Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 290: Chương 290



Quả thật có người đàn ông nào rộng lượng như thế, có thể nhẫn nhịn để sư huynh mãi đối xử tốt với cô. Dù sao cũng không phải anh em ruột, quan hệ sư huynh sư muội, rất dễ dẫn tới hiểu lầm. Diệp Hoan vỗ đầu, cô nghĩ gì vậy, bây giờ còn chưa tới lúc suy nghĩ tới bước đó, trọng điểm là vì sao sư phụ lại nói với sư huynh như vậy; còn nữa, rốt cuộc sư huynh có ý gì? Là như cô nghĩ, muốn hai người dắt tay nhau cả đời sao?

Nếu sau này đối tượng là sư huynh, Diệp Hoan suy nghĩ một chút, không phản cảm. So với sở hữu tình yêu nồng nhiệt, cô thích tình cảm bình yên bền bỉ. Trọng điểm bây giờ là sư huynh có ý đó với cô không.

Nếu sư huynh chỉ có tình sư huynh muội với cô, chỉ muốn báo đáp cô vì đã cho anh cùng hưởng không gian, vậy cô không thể làm bừa với sư huynh được.

Lỡ như sau này sư huynh đột nhiên thông suốt, sau này thích người phụ nữ khác, vậy cô khổ rồi, đừng tự tìm phiên phức cho mình thì hơn.

Nếu sư huynh có chút cảm giác với cô. Vậy họ có thể qua lại xem. Sau này nếu họ thật sự ở bên nhau, cùng sử dụng không gian cũng tiện, hơn nữa sau này cô muốn tới bộ phận của sư huynh làm việc, mặc kệ là chồng xướng vợ tùy hay là vợ xướng chồng tùy đều rất tốt.

Còn Diệp Hoan có tình cảm với sư huynh hay không, bởi vì trước kia rất ít nghĩ tới phương diện đó, cho nên cảm giác của cô với sư huynh là nghiêm túc, làm việc nghiêm túc cẩn trọng, học nhanh, IQ rất cao, chỉ là EQ hơi thấp, không giỏi giao thiệp lắm.

Đương nhiên điều này ở trong mắt Diệp Hoan không phải là chuyện lớn gì. Bởi vì ngành nghề của sư huynh không cần qua lại với quá nhiều người. Hơn nữa nhìn thái độ hào phóng của sư huynh đối với cô, sau này tiền trong nhà chắc chắn có thể để mình quản. Hai người đều có thu nhập cao, sau này cuộc sống không cần lo lắng gì.

Tóm lại sư huynh giá trị nhan sắc cao, thu nhập cao, còn có năng lực, có chút khuyết điểm cũng có thể bỏ qua. Huống hồ sư huynh không có gia đình vướng bận, có như không có, điều này đại biểu sau này cô cũng sẽ không chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.

Điều này cũng vô cùng quan trọng, đều là mẹ chồng nàng dâu xưa nay không hợp, lời này vẫn có đạo lý. Mặc kệ là hào môn thế gia hay là bách tính bình thường, mẹ chồng nàng dâu có thể sống chung hòa hợp, thân như ruột rà thật sự không nhiều. Nếu không có mẹ chồng, căn bản không cần lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu, điều này đã bớt đi không ít phiền phức.

Có thể bên sư huynh còn có thân thích cực phẩm, vậy cũng không sao, họ đều không dám tới gần sư huynh, Diệp Hoan sợ cái gì.

Diệp Hoan làm rõ vấn đề, phát hiện sư huynh lại là lựa chọn vô cùng tốt. Còn sư huynh không hiểu tình cảm, không sao, cô cũng chưa từng yêu đương, hai người đều là người mới, tìm hiểu dần, không thử thì làm sao biết có được hay không.

Sau khi nghĩ thông, Diệp Hoan mới cười nói: “Sư phụ nói đúng. Nếu em kết hôn, chúng ta qua lại quá thân thiết, quả thực không thỏa đáng. Sư huynh muốn ở cùng em cả đời, em có thể suy nghĩ, nhưng…”

Diệp Hoan nói xong, to gan nắm tay của sư huynh, hỏi: “Sư huynh, em muốn biết, chúng ta nắm tay như thế này hoặc ôm nhau, xem anh có cảm giác đặc biệt với em không?”

Nếu đối mặt với người khác, Diệp Hoan tuyệt đối sẽ không to gan như vậy. Nhìn dáng vẻ của sư huynh, nghĩ tới môi trường sống từ nhỏ của anh, chắc chắn không biết chủ động, Diệp Hoan chỉ đành tự xông lên. Nếu có cảm giác thì yêu đương thôi. Kiếp trước, cho tới c.h.ế.t cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác yêu đương, sau khi trọng sinh, Diệp Hoan còn từng vì vậy mà tiếc nuối, lần này đừng đợi sau này bỏ lỡ rồi để lại nuối tiếc lần nữa.

Nhiễm Hàn bị sư muội nắm tay, sao có thể không có cảm giác? Đây là lần đầu tiên anh ấy nắm tay con gái, anh nắm lại tay của sư muội, dần dần không muốn buông tay, ngay cả nhịp tim của anh cũng đang tăng dần lên, đập bình bịch. Nhiễm Hannf cảm thấy tay của sư muội mềm mềm, núng nính, mang theo nhiệt độ hơi nóng. Lúc nắm tay khiến người ta tham luyến nhiệt độ của cô, không muốn rời tay.

Tay của sư muội hoàn toàn khác với tay anh. Nhiễm Hàn từng theo sư phụ học kiếm thuật, trong tay chai sạm một lớp, ngoài tay to nắm được nhiều thứ, không có ưu điểm gì khác. Còn có, sát thể bẩm sinh trước đây để lại hậu di chứng hay là sao đó, tay của anh hơi lạnh, không ấm áp như tay của sư muội.

Nhiễm Hàn đang cảm nhận cảm giác mà sư muội cho anh, Diệp Hoan cũng đang quan sát tay của sư huynh. Cô khá thích kiểu day thon dài của anh, ngón tay thon dài có lực, móng tay cong tròn, hình tay vô cùng đẹp, trong lòng bàn tay có vết sần, xem ra lúc sư huynh luyện võ đã rất cố gắng, càng có chất vị đàn ông.

Diệp Hoan quan sát tay của sư huynh một lúc, không nghe được câu trả lời của sư huynh, không nhịn được hỏi lại một câu: “Sư huynh, rốt cuộc anh có cảm giác gì?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 291: Chương 291



Nhiễm Hàn ngại nói tay của sư muội sờ rất thích, cảm thấy giống như là trêu đùa sư muội, anh chỉ nói: “Anh thích nắm tay của sư muội, còn có lúc anh nắm tay em, tim đập bình bịch, có phải không bình thường không?”

Nắm tay một cô gái như hoa như ngọc, không có cảm giác mới gọi là bất thường, vậy không phải là người gỗ sao? Hiển nhiên Nhiễm Hàn không tới mức người gỗ. Nhưng anh thật sự chưa từng gặp người nào khiến tim anh đập nhanh, không biết vì sao lại có cảm giác đó.

Nhiễm Hàn không coi sư muội là người ngoài, trực tiếp nói ra nghi hoặc của anh.

Kết hợp với gương mặt cấm dục nghiêm túc đó của sư huynh, suýt chút chọc Diệp Hoan cười ha ha, cô nhịn cười, biểu hiện ra dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp nói: “Sư huynh, anh rất bình thường. Nếu không có phản ứng thì em mới cảm thấy bất thường.” Như thế cô sẽ cảm thấy mình không có chút mị lực nào, ngay cả sư huynh không biết yêu đương cũng không dụ dỗ được.

Nhiễm Hàn nhìn ra dáng vẻ rất vui của sư muội, nhân cơ hội hỏi lại: “Sư muội, để anh chăm sóc em cả đời, em nguyện ý không?”

Diệp Hoan: “Sư huynh, chi bằng chúng ta bắt đầu từ việc yêu đương đi, khi nào tình cảm đi vào quỹ đạo thì chúng ta có thể kết hôn, khi đó mới ước định một đời.”

“Yêu đương sao? Nhưng anh không biết. Anh nghe sư muội, nếu anh làm không tốt, sư muội có thể chỉ ra, hoặc dạy anh nên làm sao.” Nhiễm Hàn không biết như thế nào là yêu đương, nhưng anh biết đây là bắt đầu của việc hẹn ước cả đời. Nếu anh làm tốt, sau này có thể vĩnh viễn ở bên sư muội. Nghĩ xem sau này có sư muội ở bên, có lẽ cuộc sống càng thú vị hơn.

Hai người quyết định, Diệp Hoan rất hài lòng, vui vẻ nói: “Sau này sư huynh có gì không hiểu, có thể hỏi em. Bây giờ có phải chúng ta nên đi gặp hai vị sư phụ không.”

“Ừm, chúng ta xuống xe, sư muội em đợi một lát.” Sau khi xuống xe, Nhiễm Hàn thế mà lại chạy tới bên khác mở cửa xe cho Diệp Hoan, mời cô ra.

Sư huynh thế này rất thượng đạo, rất chu đáo, biết làm sao khiến con gái thích. Diệp Hoan vừa nghĩ tới đây đã nghe Nhiễm Hàn hỏi cô: “Sư muội, yêu đương có phải nên nắm tay không, vậy chúng ta nắm tay cùng vào gặp sư phụ.”

Sư huynh chỉ biết quan tâm người khác bằng hành động, nhưng không biết giữa các cặp đôi nên tiếp xúc thế nào. Thực ra Diệp Hoan không có nhiều kinh nghiệm, đều là xem người khác yêu đương rồi lấy kinh nghiệm, trên mặt cô nhuốm đỏ, hơi xấu hổ nói: “Chúng ta nắm tay đến đó, chắc chắn sẽ khiến sư phụ và sư bá nhìn thấy, em sẽ ngại.”

Nhiễm Hàn cũng cảm thấy không được, anh vốn là người thu liễm tình cảm không thích phô ra ngoài, thế là thuận ý của sư muội nói: “Vậy chúng ta như thế này trước, đợi lúc không có ai mới nắm tay.”

Trẻ nhỏ dễ dạy. Lời của Nhiễm Hàn vùa hay hợp ý của Diệp Hoan, cô cũng không thích show ân ái trước mặt người ngoài.

Sư huynh muội thương lượng xong sẽ đi đâu ăn cơm, cùng nhau vào nhà. Vốn dĩ đi vài bước đường, rạng đỏ trên mặt Diệp Hoan đã tan đi, nhưng khi Diệp Hoan nhìn thấy sư bá và sư phụ, lại nghĩ tới suy đoán của họ, mặt lại đỏ. Cô cố hết sức không để mình nghĩ nhiều, bình tĩnh chào sư phụ và sư bá.

“Sư bá, sư phụ, mọi người sao đột nhiên lại tới đây?”

Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ không tiện nói những suy đoán ẩu tả của họ trước mặt Diệp Hoan, càng không biết Nhiễm Hàn đã tiết lộ trước mặt Diệp Hoan, biết hết toàn bộ rồi.

Hành Vân đạo trưởng cảm thấy chuyện vừa làm rất ngại, cho nên ngại nói chuyện với Diệp Hoan, vẫn là Kỷ sư phụ mỉm cười che đậy nói: “Ở môn phái hoài cũng chán nên ra ngoài dạo chơi. Con và Nhiễm Hàn đều ở đây, cho nên chúng ta tới đây thăm các con.”

Mặc kệ các sư phụ có ý gì, nhưng quả thật là quan tâm họ nên mới tới, Diệp Hoan không tiện giở tính trẻ con với sư phụ, cô cười nói: “Vừa nãy con gọi điện thoại cho ba, ông ấy còn nói muốn mời mọi người ăn cơm, đợi hai người có thời gian, nhất định phải đi.”

“Được, nhân tiện chúng ta cũng đi xem mẹ con như thế nào rồi, xem bà ấy đã khỏe hoàn toàn chưa.”

Đó là mẹ ruột của đồ đệ, nên làm tốt công việc sau chữa trị.

Diệp Hoan vội vàng cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn sư bá và sư phụ ạ.”

Nhiễm Hàn nhân cơ hội đề nghị: “Sư thúc, sư phụ, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?”

“Đi thôi, có chuyện gì ăn cơm xong rồi nói cũng không muộn.”

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đã đặt một nhà hàng phòng riêng có khẩu vị tương đối thanh đạm, bởi vì món ăn ở đó hợp khẩu vị của Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ. Bốn sư đồ tới nhà hàng, sau đó Nhiễm Hàn vẫn chu đáo mở cửa xe giúp sư muội, đương nhiên anh ấy cũng không quên mở cửa giúp hai vị sư phụ, dù sao thì các sư phụ là trưởng bối mà anh không thể ngó lơ.

Sau đó ở trên bàn ăn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ lại nhìn thấy Nhiễm Hàn gắp món ăn cô thích cho cô, còn bưng trà rót nước cho cô, quan tâm tỉ mỉ, mà Diệp Hoan cũng không phản cảm với sự thân thiết của sư huynh.

Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ nhìn nhau, hình như đang trao đổi.

“Xem ra tình cảm của hai đứa không tồi.”

“Có cơ hội phát triển thành người một nhà.”

“Xem ra Huyền Nhất Môn có hi vọng tổ chức hỉ sự rồi.”

“Nếu hai người có thể sinh một người kế thừa thích hợp cho môn phái thì càng tốt.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 292: Chương 292



Bởi vì khi chữa trị Khương Nhã, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ cũng góp sức, họ còn lo lắng đến thương thế linh hồn của Khương Nhã. Đợi sau khi họ tới nhà họ Lục thăm Khương Nhã, phát hiện bà ấy hồi phục rất tốt. Tuy Khương Nhã đã quên đoạn thời gian Hình Hải ngược đãi hồn phách của mình, nhưng những phương diện khác đều rất tốt, ít nhất ký ức khôi phục bình thường trật tự, không còn lộn xộn nữa.

Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng cũng không rõ vì sao Khương Nhã khỏe lên nhanh như vậy, họ còn cho rằng bà ấy phải mất vài năm mới hồi phục. Chỉ có điều chuyện linh hồn vốn huyền diệu, hai người không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Khương Nhã và người nhà đoàn tụ nên mới có thể khôi phục nhanh như vậy.

Nhưng Kỷ sư phụ nghe nói Diệp Hoan đã biết khắc bùa an hồn, vô cùng vui mừng nói: “Xem ra Diệp Hoan đã âm thầm bỏ công sức, lại có thể học được khắc bùa gỗ nhanh như vậy.”

Hành Vân đạo trưởng cũng gật đầu bày tỏ Diệp Hoan làm rất tốt. Lục Vân Triết và Khương Nhã nghe Kỷ sư phụ khen con mình, vô cùng vui sướng.

Sau đó ba mẹ ruột của Diệp Hoan, hai vị sư phụ, còn có bạn trai ngầm vừa mới ra lò – sư huynh, còn có bà bà, cộng thêm Diệp Hoan ngồi ăn cơm cùng nhau.

Trên bàn ăn, Kỷ sư phụ nhìn Khương Nhã và Lục Vân Triết đều cực kỳ quan tâm con gái ăn gì, đều giành gắp đồ ăn cho cô, không khỏi lo lắng cho tương lai của sư điệt. Nếu Nhiễm Hàn và Diệp Hoan ở bên nhau, sắp phải đối mặt với hai cặp ba mẹ vợ, không biết anh có thể ứng phó được không.

Nhiễm Hàn không hề phát giác được sự lo lắng của sư thúc với tương lai của anh. Anh ngồi bên cạnh sư muội, nhìn thấy sư muội được ba mẹ gắp thức ăn, dáng vẻ luôn cố gắng ăn vô cùng đáng yêu. Người có năng lực học tập siêu mạnh như anh cũng học được một chiêu từ ba mẹ vợ trên bàn ăn, chọn món mà sư muội thích gắp cho cô ăn, cố gắng đút cô ăn no, cũng là một chuyện rất thú vị.

Thế nhưng Lục Vân Triết nhìn thấy Nhiễm Hàn gắp thức ăn cho con gái, sắc mặt không đúng lắm, nếu không phải ở trước mặt Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ, đoán chừng ông ấy có thể nghĩ cách để con gái tránh khỏi Nhiễm Hàn, không cho Nhiễm Hàn ân cần với con gái. Đặc biệt là ông nhìn thấy Diệp Hoan không hề do dự ăn thức ăn do Nhiễm Hàn gắp cho cô, trong lòng chỉ có một mùi chua. Sợ con gái vừa tìm được đã bị đàn ông thối cướp đi mất, không thể ở bên cạnh ông và vợ nữa.

Đợi khi không có ai, Lục Vân Triết không nhịn được nói với vợ về nỗi phiền muộn của ông ấy.

“Tiểu Nhã, em thấy sư huynh của Hoan Hoan có phải có ý với Hoan Hoan không? Hôm nay cậu ấy luôn gắp thức ăn cho con bé, lần trước lúc cậu ấy tới không có như thế này?”

Khương Nhã cười liếc nhìn chồng, nói: “Nếu hai đứa nó thích nhau, anh có thể như thế nào?”

Tâm tư của phụ nữ tinh tế hơn, Khương Nhã đã nhìn ra manh mối giữa con gái và Nhiễm Hàn, đoán chừng hai đứa có ý với nhau, cũng chỉ tới giai đoạn vừa mới chọc thủng cửa sổ giấy. Đứa trẻ Nhiễm Hàn đó lại là người trầm mặc kiệm lời, đoán chừng không biết lấy lòng con gái. Rõ ràng bà ấy chú ý tới sau khi bà và chồng gắp thức ăn cho con gái, Nhiễm Hàn mới học theo.

Không thể không nói, lực quan sát và năng lực học tập của đứa trẻ này rất mạnh, biết học đi đôi với hành.

Nhưng Lục Vân Triết bận tiếp đãi Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ ăn cơm nên không để ý tới những điểm này. Ông không vui nói: “Chúng ta mới tìm được con gái không lâu, không muốn để nó tìm chồng nhanh như vậy.”

Khương Nhã nhắc nhở: “Hoan Hoan không còn nhỏ nữa, đến tết là mười tám tuổi rồi, đã thành niên. Cũng tới tuổi yêu đương rồi.”

Lục Vân Triết gấp rút phản bác: “Nó còn học đại học, gấp gáp cái gì chứ?”

“Vậy đợi nó học xong đại học, nhất định có thể tìm được người thích hợp?” Khương Nhã có thể hiểu tâm tư của chồng, nhưng bà ấy sẽ không mặc chồng tùy hứng. Theo bà ấy thấy, các phương diện của Nhiễm Hàn đều không tệ, cũng biết học cách chăm sóc người khác, còn cùng một môn phái với con gái, cũng có chủ đề chung để nói chuyện, sau này sống chung có lẽ sẽ rất hòa hợp.

Lục Vân Triết: “Đối tượng phù hợp còn không dễ tìm ư, con gái chúng ta có tài có sắc, có thằng nhóc thối nào mù mắt không thích nó chứ?”

Khương Nhã bày ra sự thật: “Cho dù người ta có thể nhìn thấy con gái ông, con gái ông cũng chưa chắc có thể nhìn trúng người ta.”

“Có khả năng này.” Lục Vân Triết gật đầu đồng thuận, con gái ông ấy ưu tú như thế, người bình thường không xứng.

Khương Nhã nhắc nhở chồng đắc ý vọng tưởng: “Nếu sau này con gái không gả đi được, ông sẽ gấp chết.”

“Không hề nhé, cho dù con gái không gả đi được, tôi có thể nuôi nó cả đời!” Lục Vân Triết bắt đầu thầm tính toán mình có bao nhiêu tài sản, có thể để lại cho con gái dùng.

“Bản thân ông cũng không phải chưa từng sống cuộc sống cô độc hiu quạnh, lẽ nào còn muốn để con gái độc thân cả đời, như thế cô đơn biết bao.”

Vừa nghe vợ nhắc tới chuyện này, Lục Vân Triết ủ rũ: “Vậy vẫn nên để con gái tìm một người có thể dựa dẫm thì hơn.”

“Nghĩ như vậy mới đúng.” Khương Nhã làm công tác tư tưởng cho chồng, lại bắt đầu nói về Nhiễm Hàn: “Tôi cảm thấy đứa trẻ Nhiễm Hàn này không tồi, tuy ít nói nhưng cũng biết chăm sóc người khác, nghe Hoan Hoan nói nó còn biết nấu cơm, kiếm tiền cũng không ít…”

Lục Vân Triết ngắt lời vợ, bắt đầu xoi mói: “Cậu ta không có học vấn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 293: Chương 293



“Người ta dựa vào bản lĩnh thật, còn cần phải học vấn? Cho dù sinh viên ra ngoài làm việc, cũng chưa chắc kiếm nhiều tiền bằng người trong huyền học như con gái ông và Nhiễm Hàn.” Khương Nhã nói một điểm quan trọng nhất: “Ông chưa từng nghĩ quan hệ giữa thằng bé và gia đình không tốt, nghe nói chưa từng qua lại, nếu ở bên cạnh Hoan Hoan nhà chúng ta, sau này nói không chừng có thể sống ở nhà, giống như tuyển con rể, tốt biết bao!”

Khương Nhã tiếp tục nói: “Nếu hai đứa nó thật sự ở bên nhau, sau này Hoan Hoan còn không cần phải chịu tính khí của mẹ chồng. Cuộc sống của hai vợ chồng muốn sống thế nào thì sống thế ấy. Có lẽ đợi chúng có con, còn có thể giao cho chúng ta chăm sóc, tới lúc đó nhà của chúng ta náo nhiệt lắm…”

Khương Nhã suy nghĩ vô cùng toàn diện, gần như ngay cả chuyện trông cháu cho con cũng nghĩ tới. Từ mấy phương diện này, hoàn toàn khiến Lục Vân Triết d.a.o động.

“Theo em nói như vậy, Nhiễm Hàn cũng là một đối tượng con rể vô cùng phù hợp.”

“Em thấy hợp, chỉ cần con gái nguyện ý, em sẽ không phản đối, anh cũng không được phản đối.” Khương Nhã lại nói; “Chúng ta sống với Hoan Hoan chưa được lâu, nếu thật sự ngăn cản tình cảm của con bé, nói không chừng còn sẽ tạo ra khoảng cách. Chỉ cần nó muốn, đối tượng lựa chọn phù hợp, nhân phẩm tốt, chúng ta phải ủng hộ vô điều kiện.”

Vợ nhắc đến điểm này hoàn toàn đánh bại nỗi lòng xoi mói con rể của người muốn làm ba vợ như Lục Vân Triết. Ông ấy bại dưới lý luận sắc bén của vợ: “Vậy sau này Nhiễm Hàn tới, thái độ của tôi vẫn như cũ là được rồi.” Ông ấy làm như không nhìn thấy thằng nhóc đó ân cần với con gái còn không được sao.

Khương Nhã bật cười nói: “Xem hai đứa phát triển tới bước nào đi, bây giờ anh không cần thay đổi thái độ, đợi nó và con gái thật sự ngửa bài với chúng ta…”

Hai vợ chồng nói thông, đoán chừng sau này Nhiễm Hàn có thể dễ dàng hơn chút.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan thì sao, từ sau khi bới ra lớp quan hệ nam nữ mong manh đó, hai người tiến triển thần tốc, trực tiếp tiến vào trạng thái yêu đương bình ổn. Ví dụ nói hai người cùng ra ngoài ăn cơm, đều sẽ cân nhắc tới khẩu vị của đối phương trước, gọi một số món mà đối phương thích ăn. Còn có sau khi hai người cùng tiến vào không gian, không còn quản gì nữa, vào cùng một phòng tu luyện, đọc sách hoặc vẽ bùa. Hai người gặp phải vấn đề không hiểu sẽ cùng thảo luận, hoặc là gọi điện thoại hỏi hai vị sư phụ…

Ngoài làm việc và học tập, Nhiễm Hàn dùng phần lớn tâm tư lên người sư muội. Như vậy, anh phát hiện không ít thú vị trên người sư muội, mang tới cuộc sống của anh nhiều sắc màu điểm xuyết, đi về hướng phát triển khác.

Dù sao thì Nhiễm Hàn càng tiếp xúc sâu với sư muội, càng thích cô, có lẽ là anh đã k.ích th.ích dây thần kinh yêu đương ở đáy lòng, k.ích th.ích đầy ắp niềm vui. Ví dụ sau khi tiếp xúc một quãng thời gian, anh và sư muội nắm tay, ôm, Nhiễm Hàn đều không nỡ buông ra. Anh lại tham luyến sự ấm áp trên người sư muội, cảm thấy ôm và nắm tay sư muội có thể mang tới cảm giác thỏa mãn cho anh.

Sau đó đợi khi Nhiễm Hàn ngày càng thích Diệp Hoan, không cần Diệp Hoan chủ động nữa, anh sẽ chủ động nắm tay hoặc ôm sư muội. Dù sao thì bây giờ mỗi tối, Nhiễm Hàn đều sẽ cùng sư muội vào không gian học hoặc làm chuyện khác.

Có đôi lúc, Nhiễm Hàn bất cẩn cũng sẽ nói ra lời khiến Diệp Hoan cảm động.

“Sư muội, may nhờ kiếp này gặp được em, nếu không có em, đoán chừng cuộc sống của anh giống như một hố nước đọng, sẽ không có bất cứ thay đổi gì.” Thi thoảng Nhiễm Hàn sẽ nghĩ, nếu không phải sư muội chia sẻ không gian với anh, trị khỏi sát thể bẩm sinh của anh, đoán chừng ngày tháng tốt đẹp của anh sẽ không quá dài, có lẽ sẽ đi trước sư phụ một bước.

Nhiễm Hàn nói thật, Diệp Hoan nghe thành tình ý và tỏ tình, cô cười rạng rỡ nói: “Vậy sau này anh đối xử tốt với em một chút, chúng ta ở bên nhau mãi mãi, cùng sống, cùng già đi.”

Diệp Hoan tạm thời không định tiết lộ tình cảm giữa cô và sư huynh với người khác. Bởi vì thời đại này sinh viên không được phép yêu đương, cho dù yêu đều là lén la lén lút. Cô định sau khi tốt nghiệp mới thẳng thắn với ba mẹ hai bên.

Bình thường Diệp Hoan dành thời gian ăn cơm cùng ba mẹ ruột khá nhiều, thời gian trước khi ngủ và cuối tuần sẽ ở bên sư huynh. May nhờ có không gian, cô mới có thể có thời gian ở cùng sư huynh.

Nếu không trước khi kết hôn, Nhiễm Hàn muốn thường xuyên gặp được Diệp Hoan vào buổi tối chắc chắn rất khó.

Cuối tuần này, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ở bên ngoài hẹn hò, ăn cơm, khi xem phim, cô nhận được cuộc gọi của Lục Vân Triết.

“Hoan Hoan, ông nội con đi đường bị xe máy đụng trúng, vừa nãy đã đến bệnh viện rồi. Con ở đâu? Đợi lát nữa ba và mẹ con phải đến bệnh viện, hay là con cũng cùng ba mẹ đi thăm ông nội con?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 294: Chương 294



Diệp Hoan vội vàng hỏi: “Ông nội như thế nào? Ông có mang bùa bình an không, cơ thể không sao chứ?” Tuy thời gian ở bên ông nội không dài nhưng Diệp Hoan vẫn lo lắng cơ thể ông cụ không chịu nổi, người già xương giòn, hi vọng tốt nhất ông cụ mang theo bùa bình an.

Lục Vân Triết nói với con gái: “Con không cần lo lắng, nghe bà nội con nói luôn mang theo. Bà nội con nói cơ thể ông con không có vấn đề gì quá lớn, bị đụng xong còn có thể đứng lên đi. Chỉ là bà nội con không yên tâm, nằng nặc bắt ông cụ tới bệnh viện kiểm tra. Vừa hay chú hai con ở nhà, đưa họ đến bệnh viện rồi, còn gọi điện thoại cho ba, ba đoán lần này ông nội con không sao, chắc chắn là do bùa bình an con tặng.”

Nghe thấy ba không bị thương, Lục Vân Triết mới không gấp gáp tới bệnh viện xem, muốn dẫn vợ con đi cùng, dù sao thì người già tới bệnh viện khám bệnh, con cháu đều nên đi thăm.

“Ba, có lẽ bùa bình an có tác dụng. Ông nội ở bệnh viện nào? Con tới ngay, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện, ai tới trước thì đợi người kia một lúc.”

Diệp Hoan hẹn ba xong, lại nói chuyện này với sư huynh.

Nhiễm Hàn lập tức nói: “Anh đưa em đi.”

Diệp Hoan trực tiếp tặng vé xem phim đã mua cho một cô gái hiền hòa, không định quay lại tiếp tục xem phim. Chiều nay không có thời gian. Cô bảo sư huynh đi cùng. Dù sao thì sư huynh từng gặp mặt người nhà, dẫn anh tới cũng chưa chắc có người thân nào cảm thấy kỳ quái. Dù sao thì họ đã sớm nghe nói về sư huynh rồi.

*

Nhiễm Hàn đưa sư muội tới cổng bệnh viện, vừa hay nhận được điện thoại, có nhiệm vụ.

“Sư huynh, anh có việc thì đi trước đi.”

Nhiễm Hàn: “Sư muội, xin lỗi, vậy hôm khác anh tới thăm ông cụ Lục.”

Diệp Hoan và ba mẹ gặp mặt ở cổng bệnh viện, sau đó Lục Vân Triết trực tiếp dẫn vợ con đến phòng khám khoa nội tìm ba mẹ, bởi vì trước đây ông cũng đưa ba tới bệnh viện này khám bệnh, quen đường quen lối biết đi đâu tìm người.

Tới lầu ba, Lục Vân Triết vừa hay nhìn thấy em hai dẫn ba mẹ đi về hướng cầu thang, ông ấy vội đi lên hỏi: “Ba như thế nào, không sao chứ?”

Lục Vân Thanh cười đáp: “Vừa khám cho ba chúng ta xong, không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi chút thôi.”

Lục Vân Triết truy hỏi: “Rốt cuộc là sao, sao ba chúng ta lại bị xe đụng ngã?”

Ba Lục tiếp lời, tự giải thích: “Sáng nay lúc ba về nhà, đi tới đầu ngõ, bị một chiếc xe máy rẽ cua gấp quẹt trúng. May mà không có việc gì lớn, nếu không mớ xương già này của ba không tránh khỏi dày vò.”

Mỗi ngày ba Lục có sở thích dạo phố đánh cờ, ai biết hôm nay xui xẻo, lại gặp phải chuyện này.

“Ba, không bắt được người đụng ba sao?”

“Người lái xe máy là một cậu nhóc, đoán chừng sợ chịu trách nhiệm, nhân lúc ba không chú ý chuồn rồi.”

Mẹ Lục tức giận lải nhải: “Nếu để mẹ biết ai đụng ba con, nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, quá vô đạo đức rồi…”

Lục Vân Triết sợ mẹ tức giận, khuyên bà cụ: “Mẹ, may mà ba không sao, mẹ đừng giận nữa.”

Diệp Hoan cũng khuyên: “Bà nội, bà đừng giận, vì loại người đó mà tức giận không đáng.” Nếu bắt được người, nên dạy dỗ một trận, nhưng không phải không bắt được sao, chỉ đành hời cho anh ta.

Sau khi về tới nhà cũ, Ba Lục kể lại chi tiết sự việc bị xe đụng cho người nhà nghe, sau đó nói: “Các con nói kỳ quái không, dựa theo lực đạo đó, chắc chắn ba không chỉ bị đụng ngã trên đất, có lẽ sẽ bị thương, nhưng ba lại không có việc gì.”

Mẹ Lục nhắc nhở ông cụ: “Ông quên rồi, không phải ông luôn đeo bùa bình an do con trai cho ông sao, có phải bùa bình an phát huy tác dụng rồi không?”

Ba Lục vội vàng lấy bùa bình an đeo trên cổ xuống, đưa cho Diệp Hoan xem: “Hoan Hoan, cháu xem cho ông, có phải bùa này phát huy tác dụng không?”

Diệp Hoan cười nói: “Ông, chắc chắn là bùa bình an phát huy tác dụng, để cháu xem trên tấm bùa này còn lại bao nhiêu phù lực.”

Diệp Hoan lấy bùa bình an từ trong túi ra xem, quả nhiên, phù lực bên trên lá bùa bình an này đã sắp dùng hết một nửa. Phù lực tiêu hao nhanh có liên quan tới sức khỏe của ông Lục. Sức khỏe của ông cụ có vấn đề, bình thường dùng phù lực uẩn dưỡng, dạo gần đây mới luôn không xuất hiện vấn đề.

Diệp Hoan xem xong nói: “Quả thật là bùa bình an đã cứu ông nội một mạng.”

Lục Vân Thanh bán tín bán nghi với việc bùa bình an có hiệu quả, ông ta hỏi: “Nhìn ra kiểu gì vậy?”

“Mọi người có thể so sánh với lá bùa bình an của bà nội, màu sắc của chu sa bên trên lá này đã nhạt đi rất nhiều, đợi phù lực bên trên tiêu tan hết, lá bùa này sẽ thành đồ bỏ, tới lúc đó sẽ tự động hóa thành tro, ông nội đổi lá bùa mới đeo là được.”

Diệp Hoan nói như vậy, mọi người đưa hai lá bùa tới so sánh, đã nhìn ra được khác biệt bên trong. Mặc kệ Lục Vân Thanh tin hay không, dù sao thì ba mẹ Lục đã sớm tin rồi. Đặc biệt là mẹ Lục, từ khi ba Lục đeo bùa đã không còn mấy triệu chứng váng đầu tức ngực, bà cụ đã tin rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 295: Chương 295



Mẹ Lục vội vàng hỏi: “Vân Triết, tuy bùa bình an này hơi đắt nhưng là đồ tốt bảo mệnh, con có thể liên lạc được với đại sư không? Mua thêm hai lá dự phòng, tốt nhất là mỗi người trong nhà chúng ta đeo một lá bùa bình an, như vậy ra ngoài có thể an tâm hơn.”

Bây giờ đi trên đường, xe máy xe ô tô ngày càng nhiều, ai biết ngày nào đó liệu sẽ gặp phải bất trắc, vẫn nên đeo bùa bình an để đảm bảo.

Lục Vân Triết nhìn con gái bất động thanh sắc, lập tức nói: “Có thể mua được, hôm khác con liên lạc với đại sư, có thể mua thêm vài lá. Vân Thanh, lần trước các em không cần, lần này nhà em cần không?”

Ông ấy có nghĩa vụ giúp ba mẹ bỏ tiền bùa, nhưng không có nghĩa vụ giúp gia đình em trai đã kết hôn bỏ tiền bùa. Cho nên Lục Vân Triết hỏi thêm một câu. Nếu em hai muốn mua thì chắc chắn phải bỏ tiền. Một người một lá chính là ba vạn.

Nhà họ Lục có gia sản, nhưng ba mẹ Lục không giao toàn bộ cho hai đứa con trai. Bây giờ chỉ cho hai đứa con trai chia nhà ở riêng, có thể tự tích góp gia sản, ba mẹ Lục sẽ không can dự.

Lục Vân Thanh và Hà Thục Mẫn đều làm việc ở bộ phận chính phủ, phúc lợi đãi ngộ ở đơn vị của hai người tốt, lương thuộc mức cao trung. Nhưng thời này lương phổ biến không cao, nhà họ trừ ra tất cả chi tiêu bình thường, một năm có thể góp được một vạn đã rất khá rồi, ba vạn thì phải góp ba năm.

Lục Vân Thanh không giống Lục Vân Triết, bình thường dựa vào mối quan hệ, giao dịch chút đồ cổ với người ta, kiếm được không ít tiền riêng.

Nếu không sao Hà Thục Mẫn có thể nhắm tới gia tài của Lục Vân Triết, muốn để con trai kế thừa gia nghiệp của bác cả. Hà Thục Mẫn hiểu ý của Lục Vân Triết, không phải chính là muốn nhà mình bỏ tiền bùa bình an sao? Anh cả cũng thật là, anh ấy dư dả, mua tấm vé đảm bảo cho em trai và cháu thì có làm sao?

Ba vạn cũng không phải là gió thổi tới, Hà Thục Mẫn vẫn không muốn bỏ ra. Một mặt khác, Hà Thục mẫn vẫn không tin công dụng của bùa bình an, dựa vào mấy lời ba hoa của họ, bà ta không tin.

Tuy ông cụ nói nguy hiểm, nhưng ai biết có phải ông cụ bị dọa sợ nên mới khoa trương nói khá nguy hiểm không; nói không chừng xe máy người ta vốn không đụng trúng ông cụ, chỉ là dọa ông cụ. Nếu là như thế, không phải bùa bình an phát huy tác dụng, thuần túy là tác dụng tâm lý của ông cụ.

Hà Thục Mẫn suy nghĩ cũng có hơi ngụy biện. Dù sao thì khi đó ông cụ ra ngoài một mình, nơi mà ông ấy bị đụng ở lối cua giao lộ, khi đó không có ai nhìn thấy. Nếu không cũng không thể để thằng nhóc đụng ông cụ chạy mất, hàng xóm láng giềng cũng phải giúp ông cụ bắt thằng nhóc đó.

Bình thường, tiền ở nhà Lục Vân Thanh đều do Hà Thục Mẫn quản lý, cho nên bà ta trực tiếp từ chối: “Anh cả, nhà em không dư tiền, nếu anh muốn tận hiếu thì mua cho ba mẹ thôi.”

Ba Lục và mẹ Lục nghe con dâu hai nói vậy đều khó hiểu nhìn bà ta, cảm thấy dạo gần đây phong cách làm việc của nhà thằng hai hơi thô thiển, không kỹ càng như trước. Rốt cuộc là do trước đây bà ta che giấu quá sâu, không để họ nhìn rõ; hay là vợ thằng hai không tin tác dụng của bùa bình an? Nhưng cho dù không tin, cũng không thể nói như vậy, hai ông bà dùng bùa bình an, dựa vào đâu chỉ để con trai cả một mình bỏ tiền.

Lục Cảnh Viễn nghe lời của mẹ anh ta cũng cảm thấy không đúng. Là cháu trai, Lục Cảnh Viễn tin lời ông nội. Huống hồ anh ta đã nghe Hạ Triều Dương lảm nhảm mấy lần, nói bùa chị họ tặng vô cùng hữu dụng. Nhưng đây là mẹ anh ta, anh ta không thể khiến mẹ mất mặt, định về khuyên mẹ, bảo mẹ cũng mua vài lá bùa bình an, chuẩn bị cho ông bà ngoại và người nhà. Tiền tốt đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng, đúng không?

Lời của Hà Thục Mẫn đã nhắc nhở mẹ Lục. Lần trước con trai tặng bà cụ bùa bình an, bà cụ còn chưa đưa tiền cho con trai. Bây giờ dựa vào bùa bình an cứu mạng của ông cụ, bà cụ còn muốn mua thêm bùa, không thể cứ để con trai cả bỏ tiền mua cho hai ông bà mãi. Lần trước nghe nói bùa bình an một lá một vạn, có hơi đắt, tiền này phải tự bỏ ra mới được. Trong tay bà cụ cũng không phải không có tiền, không thể để thằng cả chịu thiệt mãi.

Tuy trước đây mẹ Lục không hài lòng về Khương Nhã, nhưng bà cụ vẫn được coi là một người sáng suốt. Trước đây con trai cả chưa tìm được vợ con, chỉ sống một mình, mặc kệ con trai cả lấy tiền hiếu thuận với ba mẹ hay là thương yêu cháu, mẹ Lục chỉ coi gia nghiệp của con trai cả không ai kế thừa, cho nên chưa từng nói với ông ấy. Dù sao thì nếu con trai cả không có người kế thừa, gia nghiệp sau này nói không chừng đều để cho Cảnh Viễn.

Nhưng bây giờ con trai cả đã tìm được vợ con, sau này chắc chắn không thể để lại gia nghiệp cho Cảnh Viễn. Nếu không con trai cả cũng không thể so đo ba vạn tiền mua bùa này. Mẹ Lục nghĩ tới đây, cảm thấy bà cụ nên bình đẳng, miễn cho hai đứa con trai vì tiền mà nảy sinh mâu thuẫn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 296: Chương 296



“Vân Triết, con mua cho mẹ thêm năm lá bùa bình an, mẹ đưa con cả số tiền mua bùa lần trước.” Mẹ Lục muốn mua nữa, chủ yếu là sợ bùa bình an khó mua hoặc không mua được. Đây là bùa cứu mạng, nếu nhiều người biết, không phải càng có nhiều người mua? Chuẩn bị trước đồ tốt luôn không sai.

Nếu vợ thằng hai thật sự không muốn mua bùa bình an, vậy bà cụ mua cho họ dùng trước, không sợ một vạn chỉ sợ lỡ như. Không nể con dâu, cũng phải để ý con trai và cháu trai. Mẹ Lục mới bận tâm như vậy. Còn vì sao bà cụ không mua cho gia đình con trai cả, bởi vì bà cụ biết nhà con trai cả đều đang đeo bùa, căn bản không cần bà cụ lo.

Lục Vân Triết vội nói: “Mẹ, đã nói là hiếu kính mẹ và ba, sao có thể lấy tiền của mẹ?”

“Tiền của con cũng không phải lá gió thổi tới, còn có vợ con phải nuôi, cũng không thể tiêu lung tung. Tiền mẹ nên bỏ ra, mẹ không thể để con chịu thiệt.” Trong lòng mẹ Lục có cán cân, biết nên sắp xếp thế nào. Lần này bà mua bùa bình an giúp nhà thằng hai, sau này thầm tặng cháu gái một món trang sức, coi như huề.

Ít nhất ngoài mặt mẹ Lục sẽ giải quyết bình đẳng, không muốn trong nhà bởi vì tiền bạc mà loạn.

Hà Thục Mẫn nghe mẹ chồng nói thì vô cùng không vui, may mà bà ta đã giả vờ nhiều năm, không lập tức gây chuyện. Thực ra những thứ bà ta nghĩ vốn không hợp lý, cho dù người khác biết tâm tư của bà ta, cũng không ai chiều theo bà ta.

Hôm nay, gia đình Lục Vân Triết ở nhà cũ ăn cơm tối rồi mới về.

Sau đó Lục Vân Thanh âm thầm tìm tới anh cả, lấy tiền riêng của mình nhờ anh cả mua cho ông ta ba lá bùa.

Lục Vân Triết nghiêm túc nói: “Tiền riêng ở đâu ra? Em là cán bộ cơ quan, nhất định không thể phạm lỗi trong vấn đề kinh tế, nếu thiếu tiền thì nói anh.”

“Anh cả, xem anh nghĩ em kìa, em là loại người đó sao?” Lục Vân Thanh thì thầm nói với anh cả: “Đây là tiền trước đây em cho một người bạn tốt mượn để làm ăn, sau đó cậu ta trả lại em cả vốn lẫn lời, em không làm chuyện phạm pháp. Anh cả, em có tổng cộng năm vạn tệ tiền riêng.”

“Em chú ý một chút, nhất định phải biết tiền gì có thể lấy, tiền gì không thể lấy.”

“Anh cả, em biết, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, làm mất mặt nhà họ Lục.”

Lục Vân Thanh bộc bạch một phen, Lục Vân Triết mới tha cho ông ta.

“Sao em lại muốn mua bùa? Anh tưởng em và em dâu không muốn mua.” Lục Vân Triết nghĩ ngợi lại nói: “Đoán chừng bùa mẹ chúng ta mua cũng có phần nhà các em.”

Lục Vân Thanh: “Em tin lời ba chúng ta nói, chắc chắn là bùa bình an đã cứu ông ấy. Nhưng Thục Mẫn là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin cái này. Em mua bùa về trước, đeo hay không tùy cô ấy, em và Cảnh Viễn chắc chắn sẽ đeo.”

Ba người nhà họ đã tùy việc mà xét, ở trong nhà lý luận một lần. là hai ba con và Hà Thục Mẫn khẩu chiến với nhau. Tới cuối cùng hai bên ai cũng không phục ai, hà Thục Mẫn còn nổi điên với hai ba con.

Lục vân Thanh định mua bùa về trước rồi tính. Người không lo xa ắt có âu lo gần, Lục Vân Thanh vẫn theo tính cẩn thận của người nhà họ Lục. Ông ta không muốn tiêu tiền của ba mẹ, bèn nói: “Anh cả, tiền mua bùa nhà em, em tự trả.”

Lục vân Triết vẫn nhận ba vạn tệ của em hai, dù sao thì bùa là của con gái, không thể cho không.

Người bình thường không tìm được đường mua bùa bình an, nhưng quen người trong huyền học, có thể mua bùa rất thuận lợi, Diệp Hoan mang tới sự thuận lợi như vậy cho người nhà. Đặc biệt là thấy ba ruột phí tâm bán bùa giúp cô, cộng thêm lần này đều là người thân mua bùa, Diệp Hoan giảm đi hai vạn tệ. Đồng nghĩa với không lấy tiền hai tờ bùa của ông bà, coi như cô hiếu kính.

Diệp Hoan cũng nói với ba như vậy: “ba, trước đây khi con tới thăm ông bà, họ còn lén lút cho tiền con, hai lá bùa này coi như con hiếu kính họ.”

Ông bà cho tiền, nói là bù tiền mừng tuổi, tổng cộng cho cô hai ngàn tệ. Tuy số tiền này không bằng tiền ba cho, nhưng ông bà cụ có tâm tư bù đắp đã rất tốt rồi. Hơn nữa ông bà nội cũng không phải chỉ có một mình cô là cháu, Diệp Hoan có thể hiểu. Bây giờ cô có thể kiếm tiền, không muốn lấy tiền của người lớn, nhưng không chối từ được, cô chỉ đành nhận. Nhưng sau này các trưởng bối có bệnh tật ốm đau, Diệp Hoan cũng sẽ không mặc kệ, nhận một trả một.

Trước đây Lục Vân Triết ngoài xảy ra mâu thuẫn với mẹ về vấn đề tìm vợ con, tình cảm vẫn vô cùng tốt. Ông ấy nghe thấy con gái nói như vậy, khóe miệng nhếch lên, biểu thị rất vui, nhưng ông ấy vẫn nói: “Con có lòng là được rồi, tiền vẫn nên để ba bỏ ra.”

Lục Vân Triết biết bùa bình an của con gái đều là bán một vạn một tờ. Ông ấy không muốn khiến con gái lỗ tiền. Đương nhiên, ông ấy biết bùa bình an dùng chu sa, giấy bùa chế thành, chi phí không cao lắm. Nhưng hiệu quả của bùa lại tốt, theo ông, một vạn tệ đã là bán rẻ rồi. Huống hồ Diệp Hoan là con gái ruột của ông ấy, ông ấy làm vậy là biến tướng cho tiền thêm con gái, ít nhất giúp con gái không thiếu tiền bạc.

Cuối cùng, Diệp Hoan không nói lại ba ruột, nhận năm vạn tệ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 297: Chương 297



Từ sau khi Diệp Hoan tới nhà sống, Lục Vân Triết cũng hưởng ké con gái không ít, ví dụ môi trường vệ sinh trong nhà, ít nhất không cần quét dọn, mỗi ngày có bùa trừ bụi của Diệp Hoan trong nhà, nhà cửa luôn sạch sẽ, còn có mặc kệ trời lạnh hay nóng, Diệp Hoan luôn có cách điều chỉnh nhiệt độ trong nhà ở mức nhiệt không lạnh không nóng, ít nhất người nhà không chịu khổ bởi nóng lạnh, hữu dụng hơn điều hòa nhiều…

Sau khi mùa đông tới, trời lạnh đóng băng, năm nay Lục Vân Triết không hề cảm nhận được sự khắc nghiệt của mùa đông. Bởi vì vợ con ở bên cạnh, trong lòng ông ấy vững vàng vui vẻ; còn có bùa khống chế nhiệt do con gái cho ông, đeo trên người còn có thể điều tiết nhiệt độ của bản thân, đảm bảo sẽ không lạnh tới run rẩy khi ra ngoài.

Còn có, giáo sư và giảng viên trong trường hầu như đều biết Lục Vân Triết đã tìm được vợ con, cũng biết Diệp Hoan là con gái ruột của ông ấy, cộng thêm thành tích học tập của Diệp Hoan tốt, rất nhiều giáo sư đều khen Diệp Hoan, vô cùng khiến Lục Vân Triết hãnh diện. Điều này khiến Lục Vân Triết trải nghiệm niềm vui của người làm ba, có một cô con gái ấm áp thân cận ở bên, Lục Vân Triết không ấm áp mới lạ.

Càng gần tới tết, ngày nghỉ đông càng gần, các bạn học vui vẻ thương lượng chuyện về nhà ăn tết, nhưng Diệp Hoan lại phiền muộn. Bởi vì năm nay có thêm ba mẹ ruột, còn có thân thích bên này, nếu cô về quê ăn tết, chắc chắn trong lòng ba mẹ ruột không thoải mái lắm.

Nhưng cô không thể không về quê ăn tết cùng ba mẹ Diệp. nếu không hàng xóm bạn bè sẽ cho rằng cô là sói mắt trắng, tìm được ba mẹ ruột liền vứt bỏ ba mẹ nuôi.

Loại lựa chọn này khiến Diệp Hoan rất khó xử.

Buổi tối khi gặp mặt sư huynh trong không gian, Diệp Hoan nói chuyện khó xử của mình với sư huynh, nhờ anh ấy đưa ra ý kiến, xem nên giải quyết thế nào.

Nhiễm Hàn nhanh chóng đưa ra đáp án: “Cái này còn không đơn giản, hai nhà cùng quây quần lại ăn tết, không phải đã giải quyết xong rồi sao? Không phải em đã chuẩn bị nhà cho ba mẹ, có thể đón họ tới ăn tết ư.”

Diệp Hoan nghe xong sáng mắt lên: “Vẫn là sư huynh đầu óc linh hoạt, sao em không nghĩ ra cách này chứ? Nhưng không biết ba mẹ có tới không?”

Nhiễm Hàn nói: “Em không thử xem làm sao biết được?”

Diệp Hoan lại liên tưởng tới hai vị sư phụ: “Vậy chúng ta cũng có thể mời hai sư phụ tới ăn tết cùng, như vậy mọi người lại có thể ở cạnh nhau.”

Nếu hai sư phụ không tới, Diệp Hoan chỉ có thể đi thăm họ vào trước hoặc sau tết. Nhưng không thể cùng ăn tết với họ. Bởi vì ba mẹ hai bên đều không lo xuể, cộng thêm hai vị sư phụ, cô thật sự không tài nào lo liệu được, không thể phân làm ba phần bồi bạn với họ.

Nhiễm Hàn cười gật đầu: “Ý tưởng này không tồi, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho sư phụ, bảo họ nhất định phải tới.”

Bây giờ Nhiễm Hàn chịu ảnh hưởng của sư muội, trên mặt đã dần có nụ cười. Đương nhiên, phần lớn thời gian anh chỉ cười khi đối mặt với Diệp Hoan, bình thường vẫn là dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn.

Diệp Hoan cảm thấy rất tốt, sư huynh hơi nghiêm túc, cô không sợ người phụ nữ khác tới bên cạnh sư huynh.

Điều thứ hai, Diệp Hoan gọi điện thoại thương lượng với Diệp Đông Diệp Nam, hỏi họ đón ba mẹ tới ăn tết được không, hay là muốn về quê ăn tết.

Diệp Đông và Diệp Nam đã biết chị gái tìm được ba mẹ ruột, cũng được Lục Vân Triết mời tới nhà làm khách, dĩ nhiên hiểu Hoan Hoan làm như vậy là vì sao.

Diệp Đông và Diệp Nam không phản đối việc ba mẹ tới ăn tết, dù sao thì họ học ở đây, có thể bồi cùng. Chỉ là có một vấn đề rất hiện thực, ba mẹ tới rồi ở đâu? Nếu ở nhà chị Hoan Hoan lâu dài, đặc biệt là ba mươi và mùng một tết, đoán chừng ba mẹ sẽ không được tự nhiên, họ cũng cảm thấy không tự nhiên.

Diệp Hoan giải thích với Diệp Đông và Diệp Nam, cô đã mua nhà ở Bắc Kinh, tới lúc đó đón ba mẹ tới, cả nhà sống trong nhà cô mua, vô cùng tiện.

“Hoan Hoan, chị lại mua nhà?”

“Đúng vậy, đủ cho cả nhà chúng ta sống.” Nhà mà Diệp Hoan nói là nhà sư huynh mua sau giúp cô. Diệp Hoan đã trả toàn bộ tiền nhà cho sư huynh. Tuy Nhiễm Hàn không muốn lấy tiền nhưng Diệp Hoan kiên quyết đưa. Vì điều này, Diệp Hoan còn nói đùa: “Sư huynh, nếu đợi sau này chúng ta kết hôn, anh giao toàn bộ tiền cho em quản lý, em sẽ rất vui.”

Nói lại, Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy Hoan Hoan lại mua nhà, ngoài vui ra, hơn hết họ ý thức được khoảng cách chênh lệch với Hoan Hoan, lập lại mục tiêu phấn đấu, cố gắng nhân đôi.

Ba chị em thương lượng xong, nếu ba mẹ đồng ý, sẽ đón họ tới Bắc Kinh ăn tết. Nếu không đồng ý, Diệp Hoan định về thành phố S ăn tết, nếu không được thì kéo ba mẹ ruột về cùng. Tuy làm như thế hơi có lỗi với ông bà, nhưng cô hết cách, ăn tết xong quay lại sớm là được.

Vì vậy, ba chị em lần lượt gọi điện thoại cho ba mẹ, hỏi họ có muốn tới ăn tết không. Hơn nữa Diệp Hoan vì khiến ba mẹ vui, nói có thể đón ông bà nội hoặc ông bà ngoại, còn có bác cả, cậu cùng tới. Cô đã chuẩn bị nhà xong, cho dù tới hết cũng có chỗ ở.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 298: Chương 298



Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đã sớm biết con gái giỏi kiếm tiền, không thấy kỳ quái việc cô mua nhà ở Bắc Kinh. Họ cũng nghĩ tới sự khó xử của con gái, sau khi do dự, hai người lại hỏi ý kiến của ông bà Diệp và bác gái Diệp Hoan, còn có ý kiến của ông bà ngoại, họ đều đồng ý để Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa tới Bắc Kinh ăn tết.

Đặc biệt là ông bà cụ, họ nghe nói Diệp Hoan cũng bảo họ tới, hưng phấn muốn đi theo.

Dù sao thì đối với rất nhiều người cao tuổi mà nói, Bắc Kinh là nơi vô cùng thần thánh hướng lên. Họ cho rằng nếu đời này có thể tới Bắc Kinh một chuyến, tới thủ đô vĩ đại dạo quanh, đã rất xứng đáng.

Người già muốn đi, đám trẻ cũng muốn đi. Anh họ, chị họ, em họ, của Diệp Hoan lớn từng này đều chưa từng ra khỏi thành phố, họ vô cùng khát vọng bầu trời bên ngoài, cũng muốn mở mang sự phồn hoa và hưng thịnh của thủ đô.

Cho nên đợi sau khi Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh tiết lộ tin tức với người nhà hai bên, rất nhiều người đều muốn đăng ký.

Còn chưa đi, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa bắt đầu lo lắng vì chỗ ở, họ vội vàng gọi điện thoại cho con gái: “Hoan Hoan, bà ngoại, con, cậu con còn có gia đình ông bà nội con đều muốn đi, có thể ở được không?”

Diệp Hoan đảm bảo nói: “Ba yên tâm, mọi người cứ việc tới là được, có thể ở đủ. Con mua tứ hợp viện, nhiều phòng.”

Nếu đã nói ra, không thể khiến mọi người cụt hứng, Diệp Trường Vinh nghe con gái nói có chỗ ở, vậy thì đi thôi, ai muốn đi thì đi, đều dẫn các con đi mở mang tầm mắt một chút. Nhưng bởi vì tránh gây phiền phức cho con gái, ông ấy định dứt khoát từ năm nay, sau này không thể năm nào cũng đi được.

Diệp Trường Vinh nói với con gái: “Cả nhà tới lui mệt mỏi, lộ phí cũng không phải ít.”

Diệp Hoan nói: “Ba, nếu chê ngồi xe lửa phiền phức, mọi người có thể bao một chiếc xe khách tới, phí xe tới về con trả.”

Nếu nhiều người mang theo nhiều đồ, bao xe vẫn tiện hơn, không cần sợ lên xe xuống xe bỏ sót người. Dù sao thì từ chỗ họ tới Bắc Kinh, lái xe cũng chỉ tốn một ngày. Xuất phát sáng sớm, đoán chừng buổi tối là có thể tới.

“Xem con ôm đồm kìa, còn trả tiền xe cho chúng ta, đừng quên con vẫn là một đứa trẻ đó?”

Diệp Hoan rất vui, hào khí nói: “Ba, con có tiền.”

Thực ra sau khi trả tiền nhà cho sư huynh, Diệp Hoan không còn lại nhiều tiền. Nhưng vừa hay ông chủ Đường lại gửi tới cho cô một khoản tiền, đủ cho người thân ở quê tới về một chuyến.

Sau khi Diệp Hoan nghe ba mẹ đồng ý, vội vàng nhờ sư huynh sắp xếp nhà vừa mua giúp, thậm chì ngay cả nhà của sư huynh cũng dọn dẹp cùng, nếu mọi người tới quá đông, có thể ở bên chỗ sư huynh. Ngoài ra, cô còn phải chuẩn bị đồ dùng hằng ngày như chăn đệm, thậm chí ngay cả đồ tết cũng phải chuẩn bị, nếu không tới rồi không thể ngày nào cũng ra quán, ăn phiền rồi tự nấu ăn vẫn tốt hơn. Huống hồ ba mươi tết rất nhiều cửa hàng và nhà hàng phải đóng cửa, muốn mua đồ hoặc ăn cơm cũng không tiện lắm.

Bên quê nhà, ông bà nội Diệp và ông bà ngoại Lý rảnh rỗi, đã sớm bắt đầu thu xếp hành lý mang tới Bắc Kinh, quần áo, đồ ăn, cái gì cũng muốn mang. Họ còn không ngừng trưng cầu ý kiến của Lý Vệ Hoa, bởi vì trong những người này chỉ có bà từng tới Bắc Kinh.

Lý vệ Hoa thấy ba mẹ chồng và ba mẹ mình có xu thế chuyển nhà, đau đầu nói: “Ba, mẹ, cho dù chúng ta thuê xe đi cũng không cần mang quá nhiều đồ, Hoan Hoan nói rất nhiều thứ nó đều đã chuẩn bị xong rồi, thiếu gì tới đó rồi mua cũng được.”

Mẹ chồng và mẹ nói: “Thế thì phí tiền biết mấy, dù sao cũng có xe, tự mang theo tốt hơn.”

Lý Vệ Hoa nhìn một đống hành lý do ông bà cụ thu xếp, bèn giới hạn cho họ mang thứ gì.

“Mẹ, chỉ mang hai bộ quần áo mới thay mặc là được rồi. Mang thêm ít đặc sản quê hương, tới lúc đó tặng cho thân thích bên ba ruột Hoan Hoan, còn mang theo chút trái cây điểm tâm ăn trên đường, có lẽ đã đủ rồi.”

“Mang chút xíu như thế đủ sao?”

Lý Vệ Hoa bất lực nói: “Chúng ta nhiều người như thế, đều mang theo hành lý của mình, cộng lại cũng không ít rồi.”

Nếu thu xếp nhiều hành lý giống mẹ chồng và mẹ ruột, đoán chừng tới lúc đó trên xe chỉ nhét hành lý, đã không còn chỗ ngồi ngồi nữa.

Tuy đã nói từ sớm, nhưng không xử lý xong chuyện trong nhà, họ không thể xuất phát. Những người đi làm giống như Diệp Trường Vinh, ít nhất phải đợi tới lúc sắp nghỉ mới có thể thu xếp tới Bắc Kinh; nhà bác trai và nhà cô cả của Diệp Hoan phải làm xong rau trong lều mới có thể đi xa; bọn trẻ đi học còn đỡ, được nghỉ ngoài làm bài tập ra thì chỉ đợi người lớn làm xong việc.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 299: Chương 299



Diệp Hoan đưa ra ý tưởng bảo người nhà họ Diệp tới đây ăn tết, đương nhiên không giấu được Lục Vân Triết và Khương Nhã. Sau khi thương lượng xong với ba mẹ Diệp, Diệp Hoan nói thẳng với ba mẹ ruột.

“Ba mẹ, tết đến con vừa không muốn xa ba mẹ, lại muốn ăn tết với ba mẹ nuôi nên con đã mời họ tới ăn tết, nhân dịp nghỉ thư giãn một chút.”

Lục Vân Triết nghe xong liền ngẩn người, sau đó hiểu ý của con gái, biết cô là vì suy nghĩ cho hai bên, vui mừng nói: “Nếu ba mẹ nuôi con muốn tới, vậy đương nhiên là tốt, hoan nghênh họ tới nhà chúng ta ở.”

Diệp Hoan: “Con còn mời ông bà và thân thích bên đó cùng tới chơi. Ăn tết náo nhiệt một chút, ba mẹ cũng có thể vui một chút.”

Lục Vân Triết: “Vậy cũng không sao, trong nhà không ở đủ, ba tìm chỗ ở cho họ.”

“Ba, con đã mua nhà rồi, có chỗ sắp xếp cho họ.”

Lục Vân Triết và Khương Nhã kinh ngạc, đương nhiên họ liên tưởng tới con gái bán bùa có thể kiếm được rất nhiều tiền, con gái tự mua nhà kỳ thực cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Nhưng Lục Vân Triết vẫn nói: “Con đã mua nhà, sao mua nhà lại không nói với ba mẹ một tiếng, đủ tiền không? Nếu ba biết, ba nên bỏ tiền mua nhà…”

Biết con gái âm thầm mua nhà, Lục Vân Triết cảm thấy con gái không dựa dẫm vào người làm ba như ông ấy. Con gái một mình mua nhà sắp xếp cho ba mẹ nuôi, có phải sợ ông ấy và vợ biết rồi ngờ vực không, bây giờ Lục Vân Triết cảm thấy hơi chua chát. Thực ra ông ấy không hề phản đối con gái hiếu kính với hai vợ chồng nhà họ Diệp. Nhưng con gái quá giỏi giang, không dựa dẫm vào ông ấy, khiến người làm ba như ông ấy trở nên quá vô dụng.

“Ba, không phải ba biết sao, con cũng không thiếu tiền, thiếu tiền nhất định sẽ xin ba.” Sau đó Diệp Hoan giải thích chuyện cô sắp xếp ba mẹ nuôi và họ hàng như thế nào với ba mẹ ruột.

Lục Vân Triết lấy tiền lương vừa lĩnh tháng này của mình, lại thêm hai nghìn tệ đưa cho con gái: “Hoan Hoan, ba mẹ con và thân thích đều tới, ba cũng nên tiếp đãi, tiền này con cầm lấy, xem nên mua sắm chút đồ gì thì mua.”

Tiền này Diệp Hoan không khách sáo mà nhận. Bởi vì cô sợ cô không nhận, trong lòng ba mẹ ruột mới khó xử. Diệp Hoan sợ ba mẹ ruột nghĩ nhiều, không nói chuyện mua nhà cho hai em trai cho họ biết. Cô định đợi ba mẹ nuôi tới rồi nói với họ một tiếng, nói ra ngoài là họ mua nhà cho hai đứa con trai.

Lần này Diệp Hoan mua sắm đồ tết, vẫn thương lượng với bà bà một chút, xem cần mua những thứ gì. Dù sao thì họ đều tới từ thành phố S, phong tục tập quán gần như nhau, đồ thiếu sót đều nhờ bà bà bổ sung. Diệp Hoan còn chuẩn bị một số đồ tết ở Bắc Kinh, để ba mẹ và thân thích ở quê trải nghiệm mới mẻ.

Diệp Hoan chuẩn bị xong tất cả ở nhà, luôn mong ngóng ba mẹ tới, chờ đợi ròng rã, đợi tới hai mươi bảy tháng chạp, nhóm người Diệp Trường Vinh mới chuẩn bị xong, khoảng bốn giờ sáng, họ ngồi xe khách thuê, đi thẳng tới Bắc Kinh.

Bởi vì biết ba mẹ và họ hàng tới chơi, Diệp Đông và Diệp Nam được nghỉ đều không về, làm nhân viên vận chuyển lúc Diệp Hoan mua đồ tết, học tập, đợi người nhà tới cùng đón tết. Hai anh em ở trong căn nhà Diệp Hoan mới mua, thi thoảng sẽ tới nhà Lục Vân Triết làm khách, tuy Lục Vân Triết rất tốt với họ, nhưng có thể họ vẫn cảm thấy không tự nhiên nên không tới thường xuyên.

May mà mấy năm gần đây kết nối thông tin ngày càng thuận tiện, Diệp Trường Vinh có điện thoại di động, có thể giữ liên lạc với con gái bất cứ lúc nào. Trong một ngày, hai ba con gọi mấy cuộc điện thoại, chỉ nói xe khách tới đâu rồi, Diệp Hoan thấy họ sắp tới bèn tới ngoại thành đón họ. Diệp Đông và Diệp Nam cũng muốn đi đón người thân, họ nhớ người nhà rồi; Lục Vân Triết cũng muốn đi đón, không đi đón chứng tỏ không quá phải phép, dù sao thì Diệp Hoan cũng là vợ chồng nhà họ Diệp nuôi lớn.

Còn có Nhiễm Hàn, anh đã sớm được nghỉ, bây giờ vô cùng rảnh, anh và sư muội mời hai sư phụ tới, anh và hai sư phụ vẫn ở trong căn viện của sư thúc.

Sau khi sư thúc biết anh và sư muội yêu đương, còn chủ động chỉ điểm cho anh, bảo anh bình thường ân cần với sư muội hơn, chuyện của sư muội chính là chuyện của anh, phải dốc lòng dốc sức…Thật ra cho dù Kỷ sư phụ không nói, Nhiễm Hàn cũng ghi nhớ chuyện của Diệp Hoan vào lòng, anh có thể làm thì sẽ làm. Lần này Diệp Hoan mua nhiều đồ như thế, mỗi lần anh đều làm tài xế và nhân viên vận chuyển.

Nhưng làm những chuyện này đều là anh cam tâm tình nguyện, có thể ở bên cạnh sư muội, nhìn sư muội nhiều hơn, đối với Nhiễm Hàn mà nói đều là một chuyện vô cùng đáng để vui mừng.
 
Back
Top Bottom