Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 330: Tự sát 5



Chính là viết như vậy, khi nữ chính tốt nghiệp đại học Tống Lão Tam đã là một thương nhân rất có tiếng, hơn nữa lúc ấy mạnh hơn nam chính nhiều.

Cho nên cô tin tưởng đến lúc đó thành tựu của Tống Lão Tam sẽ hơn Lận Đông Hà hiếu thắng nhiều.

Nếu không phải sau đó lại chết thay Tần Duyệt Duyệt, chỉ sợ sau này cũng không kém nam chính quá nhiều.

"Được, vậy chúng ta đánh cược chuyện này đi." Lận Đông Hà quay đầu rời đi, anh ta thật sự tức giận.

Nhưng anh ta vẫn luôn coi Tô Tô là bạn, cho nên cũng không tức giận với cô, chỉ muốn khiến cô biết người nào thích hợp để cô đầu tư.

Tô Tô cũng có chút cạn lời, sao bọn họ nhọc lòng chuyện này cứ liên lụy tới người mình.

Đang nghĩ ngợi quay đầu lại, thì thấy sau lưng có một người đang đứng.

"Tống Lão Tam?"

"Tôi vốn muốn đi tìm Tần Duyệt Duyệt hỏi ý nghĩ của cô ấy một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần. Chỉ có điều cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, tôi sẽ làm ra thành tích cho cô xem."

Sau khi Tống Lão Tam nói xong cũng chạy äi.

Tô Tô: "?"

Dường như cô làm chuyện gì khó lường, có lẽ tiền mình đầu tư sẽ không bị lỗ vốn đúng không?

Nhưng mà ngày hôm sau Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt đăng ký mời rượu cô không đi, lẫy cớ muốn đưa Chiến Chiến đi khám bệnh.

Mà Lận Hải cũng không đi, cậu phải ở bệnh viện chăm sóc cha mình.

Chỉ có Hình Nhã đại diện cả nhà đi, đưa tiền xong ngay cả tiệc rượu cũng không ngồi đến bệnh viện với Lận Hải.

Tô Tô cũng đi dạy, hiện giờ sinh viên năm ba đại học cũng sắp tốt nghiệp, bọn họ vô cùng lo lắng cho tương lai của mình, đồng thời cũng tràn ngập hi vọng.

Chuyện xưa sắp phát triển đến tuyến nữ chính phát triển sự nghiệp, đại sát bốn phương, cuối cùng được nhà họ Quan chấp nhận.

Đương nhiên, dường như cô ta cũng muốn có con.

Nhưng Tô Tô ấy à, đã lăn lộn tới đứa bé rất lớn, người nhà họ Lận cũng sống không tệ.

Ngoại trừ cha Lận sinh bệnh ra mọi việc đều rất tốt, mà hai ngày này cha Lận cũng sắp xuất viện.

Hiện giờ thu hoạch vụ thu trong thôn đã sắp kết thúc, hôn sự của Lận Hải cũng nên chuẩn bị.

Dường như, năm nay Lận Sơn cũng phải thi đại học.

Khi tốt nghiệp xong Tần Duyệt Duyệt đưa ra yêu cầu chia tay với Lận Xuyên, sau đó quang minh chính đại ở bên Lận Đông Hà.

Mà tên ngốc Lận Xuyên thì trực tiếp đồng ý, còn làm anh trai người ta.

Sau đó vì kết hôn lần hai không dễ, nên tìm một quả phụ.

Dường như mọi chuyện đều xảy ra trong thời gian không xa, đương nhiên hiện giờ cũng sẽ không xảy ra.

Cô đi dạy hai ngày cha Lận lập tức xuất viện, Tô Tô bảo ông ấy về nhà mình ở hai ngày trước, sau đó để Lận Xuyên đưa ông ấy trở về.

Mà Lận Hải nói với Tô Tô: "Chị dâu, chúng em định về thôn kết hôn."

"Vì sao?" Không phải định làm trong thành phố ư, bởi vì đã làm tiệc đính hôn ở trong thôn rồi.

"Em muốn trở về sửa nhà lại một chút, dù sao cha mẹ còn muốn ở bên đó, đồng thời kết hôn. Dù sao bệnh này của cha, em sợ mùa đông lại phải chịu lạnh." Lận Hải đã suy nghĩ kỹ càng mới quyết định, bởi vì cha mẹ của mình đều hi vọng bốn đứa con trai đều làm hôn lễ ở nhà, như vậy đi ra ngoài cũng dễ nghe. Tuy chị dâu cũng là có ý tốt muốn làm hôn lễ long trọng một chút, nhưng mà hai ngày trước nghe nói Lận Đông Hà làm hôn lễ ở bên này bác cả và bác gái không tới đều ở thôn khóc.

Cậu sợ nhỡ đâu mình làm hôn lễ đến lúc đó cha chưa dưỡng xong không tới kịp, đến lúc đó lại bực tức trong lòng, cho nên quyết định về thôn làm.

Tô Tô đồng ý với cách làm của cậu, bệnh của cha Lận cần đợi khôi phục.

Hiện giờ tuy đã nói chuyện bình thường, nhưng cũng lắp bắp, bác sĩ cũng nói sau này phải duy trì huyết áp vững vàng, không thể kích động càng không thể tức giận.

"Được, chúng ta về thôn làm." Trở về lại sửa nhà cho cha Lận mẹ Lận, dù sao kế hoạch của mình phải thực hiện từ ba đến bốn năm, muốn cả nhà tới đây còn rất khó, hơn nữa mọi người thường nói khó mà bỏ quê hương.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 331: Tính toán chi li 1



"Vậy các em định khi nào làm, bọn chị sẽ xin nghỉ trở về." Lận Xuyên cũng không biết có thể xin nghỉ được hay không.

"Em và Hình Nhã trở về sửa nhà trước, sau đó lại thông báo cho hai người."

"Được, các em ở bên nhà anh chị trước. Đợi đến khi kết hôn cũng kết ở bên đó, anh chị trở về thì ở phòng nhỏ."

"Vâng."

Lận Hải nhìn thoáng qua Hình Nhã, trong lòng cảm thấy ấm ức cho cô ấy, nhưng hiện giờ không thể nói, nếu không để cha mình và chị dâu nghe được sẽ bất mãn.

Hình Nhã cũng đã nhìn ra, đợi Tô Tô đi giặt quần áo cho đứa bé thì nói: "Em biết anh muốn nói gì, nếu còn dám nói những lời này em sẽ tức giận với anh."

"Anh biết rồi, em xem anh cũng không dám nói." Lận Hải cười ha ha, sau đó đưa cha mình đi tắm rửa.

Cha Lận thật sự không biết nói gì cho phải đối với cuộc sống của con trai cả mình, chẳng trách sau khi vợ ông ấy trở về vẫn luôn khen ngợi con dâu cả có bản lĩnh, đúng là rất giỏi, có thể làm ra gia nghiệp to như thế. Ngay cả nhà vệ sinh và chỗ tắm rửa đều ở trong nhà, còn có máy sưởi thật ấm.

Đừng cho rằng con trai có sự nghiệp, dựa vào chút tiền trợ cấp đó của con trai sao có khả năng mua nhà to như vậy.

Cho nên nói, vẫn là con dâu có bản lĩnh.

Từ lúc xuất viện thấy được cuộc sống của nhà con dâu thì ông ấy yên tâm hơn, còn tưởng là mình sẽ gây phiền phức cho bọn họ.

Cha Lận ở nhà Tô Tô mấy ngày, cơ bản khôi phục đến khi có thể làm một số công việc nhẹ, bên ngoài cũng có tuyết rơi.

Ông ấy nói gì cũng muốn trở về nhà, vì thế Lận Hải và Hình Nhã xin nghỉ, hai người đưa cha Lận trở về thuận tiện chuẩn bị hôn lễ.

Còn Tô Tô và Lận Xuyên cũng từng người xin nghỉ trở về, Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt cũng giống vậy, dù sao kết hôn là chuyện lớn bọn họ phải đi trở vê.

Mà mấy ngày nay Lận Đông Hà bị người nhà họ Quan gọi về nhà họp, đề tài thảo luận là anh ta không nên tái hôn với Tần Duyệt Duyệt.

Chủ yếu là lần trước nhà Tần Duyệt Duyệt làm quá mức, thiếu chút nữa khiến anh ta mất mạng, sao cuối cùng còn tái hôn với cô ta?

Lúc trước đều nghe nói cô ta sắp kết hôn với người đàn ông khác, không ngờ tới đột nhiên lại gả cho Lận Đông Hà. Nhưng mà lần này Lan Đông Hà vô cùng khí phách, dẫn theo Tần Duyệt Duyệt trở về gặp mặt bọn họ sau đó ra ở riêng.

Hiện giờ Tô Tô xin nghỉ không dễ lắm, cũng may năm trước trường học tuyển thêm giáo viên tiếng Anh khác, cho nên bây giờ cô cũng không còn bận rộn như trước.

Lận Xuyên thì nhanh chóng xin được nghỉ, còn xin được xe lái trở về.

Với cấp bậc của anh phía trên đều cho phép lái xe, còn có một cảnh vệ, nhưng anh thường xuyên không dẫn người ra ngoài, cảnh vệ kia đều sắp tức khóc.

Cho nên lần này anh dẫn theo người ra, chủ yếu là vì anh ta có thể lái xe thay mình.

Nếu hành quân gấp về nhà không có người lái xe cùng không được, anh cảm thấy mình đi xe như lần trước rất nguy hiểm, cho dù không màng người lớn cũng phải chú ý đứa bé.

Cho nên lần này anh để cảnh vệ đi cùng, như vậy hai người có thể thay phiên lái xe.

Vốn đã quyết định xong, đâu biết Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt muốn ngồi cùng trở về.

Dù sao cũng là đi tham gia hôn lễ của Lận Hải, cho nên chỉ có thể để bọn họ đi cùng.

Tô Tô chỉ cầu hai người này đừng gây chuyện là cảm ơn trời đất, còn lên xe thì không sao. Không biết vì sao Tống Lão Tam tới nhà cô tìm cô, cô còn chưa kịp phản ứng Lận Đông Hà đã xông ra ngoài, nói:

"Anh muốn làm gì?"

Tống Lão Tam nhíu mày nói: "Tôi chỉ tới mừng cưới, dù sao tôi cũng là người cùng thôn."

Sau khi nói xong anh ta lấy 50 tệ ra đưa cho Tô Tô nói: "Cô mừng giúp tôi."

Nói xong thì không để ý tới bọn họ rời đi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 332: Tính toán chi li 2



"Anh Tống.." Tần Duyệt Duyệt đột nhiên nói một câu.

Tô Tô cảm thấy, có khả năng lại sắp đánh nhau mất.

Quả nhiên, Lận Đông Hà muốn xông lên đánh người.

Mà Lận Xuyên ngăn cản anh ta nói: "Đừng làm bậy."

Cũng may lúc này Tần Duyệt Duyệt nói: "Rất xin lỗi, em..."

Cô ta nhìn thoáng qua Lận Đông Hà không nói gì nữa.

"Được rồi, lên xe." Sau khi Tô Tô nói xong ôm đứa bé ngồi phía trước, cô thực sự không muốn ngồi cùng với nam nữ chính ở phía sau.

Lận Xuyên không có cách nào đành phải ngồi sau, nhưng mà Lận Đông Hà ngồi giữa, Tần Duyệt Duyệt ngồi bên trái.

Cảnh vệ lái xe, đám người đều tương đối im lặng người nào cũng không nói chuyện.

Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt đều đang tức giận, cho nên mỗi người đều không nói một lời.

Mà Tô Tô cảm thấy hai bọn họ không cứu được, càng không muốn nói chuyện với bọn họ.

Lận Xuyên đau lòng vợ mình, nói: "Vợ à, em ôm đứa bé rất mệt không bằng để anh ôm cho."

"Được rồi, anh ôm đi em chợp mắt một lát." Tim mệt.

Lận Xuyên nhận lấy đứa bé đặt đứa bé lên người mình, đứa bé không ngủ, đang mở to mắt nhìn khắp nơi giống như vô cùng tò mò.

Lận Xuyên lấy chuối ra đút đứa bé hai miếng, đứa bé vô cùng tham ăn.

Chỉ cần đút ăn là vô cùng vui vẻ, sau đó ăn một lát thì im lặng ngủ mất.

Bởi vì luôn ôm đứa bé ra ngoài chơi, cho nên đứa bé không sợ hãi hoàn cảnh bên ngoài, ăn chuối xong thì ngủ mất.

Lận Xuyên cứ ôm con trai của mình trong lòng như thế, có vợ có con vạn sự sung túc, không cần cả ngày lo lắng quản lý vợ mình thật sự tốt quá.

Giống như vị bên cạnh kia, tuy cảm thấy anh ta kích động như thế là chuyện đương nhiên, nhưng mà vợ mình ái muội với người đàn ông khác còn anh trai ngắn anh trai dài, anh ta nhất định sẽ hết hi vọng.

Cũng may vợ mình không như thế, đối với người đàn ông nào cũng tiến lùi có mức độ.

Ban ngày cảnh vệ lái, buổi tối đến lượt Lận Xuyên lái. Dù sao Tô Tô chỉ ngồi phía trước không nhúc nhích.

Hiện giờ tuy còn chưa phải mùa đông nhưng cây trong núi đã bắt đầu rụng lá, không tốt như mùa hè.

"Rau dại hẳn là chưa mọc, lần trước đều ăn sạch cả."

"Ừm, muốn ăn thì phải năm sau, đến lúc đó chúng ta hái nhiều một chút."

"Vâng, nhưng mà phải mang tới nhà Lận Hải nữa."

"Ừ"

Lận Xuyên ở phía trước vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tô Tô vừa lái xe, sau đó Tần Duyệt Duyệt ngồi sau đột nhiên hỏi:

"Đứa bé nhà cô không khóc à?"

"Nếu không có người dọa thằng bé sẽ không khóc." Tô Tô trách người ta rất nhanh, còn không thèm suy nghĩ đã nói.

Lận Đông Hà trách Tần Duyệt Duyệt một câu, cô ta không nói gì nữa.

Nhưng mà lại nói: "Đông Hà, anh thích con gái hay con trai."

"Đều thích."

"Vậy đợi em tốt nghiệp cũng sinh cho anh một đứa nhé?"

"Nói sau đi."

Tô Tô nghĩ thầm trong lòng: Nghĩ hay quá nhỉ, từng phá thai nên tổn thương cơ thể, phải trăm phương nghìn kế mới mang thai được, cho nên còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

"Dường như anh không thích đứa bé lắm?" Tần Duyệt Duyệt cười hỏi.

"Thích." Lận Đông Hà nhìn thoáng qua con của Tô Tô, nếu đứa bé của mình không bị phá sẽ lớn hơn đứa bé này một chút, hẳn là sẽ nghe lời như thế?

Tần Duyệt Duyệt hỏi: "Sao thế? Anh nghĩ gì vậy?"

Tô Tô trợn mắt nhìn trời, đương nhiên là nghĩ tới đứa bé cô nhẫn tâm phá đi.

Chuyện này còn cần phải hỏi ư, không cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ à?

Được rồi, đây là điều nữ chính có thể làm.

"Em đồng ý với anh, sau này sẽ không gặp mặt Tống Lão Tam nữa. Chúng ta sống vui vẻ với nhau được không?”

Tần Duyệt Duyệt ấm ức nói.

"Được." Lận Đông Hà nhíu mày, nhưng vẫn ôm chặt cô ta.

Tần Duyệt Duyệt nói: "Xe ô tô này thật tốt, sau này chúng ta cũng mua sao?” "Có thể." Lận Đông Hà nói: "Anh muốn sửa lại nhà một chút, đợi thêm một thời gian chúng ta sẽ mua TV

"Được ạ, em sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em cũng có thể được phân một công việc tốt." Lúc này dường như tâm trạng của Tần Duyệt Duyệt rất tốt, vì thế khoe ân ái với Lận Đông Hà.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 333: Sẽ không vô duyên vô cớ trả thù em



Tần Duyệt Duyệt thật sự được phân công việc, nhưng được phân tới xây dựng bảo vệ môi trường, tuy không phải đi quét đường nhưng cũng cảm thấy rất hạ giá, cho nên trực tiếp nghỉ việc và đi làm việc khác.

Lận Đông Hà cũng ủng hộ cô ta, cho nên mọi thứ của cô ta đều là dựa vào chồng mình từng bước đạt được địa vị, căn bản không phải tự lực cánh sinh gì đó.

Nhưng không thể không nói, trong đám phụ nữ cô ta vẫn có năng lực.

Ít nhất thời đại hiện giờ, ít có người có được loại quyết đoán này như cô ta.

Buổi tối lái xe rất chậm, Tô Tô ngủ một lát thì cảm nhận được con trai mình tỉnh, thằng bé vừa tỉnh sẽ đòi ăn.

Làm mẹ, cho dù phía sau có người cô cũng phải kéo áo ra cho đứa bé vào, đương nhiên vẫn dùng áo chắn lại một chút.

Lận Xuyên đã quen với chuyện này, cho dù anh là người cổ hủ tới mấy cũng cảm thấy đứa bé đói bụng chỉ có thể đút như thế. Nếu không còn có thể đợi sao? Bạn đợi được nhưng đứa bé không đợi được.

Hai đồng chí nam ngồi phía sau cũng tự giác dời mắt đi nhìn chỗ khác, hơn nữa bọn họ muốn nhìn cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt lại nhíu mày, nói: "Tô Tô, sao cô có thể làm như vậy?"

"Làm sao?" Tô Tô nhìn con trai ăn hăng say thì dùng khăn tay lau bên miệng đứa bé, tránh cho sặc sữa.

Nhưng mà không ngờ tới lại nghe Tần Duyệt Duyệt nói: "Cô đột nhiên lộ ngực ra cho đứa bé bú sữa như vậy vô cùng xấu hổ."

"Cái gì?" Tô Tô tức tới mức mặt đỏ bừng, cô lộ ngực ra chỗ nào/

Mà Lận Xuyên thì đột nhiên dừng xe, anh dùng sức đánh tay lái nói;

"Lận Đông Hà, cậu dẫn theo người phụ nữ của cậu cút xuống đi. Lại đi thêm một cây nữa chính là huyện thành, con mẹ nó cậu đi xe ở đó về nhà. Tôi không hầu hạ, cũng không muốn nói lời vô nghĩa với hai người."

Lận Đông Hà vội vàng giải thích: "Không, cô ấy không có ý khác."

"Vậy có ý gì? Vợ tôi cho con tôi bú sữa vì sao phải xấu hổ, hay là các người sẽ nhìn chằm chằm?"

"Sẽ không sẽ không, ở bộ đội, các chị đâu ôm đứa bé ngồi ở đại viện nói chuyện đều cho đứa bé bú như thế, bọn em tránh đi là được. Có chị dâu khi trồng trọt ở bên ngoài cũng ngồi đó cho đứa bé bú, nếu không đứa bé ăn gì." Cảnh vệ kia lập tức nói.

"Phụ nữ không có con thì biết cái gì, đợi cô có con hãy tới nói vấn đề có biết xấu hổ hay không."

Tô Tô tiếp tục cho con bú, cho dù ấm ức muốn chết nhưng cô không có cách nào không cho đứa bé bú, bạn dám đoạt đứa bé sẽ khóc chết bạn.

Tần Duyệt Duyệt nói: "Tôi cũng không có ý gì mà, chỉ cảm thấy có đồng chí nam ở đây, cô ấy không nói một tiếng đã cởi áo..."

"Cút, đừng để tôi đá hai người xuống xe." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì mở cửa xe.

Lận Đông Hà biết tính tình của anh, mở cửa xe đẩy Tần Duyệt Duyệt xuống sau đó mình cũng cầm túi xuống xe, gương mặt âm trầm không nói một lời đi về trước.

Mà Lận Xuyên đóng cửa xe lại sau đó lái xe rời đi.

"Đông Hà, em cũng..."

"Rốt cuộc là em muốn nhằm vào Tô Tô tới khi nào? Cô ấy trêu chọc đến em chỗ nào hả? Em còn tiếp tục như thế, sẽ khiến anh cảm thấy em thật sự lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần có chút thù nhỏ sẽ tính toán chỉ li."

"Em không tính toán chỉ li với cô ta, là cô ta tính toán chỉ li với em, đã lâu như vậy đoạn ghi âm của chúng ta còn đặt ở chỗ cô ta. Nếu đều là thân thích, chẳng lẽ không thể xóa bỏ ư?"

"Chúng ta đều đã kết hôn, em để ý những thứ đó làm gì?”

"Nhưng mà, chuyện này là cô ta không đúng. Hơn nữa cuộc sống của em ở trường học khó khăn như vậy, đều vì cô ta."

"Anh hiểu rất rõ tính Tô Tô, nếu em không chọc cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ trả thù em."

"Anh nói như thế là có ý gì, anh trở nên hiểu rõ cô ta như vậy từ lúc nào thế, cô ta là vợ anh hay em là vợ anh."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 334: Em đừng càng ngày càng điên nữa



"Tần Duyệt Duyệt, em đừng càng ngày càng điên nữa, cô ấy không phải kẻ thù của em, còn từng cứu mạng em. Chỉ riêng lúc trước cô ấy từng cứu mạng em, anh đều xem trọng liếc mắt nhìn cô ấy một cái."

Tần Duyệt Duyệt biết mình nói thế nào cũng vô dụng, nhưng mà cửa ải tâm lý này vẫn không thể bước qua.

Cô ta thậm chí hoài nghi Lận Đông Hà có gì đó với Tô Tô, nếu không vì sao luôn nói chuyện thay cô?

Cho nên cô ta hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, sau này em sẽ cố gắng không nhằm vào cô ta."

Lận Đông Hà nói: "Anh lại tin em thêm lần nữa."

Sau đó hai người đi tới huyện thành, sáng sớm hôm sau ngồi xe về công xã, sau đó đi nhờ xe trở về thôn.

Còn đám Lận Xuyên tối đó đã đến, vốn cho rằng nếu trong nhà chưa sửa xong thì đến trong thôn tìm nhà nào đó ở tạm, đâu biết phòng ở sân trước đã sửa sang xong, tường ngoài cũng sửa mới thoạt nhìn mới hơn trước nhiều.

Mẹ Lận và cha Lận đều đi ra, dẫn cả nhà bọn họ vào nhà, đương nhiên ánh mắt nhìn đứa bé trước tiên.

Tô Tô còn chưa nguôi giận, mẹ Lận cũng nhìn ra được cho nên hỏi, Tô Tô cũng không giấu diếm nói ra hết.

Chuyện này cũng không phải chuyện mất mặt gì, mình cho đứa bé bú mà thôi lại bị người ta nói thành như thế có thể không ấm ức được sao.

Hơn nữa cô ước gì có thể kéo thêm đồng minh, khiến Tần Duyệt Duyệt chịu đãi ngộ bị lạnh nhạt.

Mẹ Lận vừa nghe thấy thế nói:

"Cái gì, có phải Tần Duyệt Duyệt muốn ở một mình và không cần con có phải không, mẹ không tin sau này cô ta không cho con bú. Phụ nữ trong thôn có người nào khi ăn chung không cho đứa bé bú, nếu không đứa bé sẽ chết đói. Hơn nữa ngồi ôm đứa bé, ăn chút đồ bổ lấy sữa cho đứa bé bú, mọi chuyện đều vì tốt cho đứa bé, trước đây thì để ý nhiều đến bây giờ đã không coi ra gì nữa. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người nào sẽ nhìn chằm chằm."

Tô Tô cũng nói tiếp: "Trong trường chúng con cũng có giáo viên đưa đứa bé đi làm cùng cũng làm như thế, ở trên xe không có sữa bột con cũng không có biện pháp nào."

"Đúng thế, con đừng nghe cô ta nói, cô ta chưa từng làm mẹ, người phụ nữ tàn nhẫn tới mức phá cả con mình sẽ không có kiên nhẫn hầu hạ đứa bé. Nhưng mà sẽ có lúc Tần Duyệt Duyệt làm mẹ, đến lúc đó chúng ta xem, mẹ sẽ nói cô ta giúp con." Mẹ Lận cao giọng nói.

Nhưng mà có người ở cửa nghe thấy được nói: "Thím mới nói gì, ai phá đứa bé?”

Bác gái cả đi tới, vẻ mặt kinh hãi hỏi.

Tuy Lận Đông Hà tìm được nhà cha mẹ ruột của mình, nhưng mà bà ấy vẫn coi anh ta như là con trai mà đối đãi, dù sao đã nuôi anh ta hơn hai mươi năm.

Nghe thấy cháu nội mà mình ngóng trông đột nhiên không còn, sao có thể chịu được loại đả kích này?

Trong lúc nhất thời không nhịn được chạy tới hỏi, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, hiện giờ Tần Duyệt Duyệt đang học đại học chắc chắn không muốn sinh con cho con trai, cho nên nhẫn tâm phá đứa bé.

Nhưng bà ấy còn chưa biết, đứa bé kia là có trước khi vào đại học.

Mẹ Lận chưa từng nói xấu sau lưng người khác, bị nghe thấy được có chút xấu hổ, cho nên nói: "Em nói linh tỉnh thôi."

"Nói linh tỉnh cái gì, tôi nghe thấy rất rõ ràng, có phải Tần Duyệt Duyệt phá cháu nội của tôi hay không? Thím nhìn mà xem, đứa bé nhà thím đều đã lớn như vậy, nhưng mà cô ta còn dám phá cháu nội của tôi, trái tìm tàn nhẫn cỡ nào." Sau khi bác gái cả nói xong thì tức giận quay đầu nhìn về phía đường: "Lát nữa cô ta trở về... Cô ta đâu?”

Không phải nói cùng nhau đi trở về ư?

Bà ấy ở nhà đợi có chút sốt ruột nên đến xem, đâu biết không thấy người.

Mẹ Lận nhìn thoáng qua Tô Tô, sau đó bà ấy quay đầu sang một bên.

Vì thế cô vừa định mở miệng giải thích thì nghe Lận Xuyên nói: "Cháu đuổi bọn họ xuống xe."

"Vì sao?"

Bác gái cả cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Mẹ Lận nghe anh nói thì nói: "Còn không phải vì con dâu Tần Duyệt Duyệt của chị. "

Sau khi nói xong, thì nói lại những lời Tô Tô nói.

Bác gái cả nghe xong cũng rất tức giận, nói:

"Tôi thật sự không rõ đầu óc nó bị làm sao, trước đây nhìn có vẻ khá tốt, sao càng ngày càng không hiểu chuyện như thế."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 335: Anh biết, nhưng mà để anh sờ thêm một lát



Tô Tô vừa nghe cũng ngẩn ra một lát, đúng vậy, từ sau khi cô tới nữ chính đã thay đổi rất nhiều.

Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của mình mới khiến tính cách của nữ chính xuất hiện thay đổi, cô ta vốn là người được mọi người thích, nhưng mà từ khi cô tới đã quấy ray tất cả tiết tấu.

Đầu tiên là hủy hoại cô ta chiếm tiện nghi của Lận Xuyên, sau đó gián tiếp bức cô ta kết hôn với Lận Đồng Hà trước.

Chỉ sợ cô ta trách chuyện phá đứa bé lên người cô, cho nên lúc này mới có địch ý với mình như thế.

Ha ha, cho nên sự xuất hiện của mình thật sự làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Bác gái cả vốn muốn đến nhìn đứa bé, kết quả cuối cùng vẫn là không gặp tức giận đi trở về.

Hôn sự của Lận Hải định vào ngày kia, cho nên Lận Xuyên và Tô Tô trở lại nhà mình, Hình Nhã thì ở một phòng khác của bọn họ.

Lần này Tô Tô không mang ba lô to trở về, nhưng vẫn mang theo bao cao su, ai biết Lận Xuyên có thú tính nổi lên muốn làm một phát hay không.

Nhưng mà lúc này có khả năng không có cơ hội, em dâu của anh ở ngay phòng bên, chỉ sợ anh không dám xang bậy.

Nhưng mà nhìn anh như vậy, một lát ôm một lát lại hôn, nhưng mà không dám động thật sự rất buồn cười.

Cuối cùng Tô Tô dỗi anh một cái, nói: "Thành thật ngủ đi cho em, ngày mai anh không có việc để làm ư?"

"Anh biết, nhưng mà để anh sờ thêm một lát."

"Ừm ừm, nhưng mà, anh cẩn thận bị người đi nhà vệ sinh nghe thấy được."

".." Lận Xuyên chỉ có thể thành thật không dám động.

Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt là vì hiện giờ nhà họ Lận bọn họ có tiền đương nhiên phải làm to.

Lúc này còn chưa có việc gì, mọi người đều rất nhàn rỗi, bình thường đều sẽ tới náo nhiệt.

Mà nhiệm vụ của Tô Tô chính là trông đứa bé, rất đơn giản, đưa đứa bé đến trên giường đất trong phòng nhỏ ở sân trước cả một ngày.

Cho dù bên ngoài ầm ĩ cỡ nào thằng bé cũng không cần đi ra ngoài.

Nhưng mà thật ra có rất nhiều đứa bé tới, nhưng mà hơn nửa đều tới là đi.

Mà Lận Tú Mai cũng tới vào lúc này, cô ta chỉ tới một mình không dẫn theo đứa bé. Một năm này nhà mẹ de không có người để ý tới cô ta, cô ta vốn lần nào tới cũng có thể lấy được gì đó, cho nên nhà chồng cũng không quá bắt nạt cô ta.

Nhưng mà từ lần trước chọc Tô Tô xong cô ta bị nhà mẹ đẻ từ chối, sau đó cũng không có người để ý tới cô ta, thậm chí còn đuổi cô ta đi.

Hơn nữa trong nhà cũng bị thiêu, vất vả lắm mới sửa được nhà xong, nhưng mà trong nhà đã không còn một đồng.

Lần này tiền mừng cưới cũng là vay, mà chồng cô ta nói, nếu lần này không mượn được tiền thì sẽ ly hôn với cô ta.

Không còn cách nào cô ta chỉ có thể tự mình trở lại, sau đó lén nói với mẹ Lận.

Mẹ Lận cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể cho cô ta 50 tệ.

Sau đó Lận Tú Mai vô cùng thỏa mãn, giống như chị chồng chân chính bắt đầu giúp đỡ làm việc, người cũng rất bình tĩnh không làm ra bất cứ chuyện gì khiến người ta ghét.

Tô Tô cũng nhẹ nhàng thở ra, cô không hi vọng cô ta gây chuyện.

Sau đó cả nhà bác gái cả cũng tới, chẳng qua bác gái cả thoạt nhìn có chút không vui, ít nhất nữ chính người ta vẫn là vinh quang về quê cũ dáng vẻ thoải mái hào phóng, ăn mặc rất thời thượng, sau đó còn uốn xoăn tóc. Tuy hơi già, nhưng mà có rất nhiều người hâm mộ cô ta.

Đều biết Lận Đông Hà mở nhà xưởng ở trong thành phố, cho nên cô ta là xưởng trưởng phu nhân đương nhiên rất được hoan nghênh.

Mọi người đều muốn chiếm chút tiện nghi, cho nên đương nhiên rất cung kính đối với cô ta.

Lúc này Tần Duyệt Duyệt biểu hiện vô cùng hào phóng, thật sự là hấp dẫn tâm mắt mọi người, chỉ một lát hỏi cái này, chỉ một lát trả lời cái kia, quả thật bận không chịu được.

Tô Tô nhìn cô ta biểu diễn ở trong thôn dân, ôm đứa bé không nói gì thêm.

d*c v*ng biểu hiện của cô không mạnh, cho nên không có ý nói chen vào.

Lúc này có một người phụ nữ đi tới, cô ấy trông khá xinh đẹp, nhưng mà người vừa tiến đến thì mọi người đều không nói nữa.

Mà cô ấy ngồi ở chỗ đó thoạt nhìn rất an tĩnh, nhưng mà tươi cười vô cùng xinh đẹp.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 336: Tiểu quả phụ



Tô Tô nhìn cô ấy mấy lần, mà người phụ nữ bên cạnh nói:

"Ồ, đây không phải là quả phụ họ Lâm sao, cô cũng tới uống rượu mừng à? Chồng cô mới chết chưa được một năm, tới như vậy có phải có chút không đúng hay không? Người ta đang làm hi sự đấy."

Quả phụ họ Lâm?

Đó chẳng phải là người phụ nữ gả cho Lận Xuyên sao, nghe nói cô ấy rất không đứng đắn, thường xuyên yêu đương vụng trộm với một người què cùng thôn.

Dù sao, chính là miêu tả tiểu quả phụ này thành một người rất d*m đ*ng.

Nhưng mà không thể không nói, người ta Ở chung với nhà họ Lận thật sự không tệ.

Hiện giờ gặp được người thật phát hiện cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng mà cũng rất ít nói, không làm chuyện gì câu dẫn đàn ông.

Ánh mắt cũng rất nghiêm chỉnh, cho nên cô cảm thấy tiểu quả phụ này không giống là người xằng bậy.

Ngày kết hôn mọi người ngồi cùng nhau, chẳng qua đồ ăn không phong phú như ngày chính thức kết hôn.

Tiểu quả phụ kia bị người ta nói, lập tức nói:

"Vậy ý của cô là gì, có phải sau này tôi còn phải ở yên trong nhà không được ra ngoài gặp người khác hay không. Trong thôn có nhiều đàn ông chết như thế, tôi chưa từng nghe nói không cho phụ nữ tới đây, các cô nói như vậy còn không phải đang bắt nạt người ta ư?"

Tô Tô nói: "Mọi người đều là khách của nhà họ Lận, chỉ cần tới uống rượu chúng tôi đều hoan nghênh."

Cô vừa nói như thế người khác không nói gì nữa, mọi người đều im lặng ăn cơm.

Nhưng mà khi thu dọn tiểu quả phụ kia lại ở lại, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tô nói: "Cảm ơn em gái."

"Không có gì."

Tô Tô cảm thấy thật ra cô ấy cũng không tệ lắm, vì thế nói: "Vất vả rồi."

Mình ôm đứa bé chuyện gì cũng không thể làm, thật ra nhìn cũng rất bận rộn.

Tiểu quả phụ kia chỉ cười rồi rời đi, mẹ Lận nói với cô: "Con về phòng nhỏ đi, đứa bé ngủ rồi đúng không?”

"Mới ngủ ạ."

Tô Tô không muốn đứa bé lại bị dọa sợ, cho nên đi về phòng nhỏ, vừa vặn Lận Xuyên đi ra nói:

"Em đã ăn cơm xong chưa, anh dẫn em đi ra ngoài đi dạo một lát, để em dâu trông đứa bé giúp em."

"Ồ, đi đâu thế?" Đang yên đang lành đi dạo làm gì.

"Đi gặp một người." Hai người cùng nhau rời khỏi nhà họ Lận, sau đó đi xe đạp trong thôn quê.

Đi rất lâu mới tới nơi, sau đó đi tới trước một ngôi mộ, rồi Lận Xuyên châm một điếu thuốc cho ngôi mộ kia.

"Vị này là ai thế?"

"Tiểu Lâm Tử, một chiến hữu của anh. Nhưng mà hơn một năm trước cậu ấy được phái đi làm nhiệm vụ, kết quả không trở về được. Anh cũng là gần đây mới biết được tin tức của cậu ấy, người khác còn tưởng cậu ấy là một tên du thủ du thực, thật ra cậu ấy được phái đi làm nhiệm vụ."

"Vậy nhà anh ta không biết sao?"

"Không biết, qua một thời gian nữa bộ đội sẽ chứng thực thân phận cho cậu ấy, nhưng hiện giờ cậu ấy chỉ có thể lẻ loi nằm ở đây, chịu tiếng lăn lộn bên ngoài không tốt sau đó bị người ta đánh chết."

"„." Có đôi khi, tham gia quân ngũ cũng rất bất đắc dĩ.

Nghĩ mà xem người trong nhà chắc chắn rất ấm ức, bởi vì không biết nguyên nhân chết chân chính của anh ta.

"Cho nên chúng ta lén tới thăm cậu ấy, tuy ở cùng một tiểu đội chỉ có hai ngày." Sau đó vì anh ta trông như tên lưu manh, trông cũng không quá đứng đắn cho nên đã lựa chọn anh ta, không ngờ tới gặp lại lại là âm dương cách biệt.

"Đợi một lát, anh nói anh ta họ Lâm, vậy quả phụ họ Lâm trong thôn chúng ta?"

"Là góa phụ của cậu ấy."

"Ồ." Chuyện này không viết, nhưng mà cô đột nhiên hiểu rõ vì sao Lận Xuyên muốn cưới tiểu quả phụ kia, thật ra anh muốn chiếu cố cô ấy đúng không.

Bởi vì một quả phụ sống thật sự không dễ dàng, đặc biệt là chồng đã mất từ lâu, cô ấy sống một mình tới bây giờ cũng không dễ dàng.

Còn nữa, chẳng trách gần đây mới gọi cô ấy là quả phụ, trước đây cũng không nghe nói trong thôn có tên người này, hóa ra là chồng chết chuyện này mới được thả ra.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 337: Thăm chiến hữu 1



Hai người đợi thuốc cháy hết thì trở về, trên đường về đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện trong vùng núi hẻo lánh, còn có tiếng khóc của người phụ nữ.

Lận Xuyên dừng một lát đi về trước hai bước, sau đó Tô Tô cũng thản nhiên đi theo.

Chỉ thấy hai người đứng ở chỗ râm, một người là người đàn ông tướng mạo bình thường, thoạt nhìn rất thành thật.

Một người khác chính là quả phụ họ Lâm kia.

Cô ấy vừa khóc vừa nói: "Anh đừng ép em."

"Khi anh ta chưa chết em từ chối anh thì được, nhưng hiện giờ anh ta đã chết sao em còn cố chấp như vậy?"

"Em biết, nếu không nhờ có anh em đã chết lạnh chết đói trong trận tuyết to ở nhà. Nhưng mà.. Nhưng mà... Em mới thành quả phụ."

"Vậy anh sẽ đợi em cả đời."

Người đàn ông kia thoạt nhìn rất kích động, nhưng cũng không làm gì với tiểu quả phụ kia.

Chỉ có điều khi anh ta nói xong rời đi Tô Tô phát hiện chân anh ta không linh hoạt, là người què.

Mà Lận Xuyên lạnh lùng nhìn mọi chuyện, sau đó dân Tô Tô rời đi.

Tô Tô nói: "Anh trách cô ấy sao?"

"Không." Chiến hữu đã chết, còn không cho vợ người ta tìm chỗ dựa thì không có nhân đạo.

"Em cũng cảm thấy anh không nên tức giận." Hóa ra tiểu quả phụ này đã sớm quen người què kia, hơn nữa xem ra còn có tình, cho nên trong sách viết linh tỉnh không thể tin.

Nhưng gả cho Lận Xuyên còn yêu đương vụng trộm thật sự không nên, nhưng nếu chỉ lén vụng trộm với người què đối xử tốt với cô thì có thể lý giải.

Ai bảo Lận Xuyên một năm chỉ về mấy lần, được rồi, đây không phải là lý do để yêu đương vụng trộm.

Không có Lận Xuyên, không biết bọn họ có thể ở bên nhau hay không.

Ồ không, cho dù Lận Xuyên muốn cưới cô ấy cũng phải một năm sau.

Bọn họ về tới nhà họ Lận, tiệc đều tan.

Di cả và con trai đều tới, đây là lân đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cậu Lận Xuyên, nhìn có vẻ rất thành thật.

Lần này con trai của dì cả không dám xang bậy, bởi vì Tô Tô người ta đều là mẹ đứa bé, mà Lận Xuyên còn dẫn theo một cảnh vệ lái xe về, nhìn càng không dễ chọc. Me Lan tìm chỗ ở cho bọn họ, hôm nay nhà dành cho tân phòng không có người ở.

Vợ chồng Lận Xuyên và Tô Tô còn có đứa bé ở phòng nhỏ, chen chúc một chút cũng không sao.

Mà mẹ Lận dẫn theo dì cả còn có Lận Tú Mai ở nhà chính, cha Lận dẫn theo mấy đứa con trai ở phòng tây, Hình Nhã thì ở một mình trong sân sau, người khác đều đi ra ngoài tìm chỗ ở.

Đừng nhìn Lận Hải về thôn làm hôn lễ nhưng mà chuẩn bị đầy đủ hết, quần áo mới gì đó đều có, đồ vật chuẩn bị cho Hình Nhã cũng nhiều.

Toàn bộ hôn lễ coi như là làm tốt nhất ở trong thôn.

Mẹ Lận có chút sợ Tô Tô tức giận, dù sao trước đây làm quá gấp không chuẩn bị được đầy đủ.

Vì chuyện này lúc trước còn đặc biệt tìm Tô Tô nói chuyện, Tô Tô cảm thấy cũng không có gì, dù sao lúc ấy không có tiền quyết định cũng nóng vội.

Nhưng mà hiện giờ nhà bọn họ có tiền, ngay cả đồ ăn cũng biến thành mười hai món, còn rất nhiều.

Mọi người đều đang ngồi, Tô Tô cũng ôm đứa bé tới chiêu đãi khách khứa.

Mọi người vừa mới bắt đầu ăn uống vui vẻ, thì đột nhiên nghe người bên ngoài nói:

"Bắt được một đôi yêu đương vụng trộm, mọi người mau đến xem đôi cẩu nam nữ." Ngay sau đó là tiếng cười vang, Tô Tô cảm thấy không đúng lắm.

Chỉ một lát sau, một số người dẫn một nam một nữ đi tới.

Bọn họ tương đối chật vật, quần áo trên người đều bị lôi kéo lộn xộn.

Người phụ nữ kia cố gắng giãy giụa nhưng vô dụng, mà người đàn ông kia càng bị đánh đến mặt sưng lên, ngay cả nói chuyện đều không rõ.

Mà bên cạnh là Tần Duyệt Duyệt, cô ta nhìn có vẻ rất cao thượng.

Giống như trong sách viết, chẳng qua tình huống này xuất hiện sớm hơn một năm.

Không biết là vì nguyên nhân gì, bọn họ lại bị bắt được.

Chẳng qua tiểu quả phụ còn chưa phải vợ Lận Xuyên, mà người què kia và cô ấy dường như không coi là yêu đương vụng trộm đúng không?

Chẳng lẽ người què này, là người đã có vợ?

Đang nghĩ tới đây, bọn họ đã bị đẩy tới trước bàn tiệc.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 338: Thăm chiến hữu 2



Một người đàn ông tiến lên trước nói:

"Bí thư chỉ bộ, hai bọn họ yêu đương vụng trộm bị tôi tóm được. Cơ thể tiểu quả phụ đúng là không tệ, đúng là khiến người ta hiếm lạ."

Sau khi nói xong thì kéo tiểu quả phụ để lên đất, nói: "Cũng không biết lén lút với bao nhiêu đàn ông, còn che cái gì, sợ người ta nhìn à."

"Đúng vậy đúng vậy, d*m đ*ng như thế nên cho mọi người nhìn sạch, sau này đều không cần thèm cơ thể cô ta." Có mấy người đàn ông không sợ chuyện làm lớn phụ nữ thì hưng phấn äi tới kéo quần áo cô ấy.

Tô Tô cau mày, cô cầm một cái chén ném qua.

Choang một tiếng, chén rơi xuống đất, âm thanh vỡ nát khiến mọi người dừng lại quay đầu nhìn cô.

Tô Tô nói: "Các người đang làm gì thế?"

"Bắt tiểu quả phụ yêu đương vụng trộm, chuyện này đám phụ nữ các cô đừng xen vào, cẩn thận cô ta trộm với người đàn ông của cô."

Một người phụ nữ nói.

Tô Tô cười mỉa một tiếng, nói:

"Các người là ai, thẩm phán sao, dựa vào cái gì kết luận người ta là yêu đương vụng trộm mà không phải quang minh chính đại yêu đương. Cô ấy là quả phụ, cũng không có đàn ông."

"Là quả phụ thì có thể lén hôn ở chỗ xay bột ư, còn cùng con trai của địa chủ, xứng đáng bị bắt bị đánh..." Một người đàn ông nói.

Tô Tô thực sự bị quan niệm của bọn họ làm cho SỢ ngây người, nói:

"Bọn họ chỉ lén hôn các người dựa vào cái gì bắt người ta yêu đương vụng trộm? Đừng nói là các người không có quyền lợi bắt người khác, cho dù có quyền lợi cũng là không có chứng cứ."

"Sao không có chứng cứ, thanh niên trí thức Tần đã tận mắt nhìn thấy, nếu không phải cô ấy kêu bắt người, có khả năng hai người này còn làm quá mức hơn."

"Ồ?" Tô Tô dời mắt nhìn về phía Tần Duyệt Duyệt, lúc trước mình còn chưa kết hôn đã lêu lổng với Lận Đông Hà, lúc này còn muốn đứng trên đỉnh đạo đức tối cao tố cáo người khác, trong lòng cô ta nghĩ gì thế?

"Cô Tô đừng để ý tới chuyện này." Có một người nói.

"Tôi mặc kệ, các người có thể nhục nhã người khác sao? Nếu bọn họ tự do yêu đương cũng bị đánh như vậy, thôn này thật sự không thể ở được nữa." Sau khi Tô Tô nói xong Lận Xuyên ở sân sau cũng đã trở lại, hỏi một chút sao lại thế này thì có mấy người nói cho anh nghe. Là vợ của chiến hữu anh chắc chắn phải bảo vệ, vì thế nói với bí thư chỉ bộ: "Tôi có lời muốn hỏi cô ấy"

Anh chỉ về phía tiểu quả phụ.

Bí thư chỉ bộ nói: "Cậu hỏi đi."

Thật ra ông ta cũng cảm thấy những người này có chút xen vào việc của người khác, là bí thư chi bộ ông ta biết bây giờ không được tập thể đả kích thương tổn người khác, nói không chừng sẽ phạm pháp.

Lúc này Lận Xuyên hỏi: "Tôi biết chồng cô đã qua đời từ lâu, cô thật sự định ở bên anh ta cả đời sao?”

Người mà anh nói là người què kia.

"Tôi định ở bên anh ấy cả đời, nhưng anh ấy không đồng ý." Đã là lúc này, cô ấy cũng có gì nói nấy.

"Vì sao anh không đồng ý?" Lận Xuyên lại hỏi người què kia.

Không phải là lúc trước nói muốn nuôi tiểu quả phụ này sao, người đàn ông này không đáng tin à?

"Tôi, tôi là thành phần không tốt, sợ cô ấy đi theo tôi sẽ chịu ấm ức." Người què kia vẫn luôn bị người ta xem thường, bình thường làm việc đều trốn sang một bên ngồi xổm.

Lận Xuyên là người thôn này đương nhiên biết, mà Tô Tô là lần đầu tiên nghe nói. Cô lập tức hiểu được vì sao cuối cùng tiểu quả phụ này lại gả cho Lận Xuyên, bởi vì Lận Xuyên là thành phần tốt.

Đi theo anh có thể không bị cười nhạo, sau đó ngầm gặp gỡ với người què này.

Mẹ nó, đột nhiên không muốn quản nữa.

Vì sao tất cả phụ nữ đều muốn lợi dụng Lận Xuyên, rốt cuộc là anh xui xẻo cỡ nào?

Nam phụ đáng thương, chẳng trách cô không hiểu sao lại tới giúp anh, hóa ra là vì anh bị đám phụ nữ làm cho quá thảm.

Đột nhiên không muốn quản, cô dời mắt sang một bên.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 339: Thăm chiến hữu 3



Mà Tần Duyệt Duyệt nói: "Vậy hai người yêu đương vụng trộm đúng không? Làm như vậy chính là bôi đen cho thôn."

Ha ha, nói như cô ta chưa từng lén lút yêu đương vụng trộm không bằng.

Tô Tô cười mỉa ra tiếng, Tần Duyệt Duyệt cảm thấy trái tim mình như bị đâm một cái, quả nhiên có một số việc không nên để cô biết.

Hiện giờ, làm cho cô ta như lùn đi khắp nơi.

Cô ta muốn cao thượng, muốn những người này nhìn lên mình mà sống, nhưng mà dường như Tô Tô khiến mọi chuyện không thể thực hiện.

Lòng tự trọng của cô ta như vĩnh viễn bị giẫm đạp dưới chân, thật sự rất đau rất đau.

"Cô cười cái gì?"

"Tôi cười cái gì cô không biết ư? Người ta yêu đương, anh tình tôi nguyện, cô lại mở miệng nói người ta yêu đương vụng trộm là có rắp tâm gì, muốn bắt nạt hai người không có người ra mặt thay đúng không." Nhìn thoáng qua người đàn ông của mình, đây không phải có người ra mặt giúp ư.

Lận Xuyên nói với người què kia:

"Cho dù anh là thành phần gì, người phụ nữ này muốn đi theo anh anh phải gánh vác trách nhiệm. Sao anh biết cô ấy đi theo anh chính là chịu ấm ức? Hiện giờ không có người lấy thành phần ra nói chuyện, anh có thể làm một người đàn ông không?"

"Tôi... Có thể." Hiện giờ người que cũng không còn cách nào, hai người đều bị lộ muốn trốn tránh cũng không được.

Chỉ có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, thật sự không được thì mình làm nhiều một chút cho cô ấy bớt khổ.

Sau khi người què nói xong, Lận Xuyên lập tức nói: "Được rồi, thả người ra, chuyện này không liên quan tới mọi người."

Đám đàn ông cũng nghe lời Lận Xuyên nói, hơn nữa người ta một người đồng ý gả một người đồng ý cưới, đương nhiên là bọn họ không nghĩ nhiều.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt ở bên cạnh lại nói:

"Hai bọn họ làm ảnh hưởng hình tượng của thôn chúng ta, vì sao không xử phạt mà thả ra như vậy, như thế người trong thôn chúng ta đâu thể ra ngoài gặp người khác."

Tô Tô cười một tiếng nói:

"Nghe cô nói kìa, người ta yêu nhau hôn môi, nếu không phải cô kêu thì ai biết. Mọi người đều biết cô không hôn người đàn ông của cô rồi, còn nói người ta ảnh hưởng tới hình tượng của thôn chúng tôi, cô thì sao?”

"Cô. Chúng tôi đã kết hôn." "Trước khi kết hôn có hôn môi hay không ai biết? Không có người nhìn thấy thì sẽ không ảnh hưởng, có người nhìn thấy thì trừng phạt, cô như vậy là bắt nạt người khác."

"Bọn họ một người là quả phụ, một người là lưu manh vốn không phải người tốt gì." Tần Duyệt Duyệt nói.

Tô Tô vốn không muốn quản, nhưng mà nhìn Tần Duyệt Duyệt cầm đạo đức của mình đi nói người khác thì cảm thấy rất chướng mắt, vì thế lạnh lùng nói:

"Đừng nói như mình cao thượng lắm, mở miệng ngậm miệng là quả phụ, làm quả phụ là lỗi của cô ấy ư, cô biết người ta chịu tội bao nhiêu, ăn khổ bao nhiêu không. Chồng cô ấy chết là chuyện cô ấy nguyện ý à? Thành phần không tốt thì chính là lưu manh, trong các người ai có thể chứng minh anh ta không làm việc, anh ta lưu manh gây họa cho ai? Đơn giản là các người dựa vào người ta là thành phần không tốt mà luôn chèn ép, loại người như thế là vô liêm si nhất. Cho rằng thân phận mình cao, đứng ở chỗ tối cao bình luận phán xét người khác tốt xấu, đây căn bản chính là tác phong của tư bản chủ nghĩa."

Thời đại này còn tồn tại bóng ma tư bản chủ nghĩa, cho nên cái mũ này đội lên khiến đôi mắt Tần Duyệt Duyệt đỏ bừng, nói:

"Tôi chỉ muốn tốt cho thôn thôi, tư bản chủ nghĩa chân chính là người què này." "U, trước đây người que còn từng cắt lúa mạch giúp cô. Lúc ấy cô còn khóc nói cảm ơn anh Đại Trụ, lúc này lại nói người ta là người què. Giống như lời cô Tô nói, con mẹ nó cô cho rằng tôi nguyện ý làm quả phụ sao? Chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt, nhưng mà tôi có biện pháp nào, anh ấy cứ đi như thế ném cô nhi quả phụ như tôi ở lại. Nếu có lựa chọn tôi cũng muốn ở bên anh ấy cả đời, cho nên cho dù vừa khổ vừa mệt tôi cũng không tìm đàn ông khác sống cùng, ở bên con trai tôi cả đời như vậy là đủ. Nhưng mà tôi còn có con trai, quả phụ họ Lâm chỉ có một mình, nghe nói cô ấy mới kết hôn ngày hôm sau chồng đã rời đi, cô ấy sống một mình thế nào mọi người đều biết rõ, con mẹ nó có một số người cả ngày chỉ muốn bắt nạt người ta. Quả phụ họ Kiều tôi không phải người tốt gì, nhưng tôi không làm loại chuyện thiếu đạo đức như thế."

Mọi người vốn không mở miệng, quả phụ họ Kiều này vừa nói thì cảm thấy có lý lẽ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back