Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 315: Tống Lão Tam hẹn hò 1



"Ừ, để đó đi." Trước đây vì đứa bé không có gì ăn cho nên mới ăn cháo bắp linh tỉnh gì đó, nhưng hiện giờ có sữa bột.

Tuy hiện giờ kiếm phiếu sữa bột hơi khó, nhưng mà cô có.

Cho nên vẫn đủ cung cấp sữa bột cho đứa bé.

Theo lý thuyết, mẹ chồng nên biết chuyện này mới đúng.

Tô Tô nghĩ tới tác phong việc làm của mẹ chồng lại nhìn em dâu ở bên cạnh một lát lập tức hiểu rõ, đây là có con dâu thứ hai sợ người ta soi mói cho nên mới làm như vậy.

Nói là cho đứa bé ăn người nào cũng không soi mói, sau đó lấy ngô cho cô ấy.

Quả nhiên là cẩn thận, sau này còn có hai đứa con dâu, muốn xử lý mọi việc công bằng chỉ sợ hơi khó.

Nhưng mà có thể làm được như vậy cô đã cảm thấy không tệ.

Sau đó Tô Tô nói chuyện nhà ở, Lận Hải lập tức yêu cầu đi xem.

"Chính là đi về trước hai con phố, em qua đó là có thể thấy, cửa nhà bọn họ không khóa, bên trong nhà chỉ cần nhìn qua thủy tinh là thấy rõ." Cô chưa nói mình đã đưa tiên cọc, nếu bọn họ nhìn trúng thì nói, tránh cho bọn họ có áp lực.

Cứ thế Lận Hải dẫn theo Hình Nhã qua đó, chỉ một lát sau đã dẫn người trở về nói: "Chị dâu, nhà kia rất to, nhưng mà rất đắt đúng không?"

"Muốn 500, chị trả giá còn 460." Sau khi Tô Tô nói ra con số vợ chồng son bọn họ đều sợ ngây người.

"Quá đắt, hay là chúng ta tìm nhà hơn 200 tệ mua đi?" Hiện giờ có một số nhà chỉ có hơn hai trăm tệ, Hình Nhã suy nghĩ một lát nói: "Mấy năm nay em cũng nhon được hơn một trăm, đến lúc đó..."

Tô Tô ngầm gật đầu trong lòng, Hình Nhã người ta chịu bỏ tiền ra mua nhà như vậy chứng minh cô ấy là người có lòng.

Vì thế cô cười nói:

"Tiền có đủ, hơn nữa sân cũng rộng, địa điểm cũng tốt. Sau này có thể làm nhà to hơn."

Tuy là một mặt gạch, nhưng mà sửa sang lại chắc chắn là nơi ở rất tốt.

"Vậy được rồi, chị dâu quyết định là được. Em cảm thấy nhà ở kia không tệ, đi thêm hai trạm chính là nhà xưởng của A Nhã, mà cách nhà xưởng của chúng ta cũng gần. Quan trọng nhất chính là, sau này bọn em ở nơi đó đi làm cũng dễ dàng, không đi xe cũng được." Lận Hải có thể nhìn ra được Hình Nhã rất thích, bởi vì sân nhà đó thật sự không tệ.

"Được, vậy cứ quyết định như thế đi. Chị bảo anh trai em có rảnh thì tìm người tu sửa giúp em, sau đó các em kết hôn thì kết ở chỗ đó." Không thể lại trở về lần nữa, dù sao đã gặp qua hương thân ở quê nhà.

Hai bọn họ đều đang đi làm, không thể luôn xin nghỉ được.

"Vậy vất vả cho chị dâu rồi."

"Vất vả gì, chị đưa cho em tiền hai em đến thu dọn nhà ở, sau đó trở về tự mình nấu cơm, đứa nhỏ này khiến chị không rảnh được." Tô Tô cũng không quá khách sáo với bọn họ, sau này là người một nhà nên tùy ý một chút.

Sau khi nói xong, cô đi lấy tiền đưa cho Lận Hải và Hình Nhã, bọn họ kích động đi mua nhà.

Trên đường đi Hình Nhã nói: "Vì sao em cảm thấy chị dâu hào phóng như vậy, mua nhà giống y như mua trứng gà."

"Đừng nói là nhà chúng ta, lúc trước chị dâu mua nhà cần hơn 3000 chị ấy cũng quyết định như mua trứng gà."

"Em cảm thấy chị ấy rất có phong cách, khác hẳn với chúng ta."

"Anh cũng cảm thấy như vậy." Hai người mua nhà xong thì trở về nấu cơm, sau đó về nhà xưởng đi làm. Gần đây ta giấy đã sắp bắt đầu sản xuất, Lan Hải là nhân viên kỹ thuật thật sự rất bận.

Tô Tô cũng không nhàn rỗi, nên đi làm thì đi làm.

Nhưng mà ở văn phòng nhận được điện thoại, vậy mà là Tống Lão Tam gọi tới.

Anh ta có vẻ vô cùng kích động, nói là xe đạp đã bán được hết, tuy không thu được số tiền đã tích cóp được nhưng mà bán không tệ, ít nhất kiếm được.

Nhưng mà anh ta vội vã trả tiền lại cho Tô Tô, Tô Tô hỏi anh ta bước tiếp theo có tính toán gì không.

"Tôi không tính toán nhập hàng bán nữa, muốn mở nhà xưởng, tôi thấy hiện giờ xây nhà xưởng có thể kiếm được tiền."

Tống Lão Tam cảm thấy một người phụ nữ có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định là người có tầm nhìn, cho nên có chuyện gì cũng muốn thương lượng với cô một chút.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 316: Tống Lão Tam hẹn hò 2



Tô Tô nói: "Anh muốn làm nhà xưởng loại hình gì"

"Tôi muốn làm xưởng quần áo, lúc trước có một xưởng quần áo nhà nước thất bại, tôi vốn định làm tiếp. Bởi vì thiết bị đều không còn mới, chỉ mấy ngàn tệ." Anh ta có thể tiếp nhận, nhưng không biết phải phát triển sản phẩm dạng gì.

"Như vậy đi, lát nữa tan làm chúng ta gặp mặt, tôi có sản phẩm muốn thương lượng với anh."

"Vậy được rồi."

Thật ra Tô Tô sớm muốn làm nhà xưởng đồ lót với người khác, hiện giờ nội địa có, nhưng thật sự quá ít.

Cho nên đến bây giờ quần áo loại này còn chưa lưu hành, rất nhiều phụ nữ đều mặc đồ tự chế.

Thật ra chính là dùng sức ghìm nhỏ ngực lại, không khỏe mạnh cũng không mỹ quan một chút nào.

Cứ thế sau khi tan làm cô về nhà, lấy áo lót chưa mặc cho vào túi, lúc này mọi người vẫn còn rất bảo thủ.

Sau đó tới tiệm cơm thấy Tống Lão Tam còn đang đợi, cô đặt phòng hai người cùng nhau đi vào.

Bởi vì liên quan tới tiền, cho nên hai người đợi đồ ăn bung lên nhân viên phục vụ đi ra ngoài mới nói chuyện chính.

Tống Lão Tam trả tiền lại cho Tô Tô, nói:

"Thật sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ chỉ sợ tôi phải bồi thường ngay cả quần nĩa đều bán. Ách, không nên nói mấy lời này trước mặt người văn minh."

Tô Tô nói: "Đúng vậy, không nên nói những lời này. Anh không cần trả tiền tôi, hiện giờ tôi tới cho anh một chủ ý."

"Cô nói đi, chủ ý gì." Tống Lão Tam nghiêm túc nói.

Tô Tô lấy đồ trong túi ra, sau đó đưa cho Tống Lão Tam nói: "Biết thứ này không?"

"Biết, biết, tôi từng thấy có người bán ở phía nam." Anh ta nhìn thấy thứ này thì hơi đỏ mặt.

Tô Tô nói: "Cái này của tôi là một người bạn ở nước ngoài mang về, anh cảm thấy nếu tìm thợ có thể làm ra được không, sau đó đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài."

"Nếu thứ này rẻ sẽ có nhiều phụ nữ mua." Tống Lão Tam thấy Tô Tô không có chút xấu hổ nào, anh ta cũng không còn lúng túng như vừa rồi nữa.

Vì thế anh ta nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi mang về để mấy người nghiên cứu một chút, số tiền này..."

"Sau đó coi như tôi bỏ số tiền này đầu tư." "Được, chi cân cô tin tưởng Tống Lão Tam này, tuyệt đối không để em gái... Để cô Tô đầu tư uổng phí"

Tống Lão Tam cao hứng còn tự mình rót rượu, nói: "Nếu có thể hoàn thành đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu chia phần của cô."

"Chắc chắn có thể." Tô Tô cũng không uống rượu với anh ta, chỉ tới đưa hàng mẫu ăn cơm rồi về.

"Cô Tô, nói chuyện thêm lát nữa đi." Tống Lão Tam có chút uống say, anh ta ra ngoài lâu như vậy đã trải qua không ít chua xót muốn tìm người nói chuyện, Tô Tô là người nghe thích hợp nhất.

Nhưng mà Tô Tô không thể đứng ở đây nghe suốt, cô còn phải về cho con bú.

Vì thế cô cười nói: "Rất xin lỗi, ngày nào đó lại nói đi, tôi phải về xem đứa bé."

"Đứa bé? Ồ đúng rồi, cô kết hôn với Lận Xuyên, chắc chắn có con. Vậy cô trở về đi, tôi không giữ lại nữa." Tống Lão Tam vẫn đi theo ra tiễn, thấy người lái xe đi không nhìn thấy nữa mới đi về uống tiếp, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đột nhiên có người nói: "Anh Tống, sao anh lại ở đây?"

Anh ta quay đầu lại thì phát hiện là Tan Duyệt Duyệt, khi ở trong thôn anh ta có ấn tượng khá tốt đối với cô gái này, dù sao còn từng giúp anh ta.

Vì thế anh ta nói: "Là em Tần à, em ở đây làm gì thế?"

"Ồ,em mua chút đồ nấu cơm."

"Đừng làm nữa, cùng nhau ăn đi, anh có sẵn."

Tần Duyệt Duyệt gặp người quen muốn thân thiết với anh ta một chút, vì thế đi theo vào.

Tô Tô không biết chuyện này, cô còn đợi tin tức của Tống Lão Tam.

Chưa tới năm ngày người nọ đã gọi điện thoại tới, sau đó giao thành phẩm thợ làm cho Tô Tô xem.

Tô Tô nhìn thấy khá ổn, nhưng kẹp bông bên trong không tốt lắm, nắm cái là mềm nhũn.

Nhưng mà theo Tống Lão Tam nói, phía nam cũng như vậy.

"Vậy có biện pháp nào định hình không?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 317: Tống Lão Tam hẹn hò 3



"Tôi lại nghĩ biện pháp, nhưng mà thứ này hẳn là có thể đầu tư, còn cả q**n l*t phụ nữ, tôi cảm thấy có thể làm một xưởng đồ lót, sau đó làm thêm may sản phẩm loại này."

Tống Lão Tam tràn ngập tự tin, thứ này dễ dàng xử lý hơn xưởng quần áo, huống hồ anh ta vốn không nghĩ lập tức tích cóp được một đống tiền, có thể tự mình nuôi sống mình trước là được.

Tô Tô cảm thấy tạm ổn, sản phẩm cô mang đến tiên tiến hơn ít nhất năm đến mười năm, hiện giờ muốn làm giống có chút quá khó đối với bọn họ.

Làm chuyện gì cũng phải từng bước một, ví dụ như băng vệ sinh hiện giờ cũng đã phát triển đến thuần bông, mà không còn dùng băng gạc như lúc mới bắt đầu.

Như vậy phí tổn đã giảm xuống, cho nên càng có nhiều người mua.

Mà áo lót cũng giống như vậy, mới đầu có khả năng chỉ là hình dạng và tác dụng đơn giản, nhưng mà sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Ít nhất chắc chắn sẽ phát triển, chỉ cần Tống Lão Tam có thể nghiêm túc làm.

Trong sách anh ta là nhân vật cấp lão đại, cho nên Tô Tô cảm thấy anh ta sẽ không làm mình coi thường. Tiên Tống Lão Tam đi cô về nhà, đâu biết cô còn một ít bác gái hàng xóm vô cùng lợi hại, quả thực là cả đám giống như người làm công tác ngầm.

Không biết bọn họ nhìn thấy gì suy nghĩ cái gì, khi Lận Xuyên tay xách một con cá từ bộ đội trở về bọn họ chặn lấy anh tố cáo với anh.

Nói là người phụ nữ của anh là một quân tẩu lại thân thiết với một người đàn ông ở bên ngoài, thậm chí còn lôi lôi kéo kéo, thoạt nhìn vô cùng ái muội.

Cho nên bảo anh trở về hỏi một chút, tránh cho đội nón xanh còn không tự biết.

Lận Xuyên lạnh mặt nói:

"Cảm ơn các thím đã quan tâm, vợ của cháu là một giáo viên, đồng thời cũng từng xả thân cứu chiến sĩ bộ đội. Phẩm hạnh của cô ấy thế nào trong lòng cháu vô cùng rõ ràng, hơn nữa cô ấy thích giúp người ta, cũng có thể là em trai nhà cháu, cũng có khả năng là công nhân nhà xưởng, mong mọi người đừng phê bình lung tung sau lưng người khác." Sau khi nói xong thì xoay người đi nghiêm rời đi.

Đám bác gái đó cảm thấy người đàn ông này có chút giống cọp giấy, nếu nói với người khác vợ anh ta ngoại tình đã sớm đỏ mặt tía tai đi đánh nhau.

Nhưng mà anh ta còn rảnh tẩy trắng cho người phụ nữ của mình, chỉ có điều vợ người ta từng cứu người của bộ đội, bọn họ cảm thấy đừng nên chọc thì hơn, vì thế đều tản đi.

Lận Xuyên mở cửa tiến vào sân, chuẩn bị muốn hỏi vợ mình mấy câu.

Tuy đám bác gái kia ăn nói linh tỉnh, những cũng phải chú ý ảnh hưởng, dù sao không thể để người khác chọc cột sống.

Đâu biết mình mới tiến vào vợ đã ôm đứa nhóc tới, lập tức nhét Chiến Chiến vào trong lòng anh nói:

"Trông chừng con trai của anh, em đi vệ sinh, tắm rửa, đứa bé tiểu hết lên người em rồi."

Quả thực là chạy vội đi.

Cứ bận rộn như vậy đâu rảnh để ý chuyện khác, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô một chút.

Đợi vợ tắm xong Lận Xuyên cũng ôm đứa bé làm xong cơm sáng, đứa nhỏ này tới tay anh thì im lặng còn rất thành thật, rất dễ dỗ.

Đặt trên một chiếc ghế, dùng khăn quấn một vòng nói: "Ngoan ngoãn ngôi yên cho cha."

Sau đó đối phương vẫn không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy mẹ trở về thì vẻ mặt lập tức thay đổi, mắt to ngập nước như lập tức sắp khóc ra.

Tô Tô trừng đứa bé một cái không để ý, xoay người đặt một cái bàn.

Nếu động một tí là khóc, thì không thể chiều đứa bé.

Lận Xuyên nhìn thoáng qua con trai lại nghĩ tới mình cũng bị làm lơ không khác gì mấy đều cảm thấy rất thảm, bế đứa bé bưng đĩa đến trước bàn, nhìn xem vợ đang viết viết vẽ vẽ, vẽ thứ gì...

Đó không phải là đồ lót cô mặc thường ngày sao?

Còn vẽ một hình người, là cơ thể phụ nữ.

Là người đàn ông thành thật ngay cả tranh 18+ cũng chưa từng xem lập tức quay đầu, nói:

"Em đang vẽ cái gì thế?"

"Thứ tốt, thứ này có thể kiếm được tiền."

"Cái gì, vẽ thứ này.. Không được, em viết thứ gì kiếm tiền cũng được, vẽ thứ này không được."

Nàng dâu bắt đầu học hư, làm sao bây giờ.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 318: Tống Lão Tam hẹn hò 4



Tô Tô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lận Xuyên, sau đó cầm bức tranh của mình tức giận suýt nhét luôn tranh lên mặt anh nói:

"Chưa từng thấy à? Chưa từng thấy có phải hay không, anh có tin em còn có thể vẽ đàn ông và phụ nữ ở bên nhau ra cho anh xem hay không."

Vậy mà Lận Xuyên do dự một lát, nhưng lập tức nói: "Không được, em không thể vẽ cái đó, sẽ học xấu."

"Xì, chính anh khi làm người ta bảo dừng cũng không dừng lại, còn đủ loại tư thế... Ữm ừm.." Tên muộn tao này, tự mình làm lại không cho cô nói.

"Con còn đang ở đây này." Lỗ tai của Lận Xuyên suýt nữa nhỏ ra máu, anh thật sự có thể làm, nhưng khi nói sẽ vô cùng xấu hổ.

Tô Tô trợn tròn mắt, nói:

"Không phải là em dùng tranh vẽ này tích cóp tiền, là muốn mở một nhà xưởng làm đồ lót, em đang thiết kế sau đó cầm đi cho công nhân làm."

"Em lại mở xưởng à?"

"Ừm."

"Mở nhiều xưởng như vậy làm gì?"

"Đợi con trai của em trưởng thành cho thằng bé đi học, còn phải cưới vợ cho thằng bé, mua nhà Ở." Đời sau muốn cưới vợ phải mấy vạn, chỉ sợ lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng mà Tô Tô sẽ nghĩ, cô cảm thấy một năm nhà xưởng của mình kiếm được khoảng một vạn, còn phải chỉ tiêu, phải tích cóp đến năm nào mới kiếm được vợ cho con trai.

"Có phải là em nghĩ hơi nhiều rồi hay không?"

"Đàn ông các anh ngoại trừ dùng sức nửa người dưới ra, thì không nghĩ gì."

Lận Xuyên bị mắng vậy mà không nói gì, sau đó mới nói: "Hai ngày trước có người đàn ông nói chuyện với em ở cửa, người kia có liên quan tới nhà xưởng này sao?"

"Đúng vậy, Tống Lão Tam. Không phải là em nói với anh từng gặp anh ta một lần sao. Mấy ngày hôm trước anh ta nhập hàng xảy ra chuyện, em đưa một ngàn tệ cho anh ta, sau đó tích cóp được tiền muốn trả em ngàn rưỡi, sau đó nói muốn xây nhà xưởng, cho nên em quăng tiền vào đó."

", là anh ta à”

Vậy mà Lận Xuyên không nói gì.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ nói: "Không phải là anh rất chán ghét anh ta sao, trước đây còn từng đánh anh ta"

"Anh đánh anh ta là vì anh ta tùy tiện với em, thật ra anh ta rất khổ." "Vậy sao?"

Tam quan của ông xã nhà mình là như vậy, cũng không trách cô tiêu tiền linh tỉnh.

"Ăn cơm đi." Đã nói ra rồi trong lòng Lận Xuyên tràn ngập tự tin, đương nhiên phải đi ăn cơm.

"Đúng rồi Lận Xuyên, anh không sợ em làm lỗ hết số tiền này sao?"

"Không sao, công việc của anh ổn định có thể nuôi mẹ con em."

"." Những lời này như cho cô uống thuốc an thần, cô nói: "Vậy sau này có phải nên để riêng tiền trợ cấp của anh hay không?"

"Em muốn sắp xếp thế nào cũng được hết."

"Như vậy còn tạm được." Thật ra Tô Tô cảm thấy có ba lô to mình căn bản không cần lo lắng vấn đề khác, nhưng mà Lận Xuyên nói cũng đúng, nhỡ đâu ngày nào đó đồ trong ba lô đột nhiên biến mất thì sao?

Đúng là nên làm chú tính toán cho sau này.

Vì thế Tô Tô nói:

"Ngày nào đó em mở tài khoản tiết kiệm cho anh, mỗi tháng anh gửi tiền về nhà để lại một ít cho mình tiêu. Sau này sổ tiết kiệm để ở chỗ anh, do anh quản."

"Vì sao, tiền của nhà chúng ta không phải luôn do em quản à?" Không biết vì sao, bỗng nhiên Lận Xuyên cảm thấy có chút đâm tay. Vợ mình đều không cần tiên của mình, có phải sắp không giữ được hay không.

Tô Tô trừng mắt với anh một cái nói: "Em bảo anh quản là vì sợ bên em tiêu sạch tiền thì vẫn còn tiền ở chỗ anh, anh coi như giữ tiền cho con trai anh lấy vợ."

"Vậy cũng được, nhưng mà sổ tiết kiệm đặt ở nhà, anh không cầm." Thật sự đâm tay.

"Được rồi, tùy anh thôi." Người đàn ông này, người khác cầm tiền đều vô cùng vui vẻ, chỉ có anh như giao cho một quả bom đặt trong tay, luôn sợ nó nổ.

Vẽ xong Tô Tô lái xe đưa đồ đến nhà xưởng của Tống Lão Tam, nhưng anh ta không ở nhà xưởng, mọi người trong nhà xưởng nhìn thấy cô thì khá tò mò hỏi:

"Cô gái, cô là ai thế? Xưởng trưởng nhà chúng tôi đã có bạn gái, vừa rồi còn ra ngoài chơi với bạn gái của cậu ấy."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 319: Tống Lão Tam hẹn hò 5



"Hả?"

Có bạn gái?

Không phải nói lão đại thương nghiệp vẫn luôn không hẹn hò, nhớ thương nữ chính bạch nguyệt quang trong lòng, sau đó còn cho nữ chính tất cả tài sản sao?

Sao lại hẹn hò rồi?

Hẹn hò là chuyện tốt, như vậy sẽ không vì nữ chính mà đi tìm đường chết nữa.

Trái tìm mẹ già của Tô Tô thả lỏng, nói:

"Vậy sao, vậy thì tốt quá. Đúng rồi, đây là tư liệu tôi gửi cho xưởng trưởng các ông đừng quên đưa cho anh ay ông cứ nói là nhân viên kỹ thuật Tô tới đưa cho anh ấy là được."

"Tôi biết rồi, hóa ra là nhân viên kỹ thuật." Ông cụ đáp một tiếng, sau đó cầm lấy túi văn kiện.

Tô Tô cũng không ở lại lâu lập tức lái xe trở về nhà, hôm nay Lận Hải và Hình Nhã tới đây ăn cơm, ăn cơm xong bọn họ phải đi dọn dẹp nhà cửa, ngay cả Lận Xuyên cũng muốn đi, cho nên cô phải ở nhà trông đứa bé.

Trước khi trở vê mua con cá nhỏ một cân, có thể nấu ăn. Sau đó lại mua ít thịt, dùng để xào rau.

Đều là người nhà mình, cho nên chỉ cần làm hai món là được.

Về đến nhà xong cô cho đứa bé bú rồi đi nấu cơm, đối với một người phụ nữ có người giúp trông con mà nói, hiện giờ cô thà nấu cơm cũng không muốn chiếu cố đứa bé trong đệm lót kia.

Hiện giờ đứa bé rất bướng bỉnh, đứa bé luôn muốn đứng dậy, vì thế giãy giụa suốt trong lòng người lớn.

Sau đó sức lực của Tô Tô nhỏ, ôm đứa bé ở trong tay như xách con khỉ.

Giãy dụa tới giãy giụa lui không giữ được, khiến người ta rất tức giận.

Nấu cơm nhẹ nhàng hơn nhiều, nấu cơm, xào hai món ăn.

Vừa làm vừa nói: "Lận Xuyên, em nhìn thấy trung tâm thương mại có nồi cơm điện, em muốn mua một cái về, nấu cơm bớt việc hơn nhiều."

"Được, em làm chủ, nhưng mà thứ đó dùng tốt không?" Chưa từng nghe nói nhà ai dùng.

"Dùng tốt." Dù sao cô sẽ dùng.

"Vậy em mua đi, tên nhóc này sao con không thành thật một chút, cứ muốn nhảy lên bàn như vậy."

"Giống anh, khi con nhỏ em rất ngoan." Tô Tô nói. ".." Lận Xuyên không nói gì, du sao không giống Tô Tô thì chỉ có thể giống anh.

"Cháu trai cả, chú hai tới rồi, mau tới cho chú hai ôm." Lận Hải vừa tới là ôm đứa bé, đừng nhìn trước đây ghét bỏ tên nhóc này, nhưng mà ôm sắp được hai tháng nên có tình cảm.

Hình Nhã đặt đồ Lận Hải xách lên bàn, nói: "Đây là bộ đồ em mua cho Chiến Chiến, bằng vải bông, mùa đông có thể mặc trong phòng."

"Ừm." Lận Xuyên gọi Tô Tô một tiếng.

Người nhiều anh không muốn nói chuyện, trực tiếp trốn đi nấu cơm thu dọn bàn, sau đó Tô Tô cảm ơn Hình Nhã.

Cô nhìn tã giấy Lận Hải lấy ra, hỏi: "Thứ này bán chạy không?”

"Cũng tạm, hiện giờ người thành phố lấy băng vệ sinh sẽ kèm theo mười mấy bao này, cũng bán được hết."

"Tuyên truyền còn chưa được tốt, nếu là mùa hè mọi người đều mặc cho đứa bé sau đó đi ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ bán chạy hơn hiện giờ. "

Tô Tô thay cho con trai, sau đó đặt lên chăn được trải qua, trong phòng đốt lửa nên nóng, để trần cũng không sợ bị lạnh.

Nhưng mà đứa bé hiếu động tay chân vung loạn, không lật được người còn hừ hừ hai tiếng, vẫn cố găng dậy. Hình Nhã nhìn cảm thấy buồn cười, nhìn bọn ho có thể trông đứa bé Tô Tô đi ra ngoài đặt bàn.

Nhưng không ngờ tới khi ăn cơm vậy mà Hình Nhã nói:

"Chị dâu, em muốn xin nghỉ việc ở xưởng đồ hộp, sau đó đến nhà xưởng của Lận Hải làm. Ồ, không phải vì chuyện gì khác, chính là cảm thấy nhà xưởng của bọn chị có thể phát triển, mà xưởng đồ hộp tuy là nhà nước, nhưng hiện giờ có lúc không phát nổi tiền lương."

Mọi người đều cảm thấy đơn vị nhà nước rất quan trọng, cô ấy thương lượng với Lận Hải xong cậu đồng ý, nhưng cần hỏi một câu xem chị dâu có đồng ý hay không.

"Được, nhà xưởng của chúng ta thuộc về việc nhẹ không mệt, sau này hai đứa học được tay nghề có thể mở phân xưởng. Dáng vẻ này, có thể hoàn toàn có được sự nghiệp của mình, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống."

Tô Tô nghĩ rất tốt, nhà xưởng này làm tốt sớm muộn gì cũng phải mở rộng kinh doanh, đến lúc đó chắc chắn sẽ mở phân xưởng, tranh thủ cho em trai mình cũng không có hại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back