ra thời gian về thôn quê một chuyến.

Sau khi trở về, Nhiêu Xuân Cầm không còn giống lúc trước luôn miệng nói xấu Phan Mỹ Phượng, ngược lại nắm tay Châu Gia Bình hết lòng khuyên bảo rằng con dâu trưởng chịu khổ, trước kia bà ta ngu muội này nọ, khiến Châu Gia Bình giật mình không dám nhận.

Châu Gia Bình trở về nói cho Phan Mỹ Phượng, tuy trong lòng Phan Mỹ Phượng ôm nghi ngờ, khi mẹ chồng đến cửa thì cũng không tiếp tục mâu thuẫn như trước kia nữa.

Sau khi Nhiêu Xuân Cầm đến nhà, bà ta dọn dẹp sân, làm việc nhà, nấu món ngon nóng hổi, khiến Phan Mỹ Phượng muốn mặt lạnh với bà ta nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười kia thì cũng không nỡ hắt hủi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 138



Cộng thêm người này người kia đến khuyên, cha mẹ và con cái đâu ai thù qua đêm, dù lúc trước Nhiêu Xuân Cầm có lỗi lầm cỡ nào, bà ta hạ mình đến xin giảng hòa thì hãy tha thứ đi.

Qua lại vài phen, quan hệ mẹ chồng và nàng dâu có dấu hiệu hòa hợp, tuy chưa hoàn toàn phá băng nhưng khi nhắc tới mẹ chồng thì Phan Mỹ Phượng không còn xụ mặt nữa.

Đương nhiên, trong lòng Phan Mỹ Phượng vẫn còn mâu thuẫn, không về quê một lần nào, đều là Nhiêu Xuân Cầm tự tìm tới cửa.

Nhưng hiện giờ Phan Mỹ Phượng nhìn mẹ chồng gào khóc la ó như c.h.ế.t cha mẹ, tay chân Phan Mỹ Phượng lạnh lẽo, trái tim như rơi vào trời đông rét buốt.

Mấy ngày nay thân thiết e rằng đều là giả vờ, chỉ vì trong bụng Phan Mỹ Phượng có lẽ tồn tại ‘cháu trai cả’.

Từ tiếng khóc la đứt quãng của Nhiêu Xuân Cầm, gia đình ba người nghe hiểu câu chuyện.

Thì ra Nhiêu Xuân Cầm không biết quen bà đồng họ Phàn ở đâu đó, Phàn Tiên Cô từng làm phép cúng bái cho nhà em trai của bà ta, tiếp đó con gái của ông ta nhiều năm không có con bỗng mang thai, còn được mụn con trai. Nhiêu Xuân Cầm thấy tiên cô này thật sự thần như thế thì nảy ý tưởng, bỏ ra mười nghìn tệ kêu Phàn Tiên Cô mời một đứa con trai cho nhà họ Châu.

Chưa tới hai ngày sau, không biết Phàn Tiên Cô đào đâu ra nhau thai con trai mới sinh ra đã chết, bí hiểm dặn Nhiêu Xuân Cầm nghiền nhau thai thành phấn, sau đó nấu thành keo giao* cho người phụ nữ trong độ tuổi s.i.n.h d.ụ.c ăn, người phụ nữ đó sẽ có bầu con trai ngay.

(*) A giao hoặc keo giao – cao da lừa: là làm từ da lừa cạo sạch lông, nấu đến cô đặc thành keo.

Bởi vì đứa con trai đó không thành công đầu thai, hiện tại rất muốn đầu thai lại, người phụ nữ ăn nhau thai thì đứa con trai sẽ chú ý đến người đó, rồi đầu thai vào bụng người phụ nữ.

Nhiêu Xuân Cầm tin là thật, trăm phương nghìn kế làm tốt quan hệ với con dâu trưởng, cho Phan Mỹ Phượng ăn vào nhau thai bị nghiền thành bột phấn.

Nhau thai hay còn gọi là ‘tử hà xa’, là một vị thuốc đông y thượng hảo. Thường có người nhờ khắp nơi tìm nhau thai của trẻ sơ sinh, nghe nói ăn thứ đó vào tốt cho cơ thể người, bệnh viện bởi vậy cũng dần có một ngành sản nghiệp, đó là trộm nhau thai mà sản phụ sinh ra bán ra ngoài, thường được giá cao.

Thời này cũng dần nổi lên một cách nói là: người lạ ăn nhau thai của con nít là không tốt cho đứa trẻ đó, cho nên thông thường người ta sẽ không bán nhau thai, sẽ lĩnh nhau thai từ bệnh viện về chôn dưới cây nhà mình trồng, cầu phúc cho đứa bé.

Cho nên ngày càng ít người có thể mua được nhau thai từ con đường chính quy bệnh viện, nhiều người đặt ánh mắt vào nông thôn.

Nhưng mua nhau thai từ dưới quê sẽ nhận lại cái gì thì khó mà nói được, thí dụ như nhau thai của đứa trẻ đã c.h.ế.t thì tuyệt đối không thể lấy.

Ai biết Nhiêu Xuân Cầm này chẳng những lấy, còn như được chí bảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phan Mỹ Phượng càng nghe mặt càng trắng, bà nhớ lại mấy hôm trước mẹ chồng hớn hở bưng một chén keo giao cho bà, còn nói là mua được loại a giao hảo hạng, tốt cho sức khỏe phụ nữ, dặn bà thừa dịp còn nóng ăn hết. Phan Mỹ Phượng từ chối nhiều lần nhưng vẫn bị ánh mắt tha thiết của mẹ chồng đành phải ăn bát a giao.

Bắt đầu từ ngày đó thân thể của Phan Mỹ Phượng dần mệt mỏi, muốn nôn, ba ngày sau, bệnh trạng chẳng những không giảm bớt chút nào, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, bà đi bệnh viện khám sau đó được thông báo có bầu.

Từ sau khi ‘có bầu’ thì sức khỏe của Phan Mỹ Phượng rất kém, ngày nào cũng ăn rồi ói, hơn nữa tay chân vô lực, đi đường sơ sẩy một cái là vấp ngã, khi đó bà cho rằng phản ứng quá mức do có thai, không biết rằng là cái thai xấu quấy phá trong bụng.

Phan Mỹ Phượng không nhịn được nữa, thò tay vào cổ họng cho ói ra, mãi khi bụng quặn thắt, ói toàn là nước chua mới ngừng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 139



Nhiêu Xuân Cầm nghĩ đến ‘cháu trai vàng’ mình bỏ ra mười nghìn tệ mới mời đến đã biến mất thì lòng nhỏ máu, bây giờ trông thấy bộ dáng đó của Phan Mỹ Phượng thì càng tức điên, bật người dậy, cầm chổi muốn đánh Phan Mỹ Phượng:

“Đồ sao chổi, trả cháu nội lại cho tao!”

Phàn Tiên Cô đã nói rằng biện pháp này trúng trăm phần trăm, phụ nữ thật đều có thể mang bầu con trai, cố tình Phan Mỹ Phượng mãi không thể dính bầu, chắc chắn là vì Phan Mỹ Phượng là sao chổi, dọa chạy cháu nội của bà ta!

Hơn nữa hiện tại ngày càng ít thai chết, muốn tìm một nhau thai vừa chào đời dã c.h.ế.t vô cùng phiền phức, huống chi biện pháp này chỉ có thể dùng một lần với một người, tuyệt đối không có lần thứ hai.

Tức là Nhiêu Xuân Cầm đừng mơ thấy cháu trai từ bụng của Phan Mỹ Phượng, nghĩ đến đây bà ta ước gì lột da rút gân con dâu trưởng này!

Không thể dùng lần thứ hai là bởi vì dùng biện pháp này rồi, sau khi cơ thể mẹ sinh ra hồn trẻ con sẽ chết, trạng thái c.h.ế.t rất thảm, nên không cần dùng lần thứ hai.

Châu Thiện thầm suy đoán, dù Nhiêu Xuân Cầm biết muốn sinh ra cháu nội phải đánh đổi bằng mạng của con dâu trưởng thì e rằng bà ta sẽ không chút do dự chọn dùng nó. Dù sao một con dâu trưởng quan hệ không tốt ở trong lòng bà ta sao bằng cháu nội cả quý giá như vàng?

Châu Thiện vốn đã bực mình với ‘bà nội’ vô cùng thiên vị này, bây giờ trông thấy Nhiêu Xuân Cầm cầm chổi định đánh Phan Mỹ Phượng thì không thể nhịn được nữa, mắt cô lạnh lùng, bỗng cầm một hòn đá nhỏ b.ắ.n vào người Nhiêu Xuân Cầm.

Châu Gia Bình bị lượng thông tin kinh người trong lời nói của mẹ làm rung động c.h.ế.t máy, ông cách vợ xa nhất, không kịp che chở, mắt thấy mẹ cầm chổi sắp đánh trúng người vợ thì ông trợn to muốn rách khóe mắt.

Chổi sắp quất trúng người Phan Mỹ Phượng thì Nhiêu Xuân Cầm bỗng cảm thấy eo đau nhói, vết thương cũ mấy năm trước bỗng bộc phát, trước mắt bà ta rậm rạp bóng đen, người chảy mồ hôi lạnh. Nhiêu Xuân Cầm la lên, chổi rơi xuống đất, bà ta đau đớn ngất xỉu.

Châu Gia Bình qua hồi lâu mới tỉnh táo lại:

“Mẹ?"

Nhiêu Xuân Cầm nằm dưới đất không rõ sống chết.

Hai vợ chồng rối loạn, người thì ấn huyệt nhân trùng, người thì gọi 120, chỉ có Châu Thiện còn đứng đó, hờ hững nhìn thân hình nhỏ gầy cuộn tròn dưới đất của Nhiêu Xuân Cầm.

Châu Thiện âm thầm đá hòn đá nhỏ đi, hưm, xem bộ dạng này thì có vẻ như cô xuống tay hơi nặng?

Nhưng ngẫm lại nếu không phải cô vừa lúc có kỳ nghỉ nên về sớm, nếu cô về trễ hơn vài ngày thì không chừng hồn trẻ con đã thật sự cắm rễ trong thân thể Phan Mỹ Phượng, dù cô muốn trừ bỏ nghiệt thai này cũng phải cân nhắc thân thể của mẹ. Châu Thiện càng nghĩ càng giận.

Bà già c.h.ế.t tiệt, đáng đời!

"Trúng gió?"

Biết được kết quả này, vẻ mặt Châu Gia Bình mờ mịt.

Mẹ của ông nửa đời người cứng rắn, hiện tại lại trúng gió, còn có khả năng nửa người dưới tê liệt?

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù oán hận nhiều cỡ nào, khi Châu Gia Bình biết được kết quả này thì rất luống cuống.

Châu Gia Xương nhanh chóng nhận được tin báo của anh trai, vội chạy tới bệnh viện. Hắn ta không đến phòng bệnh ngay, mà đi văn phòng của bác sĩ xác nhận bệnh tình của mẹ trước.

Nghe bác sĩ nói mẹ có lẽ cả đời sẽ tê liệt nằm trên giường cần người chăm sóc, phản ứng của Châu Gia Xương hoàn toàn khác với Châu Gia Bình.

Châu Gia Xương đảo tròng mắt mấy vòng, kéo Châu Gia Bình vào góc bệnh viện nói nhỏ:

“Anh trai, mẹ ở nhà khỏe mạnh, giờ đến nhà anh đột nhiên bị tra ra trúng gió, nhất định là bởi vì nhà của anh hại.”

“Hơn nữa tôi độc thân, không có công tác nghiêm túc không kiếm ra tiền, bên cạnh không có ai hiền lành có thể chăm sóc cho mẹ.”

“Tôi cảm thấy về sau để mẹ ở lại nhà của anh, cho chị dâu chăm sóc được không?”
 
Back
Top Bottom