Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 320: Tống Lão Tam hẹn hò 6



Có một số việc, cô là đại cổ đông nói vẫn có tác dụng.

Lận Hải nghe xong thì mở to mắt nói: "Đúng vậy chị dâu, sao em lại không nghĩ tới nhỉ, sau này chúng ta về thành phố của chúng ta mở phân xưởng."

"Có thể, nhưng đầu tiên các em mở rộng sản phẩm ra ngoài trước đã."

"Nếu A Nhã có thể quản lý nhà xưởng em muốn làm đẩy mạnh tiêu thụ, như vậy sẽ có tâm nhìn rộng lớn, cũng có thể quen được càng nhiều người hơn." Sau khi Lận Hải nói xong nhìn thoáng qua Tô Tô, sợ cô không đồng ý.

Tô Tô gật đầu nói:

"Lúc trước bảo em ở nhà xưởng nắm giữ sản xuất là vì nhà chúng ta là đại cổ đông, nhà xưởng cần đặt một người ở đó mới không xảy ra quá nhiều chuyện. Nhưng nếu Tiểu Nhã muốn đến đó, em chuyển tới bộ phận tiêu thụ cũng không sao."

Tên nhóc này rất thông minh, chỉ sợ cậu đã sớm có tính toán, nếu không sao vẫn luôn nhớ thương chạy ra bên ngoài?

Cũng may tự mình có tính toán của mình, sau này sớm muộn gì bọn họ cũng sống sung sướng. Thương lượng xong, sáng sớm hôm sau Tô Tô cùng bọn họ đến nhà xưởng, sau đó sắp xếp Hình Nhã vào.

Mà Lận Đông Hà là xưởng trưởng, ồ không, hiện giờ đã là giám đốc, mà Lận Hải là xưởng trưởng.

Là giám đốc, anh ta liên tục đi công tác nhiều ngày, nhưng thật ra là khai thác một số thị trường.

Công việc này hơi mệt, dù sao tìm nhân viên nghiệp vụ ở khắp nơi cũng không phải là công việc nhẹ nhàng.

Sau khi Tô Tô tới đây thấy anh ta mệt mỏi thì nói:

"Không bằng thế này, tôi bảo Lận Xuyên tìm một số anh em trước đây của anh ấy đã xuất ngũ giúp đỡ, nếu bọn họ là đàn ông không tiện thì để vợ bọn họ giúp đẩy mạnh tiêu thụ một chút, làm tuyên truyền cũng được."

"Ừm, mỗi năm bộ đội có nhiều binh lính xuất ngũ như thế, đây là biện pháp tốt. Nhưng thứ này là băng vệ sinh, tôi sợ..." Mọi người cảm thấy xấu hổ nên không dám mở miệng.

"Lận Xuyên nhất định có thể nói được, cùng lắm thì tôi sắp xếp một bộ điện thoại ở nhà. Hơn nữa chuyện này có thể để tôi giao lưu với quân tẩu, cùng lắm thì động viên bọn họ tự mình dùng cũng được." Lúc này phần lớn phụ nữ còn dùng giấy vệ sinh, chỉ cần nói rõ chỗ tốt của băng vệ sinh bọn họ chắc chắn sẽ dùng, chỉ cần dùng có thể tuyên truyền.

Lận Đông Hà gật đầu, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tuyên truyền, nhưng mà thứ như băng vệ sinh hơi nhạy cảm, trên tường cũng không thể treo quảng cáo, quảng bá vẫn phải tự mình đi khắp nơi.

Mọi người cho rằng thứ này khiến người ta xấu hổ không muốn tuyên truyền, cho nên vẫn phải dựa vào người truyền cho người.

Thật ra Tô Tô đã rất lợi hại, đừng nhìn bình thường cô đi làm mặc kệ mọi chuyện, nhưng hiện giờ giáo viên đại học X và một phần sinh viên đã dùng sản phẩm của nhà xưởng bọn họ, chỉ có một số người thẹn thùng không dám tới mua, Tô Tô sẽ mang qua giúp bọn họ.

Bàn chuyện này xong Tô Tô đi làm, sau đó tới giữa trưa Bạch Linh Linh gọi điện thoại cho cô hẹn cô đi uống cà phê có chuyện muốn nói.

Giữa trưa Tô Tô rảnh rỗi nên đi gặp cô ấy, hai người đều nguyện ý nếm thử một số món mới, ví dụ như món cơm Tây mới tới.

Nhưng mà đến đó Bạch Linh Linh chỉ gọi một cốc nước hoa quả, sau đó đôi má phiếm hồng.

"Cô đây là.. Đinh hồng hạnh xuất tường à? Sao mặt đỏ như thế?" Tô Tô nhìn thoáng qua nói như vậy.

Kết quả bị Bạch Linh Linh đánh, nói: "Cô nói linh tinh gì thế, tôi có thai, có thai."

"Chuyện này không khỏi quá nhanh." Tô Tô kinh ngạc nói.

"Nói giống như bên cô không nhanh ý."

"Tôi kết hôn mấy tháng mới mang thai mà."

"Có phải hai người cách mấy tháng không gặp không?”

".. Bị cô đoán đúng rồi."

"Cô nói xem, sao tôi không làm biện pháp bảo vệ gì, hiện giờ có thai sớm như vậy, tôi thậm chí còn không thể trực ban." Bạch Linh Linh thở dài nói.

"Còn phải nói à, tôi cũng giống vậy thôi." Sớm biết trong túi có bao cao su cô chắc chắn sẽ bảo Lận Xuyên dùng, kết quả không ngờ tới lúc ấy không tìm tòi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 321: Vậy hiện giờ hai người dùng biện pháp gì



Cũng phải thôi, khi ở thôn rất ít khi lục ba lô, bởi vì thật sự không cần thiết.

“Vậy hiện giờ hai người dùng biện pháp gì?”

“Bao cao su, còn có thể có biện pháp nào?” Nói chuyện với Bạch Linh Linh cũng không cần nói quá nhiều, bởi vì cô ấy biết rất nhiều phương diện này.

“Nghe nói hiện giờ có loại kỹ thuật gọi là đặt vòng tránh thai, nhưng mà..” Bạch Linh Linh giải thích một lát, nói: “Nhưng mà bệnh viện chúng tôi còn chưa có, có khả năng còn phải đợi thêm một thời gian, đến lúc đó thật sự không được thì đến thành phố lớn làm”

“bi cùng đi” Cho dù bao cao su mang tới có chất lượng không tệ, nhưng mà Lận Xuyên vẫn luôn thích không đeo bao ra trận, cô sợ không cẩn thận sẽ mang thai tiếp mất.

Một đứa bé đã quá sức, lại thêm đứa nữa cô cảm thấy mình chắc chắn không làm việc được.

Hai người đang nói chuyện bên ngoài đột nhiên có hai vị khách tới, nơi này không có nhiều người tới, đặc biệt là khách mới tới còn rất quen mắt.

Cô lập tức nhận ra người tới là Tống Lão Tam, còn người phụ nữ đi theo anh ta vậy mà là Tần Duyệt Duyệt.

Hai bọn họ ở bên nhau từ khi nào thế, bạn gái của Tống Lão Tam không phải là Tần Duyệt Duyệt đấy chứ?

Tình tiết thật sự không lừa cô, vốn tưởng rằng hai người không có quan hệ gì, kết quả vẫn ở bên nhau.

Đang nghĩ ngợi, Tống Lão Tam tiến tới chào hỏi, nói: “Cô Tô cô cũng ở đây à, Duyệt Duyệt, tới nói chuyện với cô Tô đi”

Tần Duyệt Duyệt đi tới, vô cùng ngoan ngoãn chào hỏi Tô Tô, thái độ khác xa trước đây quá nhiều, Tô Tô suýt nữa không nhận ra cô ta là ai.

Nhưng mà, thật sự đẹp hơn trước nhiều.

“Chào cô, tôi nói chuyện với bạn của tôi một lát, hai người đi ăn cơm đi”

Tô Tô vô cùng khách sáo nói.

Tống Lão Tam lập tức dẫn theo Tần Duyệt Duyệt đi ăn cơm, nhưng mà bầu không khí giữa hai bọn họ rất tốt, Tần Duyệt Duyệt không còn kiêu ngạo như khi ở cùng Lận Đông Hà, chủ động gắp đồ ăn cho Tống Lão Tam.

Nhưng mà Tô Tô nhìn thì hơi khó chịu, cô ta làm như vậy thật sự là vì thích hay vì nguyên nhân khác?

Bạch Linh Linh cũng không tiện nói linh tỉnh về người ta, nhưng mà cô ấy cũng cảm thấy đôi tình nhân này không giống tình nhân, như cô ấy và Thường Dược Tiến đâu dính nhau như vậy, cho dù dính cũng là lúc không có người ngoài.

Hơn nữa đều là nhà trai chiếu cố nhà gái, đâu có nhà gái ân cần chiếu cố nhà trai như vậy.

Hai bọn họ cũng không tiếp tục đề tài, ngôi một lát thì muốn rời đi.

Tô Tô lễ phép chào hỏi Tống Lão Tam, anh ta đứng dậy có chút hưng phấn nói: “Cô Tô tôi sắp kết hôn, cô có rảnh tới tham gia hôn lễ nhé.”

“Được, chúc hai người hạnh phúc” Tô Tô cười nói, cô là nể mặt Tống Lão Tam mới đi không phải là nể mặt Tần Duyệt Duyệt, nhưng mà cô đang suy nghĩ một số việc, có phải đợi nhà xưởng của Tống Lão Tam thành công xong cô nên rút đầu tư hay không.

Chuyện lúc trước với Lận Đông Hà khiến người ta ly hôn, nếu lại ly hôn thêm lần nữa thì ngại quá.

Hơn nữa, chỉ sợ Tần Duyệt Duyệt cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nếu không thì lần sau bảo Lận Hải tự mình mở nhà xưởng, cô thêm cổ phần không phải là xong sao?

Ôm tâm trạng hơi buồn bực rời khỏi tiệm cà phê, sau đó Bạch Linh Linh lập tức hỏi cô:

“Người đàn ông này có phải là người mà cô muốn đầu tư cùng hay không?” “Đúng vậy, hai người đàn ông đều cùng hẹn hò với một người phụ nữ, tôi thật sự là... Muốn rút đầu tư.”

“Chuyện của đàn ông sẽ không để phụ nữ xen lẫn vào.” Bạch Linh Linh nói.

Hai bọn họ làm quân tẩu nên thấu hiểu rất rõ, miệng của chồng mình cứng rắn giống như xương cốt của bọn họ, trong bộ đội có chuyện gì trở về đều không nói, thật sự là kín miệng.

Nếu bức tới nóng nảy, thì chính là câu đó.

"Ồ, đây là câu đám đàn ông trong doanh trại bọn họ thích nói đúng không”

“Có lẽ vậy”

“Tôi đưa cô trở về đi, hiện giờ đang trong thời kỳ nguy hiểm”

“Không cần không cần, tôi không sao, tự cô trở về đi” Bạch Linh Linh vẫy tay tự mình rời đi, cô ấy đúng là rất mạnh mẽ, tuy mang thai đứa đầu, nhưng mà không nhìn ra dáng vẻ chịu ngược chút nào.

Tô Tô biết, qua một thời gian nữa cô ấy mới khó chịu.

Hiện giờ mình nhẹ nhàng hơn nhiều, đứa bé có người trông, có thời gian rảnh đi ra ngoài một chuyến với bạn bè, đồng thời còn có nhà xưởng tích cóp tiền không phải khá tốt ư.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 322: Chuyện khi nào thế



Đâu biết vừa về đến nhà thì nghe dì Diệp nói VỚI CÔ:

"Tiểu Tô à, cha cháu bị trúng gió, Lận Xuyên lái xe đi đón ông ấy nói qua bệnh viện bên này chữa trị, bảo cháu đi làm thủ tục nhập viện trước."

"Vâng, chuyện khi nào thế?" Tô Tô vừa đi giày lại vừa nói.

"Chuyện từ đêm qua, chẳng qua Lận Xuyên mới bảo người của bộ đội tới thông báo cho cháu. Nói bệnh viện bên đó không thể chữa trị, mẹ cháu không tới, chỉ có thể bảo cháu giúp."

"Cháu biết rồi."

Nhất định là Lận Xuyên sợ dọa đến cô cho nên đón người tới mới thông báo, Tô Tô đi ra ngoài thì đi thẳng tới bệnh viện, tới bệnh viện thì tìm Bạch Linh Linh cũng mới trở về bệnh viện.

Nghe cô nói xong Bạch Linh Linh lập tức tìm bác sĩ tới, hai người nhanh chóng làm thủ tục nhập viện, sau đó cũng nhanh chóng tìm được phòng bệnh.

Mới làm xong chuyện này thì Lận Xuyên tới, anh ôm cha Lận vào phòng cấp cứu, sau đó dáng vẻ mệt mỏi ngồi dựa vào tường.

Tô Tô chạy tới hỏi: "Sao lại thế này, đang khỏe mạnh sao lại trúng gió?”

"Nói là khi ngủ quên đóng cửa sổ, kết quả buổi sáng khi dậy mặt nghiêng đi. Bên chúng ta không có bệnh viện chính quy, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, anh đưa người tới đây luôn."

"Ừm"

"Mẹ nói phải chăm sóc hai đứa bé không có cách nào tới đây, vợ à..."

"Em biết rồi, em ở nhà chăm sóc cha." Lận Hải còn chưa kết hôn nên không bảo vợ mình tới, mà hai ngày nay cậu đi công tác không ở nhà xưởng.

"Cảm ơn em, anh thật sự là đứa con trai không xứng chức."

"Anh ảo não cái gì, hiện giờ còn chưa biết thế nào." Có lẽ không sao đâu.

Chỉ một lát sau bác sĩ đi ra, nói là phải nhanh chóng cứu chữa, cần tiến hành châm cứu, sau đó còn phải nằm viện.

Nằm viện cần Tô Tô trông chừng, Lận Xuyên phải trở về đơn vị.

Cũng may cha Lận có thể tự mình lo liệu, nhưng không nói nên lời nên vô cùng sốt ruột.

Đợi Lận Xuyên vừa đi ông ấy lập tức vẫy tay, nóng lòng đuổi Tô Tô rời đi, vậy mà bảo cô đi làm.

"Cha, cha để con tìm cớ nghỉ hai ngày đi, luôn đi làm con cũng rất mệt." Sau khi nói xong cô đưa khăn tay đã mua cho ông ấy, dù sao bên miệng luôn có nước bọt chảy xuống.

Cha Lận sốt ruột, vẫn luôn đánh lên chân mình, hẳn là đang nói mình thật vô dụng.

"Cha, bệnh của cha có thể chữa trị, chỉ cần ở nơi này mấy ngày là có thể chữa được thôi." Sau khi nói xong, cô gọt táo cho ông ấy.

Cha Lận không có cách nào, chỉ có thể ăn từng miếng táo.

Chữa trị lần này không chỉ châm cứu còn phải truyền, cho nên Tô Tô phải ở đây trông chừng đến khi truyền xong.

Sau đó đợi ông ấy ăn cơm tối xong mới có thể về nhà, dù sao trong nhà còn có đứa bé.

Cha Lận không quá quen thuộc bệnh viện, trước khi đi Tô Tô đã chỉ nhà vệ sinh ở đâu, còn để lại đồ ăn vặt.

Sau khi về đến nhà trời đã tối đen, Tiểu Chiến Chiến cả ngày không được bú sữa mẹ đã sốt ruột không nhịn được.

Cô oán giận: "Hầu hạ xong người già trở vê còn phải hầu hạ tổ tông con nữa."

Dì Diệp hỏi tình hình, Tô Tô nói: "Không được tốt lắm, ít nhất phải chữa trị mười ngày nửa tháng. Lại còn phải điều dưỡng, không thể sốt ruột."

"Vậy làm sao bây giờ, Lận Xuyên ở bộ đội, cháu còn phải đi làm."

"Cháu muốn xin nghỉ dài hạn, thật sự không được thì nghỉ làm." Còn có thể có biện pháp nào, người quan trọng hơn.

Hơn nữa công việc giáo viên chỉ là một bước ngoặt tới nơi này của cô, hiện giờ mình có hai nhà xưởng nuôi sống sợ cái gì?

"Không ngờ tới vậy mà cháu có quyết tâm như thế, yên tâm, đến lúc đó cháu có thể chăm sóc cùng với Hình Nhã."

"Bọn họ còn chưa kết hôn đâu."

"Đã đính hôn thì gần như kết hôn, cháu còn có đứa bé mà."

"Thật sự không cần, hay là thế này đi, chủ nhật cô ấy đến bệnh viện thay cháu một lát, cháu trở về trông đứa bé, dù sao ngày đó dì phải nghỉ ngơi."

"Cháu nói gì thế, chủ nhật này dì làm thêm cũng không sao, dù sao trở về cũng không có chuyện quan trọng gì." Di Diệp cảm thấy đều là thân thích, cho nên bà ấy giúp một chút là chuyện đương nhiên.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 323: Cha đừng kích động



Tô Tô cảm thấy rất vui, bởi vì không phải chỉ có mình cô lẻ loi một mình phấn đấu.

Nhưng không ngờ tới không biết dì Diệp thông báo cho Hình Nhã thế nào, ngày hôm sau cô ấy đã tới, bảo Tô Tô đi làm cô ấy đi trông cha Lận.

Tô Tô nói:

"Em đi cha chắc chắn sẽ ngại, em vẫn nên về nhà xưởng đi, chị đã xin nghỉ năm ngày, đợi ngày cuối cùng em đến viện cùng với chị, nếu còn phải nằm viện em lại đến trông hai ngày."

"Vậy được rồi." Hình Nhã cũng biết mình qua có khả năng cha Lận càng thêm sốt ruột, vì thế đồng ý với Tô Tô cuối tuần đến bệnh viện chiếu cố cha Lận.

Ngày hôm sau cha Lận nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất có thể nói mấy chữ.

"Trông... Đứa... Bé... Đừng... Tới... Nữa."

Ý của ông ấy là Tô Tô về nhà trông đứa bé đừng tới đây.

"Dì Diệp trông đứa bé giúp con, lát nữa dì ấy còn nói ôm cháu nội tới thăm cha." Tô Tô vừa lấy cơm ra vừa nói với cha Lận.

Trên gương mặt vốn âm tram của cha Lận lập tức lộ ra nụ cười, có thể thấy được với mắt thường. Dù sao từ lúc Chiến Chiến sinh ra đến nay, đến bây giờ ông ấy còn chưa gặp mặt, sao có thể không muốn gặp mặt.

"Vậy cha đừng kích động, nếu biểu hiện tốt, con sẽ cách một ngày hai ngày ôm cháu nội cha tới thăm cha."

"Ừm, ừm..." Đương nhiên là cha Lận vui vẻ, nghe được câu cuối của Tô Tô xong vẫn luôn nhìn bên ngoài, đến cuối cùng thấy được một người phụ nữ ôm đứa bé tới đây.

Nhưng mà đứa nhỏ này mặc quần áo hoa, quấn chăn.

Ông ấy không nhịn được lại nhìn ra bên ngoài, nhưng mà vì sao người phụ nữ này lại đi tới, cuối cùng còn đứng phía sau con dâu.

Ông ấy thấy con dâu còn chưa biết, lập tức ừm hai tiếng với cô.

Tô Tô quay đầu lại, sau đó cười nói: "Ai da con trai của mẹ tới, mau để mẹ ôm một cái."

Sau đó ôm đứa bé vào trong lòng.

Đôi mắt cha Lận lập tức sáng lên, sau đó Tô Tô bảo dì Diệp ngồi xuống trước, lập tức ôm đứa bé cho cha Lận nhìn.

Ông ấy biết nhũ danh của đứa bé, vì thế cố gắng nói: "Chiến... Chiến."

Tiểu Chiến Chiến còn rất nể tình, a một tiếng quay đầu nhìn ông nội mình mấy lần, không khóc, còn dùng đôi mắt ngập nước nhìn chăm chằm ông ấy, sau đó a a a không biết dùng ngôn ngữ gì.

Cha Lận thấy cháu nội mình nói chuyện với mình thì khóe miệng đều nhếch lên, sau đó cũng nói a a với đứa bé, chỉ một lát hai bọn họ đã nói mấy câu.

Khi Lận Xuyên tới đây thì thấy tình cảnh như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Anh biết tính cách của cha mình, cả đời hiếu thắng.

Hiện giờ để ông ấy nằm ở trên giường cho con dâu hầu hạ chắc chắn trong lòng không dễ chịu.

Đâu biết con trai mình sẽ dỗ cha vui vẻ như thế.

Có biện pháp, âm thầm like cho vợ mình một cái, Thường Dược Tiến ở bên cạnh cũng đẩy anh một cái nói:

"Không phải rất tốt à, nhìn xem anh gấp chưa kìa. Nhưng mà chị dâu có biện pháp, ông cụ vì cháu nội đều có thể ở lại đây thêm mấy ngày."

"Anh mới ở thêm mấy ngày."

"Nói nhầm, nói nhầm." Sau khi Thường Dược Tiến nói xong thì tới đây chào hỏi cha Lận, sau đó nói: "Chị dâu, mọi người nói chuyện đi, tôi đi tìm Linh Linh dẫn cô ấy đi thả diều, trước đây cô ấy vẫn luôn muốn đi nhưng chưa có cơ hội."

"Cái gì? Thả diều cái gì, anh muốn ra mạng người à" Tô Tô mới kịp phản ứng lại, người đàn ông này nghĩ gì thế, vợ mình mang thai vậy ma anh ta còn dẫn người ta đi chơi như vậy.

Thường Dược Tiến sờ đầu, hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

"Anh chưa biết sao?"

"Gần đây cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, hay là.. Cô ấy bị bệnh gì đó?" Vừa nói tới đây Thường Dược Tiến khẩn trương hơn.

Tô Tô nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, anh đi hỏi cô ấy đi."

"Ừm." Thường Dược Tiến trực tiếp chạy ra ngoài.

Tô Tô hoảng sợ, nhưng đừng quá khẩn trương làm ra hành động gì quá khích, vì thế nói:

"Thường Dược Tiến, Bạch Linh Linh sợ bị dọa, anh cẩn thận một chút."

"Đã biết." Thường Dược Tiến nói một tiếng càng đi càng xa.

Lận Xuyên cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Bạch Linh Linh bị làm sao thế?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 324: Mang thai



"Cũng không có chuyện gì, mang thai."

"Cái gì? Cái tên kia, sẽ không làm ra sai lầm gì đó đúng không."

"Có lẽ là không đâu." Tô Tô từng dặn dò, anh ta dám xang bay cũng phải suy nghĩ có thể dọa hỏng người ta hay không.

Mặc kệ chuyện của Thường Dược Tiến, người một nhà bọn họ ở chung khá tốt, ít nhất cha Lận nhìn vô cùng vui vẻ.

Sau đó Tô Tô bảo dì Diệp về nhà trước, lát nữa bọn họ sẽ ôm Chiến Chiến trở vê.

Dì Diệp lập tức gật đầu, nói: "Tôi trở về làm cơm cho hai người."

"Cảm ơn dì, dì Diệp."

"Đừng nói cảm ơn, chúng ta đều là thân thích."

Bà ấy nói xong thì rời đi, cha Lận không quen biết còn hỏi một câu.

Tô Tô lập tức giới thiệu, sau đó nói: "Mọi người đúng là thân thích, còn là thông gia nữa, cho nên hôm nay bà ấy mới tới thăm cha."

Cha Lận gật đầu, sau đó cầm quả táo cho Tô Tô đút cho Chiến Chiến.

Tô Tô lập tức đưa táo cho Lận Xuyên, hai tay anh dùng lực be ra, sau đó cô dùng thìa xúc từng thìa một đút Chiến Chiến ăn.

Đứa bé thích ăn mọi thứ, nhưng không ăn nhiều lắm, chỉ một lát là no.

Sau đó bác sĩ tới chữa trị cho cha Lận, Tô Tô ôm đứa bé đi ra ngoài ngồi một lát, đợi bác sĩ đi ra mới tiến vào phòng bệnh.

Cha Lận kéo tay Lận Xuyên chỉ ra ngoài, Tô Tô lập tức cười nói: "Không thể xuất viện được, cha nhất định phải chữa trị khỏi mới có thể xuất viện được có nghe hay không."

"" Cha Lận vẫn tương đối nghe con dâu, người ta không cho xuất viện ông ấy lập tức thành thật, không thể kéo cánh tay con dâu bảo cô để mình ra viện được.

"Cha, bác sĩ đều nói cha khôi phục rất tốt, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện." Lận Xuyên an ủi cha mình, sau đó nói: "Tô Tô chiếu cố cha cũng rất vất vả, cha thông cảm cho cô ấy một chút đi. Đợi chữa trị xong chúng ta trở về, còn có thể nhìn cháu nội của cha thêm mấy ngày."

"Ừm ừm." Vừa nghe thấy chuyện này cha Lận lập tức vui vẻ.

Buổi tối khi trở về Lận Xuyên muốn ở lại, nhưng mà cha Lan đẩy anh đi, còn nói: "Chăm sóc... Đứa bé..."

"Con biết rồi cha, cha nghỉ ngơi đi." Sau khi nói xong Lận Xuyên dẫn vợ mình và đứa bé về nhà, sau đó nói: "Sau này bọn em cũng chú ý một chút, trời thu mát mẻ, không thể mở cửa sổ."

"Em biết rồi, lạnh như thế ai mở cửa sổ."

"Nhà anh là cửa sổ hỏng, gió thổi là nửa đêm sẽ mở. Không phải là bọn họ cố ý, chỉ vì nhà đã cũ."

"Vậy anh bảo mẹ và hai em trai đến nhà chúng ta Ở đi, nhà đó cũng mới."

Đôi mắt Lận Xuyên sáng lên gật đầu, không nói câu nào nhân lúc bốn phía không có người hôn cô một cái.

"Ồ, anh học hư." Đều dám hôn ở trên đường, còn nhanh chuẩn tàn nhẫn không cho người ta thấy.

Không, có người thấy được, còn học theo.

Chiến Chiến ở trong lòng Tô Tô đột nhiên hôn mẹ mình một cái, giống như còn chưa đủ lại hôn mấy cái như cảm thấy rất thú vị, còn nở nụ cười.

"Con trai của mẹ biết mẹ ruột, quá lợi hại, lại hôn thêm mấy cái."

"Nào, hôn cha một cái." Lận Xuyên vươn mặt tới gần, kết quả bị Chiến Chiến đẩy ra.

Tô Tô cười nói: "Anh làm cha chẳng ra gì, bị ghét bỏ đúng không?"

Một nhà ba người mới tới cửa, thì thấy một người đàn ông xách quần chạy về bên này, vừa chạy vừa nói:

"Cô Tô, Lận Xuyên mau cứu mạng, Lận Đông Hà điên rồi." Hửm?

"Là anh à?" Lận Xuyên lập tức chắn trước mặt vợ mình, trừng mắt với Tống Lão Tam quần áo không chỉnh tê: "Anh muốn làm gì?"

Tống Lão Tam vội la lên: "Tôi không làm gì, tôi chạy trốn."

Mới nói tới đây thì thấy Lận Đông Hà cầm theo thương sắt đi ra, thời đại này nhiều thứ này, gần như mọi nhà đều có.

Dù sao từ thời chiến tranh tới, đều không phải hoàn toàn hòa bình, cho nên chuẩn bị một cái.

Anh ta đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi đâm về phía Tống Lão Tam.

Tô Tô bị dọa sợ kêu a một tiếng, cũng may thân thủ của Lận Xuyên không tệ, đột nhiên giơ chân đá văng thương sắt kia ra, sau đó vươn tay ấn ngã Lận Đông Hà xuống đất, quát:

"Cậu điên rồi à."

Giết người là tội chết.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 325: Không làm gì em cả



Lận Đông Hà nghiến răng nói: "Vậy mà người đàn ông này dám trêu ghẹo con gái nhà lành, em không giết anh ta thì giết ai?"

Tần Duyệt Duyệt ở phía sau cũng chạy tới, trên người cô ta hơi lộn xộn, biểu cảm vô cùng bi thương.

Nhìn nam chính Lận Đông Hà nói: "Không phải, anh ấy không... Không làm gì em cả, bọn em..."

"Chúng tôi sắp kết hôn, hiện giờ là người yêu, ở bên nhau thì làm sao?" Tống Lão Tam thật sự có chút cưỡng ép Tần Duyệt Duyệt, nhưng anh ta cảm thấy bọn họ sắp kết hôn cho nên làm trước cũng không có gì không đúng.

Hơn nữa Tần Duyệt Duyệt và Lận Đông Hà đã sớm có quan hệ vợ chồng, anh ta làm chuyện này cũng không tính quá mức.

Nhưng không ngờ tới, vào lúc này Lận Đông Hà đột nhiên tới đây.

Không biết Lận Đông Hà đứng bên ngoài bao lâu, tóm lại là sau khi tiến vào thì nhận định Tống Lão Tam đơn phương muốn bắt nạt Tần Duyệt Duyệt, cho nên đi lên muốn giết anh ta.

"Không có khả năng." Lận Đông Hà biết khi ở trong thôn Tần Duyệt Duyệt coi thường người lười biếng chơi xấu như Tống Lão Tam, sao sẽ kết hôn với anh ta?

Tô Tô hít sâu một hơi nói: "Thật."

Nam chính là như vậy, hậu kỳ thành công thì có chút hờ hững với nữ chính, chơi ái muội khắp nơi, nhưng chi cần bên cạnh nữ chính xuất hiện đàn ông anh ta sẽ trở nên rất thích ăn dấm.

Giống như dáng vẻ hiện giờ, vốn tưởng rằng duyên phận giữa bọn họ đã đứt, không ngờ tới nữ chính vừa định kết hôn thì anh ta lại chen chân vào.

Tô Tô thật sự muốn xoay người dẫn Lận Xuyên rời đi, nhưng mà vai phụ như bọn họ chỉ có thể ở lại khuyên can.

Sau khi cô nói xong Lận Đông Hà lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Duyệt Duyệt nói:

"Vì sao em lại gả cho người như vậy, anh ta là tên lưu manh đấy. Có phải em không có đàn ông thì không được hay không, không được thì em phải nói chứ, anh có thể trở về bất cứ lúc nào."

".„" Tô Tô cảm thấy nếu Lan Xuyên dám nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ tát anh một cái, sau đó không bao giờ để ý tới anh nữa.

Nhưng mà nữ chính thì khác, cô ta trực tiếp khóc to, nói:

"Không phải là anh không cần em sao, chúng ta đều đã ly hôn anh còn nói những lời này làm gì? Em cũng là phụ nữ, em muốn tìm chỗ dựa vào."

Dựa vào Tống Lão Tam?

Tô Tô nhìn thoáng qua Tống Lão Tam, im lặng ch** n**c mắt đồng tình thay anh ta.

Lốp xe dự phòng bi thương này, chỉ sợ sắp sầu hỏng mất.

Người khác làm lốp xe dự phòng trong im lặng, anh ta thì quang minh chính đại.

Tống Lão Tam thật sự nghẹn muốn chết, nói: "Tôi, tôi thật sự thích thanh niên trí thức Tần, sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."

Nhưng lúc này nam chính được thân phận BUG bám vào người, vậy mà nói:

"Anh cũng xứng sao, một tên lưu manh như anh cũng muốn cưới sinh viên? Nhưng mà hai người dã hợp trái lại khá lắm, đúng là cẩu nam nữ, muốn tiện cả đôi tiện."

"Tôi đã nói rồi, chúng tôi sắp kết hôn, chuyện này không liên quan tới anh." Tống Lão Tam tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói.

Vậy mà Tần Duyệt Duyệt ngây ngốc nhìn Lận Đông Hà, đột nhiên nói:

"Khinh thường em như vậy có lợi gì đối với anh? Em có lỗi với anh ở điểm nào? Rõ ràng là chúng ta đã ly hôn anh lại chạy đến nhà em mắng em, chẳng lẽ lúc trước không phải là anh vứt bỏ em sao? Nếu anh nói em như vậy, vậy không bằng em chết đi cho xong." Sau khi nói xong cô ta lao ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.

"Duyệt Duyệt.." Tống Lão Tam thật sự quan tâm, dù sao anh ta cũng là nam 2 sỉ tình, cho nên lập tức muốn đuổi theo cô ta.

Sao Lận Đông Hà có thể để Tống Lão Tam đuổi theo, trực tiếp tiến lên đánh ngã anh ta xuống đất.

Lận Xuyên đành phải kéo hai bọn họ ra nói: "Đi xem người thế nào, hai người đánh chết nhau ở đây thì có ích gì? Nhỡ đâu người xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Lận Đông Hà vẫn kiên trì đá Tống Lão Tam hai cái, sau đó chạy đi nói: "Cô ấy chỉ có thể là người của tôi, anh đừng mơ cưới được cô ấy."

Sau khi nói xong thì không thấy bóng dáng, Tống Lão Tam lau miệng bị đánh rách da, sau khi lau xong thì cũng đuổi theo.

Lận Xuyên quay đầu lại hỏi: "Vợ à có dọa đến đứa bé không? Đứa bé không sao chứ?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 326: Tự sát 1



Mọi người đều biết đứa bé rất sợ hù dọa.

Tô Tô lắc đầu nói:

“Không sao, đứa bé sắp ngủ rồi, nhưng mà chúng ta vẫn nên về nhà đi, chúng ta mặc kệ chuyện của bọn họ.”

Trước đây quản nhiều, nhưng mà đâu có lợi gì?

Tần Duyệt Duyệt là con sói mắt trắng, cứu mạng cô ta cũng không biết cảm kích, tính đủ loại kế còn hất mũi lên mặt.

Một người ích kỷ như thế, muốn thổ lộ tình cảm rất khó.

Nếu khó như thế thì không kết bạn, để cô ta hãm sâu vào thế giới ích kỷ của mình đi.

Ví dụ như lần này cô ta nói thẳng mình phải gả cho Tống Lão Tam thích cũng là Tống Lão Tam, như vậy cho dù Lận Đông Hà nổi điên cũng không có bất cứ biện pháp gì.

Nhưng mà cô ta không có, còn trách người ta ly hôn, vừa khóc vừa đáng thương vừa bất lực.

Cuối cùng còn chạy đi, thật sự khiến người ta không biết cô ta đang nghĩ gì.

Ở trong mắt Tô Tô có khả năng cảm thấy là nam chính và nữ chính có duyên phận gì đó, đều chịu đủ loại ngược mới có thể đến bên nhau.

Cho nên phản ứng của cô vô cùng lạnh nhạt, cách xa một chút là được.

Nhưng mà dưới cái nhìn của người ngoài có khả năng cảm thấy loại hành động này của Tần Duyệt Duyệt thật sự rất khó hiểu, ví dụ như Lận Xuyên.

Anh vừa đi vừa nói:

“Rốt cuộc đầu óc của thanh niên trí thức Tần này nghĩ gì thế? Cuối cùng là cô ta muốn gả cho Tống Lão Tam hay muốn hại chết Tống Lão Tam?”

Anh là người mạnh miệng ít khi nói linh tinh về người khác, lần này thật sự là vô cùng tức giận.

Tô Tô cười nói: “Em cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng nếu hai người đàn ông này gây chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Tự tìm” Lận Xuyên nói.

Tô Tô lại thở dài: “Em là sợ tiền của em quăng vào đó, đến lúc đó bọn họ chỉ lo tình yêu không chăm chỉ làm việc, không phải tiền của em đều ném xuống sông rồi sao?”

Suýt chút nữa Lận Xuyên bị cô chọc cười nói: “Em đúng thật là... Em ngoan ngoãn chiếu cố đứa bé đi”

Chỉ biết nói câu này.

Tô Tô trừng anh một cái, nhưng mà thật sự không quản chuyện của bọn họ trở về nhà.

Hôm nay không phải chủ nhật, Lận Xuyên có non nửa ngày nghỉ cho nên dành chút thời gian trở về.

Cho nên ý nghĩ của bọn họ là muốn về nhà ăn uống, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng vừa đến nhà một lát thì có người gõ cửa, nhìn thấy là Thường Dược Tiến và Bạch Linh Linh cùng tới.

Hóa ra là Thường Dược Tiến biết Bạch Linh Linh mang thai xong vô cùng vui vẻ, cho dù thế nào cũng muốn tới đây tìm Lận Xuyên đi ra ngoài uống rượu, dù sao chuyện này là Tô Tô giới thiệu bọn họ giúp thành đôi, nên cảm ơn một chút.

Tô Tô nói: “Các anh muốn uống rượu thì em xào thêm hai món ăn, uống ở nhà đi đừng đi ra ngoài.”

“Trong nhà còn có đứa bé mà” Thường Dược Tiến biết nếu ở nhà Lận Xuyên chắc chắn sẽ không uống mấy chén với anh ta, hôm nay anh ta rất vui, cho nên muốn đi ra ngoài.

Tô Tô lập tức nói: “Vậy hai người đi ra ngoài đi, tôi và Linh Linh ở nhà trông đứa bé, còn có thể nói chuyện.”

Ban ngày ở bệnh viện ngây người cả ngày, buổi tối thật sự muốn nghỉ ngơi một lát.

Uống rượu gì đó, cô thật sự không muốn ra ngoài.

Thường Dược Tiến không nói được Tô Tô đành phải đi ra ngoài với Lận Xuyên, hai người đàn ông có chuyện để nói, uống rượu cũng có thể uống đến cuối cùng.

Còn Bạch Linh Linh nhìn đứa bé một lát, lại hỏi Tô Tô mấy tháng đầu cần chú ý những gì.

Tuy cô ấy làm y tá, nhưng mà lời nói của người có kinh nghiệm vẫn có tác dụng.

Đương nhiên còn hẹn trước quần áo cũ chăn nhỏ của đứa bé nhà Tô Tô.

Đương nhiên là Tô Tô đồng ý với yêu cầu của cô ấy, dù sao mấy thứ này đều đổi dùng.

Không giống hiện đại đứa bé ít, lúc này đứa bé nhiều người cũng nghèo, không chuẩn bị được nhiều thứ như thế.

Đặc biệt là nghe nói đồ bé trai từng dùng rất tốt, rất nhiều người tới mượn dùng.

Còn nói cái gì mà đặt ở trong nhà trước, sau này sinh cũng là con trai.

Đúng là mê tín.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 327: Tự sát 2



"Nhà tôi đặt đều là đồ con gái trước, kết quả lại sinh con trai.”

Dì Diệp ở bên cạnh nói:

"Sao tên nhóc Lận Hải kia thích con gái như vậy? Lúc trước khi bọn dì nói chuyện muốn bé trai, kết quả thằng bé vẫn luôn nói con gái tốt, nhất định phải sinh con gái, như có ma chướng."

"Dì chưa từng thấy mấy em trai nhà họ Lận, mỗi ngày đều chạy tới nhà cháu đòi cháu gái đâu." Tô Tô có chút cạn lời nói.

Cô nói xong hai người phụ nữ đều cười.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, lập tức dọa Chiến Chiến tỉnh dậy khóc to.

Tô Tô vội vàng đi ra ngoài mở cửa, sau đó thấy Lận Đông Hà ôm Tần Duyệt Duyệt đi vào, phía sau còn có Tống Lão Tam thất hồn lạc phách.

Lận Đông Hà nói: "Mau, đồng chí Bạch, mau cứu cô ấy, dường như cô ấy không còn thở nữa."

Bạch Linh Linh làm y tá cũng có tố chất chuyên nghiệp, trực tiếp xông tới tiến hành cấp cứu.

Chỉ một lát đã được cô ấy cứu giúp, nhưng Bạch Linh Linh mệt tới mức ngồi dưới đất, chỉ một lát sau ngồi xổm nôn ra. Lúc này Tần Duyệt Duyệt cũng tỉnh, ánh mắt cô ta thấy Lận Đông Hà đầu tiên vậy mà khóc to.

Mà Lận Đông Hà ôm lấy cô ta, nói: "Vì sao em lại làm việc ngốc như vậy."

Tô Tô thật sự không nhìn nổi, hỏi: "Vì sao cô ta làm việc ngốc anh không biết à?"

Sau đó trợn mắt nhìn trần nhà nói: "Nếu người đã không sao thì mời rời khỏi nơi này, cảm ơn."

Lận Đông Hà cũng nghe thấy tiếng đứa bé khóc, anh ta bế Tần Duyệt Duyệt lên đi ra ngoài.

Mà Tống Lão Tam ngây ngốc đứng trước cửa, nói: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

Từ đầu tới cuối Tần Duyệt Duyệt chưa từng liếc anh ta một cái, anh ta biết mình không có bất cứ địa vị gì trong lòng cô ta, nhưng không ngờ tới sẽ bị ném sang một bên như vậy.

Tô Tô nhìn anh ta một cái nói:

"Tống Lão Tam, có chút chí khí thì làm nhà xưởng thật tốt, chỉ có làm tốt nhà xưởng mới có người nhìn trúng anh, nếu không anh là ai?"

Tống Lão Tam ngẩn ra, sau đó nói: "Tôi đã biết."

Anh ta biết căn cơ của Lận Đông Hà sâu hơn mình, bản lĩnh cũng lớn hơn, cho nên Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn nhớ mãi không quên anh ta.

Đúng như lời Tô Tô nói, mình không có bản lĩnh phụ nữ đều xem thường mình.

Cho nên, anh ta nên làm tốt nhà xưởng. Sau đó mới có cơ hội quyết tranh hơn thua với Lận Đông Hà, nếu không mình không có một chút cơ hội.

"Vậy tôi đi trước." Sau khi Tống Lão Tam nói xong thì xoay người rời đi, nhưng mà cửa nhà bọn họ đã có rất nhiều người xem náo nhiệt.

Đừng nhìn là buổi tối, nhưng mà vẫn có rất nhiều người.

Hiện giờ không có chuyện giới nghiêm, còn có mua bán đơn lẻ, cho nên bên ngoài có nhiều người đi bộ.

Tô Tô cảm thấy cạn lời, có nam phụ thâm tình với cô ta như thế không cần cứ cố chấp ngược luyến tình thâm với nam chính, như lời Lận Đông Hà nói hôm nay nếu đổi thành Tô Tô cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở bên người đàn ông này.

Trước đây khi tốt đẹp coi cô ta thành Thánh Nữ, nhưng hiện giờ ly hôn thì thở mạnh cũng không được, còn muốn bá chiếm người ta không chịu buông tay.

Nếu có chút chí khí đã không ở bên người đàn ông như vậy, nhưng mà Tần Duyệt Duyệt người ta thì sao?

Có lẽ là chân ái.

Dù sao cô không hiểu.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, chân ái của cô đã trở về. Lan Xuyên nhìn có vẻ đăng dang sát khí, sau khi tiến vào thì vội vàng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì thế, bọn anh vừa mới ăn cơm, nghe được có người nói nhà chúng ta đã xảy ra chuyện, chết người?"

Anh thật sự sốt ruột, có người nào nghe trong nhà có người chết mà không sốt ruột?

Tô Tô lập tức nói:

"Không phải nhà chúng ta đã xảy ra chuyện, Tần Duyệt Duyệt tự sát, nhảy sông được cứu lên, nhưng mà không còn thở, là Bạch Linh Linh cứu cô ta, người đã cứu được."

"Linh Linh em không sao chứ? Sao sắc mặt khó coi như vậy." Thường Dược Tiến tiến vào thì thấy vợ mình có vẻ vô cùng khó chịu, cô ấy đỡ cây, nhìn như sắp ngã xuống.

Bạch Linh Linh xua tay nói: "Không được, em muốn về nhà nghỉ ngơi. Lát nữa lại nói với anh, bây giờ không muốn mở miệng."

Thường Dược Tiến lập tức gật đầu, không thu xếp uống rượu nữa, trực tiếp dẫn vợ mình về nhà.

Nhưng mà tiến lên hẹn bọn họ lần sau lại uống, dù sao trận này không thể thiếu được.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 328: Tự sát 3



Tô Tô xua tay nói:

"Đi nhanh đi, để vợ anh về nhà nghỉ ngơi, đừng nói mấy lời vô dụng này."

Cảm ơn cái gì, bọn họ sống hạnh phúc với nhau là được.

Đừng giống như Lận Đông Hà còn có Tần Duyệt Duyệt, khiến người xung quanh phải chịu tội như bọn họ.

Đợi Thường Dược Tiến và Bạch Linh Linh rời đi xong Lận Xuyên mới hỏi, lúc này Tô Tô mới nói rõ mọi chuyện ra, sau đó nói:

"Sau này cửa nhà chúng ta nên khóa lại, tránh cho những người này vào được."

Vừa nói chuyện vừa nhận đứa bé trong lòng dì Diệp, sau đó vén áo cho đứa bé bú sữa.

Từ vừa rồi đến bây giờ đứa bé vẫn luôn khóc không ngừng nghỉ, từ nhỏ tới lớn chưa từng cáu kỉnh như thế, nhất định là bị dọa sợ.

Lận Xuyên cũng mặc kệ người khác, con trai mình khóc thảm như vậy, anh chỉ có thể cài chốt cửa nói: "Làm sao bây giờ?"

Không cần phải đến bệnh viện đúng không?

Dì Diệp nói: "Di cảm thấy đứa nhỏ này bị dọa sợ, buổi tối chúng ta lấy quần áo của đứa bé che kín lại! Nếu ngày mai không đỡ, phải đến bệnh viện kê thuốc."

"Vâng." Tô Tô dùng tất cả biện pháp dỗ con mình ngủ, sau đó đặt đứa bé lên giường đất đắp chăn nhỏ, lại cầm lấy quần áo đứa bé nhét dưới chăn, không biết biện pháp này có tác dụng hay không.

Sau đó dì Diệp tắt đèn đi, nhỏ giọng nói: "Hai người cũng nhanh lên ngủ đi, đừng để thằng bé tỉnh dậy."

Cứ thế hai vợ chồng vì không làm đứa bé giật mình mà lặng lẽ lên lầu, bọn họ không dám lớn tiếng nói chuyện, đều nằm trong chăn nhỏ giọng nói, nhưng mà ngày hôm sau còn phải dậy sớm cho nên đều ngủ sớm.

Chỉ có điều không ngờ tới khi đến bệnh viện chăm sóc cha Lận phát hiện Lận Hải đã trở về, cậu bận rộn bên cạnh cha mình, rõ ràng còn tới sớm hơn cả cô.

Thấy cô tới đây thì nói: "Chị dâu chị trở về đi, để bọn em ở đây chăm sóc cha là được."

"Em vừa mới trở về, không ở nhà nghỉ ngơi hai ngày à?" Tô Tô đặt hộp cơm sáng lên bàn hỏi.

"Không sao, ở chỗ này cũng không mệt. Vừa rồi bác sĩ nói tình hình của cha khá hơn khi mới tới bệnh viện, dường như mấy ngày nữa là có thể xuất viện, chị dâu thật sự cảm ơn chị." Lận Hải vô cùng cảm kích, không có chị dâu mà nói bọn họ một người đi làm một người không xin nghỉ được ở bộ đội đều không thể làm con trai hiếu thuận.

Thậm chí khi làm việc ở bên ngoài gần như không có người gọi điện nói cha mình xảy ra chuyện, đợi khi cậu trở về nhà xưởng mới nghe Hình Nhã nói.

Xem ra mọi người đều sợ chậm trễ công việc của cậu, có thể không cảm động được sao?

Có rảnh cậu lập tức tới đây, sau đó Hình Nhã cố chấp đi theo tới.

Nếu vợ chồng bọn họ ở đây Tô Tô không ở lại nữa, nhưng mà cha Lận lại nói: "Đứa bé... Chiến Chiến."

Mỗi ngày ông ấy đều ngóng trông cháu nội tới gặp ông ấy, cho nên hôm nay cũng như thế.

"Cha, tối qua Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt ầm ï đến nhà con, Chiến Chiến bị dọa sợ một chút, bây giờ hơi thích khóc. Cho nên hôm nay con không đưa tới, đợi thằng bé đỡ hơn sẽ đưa tới."

"A, cái.. Thằng này.." Cha Lận đang mắng Lận Đông Hà, đang yên đang lành đến nhà người khác ầm ï cái gì.

Tô Tô cũng hiểu ý ông ấy, nói;

"Cha đừng nóng giận, chuyện nhà người khác không liên quan tới nhà chúng ta, đợi Chiến Chiến đỡ cha cũng đã gần xuất viện." Cô vốn chưa từng làm con dâu nhà người ta, hiện giờ phát hiện thực ra dùng đứa bé dỗ người ta, vừa dỗ rất chuẩn.

"Ừm." Cha Lận đồng ý, trên mặt cũng coi như thấy được tươi cười.

Mọi người thấy người bệnh cười mới vui vẻ, sau đó Tô Tô vội vàng trở vê.

Vừa vặn trở vê xem Chiến Chiến thế nào, không đỡ thì đến bệnh viện kiểm tra cho thằng bé.

Tới cửa nhà thì thấy Lận Đông Hà đứng ở cửa, vừa hút thuốc vừa đợi cô, thấy cô đến thì nói:

"Tô Tô rất xin lỗi, tối qua tôi quá xúc động."

Tô Tô trợn mắt nhìn trời, nói: "Deu đã nói ngựa tốt sẽ không nhai cỏ cũ, anh ăn còn rất nhanh, người ta đều sắp kết hôn anh chen chân vào làm gì?"

"Tôi.." Lúc trước Lận Đông Hà rời khỏi Tần Duyệt Duyệt cảm thấy chỉ cần mình có sự nghiệp là được, nhưng mà khi đêm khuya tĩnh lặng luôn có chút nhớ cô ta, ngày đó muối lén trở về nhìn cô ta một lát, vậy mà phát hiện trong phòng có giọng đàn ông.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 329: Tự sát 4



Ngay lúc đó trái tim lập tức đóng băng, cũng biết thật ra mình vẫn yêu Tần Duyệt Duyệt, ít nhất vẫn để ý cô ta.

Quan trọng nhất là vậy mà người đàn ông trong phòng lại là Tống Lão Tam, đó là một tên lưu manh vô lại, căn bản không đáng gả.

Hơn nữa hành động tự sát của cô ta ngày hôm qua, cũng khiến anh ta hiểu rõ có lẽ Tần Duyệt Duyệt người ta còn có chút ý với anh ta.

Tối hôm qua hai người lại đã lâu làm mấy lần, biết ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên của cô ta và Tống Lão Tam còn không thành.

Cho nên anh ta hận người đàn ông kia, vì thế tới đây tìm Tô Tô.

Bởi vì nghe Tần Duyệt Duyệt nói, Tô Tô bỏ tiền đầu tư nhà xưởng với Tống Lão Tam.

Anh ta nghĩ, chỉ cần nhà xưởng của Tống Lão Tam sụp, như vậy người này sẽ không còn xuất hiện trong thành phố nữa.

Như vậy Tần Duyệt Duyệt sẽ luôn đi theo anh ta, sẽ không lại đi tìm người đàn ông kia.

"Cô cũng biết, thật ra Duyệt Duyệt không thật sự thích Tống Lão Tam, cô ấy vẫn luôn yêu tôi. Kết hôn với tên vô lại kia chỉ vì bị ép." Lận Đông Hà nghiến răng nghien lợi nói.

Tô Tô lại trợn tròn mắt, hỏi:

"Bị ai ép, bị anh ép hay là bị tôi ép? Trước đây khi ở trong thôn Tống Lão Tam thật sự chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, nhưng hiện giờ người ta cũng coi như là chủ thương nghiệp, thấp nhất cũng là xưởng trưởng một công xưởng nhỏ không kém gì anh, vì sao không có quyền lực theo đuổi Tần Duyệt Duyệt? Hơn nữa việc này cũng không thể trách Tống Lão Tam, hai người đã thích nhau vì sao lại ly hôn? Ly hôn còn không cho người ta theo đuổi u?"

"Nếu để người ta theo đuổi, Tần Duyệt Duyệt còn đồng ý gả cho anh ấy. Vì sao anh lại trách anh ấy, cũng không nên đẩy hết trách nhiệm cho Tống Lão Tam được."

"Tôi biết, nhưng nếu không có anh ta chắc chắn Duyệt Duyệt sẽ không gả cho người khác."

"Hai người đều ly hôn, cho dù bây giờ cô ta chưa tốt nghiệp xong cũng sẽ gả chồng, không có Tống Lão Tam còn có Tống lão tứ lão ngũ. Đừng quên Tần Duyệt Duyệt sắp tốt nghiệp, đến lúc đó cô ta sẽ có lựa chọn của cô ta, anh không thể quá bá đạo. Càng không nên giận chó đánh mèo đánh người khác, có năng lực thì quản người phụ nữ của mình đi"

Đừng để cô ta câu tam đáp tứ không phải là xong ư? "Được roi Tô Tô, chúng ta cũng coi như là thân thích, những chuyện này khoan hãy nhắc tới. Tôi muốn cô rút đầu tư khỏi nhà xưởng của Tống Lão Tam, để anh ta cút khỏi thành phố này đừng quay trở lại nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh ta."

Tô Tô sắp bị chọc tức mà cười, trung hậu kỳ Lận Đông Hà thật sự có chút tiềm chất bá chủ, có chuyện thì làm thiên vương mặt lạnh phá, nhưng mà hiện giờ anh ta chỉ là xưởng trưởng của một công xưởng nhỏ, vậy mà muốn đuổi xưởng trưởng khác đi, đây là cái quỷ gì?

"Lận Đồng Hà, anh nghĩ anh là ai, anh dựa vào cái gì đuổi Tống Lão Tam người ta đi. Anh ấy đến trước cửa nhà các anh dây dưa Tần Duyệt Duyệt sao? Hơn nữa anh và Tần Duyệt Duyệt đã không còn là vợ chồng, người ta dây dưa cũng không có bất cứ vấn đề gì. Còn nữa, anh có cảm thấy mình hơi điên hay không?"

"Tôi.. Ngày mai tôi sẽ đi đăng ký với Duyệt Duyệt. Không muốn có người tới phá hỏng hôn nhân của chúng tôi." Lận Đông Hà chỉ tức giận, nhưng nghĩ lại lời nói của mình đúng là hơi điên.

"Đăng ký hai người chính là vợ chồng, anh nên quản Tần Duyệt Duyệt mà không phải Tống Lão Tam. Đương nhiên khi anh ấy tìm tới cửa anh muốn bảo vệ cái nhà này cũng được, nhưng hiện giờ người ta không làm gì hai người mà? Lận Đông Hà, anh phải bình tĩnh xử lý mọi chuyện, anh như vậy không công bằng công chính như khi làm việc ở trong thôn." Tô Tô nói.

"Tôi là đàn ông, ngày đó anh ta đều... Ở cùng với Duyệt Duyệt, nếu không phải tôi đột nhiên xuất hiện..."

Hậu quả không dám tưởng tượng.

"Lận Đông Hà, nếu anh hận chuyện này thì tự mình đi trả thù, nhưng mà chuyện này thật sự không liên quan tới tôi."

"Tôi biết cô vì nể mặt anh ta là đồng hương mới đầu tư cho anh ta, nhưng mà anh ta thật sự không đáng, một tên du côn căn bản không thể làm thành sự nghiệp lớn."

"Không, tôi tin anh ấy nhất định sẽ không kém anh."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back