Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
629,517
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczNLF7AICP-UgTL57pveq92AUH-4tQ9bOI5AtnS-uRHFl5JiOuJebK4FUVVC2IGfEIquUUCUi9qEeA-U6J5BVcymqY09tSiZNoLBXHdileCmYC66bFuTKfGMKCrsnxQnZiSbZedd6xpRQsb0moXwdu_R=w215-h322-s-no-gm

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Tác giả: Dạ Tử Vũ
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đột nhiên xuyên không một cách khó hiểu đến cuối những năm 1970, đồng thời còn bị ném vào núi.

May mắn thay, được một anh lính đẹp trai cứu thoát.

Mãi về sau cô mới biết được, anh lính kia hóa ra là nam xứng xui xẻo trong niên đại văn, bị nữ chính lợi dụng và lừa gạt bằng nhiều cách khác nhau, cuối cùng bị bỏ rơi với lý do thời đại mới không thích ép hôn.

Mẹ kiếp, anh lính tốt như vậy, sau này còn có phát triển như thế nữa, cô không lấy tôi lấy đấy nha.

Chỉ là, thời đại thiếu ăn thiếu mặc phải sống như thế nào chứ? Chậc, thì ra đồ đạc mang đến có tác dụng khác, lần này có thể dẫn cả nhà nam xứng sống cuộc sống ấm no đủ đầy, làm tức chết nữ chính.​
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 1: Lận Xuyên 1



Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong.

Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm.

Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc.

Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát.

Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ.

Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh.

Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng gầm của dã thú vang lên khiếp người.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ ảo, trời sắp tối rồi.

Nếu người tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm, đồng chí Tiểu Tô vốn là một cô gái mỏng manh hay khóc, nhưng bây giờ cô cũng không thể không hít mũi, kiên trì bò dậy muốn gọi điện thoại kêu người đến cứu.

Vẫn may, chiếc ba lô cực lớn đó của cô cũng văng ra ngoài theo cô, điện thoại ở trong túi bên của ba lô.

Cô nhẫn nhịn cơn đau ở chân, đi đến chiếc ba lô lớn đó, đợi đến khi mò ra được điện thoại thì cô lại phát hiện không có tín hiệu, ông trời muốn tuyệt đường sống của cô à.

Tô Tô vừa sốt ruột thì rơi vài giọt nước mắt thật, cô nói: “Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, sau này sẽ không bao giờ ngồi xe khách nữa đâu.”

Nhưng mà bây giờ ăn năn hối hận cũng không có ích gì, cô chỉ có thể kéo ba lô, cầm điện thoại đi tìm tín hiệu.

Bởi vì chân đau lưng đau, cô chưa đi được bao lâu thì lại ngã. Điện thoại trong tay không biết thế nào cũng rớt mất, tìm thế nào cũng tìm không ra.

Đây là hào quang xui xẻo bủa vây quanh người nhỉ?

Tô Tô không thể kiên trì được nữa, ngồi trên chiếc ba lô to tướng, gục đầu vào lòng khóc thầm, cô không dám khóc to, lỡ như dã thú nghe thấy tìm đến thì phải làm sao?

Nghĩ cái gì thì cái đó đến, bỗng nhiên có âm thanh xào xạc gì đấy truyền đến. Cô giật mình một cái, lùi ra sau một bước: “Ai đó?” Giọng nói cô run rẩy, dáng vẻ như sắp la hét lên vậy.

Nhưng cô suy nghĩ lại: Nếu như là người thì mình còn có thể được cứu, không cần phải di chuyển lung tung trong tình trạng mất phương hướng như thế này, vì thế trong lòng cô liền nảy lên một tia hy vọng, cô hỏi một tiếng: “Là, là người sao?”

“Ừm.”

Theo tiếng nói đó là một bóng người màu xanh lá vụt ra khỏi bãi cỏ, chiều cao của anh khoảng trên dưới một mét tám, chắc là đang mặc một bộ quân phục nhỉ, nhưng nó phải là một phong cách cổ điển.

Với chiếc túi màu xanh lá cây quân đội và một chai nước quân dụng trên lưng, nhìn như thế nào cũng trông giống như đang đóng phim truyền hình hoặc cố tình ăn mặc như cosplay vậy.

Tô Tô nghĩ, có thể cô gặp phải đoàn làm phim quay phim niên đại ở đây rồi nhỉ?

Nhưng nhìn lại khuôn mặt, cô cảm thấy đây nhất định là một nam chính, bởi vì quá đẹp trai.

Hơn nữa còn không giống với một vài tiểu thịt tươi bây giờ, ngoài trừ eo thon thì là trắng nõn, còn đẹp hơn cả phụ nữ. Nhưng người đàn ông trước mặt này có vóc dáng cường tráng, ánh mắt tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng ở nơi đó, cảm giác áp chế tự nhiên cuồn cuộn đến, khiến người ta chột dạ không thể nhìn thẳng.

Lúc này Tô Tô đang nóng lòng muốn được cứu, nhìn thấy người thì cầu cứu trước quan trọng hơn.

“Dọa chết mất tôi, vừa nãy tôi mới bị ngã từ xe khách xuống, sau đó hình như chân bị thương rồi, cũng không có cách nào đi xa được. Anh có thể gọi người giúp tôi không, hoặc là tìm một nơi có tín hiệu để tôi gọi điện thoại cầu cứu được không?” Cô dám thề rằng bản thân cô từ trước nay chưa bao giờ khách sáo như vậy, chỉ mong người đàn ông trông có vẻ chính nghĩa ở trước mặt này có thể giúp mình thoát được nạn này.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 2: Lận Xuyên 2



Nhưng mà cô lại thấy người đàn ông đó quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó chau mày nói: “Đồng chí, trời sắp tối rồi, ở trong núi này chắc sẽ không có người đi lại. Hơn nữa là, nếu gọi điện thoại thì phải lên thị trấn, ra khỏi núi này thì vẫn còn đoạn đường vài dặm nữa, nếu như cô bị thương rồi thì chắc không đi đến đó được đâu.”

Tô Tô vừa nghe đến đây thì cạn lời không biết nói gì, không phải cả nước đã có mạng, có điện hết rồi hay sao, sao gọi điện thoại còn phải lên thị trấn, cái nơi này phải nghèo biết bao chứ.

“Thế thì phải làm sao đây?” Cả người cô đều đau nhức, sau đó lại nghe thấy muốn gọi điện thoại thì phải lên thị trấn xa xôi đó thì cô tuyệt vọng thật sự.

“Nếu như cô có thể tin tôi, chi bằng đi theo tôi về nhà tôi đi, ở ngay thôn núi nhỏ trước mắt.” Nam chính cosplay niên đại đột nhiên mở lời.

Thôn núi nhỏ?

Có chút quen tai nha.

“Tôi…” Mặc dù người thì đẹp trai và còn mặc quân phục, nhưng rốt cuộc có phải quân nhân thật sự hay không. Ở một nơi xa lạ như thế này, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Cái đầu của Tô Tô không ngừng suy nghĩ, nhưng nhìn đối phương vô cùng nhẫn nại chờ đợi, trông cũng không giống kẻ xấu gì, cộng thêm cô ở trong núi, không chừng cũng bị dã thú ăn thịt, còn không bằng tìm một nơi ẩn náu, biết đâu họ có thể đưa mình đến thôn làng cần xóa đói giảm nghèo đó.

Nghĩ đến đây, cô gật nhẹ đầu, nói: “Thế, làm phiền anh rồi.”

Người đàn ông thanh niên đó nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước, tựa như là muốn dẫn đường cho cô.

Tô Tô đưa tay xách ba lô của mình lên và đi theo, ai ngờ con đường này không dễ đi chút nào, mới đi được vài bước thì bị cỏ quấn vào cổ chân. Cô ra sức gỡ ra nhưng gỡ không được, và cũng vì động đến vết thương nên cô xoa suýt vài tiếng rồi không dám động đậy nữa.

“Đồng chí, cô như thế này không ổn. Chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối, nếu không đám sói xuất hiện thì không đi được nữa đâu.”

“Cái gì?” Còn có sói?

“Sói.”

“Thế, chân tôi đau đi không nổi.” Tô Tô cảm thấy người đàn ông trước mặt này, mặc dù trông vô cùng có chính nghĩa, nhưng lại không biết dỗ dành con gái chút nào, cô sắp bị dọa đến phát khóc rồi, nhưng anh vẫn chau mày đứng ở đó.

“Tôi cõng cô.” Dường như là đưa ra quyết định rất lớn vậy, đối phương suy nghĩ một lúc mới nói.

“Ờ, tôi nặng lắm đấy.” Hơn năm mươi ký đấy, mặc dù là không quá mập, nhưng cũng không ốm đâu.

“Lên đi.”

Người đàn ông hình như có chút mất kiên nhẫn.

“Ồ, thế hành lý.”

“Tôi xách.”

“Có được không?”

Mặc dù anh trông cũng khá cường tráng, nhưng hành lý của cô cũng khá nặng đấy.

Nhưng mà, rất nhanh cô đã bị vả mặt rồi. Bởi vì đối phương cõng cô trên lưng một cách rất nhẹ nhàng, còn thuận tay xách ba lô lớn lên và đi, trông không có chút mất sức nào cả.

Thế này cũng mạnh quá rồi nhỉ, kiểu sức mạnh bùng phát của bạn trai.

Tô Tô cảm động sắp phát khóc rồi, mặc dù con người anh trông vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng mà không biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục trước sức mạnh và sự ngay thẳng như thế này rồi. Cũng không biết anh có chịu kết bạn không, sau này mình ở bên này, không chừng cũng có thể gặp lại.

Vì thế cô cẩn thận nói: “Tôi tên Tô Tô, anh thì sao?”

“Lận Xuyên.”

???

Cái tên cũng có hơi quen nha, chỉ là nhất thời cô không biết là mình đã nghe ở đâu.

Cô im lặng một lát, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên phát sáng lên: “Thôn của các anh có phải có một đại đội trưởng tên là Lận Đông Hà không?”

“Phải.”

Không không, nhất định là trùng tên thôi nhỉ?

Cô nhớ lúc trên xe khách mình có xem một cuốn sách niên đại, trong đó có những cái tên thôn núi nhỏ, Lận Xuyên, Lận Đông Hà này.

Không lẽ……

“Thế, thế thôn của các anh, có phải có một thanh niên tri thức tên là Tần Duyệt Duyệt không?”

“Phải.” Đối phương trả lời một cách lưu loát, giọng điệu nghe có vẻ có chút nghi hoặc.

“Không, không phải chứ…” Thì ra bản thân không phải bị rơi xuống núi mà là thật sự xuyên không đến niên đại rồi, trên đời này còn có chuyện kỳ ảo như vậy sao?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 3: Nhân Vật Trong Sách 1



Bị thương, cộng thêm sợ hãi, rồi cộng thêm sự chấn động của việc xuyên niên đại khiến Tô Tô không chịu đựng nổi, trước mắt cô tối sầm lại và rồi cô ngất đi.

Lận Xuyên cảm giác được cái đầu nhỏ của đối phương gục xuống vai mình, năm nay anh hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nữ đồng chí như vậy.

Nhưng mà anh cũng không nảy sinh tâm tư khác gì, có thời gian đó còn không bằng mau chóng xuống núi.

Hôm nay vì để về nhà sớm mà đi đường tắt, nhưng mà sự nguy hiểm trong rừng núi cũng chỉ có người trong núi mới hiểu.

Đến tối rồi, không chỉ có sói còn có gấu, nếu như gặp phải thì cho dù anh muốn đi ra ngoài cũng hơi khó, huống hồ trên lưng còn đang cõng một cô gái trông có vẻ yểu điệu.

Nhưng mà Lận Xuyên là lính mũi nhọn của cả khu, cho dù cõng một người, xách một ba lô lớn, nhưng anh cũng có thể bước đi như bay, chớp mắt đã đến rìa núi.

Mặc dù anh cõng nữ đồng chí này là đang cứu người, nhưng vì nghĩ đến vấn đề danh tiếng của hai người, anh vẫn phải quan sát tình hình trong thôn một chút, đợi đến khi phát hiện không có người mới bước vào ngôi nhà gần rìa núi.

Nhà họ Lận là người ngoại tỉnh, lúc trước vì ở quê xảy ra nạn lụt nên họ mới chuyển đến thôn núi nhỏ. Họ cũng không có địa vị gì trong làng, nhưng cũng không bị bài xích, chỉ là gia đình anh tương đối nghèo vì dân số đông.

Lận Xuyên bước vào nhà một cách âm thầm lặng lẽ, làm người nhà họ Lận giật mình, sau đó họ kinh ngạc nhìn Lận Xuyên đặt một cô gái xuống giường, cô gái này mặc một bộ đồ màu đỏ, xem ra là áo bông, đồng thời anh còn đặt một cái ba lô thật lớn xuống nữa.

“Thế, thế này là như thế nào vậy?” Mẹ Xuyên vừa châm đèn dầu vừa hỏi.

Sau khi con trai đi lính thì rất ít khi về nhà, năm nay đây là lần đầu tiên con trai về nhà, sao lại còn cõng một cô con dâu về rồi? Mặc dù con trai đã đính hôn, nhưng nói thật lòng, bà ấy không hài lòng lắm về cô gái đó, nếu như anh có thể tự động cõng một cô con dâu về thì cũng không tồi.

Vừa nghĩ đến đây thì bà ấy lập tức vui vẻ, đưa tay ra vỗ vai con trai một cái, cười nói: “Được đấy, lần này biết cõng con dâu về nhà rồi?”

Bên ngoài cửa có một, hai, ba cái đầu thò vào, sau đó cậu con trai thứ hai mười bảy tuổi nói: “Mẹ, đây là chị dâu sao?”

Lận Xuyên xoa xoa đầu nói: “Chị dâu cái gì, anh đính hôn rồi, đi về ngủ hết cho anh đi.”

Lận Hải khá sợ người anh cả này, vội vàng dẫn mấy em đi ngủ.

Cha Lận chau mày hỏi: “Không phải vợ con thì sao con lại cõng về đây?”

“Con nhặt được trên núi.” Lận Xuyên nói với mẹ của mình: “Hình như chân cô ấy bị thương rồi, mẹ xem thử cho cô ấy đi.”

“Được.” Người nhà họ Lận đều lương thiện, nghe nói là nhặt trên núi về thì biết có thể người ta gặp chuyện gì khó khăn rồi. Nếu như đã khó khăn thì phải giúp đỡ chứ, con trai làm không sai.

Vì thế mẹ Lận lập tức lấy ít nước ấm, sau đó tháo đôi giày trông có vẻ vô cùng giữ ấm của cô gái đang nằm trên giường, bà ấy thấy mà không khỏi cẩn thận đặt nó sang một bên và chậc chậc nói: “Bên trong đôi giày này có lông đấy, nhất định đáng tiền.” Sau đó phát hiện chiếc quần bông này sao còn bó sát thân thế, bên trong cũng là lông, hơn nữa còn có độ co giãn, vừa vuốt là lên.

“Ôi chao cô gái này sao lại trắng thế, da còn non hơn Tiểu Tứ Nhi nhà chúng ta nữa.” Mẹ Lận nói.

Vốn dĩ Lận Xuyên khá nghi ngờ thân phận của cô gái này, nhưng nghe mẹ nói như thế thì cũng vô thức lướt nhìn đôi chân nhỏ đó, trắng thật. Không đúng, mình đang nghĩ gì thế chứ. Anh điều chỉnh lại thái độ, sau đó kéo cái ba lô lớn đó về phía mình.

Cha Lận nói: “Con làm gì đấy? Đồ đạc của con gái nhà người ta con cũng xem à?”

“Con là quân nhân, bộ đồ này của cô ấy rất khiến người ta nghi ngờ về lai lịch, cộng thêm lúc trước cô ấy nói đến tín hiệu, con nghi ngờ…” Anh không nói tiếp nữa, nhưng động tác không dừng lại.

Cha Lận không nói gì nữa, quốc gia loạn lạc vừa mới được dẹp yên, quả thực quản lý khá nghiêm ngặt, cộng thêm con trai ít nhiều gì cũng là tiểu đoàn trưởng trong quân đội, cho nên chuyện mà anh quyết định, nhất định có lý của anh.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 4: Nhân Vật Trong Sách 2



Nhưng mà, xem đồ đạc của con gái người ta, ông ấy có chút không quen, nên châm điếu thuốc ngồi ở bên hút, cũng không đi xem cái rương trên giường.

“Tôi thấy hai cha con ông nghĩ nhiều rồi, một cô gái nhỏ nhắn thế này thì có thể làm ra chuyện gì được? May mà vết thương cũng không nặng lắm, ông nó, ông đi lấy thuốc dán mà năm ngoái tôi dùng lúc bị thương để dán cho cô gái này đi.”

“Được.”

Cha Lận đi rồi, còn Lận Xuyên bên kia thì không hề nhìn thấy đồ đạc đặc vụ của địch như anh nghĩ, mà tìm được một xấp túi hồ sơ, mở ra xem thì liền hiểu đại khái được thân phận của cô gái này, sau đó anh thở phào một hơi đóng cái rương lại.

Mẹ Lận nói: “Sao rồi, không khả nghi nữa?”

“Đúng.” Lận Xuyên cũng không nói nhiều, nhưng vẫn âm thầm liếc nhìn cô gái trên giường, không khả nghi, nhưng mà lại là một sinh viên đại học hiếm thấy, đúng là có chút lợi hại rồi.

Chỉ là, có thể xin đến một nơi khỉ ho cò gáy như bọn họ thì cô gái này cũng thật sự rất đặc biệt.

Nghĩ đến đây thì anh quay người ra ngoài lấy củi, nấu ít cháo ngô, anh ăn hay không ăn, không quan trọng, đồng chí sinh viên đại học người ta tỉnh dậy thì cũng phải có chút gì đó ăn.

Cha Lận với mẹ Lận cũng không làm gì được đứa con trai không thích nói chuyện này của họ, họ chỉ có thể xử lý vết thương cho cô gái này, sau đó tìm cho cô một cái chăn đắp lên, rồi bàn bạc nên làm thế nào.

Nhìn thấy trời đã tối rồi, bây giờ đi tìm đại đội trưởng sắp xếp thì sợ không thể được, chỉ có thể để người ở lại chỗ bọn họ. Vẫn may phòng của cô con gái nuôi đã gả đi của họ vẫn còn giữ ở đó, đợi người tỉnh lại, dọn dẹp một lát, ở tạm một đêm thì vẫn được.

Họ đang suy nghĩ thì cô gái trên giường mơ hồ tỉnh lại.

Bây giờ Tô Tô đã xác nhận mình đã xuyên không đến văn niên đại rồi, hơn nữa còn được nam xứng si tình trong sách cứu giúp.

Nam xứng sinh tình Lận Xuyên là một quân nhân chính hiệu, không phải là đóng phim hay là cosplay như cô nghĩ. Nhưng mà, ở trong sách anh thật sự bị chơi rất thảm.

Mười năm trước, nhà anh có hôn ước với nhà nữ chính, còn nữ chính thì lúc lên rừng xuống nông thôn có xin đến đây, mục đích chính là muốn có được sự chăm sóc từ gia đình họ.

Người nhà họ Lận cũng thành thật, mặc dù để cô ta ở nhà thanh niên tri thức để tránh hiềm nghi, nhưng cũng không ít lần giúp cô ta làm việc. Nữ chính thi đậu đại học, trở thành sinh viên đại học duy nhất sau một năm đến đây, nhà họ Lận cũng vì thế là cảm thấy rất tự hào.

Nhưng nhà mẹ nữ chính trọng nam khinh nữ, hoàn toàn không chu cấp tiền cho cô ta đi học đại học, cho nên tất cả chi phí của cô ta đều do nam xứng trả.

Kết quả sau đó, nữ chính lại lén lút yêu đương với nam chính, cũng chính là đại đội trưởng Lận Đông Hà ở trong thôn. Mặc dù bây giờ nam chính này vẫn còn làm đại đội trưởng trong thôn, nhưng thực tế, anh ta là con trai của thủ trưởng một đội quân nào đó, lúc chiến đấu đã để ở thôn và nhờ nhà họ Lận nuôi nấng giúp, rất nhanh sẽ quay về thành phố sống.

Còn về nam xứng Lận Xuyên, cực khổ chu cấp cho nữ chính học xong đại học, lại bị đối phương ruồng bỏ rất thảm với lý do yêu đương là tự do, họ là thanh niên của thời đại mới, không thể bị quan niệm cũ trói buộc được. Đồng thời vì lớn tuổi rồi, không tìm được cô gái nào tốt, cuối cùng tìm một cô góa phụ kết hôn.

Góa phụ đó còn là người không an phận, khi nữ chính về làng khoe mẽ thì cô ta bị bắt quả tang gian tình với người khác, sau đó lại bị cặp nam nữ chính ép chết. Điều này khiến cho nhà họ Lận bị dân làng coi thường, hai cụ già không chịu nổi đả kích lần lượt qua đời, sau đó những người khác bỏ đi tán loạn, một gia đình yên ổn, cứ thế mà tan nát.

Còn về Lận Xuyên khốn khổ, mặc dù sự nghiệp suôn sẻ, nhưng cả đời không lấy vợ nữa, cứ bị nữ chính gọi ra giúp đỡ, còn cố muốn nhận Lận Xuyên làm anh trai, giúp cô ta giải quyết một số chuyện.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 5: Chiếc Ba Lô Thần Kỳ 1



Lúc đọc sách cảm thấy không có gì, dù sao thì nam xứng cũng là bàn đạp trong con đường tình cảm của nam nữ chính.

Hơn nữa cả ngày anh không có ở nhà, không có cảm giác tồn tại gì cả, vì thế tự nhiên mà sẽ muốn xem nữ chính và nam chính phát cẩu lương, không để ý đến anh, gần như quên mất Lận Xuyên, nhân vật nam xứng có cũng được, không cũng chẳng sao này.

Nhưng bây giờ, người cứu cô là nam xứng, bất giác mà cô có chút thiên vị rồi.

Thật ra cô đã tỉnh lại hơn một phút rồi, nằm nghe nam xứng nấu cháo cho mình, còn cha mẹ của anh thì đang dọn dẹp phòng để cho cô lại ở đây, bất giác cô thấy rất cảm động.

Mặc dù không biết tại sao mình lại xuyên không vào sách, nhưng có người có thể giúp người khi gặp nạn thì thật sự làm cho cô cảm nhận được một tia ấm áp.

Vì thế lúc mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh của gia đình này, cô bất giác âm thầm hít một hơi lạnh, thật sự rất là nghèo đấy.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một dãy cửa sổ nhỏ có khung, có một số bằng kính, một số thì được dán bằng giấy da bò, và một chút gió tạo ra âm thanh vù vù. Sau đó là hai cái tủ sơn son đỏ dưới cửa sổ, cũng không biết được bao nhiêu năm rồi, cơ bản chỉ còn lại một ít chỗ còn sơn đỏ, mặt tủ còn bị nứt ở giữa, nhưng vẫn đang dùng tạm.

Trên tủ có một nửa cái gương, khung gương cũng bị hỏng rồi, chỉ là dựng ở đó rất nguy hiểm, nếu chạm vào thì có thể bị ngã liền.

Ngoài ra, còn có hai chiếc bình lớn tráng men, đều là đồ nửa mới nửa cũ, nhìn có hơi hướng lịch sử.

Đây chắc là một ngôi nhà xây bằng gạch mộc, bề mặt tường cũng toàn là bùn, nên nếu ho nhẹ một cái, nó có thể sẽ phủ đầy bụi bẩn lên mặt.

Chiếc giường rất thấp, cô nằm nghiêng về phía đông, phía đối diện có một đống chăn bông, hình như chỉ có hai ba chiếc giường.

Chiếc chăn cô đắp trên người toàn là những vết vá, cô cũng không dám động đậy vì sợ chúng sẽ bị xé toạc ra.

Cũng may, hơi nóng dưới mông khiến trái tim lạnh lẽo của cô ấm áp hơn một chút.

Tiếp theo, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi đối diện với cô, dùng bàn tay trông có vẻ già nua hơn so với tuổi thực tế để sờ vào trán cô và dịu dàng nói: “Cháu gái, cháu bị làm sao vậy?” Nhìn đôi mắt trong veo đang nhìn tới nhìn lui, dường như sắp khóc rồi vậy.

Mẹ Lận chưa từng sinh con gái, nhìn cô gái khiến người ta yêu mến này thì không kìm được mà thương xót.

“Cháu, cháu ở đâu thế?” Bình tĩnh, dù sao cũng không về được nữa, đầu tiên……

Đầu óc cô trống rỗng, cũng không biết đầu tiên nên làm gì, cô chỉ níu góc chăn, co người ở đó có chút hoang mang.

Lúc này nam xứng cứu cô đi vào, có lẽ là hiệu ứng vịt con, nhìn thấy anh thì cô lập tức khóc òa lên. Sau đó bò lại kéo anh nói: “Anh là Lận Xuyên?”

(Hiệu ứng vịt con 雏鸟情结: Dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo, và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai.)

“Ừm.”

Lận Xuyên chau mày khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nắm lấy mình, nhưng nghĩ đến nữ đồng chí này có lẽ là hoảng sợ quá mức nên cũng không lên tiếng trách móc gì.

Tiêu rồi, cô thật sự xuyên sách rồi. Sau khi xác nhận một lần nữa, cô ỉu xìu ngồi xuống giường, thật sự rất muốn nhảy xuống núi một lần nữa.

Nhưng mà Lận Xuyên lại đi đến chỗ ba lô và nói: “Tôi là Lận Xuyên, đi nghĩa vụ quân sự ở quân khu XX tỉnh XX, bởi vì muốn xác nhận thân phận của cô cho nên mới mở ba lô của cô, có được không?”

Tô Tô được mẹ Lận ở một bên kéo chăn lên đắp cho rồi vỗ vỗ tay an ủi nên đỡ được một chút, sau đó cô gật gật đầu, rồi nghĩ đến chứng minh nhân dân cùng với một vài đồ đạc của mình đều là những thứ đồ của rất nhiều năm sau, như thế thật sự có được không?

Cô hoảng loạn liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy anh cầm một túi hồ sơ, bên trên có viết tên của cô.

Nét bút quả thực là của cô, nhưng chiếc túi cô dùng để đựng những thứ đó rõ ràng là một chiếc túi rất đẹp, làm sao lại trở thành túi đựng hồ sơ?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 6: Chiếc Ba Lô Thần Kỳ 2



Lúc này chỉ thấy Lận Xuyên mở túi hồ sơ và lấy một tờ giấy trong đó ra: “Tô Tô, mười tám tuổi, tốt nghiệp Đại học Sư phạm tỉnh XX, năm nay mới tốt nghiệp?”

Tuổi tác không đúng, nhưng trường tốt nghiệp thì cũng tương tự. Cô không dám nói gì, vì thế chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó Lận Xuyên lại mở ra một bức thư giới thiệu: “Tổ chức sắp xếp cô đến thôn núi nhỏ chúng tôi để xóa nạn mù chữ, thời gian một năm đúng không?”

Hửm?

“Tôi có thể xem thử không?” Mình không có tham gia lớp xóa nạn mù chữ gì mà, còn đến thôn núi nhỏ xóa nạn mù chữ?

Nhưng mà đợi khi cô cầm bức thư xem thì đúng là có thư giới thiệu như vậy, hơn nữa còn giải thích rõ ràng thân phận và mọi thứ liên quan đến cô. Chuyện này là như thế nào, không chỉ xuyên sách mà còn mang theo thân phận đến? Có chuyện thần kỳ như vậy sao.

Đang suy nghĩ thì Lận Xuyên lại lấy ra giấy chứng nhận cô nhi, sổ lương thực, sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, thậm chí ngay cả chứng nhận thu nhập cũng có, thế này cũng đầy đủ quá rồi nhỉ.

Tóm lại, cô ở đây đúng là không phải không hộ khẩu.

“Ôi chao, còn là một sinh viên đại học nữa, thôn của chúng ta vẫn chưa có sinh viên đại học đấy.” Mẹ Lận nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thích, chỉ là đầu tóc này sao còn có tóc uốn vậy, lúc nãy cô nằm nên không chú ý, giờ ngồi dậy mới phát hiện mái tóc dài, uốn phía dưới đuôi, nhìn trông rất đẹp và có phong cách.

Sau khi mơ hồ tiếp nhận những câu hỏi chất vấn của Lận Xuyên, cô đã được xác định là nữ sinh viên đại học đến thôn núi nhỏ báo danh xóa nạn mù chữ. Hơn nữa thành tích học tập của cô rất tốt, còn biết một ngoại ngữ, từng làm dịch thuật.

“Hôm nay muộn rồi, cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi đến thôn báo danh vậy.” Lận Xuyên bỏ lại đồ đạc vào trong túi hồ sơ, cảm giác cô gái này đúng là lợi hại thật, tuổi còn nhỏ mà đã có học lực và trải nghiệm tốt như vậy rồi, nhất định là đã trải qua sự nỗ lực rất lớn, vì dù sao thì lúc trước cô là một cô nhi.

Tô Tô mồ côi chỉ có thể gượng ép thừa nhận thân phận này, nếu không cô có thể bị nam xứng bắt đi thẩm vấn cũng không chừng đấy. Cô khẽ sờ vào đầu mình, đúng là đau đầu thật…

A!

Sao phía sau đầu lại thấy hơi đau thế này.

Cô đưa tay ra, phát hiện ở đó có dính chút máu.

Mẹ Lận cũng vội vàng đứng dậy khỏi giường, đi ra sau lưng cô, mở mũ trên đầu cô vén tóc ra, nói: “Cái lỗ to thật đấy, bảo sao cháu lại mơ mơ hồ hồ thế chứ, có phải va vào đầu rồi không?”

Không, cô không mơ hồ, đây chắc là cái cớ mà xuyên không tìm cho cô chăng?

“Cháu gái à, cháu biết cháu ngã xuống núi như thế nào không? Còn nhớ chuyện gì không?” Mẹ Lận đi đến trước mặt cô và hỏi.

“Nhớ, nhỉ?” Cô không dám xác định.

“Cô nhớ là ngồi xe gì ngã xuống đấy?” Lận Xuyên nhớ lúc trước cô có nói là xe khách, nhưng mà thôn của họ hoàn toàn không có thông xe khách, những thôn xung quanh cũng không có.

Tô Tô lập tức nhớ lại trong sách nói cái thôn núi nhỏ này rất nghèo, cho nên hoàn toàn không thông xe khách được, xe này phải đợi đến khi nữ chính thi đậu đại học mới có.

Cho nên bình thường người dân đều đi bằng xe lừa hoặc xe ngựa, xe bò thì quá chậm, ra ngoài lạnh cóng chết mất, nên bình thường không dùng đến.

“Hình như là xe ngựa.” Cô vô thức trả lời một câu.

“Được rồi bà nó, bà đừng hỏi nữa, để người ta ăn chút rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai tìm Đông Hà qua hỏi thử làm thế nào.” Cha Lận nói xong thì chuyện này cứ giải quyết như thế.

Còn Lận Xuyên cũng đặt một cái bàn nhỏ xuống, bưng lên cho cô một bát cháo.

Quả thực Tô Tô có chút đói rồi, vì thế cô cùng ăn cháo với Lận Xuyên. Sau đó cô được sắp xếp đến một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi, chiếc giường bên trong đủ cho hai người ngủ, nhưng cũng may, vẫn khá ấm áp.

“Cảm ơn.” Bây giờ cô vẫn còn hơi hoang mang, nên rất khách sáo cảm ơn Lận Xuyên một tiếng.

Đối phương chỉ là gật đầu rồi rời đi, nhưng mà rất nhanh anh lại xách chiếc ba lô lớn của cô vào và nói: “Nếu như cảm thấy đầu có gì không ổn thì cô cứ nói.”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 7: Lấy Chồng Sinh Con Ở Đây



“Ừm.” Nghiêm túc thật đấy, rõ ràng chỉ có hơn hai mươi tuổi, trạc tuổi với mình, tại sao lại nhìn giống như một ông cụ non thế. Nhưng con người anh lương thiện, nếu không thì cũng sẽ không cứu cô rồi.

Quả thực là cô cũng mệt rồi, mặc dù muốn kiểm tra thử chiếc ba lô vì cô cứ cảm thấy nó cũng có thay đổi kỳ lạ, nhưng không có đèn cũng không có đèn pin nên đành thôi.

Cô nằm trên giường trằn trọc trăn trở cả buổi mới ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau bị đánh thức bởi âm thanh của tiếng đốt lửa củi. Đầu óc cô chợt nhớ lại chuyện mình đã xuyên đến niên đại nên vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh, nhưng rốt cuộc vẫn không quay lại được.

Căn gác ấm nhỏ này rất tối chỉ có một ô cửa sổ nhỏ nên cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, thì ra mới năm giờ sáng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ dậy sớm như vậy.

Mặc áo lông vũ vào, cô cẩn thận đi ra ngoài. Nhìn thấy mẹ Lận đang đốt lửa trong phòng bếp, cô có chút ngại ngùng gọi một tiếng: “Cháu chào bác gái.”

“Sao rồi, cháu ngủ ngon không, đầu còn đau không?”

“Không đau nữa ạ.”

Đang nói chuyện thì nam xứng Lận Xuyên đi vào, anh xách một cái thùng gỗ trông rất cũ, bên trong là một thùng nước. Cô vội vàng nhường đường, cảm giác mình hoàn toàn không hợp với chỗ này.

“Nếu như cháu vẫn chưa khỏe thì vào phòng nghỉ đi, lát nữa ra ăn cơm.”

“Vâng.” Cô chỉ trả lời và không nhúc nhích, đợi Lận Xuyên đi ra rồi cô mới nhỏ tiếng hỏi mẹ Lận phòng vệ sinh ở đâu.

Mẹ Lận dẫn cô đi giải quyết, sau đó về lại thì phát hiện Lận Xuyên đặt một chậu nước ở bên tường lửa và nói: “Rửa mặt.”

“Cảm, ơn.” Cái mặt này sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Nếu không phải đọc qua sách rồi thì cô thật sự sẽ nghi ngờ cái tên Lận Xuyên này không hề hoan nghênh mình. Nhưng trong sách có viết, anh là một người ngoài lạnh trong nóng, nếu không thì cũng sẽ không cõng cô từ trên núi về đây.

Rửa mặt xong, sau đó cô cùng với người nhà họ Lận ăn bữa sáng. Lại là kiểu cháo ngô mà hôm qua cô ăn, cùng với ít dưa chua, cô cũng không có khẩu vị gì nên không ăn nhiều.

Nhưng mà buổi sáng cả nhà họ Lận đều phải đến đại đội làm việc kiếm công điểm, mọi việc đều phải đợi đến tối, khi đại đội trưởng Lận Đông Hà có thời gian rồi qua nói chuyện.

Còn về phần cô thì bị bỏ mặc một mình ở nhà họ Lận.

Không cảm thấy không tự tại mà ngược lại cô thở phào nhẹ nhõm, một mình cô đến căn gác nhỏ, mở chiếc ba lô của mình ra, phát hiện chiếc ba lô đúng là có sự thay đổi. Đầu tiên, cô mang theo hai chiếc áo khoác và ba chiếc áo len, quần tây, kiểu dáng hầu hết vẫn như trước, nhưng màu sắc có chút thay đổi, có vẻ là kiểu màu sắc không quá bắt mắt trong thời đại này.

Sau đó là ba bộ quần áo mùa xuân cũng như thế, nhưng kiểu dáng vẫn rất hợp thời trang ở đây. Rồi đến quần áo lót, vì biết mình sẽ đi một năm nên cô đã mang theo năm sáu bộ để thay và giặt, kiểu dáng và màu sắc dường như không thay đổi chút nào.

Thứ Tô Tô quan tâm nhất hiện tại là cái ví tiền, là thứ mà một người khi đi ra ngoài không thể thiếu được, nếu vẫn là số tiền ban đầu thì có lẽ cô khóc ròng mất. Nhưng khi lấy chiếc ví giấu bên trong và mở ra, cả người cô choáng váng, vì chiếc ví lúc đầu không có bao nhiêu tờ tiền cho mấy, bây giờ rất căng phồng, ngay khi mở ra là một lượng lớn các tờ tiền nhỏ rơi ra.

Đúng vậy, không còn một trăm tệ nữa, toàn là tiền của niên đại này. Sách mặc dù là điều tưởng tượng, nhưng lại mô phỏng được tình hình của những năm cuối 1970 đầu 1980 trong lịch sử, cho nên không có loại tiền giấy mệnh giá lớn, loại lớn nhất là mười nhân dân tệ.

Cho nên, hơn hai nghìn tệ tờ một trăm trong ví của cô đều đã biến thành tờ mười tệ, điều này cho thấy có nhiều tờ tiền giấy như thế nào.

Cô lấy ra đếm thì phát hiện tiền ít đi, hơn hai nghìn tệ mà biến thành hơn một nghìn tệ, còn một nghìn tệ kia đi đâu rồi. Khi cô mở ví ra, phát hiện ngăn bên trong vẫn còn căng phồng, mở ra xem, bên trong có đủ các loại phiếu, khoảng hai mươi, ba mươi cái phiếu. Nhìn kỹ hơn thì thấy có phiếu vải, phiếu công nghiệp, phiếu lương thực, phiếu giày, thậm chí cả phiếu sữa bột.

Đây là có ý gì, bảo cô lấy chồng sinh con ở đây à?

Cô lườm mắt với trời, tuy rằng khi đọc cô khá thích sự giản dị của con người trong thời đại này, nhưng không có nghĩa là cô muốn sống ở đây.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 8: Thế Này Phải Làm Sao



Tiếp theo kiểm tra đồ đạc trong ba lô, cô phát hiện ngoại trừ một số đồ ứng dụng đã thay đổi thì một số đồ vệ sinh cá nhân của cô cũng đã thay đổi thành bao bì của niên đại này, nhưng khi mở nó ra ngửi thử thì vẫn là đồ vật trước đó, không thay đổi.

Hộp thuốc y tế mang theo người cũng ở đó, cái này bây giờ có thể dùng đến.

Cô kéo quần ra xé lớp thuốc dán mà nhà họ Lận đã dán cho cô trước đó, tìm nước rửa sạch xong, cô khử trùng bằng thuốc khử trùng, sau đó tự băng bó lại. May mắn thay, cô có tầm nhìn xa và đã mang theo một số loại thuốc thường dùng, ít nhất là trong thời gian ngắn không lo bị ốm hay bị thương nhẹ.

Bởi vì không chịu được việc mặc quần áo hai ngày không thay, cô đã thay một chiếc áo len dài rộng, sau đó lấy chậu của nhà họ Lận để giặt.

Đợi đến khi cô đem đồ ra phơi thì tay của cô sắp đông cứng rồi, rõ ràng cô nhớ vẫn chưa đến mùa đông mà, sao lại lạnh như vậy chứ?

Sau khi giặt quần áo và kiểm tra lại cái ba lô xong, cô đóng nó lại để sang một bên, nhưng trong tay cô còn cầm hai mươi tệ và hai tấm phiếu để cảm ơn nhà họ Lận đã chăm sóc cô, đồng thời cô cũng muốn sống ở đây, bởi vì cô thật sự không muốn đi bất cứ nơi nào khác, cảm thấy không an toàn.

Lúc cô đang phát sầu thì nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, sau đó có người mở cửa bước vào.

Đó là một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, trên lưng đang mang một chiếc cặp sách chắp vá, nhìn thấy Tô Tô thì dường như có chút thận trọng, cậu bé đưa tay xoa xoa và nói: “Lúc sáng mẹ nói em đến xem chị thử, có chuyện gì thì chị cứ nói, lát nữa anh cả em sẽ đưa cơm đến cho chị.”

“Chị không sao đâu, cảm ơn em nhé. Đúng rồi, chị tên Tô Tô, còn em?” Trong sách viết nam xứng có ba cậu em trai, cậu bé này chắc là đứa em nhỏ nhất.

“Em tên Lận Giang, chị không sao thì em đi trước đây.” Nói xong cậu bé liền cầm cái gáo, uống chút nước rồi quay người rời đi.

“Em ăn cơm trưa chưa?” Sắp đến trưa rồi, chạy về một chuyến mà không ăn cơm à.

Mặc dù đứa trẻ này sau này là phần tử vô lại có tiếng của cả nước, ra vào nhà giam ba lần, nhưng bây giờ thì không nhìn ra được.

“Không đói.”

“Em đợi một lát.” Tô Tô chạy về phòng, mở ba lô và lấy ra một túi bánh, vốn dĩ cô mang một đống đồ ăn vặt, nhưng bây giờ đều đã biến thành bánh ngọt, bánh đào, của thời đại này rồi, ngoại trừ hai hộp socola ra thì không giữ lại gì cả.

Cô đưa bánh ngọt cho Lận Giang, cậu bé vậy mà lại kinh ngạc nhìn Tô Tô, khua tay nói: “Thứ đồ đắt quý như vậy để người thành phố các chị ăn đi, em không ăn đâu.”

Nhưng mà nói xong, cổ họng cậu bé rõ ràng có chuyển động, xem ra rất đói.

Đứa trẻ này gia giáo tốt như vậy, sao cuối cùng lại bước vào con đường như thế chứ, Tô Tô không nghĩ ngợi gì nhét cái bánh vào tay cậu bé, nói: “Mau quay về đi, sắp vào học rồi nhỉ?”

Lận Giang do dự một lúc, cuối cùng vẫn đặt cái bánh sang một bên rồi chạy ù đi mất, Tô Tô cầm lên đuổi theo vài bước, nhưng chân đau cô đành phải dừng lại.

Gia đình này mặc dù nghèo, nhưng lòng tự tôn hình như siêu mạnh nha, sau này muốn dùng đồ đạc đem đến để chiếu cố một chút cũng hơi khó.

Cô còn muốn ở lại nhà của họ nữa đấy, thế này phải làm sao?

Trong lòng cô có chút thấp thỏm, thầm nghĩ nếu có những cô gái xuyên không khác lợi hại hơn chút thì chắc bây giờ sẽ nấu bữa tối cho gia đình người ta, dù sao thì họ về cũng phải ăn cơm. Nhưng cô thì sao, không biết gì cả, cô nhìn bếp củi thì muốn ngất, cô thực sự chưa sử dụng nó bao giờ.

Vả lại thời buổi này gia đình nào cũng eo hẹp, điều này có thể thấy được từ bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay.

Cô có lòng tốt nhưng cũng không thể làm hỏng chuyện được, lỡ như lãng phí đồ ăn thì sẽ không hay. Hay là, cứ ngoan ngoãn ở đó thôi?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 9: Đưa Cơm



Mặc dù trong lòng thấp thỏm như vậy, nhưng cô cũng chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở đó, quả thực không được nữa thì dọn dẹp quét dọn giúp.

Nhưng dưới nền toàn là đất, quét một cái bụi bay tứ tung.

Cuối cùng, cô có chút nản lòng nói: “Sao mình không biết làm gì cả thế này.”

Lận Xuyên quay về thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc khá thời trang, đang chu miệng tức giận, xem ra là vô cùng chán nản với sự bất lực của bản thân. Thật ra, không phải cô nên cảm thấy ở đây rất cực khổ, điều kiện không tốt, muốn khóc về lại thành phố sao?

Âm thầm đặt cơm lên bàn, anh vừa cầm cái gáo lên định uống nước thì nghe thấy cô gái hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, sau đó vuốt vuốt ngực nói: “Thì ra là anh à, làm tôi giật mình.”

Đột nhiên phía sau có thêm một người một cách im lặng như vậy, đổi lại là ai thì cũng phải giật mình thôi, con người này sao đi đường không có tiếng động gì hết vậy.

“Tôi mang cơm đến cho cô, ăn đi.”

Lận Xuyên rất ít khi ở riêng với nữ đồng chí, để tránh hiềm nghi nên anh chỉ nói một câu rồi đi ra ngoài.

Tô Tô chưa thấy người đàn ông nào thành thật như vậy, gặp cô gái trẻ trung, không nói được câu dịu dàng nào mà xoay người bỏ đi, anh cũng trai thẳng quá rồi nhỉ.

“Tôi ăn cơm này có phải có chút không hay không?” Nghe nói là nồi cơm lớn của đại đội, chuẩn bị cho những người làm việc trong đội, cô chỉ là ở không trong nhà, còn có người đưa cơm đến, có phải có chút không thích hợp không?

“Cô đến xóa nạn mù chữ cho thôn, cũng có cống hiến cho thôn chúng tôi. Đại đội quyết định rồi, khẩu phần lương thực của cô tạm thời do đại đội chịu, tính công điểm của nửa người.”

“Ừm, còn nữa, hôm qua cảm ơn anh nhé, lúc đó tôi ngã nên có chút mơ hồ, không biết gì cả.” Cô nói cái gì mà đừng để anh nghĩ nhiều nha.

Nhưng đối phương vô cùng lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó cũng không nói đi đâu mà bỏ đi luôn rồi.

Đàn ông từ chối đến mức này, nếu tìm được bạn gái mới lạ đấy, chả trách cứ mãi độc thân sau khi bị nữ chính ruồng bỏ. Cái này nếu như không phải gia đình sắp xếp cho anh, thì hoàn toàn không cưới được vợ.

Nhưng mà người đàn ông như vậy trong thời đại thế này cũng khá được lòng người, dẫu sao thì cũng không lăng nhăng, cả đời chỉ chung thủy với một người phụ nữ. Điều quan trọng nhất là đẹp trai.

Buổi tối, mọi người làm việc cả một ngày đều quay về hết rồi.

Tô Tô ngoại trừ nấu cho họ một nồi nước nóng ra thì cũng không làm gì nữa cả, nhưng mà mẹ Lận vẫn vui mừng quá đỗi, bà ấy nói: “Bình thường đi làm về nồi nguội bếp lạnh, hôm nay vừa vào nhà thì cái giường cũng đã nóng ấm.”

Tô Tô ngại ngùng xoa xoa đầu, cười nói: “Cháu, cháu cũng đâu có làm gì đâu ạ.” Vốn dĩ muốn đưa tiền, nhưng nghĩ đến lòng tự tôn đó của Lận Giang, nên cô cảm thấy thôi vậy.

“Đói rồi đúng không, thằng hai mau đi nấu cơm đi, lát nữa là đại đội trưởng đến rồi.” Mẹ Lận nói xong thì Lận Hải nhanh chóng đi nấu cơm, nhìn họ trông có vẻ khá mệt, nhưng vẫn sống rất nghiêm túc.

Tô Tô muốn giúp đỡ, nhưng cô phát hiện mình không làm được gì cả, cuối cùng dứt khoát ngồi trong phòng và nhìn ra bên ngoài. Xem ra, hình như sắp có tuyết rơi rồi, bầu trời âm âm u u.

Gia đình họ mới ăn cơm xong chưa được một lúc thì nam chính đến, không thể không nói, nam chính nhìn có vẻ hiền lành hơn nhiều, ít nhất là mạnh hơn Lận Xuyên ở chỗ đối nhân xử thế.

Anh ta là con trai của nhà bác cả họ Lận, mặc dù là con nuôi, nhưng gia đình của bác cả đều không xem anh ta là người ngoài.

Thậm chí còn bỏ tiền ra chu cấp cho anh ta học đến khi tốt nghiệp cấp ba, trở thành người có học lực cao nhất trong cả cái thôn này, nếu không thì anh ta cũng sẽ không làm được đại đội trưởng rồi.

Điều đầu tiên anh ta nhìn thấy khi bước vào phòng là cô gái ngoan ngoãn đang ngồi ở đó chải đầu tóc đuôi ngựa và vuốt tóc mái, mặc chiếc áo len rộng còn rất mới, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thoạt nhìn là biết chưa từng chịu khổ.

Điều quan trọng nhất là đôi mắt to đáng yêu đó đang chăm chú nhìn anh ta.

Đôi mắt này, cho dù là nhìn người đàn ông nào thì cũng đều khiến người ta khó có thể điềm tĩnh được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back