Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 320: Chương 320



Liễu Nguyên thấy vậy vội vàng nhắc nhở: “Sư huynh, đừng phát ngốc nữa, mau chóng cưới người vào nhà rồi tính.”

Nhiễm Hàn vội vàng đi lên nắm tay sư muội, nắm rất chặt. Cùng sư muội bái biệt ba mẹ vợ.

Khương Nhã: “Mẹ giao con gái cho con, sau này các con phải tương thân tương ái cả đời.”

Lục Vân Triết: “Nhiễm Hàn, nhất định phải đối tốt với Hoan Hoan, có thời gian thì thường xuyên dẫn nó về.” Muốn hối hận thì phải làm sao?

Diệp Trường Vinh: “Sau này hai đứa phải thấu hiểu lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực sống với nhau.” Không muốn gả con gái, chua xót.

Lý Vệ Hoa: “Hai vợ chồng sau này hòa hòa hợp hợp, có việc gì từ từ thương lượng. Hoan Hoan là con gái, Nhiễm Hàn con phải nhường con bé một chút.”

Diệp Đông và Diệp Nam cảnh cáo Nhiễm Hàn: “Anh rể, sau này anh phải đối xử tốt với Hoan Hoan mới được, nếu không cho dù bọn em không đánh lại anh, cũng sẽ gây phiền phức cho anh.”

Nhiễm Hàn trịnh trọng hứa với gia đình vợ: “Ba, mẹ, mọi người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với sư muội cả đời, tuyệt đối sẽ không cô phụ em ấy.”

“Diệp Đông, Diệp Nam, anh sẽ không cho các em cơ hội gây phiền phức cho anh.” Đây là lời đảm bảo biến tướng của Nhiễm Hàn.

Đợi Nhiễm Hàn bồng Diệp Hoan đi ra ngoài, lòng của hai cặp ba mẹ như bị móc rỗng, vui buồn đan xen, trong lòng ngoài lưu luyến không nỡ, còn có hi vọng sau này con gái có thể sống hạnh phúc.

Kỷ Nguyên Trân và Lâm Hiểu Nhiễm vây xem, nhìn thấy ba mẹ Diệp Hoan không nỡ. Không khỏi nghĩ tới lúc mình sắp xuất giá, có phải ba mẹ họ cũng sẽ như vậy không.

Hôm nay là ngày vui lớn, hai phù dâu như họ không thể nghĩ quá nhiều, theo sát phía sau cô dâu chú rể, phải giúp hai người ứng phó người quấy rối. Thực ra hai người họ ngại ra mặt, hầu hết là Liễu Nguyên và Bành Sơn thay họ chặn những người náo hôn lễ đó. Người náo hôn lễ cũng có chừng mực, cùng lắm là muốn trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới một chút, phù dâu phù rể chắn giúp là được.

Sau khi cử hành nghi thức hôn lễ náo nhiệt, những cô gái chàng trai vây xem náo loạn bảo cô dâu chú rể hôn nhau. Nhiễm Hàn không muốn show ân ái trước mặt mọi người, anh ấy chỉ bồng cô dâu lên, đưa vào trong phòng.

Một buổi nghi thức hôn lễ kéo dài suốt mấy tiếng, Nhiễm Hàn hỏi: “Sư muội, bây giờ em đói không?”

“Không đói, anh đi xử lý việc đi, không cần lo cho em. Em cũng không phải không thân quen với nơi này, cần gì nhờ Trân Trân và Hiểu Nhiễm lấy giúp em là được.”

Kết quả Nhiễm Hàn vẫn ra ngoài bưng ít điểm tâm và hoa quả tới: “Các em ăn út lót dạ, đợi lát nữa tới nhà hàng ăn cơm, em tìm cơ hội mau chóng ăn chút lót dạ, đừng để bị đói.”

Hôm nay kết hôn, chú rể là người bận nhất, cô dâu vẫn khá nhàn. Nhưng bởi vì đợi lát nữa vợ chồng phải tới từng bàn kính rượu họ hàng, sợ là không kịp ăn cơm.

“Vâng, sư huynh anh cũng vậy.”

Nhiễm Hàn dặn dò xong, lập tức ra ngoài tiếp đãi người thân.

Đợi anh đi, Kỷ Nguyên Trân và Lâm Hiểu Nhiễm nhìn Diệp Hoan.

Diệp Hoan: “Các cậu nhìn tớ làm gì, lớp trang điểm của tớ trôi rồi sao?” Nói xong cô muốn soi gương.

Kỷ Nguyên Trân: “Hoan Hoan, em thấy sư huynh chị không thích cười, tưởng anh ấy là một người cứng nhắc, không ngờ anh ấy lại rất chu đáo ân cần với chị, biết dặn dò chị ăn cơm.”

“Xem em nói kìa, anh ấy là sư huynh của chị, từ nay về sau còn là chồng chị, có thể không săn sóc chị sao? Thế này không phải chứng tỏ mắt nhìn của chị tốt sao.”

Lâm Hiểu Nhiễm: “Diệp Hoan, cậu đây là biết cách quản chồng. Nhìn một cái là biết vốn dĩ sư huynh của cậu không giống người chu đáo, sau khi có cậu mới thay đổi, nói xem cậu làm kiểu gì vậy, nhân tiện dạy cho bọn tớ vài chiêu, truyền thụ chút kinh nghiệm cho bọn tớ.”

“Tuy ngoài mặt sư huynh tớ lạnh nhạt, nhưng anh ấy là một người có nội tâm mềm mỏng, không cần tớ làm gì, anh ấy đối xử vô cùng tốt với tớ.”

Diệp Hoan nói vậy khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, nghe còn có chút ngứa đòn. Giống như vận khí của cô siêu tốt, không tốn tâm tư đã nhặt được một người đàn ông đẹp trai, có trách nhiệm, lại ân cần.

“Hoan Hoan, chị nói vậy khiến em ghen tỵ, hừ, xem chọc lét vô địch của em…” Kỷ Nguyên Trân vươn “ma trảo” về phía Diệp Hoan.

Đây là chiêu thức mà Kỷ Nguyên Trân quen dùng với người thân.

Diệp Hoan mặt không biến sắc, bình tĩnh nhắc nhở: “Mới tách nhau vài tháng em đã quên rồi, chị không sợ bị chọc lét.”

Kỷ Nguyên Trân giống như quả bóng da bị đ.â.m thủng xì hơi, cam chịu ngồi bên cạnh Diệp Hoan, nói: “Hoan Hoan, chị đúng là không có nhược điểm nào khiến em không có cách nào thu phục chị.”

Lâm Hiểu Nhiễm nhìn thấy Kỷ Nguyên Trân nghẹn khuất không còn gì lưu luyến, không nhịn được cười an ủi cô ấy: “Diệp Hoan xinh đẹp, thành tích tốt, sinh ra đã đả kích sự tồn tại của người bình thường rồi.”

Kỷ Nguyên Trân nghĩ tới Diệp Hoan còn có bản lĩnh huyền học, cam chịu nói: “Thật vậy, chúng ta vốn không tồi, nhưng so với chị ấy, hình như đều không là gì cả.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 321: Chương 321



Kỷ Nguyên Trân biết Diệp Hoan từ cấp ba đã dựa vào việc bán bùa kiếm tiền, còn mua mấy căn nhà, cô ấy thật sự không thể so với bạn tốt.

Diệp Hoan: “Các cậu đừng tự ti, đừng quên hai người đều là sinh viên tốt nghiệp đại học B.”

Nếu không phải cô trọng sinh có được tiên cơ, còn không đuổi kịp người ta đâu, Diệp Hoan không bởi vì chút bản lĩnh mà ngông cuồng.

Ba cô gái ở trong phòng cười ha ha hi hi nói chuyện, chẳng mấy chốc, Nhiễm Hàn tới gọi Diệp Hoan tới khách sạn.

Hôm nay bạn bè thân thích đều tham dự, không chỉ có mấy gia đình họ hàng tới, còn có đồng nghiệp của Lục Vân Triết, bạn cũ của hai vị sư phụ nghe tin cũng phái người tới tham gia hôn lễ của đồ đệ bạn cũ, còn có đồng nghiệp của Nhiễm Hàn, bạn học của Diệp Hoan…

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan phải kính rượu với khách, tiễn khách. Cho tới khi phần lớn khách khứa rời đi, họ mới nhàn nhã một chút.

Nói thật hôm nay thật sự rất mệt, người nhiều hỗn loạn quá mệt mỏi, suốt một ngày người bình thường cũng không chống đỡ nổi. Diệp Hoan và Nhiễm Hàn còn đỡ, ít nhất cơ thể họ không mệt, chỉ mệt lòng.

Các trưởng bối quan tâm cô dâu chú rể, những chuyện còn lại không cần họ lo, để họ về nhà mới nghỉ ngơi sớm. Sau cơm tối, ngay cả mấy tiểu bối muốn nhân cơ hội náo động phòng đều bị Lục Vân Triết và Diệp Trường Vinh cấm. Hôm nay là ngày quan trọng của con gái, không thể để đám tiểu tử quấy phá.

Ngày đại hỉ, trước cửa treo hai lồng đèn đỏ rực song hỉ, biểu thị điềm lành. Tứ hợp viện mới được tu sửa càng trở nên tinh xảo đầy không khí hân hoan dưới ánh trăng sáng tỏ.

Diệp Hoan đã sớm thay váy dài sườn xám kiểu Trung, tôn lên dáng người yểu điệu của cô. Lúc này Nhiễm Hàn cởi tây trang, lộ ra áo sơ mi trắng phau bên trong, lại kết hợp với cà vạt và quần tây, trông rất tinh anh.

Bởi vì bình thường Diệp Hoan chưa từng thấy sư huynh mặc như vậy, không nhịn được khen: “Sư huynh, anh mặc tây trang thật đẹp trai.”

“Sư muội mặc gì cũng đẹp.” Nhiễm Hàn nói xong câu này, nghĩ tới sau này có thể cùng ăn cùng sống cùng ngủ với sư muội, không nhịn được nói: “Sư muội, hay là chúng ta nghỉ ngơi sớm chút?” Cuối cùng cũng biến sư muội thành người nhà mình, cảm giác này thật tốt.

Diệp Hoan nghe vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng, nói giống như gấp rút: “Em đi tắm trước.” Đợi lát nữa chính là đêm động phòng hoa chúc, trái tim của Diệp Hoan đập không theo quy luật.

Nhiễm Hàn nhìn thấy nhà tắm phủ đầy hơi nước, nhịp tim như sấm, mong sư muội mau ra.

Diệp Hoan rất nhanh đã đi ra, được hơi nước hun lên thêm phần kiều diễm, mặc đồ ngủ màu đỏ gợi cảm, giống như hoa hồng đợi người hái.

Nhiễm Hàn chỉ lo nhìn sư muội, Diệp Hoan nhắc nhở anh: “Sư huynh, tới phiên anh tắm rồi.”

Thời gian Nhiễm Hàn tắm càng nhanh, giống như chưa tới mười phút đã ra.

Diệp Hoan: …

Sau khi đi ra, không cần Diệp Hoan thúc giục, Nhiễm Hàn trực tiếp kéo sư muội đi tới bên giường: “Sư muội, nên nghỉ ngơi thôi.”

Anh dùng cánh tay thon dài ôm lấy Diệp Hoan, hai người lăn lên giường, Nhiễm Hàn không kiềm được hôn Diệp Hoan…Hai người mày mò làm lần đầu tiên, lần thứ hai quen đường quen lối hơn, chỉ là cuối cùng Diệp Hoan quá mệt, chứng tỏ thể lực của sư huynh rất tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hoan tỉnh giấc từ trong lòng Nhiễm Hàn, vừa động đậy đã nghe thấy giọng nói trầm khàn của sư huynh: “Sư muội, em dậy rồi.”

Diệp Hoan nhớ tới chuyện xấu hổ đêm qua với sư huynh, ngại nhìn người ta, trốn bất động ở đó, chọc Nhiễm Hàn cười móc cô ra khỏi ổ chăn.

Nhiễm Hàn ân cần hỏi: “Sư muội mệt không, còn đau không?”

“Sư huynh, em đã không sao rồi!” Diệp Hoan không nhịn được hờn dỗi nhìn sư huynh. Cho dù cơ thể có hơi không thoải mái, Diệp Hoan cũng không muốn thừa nhận. Đều tại sư huynh, tối qua còn muốn bôi thuốc giúp cô, ngại chết.

Nhiễm Hàn nhớ tới tối qua sư muội kêu đau, ân cần nói: “Hay là em nghỉ một lúc nữa. Anh mua đồ ăn sáng trước, ăn xong chúng ta cùng tới chỗ ba mẹ.”

“Đi đi, đi đi.” Diệp Hoan muốn đuổi sư huynh đi khỏi rồi mới dậy. Cô vừa nghĩ tới chuyện tối qua, chân đã mềm nhũn, đoán chừng sư huynh đi rồi sẽ có thể đỡ hơn.

Đợi Nhiễm Hàn ra ngoài mua đồ ăn sáng, Diệp Hoan vội vàng lê thân thể hơi không thoải mái đi tắm, mặc một chiếc váy liền thân dài màu đỏ.

Mẹ đặc biệt căn dặn Diệp Hoan, mới cưới mặc váy đỏ vài ngày, vừa có không khí vừa may mắn. Cả đời kết hôn một lần, lúc này không mặc khi nào mặc. Dù sao thì hai mẹ đã mua mấy chiếc váy đỏ cho Diệp Hoan, Diệp Hoan phải mặc.

Nhiễm Hàn quay về, nhìn thấy sư muội mặc váy đỏ. Mắt sáng lên, nghĩ tới chuyện đêm qua, m.á.u nóng sục sôi, hiển nhiên là đã trải nghiệm được sự vi diệu của đêm tân hôn.

“Sư muội mặc váy đỏ thật xinh đẹp!”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 322: Chương 322



Nhiễm Hàn và Diệp Hoan ăn sáng ở nhà, sau đó lái xe tới nhà ba mẹ Lục.

Lúc hai vợ chồng tới, ba mẹ Diệp cũng ở đó, họ đang tính toán tiền lễ nhận được hôm qua. Tiền lễ bên họ hàng ở quê tính ra đều cho hai vợ chồng Diệp Trường Vinh, tiền lễ do bạn bè thân thích bên Bắc Kinh tạm thời do Lục Vân Triết giữ.

Đợi hai người giúp ba mẹ tính xong, Diệp Hoan hỏi thân thích ở quê.

“Mẹ, họ ở nhà, hay là ra ngoài chơi? Nếu không quen đường, con và sư huynh dẫn họ ra ngoài dạo chơi.”

Lý Vệ Hoa xua tay nói: “Các con mới kết hôn, đâu cần phải phiền tới hai con. Không phải còn có Diệp Đông và Diệp Nam sao, mẹ bảo hai đứa nó dẫn ông bà con ra ngoài chơi rồi. Ba nội con nói, bà ấy lớn tuổi, sau này chưa chắc có thể tới được không, muốn để cháu dẫn bà ấy dạo vòng Bắc Kinh. Còn có bác gái và thím con, đều dạo phố mua quần áo rồi, nói quần áo ở chợ bán sỉ Bắc Kinh vừa đẹp vừa rẻ, muốn mua thêm vài bộ mang về cho người nhà.”

“Mẹ, vậy mẹ và ba có nơi nào muốn đi không, hai bọn con đưa ba mẹ đi?”

Sau khi Diệp Hoan hỏi, Nhiễm Hàn vội vàng bày tỏ anh có thể làm tài xế.

Diệp Trường Vinh tiếp lời nói với Diệp Hoan và Lục Vân Triết bọn họ: “Nói ra vẫn là con gái ân cần hơn. Nhưng không cần hai đứa lo đâu, đợi các con kết hôn có con, sau khi ba và mẹ con nghỉ hưu, định tới chăm con giúp các con, tới lúc đó có nhiều thời gian đi dạo, không gấp.”

Lục Vân Triết nói: “Hoan Hoan, không phải con nói một thời gian nữa sẽ đi làm sao, ba thấy chi bằng con thi bằng lái trước khi đi làm, nếu ở bên ngoài dùng tới cũng tiện hơn.”

“Sư muội, anh có thể dạy em lái xe, đợi em biết rồi, anh tìm người làm bằng lái cho em.”

Thời này xe ô tô tư nhân còn ít, thi bằng lái không nghiêm ngặt như thế, cách mà Nhiễm Hàn nói khả thi.

Diệp Hoan lập tức gật đầu: “Em đã sớm muốn học lái xe, sư huynh có thời gian thì dạy em lái xe.”

Dù sao thì sau khi Nhiễm Hàn vừa kết hôn với Diệp Hoan, thật sự không có bao nhiêu việc. Bởi vì Nhiễm Hàn không qua lại gì với nhà họ Nhiễm, Diệp Hoan không cần đến nhà chồng nhận người thân, sau khi kết hôn đỡ được một số chuyện, đây coi như là một lợi ích.

Sau đó Diệp Hoan có thời gian theo sư huynh tới nơi rộng rãi học lái xe, còn chơi với ba mẹ Diệp và người thân hai ngày, cho tới khi tiễn họ lên xe lửa, lại xong một chuyện.

Diệp Hoan cảm nhận phương hướng tốt, lại thông minh, rất nhanh đã biết lái xe dưới sự chỉ dẫn của sư huynh, chỉ là tạm thời kỹ thuật chưa thạo lắm, sau này cô luyện tập nhiều là được. Nhiễm Hàn và Lục Vân Triết đều có xe, cơ hội để cô luyện tập nhiều.

Vào lúc Diệp Hoan cần mẫn học tập lái xe, thím hai nhà họ Lục gặp phải chuyện nguy hiểm, suýt chút bị hủy dung.

Hóa ra tuy Hà Thục Mẫn có được một lá bùa bình an ở chỗ chồng, nhưng bởi vì bà ta vốn không tin bùa bình an hữu dụng, không thường xuyên đeo trên người. Thi thoảng lúc chồng dặn bà ta đeo, bà ta đeo một ngày giống như ứng phó.

Dù sao thì đó là quà do chồng tốn một vạn mua cho bà ta, nhưng Hà Thục Mẫn chê bùa bình an xấu, không thèm đeo nên không đeo thường xuyên. Đặc biệt là mùa hè vừa tới, chính là lúc thích hợp đeo trang sức, bà ta lựa chọn đeo dây chuyền chứ sẽ không đeo bùa bình an.

Lục Vân Thanh và Lục Cảnh Viễn càng tin Lục Vân Triết, hai người đều mang theo túi nhỏ chứa bùa bình an bên người.

Bùa bình an có hữu dụng hay không, đã tới lúc kiểm chứng.

Mùa hè mưa nhiều, nói mưa là mưa, thi thoảng mưa còn sẽ đi kèm với một trận gió lốc. Chiều nay lúc sắp tan làm, bên ngoài lại đổ cơn mưa lớn, còn có cả gió lốc.

Lục Vân Thanh thấy bên ngoài đổ mưa, định lái xe đi đón vợ và con trai tan làm. Ông ta gọi điện thoại cho hai người trước, bảo họ đợi ở đơn vị, ông ta lái xe tới đón.

Bởi vì đơn vị của vợ gần hơn, Lục Vân Thanh đi đón vợ trước, hai người cùng đi đón con trai. Trên đường lái xe đi đón con trai, không may một cái cây khô bị gió lốc thổi ngã, vừa hay đập lên kính trước xe, đập nát kính xe.

Khi đó, Hà Thục Mẫn đang than trách thời tiết quỷ quái: “Sao trước khi tan làm lại đổ mưa chứ? Thật phiền.”

Lục Vân Thanh còn nói đùa: “Ông trời muốn đổ thì đổ, còn có thể cân nhắc tới tâm trạng của em?”

Bởi vì đổ mưa lớn, tốc độ lái xe của Lục Vân Thanh không nhanh lắm, hướng cây khô đổ xuống nghiêng về bên Hà Thục Mẫn. Khi Hà Thục Mẫn nhìn thấy có cây đập xuống, phát ra tiếng thét chói tai, vô thức ôm lấy mặt.

Lục Vân Thanh vẫn luôn chú ý tới đường xá phía trước, ngược lại không chú ý tới cây khô đập về phía họ. Sau khi nghe thấy tiếng thét của vợ, ông ta vô thức giẫm phanh xe dừng lại. Sau đó trơ mắt nhìn kính xe bị đập nát tan, thân xe bị tổn hại một chút.

Đoán chừng là gió lốc cộng thêm cây lớn đổ ngã mới khiến chạc cây to đập nát kính. Chạc cây còn suýt chút đ.â.m trúng Lục Vân Thanh, nhưng vẫn kém một chút xíu xíu cự ly, khiến Lục Vân Thanh sợ không thôi.

Hạt mưa lập tức b.ắ.n vào, không khí ẩm lạnh rất nhanh khiến Lục Vân Thanh tỉnh táo lại.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 323: Chương 323



“Thục Mẫn, em không sao chứ?” Lục Vân Thanh quay đầu, mau chóng kiểm tra vợ có bị thương không.

Lục Vân Thanh lập tức nhìn thấy tay và mặt nghiêng của vợ đã bị kính vỡ cứa bị thương.

“Em bị thương rồi.”

Hà Thục Mẫn khóc tu tu hỏi: “Vân Thanh, liệu em có bị hủy dung không?”

Lục Vân Thanh nhanh chóng kiểm tra, sau đó nói: “Anh thấy đều là vết thương nhỏ, có lẽ không sao. Em ngồi yên, đợi anh bung dù rồi em hãy ra, đừng để vết thương dính nước mưa.”

Ngược lại là Lục Vân Thanh, kính b.ắ.n tứ tung nhưng ông ta lại không hề bị thương. Lục Vân Thanh không nghĩ quá nhiều, bởi vì phía trước xe bị cây chắn, kính xe cũng vỡ, chắc chắn không thể lái nữa, ném ở đây trước. Ông ta phải mau chóng đưa vợ xuống xe, dẫn bà ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương xem có sao không.

Lục Vân Thanh mò ra hai chiếc ô từ trong ghế, mở cửa xe, bung ô rồi lại mở cửa xe cho vợ, bảo bà ta ra.

“Em cẩn thận chút, chú ý trên mặt đừng để dính nước mưa.” Lục Vân Thanh chỉ lo cho vợ, nghiêng lệch ô, trên người ướt đẫm cũng không phát giác.

Bởi vì ông ta biết vợ vô cùng coi trọng dung mạo, cả ngày bôi bình này lọ kia lên mặt. Nếu lần này để lại sẹo trên mặt, chắc chắn bà ta không vui.

Hà Thục Mẫn đang lo lắng hủy dung, cực kỳ nghe lời chồng, ngay cả ô cũng không cầm, chỉ lo dùng tay chắn mặt, sợ mặt bị b.ắ.n nước mưa lên.

Bà ta bảo vệ mặt, nhưng Lục Vân Thanh vốn cao hơn bà ta không ít, gió lớn thổi tới, bất cẩn thổi lệch ô, Hà Thục Mẫn cảm thấy nửa thân trên đều sắp bị nước mưa tạc ướt, bà ta giận dữ: “Vân Thanh, anh làm gì vậy, sao không che ô cho em?”

Ô có thể bị gió lớn thổi nghiêng bất cứ lúc nào. Bởi vì gió quá lớn, Lục Vân Thanh cầm một lúc hai chiếc ô, vốn không dễ. Lục Vân Thanh dứt khoát nhét ô vào trong tay vợ: “Em tự che ô đi, che kỹ mặt chút, chúng ta tới bệnh viện gần đây trước.”

Còn lời vợ vừa mới nói, Lục Vân Thanh không so đo với bà ta, ai bảo bà ta bị thương chứ?

Chuyện không may là họ vừa xảy ra tai nạn xe, may mắn là có một bệnh viện cách họ không xa. Hai người đi mấy chục mét đã tới bệnh viện gần nhất, hai người mau chóng chạy vào trong sảnh lớn bệnh viện tránh mưa.

“Hôm nay thật xui xẻo. Vân Thanh, anh mau bốc số giúp em, em phải mau chóng đi khám.” Trên mặt Hà Thục Mẫn có vết thương, bà ta không muốn để người khác nhìn thấy, thế là tiếp tục dùng tay che mặt.

Đợi bác sĩ kiểm tra cho Hà Thục Mẫn, nói bà ta khá may mắn, mặt bên chỉ bị kính cứa ra vết thương nông, có lẽ sẽ không để lại sẹo. Vết thương trên tay lại bởi vì bị lực độ của kính cứa sâu, có khả năng để lại sẹo.

Đợi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Hà Thục Mẫn, Hà Thục Mẫn mới có tâm tư hỏi chồng: “Vân Thanh, anh có bị thương không? Để bác sĩ xử lý vết thương giúp ông.”

Nói ra tai nạn xe không quá nghiêm trọng, Hà Thục Mẫn cho rằng kính xe trước đều hỏng hết, bà ta cũng bị thương, có thể chồng cũng có vết thương. Nhưng chồng là đàn ông, trên mặt hay trên người để lại chút sẹo không có vấn đề gì, cho nên vừa nãy Hà Thục Mẫn quan tâm tới vết thương của mình hơn.

Bây giờ vết thương của bà ta đã được xử lý xong, nên tới phiên chồng rồi.

Lục Vân Thanh quan sát mình lần nữa, xác định trên người ông ta không có vết thương nào, thế là ông ta nói: “Kỳ quái, sao anh không có việc gì hết.”

Hà Thục Mẫn trừng to mắt, quan sát chồng từ đầu tới cuối, đặc biệt là mặt và tay, thật sự không có vết thương nào. Bà ta cất tiếng nói sắc bén khó tin hỏi: “Sao anh không bị thương chút nào hết vậy?”

Khiến bác sĩ không nhịn được nhìn Hà Thục Mẫn mấy lần, ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái. Người bình thường nghe nói chồng không bị thương trong tai nạn xe nên vui mới đúng, sao người phụ nữ này lại có thái độ này, giống như chồng không bị thương là chuyện khó thể tin được.

Bác sĩ đưa ra kết luận: Tình cảm của hai vợ chồng này chắc chắn không tốt.

Lục Vân Thanh mở miệng nói: “Tôi đâu biết?” Sau đó ông nhớ tới con trai còn đang đợi ông ta đi đón, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho con trai: “Cảnh Viễn, ba và mẹ con xảy ra chút chuyện, không thể đi đón con. Con ở đơn vị trước, đợi gió nhỏ lại rồi bắt xe về nhà.”

Lục Cảnh Viễn vội vàng hỏi: “Ba, ba và mẹ xảy ra chuyện gì?”

“Ây ya, đừng nhắc nữa, vừa nãy vốn dĩ muốn đi đón con, có cái cây quẹt trúng, đập nát kính xe, ba và mẹ con đang ở bệnh viện. Nhưng con yên tâm, mẹ con chỉ bị vết thương nhỏ, bác sĩ đã khám cho bà ấy rồi.”

“Ba, còn ba thì sao?”

“Ba không bị thương. Con nói có kỳ không, kính xe nát hết, sao mẹ con bị kính vỡ cứa bị thương, ba lại không hề hấn gì?” Sở dĩ Lục Vân Thanh nói rõ sự việc với con trai là không muốn con trai về nhà trong trời mưa to gió lớn, đề phòng gặp phải nguy hiểm.

“Ba, ba quên rồi, không phải ba đang đeo bùa bình an sao?”

Lời nhắc nhở của con trai khiến Lục Vân Thanh tỉnh ngộ. Lúc đầu ông ta đeo bùa bình an, một là tin anh cả, hai là đeo để an tâm hơn. Nhưng đeo bùa bình an lâu, ông ta đã quên mất. Dù sao thì trước đây bùa bình an không có cơ hội chắn giúp ông ta, ông ta thật sự quên mất bùa bình an.

“Đúng, con không nhắc nhở, ba cũng quên bùa bình an mất, may mà ba đeo nó. Xem ra hôm nay nó phát huy tác dụng rồi, bác cả con không gạt ba.”

Hà Thục Mẫn cũng đang buồn bực vì sao cùng ngồi trên một chiếc xe, bà ta bị thương, chồng lại không hề hấn gì? Chồng không có hành động đặc biệt, có lẽ không phải cố ý…
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 324: Chương 324



Nghe thấy chồng nhắc tới bùa bình an, âm mưu luận trong lòng Hà Thục Mẫn lập tức biến mất. Lúc này bà ta nhớ tới bùa bình an bị mình vứt trong ngăn kéo, lại nghĩ tới có thể thật sự là nó phát huy tác dụng, trong lòng cực kỳ hối hận, hận không thể quay lại lúc sáng sớm ra ngoài, mang bùa bình an theo bên mình.

Bác sĩ: Hai vợ chồng này trông có vẽ cũng là người có văn hóa có địa vị, sao không có một ai đứng đắn? Một người chê chồng không bị thương, một người mê tín dị đoan…

Bác sĩ này về nhà kể chuyện này như chuyện cười cho người nhà nghe. Vợ con ông ta cũng coi là chuyện cười mà nghe. Ngược lại ba mẹ ông ta lại nói: “Các con đừng có không tin, đồ do lão tổ tông chúng ta lưu lại, chỉ cần là chân truyền thì thật sự sẽ hữu dụng, ba nói con nghe…”

Cha già kể cho con trai bác sĩ nghe chuyện kỳ lạ mà ông cụ gặp phải lúc nhỏ.

Đợi gia đình Lục Vân Triết nghe nói chuyện này, đến nhà cũ thăm Hà Thục Mẫn bị thương.

*

Bởi vì bị thương ở mặt, Hà Thục Mẫn không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy nên xin nghỉ vài ngày.

Đợi bà ta gặp được gia đình Lục Vân Triết, chủ động hỏi ông ấy: “Anh cả, anh còn có thể mua được bùa bình an không? Em muốn mua vài lá.”

Hà Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, quay về lại kiểm tra bùa bình an của chồng, lại so sánh với bùa của bà ta, phát hiện màu sắc lá bùa bình an của chồng giống như cháu gái nói, màu sắc của vết bút chu sa đã nhạt hơn.

Hà Thục Mẫn đã tin là bùa bình an phát huy tác dụng, bà ta cũng không còn giữ thái độ khinh thường với bùa bình an nữa, bây giờ bà ta mong mua được vài lá để dự phòng bất trắc.

Hà Thục Mẫn đeo dây hồng trên cổ, hiển nhiên đã mang theo bùa bình an bên người, không định tháo xuống nữa, sau này ngày nào cũng đeo. Xinh đẹp có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nếu bà ta luôn đeo bùa bình an, lần này mặt và tay cũng sẽ không bị thương.

Lục Vân Triết: “Còn hay không anh cũng không biết, anh phải hỏi đại sư trước.”

Thấy dáng vẻ mong mỏi của bà ta, vợ thằng hai đây là biết được tác dụng của bùa bình an rồi. Lục Vân Triết thầm nghĩ nếu không phải nể tình Vân Thanh, trước kia bà ta coi thường bùa do con gái vẽ, Lục Vân Triết cũng không muốn bận lòng.

“Anh cả, vậy phiền anh mua vài lá giúp em đi, tới lúc đó tốn bao nhiêu tiền em đều đưa anh.” Hà Thục Mẫn sợ Lục Vân Triết không mua giúp bà ta, vội vàng bổ sung một câu. Bà ta sợ anh cả không để tâm, định quay về nói với chồng, lại nhờ chồng giục anh cả giúp.

Khương Nhã nói vài câu khách sáo với Hà Thục Mẫn, để lại đồ đã mua cho ba mẹ Lục, lại ở đó ăn bữa cơm.

Lúc về nhà, Lục Vân Triết cười nói: “Hoan Hoan, xem ra lần này thím hai con đã nhận được bài học rồi, chú hai con không bị thương. Cô ta lại bị thương, chắc chắn cô ta biết lợi ích của bùa bình an nên mới muốn mua thêm vài lá.”

“Vâng, có lẽ vậy, bà ta bị thương cũng là tự chuốc lấy, con nhớ chú hai đã mua bùa bình an cho bà ta. Nhưng bà ta không đeo, đây chính là không sợ một vạn, chỉ sợ lỡ như.”

“Hoan Hoan, bán bùa bình an cho cô ta không?”

“Bán, sao lại không bán? Thực ra nếu nói ra thì con cũng không tính là kiếm thêm tiền của bà ta. Bởi vì có rất nhiều người có tiền muốn mua bùa bình an cũng không mua được.” Diệp Hoan dặn ba: “Sau này không thể để lộ, để họ biết bùa là do con vẽ, nếu không họ còn cho rằng con kiếm không ít tiền của họ.”

Lục Vân Triết: “Nếu ba nói thật với họ, trước đây đã không giấu họ rồi. Sau này ai hỏi con có biết vẽ bùa không, con cứ nói con chỉ biết vẽ bùa đơn giản, loại bùa như bùa bình an con không vẽ được, đợi sau này mới có thể học được.” Con gái còn trẻ, giải thích như vậy mới có người tin.

Hai ba con suy nghĩ giống nhau, đều không định tặng không bùa bình an cho người thân.

Bên Diệp Hoan, ngoài phần bùa bình an do ba mẹ và ông bà dùng, những thân thích khác trông thuận mắt mới tặng, không thuận mắt thì phải bỏ tiền mua. Vẽ bùa được coi là việc làm ăn không vốn, nhưng cô cũng không thể vô cớ cung cấp bùa khơi khơi cho thân thích mãi được.

Lục Vân Triết cũng nghĩ như vậy, đừng coi thường tâm tư của những người thích chiếm tiện nghi. Nếu họ hàng biết con gái biết vẽ bùa bình an, đều tới tìm cô xin thì phải làm sao. Dù sao cũng là cho không, không xin thì uổng. Ôm suy nghĩ này, thân thích kéo theo thân thích, không ngừng xin xỏ. Tới lúc đó con gái còn có thể không làm gì hết, chỉ vẽ bùa cho những người đó? Mơ đi!

Ở chỗ Lục Vân Triết, dù là anh chị em ruột cũng không bằng con gái ruột.

Khương Nhã thấy hai ba con người tung kẻ hứng, mỉm cười cong khóe miệng: “Cuối cùng cũng nhìn ra hai người là ba con ruột rồi.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 325: Chương 325



Lục Vân Triết coi lời vợ nói là lời khen: “Bọn anh chính là ba con ruột nên mới giống như vậy!”

Qua mấy ngày, Lục Vân Triết đưa cho thằng hai hai lá bùa bình an: “Hoan Hoan gọi điện thoại cho sư phụ con bé, mới lấy được hai lá bùa bình an, mọi người dùng trước đi. Mặc kệ ai dùng, nhưng đều phải bỏ tiền mua, anh không trợ cấp tiền cho các em đâu.”

Lục Vân Triết tính toán, sau này người tìm ông ấy mua bùa không ít đâu, bắt đầu từ anh em ruột trước, không thể ghi nợ. Nếu không sau này đều coi ông ấy là công tử Bạc Liêu thì phải làm sao?

“Anh, xem anh nói kìa, em là người như thế sao? Đây cũng không phải là tám hào một tệ, em còn có thể chiếm hời từ anh?”

Lục Vân Triết nêu ra quy định trước, lỡ như sau này thân thích của thân thích tới tìm ông ấy mua bùa bình an, sau khi mua chê đắt, không muốn đưa tiền. Vậy lần sau người này muốn mua nữa, Lục vân Triết cũng không mua giúp cho.

Không quy tắc không thành khuôn phép. Có vài chuyện vẫn nên nói trước, miễn cho sua này sinh phiền phức.

Lục Vân Triết vì khai triển sự nghiệp bán bùa cho con gái đã phí không ít tâm tư, cũng góp sức. Nhưng ông ấy cũng không góp sức không, Diệp Hoan cũng đối tốt với ông ấy, có đồ gì tốt cũng không quên cho ông ấy và Khương Nhã một phần. Đãi ngộ không khác gì Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, Diệp Hoan hiếu kính hai bên như nhau, để không ai đàm tiếu.

Đợi kỹ thuật lái xe của Diệp Hoan thành thục, có thể tự đi một mình, Nhiễm Hàn làm cho cô một bằng lái. Sau đó Nhiễm Hàn đưa Diệp Hoan tới chỗ bộ trưởng báo danh, Diệp Hoan sắp chính thức đi làm rồi.

Nhiễm Hàn dắt Diệp Hoan tới văn phòng mà họ thường dùng, Diệp Hoan đi vào nhìn: “Sư huynh, sao không có ai vậy, đều ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao?”

Nhiễm Hàn: “Ừm, thi thoảng bận tối mắt, ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi. Tổng bộ ngoại trừ bộ trưởng, không gặp được mấy bóng người.”

Công việc của họ thi thoảng phải bận rộn suốt nhiều ngày, nhưng nhàn rỗi cũng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chính là kiểu đi làm không theo giờ giấc.

Diệp Hoan hỏi: “Liễu Nguyên sư huynh cũng không có ở đây?”

“Ừm, anh biết sư muội sắp tới đi làm, bảo cậu ta phối hợp với những người khác làm nhiệm vụ trước.”

Vì vậy, Liễu Nguyên còn oán trách Nhiễm Hàn: “Sư huynh, anh quá không nghĩa khí, thấy sắc quên bạn, sư muội tới, anh liền vứt bỏ bạn cộng tác là em.”

Nhiễm Hàn nói vô cùng tuyệt tình: “Tôi và sư muội là vợ chồng, tôi chọn cộng tác chắc chắn chọn em ấy không chọn cậu. Hơn nữa sư muội là người mới, cần tôi dẫn dắt em ấy. Cậu cũng không phải người mới, phối hợp với người khác cũng đâu phải không được. Từ khi cậu biết sư muội tới, cậu nên có giác ngộ nhường chỗ.”

Cho nên Liễu Nguyên nên đi chơi với người khác thì hơn!

Bộ phận đặc biệt không quản lý quá nghiêm ngặt, bởi vì nhân viên đều là người không dựa vào quan hệ đi vào, đều là dựa vào thực lực đi vào. Chỉ cần họ chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, lấy được phần thưởng và lương tương ứng, bộ trưởng căn bản sẽ không quản quá nhiều.

Giống như lúc Diệp Hoan mới tới, Nhiễm Hàn chủ động dẫn dắt cô. Bộ trưởng không phản đối vợ chồng đi làm cùng một đơn vị, chỉ cần hai người này có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ là được.

Lương và thưởng của họ khác với người bình thường, thậm chí còn cao hơn lương của nhân viên làm việc ở đơn vị cơ quan. Nhưng hầu hết mọi người ở bộ phận đều không thích tiền, bởi vì bình thường họ kiếm thêm thu nhập rất nhiều, căn bản không trông mong vào chút lương ở bộ phận. Họ nguyện ý tới bộ phận huyền học do nhà nước tổ chức đi làm, hầu hết là vì tài nguyên tu luyện. không phải tất cả nhân viên huyền học đều giống Diệp Hoan và Nhiễm Hàn, xuất thân từ môn phái.

Lúc đầu Nhiễm Hàn tới đây làm việc, chủ yếu là Hành Vân đạo trưởng muốn cho anh lịch luyện khắp nơi, xem có thể tìm được cơ duyên giải quyết sát thể trời sinh không.

Diệp Hoan cũng muốn nhận nhiệm vụ đi khắp nơi ngắm nhìn, nhân tiện cống hiến chút gì đó cho quốc gia. Kiếp trước cô từng mơ ước ăn đồ ngon khắp thiên hạ, dạo cảnh đẹp khắp thiên hạ. Đáng tiếc kiếp trước không có tiền không có cơ hội thực hiện. Kiếp này vừa có cơ hội vừa có tiền, sao không tiêu sái đi một lần?

Nhiễm Hàn giới thiệu nơi làm việc cho sư muội xong, rất nhanh đã nhận nhiệm vụ ở chỗ bộ trưởng. Lần này địa điểm nhiệm vụ của họ là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Vân Nam, dạo này có người trong một số thôn liên tục báo án, trẻ con trong nhà mất tích, hầu như đều là trẻ con tầm sáu tuổi, trai gái đều có, tổng cộng mười tám đứa.

Cảnh sát ở đồn công an cho rằng có bọn buôn người đến thôn bắt cóc, phái người tới điều tra manh mối, nhưng tới mấy thôn dò hỏi, lại không tra được chút manh mối nào.

Có trẻ mất tích ở gần cổng nhà, có trẻ thậm chí mất tích trong nhà, người lớn vừa xoay người, đứa trẻ liền biến mất tăm; có đứa xin người lớn vài hào đến cửa hàng nhỏ mua đồ ăn vặt, sau đó không về nữa.

Điều này không hợp lẽ thường. Cho dù bọn bắt cóc bắt bán trẻ em, cũng không nhất định phải bắt trẻ con sáu tuổi. Rốt cuộc là ai trộm trẻ đi mất?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 326: Chương 326



Cảnh sát hỏi thăm thôn dân của mấy thôn, hỏi rốt cuộc có người lạ từng tới không. Thôn dân đều nói không thấy. Nếu hôm trẻ nhỏ mất tích có người lạ xuất hiện, không thể nào ngay cả một người cũng không nhìn thấy.

Nếu trong thôn xuất hiện người lạ bắt trẻ con, cho dù trước đó người trong thôn không biết, nhưng sau đó sẽ có chút ấn tượng với người lạ. Nhưng thôn dân đều nói chưa từng thấy người lạ xuất hiện.

Cảnh sát còn lấy dấu chân ở gần địa điểm trẻ em mất tích. Nhưng đày đọa suốt một thời gian, hầu hết đều là dấu chân do thôn dân tìm trẻ lưu lại, căn bản không có dấu chân của người lạ.

Nhưng vụ án này cũng không giống người quen gây án. Bởi vì người quen có thể dễ dàng bắt trẻ trong thôn của mình, anh ta tới thôn khác không thể hành động dễ dàng như thế. Thậm chí còn làm tới mức thần không biết quỷ không hay.

Mất mười tám đứa trẻ sáu tuổi, đồn công an trấn ngày nào cũng bị phụ huynh khóc nháo đòi con, họ không tra được manh mối, chỉ đành báo lên trên, nhờ cục công an huyện ra điều tra, trong huyện điều tra một trận, kết quả giống như ở trấn, không tra được gì, chỉ đành báo lên trên.

Thành phố cảm thấy vụ án có dị thường, không giống như người bình thường làm, sau khi báo lên bộ phận đặc biệt, nhờ nhân sĩ huyền học tới giải quyết.

Có một số vụ án báo lên Bắc Kinh, sau khi người của bộ phận đặc biệt lựa chọn nhiệm vụ sẽ xuống giải quyết.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan nhận vụ án này.

“Sư huynh, mặc kệ là kẻ nào bắt trẻ, thực sự quá ghê tởm! Nếu bắt được người, nhất định phải trừng phạt thỏa đáng.”

“Ừm, chúng ta giải quyết án không giống cảnh sát, gặp phải người tội ác tày trời, giải quyết ngay tại chỗ cũng không phải không có, động tay động chân người bình thường cũng không phát giác được. Sư muội muốn trừng phạt thế nào, tới lúc đó chỉ cần làm là được.”

Dù sao thì việc họ làm là việc tích đức thay trời hành đạo, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ ác cũng không sợ nhiễm nhân quả, nên ra tay thì ra tay. Dù sao thì làm nhiều chuyện tốt, sẽ có công đức, kiếp sau sẽ có báo tốt.

“Sư huynh, em cảm thấy chuyện này giống như người tà đạo có chút đạo hạnh làm. Bởi vì trẻ con biến mất đều là sáu tuổi, cảm thấy có người muốn lợi dụng những đứa trẻ này để đoạt được thứ gì đó.”

“Anh cũng đoán như vậy, chúng ta tới hiện trường xem thử trước rồi tính.”

Hai người trực tiếp lấy tài liệu, đến thôn mất trẻ con điều tra manh mối. Đáng tiếc bởi vì ngày mất trẻ có hơi dài, cách ngày đứa trẻ mất tích sớm nhất đã gần hai mươi ngày, cách đứa trẻ mất tích gần nhất cũng đã mười ngày, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan chạy một vòng mấy thôn, cũng không tìm được manh mối.

Nếu là do người tà đạo làm, tìm người lúc vừa mất trẻ, có thể Diệp Hoan và Nhiễm Hàn sẽ tra được chút manh mối mà người thường không tìm được, nhưng thời gian có hơi dài, nơi mất trẻ cũng có rất nhiều người qua lại, đảo loạn khí tràng, bây giờ khó tìm manh mối rồi.

Diệp Hoan thiếu kinh nghiệm, hỏi: “Sư huynh, tiếp theo nên tra thế nào?”

Nhiễm Hàn: “Sư muội đi theo anh là được.”

Diệp Hoan thấy sư huynh không trả lời, tiếp tục truy hỏi: “Sư huynh, anh còn lấp lửng với em? Mau nói cho em biết.”

Nhiễm Hàn bất đắc dĩ nhìn sư muội: “Em quên rồi? Không phải chúng ta có thể dựa vào quần áo của bọn trẻ để tìm người?”

Diệp Hoan vỗ đầu mình: “Em choáng rồi, lo lắng nên quên mất bản lĩnh của mình.”

Diệp Hoan luôn nghĩ tới phương diện cảnh sát phá án như thế nào, thế mà lại quên mất mình là người huyền học, có thể dùng thủ đoạn đặc biệt tìm người.

Sư huynh nhắc nhở, tư duy của Diệp Hoan lập tức sáng suốt, cô lập tức nói: “Vậy chúng ta đến nhà của đứa trẻ mất tích cuối cùng, con nhà họ mất tích muộn nhất, khí tức lưu lại trên quần áo đậm nhất.”

Nhiễm Hàn gật đầu bày tỏ: “Sư muội nói đúng, chúng ta đến đó ngay.”

Trên đường đi, Diệp Hoan nhìn dãy núi chồng điệp gần đó suy đoán: “Sư huynh, chắc chắn người đó mang đám trẻ đó chạy không xa, có lẽ sẽ giấu trong ngọn núi gần đây.”

Nhưng người bình thường lên núi chắc chắn không tìm được bọn trẻ. Bởi vì nếu thật sự là chuyện xấu do người hiểu huyền học làm, nói không chừng gã còn biết trận pháp, người bình thường vốn không thể tìm được địa điểm giấu trẻ.

“Ừm, chúng ta mau chóng hành động, tranh thủ cứu đám trẻ ra. Nhìn từ thời gian, sau khi người đó bắt đám trẻ đi, có lẽ sẽ không ra tay với chúng nhanh như thế. Còn ba ngày nữa là tới đêm trăng tròn, đó là ngày đặc biệt, chúng ta nhất định phải tìm được bọn trẻ và cứu chúng trước lúc đó, nếu không nói không chừng bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm.”

Diệp Hoan trầm trọng gật đầu: “Sư huynh, vậy chúng ta phải hành động nhanh một chút.”

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều biết có vài tà thuật hoặc bố trí trận pháp huyết sát tà ác cần thực hiện vào ngày hoặc địa điểm đặc định.

Hai người lái xe tới một thôn cuối cùng, hỏi thăm gia đình mất con.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 327: Chương 327



Đợi Nhiễm Hàn và Diệp Hoan vào viện, chỉ nhìn thấy hai ông bà cụ mặt nhăn mày nhó, ba mẹ của đứa trẻ không có ở đây, họ đến cục công an đợi kết quả, xem cảnh sát có thể tìm được người giúp họ không.

Gia đình này mất một bé trai, ông bà nội đau lòng không xiết. Ông cụ u sầu hút từ bao thuốc này tới bao thuốc khác giải sầu, bà nội khóc cạn nước mắt, cả ngày quanh quẩn trong nhà, đầu óc mơ hồ, không biết nên làm gì. Hai ông bà cụ chính vì mất cháu trai mà mất hồn mất vía.

Họ có thể không khó chịu sao? Gia đình chỉ có một hạt giống này, nếu không tìm được đứa bé, ngày tháng tiếp theo không cách nào sống tiếp được. Nhưng nơi nên tìm đều tìm rồi, họ vẫn không tìm được cháu, cũng không biết nên làm sao, chỉ biết mong chờ cảnh sát có năng lực, mau chóng tìm được đứa bé giúp họ.

Ba mẹ của đứa bé cũng gửi gắm hi vọng lên người cảnh sát, mỗi ngày đều tới cục cảnh sát đợi, xem có thể đợi được manh mối mới nhất liên quan tới con mình không.

“Ông cụ, ông chính là ông nội của đứa trẻ sao?”

Bởi vì mặt của sư huynh hơi nghiêm túc, lần này Diệp Hoan chủ động nói chuyện với ông cụ.

Bà cụ không cần hỏi cũng biết rõ người tới muốn gì, vội vàng hỏi tin tức của cháu: “Cô gái, cô làm gì? Cô biết cháu tôi ở đâu không, cô từng gặp cháu tôi sao?”

Diệp Hoan thấy bà cụ đứng bật dậy, giống như hơi choáng đầu, vội vàng tới dìu bà cụ nói: “Cháu và sư huynh cháu là người điều tra do cấp trên cử tới tìm cháu giúp mọi người. Chỉ là chúng cháu tìm trẻ cần có quần áo của trẻ, tốt nhất là quần áo đã dùng trước khi mất tích, bà có thể tìm một món giúp chúng cháu không?”

Ông bà nội của đứa trẻ nghe Diệp Hoan nói họ tới tìm người giúp, đều mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Hoan và Nhiễm Hàn. Hai người này trẻ như vậy, cũng không phải cảnh sát, sao lại là nhân viên giúp tìm người, không phải là lừa đảo chứ?

Cộng thêm Diệp Hoan là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, người ta cảm thấy không đáng tin, căn bản không tin lời cô nói.

Nhiễm Hàn chỉ đành đưa chứng nhận của mình cho họ xem, trịnh trọng đảm bảo: “Nếu có thể, bọn cháu sẽ nhanh chóng giúp mọi người tìm được đứa bé.”

Bà cụ không biết chữ nhưng ông cụ biết một ít. Ông cụ không hiểu Nhiễm Hàn thuộc bộ phận gì, đọc kỹ vài lần, nhìn thấy bên trên chứng nhận đóng dấu mộc của chính phủ, còn có chạm nổi, không giống đồ giả.

Gương mặt đứng đắn nghiêm túc này của Nhiễm Hàn còn hữu dụng hơn Diệp Hoan.

“Ông cụ, chúng cháu chỉ cần quần áo mà đứa bé từng mặc, không cần thứ khác. Nếu ông muốn sớm tìm được cháu, có thể tìm quần áo cho bọn cháu thử.”

Thử?

Chuyện tới nước này, bản thân họ không tìm được đứa bé, bên cục cảnh sát cũng không có tin, người ta tới tìm giúp, dù gì cũng phải thử. Thử còn hơn không thử, tốt xấu cũng có hi vọng.

Ông cụ không phiền tới bà cụ, tự chạy vào nhà lấy ra một chiếc áo bẩn mà cháu trai từng mặc trước lúc mất tích.

“Đây là áo hôm đó bà nội nó vừa thay cho nó, còn chưa kịp giặt, cháu đã mất tích rồi.”

Sau khi nhận áo, Diệp Hoan nhìn dáng vẻ đau buồn của hai ông bà, không khỏi mềm lòng, chủ động nói: “Ông ơi, ông có thể nói cho cháu biết bát tự sinh thần của cháu trai ông không, cháu tính xem cậu bé có nguy hiểm không.”

Sinh thần bát tự, tính xem? Lẽ nào cô gái này còn biết bói toán?

Vừa hay hai ông bà đều tin bói toán, bà cụ vội vàng nói sinh thần bát tự của cháu trai cho Diệp Hoan.

Diệp Hoan bấm đốt ngón tay, tính ra bây giờ đứa bé không có nguy hiểm tính mạng: “Ông ơi, đứa bé vẫn ổn, đang đợi chúng cháu đi cứu. Mọi người ở nhà an tâm đợi đi.”

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương, lúc này vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng: Bà cụ ôm chặt một bé trai trong lòng, nước mắt chảy đầy mặt. Có lẽ là sau khi tìm được đứa bé, bà cụ kích động khóc.

Thế là trước khi đi, Diệp Hoan an ủi hai ông bà: “Chúng cháu sẽ nhanh chóng tìm lại đám trẻ, hai người ở nhà đợi tin tốt đi.”

Đợi hai người đi khỏi, bà cụ nói: “Cô gái vừa nãy biết xem bói, cô ấy có thể giúp chúng ta tìm được thằng bé chứ?” Mặc kệ là làm gì, chỉ cần có thể giúp bà cụ tìm được cháu trai, đó chính là ân nhân của nhà họ.

Ông cụ nghĩ tới Diệp Hoan bảo họ đợi tin tốt, trong lòng không khỏi kích động: “Cô gái đó bảo chúng ta đợi tin tốt, có lẽ có thể tìm được nhỉ?”

Hai ông bà vội vàng ra ngoài cổng tìm người, muốn cùng đi tìm cháu trai, nhưng đã không thấy bóng dáng của hai người trẻ kia nữa.

Sau đó họ dứt khoát ngồi trước cổng đợi, muốn đợi cháu trai về, có thể lập tức nhìn thấy cháu trai.

Hai người cầm áo của cháu trai, sau khi chào hai ông bà, không chậm trễ thời gian.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 328: Chương 328



Diệp Hoan nói với sư huynh cảnh tượng cô tiên tri được khi dùng Mắt Âm Dương vừa nãy.

“Xem ra tạm thời đám trẻ không có nguy hiểm, đang đợi chúng ta đi cứu chúng.”

“Sư huynh, vậy chúng ta mau chóng đi tìm người.”

Họ trực tiếp đến dưới chân núi không người, làm phép tìm phương vị của đứa bé. Diệp Hoan chủ động giành việc tính phương vị, rất nhanh đã tính ra có lẽ đứa trẻ ở hướng đông nam.

Nhìn từ phương hướng của họ, hướng đông nam vừa hay là dãy núi dài liên miên.

Nhiễm Hàn nhanh chóng có quyết đoán: “Sư muội, chúng ta vừa đi vừa tính phương vị, sẽ có thể tìm được đám trẻ.”

Hai người không tìm đường mà các thôn dân đi lên núi, trực tiếp tiến theo hướng đông nam. Cuối hè, cỏ cây um tùm, khiến việc lên núi càng khó khăn hơn. May mà Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều không phải người bình thường, công phu mạnh, đi đường núi giống như mặt đất bằng phẳng. Diệp Hoan nghĩ: Xem ra sau này lúc chấp hành nhiệm vụ tốt nhất nên mặc quần, quần vẫn tiện hơn.

Hai người đeo bùa hộ thân, cũng không sợ côn trùng rắn rết, tốc độ lại nhanh, rất nhanh đã leo l*n đ*nh núi của một ngọn núi nhỏ.

Lần này đổi sang Nhiễm Hàn tính lại vị trí.

Diệp Hoan lấy ra hai ly nước trong không gian, mình uống một ly, đưa cho Nhiễm Hàn một ly.

“Sư huynh, anh uống chút nước.”

“Sư muội, hợp tác với em tốt hơn.”

Trước đây lúc anh hợp tác với Liễu Nguyên, đều là khi nào đói khát mới nhớ tới ăn uống.

“Sư huynh, lần này là hướng nam?”

“Đúng, sư muội, em đói không? Nếu đói thì bây giờ có thể ăn chút gì đó. Nếu không đói thì chúng ta đi ngay.”

Diệp Hoan lắc đầu nói: “Tạm thời em còn chưa đói, cứu bọn trẻ ra trước quan trọng hơn. Trong núi nhiều côn trùng, cũng không biết mấy hôm nay đám trẻ sống thế nào, có sinh bệnh không…”

Tuy tính ra đứa bé không có nguy hiểm tính mạng, nhưng không có nghĩa những đứa trẻ khác không sinh bệnh.

Nhiễm Hàn nói: “Có lẽ rất nhanh có thể tìm được bọn trẻ. Người đó đưa rất nhiều đứa trẻ đi, di chuyển cũng bất tiện, sẽ không chạy vào núi sâu.”

Hai người xuống ngọn núi nhỏ này, tìm tới lưng chừng núi của một ngọn núi trước mặt, nhìn thấy một nơi được trận pháp che đậy.

Nơi này có thể chính là nơi che giấu bọn trẻ.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan sợ bị người xấu phát hiện, trực tiếp dùng bùa ẩn thân tàng hình, lặng lẽ trao đổi tin tức.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan phát hiện, trận pháp này là thất tinh mê tung trận bình thường. Nhưng nếu họ phá trận pháp chắc chắn sẽ kinh động người bên trong. Nếu người đó ở bên trong, đám trẻ có thể gặp nguy hiểm.”

Diệp Hoan suy nghĩ tới chuyện này, trực tiếp hỏi: “Sư huynh, nếu chúng ta phá trận đi vào, người đó lấy bọn trẻ uy h.i.ế.p chúng ta thì phải làm sao?”

Nhiễm Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu bọn trẻ tạm thời không có nguy hiểm thì chúng ta không vội cứu chúng. Anh không tin gã ở mãi trong trận pháp không ra ngoài, chúng ta ở đây đợi người. Nếu gã ở bên ngoài, chúng ta xử gã trước, rồi đi vào cứu bọn trẻ; nếu gã ở trong, chỉ đành đợi gã ra ngoài rồi xử gã cứu người.”

“Cứ làm theo sư huynh nói đi.” Diệp Hoan cảm thấy sư huynh nghĩ rất chu toàn.

Chủ yếu họ sợ người xấu đó làm hại tới bọn trẻ. Họ sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể đợi người xấu lộ diện trước.

Cứ như vậy, hai người đợi mãi, đợi tới trời tối. Trong lúc đó, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn luân phiên ăn cơm. Cho tới bảy tám giờ, họ mới nghe thấy động tĩnh có người đi về phía này. Nhưng người đó không phải từ trong trận pháp đi ra mà là từ nơi khác đi vào trận pháp.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều có thể nhìn thấy trong đêm tối, họ rất nhanh nhìn rõ người tới có dáng vẻ thế nào. Đó chính là một lão đầu khô quắt, bề ngoài xấu xí, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi, nhìn một cái là biết gần đất xa trời, không giống người tốt.

Mắt tam giác của gã vô cùng có thần, tính cách cũng vô cùng cẩn thận, gã đi tới trước trận pháp, không lập tức đi vào mà quan sát trước, có lẽ là xem thử có dấu vết ai đó động vào trận pháp không.

Đương nhiên Nhiễm Hàn và Diệp Hoan không thể để người này tiến vào trận pháp, sau khi anh quan sát không lâu, bèn ra tay với gã.

Vô duyên vô cớ bắt trẻ con chắc chắn không phải người tốt, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không khách sáo, trực tiếp dùng chiêu thuật lợi hại nhất.

Nhiễm Hàn dùng một lá bùa giáng sấm, sau đó rút kiếm đối phó lão đầu xấu xa, Diệp Hoan càng không khách sáo, trực tiếp sử dụng La Bàn tấn công lão đầu.

Lão đầu phản ứng rất nhanh nhẹn, có lẽ gã đã sớm dự đoán được có ngày này. Gã không cam tâm rống giận: “Thằng nhóc thối và con ranh con từ đâu tới, lại dám phá chuyện tốt của tao.”

Trước khi gã nói ra, đã bắt đầu ra tay đối phó Nhiễm Hàn và Diệp Hoan. Lão đầu linh hoạt tránh né đòn tấn công của hai người, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào hai đứa chúng mày còn muốn hạ được tao, tao thấy chúng mày là tới nộp mạng.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 329: Chương 329



Bởi vì lão đầu có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, khó đối phó hơn Hình Hải nhiều, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan tốn công phu rất lớn mới chế phục được lão đầu.

Nhiễm Hàn không khách sáo giẫm lão đầu dưới chân, lục ra tất cả đồ đạc trên người lão đầu, trói gã lại. Sợ gã sẽ dùng thủ đoạn bỏ trốn, Nhiễm Hàn trực tiếp phế lão đầu, còn dùng bùa định thân thời gian dài với gã ta.

Lúc sư huynh trói lão đầu, Diệp Hoan đã chủ động mở trận pháp, tiến vào xem bọn trẻ có sao không.

Diệp Hoan quay lại nói với Nhiễm Hàn một tiếng: “Sư huynh, em vào xem thử bọn trẻ trước.”

Nhiễm Hàn hạ mấy chiêu xử lý lão đầu, không sợ gã chạy nữa, theo sát phía sau Diệp Hoan đi vào sơn động.

Cách cửa sơn động mười mấy mét vô cùng hẹp, chỉ có thể cho một người dễ dàng thông qua, hai người đi ngang nhau không lọt. Sau khi đi vào, là một sơn động khá rộng rãi, đại khái rộng khoảng mười mấy mét vuông.

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vừa đi vào đã nhìn thấy đám trẻ co rúc lại với nhau, có đứa khóc hức hức khe khẽ, có đứa ngây dại, có đứa mơ hồ ngủ.

Trên tảng đá bên cạnh đám trẻ đặt một số màn thầu, có cái đã mọc lông xanh. Trên tường đá một bên có nước suối thấm xuống, hình thành một hố nước nông bên sơn động. Không biết nơi nào có khe hở, nước suối đều thấm vào núi, nếu không sơn động này vốn không thể ở được.

Đoán chừng sau khi bọn trẻ bị bắt tới, đói thì ăn màn thầu, khát thì uống nước suối.

Sau khi Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vào, có bé trai to gan hỏi: “Chị, chị cũng bị người xấu bắt tới sao?”

Anh trai và chị gái đáng thương quá, thế mà cũng bị lão đầu xấu xa bắt đi! Không biết họ có thể trốn thoát không? Trước đây cậu bé tìm cửa động, muốn nhân lúc lão đầu xấu xa không biết chạy đi, nhưng mãi vẫn không tìm được cửa động. Đây rõ ràng là một sơn động, sao không có cửa chứ?

Đây là chuyện bé trai dũng cảm không tài nào hiểu được.

Diệp Hoan nhìn thấy trên mặt bọn trẻ có bụi bẩn, trên người cũng bẩn, vẻ mặt ủ rũ, vội vàng chạy tới an ủi đám trẻ bị dọa sợ: “Chị và anh tới cứu các em, bạn nhỏ, em yên tâm, bọn chị đã bắt người xấu lại rồi, bây giờ đưa các em về nhà.”

Mấy đứa trẻ khác nghe chị gái tới cứu họ, lập tức sốc tinh thần, vui vẻ hỏi: “Chị gái, chị là tiên nữ tới cứu bọn em sao?”

“Chị không phải tiên nữ, chị chỉ là biết khá nhiều mà thôi.” Diệp Hoan đếm, vừa hay mười tám đứa trẻ, chín trai chín gái.

Bọn trẻ vội vàng vây tới Diệp Hoan trông dễ nói chuyện hơn: “Chị gái, em nhớ ba mẹ rồi, em muốn mẹ.”

“Em muốn ba…”

Bọn trẻ nói mãi nói mãi, có đứa đã bắt đầu òa khóc.

Bị nhiều đứa trẻ như vậy vây lại khóc, có đứa còn ôm đùi của cô, Diệp Hoan luống cuống tay chân an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, đưa các em về nhà ngay.”

“Sư muội, anh thấy có vài đứa trên mặt đỏ bừng, có lẽ phát sốt rồi, chỗ em có thuốc không?”

Diệp Hoan nghĩ ngợi nói: “Sư huynh, chỗ em chỉ có viên trung dược cường thân kiện thể, không có thuốc trị cảm.” Sớm biết nên dự trữ thuốc trước trong không gian, để đề phòng lúc cần.

“Cường thân kiện thể cũng được, cho mấy đứa mỗi đứa uống một viên trước, đợi lát nữa xuống núi bảo ba mẹ chúng dẫn chúng đi khám bệnh.”

Có thể là trong sơn động ẩm lạnh, có đứa sức đề kháng kém, đã bị cảm mấy ngày rồi. Diệp Hoan lần lượt sờ trán mấy đứa trẻ thử nhiệt độ, có đứa nóng hổi, Diệp Hoan sợ chúng sốt tới ngốc, vội vàng lấy Thái Cực Châu tốt nhất cho mấy đứa trẻ bị cảm mỗi đứa uống một viên.

Khoảng thời gian bị bắt này đối với đám trẻ chính là ác mộng, chúng cần vòng tay và sự an ủi của người nhà để trấn an những thương tổn mà tâm hồn nhỏ bé phải chịu.

Cho nên đợi sau khi đám trẻ uống Thái Cực Châu tỉnh táo, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn dẫn bọn trẻ ra khỏi sơn động, định đưa chúng xuống núi sớm.

Nhưng xuống núi bằng cách nào thật sự là một vấn đề, vẫn là Nhiễm Hàn có cách, anh làm mười chín người bùa giấy, mỗi người giấy phụ trách cõng một đứa trẻ, còn có một người giấy phụ trách xách lão đầu xấu xa. Diệp Hoan cầm đèn pin dẫn đường phía trước, Nhiễm Hàn phụ trách phía sau, đoàn người nghênh ngang xuống núi.

Bởi vì đám trẻ vô cùng tò mò với người giấy, trên đường đều ngoan ngoãn ở trên người người giấy. Gần như quên mất đây là ban đêm, còn đang ở trên núi không người. Có đứa trẻ to gan còn hỏi này hỏi nọ.

“Anh, người giấy này sao lại biết đi vậy? Anh cũng giống Tôn Ngộ Không, biết phép thuật sao?”

“Chị, chị và anh là thần tiên sao, đặc biệt tới cứu bọn em?”

Có thằng nhóc hỏi: “Chị, chị cho bọn họ uống tiên đan sao, có thể cho em uống một viên không?”

Nếu không sao lại lập tức khỏe lại? Cậu bé nhớ trước đây mình bị cảm phải mấy ngày mới khỏi. Lúc cảm còn phải tiêm và uống thuốc, rất khó chịu!
 
Back
Top Bottom