Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 70: Dưỡng da



"Mũi may của mẹ tinh xảo thật, mẹ làm gì cũng nhanh”

Chị cả thả tay xuống, Tô Tô phát hiện tay của cô ấy rất thô, hơn nữa dường như còn bị nứt da.

"Em là Tô Tô, chị cả, chị tên gì thế?"

Tô Tô đến đây cũng được nhiều ngày, ngữ điệu cũng dần dần giống như người ở đây rồi.

"Chị tên Lận Tú Mai." Cô ấy nhìn trông có chút thẹn thùng, hoặc là có chút tự ti, từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống."

"Tay của chị hình như bị đông rồi nhỉ, nứt da cả rồi."

"Phải đấy, sáng dậy sớm nhóm lửa, đi ôm củi nên bị đông." Lận Tú Mai xoa tay, nhưng chỗ bị nứt đó có chút máu bị rướm ra.

Tô Tô vươn tay lấy một hộp dầu trong tủ ra, sau đó đưa cho Lận Tú Mai và nói: "Nghe nói cái này có tác dụng lắm, chị cả, chị bôi chút đi."

"Thế này sao mà được, đây là đồ mới khi kết hôn, chị không thể dùng được đâu." Lận Tú Mai đẩy nhẹ ra.

Tô Tô cười nói: "Đây không phải đồ mua kết hôn đâu, mấy ngày trước em đến hợp tác xã mua bán mua đấy, dùng qua rồi." "Thế chị dùng một ít." Lan Tú Mai nghe dùng qua rồi mới yên tâm dùng, sau đó lại nhìn đồ đạc đặt trong tủ và nói:

"Lận Xuyên đối xử với em cũng tốt thật, đồ đạc mua đầy đủ cả, ngay cả kem bảo vệ da cũng có."

"Ưm." Cô cũng không ham dùng øì, nhưng mà đối với phụ nữ của thời đại này mà nói thì đó đã là hàng xa xi rồi.

"Nghe mẹ nói em ăn cơm nhà nước, lợi hại thật."

"Cũng không còn gì nữa."

Lận Tú Mai lại nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới, sau đó đỏ mặt, nhỏ tiếng nói:

"Không biết em dâu có tiền không, cho chị mượn hai mươi tệ, mùa thu nhất định sẽ trả lại cho em. Đây không phải do anh rể em té ngã bị thương rồi sao, cho nên cần tiền đi khám bệnh."

"Hả?" Tô Tô tưởng mình nghe nhầm, cái ngày kết hôn mà có thể tùy tiện mượn tiền được sao? Tại sao mình lúc đó không có thói quen này. Hơn nữa, cô ấy mượn tiền, không phải nên đi mượn mẹ Lận sao?

"Chỉ mượn hai mươi tệ, men bên kia sắp xếp hôn lễ cho hai đứa nên hết tiền rồi."

Lận Tú Mai cũng không phải không biết ngượng, nhưng mà lần này cô ay về chính là để mượn tiền, nếu không nhà chồng bên kia nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ấy. Thật ra hai mươi tệ đối với Tô Tô không có bao nhiêu, dẫu sao thì trong túi của cô có đến hơn một nghìn tệ đấy, khoảng thời gian này cũng không dám lấy hết ra tiêu.

Nhưng cô đến nơi xa lạ, lại còn đang kết hôn, đột nhiên người chị cả mới gặp mặt một lần tới mượn tiền, cô có chút ngơ ngác.

Cô đang không biết nên nói với cô ấy như thế nào thì dì út với mẹ Lận mang cơm tới, cô cũng xuống giường, nói:

"Em đi lấy đũa." Sau đó tiện thể đi ra cùng với hai người họ, sau đó cô kéo mẹ Lận lại hỏi:

"Mẹ, chị cả hỏi mượn tiền còn, con có nên cho mượn không?" Đứa trẻ ngoan phải nghe lời người lớn, cho nên chuyện này cũng phải hỏi mẹ chồng mình.

"Cái gì?"

Vốn dĩ mẹ Lận rất vui, nghe thấy cô nói thế thì chau mày lại, nói: "Con đừng quan tâm đến nó, để mẹ vào phòng nói chuyện với nó, xong rồi con hãy vào."

"Vâng." Tô Tô cảm thấy mẹ Lận nhất định sẽ giải quyết được, nên cô đứng ở bên ngoài đợi.

Không lâu sau mẹ Lận đi ra, bảo cô vào phòng ăn cơm, còn bà ấy thì cùng với dì út đi tiếp đãi khách rồi.

Lận Tú Mai trong phòng cũng không có gì khác biệt so với lúc nãy, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm. Nhưng mà, cô ay vẫn nói một cách thành khẩn:

"Vừa nãy là do chị không đúng, chị không nên mượn tiền em vào lúc này, đợi vài ngày nữa rồi nói sau." Nói xong cô ấy cầm bát lên ăn cơm, còn ăn rất nhanh.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 71: Bây giờ anh đã không còn là đàn ông nữa rồi



Tô Tô mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy người chị cả này, đầu óc có phải hơi có vấn đề không? Nhưng mà cô không dám nói, cầm bát cơm lên và lặng lễ ăn.

Hôm nay tổng cộng có mười món, mùa đông như thế này mà có thể thu thập đủ những món này thì đúng là không dễ dàng gì.

Đây cũng là kết quả của việc chuẩn bị gần nửa năm, nếu không thì người bình thường có thể dọn lên sáu món là đã không tồi rồi.

Người chị cả này ăn cũng rất ngon miệng, không có chút gò bó gì, có thể nhìn ra được cuộc sống thường ngày của cô ấy không được tốt, nhìn trông có vẻ rất đói.

Còn Tô Tô thì chỉ lót bụng một chút, mặc dù lúc sáng cô chưa ăn, nhưng bây giờ cũng không thấy đói chút nào.

Hơn nữa mẹ Lận không mang quá nhiều những món giống nhau đến, chủ yếu là hai món thịt, một là khoai tây hầm với thịt gà và thịt thỏ, hai là lát thịt lợn xào với dưa chuột già.

Thịt này là do Tô Tô đưa tiên để mua, cho nên mẹ Lận tưởng cô đói mà mang rất nhiều thịt cho cô, sau đó là hai món chay.

Hôm qua cô đã ăn thịt thỏ rồi cho nên không muốn ăn nữa, cộng thêm người chị cả này ăn quá hào sảng, cô cảm giác mình có chút không vươn đũa ra được.

Mặc dù cô cũng không muốn làm tiểu thư quý tộc ra vẻ làm gì, nhưng cô thật sự không thể làm ra được tư thế giành đồ ăn với người khác.

Khi Lận Xuyên đi vào thấy vậy thì liền biết cô vợ của mình không có cách nào kiếm công điểm được, bởi vì cô như thế này, đợi đến lúc ăn cơm nồi lớn thì nhất định sẽ chịu thiệt, chỉ sợ là ngay cả canh cũng không húp được.

Nhưng mà anh cũng không thể nói chị mình được, bởi vì anh biết điều kiện gia đình họ không tốt, nhất định là chưa ăn sáng mà qua đây, đi đường xa như thế, quả thực là đói rồi.

"Có chuyện gì sao?" Tô Tô lên tiếng hỏi.

"Em ăn xong chưa, phải chúc rượu rồi."

"Ăn xong rồi." Tô Tô bỏ đũa xuống và xuống giường, sau đó đi với Lận Xuyên ra ngoài. Cô vừa đi ra bên ngoài thì bị nhét vào tay hai ly rượu nhỏ, sau đó được dẫn đến sân trước.

Chúc rượu này phải chúc khách nam trước, hai người họ chúc từng bàn này đến bàn khác, Lận Xuyên bình thường sẽ một bàn uống một ly.

Nhưng có hơi mười bàn đấy, cho nên Tô Tô có chút lo lắng, kéo nhẹ vạt áo của anh và nói: "Anh không sao chứ?"

"Không sao."

"Không ngờ anh còn có thể uống rượu được như vậy."

Trong sách không có nói nam xứng có thể uống được rượu như thế.

Lận Xuyên có ý chí sinh tôn rất mạnh, anh nói: "Tửu lượng của anh thấp, đây là ly nhỏ."

Quả thực là ly nhỏ, nhưng mà nếu là cô uống thì có thể uống say ngã ba bốn lần.

Nhưng mà người ta nói tửu lượng thấp thì thấp vậy, ly rượu này quả thực là nhỏ hơn so với bát lớn trên bàn.

Thời buổi này, người ta một khi uống rượu thì uống rất giỏi, đều dùng bát, chum, vại, hoặc là gáo, tóm lại là ít dùng ly hơn.

Tạm thời thì không sao cả, hy vọng đừng bị say bí tỉ hay gì đó.

Dẫu sao thì hôm nay cũng là tân hôn mà, vẫn nên giữ chút lý trí thì tốt hơn.

Rất rõ ràng, kể từ khi cô "chê" Lận Xuyên có thể uống được rượu thì anh không uống từng ly từng ly nữa, mà là rất khiêm tốn nói mình chỉ có thể uống nửa ly, bởi vì thấy hơi say rồi.

Kết quả chiến hữu của anh đả kích anh một cách vô tình, anh ta nói: "Say cái gì mà say, lúc trước chúng ta uống với nhau cả một đêm đấy, cậu giả vờ cái gì.." Sau đó chân của anh bị đá mạnh một cái.

Hơi đau nha.

Nhưng ngay sau đó chiến hữu liền im miệng, bây giờ anh ta hoàn toàn hiểu ra rồi, bạn của mình thì ra là sợ vợ.

Mới kết hôn mà đã nghe lời như vậy rồi, lúc trước nhớ có nghe người ta nói gì đấy, đàn ông miền Bắc mà để phụ nữ quản chặt thì có còn gọi là đàn ông không?

Xem ra, bây giờ anh đã không còn là đàn ông nữa rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 72: Làm nhục anh ta



Nhưng mà anh ta không nói, chuẩn bị đợi có thời gian lại chọc anh.

Nhưng mà nhìn người ta tìm vợ kìa, yểu điệu, xinh đẹp, đáng yêu, da trắng như tuyết, hơn nữa còn là người thành phố ăn cơm nhà nước, nếu như tùy quân đến quân đội thì người khác còn không ganh tị được sao.

Ai cũng nói đi lính tìm vợ tương đối khó khăn, nhưng lần này về nhà anh đã có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, đúng là lợi hại thật.

Thân là phù rể thì trong lúc ganh tị anh ta vẫn phải chặn rượu giúp cho người bạn của mình, dẫu sao thì tối nay người ta còn phải động phòng nữa đấy, bản thân không thể nhìn người anh em của mình có vợ mà không ôm được.

Không dễ gì mới chúc rượu khách nam xong, khách nữ bên kia thì đơn giản hơn nhiều.

Đợi chúc rượu xong thì Lận Xuyên bảo Tô Tô vào phòng nghỉ ngơi không cần ra ngoài nữa, tránh đến lúc đó bị người ta va chạm, dẫu sao thì lát nữa mọi người đều đi ra, việc khá là nhiều.

Tô Tô cứ như thế ngồi trong phòng, lúc không có øì làm thì cô lấy một cuốn sách ra xem.

Sách mà cô xem là phiên bản tiếng Anh của cuốn sách nổi tiếng thế giới Red and Black. Bởi vì lúc học đại học, tiếng Anh của cô không được tốt, cho nên ép buộc mình ngay cả đọc sách cũng phải đọc sách tiếng Anh. Vì chưa đọc xong nên cô mang đến đây, hôm nay vừa hay không có gì làm lấy ra xem.

Nhưng mà lúc lấy ra thì cô phát hiện bìa sách đã thay đổi rồi, không còn là cái bìa lúc cô mua nữa mà nó đã trở nên rất cổ điển, trông không có chút họa tiết nào.

Nhưng mà, nội dung bên trong thì không có thay đổi.

Thật ra cô không thích đọc sách lắm, nhưng căng thẳng, không còn cách nào khác mới lấy sách ra đọc.

Lần đầu kết hôn, cho dù bị ném trong phòng, nghĩ đến chuyện của lát nữa thì cô cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Bây giờ, cho dù đứng cùng với Lận Xuyên, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi.

Đây là tình huống gì vậy, có chút xa lạ, có chút sợ hãi.

Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra, đứa con của nhà dì cả đó vậy mà lại đi vào đây. Lúc nhìn thấy một mình Tô Tô ở trong phòng thì anh ta đóng cửa lại, sau đó cười nói:

"Cô đang đọc sách à, đọc sách gì thế? Tôi cũng học hết cấp ba, sách bình thường tôi đều xem qua."

Tô Tô cũng không để ý, lúc học đại học cô cũng học cùng với rất nhiều bạn học năm. Vì thế cô giơ cuốn sách lên và nói: "Đỏ và Đen."

"Nổi tiếng đấy, cuốn này quả thật tôi chưa xem qua, không biết đến lúc đó có thể đổi sách qua lại để đọc không?".

"Được thôi, tôi cũng không đem bao nhiêu sách đến."

Thời đại này không có ti vi, không có mạng internet, cho nên thật sự vô cùng nhàm chán, nếu như có sách có thể đổi để đọc thì đương nhiên là tốt rồi.

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Khang Kiến Quốc."

"Chào anh, tôi tên Tô Tô, chắc anh biết rồi."

Cái tên này nghe quen quen một cách khó hiểu, đúng rồi, người tên Khang Kiến Quốc này hình như trong sách có đòi gia sản với mẹ Lận sau khi cha Lận qua đời, nói con trai của bà ấy đều bất hiếu, sau này anh ta muốn phụng dưỡng dì hai.

Cho nên, mẹ Lận bị anh ta làm cho tức chết.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô không có tâm trạng tiếp đón anh ta nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng một cách rất rõ.

Nhưng mà đối phương dường như không hề cảm nhận được điều đó, anh ta còn tiến tới gần, lúc này Tô Tô mới cảm thấy anh ta hơi quá đáng rồi, vậy mà lại ngồi cùng hàng với cô rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 73: Tránh xa ra một chút



Cô chau mày nhích ra sang một bên, nhưng mà anh ta còn nhích tới một cái nữa, sau đó nói:

"Tôi đọc rất nhiều sách rồi, bình thường tôi rất thích xem những cuốn nổi tiếng, cuốn này của cô có khác gì so với những cuốn khác, cho tôi xem thử."

Động tác khá là thân mật đấy, giống như quen biết với cô rất lâu rồi vậy.

Thế này có phải tự nhiên quá rồi không?

Nhưng mà, đối phương thật sự cầm cuốn sách của cô lên và xem, sắc mặt của cô lập tức trở nên rất khó coi.

Và Tô Tô cũng nhìn ra được rồi, vẻ mặt này của anh ta hình như không hiểu tiếng Anh!

Là một người từ mẫu giáo đã học tiếng Anh, Tô Tô hoàn toàn không ngờ được một người tốt cấp ba lại kinh ngạc khi nhìn thấy cuốn sách tiếng Anh như vậy, cho nên đột nhiên cô cảm thấy niềm vui đến quá bất ngờ, cô cười nói:

"Thế nào, có phải sách cũng không tồi không?"

Cô không hề quan tâm đối phương ngượng ngùng cỡ nào.

"Phải, không tồi, bên ngoài tôi vẫn còn có việc, tôi ra ngoài trước đây." Anh ta nói xong thì đứng dậy bỏ đi một mạch, trong lòng lại có chút ý kiến đối với cô gái trẻ tuổi này.

Rõ ràng biết anh ta không hiểu ngoại ngữ mà còn nói cái gì mà đổi sách đọc, cô như vậy rõ ràng là cố ý làm nhục anh ta đấy.

Tô Tô cũng không có kêu anh ta lại, chỉ có điều nhìn dáng vẻ anh ta lúng túng trông cũng thú vị thật.

Dù sao thì cô cũng đã đến rồi, nữ chính cũng bị đuổi đi rồi, sau này cứ để cho gia đình họ Lận sống cuộc sống tốt, để bọn họ ganh tị, muốn đến làm tiền sao? Hừ, cô cũng không phải kẻ ngu ngốc hèn nhát gì.

Bây giờ cô cũng không còn tâm trạng gì để đọc sách nữa, nhưng cô lại không biết rằng Khang Kiến Quốc kia ra ngoài thì gặp con trai cậu cả, anh ta hừ lạnh một tiếng và nói:

"Nhìn dáng vẻ vui mừng đó của Lan Xuyên kìa, tôi cảm thấy người phụ nữ trong phòng không phải người tốt gì, còn biết lăng mạ người khác."

"Không phải ai cũng nói rất tốt sao."

"Tốt cái gì chứ, thấy tôi đi vào cố tình lấy cuốn sách ngoại ngữ gì đấy và ngồi ở đó giả vờ đọc, không phải chỉ là học hơn tôi mấy năm thôi sao, giỏi giả vờ thật. Sau này tôi không tiến tới gần nữa đâu, người như thế, chúng ta với không tới."

"Hả? Anh vào phòng tân nương của người ta làm gì?"

Mặc dù con trai cậu cả cũng có cảm giác yêu thích với cô dâu này của Lận Xuyên, dẫu sao thì cô xinh đẹp trẻ tuổi, đàn ông nào mà không thích, nhưng anh ta cũng chỉ xem cô như em dâu mà thôi, chỉ nói đùa cho vui chứ không có ý gì khác.

Nhưng mà, khi nghe thấy người anh này vậy mà lại đám vào phòng của người ta, có phải hơi quá đáng rồi không?"

Nhưng mà từ trước nay anh ta đều lạc quan, cũng không có nghĩ nhiều và càng không nói nhiều, anh ta chỉ nói:

"Thế sau này chúng ta tránh xa ra một chút."

"Này, cậu xem Lận Xuyên đi đâu thế, không phải là đi tìm vợ sắp cưới cũ đó chứ. Còn muốn bên trái ôm bên phải ấp, làm đàn ông làm như thế này cũng lợi hại thật."

"Hai người đang nói lung tung gi đấy?" Lận Hải đi qua liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Tôi sẽ nói với mẹ tôi đấy."

"Cậu nói cái gì chứ, nhóc con như cậu đứng lại cho tôi."

Khang Kiến Quốc cũng khá là sợ người dì hai này, cho nên muốn gọi Lận Hải lại, nhưng ai biết được cậu chạy nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy người đâu.

Còn Lận Xuyên bên kia không phải đi gặp vợ sắp cưới cũ gì, anh bị Lận Đông Hà gọi đi, lý do đương nhiên là vì Tân Duyệt Duyệt đó rôi.

Đến nơi không có người, Lận Đông Hà nói:

"Anh Lận Xuyên, thật ra sinh nhật của chúng ta cách nhau không xa, gọi anh một tiếng anh hoàn toàn là vì tôn kính anh hùng như anh. Nếu đã là một anh hùng, sao anh có thể hẹp hòi tính toán với con gái người ta, khiến cô ấy khó coi như thế."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 74: Cô là con gái



Anh ta vẫn còn muốn nói gì đó, dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, anh ta cảm thấy người anh em họ này của mình tuyệt đối không biết nói chuyện. Nhưng mà anh ta không ngờ đối phương lại nói:

"Rốt cuộc là ai khiến ai khó coi? Anh nghĩ sao, trong đám cưới của tôi, cô ta lại ở bên cạnh khóc lóc, ai không biết còn tưởng tôi ức h**p cô ta nữa đấy. Các người làm chuyện hư hỏng gì còn không rõ sao, đừng đến chỗ tôi mắng chửi."

Lần đầu tiên Lận Đông Hà nhìn thấy Lận Xuyên khó đối phó như vậy, anh ta bất giác chau mày nói:

"Cô ấy làm gì có khóc?"

"Anh xem mọi người đều mù chắc, có cần tôi tìm vài người đến làm chứng không? Tôi kết hôn, cô ta chạy đến đây vừa khóc vừa cười vừa gây rối, xem gia đình chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?

Tôi thì không sao, nhưng dám khiến vợ tôi chịu phải chút ấm ức nào thì không được. Các người liệu đó mà làm, nếu như còn có một lần nữa, đừng trách tôi làm ầm lên tới chỗ bí thư, để ông ấy xử lý, xem thử cô ta làm như thế có hợp tình hợp lý không."

Lận Xuyên liếc nhìn Lận Đông Hà một cái và cười giễu, nói:

"Vội vàng hấp tấp nịnh nọt, sinh viên đại học người ta có thể để ý đến người nhà quê như anh mới lạ, cẩn thận bị chơi một vố không còn gì cả. "

"Cậu, cô ấy không phải là loại người như thế." Lận Đông Hà đỏ mặt, ngoài ra anh ta còn phát hiện mình có chút nói không lại Lận Xuyên.

"Cô ta là loại người như thế nào, tôi rõ hơn anh.

Còn nữa, người phụ nữ đó của anh là con gái, thế vợ tôi không phải sao? Cô ấy nhỏ tuổi hơn người phụ nữ đó nhiều, tôi không muốn cô ấy bị các người giở trò đâu.

Đừng tưởng rằng tôi không có ở nhà thì các người có thể nghĩ cách chơi vợ tôi, cẩn thận tôi về đánh chết các người.

Đúng rồi, cái vật ghi âm kia tôi cũng mang đến quân đội, không cần nghĩ cách lấy lại đâu."

Quả thực lúc trước Lận Xuyên không có nói nhiều như vậy, nhưng hôm nay uống rượu vào, cái miệng này không đóng lại được.

Anh dạy dỗ cho Lận Đông Hà một trận thì đẩy anh ta sang một bên, sau đó bỏ tay vào túi quần và quay lại nhà sau.

Anh vừa vào thì Lận Hải chạy đến trước mặt anh tố cáo hai người anh họ kia, Lận Xuyên chau mày lại nói:

"Em đứng trông trước cửa, còn tiểu tử nào dám vào phòng chị dâu em thì em đánh cho anh."

"Hôm nay đánh được sao?" "Đánh người mà còn chọn ngày à?"

"Cũng, cũng đúng."

Sau đó Lận Hải liền chạy đến trước phòng Tô Tô canh cửa, đúng là có vài tiểu tử trong thôn muốn đến xem cô vợ nhỏ của người ta, nhưng đều đã bị Lận Hải đuổi chạy mất rồi.

Nhìn thấy khách khứa lần lượt quay về rồi, chỉ còn đám đàn ông ở sân trước còn đang uống rượu trò chuyện.

Nhà sau cơ bản đã dọn dẹp xong rồi, mẹ Lận tìm Lận Xuyên và nói:

"Tần Duyệt Duyệt đó đem vài quả trứng gà đến, mẹ bảo Lận Hải trả lại rồi, tiện thể mang cho cô ta bát đồ ăn, xem như là đáp lễ cô ta rồi. Gia đình chúng ta không ăn hời của cô ta cái gì, số tiền nhiều năm như vậy xem như cho chó ăn rồi."

"Manh đồ ăn gì? Trứng gà cũng cứ nhận đi, xem như con bỏ tiền ra mua."

"Thằng nhóc này..."

Mẹ Lận có chút bất lực, nhà họ Lận họ ở trong thôn này có hai hộ, người ta sợ bị lăng mạ, cho nên mấy chuyện tình người này bà ấy vẫn làm rất tốt. Bà ấy sợ người khác soi mói tìm lỗi sai, nhưng nghe con trai nói như thế, hình như gia đình mình cũng không có làm gì sai để người ta nói.

Thật ra Lận Xuyên đang nóng lòng về phòng, nhưng mà mấy bàn ghế này cũng phải dọn dẹp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back