Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tri Ý Như Mộng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,888
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPhrTEjtLRGAYP37HTzgKNY96j5GjzpzUOljvg8lQZ1BJxZ4vjfV3yNGQSpJAM0L2htfeSjR62JeHpAdn2D_GtxrXe6FtT1TkCNJAPfOWApN0bSB2rnyml-fdbagfJP8dLwiQu8j8fx9AuiZTzQbn43=w215-h322-s-no-gm

Tri Ý Như Mộng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi thoát khỏi hang ổ sơn tặc, cả kinh thành xì xào bàn tán, chế giễu ta đã mất đi sự trong trắng.

Người phu quân từng đầu ấp tay gối dần trở nên lạnh nhạt, hờ hững với ta.

Hắn bắt đầu lui ta chốn lầu xanh như cơm bữa, trở thành khách quen của Tiêu Tương Viện, kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành.

Bà mẫu Trưởng công chúa, càng thêm căm ghét ta vì đã làm ô nhục thanh danh phủ công chúa, thậm chí còn muốn ban cho ta cái chết bằng dải lụa trắng.

Nhưng bà ta đã quên, chính bà ta là người đẩy ta vào tay bọn sơn tặc.

Ngày ta trốn khỏi phủ công chúa, ta đã gặp chủ nhân của Tiêu Tương Viện – nam nhân giàu có nhất kinh thành, nổi tiếng với danh xưng Diêm La mặt lạnh.

Tên thật của ta đã hắn còn ai nhớ đến, vậy mà hắn lại gọi chính xác cái tên đã bị vùi sâu trong quá khứ: "A Uyển, nàng từng hứa sẽ là lưỡi dao báo thù của ta."

Hóa ra, trận hỏa hoạn năm xưa đã cướp đi một phần ký ức của ta, khiến ta hoàn toàn quên mất hắn…​
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 1: Chương 1



Tại Tiêu Tương Viện, kỹ viện lừng danh của kinh thành, ta che mặt bằng khăn voan, đứng đợi phu quân Tiêu Cảnh Minh trước phòng của kỹ nữ nổi tiếng nhất.

Hắn lại qua đêm ở đây, đã ba ngày biệt tăm không về phủ. Trưởng công chúa bà mẫu giận dữ, hạ lệnh cho ta phải đến đưa hắn về.

Ta không muốn đến, nhưng không thể trái lệnh. Một người chính thê bị ép đến kỹ viện tìm phu quân, có lẽ ta là trường hợp duy nhất ở kinh thành này.

Cánh cửa khẽ hé mở, kỹ nữ kia trong bộ y phục mỏng manh, uyển chuyển bước ra từ sau bức bình phong dát vàng.

Mùi trầm hương quen thuộc của phu quân ta thoang thoảng trên người nàng.

Nàng ta liếc nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: "Vương phi lại đến tìm Tiêu quận vương sao?"

Ta không đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng. Nàng lạnh một tiếng, ghé sát tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chói tai: “Vương phi khinh thường không thèm đáp lời ta? Ai ai cũng biết ngươi là hoa tàn liễu rũ, ngươi đang cao ngạo cái gì?”

Tiêu Cảnh Minh từ trên giường đứng dậy, tiểu tư hầu hạ hắn mặc y phục chỉnh tề. Hắn bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt lướt qua kỹ nữ, giọng điệu lạnh nhạt: “Đi trước đây.”

Kỹ nữ mặt đỏ ửng, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Chẳng nỡ rời xa Quận vương.”

Nàng mềm mại như không xương dựa vào hắn, ngón tay quấn lấy miếng ngọc bội bên hông hắn, ánh mắt quyến rũ như tơ: “Quận vương lần sau đến, có thể tặng nó cho thiếp không?”

Hô hấp của ta chợt nghẹn lại, tim như bị kim châm. Miếng ngọc bội kia là di vật phụ mẫu ta để lại.

Khi thành thân, ta đã tặng nó cho Tiêu Cảnh Minh, giống như trao cả con tim mình cho hắn. Những năm trước, hắn coi nó như trân bảo, không bao giờ rời thân. Nhưng bây giờ, hắn đeo nó, chạm vào người nữ nhân khác, hết lần này đến lần khác.

Tiêu Cảnh Minh khẽ gạt tay nàng ra, giọng lạnh lùng: "Thứ này không thể cho nàng. Nàng có thể đòi hỏi thứ khác."

Kỹ nữ kia ngượng ngùng rụt tay về, trong mắt thoáng hiện vẻ không cam tâm. Ngoài hành lang, vài vị công tử phong lưu chậm rãi bước đến.

Tiêu Tương Viện vốn là chốn lầu xanh bậc nhất kinh thành, nơi phồn hoa trụy lạc, kẻ ra vào phần nhiều là bậc vương tôn công tử.

Bọn họ nhận ra Tiêu Cảnh Minh, liền cất lời trêu ghẹo: "Tiêu Quận vương lại đến đây tìm hoan lạc sao?"

"Quận vương phi đàn hay nức tiếng kinh thành, chỉ xuất hiện trong những buổi tiệc lớn của hoàng gia, vậy mà hôm nay cũng tìm đến chốn lầu xanh này sao?"

"Tiêu Vương phi cũng đâu phải là thân còn trong trắng, không biết so với kỹ nữ ở đây, mùi vị của ai ngon hơn?"

Lời này chạm đến vảy ngược của Tiêu Cảnh Minh. Hắn không chịu nổi những lời bàn tán về sự trong sạch của ta, liền vung nắm đ.ấ.m đánh mạnh về phía người kia.

Hắn quanh năm luyện võ, đánh nhau với mấy người cũng không hề lép vế, giận dữ quát: “Câm cái miệng thối của ngươi lại!”

Hắn giận dữ đến thế, hắn qua là vì hắn mất hết mặt mũi. Trong đó, phần bảo vệ ta chẳng đáng là bao.

Việc ta bị sơn tặc bắt đi, là cái gai lớn nhất trong lòng hắn. Ta không muốn hắn gây thêm chuyện, đưa tay muốn nắm lấy cánh tay hắn: “Mẫu thân còn đang đợi chàng!”

Bàn tay hắn vẫn vung lên không ngừng, khuỷu tay mạnh mẽ đánh trúng ta. Ta mất thăng bằng, ngã về phía sau. Khăn che mặt từ bên tai trượt xuống, lộ ra nửa gương mặt.

Có kẻ si tình kinh ngạc thốt lên: "Quận vương phi lại xinh đẹp đến nhường này sao?"

Tiêu Cảnh Minh đang mải miết giao chiến với đám người kia, căn bản hắn có thời gian để ý đến ta. Ngoài hành lang, chậu hoa, đèn lưu ly và bao nhiêu đồ vật trang trí vỡ vụn khắp nơi, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Cơn đau như ta nghĩ vẫn chưa ập đến—

Ta không hề ngã xuống, phía sau lưng đã có người vững vàng đỡ lấy. Người kia đỡ ta đứng thẳng, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua vành tai ta, giọng trầm khàn: "Thẩm cô nương cẩn thận."

Ta khẽ giật mình, trong lòng dâng lên một nỗi xao xuyến khó tả.

Đã rất lâu rồi, không còn ai gọi ta bằng cái tên "Thẩm cô nương". Ta đã quen với danh xưng "Tiêu vương phi" mà người đời vẫn gọi.

Chiếc khăn che mặt khẽ lay động theo ngón tay người kia, rồi lại nhẹ nhàng phủ xuống dung nhan ta. Hắn chính là viện chủ của Tiêu Tương Viện, Giang Hàn Nghiên, người giàu có bậc nhất kinh thành.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 2: Chương 2



Giang Hàn Nghiên khẽ phất tay, lập tức có vài hộ viện tiến lên, tách đám người Tiêu Cảnh Minh ra. Khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười thản nhiên nhưng lời nói lại mang theo sự kiên quyết không cho phép ai nghi ngờ: "Xin chư vị quý khách nể mặt Giang mỗ, xin đừng gây chuyện tại Tiêu Tương Viện."

Đối diện với những kẻ quyền quý cao sang, lời lẽ của hắn không hề có chút nào khúm núm của một người buôn, trái lại còn ẩn chứa một thứ uy áp vô hình. Người đời đồn rằng hắn thủ đoạn tàn nhẫn, có mối giao hảo sâu rộng với nhiều thế lực quyền quý, thậm chí trong cung cũng có người che chở cho Tiêu Tương Viện.

Mọi người vội vã đáp lời vài câu rồi tản đi. Tiêu Cảnh Minh hất tay đám hộ viện, chắp tay hờ hững với Giang Hàn Nghiên: "Những tổn thất hôm nay của Tiêu Tương Viện, Giang huynh cứ thống kê rõ ràng rồi đến phủ công chúa báo lại để nhận bồi thường."

Hắn quay phắt lại, trừng mắt nhìn ta, giọng điệu bực bội: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thật là đồ mất mặt!"

Nói rồi, hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi. Ta vừa định cất bước đuổi theo, một chiếc quạt xếp nhẹ nhàng khép lại, chắn ngang đường đi của ta. Chủ nhân của cánh tay đang cầm quạt chính là Giang Hàn Nghiên. Đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng nói trầm khàn.

“Nghe danh cầm nghệ của Thẩm cô nương đã lâu, ta có một phần tàn phổ tuyệt thế. Nếu Thẩm cô nương rảnh rỗi, có bằng lòng giúp ta phục chế?"

Ta lắc đầu, giọng điệu bình thản: "Ta đã sớm không còn đàn nữa, xin lỗi."

Kể từ khi bị sơn phỉ bắt đi, ta chưa từng chạm lại vào đàn. Vừa chạy xuống khúc quanh hành lang, giọng Giang Hàn Nghiên từ phía sau theo gió vọng lại, có chút không rõ ràng: "Không vội, nàng rất nhanh sẽ nguyện ý thôi."

Khi trở về phủ công chúa, đã gần chính ngọ. bà mẫu ngồi ngay ngắn ở chính điện, sắc mặt âm trầm như sương lạnh. Bà ta lạnh lùng liếc nhìn ta, giọng điệu không cho phép cãi lời: "Thẩm thị, ngươi không giữ được trái tim quận vương, quỳ năm canh giờ trước điện."

Ta im lặng quỳ xuống, hơi lạnh của phiến đá xanh thấm qua lớp váy lụa vào da thịt. Tiêu Cảnh Minh đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt, không nói một lời. Hắn xoay người bước vào chính điện: "Mẫu thân, nhi thần xin phép dùng bữa cùng người."

Vạt áo bào đen huyền của hắn khẽ chạm vào cánh tay ta, mang theo một làn gió nhẹ thoảng qua. Đôi giày đen của hắn nghiền nát lớp rêu xanh trên phiến đá, tạo ra một âm thanh khe khẽ. Cùng với lớp rêu bị nghiền nát, trái tim ta cũng tan vỡ. hắn biết rõ ta cô độc không nơi nương tựa, nhưng đã quen với việc lạnh lùng đứng nhìn.

Quỳ đến giữa trưa, ánh mặt trời càng trở nên gay gắt hơn. Bà mẫu đã dùng xong bữa, nhưng Tiêu Cảnh Minh vẫn không hề nói một lời cầu xin cho ta. Cái nắng hè oi ả nung đốt phiến đá nóng rực, xuyên qua lớp váy lụa mỏng manh, thiêu đốt da thịt ta.

Mồ hôi chảy dài trên gò má, thấm ướt cả vạt áo. Hai má ta nóng ran, trước mắt dần trở nên nhòe đi, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Các nha hoàn bưng những bát cam thảo ướp lạnh, nhẹ nhàng ra vào trong điện. Chúng che ô, bước chân thanh thoát, tránh né cái nắng như thiêu như đốt.

Còn ta, chỉ có thể quỳ trên phiến đá nóng bỏng này, mặc cho ánh mặt trời thiêu đốt thân thể. Bà mẫu ngồi trong điện, lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Chỉ là quỳ theo phép tắc thôi, thế này đã không chịu nổi rồi sao? Phủ công chúa giữ lại ngươi có ích gì?"

Đúng vậy, ta hắn có chút giá trị nào đối với phủ công chúa. Phụ mẫu ta đã qua đời từ lâu, dòng dõi bên ngoại lại nghèo hèn. Sở dĩ ta có thể gả cho Tiêu Cảnh Minh, tất cả là nhờ ơn nghĩa của phụ thân hắn, Tiêu Du.

Năm xưa, phụ thân hắn chỉ là một thư sinh nghèo khó, sau khi đỗ trạng nguyên, được trưởng công chúa để mắt ta và trở thành phò mã. Khi ấy, trên đường lên kinh ứng thí, ông gặp phải bầy sói dữ, mất hết hành lý, suýt chút nữa mất mạng.

Phụ thân ta trên đường buôn bán trở về, vừa hay cứu được ông, còn giúp đỡ tiền bạc, nhờ đó ông mới có thể đến được kinh thành. Phụ thân hắn đã thề ước, sẽ cho con cái trong nhà thành thân với ta.

Ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, dù đã ở địa vị cao sang quyền quý, vẫn không hề quên lời hứa với phụ thân ta năm xưa. Sau khi phụ mẫu ta qua đời, thương cảm cho cảnh cô độc của ta, ông đã đưa ta về sống trong phủ công chúa.

Tiêu Cảnh Minh và ta vốn là bạn thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Ban đầu, trưởng công chúa không chấp thuận mối hôn sự này, nhưng Tiêu Cảnh Minh đã thề non hẹn biển, nhất quyết không lấy ai khác ngoài ta.

Trưởng công chúa yêu thương phò mã vô cùng, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, đồng ý cho chúng ta thành thân. Sau khi thành thân, trưởng công chúa dù làm bà mẫu thường hay khắt khe, nhưng Tiêu Cảnh Minh luôn đứng ra bảo vệ ta. Cuộc sống tuy không mấy êm đềm, nhưng cũng không quá khó khăn để vượt qua.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 3: Chương 3



Nhưng ai ngờ được sự đời khó lường. Ngày nọ, ta về U Châu tế tổ, không may gặp phải bọn sơn phỉ, bà mẫu vì muốn thoát thân, nhẫn tâm đẩy ta xuống xe. Ta trải qua bao phen sống c.h.ế.t mới trốn thoát về được, nhưng cũng từ đó mà lời đồn đại lan ra khắp nơi.

Ánh mắt thương xót ban đầu của Tiêu Cảnh Minh, dần dần bị pha lẫn bởi những tạp chất khác. Giống như bây giờ, hắn đã quen với việc lạnh lùng buông một câu khi bà mẫu vô cớ trách phạt ta: "Nàng đã làm nhục phủ công chúa, trừng phạt nàng có thể khiến mẫu thân nguôi giận, nàng đáng phải chịu đựng." .

"Trời nắng nóng thế này, sao lại quỳ ở đây?" Một giọng nói trầm ấm vang lên, là công công Tiêu Du đã trở về phủ

Bà mẫu nghe thấy giọng nói ấy, vội vã bước nhanh ra khỏi điện, trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Phò mã đã về rồi."

Ánh mắt bà nhìn ông, vẫn ánh lên vẻ e ấp như thuở còn là thiếu nữ.

Đợi khi ông ngồi yên vị, bà đích thân mang đến cho ông chén cam thảo ướp lạnh, rồi lại đứng phía sau nhẹ nhàng xoa bóp vai gáy cho ông.

Công công Tiêu Du nhìn ta một cái, giọng nói hiền hòa: "Công chúa, con dâu có lỗi, dạy dỗ vừa phải là được rồi."

Nụ cười trên mặt bà mẫu vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Thẩm thị, nể tình phò mã đã cầu xin, hôm nay ngươi không cần quỳ nữa, hãy đến Phật đường chép một trăm lần kinh Phật."

Công công sai người mang đến một bát canh ướp lạnh. Cảm giác mát lạnh thấm vào cổ họng, sự khó chịu trong người ta dịu đi phần nào.

Ông ấy là hảo hữu của phụ thân ta. Dù hiện tại ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành, ông vẫn không hề ghét bỏ ta.

Ông từng nói với Tiêu Cảnh Minh: "Trinh tiết của nữ nhân không nằm ở tấm váy."

Trước khi trở thành phò mã của trưởng công chúa, công công từng cưới một cô nương làm nghề ca kỹ. Cô nương đã dùng hết số tiền tích cóp của mình để giúp ông ăn học và thi cử.

Sau khi ông đỗ đạt, nhất quyết từ chối việc ở rể phủ công chúa, không chịu ruồng bỏ người thê tử tào khang.

Nhưng khi ông trở về quê hương, cô nương ấy đã mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời. Công công thật lòng yêu thương cô nương ấy, đến tận bây giờ mỗi khi nhắc đến, trong mắt ông vẫn ánh lên nỗi đau xót.

Hiện tại, ông cũng không hề để t@m đến những lời đồn đại về ta ở kinh thành.

Nhưng điểm này, Tiêu Cảnh Minh lại không giống phụ thân hắn.

Ta đứng dậy, lê đôi chân đau nhức và tê dại, chậm rãi bước về phía Phật đường.

Sau khi chép xong kinh Phật, ta lê đôi chân tê mỏi, chậm rãi trở về Bắc viện. Tiêu Cảnh Minh đã tắm rửa thay y phục xong, đang múa kiếm trong sân, vỏ kiếm đặt ngay ngắn trên án thư.

Hắn thấy ta bước vào, liền dừng động tác, đẩy cây đàn gỗ về phía ta: "Hôm nay nàng hãy đàn một khúc, ta sẽ múa kiếm để góp vui."

Nếu là trước kia, ta sẽ không hề từ chối. Cầm nghệ của ta và kiếm vũ của hắn, từng nổi tiếng khắp kinh thành. Trong những buổi yến tiệc lớn ở hoàng thành, màn trình diễn kết hợp của hai chúng ta đã trở thành một giai thoại đẹp.

Nhưng bây giờ, ta đã lâu lắm rồi không chạm vào đàn.

"Hôm nay thiếp mệt rồi." Ta khẽ khàng từ chối, rồi bước về phía giường. Sau khi phơi mình dưới nắng gắt, ta chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.

Vừa định ngả lưng xuống, Tiêu Cảnh Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay ta: "Nàng đang oán trách ta sao?"

Ta không nên oán trách hắn sao? Lời đã đến bên môi, nhưng cuối cùng ta vẫn nuốt ngược trở lại. Khi nỗi thất vọng đã chất chứa quá nhiều, chỉ còn lại sự im lặng. Ta nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, cởi chiếc áo ngoài.

Ngón tay chai sạn của hắn đột ngột lướt qua vết sẹo cũ trên vai ta, vết thương mà bọn sơn phỉ gây ra mấy tháng trước. Kể từ khi ta được cứu về phủ, hắn chưa từng chạm vào ta nữa.

"Vết sẹo vẫn chưa lành sao?" Hắn khẽ hỏi, giọng mang theo một chút nghẹn ngào.

"Vâng." Ta đáp nhạt nhẽo. Lực tay hắn chợt siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt ta: "Nàng nói thật cho ta biết! Rốt cuộc bọn chúng có... chạm vào nàng không?"

Lại là câu hỏi ấy. Câu trả lời vẫn là không. Hắn đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần, và ta cũng đã giải thích cặn kẽ không biết bao nhiêu lần.

"Còn quan trọng sao, Tiêu Cảnh Minh?" Ta ngước mắt nhìn hắn, giọng nói bình thản đến mức chính ta cũng cảm thấy xa lạ.

Để giữ gìn sự trong sạch trở về gặp hắn, ta đã từng dùng trâm vàng đ.â.m vào thân thể bọn sơn phỉ, cũng từng lấy cái c.h.ế.t để uy h**p, liều mình đ.â.m đầu vào vách đá xù xì.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 4: Chương 4



Ta đã nói rằng ta là con dâu của trưởng công chúa, là chính thê của Tiêu quận vương, nếu ta có bất cứ tổn hại nào, bọn chúng chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc.

Khi kỵ binh triều đình san bằng sào huyệt của lũ sơn tặc, cuối cùng ta cũng trở về bên cạnh hắn, lúc ấy ta mới hiểu ra rằng— Điều hắn để tâm, không phải là ta có thực sự trong sạch hay không. Điều hắn để tâm, là những lời đồn đại kia đã biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.

Nhưng ta có tội tình gì?

Tiêu Cảnh Minh khựng lại, rồi cơn giận dữ bùng lên dữ dội hơn: "Vậy cái gì mới là quan trọng?"

Ta muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng lại bị hắn đẩy mạnh xuống giường.

"Hôm nay ở Tiêu Tương Viện, bọn chúng hỏi ta mùi vị của nàng và kỹ nữ nào ngon hơn? Ta thật sự hận đến tận xương tủy. Chi bằng hôm nay ta cứ thử so sánh xem sao!"

Hắn cúi người áp xuống, thô bạo xé toạc y phục trên người ta, mùi trầm hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi. Mùi hương ấy từng khiến ta an lòng, giờ đây lại chỉ gợi lên trong ta sự ghê tởm.

Ta giãy giụa cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn bất động như tượng đá, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Trước kia, hắn chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.

Ta nhớ ngày đại hôn, khi hắn vén tấm khăn voan lên, ta run rẩy nhẹ trong ánh nến đỏ. hắn liền ôm chặt lấy ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ đợi nàng, đợi đến ngày nàng tự nguyện."

Hắn đã ngủ cả đêm trên chiếc ghế trước án thư, sáng sớm còn rạch cổ tay, nhỏ m.á.u lên tấm ga trải giường trắng như tuyết.

Sau này, hắn luôn yêu thương và tôn trọng ta. Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi. hắn chỉ vì một lời nói của kẻ khác, mà muốn sỉ nhục ta đến mức này. Nhưng ta không thể đẩy hắn ra.

Trong cơn hoảng loạn, ta giật phăng miếng ngọc bội bên hông hắn, vội vã chộp lấy chiếc lư hương đặt bên cạnh giường, giáng mạnh về phía trán hắn. hắn nghiêng đầu tránh né, chiếc lư hương sượt qua thái dương hắn, để lại một vệt m.á.u đỏ tươi.

"Thẩm Tri Ý, nàng muốn g.i.ế.c ta sao?" hắn khựng lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.

Tay ta rũ xuống bất lực, giọng nói khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Tiêu Cảnh Minh, chúng ta hòa ly đi."

Hãy buông tha cho nhau.

Hắn ngây người ra một lúc, rồi đột nhiên gầm lên giận dữ: "Không thể nào! Tuyệt đối không hòa ly! Nàng dù c.h.ế.t cũng chỉ có thể là thê tử của ta mà thôi!"

Chẳng lẽ phải giày vò nhau đến khi tóc bạc trắng sao? Vậy thì có ích gì nữa?

Hắn chỉnh lại vạt áo, giận dữ sầm sập bước ra khỏi phòng. Ta ngã ngồi xuống giường, sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt lấy miếng ngọc bội kia.

Đây là di vật duy nhất của phụ mẫu để lại, cuối cùng cũng trở về bên ta. Ta hết lần này đến lần khác lau nhẹ miếng ngọc bội, nước mắt chực trào ra. Phụ thân ơi, mẫu thân ơi, phận nữ nhi ở chốn nhân gian này, sao lại khổ sở đến vậy?

Trong giấc mơ chập chờn, ta dường như đã trở về những ngày tháng xưa cũ.

Năm ấy ta mười hai tuổi, phủ đệ nhà họ Thẩm ở U Châu bất ngờ chìm trong biển lửa, phụ mẫu ta đều bỏ mạng trong ngọn lửa dữ. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, mẫu thân đã nhét miếng ngọc bội vào tay ta, liều c.h.ế.t đẩy ta xuống chiếc giếng khô cạn.

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng mẫu thân khóc gọi điều gì đó, nhưng đến giờ ta vẫn không thể nhớ rõ bà đã nói gì. ...

Sau đó, công công Tiêu Du nghe tin vội vã đến, đưa ta về phủ. Ông xoa nhẹ đầu ta, giọng nói hiền từ: "A Ý, từ nay về sau, phủ công chúa sẽ là nhà của con."

Tiêu Cảnh Minh đứng bên cạnh trưởng công chúa, ánh mắt tò mò nhìn ta, trong đôi mắt trẻ thơ ấy ánh lên vẻ trong sáng lạ thường.

Năm mười ba tuổi, Tiêu Cảnh Minh và ta tranh nhau một miếng bánh, trong lúc giằng co, ta bị ngã xuống đất, đầu gối sưng tấy.

Ta cắn chặt môi không khóc, còn hắn thì ngẩn người đứng đó, khẽ mở miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Ngày hôm sau, hắn đặc biệt mua đủ loại bánh ngon đến, ngượng ngùng đưa cho ta: "Này, tất cả là của muội."

Sau đó, hắn thường xuyên dẫn ta chui qua cái lỗ chó bí mật trong phủ công chúa, trốn ra ngoài ngắm hội đèn, thưởng ngoạn hoa xuân. Cái lỗ chó ấy đã trở thành bí mật riêng của hai đứa ta, cũng là ký ức ấm áp nhất của ta ở phủ công chúa.

Năm mười bốn tuổi, cầm nghệ của ta đã đạt đến độ thuần thục, trưởng công chúa lệnh cho ta biểu diễn trong yến tiệc Trung Thu ở cung.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 5: Chương 5



Tiêu Cảnh Minh rút kiếm múa trên điện, ánh kiếm rực rỡ như cầu vồng, làm kinh diễm cả kinh thành.

Những khi tâm trạng hắn không vui, hắn thường đến nghe ta gảy đàn. Đôi khi hắn múa một bài kiếm, vẻ u sầu giữa đôi lông mày hắn liền tan biến, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.

Năm mười lăm tuổi, sau lễ cập kê của ta, công công muốn hắn cưới ta. Trưởng công chúa chê bai thân phận thấp kém của ta, nhưng Tiêu Cảnh Minh lại kiên quyết nói: "Phụ thân đã từng hứa với một người bạn cũ. Quân tử nhất ngôn, nặng hơn cả núi Thái Sơn. Đời này con nhất định không cưới A Ý thì thôi."

Năm mười sáu tuổi, ta mặc áo gấm khăn điều, đội mũ phượng cao quý gả cho hắn. Đêm tân hôn, hắn vén khăn voan, ánh nến đỏ rực rỡ chiếu vào đôi mắt hắn, dịu dàng như nước mùa thu. hắn ôm chặt lấy ta, khẽ thì thầm hết lần này đến lần khác: "A Ý, đời này, ta nhất định không phụ nàng."

Nhất định không phụ nàng... Câu nói ấy từng là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng ta, giờ đây lại trở thành một sự chế giễu đau đớn đến xé lòng.

Năm mười bảy tuổi, ta bị bọn sơn phỉ bắt đi. hắn dẫn quân đến giải cứu, tay kiếm vung lên c.h.é.m g.i.ế.c từng tên sơn tặc, m.á.u tươi vấy lên bộ giáp lạnh lẽo, hắn giống như một ác quỷ đòi mạng.

Hắn cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương trên người ta, ngón tay run rẩy, ánh mắt tràn đầy xót xa. Nhưng rồi, hắn nghe được những lời bàn tán không hay về ta trong quân doanh, trong triều, trên những buổi yến tiệc, hết lần này đến lần khác hắn nổi cơn thịnh nộ, đánh những kẻ đó mặt mày bầm dập.

Khi trở về nhà, hắn đập phá tan tành cả thư phòng và phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng ngày xưa đã biến mất, chỉ còn lại sự chất vấn lạnh lùng và tàn nhẫn: "Bọn chúng có từng chạm vào nàng không?"

"Rốt cuộc là có hay không?"

Ta khóc nấc lên: "Không có! Thật sự không có!"

Nhưng bóng lưng hắn vẫn lạnh lùng và kiên quyết, hắn sầm sập bước ra khỏi phòng, bỏ lại ta một mình đối diện với cảnh tượng hoang tàn.

Bà mẫu ngày càng trở nên khắt khe hơn, bắt ta quỳ gối trong Phật đường, trước điện, ngoài sân; Chỉ cần ta sơ suất trong việc hầu hạ, chén trà nóng bỏng của bà liền hất thẳng vào người ta; Khi đến mức tức giận, bà bắt ta chép một nghìn lần kinh Phật, chép không xong thì không được ăn cơm..

Tiêu Cảnh Minh không hề lên tiếng cầu xin cho ta một lời.

Hắn tìm đến những chốn lầu xanh, mặc cho trưởng công chúa ngày càng quá đáng hành hạ ta. Dường như tất cả những khổ sở này đều là thứ ta đáng phải gánh chịu.

Khi ấy, ta trốn thoát khỏi hang ổ của bọn sơn tặc, cứ ngỡ đã thoát khỏi địa ngục trần gian. Ai ngờ, thứ đang chờ đợi ta lại là một địa ngục khác còn tăm ta hơn. ...

Trong cơn mê man, hình như có một nha hoàn bước vào bẩm báo: "Người của Tiêu Tương Viện đến đòi bồi thường, nói là hôm nay quận vương đã làm hỏng rất nhiều đồ trang sức quý giá."

Bàn tay nàng ta khẽ chạm lên vầng trán nóng hổi của ta, rồi kinh hãi kêu lên: "Vương phi sốt cao quá!"

"Quận vương cũng không có ở phủ, mau đi bẩm báo với trưởng công chúa."

Những tiếng bước chân khẽ khàng vội vã qua lại, ta lại chìm sâu vào giấc ngủ mê man hơn, tựa như rơi vào một vực sâu tăm ta vô tận, không còn cách nào tỉnh lại được nữa.

Một cơn đau nhói buốt nơi cổ truyền đến, cảm giác nghẹt thở như thủy triều dâng trào. Ta đột ngột mở choàng mắt, chỉ thấy một nha hoàn đang dùng dải lụa trắng siết chặt lấy cổ ta.

Ta cố hết sức dùng hai tay cậy mạnh vào khoảng hở giữa dải lụa trắng và cổ, gắng sức kéo ra, đầu ngón tay đau đớn như muốn đ.â.m sâu vào da thịt.

Trong ánh nến leo lét, Trưởng công chúa khoan thai bước ta, dùng móng tay giả khẽ nâng cằm ta: "Con ngoan, đừng phí sức nữa. Mạng của con dùng để giữ gìn thanh danh cho phủ công chúa, đó là diễm phúc của con rồi."

Giọng bà ta dịu dàng như nước chảy, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương. Chính những lời đồn đại về ta đã khiến bà ta mất hết thể diện trước hoàng tộc, trong lòng bà ta sớm đã muốn ta c.h.ế.t đi cho xong.

Ta khản đặc giọng, cố gắng thốt ra: "Ngươi không sợ... không sợ công công và phu quân ta biết chuyện này sao?"

Bà ta khẽ cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên như không, cứ như đang giẫm c.h.ế.t một con kiến cỏ: "Phò mã hôm nay phải đến Thái Học làm việc, còn Cảnh Minh cũng đã ra quân doanh rồi. Ngươi không thể hòa ly, lại chẳng chịu nổi nhục nhã, trong cơn tuyệt vọng, treo cổ tự vẫn, chuyện này hợp lý vô cùng."

Một nha hoàn khác giữ chặt hai tay ta, dải lụa trắng siết chặt vào cổ họng ta, phát ra những tiếng rít nhẹ ghê rợn.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 6: Chương 6



Lồ ng n.g.ự.c ta nóng rực như bị lửa thiêu đốt, mắt bắt đầu nhòe đi, tính mạng chỉ còn mành treo chuông.

【Ầm——】

Cánh cửa bị đạp mạnh tung ra, ánh trăng sáng vằng vặc như dát bạc tràn vào. Tiêu Cảnh Minh tay cầm kiếm xông thẳng vào, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên, c.h.é.m về phía hai ả nha hoàn.

Dải lụa trắng trên cổ ta đột ngột nới lỏng, luồng không khí tươi mát tràn vào lồ ng ngực, ta ho sặc sụa, ôm lấy cổ thở dồn dập.

Tiêu Cảnh Minh vội vàng cúi xuống, lo lắng xem xét vết hằn đỏ trên cổ ta, ánh mắt đầy vẻ xót xa và giận dữ.

Trưởng công chúa tái mét mặt mày, kinh hãi hỏi: "Cảnh Minh, sao con lại trở về?"

"Nếu ta không về, hắn lẽ các ngươi định đợi đến sáng mai đến nhặt xác thê tử ta sao?" Giọng hắn lạnh băng, sắc như d.a.o găm.

"Nó đã nhúng chàm, rơi vào ổ sơn tặc, lẽ ra phải c.h.ế.t để giữ trọn danh tiết." Trưởng công chúa đáp lời lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Tiêu Cảnh Minh giận dữ nắm lấy chén trà bên cạnh, ném mạnh xuống nền nhà, những mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe, văng đến sát bên cạnh chúng ta.

Hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Nếu A Ý có mệnh hệ gì, ta sẽ khiến cả phủ công chúa này phải chôn theo nàng ấy!"

"Ngươi! Thằng nghịch tử!" Trưởng công chúa giơ tay tát mạnh vào mặt Tiêu Cảnh Minh.

Mặt hắn bị đánh lệch sang một bên, móng tay giả của bà ta cào xước một vệt m.á.u trên má hắn, m.á.u tươi chậm rãi rỉ ra.

"Hôm nay ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t nó! Ngày đầu tiên nó đặt chân vào phủ, đáng lẽ đã phải tự sát để tạ ta rồi! Đường đường là phủ trưởng công chúa, há để ngươi muốn chôn theo là chôn theo được sao! Người đâu, mau khống chế quận vương lại, không được làm hắn bị thương."

Một đám hộ vệ từ phía sau lưng Trưởng công chúa ùa lên, Tiêu Cảnh Minh vung kiếm nghênh chiến, kịch liệt giao tranh với chúng.

Nhưng hắn chỉ có một mình, cuối cùng vẫn không thể địch lại được đám đông, bị các hộ vệ chế trụ, không thể nhúc nhích.

Trưởng công chúa vung tay lên, dải lụa trắng lại siết chặt lấy cổ ta. Tiêu Cảnh Minh không thể vùng vẫy thoát ra, hướng về phía bà ta gào khóc: "Mẫu thân, xin người tha cho A Ý đi! Con cầu xin người! Nàng ấy không đáng phải chết!"

"Công chúa, mau dừng tay!" Giọng của công công Tiêu Du từ ngoài cửa vọng vào.

Ông sải bước vào nhà, trên tay cầm một mũi tên lông vũ, đầu mũi tên cắm một mảnh giấy.

Trưởng công chúa ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay hắn phải các con đều có công việc riêng sao, sao lại lần lượt kéo nhau trở về thế này?"

Tiêu Du đưa tờ giấy cho Trưởng công chúa: "Ta đang ở Thái Học sắp xếp việc khoa cử, thì mũi tên này đột nhiên bay ta, ghim ngay vào cột bên cạnh ta."

Trưởng công chúa cầm lấy tờ giấy, đọc lớn thành tiếng: "Trưởng công chúa muốn g.i.ế.c Thẩm Tri Ý, mau chóng trở về!"

Sắc mặt bà ta lập tức biến đổi, vội vã bước đến chỗ Tiêu Cảnh Minh, lấy từ trong n.g.ự.c hắn ra một tờ giấy y hệt.

Tiêu Du phất tay ý bảo đám hộ vệ lui xuống, giọng điệu trầm tĩnh nói: "A Ý không có tôi, công chúa xin đừng cố chấp muốn g.i.ế.c nàng nữa. Hơn nữa, sự việc ngày hôm nay rõ ràng đã có người biết được. Nếu người vẫn khăng khăng muốn ban c.h.ế.t cho A Ý, phủ công chúa khó tránh khỏi liên lụy."

Trưởng công chúa bước đến trước mặt ta, dùng hai ngón tay bóp chặt cằm ta, ánh mắt sắc lạnh như dao: "Nói cho ta biết, kẻ nào là đồng phạm bí mật của ngươi?"

"Đồng phạm nào cơ?" ta ngước mắt nhìn thẳng vào bà ta, trong ánh mắt không hề có một chút sợ hãi.

Bà ta gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút sơ hở trong đáy mắt ta.

Tiêu Cảnh Minh bước tới, chắn ngang trước mặt ta, nói: "Được rồi, A Ý đã bị kinh sợ rồi, hãy để nàng ấy nghỉ ngơi trước đã."

Bà mẫu và công công dẫn theo đám hộ vệ cùng nha hoàn rời khỏi phòng. Bàn tay Tiêu Cảnh Minh khẽ chạm lên trán ta, hàng mày hắn nhíu chặt lại: "Vẫn còn sốt cao như vậy."

Ta nghiêng đầu sang một bên, cố ý tránh né sự đụng chạm của hắn. Hắn khẽ khựng lại một chút, rồi bất ngờ ôm chặt lấy ta, giọng nói khàn đặc mang theo sự run rẩy của người vừa tìm lại được thứ quý giá đã mất: "A Ý, hôm nay ở quân doanh, ta nhận được thư nói nàng sắp chết. Trên đường trở về, ta thúc ngựa không ngừng, chỉ hận không thể nhanh hơn nữa. Suốt dọc đường ta đều nghĩ, nếu không kịp cứu nàng, phải làm sao đây? Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi."

Ta tê dại mặc hắn ôm, trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng. Khi đó, ta vừa từ ổ sơn phỉ trở về, hắn cũng từng ôm ta như vậy, nói chỉ cần ta còn sống là tốt rồi.

Nhưng về sau, những lời đồn đại như tuyết rơi ào ạt kéo đến, từng mảnh từng mảnh đè nặng lên trái tim hắn.

Hắn cuối cùng vẫn để ý.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 7: Chương 7



Hắn muốn ta sống là thật, muốn ta yêu hắn cũng là thật. Nhưng hắn cũng muốn ta chưa từng rơi vào tay sơn phỉ, danh tiếng trong sạch như ban đầu, điều này cũng là thật.

Vài ngày nữa, đợi hắn nguôi ngoai nỗi sợ hãi khi ta suýt mất mạng, hắn lại đối xử với ta bằng trăm ngàn lời lẽ cay nghiệt, lạnh nhạt vô tình.

"Ôm đủ chưa? Có thể buông ra được rồi chứ?" ta lạnh lùng lên tiếng, đẩy hắn ra.

Vẻ mặt hắn cứng đờ, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận: "Ta vừa cứu mạng nàng, nàng còn oán trách ta sao?"

"Nhưng người muốn lấy mạng ta là mẫu thân chàng." ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lời nói của ta như đ.â.m trúng hắn, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: "Thẩm Tri Ý, nếu nàng không thu lại cái tính khí này, chọc giận ta, sau này ở phủ công chúa còn ai bảo vệ nàng? Không học được ngoan ngoãn, tính mạng nàng khó giữ!"

Ta khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Vậy thì, chúng ta hãy buông tha cho nhau đi."

Phủ công chúa này, ta tuyệt đối không thể ở lại thêm nữa.

Đêm đã khuya, Tiêu Cảnh Minh ngủ say sưa trên vai ta. Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống gối, cẩn thận xác nhận hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu –

Hắn đã trúng phải thuốc mê của ta. Ta sớm đã biết bà mẫu nuôi ý định g.i.ế.c hại mình, cho nên đã bí mật chuẩn bị sẵn thuốc mê bên cạnh, chỉ để phòng thân trong cơn nguy cấp, tìm kiếm một đường sống mong manh.

Ta cố ý đánh đổ chiếc gương đồng trên bàn trang điểm, đám nha hoàn canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng động, liền khẽ hỏi: "Quận vương, Vương phi, có chuyện gì bất thường xảy ra sao?"

"Đào Hồng, ngươi vào đây." ta khẽ gọi.

Nàng ta đẩy cửa bước vào, vừa định xem xét tình hình. Ta nấp sau cánh cửa, bất ngờ giơ cao bình hoa, dùng hết sức đập mạnh vào sau gáy nàng ta.

Nàng ta khẽ rên một tiếng, rồi mềm nhũn ngã xuống. Ta nhanh chóng bịt chặt miệng và mũi nàng ta, cẩn thận đổ thêm thuốc mê, đảm bảo nàng ta trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại.

Sau đó, ta nhanh tay đổi quần áo với nàng ta, thừa lúc bên ngoài không ai để ý, lặng lẽ trốn ra khỏi phòng.

Khoác lên mình bộ y phục của nha hoàn, ta cúi thấp đầu bước nhanh qua hành lang dài, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên càng lúc càng dày đặc.

Trời đổ mưa như trút nước, màn đêm đen đặc như mực, hoàn toàn che khuất bóng dáng ta.

Ta vội vã ẩn mình mỗi khi gặp người, len lỏi qua những khu vườn rộng lớn của phủ công chúa, cuối cùng cũng tìm thấy cái hang chó bí mật mà chỉ có Tiêu Cảnh Minh và ta biết đến.

Phủ công chúa được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, nếu đi ra bằng cửa chính chắc chắn sẽ bị phát hiện. Chỉ có cái hang chó nhỏ bé này, mới là con đường sống duy nhất dành cho ta.

Ta vén đám cỏ dại um tùm, cả trước và sau hang chó đều nhão nhoét bùn đất. Ta ngồi xổm xuống, không chút do dự chui qua cái hang nhỏ hẹp.

Khoảnh khắc bò ra khỏi hang, ta hít một hơi thật sâu, mặc cho những giọt mưa lạnh lẽo táp vào mặt. Phía trước là sự tự do mịt mờ, phía sau là phủ công chúa như một chiếc lồ ng giam nghiệt ngã.

Ta đứng thẳng dậy, quệt vội những giọt mưa trên khuôn mặt, rồi cất bước chân kiên định về phía bóng ta xa xăm.

Tại Tiêu Tương viện, từ cánh cửa nhỏ bên hông hé ra một khuôn mặt trát đầy phấn son lòe loẹt.

Mụ tú bà nheo mắt đánh giá ta từ đầu đến chân, bộ dạng lấm lem bùn đất, nhíu mày hỏi: "Ngươi tìm ai?"

"Ta muốn gặp viện chủ Tiêu Tương viện, Giang Hàn Nghiên."

Mụ ta xua tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Viện chủ không tiếp khách lạ."

Nói xong, mụ ta định đóng sầm cửa đuổi ta đi.

"Xin chờ một chút," ta vội vàng lên tiếng gọi lại: "Phiền bà bẩm báo một tiếng, cứ nói ta có thể phục hồi bản nhạc tàn khuyết của hắn."

Mụ tú bà ngập ngừng một lát, liếc nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy thì ngươi theo ta."

Đi qua những hành lang quanh co khúc khuỷu, ta được dẫn đến khuê phòng của viện chủ.

Giang Hàn Nghiên ngồi phía sau bức rèm châu, "soạt" một tiếng mở chiếc quạt giấy: "Ta đã nói rồi, chuyện phục chế bản nhạc tàn, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ tự nguyện làm thôi."

Ta che mặt bằng tấm khăn voan mỏng, nhưng không hề ngạc nhiên khi hắn có thể đoán ra thân phận của mình: "Giang viện chủ đã chờ lâu rồi. Thẩm Tri Ý đặc biệt đến đây, để tạ ơn ngài đã cứu giúp."

"Ồ? Ngươi nói thế là sao?" Giọng hắn thản nhiên, ẩn chứa một chút ý vị trêu đùa.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 8: Chương 8



"Hai mũi tên lông vũ gửi cho Phò mã Tiêu Du và Quận vương Tiêu Cảnh Minh, chính là do người của Giang viện chủ đưa tới."

Buổi chiều khi mê man, ta mơ hồ nghe thấy người của Tiêu Tương viện đến đòi bồi thường những tổn thất trong ngày.

Người có thể biết được ý đồ của công chúa, lại có tai mắt thâm nhập sâu vào quân doanh, hoàng thành, không ai khác ngoài hắn.

Trong kinh thành này, chỉ có ta mới có khả năng phục hồi bản nhạc mà Quý phi mong muốn. Vậy nên, Giang Hàn Nghiên có đủ lý do để muốn ta sống sót.

Nếu là thế lực đối địch với phủ công chúa, có lẽ chúng đã vui vẻ để mặc ta bị siết cổ đến chết, giữ lại bằng chứng rồi tố cáo lên hoàng thượng, mượn cơ hội đó để lật đổ phủ công chúa.

Sau bức rèm châu, Giang Hàn Nghiên khẽ phẩy chiếc quạt xếp, không đáp lời.

Một lúc lâu sau, hắn đưa tay vén tấm rèm ngọc trai lên, vạt áo thêu hoa văn湘 tinh xảo lướt nhẹ qua những chuỗi hạt.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý: "Giao dịch với người thông minh, quả thật dễ chịu."

"Giang viện chủ, ta có thể giúp ngài phục hồi bản nhạc cổ, nhưng ta có một điều kiện."

"Nàng cứ nói thử xem?"

"Dùng một người đã chết, tạo ra một màn giả c.h.ế.t hoàn hảo cho ta."

Trong thiên hạ bao la này, đâu đâu hắn thuộc về đất của vua. Trời đất rộng lớn như vậy, nếu Trưởng công chúa và Tiêu Cảnh Minh muốn tìm kiếm ta, ta còn có thể trốn đi phương nào?

Ta muốn hòa ly, cầu xin công công giúp đỡ, nhưng ông ấy cũng không cho phép. Để có thể sống những năm tháng cuối đời một cách thanh tịnh, ta buộc phải dùng kế giả c.h.ế.t để thoát thân. Như vậy mới có thể dứt được ý định g.i.ế.c hại ta của Trưởng công chúa, đoạn tuyệt được nỗi nhớ mong tìm kiếm ta của Tiêu Cảnh Minh, và giữ gìn được thanh danh bấy lâu nay của phủ công chúa.

Tuy nhiên, để có thể giả c.h.ế.t mà không để lại bất kỳ sơ hở nào, với thân phận cô đơn yếu thế của mình, ta biết việc này khó khăn đến nhường nào.

Chỉ một lần đặt chân đến Tiêu Tương viện, ta đã cảm nhận được nơi này bề ngoài là một kỹ viện, nhưng thực chất phía sau lại ẩn chứa những thế lực vô cùng phức tạp.

Con người Giang Hàn Nghiên này, quả thật là một vực sâu khó dò. Những việc mà ta không thể thực hiện được, hắn hoàn toàn có khả năng giúp ta.

Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến đến trước mặt ta, khoảng cách giữa chúng ta hơi gần, mang theo một làn hương thanh mát dễ chịu: "Trưởng công chúa tôn quý như vậy, còn nàng và ta chỉ là dân đen thấp kém. Giúp nàng lừa gạt bà ta? Ta có lý do gì để làm kẻ ngáng đường?"

"Giang viện chủ, ta biết ngài đã dày công tìm kiếm và phục hồi bản nhạc cổ suốt bao năm qua, tất cả cũng là vì Quý phi muốn có được nó. Nay cơ hội phục hồi bản nhạc đã ở ngay trước mắt. Giúp ta giả c.h.ế.t trốn thoát, Trưởng công chúa làm sao có thể biết được là do ngài? Đối với ngài mà nói, đây là một giao dịch có lợi mà không hề có rủi ro."

Hắn khẽ cười nhạt, trong đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia ấm áp khó nhận ra: "Là nàng mới đúng, A Uyển."

A Uyển?

Đó là khuê danh của ta. Sao hắn lại biết được?

Chỉ khi ta còn bé, phụ mẫu mới gọi ta như vậy.

Sau khi về phủ công chúa, ta sợ gợi lại chuyện cũ đau lòng, nên chưa từng nhắc đến cái tên này nữa. Phụ mẫu đã qua đời, trên đời này, chắc chắn không còn ai biết đến cái khuê danh này của ta nữa.

"Ngài... ngài làm sao mà biết...? Ngài là ai...?"

Hắn đứng quá gần ta, mùi hương thông dịu nhẹ phảng phất ngay chóp mũi. Hắn khẽ đưa tay lên, đốt ngón tay thô ráp mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua gò má ta.

Ta muốn né tránh, nhưng sự kinh ngạc khi hắn gọi đúng khuê danh của ta khiến ta hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng.

Trước khi ta kịp định thần, hắn đã rụt tay về, thản nhiên nói: "Mặt nàng dính bẩn rồi."

Hắn đưa ngón tay lấm lem bùn đất vừa lau trên mặt ta ra cho ta xem: "Ta sẽ giúp nàng thực hiện kế kim thiền thoát xác. Nàng cứ ở lại Tiêu Tương viện để phục hồi bản nhạc cổ."

"Giao kèo! Ngay khi bản nhạc được phục hồi hoàn chỉnh, ta sẽ lập tức rời đi."

Trời đất bao la, đến lúc đó ta sẽ dùng một thân phận mới, ẩn danh mai tích, sống một cuộc đời bình yên.

Có lẽ nào ta đã nhìn lầm? Ánh mắt hắn thoáng qua một nét u buồn khó tả: "Nếu bản nhạc tàn khuyết dễ dàng phục hồi như vậy, ta còn cần gì phải tốn công tốn sức tìm đến nàng? Nếu nàng không thể phục hồi được bản nhạc, thì vĩnh viễn đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này. Nàng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi trước đi."
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 9: Chương 9



Ta quả thật đã kiệt sức, hôm nay nào là cảm nắng, sốt cao, bị lụa trắng siết cổ, dầm mưa, đói lả, lại thêm bao nhiêu kinh hoàng...

Cố gắng đến tận giờ phút này, đã là quá giới hạn chịu đựng của cơ thể. Cơn mệt mỏi như sóng trào ập đến, nhấn chìm ta. Hắn vừa dứt lời, trước mắt ta liền ta sầm lại, rồi chìm vào vô thức.

Ngoài khung cửa sổ, bóng tre lay động nhẹ nhàng, tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng sấm rền vang vọng, thấm sâu vào giấc mơ chập chờn của ta.

Không biết đã hôn mê bao lâu, ta lại mơ thấy trận hỏa hoạn kinh hoàng năm mười hai tuổi. Trong không khí nồng nặc mùi khét lẹt của m.á.u thịt cháy, những ngọn lửa hung tợn l.i.ế.m láp mọi thứ xung quanh. Xà nhà ầm ầm đổ sập, mẫu thân ta bị đè trúng, nhưng bà vẫn ôm chặt lấy ta trong vòng tay gầy yếu.

Mẫu thân cố gắng chịu đựng nỗi đau xé ruột gan, lảo đảo đưa ta đến bên miệng giếng khô, rồi run rẩy nhét vào lòng bàn tay bé nhỏ của ta miếng ngọc bội lạnh lẽo.

Chiếc váy lụa của mẫu thân nhuốm đầy m.á.u tươi, tiếng khóc của bà nghẹn ngào, thê lương và tuyệt vọng như tiếng chim đỗ quyên kêu ra m.á.u –

Trong những giấc mơ trước đây, ta luôn không thể nghe rõ tiếng khóc xé lòng của mẫu thân.

Nhưng lần này, giọng nói của mẫu thân lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí ta: “A Uyển, con đừng báo thù, cũng đừng để A Nghiên báo thù. Mẫu thân chỉ mong các con được sống bình an."

Mẫu thân vừa dứt lời, liền quay người chạy vội trở lại, ôm chặt lấy phụ thân đã ngất lịm. Trong khoảnh khắc ta rơi xuống đáy giếng khô lạnh lẽo, bóng hình phụ mẫu ta đã hoàn toàn bị biển lửa hung tàn nuốt chửng.

...

Nhưng thưa mẫu thân, A Nghiên là ai vậy?

Còn chuyện báo thù... chúng con phải báo thù điều gì?

Bề mặt của giấc mơ đột ngột vặn vẹo, biển lửa rực cháy tan vỡ như một tấm gương, rồi biến thành một khu vườn ẩn khuất.

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhẹ nhàng dặn dò ta điều gì đó trong sân vắng vẻ. Trong thư phòng, dường như có một cậu bé quay lưng về phía ta, ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn gỗ, phụ thân ta hình như đang dạy cậu bé cách sử dụng bàn tính.

Ta rón rén bước vào thư phòng, khẽ hé mắt nhìn qua khe cửa, cậu bé kia cũng vừa vặn quay đầu lại. Ta gần như đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé ấy –

Nhưng khung cảnh lại một lần nữa vỡ vụn thành trăm mảnh.

Ta giật mình tỉnh giấc, thở d ốc hổn hển, đầu đau nhức như búa bổ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra được.

Trong cơn mơ màng, ta mơ hồ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng nâng cổ tay ta lên, cẩn thận bắt mạch.

Từng thìa thuốc đắng ngắt trị sốt cao được chậm rãi đưa vào miệng ta, vị khổ sở lan tỏa khắp đầu lưỡi.

Một chiếc khăn lụa mềm mại, mát lạnh được nhẹ nhàng đắp lên vầng trán nóng rực của ta, mang đến một chút dễ chịu.

Bàn tay thon dài với những ngón tay thanh tú khẽ ấn nhẹ lên chiếc khăn. Hương trầm thoang thoảng còn vương vấn trên lớp chăn mỏng nhẹ nhàng len lỏi vào khứu giác.

Màn đêm dần nhường chỗ cho ánh bình minh nhạt nhòa, những tia nắng ban mai yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng.

Chỉ nghe thấy người đó khẽ thở dài một tiếng: "A Uyển, rõ ràng nàng đã từng nói, sẽ trở thành một con d.a.o sắc bén để báo thù cho ta."

Là Giang Hàn Nghiên.

Hắn dường như đã ngồi lặng lẽ bên giường ta từ rất lâu rồi. Hắn khẽ rút tay đang giữ chiếc khăn lụa mát lạnh trên trán ta về, rồi đứng dậy thổi tắt ngọn nến leo lét, khép cửa rời đi.

Ta khẽ mở mắt –

Chỉ kịp nhìn thoáng qua vạt áo màu xanh đen của hắn, biến mất hút sau khe cửa hẹp.

Cơn mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống. Mực nước của con sông bao quanh thành không ngừng dâng cao, nhấn chìm cả nền móng của một số ngôi nhà ven sông.

Sau khi cơn sốt cao rút đi, ta nằm yên trên giường, vừa tĩnh dưỡng hồi phục sức lực, vừa tập trung nghiên cứu bản nhạc cổ còn dang dở.

Giang Hàn Nghiên suốt cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Mãi đến tận ta ngày hôm sau, hắn mới khẽ đẩy cửa bước vào, trên người vẫn còn vương hơi sương đêm ẩm ướt: "Tên tử tù có vóc dáng tương tự nàng đã được tìm thấy, giờ nàng hãy nói cho ta biết những vết sẹo, những dấu vết đặc biệt trên cơ thể nàng."

Xem ra hắn cũng có những mối quan hệ bí mật ở khắp các nhà lao lớn nhỏ trong kinh thành. Và kế hoạch giúp ta giả chết, xem chừng đã có những bước tiến triển rõ rệt.

Bây giờ, việc cần làm chỉ là sao chép những vết sẹo trên cơ thể ta, một cách tỉ mỉ và chính xác lên người tên tử tù kia.
 
Back
Top Bottom