Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 480: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 165



Ngươi... ngươi thật sự có à.” Lần này Tinh Ảnh thực sự kinh ngạc. Cho

thuốc còn có thể hiểu được, cho ngân phiếu thì không hiểu nổi. Chẳng lẽ thằng

nhãi này là con nuôi của các đám thiết kế trò chơi sao? Nhưng Tinh Ảnh là

người có lý trí, sẽ tuyệt đối không hỏi vấn đề này ra khỏi miệng. Một chiêu

khinh công đã đến chỗ máy bán hàng, ném ngân phiếu vào rồi gọi vài món ăn

cùng nước uống.

"Còn phải đợi thêm bao lâu nữa?” Pháo Thiên Minh uống một ngụm

Cocacola rồi hỏi.

"Còn mười bảy giờ.” Tinh Ảnh nhìn đồng hồ trả lời rồi hạ thấp giọng nói:

"Trà, dọc đường tình cờ nghe được một tin tức, tất cả tuyển thủ trong Tinh Anh

đường của Huyết Ảnh, nếu gặp ngươi sẽ áp dụng đấu pháp liều chết đả thương.”

Pháo Thiên Minh đến bên tai Tinh Ảnh thì thầm: "Việc này ai cũng biết, một

vết thương có thể đến chỗ Huyết Ảnh đổi hơn 200 tiền thật... Sao ngươi phải lén

lén lút lút nói ra như vậy?"

"Ta...” Tinh Ảnh bẽ bàng. Đây không phải mình đang kề tai nói nhỏ ư,

chẳng lẽ mình là Hachiko trong truyền thuyế? Tinh Ảnh lắc đầu cởi áo choàng

áo ra nói: "Chân Võ pháp bào, chuyên dùng cho Võ Đang, tăng thêm một cảnh

giới nội lực, là trang bị không thể rớt xuống, ngươi cầm lấy mà dùng.”

"Tặng cho ta ư?” Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

"Nghĩ hay nhỉ.” Tinh Ảnh nhoẻn miệng nói: "Thứ này không phải của ta.

Lão Trương cố ý không đóng cửa ngay trước mặt ta, đi du ngoạn một giờ. Ta

lẻn vào trong đại điện chôm được. Sau đó lão Trương tìm ta tâm sự, bảo ta sau

Đại Hội Võ Lâm nhất định phải tìm lại đồ đã mất trộm.”

"Ảnh ca, ngươi trở nên vĩ đại như vậy từ khi nào thế?” Pháo Thiên Minh

cảm động.

"Ài! Nội công của ta dù có nâng cũng chỉ có thế mà thôi. Mặc vào, nói ta

nghe cảm giác thế nào.”

Pháo Thiên Minh lột áo mặc lên, kiểm tra rồi nghi ngờ nói: "Có nhắc nhở

cái gì mà nội lực tự nhiên thiên thành, lấy không hết, dùng mãi không cạn.

Chẳng lẽ..." Pháo Thiên Minh vung tay lên, một thanh phi đao cắm trên cái ghế

cách đó mười mét, mừng rỡ như điên nói: "A ha, bảo bối rồi, nội lực vô hạn...

Con mẹ nhà nó chứ..."

Tinh Ảnh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Ta chỉ mang mười thanh phi đao...Ta chỉ mang có mười thanh phi đao mà

thôi.” Pháo Thiên Minh rơi lệ, vội vàng bay lại lấy thanh phi đao còn để trên

ghế. Nếu là lúc bình thường thì chỉ cần ba đống phi đao, thiên binh vạn mã cũng

dám xông pha một phen.

Tinh Ảnh lo lắng nhíu mày hỏi: "Ngươi nghĩ sao, Tổ sư gia các phái khác có

gian lận như Tổ sư gia môn phái ta không?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Chắc chắn là có, thiên hạ quạ đen như nhau cả.

Nhưng ngươi đừng lo, tuy chúng có Tổ sư gia giống như Tổ sư gia của chúng

ta, nhưng lại không có đại sư huynh như đại sư huynh của chúng ta.” Không

được cho phép dám lén lút chạy cấm địa. Đây là trò chơi, vừa bước vào là bị

phát hiện ra ngay. Trong mười vị đại sư huynh, ngoài Tinh Ảnh ra, Pháo Thiên

Minh không thấy có ai to gan dám làm việc ti tiện như vậy.

Lại một lúc sau, dưới chân núi bỗng sáng lên. Vô Song Ngư và Phích Lịch

hiện ra trên đỉnh núi. Pháo Thiên Minh phe phẩy mấy tờ ngân phiếu, Tinh Ảnh

cầm túi thuốc lên, hai người ra sức la lớn: "Huynh đệ lên đây trò chuyện!"

Đôi mắt Vô Song Ngư sáng rực lên, thấy có tiền lại có thuốc, vội vàng chạy

đến truyền tống trận của Võ Đang... Nhưng không kích hoạt được, đành nói:

"Các ngươi xuống đây đi, ta không thể được."

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh cười khẩy đáp: "Chúng ta không xuống

được." Vô Song Ngư và Phích Lịch giận dữ giơ ngón tay giữa lên trời.

Kiếm Cầm xuất hiện trên đỉnh núi, thấy hai gã bỉ ổi đang vẫy tay với mình,

bèn cầm túi nhỏ hỏi: "Chử Trà, cần thuốc không?"

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh liếc nhìn nhau rồi đồng thanh đáp: "Không

cần."

"Vậy cần ngân phiếu không?"

"... Không cần." Pháo Thiên Minh phát hiện hóa ra muốn trêu chọc người

khác, thường gặp phải đả kích tâm linh. Tinh Ảnh càng vậy.

Mỗi giờ trôi qua, số người đến càng thưa thớt. Khi trận đấu chỉ còn một giờ

nữa là bắt đầu, trong đám bằng hữu của Pháo Thiên Minh chỉ vẻn vẹn tới thêm

Chân Hán Tử và Tiểu Nhị. những người quen khác còn có cả nhóm Lam Sắc,

Độc Hành, Tứ Ngũ Lục. Ngoài mười mấy người quen mặt trong Tinh Anh

đường, tổng cộng chỉ có 108 người chơi lọt vào bán kết. Võ Đang ngoài Pháo

Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ còn một mình Võ Đang E. Anh Hùng môn còn thê

thảm hơn Võ Đang khi chỉ có một nữ nhân Tinh Anh đường trình diện. Về phía

Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết đều không lọt được vào vòng đấu.

Khi trận đấu sắp sửa bắt đầu, còn cách nửa giờ, cuối cùng cũng có thêm một

người đến. Pháo Thiên Minh vội vã ra tiếng: "Khoan đã". Rồi quăng xuống một

gói tiền bạc thuốc men và một chai Cocacola.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 481: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 166



Xa vội vàng nhặt gói hàng lên xem xét rồi vẫy tay lên cao hô to: "Xem như

ngươi có lương tâm..."

Pháo Thiên Minh cười khẩy, làm động tác chữ V chiến thắng. Sau ba ngày

chờ đợi, cuối cùng thời khắc trọng đại cũng đã đến.

Trước tiên, pháo hoa phóng elen khắp núi. Do không tốn kém và không sợ

cháy rừng, cảnh tượng rực rỡ không thể diễn tả bằng lời.

Khi pháo hoa vừa dứt, một Tiểu Thiên Sứ bay lên không trung cầm loa hô:

"Hiện tại chuẩn bị sắp bắt đầu trận đấu tranh ngôi vị minh chủ võ lâm mà ngàn

vạn nhân dân mong chờ. Trước tiên cần nói rõ, lần đấu này áp dụng phát sóng

trực tiếp tại chỗ. Những ai không phải tuyển thủ thi đấu mà muốn xem đấu phải

nộp phí xem mỗi giờ 1vàng. Ai không nộp tiền sẽ bị cắt sóng. Bây giờ ta sẽ

công bố luật lệ thi đấu."

"Cuộc tranh tài áp dụng luật loại trừ tử vong, mỗi người một tổ, chọn đội

ngẫu nhiên tiến hành quyết chiến. Không gian thi đấu sẽ được tạo ngẫu nhiên,

nhưng diện tích có hạn, không sợ bị ngã chết thì có thể nhảy ra khỏi không gian

thi đấu. Do thời gian thi đấu có thể kéo dài, chúng ta sẽ cung cấp miễn phí bánh

bao và nước uống để duy trì sức khỏe. Ai không sợ chết có thể chào hỏi tiểu nhị

ở khán đài."

"Các bộ phận cơ thể bị mất trong khi thi đấu sẽ không thể phục hồi, vết

thương không có thuốc trị sẽ được khép lại theo tiêu chuẩn vết thương thực tế."

"Lần thi đấu này phát hành vé cược mỗi tờ 100 vàng, dựa trên đánh giá kỹ

năng của mỗi tuyển thủ để đưa ra tỷ lệ cược. Tất cả mọi người có thể mua vé ở

hệ thống. Luật lệ đã công bố xong, bây giờ mời Tổ sư gia Đạt Ma của Thiếu

Lâm đến nói chuyện với mọi người. Mong mọi người chào đón!"

"Con mẹ nó, ta chỉ có 500 vàng." Pháo Thiên Minh như muốn phát điên, sao

không tiện tay lấy ít ngân phiếu ở chỗ Vụ Lý Hoa đem ra đặt cược. Mở hệ thống

ra xem xét, tỷ lệ đặt cược của bản thân rất thấp là 1 ăn 1,20. Nhưng y không

phải là người thấp nhất, Lam Sắc còn đạt tới 1 ăn 1,15.

Tinh Ảnh ở bên cạnh xem xong cũng kinh ngạc nói: "Không ngờ hệ thống

coi trọng Lam Sắc nhất."

"Gặp quỷ rồi!" Pháo Thiên Minh hừ lạnh nói: "Có hệ thống làm chỗ dựa nên

phách lối như vậy sao? Lát ta sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại màu đỏ."

Đạt Ma giảng giải kinh Phật trong một khắc đồng hồ, sau đó lão Trương nối

gót tụng Đạo Đức kinh mười phút đồng hồ, ca ngợi Chân Võ Đại Đế rồi lui về

phía sau. Sau đó tám vị Tổ sư gia môn phái khác mỗi người lên diễn thuyết

mười phút, khoản thu phí đầu tiên dễ dàng vào túi hệ thống. Dẫu vậy, đây cũng

là thời gian để mọi người ăn uống, bồi bổ, chữa thương, cũng không hoàn toàn

là để lừa tiền. Ít ra các Tổ sư gia cho là như vậy.

Tiểu Thiên Sứ bay lên cao, cầm loa hô: "Hiện giờ trận đấu chính thức bắt

đầu, trước tiên diễn ra là trận đấu thứ nhất, từ 110 tới 55. Trận đấu này người

chiến thắng nhanh nhất được miễn vòng sau. Trước tiên mời võ giả tham gia

đầu tiên, đường chủ Thiên Hậu cung, mỹ nhân trong giang hồ tam hại, Thiên

Hậu nữ hiệp."

Ánh sáng trắng lóe lên, tiếp đó Thiên Hậu hoang mang xuất hiện trên đỉnh

núi. Tiểu Thiên Sứ tiếp tục giới thiệu: "Các vị có lẽ đều chú ý, tỷ lệ cược nữ

hiệp này là cao nhất vòng bán kết, nghĩa là võ công của cô ấy kém cỏi nhất.

Nhưng cô lại là người thứ hai lên đến đỉnh núi. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều

này nói lên người này là hắc mã. Nhưng liệu hắc mã được đến mức nào? Các vị

khán giả có thể gửi tin nhắn đến số 4747447 để bỏ phiếu, khán giả may mắn sẽ

nhận được quà tặng đẹp đẽ tinh xảo. Mỗi tin nhắn thu phí 1 vàng."

"Bây giờ hãy xem đối thủ của cô... À, đúng là kinh khủng....” Tiểu Thiên Sứ

bốc thẻ lên rồi trầm trồ nói: “Đối thủ của cô chính là cao thủ chỉ tồn tại trong

truyền thuyết, xuất kiếm vô ảnh, thân pháp vô hình, khinh công vô tung, cao thủ

trấn phái số một Võ Đang, đứng đầu giang hồ tam hại... Thanh Mai Chử Trà,

mời lên sàn đấu!"

Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, Pháo Thiên Minh cũng xuất hiện trên đỉnh núi.

Sau đó một bức tường ánh sáng màu lam hiện ra xung quanh vách núi. Tiểu

Thiên Sứ tiếp tục giải thích: "Một khi ta nói bắt đầu thì vách ngăn màu lam này

chỉ cho ra chứ không cho vào. Khi tỷ thí quyền cước các vị phải hết sức cẩn

thận. Bây giờ chúng ta phỏng vấn người chơi được tôn là giang hồ đệ nhất ác

ma Thanh Mai Chử Trà." Tiểu Thiên Sứ bay đến bên Pháo Thiên Minh rút ra

microphone phỏng vấn: "Thanh Mai Chử Trà, xin hỏi bây giờ ngươi có lo lắng

không, dù sao ngươi cũng đang đối đầu với một hắc mã? Có thể bày tỏ cảm

nhận của mình không?"

Pháo Thiên Minh hỏi: "Nói cảm nhận có thưởng không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 482: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 167



Tiểu Thiên Sứ đáp: "...Không có ạ."

“Thế thì chết đi.”

Tiểu Thiên Sứ lê mặt đầy bụi đất bay đến hỏi Thiên Hậu: "Thiên Hậu nữ

hiệp, đối mặt với loại ác ôn như thế, cô cảm thấy sao?"

Thiên Hậu buồn bã đáp: "Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. "

Tiểu Thiên Sứ quay ra hô hào khán giả: "Các vị còn chờ gì nữa? Mau đặt

cược đi, tranh thủ kiếm khoản tài chính đầu tiên lập nghiệp. Hiện tại! Ta tuyên

bố trận tranh tài chính thức bắt đầu, khung cảnh chiến đấu sẽ được tạo ngẫu

nhiên."

Dứt lời, một tòa lầu các từ dưới đất trồi lên giữa hai người, chỉ trong chớp

mắt, nửa con phố hiện ra trên đỉnh núi. Đó đây có những NPC tiểu thương rao

hàng, còn hai đầu phố đông tây là Thiên Hậu và Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Tiểu nương tử, ta đã tới đây. He he!"

"Khoan đã!” Thiên Hậu vừa giơ tay ngăn cản, vừa nhổ một cây kim châm

găm trên mái tóc xuống, nói: “Chỉ cần ngươi nhận thua, ta sẽ cho ngươi 2000

vàng."

“Biến đi.” Pháo Thiên Minh khinh thường, bây giờ ông đây có tiền.

“Ngươi thua chắc rồi.” Thiên Hậu giơ mũi châm trong tay, nói: "Đừng ép ta

phải dùng tuyệt chiêu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi."

Pháo Thiên Minh rút kiếm ra khỏi vỏ, gằn giọng: "Ái chà, còn có tuyệt

chiêu nữa à? Con mẹ nó ngươi có tuyệt chiêu thì ra đây mà giết!”

"Đây là vật tiêu hao, chớ ép ta."

"Hừ!" Pháo Thiên Minh hoàn toàn không đoái hoài, vận khinh công tới.

"Đại ca cứu mạng!" Thiên Hậu đỏ mặt hô to một tiếng, kim châm trong tay

liền biến mất, trước mặt cô xuất hiện một NPC. NPC này mái tóc nửa đen nửa

trắng, khuôn mặt tang thương, dáng vẻ nhìn rất quen mắt.

"Triệu hoán thuật?" Tất cả người xem đều kinh ngạc.

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Ngươi chính là Dương Quá? Không

chơi với Tiểu Long Nữ, chạy đến đây dạo phố làm gì thế?"

Dương Quá thiếu một cánh tay nói: "Kẻ nào lấy được kim châm, ta sẽ thực

hiện ba nguyện vọng cho người đó. Hãy nói nguyện vọng thứ ba của ngươi đi."

Dương Quá quay đầu hỏi Thiên Hậu.

"Giết hắn đi." Thiên Hậu chỉ vào Pháo Thiên Minh.

"Đơn giản!" Dương Quá cười lạnh một tiếng, lao về phía Pháo Thiên Minh.

Đối với hạng người này, từ bé hắn đã chẳng ưa gì.

"Mau bán vào Thiên Hậu!" Tinh Ảnh gấp gáp hô với quần chúng E bên

cạnh, đặt cược tỷ lệ 1 ăn 500, khiến Tinh Ảnh tay chân luống cuống quên mất

Pháo Thiên Minh là đệ tử Võ Đang. Không riêng Tinh Ảnh, đám người chơi

bên cạnh cũng sôi sục hẳn lên, đơn đả độc đấu với Dương Quá thì đúng là chán

sống. Lúc này bọn họ chỉ có một ước nguyện, hy vọng kịp hoàn tất việc đặt

cược trước khi Pháo Thiên Minh ngỏm củ tỏi.

Lão Trương vội vàng ra lệnh cho: "Mua hết vào Thanh Mai Chử Trà." Nói

xong lau mồ hôi lạnh nghĩ thầm: "Sao lại rơi vào tay hắn thế nhỉ? Chân Võ pháp

bào kết hợp Chân Võ Tâm Pháp có thể nâng cao ba cảnh giới. Đạt đến trình độ

của Tổ sư gia... Đây quả thực là nghịch thiên, nếu còn kết hợp với Chân Võ

kiếm, thằng nhóc này dám lên Võ Đang tìm mình tâm sự... Không biết hệ thống

đại thần có tìm ta gây chuyện không nhỉ?"

Pháo Thiên Minh như cầm kiếm ngưng thần đề phòng, Dương Quá tấn công

như nước triều dâng, lúc hành động không mang theo bất kỳ động tác dư thừa

nào, một vạn linh tám trăm biến hóa ẩn giấu sau cánh tay duy nhất của hắn, Ảm

Nhiên Tiêu Hồn chưởng.

Đột nhiên! Pháo Thiên Minh kiếm xuất, ba luồng kiếm quang hòa cùng ba

ánh kiếm bay phóng ra mười mét, cuốn về phía Dương Quá. Trong đó một

luồng kiếm quang vốn bắn tới bàn chân của hắn, nhưng khi tới gần, kiếm quang

biến thành một cái vòng lao tới mặt Dương Quá.

Dương Quá khinh địch kinh hãi, nhưng vẫn không mất đi phong độ cao thủ.

Ống tay áo cuốn một cái, mang đi hai luồng kiếm quang, thân thể nghiêng sang

tránh được luồng kiếm quang thứ ba. Nhưng Pháo Thiên Minh là khoái kiếm

trong khoái kiếm, tốc độ xuất kiếm nhanh chóng khôn lường. Dương Quá còn

chưa ưỡn thẳng thân thể, lại là ba luồng kiếm quang, miễn cưỡng tránh qua một

luồng trong số đó, hai luồng kia trực tiếp bắn xuyên ngực hắn. Sau đó lại là ba

luồng...

NPC biến mất trong ánh sáng trắng, Pháo Thiên Minh lạnh lùng nhìn Thiên

Hậu kiếm chỉ xuống đất. Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng hiu hiu. Thời khắc này

dường như hoàn toàn tĩnh lặng...

"Cái thằng b**n th** chết tiệt này." Trong ngoài phó bản im lặng hai giây sau

cùng nổ tung, trên tám phần mười nam nhân lệ rơi đầy mặt. Chỉ trong vài giây

ngắn ngủi, giang hồ gặp phải khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử. Tiền tệ lưu

thông trong giang hồ chỉ trong vài giây đã bị rút lại đến 40%. Có câu: Gió thổi

vỏ trứng gà, tiền đi người yên vi. Trong ngoài trò chơi vang lên tiếng khóc than,

mọi người đau buồn, cùng nhau khóc lóc, vô cùng thảm thiết...

Thiên Hậu mang theo ánh mắt không cam lòng trở lại khán đài, cho đến bây

giờ, ả vẫn còn tưởng màn vừa rồi là mộng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 483: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 168



"Giao pháp bào đây." Trương Tam Phong vươn tay về phía Pháo Thiên

Minh.

"Đại hội kết thúc sẽ trả lại cho ngươi. Nhìn cái bộ dạng hẹp hòi của ngươi

kìa.Tinh Ảnh, ngươi cũng nói một câu đi." Pháo Thiên Minh gọi với sang Tinh

Ảnh.

Tinh Ảnh nước mắt giàn dụa: "Ta... Mạng ta sao lại khổ như vậy?" Chính

mình đã thua sạch chỗ ngân phiếu mà Pháo Thiên Minh cho, mấy ngày tới chỉ

ăn được ít bánh bao, uống chút nước lã, còn gì để nói nữa? Tự gây nghiệt không

thể sống. Bây giờ không thể để cho hắn biết mình thiếu nghĩa khí đến thế, còn

phải lén lút ăn uống... Điều tệ hại nhất là bộ y phục ấy do mình hiến dâng, việc

đau khổ nhất trên đời không gì bằng tự đập đá vào chân mình. Tinh Ảnh càng

nghĩ càng rầu rĩ, lập tức khóc lớn.

Lão Trương giật giật tay áo nói: "Thứ nhất, nếu không cho thì ta cưỡng ép

tịch thu. Thứ hai, nếu ngươi cho thì ta có thể giúp ngươi khơi thông một khâu

then chốt trong Ỷ Thiên kiếm của." Tinh Ảnh và Võ Đang E bắt đầu xắn tay áo,

sợ Tổ sư gia một mình không lấy được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên ủ

lò.

Muốn củ cải hay gậy gộc? Pháo Thiên Minh thở dài não nề, cởi y phục ném

cho Trương Tam Phong nói: "Chưa từng thấy kẻ nào keo kiệt như ngươi. Đưa

nhiệm vụ ra đây."

"Bây giờ không được." Trương Tam Phong thu y phục lại, nói với Pháo

Thiên Minh: "Đợi Đại Hội Võ Lâm kết thúc, ngươi lên Võ Đang tìm ta."

"Ừ!" Pháo Thiên Minh trở về vị trí của mình.

Lão Trương vội dặn dò: "Lát nữa ta sẽ đi du ngoạn giang hồ, việc ở Võ

Đang giao cho Tiểu Tống lo liệu. Ỷ Thiên kiếm... Ỷ Thiên kiếm với pháp bào

có gì khác biệt?"

Sau tiếng khóc than phá sản như chết cha chết mẹ trong trò chơi, cuối cùng

trận đấu thứ hai cũng bắt đầu...

"Giờ xin mời hào kiệt Ma Giáo - Vô Song Ngư." Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời,

Vô Song Ngư đã xuất hiện trên đỉnh núi, tâm trạng hắn rất bình thản... có lẽ là

đang mừng thầm vì không có tiền đặt cược...

"Đối thủ của hắn là một diễn viên quần chúng đến từ XX, mọi người hãy

chào đón."

Quyền pháp vững vàng. Tiểu Ngư nhờ tâm thái ổn định mà dễ dàng thắng

trận...

"Kiếm Cầm vs diễn viên quần chúng!" Kiếm Cầm tâm thái rất bình thường,

đem hết ngân phiếu đặt cược cho Pháo Thiên Minh, nhưng tỷ lệ cược thật đáng

thương hại. Cảnh giới tối cao của kiếm khách là tâm như nước đọng, kế đó là

tâm tựa hồ thu, nên Kiếm Cầm giành chiến thắng.

"Lạc Vũ Phượng Hoàng vs lại diễn viên quần chúng." Trong lòng Xa đang

ngứa ngáy, ngứa ngáy từ nãy đến giờ. Cô do dự rất lâu cũng không dám đặt

cược, sau khi kết quả được công bố, cô tự kiểm điểm về hành vi không tin

tưởng bằng hữu của mình. Chưởng pháp của cô vốn mạnh mẽ như lửa, coi đối

thủ của mình như Pháo Thiên Minh vô phương cứu chữa. Xa dễ dàng tiến vào

vòng trong.

Qua một ngày thi đấu, 55 cao thủ đã lộ diện, trong đó Pháo Thiên Minh do

đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn nhất nên được vào thẳng vòng sau.

Vòng 55 chọn 27 vẫn chưa có điểm nhấn quá rõ ràng, hệ thống cố ý phân

biệt trình độ cao thấp để tổ chức thi đấu. Các bằng hữu của Pháo Thiên Minh

đều thuận lợi tiến vào vòng trong, còn trận đầu tiên của vòng 28 chọn 14 đã bắt

đầu tóe lửa.

"Tiếp theo có lời mời tới bằng hữu từ Nhật Bản Ichiro ra sân." Tiểu Thiên

Sứ nói xong, khán giả bàn xôn xao ồn ào. Ichiro này đã che mặt ra sân hai lần,

hai lần đối thủ đều chưa qua được mười hiệp. Ichiro một khi đến đỉnh núi, đối

mặt với tiếng huýt gió vẫn rất có lễ phép cúi chào bốn phía.

"Đối thủ của hắn là người chơi có thanh danh vẻ vang một trong giang hồ

tam hại - Độc Hành. Mọi người hoan nghênh."

Độc Hành xuất hiện trên đỉnh núi, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, rốt cục cũng

xuất hiện một cao thủ đối phó với gã người Nhật này, thật không dễ dàng. Độc

Hành đối mặt với tiếng vỗ tay này, nước mắt lưng tròng. Đã bao nhiêu năm rồi,

bao nhiêu năm rồi, sâu trong trí nhớ, chỉ có lần đó khi học cấp ba thi cử gian lận

bị lập biên bản mới nghe tiếng vỗ tay nóng bỏng như vậy. Đã bao nhiêu năm

rồi... đúng là tuổi nhỏ rời nhà, già mới về quê.

Trong lúc Tiểu Thiên Sứ phỏng vấn lừa gạt phí phát sóng, Pháo Thiên Minh

lấy giấy bọc thuốc, lại kiếm ít xì dầu viết mấy chữ rồi buộc giấy vào phi đao,

sau đó giơ tay lên. Phi đao cắm vững vàng bên chân Độc Hành. Độc Hành nghi

hoặc mở ra xem, lập tức chết máy... Chiêu này đúng là đủ xấu xa, chỉ có điều

làm tổn hại lòng tự trọng của mình. Làm sao ta có thể làm được chuyện như

vậy? Độc Hành rất bối rối... Hai bên cảnh giác, lạnh lùng đánh giá đối phương.

Đôi bên đã giao thủ, biết rõ trình độ của đối phương, cũng rất rõ ràng về trình

độ của mình. Ai cũng không dám xem thường, đều đang nỗ lực điều chỉnh tâm

trạng và hơi thở của mình.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 484: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 169



Ichiro mắt như dao, cẩn thận tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Độc Hành tâm như đao, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ichiro thừa dịp Độc Hành nhắm mắt, hai luồng sát khí bốc lên từ trong mắt.

Hai tay nâng đao, bước chân nhẹ nhàng đánh về phía về Độc Hành...

Tư thế cô độc của Độc Hành vẫn không thay đổi, đao vẫn được vác trên vai

phải như cũ.

Sáu mét, năm mét, bốn mét, ba mét, Độc Hành vẫn im lìm như ngọn núi

xanh sừng sững. Ichiro thậm chí cảm nhận được hơi thở của Độc Hành, thấy rõ

đường vân trên cổ Độc Hành, thậm chí đã nghĩ kỹ càng nơi đao chém vào. Hắn

không còn phòng bị hay tránh né, chỉ một lòng muốn giết đối thủ ngay lập tức.

Hai mét, đây là khoảng cách tất sát đối với một đao khách hợp cách. Đây là

vị trí mà người cầm đao đã chuẩn bị sát khí ngút trời chỉ cần một chiêu là có thể

g**t ch*t đối thủ hề không chuẩn bị. Ichiro giương đao dưới ánh mặt trời, tia

nắng phản chiếu vào mắt Độc Hành. Cuối cùng Độc Hành cũng động đậy, trước

hết hắn mở mắt, cúi đầu 45 độ: "Konnichiwa."

"Konnichiwa." Ichiro phản xạ có điều kiện cúi đầu 90 độ. Trong khoảnh hắn

khắc phản ứng, Viên Nguyệt loan đao thẳng vung xuống đầu, chém hắn thành

hai nửa trước khi ánh sáng tử vong kịp xuất hiện.

Tiếng vỗ tay vang lên không hề tiếc rẻ từ bốn phía. Thế mới gọi là giết tức

thì, chỉ trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng đối thủ mới gọi là giết tức thì.

Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng thừa nhận bản thân không độc ác, tàn nhẫn như

Độc Hành. Dù có đâm, chọc vào chỗ hiểm thế nào đi nữa, đối thủ mất hết sức

lực vẫn có thể kéo dài mạng sống vài giây, không thể nào làm sạch sẽ, lưu loát

như vậy.

Độc Hành đối diện với tiếng vỗ tay, chỉ cảm thán duy nhất một điều: Thành

thạo một môn ngoại ngữ là rất quan trọng.

Trong vòng thi đấu chọn top 14, Pháo Thiên Minh vẫn không có gì lo lắng,

xử lý một diễn viên quần chúng mang hai tuyệt học không trọn vẹn. Người duy

nhất gặp bất trắc là Vô Song Ngư. Hắn gặp phải Tiểu Nhị, đối mặt với Thiên

Địa Tam Tuyệt đao, hắn dùng quỷ kế, định đổi một cánh tay lấy cơ hội xuất

chiêu Lý Đại Đào Cương phiên bản tăng cường vào ngực Tiểu Nhị. Kết quả

thực đáng tiếc, hắn không để ý đến điểm huyệt của Tiểu nhị có tăng sát thương

nơi yếu hại, cánh tay cũng có huyệt đạo, bị một đao chém tới hấp hối.

Cuối cùng top 14 cũng xuất hiện, mọi người đều hiểu rõ, trận đấu tranh top

7 sẽ cực kỳ kịch tính, bởi vì mười bốn người còn lại đều là cao thủ không chút

gian dối. Danh sách mười bốn cao thủ như sau: "Pháo Thiên Minh, Vụ Lý Hoa,

Chân Hán Tử, Kiếm Cầm, Tiểu Nhị, Tinh Ảnh, Phích Lịch, Lam Sắc, Độc

Hành, Long Thành."

Ngoài ra có cao thủ môn phái ẩn thế Thiên Sơn phái - Long A, tuyệt học

Truy Phong kiếm pháp, không tính kỹ năng và trang bị tăng cường, cũng không

chậm hơn Pháo Thiên Minh. Thuộc Tinh Anh đường.

Long B: Vũ khí tên là Ly Biệt câu, chuyên phá trường kiếm trong thiên hạ.

Thuộc Tinh Anh đường.

Long C: Cái Bang, Đả Cẩu bổng không trọn vẹn. Nội công là tuyệt học:

Hồn Thiên khí quyết. Cũng thuộc Tinh Tinh đường.

Trận thứ nhất là trận hèn hạ. "Tinh Ảnh vs Vụ Lý Hoa" khung cảnh là miếu

hoang.

Hai người khách sáo một phen, bọn họ coi nhau là bằng hữu, nhưng không

thân thiết lắm, không cần phải e dè. Sau đó giao đấu. Vụ Lý Hoa dùng chưởng

cương mãnh, Tinh Ảnh dùng quyền nhu hòa. Hai người gặp đối thủ, đánh đấm

chừng nửa giờ, cuối cùng Vụ Lý Hoa trong sáng bị Tinh Ảnh lôi đến ven vách

núi mà không hề hay biết. Sau đó Tinh Ảnh rất hèn hạ dùng một chiêu mượn

lực đá lực hất Vụ Lý Hoa rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Trận thứ hai là trận quân tử, Xa vs Phích Lịch. Sau ba chiêu, Phích Lịch

chân thành nhận thua, Xa cũng rất khách sáo nói vài câu xã giao.

Trận thứ ba là trận âm hiểm, Kiếm Cầm vs Long B. Trận này lại có phiền

toái. Kiếm Cầm đứng trên đỉnh núi gọi vọng xuống Pháo Thiên Minh: "Chử

Trà, ta không có Phá Câu, phải làm sao?" Chuyện này khiến con sói mơ màng

suy nghĩ lung tung...

Thật ra, khi nhìn thấy Ly Biệt câu này, Pháo Thiên Minh rất đau đầu. Cái

móc câu này tuy thân ngắn hơn kiếm nhưng rất phiền phức, thiết kế rất xảo

quyệt, ngay cả khi đối mặt với kiếm nhanh cũng có thể dễ dàng quấn lấy. Nguy

hiểm hơn nữa, đây là một trong số ít vũ khí hai tay, cũng chính là bên trái một

móc câu, bên phải một móc câu. Đây là nguyên bộ đầy đủ một tay giữ kiếm,

một tay giết người. Trước tình huống này, Pháo Thiên Minh chỉ có thể nhún vai

tỏ ý mình cũng bất lực. Đổi lại là bản thân có thể dùng khinh công và thân pháp

né tránh, chiếm ưu thế chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng với Kiếm Cầm...

"Bắt đầu!" Tiểu Thiên Sứ ra lệnh. Kiếm Cầm và Long B giao đấu mà không

nói một lời. Móc câu xếp hạng thứ 7 trong thập bát ban binh khí, nhưng không

nằm trong Cửu Kiếm phá giải. Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm lùi dần, nghĩ

thầm không biết Kim tiền bối quên mất hay là đám thiết kế tìm ra lỗ hổng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 485: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 170



Đến chiêu thứ 7, Kiếm Cầm bị khống chế. Chiêu thứ 8, móc câu quấn lấy

kiếm, khóa chặt rồi lôi đi. Trước mặt Kiếm Cầm xuất hiện sơ hở rất lớn. Chiêu

thứ 9, Long Ất đưa móc câu trái ra. Chiêu thứ 10, tay trái Kiếm Cầm dùng chiêu

Vô Danh. Chiêu thứ 11, Kiếm Cầm đâm Bích Huyết Đan Thanh vào tim Long

Ất. Chiêu thứ 12, kết thúc trận đấu.

Vô Danh cũng có danh, vô chiêu cũng là hữu chiêu. Chiêu vô danh này tên

là Vô Danh, bởi vì chiêu này không được thanh nhã nên gọi là Vô Danh. Nguồn

gốc từ lưu manh đầu đường xó chợ, còn có cái tên khác là ném vôi bột.

Xem xong, Tinh Ảnh cảm thán: "Sông Trường Giang sóng sau xuống sóng

trước. Chử Trà, ngươi có cảm nghĩ gì về việc này?".

"Xã hội này ngày càng khó sống." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh. Bao

vôi bột này tám chín phần mười là Kiếm Cầm chuẩn bị sẵn để đối phó với mình.

Quân tử dễ tránh, tiểu nhân khó phòng. Có thể đoán trước rằng trong hoàn cảnh

hun đúc như thế này, lũ đạo chích sẽ nhô lên như măng mọc sau mưa. Hôm nay

là ném vôi, không chừng ngày mai sẽ tạt axit sulfuric. Ta vẫn còn quá thuần

khiết, cần phải cố gắng thêm mới được. Giang hồ nguy hiểm, sinh tồn thật khó

khăn.

Trận thứ tư, trận tam hại, "Thanh Mai Chử Trà vs Độc Hành!”

Gió cuốn theo cát mịn rửa sạch oan nghiệt giữa trời đất, hai võ sĩ cô độc

đứng im lặng giữa sa mạc cát vàng rộng lớn...

"Vốn là ngươi." Pháo Thiên Minh nhìn mũi kiếm mà mặt không chút biến

sắc, đầu óc thanh tỉnh, trong mắt y chỉ có thanh kiếm. Cứ như từ nhỏ y đã luôn

nhìn vào lưỡi kiếm.

"Xem ra ta không nên đến." Độc Hành v**t v* lưỡi đao, cảm nhận sát khí

của ma đao.

"Nhưng ngươi đã rồi."

Ta có thể đi không?"

"Phải hỏi trọng tài."

Nghe vậy, Độc Hành run lên như bị một đòn nặng nề, lảo đảo đi tới trước

mặt Thiên Sứ, chăm chú nhìn một hồi lâu: "Ta thua!"

Gió thổi bay một sợi tóc dài của Pháo Thiên Minh, y nhẹ nhàng cất kiếm

quay người, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại nói: "Ngươi rất giỏi."

"Cảm ơn!" Độc Hành nói xong, không hề tiếc nuối biến mất trên đỉnh núi.

Pháo Thiên Minh chậm rãi đi về phía trận dịch chuyển, từng bước chân rất

chậm, giống như người mang trọng bệnh vật lộn với số phận...

Đcm. Ra vẻ trước ống kính. Tinh Ảnh thầm chửi rủa bước chân gần như ngu

ngốc của Pháo Thiên Minh.

Trận thứ năm là trận sầu đời." Chân Hán Tử vs Lam Sắc "

Hai người đứng cách nhau hai mét nhìn nhau, trong lòng mâu thuẫn muôn

phần. Lam Sắc thì có đánh chết cũng không dám ra tay với Chân Hán Tử, tên

này không khéo là em vợ tương lai. Có chuyện gì ngoài ý muốn, gà bay trứng

vỡ vợ không còn? Hơn nữa Chân Hán Tử căn bản còn mặt dày hò hét: "Giết ta

đi, tới giết ta đi." Thật sự là không hạ thủ được nhưng hình như cũng không thể

không xuống tay. Mình đã đồng ý với Lãnh Nhược Tuyết sẽ đoạt lấy thiên hạ đệ

nhất, nhưng tảng đá ngăn chặn trên con đường thiên hạ đệ nhất không ai khác

chính là ngươi em vợ tương lai của mình. Đạp lên thi thể em vợ lấy được vòng

nguyệt quế, hay là để em vợ đạp lên thi thể của mình cho mỹ nhân vui lòng?

Mâu thuẫn thay, mâu thuẫn thay!

Chân Hán Tử tuy được được Pháo Thiên Minh dẫn dắt, vẫn giữ được một

tấm lòng thuần khiết. Người thuần khiết thì suy nghĩ vốn rất đơn thuần, cho nên

nguyên nhân mâu thuẫn của hắn cũng rất đơn giản: không có chỗ nào để hạ

kiếm. Con cóc ghẻ trước mặt lôn che tay trước lông mày, mình vừa xuất kiếm là

che mắt lại. Mình chỉ có một cơ hội, chỉ một mà thôi...

Tinh Ảnh lấy bình XO lén lút tìm tiểu nhị rót ít nước rửa nồi, tới bên cạnh

Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi xem, bọn họ còn phải đối đầu đến bao giờ?"

Pháo Thiên Minh ngừng huýt sáo quay đầu nói: "Bớt uống rượu đi, có hai

đồng bạc là xài phung phí không biết tiếc rẻ. Không phải tiền của mình nên

không đau lòng đúng không?"

Tinh Ảnh nước mắt giàn dụa: "Ngài nói rất đúng, ta nhất định sẽ sửa đổi.

Ngươi xem đã qua một canh giờ rồi, bọn họ còn phải đấu đá bao lâu nữa?"

"Khó mà nói trước được, chắc chắn Lam Sắc không dám ra tay trước. Điều

này ta có cảm nhận. Còn Chân Hán Tử, ta đoán hắn đang lợi dụng tâm trạng do

dự của Lam sắc để tìm cơ hội."

"Vậy bọn họ có thể trao đổi ngôn ngữ với nhau chứ?"

"Nói chuyện cái quái gì, bọn họ lại không quen biết. Hơn nữa đang truyền

hình trực tiếp, Lam sắc dám nói: Chúng ta bắt đầu đi. Lãnh Nhược Tuyết người

ta sẽ nghĩ: Được, bây giờ còn chưa có gì đã ra tay với đệ đệ của ta rồi, về sau sẽ

làm gì nhà của ta? Còn Chân Hán Tử càng không thèm để mắt tới người còn

không có tới một phần vạn vạn cơ hội trở thành tỷ phu của mình. Đúng là hồng

nhan họa thủy! " Pháo Thiên Minh dạy dỗ Tinh Ảnh xong, quay đầu hô to:

"Tiểu cẩu thí, cất bình phong đi, chúng ta muốn ném ghế!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 486: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 171



Tiểu Thiên Sứ quay người về phía Pháo Thiên Minh giơ ra một ngón tay

giữa, tỏ ý khinh thường. Nó không quan tâm hai người này câu kéo bao lâu,

càng lâu thì phí phát sóng càng cao, nó còn ước gì hai người liên lạc cảm tình

trước trận bóng.

"Ngươi có biện pháp nào nhanh chóng kết thúc trận chiến này không?" Tinh

Ảnh cầu khẩn hỏi. Hắn đã không muốn lén lút gặm bánh bao còn cứng hơn hòn

đá, uống thứ nước cọ nồi còn khó chịu hơn cả nước rửa chén.

"Đương nhiên là có biện pháp. Ta chỉ e chỉ số thông minh Lam Sắc quá thấp

hoặc quá cao." Pháo Thiên Minh chạy đến trước mặt Võ Đang E đã bị loại hỏi:

"Bằng hữu, cho mượn bộ y phục đi."

Võ Đang E đang muốn phản đối, Tinh Ảnh nghiêm mặt nói: "Phải phối hợp,

hay là ngươi còn muốn..." Tinh Ảnh nâng tay chai XO trong tay, Võ Đang E lập

tức khuất phục. Hai ngày nay ăn cơm miễn phí chất lượng như thế, thật quá khó

chịu. Càng chết người hơn là quà tặng thần bí và ban thưởng cấp bậc phải đợi

tới khi kết thúc tỷ vỡ mới cấp...

Pháo Thiên Minh lột quần áo của Võ Đang E ra, nhanh chóng cắt đứt tay

hắn, viết một bức huyết y rồi ném cho Võ Đang một gói thuốc chữa thương:

"Không cần cảm tạ!"

Trong lúc đang bối rối, Lam Sắc đột nhiên nhìn thấy ở vị trí phía đông nam

có một bộ y phục đang phấp phới, bên trên viết vài chữ: Giết, 50%. Bị giết,

100%.

Ba giây sau Lam Sắc bắt đầu hành động, xuất chưởng đánh vào Thiên Linh

Cái của Chân Hán Tử đang thất thần... Chân Hán Tử trước lúc chết vẫn nhìn

thấy bộ huyết y đang bồng bềnh trên đài Hoa Sơn: Ngôn ngữ ép buộc, sắc đẹp

quyến rũ, hứa hẹn xuông.

Pháo Thiên Minh rất hài lòng gật đầu nói: "Chỉ số thông minh trung bình."

"Sao lại nói vậy?"

"Nếu hắn không đủ thông minh sẽ không hiểu ý của ta. Nếu chỉ số thông

minh quá cao sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết."

"Là ý gì?" Tinh Ảnh khiêm tốn thỉnh giáo.

"Giết Chân Hán Tử còn có thể đánh cược việc cược Lãnh Nhược Tuyết có

thể trở mặt hay không. Bị giết, không đạt tới điều kiện, giám có giá trị, trăm

phần trăm bị đạp rơi."

"Vậy thì biện pháp giải quyết gì tốt nhất?"

"Hắn có thể nói: Thật xin lỗi, ta không thể giấu diếm được người ta yêu

thương nhất, ta không thể dựa vào việc thua ngươi để được tỷ tỷ của ngươi ưu

ái. Ta phải đường đường chính chính làm người mới có thể xứng với tỷ tỷ của

ngươi. Đến đây đi! Sau đó đánh" Pháo Thiên Minh cười khà khà: "Ta phỏng

chừng với tính cách Lãnh Nhược Tuyết, có đánh trực diện cũng chẳng có

chuyện gì, nhưng Lam Sắc lại phát động đánh lén, vậy thì... rất có chuyện đấy."

"Hình như ngươi rất có ý kiến với Lam Sắc."

Sắc mặt Pháo Thiên Minh trầm xuống, nói: "Ai bảo tỷ lệ đặt cược của hắn

còn thấp hơn ta."

Trận thứ sáu "Long Thành vs diễn viên quần chúng A" đều là diễn viên

quần chúng, khác biệt là một bên có tên một bên không có tên.

Truy Phong bát kiếm bộ của diễn viên quần chúng A hơi khác so với Pháo

Thiên Minh. So sánh ra thì ra, kiếm của Pháo Thiên Minh giống như Ferrari,

vừa nhấn ga là đạt tới tốc độ cao nhất. Kiếm của diễn viên quần chúng A như

loại xe gì đó còn cần gia tốc. Lúc đầu không nhanh, sau đó thi triển kiếm sau

nhanh hơn so kiếm trước, sau cùng có thể đạt tới tốc độ ánh sáng... Đương

nhiên đây là suy luận, chủ yếu là vấn đề nội lực chỉ có thể đạt tới tốc độ nhất

định. Diễn viên quần chúng A triển khai toàn bộ nội lực, trang bị tăng cường

đến đỉnh phong, cũng chỉ như Pháo Thiên Minh trong trạng thái không có bất

cứ trang bị gì..

Thiếu Lâm chú trọng đi cương mãnh. Long Thành dùng một cây côn, tuyệt

học tên là: Phục Ma côn pháp. Lúc thi triển cương phong b*n r* bốn phía.

Nhưng bởi vì hắn không nắm chắc được vài giây quý giá lúc đầu, khiến cho

diễn viên quần chúng A tăng tốc, cuối cùng chỉ có thể trúng kiếm bỏ mình.

Trong nháy mắt Long Thành tử vong, Pháo Thiên Minh khinh bỉ nhìn khán

đài của môn phái ẩn thế: Hừ, còn truyền nhân của ngũ đại BOSS, tầm mắt cũng

chỉ có thế.

Trận thứ bảy "Tiểu Nhị VS Long C", Tiểu Nhị thuận lợi chiến thắng.

Danh sách bảy cường giả gồm: Tinh Ảnh, Pháo Thiên Minh, Long A, Lam

Sắc, Xa, Kiếm Cầm và Tiểu Nhị. Do Pháo Thiên Minh vẫn nhất đánh bại đối

thủ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới tối cao của binh pháp bất

chiến mà khuất phục địch, nên vòng sau được miễn, trực tiếp tiến vào thi đấu tứ

cường. Đối với việc hai lần miễn chiến, các tuyển thủ và khán giả đều dùng

tiếng la ó để thể hiện nỗi bất bình trong lòng. Nhưng da mặt của Pháo Thiên

Minh dày tới mức không thể đo lường được! Có câu nói rằng: Chó cứ sủa đoàn

người cứ đi.

Sáu người còn lại rút thăm, sau khi rút thăm xong sẽ có nửa giờ nghỉ ngơi,

mọi người có thể tận dụng thời gian này để sắp đặt chiến thuật theo đối thủ
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 487: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 172



Kết quả rút thăm như sau: Xa vs Kiếm Cầm, Long A vs Tiểu Nhị, Tinh Ảnh

xui xẻo vs Lam Sắc.

"Huynh đệ, ngươi thấy thế nào?" Tinh Ảnh đáng thương hỏi Pháo Thiên

Minh, kéo góc áo của hắn như vớ cọng cỏ cứu mạng.

"Ừm... Kiếm Cầm nhỉ? Thật ngại phải dùng chiêu thức âm hiểm với Phượng

Hoàng. Ai thắng ai thua tùy thuộc vào tinh thần liều mình của Phượng Hoàng.

Nhưng ta thấy Phượng Hoàng sẽ không quá liều lĩnh trước Kiếm Cầm, thắng

bại chỉ trong nháy mắt, không có gì đáng xem. Lần này Tiểu Nhị không may

cho lắm, đao pháp của hắn chú trọng chuẩn xác chứ không phải lực lượng. Khắc

tinh lớn nhất của chuẩn xác là tốc độ, tương tự, khắc tinh lớn nhất của tốc độ là

lực lượng. Chỉ có thể dùng đòn đánh vụng về để thắng đòn tinh xảo. Vì vậy,

Tiểu Nhị có nguy cơ rất lớn sẽ thua trận này."

"Còn của ta thì sao?" Tinh Ảnh thấy Pháo Thiên Minh cứ lảng tránh chủ đề

chính, vô cùng gấp gáp.

"Ngươi... ngươi muốn thắng à?" Giọng Pháo Thiên Minh rất do dự.

"Muốn... muốn chứ!" Ánh mắt Tinh Ảnh lấp lánh hy vọng. Không lẽ?

Không lẽ thế gian này thực sự có điều gọi là kỳ tích?

"Nói thật, muốn thắng gần như không thể, chỗ này chỉ vỏn vẹn ba trăm mét

vuông. Dù có vận công tung hoành cũng khó mà giành được thế hoà, tuy

nhiên..." Pháo Thiên Minh vẫn còn do dự không biết có nên trao cơ hội vinh

quang này cho Tinh Ảnh hay không? Yếu tố then chốt là đòn sát thủ chỉ có một

lần duy nhất, liệu Tinh Ảnh có nắm bắt được hay không?

"Nhưng mà là cái gì? Trà ca ngài cứ nói đi, ngài cam tâm để một thanh niên

tốt bụng như ta chết như thế này sao? Chết dưới tay một kẻ tầm thường như vậy,

ta cũng không nhắm mắt xuôi tay nổi."

Pháo Thiên Minh cắn răng nói: "Được rồi. Nể mặt Chân Võ pháp bào, ta

đánh cược thử vào nhân phẩm của ngươi." Pháo Thiên Minh lấy hộp kiếm ra,

kéo tấm bông che phía trên ra rồi nói: "Đây là rắn, hơn năm mươi con, tất cả

đều không có nọc độc." Lại lấy ra hai thanh phi đao nói tiếp: "Đây là đao, đao

trong phi đao, cũng có thể dùng làm dao găm." Nói xong bèn cởi ra một sợi dây

thừng dùng làm đai lưng rồi giới thiệu tiếp: "Đây là sợi dây làm bằng gân trâu

dài mười mấy mét. Sau khi đối đầu với tên Lam Sắc kia, ngươi cứ thế mà... Dĩ

nhiên khả năng lớn nhất là các ngươi cùng chết."

Tinh Ảnh nghe xong nước mắt nóng hổi ứa ra, nắm chặt tay Pháo Thiên

Minh: "Huynh đệ, ngươi thật sự là huynh đệ ruột thịt của ta. Nếu sau này huynh

đệ có chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng nhé."

Pháo Thiên Minh thán phục: Kéo người khác đồng quy vu tận mà cũng có

thể khiến kẻ kia phấn khích đến mức nói năng bậy bạ, thật đúng là hạng vô sỉ

bậc nhất. Bản thân đã sống không yên ổn, cũng không để người khác sống tốt

hơn mình.

"Bây giờ bắt đầu, các vị tranh bá minh chủ tranh bá vào vị trí, tránh cho một

số người gian lận." Tiểu Thiên Sứ ý vị sâu xa liếc nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói

tiếp: "Đối thủ sẽ không nhìn thấy, cũng không nghe được tình huống và âm

thanh ngoài đấu trường. Hiện giờ bước vào vòng tranh bá tứ kết. Trước tiên

chúng ta phỏng vấn hai nữ hiệp, đầu tiên là nữ hiệp trời sinh mỹ lệ mà vẫn

mang chí tiến thủ. Đại sư huynh Thiếu Lâm phái, Phật Võ song tu theo, Hoa

Mộc Lan của giang hồ... Lạc Vũ Phượng Hoàng... Được rồi! Tiếp theo là vị

thuần khiết thiện lương... Ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu." Trận đầu: "Xa vs Kiếm

Cầm"

Ngươi một kiếm ta một chưởng, hai người giao đấu khéo léo đẹp mắt,

nhưng người trong giang hồ nhìn một cái là biết. Hai người vẫn đang khách khí

với nhau. Kiếm Cầm dù có xấu tính đến đâu cũng là nữ nhi, không tiện lợi dụng

lúc bằng hữu không chú ý mà ra chiêu thức hung ác. Đừng nói là cô, cho dù là

Pháo Thiên Minh gặp Xa cũng không dám ra tay hung ác, cho dù phải đánh một

trận với Vụ Lý Hoa, cũng còn phải nói vài câu xoa dịu. Nên xã giao thì vẫn phải

xã giao.

Trong khi Xa luôn tự xưng là đại diện cho phong trào giải phóng phụ nữ.

Đối với bằng hữu nữ giới, cô luôn có thái độ như người lớn. tất nhiên cũng

không đến mức ra tay không lưu tình, thi triển chiêu sát thương trước Kiếm

Cầm.

Ngươi một chưởng ta kiếm liên tục, Pháo Thiên Minh nhìn mà buồn ngủ.

Chiêu thức của y luôn thực dụng. Không hoa mỹ nhiều như vậy. Cho nên y

không hề hứng thú ngắm nghía mấy thứ tinh tế như thế... Y có mấy chiêu xấu

bụng nhưng bây giờ không cách nào sử dụng, chỉ đành chịu đựng!

Hai giờ sau, hai nữ người chơi không biết ai thì bụng kêu lên một tiếng,

đồng loạt dừng tay lại, lấy thức ăn ra rồi ngồi ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, vừa trò

chuyện vừa tạo dáng, vừa tạo dáng vừa giữ vẻ thanh cao. Mấy nghìn khán giả

trên khán đài nhìn vào, không khác gì cặp chị em ruột thịt ăn cơm bên bờ sông.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 488: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 173



Ăn xong rồi, hai người lại nói vài câu khách sáo với nhau rồi tiếp tục giao

đấu, lại ngươi một kiếm ta một chưởng, bụng kêu đói thì bắt đầu ăn, lại tạo

dáng, rồi lại đánh tiếp, ngươi một chưởng ta một kiếm...

"Rất có khả năng là bọn họ... chết đói, ai mang nhiều thức ăn hơn thì thắng."

Cơ Pháo Thiên Minh hé mắt đưa ra kết quả cuối cùng trong trận tỷ võ của hai

người.

Cũng may đồ ăn mà hai người mang theo cũng không nhiều. Sau khi chia

đều phần cái bánh bao xá xíu cuối cùng, hai cô gái trải qua nửa giờ thảo luận,

cuối cùng quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất bao kéo búa để phân

định thắng bại.

"Bao kéo búa." Kiếm Cầm thắng dứt khoát. Thấy Xa Bỏ quyền nhận thua,

toàn bộ khán giả đều thở phào nhẹ nhõm.

Trận thứ hai "Tiểu Nhị vs Long A".

Hai người đều là Tinh Anh đường, lúc bình thường quan hệ huynh đệ cũng

không tệ lắm, mọi người đang tưởng rằng lại tiến hành một lần Marathon, lại

phát hiện nam nhân và nữ nhân quả có chỗ bất đồng. Hai người tùy tiện chào

nhau một câu rồi đánh. Tình cảnh không như trận đầu, nhưng sát khí ngập trời

lại là sự thật. Đao quang kiếm khí vút bay tứ phương. Lúc trước, Tiểu Nhị còn

chiếm thế chủ động. Trong ba chiêu có hai chiêu là công kích. Nhưng mười

chiêu qua đi, tốc độ của Truy Phong bát kiếm của Long A bắt đầu tăng vọt, cứ

ba chiêu Tiểu Nhị chỉ có một công mà hai thủ. Lại qua mười chiêu, tốc độ kiếm

của Long A đạt tới cực hạn, ba chiêu của Tiểu Nhị hoàn toàn ở thế phòng thủ.

Long A tuy chiếm ưu thế nhưng không thể phá vỡ phòng ngự Thiên Địa

Tam Tuyệt của đối phương, chỉ có thể liên tục vây quanh Tiểu Nhị. Trận chiến

này kéo dài ba giờ sau cuối cùng kết thúc bằng thắng lợi của Long A. Điểm

then chốt là ở mức độ đói khát, Long A là người Trung Quốc thông minh, sau

khi xem trận đánh đầu thì giật mình tỉnh ngộ! Trước trận đấu, hắn cố gắng nuốt

tới bốn cục đá... à nhầm bánh bao.

Hai trận này thắng bại một phân, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm thái của Tinh

Ảnh và Lam Sắc. Dưới áp lực sinh tử, Tinh Ảnh cũng không để ý đến thể diện

nữa, nắm lấy bánh bao ném vào cổ họng. Không chịu nổi còn tìm cái bọc, bỏ

vào hai mươi mấy cái bánh bao.

Trái lại Lam Sắc cũng giống như vậy, bất quá màu sắc món ăn lại phong phú

hơn Tinh Ảnh. Đĩa đĩa thức ăn trực tiếp đổ vào bụng, đổ đầy sau lưng, rồi nhét

một con gà béo lên chiến trường.

Do thực sự quá no, dạ dày hai người vẫn liên tục trào dâng, một động tác

mãnh liệt có thể làm phun ra hai cái bánh bao. Tình huống này thật sự rất bất

đắc dĩ. Một bên là cao thủ võ công, nhưng sức tấn công lại quá yếu. Một bên

thủ vững như thành đồng, nhưng khinh công thì quá tồi. Nếu đổi hoàn cảnh, hai

bên cần ít nhất ba năm trăm năm mới phân được thắng bại. Ngay cả trong

không gian chỉ ba trăm mét vuông, cũng rất khó đoán trước tình huống ra sao.

Thua cuộc không đáng sợ, đáng sợ là thua trong những chuyện không nên

thua...

Lam Sắc và Tinh Ảnh nhìn nhau thâm tình, cả hai đều điên cuồng nuốt nước

bọt, không phải vì đói mà vì quá no, chỉ có thể nuốt nước bọt để giảm bớt cảm

giác khó chịu trong dạ dày. Vào lúc bình thường, chơi trò chống đỡ cũng không

sao, nhưng cả hai đều gấp gáp thời gian, ăn uống không nhai kỹ lưỡng, bánh

bao và thịt thừa chưa qua chế biến khiến cả hai lo lắng.

"Hay là, chúng ta nghỉ ngơi mười phút trước đi?" Tinh Ảnh rốt cuộc lên

tiếng trước.

"Được thôi!" Lam Sắc thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài vang lên một tràng la ó, chuyện gì thế này, trận đấu tứ cường đến,

mỗi trận tỷ võ còn khó khăn hơn cả sinh con.

Võ Đang Thỉnh tiến đến bên cạnh Pháo Thiên Minh hỏi: "Đại sư huynh

chẳng phải có thứ gì đó do ngươi dạy sao? Sao còn lề mề với hắn làm gì?"

"Thứ ta dạy đòi hỏi phải ổn, chuẩn, độc, chỉ có thể dùng một lần. Lần thứ

hai sẽ không linh nghiệm nữa. Cho nên hắn phải duy trì trạng thái tốt nhất mới

được." Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Ta hơi hối hận vì tin tưởng hắn, nếu lần

này không giết được tên kia, lát nữa tay không của ta sẽ không bắt được Bạch

Lang. Cầu trời phù hộ đi!"

Mười phút trôi qua, hai người ngồi dưới đất đồng thời bật dậy, đứng thẳng

trên mặt đất, mắt hổ nhìn chằm chằm lẫn nhau. Mọi người bên ngoài sân đều có

thể cảm nhận được, dù là thể lực hay tinh thần, hai người này đều đang ở trạng

thái đỉnh cao nhất.

Trên đỉnh Hoa Sơn, cuối cùng Tinh Ảnh và Lam Sắc cũng giao đấu, một

quyền cương mãnh, một quyền nhu hòa. Tuy thân pháp và khinh công của Lam

Sắc tệ hại, nhưng tay hắn quả thực rất có tài năng thật sự. Cửu Dương kèm Kim

Cương Bất Hoại, trước tiên đặt mình vào thế bất bại, quan trọng nhất là không

ảnh hưởng tốc độ ra tay. Mà dựa vào nội công hùng hậu, hắn có thể bất chấp

phòng ngự và né tránh của bản thân mà áp sát Tinh Ảnh. Trên sân đấu rộng ba

trăm bước, hắn không sợ Tinh Ảnh giày vò.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 489: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 174



"Chiêu thứ nhất: Bước chân phải vững." Vẻ mặt nghiêm túc của Pháo Thiên

Minh vang vọng trong tâm trí Tinh Ảnh.

Tinh Ảnh liên tục lùi lại, bị dồn đến mép vực thẳm, cuối cùng nhảy vọt lên

như cây hành rút khỏi đất khô. Lam Sắc cười lạnh một tiếng: Ngươi bay lên

đỉnh đầu ta, vẫn không thể nhanh hơn ta xoay người. Nghĩ đến đó, hắn xoay

người, hai quyền đánh thẳng ra. Nhưng rõ ràng hai quyền này đánh hụt. Vị trí

Tinh Ảnh nhảy không phải sau lưng hắn, mà là vai của hắn. Lam Sắc cảm thấy

áp lực trên vai, ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Tinh Ảnh đứng trên vai mình, lấy

ra một vật gì đó, đổ ra một đám sinh vật gì đó.

"Rắn!" Lam Sắc kêu lên thất thanh, tuyệt vọng tự sâu tâm can. Có câu một

lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống hồ là sau mấy ngày tiếp xúc mật

thiết với bầy rắn. Sau những tiếp xúc thân mật ấy, hậu quả là có hai:

Một là vốn sợ rắn, sau khi tập luyện, nhìn rắn như nhìn giun dế.

Hai là vốn không sợ rắn, trải qua rèn luyện... nhìn giun như thấy rắn.

Nhưng vấn đề lại nảy sinh, cho dù chỉ là bầy giun trong hang chạy loạn trên

người, cũng đủ khiến người bình thường rợn tóc gáy. Lam Sắc là người bình

thường sao? Đáp án chắc chắn là phải. Vậy nên hắn sợ, rất sợ, thậm chí nhắm

mắt, cả tay cũng không dám nhúc nhích.

"Chiêu thứ hai: Tay phải chuẩn. Ngươi! Chỉ có một cơ hội."

Tinh Ảnh lật ngược tình thế, hoàn toàn không do dự, ném hộp kiếm ra, hai

tay mỗi bên rút một phi đao. Hắn úp mình nhảy xuống, cắm hai phi đao vào hốc

mắt Lam Sắc... Cái này mà thay bằng thực tế, một nhát đao đã đủ cướp mạng

người. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, có chỉ số tấn công, cho dù là kỹ

năng đao pháp của Tiểu Lý Phi Đao cộng lại cũng chỉ gây ra trọng thương,

huống hồ chỉ là tay không mà thọc vào.

Lam Sắc nhận thông báo mắt đã mù, lại kêu thảm một tiếng. Hắn quỳ xuống

che mắt. Trong lòng hắn hiểu rõ: Cho dù mình mù, Tinh Ảnh vẫn chẳng làm gì

được mình. Chủ yếu vì nội công của Tinh Ảnh mới có 1/5, hoàn toàn không thể

mượn lực đả lực phá vỡ nội lực tuyệt học cấp 10.

Không chỉ hắn nghĩ thế, đối thủ của hắn cũng nghĩ...

"Chiêu thứ ba: Lòng phải tàn nhẫn." Vì thế mọi người đột nhiên chứng kiến

một việc kinh hoàng.

Tinh Ảnh lấy ra sợi dây thừng dài ba mét, thòng một vòng tròn lỏng lẻo trên

người Lam Sắc; không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng quàng lên. Sau đó hắn cột

chặt đầu dây thừng còn lại vào một góc nhô ra của tảng đá nặng cả nghìn cân ở

ven vách núi bên cạnh, rồi bắt đầu dùng nội lực đẩy tảng đá...

Mọi người trông chờ tảng đá rơi xuống vách núi: sợi dây đột nhiên căng

cứng, rồi Lam Sắc biến mất. Đây chính là cảnh quay sốc thường thấy trong

phim Mỹ. Một người bất ngờ bị quét khỏi tầm nhìn. Mọi người cùng cầu

nguyện: tuyệt đối đừng kết thúc kiểu phim hàng nội địa, nói vài câu vô nghĩa rồi

chết có làm thế nào cũng không chết. Dù gì cũng phải làm sao sống sót chứ. Giả

như gặp trường hợp như Chương Tử Nghi bị giết bốn lần mà không chết... Mọi

người lau mồ hôi lạnh.

"Cái gã ngớ ngẩn này, cần gì dùng tảng đá to thế làm gì? Chỉ cần ba trăm

cân là được rồi mà?" Pháo Thiên Minh thấy Lam Sắc run rẩy bắt đầu lục tìm

trong túi lấy ra một cái bọc giấy. Cùng với tất cả khán giả la lên không tốt.

Tinh Ảnh nghiến răng tới sắp nát vụn, hòn đá này không phải hình tròn mà

là đa giác. May là nhiều góc cạnh, nếu không thì sợi dây dài mười mấy mét

không có góc thì không thể buộc được. Hắn đang ở bước then chốt. Chỉ cần lật

đổ được hòn đá này một cái, coi như đã hạ được xuống vách núi.

"Đẩy đi, đẩy đi..." Trăm vạn khán giả trong và ngoài khán đài cùng reo hò.

Tỷ lệ cược cho Lam Sắc quá thấp, không có gì hấp dẫn, trong khi tỷ lệ cho Tinh

Ảnh là 2,5 lần, tình huống này khiến khán giả cả nước đặt cả tiền ăn sáng ngày

mai vào Tinh Ảnh, hoàn toàn không cảm thấy hành động hạ sát một cao thủ

đỉnh cao là vô đạo đức đến mức nào.

Lam Sắc cuối cùng cũng bị xé toạc gói giấy, hất văng ra ngoài, trong làn

khói vàng, hàng chục con rắn chạy tán loạn. Là hùng hoàng... Mọi người đồng

thanh phán đoán: "Đẩy nào, đẩy đi. Ú ú!" Rất nhiều người khóc lóc, sớm muộn

gì Lam cũng sẽ phát hiện trên lưng còn có một thứ đồ chơi như rắn rết.

Tinh Ảnh biết thời gian không còn nhiều, nghiến răng đến bật máu. "Hây!"

một tiếng, cuối cùng không phụ lòng trông đợi, tảng đá rốt cuộc cũng lật ngửa.

Mặt trước của nó chậm rãi hạ xuống vách núi, trái tim mọi người như thắt lại...

Tảng đá... cuối cùng cũng rơi xuống vực, nhưng trong khoảnh khắc ngắn

ngủi tảng đá kéo căng dây thừng vẫn xảy ra chút chuyện... Là chuyện gì vậy?

Chúng ta hãy xem lại đoạn quay chậm.
 
Back
Top Bottom