Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 120



“Phỏng chừng không thể ở lại biệt thự khu này được rồi.”

Du Thượng Lễ kinh ngạc hỏi: “Tại sao?"

Vẻ mặt của Châu Thiện hơi nghiêm túc nói: “Có người hạ chú, hẳn là không chỉ có nhà của các người, ông đi điều tra xem công ty xây dựng khu này có đắc tội với ai không.”

Châu Thiện tạm dừng rồi bổ sung thêm: “Đặc biệt là công nhân xây dựng.”

Trước kia nếu có chủ nhà đắc tội thợ ngõa, nếu gặp thợ ngõa tính tình hơi nhỏ nhen thì lúc xây tường sẽ bỏ tiểu nhân nguyền rủa vào, cứ thế mãi người trong nhà sẽ bệnh tật liên miên, tuy không c.h.ế.t nhưng sẽ có nhiều người bị bệnh.

Châu Thiện vốn cho rằng trong xã hội hiện đại lẽ ra hiếm khi gặp loại thủ đoạn này, không ngờ đụng phải đồng nghiệp tại đây.

Chắc chắn Du Thượng Lễ sẽ không đắc tội công nhân xây dựng, thời nay chủ hộ đều trực tiếp mua bất động sản xây xong sẵn, khả năng duy nhất là năm xưa chỗ công trường này phát sinh chuyện gì không quá vui vẻ, khiến công nhân xây dựng ghi hận trong lòng.

Du Thượng Lễ thấy vẻ mặt Châu Thiện nghiêm túc thì không dám chậm trễ, gọi điện thoại cho các bạn bè nghe ngóng việc này. Nghề nghiệp của Du Thượng Lễ có dính đôi chút đến kiến trúc, chỉ cần cố ý thì không khó điều tra ra sự tình.

Sắc mặt của Du Thượng Lễ càng ngày càng khó coi, Châu Thiện thấy thế liền hỏi ông năm đó nơi này xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên trên mảnh công trường này từng xảy ra chuyện, công trình lớn này là em vợ của thị trưởng thành phố Bình Viễn bắt lấy, hắn có chút quen biết với người làm quan, làm việc hơi không kiêng nể gì. Sau khi bắt lấy công trình này, hắn vì tiết kiệm tiền nên không mời đội xây dựng chính quy mà là một đội làm thuê từ xứ ngoài đến.

Thật ra đội xây dựng này cũng rất chăm chỉ, bảo đảm chất lượng và số lượng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cậu em vợ này thích nhất một việc là cờ bạc.

Hắn thua gần hết tiền công trình, không trả nổi tiền lương của công nhân xây dựng. Hắn ỷ vào có anh rể thị trưởng chống lưng nên chẳng hề sợ, lấy lý do đội xây dựng này không phải chính quy, nợ tiền lưng không trả.

Đội xây dựng đó vất vả khổ cực làm một năm, chỉ chờ lĩnh số tiền lương này về nhà ăn Tết nuôi gia đình, trong đó có một thanh niên tên Thuận Tử, mẹ của anh ta ngã bệnh, đang chờ số tiền kia để làm giải phẫu.

Bị em vợ thị trưởng nợ tiền, không biết đợi tới ngày nào mới có thể gửi tiền về nhà, người của đội xây dựng không thể nào chấp nhận việc này. Bọn họ đều là dân lao động không có học thức, không biết làm sao gửi đơn lên trọng tài lao động, trong từ điển chỉ có hai chữ ‘làm bừa’.

Người của đội xây dựng đến tận nhà cậu em vợ gây sự, giăng băng rôn, ném trứng thối Kết quả người trong đội xây dựng bị lấy danh nghĩa ‘ảnh hưởng an ninh trật tự xã hội’ bắt nhốt vào cục cảnh sát.

Mẹ già của Thuận Tử còn ở quê chờ tiền cứu mạng, đợi mãi không thấy con về, ngược lại nghe tin Thuận Tử bị bắt vào trại tạm giam, huyết áp dâng lên đã chết. Sau khi Thuận Tử ra trại tù, biết được tin dữ này thì không chấp nhận được, chạy lên nóc tòa nhà chính phủ nhảy lầu tự sát.

Chuyện này ngay lúc đó gây ồn ào hơi lớn, không hiểu sao về sau bị đè xuống, ước chừng là vị thị trưởng kia làm.

Thị trưởng vốn có cơ hội lên chức, nhưng bị cậu em vợ làm hỏng hết, còn phải thu thập cục diện rối rắm giúp, bắt buộc hắn trả tiền công đã nợ người ta.

Đã trả tiền nhưng hai mạng người mất rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện nghe xong toàn bộ câu chuyện, trầm mặc nửa ngày, nói vậy là đóng đinh tiểu nhân ước chừng là người trong đội xây dựng thấy gai mắt đã làm. Người đó tất nhiên muốn phá phong thủy của khu biệt thự núi Long Nhai, khiến chủ nhà ở đây không gặp may mắn, mỗi nhà đều xảy ra chuyện, vậy thì công ty xây dựng của cậu em vợ thị trưởng sẽ gặp việc lớn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 121



Đội xây dựng tỉnh ngoài đụng đâu làm đó, muốn truy cứu trách nhiệm cũng không được, chỉ có thể khiến người của công ty kiến trúc gánh tội.

Châu Thiện tạm dừng một lúc rồi nói: “Ông hãy rải tin này ra ngoài, không cần nói quá nghiêm trọng, đóng đinh tiểu nhân chỉ ảnh hưởng phong thủy, lâu dài sẽ bị bệnh nhẹ, không có hại gì lớn.”

Nhưng có thể ở trong khu biệt thự trên cơ bản đều là người giàu, những người giàu có này đều tiếc mạng, dù chỉ là trục trặc nhỏ thì nhất định sẽ không tiếp tục ở đây. Thanh danh của công ty xây dựng bị phá hỏng, thần tiên cũng không rửa sạch được, vậy thì mục đích của người làm việc này đã đạt được.

Du Thượng Lễ hiểu ý, nói việc này ra ngoài.

Khu biệt thự núi Long Nhai là khu mới được chính phủ hết sức nâng đỡ, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khó khăn lắm mới có chút bóng người bỗng chốc hoang phế, khu người giàu ban đầu còn hưng thịnh giờ trống rỗng, ban quản lý cũng chuyển đi.

Vừa đúng lúc này, thị trưởng của thành phố Bình Viễn phỏng chừng lại phạm lỗi không lớn không nhỏ, cấp trên bực mình kéo xuống luôn, điều đến thành phố huyện xa xôi đi làm cục trưởng cục giáo dục. Cậu em vợ không có người chống lưng nữa, công ty xây dựng mượn quyền quan mới làm ăn được giờ bị đóng cửa, còn nợ ngân hàng một số tiền lớn.

Gia đình cậu em vợ ngày xưa huênh hoang ngang ngược, bởi vì việc khu biệt thự đã đắc tội nhiều người, đang trong lúc muôn người kêu đánh, thừa dịp này người mua biệt thự đều muốn đạp dẹp hắn. Rất nhanh, cuộc sống của gia đình cậu em vợ túng thiếu, dựa vào mượn tiền sống qua ngày, dần dà chẳng còn ai chịu cho họ mượn tiền.

Cậu em vợ cùng đường lại đụng hết tứ đổ tường, hắn không chịu nổi sinh hoạt nghèo khó này đã đi lên con đường giống như Thuận Tử.

Đương nhiên đây là chuyện về sau, Châu Thiện bởi vì chuyện này mà danh tiếng xem phong thủy nhà cửa dần nổi lên trong giới quan to quý nhân, kiếm được nhiều khoảng thu nhập thêm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rất nhanh, có người biết tiếng đã tìm tới cô, nhờ xem một thứ.

Lần này muốn cho cô xem, hoặc nên nói là bình ổn, là một căn nhà dữ.

...

Người mời Châu Thiện xem nhà tên là Hà Vĩnh Chí, bạn tốt trong giới làm ăn với Du Thượng Lễ, cũng kinh doanh bất động sản, kinh doanh khách sạn. Nhà dữ mà Châu Thiện sắp xem là một gian nhà khách dưới tay của Hà Vĩnh Chí.

Nhà khách Dân Thái là một thánh địa có ma nổi tiếng trong thành phố Bình Viễn, nổi tiếng đến mức từng có hai người nước ngoài tới quay chụp, hôm sau bị sợ tới mức tè ra quần chạy ra Hoa quốc.

Nhà khách vốn ở khu buôn bán kinh doanh, nhưng con đường có nhà khách Dân Thái thì vô cùng tiêu điều, dọc đường cơ hồ không nhìn thấy vài người, ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng vội vàng rời đi, không nhìn ngang ngó dọc, thậm chí không dám nhìn nhà khách Dân Thái ở ven đường.

Nhà khách Dân Thái đóng kín cửa sổ, hiển nhiên cũng hoang phế nhiều năm.

Châu Thiện, Hà Vĩnh Chí, tài xế, thư ký của ông, bốn người ngồi trên xe quan sát thật lâu, Châu Thiện mới ung dung cười nói: “Vào đi thôi.”

Lời vừa nói ra, ba người ngồi trên xe đều nuốt nước miếng, bọn họ cố ý chọn mặt trời ban trưa, dương khí thịnh nhất, nhưng dù mặt trời nóng cháy cỡ nào cũng không thể xua tan lạnh lẽo trong lòng vì nhà khách có ma.

Hà Vĩnh Chí lăn lộn nhiều năm, rèn luyện ra tâm tính khác hẳn người thường, dứt khoát mở cửa xe định bước xuống.

Thư ký Tiểu Lê lại có chút sợ hãi kéo tay áo của ông lại: “Ông chủ, hay là tôi chờ ở bên ngoài nhé? Tiện thể trông chừng xe giúp ông luôn.”

Hà Vĩnh Chí biết cô ấy sợ, nhưng là đàn ông, không thể bắt buộc con gái người ta đi theo, ông phất tay ra hiệu cho cô ở trên xe.

Tài xế Lão Trần lau mồ hôi lạnh nói: “Ông chủ, hay là tôi cũng là”

Hà Vĩnh Chí trợn mắt hổ: “Một chiếc xe quèn mà cần hai người trông giữ à?"
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 122



"Khi đến tôi đã cho anh mười nghìn phí vất vả, nếu anh ở trên xe thì không nhận được một đồng nào!”

Lão Trần cười gượng gạo: “Không thể nào, ông chủ, tôi nhất định sẽ vào với ông chủ.”

Châu Thiện nghe một hồi thì cười khẽ, Lão Trần đỏ mặt, bị xấu mặt trước một cô bé rất mất mặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hà Vĩnh Chí lấy ra chìa khóa mở cửa lớn nhà khách, két một tiếng, tro bụi bay vào mặt. Hà Vĩnh Chí và Lão Trần bị bụi k*ch th*ch khí quản ho sặc sụa. Bên ngoài rõ ràng là bầu trời sáng sủa, nhưng không gian trong này thì ngột ngạt tối tăm, giống như chiều không gian khác.

Một hồi lâu, mọi người mới thích ứng được tia sáng mờ tối này, chỉ thấy cửa sổ nhà khách đều bị giấy vàng, cờ vàng phong kín mít không lộ chút tia sáng.

Hà Vĩnh Chí nhăn mặt. Lúc mới xây nhà khách thì đã có quỷ ám, đầu tiên là công nhân trên công trường đêm khuya thường nghe thấy có người khóc, nhiều con mèo đen kéo đến, vài công nhân bị tai nạn, nhưng khi đó chưa có người chết.

Hà Vĩnh Chí thô thần kinh, tiếp tục xây xong nhà khách trên mảnh đất này. Ban đầu bởi vì nhà khách ở khu buôn bán kinh doanh nên cũng nườm nượp khách, nhưng rất nhanh có trục trặc, khách vào ở nghe có người chậm rãi đi tới đi lui trên hành lang, thường có tiếng thở dài thổn thức, ngẫu nhiên có tiếng gõ cửa, nhưng khi khách mở cửa thì phát hiện trên hành lang không có một ai.

Sự tình qua một năm càng thêm nghiêm trọng, có cô gái từ tỉnh ngoài đến du lịch bởi vì không biết kiêng kỵ cũng đêm khuya mở cửa ra, lúc ấy không thấy gì. Nhưng hôm sau nhân viên phục vụ đưa bữa sáng cho cô gái thì phát hiện người đã nằm ở trên giường biến thành một bộ thây khô, m.á.u và hơi nước trong người đột nhiên biến mất, khô quắt nằm trên giường.

Vụ án này lúc ấy rất ồn ào, nhưng cuối cùng qua loa chấm dứt thành vụ án chưa giải quyết, không có đầu mối. Nhưng danh tiếng có ma của nhà khách Dân Thái truyền ra ngoài, không ai dám vào ở nhà khách này nữa, dần dà nơi này bị bỏ hoang, điện nước cũng bị cúp.

Hà Vĩnh Chí thấy Châu Thiện chú ý tới những lá bùa và cờ vàng thì ra tiếng giải thích. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, Hà Vĩnh Chí từng mời thầy phong thủy đến xem. Nhưng thầy phong thủy kia lắc đầu bảo ma quỷ ở đây quá lợi hại, e rằng mình không đối phó được, đành dù bùa phong sát thủ của ma quỷ trong nhà khách, khiến chúng nó không ra ngoài hại người được. Nhưng sau khi phong lại vẫn xảy ra nhiều việc lạ, ngay cả cư dân ở gần đó cũng bị quấy nhiễu, trừ vài nhà ra, còn lại đều dọn đi.

Châu Thiện cười lên: “Nơi này vốn không xấu tới mức đó, âm sát bị phong lại rồi, nhưng dương khí cũng không thể tiến vào, quỷ mị thường bị âm khí tiêm nhiễm càng trở nên hung dữ hơn, trận pháp đơn giản này không ngăn được chúng nó lâu.”

Hai khí âm dương cần hỗ trợ lẫn nhau, không có dương khí chỉ còn âm khí là không may.

Thuật pháp của thầy phong thủy kia chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc, hơn nữa trị phần ngọn cũng không thể đúng bệnh hốt thuốc, ngược lại tai họa không ngớt.

Thầy phong thủy giỏi có thể mang đến phúc trạch, thầy phong thủy gà mờ sẽ chỉ lộng xảo thành chuyết, mang đến tai nạn.

Hà Vĩnh Chí nghe vậy nghĩ mà sợ, nếu đúng như Châu Thiện nói, qua thêm vài ngày, quỷ mị thoát ra thì chẳng phải là ông có lỗi lớn?

Châu Thiện cầm la bàn bát quái, trên la bàn đốt ngọn nến trường minh, cô đi lòng vòng trong nhà khách.

Hà Vĩnh Chí và Lão Trần sợ hãi theo sau lưng Châu Thiện, thường bị tiếng động phát ra từ con chuột dọa giật b.ắ.n người.

Châu Thiện thầm trợn trắng mắt, hai gã đàn ông to con, quỷ đáng sợ đến thế sao?

Càng không nói tới trừ phi là ác quỷ cực kỳ dữ cố ý hại người, ma quỷ bình thường trừ người có mắt âm dương ra, phàm nhân không thấy được.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 123



Châu Thiện mỗi khi đến một chỗ sẽ gỡ cờ vàng trên cửa sổ xuống, tháo vài chỗ khiến ánh sáng mặt trời chiếu vàng, cô thổi tắt nến.

Hà Vĩnh Chí lo sợ bất an đi theo Châu Thiện lòng vòng hơn một tiếng, cô dừng bước chân nói: “Ông chủ Hà, có phải chỗ này từng có hình không?”

Hà Vĩnh Chí và thầy phong thủy có tiếp xúc nên biết mấy thuật ngữ thông tục như hỏa hình:

“Hỏa hoạn? Không có, nhà khách chỉ c.h.ế.t vài người.”

Châu Thiện lẳng lặng nhìn ông.

Vẻ mặt Hà Vĩnh Chí mờ mịt, ngược lại là tài xế Lão Trần không kiềm được nhắc nhở ông: “Lẽ nào ông chủ đã quên? Trước khi ông chủ mua mảnh đất này”

Hà Vĩnh Chí thế này mới sực tỉnh ngộ, vỗ đầu: “Mảnh đất này trước kia thuộc về một hộ gia đình, về sau bị lửa đốt cháy hết, pháp viện bán đấu giá với giá thấp nên tôi mua về.”

Lửa cháy? Cả gia đình?

Trong lòng Châu Thiện có một suy đoán mơ hồ: “Trận hỏa hình đó đã thu mấy người?”

“Một gia đình bảy người.”

Hành hỏa trong ngũ hành áp thất sát.

Quả nhiên như thế, Thường Đức Minh làm chuyện như vậy không sợ bị quả báo.

Mắt Châu Thiện lóe tia sáng sắc bén.

Châu Thiện miễn cưỡng đè xuống nỗi lòng d.a.o động, lấy ra giấy bút viết xuống mấy hàng chữ: “Trong hai người ai đi mua đồ? Tôi sẽ ở đây siêu độ ác sát."

Lão Trần tự tiến cử: “Tôi đi cho đại sư.”

Châu Thiện gật đầu, đưa tờ giấy cho Lão Trần, Hà Vĩnh Chí thì liếc xéo tài xế, tên đó quả nhiên vẫn sợ.

Lão Trần mặc kệ cú lườm của ông chủ, ông ta sốt ruột muốn ra ngoài hít thở, nơi này thật sự là quá mức âm u lạnh lẽo áp lực.

Lão Trần rất nhanh mua về chu sa, gỗ đào, gạo nếp, vôi, gà trống, chỉ đỏ.

Khi Lão Trần lại vào nhà khách ước chừng là ba, bốn giờ chiều, các cửa sổ đều mở rộng, đã trở nên rộng rãi sáng sủa, tốt hơn ban đầu nhiều.

Lão Trần thả lỏng thần kinh, đi vào thì thấy Châu Thiện ngồi xếp bằng dưới đất, Hà Vĩnh Chí thì ngồi xổm bên cạnh hút thuốc.

Khi Lão Trần lại gần, Châu Thiện cảm thụ được, cô mở mắt ra nói: “Lại đây.”

Châu Thiện đ.â.m thủng một lỗ nhỏ trên túi vôi, rải một vòng rậm rạp trên sàn nhà khách, mở đàn làm phép trong căn phòng năm xưa cô gái kia bị hại.

Năm đó bảy âm phách đều bị Thường Đức Minh bắt đi, để lại oán khí nhưng không có thanh lọc, dần dà hình thành ác sát, ác sát bám vào người, nhà dữ có linh.

Nơi này xác thực có quỷ, con quỷ đó là thứ quanh năm bị âm sát bao vây mà hình thành hung linh nhà khách.

Vạn vật có linh, cỏ cây đều có thể thành tinh, huống chi những căn phòng trực tiếp tẩm trong hai khí âm dương, khi âm khí hoặc dương khí quá thịnh phá vỡ cân bằng thì căn phòng bị ảnh hưởng lâu năm có lẽ sẽ có linh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Oán khí của bảy người c.h.ế.t bám vào nhà khách, mỗi khi đến buổi tối ngày mười lăm tháng bảy là lúc âm khí nặng nhất, nhà khách sẽ biến thành hiện trường vụ án năm xưa, tái hiện thảm kịch trần gian.

Cô gái kia chắc là trong giấc ngủ bị vô danh nghiệp hỏa đốt chết.

Nếu không giải quyết e rằng chỗ nhà dữ này sẽ hại c.h.ế.t càng nhiều người.

Châu Thiện thiết lập pháp đàn, lại tùy ý dán mấy lá bùa lên tường, sau đó dùng chỉ đỏ cột cánh và móng của gà trống, đặt nó lên pháp đàn.

Châu Thiện nhanh chóng lấy kiếm gỗ đào c.h.ặ.t đ.ầ.u gà trống, con gà c.h.ế.t ngay lập tức, cô lấy ra cái chén nhỏ hứng đầy một chén m.á.u gà, đổ thêm chu sa, rót nước vào khuấy.

Châu Thiện nhúng bút lông vào m.á.u chu sa bắt đầu vẽ trên khúc gỗ đào, bút như rồng rắn bò, mắt b.ắ.n ra linh quang, miệng mặc niệm: "Lâm · binh · đấu · giả · giai · trận · liệt · tiền hành, cấp cấp như luật lệnh, thành!"

Chú ngữ thốt ra, m.á.u chu sa lập tức đổ vào nét vẽ, thấm vào gỗ đào.

Châu Thiện thở phào, đặt bốn khúc gỗ đào vào bốn góc phòng theo vị trí tứ tướng.

Sau đó Châu Thiện lôi con mèo trong bao tải ra, cởi trói cho nó, nhẹ nhàng ném ra ngoài cửa: “Đi đi."
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 124



Hà Vĩnh Chí khó hiểu hỏi: “Đại sư, sao lại thả nó đi vậy?”

Châu Thiện nhìn chăm chú phương hướng mèo đen đi xa:

“Bởi vì mèo đen thuần âm, hiện tại âm khí không đủ, chỉ có thể cho mèo đen tùy ý đụng chạm, nhà dữ mới hiện ra kỳ dị.”

Hà Vĩnh Chí và Lão Trần nghe nửa hiểu nửa không, đang định mở miệng hỏi thăm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: “Lửa!”

Không biết khi nào thì bốn góc phòng đã dấy lên lửa cháy hừng hực.

Đến rồi. Châu Thiện buông tiếng thở dài.

Hà Vĩnh Chí và Lão Trần co giò định chạy, Châu Thiện ở sau lưng sâu kín nói một câu: “Đừng chạy, không chạy ra ngoài được."

Không chạy chứ chẳng lẽ chờ chết? Cô thật sự là thầy phong thủy sao? Đừng nói là thần côn gạt người nhé!

Hà Vĩnh Chí thầm hoảng, chạy lung tung muốn lao ra, gian phòng này vốn không lớn, lúc ông đi vào đã ghi nhớ phương hướng cửa phòng, nhưng hiện giờ chạy mấy chục mét mà vẫn không tìm được cửa.

Ánh lửa càng lúc càng lớn, Hà Vĩnh Chí cảm giác lửa cháy làn da, tóc cũng bị đốt khét, hơi nước trên người nhanh chóng thất thoát.

Mình sắp chết.

Hà Vĩnh Chí tuyệt vọng nghĩ, ông lắm chuyện làm gì, để mặc nhà dữ thì có sao, tại sao cứ muốn giải quyết chuyện ở đây chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu ba người bị thiêu c.h.ế.t ở chỗ này thì sẽ có người biết chứ? Không đúng, Tiểu Lê ở bên ngoài chắc chắn sẽ báo cảnh sát.

Hà Vĩnh Chí cảm thấy an ủi, hy vọng người của đội cứu hỏa kịp xông vào trước khi xác của ông bị đốt thành tro. Hà Vĩnh Chí vô lực xụi lơ trên mặt đất, mắt thấy sẽ bị lửa bao vây, bỗng nghe một tiếng quát khẽ, dường như có tiếng xé gió truyền đến.

Hà Vĩnh Chí mơ hồ nhìn thấy Châu Thiện bay lên, ánh mắt hờ hững nhìn ông.

Thần.

Giây sau, Châu Thiện túm lấy Hà Vĩnh Chí như diều hâu bắt gà con.

Châu Thiện có chút bực bội: “Ông chạy lung tung làm gì?”

Sau đó Hà Vĩnh Chí bị Châu Thiện tùy ý ném đi, vừa lúc rớt xuống một khúc gỗ đào. Nói đến cũng lạ, gỗ đào nằm trong góc không bị cháy, tài xế Lão Trần cũng ở đây.

Hai người ngơ ngác ngó nhau, quay đầu lại nhìn thấy Châu Thiện lao vào lửa, tiếng gỗ bị lửa đốt cháy lách tách có vẻ mờ ảo.

Không biết qua bao lâu lửa dần tắt lộ ra gian phòng nguyên vẹn, như thể ngọn lửa đốt lâu như vậy chỉ là ảo giác.

Hà Vĩnh Chí giật mình kêu lên: “Chuyện này là sao?”

Châu Thiện câm nín nhìn ông: “Trận lửa vừa rồi là giả.”

“Giả? Nhưng tại sao bị đốt thì cảm thấy đau?”

Châu Thiện nhìn ra thắc mắc của Hà Vĩnh Chí, lặng lẽ bổ sung: “Lửa giả cũng có thể đốt c.h.ế.t người.”

Trên thực tế, đây là nhà dữ cướp đi hơi người sống, nhưng nhìn từ bên ngoài thì người này bị đốt chết.

Châu Thiện thu đồ vật, bước ra ngoài: “Xong rồi, nhanh chóng đi ra ngoài đi.”

Xong rồi? Hà Vĩnh Chí và tài xế Lão Trần vội vàng theo ra ngoài.

Bọn họ vừa bước ra đã nghe nhà khách ở sau lưng phát ra tiếng nổ rung trời, lòng đất bỗng sụp xuống hố to, nhà khách sụp đổ xuống.

Trước khi nhà khách sụp đổ, Hà Vĩnh Chí thoáng nghe có tiếng hét thê lương phát ra từ căn nhà, tiếng thét cực kỳ sắc nhọn, cơ hồ đ.â.m thủng màng nhĩ của ông.

Lưng Hà Vĩnh Chí ướt đẫm mồ hôi, sống sót sau tai nạn khiến ông chỉ muốn tắm mát. Gì mà nhà dữ nhà may mắn, mặc kệ nó, tốt nhất có thể mơ thấy Mark, để ông được kể khổ.

Sau khi nhà khách sụp đổ đã kinh động nhiều người, dân chúng ùa tới xem. Châu Thiện phớt lờ những ánh nhìn khó hiểu, cô cau mày im lặng nhìn mặt trời chậm rãi rơi xuống phía chân trời.

Thường Đức Minh, ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta.

Sau khi nhà khách sụp đổ, Hà Vĩnh Chí vốn muốn bán khối đất này đi, nhưng bởi vì những chuyện đã xảy ra nên không ai dám mua. Về sau Châu Thiện chỉ điểm, Hà Vĩnh Chí xây một gian đạo quan ở đây, thờ một nữ sơn thần chưa từng nghe tên.

Công nhận nữ sơn thần này khá linh, con phố này dần đông người hơn, bởi vì có những người đến vái sơn thần mà con phố này cuối cùng biến thành phố đồ cổ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 125



Châu Thiện nhặt được nhiều món hời trên phố đồ cổ này, đương nhiên đây là chuyện về sau.

Bây giờ Châu Thiện đang sung sướng nghĩ hạ giới bây giờ cầu hương khói không quá khó, đã làm được đấy thôi.

Châu Thiện đã quên những Đại La Thần Tiên trên Thiên Đình khi hạ phàm thì không có trí nhớ.

Con người khi đã nổi tiếng thì mối làm ăn sẽ tự động tìm tới cửa.

Châu Thiện được năm mươi nghìn từ chỗ Du Thượng Lễ, lại kiếm được hai trăm nghìn từ ông chủ.

Ngay sau đó, Hà Vĩnh Chí lại giới thiệu một mối làm ăn cho Châu Thiện, vẫn là bên bất động sản, lần này xảy ra chuyện cũng là một công trường.

...

Công trường xảy ra tai nạn nằm ở ngoại thành, nguyên nhân sự việc là một công nhân lúc lái máy đào sơ sẩy đào được một pho tượng Phật bằng đồng. Nói đến cũng lạ, tượng Phật của Hoa quốc luôn có hình dáng từ bi, nhưng pho tượng bọn họ đào ra là một bức tượng nhắm mắt hình dung kỳ dị nanh tranh.

Phật nhắm mắt đại biểu tu hành thiền định tu hành tuệ quan, Phật mở mắt đại biểu quan sát thế gian theo tiếng cứu khổ, nếu như cầu tu hành tinh tiến thì thờ Phật nhắm mắt, nếu như cầu cát tường như ý sẽ thờ Phật mở mắt.

Tăng nhân mới thờ Phật nhắm mắt, dân bình thường toàn thờ Phật mở mắt.

Công nhân không biết kiêng kỵ này, sau khi đào được tượng Phật, nhờ chuyên gia đồ đồng đến xem, thấy không phải là đồng cổ gì thì không có hứng thú ném qua một bên.

Hai ngày trước có một công nhân đang khiêng thép đột nhiên trượt tay, bị thép đè gãy eo. Có công nhân đang mở máy trộn tự dưng thò chân vào, bị xoáy nát chân phải. Còn té bị thương, bị đập trúng càng là vô số kể, trong một chốc lòng người hoảng sợ, ông chủ bất động sản mời người đến xem.

Nếu không có hành động gì e rằng đám công nhân này sẽ đòi đình công.

Trước đó đã đền nhiều tiền thuốc men, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì công trình chậm chạp không xây xong, ông chủ thật sự gánh vác không nổi.

Châu Thiện vừa đi xe đến công trường đã ngửi được mùi ẩm ướt trong không khí, bất giác híp mắt lại.

Nơi này lúc trước hẳn là có một đại trận phong thủy, hiện giờ bị người phá hỏng, nhưng mà trong không khí còn còn sót lại mùi của trận pháp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện nhìn thoáng qua địa thế ở đây, uốn lượn lên xuống, có hình dáng rồng nằm, công trường này giống như cứng rắn gọt thủng lưng rồng. Đầu rồng, đuôi rồng, lưng rồng vốn nối liền nhau, bây giờ bị đứt, đây không phải là điềm lành.

Châu Thiện nhìn một lúc bất giác thở dài, hiện giờ Hoa quốc phát triển càng lúc càng nhanh, ngày càng nhiều công trình cần phá thổ động công, biết bao nhiêu long mạch phong thủy tốt cứ như thế bị tùy ý phá đi, khó trách hiện giờ linh khí hơi yếu.

Châu Thiện nhớ lúc mình mới đến Nhân Gian giới, tuy rằng linh khí không bằng Tiên giới nhưng một số nơi núi sông phong thủy tốt có linh khí cực kỳ dày đặc.

Châu Thiện hờ hững thu về ánh mắt:

“Dẫn tôi đi chỗ tượng Phật Thanh Đồng đi.”

Quản đốc cũng không tin phong thủy quỷ thần, nhưng ông chủ trên đầu yêu cầu hắn chiêu đãi thiếu nữ được gọi là ‘đại sư’ này, tuy trong lòng hắn bất mãn nhưng vẫn dẫn cô đến khu ở tạm của công nhân. Chỗ này lộn xộn nồi niêu, quản đốc và mấy người đàn ông thì thầm vài câu, đám đàn ông hiểu ý, khiêng tượng Phật ra từ một cái lều.

Châu Thiện vừa thấy nét mặt của tượng Phật thì cứng người lại:

“Tại sao chỉ còn một cái đầu Phật?”

Công nhân cầm đầu hơi hoang mang trả lời:

“Lúc đào ra thì nó đã như vậy.”

Sai lầm, cô đã nhìn lầm, ban đầu Châu Thiện cho rằng nơi này bày trận tụ linh phong thủy, trận tụ linh là gom phong thủy núi sông tốt lại đây, nào ngờ ở đây chôn Phật đứt đầu, đây là đại hung.

Phật nhắm mắt vốn không phải điềm lành, đã không thể che chở người khác, huống chi là Phật đứt đầu. Có đầu Phật nhắm mắt đặt ở đây, phong thủy bảo địa càng tốt thì càng dữ, phong thủy tụ linh
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 126



Trên thực tế không phải tụ linh, chính là tụ sát.

Châu Thiện không do dự nữa, dùng khí quán đỉnh mở tuệ nhãn, nhìn trên thân thể đám người trong công trường đều có âm khí dày đặc thì líu lưỡi, bao gồm chính cô cũng bị dính âm khí, nhưng bởi vì có công đức kim quang hộ thể, tất cả âm khí chưa thể xâm nhập vào người của cô.

Sắc mặt Châu Thiện hơi nghiêm túc nói:

“Nếu không tìm được thân thể của Phật đứt đầu thì tất cả các người sẽ chết.”

Tất cả những người có mặt nghe vậy đều im phăng phắc.

Ông chủ bất động sản bận việc nên không thể đi cùng, quản đốc của công trường không mấy tín nhiệm Châu Thiện, nghe vậy không nhịn được cười:

“Chết? Đùa gì vậy."

Châu Thiện chỉ là hờ hững nhìn chằm chằm hắn.

Quản đốc kia lâu nay ở trong công trường quen được công nhân tâng bốc, đã bao giờ gặp ánh nhìn chói mắt như vậy, bỗng chốc nổi giận, cố tình bởi vì tuổi của Châu Thiện làm hắn khó mà nổi nóng, đành nén giận nói:

“Tôi không biết cô làm sao lừa được ông chủ của tôi, nhưng đừng mơ nói bậy bạ trước mặt tôi, bố không tin mấy cái ma quỷ này!”

Hắn phun nước miếng xuống đất:

“Còn nhỏ không lo đi học, bắt chước người ta ra đời lừa tiền.”

Hắn ghét nhất người khác nói đến chữ chết, Châu Thiện động vào kiêng kỵ của hắn, quản đốc sớm vứt lời dặn của ông chủ lên chín tầng mây.

Châu Thiện bỗng dưng bị mắng vào mặt, biểu cảm lộ chút cáu giận, xoay người phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu:

“Không tin thì đừng mời tôi!”

Quản đốc trước kia bị thần côn* lừa một lần, bây giờ ghét cay ghét đắng thầy phong thủy, nghe vậy không nể mặt nói:

“Nhóc nghĩ bố đây thích mời đám lừa đảo mấy người lắm à? Há mồm ngậm miệng cứ bảo chết, đồ khùng!”

(*) Gọi chung thầy tướng số, nhưng phần lớn ý chỉ giả danh lừa bịp.

Công nhân cầm đầu nghe không nổi nữa, kéo quản đốc lại:

“Lão Cam, ai lại nói năng như thế với một cô bé!”

Cam Viễn m.á.u nóng dồn lên não, nghe vậy mới ngẩn ra, tuy hắn hơi nóng tính nhưng xưa nay chưa bao giờ nóng nảy đến mức này. Tuy nhiên vừa rồi nhìn thấy đầu Phật khiến Cam Viễn muốn chửi người, cộng thêm nghe Châu Thiện nói c.h.ế.t hết, trong lòng hắn càng thêm bức bối, quả thực không giống như chính mình nữa, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Cô bé kia đâu?”

“Đi lâu rồi.”

Cam Viễn có chút hối hận, hành vi vừa rồi của mình nhất định là đắc tội với người.

Công nhân cười trêu Cam Viễn vài câu, hắn bình ổn tâm tình, nhưng bởi vì chọc tức khách quý của ông chủ bỏ đi nên vẫn thấy hơi lo.

Chờ ông chủ Lưu Phú gọi điện thoại hỏi, Cam Viễn mơ hồ nói cô gái kia không phát hiện cái gì trong công trường, có lẽ không có năng lực không thấy ra cái gì, hoặc là thật sự không có chuyện.

Lưu Phú nghe vậy cũng nhíu mày, nhưng Cam Viễn đã đánh tiếng với đám công nhân trước rồi, vì thế Lưu Phú không hỏi thăm được gì, chỉ có thể đoán rằng Châu Thiện đúng là có tiếng mà không có miếng.

Cam Viễn thấy Lưu Phú không tiếp tục truy cứu chuyện này mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, cuối cùng lừa dối thành công.

Chạng vạng sắp vào đêm, Cam Viễn cưỡi chiếc motor về nhà, hắn một bên huýt sáo một bên sung sướng thầm nghĩ vợ ở nhà chắc sẽ nấu xương hầm miến mà mình thích ăn nhất, tưởng tượng về nhà sẽ được ăn món ngon ưa thích, hắn không kiềm được lại đạp ga lái nhanh hơn.

Đường bên này hẻo lánh, một con đường nhựa hẹp khó thấy xa được, đường cong cong như khúc ruột.

Không biết từ khi nào trăng đã ló đầu, trên trời sao lưa thưa, gió đêm thổi vào mặt.

Cam Viễn ngâm nga câu hát chạy về nhà, đột nhiên cảm giác ghế sau xe máy nặng trịch, giống như có người ngồi.

Cam Viễn giật mình, không tự giác nhìn kính chiếu hậu, nhưng ghế sau trống rỗng đâu có ai ngồi?

Tuy nhiên cảm giác có thêm người này rất thật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cam Viễn cảm thấy hơi lạ, tốc độ xe giảm chậm, ghế sau nặng dần, càng lúc càng nặng, khiến tốc độ xe máy chạy cũng chậm hơn nhiều.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 127



Cam Viễn kìm lòng không đậu lại lần nữa quay đầu, vẫn như cũ trống trải, trừ tiếng ếch kêu liên tiếp ở phương xa thì bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.

Cam Viễn dứt khoát dừng xe lại, mở hết đèn xe, bắt đầu kiểm tra xe máy có bị trục trặc gì không.

Thấy mỗi linh kiện đều tốt, Cam Viễn rút tay ra khỏi cốp xe, đầy bụng dấu hỏi, lại khởi động xe máy.

Sắc trời càng lúc càng tối, màn đêm đen kịt đè xuống, trái tim Cam Viễn treo cao, hắn không có tâm trạng hát hò nữa, cẩn thận nhìn kính chiếu hậu, lần này bị dọa suýt hồn vía lên mây.

Quả nhiên có một người ngồi vững vàng sau ghế của hắn.

Cam Viễn run rẩy lại liếc qua, nơi đó xác thực ngồi một bóng người đen ngòm.

Trước mắt Cam Viễn tối sầm, lúc sắp ngất thì người ở ghế sau vỗ vai hắn: “Lão Cam, chạy xe kiểu gì mà không tập trung vậy?”

Cam Viễn tập trung nhìn vào, đó là đồng nghiệp trong đội xây dựng của mình, Tiền Chiếu.

Cam Viễn không kiềm được chửi thề:

“Lão Tiền, ông lên xe máy của tôi từ bao giờ vậy?”

Tiền Chiếu kỳ lạ nhìn chăm chú vào hắn:

“Ông bị lú à? Là ông đồng ý đưa tôi về nhà, suốt chặng đường đi ông đều thẫn thờ, không lẽ bị quỷ che mắt rồi?”

Cam Viễn ngẫm nghĩ chợt nhớ đúng là vậy, dường như hắn vốn chở một người, nhưng trên đường đột nhiên bóng người biến mất là sao?

Sống lưng Cam Viễn lạnh toát, nhớ người già kể câu chuyện ‘quỷ che mắt’.

Khi quỷ muốn bạn thấy thứ gì, dù muốn hay không bạn đều phải thấy, thứ quỷ không muốn bạn nhìn thấy, dù nó ở ngay trước mắt thì bạn vẫn không thấy được.

Không lẽ vừa rồi hắn bị quỷ che mắt?

Cam Viễn và Tiền Chiếu nhà ở gần nhau, vì tiết kiệm xăng nên thường đi chung, đôi khi là hắn lái xe, có khi là Lão Tiền lái xe máy, lẽ ra thường xuyên có người ngồi sau xe mới đúng, không có người mới là kỳ lạ.

Xe máy của Cam Viễn lại chạy tới trước.

Đợi đã, không đúng!

Chẳng phải đầu năm nay Lão Tiền c.h.ế.t ở bệnh viện do suy thận rồi sao? Hắn còn đại biểu các đồng nghiệp tặng mười nghìn tệ cho người nhà của Lão Tiền!

Sống lưng Cam Viễn túa mồ hôi như tắm, vầng trăng cong trên đầu không biết khi nào bị mây đen lặng lẽ che lấp, sắc trời lại tối đi năm phần. Cam Viễn nuốt một ngụm nước bọt, lần này hắn không có dũng khí ngoái đầu nhìn.

Giọng Lão Tiền ở sau lưng nghe hơi âm u:

“Lão Cam, khi nào tôi có thể đến nhà?”

Nhà của Tiền Chiếu không ở thành phố Bình Viễn mà là Kỳ Sơn tỉnh Hà ở kế bên, nhưng cưới vợ sinh con ở đây, trước khi c.h.ế.t Tiền Chiếu mê sảng đòi về nhà. Lúc ấy Cam Viễn cũng có mặt, nói lung tung vài câu an ủi, sau đó Lão Tiền mới tắt thở.

Chờ lúc làm lễ tang, ai còn nhớ mấy câu đó, cộng thêm sớm đặt chỗ cho mộ của Tiền Chiếu, bà vợ sau khi đưa đi thiêu thì chôn ở thành phố Bình Viễn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước mắt Cam Viễn tối sầm, hắn té lăn xuống xe máy:

“Ôi mẹ ơi.”

Hai chân Cam Viễn mềm nhũn chạy hướng ven đường, chưa được vài bước thì té xuống mương, sau gáy đập trúng một tảng đá lớn ngất xỉu.

Xe máy không người điều khiển vẫn kỳ dị giữ cân bằng chạy tới trước, đèn xe màu vàng chiếu sáng con đường xám mờ, xe đụng thẳng vào thân cây to hai người ôm mới hết.

Khoảnh khắc rơi xuống mương, Cam Viễn hoảng hốt thấy vật nặng chở sau xe máy của mình hình như là hình dạng đầu Phật.

Thiếu mối lớn công trường, nhưng Châu Thiện không để bụng, tính tình của cô vốn là tùy duyên, nếu cô muốn xem thì gì cũng được, còn không muốn xem thì dù Ngọc Hoàng Đại Đế gác đao lên cổ cũng vô dụng. Sắp quốc khánh, học sinh lớp sáu, bảy đều được nghỉ năm ngày, lại đúng dịp gặp kỳ nghỉ tháng nên được nghỉ bảy ngày.

Châu Thiện ngồi ngay ngắn tại chỗ dọn xong sách giáo khoa, xách ba lô lên định đi ra ngoài.

Phó Kỳ Thâm ở sau lưng thản nhiên gọi lại cô:

“Bạn Châu, chờ đã.”

Châu Thiện nghe vậy xoay người lại.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 128



Phó Kỳ Thâm cầm mấy cuốn sổ, khí chất của cậu cao sang, làn da trắng trẻo, Châu Thiện nhìn thoáng qua đã tập trung vào vết đỏ tươi trên cổ tay của cậu.

Phó Kỳ Thâm đưa cuốn tập cho cô:

“Mấy ngày nay cậu cứ xin phép nghỉ, đây là bút ký bài học, bảy ngày này cậu hãy xem nó mà học.”

Châu Thiện nhướng mày, có chút chần chừ, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy:

“Cảm ơn.”

Phó Kỳ Thâm mím môi nói:

“Tớ có ghi phương pháp quy nạp tổng kết phương trình, cậu nhớ xem.”

Phương trình toán học là sở đoản của Châu Thiện, hoặc nói đúng hơn tất cả chữ cái đều là sở đoản của cô, chục triệu năm qua cô chỉ biết vạch ngang vẽ dọc, mới học chữ cái được vài năm, đối với sinh mệnh lâu dài của cô thì tựa như phù dung sớm nở tối tàn, cho nên những chữ này giống như nòng nọc bơi qua bơi lại trong đầu, Châu Thiện mãi không học được.

Phó Kỳ Thâm rất có lòng, ngu dốt như Châu Thiện cũng nhận ra tấm lòng đó, cô cười mắt híp thành vầng trăng khuyết:

“Lớp phó vất vả.”

Phó Kỳ Thâm chỉ hờ hững liếc qua cô, cõng ba lô màu đen của mình đi ra ngoài.

Châu Thiện nhìn, nụ cười trên mặt nhạt bớt.

Lúc hai người mới gặp, Châu Thiện từng mở tuệ nhãn một lần với Phó Kỳ Thâm, người này thiên đình no đủ, ngũ nhạc triêu củng, mệnh giao hoa cái, là tướng cực quý.

Nhưng vừa rồi Châu Thiện lần thứ hai xem Phó Kỳ Thâm thì toàn thân của cậu hồng m.ô.n.g tử khí, đỉnh đầu tràn ngập vận đạo tử khí, cô muốn nhìn kỹ cái khác nhưng tràn ngập khói trắng mênh mông, không xem được.

Tại sao vận đạo của một người sẽ phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Tướng mạo cũ của Phó Kỳ Thâm tuy rất quý, nhưng cũng chỉ là rồng phụng trong cõi người, chẳng qua là cả chục nghìn người không có một người như vậy, tuy thưa thớt hiếm có nhưng trong cõi người vẫn tìm được.

Vừa rồi Châu Thiện ngẫu nhiên nhìn thấy tử khí mênh m.ô.n.g kia sẽ không thuộc về phàm nhân nho nhỏ.

Đó là linh tướng, chỉ có từ Đại La Kim Tiên mới có.

Châu Thiện thầm hoảng sợ, vội chạy theo muốn xem kỹ hơn, lại thấy trên người Phó Kỳ Thâm không còn những tử khí đó, sương mù xám m.ô.n.g lung bao vây cậu, cả người như ở trong mây, khiến người khó thấy rõ.

Châu Thiện thầm nghi ngờ, bấm đốt tay tính thử, khi cô làm như vậy thì cổ họng trào máu.

Người xem tướng số không thể tự tính cho mình, vì tổn hại âm đức. Chỉ có một khả năng, vận đạo của Phó Kỳ Thâm có tương quan chặt chẽ với cô, nên hiện giờ cô không thể tính ra cái gì, còn bị cắn ngược.

Được đến kết luận này, Châu Thiện bình tĩnh lại, tính không ra thì thôi, cô không phải loại người cố chấp nhất định phải cầu đáp án bằng được.

Dù sao đây không phải tai họa gì.

Châu Thiện cõng ba lô mới ra cổng trường thì bị người chờ dài cổ ở ngoài trường học chặn đường:

“Đại sư, cứu mạng!"

Châu Thiện buồn cười nhìn Cam Viễn quấn băng vải kín đầu:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hả, đại sư gì? Tôi rõ ràng chỉ là lừa bịp giang hồ không ra hồn.”

Cam Viễn nghe vậy lỗ tai nóng ran, cắn răng nói: "Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, hy vọng đại sư bao dung."

Châu Thiện bĩu môi:

“Cảm ơn, tôi không muốn bao dung, ông hãy đi tìm người khác giỏi hơn đi."

Nghe vậy, người đàn ông cao lớn vạm vỡ không kiềm được vành mắt đỏ rực, bùm một tiếng quỳ trước cổng trường:

“Cầu đại sư cứu mạng."

Cam Viễn dập đầu bốp bốp xuống đất.

Giờ đang là lúc học sinh trường trung học số 1 nghỉ, dòng người dày đặc, cổng trường đông đúc người qua lại, ít nhất có mấy trăm người, Cam Viễn làm động tĩnh lớn như vậy, thoáng chốc có vô số ánh mắt nhìn về phía hắn.

Châu Thiện có chút lúng túng, vành tai nhỏ xinh ửng hồng.

Châu Thiện không ngờ Cam Viễn sĩ diện cùn mà lại làm ra hành động như thế.

Trong mấy ngày này, trên công trường phát sinh càng lúc càng nhiều chuyện, tối hôm đó không chỉ mình Cam Viễn gặp ma, mấy công nhân khác cũng nhìn thấy dị tượng ở công trường. Trước tiên là một công nhân nửa đêm thức dậy nhìn thấy trong núi rừng phương xa có vô số lửa ma trơi sáng lên, ngày hôm sau bọn họ phát hiện thức ăn mới mẻ hôm qua vừa chọn mua đều thối rữa, bao gồm bột mì đều có giòi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 129



Có công nhân đi trong công trường thì đất đã giộng nền bỗng sụp xuống, chôn vùi hắn, nếu không phải vừa lúc có người nhìn thấy thì có lẽ hắn đã bị chôn sống.

Lưu Phú cảm thấy chuyện lạ bên này quá nhiều, mời hai thầy phong thủy đến xem.

Hai thầy phong thủy tiên phong đạo cốt đến công trường, tiếc nuối nhìn tất cả công nhân rồi lắc đầu: “Tử kiếp, phá không được."

Cam Viễn sắp tuyệt vọng, thế này mới cứng da đầu mua ít đồ tìm đến Châu Thiện.

Cam Viễn hỏi bóng hỏi gió ông chủ mới biết Châu Thiện theo học ở trường trung học số 1, hắn không dám nói rõ với Lưu Phú, nếu không thì rất có thể sẽ bị ông chủ lột da sống.

Một người đàn ông to con quỳ ở trước mặt mình khóc không thành tiếng, trên đầu còn quấn băng vải dày, thoạt trông thật sự tội nghiệp, Châu Thiện câm nín nhìn trời.

Thật ra Châu Thiện vẫn muốn nhúng tay chuyện này, một là vì tuy Cam Viễn làm phật lòng cô nhưng đó là do bị sát khí của Phật đứt đầu ảnh hưởng, đang trong trạng thái nóng nảy, có thể tha thứ được. Thứ hai là trên công trường có mấy chục người, cứu những người này chắc cũng xem như công đức không nhỏ.

Cái thứ nhất chỉ là thứ yếu, Châu Thiện càng xem trọng chính là công đức.

Nếu không có khí công đức thì không tích lũy ra pháp lực trong Đạo Đức Kinh, cô sẽ không khác gì phàm nhân, sáng sớm tiếp nhập hồng m.ô.n.g tử khí cũng chỉ là có thể rèn luyện thân thể của cô khỏe mạnh hơn thôi.

Châu Thiện quyết định chủ ý:

“Thôi vậy, tôi đi với ông một chuyến, nhưng thù lao”

Cam Viễn mừng rỡ, không quan tâm thù lao gì cả:

“Tuyệt đối không thiếu đại sư một phần."

Châu Thiện mỉm cười: “Không, tôi đòi ông chủ của các người.”

Cam Viễn nhăn mặt, xem ra cuối cùng vẫn không thể qua mặt Lưu Phú được, nhưng mạng sống quan trọng hơn, Lưu Phú cùng lắm là đuổi việc hắn, cái mạng vẫn còn là của hắn.

Phật đứt đầu thì thật sự có thể sẽ lấy mạng của hắn.

Nhớ đến Tiền Chiếu ngồi ở ghế sau, ngữ điệu u ám, từng câu ‘đưa tôi về nhà’, đến bây giờ đứng dưới ánh sáng mặt trời Cam Viễn vẫn thấy lạnh sống lưng.

Cam Viễn gọi điện thoại cho Lưu Phú. Sau khi nghe xong ngọn nguồn toàn bộ vụ việc, Lưu Phú chửi Cam Viễn xối xả qua ống nghe. Lưu Phú không dám chậm trễ, bỏ hết mọi việc, lái xe đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoại thành là công trình lớn, nếu công trình bị trục trặc thì Lưu Phú sẽ phá sản thật. Mấy ngày nay Lưu Phú sứt đầu mẻ trán cầu người khắp nơi, nhưng không ngờ liễu ám hoa minh lại nhất thôn, thế nên thái độ của hắn đối với Châu Thiện hết sức ân cần.

Ba người trực tiếp đi công trường, bầu không khí nơi này căng thẳng hơn lần trước Châu Thiện đến nhiều. Lần trước còn có mấy công nhân cười đùa, hiện tại chẳng những ít người hơn lúc trước, ai nấy sắc mặt nghiêm túc.

Công nhân cầm đầu họ Hoàng, nhìn thấy ba người thì mắt sáng lên, buồn rầu đi tới nói:

“Ông chủ, Lão Cam, lại có vài người nói không muốn làm việc, muốn về nhà."

Hành vi nhiều lần mời thầy phong thủy của bọn họ tuy cố giấu những người ở dưới, nhưng trên công trường liên tiếp xảy ra chuyện khó mà qua mắt mọi người. Đám công nhân đều đoán được công trường này nhất định là xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, không chừng là đắc tội thần tiên phương nào. Thế là từng nhóm người ồn ào đòi thanh toán lương để về nhà, nhưng bị đội trưởng Hoàng đè xuống.

Châu Thiện mặc kệ mấy chuyện rắc rối nội bộ của bọn họ, trực tiếp tìm một gò đất hơi cao, nhìn toàn cảnh công trường. Linh khí mỏng manh sót lại của phong thủy trận đã biến mất hết, hiện giờ chỉ còn lại âm khí dày nặng bao vây toàn bộ công trường.

Đội trưởng Hoàng nhăn mặt nói một việc cho Cam Viễn nghe.

Cam Viễn trợn to mắt suýt lồi tròng:

“Cái gì? Anh nói là không thấy đầu Phật đâu? Chẳng phải trước khi tôi đi đã bảo các người phải trông chừng thật kỹ sao?!”

Đội trưởng Hoàng cũng rất bất đắc dĩ: “Ai biết nó tự dưng biến mất ngay trước mắt hai công nhân.”
 
Back
Top Bottom