Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 305: Tv



TV hiện giờ ban ngày không có đài gì, chỉ có bảy tám giờ tối mới có đài, sau đó đến 12 giờ đêm thì mất.

Hơn nữa chỉ có hai ba đài, mỗi đài đều là đài trung ương.

Đâu có như TV thời hiện đại, một ngày 24 tiếng muốn xem cái gì thì xem cái đó.

Cô vốn không muốn xem tiết mục này, nhưng mà xem một lát thì phát hiện thật ra còn khá tốt.

Quan trọng nhất chính là, không có quảng cáo.

Lận Hải rất thích xem TV sau khi đi vào làm thế nào cũng phải buổi tối ở đây xem TV xong mới về nhà xưởng.

Như thế khiến dì Diệp có rảnh quan sát cậu một chút, mà Tô Tô thì trợn tròn mắt với trời.

Lúc này phụ huynh nhìn đứa bé không giống như sau này, bọn họ đều thích ổn trọng, càng linh hoạt bọn họ càng không thích.

Cũng may Lận Hải làm việc rất đứng đắn, biết pha trà rửa trái cây còn mua hạt dưa, cũng không vì người ta là bảo mẫu mà có thái độ không tốt, biểu hiện còn tính tạm được.

Nhưng mà nhân lúc rảnh cô gọi người tới một bên, hỏi xem ý kiến của cậu. Vừa nghe muốn giới thiệu đối tượng cho mình mặt Lận Hải lập tức đỏ bừng, tuy mấy dì trong nhà xưởng cũng tranh giới thiệu đối tượng, nhưng thân thích của bọn họ không phải ở trong thôn thì chính là cách rất xa, đến lúc đó sẽ phải ở riêng hai nơi, cậu không hi vọng tách ra với vợ mới cưới.

Lần này người dì Diệp giới thiệu là người bản địa, chẳng những có thể gặp mặt còn có thể ở cùng nhau, đến lúc đó kết hôn cũng có thể ở với nhau.

"Vậy chị dâu, mọi chuyện cứ nghe theo chị đi." Nhưng mà lỗ tai đã đỏ bừng lên.

"Vậy chủ nhật này, em thu thập một chút gặp mặt cô gái kia đi."

"Vâng, nhưng mà chị dâu cô ấy có thể nhìn trúng công việc này của em không, một người đàn ông đi làm ở nhà xưởng băng vệ sinh, cô ấy.. Có ghét bỏ em hay không?" Lận Hải cảm thấy người ta là làm công ăn lương chính thức, mình chỉ làm việc bình thường.

"Lận Hải, lúc trước chị và Lận Đông Hà nói em đều không nghe sao? Tuy bây giờ công nhân chính thức rất nổi tiếng, nhưng mà mấy loại nhà xưởng như thế chỉ sợ không chống đỡ được lâu. Nhưng mà nhà xưởng băng vệ sinh ấy à, sẽ càng phát triển tốt hơn. Cho nên em đừng cảm thấy mình kém người khác, em phải biết rằng thế giới đang phát triển, chỉ cần em có bản lĩnh thì có thể ăn cơm." Tô Tô chính thức dạy em chồng một khóa, thực tế là hi vọng cậu đừng còn chưa xem mắt khí thế đã hạ thấp xuống.

Nếu một người cảm thấy mình đang trèo cao một người khác, như vậy trong hôn nhân của bọn họ rất có thể sẽ tạo thành tình huống như Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt.

Đương nhiên, Lận Xuyên là ngoài ý muốn, cho dù biết mình treo cao anh cũng không cảm thấy tự ti, da mặt của người nọ có chút dày, có thể lấy được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, có thể nhặt được tiện nghi thì tuyệt đối không có hại.

Lận Hải rất thông minh, cậu lập tức hiểu rõ ý của chị dâu vì thế gật đầu.

Nếu nói muốn giới thiệu đối tượng, Lận Hải thật sự ngại ngồi bên dì Diệp xem TV, vội vàng tạm biệt đến nhà xưởng làm ra dáng vẻ đứa bé ngoan.

Tô Tô có chút cạn lời, nói: "Ít nhất ăn cơm tối xong hãy đi chứ."

"Không cần đi luôn sao?" Đừng để mình giống như là thèm lắm.

"Em còn khách sáo cái gì?"

"Không khách sáo không khách sáo." Chính là muối làm ra vẻ một chút.

"Lát nữa đốt lửa cho chị đi." Tô Tô vẫn không quá thích nhóm lửa, cô cảm thấy lửa giống như muốn thiêu cô.

Tối hôm nay bọn họ hầm đậu hũ ăn, Lận Hải dọn đẹp xong mới về nhà xưởng. Lận Đông Hà vừa tính sổ sách vừa nói:

"Không phải là em nói chị dâu em nấu đồ ăn ngon còn mua TV cho nên hôm nay không trở về sao?"

Nói ra Tô Tô là một cô gái tốt, đối xử với người nhà họ Lận không tệ.

Giống như cô coi em chồng là em trai ruột thật sự rất ít, cũng không thân thiết như thế.

Có khả năng chuyện này liên quan tới chuyện từ nhỏ cô đã không có người thân, cho nên sau khi được nhặt về thì coi cả nhà Lận Xuyên thành người thân của mình.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 306: Đối phương làm gì thế



Có đôi khi, tình yêu xa mờ mịt không có thân tình càng thêm đáng giá khiến người ta tin tưởng.

Hiện giờ anh ta đã không nghĩ chuyện này, mục tiêu thứ nhất là làm tốt chuyện trong nhà xưởng.

Lận Hải cười nói: "Chị dâu em nói muốn làm mai cho em, chủ nhật bảo em đi xem mát, em phải mặc hẳn hoi một chút."

"Vậy sao, đối phương làm gì thế?"

"Cô ấy là công nhân chính thức, nhưng mà từ nhỏ đã không cha không mẹ rất đáng thương."

"Không cha mẹ à, vậy giống như chị dâu em."

"Đúng vậy, em cảm thấy chị dâu em rất đáng thương. Nghỉ ngoại trừ về nhà em thì không còn chỗ để đi, lúc trước khi chị ấy mới tới thôn em luôn thấy chị ấy ngẩn người, sau đó nếu mẹ em hơi quan tâm chị ấy một chút, vừa nói coi chị ấy như con gái thì đôi mắt chị ấy sẽ phiếm hồng. Không nói nữa, em phải đi làm kiểu áo Tôn Trung Sơn thử xem, chủ nhật em phải mặc rồi." Đây là lần đầu tiên Lan Hải đi xem mắt, có chút khẩn trương.

Nhưng mà Lận Đông Hà nhìn cậu trong mắt có cảm giác như từng trải, quả nhiên vẫn là trẻ tuổi rất tốt, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ như thế, đặc biệt là tình yêu. Dưới cái nhìn của anh ta, tìm mình đã chết, cho dù Tần Duyệt Duyệt rất sảng khoái rời đi anh ta cũng không thể vui sướng nổi.

"Em đừng khẩn trương xảy ra lỗi là được."

"Sao em có thể khẩn trương được?"

Tuy Lận Hải nói như thế, nhưng hiện giờ đều cảm thấy rất khẩn trương.

Sau đó hỏi Lận Đông Hà một chút theo đuổi con gái thế nào, anh ta lắc đầu cười khổ nói: "Chuyện này em nên hỏi anh cả em."

"Anh trai em không biết theo đuổi đâu, em cảm thấy dường như là chị dâu em theo đuổi anh trai em." Khi Lận Hải nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, bởi vì anh trai mình lợi hại.

"Vậy anh trai em thật may mắn." Có cô gái chịu theo đuổi anh là may mắn của anh, nếu không thật sự là không có người coi trọng mặt lạnh đó của anh.

Nếu lúc trước anh không như thế, cũng không đến mức bức Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn tố khổ với anh ta.

Sao lại nghĩ tới những chuyện này như vậy?

Lận Đông Hà tiếp tục tính sổ sách, mà Lận Hải thì đứng trước chiếc gương vỡ duy nhất làm dáng, làm dáng hơn một tiếng.

Nhưng mà bên Tô Tô thì đang chuẩn bị tặng quà cho Bạch Linh Linh. Cô tính toán tặng bốn món đồ trên giường, hiện giờ không có sẵn chỉ có thể làm.

Cô chọn cách sau, sau đó mời người làm.

Nhà bọn họ là giường to 1m8, nhưng mà chăn cũng là chăn đơn.

Bởi vì Thường Dược Tiến giống như Lận Xuyên thường xuyên không ở nhà, đương nhiên phải làm chăn đơn có thể tách ra ngủ.

Hôm nay vừa vặn đi lấy, cô lại tìm hộp bỏ vào, thắt dây lụa đỏ, thoạt nhìn rất oách.

Vừa vặn ngày kết hôn là chủ nhật, cho nên Lận Xuyên cũng phải tham gia.

Một số chiến sĩ trong bộ đội cũng đi, dù sao cách rất gần.

Tô Tô vừa đi đến đó thì phát hiện có nhiều người quen, cho dù không gọi nổi tên nhưng cũng biết là lính của Lận Xuyên.

Cô cũng chào hỏi bọn họ, là một quân tẩu nổi tiếng cô còn được mọi người tôn kính, thậm chí còn có hoa hồng bà mai.

Thật ra hai người kia tính là tự do yêu đương, nhưng nếu cố chấp nói cô là bà mối vậy chỉ có thể ngược hướng gió.

Một vị lãnh đạo của bộ đội còn tới đây, khi ông ta nói chuyện còn nói với Tô Tô:

"Bà mai, bộ đội chúng tôi còn có nhiều người như Lận Xuyên, Thường Dược Tiến, cô làm quân tẩu, có phải cũng nên chiếu cố bọn họ một chút hay không? Tìm nhiều cô gái tốt giới thiệu, đến lúc đó chúng tôi phải cảm ơn quân tẩu như cô."

Một câu quân tẩu hai câu quân tẩu, Tô Tô không muốn đồng ý cũng không được.

Cô miễn cưỡng cười vui nói: "Đương nhiên là được."

Sau khi cô nói xong, các quân nhân ở đây đều vỗ tay.

Đương nhiên là bọn họ vui vẻ, có người giới thiệu đối tượng cho mà.

Tư vị độc thân không thoải mái, đặc biệt là khi tham gia tiệc cưới của người khác.

Lận Xuyên có chút đau lòng nàng dâu của mình, ngày hôm nay cô đều bận rộn đâu có thời gian giới thiệu đối tượng cho đám nhóc thối này.

Hôm nay Thường Dược Tiến rất vui, sau đó cũng uống không ít rượu, Lận Xuyên là người từng trải gần như đi khắp nơi cảnh cáo bọn họ đừng chuốc say người ta.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi



Còn bạn chắn rượu cho chú rể thì không có tác dụng gì, ai bảo tửu lượng của anh ta cũng không được tốt.

Tô Tô dán sát lại gân Bạch Linh Linh cười nói: "Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi."

"Nói linh tinh gì đấy." Bạch Linh Linh đẩy cô một cái, nhưng mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tô ở bên cạnh cười, thật ra làm cô dâu loại chờ mong còn sợ hãi này sao cô có thể không rõ.

Nhưng mà điều kiện nhà Bạch Linh Linh thật sự rất tốt, tuy cha mẹ cô ấy nuông chiều con gái nhưng không sủng nịnh, ít nhất dạy cô ấy khá tốt.

Đợi cô dâu chú rể vào động phòng mọi người cũng tan, động phòng gì đó để đám nhóc có tinh lực phá thôi, bọn họ còn phải về chiếu cố đứa bé.

Sau đó buổi chiều, còn phải sắp xếp cho Lận Hải đi xem mắt.

Nhưng mà sau khi trở về phát hiện Lận Hải rất bận, bởi vì đứa bé tỉnh cậu bế lên vỗ, nhưng cậu võ một lát đứa bé cũng không cho mặt mũi.

Vì thế bọn họ ở đó đấu trí đấu dũng.

Tô Tô tiến vào nhà vội ôm lấy con trai, dỗ: "Con khóc cái gì, được chú hai ôm không vui sao?”

"Oa.." Chiến Chiến không vui trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình.

"Anh chị trở về rồi, em cho rằng em sắp bị thằng bé làm thủng màng nhĩ mất. Không đáng yêu ngoan ngoãn như bé gái, sau này em chắc chắn sẽ sinh con gái." Không cần con trai.

"Chuyện này em nói đúng cũng không biết chừng." Sau khi Tô Tô nói xong thì đưa đứa bé vào phòng cho bú sữa, mà Lận Hải đi rửa mặt rửa tay, đều dùng xà phòng thơm rửa, bởi vì sợ người có mùi hun cô gái nhỏ người ta.

Lận Xuyên nhìn dáng vẻ ẻo lả của cậu tức giận nói: "Ẻo lả như thế làm gì, giống như bôi là có tác dụng luôn không bằng."

"Anh cả, anh không phải anh trai ruột của em đúng không?"

"Nhìn em mệt mỏi luống cuống kìa, nếu cô gái này thích em còn để ý em có mùi hay không à?"

"Đó là anh có chị dâu thích, nếu lúc trước anh không cứu chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không nhìn trúng anh."

"Nhưng mà, người là do anh cứu trở về." Có bản lĩnh, đám đàn ông đến trong núi đợi đi.

Hai anh em nói chuyện nhàm chán xong, Lận Hải đã thu dọn gần xong.

Tô Tô cho đứa bé bú xong thì mặc áo vào nói: "Lan Xuyên anh trông đứa bé, em đưa Lan Hải đến bên nhà ga rồi trở về."

"Em còn đưa nó đi làm gì, một tên nhóc không biết đường sao?"

"Chị dâu, em đều không quen biết, nhìn thấy người ta thì nói gì?" Lận Hải cảm thấy anh cả này không phải anh ruột, chị dâu mới ruột.

"Cô ấy ở đài thứ ba đối diện nhà ga đợi em, mặc áo lam, cầm theo túi hoa. Em đến trực tiếp đi lên giới thiệu mình là được, sau đó hỏi cô ấy là ai. Sau đó hẹn cô ấy tới tiệm cơm ăn chút gì đó, nhớ đừng quá keo kiệt là được." Tô Tô truyền thụ từng bước, vừa nói vừa dẫn người đi ra ngoài.

Nhưng mà tới nhà ga cô không thể tiến lên, dù sao cũng là bọn họ đang xem mát không cần cô làm nền.

Lận Hải có chút khẩn trương, nhưng cũng không thể luôn bảo chị dâu đi theo, nhìn cô đi rồi thì bất lực, nhưng cuối cùng vẫn đi tới đài thứ ba kia.

Tô Tô cũng lo lắng nhưng không thể đi theo sau, trở về trông đứa bé cũng là chuyện rất quan trọng.

Vì thế cô chỉ có thể lưu luyến mỗi bước đi trở về, ngồi ở chỗ đó còn nói: "Anh nói nghe xem, nhỡ đâu không thành thì làm sao bây giờ. "

"Không thành thì không thành thôi."

"Em sợ đến lúc đó Lận Hải làm sai gì đó, khiến cô gái người ta khó chịu. Cho dù không nhìn trúng, ít nhất cũng nói mấy lời nhẹ nhàng đừng đả thương trái tim người ta."

"Sao em nghĩ nhiều như thế. "

"Em đâu suy nghĩ nhiều, đó là em trai anh, anh nói xem sao anh không chút để tâm như vậy."

Tô Tô cầm giẻ lau chỉ người đàn ông của mình mà cạn lời, nhưng mà tay bị anh nắm lấy, nói:

"Anh quan tâm mình em là được rồi."

Những lời này không sai, nhưng mà sao cô cảm thấy nói có lệ vậy nhỉ?

Nói không lo lắng, hai người vẫn vừa trông đứa bé vừa nhìn bên ngoài cửa.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 308: Lắp điện thoại



Tô Tô nói: "Em muốn lắp điện thoại, đợi chờ như thế quá sốt ruột."

"Có thể, em muốn lắp thì lắp đi" Đến lúc đó mình có thể gọi điện cho cô quá tiện.

Hai người đang ngồi trên giường đất chơi với đứa bé, sau đó Lận Hải đột nhiên trở vê nhà, còn vội vàng chạy vào nhà nói:

"Chị dâu, A Nhã nói muốn hai nhà chúng ta hẹn nhau gặp phụ huynh."

"Ồ, các em đã nói tới chuyện gặp phụ huynh rồi sao?" Sao tiến triển nhanh như thế, còn A Nhã, thậm chí cả họ cũng không gọi.

"A Nhã nói, cô ấy không thể làm ra quyết định, cho nên cần trở về nhà hỏi người nhà, nếu nhà đồng ý thì hai bên lại gặp mặt, đính hôn trước."

"Đây là chuyện bình thường, lấy lễ gì" Bình thường kết hôn không phải như thế ư, Bạch Linh Linh và Thường Dược Tiến là vì lớn tuổi, cho nên không đi theo bước này.

Dù sao nhà họ Thường không có người tới, nhưng mà nhà họ Lận có người nhà chồng, còn rất nhiều.

Xem ra là cô gái có dự tính trong lòng, cũng có thể là nhìn trúng Lận Hải mới đúng. Nhìn em chồng mình xem, vóc dáng cao 1m8, nhìn cũng tương đối đẹp trai, hơn nữa tâm tư còn rất đơn thuần, nói không chừng cô gái nhỏ trong thành phố còn thích loại người không hoa hoe lòe loẹt như thế.

Đúng vậy, thập niên 80 là thời điểm đám đàn ông không biết làm đẹp thế nào.

Có một số người mặc áo hình bươm bướm và quần bó đi trên đường phố, vừa nhìn là biết không giống người tốt gì.

Áo hình bươm bướm còn đỡ, nhưng mà quần bó thì có chút cay mắt.

Dù sao Tô Tô là người hiện đại, cũng không dám liếc nhìn nửa người dưới.

Tóm lại là trong đám lưu manh xuất hiện người như em chồng, quý trọng một chút cũng không có gì sai.

Hơn nữa trình tự của cô gái người ta cũng không tệ, đối với một cô gái không cha không mẹ mà nói cô ấy đúng là người có chủ kiến.

Đừng nhìn Lận Hải nghiên cứu đồ còn được, nhưng nếu bạn không chỉ đường cho cậu thì sẽ không biết đi đâu, thật sự là cần một cái đèn khai sáng con đường.

"Vậy được rồi, nhà chúng ta đồng ý gặp mặt, ai bảo em nhìn trúng cô gái người ta." Tô Tô trêu đùa em chồng, thông thường lúc này thiếu niên đều thẹn thùng chạy đi đúng không? Nhưng không ngờ tới lúc này Lận Hải thẳng tính như anh trai cậu, vậy mà nói thẳng:

"Vâng, em cảm thấy A Nhã không tệ. Cô ấy là người có chủ kiến, sắp xếp cuộc sống sau này của mình rõ ràng đâu ra đấy."

"Ồ, các em đã nói những chuyện gì?" Tô Tô vô cùng tò mò hỏi.

Nhưng mà lần này Lận Hải không nói chuyện, sờ đầu cười ngượng ngùng nói:

"Cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy cô ấy rất hiếm có, một cô gái sinh sống ở bên ngoài một mình, hẳn là rất muốn có một gia đình."

"Ừm, lúc trước chị cũng nghĩ như thế." Rất muốn có một cái nhà, vào thời điểm chính xác gặp người chính xác lập tức kết hôn.

Tới bây giờ, cô cũng không hối hận.

Lận Hải cười nói:

"Em đợi điện thoại của cô ấy, nếu đám dì Diệp đồng ý, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp mặt được không?”

Thật ra cậu cảm thấy dì Diệp chắc chắn sẽ đồng ý, cho dù chồng bà ấy không nhìn trúng mình.

Tô Tô cũng nghĩ như thế, Lận Xuyên đột nhiên hóa thành phụ huynh còn không vui, nói:

"Chuyện này nên do mẹ tới, sao anh chị có thể làm chủ được."

"Mẹ đều đã đi trở về, anh làm anh cả không thể giúp nhìn một cái được sao? Không phải là anh nói, anh nhìn người rất chuẩn ư?"

Tô Tô trừng anh một cái nói.

"Chuẩn thì chuẩn, nhưng đó là nhìn kẻ địch." Không phải nhìn em dâu, chuyện này đâu giống nhau.

Tô Tô và Lận Hải nghe thấy những lời này thì lập tức nở nụ cười, nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại nói chuyện này với cha mẹ.

Đồng thời cũng viết thư nói rõ chuyện này từ đầu tới cuối, nếu không trong nhà sẽ nhớ thương.

Thư là Lận Hải viết, điện thoại là Tô Tô gọi.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cả nhà bọn họ hẹn nhà dì Diệp gặp mặt ở một công viên, nếu thành thì đến nhà họ Lận ngồi.

Nếu không thành, vậy thì ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 309: Cha mẹ không cần lo lắng đâu



Không ngờ tới cha Lận mẹ Lận còn rất để ý chuyện này, ngày hôm sau lập tức gọi điện tới văn phòng của Tô Tô hỏi kỹ tình hình.

Dù sao ngày hôm qua gọi điện thoại cũng là mời người chuyển lời cho bọn họ, nói cũng không quá rõ ràng.

Tô Tô rất kiên nhẫn nói lại một lần, sau đó nói:

"Cha mẹ không cần lo lắng đâu, ngày đó con và Lận Xuyên sẽ đi cùng, nhìn xem cô gái kia được hay không lại quyết định. Nhưng mà nói thật lời nói của bọn con không tính, còn phải xem ý của Lận Hải."

Nếu người ta nhìn trúng, bọn họ ngăn cản thế nào cũng không có tác dụng.

Nhìn Lận Hải như vậy lập tức biết cậu có tính cách giống anh trai mình, mau chuẩn tàn nhẫn, tuyệt đối không có do dự.

Mẹ Lận cũng không nói gì, bảo cô giúp làm chủ, nếu khi đính hôn thì thông báo với bọn họ một tiếng, cho dù thế nào cũng phải tới.

Nếu không gặp con dâu của mình, vậy sau này đi đường gặp phải đều không quen biết thì làm sao bây giờ.

Tô Tô liên tục đồng ý, mà cha Lận nói với cô đến lúc đó mọi chuyện sẽ do cô làm chủ, nhất định đừng để bên nhà đối phương bắt bẻ ra lỗi gì.

"Con biết rồi cha, con chắc chắn không để người ta bắt bẻ lỗi gì, cha cứ yên tâm."

Nếu giao cho cô nhiệm vụ quan trọng như thế, cô chắc chắn phải hoàn thành.

Sau khi đặt điện thoại xuống cô bắt đầu xem bài tập của các sinh viên, sau đó phát hiện Tần Duyệt Duyệt không hổ là nữ chính, mấy ngày trước thành tích của cô ta rất bình thường, mấy ngày nay như mở hack.

Tuy thái độ của mọi người trong trường không quá thân thiện với cô ta, nhưng mà người ta dựa vào thực lực cố gắng, không ngừng vươn lên phấn đấu, sớm muộn gì cũng thành châu báu.

Nhưng mà vẫn nên cách xa cô ta một chút, ai biết nữ chính còn tác quái gì hay không.

Là giáo viên cô rất bận, ngoại trừ trường học còn phải bận nhà xưởng, quan trọng nhất là còn có đứa bé.

Cho nên cho dù có người tới tìm cô làm phiên dịch, cô cũng không có thời gian làm.

Thấy Lận Hải sắp gặp phụ huynh, cô bắt đầu chú ý tới mình béo, mặc quần áo nịt đều có bụng nhỏ, chuyện này vô cùng xấu hổ.

Vì thế Tô Tô bắt đầu nhảy dây trong san, buổi sáng nhảy mấy trăm cái mới đi làm, buổi tối trở về còn nhảy. Chủ nhật khi Lận Xuyên trở về thấy vợ mình gây đi nhiều thì không thoải mái, nói: "Có phải gần đây không ăn ngon hay không, sao gầy đi nhiều như thế?"

"Cái gì, anh đều nhìn ra được em gầy đi sao? Vì sao em vẫn cảm thấy bụng em hơi béo nhỉ, chẳng lẽ là vì sinh con? Ồ, sớm biết thế đợi mấy năm nữa hãng sinh, dáng người đều thay đổi."

"Đâu có, rất đẹp." Lận Xuyên căn bản không thèm để ý những chuyện này, sau đó quần áo cũng chưa thay nói: "Đợi Lận Hải trở về chúng ta sẽ đi."

"Anh... Không cạo râu, sau đó dùng lược... Đầu thì không cần, ít nhất phải thay quần áo chứ."

"Không phải là bộ quần áo này rất sạch sẽ sao?"

"Được rồi, làm phụ huynh một lát anh trấn cửa ải là được." Đàn ông đúng là không thể trông cậy vào bọn họ sẽ để bụng loại chuyện này, vẫn nên tự mình làm thì hơn.

Hai người sắp xếp xong thì quấn đứa bé vào, thời tiết hiện giờ không tính là quá lạnh cho nên có thể dẫn đứa bé ra ngoài chơi.

Mới đội mũ nhỏ cho đứa bé xong thì Lận Hải tới, vẻ mặt của cậu xán lạn, thấy anh cả và chị dâu của mình còn có chút ngượng ngùng nói:

"Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ, vậy, vậy đi thôi."

"Xem em sốt ruột kìa." Tay Lận Xuyên c*m v** trong túi, đột nhiên thấy vợ mình trừng anh mới lập tức nói: "Vợ à em đưa con cho anh, em đừng ôm nặng lắm."

Vì thế, anh nhanh chóng đón đứa bé ôm ở trong tay.

Lúc này Tô Tô mới hài lòng, nói:

"Anh nên làm như thế từ sớm, còn bắt em ôm. Anh nghĩ mình vẫn giống như trước đây à, tay chân nhẹ nhàng, hiện giờ anh đã là người có con."

"Vâng vâng." Lận Xuyên lập tức nhận lỗi, anh thật sự quen đi một mình, đặt chuyện đứa bé sang một bên.

Bị vợ giáo huấn xong anh nghĩ thầm trong lòng sau này phải chú ý, đứa bé này nặng để vợ ôm lâu cũng không dễ dàng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back