Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 300: Chương 300



Họ tùy tiện tìm một nơi ăn cơm tối, năm người ngồi một chiếc xe đến ngoại thành đón người. Bởi vì tài xế lái xe khách mà họ thuê không phải chạy đường dài ở đây, người ta chỉ biết đường quốc lộ, bảo tài xế vào nội thành tìm địa chỉ cụ thể, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, cho nên họ đi đón tốt hơn.

Nhưng họ đi khá sớm, đợi khoảng một tiếng mới đón đầu xe khách. Lục Vân Triết và Diệp Trường Vinh nói vài câu khách sáo, Lục Vân Triết lên xe khách dẫn đường, định về nhà sắp xếp mọi người xong xuôi trước, chuyện khác nói sau.

Nói thật, ngồi xe khách cả ngày cũng rất mệt, co rúc trên ghế một ngày, chân khó chịu. Bốn ông bà cụ lúc ra ngoài tràn đầy hăng hái, bây giờ đã mệt tới mức không muốn nói chuyện; người lớn mong mỏi mau chóng xuống xe nghỉ ngơi, trẻ con nhìn thấy sắp tới Bắc Kinh, vô cùng sung sức.

Đợi sau khi xe khách lái vào Bắc Kinh, bà nội Diệp bọn họ mới lấy lại tinh thần, bà cụ ngồi kế bên bà ngoại Lý thông gia, nhìn thấy ánh đèn rực rỡ sắc màu lấp lánh và nhà cao tầng đồ sộ bên ngoài, trên mặt lại lộ ra nụ cười như mộng tưởng: “Ây ya mẹ ơi, tới thủ đô thật không uổng, buổi tối ở đây sáng sủa như ban ngày, buổi tối ra ngoài không cần sợ không nhìn thấy đường. Không giống chỗ chúng ta, ra ngoài còn phải cầm đèn pin; bà thông gia, bà mai nhìn tòa nhà kia, phải có mười hai mươi tầng, tôi cũng không nhìn thấy đỉnh lầu nữa.”

Bà nội Diệp xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đoán chừng nhà cao tầng quá cao, cự ly quá gần, cho nên bà cụ không nhìn thấy đỉnh lầu.

Không chỉ bà nội Diệp, những người còn lại đều ló đầu nhìn ra, muốn nhìn rõ phong cảnh của Bắc Kinh. Họ đều muốn mở rộng tầm mắt, sau khi về quê cũng có nội dung c.h.é.m gió với hàng xóm (bạn bè). Dù sao thì trên xe này ngoài Lục Vân Triết, đều là người tới từ thành phố S, cũng không ai chê cười họ, mỗi người nói cách nhìn của mình với Bắc Kinh.

Dưới sự chỉ điểm của Lục Vân Triết và Nhiễm Hàn lái xe đi đầu dẫn đường, rất nhanh đã tới căn viện mà Diệp Hoan mua. Sau khi đoàn người xuống xe, mang theo hành lý vào nhà.

Tiếp tới lộn xộn ồn ào một trận, sắp xếp mọi người ngủ ở phòng nào. Do chỗ Diệp Hoan là tiểu viện nhị tiến, cộng thêm người tới nhiều, không sắp xếp họ chen nhau ngủ mà dùng cả căn viện của Nhiễm Hàn bên cạnh. Gia đình bà ngoại và cậu, còn có nhà bác cả của Diệp Hoan ở bên đó, còn lại đều ở chỗ Diệp Hoan.

Lục Vân Triết còn sắp xếp một gian phòng cho tài xế ở. Bởi vì ông ấy lái xe một ngày quá mệt, quay về ngay có hơi nguy hiểm, tài xế định ngày mai mua chút đặc sản Bắc Kinh mang về cho người nhà. Ông ấy cũng nghĩ khó khăn lắm mới tới Bắc Kinh một lần, không thể về tay không.

Sắp xếp xong chỗ ở, mọi người không kịp ngắm nghía căn viện do Diệp Hoan mua đã được Lục Vân Triết gọi ra ngoài ăn cơm. Bữa tiệc đãi khách tối nay do ông ấy mời. Bởi vì sợ người già chê mệt, ông ấy tìm một nhà hàng khá tốt ở gần đây dẫn họ tới ăn cơm.

Đợi nhóm người ăn cơm xong quay về đã không còn sớm nữa, ngoài bọn trẻ vẫn còn hăng hái, bốn người già đều mệt rồi.

Cho nên Lục Vân Triết đưa mọi người về nhà, ông ấy nói với Diệp Trường Vinh vài câu, thấy thời gian không còn sớm, ông ấy lo vợ ở nhà, bèn về nhà mình. Bởi vì biết mọi người mới tới, chắc chắn hơi rối, Lục Vân Triết không để vợ cùng đi tiếp đón, dù sao thì người nhà họ Diệp vẫn còn ở đây ăn tết, Lục Vân Triết dẫn vợ tới thăm khi nào cũng được.

Nhiễm Hàn thấy chỗ sư muội không còn việc gì, lặng lẽ đánh tiếng với cô, đến chỗ sư phụ. Diệp Hoan ở lại, chủ động nói chuyện với ba mẹ và họ hàng.

Trong phòng khách ngồi đầy người, luyên thuyên hỏi Diệp Hoan.

Cô út của Diệp Hoan tự cho là thông minh nói: “Hoan Hoan, đây là nhà cháu tự mua hay là ba mẹ cháu mua cho cháu? Không phải cháu học đại học sao, lấy đâu ra tiền mua nhà? Cô đoán chắc chắn là ba mẹ cháu cho tiền cháu mua.”

Diệp Hoan biết tính nết của cô út, không có tâm tư giải thích với bà ta đây là nhà mình kiếm tiền mua. Nếu nói mình mua, tới lúc đó cô út và người khác lại hỏi tiền ở đâu ra, giải thích rất phiền phức. Thế là Diệp Hoan dứt khoát đáp hàm hồ, ý là ba mẹ ruột bỏ tiền mua nhà cho cô.

“Mặc kệ là ai mua, đây đều là phúc khí của Hoan Hoan, cũng là phúc khí của Trường Vinh và Vệ Hoa. Không phải Hoan Hoan nói để các con nghỉ hưu sẽ sống ở đây sao? Mẹ thấy rất tốt, sau khi nghỉ hưu có thời gian thì tới ở, nhớ nhà còn có thể về nhà ở. Nếu đợi ba đứa Đông Đông, Nam Nam, Hoan Hoan tốt nghiệp, đều tìm việc ở Bắc Kinh, gia đình năm người các con có thể thường trú ở Bắc Kinh, cũng có thể có nơi dừng chân.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 301: Chương 301



Bà nội Diệp thật sự vui thay Diệp Hoan. Mặc kệ nói thế nào, tuy đứa cháu gái này là bà cụ nuôi thay người ta, nhưng Diệp Hoan biết ơn, còn nguyện ý đón cả nhà họ tới làm khách, là một đứa trẻ có lương tâm, sau này không tệ được, chẳng trách thầy bói nói cô là mệnh quý nhân.

Bà nội Diệp từng nghĩ, suốt những năm qua, cả nhà Trường Vinh thuận buồm xuôi gió, chưa từng xảy ra chuyện lớn. Ba đứa con đều thi vào đại học trọng điểm, chắc chắn cũng có một phần công lao của Diệp Hoan. Vì vậy cho dù biết Diệp Hoan không phải cháu gái ruột, bà nội Diệp nhìn thấy cô vẫn giữ thái độ đối đãi “mệnh quý nhân” như trước kia.

Bà ngoại cũng gật đầu đáp phải, cảm thấy hôm nay bà thông gia thông thái hơn trước nhiều, nói chuyện không sai.

Nói chuyện về chủ đề nhà cửa, mọi người mệt mỏi, đều không gắng gượng được, muốn mau chóng đi ngủ, ngủ xong ngày mai có thể đi dạo Bắc Kinh. Họ khó khăn lắm mới tới một lần, phải dạo khắp những nơi muốn đi.

Đợi mọi người giải tán, ai về phòng nấy, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa gọi riêng Diệp Hoan vào phòng nói chuyện.

“Hoan Hoan, chúng ta tới nhiều người như vậy, gây phiền phức cho con rồi.”

“Không sao, vốn dĩ là con gọi mọi người tới, bây giờ đã sắp xếp xong rồi, phiền hay không phiền cái gì. Ba mẹ đừng khách sáo với con, đây là nhà con tự mua, muốn để cho ba mẹ ở sau khi nghỉ hưu, ba mẹ muốn ở thế nào thì ở, cứ coi như nhà của mình.” Diệp Hoan nói như vậy là để ba mẹ an tâm, sợ họ cho rằng là nhà do ba ruột bỏ tiền mua, ba mẹ ở không tự nhiên.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Diệp Trường Vinh vui mừng nói: “Ba mẹ không cần nhà của con, chúng ta có tiền mua nhà, sau này căn nhà này để cho con làm của hồi môn là được.”

Trước đây họ mua nhà ở thành phố S, bây giờ tiền thuê nhà hằng năm đều cao hơn lương của hai vợ chồng, lúc đầu mua nhà rất xứng đáng.

Diệp Hoan nói: “Ba, mẹ, giá nhà tăng lên theo từng năm, con sợ sau này giá nhà còn tăng, nên đã mua cho Đông Đông và Nam Nam mỗi đứa một căn nhà lầu ở gần đây. Nếu sau khi chúng tốt nghiệp ở lại Bắc Kinh, cũng không cần lo không có chỗ ở.”

Lý Vệ Hoa trách móc: “Con xem con, còn nhỏ mà đã bận tâm nhiều như vậy làm gì? Mua nhà là chuyện lớn, giao cho người lớn làm là được; con còn nhỏ, an tâm đi học mới phải.”

Đương nhiên Diệp Hoan biết cô không cần phải mua nhà cho hai em trai, đây không phải là vì cô có tiền sao, chuyện quan trọng nhất là muốn từ một phương diện khác báo đáp ơn dưỡng dục của ba mẹ. Mặc kệ như thế nào, trong hai kiếp họ đều nuôi lớn cô vô điều kiện, cô nên báo đáp họ. Hơn nữa tình cảm giữa cô và Diệp Đông Diệp Nam rất tốt, dĩ nhiên hi vọng sau này chúng sống tốt, chuẩn bị nhà cho chúng là chuyện cô vô cùng nguyện ý.

Diệp Trường Vinh cũng có cách nghĩ này, cho rằng Diệp Hoan không nên suy nghĩ chuyện mua nhà cho Diệp Đông và Diệp Nam, đó là chuyện mà người lớn như họ nên làm. Nhưng mua cũng mua rồi, nhà cũng không phải đồ có thể tùy tiện trả lại, hai vợ chồng Diệp Trường Vinh bó tay với con gái.

Đợi Diệp Hoan về nghỉ ngơi, hai vợ chồng Diệp Trường Vinh thương lượng.

Lý Vệ Hoa: “Không ngờ Hoan Hoan lại mua xong nhà cho Đông Đông và Nam Nam rồi? Đợi sau này Hoan Hoan kết hôn, có phải chúng ta nên bỏ thêm của hồi môn cho con bé không.” Không thể để con không không bỏ tiền mua nhà như vậy, nhưng mua cũng mua rồi, sau này có thể bù đắp cho Hoan Hoan từ phương diện khác.

Diệp Trường Vinh bất đắc dĩ: “Còn phải hỏi thăm giá nhà ở Bắc Kinh, lỡ như tiền mua nhà quá nhiều, chúng ta không thể chiếm hời được.”

Từ sau khi Diệp Trường Vinh mua nhà ở thành phố, luôn theo dõi giá nhà mấy năm gần đây, ông biết giá nhà ở mỗi nơi khác nhau. Bắc Kinh là thủ đô, giá nhà chắc chắn cao hơn thành phố S.

Diệp Trường Vinh hiểu đại khái ý mà Hoan Hoan mua nhà sớm cho hai em trai. Con gái mua nhà cho họ ở có thể coi như là hiếu kính; nhưng Hoan Hoan thật sự không cần mua nhà cho hai em trai.

Diệp Trường Vinh hi vọng ba chị em có thể dìu đỡ lẫn nhau trong cuộc đời sau này, nếu ai thật sự gặp khó khăn, những người còn lại có thể giúp đỡ một chút. Nếu hai đứa con trai gặp phải vấn đề khó khăn, Diệp Trường Vinh cũng hi vọng Hoan Hoan có thể giúp đỡ. Nhưng điều này không có nghĩa việc gì cũng dựa vào Hoan Hoan.

Cho dù Hoan Hoan thật sự có bản lĩnh kiếm tiền, cũng không tới mức cứ mãi giúp đỡ hai em trai. Dựa theo ý của Diệp trường Vinh, hai đứa con trai là con trai, sau này nên đội trời đạp đất, tự lực cánh sinh mua nhà lập nghiệp, chứ không phải là dựa dẫm vào Hoan Hoan mãi. Không được nữa thì còn có người làm ba mẹ như họ hỗ trợ con trai.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 302: Chương 302



Ngày hôm sau, Diệp Trường Vinh thầm hỏi con gái: “Hoan Hoan, mua nhà cho Đông Đông, Nam Nam tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?”

Diệp Hoan có quan hệ rất tốt với ba Diệp, tưởng đã báo cáo xong, chuyện mua nhà coi như qua, bèn nói thật: “Giá nhà ở Bắc Kinh đắt hơn một chút, giá bình quân khoảng 4000. Con mua cho các em trai là nhà ba phòng, tổng cộng tốn tám mươi vạn. Đây còn là nhờ quan hệ của bạn sư huynh con, nếu không còn đắt thêm mười mấy vạn.”

Diệp Trường Vinh bị giá nhà ở Bắc Kinh dọa tới thở gấp: “Nhà ở Bắc Kinh đắt như vậy sao?”

Đắt hơn thành phố S hơn một nửa.

Diệp Trường Vinh tính toán, cho dù ông bán hết nhà ở thành phố S, cộng thêm tiền tiết kiệm hiện có, cũng không mua nổi hai căn nhà lầu ở Bắc Kinh.

Làm sao đây? Vốn dĩ ông muốn hỏi thăm một chút, nếu giá nhà ở Bắc Kinh chỉ hơn thành phố S mấy trăm tệ, vậy ông cắn răng bán nhà ở thành phố S, cộng thêm tiền tiết kiệm, có lẽ đủ tiền nhà cho hai đứa con trai, nhưng ông không ngờ giá nhà Bắc Kinh đắt hơn một nửa so với thành phố S. Huống hồ nhà Diệp Trường Vinh mua ở thành phố S là nhà kèm theo viện, không đắt hơn nhà lầu mới. Bây giờ bán, giá nhà chưa chắc cao hơn nhà lầu.

Diệp Hoan: “Nói không chừng sau này còn tăng nữa. Mua sớm rất thích hợp, dù sao thì coi như đã mua đủ nhà rồi, sau này ba và mẹ tới Bắc Kinh, không cần lo lắng không có chỗ ở.”

Diệp Trường Vinh bị giá nhà ở Bắc Kinh đả kích, cười khổ nói thẳng với con gái: “Vốn dĩ ba còn nghĩ nếu giá nhà ở Bắc Kinh không cao lắm, sẽ bù cho con một ít tiền, bây giờ xem ra năng lực của ba mẹ có hạn, tạm thời không làm được.”

Diệp Hoan không ngờ ba cô lại chưa nghĩ thông, vội vàng khuyên ông: “Ba, thời nay lương công nhân phổ biến không cao, gia đình bình thường có thể mua nhà không nhiều, ba cũng không cần khó chịu. Con có thể mua, cũng là nhờ theo sư phụ học vài tài nghệ. Ba cứ coi như con báo đáp ơn dưỡng dục của ba mẹ là được rồi. Bây giờ con mua nhà giúp chúng, sau này hai người có thể bớt bận lòng hơn…”

Diệp Hoan nói một tràn đạo lý với ba Diệp mới đánh tan ý nghĩ bù tiền của ông.

Diệp Trường Vinh bị con gái thuyết phục là vì ông biết năng lực của mình có hạn, quả thật không mua nổi nhà ở Bắc Kinh.

“May mà lúc đầu nghe lời khuyên của chú Kỷ con, mua ba căn viện ở thành phố S, sau này ba đứa các con mỗi đứa một căn.” Nếu đã không làm được, Diệp Trường Vinh chỉ có thể làm chuyện ông làm được.

Ngoài căn nhà đó, chỉ có thể dựa theo lời vợ, đợi sau này Hoan Hoan kết hôn, sắm sửa thêm cho cô của hồi môn.

“Ba, nhà của ba ba muốn chia sao cũng được.” Diệp Hoan đoán được có thể ba Diệp cảm thấy cô bị thiệt nên mới nhắc chuyện chia nhà, nhưng cô có năng lực, chia nhà ở thành phố S hay không đều không sao cả.

Bởi vì nhiều người tới, mới sáng sớm trong viện rất náo nhiệt.

Anh họ hỏi: “Hoan Hoan, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”

Còn chưa đợi Diệp Hoan trả lời, bà nội Diệp đã sắp xếp việc: “Chơi cái gì mà chơi, sắp tới tết rồi, chuẩn bị đồ đạc ăn tết trước, đợi ăn tết xong rồi tùy ý chơi.”

Bác gái Diệp Hoan nói con trai: “Đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, cả ngày chỉ biết chơi.”

Anh họ vô tội: …

Họ tới là có chỗ ở, nhưng tận cả đại gia đình, có hai ba mươi người, không thể ăn ở ngoài mãi được. Hơn nữa lỡ như ba mươi tết quán ăn đều đóng cửa, không phải họ sẽ bó phép sao. Bà nội Diệp không hổ là người già ăn muối mặn nhiều năm, biết rõ nên sắp xếp cuộc sống như thế nào.

Diệp Hoan vội nói: “Bà nội, phần lớn đồ tết con đều mua xong rồi, gà vịt cá thịt lợn thịt bò thịt dê đều có, rau cũng không thiếu, màn thầu con đã đặt làm sẵn ở bên ngoài, mua rất nhiều rồi, không cần hấp nữa. Những món khác phải nấu.”

Diệp Hoan dẫn bà nội vào nhà bếp và phòng trữ đồ, cho bà nội xem đồ đã chuẩn bị, để bà cụ tính toán, xem nên sắp xếp ăn uống như thế nào.

Bà nội Diệp thấy đồ cháu gái mua khá đầy đủ, ngay cả câu đối xuân, củi lửa, than tổ ong đều đã chuẩn bị, nghĩ ngợi nói: “Nếu anh họ con đã muốn ra ngoài chơi, các con ăn cơm xong rảnh rỗi thì ra ngoài dạo chơi, để chúng nhìn ngắm Bắc Kinh một chút, bà với bác gái, thím của con ở nhà chuẩn bị đồ ăn đón tết.”

Viên chiên, thịt chiên, cá chiên, thịt hầm, bánh bao hấp, há cảo gì đó, nên chuẩn bị thì phải chuẩn bị hết, dù sao thì đại gia đình còn đang đợi ăn cơm.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 303: Chương 303



Còn bữa sáng nay giải quyết làm sao, không biết mới sáng sớm Lục Vân Triết và Nhiễm Hàn từ đâu cùng nhau tới, đã xách theo một mớ đồ ăn sáng. Có quẩy, tiểu long bao, bánh chiên dầu, sữa đậu, đậu phụ, gan xào,…

Lục Vân Triết không biết sức ăn của mọi người, cũng không tính toán gì, dù sao cũng đã mua không ít. Diệp Hoan xem thử chỉ có thể đủ cho người lớn ăn. Thế là cô gọi những anh chị em cùng lứa ra ngoài ăn sáng, ăn xong thì dẫn họ đi chơi. Còn những người ở nhà thì giao cho ba chiêu đãi.

Theo bên cạnh Diệp Hoan còn có Nhiễm Hàn. Anh chị em họ của Diệp Hoan đều chú ý tới Nhiễm Hàn. Tối qua bởi vì thời gian vội vã, Diệp Hoan còn chưa kịp giới thiệu Nhiễm Hàn cho họ hàng làm quen, cho nên họ đều không biết Nhiễm Hàn là ai.

Anh họ nhìn thấy Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đi trước mặt dẫn đường, lặng lẽ hỏi Diệp Nam: “Đây là ai, sao hôm qua hôm nay cậu ta đều ở đây?”

“Sư huynh của Hoan Hoan, mọi người có thể gọi anh ấy là anh Nhiễm.”

Hóa ra là sư huynh của Hoan Hoan, nhìn anh khí độ bất phàm, còn lái xe chạy tới chạy lui, không giống sinh viên.

Diệp Hoan đi trước mặt vừa hay nghe thấy câu hỏi của anh họ. Đợi khi mọi người ngồi vào quán ăn sáng, Diệp Hoan giới thiệu sư huynh với mọi người.

Tiếp đó chính là Nhiễm Hàn và Diệp Hoan dẫn họ hàng đi chơi khắp nơi, dẫn họ tới các địa điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh, ví dụ Thiên An Môn, Cố Cung, Vương Phủ Tỉnh, thậm còn còn đội gió lạnh dẫn họ leo Trường Thành.

Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, sau khi dạo các danh lam thắng cảnh xong đều thỏa mãn, gần như đều cảm thán một câu: “Không uổng phí tới Bắc Kinh một chuyến!”

Cơm giao thừa ba mươi tết là cơm đoàn viên Lục Vân Triết mời mọi người ăn ở nhà hàng, ngay cả ba mẹ Lục cũng tới, gặp mặt cảm ơn người nhà họ Lục, cảm ơn nhà họ hậu đạo, giúp nhà họ Lục nuôi lớn cháu gái.

Dù sao thì người nhà họ Lục và người nhà họ Lý ăn tết ở Bắc Kinh vô cùng vui vẻ. Có thể không vui sao, Diệp Hoan đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, họ tới không lo ăn uống, cả quá trình có người chơi cùng, có người bỏ tiền thanh toán hoặc là mua chút đặc sản mang về, chơi quá vui.

Đáng tiếc ngày vui càng dễ thấy ngắn ngủi, những người phải đi làm giống như Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, ngày mùng tám phải đi làm, đợi tới rằm tháng giêng còn có thể nghỉ một ngày.

Cho nên tới mùng sáu, họ không thể không về. Lúc về, bọn trẻ nói chưa từng ngồi tàu lửa, nằng nặc muốn ngồi tàu lửa về. Vừa hay hai bà cụ cũng chưa từng ngồi tàu lửa, họ cũng đồng ý ý kiến của bọn trẻ. Cho nên Lục Vân Triết chỉ đành đặt vé tàu lửa trước cho họ.

Vốn dĩ Lục Vân Triết định thuê xe đưa họ về nhà. Nhưng không qua được người già trẻ con, chỉ đành lựa chọn ngồi tàu lửa. Thực ra ngồi tàu lửa thoải mái hơn ngồi xe một chút, ít nhất có thể lựa chọn mua vé giường nằm. Chẳng qua sau khi tới thành phố S, họ phải ngồi xe về nhà, như thế khá phiền phức.

May mà một đoàn người người nhiều hành lý ít, lên xuống xe chăm sóc lẫn nhau, cũng không có trẻ con quá nhỏ, ngủ một đêm đã tới ga.

Bắc Kinh mà họ mong mỏi cũng đã dạo xong, xe lửa cũng ngồi rồi, ngày tháng tiếp theo nên sống thế nào thì sống thế ấy. Diệp Hoan nhận được điện thoại của ba mẹ Diệp, biết họ bình an tới nhà, coi như an tâm.

Đợi người đi hết, trong viện lại trống không, so với cảnh tượng nhộn nhịp hai ngày trước, trông vắng lặng hơn nhiều. Nói thật, Diệp Hoan cảm thấy vắng lặng một chút tốt hơn, người nhiều hỗn loạn, cô không quen cuộc sống ồn ào, càng thích cuộc sống yên ả hơn. May mà cũng chỉ bận rộn vài ngày, nếu ngày nào cũng như vậy, cô không chịu nổi. Chủ yếu là người tới lần này quá nhiều.

Tiễn ba mẹ và họ hàng về, Diệp Hoan còn có nhiệm vụ, chính là chơi cùng sư phụ và sư bá. Cô và sư huynh mời các sư phụ tới Bắc Kinh ăn tết, nhưng sư huynh luôn giúp cô tiếp đãi họ hàng trong nhà, thời gian chơi với hai sư phụ ít đi, điều này khiến Diệp Hoan vô cùng hổ thẹn. Cô luôn muốn dành thời gian tới chơi với sư phụ, nhưng mỗi lần không phải sư phụ bận thì cô bận.

May mà hai sư phụ đồng ý ở Bắc Kinh thêm vài ngày, Diệp Hoan có thời gian chơi cùng sư phụ, cũng có thời gian gặp sư huynh.

Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng muốn ở lại thêm vài ngày chẳng qua là muốn xem hai đồ đệ phát triển tới mức nào, có thể đính hôn trước, họ cũng yên tâm hơn.

Hai vị biết người trẻ bây giờ yêu đương một lời không hợp liền chia tay. Không giống những năm trước, hai nam nữ xa lạ gặp nhau xem mắt, nếu hài lòng về đối phương thì có thể đính hôn kết hôn.

Thực ra hai vị sư phụ sợ hai đồ đệ xảy ra mâu thuẫn, ở giữa không có ai điều hòa, không thành lương duyên mà thành thù. Đây là hai đồ đệ duy nhất của thế hệ sau, nếu thật sự có mâu thuẫn, sẽ bất lợi với sự phát triển của môn phái sau này.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 304: Chương 304



Tuy hai vị sư phụ lo lắng cho tiến triển tình cảm của hai đồ đệ nhưng Nhiễm Hàn và Diệp Hoan lại ở bên nhau ngày càng hòa hợp. Thế giới tình cảm vốn dĩ của hai người khá đơn thuần, nhưng họ không phải kẻ ngốc, không biết thì không biết học sao. Ở xã hội hiện đại thông tin phát triển, muốn học yêu đương làm sao, căn bản không cần ai dạy bảo. Chỉ cần thông qua xem phim đọc sách, liền có thể tìm hiểu được một số quá trình và kỹ xảo yêu đương.

Nhiễm Hàn tiếp xúc nhiều với sư muội, thân thể sẽ nảy sinh xúc động không rõ ràng. Ví dụ thi thoảng anh sẽ mộng xuân về sư muội, buổi sáng thức dậy quần trong ướt át một vũng, anh lại ngại nói với người khác, để không khiến mình trở nên vô tri như thế, Nhiễm Hàn đặc biệt đi tìm sách tìm hiểu, sau đó anh mới biết đó là tình huống bình thường.

Con trai bình thường tới kỳ thanh xuân sẽ xuất hiện tình huống đó, nhưng kỳ thanh xuân của Nhiễm Hàn tới muộn hơn vài năm mà thôi. Thế là dưới sự cố gắng của Nhiễm Hàn, chủ động học những kỹ năng như nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn.

Lúc Nhiễm Hàn chưa hôn sư muội, dĩ nhiên không biết hôn là tư vị gì. Trước đây lúc anh đọc được hôn hít từ trên sách, còn từng nghĩ hai người ăn nước bọt của đối phương, có ý gì.

Lần đầu tiên Nhiễm Hàn và Diệp Hoan hôn nhau, còn là bởi vì xem phim. Hai người họ có ngày cùng xem tivi rồi gặp phải tình huống ngại ngùng này.

Giữa tình nhân và vợ chồng trên phim, thi thoảng sẽ diễn cảnh hôn, còn quay khá tinh xảo, đặt tình cảm vào trong, vô cùng có thể dẫn dắt cảm xúc của người xem.

Diệp Hoan nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mặt hơi nóng, hi vọng cảnh hôn mau chóng qua đi. Nếu có tua nhanh, cô có thể ấn tua nhanh bỏ qua. Nhưng Nhiễm Hàn nhìn thấy nam nữ chính trên tivi hôn giống như say như mê, không khỏi tò mò nắm tay Diệp Hoan hỏi: “Sư muội, hay là chúng ta cũng thử thử?”

Vừa nghe lời này liền biết là người không có kinh nghiệm, người có kinh nghiệm đã trực tiếp kéo người tới hôn rồi.

Diệp Hoan đỏ bừng mặt, cô trừng sư huynh nói: “Sư huynh, anh xấu đi rồi!”

Đương nhiên Diệp Hoan không vì vậy mà tức giận, cô biết kinh nghiệm yêu đương của sư huynh không nhiều hơn cô biết bao nhiêu. Đoán chừng sư huynh chỉ là tò mò, muốn thử một chút.

Quả thật Nhiễm Hàn tò mò, đặc biệt là anh tưởng tượng đối tượng hôn thành sư muội, khiến anh rất rung động. Lại nghĩ tới những kinh nghiệm mà thi thoảng Liễu Nguyên truyền thụ cho anh, nói gì mà đôi lúc phụ nữ từ chối đàn ông không có nghĩa là thật sự từ chối, có thể là ngại ngùng.

Sư muội đỏ cả mặt, chắc chắn là ngại rồi.

Nhiễm Hàn nhất thời kích động, nhẹ nhàng ôm sư muội vào trong lòng, khom người cúi đầu nhẹ nhàng phủ lên môi của sư muội, sau đó – không biết nên làm thế nào nữa.

Diệp Hoan vốn muốn đẩy sư huynh ra, nhưng sau khi phát giác được sư huynh môi chạm môi với mình, cô lại dừng lại. Diệp Hoan nhìn thấy biểu cảm lúng túng của sư huynh, hình như không biết tiếp theo nên hôn như thế nào.

Tình huống này suýt chút chọc Diệp Hoan cười thành tiếng. Cô kìm nén mới không cười ra, suy nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc sau này, Diệp Hoan bắt đầu chủ động hôn sư huynh, đưa đầu lưỡi linh hoạt ra lặng lẽ thử vươn đến bờ môi của sư huynh.

Sau khi phát giác được hành động của sư muội, Nhiễm Hàn không thấy không thích ứng, ngược lại sâu trong lòng càng thêm kích động, hai tay ôm sư muội càng siết chặt hơn, hận không thể khảm sư muội vào trong cơ thể của anh.

Lúc này còn không chủ động nữa thì không phải là đàn ông. Nhiễm Hàn học theo sư muội, hai người quấn quýt môi lưỡi, thành công hoàn thành quá trình hôn lần đầu tiên.

Đợi cảm xúc của hai người khôi phục lại, tiếng của Nhiễm Hàn vang lên bên tai Diệp Hoan: “Sư muội, đã hứa rồi đấy, anh chăm sóc em cả đời, em cũng phải ở bên anh cả đời.”

Sau khi có sư muội đồng hành, Nhiễm Hàn mới ý thức được cuộc đời trước kia của anh không hoàn chỉnh. Sư muội giống như một vệt sáng, một cầu vồng, chiếu sáng cuộc đời của anh. Nhiễm Hàn từ nhỏ đã không có được quá nhiều tình cảm cho nên anh vô cùng coi trọng đoạn tình cảm này, anh hi vọng có thể ở bên sư muội mãi mãi.

Diệp Hoan không hề do dự hứa: “Chỉ cần sư huynh không rời xa em, em chắc chắn sẽ ở bên anh cả đời.”

Từ sau đó, Nhiễm Hàn giống như mở ra cánh cổng thế giới mới, khiến người vô tri như anh càng thêm hứng thú với việc thăm dò những chuyện giữa nam và nữ, từ hồ đồ vô tri tới suýt chút biến thành người sói. Đương nhiên đối tượng thăm dò của anh là Diệp Hoan, có những chuyện cần Diệp Hoan phối hợp. Diệp Hoan cân nhắc, thi thoảng mới cho sư huynh vài quả ngọt ăn. Cô luôn giữ khư khư vạch giới hạn đó, muốn giao bản thân hoàn chỉnh cho sư huynh vào lúc kết hôn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 305: Chương 305



Trong đại học, ngoài thành tích thi cử đạt hạng nhất, Diệp Hoan rất ít khi ra mặt tham gia các hoạt động, khiến rất nhiều bạn học trong khoa biết cô, nhưng danh tiếng ở ngoài khoa không nổi bật mấy. Hơn nữa từ sau khi cô chuyển sang ngoại trú, ngoài đi học, số lần xuất hiện ở trường càng ít.

Từ sau khi gia đình Diệp Hoan đoàn tụ, Diệp Hoan không tiếp tục yêu cầu ba ruột che giấu quan hệ ba con của họ, đương nhiên cũng không cố ý tuyên truyền ra ngoài. Bởi vì Lục Vân Triết từng xin nghỉ giúp Diệp Hoan mấy lần, phần lớn giáo sư và giảng viên trong trường đều biết họ là ba con ruột.

Nhưng rất nhiều sinh viên không biết chuyện này, cho nên có bạn học sau khi nhìn thấy giáo sư Lục thường xuyên tiếp xúc với Diệp Hoan, lại truyền ra tin đồn thất thiệt, chính là liên quan tới ba con họ, ví dụ nói giáo sư đại học và sinh viên có quan hệ bất chính…

Diệp Hoan thông qua miệng của Lâm Hiểu Nhiễm mới biết chuyện này, để đề phòng lớn chuyện, Diệp Hoan lập tức nói với ba ruột.

Sau khi biết, Lục Vân Triết tức giận đập bàn thật mạnh nói: “Đám sinh viên này quá bừa bãi, căn bản không biết tình hình gì, lại dám ăn nói lung tung, phá hoại danh dự của sinh viên và giảng viên, đúng là không biết điều! Ba lập tức phản ứng chuyện này với hiệu trưởng, tìm ra bạn học tung tin đồn, ém làn gió bất chính này xuống. Hoan Hoan, con quay về học trước đi.”

Phải biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ là phá hoại hình tượng của Lục Vân Triết, còn có thể tổn hại tới hình tượng danh tiếng trăm năm của trường học.

“Vâng, ba.” Diệp Hoan không để tâm chuyện này, tuy cô hơi giận nhưng cô biết chuyện này không cần cô ra mặt. Người dám tung tin cuối cùng nhất định sẽ chịu trừng phạt.

Lục Vân Triết lập tức báo cáo sự việc cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng cử người điều tra nguồn gốc tin đồn, còn công khai quan hệ của Lục Vân Triết và Diệp Hoan trong trường, chứng minh họ là ba con ruột. Cuối cùng trường học điều tra ra hai sinh viên cùng nhau tung tin, thế mà lại là hai sinh viên khoa khảo cổ. Đại khái họ ghen tỵ thành tích của Diệp Hoan tốt, nhiều lần nhìn thấy cô tìm riêng giáo sư Lục, tưởng rằng cô và giáo sư Lục có quan hệ bất chính mới đoán bừa đoán bậy tung tin ra ngoài.

Hình phạt mà trường học đưa ra cho hai sinh viên tung tin đồn là phê bình và cảnh cáo trong phạm vi toàn trường. Cũng bởi vì chuyện này chưa bị làm lớn, còn đang lan truyền trong phạm vi nhỏ, không mở rộng ra ngoài gây nên hậu quả nghiêm trọng nên xử phạt mới nhẹ. Nếu làm lớn lên ai ai cũng biết, đoán chừng sẽ không dễ dàng được bỏ qua như hai sinh viên đó.

Sự việc lần này cũng đã cảnh cáo phần lớn sinh viên, không được tùy tiện lan truyền tin đồn không chứng thực, nếu không hậu quả không gánh vác nổi. Sau khi biết ai tung tin đồn, Diệp Hoan âm thầm dùng bùa ác mộng một lần lên người hai bọn họ, khiến buổi tối họ nằm mơ bởi vì miệng lưỡi hàm hồ, sau khi c.h.ế.t sẽ rơi vào địa ngục rút lưỡi. Sau đó quả nhiên hai bạn học đó không dám tung tin đồn nữa.

Sau khi chuyện Lục Vân Triết và Diệp Hoan là ba con ruột được tuyên bố, rất nhiều bạn học quen Diệp Hoan đều tới hỏi cô: “Cậu và giáo sư Lục thế mà lại là ba con ruột, rốt cuộc là sao?”

Diệp Hoan không thể nói với các bạn học tất cả mọi chuyện, chỉ nói trước đây cô lớn lên ở nhà người khác, lên đại học mới liên hệ với ba ruột nhiều hơn.

Dù sao thì chuyện này cũng tạo thành sóng gió trong trường, khiến Diệp Hoan trở thành người nổi tiếng ở trường, có bạn học nhìn thấy cô luôn lén lút chỉ trỏ bàn tán sau lưng, còn sẽ để Diệp Hoan thính tai nghe được. May mà bạn học không nói lời khó nghe, nếu không Diệp Hoan cũng không nhường. Chuyện này qua một khoảng thời gian mới bình yên.

Đợi sau khi Diệp Hoan tan học về nhà, Lục Vân Triết và Khương Nhã gọi con gái tới, hỏi cô: “Hoan Hoan, con có muốn đổi sang họ Lục không?”

Diệp Hoan: “Ba, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện để con đổi họ?”

Nếu Diệp Hoan họ Lục, cô đi tìm giáo sư Lục, đoán chừng người ngoài sẽ nghĩ ngay họ là họ hàng, dù sao cũng cùng họ.

Đương nhiên, Lục Vân Triết mong chờ con gái đổi họ Lục hơn, dù sao thì Diệp Hoan cũng là con gái ruột của ông, đổi họ cũng coi như là một phương thức nhận tổ quy tông khác.

Hơn nữa nhà họ Diệp có hai đứa con trai; nếu nhà họ Diệp không có con, Lục Vân Triết tuyệt đối sẽ không nhắc chuyện để con gái đổi họ.

Nhưng nếu con gái không muốn thì Lục Vân Triết cũng sẽ không cưỡng cầu.

“Chúng ta là ba con ruột nhưng lại không cùng họ, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.”

Diệp Hoan nghe được lý do của ba, á khẩu. Được thôi, điều này quả thật là vấn đề. Nhưng chuyện đổi họ vẫn phải hỏi ý kiến của ba mẹ Diệp, không thể bỏ qua họ được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 306: Chương 306



Diệp Hoan đích thân gọi điện thoại cho ba mẹ hỏi chuyện này.

Cô do dự một lúc, cuối cùng nói: “Ba, lần này trường học có bạn học…ba ruột hỏi con có muốn đổi họ không, con nghĩ nên hỏi ý của ba và mẹ trước.”

Diệp Hoan vẫn nói chuyện ở trường ra làm đệm lót. Không phải cô sợ ba mẹ không đồng ý mà sợ bất thình lình nói ra khiến trong lòng họ không thoải mái.

Diệp Trường Vinh khựng lại, sau đó nhanh chóng đưa ra đáp án: “Nếu đã nhận ba mẹ ruột thì cũng nên đổi họ, nếu cần làm thủ tục gì thì đợi con nghỉ rồi về cùng làm. Chỗ mẹ con ba sẽ nói với bà ấy.”

Diệp Trường Vinh mới nghe, trong lòng có hơi khó chịu. Dù sao thì đã nuôi con gái nhiều năm, nếu đổi họ, giống như khoảng cách giữa cô với gia đình này ngày càng xa. Nhưng ông biết Diệp Hoan không phải đứa bạc tình bạc nghĩa, sẽ không kéo xa khoảng cách với người nhà họ Diệp.

Lại nghĩ tới con gái đã mua nhà giúp hai đứa con trai, còn có anh Lục và chị dâu cũng không dễ dàng…Ông vốn không có lý do từ chối con gái.

Diệp Hoan đã sớm đoán được là kết quả này, bởi vì cô vô cùng may mắn, mặc kệ là ba mẹ ruột hay ba mẹ nuôi, đều là người thấu tình đạt lý, không muốn làm khó cô. Cô đảm bảo với Diệp Trường Vinh: “Ba, cho dù con đổi họ, nhưng sau này chúng ta vẫn là người một nhà, sau này con sẽ phụng dưỡng ba mẹ.”

Diệp Trường Vinh giả vờ sầu não nói: “Được rồi, ba và mẹ con còn chưa già, tạm thời không cần con phụng dưỡng. Đợi nghỉ hè, con về cùng Diệp Đông, Diệp Nam.”

Kỳ nghỉ hè năm nay, Diệp Hoan đổi sang họ Lục, tên đầy đủ là Lục Diệp Hoan. Cô không duy trì cách đặt tên theo vai vế của nhà họ Lục, đổi thành Lục Cảnh Hoan; Cô vì kỷ niệm quá khứ, chỉ thêm cái họ vào tên cũ. Lục Diệp Hoan – nhà họ Lục và nhà họ Diệp đều hài lòng với cái tên này.

Sau khi Diệp Hoan đổi họ, khiến các bạn học tin tưởng cô quả thật là con gái của giáo sư Lục. Tuy chứng minh nhân dân và các hồ sơ của Diệp Hoan đổi thành Lục Diệp Hoan, nhưng các bạn học và người thân vẫn quen gọi cô là Diệp Hoan. Diệp Hoan quen thuộc với cái tên này hơn, đổi tên không nảy sinh quá nhiều ảnh hưởng với cô.

Trong chớp mắt, hai năm đã qua. Sau khi nghỉ hè rồi khai giảng, Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam, còn có Kỷ Nguyên Trân sẽ lên năm ba. Nhưng Kỷ Nguyên Sâm đã tốt nghiệp đại học, dưới sự giúp đỡ của tộc thân nhà họ Kỷ ở Bắc Kinh, trực tiếp vào đơn vị cơ quan ở Bắc Kinh làm việc, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc sống ở kiếp trước.

*

Diệp Hoan vỗ đôi cánh trọng sinh, thay đổi quỹ đạo cuộc sống của không ít người.

Khi cô nghe nói Kỷ Nguyên Sâm lại không xuất ngoại du học, mà ở lại đơn vị cơ quan làm việc, còn hỏi bạn tốt Kỷ Nguyên Trân.

“Sao anh em lại vào đơn vị cơ quan làm việc?”

“Chắc chắn là chịu ảnh hưởng của ba em, muốn sau này làm cán bộ tốt, làm nhiều chuyện thực tế cho nhân dân. Những chuyện mà họ nói em không có hứng thú, đại khái chính là ý này.”

Diệp Hoan: “Vậy chí hướng của anh ấy rất tốt, không phải nói làm cán bộ không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang sao. Chú Kỷ là một cán bộ tốt, anh Sâm chắc chắn giống chú, sau này cũng có thể làm một cán bộ tốt.”

Kiếp trước Diệp Hoan đã sớm đứt liên lạc với anh em Kỷ Nguyên Sâm, cũng không biết có ý này không, dù sao thì Kỷ Nguyên Sâm sống rất tốt, căn bản không cần cô lo lắng. Diệp Hoan hỏi thử, sau đó không quan tâm nữa.

Ngược lại Kỷ Nguyên Trân đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng kỳ diệu, nói tới một chủ đề khiến người ta bất ngờ.

“Hoan Hoan, chị xem quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy, chi bằng sau này chị làm chị dâu em đi?” Như vậy sau này cô ấy cũng không cần lo lắng vấn đề mẹ từng nhắc tới – chị dâu và cô ấy có hợp nhau không.

Hơn nữa Hoan Hoan và anh trai có vẻ ngoài và học vấn tương đương, điều kiện gia đình cũng không kém, năng lực cá nhân càng mạnh…Kỷ Nguyên Trân liệt ra mấy ưu điểm của bạn tốt. Nghĩ nếu Diệp Hoan có thể làm chị dâu của cô ấy, là phúc của anh cô ấy, cũng là phúc của cô ấy, sau này quan hệ giữa cô ấy và chị dâu chắc chắn rất tốt.

“Em đừng đùa lung tung, chị coi anh Sâm là anh, là bạn, không thể làm chị dâu của em.” Diệp Hoan lập tức từ chối yêu cầu kinh người của bạn tốt.

Trân Trân đúng là không nói thì thôi, vừa nói đã dọa người. Nếu không phải hai người có giao tình nhiều năm, biết Trân Trân không có ác ý, cô ấy đột nhiên đưa ra yêu cầu như thế này, Diệp Hoan đã tỏ thái độ với cô ấy rồi.

Kỷ Nguyên Trân kiên trì nói: “Lỡ như chị và anh em thích nhau thì sao?” Cô ấy vẫn chưa biết Diệp Hoan và sư huynh đang yêu đương.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 307: Chương 307



Bởi vì bây giờ trường học cấm sinh viên yêu đương, Nhiễm Hàn rất ít khi tới trường Diệp Hoan đón cô, hai người có thể gọi là tình cảm ngầm, lén la lén lút yêu đương. Cho nên bạn bè thân thiết không biết nhiều. Đoán chừng cũng chỉ có Lục Vân Triết và Khương Nhã, thấy Nhiễm Hàn chăm sóc con gái tỉ mỉ chu đáo, có suy đoán nhưng không vạch trần; thêm nữa là hai vị sư phụ biết sự thật.

Diệp Hoan khẳng định nói: “Tuyệt đối không thể.”

Kỷ Nguyên Trân nghi hoặc nhìn mặt bạn tốt, hoài nghi hỏi: “Em nói, có phải chị lén lút yêu đương rồi không? Mau nói cho em biết là ai, ai còn ưu tú hơn anh em?”

Diệp Hoan sợ Kỷ Nguyên Trân tiếp tục chào hàng anh trai cô ấy với cô, dứt khoát nói cho cô biết. Nhưng trước đó vẫn nên cảnh cáo bạn tốt trước: “Chị nói em biết, em không được nói với người khác.”

Kỷ Nguyên Trân thiếu điều vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Chị yên tâm đi! Có lúc nào miệng em hở chưa?”

Đương nhiên Diệp Hoan tin tưởng bạn tốt, bởi vì chú Kỷ từng dạy họ phải tuân thủ lời hứa, chắc chắn Trân Trân không thể nói cho người ngoài biết.

Diệp Hoan lấp lửng: “Trân Trân, em nghĩ xem bình thường đàn ông trẻ mà chị tiếp xúc có những ai, đoán là biết ngay.”

Kỷ Nguyên Trân nghiêng đầu nghĩ, Diệp Đông và Diệp Nam chắc chắn không thể nào, hai người đều coi Diệp Hoan là chị gái; bạn học nam cũng không thể, cô ấy chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói Hoan Hoan thân với nam sinh nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.

Kỷ Nguyên Trân sáng mắt lên, hưng phấn hỏi: “Có phải sư huynh của chị không?”

Diệp Hoan gật đầu thừa nhận.

Kỷ Nguyên Trân bắt đầu bình phẩm Nhiễm Hàn từ đầu tới chân: “Sư huynh chị tướng mạo ổn, có thể so với anh em, nhưng lý lịch học vấn thì không bằng anh em đâu.”

Diệp Hoan cũng không thể để người khác coi thường sư huynh, thế là cô nói đỡ cho anh: “Tuy sư huynh không có lý lịch học vấn nhưng anh ấy có thiên phú trong huyền học, hơn nữa còn nhìn qua là nhớ, học rất nhanh, đã tự học xong tất cả giáo trình cấp ba. Anh ấy không học đại học nhưng đã đọc qua rất nhiều sách. Chị tin nếu anh ấy thi đại học, chắc chắn có thể đỗ vào một trường đại học tốt.”

Nhìn qua là nhớ, đây là thần kỹ mà Kỷ Nguyên Trân không biết. Anh trai cô ấy không có thần kỹ như vậy, ở phương diện này quả thật không đuổi kịp sư huynh của Hoan Hoan, Kỷ Nguyên Trân cam lòng yếu thế.

Chẳng qua Kỷ Nguyên Trân cảm thấy sống chung với bạn tốt rất thoải mái mới kéo chủ đề lên người anh trai và bạn tốt, nếu Hoan Hoan đã có bạn trai, cô ấy không thể chia rẽ người ta, đòi Hoan Hoan làm chị dâu cô ấy. Thế là bỏ qua chuyện này.

“Ài, Hoan Hoan, sư huynh của chị không thích nói chuyện, bình thường hai người ở bên nhau như thế nào?” Kỷ Nguyên Trân chưa từng yêu đương, cho nên vô cùng tò mò về chuyện này, khó khăn lắm bên cạnh mới có một người yêu đương, vội vàng hỏi thử tình hình.

“Không khác gì người khác, bình thường bọn chị cùng đọc sách, vẽ bùa, hoặc xem phim, xem tivi, hoặc là cùng nhau ra ngoài ăn cơm.” Diệp Hoan nói những chuyện mà các cặp đôi thường làm nhất. Nhưng những động tác thân mật như nắm tay, hôn thì cô bỏ qua.

Diệp Hoan ngại nói những chuyện riêng tư này, không thể dạy hư Trân Trân. Bởi vì Diệp Hoan biết Kỷ Nguyên Trân từng bị ba mẹ cô ấy cảnh cáo, trong thời gian học đại học đừng yêu đương, muốn yêu thì đợi tốt nghiệp rồi tính.

Kỷ Nguyên Trân chìm vào trong tưởng tượng, bất giác nói: “Cũng không biết sau này em sẽ tìm một người như thế nào?”

Diệp Hoan đã xem tướng mặt của bạn tốt, sơn căn thông đạt sống mũi đẹp, đại biểu cô ấy sẽ có người chồng như ý, nhưng chỗ sơn căn của Trân Trân lại có một đường ngang cắt ngang, chứng tỏ yêu đương có trắc trở; cung vợ chồng đầy đặn sáng tỏ, chứng tỏ sau khi kết hôn tình cảm hòa hợp; sống mũi thẳng đầu mũi tròn nhỏ, chứng tỏ sau này vợ chồng mỹ mãn, gia đình hạnh phúc. Nói tóm lại, tướng mặt rất tốt.

Cô nói: “Đoạn tình cảm đầu tiên của em không thuận lợi, sẽ nhanh chóng chia tay; đoạn tình cảm thứ hai mới là hoa đào chính cung của em. Trân Trân, sau này lúc yêu đương đừng quên lời chị nói, phải cẩn thận với đoạn tình cảm đầu tiên.”

Kỷ Nguyên Trân lập tức nhảy cẫng lên nói: “Em ngốc thật, quên mất chị biết bói toán, chị mau bói giúp em xem chân mệnh thiên tử của em ở đâu? Em không yêu đương với người đầu tiên, trực tiếp tìm người thứ hai không phải được rồi sao?”

Diệp Hoan giải thích cặn kẽ với bạn tốt: “Tạm thời không thể giúp em tìm được chân mệnh thiên tử, bởi vì vận đào hoa của em vẫn chưa tới, chính cung không hiển thị.”

Diệp Hoan lại nói: “Nếu em bỏ qua đoạn tình đầu tiên, trực tiếp bắt đầu đoạn tình thứ hai cũng được, nhưng bởi vì phía trước có trúc trắc mà em nên chịu, em chủ động tránh trước, có thể sẽ khiến đoạn tình cảm thứ hai xảy ra vấn đề khác, hoặc là xuất hiện vấn đề ở phương diện khác. Thực ra đoạn tình cảm đầu tiên không phải vấn đề gì lớn, đoạn tình đầu tiên của em cũng không dài lâu, chi bằng đợi qua đi rồi mong chờ tình cảm tới.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 308: Chương 308



Kỷ Nguyên Trân lo lắng cắn môi hỏi: “Nói như vậy trực tiếp tránh né không được tốt lắm phải không?”

Diệp Hoan kiên nhẫn giảng giải cho cô ấy: “Cũng không thể nói là không tốt, có thể nói thế này, sau khi em cố ý tránh khỏi, trắc trở này có thể sẽ chuyển dịch vào đoạn tình cảm thứ hai của em, khiến đoạn tình cảm thứ hai của em xảy ra chút vấn đề như này như kia, dẫn tới mâu thuẫn nhỏ; mà mâu thuẫn nhỏ này, có thể sẽ có tác dụng tốt, cũng có thể có tác dụng xấu vào trong cuộc sống sau này của em…”

Chuyện huyền học, vốn dĩ rất huyền ảo. Có vài hiện tượng vốn khó giải thích, Diệp Hoan chỉ có thể giải thích tới đây cho bạn tốt, còn lựa chọn như thế nào đều dựa vào cô ấy.

Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi rồi nói: “Em cũng không hiểu nhiều như thế, vẫn nên dựa theo trật tự đi. Cùng lắm lúc ai muốn yêu đương với em, em chú ý một chút.”

Diệp Hoan an ủi cô ấy nói: “Em yên tâm, không phải còn có chị sao? Nếu chị nhìn thấy người đầu tiên không đáng tin, chắc chắn sẽ nhắc nhở em.”

Kỷ Nguyên Trân lập tức dựa vào người Diệp Hoan nói: “Vẫn là Hoan Hoan tốt với em nhất.”

Mà công việc của Kỷ Nguyên Sâm lại tiến triển không được thuận lợi, trong đơn vị cơ quan quá nhiều cong rẽ, chưa được mấy ngày, anh ấy đã biết được cái gì gọi là bắt nạt người mới, nịnh bợ cấp trên, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu…

Điều này khiến Kỷ Nguyên Sâm vừa tốt nghiệp đại học rất khó thích ứng.

Bởi vì lúc Kỷ Nguyên Sâm đi làm không để lộ quan hệ của nhà mình, chỉ nói mình tốt nghiệp đại học Q, đồng nghiệp cho rằng sau lưng anh ấy không có ai, mới làm ra một số chuyện khiến anh ấy phản cảm. Làm thêm chút chuyện cũng không là gì, nhưng cả ngày bắt anh ấy bưng trà rót nước, quét dọn văn phòng, chênh lệch quá xa so với hoài bão của Kỷ Nguyên Sâm, gần như khiến anh ấy hoài nghi lựa chọn công việc hiện tại, có phải đã chọn sai rồi không.

Kỷ Nguyên Sâm gọi điện thoại cho ba thảo luận các vấn đề mà anh ấy gặp phải sau khi đi làm.

Kỷ Chấn Hoa nói: “Con trai, con còn trẻ, còn cần mài giũa nhiều, có vài chuyện không phải dựa vào con tưởng tượng, dựa vào con nhiệt huyết sục sôi là có thể làm được…”

Kỷ Nguyên Sâm nghe hiểu ý của ba, ý ông ấy là anh ấy làm việc ở cơ quan, không ở vài năm lăn lộn ra chút kinh nghiệm, không thể lập tức thực hiện hoài bão của mình.

Sau khi suy nghĩ, Kỷ Nguyên Sâm thương lượng với ba mẹ, anh ấy sẽ tiếp tục làm công việc này, coi như là thực tiễn xã hội. Nhưng anh ấy sẽ học thêm ngoài giờ làm, sau đó đăng ký vào đại học nước M học chuyên ngành máy tính.

Tuy Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song quản giáo con cái khá nghiêm, nhưng con trai đã tốt nghiệp đại học, lúc lựa chọn tương lai, họ cũng không một mực ép anh ấy làm cán bộ. Hơn nữa xuất ngoại đào tạo chuyên sâu là chuyện tốt, có thể thi đỗ là con trai có bản lĩnh, họ chỉ có bổn phận khích lệ tán thành, tuyệt đối sẽ không ngáng chân không cho con trai xuất ngoại.

Sau khi có quy hoạch về tương lai, Kỷ Nguyên Sâm không dồn lực chú ý vào những tranh quyền đoạt lợi ở văn phòng, mà dành thời gian học tập, cả ngày bày ra dáng vẻ mọt sách, dùng thái độ chuẩn bị thi đại học để học, tranh thủ sớm ngày thi đỗ đại học lý tưởng.

Ngược lại lúc Lâm Nghi Song gọi điện cho con trai, thi thoảng sẽ nhắc tới: “Nguyên Sâm, con đã tốt nghiệp rồi, không suy nghĩ tìm bạn gái sao? Hoặc là đã có bạn gái rồi, ngại nói với mẹ và ba con?”

Kỷ Nguyên Sâm vội phủ nhận: “Mẹ, xem mẹ nói kìa. Không phải con muốn thi vào đại học nước M sao, lấy đâu ra thời gian tìm bạn gái!”

Lâm Nghi Song: “Bây giờ không có thời gian tìm, nhưng sớm muộn cũng phải tìm. Bình thường con để ý bên cạnh có cô gái nào thích hợp không, cùng xuất ngoại du học cũng được, tới lúc đó còn có thể chăm sóc lẫn nhau…”

“Mẹ, mẹ tưởng bạn gái dễ tìm như thế sao, con còn có thể tùy tiện nhặt một người trên đường?” Kỷ Nguyên Sâm nghĩ tới vòng bạn bè của mình, ngoài bạn học cũ, chỉ có đồng nghiệp.

Những bạn học cũ đó cũng không phải đều ở lại Bắc Kinh, bây giờ bạn nữ còn giữ liên lạc không nhiều. Hơn nữa điện thoại di động còn chưa phổ biến tới mức mỗi người một cái, có bạn học tốt nghiệp xong liền mất liên lạc.

Đồng nghiệp mới càng khỏi phải nói, tuổi không hợp, cho dù có, anh ấy cũng sẽ không tìm bạn gái ở đơn vị. Bởi vì phụ nữ đi làm ở đơn vị cơ quan, hầu hết đều muốn công việc ổn định, tuyệt đối sẽ không xuất ngoại cùng anh ấy.

Bảo anh ấy đi đâu tìm bạn gái thích hợp?

Kỷ Nguyên Trân lại nghĩ tới bạn gái độc thân khác, thậm chí còn nghĩ tới Diệp Hoan, cuối cùng anh ấy lắc đầu, phủ định toàn bộ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 309: Chương 309



Sau khi xuất ngoại, anh ấy định chuyên tâm học tập, có thể không có thời gian chăm sóc bạn gái, đừng tìm phiền phức cho mình thì hơn. Kỷ Nguyên Sâm cảm thấy mình còn trẻ, nên coi việc học và sự nghiệp lên hàng đầu, chuyện tìm người yêu có thể dời tới vài năm sau.

Dù sao thì đợi Lâm Nghi Song nhắc tới chuyện này lần nữa, Kỷ Nguyên Sâm đều tìm lý do thoái thác cho qua, không tìm người yêu theo ý của mẹ.

Lại hết một năm, Kỷ Nguyên Sâm như ý thi vào một trường đại học nổi tiếng nước M, đi đào tạo chuyên sâu chuyên ngành máy tính.

*

Diệp Hoan, Kỷ Nguyên Trân, Diệp Nam đã tới năm tư – năm cuối cùng của đại học, tiến vào kỳ thực tập. Diệp Đông học trường quân đội, khác với trường học bình thường. Hướng đi của cậu cơ bản là do trường học sắp xếp.

Diệp Hoan đã dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tới đơn vị của sư huynh làm việc, đi thực tập hay không cũng không sao. Vốn dĩ Lục Vân Triết sắp xếp cho con gái tới những đơn vị như viện bảo tàng, sở văn vật thực tập, Diệp Hoan từ chối ý tốt của ba. Lục Vân Triết nghe dự định của con gái bèn tùy ý cô. Dù sao thì nhà họ không thiếu tiền, con gái cũng tìm được công việc, vẫn nên tôn trọng ý kiến của con gái.

Nếu Diệp Hoan giống Kỷ Nguyên Trân, đều là con gái bình thường, đoán chừng gia đình cũng sẽ sắp xếp đường ra an ổn cho cô.

Kỷ Nguyên Trân cũng không vội vàng tìm đơn vị thực tập, bởi vì cô ấy là con gái, trong nhà đã sớm sắp xếp xong xuôi giúp cô ấy, để cô ấy tiếp tục học, hoặc là sắp xếp một công việc nhẹ nhàng ung dung cho cô ấy, để cô ấy sống một đời khoan khoái tự tại.

Chỉ có Diệp Nam vào một đơn vị thực tập, làm từ đầu, tạo nền tảng cho sự phát triển của sự nghiệp sau này.

Sau khi quan hệ giữa Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ngày càng thân mật, Lục Vân Triết và Khương Nhã đã phát hiện chuyện hai người yêu đương.

Khương Nhã nói chuyện riêng với con gái: “Hoan Hoan, mẹ và ba con không phản đối con yêu đương với sư huynh con, nhưng trước khi kết hôn các con phải chú ý chừng mực…”

Mẹ nói như vậy, Diệp Hoan lập tức hiểu ý của bà ấy. Chính là không cho cô và sư huynh tạo ra em bé trước khi kết hôn. Chuyện này mẹ không nói, Diệp Hoan cũng sẽ chú ý, chưa cưới đã chửa không phải danh tiếng tốt.

“Mẹ, con biết ý của mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm gia đình mất mặt.”

“Con biết là được, mẹ không nói nhiều nữa, con có thời gian thì thương lượng với sư huynh con một chút, xem thử khi nào đính hôn. Đợi các con đính hôn, có thể quang minh chính đại qua lại. Đợi con tốt nghiệp kết hôn sớm cũng được, như thế có sư huynh con chăm sóc con, mẹ và ba con, còn có ba mẹ Diệp con đều có thể yên tâm hơn.”

Khương Nhã đã biết dự định của con gái, muốn tốt nghiệp xong sẽ đến bộ phận của sư huynh cô. Bà ấy từng suy nghĩ, nếu hai người kết hôn thì cùng nhau ra ngoài tiện hơn nhiều.

Dù sao thì người làm ba mẹ như Khương Nhã đều cố hết sức suy nghĩ chu toàn cho con gái, muốn cuộc sống của họ thuận lợi hơn.

“Vậy con sẽ hỏi thử sư huynh. Nếu bọn con đính hôn thì phải mời sư phụ tới, cũng phải mời ba mẹ Diệp tới.” Diệp Hoan tính toán đính hôn phải mời những ai.

Khương Nhã bật cười nói: “Con xem con ngốc chưa kìa, nào có ai tự mình dàn xếp đính hôn? Nếu thật sự chốt được ngày, mẹ và ba con sẽ mời khách nên mời, căn bản không cần con bận lòng những chuyện này.”

Lúc Diệp Hoan gặp Nhiễm Hàn, lập tức nói chuyện này với anh ấy: “Sư huynh, ý của ba mẹ em là chúng ta đính hôn trước, đợi em tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, anh thấy sao?”

Trên mặt Nhiễm Hàn lập tức lộ ra ý cười: “Họ thật hiểu tâm ý của anh, anh mong cưới em về sớm một chút. Nhưng chuyện đính hôn anh cũng không rành lắm, hay là anh đi hỏi thăm một chút, dù sao thì bên anh cũng không có bao nhiêu thân thích, đều nghe theo ba mẹ em cũng được, họ muốn làm thế nào thì làm thế ấy, anh chi tiền.”

“Vậy cũng được.” Diệp Hoan nhắc nhở: “Sư huynh, nếu hai chúng ta đính hôn thì anh phải gọi ba mẹ em là ba mẹ vợ, hoặc là ba mẹ mới được.”

Nhiễm Hàn vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, em nói đúng, anh nên sửa xưng hô rồi.” Vì có thể thuận lợi cưới được sư muội, nên nhanh nhẹn một chút, trực tiếp gọi ba mẹ.

Đợi Nhiễm Hàn xách quà tới nhà họ Lục, thương lượng với ba mẹ Diệp Hoan chuyện đính hôn, Lục Vân Triết hỏi anh vài vấn đề, cảnh cáo anh sau khi kết hôn phải đối xử vô cùng tốt với Hoan Hoan mới được. Nếu không, ông ấy thà rước con gái về nuôi cũng sẽ không để cô chịu ấm ức.
 
Back
Top Bottom