Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 50: Chương 50



Đợi sau khi Diệp Đông và Diệp Nam thức dậy, Kỷ đạo trưởng nói chỉ điểm hai đứa học võ, hai đứa trẻ vừa nghe thấy đã hưng phấn, ngoan ngoãn đứng tấn theo lời đạo trưởng, nhưng thời gian kéo dài, hai chân không chịu nổi, thậm chí Diệp Nam còn muốn lười biếng không luyện nữa.

Nếu Kỷ đạo trưởng đã đồng ý với Diệp Trường Vinh, dĩ nhiên sẽ nói lời giữ lời, dạy họ chút bản lĩnh thật. Muốn học bản lĩnh không nghe lời làm sao mà được, thế là hai anh em bị phạt, mỗi người cầm nửa chậu nước tiếp tục đứng tấn.

Diệp Đông và Diệp Nam thấy Kỷ sư phụ vô cùng nghiêm khắc, không làm tốt sẽ bị phạt, không dám tùy tiện làm bừa nữa, ngoan ngoãn luyện theo lời ông đạo trưởng. Chỉ là bọn họ bắt đầu nhăn mặt, bày ra dáng vẻ không tình nguyện để Diệp Hoan nhìn thấy. Vẫn là nghe Diệp Hoan dỗ chúng, buổi tối bảo mẹ nấu đồ ngon cho chúng, chúng mới lộ ra nụ cười.

Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua bằng việc học tập huấn luyện của ba đứa trẻ.

Đợi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa về, nhìn thấy ba đứa con theo Kỷ sư phụ học bản lĩnh, không khỏi gật đầu, vô cùng vui mừng. Chuyện mà ba mẹ mong mỏi nhất đại khái chính là hi vọng sau này con mình có thể có tiền đồ. Muốn có tiền đồ, còn phải có bản lĩnh bước ra đời mới được, hoặc là học giỏi sau này thi đỗ đại học tốt tìm công việc tốt, hoặc là có kỹ nghệ…

Tuy Kỷ đạo trưởng không đồng ý ở nhà Diệp Hoan nhưng lại đồng ý ăn cơm ở nhà cô. Bởi vì Kỷ sư phụ không muốn nấu cơm, chi bằng ăn ở nhà Diệp Hoan cho bớt việc.

Đợi Kỷ sư phụ ăn cơm tối ở nhà Diệp Hoan xong, mặc kệ sự níu kéo của Diệp Trường Vinh, ông ấy chuồn về đạo quán trên núi Phượng Hoàng.

Diệp Đông và Diệp Nam thấy ông đạo trưởng đi mới dám nói với mẹ suy nghĩ của chúng. Hai đứa đều biết tính cách nghiêm khắc của ba, không dám khiêu chiến quyền uy của ba, chỉ đành cầu xin mẹ - người dễ nói chuyện hơn.

Diệp Nam tới trước mặt Lý Vệ Hoa xin xỏ: “Mẹ, học võ quá mệt, ông đạo trưởng nghiêm lắm, con không muốn học nữa.”

Diệp Đông cũng gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý với cách nói của em trai.

Diệp Trường Vinh nghe xong liền không đồng ý: “Diệp Đông, Diệp Nam, là các con chủ động muốn theo ông đạo trưởng học võ, sao mới luyện có một buổi chiều đã không muốn học nữa? Bỏ ngang giữa chừng như vậy là không được.”

“Các con cũng không nghĩ xem chị gái các con đã làm đồ đệ của Kỷ đạo trưởng, sau này chắc chắn sẽ học được nhiều bản lĩnh hơn, các con là con trai, sao còn thua cả chị gái mình?”

Diệp Đông mách: “Nhưng thứ chị học khác với thứ bọn con học.”

Diệp Trường Vinh muốn nói lý với con trai: “Đó là vì chị con là con gái, cách luyện tập đương nhiên khác với bọn con rồi. Dù sao thì nếu các con không bỏ tâm sức học, sau này chắc chắn sẽ thua kém chị gái con, cũng không thể bảo vệ chị gái và mẹ.”

Nếu hai thằng nhóc còn không hiểu nữa, đợi lát nữa mỗi đứa ăn đòn là nghe lời ngay.

Lý Vệ Hoa nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của con trai, chêm vào một câu: “Xem ra, sau này ba mẹ phải dựa vào Hoan Hoan bảo vệ rồi! Diệp Đông, Diệp Nam, các con còn là tiểu nam tử hán không?”

Diệp Đông và Diệp Nam nhìn nhau, sau đó không thể không phục.

Diệp Đông: “Vậy con vẫn nên theo ông đạo trưởng học tiếp vậy, nếu sau này đánh trận còn không bằng chị, mất mặt biết mấy.”

Diệp Nam: “Vậy con cũng tiếp tục theo ông đạo trưởng học, sau này bảo vệ ba mẹ và chị gái.”

“Đây mới là con ngoan của ba mẹ, chiều nay các con mệt rồi, bây giờ thưởng cho các con, các con muốn ăn đồ ăn vặt gì?”

Vừa nói có đồ ngon ăn, Diệp Đông và Diệp Nam lập tức phấn chấn.

Một đứa nói: “Con muốn ăn kẹo sữa.”

Đứa còn lại tham lam nói: “Con cũng muốn ăn kẹo sữa, còn muốn ăn kem.”

“Bây giờ không bán kem, muốn ăn thì mai mua.” Lý Vệ Hoa lấy một tệ đưa cho Diệp Hoan ngoan nhất nhà: “Hoan Hoan, con dẫn em trai đến cửa hàng mua kẹo ăn.”

Diệp Hoan biết chiều nay hai em trai quả thực đã khá cố gắng, cũng muốn cho các em trai ăn chút đồ ngon, thế là nhận tiền dẫn các em đến cửa hàng đại lý.

Tới cửa hàng, đáng tiếc trong cửa hàng không có kẹo sữa, Diệp Hoan và các em thương lượng, cuối cùng mua một tệ kẹo mạch nha cao lương ăn.

Kẹo mạch nha cao lương cũng rất ngon, ba đứa ăn giấy gạo nếp bên ngoài trước, mới ngậm kẹo vào trong miệng, nhai một cái vừa dẻo vừa mềm, cực kỳ ngon. Diệp Hoan bảo các em mỗi đứa ăn hai viên: “Còn lại để dành từ từ ăn, ăn một lúc quá nhiều sẽ bị sâu răng.”

Diệp Đông quấn quýt nói: “Hoan Hoan, em còn muốn ăn một viên.”

Diệp Nam chớp mắt nhìn chị: “Em cũng muốn ăn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 51: Chương 51



“Được thôi, mỗi đứa một viên cuối cùng, không được ăn thêm nữa.” Diệp Hoan vì chuyển lực chú ý của các em trai, vội vàng nói: “Chúng ta mau về lấy bình bắt ve, hôm nay bắt thêm một chút, ngày mai bảo mẹ chiên số ve đã tích trước đó ăn.”

“Được, hôm nay bắt nhiều một chút.”

Ba đứa trẻ chạy nhảy tung tăng về tới nhà, nói với ba mẹ một tiếng rồi ra ngoài bắt ve.

Diệp Hoan muốn lén lút đưa Chiến Thần từ không gian ra, về nhà nuôi, lúc này là cơ hội tốt. Trong lúc các em trai đang mải mê đào ve, Diệp Hoan nhìn xung quanh không có ai, trời cũng nhá nhem tối, chắc sẽ không có ai nhìn thấy, vội vàng nhân cơ hội đưa Chiến Thần trong không gian ra.

Chiến Thần càng m.ô.n.g lung, không biết sao thoắt cái đã chuyển đổi trời đất. Hóa ra nó ở trong không gian cô đơn hiu quạnh, vẫn luôn lải nhải có phải chủ nhân đã quên nó rồi không, sao còn không đón nó ra. Diệp Hoan bất thình lình thả nó ra, nó còn chưa bình tĩnh được.

Diệp Hoan cố làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Ây ya, sao ở đây lại có con cún đen vậy, đáng yêu quá!”

Diệp Đông và Diệp Nam nghe vậy không thèm đào ve nữa, lập tức vây lại xem cún.

Hai đứa còn vươn tay sờ cún đen: “Hoan Hoan, cún ở đâu ra vậy?”

“Phát hiện ở ngay đây đó, chúng ta ôm nó về nhà nuôi đi.” Diệp Hoan chỉ vào bên cây, nhân cơ hội nói suy nghĩ của cô.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng rất thích chó, chúng đã sớm muốn nuôi một con cún rồi. Đáng tiếc Lý Vệ Hoa chê phiền, không muốn tan làm về hầu hạ chồng con xong còn phải tiếp tục hầu hạ một con chó, không cho chúng nuôi. Không nói cái khác, chó ỉa đái cũng phải có người dọn, đây là nguyên nhân Lý Vệ Hoa không muốn nuôi chó nhất.

Diệp Hoan đã trọng sinh, dĩ nhiên biết vì sao mẹ không thích nuôi chó nuôi mèo trong nhà. Không phải chỉ là dọn dẹp phân của chó sao, cô tự dọn là được.

Diệp Đông và Diệp Nam lần lượt gật đầu, đồng ý đưa chó về nhà nuôi.

Diệp Nam nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta không bắt ve nữa, mang chó về nhà đi.”

Sau đó Lý Vệ Hoa nhìn thấy ba đứa con mang về nhà một của nợ.

“Con chó mà các con đang bồng ở đâu vậy?”

Nông thôn nuôi chó nhiều, thi thoảng chó nhà mình sinh con lại không muốn nuôi, tặng cũng không tặng được, dứt khoát vứt cún con trên đường lớn, tùy tiện để người ta ôm đi.

Diệp Hoan chủ động khai: “Con nhặt được, mẹ, con cún này rất đáng yêu, để chúng con nuôi đi, nuôi lớn còn có thể trông nhà.”

Lý Vệ Hoa nghiêm mặt muốn từ chối, Diệp Hoan lập tức nói: “Mẹ, cún ị chúng con sẽ dọn giúp nó, không cần mẹ lo.”

Diệp Trường Vinh cũng là người yêu chó, nghe thấy cuộc đối thoại của mấy mẹ con, vội nói đỡ cho các con: “Các con muốn nuôi thì cho chúng nuôi đi, hơn nữa nuôi chó còn có thể trông nhà.”

Lý Vệ Hoa thấy ba đứa con xin xỏ nhìn bà, không khỏi mềm lòng, bà đưa ra điều kiện: “Nếu các con muốn nuôi chó, phải nhớ tự cho nó ăn, chó ị các con phải dọn giúp nó, mẹ không giúp các con đâu.”

Cho dù trong nhà nuôi gà, Lý Vệ Hoa đều luôn nhốt gà lại nuôi. Sau khi gà lớn biết bay, bà sẽ bảo chồng cắt lông trên cánh gà đi, như vậy đảm bảo gà không bay ra ngoài, sẽ không ị khắp nơi.

Ba đứa trẻ vui vẻ đồng thanh đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Diệp Đông và Diệp Nam lập tức hỏi: “Cún đói chưa, chúng ta lấy chút đồ cho nó ăn đi, nó ăn gì vậy?”

Hai đứa trẻ suy nghĩ, cún nhặt trên đường lớn chắc chắn không có ai cho ăn, chắc chắn là đói rồi.

Diệp Hoan vội vàng trò chuyện với Chiến Thần: “Chiến Thần, em có thể ăn gì?”

Đồ thần khuyển ăn giống với đồ chó bình thường ăn không?

Kết quả thần khuyển nói: “Em ăn gì cũng được, nhưng em không đói, vừa nãy em đã ăn đào trong không gian rồi.”

Diệp Hoan không khỏi kinh ngạc: “Không phải đào ở trên cây sao, sao em ăn được?”

Chiến Thần thần khí trả lời: “Chủ nhân, chị xem thường em rồi, em biết leo cây đó!”

Trời ạ, thế mà lại là một chú chó biết leo cây, không hổ là thần khuyển, quả thực thành tinh rồi.

Lý Vệ Hoa ướp mớ ve do các con bắt về, quay lại nói với ba đứa trẻ: “Các con ở nhà bà nội lâu như thế, bà ngoại và ông ngoại đều nhớ các con rồi, để chó vào trong giỏ, mẹ dẫn các con về nhà bà ngoại một chuyến.”

Ba đứa nhỏ cũng nhớ ông ngoại và bà ngoại, nghe vậy lập tức tìm giỏ, Diệp Hoan còn kéo mớ rơm lót vào đáy giỏ, tạm thời lót ổ cho chó.

“Chiến Thần, ủy khuất em ở trong này trước, đợi chị về sẽ sắp xếp cho em.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 52: Chương 52



Diệp Hoan nhớ ra sau khi cô trọng sinh, đầu tiên là làm quen hàng xóm mới, sau đó đến nhà bà nội, sau lại lại bái một sư phụ, liên tiếp một chuỗi sự việc, cô thật sự không có thời gian đi thăm ông bà ngoại, quá sai rồi. Tuy bà ngoại hơi lải nhải, ông ngoại hơi nghiêm túc, nhưng thật sự rất thương họ.

Diệp Hoan vừa đi vừa nghĩ: Nhớ lúc nhỏ thường chơi ở nhà bà ngoại, đặc biệt là sau khi nghỉ hè, ba mẹ bận đi làm không có thời gian chăm họ, liền cho họ đến nhà bà ngoại chơi, tới giờ về nhà ăn cơm. Bà ngoại nấu đồ ăn ngon đều sẽ giữ họ ở lại ăn cơm xong mới về.

Bà ngoại thường nói là: cún con của ngoại, cún con của ngoại, ăn rồi đi!

Thực ra nói ra nhà bà ngoại cũng ở trên trấn, qua lại tiện hơn nhiều, Diệp Hoan vẫn cảm thấy thân thiết với người nhà bà ngoại hơn. Hơn nữa bà ngoại đối xử với cô giống như em trai, sẽ không có khác biệt bên trọng bên khinh.

Sức khỏe của bà ngoại Diệp Hoan hơi kém, chỉ có hai đứa con là cậu cả của Diệp Hoan và mẹ Diệp Hoan. Một trai một gái, cho dù hai anh em đều có gia đình riêng, nhưng bởi vì đều sống ở trấn, bình thường hay qua lại giúp đỡ; mợ của Diệp Hoan cũng là người hiểu chuyện, quan hệ giữa hai anh em xưa nay rất tốt.

Bởi vì bà ngoại và ông ngoại đều là công nhân, cuộc sống không nói là sung túc bao nhiêu, ít nhất ở trên trấn mà nói đã được coi là gia đình khá giả.

Cậu của Diệp Hoan – Lý Vệ Quốc kế nhiệm ba, làm nhân viên kỹ thuật ở xưởng kính, mợ Dương Xảo Mai cũng là công nhân xưởng kính, làm việc ở nhà ăn. Hai người có tổng cộng hai đứa con trai, đều lớn hơn ba đứa sinh ba, con cả tên Lý Á Quân, con út tên Lý Á Binh.

Diệp Hoan nghĩ: đã sớm quên bà ngoại và ông ngoại trông như thế nào khi cô còn nhỏ, bây giờ qua có lẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ họ trẻ hơn một chút.

Sức khỏe của bà ngoại không tốt lắm, sau này cho bà ngoại uống nhiều nước suối linh một chút, hi vọng bà ngoại có thể khỏe mạnh, không qua đời sớm như kiếp trước.

Đêm mùa hè, có rất nhiều người ra ngoài hóng mát, bốn mẹ con đi trên đường chính, rất nhiều người chào họ.

“Vệ Hoa, đã muộn như vậy rồi còn dẫn con về nhà mẹ à?”

“Đúng vậy, ba đứa này đến nhà bà nội ở mấy ngày, cho nên mẹ tôi cứ lải nhải nhớ chúng, tôi dẫn chúng về xem thử.”

Sau này ban ngày còn phải theo sư phụ học, đoán chừng không có thời gian thường tới nhà bà ngoại.

“Chẳng trách đợt này không nhìn thấy ba đứa nó trên đường, ba đứa con nhà cô đi tới đâu cũng khiến người ta thích.”

“Vẫn là Vệ Hoa có phúc, không chỉ một lúc trai gái song toàn, còn sinh được hai đứa con trai. Đâu giống con dâu nhà tôi, gả tới ba năm vẫn chưa sinh được.”

Mấy bà cụ lập tức chuyển chủ đề, nói tới chuyện sinh con cái.

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương suốt dọc đường, đặc biệt quan sát khí vận của rất nhiều người, đại khái phát hiện phần lớn đều là khí vận màu trắng, còn có một số mang khí vận tốt một chút, sẽ mang theo chút màu đỏ; người có khí vận kém mang màu xám, người sắp c.h.ế.t là màu đen, đại biểu người này không còn ở lâu trên nhân thế, nhưng sau khi Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương gặp ít người, vẫn chưa nhìn thấy người mang khí vận màu đen.

Rất nhanh ba đứa trẻ theo mẹ tới nhà bà ngoại, cả gia đình đều hóng mát ở trong viện.

Bà ngoại quạt quạt, giả vờ không vui hỏi: “Ây ya, ba đứa các cháu sao lại tới nhà bà nội ở lâu như thế, không nhớ bà ngoại à?”

Ba đứa vây quanh bà ngoại: “Nhớ, rất nhớ bà ngoại.”

Khiến bà ngoại tươi cười.

Cậu cả Lý Vệ Quốc đùa ba đứa trẻ: “Nhớ cậu không?”

Ba đứa đứng dậy hô: “Nhớ, cũng rất nhớ cậu.”

Xong rồi, Diệp Nam lanh trí bổ sung: “Cũng nhớ ông ngoại, còn nhớ mợ và anh họ nữa.”

“Nam Nam dẻo miệng.”

“Dẻo miệng không lỗ.”

Sau khi ồn ào xong, ông ngoại hỏi ba đứa: “Hai hôm nay ở nhà làm gì, sao ba đứa từ quê về lại không tới thẳng đây?”

Diệp Đông giành nói: “Ông ngoại, cháu nói với ông, Hoan Hoan đã bái một sư phụ, ba cháu bảo cháu và Nam Nam cũng theo sư phụ học võ, hôm nay ở nhà luyện một buổi chiều, mệt c.h.ế.t cháu rồi.”

Bà ngoại buồn bực nhìn con gái hỏi: “Đông Đông nói gì vậy, sao mẹ không nghe hiểu? Cái gì gọi là Hoan Hoan bái sư phụ, nó và Nam Nam học võ?”

Sau đó Lý Vệ Hoa kể chuyện trước đó cho ba mẹ và anh chị dâu nghe.

Lý Vệ Hoa hơi không vui nói: “Không biết đạo trưởng kiểm tra tư chất luyện võ kiểu gì, dù sao ông ấy nói Hoan Hoan tư chất tốt, Đông Đông và Nam Nam tư chất bình thường. Tuy ông ấy đồng ý chỉ điểm cho Đông Đông và Nam Nam, nhưng nghe ý đó, chắc sẽ không để tâm quá nhiều tới chúng.”

Ông ngoại Diệp Hoan là một người hậu đạo, ông cụ trừng con gái nói: “Nếu người ta đã nhìn trúng Diệp Hoan, chắc chắn là Diệp Hoan phù hợp với điều kiện nhận đồ đệ của ông ấy, mà Đông Đông và Nam Nam không phù hợp điều kiện, con còn có thể cưỡng ép người ta nhận hai đứa nó làm đồ đệ hay sao?”

“Ba đoán người ta chịu phí tâm tư vào Đông Đông và Nam Nam cũng là nể mặt Hoan Hoan, đừng không biết đủ!” Ngữ khí nói chuyện của ông ngoại hơi nặng, là muốn khiến con gái tỉnh táo một chút, đừng trông mong quá nhiều, biết đủ vui lâu.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 53: Chương 53



Đoán chừng Lý Vệ Hoa cũng cân nhắc tới điểm này, không tiếp tục đề tài này nữa: “Đông Đông và Nam Nam học một chiều, liền ầm ĩ không muốn học nữa, nói quá mệt, nhưng Trường Vinh nằng nặc bắt chúng học.”

“Nếu người ta đã đồng ý dạy Đông Đông và Nam Nam, chắc chắn sẽ dụng tâm, sẽ không làm bừa. Con đừng nghĩ quá nhiều, đối xử đàng hoàng với sư phụ của Hoan Hoan, con mới có thể học được nhiều.” Ông ngoại Diệp Hoan đúng lúc dạy con gái.

Ông cụ nhớ lại trước đây bái sư học nghệ, có ai không theo sư phụ làm không công nhiều năm, sư phụ đánh mắng cũng nhịn nhục chịu đựng, chính là muốn học được gì đó từ chỗ sư phụ. Bây giờ điều kiện sống tốt, người bái sư học nghệ không nhiều, nhưng nếu đã bái sư thì phải tôn trọng sư phụ mới đúng, dù sao thì người ta cũng dạy các con học hành.

Diệp Hoan lại bất cẩn phát hiện, vừa nãy thế mà mẹ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Ánh mắt của mẹ là có ý gì. Lẽ nào không hi vọng cô bái sư, muốn để Đông Đông và Nam Nam bái sư sao? Nhưng sư phụ sẽ không tùy tiện nhận đồ đệ. Nếu mẹ biết thực ra sư phụ còn dạy tướng học phong thủy, bà còn đồng ý để Đông Đông và Nam Nam bái sư không?

Không biết tại sao mẹ lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Vì vậy, trong lòng Diệp Hoan hơi buồn bực. Cô ngoan ngoãn ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, tâm tư đã sớm bay tới kiếp trước.

Nhớ kiếp trước ba đối nhân xử thế công chính, thái độ đối với cô và hai em trai như nhau, chưa từng thiên vị. Ngược lại, có đôi lúc tựa như ông bảo vệ đứa con gái là cô hơn.

Mà mẹ, nói thế nào đây, cũng không thể nói là không thương cô, chỉ là nếu so cô với hai em trai, nếu gặp phải chuyện quan trọng, mẹ sẽ thiên vị hai em trai.

Ví dụ kiếp trước ba người họ cùng thi vào đại học, chỉ riêng học phí và phí sinh hoạt cộng lại đã tốn mấy vạn, đối với nhà họ Diệp – gia đình công chức bình thường mà nói, là một số tiền không nhỏ. Nếu ba người đều học đại học sẽ gần như móc rỗng tiền tiết kiệm trong nhà. Cho nên mới học nửa học kỳ đầu năm nhất, còn lại ba năm rưỡi nữa, phải làm sao?

Lý Vệ Hoa là mẹ từng đề ra không cho con gái Diệp Hoan học đại học, để hai em trai đi. Cuối cùng vẫn là Diệp Trường Vinh nói: “Cho dù đập nồi bán sắt cũng được, vay tiền khắp nơi cũng được, phải cho các con vào đại học, đây là chuyện liên quan tới cuộc đời của các con, không học đại học không được.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng không đồng ý cho chị gái nghỉ học đại học, nói nếu chị gái nghỉ, chúng cũng không đi học.

Cuối cùng Diệp Trường Vinh móc rỗng gia tài, cho các con học đại học.

May mà sau khi ba đứa học đại học, bởi vì thành tích học tập đều rất tốt, mỗi năm đều có thể lấy được tiền học bổng, còn ở bên ngoài cố gắng làm thêm kiếm tiền, chẳng những có thể đảm đương phí sinh hoạt bình thường, còn có thể góp một phần tiền làm học phí. Tuy sống hơi eo hẹp nhưng chung quy vẫn tốt nghiệp đại học được.

Nhìn thấy tiền đồ tươi đẹp trước mắt, không ngờ một sự cố khiến Diệp Hoan mất đi mạng sống, ngoài ý muốn trọng sinh về lúc nhỏ.

Diệp Hoan cũng có thể hiểu tâm tư của mẹ, xung quanh có không ít gia đình đều như vậy, con gái có thân thiết tới đâu, tới thời điểm mấu chốt vẫn là con trai quan trọng hơn. Đầu ngón tay còn không dài ngắn giống nhau kia kìa, mặc kệ như thế nào, ít nhất bình thường mẹ chưa từng bạc đãi cô, cho cô đi học, từ nhỏ tới lớn cũng tốn không ít tâm tư vào cô…

Diệp Hoan nghĩ tới đây, lại nhìn trưởng bối trẻ ra không ít và anh em nhỏ lại, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn.

Vào lúc này, chỉ nghe anh họ Lý Á Quân hỏi cô: “Hoan Hoan, sư phụ em còn nhận đồ đệ không, hay là hôm nào bảo ông ấy xem thử tư chất của anh như thế nào?”

“Hoan Hoan, anh nữa.” Lý Á Binh cũng tung tăng đăng ký.

Trong lòng mỗi người đều có mộng võ hiệp, hi vọng tình cờ được sư phụ cao nhân nhìn trúng, dạy cho họ học tuyệt thế võ công, sau này có thể đánh đ.ấ.m tứ phương, chân giẫm tứ hải, trừ gian diệt bạo, uy chấn bát phương. Lý Á Quân và Lý Á Binh cũng muốn nhân cơ hội xem thử có thể bái sư học nghệ không.

Chắc chắn sư phụ sẽ không nhận đồ đệ, bởi vì sư phụ từng nói chỉ nhận cô làm đồ đệ - đồ đệ duy nhất. Nhận đồ đệ xem chất lượng không xem số lượng, Kỷ đạo trưởng tìm kiếm nhiều năm, chỉ nhìn trúng tư chất của Diệp Hoan.

Nể mặt họ hàng, Diệp Hoan cũng không thể trực tiếp từ chối anh họ, chỉ nói: “Ngày mai sư phụ sẽ tới nhà em, các anh tới nhà em gặp sư phụ, xem thử là tư chất gì.”

Lý Á Quân tưởng có hi vọng, lập tức vui vẻ nói: “Vậy quyết định thế đi, sáng mai bọn anh sẽ đến.”

Đồng thời, Diệp Trường Vinh ở nhà tiếp đãi Kỷ Chấn Hoa, cũng là vì chuyện để các con theo Kỷ đạo trưởng học nghệ.

“Anh muốn cho Nguyên Sâm và Trân Trân theo Kỷ đạo trưởng học tập, không phải nói với ông ấy một tiếng là được sao, các người là thân thích mà?”

“Nói ra ông chú là họ hàng xa, ông ấy là một người cực kỳ tùy hứng thoải mái, làm việc đều dựa vào tâm ý của mình. Trước đây bác cả tôi muốn cho tiểu bối theo ông ấy học nghệ, ông ấy đều không đồng ý. Không biết tôi nói ra, liệu ông ấy có đồng ý không?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 54: Chương 54



Diệp Trường Vinh cũng không thể tùy tiện làm chủ thay Kỷ đạo trưởng, chỉ có thể nói: “Vậy ngày mai anh hỏi thử đi, nếu thực sự không được thì để Nguyên Sâm theo Kỷ đạo trưởng học chút võ thuật phòng thân giống Đông Đông Nam Nam, có thể rèn luyện sức khỏe.”

Diệp Trường Vinh tưởng Kỷ đạo trưởng chỉ dạy võ thuật và thư pháp. Võ thuật mà ông ấy dạy con gái chắc chắn khác với dạy con trai. Nói không chừng võ dạy cho con gái là tuyệt học sư môn, võ cho con trai học có thể là công phu ngoại gia bình thường.

Ông chú không ở đây, nói nhiều cũng vô ích. Kỷ Chấn Hoa định sáng sớm mai tới tìm ông chú tiếp.

Kết quả sáng hôm sau, người nên tới đều tới.

Lý Á Quân, Lý Á Binh, Kỷ Chấn Hoa dẫn theo Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân đều muốn tới nhờ Kỷ đạo trưởng dẫn dắt học hành.

Kỷ đạo trưởng nhìn mấy đứa nhỏ, bỗng nhiên hào phóng một lần, vung tay đồng ý: “Nếu một con dê cũng là chăn, một bầy dê cũng là chăn, vậy để chúng ở đây học cùng đi. Nhưng tôi dạy gì, chúng học đó, không được có ý kiến.”

Sở dĩ Kỷ đạo trưởng đồng ý nhận mấy của nợ này là muốn bồi dưỡng vài trợ thủ cho đồ đệ, để họ có thể làm việc giúp đồ đệ sau này. Dù sao thì với ông ấy mà nói, chẳng qua chỉ là rườm rà hơn chút mà thôi.

*

“Người sinh ta là ba mẹ, người dạy ta là sư phụ.” Ở giới huyền học, bái sư là một trình tự vô cùng quan trọng.

Vào ngày lành, Kỷ đạo trưởng đã sớm chuẩn bị đồ như cống phẩm cần thiết để bái sư, ông ấy dẫn một mình Diệp Hoan lên đạo quán ở núi Phượng Hoàng.

Giờ lành tới, Diệp Hoan bái Tam Thanh đạo tổ và tổ sư gia trước, rồi hành lễ bái sư với sư phụ, kính trà sư phụ.

Kỷ đạo trưởng uống trà do Diệp Hoan kính xong, giảng môn quy của Huyền Nhất Môn cho đồ đệ Diệp Hoan biết: Phải tôn sư trọng đạo, không được khi sư diệt tổ, không được ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, không tham tiền tài vô nghĩa…càng không được lợi dụng thuật pháp phong thủy tạo sát nghiệt.

“Ngành của chúng ta coi trọng thiên đạo nhân quả, cho dù thân là thầy tướng, có thể che giấu thiên cơ trong phạm vi nhất định, nhưng nếu làm quá nhiều điều ác, thiên đạo đều khắc ghi, sớm muộn sẽ báo ứng lên người người làm ác. Cho dù con có bản lĩnh lớn cách mấy cũng không chống đối được thiên đạo. Cho nên, nhất định đừng cho rằng mình học được bản lĩnh là có thể muốn làm gì thì làm.”

“Làm người nên hướng tới điều thiện, nhưng không phải nói có thể mặc cho người khác ức h**p. Gặp phải tình huống bị ức h.i.ế.p vô cớ, chúng ta phải phản kích phù hợp. Đạo do tâm sinh, ngộ tâm mới ngộ được đạo, tức là bình thường chúng ta chẳng những phải tu luyện đạo pháp, còn phải tu luyện đạo tâm. Huyền Nhất Môn chúng ta coi trọng tất cả tùy duyên…”

“Được rồi, bây giờ con còn nhỏ, nói với con quá nhiều con cũng không hiểu được, sau này ta sẽ từ từ giải thích cho con.”

Kỷ đạo trưởng còn bảo Diệp Hoan sau này nhớ tuân thủ, nếu không nếu vi phạm môn quy giới luật, người làm sư phụ như ông ấy sẽ trừng phạt đồ đệ.

Cuối cùng, Kỷ đạo trưởng móc ra một phụ kiện bằng ngọc bích tặng cho Diệp Hoan: “Đây là quà tặng cho con, một pháp khí hộ thân, sau này con mang theo bên mình, có thể bảo vệ con vượt qua nguy hiểm lớn ba lần. Đương nhiên, nếu sau này công pháp của con cao thâm, không cần pháp khí hộ thân của sư phụ, con có thể tự bảo vệ được mình, cho nên nhất định phải chăm chỉ tu luyện.”

Diệp Hoan nhận phụ kiện ngọc bích, xem xét tỉ mỉ, là một cái phụ kiện khỉ táo xanh, là một chú khỉ con nhanh nhẹn đáng yêu ôm một quả đào lớn, trông vô cùng thu hút, dù sao thì Diệp Hoan vừa nhìn đã thích chú khỉ này rồi. Bởi vì Diệp Hoan tuổi khỉ.

“Sư phụ, người biết con tuổi khỉ, đây là người đặc biệt chuẩn bị cho con sao?”

Kỷ đạo trưởng ngậm chặt miệng không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Đây là ông ấy định nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, đặc biệt tìm một vật liệu phù hợp điêu khắc một món pháp khí hộ thân cho cô.

Nhưng điêu khắc loại pháp khí hộ thân này đối với Kỷ đạo trưởng mà nói cũng không phải chuyện dễ, bởi vì lúc điêu khắc chẳng những phải chú ý điêu khắc vật liệu tốt, còn phải đồng thời ngầm khắc họa lên trận pháp hộ thân, đợi sau khi điêu khắc xong, còn phải dùng nguyên khí của mình thôi động trận pháp hộ thân, vì vậy mới có thể giúp pháp khí hộ thân phát huy hiệu quả bảo vệ.

Tuy Diệp Hoan không biết sư phụ đã tốn bao nhiêu tâm tư, nhưng cô biết đây là tâm ý của sư phụ, thế là vô cùng thích nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ, đợi sau này con có đồ tốt, cũng hiếu kính sư phụ.”

Pháp khí hộ thân giống như Kỷ đạo trưởng điêu khắc được rất nhiều người có tiền có quyền muốn trả cái giá cao mua, nhưng chưa chắc có thể tìm được mối mua. Bởi vì Kỷ đạo trưởng không dễ gì ra tay điêu khắc pháp khí cho người khác.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 55: Chương 55



Trong đầu của Diệp Hoan cũng có truyền thừa liên quan tới việc làm sao chế tạo pháp khí hộ thân, vốn dĩ cô định tự học thành rồi chế tạo vài cái cho mình và người nhà, không ngờ sư phụ đã tặng trước cho cô một cái. Bởi vì cô biết chế tạo pháp khí có độ khó, cho nên ngại xin sư phụ chế tạo pháp khí cho người ta, muốn đợi sau này mình biết rồi chế tạo cho người nhà sau.

Bởi vì Diệp Hoan biết kiếp trước người nhà đều không gặp nguy hiểm gì đủ để nguy hiểm tới tính mạng, nhưng kiếp này thì chưa chắc, ai biết liệu có xảy ra thay đổi hay không? Không nói người khác, ít nhất nên chuẩn bị cho ba một cái, ba là cảnh sát, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ có khả năng gặp phải nguy hiểm nhất.

Diệp Hoan cảm thấy cô nên cố gắng, sớm học vẽ bùa cũng được, tuy hiệu quả của bùa chú không bằng pháp khí, nhưng cũng có thể cứu người ta một mạng vào thời điểm mấu chốt.

Diệp Hoan nghĩ tới đây bèn nêu ra yêu cầu: “Sư phụ, con muốn học vẽ bùa với người có được không?”

“Sao nào, chữ thư pháp còn chưa học xong, đã muốn học vẽ bùa rồi?”

“Học vẽ bùa giống như học chữ thư pháp sao?”

“Chứ con nghĩ sao, nét bùa giống với nét thư pháp, đều là bút lông đầu mềm, con ngay cả chữ thư pháp cũng không viết tốt, nói gì tới vẽ bùa?”

Diệp Hoan nghe vậy cúi gằm đầu xuống: “Vậy tức là bây giờ con không thể học?”

Kỷ đạo trưởng hỏi: “Tại sao lại gấp gáp học vẽ bùa? Điều không nên nhất trong tu đạo là nôn nóng, nên tiến hành theo trình tự mới được.”

Diệp Hoan giải thích lý do với sư phụ: “Con biết có loại bùa bình an có thể bảo vệ người ta bình an, con muốn chuẩn bị cho người nhà mỗi người một lá, đặc biệt là ba con, ông ấy là cảnh sát, con sợ ông ấy gặp phải nguy hiểm.”

“Cái này con yên tâm đi, ta đã xem tướng mặt của người nhà con, dạo gần đây đều sẽ không xảy ra nguy hiểm. Nếu con muốn học vẽ bùa, mau luyện tốt chữ thư pháp.” Kỷ đạo trưởng không hứa giúp Diệp Hoan vẽ bùa bình an cho người nhà, mặc dù ông ấy có thể làm được.

Bởi vì ông ấy sợ ông ấy cho Diệp Hoan quá nhiều sẽ khiến Diệp Hoan nảy sinh suy nghĩ không tiến thủ. Chi bằng lấy điều này khích lệ Diệp Hoan, để Diệp Hoan có động lực học tập, có thể giúp cô xuất sư sớm. Dù sao thì Kỷ đạo trưởng cảm thấy mấy năm gần đây chắc chắn ông ấy sẽ ở đây, thường gặp người nhà của Diệp Hoan, nếu người nhà cô xảy ra nguy hiểm, chắc chắn ông ấy sẽ bảo vệ.

Diệp Hoan nghe lời của sư phụ đã yên tâm hơn, nhưng cô vẫn muốn vẽ bùa bình an cho người nhà, lập tức có động lực học tập: “Sư phụ, người yên tâm, con sẽ cố gắng luyện tập viết chữ thư pháp.”

Sau này ngoài mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ bố trí, cô còn phải thêm nhiệm vụ cho mình, tranh thủ sớm luyện tốt chữ thư pháp. Dù sao thì cô biết viết chữ, chỉ có nắm vững được những bí quyết viết chữ thư pháp đó, và luyện tập nhiều hơn nữa mới có thể sớm vượt qua ải của sư phụ.

Nếu đã lên núi, Kỷ đạo trưởng không lập tức dẫn đồ đệ xuống núi sau khi làm xong nghi thức bái sư, ông giảng cho Diệp Hoan một số tri thức ở phương diện huyền học, ví dụ làm sao xem mặt.

“Tướng mặt là thông qua xem mặt cho người, từ các phương diện đặc trưng trên mặt người này để suy đoán vận thế khác của họ. Chủ yếu là thông qua ngũ quan, tam đình, thập nhị cung của người để phán đoán tướng mặt của một người…”

“Con từ từ hiểu những gì ta giảng cho con, không hiểu thì hỏi ta. Có thể ta nói như vậy quá trừu tượng, con còn nhỏ, không hiểu lắm, sau này ta sẽ thông qua ví dụ thực tế để giải thích cho con xem mặt cho người khác như thế nào.”

Sư phụ thật sự quá chu đáo.

Diệp Hoan đã sớm học tri thức của phương diện này. Ngũ quan ắt không cần nói, cái này chắc chắn cô hiểu, còn tam đình và thập nhị cung, cô đã đối chiếu ảnh minh họa học qua, đã nhớ rồi.

Nhưng đợi cụ thể tới làm sao phân biệt mày chữ Nhất và mày bằng, làm sao phân biệt mắt hoa đào và mắt đan phượng, thế nào gọi là mũi cao và mũi tẹt, những thứ này cô không hiểu, bởi vì chưa từng nhìn thấy ví dụ thực tiễn cụ thể.

Huống hồ dung mạo của con người có hàng nghìn hàng vạn, các loại ngũ quan phối lại với nhau, muốn nhanh chóng nhìn ra gì đó từ trên mặt của người xem bói, còn phải thực hành nhiều mới được. Nếu không cho dù là Diệp Hoan học thuộc lèo lèo, nhưng nhất thời cũng không thể đối chuẩn các loại hàm nghĩa do ngũ quan đại biểu, sao có thể biết xem mặt cho người ta?

Diệp Hoan hơi hưng phấn hỏi: “Sư phụ muốn dẫn con đi bói toán sao?”

Kỷ sư phụ nhìn trời rồi nói: “Hôm khác đi, hôm nay muộn rồi, không thể đi quá xa.”

Ông ấy muốn đến thôn lân cận xem bói, để đồ đệ học tập. Nhưng không phải sợ ba mẹ của đồ đệ biết sao, vẫn nên đi xa một chút thì tốt hơn, đề phòng bị người quen nhìn thấy, sau đó truyền vào tai của ba mẹ đồ đệ.

Mấy hôm nay, Kỷ đạo trưởng đã suy nghĩ rất nhiều, không nói chuyện Diệp Hoan không phải con gái ruột của ba mẹ cô cho cô biết.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 56: Chương 56



Không nói chân tướng cho Diệp Hoan biết, chủ yếu là Kỷ đạo trưởng thấy Diệp Hoan còn quá nhỏ, bây giờ tiết lộ chân tướng không tốt cho Diệp Hoan, cô còn phải trưởng thành dưới sự che chở của ba mẹ, đợi sau khi Diệp Hoan xuất sư hoặc thành niên, rồi nói với cô chân tướng cũng không muộn.

Khi đó mặc kệ Diệp Hoan muốn đi tìm ba mẹ ruột hay là có dự định khác, đều có thể tự làm chủ.

Sợ là Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa cũng có dự định như vậy.

Nhưng không biết năm đó khi ba đứa trẻ chào đời, rốt cuộc là tình hình gì. Nhớ tới cách làm của bà nội Diệp ngày đó, có lẽ bà cụ cho rằng cháu gái này là con ruột của con trai bà cụ nhỉ?

Xem ra Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vì che giấu thân thế của Diệp Hoan cũng đã tốn không ít tâm tư, để người xung quanh đều cho rằng Lý Vệ Hoa sinh thai ba, thế mà lại không lộ ra chút phong thanh nào.

Kỷ đạo trưởng không ngờ đồ đệ sẽ có thân thế bí ẩn, đáng tiếc ông ấy không nhìn rõ tướng mệnh của Diệp Hoan, cũng không bói ra được ba mẹ ruột của cô ở đâu, không thể giúp cô tìm ba mẹ ruột.

Xem ra chuyện này chỉ có thể gác lại.

Diệp Hoan không biết chân tướng thân thế, kiếp trước cô vừa tốt nghiệp đại học, ba mẹ còn chưa kịp nói cho cô biết chân tướng, cô đã xảy ra bất trắc trọng sinh.

Hôm nay Diệp Hoan ở đạo quán học, Lý Á Quân dẫn các em trai đứng tấn đánh quyền ở nhà.

Lúc Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan lên núi, ông ấy đã giao mấy đứa trẻ cho Lý Á Quân – đứa lớn nhất trông coi, bảo Lý Á Quân quản mấy đứa trẻ, xem chúng có nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ do ông ấy giao không.

Sở dĩ giao cho Lý Á Quân, một là vì anh ấy đã học cấp hai, hơi lớn tuổi hơn, đã biết tốt xấu, có thể tạm thời trông coi bọn trẻ; tuy tư chất Lý Á Quân bình thường nhưng học võ lại rất có ngộ tính. Ví dụ Kỷ đạo trưởng giao cho mấy đứa trẻ đánh quyền, lần nào Lý Á Quân cũng có thể nhanh chóng nhớ toàn bộ tư thế, còn có thể luyện ra giống hệt.

Lý Á Quân tính tình thật thà, không thích học hành, bởi vì tăng thêm vài môn học, anh ấy lại không chăm học, sau khi lên cấp hai, thành tích không được tốt mấy, gần như trở thành người đội sổ trong lớp. Anh ấy thích lo chuyện bất bình, thường vì vậy mà đánh nhau, vô cùng thích học võ.

Bây giờ khó khăn lắm mới có một sư phụ tạm thời chỉ điểm cho anh ấy, anh ấy phải biểu hiện thật tốt. Bởi vì biểu hiện quá tốt, khiến Kỷ sư phụ đề bạt làm “người quản lý”, quản lý mấy đứa trẻ khác hoàn thành nhiệm vụ. Người không hoàn thành nhiệm vụ, Kỷ đạo trưởng nói sau này sẽ không dạy người đó nữa, khiến mấy đứa trẻ thành thật muốn lười biếng cũng không được.

Lý Á Binh nhiều tâm nhãn ngược lại bởi vì chê trời nóng, muốn lười nhác, bị anh trai đánh cho một trận mới thành thật, lập tức ngoan ngoãn đến dưới bóng râm đứng tấn.

Chủ nhân không có nhà, Chiến Thần lười nhác không có ai nói chuyện cùng, bèn nằm sấp dưới góc tường một bên xem mấy đứa trẻ ngốc. Tư chất của mấy đứa này kém chủ nhân rất xa, chẳng trách sư phụ của chủ nhân không nhận chúng, cũng không biết mấy người luyện tới năm nào tháng nào mới có thể luyện ra nội khí.

Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ giảm đi, cảm giác mát mẻ hơn một chút, Kỷ đạo trưởng mới dẫn Diệp Hoan xuống núi.

Sau khi tới nhà, không chỉ Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa tan làm về nhà, còn có cậu cả của Diệp Hoan cũng tới. Ông ấy đặc biệt mua miếng thịt tới thêm món cho nhà em gái, coi như là một phần tâm ý mỏng manh của ông ấy, chính là để cảm ơn Kỷ đạo trưởng chỉ điểm hai đứa con trai luyện võ.

Kỷ đạo trưởng theo thói quen lộ ra hình tượng lạnh lùng không thích nói chuyện, trừ phi cần thiết, nếu không sẽ không nói chuyện.

Dù sao thì Lý Vệ Quốc rất cảm ơn Kỷ sư phụ đã nhận hai thằng nhóc thối nhà ông ấy.

Sau khi nghỉ hè, cả ngày Lý Á Quân và Lý Á Binh đều không ở nhà, người lớn cũng không biết ban ngày chúng đi rong chơi ở đâu. Bây giờ có thể tới nhà em gái học võ, người làm ba như ông ấy có thể yên tâm hơn, đỡ cho các con trai gây chuyện ở bên ngoài, ông ấy sợ bị phụ huynh khác tìm tới nhà.

Kỷ Chấn Hoa nhà bên biết ông chú dạy con trai tập võ cũng không thu tiền, nhưng ông ấy là vãn bối, không thể không biểu thị chút gì được. Thế là cứ dăm ba hôm ông ấy lại tặng cho nhà họ Diệp chút đồ ăn, coi như là một chút tâm ý của họ.

Kỷ Chấn Hoa đang xách chân giò hun khói tới, vừa hay gặp Lý Vệ Quốc ở đây, cộng thêm Diệp Trường Vinh, ba người luân phiên cảm ơn Kỷ đạo trưởng, khiến Kỷ đạo trưởng cảm thấy phiền. Mấy người này ngày nào cũng cảm ơn ông ấy, còn có chút gì mới mẻ hơn không, họ không phiền nhưng ông ấy phiền!

Kỷ đạo trưởng càng ít nói.

May mà Kỷ Chấn Hoa từng nghe nói một số chuyện của ông chú, hơi hiểu tính cách của ông ấy. Sau khi cảm ơn, Kỷ Chấn Hoa nói chuyện vài câu với Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Quốc, nhanh chóng về nhà ăn cơm.

Có Kỷ đạo trưởng ở đây, Lý Vệ Quốc cũng ngại ăn cơm ở nhà em gái, vội vàng dẫn hai đứa con trai về nhà.

Kỷ đạo trưởng ăn cơm tối ở nhà Diệp Hoan, theo thường lệ về núi, Diệp Hoan tiễn ông ấy ra cổng.

Trước khi đi, Kỷ đạo trưởng đột nhiên nói với Diệp Hoan một câu: “Con có phát hiện ấn đường của cậu cả con tối lại, điều này chứng tỏ vận khí dạo gần đây của cậu ta hơi kém, có thể có chút trắc trở ở đâu đó.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 57: Chương 57



Diệp Hoan nghe vậy sửng sốt trong lòng, vội hỏi: “Sư phụ, cậu cả của con sẽ không bị thương chứ?”

Kỷ đạo trưởng bình tĩnh nói: “Vấn đề nhỏ, không phải chuyện lớn. Nhưng nếu con đã mở Mắt Âm Dương, phải biết dùng một cách hữu ích mới được.”

Diệp Hoan vừa nghe cậu cả sẽ không bị thương mới không còn sốt ruột như thế nữa.

Từ khi mở Mắt Âm Dương, chỉ lo xem khí vận tổng thể của mọi người, thật sự chưa từng chú ý kỹ biểu hiện trên mặt họ. Cũng có thể vào lúc cô lén lút quan sát ba mẹ, vừa hay thời vận của ba mẹ bình thường, không có biểu hiện khá rõ ràng, cho nên Diệp Hoan không nhìn ra biểu hiện đặc biệt trên mặt ba mẹ.

Kỷ đạo trưởng nói xong liền đi, bỏ lại đồ đệ nhỏ ở cổng lớn nghĩ ngợi lung tung.

Diệp Hoan đang nghĩ: Kiếp trước ở độ tuổi này của cô, rốt cuộc cậu cả đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng bởi vì thời đại xa xôi, lại không xảy ra chuyện lớn, cho nên Diệp Hoan suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.

Không có chuyện lớn không có nghĩa không có chuyện nhỏ, nếu Diệp Hoan biết trước lại không làm gì, lỡ như cậu cả xảy ra chuyện, chắc chắn trong lòng cô sẽ khó chịu.

Sau đó Diệp Hoan nghĩ ra một chủ ý, cô lập tức đến nhà bà ngoại tìm cậu cả. Cô quan sát kỹ mặt của cậu cả, quả nhiên nhìn thấy ấn đường cậu cả sẫm lại.

Diệp Hoan gọi Lý Vệ Quốc tới nơi không người, thần bí nói với ông ấy: “Cậu cả, tối qua cháu nằm mơ, mơ thấy cậu ra ngoài bị rắn cắn một cái, hai ngày nay cậu ra ngoài nhất định phải cẩn thận đó.”

Diệp Hoan cảm thấy cậu cả không thể nào xảy ra chuyện ở nhà, xảy ra chuyện cũng là ở bên ngoài, chi bằng nhắc nhở ông ấy một chút.

Lý Vệ Quốc nhìn gương mặt cháu gái cực kỳ nghiêm túc, nhịn tiếng cười sắp tuôn khỏi cuống họng, ho khan hai tiếng nghiêm mặt đồng ý: “Được, cậu ra ngoài nhất định sẽ cẩn thận hơn. Hoan Hoan à, trời không còn sớm nữa, hay là tối nay cháu ngủ ở đây đi?”

“Không ạ, lúc cháu tới không nói với ba mẹ, cháu phải đi về.” Diệp Hoan nói xong, vẫy tay với cậu cả, xoay người rời đi.

Bởi vì sắc trời không quá tối, Lý Vệ Quốc không đưa Diệp Hoan về, chỉ nhìn bóng lưng của cô rồi lấy làm lạ nghĩ: Sao một đứa con nít như Hoan Hoan cũng trở nên thần thần đạo đạo.

Lý Vệ Quốc không để tâm lời Hoan Hoan nói, kết quả chưa được hai ngày, Lý Vệ Quốc phụ giúp một người bạn, buổi tối người ta mời ông ấy uống rượu, người ta mời rượu ông ấy nên ông ấy uống say, lúc về nhà còn không để người ta đưa về, ông ấy một mình đi xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà. Nhưng trên đường nhất thời không chú ý, ngã vào trong mương bên đường, bất cẩn bong gân cổ chân.

Lý Vệ Quốc uống rượu không quấy náo, về nhà thấm rượu vào, ông ấy lên giường ngủ, đợi sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ chân đã sưng to.

Đau đớn nhanh chóng khiến đầu óc m.ô.n.g lung của Lý Vệ Quốc tỉnh táo lại, ông ấy nói với vợ: “Tối qua không biết đã bong gân cổ chân ở đâu, thật là, mấy hôm nay không thể đi đứng bình thường rồi.”

Dương Xảo Mai trừng chồng mấy cái nói: “Anh uống rượu không biết chừng mực, uống một chút là được rồi, không phải rượu nhà mình nên cố sức uống đúng không, uống say vẫn là anh tự chịu khổ! Anh xem cổ chân đã thành thế nào rồi, mau đi tìm thầy thuốc xoa bóp, xem thử có ảnh hưởng tới xương không?”

Đợi Lý Vệ Quốc khập khiễng khám thầy thuốc về, trên đường bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của cháu gái, về nhà bèn nói với vợ.

Dương Xảo Mai trợn mắt với chồng: “Đáng! Đã nói trẻ con có linh tính, anh không nên bỏ ngoài tai lời Hoan Hoan nói. Anh nói xem sao lại không nói với em, nếu anh nói với em lời của Hoan Hoan, em nhắc nhở anh vài lần, chưa chắc anh bị lệch cổ chân.”

Dương Xảo Mai trách chồng một trận, còn lải nhải chuyện này với ba mẹ chồng. Đợi lúc gặp Dương Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, lại nhắc chuyện này với vợ chồng họ. Nhưng người lớn đều coi là trẻ nhỏ có linh tính mới có thể được điềm báo trước, xong rồi cũng không để trong lòng.

Đợi sau này khi họ biết Diệp Hoan lại biết bói toán, lại nhớ tới chuyện xảy ra bây giờ, bừng tỉnh ngộ nói: “Hóa ra khi đó Hoan Hoan đã có thể bói toán rồi.”

Dạo gần đây Diệp Hoan rất bận, gần như không có thời gian chăm sóc Chiến Thần vừa tới nhà. Vẫn là Diệp Đông và Diệp Nam thích chó, chăm sóc nó giúp cô. Chẳng những mỗi khi tới giờ cơm sẽ cho chó ăn đúng giờ, còn cảm thấy trời quá nóng, sợ chó bị nóng, nằng nặc ấn Chiến Thần vào trong chậu tắm.

May mà Chiến Thần thông thái, biết họ không phải cố ý trêu nó, ngoan ngoãn để cho họ tắm. Chính vì nó nghe lời, khiến Diệp Đông và Diệp Nam càng thích nó, càng muốn chơi cùng nó.

Chiến Thần rất bất lực, nó ra ngoài để dỗ con nít sao? Không phải nên ở bên chủ nhân, có thể làm việc cho chủ nhân mọi lúc sao? Tuy chủ nhân cũng là con nít, nhưng cô không ấu trĩ như vậy.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 58: Chương 58



Buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Hoan có cơ hội dẫn Chiến Thần vào không gian.

Diệp Hoan hỏi Chiến Thần: “Như thế nào, sống ở bên ngoài có quen không, hay là em thích ở trong không gian hơn?”

Chủ nhân, tuy em ở trong không gian có thể lớn nhanh hơn, nhưng em vẫn muốn sống ở bên ngoài, một con ch.ó ở trong không gian vô vị cỡ nào chứ.” Chiến Thần lại nói: “Em muốn ăn đào, đồ trồng trong không gian ngon hơn.”

Diệp Hoan hỏi: “Chiến Thần, có muốn chị hái đào giúp em không?”

“Không cần, em tự hái.”

Chiến Thần nói xong, bắt đầu biểu diễn trèo cây hái đào, để Diệp Hoan nhìn thấy cả quá trình, vui tai vui mắt, giống như xem thú cưng biểu diễn xiếc.

Hóa ra móng của Chiến Thần mang theo năng lực thật sự có thể bám vào vỏ cây leo cây. Nó nhìn trúng mục tiêu, sau khi leo lên cây, hái quả đào gần nhất. Thực ra cũng không tính là hái, là đập, trực tiếp đập rớt quả đào, nó nhún người lần nữa, hai chân trước giữ lấy quả đào, chân sau đáp đất.

May mà cây đào thô to không quá cao lớn, Chiến Thần nhảy xuống cũng sẽ không ngã bị thương, ngược lại, tư thế của nó còn cực kỳ tiêu sái.

Thần khuyển không hổ là thần khuyển, dùng hai chân sau đi đứng, trực tiếp ôm đào đi tới bên suối, còn biết rửa đào trong nước suối, nó mới bắt đầu ôm gặm.

Diệp Hoan cũng phục rồi, lần đầu tiên nhìn thấy con ch.ó thông minh như vậy. Cún con lớn cỡ nó, cũng chỉ vừa biết chạy nhảy, thần khuyển lại có thể nhảy cây rồi. Thần khuyển không hổ là thần khuyển thân thủ bất phàm.

Chiến Thần ăn xong thậm chí còn đề nghị: “Chủ nhân, bên ngoài có rất nhiều đồ ngon, chị không trồng một ít trong không gian sao? Chính là loại dưa hấu to tròn tròn đó, trồng một ít, chúng ta có thể ăn thường xuyên.”

“Xem ra hai hom nay em ở ngoài học được không ít thứ, thế mà lại biết trồng dưa hấu?”

“Chủ nhân, chị lại không phân việc cho em làm, em không có gì làm.”

Diệp Hoan nhìn thần khuyển nhỏ nhắn, thật sự không nỡ bắt nó làm việc. Hơn nữa trong nhà cũng không có việc gì để nó làm. Nhưng nếu nó chủ động yêu cầu làm việc, Diệp Hoan nghĩ ngợi nói: “Nếu rảnh thì giúp trông nhà cho chị là được rồi.”

Đây không phải là chuyện chó nên làm sao?

Chiến Thần: “Chủ nhân, không cần chị dặn, em cũng sẽ trông nhà giúp chị. Nếu có người xấu, em sẽ giải quyết giúp chị.”

“Không phải em nói mũi em rất linh sao?”

“Em là thần khuyển, không chỉ mũi linh, sức cũng lớn hơn chó bình thường, thân thủ càng linh hoạt hơn, thế gian không có bất cứ một con ch.ó nào có thể so với em.”

Diệp Hoan nhìn năng lực Chiến Thần hái đào, quả thực không dám xem thường nó: “Được thôi, chị thừa nhận em lợi hại, em là chú chó giỏi nhất. Ăn xong rồi thì đi thôi, ra ngoài trông nhà.”

Ngày hôm sau vẫn là một ngày quang đãng, mới sáng sớm mặt trời đã chiếu cao, trên đường lộ bên ngoài không ngừng có người đạp xe đi qua, còn có người lái xe bò, xe lừa tới trấn. Bởi vì hôm nay họp chợ, người ở nông thôn đều tụ tập trên trấn họp chợ.

Buổi sáng, đợi Diệp Hoan và mấy đứa trẻ khác huấn luyện sáng xong, đạo trưởng vung tay: “Nếu đều đã hoàn thành nhiệm vụ thì ra ngoài chơi đi.”

“Hoan Hoan, cho con tiền con cứ cầm lấy, thích gì thì mua đó.” Kỷ đạo trưởng hào phóng đưa cho đồ đệ hai mươi tệ.

Ông ấy không thiếu tiền, cũng không coi trọng tiền, cho đồ đệ tiền tiêu vặt cực kỳ hào phóng.

Mấy đứa trẻ khác ngưỡng mộ nhìn Diệp Hoan, vô cùng muốn nhận tiền thay Diệp Hoan.

Thời này cầm hai mươi tệ tới chợ trấn quả thật không ít, có người lớn chưa chắc nỡ tiêu hai mươi tệ mua đồ ở chợ.

Nhưng Hoan Hoan là đứa trẻ thật thà, ngại tiêu không tiền của sư phụ, không nhận mà nói: “Sư phụ, người cất tiền đi, con còn tiền thừa mua bút lông lần trước.”

Kỷ đạo trưởng cũng là người từ thế tục nhập đạo, ông ấy biết cách nói “nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái” trong nhân gian. Diệp Hoan là đồ đệ của ông ấy, sau này vốn không cần sầu vì tiền, phải nuôi theo kiểu giàu.

Thứ như tiền bạc, sống không mang tới, c.h.ế.t không mang đi, ông ấy giữ quá nhiều cũng vô dụng, sau này còn không phải để cho đồ đệ nhà mình.

Kỷ đạo trưởng thấy Diệp Hoan không chịu nhận tiền, lập tức làm ra vẻ không vui, râu cũng dựng lên: “Đừng ỏng ẹo, cho con con cứ cầm lấy, muốn mua gì thì mua đó, không phải con gái thích cặp tóc, nơ hoa gì đó sao, con tự cầm tiền đi mua.”

Kỷ đạo trưởng lại lấy ra ba mươi tệ, thoắt cái nhét cho Diệp Hoan năm tờ đại đoàn kết, khiến mấy đứa trẻ khác trợn tròn mắt.

Ngay cả hai anh em Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân có điều kiện gia đình tốt nhất cũng không khỏi ngưỡng mộ, ba mẹ chưa từng nhét cho họ số tiền tiêu vặt đó. Ông cụ quá hào phóng, đáng tiếc không phải cho hai đứa chắt như họ, mà là cho đồ đệ.

Lý Á Quân, Lý Á Binh còn có Diệp Đông, Diệp Nam càng khỏi phải nói, trực tiếp trừng to mắt, há to miệng, tựa như không tin đạo trưởng sư phụ sẽ cho Hoan Hoan nhiều tiền như thế.

Cảm thấy có thể mua được rất nhiều thứ, lốc nữa đi chợ, có phải có thể bảo Hoan Hoan bỏ tiền mua đồ ăn đồ chơi không?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 59: Chương 59



Diệp Hoan thấy sư phụ nhét cho cô nhiều tiền như thế, vẫn không dám lấy, cô còn muốn từ chối, Kỷ đạo trưởng nghiêm mặt, bỏ lại một câu: “Cho con thì con cứ tiêu, thứ vi sư có là tiền!” Sau đó trực tiếp xoay người đi.

Diệp Hoan: đột nhiên cảm thấy bóng lưng của sư phụ thật cao lớn!

Diệp Hoan mặc kệ mấy anh em khác ngưỡng mộ cô có tiền, đi thẳng vào trong nhà lấy tiền tiêu vặt, lặng lẽ bỏ toàn bộ số tiền vào không gian, định chốc nữa chỉ tiêu tiền tiêu vặt trên chợ.

Sau đó Diệp Hoan dẫn một đám anh em, bao gồm em gái Trân Trân, cả đoàn người đi tới chợ.

“Hoan Hoan, em muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Hoan Hoan, em muốn ăn kem.”

Phía sau Diệp Hoan là một bầy trẻ con, đều đang đợi cô trả tiền ăn đồ, ngay cả Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân cũng theo hóng náo nhiệt. Cô có thể không mua sao? Không thể.

Diệp Hoan chủ động mua hai món này cho họ, sau đó nói: “Em quên mang tiền sư phụ cho em lúc nãy rồi, đều để ở nhà, ăn hai thứ này, sau đó không mua gì nữa.”

Bảy đứa trẻ chen qua chen lại trong bầy người, từ đầu chợ chen tới cuối chợ, dạo một lượt, lại từ cuối chợ chen tới đầu chợ.

Diệp Hoan lại mua mấy món ăn vặt khác dưới yêu cầu của các anh em, mấy tệ tiền tiêu vặt gần như tiêu hết một nửa.

Diệp Hoan cảm thấy họ không tiêu hết tiền trong tay mình sẽ không dừng, Diệp Hoan thích góp tiền nêu ra: “Trời quá nóng, chúng ta về nhà trước đi!”

Vào lúc này, chỉ nghe có người gọi mấy người bọn họ: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam…”

Đây không phải là giọng của bác gái sao, bà ấy cũng tới chợ?

Diệp Hoan nhìn về hướng phát ra giọng nói, quả nhiên nhìn thấy bác gái đang xách túi lớn túi nhỏ.

Diệp Hoan cười đi lên hỏi: “Bác gái, bác đi chợ à, sắp về rồi sao, có muốn đến nhà cháu ăn bữa cơm rồi về không?”

Diệp Đông và Diệp Nam theo sau cũng chào bác gái, sau đó Lý Á Quân bọn họ cũng bắt chước gọi bác gái, khiến bác gái vui cười híp cả mắt.

Vương Tú Chi hào phóng nói: “Đám trẻ các cháu ra ngoài đi chợ, có gì muốn ăn, bác gái mua cho các cháu.”

Bà ấy nhận ra hai đứa lớn là con trai của anh cả nhà thông gian, còn có hai đứa ăn mặc đẹp, nhìn cái là biết trẻ con thành phố.

Diệp Hoan hiểu chuyện liền từ chối: “Bác gái, không cần bác tốn tiền. Vừa nãy bọn cháu đã ăn kem và kẹo hồ lô, đã dạo chợ xong rồi, đang muốn về, hay là bác về nhà ăn cơm với cháu, mẹ cháu cũng sắp tan làm rồi.”

Gia đình họ thường về làm phiền bác gái, bây giờ gặp được bác gái tới họp chợ, mời bà ấy về nhà ăn cơm là lịch sự, bên trong Diệp Hoan là một người lớn, không thể bỏ qua điều nên làm.

Vương Tú Chi nói: “Bác cùng cháu về một chuyến, chốc nữa nói với mẹ cháu chút chuyện.”

Diệp Hoan: “Vâng, vậy bác gái cùng về nhà với bọn cháu đi.”

*

Lý Á Quân nhìn thấy bác gái của em họ tới, ngại theo phía sau em gái đòi ăn, anh ấy bèn nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, anh và Á Binh về nhà trước, đợi chốc nữa bọn anh lại tới nhà em.” Chơi đủ rồi thì phải về nhà.

Chúng thuộc tốp choai choai, sức ăn không nhỏ, Lý Vệ Quốc không cho hai đứa con trai ăn cơm nhà em gái. Bây giờ nhà em gái đã có thêm một Kỷ sư phụ ăn cơm, nếu hai thằng nhóc nhà mình cũng thường xuyên tới ăn, chắc chắn sẽ ăn nghèo nhà em gái. Cho nên Lý Á Quân và Lý A Binh thấy Diệp Hoan về nhà, chúng dứt khoát về nhà ăn cơm trước.

Diệp Hoan vẫy tay chào chúng: “Anh họ, chiều tới sớm một chút.”

Đợi khi mấy người sắp đi tới cổng nhà, Diệp Hoan đột nhiên nhớ tới một chuyện: Bác gái từng thấy sư phụ bói toán trong thôn, lỡ như lát nữa bà ấy nhận ra sư phụ, lại tiết lộ với ba mẹ chuyện lúc trước thì phải làm sao?

Nhưng Diệp Hoan không thể ngăn bác gái tới nhà mình, có lý nào chặn khách tới nhà ở bên ngoài.

Diệp Hoan sốt ruột gãi đầu, không biết nên ngăn cản bác gái và sư phụ gặp mặt kiểu gì.

Vương Tú Chi không biết gì, bà ấy nói với Diệp Hoan: “Lần này bà nội cháu còn bảo bác tới nhà cháu đưa trứng vịt muối, đưa tiền cho bác bảo bác mua cân bánh ngọt cho các cháu ăn vặt…”

Bà nội Diệp từng quấn chân, không muốn đi đường xa. Bà cụ đã một đống tuổi lại không biết đạp xe, cho nên rất ít khi đi xa. Từ lần biết hóa ra cháu gái mình không quan tâm là mệnh quý nhân, bà cụ lập tức để tâm tới Diệp Hoan, quả thực còn quan tâm hơn so với Diệp Đông và Diệp Nam.

Phải làm sao đối tốt với cháu gái đây? Ở trong lòng bà nội Diệp, đương nhiên là cho ăn cho uống, cứ dăm ba hôm bà cụ lại gửi chút đồ cho nhà Diệp Hoan, bọn trẻ sẽ nhớ cái tốt của bà nội, sau này đợi cháu gái và cháu trai lớn, cũng sẽ hiếu kinh người làm bà nội như bà cụ.

Cho nên mới có cảnh hôm nay.

Sở dĩ Vương Tú Chi đợi mẹ Diệp Hoan về, chính là muốn nói lại ý của mẹ chồng với em dâu, thuận tiện tới nhà thằng hai uống miếng nước nghỉ ngơi.

Đợi tới cổng nhà, Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân cũng nói với Diệp Hoan một tiếng, vào cổng nhà cách vách.

Vương Tú Chi hỏi một câu: “Hai đứa trẻ này thật đẹp, là họ hàng của nhà bên sao?” Bé trai đó có làn da thật trắng, không giống đám nhóc đen thùi lùi ở nông thôn; chiếc váy bé gái mặc cũng đẹp, nhìn cái là biết không có bán ở nông thôn.
 
Back
Top Bottom