Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 110



Phó Kỳ Thâm thuận tay đút vào túi quần, móc điện thoại di động ra, tìm được dãy số ở hàng đầu, ấn nút gọi.

Màn hình nhấp nháy phát ra âm thanh:

“Số máy quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không liên lạc được.”

Bàn tay của Phó Kỳ Thâm đặt bên tai vô lực rũ xuống.

Xoẹt!

Đèn trong thang máy cũng chớp nháy, cuối cùng đùng một tiếng tắt ngấm.

Trong thang máy bỗng chốc tối đen, chỉ còn màn hình di động của Phó Kỳ Thâm phát ra ánh sáng le lói, bóng tối dày đặc bao vây cậu.

Cặp bình mỹ nhân ẩn trong bóng tối đột nhiên giống như bôi lớp huỳnh quang xuất hiện trong tầm nhìn của Phó Kỳ Thâm, dường như môi của cung nữ trên thân bình cong lên trên, ý cười càng sâu.

Hình người trên thân bình tỏa ánh sáng xanh, khí chất tiên nữ không ăn khói lửa trần gian của tiên nữ bởi vì sắc xanh lá mà trở nên cực độ âm u.

Phó Kỳ Thâm trợn to mắt hờ hững nhìn tất cả điều này. Chờ khi bình mỹ nhân gần trong gang tấc thì cậu bỗng cảm giác lòng bàn tay phải hơi nóng lên.

Chữ ‘vạn’ mà Châu Thiện dùng ngón tay vẽ trong lòng bàn tay của Phó Kỳ Thâm dần uốn lượn tỏa ra ánh sáng vàng, liên thông nguyên con chữ.

Tiếp đó chữ vạn lấp lánh ánh sáng vàng bỗng tỏa sáng chói lòa, rực rỡ tựa như mặt trời nhỏ vàng chói, chiếu không gian trong thang máy sáng như ban ngày.

Cảm giác nóng bỏng thiêu đốt đó dường như có thể nướng hòa tan một người.

Phó Kỳ Thâm bị luồng sáng này đ.â.m phải híp mắt lại, bên tai dường như truyền đến một tiếng hét thê lương, nhưng rất nhanh an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, thang máy “ting” một tiếng, vững vàng ngừng lại ở tầng một, Phó Kỳ Thâm thế này mới lần thứ hai mở to mắt.

Không có bình mỹ nhân, thang máy không bị hỏng, đèn trên trần đang phát sáng.

Là mơ, đều là mơ.

Thật sự là mơ sao?

Phó Kỳ Thâm chậm chạp nhận ra lòng bàn tay hơi nhói, cậu mờ mịt cúi đầu, phát hiện gỗ vụn bị nắm trong lòng bàn tay đã đ.â.m thủng phần thịt mềm làm m.á.u ứa ra, trùng hợp uốn lượn chảy thành chữ vạn.

Phó Kỳ Thâm ngước đầu nhìn đồng hồ điện tử trong đại sảnh, đúng tám giờ, lúc cậu vào thang máy rõ ràng là bảy giờ hai mươi phút.

Phó Kỳ Thâm bồn chồn siết lòng bàn tay, bỏ việc này qua một bên, đi nhà hàng kế bên ăn cơm.

Phó Kỳ Thâm ở dưới lầu ăn như nhai cỏ, Trì Thu Đình thì tìm con trai đến sắp phát điên.

Trì Thu Đình gọi mười mấy cuộc điện thoại, đều là giọng đọc ‘số điện thoại quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau’, bà sốt ruột muốn bốc hỏa, vừa tức vừa nôn nóng.

Trước khi sư tử cái nổi khùng lên, thư ký rụt rè nói một câu: “Hay là chúng ta mở camera xem thử?”

Mắt Trì Thu Đình sáng rực lên, lập tức đi phòng kiểm soát camera, trong hành lang, đại sảnh, thang máy của công ty đều có camera. Trì Thu Đình nhanh chóng nhìn thấy Phó Kỳ Thâm ra khỏi văn phòng của bà lúc bảy giờ mấy, còn ngoan ngoãn đóng cửa lại, tiếp đó đứng đợi thang máy.

Trì Thu Đình phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chuyển sang hình ảnh trong thang máy.

Nhưng mà trong thang máy trống rỗng, không có người.

Trì Thu Đình không tin, quay đầu xem lại lần nữa, bảy giờ hai mươi phút con trai của bà vào thang máy, nhưng trong camera ở thang máy thì không quay được bóng người, thang máy vững vàng ngừng ở tầng mười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trì Thu Đình cắn chặt môi không nói lời nào, thư ký đứng sau lưng bà mặt trắng bệch:

“Chuyện chuyện này là sao?”

Trì Thu Đình không quay đầu lại:

“Tất cả ra ngoài hết cho tôi, không ai được phép nói ra chuyện hôm nay.”

Chờ trong phòng kiểm soát camera không có ai, Trì Thu Đình mới nhanh chóng chỉnh video trên máy vi tính.

Đúng tám giờ, dường như hình ảnh trong camera hơi run run, xuất hiện bông tuyết, sau khi nhiễu sóng biến mất thì con trai của bà nguyên vẹn xuất hiện trước camera.

Trì Thu Đình không biết nên miêu tả cảm xúc như thế nào, bà cắn chặt răng, phá hủy tất cả băng ghi hình từ bảy giờ đến tám giờ tối nay trong công ty.

Thư ký ra khỏi phòng kiểm soát camera miệng luôn lẩm bẩm kỳ lạ quá.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 111



Đi tới đầu cầu thang, thư ký bất cẩn đụng vào một người.

Thư ký cúi đầu đi đường, mắt nhìn hai chiếc túi nhựa mà người đó cầm, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, tầm mắt ngừng lại trên khuôn mặt hờ hững như tùng bách của Phó Kỳ Thâm.

Thế giới này đúng là huyền ảo, thư ký hút ngụm khí lạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Kỳ Thâm mỉm cười, giơ cao hai cái hộp trong tay:

“Chắc dì Trần còn chưa ăn gì, con mua hai phần hoành thánh cho dì và mẹ của con ăn.”

Châu Thiện mua hai miếng ngọc, chợt nhớ ra cái gì, trở lại Ngọc Tường, lại chọn một miếng bạch ngọc tròn trĩnh.

Kỳ nghỉ tháng Châu Thiện hiếm khi về nhà một lần, Phan Mỹ Phượng chưa bao giờ bạc đãi con gái, đi chợ mua con gà mái già bồi bổ cho con gái.

Châu Thiện hơi chột dạ, trong từng câu ân cần hỏi han của cha mẹ, cô lấy ra cuốn thi tháng từ trong cặp.

Toán học 76, ngữ văn 89, Anh ngữ Khụ khụ 47, ba môn học chính, không có một môn nào đạt tiêu chuẩn.

Phan Mỹ Phượng thấy tấm bài thi đỏ thắm, sắc mặt âm u, sau đó mỉm cười nói:

“Không sao, thi một, hai lần không thể chứng minh cái gì."

Châu Thiện mơ hồ nhìn sang cha của mình.

Châu Gia Bình khẽ thở dài:

“Tiến độ trong huyện khác với chúng ta, con theo không kịp cũng bình thường."

Bọn họ chẳng những không tức giận, ngược lại an ủi Châu Thiện đừng xem trọng thành tích thi.

Đúng là mặt trời mọc từ phía tây, trước kia nếu Châu Thiện thi rớt thì thế nào cũng phải bị nhắc mấy câu, hiện tại làm sao vậy?

Châu Thiện ôm thắc mắc này, mãi đến buổi tối mới biết được nguyên nhân.

Lý Miên Miên hàng xóm lớn hơn Châu Thiện hai lớp, đang trong phút quan trọng học lớp chín, có một lần thi rớt bị mẹ cằn nhằn vài câu, hôm ấy Trương Tố Phân đi làm ca đêm về nhà thì trong phòng tanh mùi máu, Lý Miên Miên đã cắn cổ tay.

May mắn cấp cứu kịp thời, cứu lại một cái mạng. Nhưng mà sự cố này phủ lớp bóng tối lên đại viện, bây giờ người lớn trong viện đều là cười hiền nâng niu con nít, không dám nói nặng một câu. Gái ngoan như Lý Miên Miên còn dám làm việc này, thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người.

Châu Thiện đều cảm thấy không thể tin tưởng, tính cách của Lý Miên Miên không giống loại người dám tự sát. Lý Miên Miên luôn là học sinh ưu tú, luôn là cọc tiêu của con nhà người ta, cô ấy vốn cũng có thể vào trường trung học số 1, bởi vì sợ Trương Tố Phân ở nhà một mình cô đơn nên mới vào trường cấp 2 trọng điểm ở huyện thành, lựa chọn học ngoại trú.

Bề ngoài Lý Miên Miên yếu đuối nhưng trong lòng cực kỳ cứng cỏi.

Không đúng, trong này nhất định là ra vấn đề gì. Châu Thiện định ngày mai đi bệnh viện tìm hiểu cho rõ.

Buổi tối, Châu Thiện lấy ra d.a.o điêu khắc, d.a.o găm bắt đầu làm việc. Cô cẩn thận khắc tượng thần của mình lên ngọc mới, khảm trận pháp trong đường cong, vì điều này cô dùng lá bùa rửa sạch âm sát của d.a.o găm trước, sợ d.a.o găm tổn thương ngọc. Dao găm quá sắc bén, sơ sẩy một cái sẽ phá hư ngọc thạch.

Tốc độ điêu khắc của Châu Thiện rất nhanh, dù vậy vẫn tốn cả buổi tối, khảm một trăm đan bát pháp trận lớn nhỏ vào ba khối ngọc thạch.

Kết thúc công việc, ba khối ngọc thạch tỏa sáng bóng loáng, vô cùng rực rỡ, hơn hẳn miếng ngọc thô ban đầu không chỉ một cấp bậc.

Châu Thiện cực kỳ vừa lòng duỗi lưng, buông đồ vật xuống, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Tận cùng phía đông, một vầng mặt trời chậm rãi dâng lên, Châu Thiện tập trung tinh thần nhìn chằm chằm áng mây xem, từng lũ hồng m.ô.n.g tử khí hội tụ vào mắt cô, tử khí chuyển thành pháp lực chảy xuôi trong tứ chi bách hải, mang đến ấm áp.

Thức trắng một đêm, tất cả mệt mỏi vào lúc này biến mất hết.

Châu Thiện thừa dịp cha mẹ còn chưa thức, lấy một miếng ngọc làm mắt trận, lại nhặt tám cục đá vụn kích cỡ bằng nhau ở bên ngoài, tính nhẩm vị trí tinh tú trên trời, chọn hướng sao Mai, đào một cái hố nhỏ trước cửa sân, chôn ngọc thạch và đá vụn đúng vị trí ngũ hành bát quái.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 112



Chôn xong, Châu Thiện đặt một thủ thuật che mắt nhỏ ở đây, miễn cho ngọc bị người đào ra, thấy tài thì ham lấy cắp.

Trong phong thủy gọi cái này là Cửu Tinh Lai Triêu, cửu tinh ý chỉ chín ngôi sao liền nhau tham, cự, lộc, văn, liêm, vũ, phá, phụ, bật. Trong phong thủy học, lấy chín ngôi sao liền nhau đại biểu cho khí ngũ hành trời đất, lưu hành theo trật tự, ra lệnh, sinh sôi vạn vật.

Cửu tinh nhắm thẳng cửa lớn gọi là dẫn khí vào nhà, dẫn thủy ứng cửa, vừa lúc phối hợp với tranh sơn thủy đặt chỗ điện thờ nhà họ Châu, thúc đẩy phong thủy thịnh vượng.

Sau khi bày phong thủy trận xong, Châu Thiện vừa lòng vỗ tay.

Bây giờ đã vào thu, nhà Vương trong đại viện trồng hoa, nhà họ Châu trồng rau vẫn xanh biếc, không vàng chút nào, sắc xanh đó dào dạt sức sống thấm vào lòng người.

Sáng sớm Châu Thiện đã nằng nặc đòi đi bệnh viện thăm Lý Miên Miên. Hai đứa trẻ luôn thân thiết với nhau, Phan Mỹ Phượng biết điều đó nên dậy sớm, đi sạp bán đồ mua ít táo lê chuối rồi đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, Trương Tố Phân cũng hiểu ý, hai bà mẹ nói vài câu rồi nhanh chóng ra ngoài, kéo mành, chừa không gian nhỏ cho hai thiếu nữ.

Lý Miên Miên chưa khỏe hẳn, bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên môi và sắc mặt tái nhợt, cô ấy vốn đã gầy yếu, hiện tại thoạt trông càng mong manh yếu đuối khiến người yêu thương.

Khoảnh khắc Châu Thiện nhìn thấy Lý Miên Miên thì con ngươi co rút, dường như bị vẻ mặt nhợt nhạt của cô ấy dọa sợ.

Lúc Trương Tố Phân còn ở đây, Châu Thiện luôn cúi đầu cầm d.a.o nhỏ gọt vỏ táo, chờ người lớn ra ngoài hết, rèm bị kéo lại ngăn cách âm thanh giường bên cạnh, Châu Thiện mới đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trái táo được gọt vỏ sạch sẽ vô cùng đẹp mắt, vỏ trái cây mỏng manh dài ngoằng, chỗ chính giữa mỏng nhất nhưng không bị đứt đoạn.

Châu Thiện dưa táo đã gọt vỏ cho Lý Miên Miên, chờ khi cô ấy vươn tay định nhận lấy thì bỗng rụt về, tiếp đó không chút nào nể tình cắn rôm rốp.

Mùi trái cây thơm mát nháy mắt bao vây toàn bộ phòng bệnh. Rất giòn, rất ngọt.

Sắc mặt của Lý Miên Miên hơi khó coi, mím môi, không nói chuyện.

Châu Thiện cắn trái táo to, dường như cố ý ăn cho Lý Miên Miên xem, cắn một miếng lại ngước đầu lên một lần.

Lý Miên Miên thờ ơ nhìn Châu Thiện ngon lành ăn sạch quả táo, không khí trong phòng bệnh hơi lúng túng.

Sau khi ăn xong, Châu Thiện không chút kiêng dè lấy vạt áo bệnh nhân của Lý Miên Miên lau tay.

Dường như Châu Thiện cố ý muốn chọc tức Lý Miên Miên, ban đầu sắc mặt của Lý Miên Miên hơi thay đổi, về sau thì bình tĩnh đến lạ:

“Đừng quấy.”

Châu Thiện hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Miên Miên.

Khóe môi Châu Thiện cong lên, mắt híp lại như vầng trăng non, nhưng ý cười không vào đáy mắt.

Châu Thiện chậm rãi mở miệng, ngữ khí đặc biệt nhẹ mà lạnh:

“Đừng giả vờ nữa, ngươi hãy xéo ra khỏi thân thể của chị ấy!”

Trước khi Châu Thiện vào phòng đã cảm giác bầu không khí hơi lạ. Bệnh viện có nhiều người chết, âm khí rất nặng, khi Châu Thiện mở tuệ nhãn có thể nhìn thấy mấy đoàn âm sát không cam lòng lang thang trong bệnh viện, cô chỉ hờ hững lướt qua đám âm sát này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng phòng bệnh này thì khác, khi Châu Thiện vào cửa liền cảm giác thanh chặn giấy kỳ lân rục rịch. Trong phòng bệnh huyết khí hơi nặng, chúng tuôn ra từ người cô gái như Lý Miên Miên, thoạt trông thật là vô cùng quái dị.

Quả nhiên, Châu Thiện nhìn thấy thứ khác trên người của Lý Miên Miên, thân hình thiếu nữ bị hồn phách từ bên ngoài chiếm cứ.

Nụ cười bẽn lẽn bên môi ‘Lý Miên Miên’ đông lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Châu Thiện vẻ mặt bình tĩnh:

“Ý của ngươi là sao?”

Châu Thiện giơ tay đè cổ tay của Lý Miên Miên, lạnh giọng nói: "Ra ngoài."

Công đức kim quang trong nốt ruồi son chảy tới tứ chi bách hài, lại từ tay của Châu Thiện chảy vào người Lý Miên Miên, khí công đức chí cương chí dương, chính là khắc tinh trời sinh của ma quỷ bình thường, âm phách không chịu nổi dương khí nhiệt liệt như vậy đánh trúng, lập tức k** r*n một tiếng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 113



Trên trán ‘Lý Miên Miên’ nhanh chóng ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt lại nhợt nhạt một chút, đã không thấy chút màu máu, nhưng vẫn kiên cường cắn răng: “Ta không ra ngoài."

‘Lý Miên Miên’ liều mạng muốn tránh thoát bàn tay Châu Thiện kiềm chặt mình, nhưng năm ngón tay thoạt nhìn gầy yếu lại giống như giòi trên xương mu bàn chân dính chặt vào cổ tay của cô ấy.

Hơi nóng kinh người từ cổ tay gần như nướng chảy âm phách, biểu cảm của ‘Lý Miên Miên’ hoảng hốt nhưng vẫn nghiến răng nói:

“Ta không chịu!”

Trước khi ‘Lý Miên Miên’ hồn phi phách tán, Châu Thiện bỗng thả tay ra:

“Cần gì khổ vậy?”

‘Lý Miên Miên’ không còn sức lực, xụi lơ ở trên giường, tóc ướt dính bết vào nhau, gương mặt nhợt nhạt đến mức kinh người:

“Tại sao ngươi không g.i.ế.c ta?"

Châu Thiện bĩu môi: “Ngươi không g.i.ế.c chị ấy.”

Cô ta vì đoạt xá, cố ý dụ dỗ Lý Miên Miên tự tử, khoảnh khắc Lý Miên Miên sắp c.h.ế.t thì cô ta thành công bám vào người. Châu Thiện không phải lần đầu tiên gặp đoạt xá, nhưng trước kia cô nhìn thấy đoạt xá thật ra là tìm thế thân, quỷ hại c.h.ế.t người, mượn thân thể để trở về trần gian.

Nhưng nữ quỷ này thì khác, cô ta vốn có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t hồn phách của Lý Miên Miên, chính mình chiếm cứ cái thân thể này, đến lúc đó cho dù Châu Thiện nhận ra cũng hết cách xoay chuyển.

Nhưng cô ta không làm như vậy, mà để hồn phách của Lý Miên Miên ngủ say trong thân thể.

Cô ta không hại người nặng, Châu Thiện hơi khó xuống tay.

‘Lý Miên Miên’ nằm trên giường bệnh, trong đôi mắt ướt nước:

“Ngươi là thiên sư?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện không mở miệng, mặc nhận.

‘Lý Miên Miên’ lần thứ hai cắn răng: “Thiên sư đại nhân, ta có thể trả lại thân thể, nhưng có thể để ta làm xong một việc không?"

Châu Thiện bình tĩnh nhìn cô ta, vẫn không mở miệng.

‘Lý Miên Miên’ tuyệt vọng, môi bị cắn ra hai dấu răng sâu chảy máu:

“Không thể sao?"

Châu Thiện đột nhiên nói chuyện: “Ngươi tên là gì?"

“Từ Phương Nhã.”

Châu Thiện chắp tay sau lưng, xoay người đi ra ngoài:

“Mười ngày, ta cho ngươi thời gian mười ngày, sau mười ngày nếu ngươi còn không ra ngoài thì đừng trách ta vô tình."

Sau khi trở về từ bệnh viện, Châu Thiện cứ ủ rũ thẫn thờ.

Vết thương c.ắ.t c.ổ tay của Lý Miên Miên không sâu, qua một tuần là có thể xuất viện.

Lúc về nhà, Trương Tố Phân cẩn thận dìu Lý Miên Miên vào nhà, tư thế đó giống như nâng niu báu vật mất rồi lại tìm được, Châu Thiện đang ở trong sân tưới nước cho cọng tỏi non, thấy thế thì nhìn thoáng qua ‘Lý Miên Miên’.

Từ Phương Nhã và Châu Thiện ánh mắt giao nhau, sau đó nghiêng đầu đi.

Châu Gia Bình đang trong nhà soạn bài, nghe thấy âm thanh cũng đi ra: “Thiện Thiện, sao không giúp đỡ dì Trương?”

Năm nay ngõ được mở rộng một chút, vừa đủ cho một chiếc xe chạy vào, xe taxi chở Trương Tố Phân đậu ở ngoài cổng sân, tài xế đang dỡ đồ xuống xe. Châu Gia Bình đặt sách sang một bên, nhanh nhẹn đi lên giúp đỡ. Châu Thiện nhún vai, cũng đi theo xách thùng nước về nhà họ Lý.

Đưa đồ vào nhà họ Lý xong Châu Thiện dựa vào cạnh cửa nhìn Từ Phương Nhã, thật lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Chiều hôm nay ta sẽ về trường học.”

Từ Phương Nhã ngây ra, sau đó mới phản ứng lại: “Thiên sư hãy yên tâm."

Châu Thiện không tỏ ý kiến: “Dù sao ta đã đặt cấm chế trên người của ngươi, sau mười ngày nếu ngươi còn chưa ra khỏi thân thể của chị ấy thì sẽ trực tiếp hồn phi phách tán."

Từ Phương Nhã trả lời lí nhí:

“Ta hiểu."

Châu Thiện hờ hững gật đầu, xoay người về nhà. Mười ngày là cực hạn mà thân thể của Lý Miên Miên có thể chịu đựng nổi. Người quỷ không chung đường, âm khí của quỷ rất nặng, bám vào cơ thể người lâu dài sẽ khiến người mộng mị nhiều, tinh thần hoảng hốt, lâu thì sẽ c.h.ế.t sớm. Cộng thêm Lý Miên Miên là bệnh nhân, thời gian chịu đựng càng ngắn.

Ngày mai trường học còn có buổi tự học sáng sớm nên buổi chiều Châu Thiện đã thu thập đồ đạc trở lại trường.

Châu Thiện sửa sang đồ đạc, ngẫm nghĩ, đi thư viện một chuyến.

Quả nhiên Phó Kỳ Thâm đang ở vị trí cậu thường ngồi, tập trung đọc sách.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 114



Dưới nách Châu Thiện kẹp một quyển sách, rón ra rón rén đến sau lưng Phó Kỳ Thâm, vỗ vai cậu:

“Lớp trưởng Phó, hai ngày này có gì vui không?”

Phó Kỳ Thâm bị làm giật mình, nhưng vẫn hết sức bình tĩnh đút quyển sách đang đọc vào dưới sách giáo khoa:

“Khá tốt."

Châu Thiện mắt sắc, thoáng chốc nhìn thấy quyển sách kia, rút nó ra khỏi đống sách giáo khoa, tùy tay lật vài tờ, chép miệng cảm thán: “Lớp trưởng mà cũng đọc mấy truyện thần thoại à.”

Phó Kỳ Thâm bình tĩnh nhìn cô:

“Không được đọc à?”

Châu Thiện lật nhanh mấy tờ, đột nhiên đến gần, đáy mắt tràn đầy ý cười:

“Truyện thần thoại có bị tính vào rác rưởi phong kiến không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện mới gội đầu, trên tóc còn thoảng mùi hương dầu gội xộc vào mũi của Phó Kỳ Thâm, cậu nhìn khuôn mặt Châu Thiện gần trong gang tấc, trái tim bỗng đập lỗi nhịp.

Mặt ngoài Phó Kỳ Thâm vẫn bình tĩnh, ngữ khí cũng nghiêm túc nói:

“Không, đây là văn hóa truyền thống xuất sắc.”

Châu Thiện nhún mũi, Phó Kỳ Thâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt cô. Châu Thiện bỗng nở nụ cười, bắt lấy tay phải của Phó Kỳ Thâm, cậu còn chưa phản ứng lại đã bị cô siết chặt cổ tay.

Châu Thiện cương quyết bẻ thẳng bàn tay của cậu, nhìn xong cười nói:

“Lớp trưởng, hai ngày này chưa rửa tay à?”

Mé trong cổ tay của Phó Kỳ Thâm, vết m.á.u đã ngưng kết thành vảy, hợp thành chữ ‘vạn’ nông có màu đen bầm, nhiều chỗ sắp tróc vảy nhưng vẫn còn bám nguyên vẹn vào tay cậu.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kỳ Thâm đỏ bừng, ngượng ngùng rút tay về.

Châu Thiện trời sinh tính tình hoạt bát, thích trêu người nhất, bộ dạng cau mày không nói chuyện của Phó Kỳ Thâm rất giống đóa hoa đào nhỏ trong nhà Thanh Nguyên. Từng nét mày từng cử động của hoa đào nhỏ trên Thiên giới đều là dáng vẻ cô thích nhất, đáng tiếc năm đó không cẩn thận bị Thanh Nguyên bắt cóc đi mất, thật tệ.

Phó Kỳ Thâm càng là như vậy, Châu Thiện càng muốn ghẹo cậu.

Châu Thiện làm bộ vô tình vươn tay phất đi khói đen mỏng manh quanh thân Phó Kỳ Thâm:

“Lớp trưởng, hưởng thụ đôi chị em xinh đẹp kia thế nào rồi?”

Sắc đỏ trên mặt Phó Kỳ Thâm đã tan, trở lại bộ dạng nghiêm nghị thản nhiên:

“Ý của cậu là gì?”

Châu Thiện chớp chớp mắt, chậm rãi nói:

“Thì cặp bình mỹ nhân đó.”

Phó Kỳ Thâm rùng mình, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô:

“Sao cậu biết?”

Châu Thiện chú ý tới lần này Phó Kỳ Thâm hỏi là sao cậu biết, chứ không phải là cậu nói bậy. Châu Thiện buồn cười, trước tiên nói cho Phó Kỳ Thâm nghe nguồn gốc của cặp bình mỹ nhân.

Trong phòng tự học ở thư viện chỉ có hai người, giọng nói dịu dàng trong trẻo của thiếu nữ hút hết tâm thần của Phó Kỳ Thâm.

Hoa quốc thời xưa luôn có nghi lễ tuẫn táng, có khi dùng trâu ngựa, cũng có dùng người, đặc biệt là phó thiếp càng thường bị chôn cùng.

Thuở ngũ đại thập quốc, có một tướng quân c.h.ế.t trận sa trường, thường ngày yêu nhất là đôi chị em song sinh, khiến đại phu nhân ghen ghét, giờ tướng quân chết, đại phu nhân cho hai chị em chôn chung.

Thân phận của bọn họ thấp hèn, không xứng có quan tài, đại phu nhân căm hận hai người, dứt khoát nghiền nát hai chị em thành tro, chế thành tro cốt rắc vào bình mỹ nhân mà hai người thích nhất, sau đó đặt trong hầm mộ.

Đại phu nhân độc ác lại mời thiên sư làm phép, phong ấn hồn phách của hai chị em vào trong bình, khiến bọn họ không được đầu thai chuyển kiếp.

Quỷ mị tâm tính vô thường, đại thiện nhân sau khi c.h.ế.t còn có thể biến thành ác quỷ, huống chi là hai chị em không thể đầu thai kiếp khác.

Hai người bị chôn dưới lòng đất lâu một ngày thì oán khí trong lòng sẽ tăng thêm một phần, dần dà biến thành ác quỷ.

Đúng dịp công ty của Trì Thu Đình phá thổ động công, mộ của tướng quân ngay dưới nền, tuy bọn họ không đào ra mộ bị chôn sâu nhưng đã phá hủy kết cấu quanh đất mộ, thức tỉnh oan hồn ở lòng đất.

Trên người Phó Kỳ Thâm tự mang vầng sáng mắt âm dương chói lòa, không chọn bám lấy cậu thì chọn ai nữa?
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 115



Mắt Phó Kỳ Thâm lấp lóe, không biết có nghe vào tai hay không.

Châu Thiện mắt sắc lại nhìn thấy cái gì, vươn tay kéo ra sợi dây đỏ treo trên cổ cậu, dây đỏ còn móc qua miếng gỗ giọt nước kia, một miếng gỗ xiêu vẹo hiển nhiên bị dùng keo nhựa dán dính lại.

Châu Thiện nhíu mày, vươn tay định kéo miếng gỗ xuống.

Sóng mắt Phó Kỳ Thâm d.a.o động, vươn tay muốn giữ lấy, nhưng động tác của cậu không nhanh bằng Châu Thiện, sơ sẩy bị giật đi miếng gỗ.

Phó Kỳ Thâm nhíu mày hỏi:

“Cậu làm gì vậy?”

Châu Thiện nắm chặt miếng gỗ, trong mắt Phó Kỳ Thâm phản chiếu miếng gỗ bị dán lung tung thành một khối liền nhau nay hoàn toàn vỡ nát.

Châu Thiện đứng thẳng dậy, ném một thứ vào lòng bàn tay của cậu, nói xin lỗi mà không có chút thành ý: “Ngại quá, làm hỏng đồ của lớp trưởng, đền cho cái khác này.”

Nằm trong lòng bàn tay của Phó Kỳ Thâm là một sợi dây bện thành một vòng tròn, giống như dây đeo tay, cuối sợi dây khảm một viên bạch ngọc tròn trịa trơn bóng.

Phó Kỳ Thâm ngẩng đầu muốn nói cái gì, Châu Thiện đã tản mạn đi ra thư viện.

Phó Kỳ Thâm bất chấp đống sách trên bàn, một đường chạy chậm đuổi theo.

"Châu Thiện, cậu đưa cái này làm gì?”

Châu Thiện sải bước đi nhanh, nhưng Phó Kỳ Thâm không bị cô bỏ lại, vẫn không xa không gần theo sau. Châu Thiện thấy Phó Kỳ Thâm kiên quyết như thế thì bất đắc dĩ ngừng bước chân.

Phó Kỳ Thâm mím chặt môi, muốn nhét trả lại Châu Thiện dây đeo tay:

“Tớ không thể nhận thứ này của cậu.”

Châu Thiện kỳ lạ nhìn chăm chú vào cậu: “Tại sao không thể? Tớ đã làm hỏng đồ của cậu.”

Phó Kỳ Thâm nhìn thẳng vào cô:

“Nó bị hư lâu rồi, tớ không cần cậu đền.”

Nhưng cái thứ bị hư này vẫn được cậu nâng niu như báu vật đấy thôi? Châu Thiện rất muốn cãi lại.

Châu Thiện chỉ làm việc buôn bán, dường như hành động tặng đồ thật sự không hợp với cô chút nào, thiệt tình, đúng là oan gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặt Châu Thiện đanh lại:

“Cậu làm vậy là sao hả?”

Phó Kỳ Thâm thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì ngẩn người, do dự nói:

“Tớ không thể lấy đồ của cậu.”

Châu Thiện trợn trắng mắt:

“Vậy nếu tớ thích đồ của cậu, muốn trao đổi thì sao?”

Phó Kỳ Thâm nghi hoặc nhìn cô:

“Là cái gì?”

Châu Thiện vươn tay dùng sự khéo léo cởi sợi dây đỏ trên cổ Phó Kỳ Thâm xuống:

“Tớ thích sợi dây này của cậu, giờ tớ đổi dây thừng của mình với cậu, không được từ chối, bởi vì tớ không đồng ý!"

Châu Thiện ném dây đeo tay vào người Phó Kỳ Thâm, lần này không chút do dự quay đầu rời đi.

Phó Kỳ Thâm lẳng lặng đứng tại chỗ, ngây người một lúc mới cúi xuống nhặt sợi dây đeo tay lên, khi cậu ngước đầu lên thì đã mất bóng Châu Thiện.

Châu Thiện gọi điện về nhà, Phan Mỹ Phượng bắt máy.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Phan Mỹ Phượng hỏi kỹ sinh hoạt học tập của Châu Thiện, cô trả lời tỉ mỉ.

Phan Mỹ Phượng vốn rất nhiều chuyện, cộng thêm Châu Thiện cố ý gợi chuyện, rất nhanh bà nói đến một chuyện mới lạ trong huyện La Hoa.

Chủ nhiệm lớp chín của Lý Miên Miên đã bị bắt vào tù vì dính líu đến vụ mưu hại học sinh nữ

Nói đến việc này thì Phan Mỹ Phượng cũng rất thổn thức, lại lấy việc này khuyên bảo Châu Thiện, dặn cô làm chuyện gì cũng không được dễ tin ai, không thể yêu sớm, cho dù muốn yêu sớm cũng nên hỏi ý người lớn, nghe góp ý miễn cho bị người lừa.

Chủ nhiệm lớp của Lý Miên Miên tên là Dương Uy, mấy năm trước mới vừa tốt nghiệp đại học, ba năm trước được mời đến trường trung học số 1 La Hoa, dạy khối ba lớp chín.

Lúc ấy khối ba có một học sinh nữ rất xinh đẹp, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi trường, tên là Từ Phương Nhã. Thường hay có học sinh nam ở lớp khác lén chạy đến cửa khối ba chỉ để ngắm nhan sắc của nữ thần.

Lớp chín là tuổi tình yêu chớm nở, Từ Phương Nhã nhận được vô số thư tình, nhiều học sinh nam tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy lại thương thầm Dương Uy nói năng hài hước, trẻ tuổi anh tuấn. Cũng đúng thôi, Dương Uy vừa cao lớn đẹp trai lại chính chắn, hoàn toàn không cùng cấp bậc với đám khỉ con bộp chộp.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 116



May mắn là trong một buổi học thêm, Dương Uy kêu Từ Phương Nhã ở lại đến cuối cùng, tiếp đó mịt mờ biểu đạt thiện cảm với cô ấy. Từ Phương Nhã mừng như điên, nhưng vẫn từ chối yêu cầu quen nhau của Dương Uy.

Từ Phương Nhã trời sinh tính tình dè dặt, khi cơ hội bày ra trước mặt thì cô ấy ngược lại chùn bước. Nhưng một cô gái mới lớn sao chịu nổi Dương Uy tán tỉnh toàn lời ngọt ngào, cô ấy rất nhanh gục ngã dưới đòn tấn công nhiệt tình của Dương Uy.

Hai người nhanh chóng yêu đương, lãng mạn thề non hẹn biển. Trường trung học số 1 La Hoa xây trên một ngọn núi, Từ Phương Nhã là học sinh nội trú, vì thế vô số buổi tối hai người lén chuồn ra ngoài hẹn hò, lúc trời trong thì ở sườn núi ngắm sao ngắm trăng, trời mưa thì ‘tâm sự đêm khuya’ trong ký túc xá độc thân của Dương Uy.

Tình yêu thầy trò này giấu rất kín, trong mắt mọi người thì Từ Phương Nhã chỉ là hỏi bài thầy giáo hơi nhiều lần, chứng minh cô ấy chăm chỉ hiếu học.

Mãi đến một ngày chủ nhật, Từ Phương Nhã nhận ra mãi chưa có kinh nguyệt, cô ấy lo sợ bất an đi một chuyến phòng khám nhỏ, tiếp đó biết được mình mang thai.

Từ Phương Nhã rất ngây thơ, cô ấy yêu Dương Uy, tự nhiên cũng yêu đứa con trong bụng, cô ấy cảm thấy đây là kết tinh tình yêu của hai người. Từ Phương Nhã vừa vui sướng vừa thấp thỏm tìm đến Dương Uy, nói cho hắn chuyện này, tiếp đó mong mỏi chờ câu trả lời.

Dương Uy thì vẻ mặt phức tạp hỏi cô ấy muốn làm thế nào.

Từ Phương Nhã nói ra đề nghị của mình, cô ấy muốn giữ lại đứa trẻ này, tạm nghỉ học sinh con rồi trở lại đi học, chờ cô ấy tốt nghiệp đại học là có thể trực tiếp kết hôn với Dương Uy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mong đợi và hân hoan trên mặt thiếu nữ thật là ngây thơ chân chất, thơ ngây đến gần như có chút buồn cười.

Dương Uy nhìn cô ấy thật lâu, mãi khi cô ấy bị nhìn hơi thấp thỏm mới nhìn thấy người yêu gật đầu, đồng ý đề nghị của mình.

Từ Phương Nhã cho rằng chính mình không nhìn lầm người, cô ấy vắt óc nghĩ cách làm sao báo cho cha mẹ biết tin b.o.m tấn này. Dương Uy lén hẹn Từ Phương Nhã ra ngoài, địa điểm là chốn nhỏ họ thường hẹn hò.

Trên sườn núi lưng dựa rừng cây, bên dưới có thảm cỏ xanh tươi, dưới bãi cỏ là nước sông cuồn cuộn. Đôi người yêu này từng thề hẹn vô số điều trước nước sông dâng trào.

Đang lúc Từ Phương Nhã nhìn sông uốn lượn, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp thì Dương Uy vươn ra móng vuốt của tội ác đến gần cô ấy.

Lúc ấy Từ Phương Nhã ngồi trên tảng đá, vui vẻ kể cho người yêu cuộc sống về sau. Mặt của Dương Uy lạnh lùng đến lạ, hắn đứng ở sau lưng vươn tay đẩy cô ấy vào nước sông chảy xiết.

Nước sông đục ngầu rất nhanh dâng lên nhấn chìm miệng mũi của cô ấy. Dương Uy biết rằng Từ Phương Nhã không biết bơi.

Từ Phương Nhã vẫy vùng trong nước cầu cứu, nhiều lần khó khăn bơi đến bên bờ, lại nhiều lần bị người yêu không chút thương tình đá rơi xuống.

Rất nhanh, Từ Phương Nhã kiệt sức, không còn sức ngoi lên bờ nữa.

Khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của Dương Uy nay tràn ngập âm u lạnh lẽo:

“Tôi không thể để cô phá hủy tương lai tươi sáng của mình.”

Hắn là con cưng được trời ưu ái, tự nhiên không thể nào cả đời ở lại trường trung học số 1 La Hoa nhỏ bé, chờ đến thời cơ thì hắn sẽ được điều vào thành phố, vào tỉnh. Yêu đương với học sinh nữ sẽ để lại vết nhơ trong lý lịch của hắn, chẳng những đời này có lẽ đều sẽ không lên chức, ngược lại còn bị mất bát sắt.

Từ Phương Nhã tuyệt vọng nhìn bộ mặt thật của người bên gối từng yêu nhau nồng nàn, thân thể của cô ấy nhanh chóng bị sóng cuốn đi.

Cách hai ngày sau xác c.h.ế.t của cô ấy mới bị phát hiện ở hạ nguồn, bởi vì khám xác ra kết quả mang thai, mọi người đều cho rằng cô ấy vừa kinh vừa sợ, xấu hổ không chịu nổi mới nhảy sông. Bởi vì không điều tra ra cha của đứa bé là ai, vụ án cuối cùng khép lại với kết quả là tự sát.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 117



Buồn cười là cuối cùng Dương Uy không được như mong muốn, bởi vì học sinh trong lớp hắn dạy xảy ra chuyện, trường học truy cứu trách nhiệm, cuối cùng tính lên đầu của Dương Uy, hắn mất cơ hội điều nhiệm, chịu khổ ba năm trong trường trung học số 1 La Hoa.

Ba năm sau, ngày này, Dương Uy đột nhiên giống như nổi điên ghi lại sự thực mà mình phạm tội, chạy đến cục cảnh sát tự thú. Chân tướng được điều tra ra, bỗng chốc long trời lở đất.

Dân phong của huyện La Hoa luôn tốt đẹp, mọi người hơi tôn trọng giáo viên, về mặt dạy con trẻ đôi khi giáo viên có quyền lực còn hơn phụ huynh. Nào ngờ nghe việc lớn điên cuồng như có giáo viên làm học sinh mang thai, còn g.i.ế.c chết.

Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài câu chuyện khi rảnh rỗi của người huyện La Hoa, cũng thành ví dụ tốt nhất mà cha mẹ dùng để dạy con gái. Yêu sớm không đáng sợ, sợ nhất là nhìn lầm người.

Phan Mỹ Phượng biểu đạt cao kiến của mình xong lại dặn Châu Thiện phải làm tốt quan hệ với thầy cô bạn bè, sau đó quyến luyến cúp điện thoại.

Đêm nay Châu Thiện luôn ngủ không yên ổn, khi cô ngủ thì thu lại nội tức, pháp lực tự động vận chuyển chu thiên trong người, tự động tu luyện, quả nhiên đến nửa đêm cô cảm giác trong phòng hơi lạnh lẽo.

Ngũ giác của Châu Thiện luôn nhạy bén, lập tức mở mắt ra.

Ánh trăng lạnh lẽo như dòng nước chiếu vào cửa sổ, sóng nước lăn tăn như tấm vải gấm thượng đẳng. Một bóng người mơ hồ đứng dưới ánh trăng, yểu điệu thướt tha, tóc dài xõa hai bên, quần áo trên người ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống đất vẽ ra đường nét thân hình.

Cô gái rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo lạ thường, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi xanh ngắt, nét mặt mơ hồ có chút sầu bi.

Châu Thiện nhanh nhẹn bật dậy:

“Ngươi đến rồi."

Từ Phương Nhã gật đầu, chần chừ hỏi:

“Thiên sư, ta có thể cầu ngươi một việc không?”

Châu Thiện nhìn ánh mắt thống khổ của cô ấy, hiểu ý:

“Là đứa con của cô?”

Từ Phương Nhã gật đầu: “Cầu thiên sư siêu độ cho nó.”

Châu Thiện lẳng lặng nhìn Từ Phương Nhã, thật lâu sau mới chậm rãi nói:

“Ta sẽ làm.”

Từ Phương Nhã nghiêm túc cúi người hướng Châu Thiện, thân hình vô cùng m.ô.n.g lung dưới trăng, ánh trăng xuyên thấu thân hình của cô ấy, không để lại chút bóng dáng dưới đất. Nói cô ấy là quỷ nhưng không hoàn toàn chính xác, trên thực tế Từ Phương Nhã là địa phược linh.

Sau khi Từ Phương Nhã c.h.ế.t bị trói buộc trong phạm vi cách Dương Uy ba mét, chỉ có thể ở bên cạnh kẻ thù, điều này đau xót đến nhường nào. Oán niệm trong lòng Từ Phương Nhã không thay đổi, bám theo Dương Uy tròn ba năm, nhưng thời vận của hắn quá cao, địa phược linh nhỏ bé như cô ấy không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng cho sinh hoạt của hắn.

Châu Thiện thầm lấy làm lạ:

“Tại sao ngươi cố tình chọn Miên Miên?”

Màu môi Từ Phương Nhã trắng nhợt, đôi mắt đan phượng đong đầy lệ, dường như có vô hạn lưu luyến sầu thương.

"Bởi vì Lý Miên Miên cũng thích Dương Uy.”

Châu Thiện nghe vậy giật thót tim.

Dương Uy vốn là một kẻ không yên phận, sau khi Từ Phương Nhã chết, Lý Miên Miên nhập học, cũng bởi vì vẻ ngoài mà dấy lên cơn sốt trong trường trung học số 1, cho nên hắn lại theo dõi Lý Miên Miên.

Tuy Lý Miên Miên chưa đáp lại Dương Uy bày ra thiện cảm, nhưng rõ ràng đã động lòng, đây mới là nguyên nhân thật sự tại sao thành tích của cô ấy giảm xuống. Nhưng bởi vì cha khiến Lý Miên Miên ghét đàn ông, nên mãi chưa tỏ thái độ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ Phương Nhã không muốn để một cô gái tuổi còn xanh nối gót theo mình, lúc này cô ấy bỗng nhiên phát hiện chỉ cần ở bên cạnh Lý Miên Miên là có thể thoát khỏi trói buộc cách Dương Uy ba mét, cô ấy nhớ từng nghe phương pháp cô hồn dã quỷ bám vào người, ác niệm nổi lên dụ dỗ Lý Miên Miên tự sát, khoảnh khắc trước khi Lý Miên Miên c.h.ế.t thì Từ Phương Nhã thành công nhập vào người.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 118



Sau đó Từ Phương Nhã đồng ý lời tỏ tình của Dương Uy, khiến một người sống khỏe mạnh bị dọa điên, lại ghi âm lời thú tội của hắn gửi đến cục cảnh sát.

Thù hận đã xong, Từ Phương Nhã không còn tiếc nuối, huyết khí trên người tan hết, trở lại bộ dáng đoan trang của thiếu nữ thanh xuân.

Tình cảnh mấy ngày nay đối với Lý Miên Miên chỉ là một giấc mơ m.ô.n.g lung, không có chút ký ức. Dương Uy đã đền tội, cuộc đời của cô ấy sau này sẽ cách xa cặn bã.

Nói là Từ Phương Nhã lựa chọn Lý Miên Miên, không bằng nói là số phận khiến cô ấy chọn Lý Miên Miên. Cuộc đời của Từ Phương Nhã rất giống Lý Miên Miên, nhưng quỹ tích tương lai thì khác hoàn toàn, như vậy cũng tốt, xem như một Từ Phương Nhã khác chưa từng gặp Dương Uy đi hướng cuộc đời khác.

Từ Phương Nhã rũ mi mắt, đã báo được thù, cô ấy nên đi.

Châu Thiện bỗng bật người dậy, lấy ra ba cây nhang sợi, niệm lực ngưng tụ vào ngón tay, ánh lửa lóe lên, nhang sợi phút chốc đốt cháy.

“Đây là nhang độ hồn, ngươi không quen thuộc âm phủ, dưới đó có nhiều ác quỷ ăn con quỷ, lúc ngươi đi đầu thai hãy đi theo khói trắng của nhang độ hồn, những con ác quỷ kia sẽ không dám động vào ngươi."

Từ Phương Nhã lại lần nữa trịnh trọng gật đầu, không quên nhắc lại đứa con chưa chào đời của mình.

Châu Thiện không kiềm được vịn trán: “Ngươi trước tiên đi đầu thai, hồn trẻ thơ con của ngươi hẳn là còn ở gần con sông kia, hôm khác ta đi siêu độ cho nó sau.”

Từ Phương Nhã vừa mừng vừa buồn, nét mặt đượm sầu bi, một lần nữa cảm ơn, thân hình theo nhang độ hồn tựa làn khói tán đi.

Cảnh Kiều Kiều ở trên giường trở mình, dụi mắt ngồi dậy, trong âm thanh tràn ngập buồn ngủ:

“Sao cậu còn chưa ngủ?”

Châu Thiện lấy lại tinh thần:

“Tớ định đi vệ sinh, ngủ ngay đây.”

Cảnh Kiều Kiều mơ màng gật đầu, nhìn trân trân dưới đất, buồn ngủ bay biến đi hết, khó tin nhìn Châu Thiện:

“Đừng nói là cậu đái dầm nhé.”

Cảnh Kiều Kiều kinh khủng chỉ hướng vũng nước trước giường Châu Thiện.

Châu Thiện:

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy ngày nay Châu Thiện luôn muốn tìm một mối làm ăn để kiếm chút khoản thu nhập thêm, tiếp đó cô có thể mua điện thoại nhỏ chút giống như của Phó Kỳ Thâm, để khỏi phải mỗi lần gọi điện về nhà luôn phải xếp hàng lâu lắc trước buồng điện thoại trong trường học. Hiện tại còn được, đến mùa đông thì Châu Thiện không muốn ra đường chút nào.

Châu Thiện đang sầu không có việc làm thì mối làm ăn tự tìm đến.

Châu Thiện nhìn Du Thượng Lễ ở phía đối diện, sờ cằm ra chiều đăm chiêu: “Ý của ông là hoài nghi phong thủy trong nhà có vấn đề?"

Thì ra Du Thượng Lễ mới mua một căn biệt thự, trang hoàng xong xuôi, chờ mãi mới bay hết mùi, cả gia đình vội vàng dọn vào. Kết quả sau khi dọn vào thì người lớn trẻ nhỏ trong nhà hoặc bị bệnh, hoặc bị tai nạn, mấy hôm trước con gái út của ông trên đường đi bị xe đạp đụng, hiện tại chân trái còn khập khiễng.

La Quân là bạn tốt của Du Thượng Lễ, người này mở tiệm đồ cổ, ứng đối nhiều việc lạ lớn nhỏ, khuyên Du Thượng Lễ mời Châu Thiện đến xem phong thủy một lần. Thanh danh của Châu Thiện tuyệt đối đúng quy cách trong mắt hai người làm ăn này.

Châu Thiện trầm ngâm nửa ngày: “Cũng được, cuối tuần này tôi đi theo ông một chuyến.”

Biệt thự nhà Du Thượng Lễ ở gần núi Long Nhai giao lộ phía Tây, tuy núi Long Nhai mang danh là núi nhưng nó chỉ là một ngọn đồi cao mấy chục mét, lúc khu biệt thự còn chưa được xây thường có người trong thị trấn leo lên nhìn ra xa.

Châu Thiện ngồi xe riêng của Du Thượng Lễ nhanh chóng đến khu biệt thự núi Long Nhai. Biệt thự nhà họ Du nằm ở mé trong, Châu Thiện nhìn xe càng chạy càng cao, lông mày nhích nhẹ.

“Đến rồi.”

Du Thượng Lễ dừng xe, chỉ thấy gần đó lùm cây rậm rạp, thấp thoáng vài chỗ nóc biệt thự màu trắng.

Châu Thiện bước xuống xe nhưng không vội đi vào, chậm rãi đi mấy bước ở bên ngoài, nhìn thế núi và thành phố Bình Viễn tấp nập người đi đường bên dưới:

“Sao xây biệt thự ở lưng núi?”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 119



Du Thượng Lễ ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc ấy mua nhà còn cố ý mời một thầy phong thủy ở kinh thành đến xem phong thủy, người ấy nói lưng núi là một chỗ núi cao, mua nhà ở đây sẽ cho việc làm ăn của nhà tôi từng bước lên cao.”

Châu Thiện nhếch mép: “Vớ vẩn.”

Du Thượng Lễ nhìn sắc mặt của Châu Thiện có chút khó chịu thì lo sợ bất an hỏi: “Đại sư, trong chuyện này có gì cần chú ý à?”

Châu Thiện không chút nể mặt vạch ra ‘đồng nghiệp’ này phỏng chừng là thần côn giang hồ đi khắp nơi giả danh lừa bịp.

“Nhà ở lưng núi là kiêng kỵ cơ bản nhất trong phong thủy kiến trúc, công ty kiến trúc không hiểu thì thôi đi, thầy phong thủy cũng không rõ điều này thì uổng công theo nghề.”

Châu Thiện hơi hếch cằm về phía dòng suối chảy róc rách dưới sườn núi: “Dựa núi cạnh nước mới là vị trí tốt, căn biệt thự kia rất tốt. Biệt thự giữa núi của ông chẳng những không thể mượn thế núi, nước, không hưởng thụ được phúc trạch địa lý, chủ nhà ngược lại có lẽ sẽ sinh các loại bệnh. Còn nữa, xây nhà cũng chú trọng không tranh dài ngắn cao thấp, nhà của ông ở rõ ràng cao hơn mọi người kiếp lớn, tức là gục gạch nổi bật, dễ xảy ra chuyện."

Mặt Du Thượng Lễ tái nhợt, loại người làm ăn như bọn họ bình thường cũng chú trọng phong thủy, vì vậy mà lúc đầu mua biệt thự ông mời thầy phong thủy đến xem, chọn tới chọn lui mới chọn căn biệt thự này, kết quả đụng hai kiêng kỵ, hỏi sao ông vui cho nổi.

Du Thượng Lễ vô cùng cung kính với Châu Thiện: “Thỉnh đại sư tiếp tục, có kiêng kỵ gì xin hãy giải nghĩa luôn cho.”

Châu Thiện gật đầu, từ từ vào nhà của họ Du.

Mới vào nhà Châu Thiện đã tặc lưỡi, Du Thượng Lễ bị dọa trái tim treo cao, dè dặt hỏi: “Sao vậy đại sư?”

Hai đứa con gái song sinh của Du Thượng Lễ đang ở trong phòng khách xem tv, thấy Du Thượng Lễ mang theo chị gái xa lạ vào nhà, dáng vẻ kinh sợ của cha khiến họ hoang mang. Hai chị em định mở miệng hỏi thì Du Thượng Lễ nhấc tay ra hiệu đừng nói chuyện, thế là cả hai chỉ nghi hoặc nhìn về hướng Châu Thiện.

Châu Thiện cũng chú ý tới hai ánh nhìn kia, cho hai đứa trẻ một ánh nhìn hiền hòa rồi chắp tay sau lưng đi dạo trong nhà.

Phòng ngủ, phòng bếp, buồng vệ sinh Châu Thiện lần lượt xem từng chỗ, sau đó mới chậm rãi trở lại phòng khách: “Nhà của các người từ cách trang trí thì phong thủy có ích cho chủ nhà, rộng rãi sáng sủa trơn tru bình hòa, lá tươi tốt, tiền dễ vào.”

Du Thượng Lễ nghiêm túc nghe Châu Thiện nói, biết màn chính là nửa câu sao chưa nói ra.

Quả nhiên, Châu Thiện cười nói: "Nếu tôi làm hỏng nhà của ông, chắc ông sẽ không bắt tôi đền tiền chứ?”

Du Thượng Lễ cười gượng gạo: “Không thể nào, đại sư cứ việc ra tay.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện không khách khí với Du Thượng Lễ, lấy d.a.o găm ra, thoạt nhìn tùy ý gõ vào vách tường trong phòng khách.

Hai đứa nhỏ nhà họ Du đã tắt TV từ bao giờ, mơ hồ xoe tròn mắt nhìn.

Du Thượng Lễ khoát tay: “Tiểu Trạch, dìu em gái của con vào nhà đi.”

Hai đứa nhỏ thông minh, đứa lớn dìu đứa nhỏ còn chống gậy đi vào phòng. Trán của Du Thượng Lễ hơi gồ lên, nhân trung sâu đẹp, ngũ quan đoan chính, góc dưới thiên các hơi vuông, đây là phúc tướng hiếm có, định sẵn sự nghiệp phát đạt gia đình hòa thuận, người khác hâm mộ nhiều không hết.

Châu Thiện vẫn lung tung gõ vách tường, bỗng ngừng lại ở một nơi, sau đó đục bể gạch men sứ lộ ra vôi xi măng ở bên dưới, d.a.o găm cắt lớp xi măng ngọt như cắt đậu hủ, lộ ra lớp gạch đỏ còn mới.

Châu Thiện đào một lỗ nhỏ cỡ tờ giấy A4, dùng chuôi d.a.o gõ vào một cục gạch, moi gục gạch đỏ đó ra. Không, nó là nửa cục gạch, phần này là ghép từ hai nửa cục gạch, Châu Thiện lấy nửa cục gạch làm lộ ra nửa cục ở bên dưới và

Tiểu nhân bị kẹp ở giữa.

Châu Thiện qua loa rút người giấy ra, tùy tay phủi, người giấy rơi xuống đất hóa thành tro tàn.
 
Back
Top Bottom