Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 280: Chương 280



Vị Nguyên tiền bối đó và Liễu Nguyên tìm kiếm qua lại ở nơi Diệp Hoan biến mất, chỉ là không tìm được lời giải hai sư huynh muội họ biến mất bằng cách nào. Họ không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng.

Diệp Hoan tới một căn phòng tối âm u, vốn dĩ với công lực của cô có thể nhìn thấy sự vật trong đêm tối, nhưng khi vừa vào bởi vì không thích ứng với môi trường bỗng nhiên tối sầm, trong lòng hoảng lên.

Sau đó Diệp Hoan nhìn thấy một số chi thể lộn xộn, giống kiểu chân tay rời rạc của người nộm trong phim, có loại bằng gỗ, có loại bằng đồng, rải rác lộn xộn trên đất. Diệp Hoan có thể chắc chắn nhất định là sư huynh đã gặp phải người nộm, đánh tan chúng. Cô nhìn trong căn phòng tối này, ngoài chân tay của người nộm thì không có thứ gì khác, cô từ cánh cửa rộng mở đi tới một căn phòng tối khác.

Sư huynh đã từng tới đây và giải quyết phiền phức, giúp Diệp Hoan thuận lợi đi tới một gian phòng tối khác. Trong gian phòng tối này rải rác một bãi mũi tên, có thể khi đó từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới, khiến người vào trong phòng chịu nỗi đau vạn kiếm xuyên thân. Trong lòng Diệp Hoan lo lắng, sợ sư huynh sẽ bị thương. May mà cô không nhìn thấy vết m.á.u nhỏ trên đất, tạm thời yên tâm được một chút.

Sau đó Diệp Hoan lại tiến vào phòng tối mở cửa khác, đều không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng từ cơ quan đã bị phá hỏng trong phòng tối, cô đoán được đây chắc chắn là do sư huynh làm. Cuối cùng Diệp Hoan cũng nhìn thấy sư huynh trong căn phòng tối thứ bảy.

Chẳng qua tình huống của sư huynh trông không được tốt lắm, bởi vì đồng tử của anh đỏ ngầu, xung quanh lượn lờ sát khí gần như đen thui, tựa như sắp nuốt chửng anh ấy vậy.

Chỉ vì hai mắt sáng đỏ của Nhiễm Hàn giống như đèn chỉ thị trong bóng tối, mới khiến Diệp Hoan lập tức ý thức được sư huynh không ổn. Cô vội đi lên hỏi: “Sư huynh, anh sao vậy?”

Nhìn dáng vẻ sư huynh giống như bị sát khí ăn mòn thân thể, đang áp chế? Diệp Hoan sợ sư huynh gặp phải nguy hiểm, lập tức chuẩn bị xong La Bàn. Nếu sư huynh không khống chế được bản thân, cô để sư huynh nhận Không Gian La Bàn trước, chuyện khác sau rồi tính.

May mà Nhiễm Hàn vẫn còn sót lại chút lý trí, anh nghe được sư muội nói chuyện, thần trí sắp sửa biến mất tựa hồ được đánh thức, trong mắt có ánh sáng. Anh khàn giọng hỏi: “Sư muội, sao em tới đây?”

“Sư huynh, em nghe Liễu Nguyên sư huynh nói anh biến mất nên tới tìm anh.”

Tuy Nhiễm Hàn đang nghe sư muội nói chuyện nhưng nhìn biểu cảm của anh ấy liền biết anh ấy vô cùng đau đớn, đang chịu sự dày vò rất lớn. Không đợi Diệp Hoan hỏi rõ sư huynh, Nhiễm Hàn liền nói: “Sư muội, anh sợ anh không khống chế được sát khí trong cơ thể sẽ làm hại tới em. Em mau rời khỏi đi.”

“Phải rồi, nếu anh xảy ra chuyện, em giúp anh nói xin lỗi với sư phụ và sư thúc, thẹn với ơn bồi dưỡng và nuôi nấng của họ. Sư muội, em đi mau.” Nhiễm Hàn nghĩ nếu anh hoàn toàn bị sát khí xâm hại, chắc chắn sẽ mất đi thần trí, có lẽ sẽ làm hại tới sư muội, vẫn nên mau chóng bảo cô đi thì hơn.

Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh như vậy vẫn một lòng suy nghĩ cho cô, càng không thể đi. Lúc cô tới gần sư huynh mới phát hiện dưới chân sư huynh lại có trận pháp, hình như còn là đoạt mệnh âm sát tỏa hồn trận.

Loại trận pháp này sẽ giam cơ thể của người vào trận, khiến khí âm sát xâm lấn vào trong cơ thể, trở thành một tên điên mất đi lý trí, gặp người sẽ tấn công, không phân địch bạn. Phá trận này vô cùng đơn giản, chỉ cần Diệp Hoan dùng La Bàn có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng bây giờ sư huynh bị nhốt, cô phải cứu sư huynh ra trước rồi tính.

Theo lý mà nói có lẽ sư huynh có thể phát hiện trận pháp, không biết sao sư huynh lại bị nhốt ở đây. Đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cứu người ra trước.

Diệp Hoan sợ chậm trễ sẽ sinh thêm chuyện, vội vàng nói: “Sư huynh, em có cách cứu anh.”

“Anh sắp không khống chế được bản thân rồi, sư muội, em mau đi đi!” Nhiễm Hàn dùng lý trí còn lại cảnh cáo sư muội.

Nhưng Diệp Hoan là tới vì sư huynh, đâu thể đi được, cô lo lắng nói: “Sư huynh, anh cho em vài giọt máu, em thật sự có cách cứu anh.”

Tình huống cấp bách, Diệp Hoan không màng lời thề hay không lời thề gì, định giúp sư huynh trước rồi tính.

Nhiễm Hàn thấy sư muội không vứt bỏ mình rời đi. Sư muội không đi, anh lo lắng cũng hết cách. Nghe sư muội xin m.á.u của anh, anh không chút nghĩ ngợi móc d.a.o ra cứa lên tay mình, m.á.u lập tức tuôn ra. Cơn đau tạm thời lại làm dịu sự mất tỉnh táo khi sát khí xâm thực, khiến Nhiễm Hàn hận không thể cắt thêm vài nhát. Nhưng làm vậy chỉ có thể làm dịu tạm thời, vẫn nên để đó lát nữa dùng.

Lỡ như sư muội không cứu được anh, Nhiễm Hàn định bất luận thế nào cũng phải rời khỏi sư muội. Bởi vì anh thật sự sợ mình sẽ mất đi thần trí, sau đó làm hại sư muội.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 281: Chương 281



Diệp Hoan nhìn thấy trong từng mảng sương đen chìa ra một cánh tay có máu, cô cầm La Bàn lên, tiếp nhận m.á.u nhỏ xuống. Diệp Hoan lại có thể cảm nhận được mối quan hệ dần kiến lập giữa La Bàn và Nhiễm Hàn. Hơn nữa cô có thể khống chế được quan hệ này, cũng tức là nói nếu Diệp Hoan cho phép Nhiễm Hàn vào không gian, Nhiễm Hàn mới có thể vào; nếu Diệp Hoan không cho phép, không gian đối với Nhiễm Hàn mà nói chẳng qua là hư vật thấy nhưng không sờ được.

Vào khoảnh khắc Nhiễm Hàn và La Bàn thành lập quan hệ, La Bàn thuận tiện giải quyết mối họa trên người Nhiễm Hàn, rất nhanh hấp thu hết tất cả sát khí trên người anh, ngay cả sát khí trong trận pháp cũng bị La Bàn hấp thu sạch, Nhiễm Hàn vì vậy mà thoát thân.

Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức Nhiễm Hàn không cảm nhận được quá trình, anh đã được sư muội giải cứu thành công và loại bỏ sát khí trên người anh.

Nhiễm Hàn hiếm khi tò mò một lần, hỏi: “Sư muội, em làm được bằng cách nào?”

Không đợi Diệp Hoan trả lời, Nhiễm Hàn nhạy bén phát giác được mình không đúng, hình như anh đã tạo lập quan hệ với pháp khí gì. Đợi Nhiễm Hàn điều tra kỹ càng, phát hiện mình lại kết nối với La Bàn của sư muội. Dù sao thì anh cũng từng nhìn thấy La Bàn của sư muội, vô cùng quen thuộc với hình thái mà anh cảm nhận được.

“Còn nữa, anh thấy có thể thông qua La Bàn nhìn thấy một tiên cảnh, đó là nơi nào?” Nhiễm Hàn lại nhanh chóng phát hiện không gian.

Trong truyền thừa bây giờ, chỉ có ghi chép và cách dùng liên quan tới túi trữ vật. Loại vật mang theo không gian giống như này có lẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại hoặc tiểu thuyết. Nhiễm Hàn hỏi cũng không lạ gì.

Diệp Hoan đang không biết nên giải thích thế nào với sư huynh, sư huynh hỏi, cô mới nói như sám hối: “Sư huynh, thật ra khoảng thời gian trước em đã tìm được cách chữa trị cho anh trong Không Gian La Bàn, nhưng em chần chừ rất lâu, không biết nên nói với anh thế nào, cho nên…”

Nhiễm Hàn ngắt lời Diệp Hoan, bắt đúng trọng điểm: “Không Gian La Bàn? Chính là tiên cảnh mà anh nhìn thấy sao, tiên cảnh thế mà lại là không gian đi kèm của La Bàn?”

Anh ấy không quan tâm sư muội từng chần chừ, dù sao thì sư muội vẫn cứu anh. Nếu không anh không biết có thể chống cự qua lần này không. Nhiễm Hàn đoán được vì sao sư muội chần chừ, loại bảo vật như không gian này chính là tồn tại trong truyền thuyết, không thể thiếu lòng đề phòng, sư muội suy nghĩ nhiều cũng đúng. Nếu là anh, cũng không thể không chút do dự mà dùng bảo vật gia truyền cứu người.

“Vâng.” Diệp Hoan vốn chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm. Bởi vì cô biết sau khi để sư huynh nhận chủ với Không Gian La Bàn, không thể nào che giấu được sư huynh.

Từ nhỏ Nhiễm Hàn đã uyên bác nhớ nhanh, đã đọc rất nhiều rất nhiều sách, xem ra anh ấy cũng biết chuyện không gian. Nhưng trước đây anh ấy chỉ coi đó là tồn tại trong truyền thuyết. Không ngờ trong hiện thực lại tồn tại loại kỳ tích này. Sau khi biết La Bàn mang theo không gian, Nhiễm Hàn không thấy hàng mà sáng mắt, mà làm rõ nghi hoặc của mình, và cảm ơn sư muội dùng bảo vật cứu anh.

“Sư muội, lần này may nhờ em dùng bảo vật cứu anh, anh mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.” Nhiễm Hàn thầm nói: Có lẽ La Bàn chính là bảo vật nhà họ Khương lưu truyền lại, trước đây có lẽ Hình Hải tìm cái này, không biết trùng hợp làm sao để sư muội nhận chủ.

Diệp Hoan: “Sư huynh, trước đây không phải anh giúp em rất nhiều lần sao, còn bảo em đừng khách sáo với anh. Em cứu anh là nên mà.”

Sau đó đứa trẻ thành thật Diệp Hoan nói cho sư huynh biết cô phát hiện không gian phóng đại lên như thế nào, làm sao tìm được cách chữa trị cho sư huynh.

“Sư huynh, nếu không dẫn em đi hấp thu sát khí, em sẽ không phát hiện không gian mở rộng, cũng sẽ không tìm được cách cứu anh. Nói ra, đây có thể cũng là cơ duyên của anh. Dù sao thì không gian nói có thể để anh nhận chủ. Nhưng anh phải được sự cho phép của em mới có thể đi. Còn nữa, không gian còn nói nếu hai người nhận chủ thì phải kết khế ước lời thề.”

Nhiễm Hàn cảm thấy anh đã chiếm hời của sư muội, mặc kệ nói thế nào, anh nghe sư muội sắp xếp là được. Còn không gian, tuy anh tò mò nhưng không có ý chiếm hữu. Một là đây là cơ duyên của sư muội; hai là anh ấy không quá coi trọng vật ngoài thân. Cho dù là không gian, cũng không có sức hấp dẫn lớn với anh ấy. Đối với Nhiễm Hàn mà nói, học tập nhiều truyền thừa hơn, giúp mình mạnh lên mới quan trọng hơn.

Diệp Hoan dứt khoát lấy sổ tay sử dụng không gian ra, để sư huynh tự đọc, xem anh có đồng ý khế ước lời thề không.

Nhiễm Hàn lặng lẽ đọc xong sổ tay sử dụng không gian và hai điều khế ước, không lập tức đưa ra quyết định, mà hỏi: “Sát thể trời sinh của anh có phải đã được giải quyết rồi không, sau này có lẽ không có gì đáng lo nữa?”

Dù sao thì hiện tại Nhiễm Hàn không cảm nhận được trong cơ thể có một tia sát khí nào.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 282: Chương 282



Diệp Hoan nói: “Vâng, chỉ có sư huynh nhận chủ với Không Gian La Bàn mới có thể hoàn toàn giải quyết chuyện sát khí nhập thể.”

Nhiễm Hàn giao sổ tay sử dụng không gian cho sư muội, cho cô chọn: “Sư muội, lựa chọn loại khế ước lời thề nào cũng được, nếu hai loại khiến em an tâm hơn, anh đều đồng ý, quyền quyết định ở em.”

Anh không nhịn được dặn dò: “Sư muội, chuyện không gian quá đỗi thần kỳ, sau này đừng tin tưởng người khác, nói cho người khác biết như vậy. Chúng ta là sư huynh muội, anh sẽ không có ý xấu với em, không có nghĩa người khác không có. Em quên chuyện Hình Hải rồi?”

Theo Nhiễm Hàn, sư muội là một cô gái mềm lòng, không nỡ sư huynh bị đày đọa, thà tiết lộ bảo vật cũng phải cứu anh. Xem ra anh nợ sư muội, cả đời này cũng không trả hết. Cho nên bất luận là lời thề nào, Nhiễm Hàn đều có thể đồng ý, chỉ cần không gây hại tới sư muội là được.

“Sư huynh, em cũng không ngống, sao lại nói cho người khác biết? Ngay cả ba mẹ em cũng chưa từng nói, cũng chưa từng nói với sư phụ. Chỉ cho công pháp truyền thừa của không gian cho mọi người…Không phải em sợ anh xảy ra chuyện nên mới cứu anh sao? Nếu không em còn đang chần chừ đấy.”

Nhưng Nhiễm Hàn biết sư muội vô cùng tin tưởng anh, mới làm hết tất cả cho anh. Điều này khiến trong lòng Nhiễm Hàn chảy qua một dòng ấm áp, vừa ấm vừa bỏng. Loại cảm giác tới đột ngột này khiến Nhiễm Hàn không biết làm sao, còn tưởng tìm mình có vấn đề.

Diệp Hoan nhìn hai loại khế ước lần nữa, nghĩ cô và sư huynh lại không nảy sinh tình cảm, chắc chắn lựa chọn loại thứ hai. Dù sao chỉ cần không thể gây hại cho nhau là được, còn sau này cô và sư huynh có tìm bạn đời cho mình không, chuyện sau này sau này tính.

Thế nhưng Nhiễm Hàn nghĩ nhiều, anh cảm thấy bảo vật Không Gian La Bàn này đã ràng buộc anh và sư muội với nhau, điều này đối với anh là chuyện tốt, đối với sư muội có lẽ là phiền phức. Tuy Nhiễm Hàn chưa từng suy nghĩ chuyện kết hôn sinh con, cũng biết qua mấy năm nữa, có thể sư muội sẽ xuất giá.

Nếu sư muội xuất giá, anh phải tránh hiềm nghi, không tiện dùng chung một không gian với sư muội.

*

Thế là Nhiễm Hàn hỏi: “Sư muội, nếu Không Gian La Bàn đã trị khỏi thân thể của anh, còn có thể giải trừ ràng buộc không, nếu sư muội không yên tâm, có thể xóa phần ký ức này của anh.”

Nhiễm Hàn cho rằng Không Gian La Bàn là bảo vật gia truyền của sư muội, đó chính là vật phẩm cá nhân của riêng sư muội, không cần phải cho anh. Nếu Không Gian La Bàn đã trị khỏi cho anh, anh không cần phải chiếm mối hời này. Nếu có thể giải trừ ràng buộc, xóa ký ức của anh, đối với sư muội mà nói sẽ tốt hơn.

Diệp Hoan nghe sư huynh nói xong, buông xuống sự chần chừ và lo lắng trước đây, cười nói: “Sư huynh, Không Gian La Bàn chỉ tạm thời trị khỏi thân thể của anh, anh đã quên anh là sát thể trời sinh sao, sau này cơ thể vẫn sẽ tiếp tục sản sinh sát khí, chỉ có Không Gian La Bàn có thể tùy thời hấp thu sát khí sản sinh trên người anh, giúp anh tiếp tục giữ trạng thái khỏe mạnh. Nếu gỡ bỏ ràng buộc, không biết khi nào, có lẽ anh còn sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm như hôm nay…”

Người với người khác nhau, không phải tất cả mọi người đều giống Hình Hải, bởi vì dòm ngó bảo vật gia truyền của người khác mà gây hại cho họ. Có lẽ sư huynh không phải người như thế. Hơn nữa bây giờ đã để sư huynh nhận chủ, có lo lắng thêm cũng vô dụng, cùng lắm thì cược một lần, cược nhân phẩm sư huynh tốt; hơn nữa Diệp Hoan tin khế ước lời thề của không gian. Nếu không gian đã nhắc tới, chắc chắn hữu dụng, có thể ràng buộc hành vi của sư huynh.

Diệp Hoan là người rộng lượng, nghĩ như vậy, kỳ thật chuyện không phức tạp như thế, nên thế nào thì thế ấy.

Diệp Hoan tiếp tục nói: “Sư huynh, để cơ thể của anh luôn khỏe mạnh, chúng ta nên tiến hành khế ước lời thề đi.”

Nhiễm Hàn cười khổ nói: “Xem ra anh phải chiếm tiện nghi của sư muội rồi. Nếu đã như vậy thì anh ký khế ước lời thề. Sau này nếu sư muội cảm thấy bất tiện, có thể tùy thời giải trừ trạng thái nhận chủ của anh.”

Diệp Hoan: Chiếm tiện nghi? Sư huynh nói vậy nghe có nghĩa khác.

Sau đó Diệp Hoan lấy sách khế ước không gian ra, để sư huynh ký loại khế ước thứ hai, có thể không gây hại cho nhau, cùng sử dụng không gian.

Ký khế ước xong, bởi vì Diệp Hoan lo lắng người bên ngoài sẽ lo lắng, cuối cùng sẽ gọi điện thoại cho hai vị sư phụ. Cho nên họ nên ra ngoài sớm một chút.

Diệp Hoan: “Sư huynh, chúng ta quay lại trước. Đánh tiếng với Nguyên tiền bối và Liễu Nguyên sư huynh rồi vào thăm dò nơi này.”

“Em nói đúng, vậy ra ngoài trước một chuyến.” Nhiệm vụ của Nhiễm Hàn chính là thăm dò nơi này, chưa hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn không thể quay về.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 283: Chương 283



Diệp Hoan càng tinh thông với trận pháp cổ, cô đưa sư huynh ra khỏi trận pháp, nhìn thấy Liễu Nguyên sư huynh đứng bên ngoài đợi họ.

Đợi hai người đi ra, Liễu Nguyên sư huynh kinh hỉ nói: “Cuối cùng mọi người cũng ra rồi.”

Đợi sau khi Diệp Hoan biến mất, Liễu Nguyên mới sợ, nếu Diệp Hoan không tìm được Nhiễm Hàn sư huynh, còn mắc kẹt vào trong, một lúc tổn thất hai đồ đệ của Huyền Nhất Môn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ liệu có trách tội anh ta không?

Bây giờ nhìn thấy hai người bình an quay lại, cuối cùng Liễu Nguyên cũng thở phào: “Đúng rồi, Nguyên tiền bối sợ mọi người không ra được, đã đi gọi điện thoại cho Hành Vân đạo trưởng, bây giờ em đi gọi ông ấy lại.”

Bởi vì ở đây tín hiệu không tốt, gọi điện thoại phải ra ngoài gọi.

Liễu Nguyên sư huynh gọi Nguyên tiền bối quay lại, Nguyên tiền bối thấy Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không gặp phải nguy hiểm mới thảo luận chuyện liên quan tới nghĩa địa.

Nhiễm Hàn kể lại những gì anh đã gặp phải: “Bên trong cũng là thông đạo cơ quan, so với bên ngoài, cơ quan bên trong có thể khó hơn, có thể là thông tới nơi của mộ chính. Nhìn từ trận pháp, có thể nơi này là một nghĩa địa của người trong huyền học…”

Sau khi Nguyên tiền bối nghe xong, trong lòng lại đang nghĩ: Hai người không hổ là xuất thân từ Huyền Nhất Môn, xem ra Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đều rất có bản lĩnh, đi vào thế mà lại còn có thể bình an đi ra. Nếu ông ấy gặp những tình huống như thế, cũng chưa chắc sẽ không bị thương.

Diệp Hoan cũng có hứng thú với cổ mộ, nhưng cô biết ba mẹ lo lắng cho cô, nếu đã bình an tìm được sư huynh, cô nên quay về sớm một chút thì hơn, đỡ cho người nhà lo lắng cho cô.

Đợi Nhiễm Hàn giải thích tình huống bên trong với Liễu Nguyên và Nguyên tiền bối, nghe sư muội nói phải đi, anh lập tức nói: “Anh đưa em lên xe trước.”

Đợi lên xe, Nhiễm Hàn mới nói: “Vốn dĩ sư muội đặc biệt tới tìm anh, anh nên đưa sư muội về, nhưng ở đây vẫn chưa xong việc, anh tạm thời không thể về được.”

Diệp Hoan vội vàng nói: “Sư huynh, em tự về là được rồi. Tới nơi sẽ gọi điện thoại cho anh. Phải rồi, sư huynh, em đã mở quyền của anh, sau này anh cũng có thể tiến vào không gian mọi lúc, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm hoặc chuyện không giải quyết được, có thể vào không gian nấp hoặc tìm cách giải quyết. Sư huynh, đợi trở về, em tìm sách của trận pháp cổ thất truyền cho anh, anh cần có thể đọc…”

Đối mặt với lời dặn dò ân cần của sư muội, Nhiễm Hàn cảm thấy có nói nhiều lời mấy cũng không thể bày tỏ sự biết ơn của anh. Sau này anh nên dùng hành động để chứng minh. Ơn tình sư muội giúp đỡ anh, anh sẽ ghi nhớ cả đời.

Từ nhỏ Nhiễm Hàn đã sống thiếu thốn tình thân, nhưng anh ấy lại là người trọng tình cảm, ai đối tốt với anh ấy, anh ấy đều nhớ trong lòng, sẽ đối xử với người đó tốt hơn.

Nhiễm Hàn đưa Diệp Hoan tới bến xe ở huyện, mua vé xe cho cô, lại mua trái cây và đồ ăn vặt ở cửa hàng gần bến xe cho cô, bảo Diệp Hoan ăn trên đường.

Sau khi Nhiễm Hàn tiễn sư muội lên xe: “Sư muội, đi đường chú ý an toàn.”

Cuối cùng Diệp Hoan cũng giải quyết xong chuyện của sư huynh, nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Sư huynh, anh yên tâm làm việc, em tới nơi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Đợi sau khi xe xuất phát, Diệp Hoan vẫy tay tạm biệt Nhiễm Hàn. Sau đó gọi điện thoại cho ba, nói: “Ba, vấn đề bên phía sư huynh đã giải quyết xong, con lập tức về ngay.”

Lục Vân Triết nhận được điện thoại của con gái mới yên tâm: “Quay về thì tốt, con ra ngoài một mình, ba thật sự không yên tâm.”

Vốn dĩ Diệp Hoan nên xuống xe sẽ báo bình an cho ba ngay, nhưng cô sợ sư huynh gặp nguy hiểm nên quên mất.

Cuối cùng Lục Vân Triết cũng trải nghiệm được cảm giác bất an thấp thỏm cả ngày khi con gái ra ngoài. Ông ấy không nhịn được nghĩ vấn đề con gái gả đi. Nếu con gái lấy chồng, nên tìm nhà chồng gần một chút. Nếu gả quá xa, ông ấy và vợ chắc chắn không yên tâm.

Sau khi quay về, Diệp Hoan theo lịch đi học. Lần này cô bỗng nhiên xin nghỉ, lại khiến rất nhiều bạn học để ý. Bạn học hỏi cô, Diệp Hoan chỉ nói trong nhà có chuyện. Trận phong ba này qua đi rất nhanh.

Vấn đề bên Nhiễm Hàn khá phức tạp, khiến anh ngay cả thời gian nghiên cứu điển tịch không gian cũng không có. Nhưng có thư tịch trận pháp cổ do sư muội cho anh giúp anh thăm dò cổ mộ khác tiện hơn nhiều.

Cho tới sau khi Nhiễm Hàn phá giải tất cả trận pháp của cổ mộ, xác nhận không có nguy hiểm, giao vấn đề nghiên cứu cổ mộ cho chuyên gia liên quan mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 284: Chương 284



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nhiễm Hàn không về Bắc Kinh mà đặc biệt quay về sư môn một chuyến, nói chuyện sư muội giải quyết sát thể bẩm sinh giúp anh cho sư phụ và sư thúc nghe. Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ kiểm tra thân thể của Nhiễm Hàn, xác nhận không có một tia sát khí nào tồn tại mới tin lời anh nói. Họ tìm cách nhiều năm như thế, đều không giải quyết triệt để, không ngờ Diệp Hoan lại giải quyết được.

Nhưng chỉ cần có thể giải quyết sát thể bẩm sinh của Nhiễm Hàn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ rất vui.

Nhưng Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ đều vô cùng tò mò: “Sư muội con giải quyết giúp con bằng cách nào?”

Nhiễm Hàn không thể tiết lộ chuyện không gian, anh đã nghĩ xong cách ứng phó: “Sư muội tìm được công pháp phù hợp cho con tu luyện, sau này sư phụ và sư thúc không cần lo lắng cho cơ thể của con nữa.”

“Công pháp gì? Có thể để chúng ta xem thử không?”

Nhiễm Hàn đã quên sư phụ và sư thúc đều có tinh thần nghiên cứu vượt trội. Bởi vì bí mật của mình, anh ấy đỏ mặt: “…”

Anh ấy không thể trả lời, chỉ đành im lặng.

Không ngờ sự im lặng của anh ấy khiến Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ nghĩ lệch. Họ cho rằng Diệp Hoan tìm cho Nhiễm Hàn công pháp tà môn, ví dụ như công pháp âm dương hòa hợp. Trước đây Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ không nghĩ theo hướng đó, nhưng có lẽ công pháp tà môn hữu dụng hơn. Nếu thật sự là loại công pháp đó, đồ đệ không tiện nói ra cũng “có thể tha thứ”.

Kỷ sư phụ: “Con và sư muội con…”

Nhiễm Hàn: “Bọn con có ràng buộc.”

Nhiễm Hàn trả lời vô cùng nghiêm túc. Đồ đệ hai bên không nói rõ ràng khiến hai bên đều hiểu lầm ý của đối phương.

Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ cho rằng hai đồ đệ có ý với nhau mới cùng tu luyện loại công pháp đó, giải quyết vấn đề sát thể bẩm sinh của Nhiễm Hàn.

Hành Vân đạo trưởng vui mừng cười nói: “Nếu con và Diệp Hoan đã có ước định, sau này phải đối xử tốt với con bé, sư muội của con đã hi sinh rất lớn vì con rồi.”

Nhiễm Hàn nghĩ ngợi, sư muội cho quyền sử dụng không gian cho anh, không phải là hi sinh rất lớn sao. Anh gật đầu đảm bảo: “Sư phụ, người yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ đối xử tốt với sư muội.”

Kỷ sư phụ nghe Nhiễm Hàn hứa, biết sư điệt là người nói lời giữ lời, sau này tuyệt đối sẽ không cô phụ Diệp Hoan. Nếu hai người có ý, thích đối phương, sau này kết thành lương duyên, ông ấy và sư huynh yên tâm rồi. Với đứa trẻ cô độc và không giỏi ăn nói như Nhiễm Hàn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ đều lo lắng sau này anh không tìm được bạn đời. Nhưng nếu bạn đời của Nhiễm Hàn là Diệp Hoan, họ chỉ có tán thành. Hai đứa trẻ đều là họ nhìn trưởng thành, đều là đứa trẻ ngoan, sau này ở bên nhau tuyệt đối không tệ được.

Kỷ sư phụ định sau này sẽ thương lượng với sư huynh, xem khi nào đi gặp mặt ba mẹ Diệp Hoan, nhắc chuyện của hai đứa, chốt cho họ trướng, đợi sau khi Diệp Hoan tốt nghiệp, để hai đứa sớm kết hôn.

Nhiễm Hàn tưởng đã giải thích rõ với sư phụ và sư thúc, sau khi về Bắc Kinh, đặc biệt tìm người lấy kinh nghiệm, nên làm sao đối xử tốt với con gái.

Mà người nhiễm Hàn lĩnh giáo là Liễu Nguyên nói nhiều, Liễu Nguyên nghe Nhiễm Hàn sư huynh lĩnh giáo với anh ta cách đối tốt với con gái, cười khà khà hỏi: “Nhiễm Hàn sư huynh, có phải thấy Diệp Hoan sư muội chạy tới cứu anh, anh cảm động rồi không? Em đoán được hai người sư huynh sư muội, tuyệt đối có thể phát triển thành tình cảm. Nhưng tính cách của anh hơi trầm, quả thật không biết lấy lòng ai. Anh yên tâm đi, có em đây, tuyệt đối sẽ có thể chinh phục được Diệp Hoan sư muội…”

Nhiễm Hàn nghe Liễu Nguyên nói nhảm, lập tức giải thích: “Tôi và sư muội không giống như cậu nói…”

“Em biết, các anh là sư huynh muội.” Liễu Nguyên thầm nói chính vì là sư huynh muội, Nhiễm Hàn sư huynh mới chiếm ưu thế, sớm hành động, nhanh chóng chinh phục Diệp Hoan sư muội.

Ở trong mắt Liễu Nguyên, Nhiễm Hàn sư huynh không giỏi bày tỏ, tính cách trầm. Nhưng anh giỏi hành động, chỉ cần tốn chút tâm sức, có lẽ có thể chinh phục được Diệp Hoan sư muội. Dù sao thì sư huynh muội có nền tảng tình cảm, có lẽ càng dễ theo đuổi mới đúng.

Diệp Hoan sư muội tốt biết bao, có tài còn có sắc, Nhiễm Hàn sư huynh cũng không kém, hai người quả thật là trời sinh một cặp.

Dựa theo suy nghĩ của mình, Liễu Nguyên nói với Nhiễm Hàn rất nhiều chiêu theo đuổi con gái, ví dụ cần thường xuyên đưa con gái ra ngoài ăn cơm, xem phim, hoặc là ra ngoài đi chơi, còn phải thường xuyên tặng quà cho con gái, ví dụ quần áo, trang sức, còn ví dụ bình thường phải quan tâm sư muội nhiều hơn, ví dụ trời lạnh trời nóng nhắc nhở cô mặc thêm hay mặc ít quần áo…

Sư muội cũng không phải người ngoài, Liễu Nguyên cũng không muốn tiết kiệm giúp Nhiễm Hàn, đưa ra ý kiến nói: “Lần này sư muội giúp anh nhiều, chi bằng anh mua món trang sức tặng cho em ấy, con gái đều thích những thứ đó, chắc chắn Diệp Hoan sư muội cũng thích.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 285: Chương 285



Tặng trang sức cho sư muội? Nhiễm Hàn chưa từng tiếp xúc với những thứ này, đâu biết nên mua gì tặng sư muội. Thế là Liễu Nguyên góp ý nói: “Em thấy giá vàng tăng lên từng năm, anh có thể mua cho Diệp Hoan sư muội vài bộ trang sức vàng, có thể giữ giá. Còn có trang sức phỉ thúy, bạch ngọc, những thứ đó con gái đều thích, anh cũng có thể mua tặng cho em ấy.”

Còn vì sao Liễu Nguyên biết những chuyện này, vẫn là nhờ phúc của họ hàng trong nhà. Bởi vì nhà anh ta cô dì không ít, thường xuyên chụm lại thảo luận chủ đề này, anh ta cũng nghe được vài lần, bây giờ đều truyền thụ cho Nhiễm Hàn sư huynh.

Kết quả đợi Nhiễm Hàn đến quầy trang sức hỏi thăm, lại được nhân viên bán hàng chào hàng, anh mua mấy bộ trang sức cho Diệp Hoan. Có vàng, có phỉ thúy. Bởi vì đều là nữ nhân viên đề cử, kiểu dáng lại rất mới mẻ khác lạ, khá thích hợp cho các cô gái trẻ đeo. Nhiễm Hàn thấy thuận mắt, hào phóng mua.

Nhiễm Hàn mua trang sức nhưng anh cũng không biết những kỹ xảo theo đuổi con gái đó, trực tiếp hẹn Diệp Hoan ra ngoài ăn cơm, ăn xong trực tiếp tặng trang sức cho cô.

Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh tặng cô nhiều trang sức như thế cũng ngây người.

“Sư huynh, đây đều là tặng cho em?” Diệp Hoan cảm thấy vô cùng khó tin. Sao sư huynh lại nghĩ tới tặng trang sức cho cô, còn tặng nhiều như vậy? Điểm này không giống cách làm của sư huynh.

Nhiễm Hàn gật đầu nói thật: “Đều tặng cho sư muội đấy. Lần trước may nhờ sư muội giúp anh, em đã trị khỏi sát thể bẩm sinh của anh, còn cho anh có được lợi ích lớn như thế, anh cũng không biết nên cảm ơn em thế nào. Anh hỏi Liễu Nguyên, cậu ta nói con gái đều thích trang sức, bảo anh mua trang sức tặng cho em.”

Diệp Hoan bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, cho dù anh tặng trang sức cho em, cũng không cần tặng một lúc nhiều như vậy, nhiêu đây tốn bao nhiêu tiền chứ?”

Diệp Hoan thích trang sức nhưng cô cũng không phải người theo đuổi hư vinh, thật sự không dùng được nhiều trang sức như vậy. Hơn nữa bản thân cô cũng trữ không ít trang sức vàng, thật sự không cần sư huynh hao tâm quá nhiều. Diệp Hoan cảm thấy tốn mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí trăm vạn mua trang sức có hơi lãng phí, trừ phi trang sức có khả năng tăng giá trị cao.

Diệp Hoan tò mò mở hộp trang sức ra xem, có tận ba bộ trang sức, còn có một bộ trang sức phỉ thúy xanh táo, thậm chí có trang sức ngọc lục bảo đẹp hơn. Thực ra Diệp Hoan cũng không hiểu lắm, nhưng cô cảm thấy sư huynh không coi trọng tiền bạc, nói không chừng cứ thấy đắt là mua. Trang sức vàng và trang sức phỉ thúy rất phù hợp để cô gái trẻ đeo, kiểu dáng của trang sức ngọc lục bảo hơi đứng tuổi chút, thích hợp cho phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ổn trọng chín chắn hơn đeo.

Diệp Hoan chỉ vào trang sức ngọc lục bảo hỏi: “Sư huynh, sao anh mua bộ này?” Theo lý mà nói lúc sư huynh mua trang sức có lẽ sẽ hỏi nhân viên bán hàng, người ta biết anh tặng cho cô gái trẻ, có lẽ sẽ không đề cử loại này, nhìn mấy bộ trước mặt là có thể nhìn ra.

Nhiễm Hàn: “Bộ này đắt nhất.”

Quả nhiên như cô nghĩ.

Diệp Hoan nghe xong, cạn lời hỏi: “Sư huynh, có phải anh đã tiêu hết tiền rồi không, đều mua trang sức cả rồi?”

Nhiễm Hàn thành thật lắc đầu: “Không có, vẫn còn. Anh giữ số tiền đó không dùng, chi bằng mua chút trang sức mà em thích cho em.”

Diệp Hoan lo lắng thay sư huynh: “Sư huynh, cho dù em thích, anh tặng em một bộ là được, thật sự không cần tặng cho em nhiều như vậy. Anh không góp chút tiền cưới vợ, sau này làm sao cưới vợ?”

Tiền cưới vợ, đó là gì? Anh còn chưa từng suy nghĩ chuyện kết hôn. Nhiễm Hàn không hề lo lắng nói: “Chúng ta muốn kiếm tiền rất dễ, tiền đều để trong ngân hàng cũng không dùng, chi bằng mua thành đồ vật cho em.”

Diệp Hoan đã coi sư huynh như người nhà, đặc biệt hai người cùng lập khế ước không gian, cô vô hình cảm thấy quan hệ với sư huynh gần thêm một bước, cô thật sự bận lòng cho tương lai của sư huynh. Với tính cách này của anh ấy, tiêu tiền không có tính toán, thật sự nên sớm tìm một người quản anh ấy.

“Sư huynh, em biết anh muốn tặng trang sức cho em, em giữ lại một bộ là được, còn lại anh trả lại đi.”

Nhiễm Hàn biết sư muội muốn tiết kiệm tiền giúp anh, trực tiếp từ chối: “Mua rồi thì mua rồi, đâu có chuyện cho trả hàng? Những thứ này em đeo trước, sau này có món nào thích, anh lại mua cho em.”

Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Sư huynh, anh đừng mua cho em nữa, em mới vào năm nhất, trường học người ta không cho đeo trang sức.” Cô sợ sau này sư huynh thường xuyên làm như vậy, vội vàng đưa ra ý kiến: “Nếu sư huynh giữ tiền không dùng, chi bằng mua thành nhà đi.”

Sở dĩ Diệp Hoan muốn mua nhà đầu tư, là bởi vì cô trải qua kiếp trước, biết giá nhà của thành phố S sau mấy năm, rất nhanh được người vùng ngoài xào lên, giá nhà bắt đầu tăng vèo vèo. Thủ đô thân là trung tâm kinh tế chính trị của quốc gia, sau này giá nhà chắc chắn chỉ cao không thấp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 286: Chương 286



Đối với những người vùng ngoài vào thành phố hoặc thủ đô như họ mà nói, có thể sắm nhà ở thành phố tuyệt đối rất hãnh diện, có thể tăng giá trị. Diệp Hoan biết sư phụ đã định để lại nhà cho cô, chẳng qua đó là nhà của sư phụ, không phải do cô tự kiếm được, dựa vào bản lĩnh của mình mua nhà cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

“Mua nhà, không phải có nơi ở rồi sao?” Nhiễm Hàn từ nhỏ lớn lên ở sư môn, coi sư bá và sư thúc là người thân, đều không khách sáo với họ. Dù sao thì sư thúc cho ở, anh tạm thời sẽ ở chỗ của sư thúc. Sau này nếu sư muội cần nhà, anh tìm nơi khác ở, có lẽ khi đó anh đã về môn phái rồi.

“Đó không phải là nhà chúng ta tự mua, không giống. Sư huynh anh nghe em, cũng mua một căn nhà đi.” Diệp Hoan có lý niệm khác với Nhiễm Hàn, có nhà mới gọi là nhà. Sống ở căn nhà do mình mua vững vàng hơn không nói, sau này cô còn muốn đón ba mẹ Diệp tới, chắc chắn cũng phải có chỗ ở, mua nhà là điều cần thiết.

Nếu sư muội đã nói vậy, bây giờ Nhiễm Hàn xếp sư muội trước cả bản thân mình đương nhiên sẽ nghe theo: “Được, lần sau lúc em mua nhà, anh cũng mua một căn, hai chúng ta tốt nhất mua gần nhau chút, sau này có chuyện liên lạc cũng tiện.”

Điều này Diệp Hoan không bài xích, lập tức đồng ý: “Vâng, sư huynh để tiền lại, sau này đừng tiêu lung tung, để đó mua nhà.”

“Được.” Nhiễm Hàn nói: “Anh nghe theo sư muội, sẽ không tiêu tiền lung tung nữa. Nhưng trang sức mua lần này em phải nhận, nếu không anh giữ lại cũng vô dụng.”

Trong đời anh chỉ thân quen với một cô gái, người này chính là sư muội. Nếu sư muội không nhận trang sức, anh không muốn trả, thật sự không biết tặng cho ai.

Diệp Hoan nhìn mấy bộ trang sức, chỉ đành bất đắc dĩ nhận. Cô định nếu sau này sư huynh tìm sư tẩu cho cô, cô có thể để lại bộ đắt nhất tặng cho sư tẩu. Bởi vì bốn bộ khác cộng lại cũng chưa chắc đáng tiền bằng bộ đó.

Từ sau khi tìm được mẹ ruột, bởi vì lo lắng cho mẹ ruột, cho nên Diệp Hoan nhờ ba ruột xin chuyển thành sinh viên ngoại trú. Cô không trả giường ở trường, định thi thoảng qua đó ở. Nếu như vậy, buổi tối khá tiện cho cô tu luyện hoặc vào không gian làm chuyện khác.

Bởi vì định mua một căn nhà nữa, dạo gần đây Diệp Hoan khá cố gắng, dành thời gian vẽ bùa. Dù sao thì trong phòng bùa không gian, chu sa, giấy bùa, bút bùa đều không thiếu, cô muốn vẽ thêm bùa, kiếm thêm tiền, nhanh chóng mua nhà.

Diệp Hoan cố gắng, Nhiễm Hàn cũng đang cố gắng, bởi vì sát thể bẩm sinh của anh, những năm nay chịu đựng không ít dày vò. Anh không trách mình xui xẻo, mang phải một thân thể quái dị như vậy, mà cảm thấy mình học không đủ nhiều nên mới không có cách giải quyết vấn đề của mình. Vì vậy, Nhiễm Hàn dưới sự cho phép của Diệp Hoan, cũng thường tới không gian nghiên cứu các loại điển tịch mà không gian lưu lại.

Thư tịch mà Diệp Hoan tặng cho hai vị sư phụ lúc trước chỉ là một phần của hệ thống khá kinh điển, còn là Diệp Hoan chép ra, chứ không phải nguyên bản. Bởi vì Diệp Hoan không muốn phá hoại truyền thừa không gian, nếu có một ngày cô không còn nữa, hi vọng truyền thừa của không gian có một ngày còn có thể có người kế thừa.

Trong không gian có rất nhiều sách, Diệp Hoan không lấy ra cho người khác xem. Chung quy là vì cô không muốn để lộ quá nhiều, cho dù là đối với sư phụ, cô cũng che giấu. Nhưng từ sau khi Nhiễm Hàn có thể vào không gian, không cần Diệp Hoan nói, đã lộ rồi.

Nhiễm Hàn có thể hiểu sư muội, nếu anh có được không gian cũng sẽ thận trọng đối đãi, sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết. Bây giờ sư muội có thể để anh ràng buộc không gian đã là ban ơn rất lớn. Nhiễm Hàn coi không gian là địa bàn của sư muội, nếu anh làm gì đều phải hỏi sư muội một tiếng trước.

Diệp Hoan rất ít khi ở trong không gian, ngược lại không có cấm địa, Diệp Hoan giới thiệu không gian cho sư huynh, để anh tùy ý dạo, đọc sách cũng là tùy ý đọc.

Đợi Nhiễm Hàn đọc tới sát thể bẩm sinh còn có một loại công pháp, lại đọc được công pháp có hậu di chứng. Nhiễm Hàn đã hiểu tâm ý của sư muội, âm thầm ghi nhớ trong lòng, định sau này ngoài sư phụ và sư thúc, chuyện gì cũng lấy sư muội làm đầu.

Không đợi Diệp Hoan góp đủ tiền mua nhà, Diệp Hoan lại nhận được món quà giá trị lớn của sư huynh, một quyển sổ hồng, chủ nhà viết tên của cô.

“Sư huynh, sao anh lại mua nhà cho em rồi, em không nói tự mua sao?” Lần này Diệp Hoan thật sự bất lực. Cô cũng đoán được tâm lý của sư huynh, đại khái là cảm thấy hưởng ké của mình, mới mua này mua kia tặng cho cô.

“Sư muội, em vì anh làm quá nhiều chuyện, để anh nhận được lợi ích, anh không làm chút gì đó cho em, trong lòng không thoải mái. Em đối tốt với anh, anh đối tốt với em không phải nên sao? Hơn nữa chúng ta là sư huynh muội, vốn dĩ anh nên chăm sóc em. Anh mua tổng cộng hai căn nhà, là hai căn tứ hợp viện sát nhau, đây là một căn trong đó, sau này chúng ta có thể làm hàng xóm.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 287: Chương 287



Nếu Diệp Hoan đã hiểu sư huynh muốn bù đắp cho cô, vậy cô chỉ đành không khách sáo nhận sổ hồng. Bởi vì nếu cô không nhận, đoán rằng trong lòng sư huynh cũng khó chịu. Bởi vì họ giống nhau, đều không muốn nợ người khác quá nhiều.

Nói thật, Diệp Hoan cảm thấy trước đây sư huynh đối xử rất tốt với cô, nhưng từ sau khi cô giúp sư huynh, sư huynh càng tốt với cô hơn, vừa tặng trang sức vừa tặng nhà, đúng là không coi cô là người ngoài. Có một sư huynh như vậy, trong lòng Diệp Hoan rất ấm áp, cảm thấy cực kỳ ấm lòng.

Thật ra từ sau khi hai người dùng không gian, Diệp Hoan thật sự từng cân nhắc một ý nghĩ: Nếu sư huynh và cô ghép thành một cặp, kỳ thực quá thích hợp. Bởi vì họ là sư huynh muội đồng môn, có nền tảng tình cảm; hơn nữa cùng sử dụng không gian, không cần lo lắng sau khi mỗi người kết hôn sẽ có vấn đề bất tiện.

Diệp Hoan cũng có ảo tưởng đối với tình yêu, hi vọng sau này tìm được một người đàn ông tốt với cô, có thể ở bên nhau lâu dài. Thật ra cô cảm thấy sư huynh cũng thỏa mãn điều kiện này.

Nhưng Diệp Hoan không phải người chủ động theo đuổi đàn ông, muốn để cô chủ động thảo luận với sư huynh rằng họ có thể ở bên nhau không, cô sẽ khó mà mở lời. Nhưng để Nhiễm Hàn chủ động tỏ tình, đoán chừng còn khó hơn Diệp Hoan chủ động tỏ tình, bởi vì anh vốn không sáng dạ, chưa từng nghĩ tới chuyện ở phương diện này.

Nhưng không cần Diệp Hoan và Nhiễm Hàn suy nghĩ, hai vị sư phụ đã suy nghĩ chung thân đại sự cho họ rồi. Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ đã đang trên đường tới Bắc Kinh, định thương lượng với hai đồ đệ, hỏi họ có phải nên đính hôn trước, có thể đợi Diệp Hoan tốt nghiệp đại học rồi kết hôn.

Lần trước Nhiễm Hàn im lặng không nói khiến hai vị sư phụ hiểu lầm, hai người còn cho rằng Diệp Hoan vì giúp Nhiễm Hàn đã tu luyện loại công pháp âm dương hòa hợp đó. Bởi vì hai người biết Nhiễm Hàn sẽ không nói dối, có thể khiến anh không nói ra lời chắc chắn là chuyện khó nói. Chẳng trách họ nghĩ sai.

*

Sau khi Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ tới Bắc Kinh, họ trực tiếp tới chỗ ở của Nhiễm Hàn. Lúc này Diệp Hoan còn chưa biết hai vị sư phụ tới, càng không biết mục đích của họ.

Kỷ sư phụ có giữ chìa khóa nhà, không cần đợi Nhiễm Hàn về, họ có thể vào nhà ngay.

Sau khi tan làm, Nhiễm Hàn kinh ngạc: “Sư phụ, sư thúc, sao hai người lại đột nhiên tới đây, có chuyện sao?”

Kỷ sư phụ cười nói: “Còn không phải vì chuyện của con và sư muội con.”

“Chuyện của con và sư muội? Chuyện gì ạ?” Nhiễm Hàn thật mờ mịt.

Hành Vân đạo trưởng nói: “Không phải con nói sư muội con đã giúp con sao, dùng cách đặc biệt?”

Nhiễm Hàn gật đầu. Đúng, nhưng sư phụ chỉ chuyện gì?

Hành Vân đạo trưởng: “Chúng ta cho rằng hai con có ý, muốn tới cho hai con đính hôn.”

Ông ấy và sư đệ thật sự hi vọng hai đồ đệ có thể kết hôn với nhau, sau này chăm sóc lẫn nhau, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ cần hai đồ đệ vui là được. Vốn dĩ lần này họ cho rằng hai đồ đệ nảy sinh tìm cảnh, Diệp Hoan mới nguyện ý cứu Nhiễm Hàn, lẽ nào không phải như họ nghĩ? Vậy vì sao Nhiễm Hàn không nói rõ?

Tuy Nhiễm Hàn không rành quan hệ giữa người với người, nhưng anh nghe hiểu ý của sư phụ. Nhiễm Hàn m.ô.n.g lung, không biết vì sao sư phụ nói như thế. Để anh kết hôn với sư muội, vì sao, sư muội nguyện ý sao?

Nhiễm Hàn nói thẳng: “Sư phụ, quan hệ giữa con và sư muội rất tốt, nhưng vẫn chưa tới mức đính hôn.”

Chuyện mà sư phụ nhắc tới, Nhiễm Hàn không bài xích trong lòng. Hiện giờ bảo anh ấy làm gì cho sư muội, đoán chừng anh ấy đều nguyện ý.

Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng nhìn nhau, hiểu có lẽ họ đã hiểu lầm, nhưng vẫn muốn hỏi rõ, không thể gây ra trò cười thêm.

Kỷ sư phụ hỏi: “Vậy ngày đó con nói sư muội con dùng công pháp đặc biệt cứu con?”

Nhiễm Hàn hỏi: “Sư thúc, thế này có vấn đề gì sao?”

“Ta và sư phụ con cho rằng các con dùng loại công pháp kia.” Kỷ sư phụ ho khan hai tiếng che đậy sự ngại ngùng trong lời nói.

Nhưng Nhiễm Hàn không nghĩ đến cùng một điểm với hai vị sư phụ, anh ấy hỏi: “Sư phụ chỉ loại công pháp nào?”

Kỷ sư phụ nói: “Chính là loại công pháp nam nữ cùng tu luyện.”

Nhiễm Hàn không muốn làm xấu danh dự của sư muội, vội vàng phủ nhận: “Sư thúc, chúng con không tu luyện loại công pháp đó. Còn là công pháp gì, bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể nói cho sư phụ và sư thúc. Nhưng quả thật sự muội đã vì con làm không ít chuyện, cả đời này của con cũng không trả hết.”

Kỷ sư phụ: “Hôm đó thấy con ngại nói, khiến ta và sư phụ con hiểu lầm.”

Để nhanh chóng lướt qua chủ đề ngượng ngùng vừa nãy, Kỷ sư phụ vội nói: “Nếu con cảm thấy không trả hết tình của sư muội con, chi bằng sống với con bé, sau này chăm sóc con bé cả đời.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 288: Chương 288



Nhiễm Hàn là do sư huynh ông ấy đích thân nuôi lớn, phẩm tính có thể đảm bảo. Tuy anh không thích nói chuyện nhưng cũng biết đối xử tốt với người khác, biết âm thầm quan tâm. Nếu có anh ấy ở bên đồ đệ Diệp Hoan, Kỷ sư phụ càng an tâm.

Thực ra người trong huyền học như họ, rất nhiều đều vì sợ chịu sự trừng phạt ngũ tệ tam khuyết, căn bản sẽ không tìm bạn đời. Bởi vì sợ nửa còn lại và con cái cũng sẽ bị liên lụy. Bình thường họ sẽ ra ngoài nhận đồ đệ, truyền thừa những gì đã học. Giống như Hành Vân đạo trưởng đều nhận đồ đệ ở bên ngoài, cả đời không kết hôn. Mà Kỷ sư phụ từng kết hôn, nhưng lại không bảo vệ được vợ con.

Nếu hai người đều là người trong huyền học, tương đối mà nói sẽ đỡ hơn. Ít nhất hai người có tiếng nói chung, có thể cùng tu luyện, có khó khăn cùng nhau giải quyết…Nhưng bởi vì bây giờ môn phái huyền học ít, người tu hành ít, người trong huyền học kết thành vợ chồng vô cùng ít.

Sống cùng? Là ý kết hôn sao? Dùng phương thức như vậy chăm sóc sư muội cả đời. Nhiễm Hàn nghĩ: Nếu sư muội nguyện ý, chắc chắn anh đồng ý. Bởi vì anh căn bản không thể sống cùng với nữ giới khác, cũng chỉ có sư muội mới có thể khiến anh coi là người trong nhà mà đối đãi.

Nhiễm Hàn đảm bảo với Kỷ sư phụ: “Sư thúc, mặc kệ sau này như thế nào, con đảm bảo sẽ đối xử tốt với sư muội cả đời.”

Kỷ sư phụ nói: “Thằng nhóc ngốc, ta tin lời của con. Nhưng nếu sư muội con kết hôn, có bạn đời khác thì không tiện để con đối tốt với nó.”

Kỷ sư phụ có thế nào cũng là người từng trải trong tình cảm, ông ấy biết giữa hai vợ chồng không thể chen vào một người, nếu không không tài nào sống cùng được.

“Sẽ như vậy sao?” Nhiễm Hàn không có kinh nghiệm tình cảm, căn bản không hiểu, không nghĩ tới điểm này.

Anh ấy không biết nếu sư muội kết hôn, thật sự không tiện để anh ấy làm gì nhiều, nếu không dễ dẫn tới hiểu lầm.

Kỷ sư phụ nói với sư điệt còn chưa thấu tỏ: “Con nghĩ xem, nếu con và sư muội kết hôn, còn có đàn ông đối xử rất tốt với sư muội con, con chấp nhận không?”

Nhiễm Hàn vô thức lắc đầu, thế thì chắc chắn không được. Có anh đối xử tốt với sư muội là được rồi, đàn ông khác đứng sang một bên.

Kỷ sư phụ dẫn dắt sư điệt ngốc: “Cho nên nếu con muốn mãi đối tốt với sư muội con, còn muốn chăm sóc nó cả đời, tốt nhất là theo đuổi được nó. Nếu không sau này con muốn chăm sóc con bé cũng không có cơ hội.”

Nhiễm Hàn vẫn chưa thông suốt chỉ nghĩ tới: Không có cơ hội chăm sóc sư muội, làm sao báo đáp sư muội, không được, anh ấy còn muốn đối tốt với sư muội cả đời.

Nhiễm Hàn lập tức quyết định, nghe lời sư thúc theo đuổi sư muội. Nhưng anh ngại thỉnh giáo sư thúc làm sao theo đuổi sư muội, chỉ đành giấu trong lòng, định tìm sư muội nói chuyện trước rồi tính. Nếu sư muội đồng ý để anh theo đuổi, vậy anh sẽ hành động; nếu sư muội không đồng ý, anh sẽ không cưỡng cầu, dù sao thì anh không muốn làm khó sư muội. Như thế sau này anh muốn đối tốt với sư muội thì phải nghĩ cách khác.

Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ thấy Nhiễm Hàn rơi vào trầm tư, nhìn nhau cười, cảm thấy ghép hai đồ đệ thành đôi có hi vọng. Vốn dĩ họ muốn tới cho hai người đính hôn, nếu hai người vẫn chưa bắt đầu thì tác hợp trước cũng được, sau này luôn có cơ hội cho họ đính hôn.

Kỷ sư phụ đánh ngắt mạch suy tư của sư điệt, nói: “Ta và sư phụ con đều tới rồi, con gọi điện thoại cho Diệp Hoan, bảo con bé tới đây ăn cơm.”

Bây giờ Diệp Hoan còn đang đi học, chắc chắn không thể ngày nào cũng gặp mặt Nhiễm Hàn, gọi cô tới ăn cơm cũng có thể tác hợp hai người.

Nhiễm Hàn hỏi trước: “Sư phụ, hôm nay chúng ta ăn ở nhà hay là ăn ở bên ngoài?”

Trong nhà có nguyên liệu nhưng bây giờ nấu có hơi phiền phức. Hơn nữa sư phụ và sư thúc vừa tới, nên chiêu đãi họ thật chu đáo.

Hành Vân đạo trưởng không thích quản những chuyện vặt vãnh này, Kỷ sư phụ nói: “Nguyên liệu trong nhà đủ ăn thì ở nhà nấu ăn; nếu không đủ thì ra ngoài ăn.”

Nhiễm Hàn kiến nghị: “Sư thúc, hay là tối nay ra ngoài ăn? Con gọi điện thoại cho sư muội ngay, xem em ấy ở đâu, đi đón em ấy tới cùng ăn cơm.”

Thế này được, sư điệt cũng rất thượng đạo. Kỷ sư phụ hài lòng gật đầu: “Con đi đón sư muội con đi, thương lượng xem ăn ở đâu rồi quay về đón chúng ta.”

Các đồ đệ biết khẩu vị của hai vị sư phụ, để đồ đệ quyết định nhà hàng là được. Về mặt ăn uống, Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng đều thích làm chưởng quầy vung tay.

Nhiễm Hàn: “Vậy con đi đón sư muội trước.”

Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Diệp Hoan: “Sư muội, em ở đâu?”

Diệp Hoan vừa từ trường ra, vừa nãy cô ở trường học thêm một chút, bây giờ đang trên đường về nhà.

“Sư huynh, em đang về nhà, sắp tới cổng trường rồi. Chuyện gì vậy?” Diệp Hoan: Không phải là sư huynh lại muốn tặng quà cho cô chứ, đừng có là đồ vật quý trọng, sư huynh tặng quá nhiều, cô nhận cũng khó.

Nhiễm Hàn: “Sư phụ và sư thúc tới rồi, muốn gọi em tới ăn bữa cơm.”

Diệp Hoan kinh hỉ: “Sư phụ và sư bá tới rồi? Vậy em lập tức tới ăn cơm cùng họ.”

Đối với Diệp Hoan, đây đúng thật là tin tốt. Lần trước hai vị sư phụ giúp đỡ, chưa cảm ơn họ đã đi rồi, khiến Diệp Hoan rất tiếc nuối. Lần này sư phụ và sư bá tới, nhất định phải chiêu đãi họ đàng hoàng, mời họ ăn bữa cơm trước.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 289: Chương 289



Nhiễm Hàn vội nói: “Sư muội, em gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, tối nay không về nhà ăn cơm, để họ khỏi trông. Em ở tại chỗ đợi anh, anh tới đón em là được.”

Lần này Nhiễm Hàn suy nghĩ rất chu đáo.

“Sư huynh, không cần phiền phức như vậy, cũng đâu có xa.” Chỉ mấy bước chân này, đối với cô mà nói là chuyện nhỏ, còn cần sư huynh tới đón cô? Cô không có õng ẹo như thế.

“Em gọi điện thoại về nhà trước, anh đã lên xe rồi, sẽ lập tức tới cổng trường của em.”

Thực ra Nhiễm Hàn có lời muốn nói với sư muội; đương nhiên còn có nguyên nhân, bởi vì anh từng nghe Liễu Nguyên nói, theo đuổi con gái phải chủ động một chút. Anh là đàn ông, đương nhiên phải chủ động, huống hồ anh muốn đối xử tốt với sư muội.

Diệp Hoan nghe sư huynh cúp máy, chỉ đành vừa gọi điện thoại về nhà, vừa đi tới cổng trường.

“Ba, vừa nãy sư huynh gọi điện thoại tới nói sư bá và sư thúc tới rồi, gọi con cùng đi ăn cơm, tối nay con không ăn ở nhà nhé.”

Lục Vân Triết: “Hả, hai vị đạo trưởng sư phụ tới rồi? Vậy con mời họ tới nhà ăn cơm, lần trước nói đợi họ tới nhất định phải cảm ơn họ đàng hoàng.”

Diệp Hoan từ chối thay hai vị sư phụ: “Lần sau đi, ba. Đoán chừng hôm nay sư phụ và sư bá vừa tới, con hỏi ý của họ thử, rồi mời họ ăn cơm.”

“Vậy cũng được, con thay ba cảm ơn họ đàng hoàng.”

“Vâng ạ, ba.” Diệp Hoan tạm biệt ba, cúp điện thoại chưa bao lâu đã nhìn thấy xe của sư huynh tới.

Diệp Hoan lên xe xong hỏi: “Sư huynh, sư phụ và sư bá sao lại đột nhiên tới đây?”

Nhiễm Hàn ngại nhắc tới mục đích của hai vị sư phụ, anh nói: “Sau này em sẽ biết.”

Bởi vì lời của hai vị sư phụ, Nhiễm Hàn gặp được sư muội lần nữa, phát hiện mình lại có chút không dám nhìn cô, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy, rõ ràng anh không làm gì.

Điều này khiến Diệp Hoan tò mò, truy hỏi: “Sư huynh, hai vị sư phụ tới rốt cuộc là vì sao, còn không thể nói cho em biết sao?”

Đương nhiên có thể. Chỉ là Nhiễm Hàn không biết nên mở miệng thế nào với sư muội. Anh vừa lái xe vừa suy nghĩ.

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Nhiễm Hàn không biết nên nói sao mới được, cuối cùng nghĩ: Dứt khoát nói thật, dù sao sư muội sớm muộn cũng biết cách nghĩ của anh.

“Sư phụ và sư thúc còn tưởng chúng ta là quan hệ đó, định tới làm đính hôn giúp chúng ta.”

Diệp Hoan nghe xong lập tức kinh ngạc trừng to mắt, không dám tin hỏi: “Cái gì, họ định cho chúng ta đính hôn? Lẽ nào họ biết rồi…”

Nhiễm Hàn biết sư muội hiểu lầm, vội vàng trấn an cô: “Sư muội, chuyện không gian anh không nói cho họ biết. Anh nói em dùng một công pháp đặc biệt giúp anh, họ nghĩ lệch, tưởng là loại công pháp đó…” Nhiễm Hàn ngại nói tiếp.

Tuy anh chưa từng trải qua nhưng anh đọc nhiều sách, cũng biết công pháp âm dương hòa hợp là gì.

“Công pháp gì, còn khiến sư phụ nghĩ lệch?” Diệp Hoan cũng không nghĩ tới đó, chỉ có thể trách kiến thức của cô quá ít.

Nhiễm Hàn hàm hồ nói: “Chính là công pháp nam nữ cùng tu luyện.”

Được thôi, Nhiễm Hàn giải thích như vậy, Diệp Hoan lập tức hiểu, mặt đỏ lên: “Họ, sao họ lại nghĩ tới đó?”

Là cô quá vô tri, hay là sư phụ quá cởi mở, sao tư tưởng của hai sư đồ lại chênh lệch lớn như thế?

Vấn đề này Nhiễm Hàn không thể trả lời, bởi vì anh không hỏi vì sao hai vị sư phụ hiểu lầm.

Tiếp đó, Nhiễm Hàn hất một vấn đề khiến Diệp Hoan càng kinh ngạc hơn.

*

Nhiễm Hàn dừng xe ở gần cổng nhà, không lập tức xuống xe, mà nghiêm túc nhìn Diệp Hoan nói: “Sư muội, anh muốn hỏi em một chuyện.”

“Sư huynh, chuyện gì? Anh nói đi.” Diệp Hoan thấy biểu cảm của sư huynh quá nghiêm túc, tưởng rằng anh có chuyện gì cần thương lượng chuẩn bị rửa tai lắng nghe.

Nhưng bởi vì chủ đề sư huynh vừa mới nói có hơi ngượng, Diệp Hoan không nhìn thẳng sư huynh. Bởi vì lần này hai vị sư phụ rất không đáng tin, thế mà lại cho rằng cô và sư huynh tu luyện công pháp đó, Diệp Hoan cảm thấy vô cùng ngại.

Lời vòng một vòng trong đầu, cuối cùng Nhiễm Hàn cũng nói ra: “Sư muội, nếu nói anh muốn chăm sóc em cả đời, em nguyện ý không?”

Lần này Diệp Hoan không màng xấu hổ nữa, lập tức nâng mắt nhìn sư huynh, nghiên cứu kỹ biểu cảm của anh. Sư huynh không phải bị hai vị sư phụ ảnh hưởng đó chứ, sao lại nói lời này? Rõ ràng giữa họ ngoài cùng chung không gian khế ước, còn chưa phát triển tình cảm nam nữ.

Đáng tiếc sư huynh có một gương mặt đơ, Diệp Hoan trừng to mắt, giống như tia X quan sát trên mặt sư huynh một vòng, đều không nghiên cứu ra cái gì.

Nhìn không hiểu thì hỏi, dù sao thì người cũng ở trước mặt.

Diệp Hoan không vội trả lời câu hỏi của sư huynh mà nhìn biểu cảm đơ của sư huynh hỏi: “Sư huynh, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Cho dù sư huynh mặt đơ, thường giữ một biểu cảm, Diệp Hoan vẫn muốn nhìn ra được chút gì từ gương mặt đó, dẫu sao thì chuyện này liên quan tới chung thân đại sự của cô, phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì mới được.

“Sư muội, ta muốn đối tốt với muội, muốn chăm sóc muội mãi. Nhưng sư thúc nói, nếu sau này muội kết hôn với người khác, ta không thể đối xử quá tốt với muội được.”
 
Back
Top Bottom