Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 310: Lấy lễ đính ước 1



Một nhà bốn người đi thẳng tới công viên, hiện giờ công viên nhiều người, có nhiều người già đang tập thể dục, có nhiều người trẻ tuổi đang hẹn hò, bầu không khí rất tốt.

Đương nhiên lúc này hẹn hò có chút câu nệ, giống như hai người đàn ông đang nói chuyện công việc.

Cách rất xa, tay đều không dám nắm một cái.

Nhưng mà người đàn ông như Lận Xuyên đã được Tô Tô huấn luyện ra, ra cửa chủ động nắm lấy tay cô sợ cô đi lạc.

Sau đó một tay anh ôm đứa bé một tay dắt vợ, thỏa mãn người thắng nhân sinh.

Lận Hải bị bắt ăn cơm chó một lúc lâu, nghĩ sau này có vợ sẽ nắm tay cô ấy đi dạo phố, làm như người ta không có không bằng.

Đang nghĩ tới đây thì thấy cô gái mình hẹn đang đứng phía trước, cơ thể cô hơi đầy đặn, gương mặt hơi tròn trông rất đáng yêu, nhìn là biết hiền lành.

Tô Tô không ngờ tới cô gái này thật sự rất dễ coi, gặp người ta là cười, cười lên gương mặt đều đang cười, khiến người ta nhìn vô cùng thoải mái.

Quan trọng nhất chính là, thoạt nhìn không có quá mức rụt rè như mấy cô gái khác, mà giống người bên ngoài.

Gặp bọn họ lập tức chủ động giới thiệu mình:

"Chào anh chị, em tên là Hình Nhã, đi làm ở xưởng đồ hộp. Xin hỏi, hai người là anh cả và chị dâu của Lận Hải sao?"

Tô Tô vội vàng bắt tay với cô ấy, nói: "Đúng vậy, chào em, hay là chúng ta tìm tiệm cơm ngồi một lát đi?"

Hình Nhã nói: "Không cần phải tiêu pha như thế đâu."

Dì Diệp cũng cười nói:

"Đúng vậy đúng vậy, vị này chính là Lận Hải."

Sau khi nói xong bà ấy thúc nhẹ người đàn ông trung niên bên phải một cái, ông ta bắt tay với Lận Hải, sau đó cũng bắt tay với Lận Xuyên.

Sau đó nói với bọn họ mấy câu, nói:

"Thật ra tôi muốn tới gặp hai vị đồng chí Lận, chuyện khác thì để mấy người trẻ tuổi tự mình định ra đi."

Dì Diệp cười nói:

"Đúng vậy, hiện giờ người trẻ tuổi đều chú ý tự do yêu đương, chúng ta đừng đi theo bọn họ nữa, về nhà bàn bạc một số chuyện sau này đi." Sau khi nói xong bà ấy lại hỏi Hình Nhã đứng bên cạnh: "Cháu còn vấn đề gì không?" Hình Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: "Cháu không có vấn đề gì, anh thì sao?"

Cô ấy xấu hổ hỏi Lận Hải.

"Anh cũng không có vấn đề gì, đều do chị dâu và anh cả làm chủ, bọn họ biết nhiều hơn anh nhiều." Lận Hải có chút ngượng ngùng cười nói.

Lận Xuyên nói: "Vậy đến nhà tôi đi, ôm đứa bé không thể đi xa khắp nơi."

Một câu này của anh lập tức đưa vợ chồng dì Diệp tới nhà bọn họ, mà Lận Hải dẫn theo Hình Nhã tiếp tục đi dạo ở bên ngoài.

Trước khi đi Tô Tô nói: "Đi thêm hai tiếng các em trở về ăn cơm nhé, có một số việc còn phải bàn bạc một chút."

"Em biết rồi chị dâu." Dù sao mọi người phải ăn cơm, cho nên Lận Hải gật đầu đồng ý.

"Vất vả cho chị dâu rồi" Hình Nhã có chút ngượng ngùng nói, dù sao đây không phải nhà cha mẹ Lận Hải, đương nhiên cô ấy phải khách sáo một chút.

Hơn nữa chị dâu cậu quá trẻ tuổi, đều có chút ngượng ngùng để người ta nấu cơm.

Đám người đến nhà họ Lận bàn bạc chuyện đính ước trước, sau đó còn phải nói vấn đề phong tục của hai bên.

Hình tiên sinh vẫn luôn nói bên bọn họ không có phong tục gì, nhưng mà cần lấy lễ, như vậy nhìn đẹp một chút.

Tô Tô lập tức hỏi: "Vậy lấy lễ cần những thứ gì?"

Dì Diệp nói: "Không khác bên này lắm, lúc ấy cháu có gì?"

"Cháu không lấy gì, trực tiếp kết hôn luôn, kỳ nghỉ của Lận Xuyên ít." Tô Tô mở miệng nói thật, Lận Xuyên ôm đứa bé thoáng có chút áy náy.

Dì Diệp gật đầu, mà Hình tiên sinh nói: "Nếu là gia đình quân nhân chúng ta cũng làm đơn giản đi, đừng để người ta tìm được lỗi mà bắt bẻ."

Anh đang ở trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, cho nên rất chú trọng loại chuyện này.

Lận Xuyên cảm ơn có người hiểu cho mình, vì thế nói:

"Vậy thì nên làm sao bây giờ?”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gái người ta đính ước cũng phải làm nghiêm chỉnh chút, vợ mình đã chịu thiệt không thể để người ta cũng thiệt được.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 311: Lấy lễ đính ước 2



Dì Diệp lập tức nói:

"Như vậy đi, lấy lễ thì các cậu chuẩn bị 99 tệ, sau đó mua hai bộ quần áo, mua thêm chiếc đồng hồ là được. Đợi khi kết hôn thì cho 100 tệ, sau đó mua thêm mấy thứ khác là xong. Chỗ ở thì bọn họ có thể tự mình thuê nhà, cách chỗ làm của hai đứa gần chút là được."

Đúng là đủ thẳng thắn, Tô Tô lập tức nói:

"Thuê nhà làm gì, hiện giờ Lận Hải tích cóp được chút tiền trực tiếp mua nhà đi. Lại bảo cậu ấy mua máy may, nhà cháu không có nhà bọn họ cần có, nếu không khi may đồ sẽ tốn rất nhiều sức lực."

"A Nhã nhà bọn dì có chút ngu dốt."

"Không sao, Lận Hải biết. Dì xem, quần áo mà đứa bé nhà bọn cháu mặc, ngay cả giày nhỏ và chăn nhỏ đều là cậu ấy làm."

"Cái gì, một người đàn ông sao khéo tay như thế, dì vẫn luôn nghĩ là cháu làm. Như vậy quá đẹp, còn nhiều như thế."

"Đây đều là lúc trước cậu ấy làm ở xưởng quần áo nhặt vải lẻ về làm, còn có mấy cái váy nhỏ cần mùa hè sang năm mới mặc mới được."

"Sao đều là màu sắc rực rỡ, giống quần áo con gái thế." "Lan Hải rất thích cháu gái, không ngờ lại sinh con trai, nhưng mà đồ đã làm chỉ có thể dùng."

Hai người phụ nữ vừa nhìn vừa nói, sau đó Lận Xuyên nói: "Anh đi mua đồ ăn nấu cơm."

"Đi đi, mua nhiều chút." Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm khá tốt, sau này chính là thông gia.

Lận Xuyên đã quá quen thuộc đối với việc nấu ăn trong gia đình, anh trực tiếp đi mua đồ ăn, trở về lập tức tiến vào phòng bếp.

Đương nhiên là Tô Tô cũng muốn giúp đỡ, vì thế dì Diệp trông đứa bé cô cũng vào bếp.

Chỉ một lát sau Lận Hải và Hình Nhã trở về, Hình Nhã lập tức chạy tới giúp đỡ, nhưng mà bảo Tô Tô nhường ra bảo Lận Hải đi khắp nơi với cô ấy.

Vì thế cô đến sân sau, chỗ đó có rau thơm nhỏ, cải thìa.

Bọn họ hái một ít rau thơm, Tô Tô tò mò chạy tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua, sau đó trở lại phòng bếp nói:

"Em trai anh đúng là dễ nói chuyện, từ trước tới nay chưa từng thấy cậu ấy giỏi ăn nói như thế."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, đúng rồi, hiện giờ có năm món ăn, lại thêm một món nữa được không?" Xem mắt này tám mươi phần trăm là đơn giản nhất thời đại này, nếu ở hiện đại thì đều mời cô dì chú bác tới nhà, ít nhất cần ba tới năm bàn. Nhưng mà bên nhà ho Lan chỉ có hai bọn họ, bên kia cũng chỉ có vợ chồng dì Diệp.

Lại xào ít lạc, sau đó bưng lên bàn.

Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Lận Xuyên còn cầm chai rượu tới.

Khi ăn cơm với anh cả Lận Hải vốn sẽ uống chút rượu, nhưng hôm nay không uống một giọt nào, đương nhiên con rể mới phải làm ra vẻ một chút.

Hình Nhã ở bên cạnh làm việc cũng cần mẫn, trong mắt chỉ có việc.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện lấy lễ, nhưng định thời gian hơi khó.

Bởi vì nếu đợi cha Lận mẹ Lận tới đây sắp xếp cũng phải xong thu, thời gian như vậy quá dài.

Nhưng lúc này Hình Nhã mở miệng nói:

"Hay là chúng ta về thôn đi, dù sao cha mẹ anh còn chưa gặp em, cũng không biết em trông như thế nào. Chúng ta lấy lễ ở bên đó, xong trở về là được."

"Biện pháp này rất tốt, nhưng mà em có thời gian không?" Tô Tô đồng ý, như vậy không cần lo cha mẹ lăn qua lộn lại, bọn họ cũng có thể gặp hương thân phụ lão.

Đính hôn ở thôn cũng rất quan trọng, không khác gì kết hôn lắm.

"Vậy thì rất xa." Lan Hải nhìn thoáng qua chị dâu mình, cậu sợ cô gái trở về coi thường nhà bọn ho.

Tô Tô nghiêm túc nói: "Rất xa, cả đời này em không định quay về ư?"

Câu nói này rất sắc bén, Lận Xuyên trừng mắt với Lận Hải một cái, cậu lập tức nói: "Vậy về nhà xem, nhà anh ở nông thôn, còn có hai em trai."

Hình Nhã gật đầu nói: "Vâng, em sẽ xin nghỉ, anh có rảnh không?"

"Có." Sau khi Lận Hải nói xong thì lập tức cúi đầu ăn cơm, cậu đột nhiên cảm thấy mình kém chị dâu.

Rõ ràng là cô gả đến nhà bọn họ cũng không ghét bỏ, nhưng mà cậu lại ghét bỏ nơi mình sống sắp được hai mươi năm, đúng là quá không hiếu thuận.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 312: Lấy lễ đính ước 3



Dì Diệp không nói gì, Lận Hải nghĩ như vậy chỉ vì rất coi trọng Hình Nhã, bọn họ là người nhà mẹ đẻ nên vui vẻ mới đúng.

Vì thế mọi người ăn cơm xong, Lận Hải đưa Hình Nhã trở vê.

Trên đường về, Hình Nhã nói:

"Đồng chí Lận Hải, tuy anh coi trọng em khiến em rất vui. Nhưng mà nhà em vốn cũng ở nông thôn, khi em còn nhỏ từng sống ở nông thôn một khoảng thời gian. Cũng không coi thường người dân lao động khốn khổ, anh cũng đừng nghĩ em cao quý cỡ nào."

"Chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh nhận sai."

"Em cảm thấy hôm nay chị dâu anh giáo huấn đúng, anh trở về nên xin lỗi chị dâu và anh cả anh."

"Ừm, em nói rất đúng, lát nữa anh chắc chắn sẽ xin lỗi."

Sau đó bị đánh một cái.

Hình Nhã tiến vào ký túc xá vẫy tay với cậu, Lận Hải cảm thấy mình chưa trưởng thành, là đàn ông còn không hiểu nhiều bằng cô gái người ta.

Vì thế sau khi về nhà thật cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Tô, sau đó nói: "Chị dâu rất xin lỗi, vừa rồi em đã làm không đúng. A Nhã đã dạy dỗ lại em, em mới ra khỏi thôn nên có chút phiêu."

"Em cũng biết mình phiêu à, có phải ngày nào đó sẽ cảm thấy cha mẹ mình cũng không có bản lĩnh gì, sau đó cả đời không trở về làng hay không?" Lận Xuyên ném gáo múc sang một bên, xắn tay áo lên nói.

Lận Hải vội vàng vòng tới bên kia bàn nói: "Anh cả, có chuyện gì từ từ nói, người văn minh không ra tay."

"Con mẹ nó ai là người văn minh, nếu hôm nay anh không đánh em đau, sớm muộn gì cũng có ngày em quên mất tổ tông." Lận Xuyên còn có thể không bắt được em trai mình sao, vươn tay ra nắm lấy cổ áo cậu xách qua đánh.

Tô Tô không ngờ tới Lận Xuyên đánh thật, vừa rồi còn tưởng anh chỉ nói đùa mà thôi.

Cũng may đứa bé ở trong phòng ngủ, cho nên không nhìn thấy anh như vậy.

Nhưng cô hoảng sợ, vội nói: "Đừng đánh thật. "

Sau đó nhìn Lận Xuyên nắm cổ áo em trai mình, đánh cậu co rụt cổ lại, nói: "Anh cả, em không dám nữa, anh đừng vả mặt."

".." Đã đến lúc này cậu còn muốn mặt mũi, đây là sợ bị Hình Nhã thấy đúng không?

"Anh thay cha mẹ đánh em." Lận Xuyên lại đánh hai cái, xem ra chưa hả giận. "Vậy anh còn vì chị dâu không cho cha hút thuốc thì sao." Lận Hải đúng là muốn bị ăn đòn mà.

Tô Tô có chút không muốn quản.

"Anh là vì tốt cho cha, hút thuốc có hại cho cơ thể em không biết à." Lận Xuyên đúng lý hợp tình nói.

Hai anh em đánh nhau, sao khiến người ta không thể nhìn thẳng như vậy?

Cô cảm thấy mình không kéo được, vẫn nên về phòng trông đứa bé thì hơn.

Lận Xuyên chắc chắn sẽ không nương tay, Lận Hải cũng không có can đảm đánh trả, cùng lắm là phản bác mấy câu, sau đó bị đánh mạnh hơn một chút.

Vẫn luôn bị đánh khoảng mười phút, Lận Xuyên nói: "Sau này trở về, em dám đối xử với cha mẹ không tốt xem anh đánh em không."

"Em không dám, chắc chắn không dám." Lần này Lận Hải ngoan hơn nhiều, sau đó nói: "Vậy em đi tìm chị dâu xin lỗi."

"Đi đi." Lận Xuyên thu thập Lan Hải xong muốn thu dọn nhà cửa.

Lận Hải lặng lễ đi tới cửa phòng đặt đứa bé, sau đó đi vào nói: "Chị, chị dâu, vừa rồi em làm sai, hay là chị đánh em một trận đi?"

"Đánh thì không cần, lúc trước chị đã từng nói Lận Đồng Hà cũng phạm tật xấu như vậy, cho nên anh ta không bình đẳng ở trong hôn nhân. Cho dù người phụ nữ mà em tìm cao quý cỡ nào xem thường quê nhà hay là nhà em, em cũng không thể tự mình xem thường chính mình."

"Em biết sai rôi, A Nhã không xem thường nhà chúng ta."

"Cho nên, em còn không thông thấu bằng cô gái người ta. Nếu cô ấy thật sự coi thường, đã không đính hôn. Ngay cả cha mẹ em đều coi thường, em cho rằng cô ấy có thể xem trọng em sao?"

"Vâng, chị dâu chị nói có đạo lý."

Lận Hải quyết định sau này sửa, nhưng mà cậu còn muốn nói chuyện khác, nói: "Chị dâu, nghe nói chị muốn mua nhà cho em, có nhiều tiền như vậy ư? Không phải là bọn chị mới mua nhà xong sao?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 313: Lấy lễ đính ước 4



Chị mua nhà còn có thể dùng tiền của em sao? Em coi chị thành người nào. Tiền của em chị đều giữ cho em cả, khoảng hơn một ngàn tệ. Ngoại trừ các em kết hôn cần dùng tiền, chị tính có thể mua cho em nhà mấy trăm, tuy không quá tốt nhưng có thể sửa lại một chút, đến lúc đó anh cả em cũng sẽ đi giúp đỡ."

"Chị dâu, cảm ơn chị." Khi ở trong thôn muốn kết hôn đều khó khăn càng đừng nói mua nhà, nhưng mà ra ngoài hơn một năm chẳng những có thể mua nhà trong thành phố còn có nàng dâu, những chuyện này đều là công lao của chị dâu.

Anh cả mình...

Không phải nói anh không quan tâm trong nhà, nhưng mà không để ý quá nhiều, căn bản sẽ không tìm công việc cho cậu, cũng không có khả năng mở nhà xưởng.

Hiện giờ, dường như mình đã có mọi thứ.

"Cảm ơn cái gì, người một nhà cả. Chị cảm thấy nhà không thể nhỏ, sau này cha mẹ tới dù sao cũng phải đến nhà em ở, cho nên chắc chắn cần mua nhà hai đến ba phòng, sân cũng có. Em có rảnh tự mình đi xem, không rảnh thì chị bảo Bạch Linh Linh tìm giúp em, hay là chị có rảnh thì đi xem."

Tô Tô làm chị dâu rất xứng với chức, cô toàn tâm toàn ý hi vọng nhà ho Lan có thể càng ngày càng tốt hơn.

Lận Hải biết, cậu không nói thêm gì với Tô Tô nữa di trở vê.

Lận Xuyên thấy người đi rồi thì nói:

"Em quản nhiều việc của cậu ấy như thế làm gì, đàn ông thì phải tự mình cố gắng, đừng chiều hư sẽ không biết trời cao đất rộng."

"Em cảm thấy Lận Hải không phải là người như thế, ít nhất rất dễ quản." Nhà bọn họ chỉ có Lận Sơn không dễ quản, nhưng đối với người nhà mình vẫn rất tốt.

Còn Lận Xuyên, tính tình không được tốt, thật ra rất dễ quản, bảo làm gì thì làm đó.

Chỉ có eo tốt quá, khiến người ta không chịu nổi.

Cũng may một tuần một lần, có đôi khi làm thêm cũng không quá cần mẫn, có chút tổn thương đối với eo, nhưng mà dưỡng mấy ngày sẽ tốt hơn.

Bởi vì là chuyện lớn cho nên đám Lận Hải nhanh chóng xin nghỉ, hai người mang theo ít đồ Tô Tô và Lận Xuyên chuẩn bị, gọi điện thoại cho nhà họ Lận trước sau đó đi xe lửa về.

Nhưng mà trước khi qua bên đó cần mua đủ đồ, chính là đồ lấy lễ.

Dù sao cũng chỉ đi làm dáng, chính là để đám hương thân nhìn xem nhà họ Lận cưới vợ kiểu gì, lấy lễ gì. Khi đi Tô Tô dặn dò bọn họ tới công xã phải mua ít rau trở về, đừng để đến lúc đó thu xếp tiệc đính hôn thiếu đồ ăn.

Tuy hiện giờ trong thôn đồ ăn gì cũng có, nhưng ít thịt, Ít gạo...

Lận Hải thì nói đến yêu đương là chuyện gì cũng không nghĩ, mà Hình Nhã thì không quá quen thuộc chuyện trong nhà, cho nên cô đành phải dặn dò trước.

Nhưng mà cô và Lận Xuyên không có biện pháp trở về, đều đang đi làm.

Hôm nay Tô Tô muốn tìm nhà cho Lận Hải, cô đi xe đạp đi dạo loạn trên đường, muốn dùng nửa ngày nghỉ tìm nhà.

Dù sao hai bọn họ ở độ tuổi này đã tính là lớn tuổi, ở trong thôn đã sớm nên kết hôn.

Nhưng mà nhà còn chưa tìm được, cô lại thấy một người đàn ông mặc áo con bướm ngồi xổm trong góc tường hút thuốc, thoạt nhìn như đang vô cùng phiền não.

Mà người đàn ông này cô quen, đúng là Tống Lão Tam từ trong thôn ra.

Lúc trước gặp anh ta còn chưa kịp nói câu nào, không rõ lão đại thương nghiệp tương lai sao lại ngồi xổm ở đây hút thuốc, hình như là đang phiền não chuyện gì đó.

Cô đẩy xe đi qua hỏi: "Anh là Tống Lão Tam sao?" Bởi vì đối phương cúi đầu cho nên cô không thấy rõ mặt lắm.

Tống Lão Tam nghe được có người gọi anh ta thì vội vàng ngẩng đầu, thấy Tô Tô thì vội vàng ném điếu thuốc xuống dụi tắt, cười ngượng ngùng nói:

"Hóa ra là cô Tô, cô đi đâu vậy?"

"Ồ, tôi đang chuẩn bị đi mua đồ ăn, anh làm sao vậy? Ngồi xổm ở nơi này làm gì?"

"Cũng không có chuyện gì.." Đang nói chuyện thì bụng anh ta sôi ùng ục, sau đó ôm bụng cười xấu hổ.

Tô Tô cười nói: "Vậy anh đi ăn cơm đi, tôi cũng về nhà trước."

"Cô Tô, cô có thể giúp tôi chút chuyện được không? Cô cho tôi mượn 2 tệ, tôi đã một ngày không ăn cơm. Lúc trước vay tiền tôi đã nghĩ cách trả, vốn tưởng rằng lần này xong thì tìm cô trả tiền, đâu biết..."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 314: Lấy lễ đính ước 5



"Hả? Vậy anh cùng tôi đến tiệm cơm phía trước đi"

Sao lão đại thương nghiệp lại lăn lộn thành dáng vẻ này, ngay cả cơm cũng không có mà ăn?

Tô Tô tương đối tò mò, hơn nữa hai người là đồng hương nên dẫn theo anh ta đến tiệm cơm phía trước gọi hai món ăn, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Hôm nay cô dạy nửa ngày ở trường, dạy xong thì chạy ra ngoài tìm nhà, còn chưa ăn cơm trưa.

Tô Tô vừa đợi đồ ăn vừa hỏi sao anh ta lại thành ra thế này, Tống Lão Tam lập tức thở dài nói:

"Đừng nói nữa, tôi vốn lấy được một đống hàng muốn đến thành phố bán. Kết quả mới chuyển được nửa tôi bảo bạn đi thu tiền, vậy mà anh ta cầm tiền hàng chạy. Hiện giờ hàng đã vận chuyển đến, đỗ ở chỗ hậu cần. Tôi thế chấp tất cả mọi thứ ra ngoài cũng không đủ tiền hàng."

"Hố người ta như vậy à, anh vận chuyển hàng hóa gì thế?" Tô Tô cảm thấy lão đại thương nghiệp này đúng là đủ xui xẻo, vậy mà gặp loại chuyện như thế.

"Là một đống xe đạp, nếu tôi không lấy ra tiền trả nốt số tiền hàng còn lại, số xe đạp kia có khả năng bị trả về. Tôi ra ngoài bận rộn làm thời gian dài như vậy coi như uổng phí, tất cả tiên kiếm được đều đặt vào trong đó."

Tống Lão Tam thở dài, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hương thân phụ lão, đặc biệt là Tô Tô, anh ta vốn còn nợ cô tiên.

"Còn thiếu bao nhiêu nửa."

"Hơn một ngàn nữa." Đừng xem thường hơn một ngàn này, lúc này thì thế sau này sẽ là mười vạn hay năm mươi vạn.

Bởi vì, mọi nhà đều không có nhiều tiền như thế.

Hơn một ngàn sao?

Tô Tô lập tức nói: "Anh đợi một lát, tôi có."

Vừa vặn trong ba lô có thể lấy ra hơn một ngàn, coi như đầu tư.

"Cái gì?" Tống Lão Tam cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề.

"Tôi nói tôi có, anh ăn cơm xong ở đây đợi tôi." Tô Tô thấy đồ ăn bưng lên thì ăn một lát, sau đó về nhà lấy 1500 tệ ra.

Tới tiệm cơm thì đặt một túi nhỏ trước mặt Tống Lão Tam, nói: "Một ngàn rưỡi anh đếm đi."

"Chuyện này..."

"Coi như tôi đầu tư, lần này anh cần tích cóp trả tiền tôi, nếu không tích cóp đủ thì chậm rãi trả. "

Tô Tô cảm thấy cho lão đại thương nghiệp tương lai vay tiên chắc chắn không lỗ, nói không chừng còn có thể lật bàn.

Tống Lão Tam kích động tới mức bật dậy, anh ta cũng là người làm chuyện lớn, nói:

"Cô Tô, cô chính là cha mẹ tái sinh của tôi. Có thể nói chỗ cô ở cho tôi không, điện thoại cũng được."

Tô Tô nói địa chỉ của mình và số điện thoại, sau đó Tống Lão Tam dùng bút ghi lại.

Đợi anh ta ghi xong Tô Tô tạm biệt về nhà, bởi vì cô còn có đứa bé cần dỗ.

Chuyện nhà ở, đợi chủ nhật Lận Xuyên không trở về cô ôm đứa bé đi bộ một lát.

Sau đó tuần này Lận Xuyên thật sự không trở về, cô ôm đứa bé ra ngoài đi dạo, không ngờ tới vừa vặn thấy một nhà chuyển nhà.

Sân nhà bọn họ rất to nhưng nhà ở nhỏ, cách nhà cô đang ở chỉ hai con đường.

Quan trọng là bọn họ vừa dọn vừa dán bán nhà, Tô Tô lập tức đi vào nhìn một lát.

Nhà ở nhỏ cũng là ba phòng, khách tới chắc chắn có chỗ ở, sau này muốn ngôi nhà tốt hơn thì phá nhà cũ đi, xây một ngôi nhà năm phòng.

Cô nhìn trúng sân này, hơn nữa nhà không tính mới có lẽ bán không đắt.

Vì thế mở miệng hỏi thăm một chút, đối phương muốn 500 tệ. Thật ra 500 tệ cũng không đắt, nhưng mà Tô Tô mặc cả xuống còn 460, sau đó đưa 20 tệ tiền cọc không trực tiếp trả hết.

Hiện giờ có em dâu, vẫn nên đợi cô ấy trở về rồi nói.

Nhưng mà cô cảm thấy nhà ở này không có vấn đề gì, căn bản chính là nhặt của hời.

Trở về thu dọn một lát thì nghe có người gõ cửa, mở ra nhìn thấy vợ chồng Lận Hải đã trở về.

"Mau vào đi, có phải rất mệt hay không, khi các em trở về sao không gọi điện báo trước." Tô Tô bảo bọn họ vào rồi nói.

Lận Hải nói: "Bọn em cần gọi điện thoại làm gì, chị dâu, đây là ngô mẹ bảo em mang cho cháu, có thể nấu ăn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back