Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 25: Thất vọng


Kiều Uyển tỉnh lại rồi.

Hoắc Kỳ cúi đầu, ngón tay v**t v* viền chiếc điện thoại đang cầm, mở miệng muốn nói: “Anh…”

Vọng Hi khẽ cười, hai mắt cong cong: “Đi thôi.”

Cô quay người rời đi, tiếng giày gõ lên nền gạch hành lang phát ra tiếng vang lanh lảnh. Hoắc Kỳ nhíu mày, thở ra một hơi.

Gương mặt Kiều Uyển tái nhợt, tiều tụy vì bị bệnh.

“Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi.”

Chú Lý nắm tay của bà, vỗ nhẹ, ý muốn an ủi bà.

Vọng Hi nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ không sao là tốt rồi.”

Kiều Uyển hơi mỉm cười như đáp lại, ánh mắt của bà chuyển sang người Vọng Hi, rồi lại nhìn sang Hoắc Kỳ.

“Tiểu Kỳ cũng tới à, thật ngại quá.”

Hoắc Kỳ cũng cười đáp lại: “Không sao, chị Uyển cứ nghỉ ngơi đi, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Kiều Uyển gật đầu coi như đồng ý, trạng thái tinh thần của bà không được tốt lắm, nói chuyện với bọn họ một lát đã mệt mỏi ngáp dài. Vọng Hi rất tự giác chào tạm biệt, Hoắc Kỳ cũng đứng dậy rời đi cùng luôn. Hai người cùng đi tới thang máy, suốt đường đi Vọng Hi không nói một lời nào. Vách kính trong thang máy phản chiếu bóng dáng hai người, Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn Vọng Hi, cuối cùng vẫn nói: “Ngủ không ngon à?”

Vọng Hi ngây người giây lát rồi lập tức mỉm cười, cô khẽ vén tóc mai bên tai, đáp lời: “Vẫn ổn.”

Bầu không khí lại trở về tĩnh lặng.

Khi thang máy tới nơi, Vọng Hi nhanh chân bước ra trước một bước, Hoắc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, chân dài sải một bước đã đuổi kịp bước chân cô: “Anh đưa em về đoàn làm phim.”

Vọng Hi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, một lát mới quyết định gật đầu. Chim hoàng yến có những quy tắc riêng phải theo, huống chi đây còn là chiếc lồng do chính cô chọn.

Vọng Hi thất thần mấy lần, Tiêu Thời thở dài, nhưng cũng chỉ lịch sự và lễ phép nhắc nhở cô nên chú ý nghỉ ngơi. Vọng Hi giật mình rồi gật đầu nói cảm ơn. Có điều, sau đó lại ngồi nhìn tách trà trên bàn, tiếp tục ngẩn người.

Lúc ở trên xe, Hoắc Kỳ chủ động giải thích với cô là điện thoại của Khương Vũ. Chuyện này khiến Vọng Hi có chút ảo giác như mình mới là danh chính ngôn thuận. Cô vốn nên là người bị bắt gian, từ bao giờ lại trở thành người đi bắt gian rồi?

Thực sự khó hiểu.

Trên đời luôn có rất nhiều chuyện rất khó hiểu, ví dụ như từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ bỗng nhiên lại dịu đi. Tuy rằng gương vỡ lại lành thì thể nào c*̃ng có vết xước, nhưng mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ lại có một sự cân bằng kỳ lạ.

Ví như, trước đây Hoắc Kỳ không hề ngại ngần ở riêng một chỗ với cô. Nhưng từ đó về sau, anh lại tránh né việc đó, hoặc ví dụ như trước đây mỗi khi Hoắc Kỳ đi ra ngoài chơi đều sẽ đưa cô đi theo thì bây giờ lại không cho đi cùng nữa.

Đôi khi đám bạn kia của anh sẽ hỏi thăm, xem vì sao em gái Tiểu Hi lại không đến, nhưng Hoắc Kỳ không bao giờ trả lời. Mà bọn họ cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu trên đường đi chơi thôi, chứ thật tình không ai thực sự quan tâm cả.

Chỉ có Đường Gia Hòa biết được sự thật thì nhìn Hoắc Kỳ một cách ẩn ý, còn lại tất cả đều y như cũ. Nghe nói dạo này nhà họ Lưu xảy ra chuyện, có người nói chuyện này trước mặt Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ lạnh lùng đáp lại, những người khác lập tức thay đổi thái độ.

Sự cân bằng kỳ lạ này bị phá vỡ vào tháng chín năm đó, khi cô bắt đầu vào đại học. Nhờ có Hoắc Kỳ, Vọng Hi được vào học tại một trường đại học rất tốt. Lúc đầu nguyện vọng của cô là học ở một trường trong thành phố, về sau sửa lại thành học ở thành phố kế bên.

Lúc khai giảng, Kiều Uyển nhờ Hoắc Kỳ đưa cô tới trường. Lúc đến ký túc xá, Hoắc Kỳ mới biết là Vọng Hi chọn ở lại trường học.

Anh nhìn Vọng Hi chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng lại không hề nói gì.

Anh là kiểu người phô trương, xe anh đi c*̃ng rất gây chú ý, một chiếc xe mấy triệu tệ đỗ ở dưới lầu tòa nhà ký túc xá nữ giản dị, không tránh khỏi thu hút sự bàn tán của mọi người. Vọng Hi đứng ở cửa phòng ký túc xá đã nghe thấy bạn cùng phòng đang bàn luận chuyện này.

Khi đó Hoắc Kỳ đang đi lấy đồ huấn luyện quân sự giúp cô, cô đẩy cửa vào, nói: “Xe kia là của cậu tớ.”

Ngay lập tức, ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn cô đã thay đổi, cho dù chưa hiểu rõ sự tình như thế nào nhưng ai cũng nghĩ hoàn cảnh gia đình của Vọng Hi chắc chắn không tầm thường.

Hoắc Kỳ có gương mặt đẹp trời ban, khi đến ký túc xá nữ cũng nhận được không ít ưu ái. Anh đeo kính râm trông như một ngôi sao, cứ thế đi thẳng vào phòng ký túc xá của Vọng Hi.

“Cảm ơn cậu.” Vọng Hi nhận lấy đồ, trèo lên giường của mình để sắp xếp chỗ ngủ.

Giường ở ký túc xá là giường tầng ở trên, bàn học ở dưới, bốn người một phòng, điều kiện coi như ổn, nhưng cũng không thể sánh được với ở nhà.

Nhưng mà Vọng Hi ở nhà c*̃ng có vui đâu, Hoắc Kỳ biết. Cuối cùng anh cũng không phản bác gì, không hỏi thêm, thậm chí sau khi trở về còn kiếm cớ giúp Vọng Hi.

Có lẽ cũng là viện cớ cho chính mình.

Không hỏi cũng không nhắc tới nữa. Vọng Hi ở trường học mãi, rất ít khi về nhà. Trong nhà thiếu đi một người sẽ luôn có chút thay đổi, đến ngay cả dì Vương cũng phải thốt lên rằng không có Tiểu Hi ở nhà bà ấy thấy không quen.

Đúng thật là không quen. Hoắc Kỳ cũng thầm thừa nhận trong lòng, đã mấy lần anh gõ lên cánh cửa của căn phòng trống ấy.

Trong nhà đã không còn một cô nhóc líu ríu tranh cãi đủ chuyện với anh, cô nhóc mà thỉnh thoảng sẽ đứng trong vườn hoa chờ anh về nhà, cô nhóc mà thỉnh thoảng sẽ nũng nịu mè nheo với anh.

Hiện tại chẳng còn gì nữa.

Con mèo béo nuôi trong nhà từ rất lâu rồi, nó rất thích Vọng Hi. Sau khi Vọng Hi rời đi nó lại càng trở nên lười biếng, lười biếng đến mức đã mất cả đêm nhưng mãi sau mới có người phát hiện.

Dì Vương cảm thán, nếu Tiểu Hi mà biết chắc con bé sẽ rất buồn.

Hoắc Kỳ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, sau cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho Vọng Hi. Anh cố gắng để không nghĩ tới Vọng Hi, thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng kỳ thật cũng chỉ mới hai tuần lễ.

Vọng Hi tập quân sự dưới ánh nắng gay gắt, cô lười bôi kem chống nắng nên da đã đen nhẻm đi, đến cả điện thoại cầm trong tay cũng nóng rực lên: “A lô.”

Hoắc Kỳ nghe thấy giọng của cô thì cảm thấy như ngực mình thắt lại. Anh nói với cô chuyện con mèo đã mất, Vọng Hi hít vào một hơi, nhỏ giọng thầm thì: “Thì ra là thế.”

Thì ra là thế, Vọng Hi nghĩ, không có chuyện gì mờ ám cả, chỉ có cô cứ nghĩ những lời sáo rỗng thành câu nói tình cảm mà thôi.

Chắc hẳn đối với Hoắc Kỳ mà nói thì cô cũng giống như những người con gái khác mà thôi.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 26: Giải nghệ


Vọng Hi tỉnh dậy, ngáp một cái. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt thôi mà đã qua nhiều năm như vậy rồi. Những chuyện xưa kia rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, nhiều năm về sau, lúc nghĩ lại, cô c*̃ng đã không còn nhớ được nhiều chi tiết nhỏ nhặt nữa.

Những ngày tháng ở trong đoàn làm phim rất bận rộn, cô đã dần dần tìm được cảm giác quen thuộc. Mỗi lúc Lâm Sơn nhìn thấy cô thì vẻ mặt đã tốt hơn nhiều. Mặc dù mỗi lần gặp mặt thì vẫn muốn châm chọc cô, nhưng Vọng Hi lại cảm thấy đối với ai thì Lâm Sơn cũng như vậy, đại khái chính là thích mắng người ta.

Vọng Hi nghĩ đến chuyện này thì bất giác mỉm cười.

Tiêu Thời trang điểm xong, xoay ghế sang nhìn cô: “Cười gì vậy?”

Vọng Hi lắc đầu, nhìn Tiêu Thời. Tiêu Thời đã ba mươi tuổi, nhưng anh ta chăm sóc vẻ ngoài rất tốt, tính cách cũng không giống một người ba mươi tuổi chút nào. Vọng Hi lại cười, nói với anh ta: “Ảnh đế Tiêu này, anh không cảm thấy mình còn đẹp hơn cả nhân vật nữ chính à?”

Tiêu Thời nhíu mày: “Có đâu, Vọng Hi nhà chúng ta mới là người xinh đẹp nhất. Người đẹp nhất thế gian, không ai sánh bằng.” Đây là thiết lập của nhân vật mà Vọng Hi diễn trong phim, cũng bởi vậy mà tấm poster giới thiệu nhân vật của cô đã bị dân mạng tặng cho cả mấy chục nghìn lượt chê bai.

Vọng Hi đỡ trán, bĩu môi nói: “Hẳn là nên để anh diễn vai nữ chính, còn em làm nam chính thì đúng hơn.”

Thợ trang điểm bị câu chuyện của bọn họ chọc cho phì cười, kéo Tiêu Thời đang hóng hớt kia quay về tiếp tục trang điểm.

Lâu như vậy rồi, thế mà Hoắc Kỳ chưa hề tìm cô. Chắc là đã có chim hoàng yến khác rồi, Vọng Hi nghĩ.

Người thợ trang điểm cho cô cảm khái một câu: “Gương mặt này của cô đẹp như vậy, đóng vai người đẹp nhất thế gian cũng hợp mà.”

Vọng Hi cười nhạt, gương mặt như nào không quan trọng lắm, quan trọng là cô một diễn viên tuyến mười tám vô danh tiểu tốt, thế mà được đóng trong phim của Lâm Sơn, lại còn đảm nhiệm vai nữ chính. Mấy người chê mặt của cô đa phần đã chuyển sang nói cô được bao nuôi rồi.

Kỳ thật bọn họ nói vậy cũng không hẳn là sai, cô quả đúng là dựa vào Hoắc Kỳ mà nhận được những cơ hội và ưu ái như này. Nếu sự thật đã là như vậy thì cô c*̃ng không cần thiết phải tức giận làm gì.

Vừa nhắc tới Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ đã gọi điện thoại tới. Chỉ là, lúc Vọng Hi quay xong, nhận được điện thoại thì đã là sau đó mấy tiếng rồi. Vọng Hi nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ, do dự mấy giây rồi vẫn quyết định không gọi lại cho anh.

Nếu có chuyện quan trọng, đương nhiên Hoắc Kỳ sẽ lại tìm cô. Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì gọi nhỡ cũng không sao cả.

Vọng Hi quăng di động lên giường rồi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hóa ra là Tiêu Thời đến tìm. Cô liếc mắt xem xét một vòng xung quanh, cũng không nhìn thấy người quản lý “gà mẹ” của Tiêu Thời đâu cả.

Trên tay anh ta lúc này là hai chai rượu vang đỏ, nhìn cô cười rất chi là vô tư: “Anh vào được không?”

Vọng Hi nghiêng người nhường đường cho anh ta vào rồi đóng cửa lại. Tiêu Thời vẫn mặc đồ ngủ trên người, trông chẳng khác nào một chàng sinh viên. Mà bản thân cô, tự nhiên lại như biến thành ông bố heo vàng bao nuôi anh ta.

Vọng Hi vừa nghĩ vừa kéo ghế ra bảo anh ta ngồi xuống, giọng điệu tự nhiên có chút ngang ngược: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tiêu Thời không trả lời cô ngay, mà mở chai rượu ra, tự mình uống luôn một ngụm. Vọng Hi giật mình, hạ thấp giọng nói với anh ta: “Anh điên đấy à, ngày mai còn có cảnh quay của anh đó, nếu để Lâm Sơn phát hiện thì anh ta chắc chắn sẽ quẳng anh vào nước cho cá ăn.”

Tiêu Thời lắc đầu, bình thản cười an ủi cô: “Đừng sợ, anh chỉ uống một ngụm thôi, không say đâu.”

Vọng Hi nhìn bàn tay cầm chai rượu của anh ta, vô cùng nghi ngờ. Cô lấy điện thoại di động ra: “Quản lý của anh đâu rồi? Em gọi bảo cô ấy tới đón.”

Tiêu Thời lắc đầu, thở dài, giọng điệu nghe có vẻ chua xót: “Đừng làm phiền cô ấy nữa, cô ấy đã rất bận rồi. Em yên tâm đi, anh biết chừng mực. Anh chỉ là đang cảm thấy trong lòng khó chịu thôi.”

Vọng Hi đặt điện thoại di động xuống, cô c*̃ng có những lúc cảm thấy không được thoải mái, thí dụ như chuyện gọi lại này chẳng hạn. Cô cầm một chai rượu khác để trên bàn lên, đập nắp chai vào góc bàn để mở: “Sao mà khó chịu?”

Mặc dù bạn tốt thì không nên tò mò chuyện riêng tư, nhưng cô lại không phải bạn tốt của Tiêu Thời, vả lại hóng hớt chuyện của người khác bao giờ chẳng thú vị.

Tiêu Thời thở dài, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, khẽ khàng mở miệng: “Hôm nay là một ngày đặc biệt.”

Vọng Hi vểnh tai lắng nghe, lại hỏi anh: “Ngày gì vậy?”

Tiêu Thời đáp: “Là ngày tôi đóng máy bộ Thanh Viễn.”

Vọng Hi đã từng nghe tới bộ phim này, đề tài đồng tính, hơi hướng hiện thực, Tiêu Thời nhờ nó mà trở nên nổi tiếng, đạt được danh hiệu vua màn ảnh. Cô lặng im không nói, chỉ sợ nói sai lời gì.

Tiêu Thời vẫn tự tiếp tục: “Tôi định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, rút khỏi giới giải trí này.”

Vọng Hi trừng to mắt, lời anh ta nói đúng là đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau, nhưng đều là những tin tức chấn động. Anh ta đang ở vào thời kỳ đỉnh cao, tại sao lại muốn giải nghệ?

Vọng Hi không hiểu.

Tiêu Thời chỉ cười khổ: “Đi xa quá rồi, không muốn đi nữa, muốn dừng lại.”

Vọng Hi học theo anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu không đầu không đuôi: “Nếu như ngoài cửa có phóng viên, chắc chắn ngày mai Lâm Sơn sẽ ném cả hai chúng ta ra ngoài.”

Tiêu Thời bật cười sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng lại: “Em lại không kéo rèm cửa á?!”

Vọng Hi nháy mắt mấy cái, vô tội nói: “Em vừa mới kéo rèm cửa sổ định nhìn bên ngoài một chút thì anh tự nhiên lại tới đó.”

Vọng Hi chỉ nói một câu thôi mà đã trở thành sự thật.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 27: Em sống tốt quá nhỉ?


Lâm Sơn thực sự đã ném hai người bọn họ xuống sông cho cá ăn. Vọng Hi cúi đầu chịu trận, sợ đến mức cả người co rúm lại trông như một con chim cút nhỏ.

Thế mà trái ngược với cô, Tiêu Thời lại vô cùng bình thản.

Lâm Sơn dí mạnh đầu anh ta, nghiến răng nói: “Còn cười được à? Nửa đêm nửa hôm tìm người ta làm gì hả? Không biết nam nữ khác biệt à? Hơn nữa, người ta có bố đường rồi, chẳng lẽ cậu còn không biết hay sao?”

Tiêu Thời cười chẳng khác nào một tên lưu manh, nhìn thôi cũng thấy khó chịu. Nhưng rõ ràng Lâm Sơn không phải người bình thường, anh ta lại vung tay vỗ lên đầu Tiêu Thời thêm một cái: “Còn cười được nữa? Lần sau mà còn thế thì chuẩn bị tinh thần mà vào viện cấp cứu đi!”

Vọng Hi không dám nói gì, cô nàng phóng viên này đúng là hành động chẳng theo quy tắc nào cả. Theo lý mà nói thì phải cầm ảnh đến hỏi bọn họ xem định tính giá rổ như nào trước mới đúng, ai lại cứ thế tung ảnh ra luôn làm gì. Để cho bây giờ từ khóa tìm kiếm top đầu trên Weibo chính là chuyện này của bọn họ. Dù gì thì Tiêu Thời cũng là ảnh đế có cả nhan sắc và thực lực. Fan của anh ta vốn đã rất bất mãn khi thấy thần tượng của mình đóng phim truyền hình rồi, bây giờ lại còn xảy ra chuyện như này, bọn họ không bùng nổ mới là lạ.

Vọng Hi chợt nhớ tới Hoắc Kỳ. Chuyện lớn như này, chắc anh cũng đã biết tin rồi nhỉ? Cô thở dài trong lòng, đúng lúc này, Lâm Sơn lại chuyển mục tiêu sang cô.

“Không biết kéo rèm cửa lại à?”

Vọng Hi lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu như trống bỏi, cuối cùng chỉ có thể phản bác một cách yếu ớt: “Quan trọng là tôi chỉ là một diễn viên vô danh, ai mà ngờ được là sẽ có người săn ảnh tôi chứ.”

Lâm Sơn trợn mắt nhìn cô: “Vô danh? Thế thì Tiêu Thời cũng vô danh như cô à?”

Vọng Hi chớp mắt, hồn nhiên trả lời: “Tôi biết đâu anh ấy lại đến chỗ tôi vào lúc nửa đêm cơ chứ.”

Lâm Sơn tức giận lườm cô thêm cái nữa. Vọng Hi lập tức biết sai, nhận lỗi: “Được rồi, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, lần sau sẽ không có chuyện này nữa.”

Dạy dỗ hai người một hồi xong, Lâm Sơn mới chịu để cho bọn họ đi về. Vừa đi ra ngoài, Vọng Hi đã chạm ngay phải ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô của người quản lý Tiêu Thời. Cô chỉ đành nhún vai, đeo kính râm vào, tránh cô ta.

Cuộc điện thoại của Andy lại gọi đến rất đúng lúc.

“Vọng Hi à.”

Vọng Hi chẳng có tâm trạng: “Được rồi, đừng châm chọc tôi nữa.”

Andy cười: “Thực ra cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất cũng giúp cô nổi tiếng hơn chút.”

Vọng Hi tiếp lời: “Đúng vậy, từ nay về sau, khi người ta nhìn thấy tôi, sẽ nhớ đến tôi là bạn gái tin đồn của Tiêu Thời.”

Nghe tiếng Andy cố nhịn cười, cô chợt nhớ đến một người khác. Cô lấy một viên kẹo cao su từ trong túi xách, giả vờ hờ hững hỏi: “Hoắc Kỳ có nói gì không?”

Andy đáp: “Không, dạo này hình như Tổng giám đốc Hoắc rất bận.”

Vọng Hi cười không thành tiếng. Trong thang máy, nụ cười của cô trông còn khó coi hơn cả khi khóc. Đúng vậy, Hoắc Kỳ luôn là một người rất bận rộn. Trong cuộc sống của anh, cô chỉ có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi. Theo lý mà nói thì cô nên thấy hài lòng mới phải, nhưng tại sao lại chẳng thể nào hài lòng được vậy nhỉ?

Cô tựa vào vách thang máy, ngửa đầu thở dài. Lúc xuống lầu, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ con người bận rộn kia.

Hoắc Kỳ nói: “Em sống tốt quá nhỉ?”

Vọng Hi nhướn mày, cố tình chọc tức anh: “Ừ, cũng không tệ lắm. Tiêu Thời sức lớn, lại còn rất linh hoạt nữa.”

Hoắc Kỳ cười một tiếng, giọng trầm trầm, hỏi cô khi nào thì xong việc. Vọng Hi nghịch móng tay, hờ hững trả lời anh: “Chắc còn mấy ngày nữa. Làm gì? Muốn “làm” em à?”

Hoắc Kỳ không trả lời thẳng mà chuyển sang chủ đề khác. Sau khi cúp máy, điện thoại của Vọng Hi rung lên, thông báo số dư tài khoản của cô lại tăng thêm một khoản.

Vọng Hi lấy khăn giấy bọc bã kẹo cao su lại, vứt vào thùng rác, không gây ra một tiếng động nào.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 28: Là cô tự coi thường mình


Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, chuyện này đương nhiên c*̃ng bị dẹp yên rất nhanh. Trong giới giải trí hỗn loạn hơn nồi cám lợn này mỗi ngày xảy ra bao nhiêu là chuyện, chỉ qua mấy ngày mọi người đã quên ngay. Chỉ có một vài fan ruột của Tiêu Thời là vẫn cứ kiên trì tìm đến Vọng Hi. Vọng Hi chặn sạch, cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Chuyện này kết thúc, người quản lý của Tiêu Thời càng hận Vọng Hi hơn, cô ta vẫn luôn cảm thấy Vọng Hi không phải người tốt lành gì. Dù gì người mà có thể bán mình mua danh lợi thì nói không chừng ngày nào đó sẽ làm thịt luôn gà nhà cô ta thì sao.

Vọng Hi muốn cười, lại không cười nổi. Quả thực cô cũng không phải người tốt lành gì, một người tốt thì phải có đạo đức và cũng biết thế nào là xấu hổ. Mà từ cái ngày cô bò lên giường Hoắc Kỳ thì tất cả những cái đó đều không còn tồn tại nữa rồi.

Đến khi bộ phim quay tới nửa phần sau thì chương trình giải trí mà ngày trước cô tham gia mới được công chiếu. Vẻ ngoài của cô thuộc hàng xuất sắc, rất là thu hút, cho nên dựa vào gương mặt đẹp mà cô đã thu hút được số lượng người hâm mộ mới. Xuất hiện rồi, dần tạo được tiếng tăm rồi thì những sóng gió trước đây lại được lật lại. Có người thì bênh cô, có người lại mắng cô, tranh qua cãi lại một hồi lượng fan lại tăng lên, đến cuối cùng còn bò được từ hạng mười tám lên hạng mười bảy.

Có đôi lần Hoắc Kỳ tìm đến cô, ngoại trừ làm mấy chuyện “hài hòa sinh mệnh” ra thì chẳng có chuyện gì khác. Dù sao thì khi nuôi một con chim ấy mà, thỉnh thoảng trêu đùa nó một chút, cho ăn một chút, coi như là đã nuôi rất tốt rồi.

Nhóm chat ký túc xá lâu không ai lên tiếng, nay bỗng nhiên lại có người nói chuyện, là cô nàng ngốc nghếch tên Nguyễn Dư, cô ấy khen cô lợi hại. Vọng Hi liên tục được nhận lời khen thì vui mừng rạng rỡ, tâm trạng cũng rất tốt.

Kỳ thật những người bạn này chỉ ở chung phòng với cô được một năm, nhưng tình cảm với nhau cũng khá tốt. Vậy nên chuyện này thật sự là rất khó mà nói là vì sao.

Vọng Hi gửi cho bọn họ mỗi người một bao lì xì thật lớn. Dù sao thì tiền cũng lấy từ túi của Hoắc Kỳ, cô giữ cũng chẳng để làm gì.

Đêm khuya thanh vắng, Vọng Hi nhìn điện thoại di động lại ngẩn người. Những năm ở Đại Lý của cô cũng không tệ lắm, bởi vì mặt đẹp dáng xinh nên cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường. Mặc dù bản thân cô không cảm thấy gì, nhưng thỉnh thoảng đang đi trên đường sẽ có bạn nam tới bắt chuyện. Hoặc là khi tham gia hoạt động tập thể, sẽ có bạn nam theo đuổi.

Tất cả đều rất quang minh chính đại, nhưng mỗi lần cô mỉm cười đáp lại họ, trong lòng lại đều tự khinh bỉ, bản thân mình là một kẻ tự động trèo lên giường với người ta.

Phải, là cô tự coi thường mình.

Biết rằng hành động như vậy là trơ trẽn, đáng xấu hổ, thế nhưng cô lại không cách nào tự mình dứt ra. Nếu như yêu chỉ bị chi phối bởi một sợi dây thần kinh, cô sẽ có thể đi làm phẫu thuật, cắt phăng đi là xong.

Thế nhưng yêu lại không phải như thế, xét trên phương diện khoa học mà nói thì tình yêu là loại cảm xúc liên quan tới dopamine, rất chi là phức tạp, trừ phi cô chặt đầu hủy não luôn thì mới hết được.

Cuối năm nhất đại học, trường của cô có chương trình trao đổi học sinh sang Anh. Cô nhớ rõ Hoắc Kỳ có một người chị gái, đã lấy chồng rồi định cư ở Anh. Ngày đó con trỏ chuột máy tính dừng lại trên màn hình rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đăng ký trao đổi học sinh tại Anh.

Cô cũng không nói cho ai cả, tự mình điền thông tin vào phiếu đăng ký, giả chữ ký của phụ huynh rồi nộp hồ sơ. Thành tích của cô xuất sắc, đương nhiên là được duyệt.

Hoắc Kỳ vẫn luôn trốn tránh cô, rất ít khi gọi điện thoại, chỉ khi nào cần đón cô về nhà thì mới lộ mặt. Kỳ thật có thể để tài xế tới đón cô cũng được, vì hành động này của anh chỉ làm cho Vọng Hi dấy lên hi vọng hết lần này rồi lại lần khác. Rồi đương nhiên, loại hi vọng này mỗi lần trông thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Hoắc Kỳ là đều hóa thành tro tàn.

Vọng Hi quay đầu sang chỗ khác, nhìn chính mình qua gương chiếu hậu, cô cắn môi mở miệng: “Cháu đăng ký du học ở Anh rồi.”

Dường như có cơn gió thổi qua, cô nhắm hờ hai mắt, vén tóc lên.

Hoắc Kỳ không nói gì, chỉ im lặng đi thẳng đến nhà họ Hoắc. Cô mở cửa xuống xe, rời đi cũng rất dứt khoát. Mãi cho tới một tháng sau, cô nói chuyện này với Kiều Uyển. Kiều Uyển hơi sững sờ nhưng xong cũng không hề phản đối.

Lúc cô đi lên lầu, vừa hay Hoắc Kỳ lại đi xuống. Vọng Hi ngoan ngoãn cười chào một tiếng “Chào cậu” rồi sau đó xoay người rời đi.

Hoắc Kỳ dường như đang nhìn cô, lại tựa như không phải. Chỉ có điều chuyện này không còn quan trọng nữa. Nếu như cô chỉ ỷ lại anh thì hai năm trôi qua đã đủ để cô thay đổi cả da thịt đến xương cốt, không tới mức không rửa sạch hết sự phụ thuộc này.

Vào phòng, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kéo hết toàn bộ các ngăn kéo tủ quần áo ra một lần, cô lại phát phát hiện mình không cần mang cái gì đi nữa cả. Quần áo đông hè mang đi 2 va li, ngoại trừ quần áo ra thì còn có gì nữa đâu?

Cô ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm tủ quần áo mà ngẩn người. Góc trên cùng bên trái tủ đều dùng để đặt quà sinh nhật Hoắc Kỳ tặng cô bao năm qua. Bốn năm rồi, nghĩ lại thì có thể sẽ không còn bốn năm lần nữa nên cô đứng dậy, kiễng chân lấy chúng xuống, bỏ vào trong vali hành lý.

Kiều Uyển muốn chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ mang theo, nhưng cô cản lại: “Mẹ, mệt lắm đó.” Cô nũng nịu.

Cô rất ít khi làm nũng với Kiều Uyển, Kiều Uyển đành nghe theo.

Hoắc Phán ở Anh nên mời cô tới ở cùng. Cô không tiện từ chối, đành phải đồng ý. Hoắc Phán cưới một người chồng ngoại quốc rất đẹp trai, ngay trong điện thoại còn rất hào hứng nói muốn tìm cho Vọng Hi một người bạn trai nữa.

Vọng Hi chỉ cười.

Hoắc Kỳ hơi ngửa đầu, ngồi tựa trên ghế sofa, bàn tay để trong túi hơi siết lại, nhưng cuối cùng lại quyết định không nói lời nào.

Trước khi đi, Hoắc Kỳ và Kiều Uyển cùng nhau tiễn cô, cô suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định ôm mỗi người một cái: “Yên tâm đi ạ.”

Rồi cô vẫy tay chào, xoay người đi lên máy bay.

Hoắc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng vung vẩy, rất nhanh chóng đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Hai năm, hai lần ba trăm sáu mươi lăm ngày, Vọng Hi đeo tấm che mắt lên rồi suy nghĩ, nghe sao thấy dài đằng đẵng.

Kỳ thật lại không hề dài chút nào.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 29: Tiệc mừng đóng máy


Lâm Sơn giống như đã được giải thoát, uống rất nhiều rượu, suýt chút nữa đã ôm lấy Tiêu Thời và Vọng Hi mà khóc nấc. Vọng Hi dở khóc dở cười, hiểu rõ rắc rối mà mình gây ra, đành phải dỗ dành anh ta.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Vọng Hi cũng thế. Vào lúc tất cả mọi người cùng nhau cố gắng hoàn thành một việc nào đó, niềm vui sẽ lan truyền rất nhanh. Cô uống rất nhiều rượu, trên bàn đã lăn lóc một đống vỏ chai rỗng, nhưng ý thức lại hoàn toàn tỉnh táo, có thể nhìn thấy rõ ràng tên của người đang gọi điện thoại tới: Cậu út.

Đường Gia Thụ nhìn thấy thế thì cười chế giễu cô: “Cậu lại dám tùy tiện gọi anh ta thế à, trong khi hai người đâu có chung hộ khẩu, đến cả quan hệ huyết thống cũng không có, cậu lại giữ cái tên này để làm gì? Tìm sự k*ch th*ch à?”

Vọng Hi nhất thời thất thần, cô đã quên mất vì lý do gì mà mình vẫn luôn giữ lại cái tên này, có lẽ là đang tự nhắc nhở việc làm hèn hạ xấu hổ của mình chăng.

Cô nhận điện thoại, giọng nói của Hoắc Kỳ có hơi khàn khàn, mang theo cả sự mỏi mệt, anh hỏi cô: “Đang ở đâu?”

Cô nhìn mọi người ồn ào quanh mình, nói như đang báo cáo với anh: “Tiệc mừng đóng máy.” Lại bổ sung thêm: “Uống rượu.”

Hoắc Kỳ khẽ cười một tiếng, nói với cô như đang nói với một con mèo bị túm gáy: “Được, địa chỉ, anh tới đón.”

Cô sững sờ giây lát rồi cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ. Tiêu Thời ở bên cạnh cô ngồi dựa vào ghế sô pha, ánh mắt mơ màng, nhìn về phía cô mà nâng chén, xong anh ta lại tự mình uống một hơi cạn sạch.

Vọng Hi cúp điện thoại, lại rót cho mình một ly, uống hết rồi mới đứng lên đi tìm An Nhiên. Cô lại tới nói với Lâm Sơn và nhà sản xuất, cô muốn đi về trước.

Cô hơi say rượu, dáng vẻ như vậy lại tăng thêm sự cuốn hút, Lâm Sơn uống đến bất tỉnh nhân sự, nhà sản xuất nhìn cô tỏ vẻ như mình đã hiểu. Người ta đại khái đều cho rằng, dù sao thì cô cũng phải sống nhờ vào thân xác. Mà có lẽ tất cả mọi người ở đây đều có chung suy nghĩ như thế, cho rằng cô chính là người phải kiếm sống nhờ vào thân xác của mình. Cho dù vẻ ngoài có gọn gàng xinh đẹp đến đâu thì bên trong cũng vẫn dơ bẩn.

Bước chân của cô hơi lảo đảo, cố gắng đẩy cửa đi ra ngoài. An Nhiên dìu cô, cô lại đột nhiên mở miệng: “Tôi sống dựa vào thân xác, nhưng tôi đã bán cả trái tim của mình.”

Cô chỉ vào lồng ngực mình, lần theo hành lang đi về phía thang máy.

Tuy có hơi say, nhưng cô biết bản thân đang làm gì, nên làm gì.

Mọi người vẫn luôn cho rằng mối quan hệ của cô là bình đẳng, quả thật đúng là như thế. Nhưng bình đẳng ở đây chỉ là tiền bạc và d.ục v.ọng, bình đẳng chỉ là tình và dục.

Tình cảm của cô, d.ục v.ọng của anh.

Nói chung, chỉ cần đàn ông có một chút thương xót thì đều có thể dễ dàng đi đến bước này. Hoắc Kỳ càng giống vậy, phụ nữ từng đến bên anh còn nhiều hơn cả quần áo treo trong tủ.

Cô sờ lên cánh cửa thang máy lạnh như băng, nhấn nút xuống lầu. Khi vào thang máy lại bước hụt một cái, đụng ngay phải lồng ngực của người nào đó.

Cô chưa từng thử buông tay, thế nhưng hai từ dứt khoát, từ trước đến nay lại luôn không dễ dàng, mà lại còn đau đớn nữa.

Hoắc Kỳ kéo cô vào trong ngực, mùi hương trên người anh luôn khác biệt với người khác. Vọng Hi dễ dàng nhận ra anh, dựa vào anh, gọi tên anh.

Hoắc Kỳ nghe cô gọi thì không trả lời.

Anh chỉ nhìn sang An Nhiên, nhận lấy đồ đạc của cô ấy rồi mới từ tốn mở miệng: “Cô có thể tan làm rồi.”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại. An Nhiên nhìn hai người bọn họ đi xuống, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy có đôi khi ở quá gần mấy chuyện thị phi cũng không tốt, rất dễ khiến cho bản thân bị ảnh hưởng.

Cô ấy cảm thấy Vọng Hi rất đáng thương, nhưng tiền lương của cô ấy vẫn do Tổng giám đốc Hoắc trả.

Haiz. Thật đúng là chàng thì si tình, nàng thì lại oán giận mà.

Cô ấy khoanh tay, xoay người đi vào một chiếc thang máy khác.

Vọng Hi dựa cả lên người Hoắc Kỳ. Sắc mặt Hoắc Kỳ không được tốt lắm, anh vừa đánh một trận đầy mỏi mệt. Rời khỏi bãi chiến trường, lại nhớ tới sự dịu dàng của cô.

Đường tới bãi đỗ xe đột nhiên trở nên rất xa. Bởi lòng dạ không yên, nên cổ họng anh càng khô nóng khàn đặc.

Ngại hoàn cảnh xung quanh, anh quát cô đừng cử động.

Anh chưa bao giờ sống hết mình, nhưng cũng là chuyện rất lâu rồi. Thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Có đôi khi anh hoài nghi, ngày Lý Văn Thu bước vào cửa chính là kiếp nạn của anh.

Trong những gia đình giàu có như nhà anh, có rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Anh gặp được Kiều Uyển như được gột rửa một lần. Lúc gặp phải Vọng Hi, dường như lại bước ra khỏi nước.

Giống như hoa sen mới nở. Anh đột nhiên thất thần, đầu lưỡi Vọng Hi sượt qua yết hầu của anh. Cô ngây ngô thốt lên một câu: “Cậu út.”

Hoắc Kỳ sững người, ôm cô bước đi càng nhanh, vội vã mở cửa xe rồi nhét cô vào. Rồi lại lập tức sang bên khác vội vàng mở cửa xe, ngồi vào rồi mà hai bàn tay đặt trên vô lăng, lại thất thần.

Rất lâu sau anh mới khởi động xe.

Người ở ghế sau đã trở nên yên tĩnh, cô nằm co lại thành một nhúm nho nhỏ, làm ổ ở chỗ đó, yên tĩnh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã hiểu Vọng Hi là người không dễ động vào. Cô đương nhiên là rất lợi hại.

Khi đó anh nghĩ cô lợi hại như vậy, về sau gả vào nhà nào thì nhà đó khổ đây.

Sau này rơi vào tay mình, quả thực là rất khổ.

Đèn đường lúc mờ lúc tỏ, Vọng Hi nhắm mắt lại, vòng tay tự ôm lấy mình, ký ức lại bị kéo về một năm kia.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back