Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 310: Chương 310



Lục Vân Triết: “Sau này cậu và Hoan Hoan kết hôn sống ở đâu? Có thể thường xuyên dẫn nó về nhà ở không?”

Nhiễm Hàn không thèm suy nghĩ nói: “Bọn con quay về ở đều không thành vấn đề.”

Lời này khiến Lục Vân Triết tương đối thỏa mãn.

Lục Vân Triết cảnh cáo con rể tương lai: “Hoan Hoan nhà tôi rất hiểu chuyện, sau này cậu không thể ức h.i.ế.p Hoan Hoan, nhất định phải đối tốt với con bé mới được. Nếu cậu tệ bạc với nó…”

Nhiễm Hàn nói một cách khẳng định: “Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như ba nói.”



Cuối cùng, Lục Vân Triết và Khương Nhã quyết định đợi dịp tết được nghỉ sẽ cho hai người đính hôn. Chuyện tiếp theo không cần Diệp Hoan và Nhiễm Hàn lo, họ chỉ cần tham dự tiệc đính hôn là được. Lục Vân Triết sẽ liên lạc với bà con họ hàng, tổ chức tiệc đính hôn náo nhiệt cho hai đứa.

Còn bên Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, họ đã sớm biết quan hệ giữa Hoan Hoan và Nhiễm Hàn tốt, và đang yêu đương. Họ từng gặp Nhiễm Hàn vài lần, cũng cảm thấy anh là người đáng tin, có thể để con gái dựa dẫm cả đời. Hơn nữa ba mẹ ruột của Hoan Hoan cũng đồng ý, họ càng không có lý do không đồng ý.

Chủ yếu là ba mẹ hai bên tin tưởng Diệp Hoan, biết cô là đứa trẻ có năng lực, chỉ cần Diệp Hoan đồng ý, họ chỉ việc tán đồng.

Có điều trong việc tổ chức tiệc đính hôn có chút ngoằn ngoèo, ba mẹ Diệp còn muốn tổ chức tiệc đính hôn cho Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ở quê. Tốt xấu gì Diệp Hoan cũng lớn lên ở nhà họ Diệp, họ đưa ra yêu cầu như vậy không sai.

Diệp Hoan không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay. Ngoài hơi rườm rà, đều là phong tục tập quán mà Diệp Hoan nên ứng phó. Nếu không người ta lại đàm tiếu cô, nói cô chỉ lo ba mẹ ruột, không màng ba mẹ nuôi. Cô ở xa, không sợ người khác đàm tiếu. Nhưng lại không thể để ba mẹ Diệp gánh lời đàm tiếu đó, để người khác nói họ ngốc, nuôi con thay người ngoài.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa cũng nói rồi, tổ chức tiệc đính hôn ở quê không rườm rà, tới lúc đó người thân ngồi lại với nhau ăn bữa cơm, cho chút tiền chút quà cho hai đứa, cũng chỉ có từng ấy nghi thức.

Quả thật đính hôn không rườm rà, kết hôn mới rườm rà.

Bởi vì hai đồ đệ sắp tổ chức tiệc đính hôn, năm nay Hành Vân đạo trưởng và Kỷ đạo trưởng đã tới Bắc Kinh sớm, xử lý chuyện cho hai đồ đệ.

Bên Diệp Hoan không thiếu người sắp xếp, nhưng bên Nhiễm Hàn thiếu. Hai vị sư phụ ít nhất phải kiểm tra tổ chức tiệc đính hôn giúp Nhiễm Hàn.

Dù sao thì tới cuối cùng, hai vị sư phụ và ba mẹ Diệp Hoan thương lượng tất cả mọi việc. Diệp Hoan và Nhiễm Hàn hạnh phúc, ngồi mát ăn bát vàng. Họ chỉ cần chuẩn bị quần áo mới mặc lúc đính hôn và quà tặng lẫn nhau là được.

Vào ngày đính hôn ở Bắc Kinh, Lục Vân Triết mời cả nhà họ Lục ngồi lại với nhau, ở trước mặt tất cả thân thích, giới thiệu Nhiễm Hàn: “Đây là chồng của Hoan Hoan, Nhiễm Hàn.”

Họ hàng đã biết chuyện Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đính hôn, lần lượt móc ví tặng tiền lễ đính hôn cho hai người. Trong đó phải kể tới dượng của Diệp Hoan cho nhiều nhất. Bởi vì ngoài phần của nhà ông ta, ông ta còn thay ba mẹ và anh chị em khác tham dự tiệc đính hôn của cháu, cho thêm vài phần lì xì.

Cũng không biết nhà họ Nhiễm có biết chuyện Nhiễm Hàn đính hôn hay không, thế mà không có một ai xuất hiện.

Thực ra thật sự có người nghe ngóng được chuyện từ chỗ Hạ Diên Phong, nhưng từ sâu trong lòng họ sợ hãi Nhiễm Hàn, cũng sợ ông cụ gọi Nhiễm Hàn đã khôn lớn về nhà họ Nhiễm chia tài sản, thế là người biết chuyện không nói chuyện đính hôn cho ông cụ biết, cho nên nhà họ Nhiễm căn bản không có ai tới.

Nhiễm Hàn nhận được lì xì của dượng, không kinh ngạc, cũng không từ chối, mà trực tiếp nhận lấy, ghi nhớ sau này trả lại nhân tình là được.

Lục Vân Triết và Khương Nhã cũng chuẩn bị lì xì cho con rể Nhiễm Hàn, Nhiễm Hàn nhận lì xì, phóng khoáng gọi hai người: “Ba, mẹ.”

Ngay cả thời gian ngắt nghỉ cũng không có. Bởi vì Nhiễm Hàn cũng biết dẻo miệng có thể khiến người ta thích hơn, đã sớm gọi ba mẹ rồi.

Nhưng ý nghĩa của ngày hôm nay khác biệt, Lục Vân Triết và Khương Nhã vô cùng vui, tha thiết nhìn anh, nói: “Sau này con phải sống hòa hợp với Hoan Hoan, phải chăm sóc lẫn nhau, thấu hiểu nhau, ở bên nhau mãi mãi.”

Hạ Diên Phong ngồi bên cạnh nhìn thấy cháu trai cao lớn anh tuấn, thân thiết gọi anh cả chị dâu là “ba mẹ”, trong lòng không thoải mái lắm, đều tại em gái đã mất sớm của ông ta.

Đợi sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Hạ Diên Phong lặng lẽ gọi Nhiễm Hàn lại, dặn dò anh: “Có thời gian thì đưa Diệp Hoan đến tảo mộ mẹ cháu, cho bà ấy nhìn ngắm các cháu, biết cháu sống tốt, bà ấy cũng yên tâm.”

Nhiễm Hàn gật đầu bày tỏ đồng ý: “Dượng, cháu nhớ rồi, cháu sẽ đi.”

Trước đây mỗi năm Nhiễm Hàn về, ngoài việc gặp mặt ăn tết cùng ông cụ nhà họ Nhiễm, còn có chuyện quan trọng chính là thăm mộ mẹ anh.

Sau đó Nhiễm Hàn nhắc chuyện này với Diệp Hoan, hai người chuẩn bị bó hoa, tiền giấy, đồ cúng, đến mộ tế bái mẹ Nhiễm Hàn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 311: Chương 311



Đợi sau khi tế bái xong, Diệp Hoan nhìn ra cảm xúc của sư huynh hơi bất ổn, không khỏi an ủi anh: “Sau này còn có em ở bên anh.”

Nhiễm Hàn nói: “Nếu không gặp được sư phụ và em, anh còn không biết sẽ sống như thế nào.”

Có lẽ anh sẽ bị người nhà ghét bỏ, bị ném tới góc quái quỷ nào đó tự sinh tự diệt, không thể sống tới từng này…

“Sống đều phải nhìn về phía trước, chỉ cần sau này sống tốt là được.”

Nhiễm Hàn nghĩ tới sau này có sư muội ở bên anh cả đời, có lẽ họ còn sẽ có hai đứa con đáng yêu, không khỏi kỳ vọng vô hạn đối với tương lai. Chút tâm tư không thoải mái đó của anh lập tức biến mất.

Chưa được hai ngày, hai vị sư phụ, còn có Lục Vân Triết, Khương Nhã, bà bà cộng thêm Diệp Hoan và Nhiễm Hàn cùng ngồi xe tới trấn Phượng Hoàng, tổ chức tiệc đính hôn lần thứ hai cho hai người ở đây.

Ngoài anh chị họ lớn hơn Diệp Hoan đã có vợ chồng, những đứa trẻ khác ở nhà họ Diệp đều chưa có.

“Hoan Hoan, vẫn là chị lợi hại, đi học tìm chồng không việc nào chậm trễ, vừa tốt nghiệp đã nhận hai bằng.” Diệp nam đã biết chuyện người lớn đồng ý cho Hoan Hoan kết hôn sau khi tốt nghiệp.

“Mẹ chúng ta không phải cũng giục em bắt đầu tìm người yêu sao, nếu em cố gắng một chút, nói không chừng nửa năm cuối đại học cũng có thể tìm được người yêu, cũng giống như chị, vừa nhận bằng tốt nghiệp vừa nhận giấy đăng ký kết hôn.”

Diệp Nam cười hi hi ha ha thoái thác: “Bây giờ tâm tư của em đều đặt hết vào công việc, đâu có thời gian yêu đương, sau này rồi nói đi.”

Diệp Hoan chuyển tầm mắt sang Diệp Đông, Diệp Đông vội nói: “Hoan Hoan, chị tha cho em đi, trường chúng em quản nghiêm, con gái lại ít, căn bản không thể yêu đương. Nếu sau này em có người yêu, nhất định sẽ giới thiệu với chị.”

“Em lo cái gì, chị không đại biểu mẹ chúng ta giục hôn, chị xem tướng mặt của em, có chút họa huyết quang không nghiêm trọng lắm, mau nói, có phải dạo gần đây em bị thương không?”

“Chị, chị ruột, chị nhỏ tiếng chút, đừng để ba mẹ nghe thấy.” Diệp Đông không muốn ba mẹ biết chuyện cậu bị thương, thế mà lại gọi chị, cậu lại nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, chị thật lợi hại, có thể nhìn ra hết. Có một hôm em quên đeo bùa hộ thân chị cho em, lúc huấn luyện bất cẩn trẹo chân, dạo gần đây mới vừa khỏi.”

“Không phải đã nói với em rồi sao, bình thường nhất định phải đeo bùa hộ thân, sau này công việc của em có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhất định đừng hớ hênh…” Diệp Hoan không nhịn được lải nhải vài câu với Diệp Đông.

Diệp Đông đảm bảo: “Được, sau này em nhất định sẽ đeo theo bên mình.”

Tiệc đính hôn do nhà họ Diệp tổ chức không có khác biệt quá lớn so với tiệc đính hôn do nhà họ Lục tổ chức, ngoài mức tiền lễ ít nhiều khác biệt. Cái đó không vấn đề gì, dù sao thì người thân cho nhiều, ba mẹ trả lại cũng nhiều, người thân cho ít, ba mẹ sẽ trả lại ít.

Nhưng nhà họ Diệp không thiếu thân thích đáng tiếc thay Diệp Hoan, cảm thấy cô còn chưa tốt nghiệp đã tìm chồng, giống như không có việc làm đàng hoàng, uổng công cô đỗ vào đại học danh tiếng.

*

Mặc kệ người thân mang thiện ý hay là ác ý phỏng đoán, không liên quan gì lớn tới Diệp Hoan, Diệp Hoan vốn không để tâm. Dù sao thì cô sống cuộc sống của mình, chỉ cần cô cho rằng mình sống tốt là được.

Mùa xuân năm nay, người từ Bắc Kinh tới đều ăn tết ở trấn Phượng Hoàng. May mà Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đã xây nhà, họ xây lại nhà chủ yếu là nghĩ con cái đều trưởng thành, nếu sau này kết hôn quay về ăn tết đón lễ đều dẫn theo người, chắc chắn không có chỗ ở. Cho nên họ đập bỏ căn nhà gạch cũ khi trước xây thành nhà hai tầng kiểu mới nhất.

Bởi vì trấn Phượng Hoàng phát triển sớm, trên trấn khá giàu có, rất nhiều người đều sửa nhà thành dạng hai tầng, thậm chí có người xây thành ba tầng. Diệp Trường Vinh xây nhà mới thật sự không có gì nổi bật. Lợi ích của việc xây nhà đã thể hiện rõ trong lần này, nhiều phòng, khách tới tìm nơi tiếp đãi.

Trước tết, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan còn lái xe đưa bà bà về quê bà ấy dạo một vòng, tặng cho gia đình trông chừng nhà giúp bà ấy ít quà tết. Người ta nghe nói bà bà sống ở nhà họ Lục rất tốt, ở thành phố không thiếu ăn thiếu mặc, còn có thể ngày ngày dạo công viên, xem người ta hát hí nhảy múa gì đó, khiến hàng xóm nghe thấy cực kỳ ngưỡng mộ, mọi người đều nói bà bà tới già có phúc khí.

Bà bà tới thôn thăm quê nhà, coi như không còn mong nhớ ngôi nhà đó nữa, lại vui vẻ theo Diệp Hoan trở về.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 312: Chương 312



Một chuyện khác khiến Diệp Hoan vui chính là công pháp mà cô tu luyện thăng cấp lần nữa, Mắt Âm Dương cũng thăng cấp theo, có năng lực tiên tri. Bây giờ cô nhìn thấy ai đó, thi thoảng sẽ nhìn thấy những mảnh ghép liên quan tới người này hoặc là những gì người đó gặp phải trong mấy ngày tới, cũng tức là nói cô tiên tri được chuyện sắp xảy ra trong vòng mấy ngày tới.

Đáng tiếc, tiên tri lúc linh lúc không, Diệp Hoan không thể tiên tri chuyện xảy ra với mỗi một người. Cho dù như vậy, Diệp Hoan cũng rất vui, dù sao thì tiên tri là một năng lực vô cùng mạnh, không thể cưỡng cầu, Diệp Hoan nhìn rất thoáng.

Diệp Hoan đã truyền công pháp cho sư phụ, họ còn tu luyện ra năng lực tiên tri sớm hơn cô, chỉ có sư huynh Nhiễm Hàn bởi vì thời gian làm việc chiếm dụng rất nhiều thời gian tu luyện, vẫn chưa tu luyện ra năng lực tiên tri.

Chuyện tiên tri chỉ có bốn thầy trò họ biết, các sư phụ căn dặn đừng tiết lộ với người ngoài. Bởi vì có một số bí mật một khi bại lộ, có thể sẽ tạo nên nguy hiểm rất lớn.

Sau đó, Diệp Hoan thông qua quan sát bạn bè người thân, tiên tri một số chuyện lặt vặt, giúp cô ổn định lại niềm hưng phấn khi vừa có được năng lực tiên tri.

Sau khi khai giảng, Kỷ Nguyên Trân ngẫu nhiên biết được bạn tốt đa đính hôn từ trong miệng Diệp Đông, vội vàng tìm Diệp Hoan tức giận hỏi cô: “Hai chúng ta có phải là bạn tốt không? Chị đính hôn lại không thông báo với em một tiếng.”

Diệp Hoan vội vàng dỗ dành bạn tốt: “Không phải chị nghĩ đính hôn là chuyện nhỏ sao? Đính hôn chứ đâu phải kết hôn, sao phải phiền nhọc mọi người? Đợi chị kết hôn nhất định sẽ mời em, mời em làm phù dâu, thiếu ai cũng không thể thiếu em.”

Kỷ Nguyên Trân giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, Diệp Hoan dỗ dành một chút đã lập tức vui vẻ cười nói: “Thật sao, em chưa từng làm phù dâu bao giờ. Chúng ta hứa rồi đó, tới lúc đó em làm phù dâu cho chị.”

“Chắc chắn không thể thiếu em.” Diệp Hoan quan sát kỹ tướng mặt của bạn tốt, phát hiện bây giờ trên mặt cô ấy đã hiện ra dấu hiệu hoa đào nát xuất hiện.

Diệp Hoan không khỏi hỏi Kỷ Nguyên Trân: “Có phải dạo gần đây có bạn nam lấy lòng em? Hoặc là nói quấn lấy em?”

Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi rồi nói: “Hoan Hoan, chị hỏi vậy em mới phát hiện, hình như dạo gần đây thật sự có bạn nam lấy lòng em, có thể là cậu ta làm không rõ ràng lắm, chị không nhắc nhở em cũng sẽ không phát hiện.”

“Cậu ta tên gì, đã làm gì rồi?” Diệp Hoan định hỏi rõ, nếu chàng trai đó quá đáng, nhất định phải cho anh ta biết, có một số người không phải người anh ta có thể tùy tiện trêu chọc.

“Cao Lập Quân, là bạn học cùng lớp của em. Thực ra cậu ta cũng không làm gì, chỉ là dạo này số lần nói chuyện với em nhiều hơn một chút. Thi thoảng em đến căn tin ăn cơm, cậu ta sẽ chen lại một bàn nói chuyện với em, hỏi em sau khi tốt nghiệp có dự định gì; dạo này em đến thư viện đọc sách, thường gặp cậu ta, cậu ta sẽ chủ động ngồi bên cạnh em…Trước đây cậu ta không như vậy, không biết tại sao dạo này cứ luôn tới gần em.”

Chậm rãi tiếp cận một cô gái, là trò cũ của nam sinh theo đuổi nữ sinh. Giống như nước ấm nấu ếch xanh, từ từ thu lấy trái tim của bạn nữ, rồi muốn thứ khác.

Diệp Hoan hỏi vài câu hỏi liên quan tới Cao Lập Quân, Kỷ Nguyên Trân giống như đổ đậu, nói hết với bạn tốt.

Vào lúc hai người nói chuyện, năng lực tiên tri của Diệp Hoan đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy một bạn nam tới gần bạn tốt Trân Trân, cười nói gì đó với cô ấy, chưa được mấy giây, cảnh tượng đột nhiên biến mất.

Diệp Hoan chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh tiên tri nhưng lại không nghe được người bên trong nói gì. Nhưng thế này đã đủ rồi, bởi vì Diệp Hoan nhìn thấy tướng mạo của bạn nam đó.

Diệp Hoan ngắt lời bạn tốt, hỏi: “Người tên Cao Lập Quân này, có phải trán cao, chân mày thô, mắt dài hẹp, xương gò má hơi nhọn, tướng mặt có hơi hà khắc…”

“Hoan Hoan, chị cũng biết cậu ta?” Kỷ Nguyên Trân tưởng Hoan Hoan đã từng gặp Cao Lập Quân khi đến lớp tìm cô ấy.

Diệp Hoan không nói mình thông qua năng lực tiên tri nhìn thấy Cao Lập Quân, cô chỉ giải thích với bạn tốt tướng mặt của anh ta: “Loại tướng mặt này không đáng kết giao, làm việc khá có tâm cơ, tính cách không đủ quang minh lỗi lạc, làm việc thích đi lối tắt. Cậu ta có thể thi vào đại học Bắc Kinh là vì cung sự nghiệp của cậu ta trông cũng ổn, nhưng bởi vì tính cách của cậu ta, tương lai sẽ không quá rộng mở.”

Bây giờ Diệp Hoan chắc chắn Cao Lập Quân chính là hoa đào nát của Trân Trân, anh ta tiếp cận Trân Trân vô cùng khả nghi, tuyệt đối không phải muốn qua lại thiện ý bình đẳng. Nếu anh ta thích Trân Trân, sao trước đây không lấy lòng tiếp cận; gần tốt nghiệp mới bon chen tới.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 313: Chương 313



Bởi vì Diệp Hoan đã nhìn ra từ trên tướng mặt của Cao Lập Quân, cung tình cảm của anh ta khác lạ, nhìn ra đã có bạn gái, anh ta còn muốn ra tay với bạn tốt, đúng thật là ghê tởm.

Diệp Hoan đoán có thể là bạn tốt đã bất cẩn tiết lộ thông tin gia đình, hoặc khiến người ta cho rằng nhà cô ấy có tiền có thế, mới trêu chọc đóa hoa đào nát này.

“Thực ra em cũng không muốn để ý tới cậu ta, bởi vì trước đây không thân. Đáng tiếc cậu ta luôn tới gần em.” Kỷ Nguyên Trân đều không thân với bạn trai trong lớp, chính vì bị người lớn cảnh cáo không được yêu đương khi còn học đại học.

“Vậy dạo này em trốn cậu ta một chút. Chị dành thời gian đi tìm cậu ta, giải quyết đóa hoa đào nát này giúp em.”

Nếu là con trai bình thường theo đuổi Trân Trân, Diệp Hoan sẽ không quản quá nhiều; nhưng rõ ràng Cao Lập Quân tiếp cận Trân Trân có mục đích, chắc chắn Diệp Hoan không thể bàng quan, để đề phòng bạn tốt bị tổn thương. Cho dù Trân Trân không bị tổn thương, vẫn sẽ bị anh ta làm cho buồn nôn, Diệp Hoan định ra tay giúp bạn tốt.

Còn giúp như thế nào, Diệp Hoan định gặp được Cao Lập Quân mới có thể tiên tri chút gì từ trên người anh ta, hoặc lặng lẽ giở trò vặt, trực tiếp khiến anh ta không quấn lấy Trân Trân nữa.

Cho nên hai người hẹn buổi trưa ăn cơm chung, Diệp Hoan cố ý đi tìm Kỷ Nguyên Trân, xem có thể gặp được Cao Lập Quân không.

Cao Lập Quân đang dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Kỷ Nguyên Trân, Diệp Hoan chỉ cần theo sát bạn tốt, sao có thể không gặp được cậu ta?

Còn Cao Lập Quân vì sao nhắm tới Kỷ Nguyên Trân cùng lớp, còn phải nói từ Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì Cao Lập Quân từng thấy Kỷ Nguyên Sâm tới tìm em gái, biết họ là anh em.

Mà Kỷ Nguyên Sâm là đàn anh khá nổi tiếng ở đại học Q, anh ấy còn từng đảm nhiệm chủ tịch hội sinh viên, bạn học ở đại học Q đều biết anh ấy.

Cao Lập Quân có bạn cũ học ở đại học Q, vô tình nói tới Kỷ Nguyên Sâm, nói đàn anh này giỏi, tốt nghiệp xong liền vào đơn vị cơ quan làm việc, còn không phải bởi vì nhà họ Kỷ có người sao. Vì sao nói nhà họ Kỷ có người, bởi vì nhà họ Kỷ ở Bắc Kinh cũng có người học đại học ở đại học Q, còn qua lại với Kỷ Nguyên Sâm, rất nhiều người trong trường đều đang đoán họ là họ hàng.

Kéo qua kéo lại, không biết làm sao lại bại lộ Kỷ Nguyên Sâm là con cán bộ. Còn để Cao Lập Quân biết được tin này từ trong miệng bạn cũ.

Kỷ Nguyên Sâm là con cán bộ, vậy chắc chắn Kỷ Nguyên Trân cũng vậy. Cao Lập Quân tâm tư bẩn thỉu nghĩ: Nếu anh ta có thể chiếm được Kỷ Nguyên Trân, tới lúc đó dựa vào nhà họ Kỷ sắp xếp công việc, sau đó thăng quan phát tài còn không phải chuyện dễ dàng?

Cao Lập Quân tâm tư không ngay thẳng không phải chưa từng nghĩ sẽ tự mình phấn đấu, nhưng tư tưởng gian xảo tận cốt tủy của anh ta quấy phá, luôn muốn đi theo con đường tà đạo, muốn thăng quan phát tài, đạt thành tựu trong sự nghiệp sớm.

Còn bạn gái quen lúc cấp ba thi tới Bắc Kinh, nghĩ cách đá là được. Dù sao thì họ yêu đương thầm, không mấy người biết, đá cũng sẽ không có phiền phức gì.

Cao Lập Quân không biết giấc mơ tươi đẹp của anh ta sẽ phải sụp đổ nhanh thôi.

Diệp Hoan tới khoa trung văn, nhìn thấy Kỷ Nguyên Trân đợi cô ở dưới lầu, mà bên cạnh còn có một bạn nam, chính là Cao Lập Quân.

Diệp Hoan nhìn thấy Cao Lập Quân trong hình ảnh tiên tri ở khoảng cách gần, chỉ nhìn thấy tướng mặt và nửa thân trên của anh ta, không nhìn thấy toàn thân. Diệp Hoan đánh giá kỹ chiều cao dung mạo của Cao Lập Quân, muốn biết anh ta lấy đâu ra tự tin lại có lòng tin có thể chinh phục được Trân Trân.

Quan sát tỉ mỉ như vậy, Diệp Hoan thấy Cao Lập Quân cao khoảng một mét bảy mươi lăm, dáng người gầy, da khá trắng, lại đeo một cái mắt kính, trông có hơi giống thư sinh. Huống hồ học vấn của Cao Lập Quân không kém, nếu anh ta giả vờ giả vịt, dĩ nhiên có bản lĩnh hấp dẫn bạn nữ thích anh ta, có lẽ có thể gạt được một số nữ sinh. Có vài nữ sinh thích kiểu nam sinh mang hình tượng này.

Diệp Hoan vừa lộ mặt, Kỷ Nguyên Trân nhanh chóng chạy về phía cô.

“Hoan Hoan, cuối cùng cậu cũng tới, chúng ta mau tới căn tin ăn cơm đi.” Từ khi được bạn tốt cảnh cáo, Kỷ Nguyên Trân không muốn để ý tới Cao Lập Quân nữa, nhưng vừa nãy khi cô ấy ở dưới lầu đợi Hoan Hoan tới tìm, Cao Lập Quân cứ nhất quyết ở bên cạnh cô ấy, nói chuyện với cô ấy, còn nói cùng cô ấy tới căn tin ăn cơm.

Anh ta làm vậy khiến Kỷ Nguyên Trân nghẹn uất. Bởi vì Cao Lập Quân nói chuyện bình thường với cô ấy, cô ấy không thể vô duyên vô cớ nổi giận đuổi người, chỉ trông Hoan Hoan mau tới. Diệp Hoan vừa tới, Kỷ Nguyên Trân đã lao tới.

“Trân Trân, em đói rồi nhỉ, chúng ta mau tới căn tin ăn cơm.”

Hai người vừa nói vừa đi về phía căn tin. Diệp Hoan quan sát tướng mạo của Cao Lập Quân xong, không còn cố ý nhìn chằm chằm anh ta nữa.

Nhìn chằm chằm người khác, không phải chứng tỏ cô có vấn đề sao?

Dù sao thì nếu Cao Lập Quân không chịu từ bỏ Trân Trân, chắc chắn sẽ đi theo, hoặc là tới căn tin, anh ta sẽ chủ động tới ăn cơm cùng một bàn với họ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 314: Chương 314



Cao Lập Quân nhìn hai cô gái đi xa, không biết vì sao, anh ta không lập tức đuổi theo mà chậm rãi đi theo ở phía sau.

Đợi tới căn tin, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân lấy cơm xong, tìm bàn trống ngồi xuống, ngồi đợi Cao Lập Quân “tự sa lưới”.

Quả nhiên, Cao Lập Quân mang một phần cơm tới, cười ha ha nói với hai người: “Vừa nãy các cậu đi nhanh như thế làm gì? Vốn dĩ tôi muốn cùng đi ăn cơm với các cậu, nhưng bị các cậu bỏ lại đằng sau, hai cậu đi nhanh thật.”

Nói tới nguyên nhân Cao Lập Quân rớt lại phía sau, Diệp Hoan đoán: Nhìn tướng mặt của Cao Lập Quân không phải người hào phóng, có thể anh ta sợ cùng tới với họ sẽ khiến anh ta bỏ tiền mời khách.

Diệp Hoan thật sự đoán đúng, Cao Lập Quân nghĩ như vậy đấy.

Nhà Cao Lập Quân nhiều anh chị, là gia đình công nhân bình thường. Điều kiện gia đình của họ rất bình thường, trong làn sóng cải cách kinh tế, ba anh ta thành công nhân thất nghiệp, bây giờ dựa vào một quầy hàng nhỏ kiếm sống. Nếu không phải Cao Lập Quân là con út, lại học giỏi, ba mẹ khá coi trọng anh ta, cho anh ta thi vào đại học danh tiếng, đoán chừng anh ta sẽ tầm thường vô vị giống như mấy anh chị, cả ngày sống trong lo toang về cơm áo gạo tiền.

Nhà Cao Lập Quân không quá dư dả, tiền sinh hoạt mỗi tháng ba mẹ cho anh ta có hạn. Bởi vì ba mẹ anh ta còn muốn góp chút tiền, sau này con trai út kết hôn còn phải tốn một số tiền lớn. Người làm ba mẹ, dốc hết năng lực của mình kiếm tiền góp tiền, đều là vì con trai út. Sở dĩ họ làm như vậy, một là con trai thi vào đại học danh tiếng khiến họ nở mày nở mặt; hai là hi vọng con trai út tương lai xán lạn hiếu kính với họ.

Cao Lập Quân ra đời ở gia đình bình thường, anh ta vô cùng hiểu hiện trạng của mình, nhưng dã tâm của anh ta lớn, không cam lòng sống cuộc sống bình bình đạm đạm cả đời, luôn muốn thông qua đường tắt có thể một bước lên trời.

Trước đây Cao Lập Quân cho rằng Kỷ Nguyên Trân mặc đẹp, còn dùng điện thoại di động, có thể là điều kiện gia đình của cô ấy tốt một chút, điều kiện như vậy không thể lọt vào mắt Cao Lập Quân. Bởi vì ba mẹ của bạn gái anh ta đều làm việc ở đơn vị cơ quan. Đặc biệt là ba của bạn gái, là một cán bộ có chức vụ không lớn không nhỏ. Bạn gái từng hứa với anh ta, nếu họ về quê phát triển, ba mẹ có thể giúp sắp xếp cho anh ta vào đơn vị cơ quan làm việc.

Muốn vào đơn vị cơ quan làm việc, sau này bò lên từng bước một, là mục tiêu làm việc mà Cao Lập Quân thiết lập cho mình. Anh ta đang vì mục tiêu này mà cố gắng tìm đường tắt.

Từ khi anh ta biết nhà họ Kỷ có năng lực ở Bắc Kinh, anh ta lại bắt đầu coi Kỷ Nguyên Trân là mục tiêu công lược, cho rằng chỉ cần chinh phục được cô ấy, trở thành con rể nhà họ Kỷ, anh ta sẽ có được sự giúp đỡ của nhà họ Kỷ. Nếu nhà họ Kỷ có thể sắp xếp cho anh ta làm việc ở đơn vị cơ quan Bắc Kinh, đương nhiên tốt hơn ở huyện thành nhỏ như quê, bởi vì làm việc ở Bắc Kinh có khởi điểm cao hơn ở đó. Lựa chọn như thế nào, đối với người như Cao Lập Quân mà nói đều không cần suy nghĩ, anh ta có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.

Kiếp trước Kỷ Nguyên Trân bị Cao Lập Quân dây dưa một khoảng thời gian, sau khi tốt nghiệp đại học mới thoát khỏi anh ta. Lần này lại được Diệp Hoan giúp đỡ, Kỷ Nguyên Trân không hề lo lắng, cô ấy vô cùng tin tưởng Diệp Hoan, chỉ cần Diệp Hoan ra tay, chắc chắn có thể giúp cô ấy giải quyết hoa đào nát.

Theo Cao Lập Quân, tuy trên bàn ăn có thêm Diệp Hoan nhưng không ảnh hưởng việc anh ta từ từ lấy lòng Kỷ Nguyên Trân. Bởi vì anh ta không định lập tức chinh phục Kỷ Nguyên Trân. Anh ta biết liệt nữ sợ triền lang, chỉ cần anh ta luôn đối tốt với Kỷ Nguyên Trân, sẽ có ngày khiến cô ấy rung động. Bạn gái của anh ta cũng bị anh ta dùng chiêu này.

Cao Lập Quân một mình sắm vai trước mặt Kỷ Nguyên Trân và Diệp Hoan, tìm chủ đề này chủ đề kia, còn nói một số chuyện hài hước, muốn khiến cô gái thích khía cạnh dí dỏm hài hước của anh ta; từ khi biết phẩm tính của anh ta từ chỗ Diệp Hoan, Kỷ Nguyên Trân chỉ lo vùi đầu ăn cơm, miễn cưỡng ứng phó sự quấy rối của Cao Lập Quân; Diệp Hoan thi thoảng quan sát Cao Lập Quân, cuối cùng cũng nhìn thấy vài hình ảnh tiên tri liên quan tới anh ta.

Có một hình ảnh là Cao Lập Quân và một cô gái trẻ gặp mặt ở cổng công viên gần đây, vừa hay công viên này gần nhà Diệp Hoan, cô nhìn ra ngay phông cảnh tiên tri. Sau đó không biết hai người nói gì, cô gái chỉ vào Cao Lập Quân, biểu cảm vô cùng phẫn nộ, còn khóc…
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 315: Chương 315



Diệp Hoan đoán đây có thể là hiện trường chia tay, xem ra Cao Lập Quân định ngửa bài với bạn gái, đá cũ tìm mới. Mà Trân Trân chính là mục tiêu tiếp theo của anh ta.

Nếu Diệp Hoan đã biết bạn tốt sẽ bị Cao Lập Quân quấn lấy, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách giúp cô ấy giải quyết. Nhưng cách giải quyết phải suy nghĩ chu toàn. Không thể để Cao Lập Quân thù hằn Trân Trân, tốt nhất để anh ta biết khó mà lui.

Kỷ Nguyên Trân đối mặt với gương mặt buồn nôn và tâm tư nhơ nhớp đó, căn bản không có khẩu vị. Cô ấy ăn qua loa xong cơm, vội vàng nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, không phải chị tìm em có chuyện sao, chúng ta mau về thôi.”

Vừa hay Diệp Hoan đã đạt được mục đích, cũng ăn no, lập tức đứng dậy nói: “Bạn học Cao, chúng tôi còn có chuyện đi trước đây, cậu từ từ ăn.”

Bởi vì Cao Lập Quân nói nhảm quá nhiều, làm lỡ thời gian ăn cơm. Anh ta nhìn một nửa thức ăn còn trong khay, chỉ có thể đưa mắt nhìn hai cô gái xinh đẹp đi xa.

Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân ra khỏi căn tin, tìm một nơi yên tĩnh.

“Hoan Hoan, tuy cậu ta không tỏ tình với em nhưng từ khi em biết cậu ta không có ý tốt, còn ngày nào cũng tiếp cận em, đúng là rất phiền. Chị có nhìn ra được gì không, nghĩ ra cách gì giúp em thoát khỏi anh ta?”

Diệp Hoan trấn an bạn tốt: “Trân Trân, em đừng gấp. Chị biết mấy ngày gần đây anh ta sẽ gặp mặt bạn gái, có thể hai người sẽ nhắc tới chia tay, em xem đây có phải là cơ hội không?”

Cô đã giở trò trên người Cao Lập Quân, có thể theo dõi hành tung của anh ta mọi lúc. Chỉ cần anh ta tới công viên đó, tới lúc đó Diệp Hoan dĩ nhiên sẽ biết. Nếu Trân Trân muốn làm gì, Diệp Hoan có thể dễ dàng tìm được anh ta.

Kỷ Nguyên Trân ngơ ngác hỏi: “Cơ hội gì, chia rẽ họ sao? Nhưng em cũng không muốn hẹn hò với cậu ta, không thèm quản mấy việc tệ hại của cậu ta.”

Diệp Hoan cũng phục tư duy của bạn tốt, cảm thấy EQ của Trân Trân thật sự không cao. Cô tức giận nói: “Ai nói phải chia rẽ họ? Ý của chị là lúc họ gặp mặt, chị có thể cùng em lộ diện, chỉ ra Cao Lập Quân hẹn hò với cô gái khác, chị xem cậu ta còn có mặt mũi tiếp cận em nữa không.”

“Chỉ cần cậu ta không tiếp cận em nữa, ai muốn để ý cậu ta?” Loại người này nhiều, nếu Diệp Hoan không phải vì bạn tốt mới sẽ không nhàm chán quản chuyện riêng của Cao Lập Quân.

Lúc này Kỷ Nguyên Trân mới được điểm thông: “Hoan Hoan, chị nói đúng, đợi em vạch trần cậu ta có bạn gái, cậu ta còn dám tiếp cận em, xem da mặt cậu ta dày cỡ nào, xem em có châm chọc cậu ta không.”

Buổi trưa ba ngày sau, cũng tức là trưa thứ bảy, Cao Lập Quân và bạn gái anh ta hẹn nhau gặp mặt ở công viên gần trường.

Đồng thời Diệp Hoan cũng biết tin hai người sắp gặp mặt. Đợi Cao Lập Quân chân trước ra ngoài đi gặp mặt bạn gái, chân sau Diệp Hoan dẫn Kỷ Nguyên Trân đi theo.

“Trân Trân, đợi lát nữa tùy cơ hành sự. Chị bảo em tới đó em hãy tới.”

Kỷ Nguyên Trân cảm thấy cô ấy và Hoan Hoan giống như thám tử, vô cùng hưng phấn, mỉm cười gật đầu: “Em nghe chị hết.”

Trong một góc công viên, Cao Lập Quân và bạn gái – Lý Ánh Tuyết gặp mặt.

Lý Ánh Tuyết đưa cho Cao Lập Quân một cái túi, quan tâm nói: “Em mua cho anh ít táo, còn có một quần thịt kho Lý Ký, không phải anh thích ăn sao, đợi lát nữa mang về ăn.”

Cao Lập Quân xách đồ bạn gái tặng, đang suy nghĩ có nên đề nghị chia tay không. Nói thật bạn gái không có chỗ nào có lỗi với anh ta, chỉ là quyền thế mà anh ta cần, bạn gái không cho được, cho nên anh ta chỉ có thể đề nghị chia tay.

Lý Ánh Tuyết thi đại học không tốt bằng Cao Lập Quân, nhưng vì anh ta mà cô ta đăng ký vào một trường học bình thường ở bắc Kinh, còn là cao đẳng, đã tốt nghiệp vào năm ngoái. Lý Ánh Tuyết từ bỏ công việc do ba mẹ sắp xếp ở quê, bôn ba ở Bắc Kinh vì bạn trai.

Cô ta học chuyên ngành kế toán, dễ tìm việc, nhưng cô ta vừa tốt nghiệp nên lương không cao, ngoài tiền thuê nhà và tiền ăn hằng tháng, còn phải mua chút đồ thăm bạn trai vào mỗi tuần, một tháng thật sự không còn dư được mấy đồng. May mà trong nhà không lấy lương của cô ta, nếu không Lý Ánh Tuyết sống không dễ dàng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 316: Chương 316



Lý Ánh Tuyết lớn hơn Diệp Hoan hai tuổi, ra đời trước khi tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình, trên cô ta chỉ có một người anh trai, cũng là con gái cưng trong nhà. Cô ta có thể làm những điều này vì Cao Lập Quân cũng rất có tinh thần dâng hiến. Bởi vì cô ta ôm ấp hi vọng với Cao Lập Quân, cô ta cho rằng sau khi bạn trai tốt nghiệp đại học B, chắc chắn sẽ có tương lai hơn người xuất thân từ trường học bình thường như cô ta. Chỉ cần sau này hai người cố gắng phát triển ở Bắc Kinh, lăn lộn tốt sau khi về quê cũng hãnh diện hơn, tới lúc đó cô ta có thể nói vài câu tốt đẹp cho bạn trai trước mặt ba mẹ, chắc chắn ba mẹ sẽ không ngăn cản hôn sự của họ.

Hai người yêu đương đều là lén lút che giấu người lớn và giáo viên, dù sao thì lúc học cấp ba là giai đoạn học tập quan trọng nhất, trường học cấm yêu đương. Hai người có thể yêu nhau là bởi vì họ là bạn cùng bàn vào năm lớp 12.

Lý Ánh Tuyết vẫn chưa biết bạn trai đã thay lòng.

Cao Lập Quân vì tương lai, vì tiền đồ có thể phát triển tốt hơn, đưa ra quyết định nhanh chóng, trả đồ cho Lý Ánh Tuyết, không hề do dự đề nghị chia tay.

“Ánh Tuyết, anh cảm thấy hai chúng ta không phù hợp, ở bên nhau không có tiếng nói chung, chúng ta chia tay đi.” Cao Lập Quân ngoài mặt biểu hiện áy náy thỏa đáng, nhưng trong lòng anh ta rất tuyệt tình.

Lý Ánh Tuyết đột nhiên nghe bạn trai đề nghị chia tay, đầu tiên là không dám tin nhìn anh ta, sau đó nhìn thấy anh ta trốn tránh không dám nhìn thẳng ánh mắt mình, mới biết anh ta nói thật.

Lý Ánh Tuyết cảm thấy mình rất tốt với bạn trai, sao đột nhiên anh ta lại đề nghị chia tay? Cô ta lập tức nghĩ tới; “Có phải anh đã thích cô gái khác rồi không?”

Đương nhiên Cao Lập Quân sẽ không thừa nhận, anh ta chỉ nhíu mày giải thích: “Em xem mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngoài nói chuyện ăn uống, chính là nói những chuyện phiền lòng của em trong công việc, bạn gái lý tưởng của anh không phải như thế này. Bây giờ tình cảm của chúng ta đã mất đi sự tươi đẹp của mối tình đầu, anh không nhìn thấy tương lai của chúng ta. Anh không muốn sau này tiếp tục sống như vậy nữa.” Thậm chí anh ta còn hùng hồn nói: “Em cứ coi như là anh thích người khác rồi đi.”

Lý Ánh Tuyết không đơn thuần giống như Kỷ Nguyên Trân. Từ nhỏ cô ta đã quen với những mối quan hệ trong gia đình, tính cách giống mẹ cô ta, giảo hoạt hơn Kỷ Nguyên Trân nhiều. Dựa vào trực giác, cô ta cảm thấy bạn trai đã thay lòng, hoặc nói đã có ý nghĩ khác.

Lý Ánh Tuyết vốn không tin lời giải thích của Cao Lập Quân, cô ta cười lạnh một tiếng nói: “Không có tiếng nói chung, đúng là nực cười, vậy sao anh còn yêu đương với tôi tận bốn năm? Năm cấp ba không nói, ba năm đại học đều như vậy, sao anh không chia tay với tôi sớm hơn?”

Cao Lập Quân không muốn đắc tội Lý Ánh Tuyết, dù sao thì ở quê, nói thế nào nhà họ Lý cũng tốt hơn nhà anh ta, lỡ như nhà họ Lý gây khó dễ cho nhà anh ta, vậy anh ta tạm thời thật sự không thể làm gì được. Anh ta muốn chia tay, chỉ có thể dỗ dành Lý Ánh Tuyết.

“Anh cũng không muốn như vậy, hay là chúng ta hạn chế gặp mặt trước, tạm thời bình tĩnh một khoảng thời gian, xem đoạn tình cảm này có cần tiếp tục hay không.”

Lý Ánh Tuyết cảm thấy ấm ức, cô ta cảm thấy mình đã làm quá nhiều chuyện cho Cao Lập Quân, khi đó không nghe lời ba mẹ, đăng ký trường trong tỉnh gần nhà hơn, được nghỉ về nhà tiện hơn; sau khi tốt nghiệp không tiếp nhận công việc an ổn do ba mẹ sắp xếp cho, một mình đánh liều ở Bắc Kinh, còn không phải đều vì tên đàn ông sở khanh này, anh ta lại nói chia tay với cô ta?

“Cao Lập Quân, anh đúng là đồ sở khanh, tôi đã làm nhiều chuyện vì anh như thế, anh lại có mặt mũi đề nghị chia tay với tôi? Tôi không đồng ý.” Lý Ánh Tuyết chỉ tạm thời không biết nên xử lý thế nào, cô ta định quay về suy nghĩ đàng hoàng, tiếp theo nên làm sao.

Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người. Hai người họ không dám đứng quá gần, sợ khiến Cao Lập Quân phát hiện họ. Nhưng Diệp Hoan có cách giúp bạn tốt nghe được cuộc trò chuyện giữa anh ta và bạn gái. Hai người chuẩn bị lựa chọn một thời gian thích hợp đi ra.

Bây giờ cơ hội tới rồi. Diệp Hoan sợ đi ra quá muộn, hai người đó cãi nhau quá dữ, Cao Lập Quân sẽ khiến bạn gái tức giận bỏ đi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 317: Chương 317



Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân giả vờ như ra ngoài dạo công viên, ngẫu nhiên gặp được Cao Lập Quân và Lý Ánh Tuyết. Hai người giống như không nhìn ra đôi tình nhân đang cãi nhau.

Diệp Hoan: “Đây không phải là bạn học Cao đã ăn cơm cùng chúng ta hôm đó sao, cậu đang hẹn hò với bạn gái? Bạn gái cậu xinh thật, hai người trông vô cùng xứng đôi.”

Cao Lập Quân muốn mở miệng phủ nhận nhưng lại nghe Kỷ Nguyên Trân nói: “Hóa ra cậu đã có bạn gái rồi, thật sự không ngờ đó.” Cô ấy mỉm cười rạng rỡ nói với Lý Ánh Tuyết: “Khoa trung văn bọn tôi ít nam nhiều nữ, Cao Lập Quân ở lớp chúng tôi rất được săn đón, không ngờ bạn gái cậu ấy lại đáng yêu như vậy. Chào cậu, tôi là bạn học cùng lớp của Cao Lập Quân, tên Kỷ Nguyên Trân, rất vui khi được làm quen với cậu, có thời gian bảo Cao Lập Quân đưa cậu tới trường bọn tôi chơi.”

Lý Ánh Tuyết không muốn vạch áo cho người khác xem lưng, đặc biệt là ở trước mặt bạn học của Cao Lập Quân, thế là cô ta miễn cưỡng cười nói: “Tôi tên Lý Ánh Tuyết, hai cậu trông còn đẹp hơn tôi nhiều.”

Lý Ánh Tuyết là cô gái phương nam, tướng mạo thanh tú, nhưng da rất trắng. Một trắng che ba xấu, huống hồ cô ta cũng không xấu, cho nên cũng có thể coi là gái xinh tầm trung.

Kỷ Nguyên Trân: “Đâu có, cậu cũng rất đẹp.”

Diệp Hoan: “Cao Lập Quân, bọn tôi đi trước, không quấy rầy các cậu hẹn hò nữa.”

Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân thực hiện một quy trình trước mặt hai người, khiến Cao Lập Quân biết họ đã tận mắt nhìn thấy anh ta hẹn hò. Sau đó cô kéo Kỷ Nguyên Trân chuồn đi.

Trước khi đi, Diệp Hoan nhìn tướng mặt của Lý Ánh Tuyết, cuối cùng cũng không phải cung phối với Cao Lập Quân. Cộng thêm cô có phản cảm với Cao Lập Quân, không để cô gái khác lãng phí thanh xuân trên người anh ta. Thế là Diệp Hoan để lại cho Lý Ánh Tuyết một mảnh giấy, lặng lẽ quay lại dùng thủ đoạn bỏ vào trong cặp Lý Ánh Tuyết. Nếu Lý Ánh Tuyết chú ý tới sẽ nhìn thấy nội dung mảnh giấy: Cao Lập Quân muốn đá cậu trèo cao, loại đàn ông này có thể đá cậu một lần thì có thể đá cậu lần hai, nếu cậu thông minh thì nên biết làm thế nào.

Diệp Hoan kéo Kỷ Nguyên Trân nhanh chóng ra trận rồi lại chuồn, chỉ dùng vài phút.

Đợi hai người đi, Lý Ánh Tuyết lại dồn lực chú ý lên vấn đề chia tay cãi nhau trước đó. Chỉ là cô ta không ầm ĩ mà bình tĩnh nói: “Anh cho em quay về suy nghĩ hai ngày, rồi trả lời anh.”

Lý Ánh Tuyết tức giận không quên xách táo và thịt kho mình mua đi. Những thứ này cầm về tự ăn, không thể để hời cho tên khốn Cao Lập Quân đó nữa.

Lý Ánh Tuyết quay về, phát hiện mảnh giấy trong cặp, rất nhanh đã đưa ra quyết định. Cô ta nhớ tới mấy năm nay đều là mình bỏ ra nhiều, Cao Lập Quân bỏ ra ít, là cô ta luôn chạy đuổi theo anh ta. Có thể thật sự giống như người ta nói, Cao Lập Quân muốn trèo cao, muốn đá cô ta.

Lý Ánh Tuyết là một cô gái có chủ kiến, sao cô ta có thể đợi người ta đá mình. Cô ta trực tiếp tìm bạn học cũ hồi cấp ba chuyển lời cho Cao Lập Quân: Không phải anh ta đá cô ta, mà là cô ta đá anh ta!

Cô ta không cho Cao Lập Quân cơ hội hối hận, trực tiếp từ chức quay về quê, nghe lời đi làm ở đơn vị do ba mẹ sắp xếp, sau đó gả cho một người chồng tính tình khá tốt, cả đời sống bình an vui vẻ. Không tiếp tục dây dưa vài năm với Cao Lập Quân nữa.

Mà Cao Lập Quân lại tiếp cận Kỷ Nguyên Trân, Kỷ Nguyên Trân ở trước mặt bạn học hỏi anh ta: “Sao cậu không dẫn bạn gái cậu tới trường chơi?”

Sau đó mọi người đều hỏi bạn gái Cao Lập Quân là ai, Cao Lập Quân phủ nhận, bạn học đều không tin. Mối quan hệ của Kỷ Nguyên Trân với các bạn trong lớp rất tốt, các bạn học đều không cho rằng cô ấy sẽ nói dối.

“Chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi, cậu còn giấu kỹ như thế làm gì?”

“Bạn gái cậu học trường nào, là trường chúng ta sao?”

Trong trường đại học không cho sinh viên yêu đương, nhưng chuyện này không ngăn cấm được. Yêu đương có thể lén lút yêu đương, chỉ cần không tạo ra em bé, trường học sẽ không quản rộng như thế. Huống hồ năm tư sắp tốt nghiệp rồi, có vài cặp đôi đã công khai. Cao Lập Quân có bạn gái, người ta không cảm thấy hiếm lạ. Mọi người chỉ tò mò bạn gái anh ta là ai, trông như thế nào.

Cao Lập Quân tiếp tục phủ nhận mình có bạn gái, rất nhiều bạn học đều không tin. Anh ta còn muốn theo đuổi Kỷ Nguyên Trân, sao có thể thừa nhận.

Người khác tin hay không không quan trọng, Kỷ Nguyên Trân tin là được, huống hồ cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Cao Lập Quân hẹn hò với bạn gái.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 318: Chương 318



Đợi lúc Cao Lập Quân không nhịn được nữa, tỏ tình với Kỷ Nguyên Trân, Kỷ Nguyên Trân hùng hồn nói: “Cao Lập Quân, nói thật, tôi không tin phẩm tính của cậu. Rõ ràng tôi từng thấy bạn gái của cậu, cậu lại đá người ta. Cho dù cậu tỏ tình với tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận, lỡ như sau này cậu đá tôi thì sao, đây gọi là đề phòng trước.”

Từ đó, Kỷ Nguyên Trân dứt khoát xem như không nhìn thấy Cao Lập Quân.

Sau đó Cao Lập Quân thấy quả thật Kỷ Nguyên Trân khó chinh phục, cũng không muốn đắc tội bạn học có bản lĩnh, mới dẹp tâm tư theo đuổi Kỷ Nguyên Trân.

Sau khi tốt nghiệp, Kỷ Nguyên Trân trực tiếp về thành phố S làm việc, xem mắt Đường Kiến Quân – một người vui vẻ thích cười do mẹ sắp xếp, ghép thành một đôi.

Nửa đời trước Kỷ Nguyên Trân có ba mẹ chăm sóc, nửa đời sau có chồng con chiều chuộng, cả đời sống trong biển mật.

Diệp Hoan thấy Cao Lập Quân từ bỏ theo đuổi bạn tốt mới yên tâm. Kỷ Nguyên Trân được coi là bạn nữ duy nhất trong kiếp này của cô, mặc kệ như thế nào, Diệp Hoan hi vọng bạn tốt bình an thuận lợi, cho nên có thể chăm sóc được thì sẽ dốc sức.

Thời gian bốn năm đại học nói nhanh cũng nhanh, Diệp Hoan tốt nghiệp đại học B với thành tích vượt trội, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô không lập tức đi làm.

Có điều Diệp Hoan đã từng theo sư huynh Nhiễm Hàn tới bộ phận đặc biệt huyền học, cô đi gặp bộ trưởng, coi như là ứng tuyển đi. Nhưng bộ trưởng đã sớm biết Diệp Hoan vẽ bùa tốt, cũng biết đồ đệ do Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ dạy ra xuất sắc, không hề nghi ngờ gì, bộ trưởng hoan nghênh Diệp Hoan vào làm bất cứ lúc nào.

Diệp Hoan biết sau khi làm việc phải thường xuyên đi công tác, cũng sớm nói với ba mẹ tình huống này. Lục Vân Triết và Khương Nhã thương lượng với Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, định cho con gái kết hôn với Nhiễm Hàn trước, nếu như thế cặp vợ chồng cùng nhau ra ngoài bao lâu cũng sẽ không có người đàm tiếu, bởi vì danh chính ngôn thuận mà.

Nhắc tới việc cho hai người kết hôn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ là người vui nhất. Đặc biệt là Hành Vân đạo trưởng, trước đây ông ấy tưởng đồ đệ sẽ độc thân cả đời, không ngờ sư đệ nhận một nữ đồ đệ mang mệnh cách đặc biệt, vừa hay có thể áp chế mệnh cách của Nhiễm Hàn. Bây giờ hai đồ đệ ghép thành đôi, ông ấy là người vui mừng nhất.

Cho nên khi các sư phụ, còn có ba mẹ hai bên cùng nhau thương lượng hôn lễ của hai người, mỗi người đưa ra ý kiến, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Có người chủ trương tổ chức hôn lễ kiểu Trung, cũng có người chủ trương tổ chức hôn lễ kiểu Tây, cuối cùng dứt khoát tìm một người điều hành hôn lễ đáng tin, mọi người cùng thương lượng.

Dù sao thì địa điểm tổ chức hôn lễ chắc chắn ở Bắc Kinh. Tới lúc đó sẽ mời thân thích bên ba mẹ nuôi tới tham gia hôn lễ.

Lần này kết hôn, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không thể làm người ngoài cuộc. Bởi vì hai người phải thu xếp nhà kết hôn, còn phải chụp hình cưới, mua lễ phục kết hôn, còn có lúc tổ chức tiệc cưới, ngoài thân thích, họ còn muốn mời những ai tới, phải liệt kê danh sách trước, tính toán rõ ràng lúc chuẩn bị yến tiệc.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan không cho người khác giúp họ bố trí nhà, chủ yếu là hai người biết phong thủy, biết nên bày biện gia cụ mới và hoa cỏ như thế nào thì có lợi hơn. Hai người đã nối thông hai tứ hợp viện sát nhau lại, ở giữa mở một cánh cửa, sau này hai nhà thành một nhà, qua lại tiện hơn.

Đợi khi chụp hình cưới, bởi vì Nhiễm Hàn không giỏi đối diện ống kính, còn tạo ra chút hài hước. Nhưng cũng không mất mặt, chỉ là anh ấy luôn căng mặt, biểu cảm quá nghiêm túc. Thợ chụp ảnh nói thế nào, anh ấy đều không phối hợp được, khiến thợ chụp ảnh có cảm giác bất lực.

Nhiễm Hàn: “Sư muội, từ nhỏ tới lớn số lần anh chụp hình chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Ngoài hình chứng minh nhân dân, Nhiễm Hàn chưa từng chụp hình khác. Mà hình chứng minh nhân dân cũng chỉ làm chứng minh nhân dân một lần, công việc một lần. Dựa theo loại ảnh đó, nghiêm túc một chút cũng không sao.

Nhưng ảnh cưới thì không được, nếu quá nghiêm túc sẽ khiến người khác cho rằng anh ấy không thích cô dâu, hoặc là kỹ thuật của thợ chụp không tốt.

Thợ chụp ảnh thấy Nhiễm Hàn và Diệp Hoan trai tài gái sắc, còn tưởng có thể chụp ra bộ ảnh cưới siêu việt. Không ngờ Nhiễm Hàn ít chụp hình, nói kiểu gì anh cũng không phối hợp, khiến thợ chụp ảnh lực bất tòng tâm. Thợ chụp ảnh chỉ có thể hi vọng Diệp Hoan khuyên nhủ một chút, đừng để Nhiễm Hàn bày ra gương mặt nghiêm túc chụp hình cưới.

Diệp Hoan không ngờ sư huynh sẽ như vậy. Không phải bình thường sư huynh đã được cô cải tạo nở nụ cười nhiều hơn sao, sao chụp hình lại nghiêm mặt rồi?

“Sư huynh, lúc chụp hình anh nhìn em, nghĩ về em, hơi lộ ra chút ý cười có lẽ là được rồi.” Diệp Hoan không làm khó sư huynh, không có yêu cầu cao.

Nhiễm Hàn không thể từ chối yêu cầu của sư muội, hơn nữa anh cũng muốn chụp hình đẹp một chút, dù sao nói không chừng hình cưới cả đời chỉ chụp một lần.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 319: Chương 319



Nhiễm Hàn nghe lời sư muội, nói với thợ chụp ảnh: “Vậy chúng ta chụp lại lần nữa, tôi sẽ cố hết sức cười tự nhiên hơn.”

Dựa theo lời Diệp Hoan nói, lúc chụp hình lại, biểu cảm của Nhiễm Hàn mới cười tự nhiên hơn, dù sao thì trong đầu anh toàn là dáng vẻ sư muội cười với anh, sau đó anh cười với sư muội là được rồi. Đặc biệt là lúc hai người mặt đối mặt, không cần Diệp Hoan và thợ chụp ảnh dặn dò, Nhiễm Hàn có thể làm rất tốt. Chủ yếu là đối mặt với sư muội, anh ấy có thể cười ra, cười rất vui.

May mà thời này hình cưới cỡ lớn mới vừa thịnh hành, chất liệu làm khung ảnh cũng ít, hai người chỉ chụp một bộ ảnh mặc tây trang váy cưới, còn có một bộ ảnh mặc lễ phục đỏ rực kiểu Trung, dày vò hơn một buổi, cuối cùng cũng xong.

Nhan sắc của hai người cao, trang điểm một chút, hình cưới chụp ra không có gì bới móc, đều được bạn bè người thân khen ngợi. Trong ảnh cưới, hai người tình tứ nhìn nhau, khiến Nhiễm Hàn và Diệp Hoan càng nhìn càng thích.

Nhiễm Hàn cũng vô cùng hài lòng, bảo thợ chụp ảnh rửa thêm hình, ngoài tặng cho bạn bè người thân một số ảnh bảy tấc, trong nhà bày biện rất nhiều hình cưới cỡ lớn. Trên đầu giường, trên tường, trên bàn, vừa vào nhà đã có thể khiến người ta nhìn thấy.

Lúc gần tới ngày hai người kết hôn, họ hàng ở quê đều tới, lần này không sắp xếp họ ở trong viện tổ chức hôn lễ mà sắp xếp tới nơi khác chen chúc một chút. Kỷ sư phụ sắp xếp chỗ cho thân thích ở.

Diệp Hoan không quên Kỷ Nguyên Trân, đã sớm mời cô ấy tới làm phù dâu cho cô.

Kỷ Nguyên Trân: “Hoan Hoan, chị đã kết hôn rồi, em còn chưa có người yêu.”

Diệp Hoan cười nói: “Yên tâm, em sẽ nhanh chóng có người yêu thôi.”

Kỷ Nguyên Trân: “Có phải là chân mệnh thiên tử của em xuất hiện rồi không?”

“Đúng vậy, chị thấy em hồng loan tinh động, rất nhanh có thể tìm được đối tượng phù hợp, có lẽ năm sau chị có thể uống rượu mừng của em rồi.”

Kỷ Nguyên Trân cười ha ha nói: “Mượn lời may mắn của chị, em đợi chân mệnh thiên tử của em tới tìm em.”

Rất nhanh đã tới ngày hoàng đạo do Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ chọn, Diệp Hoan ở bên ba mẹ ruột. Mới sáng sớm thợ trang điểm đã trang điểm cho Diệp Hoan, đợi sau khi Diệp Hoan mặc váy cưới vào, Kỷ Nguyên Trân tấm tắc nói: “Hoan Hoan, chị trang điểm thế này thật xinh đẹp, em chưa từng thấy cô dâu nào đẹp hơn chị. Đợi lát nữa chắc chắn có thể mê hoặc sư huynh của chị.”

Khương Nhã và Lý Vệ Hoa nhìn Diệp Hoan ăn vận long trọng, vừa vui mừng vừa không nỡ.

*

Chuyện sắp tới, hai bà mẹ không nỡ để Diệp Hoan gả đi, hai ông ba càng khỏi phải nói, cũng rất không nỡ.

Lục Vân Triết không vui nói: “Nếu không phải suy nghĩ cho Hoan Hoan, tôi sẽ không để con bé xuất giá sớm như vậy!”

Diệp Trường Vinh gật đầu bày tỏ đồng tình: “Chứ gì nữa, nói ra Hoan Hoan mới hai mươi mốt tuổi, hai năm nữa mới gả đi cũng không muộn.”

Diệp Hoan đi học sớm, tốt nghiệp đại học mới 21, bây giờ kết hôn không sớm bằng thời ba mẹ cô, 21 tuổi cũng chính là độ tuổi vừa mới bắt đầu tìm đối tượng, yêu đương hai ba năm, hai mươi tư hai mươi lăm tuổi kết hôn vừa đẹp. Nếu qua hai mươi lăm tuổi còn chưa gả đi được, ba mẹ sẽ rất lo.

Mới sáng sớm Nhiễm Hàn đã mặc tây trang mang giày da, cực kỳ phấn chấn. Tây trang của anh được là ủi thẳng phau, không có một nếp nhăn, trước n.g.ự.c cài hoa hồng chuyên dùng cho chú rể, giày da sáng loáng, có thể bởi vì sắp cưới vợ, tâm trạng tốt, trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt. Bị các đồng nghiệp tới giúp đỡ nhìn thấy liền chọc anh.

“Nhiễm Hàn, làm cộng sự với anh mấy năm rồi, hôm nay tôi mới biết anh biết cười.”

“Ha ha, Nhiễm Hàn không phải không biết cười, chẳng qua cậu ta không muốn cười với chúng ta, chỉ biết cười với vợ.”

“Nói gì mà đúng quá vậy.” Liễu Nguyên kéo Nhiễm Hàn lên xe chú rể: “Sư huynh, mặc kệ họ, mau lên xe, đừng để lỡ việc đi đón cô dâu.”

Hôm nay là Liễu Nguyên và một đồng nghiệp tên Bành Sơn làm phù rể cho Nhiễm Hàn. Bởi vì Liễu Nguyên thân với Nhiễm Hàn hơn, cho nên hôm nay anh ta nhiều việc hơn, nhiệm vụ nặng hơn. Chẳng những phải giúp Nhiễm Hàn nghĩ quy trình kết hôn, xử lý tất cả tình huống phát sinh bất ngờ, còn phải cản rượu, tiếp khách thay chú rể.

Đoàn xe chú rể đến ngoài cổng lớn nhà họ Lục, qua mấy ải, Nhiễm Hàn mới như ý nhìn thấy cô dâu.

Trước đó Nhiễm Hàn từng cùng sư muội đi thử váy cưới, nhưng khi đó tóc của Diệp Hoan chưa được tạo kiểu, mặt cũng không trang điểm, không xinh đẹp như hôm nay, trang điểm giống như tiên trên trời vậy. Sư muội cho anh lực tấn công lớn, khiến mắt của Nhiễm Hàn cũng đơ ra. Hiện giờ trong mắt anh ngoài sư muội cũng không chứa nổi ai khác nữa.
 
Back
Top Bottom