Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 340: Thăm chiến hữu 4



Tần Duyệt Duyệt hừ lạnh một tiếng nói:

“Anh ta làm việc giúp tôi tôi cũng đã cảm ơn, nhưng mà quả phụ họ Lâm này không trông chừng chồng mình để anh ta ra ngoài uy h**p xã hội vốn là làm không đúng, nếu tôi là cô ta đã trông chừng chồng mình thật kỹ, tránh cho chết không có chỗ chôn.”

Rầm, bàn trước mặt Lận Xuyên bị anh hất đổ.

Sau đó đôi mắt anh đỏ đậm nói:

“Cô lặp lại lần nữa? Con mẹ nó không biết cái gì dựa vào cái gì nói Lâm Đại chết không có chỗ chôn? Cậu ấy là liệt sĩ biết không, liệt sĩ. Cô cho rằng cậu ấy muốn kết hôn ngày hôm sau là đi à, đó là yêu cầu của quốc gia. Cậu ấy... Cậu ấy bị kẻ bắt cóc đâm loạn chết xong thì bị thiêu, thi cốt không được đầy đủ. Đúng vậy, cậu ấy chết không có chỗ chôn, nhưng mà những chuyện này đều vì quốc gia này. Bởi vì không thể công khai thân phận cho nên đến bây giờ cậu ấy còn chưa chứng thực được thân phận, nhưng rất nhanh thi cốt của cậu ấy sẽ tiến vào nghĩa trang liệt sĩ”

Tần Duyệt Duyệt sợ tới mức không dám nói câu nào, cô ta không ngờ tới sẽ là như vậy.

Cốt truyện lập tức xoay ngược lại, trên mặt mọi người vừa rồi còn khinh bỉ người ta lập tức lộ ra ánh mắt đồng tình.

Tiểu quả phụ đột nhiên khóc ra, nói;

“Chẳng trách khoảng thời gian trước sẽ có người tới đưa tiền, tôi cho rằng số tiền đó đều là tiền không rõ ràng cho nên không dám tiêu, hóa ra, hóa ra là anh ấy dùng mạng để đổi lấy”

Người kéo cô ấy đột nhiên buông lỏng tay ra, người què đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xổm xuống nói: “Đừng khóc.”

Mà Tần Duyệt Duyệt cũng biết, lúc này chỉ sợ hình tượng của mình ở trong thôn đã bị phá hỏng, cô ta giống như vai hề nhảy nhót chỉ sợ luôn bị người ta nhạo báng.

Cô ta vì vãn hồi cũng có chút tâm trạng muốn người khác bị khinh bỉ như mình nói:

“Nếu chồng cô ta là liệt sĩ, thì nên luôn ở vậy vì anh ta.”

“Lúc trước cô ly hôn với Lận Đông Hà chưa tới một tháng đã có bạn trai, Lận Đông Hà còn chưa chết đâu, sao cô không tuân thủ?” Tô Tô lạnh lùng nói.

Lận Xuyên nói:

“Quân nhân, chiến sĩ, tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ của mình không hạnh phúc. Nếu bọn họ đã chết, toàn bộ di thư đều là hi vọng người phụ nữ của mình có thể hạnh phúc, không cần nhớ thương anh ta đi tìm người đàn ông khác sống thật hạnh phúc. Nếu có một ngày tôi không còn, di thư của tôi cũng là như vậy.”

Sau khi anh nói xong nhìn thoáng qua Tô Tô, mà vành mắt của Tô Tô đỏ lên nói: “Yên tâm, em đảm bảo sẽ không để anh lo lắng”

Lận Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói: “Cho nên Tần Duyệt Duyệt, cô cút ra khỏi nhà tôi, sau này chúng tôi không chào đón cô tới đây”

Tần Duyệt Duyệt còn muốn nói gì đó, từ trước tới nay cô ta chưa từng chịu ấm ức lớn như thế.

Đặc biệt là Lận Xuyên vốn từng là chồng sắp cưới của cô ta, hiện giờ đã hoàn toàn không coi cô ta ra gì.

Nhưng mà bác gái cả đột nhiên đi tới nói: “Làm gì thế, mau trở về đừng ở chỗ này làm mất mặt.”

Sau đó cứng rắn kéo cô ta rời đi.

Sau lưng có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, quả phụ họ Kiều nói:

“Thanh niên trí thức Tần người ta là tiên nhân, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, chúng ta là phàm nhân, vẫn nên làm chuyện của phàm nhân đi”

Sau khi nói xong, tiếp tục ăn cơm.

Mọi người cũng đều tiếp tục ăn cơm, còn có người bảo tiểu quả phụ đứng dậy ăn cơm.

Nhưng mà cô ấy lắc đầu, được người què nâng dậy xong nói: “Chúng ta đi thôi.”

Có lẽ bọn họ đã mất đi niềm tin đối với người ở nơi này, cho nên chỉ muốn lập tức rời đi.

Nhưng mà quả phụ họ Lâm vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lận Xuyên một cái, nói: “Cảm ơn anh.”

Đã sửa lại án xử sai cho chồng cô ấy, khiến sau này cô ấy có thể ngồi thẳng làm người.

“Cố gắng sống tốt” Chiến hữu của mình mình biết, anh ta chắc chắn hi vọng người phụ nữ này sống thật hạnh phúc.

Nhưng mà, bọn họ đúng là rất thảm.

Hôm nay lịch sử không tái hiện, Tô Tô cảm thấy dường như như vậy cũng không tệ lắm.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 341: Thăm chiến hữu 5



Ít nhất sau này bọn họ có thể an tâm sinh sống, không cần nghĩ tới chuyện chiếm tiện nghi của Lận Xuyên.

Hiện giờ căn bản không còn người chiếm tiện nghi của nhà họ Lận, chỉ còn lại Lận Sơn và Lận Giang.

Đợi tan tiệc xong Tô Tô hỏi Lận Sơn định thi trường đại học nào.

Lận Sơn nói: "Em muốn thi đại học X, có thể không?”

"Có thể, nhưng sang năm đại học X không tuyển sinh nhiều như năm nay, điểm cũng cao hơn năm nay một chút."

Tuy Lận Sơn cố gắng học tập, nhưng nếu tính cả nước thì không đủ nhìn.

Cho nên thời đại này có thể thi đỗ đại học là được, muốn đỗ trường tốt thì cần đầu óc hơn người.

Tuy đầu óc người nhà họ Lận không tệ, nhưng mà có thể thi đỗ đại học X ở thời đại này mà nói coi như là tương đối không tệ.

Lận Sơn nói: "Em có thể làm được."

"Vậy thì cố lên, khi chị trở về se soạn một ít tài liệu học cho em, tranh thủ một lần thi đỗ đại học. Cho dù không thi đỗ cũng không sao, sang năm lại thi"

Có những lời này của Tô Tô, áp lực của Lận Sơn nhỏ đi không ít, gần đây muốn thi đại học, thi đỗ đại học tốt thật sự áp lực quá lớn, đều sắp không thở nổi.

Nhưng mà chị dâu lại cho cậu ta động lực, cùng lắm thì sang năm thi lại.

Chị dâu là chủ một nhà nói ra cậu ta có thể lại phấn đấu thêm một năm nữa, đương nhiên đây là tự tìm đường lui cho mình, thật ra cậu ta cũng không muốn thi lại.

Mà Tô Tô tùy ý nói: "Đợi đến khi em thi đỗ đại học chị dâu mua nhà trong thành phố, mọi người đều dọn đến đó ở."

Cha Lận vừa nghe thấy thế lập tức xua tay nói: "Cha mẹ tới đó không làm gì cũng không tích cóp được công điểm sẽ đói chết."

"Sao có chuyện đó được, hiện giờ đang lưu hành mở cửa hàng tạp hóa, con tìm cửa hàng bán lẻ ở bên đó cho cha mẹ mở, đến lúc đó đủ cho trong nhà tiêu dùng." Tô Tô không nói giỡn, cô sớm đã có ý nghĩ này.

Lận Xuyên mở to mắt nhìn nói: "Đây là ý kiến hay."

Đến lúc đó nhà cách nhau gần, mình muốn về nhà cũng tiện hơn một chút, đặc biệt là cha mẹ lớn tuổi căn bản không làm được việc nặng, không bằng dọn đến trong thành phố thích hợp hơn.

Quan trọng nhất là vợ mình có năng lực này, mình cũng có thể giúp đỡ.

Mẹ Lận nói: "Cha mẹ sẽ không đi liên lụy các con."

Bà ay rất cảm kích tấm lòng của đám nhỏ, nhưng mà mình và ông già đến đó chỉ sợ áp lực của bọn họ rất lớn.

Tô Tô cười nói:

"Đâu tính là áp lực, chúng con là con vốn nên chăm sóc cha mẹ. Nhưng mà vì công việc bọn con chỉ có thể ở bên đó, còn luôn nhớ thương cha mẹ. Không bằng cha mẹ cùng qua đó, đến lúc đó chiếu cố cũng tiện hơn một chút."

Mẹ Lận cảm thấy con dâu nói cũng đúng, như lúc trước chồng mình đột nhiên bị bệnh, nếu không phải Lận Xuyên suốt đêm trở về đón còn không biết sẽ thế nào.

"Vậy cha mẹ cứ suy nghĩ trước, đợi bọn con đều tới thành phố X con cảm thấy hai người ở đây sẽ không thú vị, không bằng đến thành phố ở." Tô Tô cũng không ép bọn họ, nơi này là quê hương lâu đời, cho nên đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng.

Lận Xuyên vươn tay nắm lấy tay của vợ mình, im lặng nói cảm ơn cô.

Tô Tô nắm lại tay anh, sau đó chính là thời gian ăn cơm đoàn viên buổi tối. Gọi hai vợ chồng ở sân sau tới ăn cơm, phát hiện biểu cảm của hai người còn rất lúng túng.

Nhưng mà rất nhanh, đợi động phòng hoa chúc xong quan hệ của bọn họ chắc chắn càng tiến thêm một bước.

Ăn cơm xong, mọi người đều thu xếp nghỉ ngơi.

Còn chuyện nháo động phòng bọn họ cũng mặc kệ, không hỏi đến.

Đợi vào phòng nhỏ Lận Xuyên nói: "Vợ à, em đúng là nghĩ nhiều như thế. "

"Đúng vậy, không thể chúng ta ở bên đó hưởng phúc mà cha mẹ lại ở đây tiếp tục trồng trọt tích cóp công điểm được, đến lúc đó mọi người sẽ nói chúng ta không hiếu thuận. Hơn nữa sau khi Lận Hải kết hôn tiền lương của hai bọn họ cũng không thấp, anh và em cũng không ít, mỗi người lấy ra một ít cho bọn họ cũng không có gì.

Quan trọng nhất chính là, nếu mở cửa hàng thì bọn họ sẽ có tiền, chúng ta không cần lại đưa thêm tiền cho cha mẹ, có thể tự cấp tự túc."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 342: Do em làm chủ hết



Hiện giờ cửa hàng tích cóp được tiền hơn siêu thị nhỏ trong hiện đại, bởi vì một cuộc điện thoại, một gói thuốc, một que kem đều có thể tích cóp được tiền.

"Được, do em làm chủ hết." Lận Xuyên cảm thấy kế hoạch của vợ mình rất chu toàn, hoàn toàn không cần mình phải bận tâm.

Anh định đoạt ở bộ đội, nhưng ở nhà thì do vợ mình định đoạt.

Nghe lời nàng dâu mới sống hạnh phúc, không nghe lời nàng dâu mới khổ cả đời.

Một nhà ba người sớm đã nằm xuống, dù sao ngày hôm nay cũng rất mệt, đặc biệt là Lận Xuyên đều mệt tới mức ngủ ngáy.

Hôm nay khác nên về nhà đều đã trở về, cho nên đều là người nhà họ Lận không có người ngoài.

Trời vừa mới tối bác gái cả đã tìm tới cửa, dù sao ban ngày con dâu mình làm chuyện không đúng, không nên đưa người tới nháo hôn lễ của Lận Hải.

Mẹ Lận nói:

"Đứa con dâu kia của chị ấy à, lúc nào cũng muốn ló mặt ra. Lúc này chọc tổ ong vò vẽ rồi đúng không, may mà con trai em nể mặt, nếu là người tham gia quân ngũ khác đã đá cô ta rồi. Đừng nhìn tham gia quân ngũ hàng năm không ở nhà, nhưng đối với người trong nhà rất tốt. Đối với anh em trong nhà mình cũng rất chiếu cố, con dâu của chị ấy à, haizz..."

"Tôi cũng không biết vì sao Đông Hà quyết tâm cưới cô ta, phá cháu nội tôi không còn. Còn là lúc bọn họ chưa kết hôn, tôi thật sự không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi nói những lời như thế ở nhà thím.”"

"Quạ đen rơi xuống người heo, chỉ muốn nhìn thấy người khác bị bôi đen không muốn nhìn mình bị bôi đen. Con trai thím bị cô ta hành hạ đủ nhiều, suýt nữa gánh lấy một mạng."

"Đúng vậy, sao cô ta cứ thích gây sự như thế." Mẹ Lận nói.

"Đều nói vợ hiền chồng ít gây họa, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn không phải là một người hiền huệ. Tô Tô nhà thím khá tốt, khiến người ta hâm mộ."

"Tô Tô chỗ nào cũng tốt, nhưng mà cố chấp bảo tôi và ông già nhà tôi dọn đến thành phố ở, còn nói mua nhà mở cửa hàng. Nhưng mà hai chúng tôi thích ứng kiểu gì, đều đã sống ở nơi này nhiều năm." Tuy mẹ Lận mở miệng trách, nhưng đang ngầm khen ngợi.

"Con dâu nhà thím có lòng thì đi đi, ngốc ở cái làng này làm gì, vừa đến mùa xuân thì đầy bùn lầy, muốn ra ngoài cũng khó, mùa đông thì lạnh lẽo. Tới thành phố bọn thím cũng có nghề, hai con trai đều ở bên đó chăm sóc. Chúng tôi không có phúc khí đó, con dâu cách một tầng tim với chúng tôi, con trai tốt tới mấy chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực. Lúc trước Đông Hà có nói, nhưng mà con dâu nói sợ nhà họ Quan nghĩ nhiều, sau đó mặc kệ. Tôi cảm thấy, đời này tôi xem như không được hưởng phúc của bọn họ."

Bác gái cả thở dài nói.

Tô Tô ở phòng nhỏ gật đầu, có đôi khi bác gái cả rất tỉnh táo.

Nhưng mà tuy Lận Đông Hà không đón bọn họ tới thành phố vẫn để bọn họ sống trong thôn không tệ, ít nhất sống sướng hơn người khác nhiều.

Nghe một lát cô ngủ mất, mãi đến khi con trai mình khóc khiến cô tỉnh.

Lại nhìn đèn trên trần nhà sớm đã tắt lại, xem ra không còn sớm nữa.

Lận Xuyên bật đèn lên, hai người thay tã cho đứa bé lại cho đứa bé bú xong mới nghỉ ngơi.

Khi nằm xuống Tô Tô nói:

"Đợi khi trở về cả nhà chúng ta ngồi một xe không cho đám Lận Đông Hà ngồi cùng, đừng lại nói em cho con bú khiến bọn họ xấu hổ."

"Ừm." Vợ anh keo kiệt như vậy đấy.

Nhưng mà, cũng không có chỗ cho bọn họ ngồi.

Những lời này mẹ Lận nghe lọt, bà ấy đột nhiên cảm thấy rất buồn bực. Hai đứa con trai đi rồi, một đứa con trai khác cũng sắp tới thành phố X, chỉ còn lại ba bọn họ thì đúng là buồn chán.

Nếu thật sự đến trong thành phố cũng không tệ, ít nhất ông già không làm được việc gì nặng, bà ấy một mình kiếm công điểm còn không nhiều bằng tiền hai đứa con trai gửi về cho bọn họ mỗi tháng.

Cho nên bà ấy thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ đợi bọn họ vừa đi là thương lượng với chồng mình.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 343: A Nhã em nói xem



Còn bên con gái nuôi bà ấy cũng coi như hết lòng, ai bảo cô ta không tự mình cố gắng.

Có đôi khi làm phụ nữ cũng không thể quá nổi bật, nhưng cũng không thể quá nhát chết.

Sáng sớm hôm sau, cô vợ nhỏ Hình Nhã sớm tới nấu cơm.

Sao mẹ Lận để cô ấy làm, mình đã chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn.

Nhưng mà vì người quá nhiều cho nên để hai bàn, ăn cơm sáng vô cùng náo nhiệt.

Hơn nữa đứa bé vẫn luôn vươn tay lấy đồ ăn, Tô Tô cảm thấy mình ăn một bữa cơm y như đi đánh giặc.

Cũng may Lận Xuyên nhận lấy đứa bé, cuối cùng cô cũng có thể an ủi dạ dày mình một chút.

Ăn cơm xong mọi người bàn bạc chuyện trở về, dù sao đều xin nghỉ tới đây.

Lận Hải gật đầu, nói: "A Nhã em nói xem?"

Biểu hiện sợ vợ điển hình, nhà họ Lận này không có một người đàn ông có thể thẳng lưng.

Nhìn hai đứa bé xem, tuy hiện giờ còn chưa rõ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ học theo.

Đang nghĩ ngợi, Lận Giang nói: "Chị dâu hai, chị dâu cả không sinh cháu gái, hay là chị sinh đi."

Kết quả bị mẹ Lận tát đập vào bàn cơm.

"A Nhã à, đừng nghe nó nói linh tỉnh." Cả đám không coi chị dâu ra gì, đâu có ai kết hôn ngày đầu tiên đã đòi chị dâu cháu gái?

Tô Tô thì lập tức nở nụ cười, dù sao có người giống như mình bị đuổi theo đòi cháu gái, nên cô thấy rất vui.

Hiện giờ Lận Hải cũng biết, cậu cũng không dám đòi con gái với Hình Nhã, cho nên chỉ có thể cười nói:

"Trai gái đều được cả."

"Vậy anh tự mình sinh đi." Hình Nhã đỏ mặt nói.

"Đúng vậy, muốn cháu gái đòi anh hai em, để cậu ấy tự sinh." Tô Tô ở bên cạnh ủng hộ cách nói của Hình Nhã."

"Anh hai em cũng muốn, em sớm đã đòi với anh ấy, còn phải đòi anh cả em.. Nhưng không dám." Hiện giờ Lận Giang hoạt bát hơn nhiều, chủ yếu là biết mấy chị dâu không tệ, không giống như Tần Duyệt Duyệt rất dễ ở chung.

Cho nên cậu nói chuyện cũng không cố ky nhiều như thế.

"Ăn cơm cũng không chặn được miệng em." Lận Xuyên quát một tiếng, sau đó hai em trai mới thành thật ăn cơm. An cơm xong thì chuẩn bị về nhà lấy đồ, thật ra cũng không có gì, làm ra vẻ chút thôi.

Lần này đều là người nhà mình, cảnh vệ lái xe, Lận Xuyên ngồi bên cạnh.

Tô Tô ôm đứa bé ngồi phía sau, có đôi khi cô mệt Hình Nhã và Lận Hải đều có thể giúp chiếu cố.

Đám người đi rồi mẹ Lận mới nói: "Ông à, hay là đợi bên bọn họ chuẩn bị xong, chúng ta cũng qua đó."

"Con nhất định sẽ thi đỗ đại học X, đến lúc đó cả nhà chúng ta qua đó làm người thành phố." Lận Sơn nói.

"Được đó được đó." Lận Giang ở bên cạnh trả lời.

Cha Lận nói chuyện vẫn còn mơ hồ, nói: "Xem tình hình đi."

Cơ thể của mình không làm được việc gì nặng, Lận Giang và Lận Sơn đều đang đi học, thành tích học tập tạm được, thật sự không muốn để bọn họ làm nông trồng trọt.

Đến lúc đó thật sự không còn cách nào, vậy thì đến thành phố đi.

Đừng để đến lúc đó con trai đều ở bên đó, hai bọn họ ở làng làm gì cũng không vui.

Người một quyết định là đợi, dường như tràn ngập hi vọng đối với tương lai.

Chỉ một lát sau, thấy Lận Đông Hà dẫn theo Tần Duyệt Duyệt cũng muốn trở về, nhưng mà hai chiếc xe lừa đi qua đều không chở bọn họ.

Tuy phía trên có nhiều người, nhưng mà thêm hai bọn họ cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà quả phụ họ Kiều ngồi trên xe nói:

"Ai da, đây không phải là Tần đại tiên sao, chúng tôi đều là phàm phu tục tử không xứng ngồi cùng một chiếc xe với cô, các cô đợi xe sau đi."

Sau đó chiếc xe lừa này cũng đi qua.

Lận Đông Hà nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt, đột nhiên có một loại ý nghĩ.

Đó chính là mình cũng là phàm phu tục tử, mà Tần Duyệt Duyệt là tiên tử cao cao tại thượng.

Cho dù anh ta thay đổi thế nào, dường như cũng không thay đổi được sự thật này.

Xuất thân của anh ta thay đổi, giá trị con người thay đổi, rốt cuộc là còn chỗ nào không xứng với cô ta?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 344: Em không thay đổi, em vẫn luôn như thế



Là vì cha mẹ mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời ư?

Không, không phải, mọi chuyện đều là tính cách cá nhân gây ra.

Cô ta không thể nhìn người khác sống tốt, đặc biệt là không thể nhìn Tô Tô sống tốt.

Bởi vì Tô Tô trái ngược với cô ta, là người phụ nữ chân chính có thể đả động tới tim, là dáng vẻ Tần Duyệt Duyệt trong mơ ước ban đầu của anh ta.

"Duyệt Duyệt, anh đột nhiên rất muốn trở lại thời điểm ban đầu. Em khi đó, thật tốt."

"Vì sao lại nói như vậy, con người sẽ thay đổi."

"Đúng vậy, Lận Xuyên không thay đổi, Tô Tô không thay đổi, chỉ có em thay đổi, anh cũng... Thay đổi." Trước đây cho rằng mình yêu cô ta cỡ nào, hiện giờ mới phát hiện thật ra cũng không yêu như thế.

"Em không thay đổi, em vẫn luôn như thế."

Tần Duyệt Duyệt nói.

Lận Đông Hà không nói nữa, hiện giờ anh ta chỉ nghĩ làm thế nào đi nhờ xe đến công xã. Sau khi đám Tô Tô trở về thì lập tức vùi đầu vào công việc, nhưng mà không ngờ tới hai nhà xưởng mà mình đầu tư làm ăn tốt như vậy, lợi nhuận dần tăng thêm, cô được chia hoa hồng cũng càng ngày càng nhiều.

Ở trong thành phố mua nhà cho cha Lận mẹ Lận quả thực thành vấn đề nhỏ, một tháng chia hoa hồng có thể giải quyết.

Cô vốn định mua nhà bình thường, bây giờ xem ra có thể mua nhà tốt.

Dã tâm của cô rất lớn, nhất định phải mua nhà có sân sau cho cha Lận mẹ Lận, sau đó mở cửa hàng bán lẻ, thật sự không được thì tự mình xây.

Hiện giờ xây nhà tùy ý, hơn nữa chứng nhận bất động sản làm cũng dễ dàng, nếu đợi thêm mấy năm thì không được, giá nhà chắc chắn sẽ tăng nhanh.

Cho dù là hiện giờ, cũng tăng rất nhanh.

Nhà này Tô Tô chọn suốt một tháng, Lận Hải nghe nói xong cậu cũng giúp đỡ, dù sao cũng là cha mẹ của mình đương nhiên phải tận hiếu.

Hiện giờ cậu chạy bên ngoài, tiền lương cộng thêm trích phần trăm một tháng hơn 300 tệ, hơn nữa Hình Nhã một tháng cũng hơn một trăm, cuộc sống của hai người tương đối thoải mái.

TV quạt điện, hai chiếc xe đạp, sau đó cũng học Tô Tô mua một chiếc nồi cơm điện, dù sao bên chị dâu có phiếu có thể lấy bất cứ lúc nào.

Trong nhà một ngày ba bữa đều có thể ăn ở nhà xưởng đỡ tốn tiên, đương nhiên tích cóp cũng phải làm chút gì đó cho cha mẹ.

Hình Nhã không cha không mẹ, hơn nữa từ Tô Tô dẫn đường cảm thấy làm con dâu đúng là nên chiếu cố trong nhà, vì thế mua nhà cô ấy cũng đồng ý bỏ mấy trăm.

Cứ thế, dưới nỗ lực của hai nhà cuối cùng cũng tìm được nhà ở, năm này cũng cứ thế trôi qua.

Nhà này mất hơn một ngàn, Tô Tô bỏ 700, Lận Hải 400, sau đó hai nhà cùng làm một cửa hàng bán lẻ, mỗi bên một cửa riêng.

Ngoại trừ mình dùng một cửa hàng còn có thể cho thuê, nếu không muốn dùng thì cho thuê hết, một năm cũng có thể cho thuê được hơn trăm.

Cho nên, hơn một trăm này đủ cho hai người tiêu.

Hơn nữa cha Lận mẹ Lận còn chưa già, làm chút việc cũng không có vấn đề.

Mà đi vào cửa hàng bán lẻ xong còn có một sân nhỏ khoảng ba mét, sau đó là một ngôi nhà năm phòng, đến lúc đó bọn họ đều trở về ăn tết cũng có chỗ ở.

Cuối cùng nhà này có cửa sau, bên kia có đất trồng rau có thể trồng rau.

Tóm lại có chỗ đi bộ, có chỗ trồng trọt, còn có chỗ ở, có thể xưng là hoàn mỹ.

Hơn nữa sưởi ấm tập thể cũng có sẵn, chỉ cần mua mấy bộ máy sưởi, sau đó kết nối chúng với lò hơi trong khu vực của nhà máy dệt gần đó.

Cha Bạch Linh Linh rất thân với bên đó, chỉ là một câu nói.

Mà Lận Xuyên cũng có tác dụng, khi anh nhàn rỗi sẽ kết nối máy sưởi, quân hàm của anh cũng tăng lên một cấp, hiện giờ là cấp bậc phó đoàn trưởng.

Nguyên nhân chủ yếu có thể là vì trong nhà ít việc hơn, anh một lòng công việc, hơn nữa tác phong nghiêm chỉnh, gia phong cũng tốt, có vợ là giáo viên đại học cho nên phương diện xét duyệt sẽ nhanh hơn người khác một chút.

Chuyện xưa tiến hành được nửa, chức vị của Lận Xuyên gần như là kết thúc ở thời điểm như vậy.

Cho nên nói, đã xem như cấp bậc lão đại.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 345: Nghĩ gì thế



Tô Tô vì là vợ anh nên không cảm nhận được, đặc biệt là anh vì nối máy sưởi mà khiến toàn thân đầy dầu, trên mặt cũng dính bẩn, nhìn không khác gì người đàn ông bình thường.

Chẳng qua khi mặc quân trang vào thì khác hoàn toàn, đẹp trai đến mức khiến người ta động lòng, còn có hương vị của người đàn ông trưởng thành, quả thực có thể được xưng là cực phẩm.

Ồ, xuyên qua có được người đàn ông như vậy đúng là đáng giá.

"Nghĩ cái gì thế, cờ lê."

"Ồ ồ." Tô Tô vươn tay qua, sau đó nói: "Lận Xuyên, anh nói xem Lận Sơn có thể thi đỗ đại học X không? Hiện giờ đại học X đã xem như là trường nổi tiếng."

Hiệu trưởng không tệ, phát triển cũng không tệ.

Hơn nữa thành phố X vì có nhiều nhà xưởng chống đỡ, hiện giờ cũng có mấy người đứng đầu thành phố nổi tiếng cả nước.

Lận Đông Hà đang chuẩn bị mở phân xưởng, bởi vì nhà máy hiện giờ sản xuất tã giấy và băng vệ sinh đều có chút vượt mức.

Cho nên anh ta định mở phân xưởng tã giấy, tách rời hai sản phẩm ra sản xuất. Chuyện này Lan Hải rất đồng ý, còn nhận nhiệm VỤ này.

Người đàn ông nào cũng có dã tâm, huống chỉ hiện giờ cậu có gia đình có sự nghiệp.

Mà Tần Duyệt Duyệt cũng sắp tốt nghiệp đi ra khỏi cổng trường, chuyện đầu tiên cô ta nghĩ tới không phải là gây dựng sự nghiệp mà nghĩ cách sinh con, như vậy có thể lấy lại trái tim của Lận Đông Hà.

Theo lời Bạch Linh Linh to bụng nói, cô ta đến bệnh viện vô số lần đổi thuốc mấy lần, bác sĩ đều hẹn mấy người nhưng đều không có hiệu quả gì.

Lúc trước phá thai mất máu quá nhiều thương tổn lớn đối với cô ta, hiện giờ muốn có con thật sự rất khó.

Dù sao sau này cô ta sẽ có, cho nên Tô Tô không để ý tới cô ta.

Đảo mắt đã đến lúc thi đại học, học sinh các nơi bận không chịu được, ngay cả các giáo viên như bọn họ cũng thế.

Hiện giờ Tô Tô là giáo sư, đừng nhìn còn nhỏ tuổi nhưng mà kinh nghiệm trong trường cũng không ít.

Ít nhất, hiện giờ phần lớn mọi người đều phải gọi cô một tiếng cô Tô.

Ở thời đại tôn trọng tri thức này, mỗi người nhìn thấy cô đều vô cùng tôn kính. Tô Tô lại nương theo tình thế đăng mấy cái gọi là luận văn trên báo chí, tạp chí học thuật, đến lúc đó nói ra đều vô cùng có mặt mũi.

Tóm lại, cô vốn không muốn làm công việc này, nhưng mà vì quá có mặt mũi làm việc còn tốt cho nên kiên trì đi làm.

Nghĩ qua mấy năm lại nói, dù sao bây giờ cả nhà chỉ có mình cô làm công việc chính thức, viết thư giới thiệu gì đó cũng tiện hơn.

Hơn nữa đợi con trai cô đi học, cũng dễ sắp xếp.

Tô Tô phát hiện trọng tâm cuộc sống của phụ nữ rất dễ chuyển tới người đứa bé, trước đây vẫn luôn chuyện gì đều nghĩ tới chơi, nghĩ tới yêu đương, nhưng hiện giờ trên cơ bản trong đầu đều nghĩ tới đứa bé.

Đợi Lận Sơn thi tới đây thì đón cha mẹ Lận tới, đến lúc đó mẹ Lận giúp trông đứa bé đưa đến nhà trẻ mình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng mà, phải xem Lận Sơn có thể thi đỗ hay không.

Mọi người đều rất quan tâm, vẫn luôn đợi đến khi kết thúc thi đại học hơn một tháng, cuối cùng Lận Sơn cũng nhận được thư thông báo.

Sau đó cha Lận gọi điện tới thông báo cho Tô Tô, mọi người còn vì thế mà tụ tập uống rượu.

Hiếm khi vui vẻ, nhưng mà Lận Xuyên không ở đây, hai ngày nay anh đi làm nhiệm vụ. Lận Hải và Hình Nhã làm ở nhà xưởng, cho nên cũng rất bận, hiếm khi náo nhiệt một chút.

Mọi người bưng đồ ăn lên, nhưng chỉ có mình Lận Hải uống rượu không ổn, hơn nữa Hình Nhã cũng không cho cậu uống.

Nhưng mà Hình Nhã rất thân với Tô Tô, nên nói:

"Chị dâu, chị nói xem em và Lận Hải kết hôn đã một thời gian, sao... Còn chưa có động tĩnh?"

"Bọn em mới kết hôn được mấy tháng, Bạch Linh Linh người ta còn chưa sinh đâu, đợi một lát..."

Đang nói thì điện thoại vang lên, cô vì muốn liên lạc với trong thôn còn có Lận Xuyên nên lắp điện thoại.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 346: Hối hận



Chủ yếu là dùng điện thoại của đơn vị làm buôn bán không tốt lắm, nhưng nhà mình có điện thoại cũng tiện hơn nhiều.

Nghe điện thoại mới biết Bạch Linh Linh sắp sinh, vì thế cơm cũng không ăn vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Cô ấy thảm hơn cô nhiều, Thường Dược Tiến đi làm nhiệm vụ còn chưa trở về, cho nên chỉ có cha mẹ cô ấy ở bên cạnh.

Đợi khi tới người đã tiến vào phòng sinh, vốn đã nói mang thai vất vả phải từ chức làm y tá, nhưng mà cô ấy vẫn tăng ca tới khi sắp sinh chỉ nghỉ ngơi mấy ngày.

Đừng nhìn bề ngoài mảnh mai, nhưng thật ra là kim cương nhỏ.

Tô Tô cảm thấy, đứa nhỏ nhà cô ấy lợi hại như thế, có lẽ là con trai.

Nhưng đợi hơn một tiếng sau, bác sĩ ôm một đứa bé gái ra.

Cũng may đứa nhỏ trông giống Bạch Linh Linh, còn tưởng con gái sẽ giống cha cơ.

Quả nhiên gen của bọn họ không tệ, đều đánh bại đàn ông.

Nhưng mà gần đây Tô Tô vẫn hơi sầu, bởi vì tuy con trai sinh ra giống mình, nhưng mà gần đây càng ngày càng giống Lận Xuyên.

Thậm chí có người vừa nhìn, đã lập tức nhận ra thẳng bé là con của Lận Xuyên.

Chuyện này đâu thể trách được, dáng vẻ của đứa bé còn có thể thay đổi.

Bạch Linh Linh nhanh chóng được đẩy ra, cô ấy nhìn thấy Tô Tô câu đầu tiên nói chính là:

"Bảo Lận Xuyên đánh Thường Dược Tiến một quyền giúp tôi, dùng lực chút."

"Được, tôi liên lạc được với anh ấy chắc chắn bảo anh ấy đánh, cô yên tâm đi." Cô chắc chắn sẽ truyền lời giúp cô ấy, hơn nữa nói không chừng Lận Xuyên sẽ đánh thật.

Lúc này Bạch Linh Linh mới yên tâm ngủ, mẹ và dì của cô ấy tới trông cô ấy, cho nên Tô Tô đi trở vê.

Ngày hôm sau Lận Xuyên thật sự chủ động liên lạc với cô, sau đó cô hỏi: "Thường Dược Tiến ở ngay bên cạnh anh à?”

"Ừ"

"Bạch Linh Linh nói, bảo anh đánh Thường Dược Tiến một quyền giúp cô ấy, hay là anh đánh đi"

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Tối qua, cô ấy sinh con gái."

Lận Xuyên ngây ngốc, sau đó nói: "Em đợi một lát." Anh không cúp điện thoại, đột nhiên lao đi đánh Thường Dược Tiến một quyền, trực tiếp đánh người ta nghiêng đầu sang một bên.

Thường Dược Tiến lớn tiếng nói: "Lận Xuyên, đang yên đang lành sao anh lại đánh tôi."

Lận Xuyên căn bản không để ý tới anh ta, lại cầm điện thoại nói: "Đánh rồi."

"Anh, anh đánh thật à? Da thương anh ấy đến lúc đó trở về Bạch Linh Linh sẽ đau lòng."

"Nên đánh, ai bảo anh ta không làm tròn trách nhiệm của một người chồng." Lận Xuyên mới nói tới đây Thường Dược Tiến như đoán được gì đó, vội vàng nói: "Có phải Linh Linh xảy ra chuyện gì không? Mau nói đi."

Hiện giờ anh ta lo lắng cho vợ mình nhất.

Lận Xuyên nói: "Tối qua Bạch Linh Linh sinh con gái ở bệnh viện."

"Cô ấy thì sao, cô ấy có chuyện gì không."

"Người không sao, có lẽ bây giờ đã xuất viện." Cũng may không cần sinh mổ, thời đại này không biết kỹ thuật sinh mổ có được không.

Tô Tô ở bên kia nói xong, bọn họ đều nghe được.

Thường Dược Tiến nghe thấy thế thì kích động kêu to, sau đó nói: "Cô ấy, cô ấy có lời gì muốn nói với tôi không."

"Có, cô ấy bảo Lận Xuyên đánh anh." Tô Tô nghe được giọng nói ở bên kia, vì thế cười nói.

Thường Dược Tiến lại lớn tiếng nói: "Đáng đánh, Lận Xuyên anh mau đánh tôi cái nữa."

Lận Xuyên nói: "Anh tránh ra."

Anh còn muốn nói chuyện với vợ mình, đứng như cây cột ở đây làm gì, nhớ vợ mình thì tự mình gọi đi, nhưng mà sẽ bị trách mắng.

Đây cũng là chuyện không có cách nào, cho nên biết chuyện này anh mới đánh thay Bạch Linh Linh một cái.

Thân là quân nhân không thể ở bên vợ mình nhìn cô vượt qua cửa ải khó khăn của nhân sinh, không thể nhìn thấy con gái sinh ra, đúng là nên đánh, vừa rồi anh đánh vẫn còn nhẹ, phải khiến Bạch Linh Linh đau lòng mới được.

Nhưng mà ngày hôm sau Tô Tô đi thăm Bạch Linh Linh cũng nói chuyện này với cô ấy, lúc trước khi ra khỏi phòng sinh còn làm thế nào cũng phải đánh, hôm nay có tỉnh thần nghe chồng mình bị đánh thì rất đau lòng.

"Ách, đánh có mạnh không?"

"Đau lòng à, cũng không mạnh lắm, chỉ mũi bị đánh ra máu thôi."

Bạch Linh Linh có chút hối hận.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 347: Dựa vào cái gì để anh ấy dễ chịu



"Nên đánh."

"Anh ấy cũng không cố ý không về được."

"Anh ấy có thể xin nghỉ."

"Anh ấy cũng không biết tôi sinh lúc nào."

Tô Tô bật cười, nói: "Thôi, đánh anh ấy trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút."

Bạch Linh Linh gật đầu, nói: "Dựa vào cái gì để anh ấy dễ chịu."

"Cô nói gì cũng đúng, cô là sản phụ cô lớn nhất. Được rồi, mau cho đứa bé bú đi, nói không chừng trưởng thành lại là con dâu của tôi."

"Nghĩ hay quá nhỉ, nhưng mà con trai của cô cũng đẹp trai, tạm được." Bạch Linh Linh nghiêm túc suy nghĩ một lát nói.

Hai người đều cười rộ lên, sau đó mỗi người bế đứa bé của mình.

Về đến nhà xong Tô Tô thu dọn nhà cửa, nói chuyện với dì Diệp ở bên cạnh, thuận tiện mở ngăn kéo nhỏ trong phòng tắm.

Bình thường dì Diệp không dọn ngăn kéo này, chỉ quét rác là được.

Phòng vệ sinh đều là đồ bí mật, cho nên bà ấy không chạm vào.

Hiện giờ trong ngăn kéo nhỏ có một túi bao cao su đã dùng, nhưng mà trên túi nhìn kỹ thậm chí có một lỗ nhỏ.

Cô cũng mở ra ánh mặt trời chiếu vào mới thấy được, sau đó cầm lên thì phát hiện đã có lỗ rách.

Sau đó ở ria ngăn kéo thấy được một cái đỉnh nhỏ, có lẽ là cái này đâm thủng.

Nhưng mà bây giờ đã bị dùng, bị dùng...

Xem ra còn mới, nói cách khác, buổi tối trước khi đi Lận Xuyên tới thăm cô đã dùng.

Ngày đó anh còn rất nóng lòng, căn bản không chú ý trên bao cao su bị đâm ra một lỗ nhỏ.

Lúc này đã dùng rồi, cô còn không thể bi thương.

Tô Tô bị dọa mặt đều tái đi, cô vội vàng tìm hộp cất bao cao su, lại dùng kìm bẻ cái đỉnh kia, sau đó nghĩ lại mà sợ.

Nhưng mà nghĩ lại mấy ngày nay xem như là kỳ an toàn của mình, dù sao kinh nguyệt mới đi ba ngày.

Đúng vậy, chắc chắn không mang thai.

Cô an ủi mình như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn luôn nghĩ.

Vừa nghĩ vừa mắng Lận Xuyên không cẩn thận, vậy mà lựa chọn bao cao su kia dùng. Nhưng hiện giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi Lận Xuyên trở về giáo huấn anh.

Nhưng dường như nhiệm vụ lần này phải ở ngoài rất lâu, lâu đến mức Lận Sơn đều chuẩn bị tới đi học, cậu ta mang theo đồ tới, trực tiếp ở nhà Tô Tô.

Tô Tô làm một bàn đồ ăn ngon, nói: "Sao cha mẹ không đi theo tới, không phải đã nói với bọn họ nhà đã sửa sang xong rồi sao?"

Lận Sơn nói:

"Cha mẹ muốn bán heo trong nhà, còn có cả ngỗng, đến bên này có khả năng không thể nuôi, hơn nữa cũng không vận chuyển tới được. Còn nữa, Lận Giang phải chuyển tới bên này đi học, không thể ném mình em ấy được."

"Chị đều chuẩn bị xong rồi, trực tiếp chuyển tới trường cấp 3 gần trường đại học của chúng ta, không theo kịp thì mời gia sư dạy kèm, sẽ chậm rãi quen thôi."

Tô Tô đã nghĩ kỹ rồi, cho nên Lận Sơn cảm thấy có đôi khi suy nghĩ của nhà mình đều lãng phí thời gian.

"Vậy thì làm phiền chị dâu quá, mấy ngày này em trọ ở trường trước, đợi cha mẹ chuyển đến em lại trở về." Trong mấy anh em bọn họ Lận Sơn giỏi ăn nói nhất, nhưng cũng không dễ kết bạn nhất.

Nhưng mà hiện giờ cậu ta đã là tên nhóc thành niên, có lẽ có thể phân biệt được mọi chuyện. Tô Tô cười nói:

"Đều là người trong nhà em nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi. Ngày mai chị dẫn em đi đăng ký. Còn chuyện ở trường học em đừng nghĩ nữa. Chi phí ăn ở trong trường phải nộp một năm, đến lúc đó muốn lấy lại tiền gì đó không tiện, không bằng cứ ở nhà đi, dù sao cha mẹ cũng sắp chuyển đến."

"Em biết rồi." Lận Sơn thu dọn một lát, sau đó đi tới phòng trên lầu mà chị dâu chuẩn bị.

Cậu ta vốn nghĩ ở trường học một thời gian, nếu chị dâu nói như thế cậu ta chỉ có thể ở lại.

Lại từ chối giống như là khách sáo, phải biết rằng chị dâu này thật sự muốn tốt cho nhà bọn họ.

Ngày hôm sau cậu ta được dẫn tới trường học xử lý thủ tục nhập học, bởi vì có chị dâu nên cậu ta lược được không ít việc.

Khi trở về dùng xe đạp chở chị dâu trở về, sau đó phát hiện tuy cô là giáo sư đại học nhưng cũng quá trẻ tuổi, còn có người hiểu lầm bọn họ là vợ chồng, khi đi trên đường bị chỉ nói:

"Nhìn bọn họ xem thật hạnh phúc."

Lận Sơn gãi đầu, nghĩ thầm chị dâu nhà mình tốt như thế, anh cả cũng yên tâm ném cô ở nhà một mình.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 348: Anh phát điên gì thế



Nhưng rất nhanh cậu ta phát hiện nhân phẩm của chị dâu rất tốt, cho dù là đàn ông tới bàn chuyện hợp tác với cô, cô đều công ra công, tuyệt đối không có quan hệ ái muội đặc biệt gì.

Ngay cả Tống Lão Tam lúc trước nổi tiếng láu cá trong thông cũng rất quy củ trước mặt cô, không đám nói nửa câu bậy bạ, dường như còn tràn ngập tôn kính?

Nhưng mà nghe chị dâu nói đạo lý rõ ràng, cậu ta cảm thấy kinh doanh đúng là không dễ làm.

Nhưng mà kiếm được rất nhiều tiền.

Đợi sau khi mình tốt nghiệp đại học cũng muốn học chị dâu gây dựng sự nghiệp, cậu ta hạ quyết tâm như thế.

Nhưng mà nhiều năm sau cậu ta biết, không phải học xong đại học gây dựng sự nghiệp thì nhất định thành công, còn phải xem năng lực.

Nhưng mà chị dâu đúng là có bản lĩnh, nhưng mà cơ thể không được tốt lắm, mấy ngày nay không biết bận rộn chuyện của cậu ta hay vì công việc bận quá, người gầy đi một vòng còn luôn nôn.

Sau đó tâm sự cũng nặng nề, còn thường xuyên nổi giận với đứa bé.

Chuyện này không thể trách Tô Tô, cô không ngờ tới một cái thủng lỗ mà thôi, làm hại cô phải chịu tội lần nữa.

Đều tại Lận Xuyên, anh thật sự nên đánh.

Vì thế lần này khi Lận Xuyên gọi điện tới, cô không nhịn nổi nữa.

"Khi nào anh mới trở vê?"

"Còn khoảng một tuần, vợ à có nhớ anh không?"

"Có, muốn đánh anh." Giọng nói của Tô Tô đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Đáng tiếc người nào đó không nghe hiểu, còn nói: "Nhớ đứa bé, trở về ôm đứa bé."

"Ôm cái đầu anh, anh trở về đến bộ đội ở, không được về nhà."

Tô Tô rống xong, cuối cùng Lận Xuyên cũng cảm thấy không đúng, nói: "Vợ à, em sao thế?"

Cảm thấy mình đi hơn tháng cơn tức của vợ còn chưa tan, chẳng lẽ tên nhóc Lận Sơn chọc cô tức giận, nghĩ tới đây nói:

"Em đừng tức giận với tên nhóc Lận Sơn kia, đợi anh trở về giáo huấn nó một trận, thật sự không được thì đánh hai gậy."

Lận Sơn đang ôm cháu trai dỗ nghe thấy thế, gương mặt đen lại:???

Tô Tô tức tới mức trừng mắt nói: "Liên quan gì tới Lận Sơn, rõ ràng là anh trêu chọc em. Sức quan sát kém như thế, còn làm con em bộ đội cái gì." "Anh..." Sức quan sát kém sao?

"Khi anh trở về nên đến khoa mắt khám xem đôi mắt có vấn đề không."

"Anh..." Lận Xuyên không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: "Vợ à em nói rõ đi, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?"

"Trong ngăn kéo ở phòng vệ sinh có cái đỉnh, sau đó... Trước khi anh đi có thứ bị đâm thủng một lỗ, anh cũng không nhìn thấy. Chuyện sau đó, tự anh nghĩ đi."

Sau khi nói xong, Tô Tô lập tức cúp điện thoại.

Lận Sơn cũng không hỏi nhiều, vợ chồng người ta vì đồ đạc trong nhà mà cãi nhau cậu ta không nên xen miệng, chỉ cảm thấy chị dâu tức giận hơi quá, đâm thủng đồ mà thôi đâu cần tức giận như vậy, chẳng lẽ là thứ rất đắt?

Mà bên kia Lận Xuyên để điện thoại xuống trầm tư, Thường Dược Tiến còn hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Anh đừng quấy rầy tôi, vợ tôi cho tôi một đề bài khó bảo tôi phân tích, tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không trở về chắc chắn sẽ bị giáo huấn. Trong phòng vệ sinh có tổng cộng ba ngăn kéo, trong đó có một ngăn là xà phòng thơm, còn có một ngăn đặt..."

Băng vệ sinh, chẳng lẽ đâm thủng băng vệ sinh của cô?

Như vậy cũng không nên tức giận như thế, đâm thủng mua cái mới là được.

Đợi đã, anh đột nhiên nghĩ tới gì đó đứng bật dậy, báo cáo tác chiến trong tay đều rơi xuống.

Hình như ngăn kéo cuối cùng đặt băng vệ sinh, nếu thứ đó bị đâm thủng một lỗ mà nói, sẽ ra mạng người đấy.

Sau đó vợ tức giận như thế ý chính là...

Tính toán một chút, hơn một tháng, con mẹ nó chẳng lẽ có?

Gương mặt Lận Xuyên lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng kêu to a một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng.

Thường Dược Tiến nói: "Anh phát điên gì thế?"

"Có khả năng tôi sắp có con gái rồi."

Thường Dược Tiến đã biết, cho dù thế nào mình cũng không đuổi kịp người ta.

Con trai người ta lớn hơn con gái mình hơn một tuổi, sau đó mình mới có con gái thì người ta sinh đứa thứ hai, đuổi theo kiểu gì đây?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 349: Sao không ai nói cho tôi



Nhưng mà vẫn vui vẻ thay anh, có chút lo lắng hỏi: "Gần đây phía trên quản nghiêm thai thứ hai, anh xin chỉ tiêu chưa?"

"Đã phê, tôi còn chưa kịp nói cho Tô Tô." Lận Xuyên xin sớm, cho nên phê cũng sớm.

Thường Dược Tiến không ngờ tới thường ngày anh có vẻ quê mùa lại cẩn thận như vậy, không khỏi hỏi: "Được lắm, ai bảo anh xin sớm thế?"

"Các chị dâu trong bộ đội."

"Sao không có ai nói cho tôi?”

"Anh tìm công việc cho bọn họ không?" Vợ anh tìm việc cho bọn họ, cho nên có chút gió thổi cỏ lay bọn họ sẽ âm thầm nói cho Lận Xuyên, cho nên anh chuẩn bị từ sớm.

"Coi như anh có năng lực." Thường Dược Tiến võ bả vai Lận Xuyên, sau đó nói: "Nhưng mà vì sao vợ anh lại rống anh."

"." Tuy có chỉ tiêu, nhưng mang thai đứa nhỏ này là ngoài ý muốn, dường như anh trở về còn phải quỳ ván giặt đồ.

"Trở về, hay là chúng ta cùng nhau mua ván giặt đồ trước?" Lận Xuyên nói.

"Anh có chút tiền đồ được không?" Thường Dược Tiến xấu hổ nói. "Anh có tiên đô anh không quý, cẩn thận ngay cả con gái trông thế nào cũng không biết."

Lận Xuyên trừng mắt với Thường Dược Tiến một cái, trở về cho anh ta chịu đủ.

Thường Dược Tiến ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy ván giặt đồ cũng rất thơm.

"Anh nói xem, ván giặt đồ gì nhìn cứng mà quỳ không đau?”

"Cao su, vừa quỳ là đè dẹp lép, không đau."

"Được, chúng ta mua cao su."

Hai người vừa thương lượng vừa đi, hoàn toàn quên mất phía sau còn có mấy binh lính.

Bọn họ rất nghiêm túc nghe doanh trưởng và phó doanh trưởng nhà mình bàn bạc vấn đề về nhà quỳ ván giặt đồ thế nào, cảm thấy kết hôn tìm vợ là chuyện rất có học vấn.

Nhìn mà xem, ngay cả quỳ ván giặt đồ đều nghiên cứu, đúng là vất vả cho hai vị này.

Nhưng mà quỳ xong là có thể giải quyết vấn đề sao?

Không không, hai vị là lãnh đạo làm như thế được ư?

Có thể dạy binh lính toàn doanh thành vợ quản nghiêm không?

Nhưng mà bọn họ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không có gì. Đâu tiên, bọn họ phải tìm được vợ mới được.

Tô Tô biết mình mang thai xong thì trở nên lười hơn, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn mắng Lận Xuyên.

Cũng may lúc này cha Lận và mẹ Lận chuyển tới, cô bảo Lận Giang chạy tới trường học nộp học phí, còn đến nhà ga đón cha mẹ Lận.

Thật ra nói chuyển nhà cũng không dọn thứ gì, ngoại trừ một số thứ lặt vặt của mình.

Bởi vì bọn họ từ nông thôn tới còn mang theo đủ thứ đồ, người trên xe lửa đều cách bọn họ rất xa, còn tưởng là tới thành phố làm công.

Nhưng mà nhìn người tới đón bọn họ, thật sự là khí phách muốn chết.

Mở xe vận tải nhỏ ra, nhét đống hành lý lên người thì ngồi trong phòng điều khiển, khiến đám người xem náo nhiệt hâm mộ muốn chết.

Không có biện pháp, ai bảo thời đại này có ít người có xe.

"Đây là xe từ đâu ra thế?" Cha Lận hỏi.

"Là xe dùng để vận chuyển hàng hóa của nhà xưởng Lận Hải, mới ạ."

"Không chậm trễ chuyện này chứ?"

"Không chậm trễ, lát nữa chúng ta về nhà xong tài xế sẽ đi làm việc."

Lận Hải không thể tới đón, cậu thật sự không rảnh, Hình Nhã đã ở bên nhà mới thu dọn nấu cơm, chỉ đợi bọn họ tới là cùng nhau ngồi vào bàn.

Mẹ Lận luôn yên tâm đối với chuẩn bị của hai con dâu, nhưng mà tới nhà mới xong nước mắt của bà ấy suýt chảy ra.

Chưa từng nghĩ tới mình có thể ở trong ngôi nhà sạch sẽ như thế, hai gian phòng trước còn là phòng gạch mới, phòng ở phía sau cũng được sửa chữa lại, còn lợp ngói, nghe nói nhà như vậy cho dù ở thế nào cũng không sợ mưa dột.

Quan trọng nhất chính là nhiều phòng, còn không cần tự mình đốt củi, đúng là quá hưởng phúc.

"Mẹ mọi người tới rồi, mau tới phòng này, đây là nhà ăn và phòng bếp, chúng ta rửa tay là có thể ăn cơm."

Hình Nhã vừa lau tay vừa nói.

Mẹ Lận và cha Lận đi vào quả nhiên thấy được trong phòng bếp đặt một cái bàn, đã bày ghế ra xong, sau này nơi này không cần động vào luôn bày như thế là được, bởi vì chỗ rộng.

Hai bên nhà bếp và nhà ăn đều là chỗ ở, sau đó bên ngoài còn có một phòng để củi và nhà kho, có thứ gì có thể đặt trong đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back