Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 30: Phát điên rồi


Hoắc Phán đi Anh du học xong thì cưới luôn một người bạn trai nước ngoài và ở lại đó luôn. Cô ấy hưởng nền giáo dục phương Tây nhiều năm, tác phong cũng bị Tây hóa nên lúc vừa gặp đã chào đón Vọng Hi bằng một nụ hôn lên má.

Vọng Hi từng gặp cô ấy mấy lần, cô ấy du học Anh về, làm việc phóng khoáng, rất được lòng mọi người. Hoắc Phán lớn hơn Hoắc Kỳ ba tuổi, nhưng trông cô ấy không giống Hoắc Kỳ cho lắm, ngoại trừ cặp mắt kia.

Hoắc Phán nhận hành lý từ tay cô: “Dì nhớ cháu chết mất thôi.” Cô ấy thuận tay đưa luôn hành lý cho ông xã nhà mình, sau đó ngay trước mặt công chúng, trao nhau luôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.

Vọng Hi không hiểu sao lại bật cười, bị cô ấy bắt được, ép hỏi vì sao cười thì chỉ lắc đầu không nói. Cô cảm thấy như thế này thật tốt.

Hoắc Phán và cô thật ra không hay liên lạc với nhau lắm, cô chỉ biết là Hoắc Kỳ thân với cô ấy, cũng rất đỗi cưng chiều người chị này.

“Dạo này Tiểu Kỳ thế nào rồi?” Cô ấy hỏi.

Vọng Hi gật đầu, mỉm cười nói: “Vẫn tốt lắm ạ.”

Hoắc Phán gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời này. Sau khi lấy chồng thì cô ấy không còn liên quan gì đến công việc của gia đình nữa, tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu Hoắc Kỳ. Cô ấy hiểu rõ em trai mình, c*̃ng hiểu được sự nỗ lực cố gắng của anh.

Cô ấy thở dài, hỏi thăm cuộc sống của Hoắc Kỳ: “Nó có người bạn gái nào cố định không?”

Vọng Hi suy nghĩ, chỉ biết lắc đầu.

Hoắc Phán cũng lắc đầu theo, nhỏ giọng mắng em trai mình.

Nhà của Hoắc Phán rất rộng, có một cái sân lớn, cách trường nơi Vọng Hi học hơi xa một chút. Hoắc Phán đưa cô đi thăm quan trường học một vòng, lúc về đến nhà chợt cảm thấy vẫn nên mua một chiếc xe để cô đi lại thì tốt hơn.

Vọng Hi lắc đầu, bảo không cần thiết, huống chi làm như vậy quá tốn tiền. Hoắc Phán không kiềm chế được, liền xoay người mua xe, lái đến trước mặt cô, nói là coi như quà tặng cho cô.

Vọng Hi dở khóc dở cười, đành phải tiếp nhận. Hoắc Phán vỗ bả vai cô, lại tặng cho cô một nụ hôn.

Cuộc sống của Hoắc Phán muôn màu muôn vẻ, không hẳn là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhưng c*̃ng không phải người nội trợ nhàn rỗi. Hàng ngày cô ấy cũng không quá quan tâm chăm sóc Vọng Hi, nhưng chuyện này thật ra cũng không gây ảnh hưởng gì, vì phần lớn thời gian Vọng Hi đều phải ở trường học.

Cuộc sống sinh hoạt và học tập rất phong phú, chẳng mấy chốc Vọng Hi đã quen thân với bạn bè mới, c*̃ng có người theo đuổi.

Lúc này đã trôi qua bảy tháng.

Hôm đó ở trên lầu, cô nghe thấy Hoắc Phán và Hoắc Kỳ gọi điện thoại nói chuyện với nhau. Hoắc Phán cười mắng em trai mình rốt cuộc cũng bị xích lại rồi. Vọng Hi dừng lại ở một góc tối, không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

Dường như cô vẫn còn có thể chấp nhận được chuyện này.

Cô rời khỏi chỗ đó, về phòng của mình, lúc xoay người suýt chút nữa đã ngã xuống, gây ra tiếng động rất lớn. Hoắc Phán hô lên một tiếng, gọi tên của cô, cô thấy vậy thì xua tay tỏ ý mình không sao cả. Cô trở về phòng, lại phát hiện ra mình đã bị trật chân.

Lúc ấy Anthony đang theo đuổi cô, cô khập khiễng đi học, lái xe c*̃ng không tiện, Anthony lập tức xung phong nhận việc đưa đón cô về nhà. Trước khi đi, Anthony muốn hôn cô. Cô băn khoăn giây lát, rồi cũng sẽ phải thoát ra, thế là tiếp nhận nụ hôn của Anthony.

Nụ hôn này rất khác với Hoắc Kỳ.

Cô và Hoắc Kỳ chỉ hôn nhau một lần, trong lúc d.ục v.ọng mãnh liệt thúc đẩy, nó thô bạo và như đang tàn phá cô. Anthony lại rất dịu dàng, cô tháo dây an toàn và xuống xe, lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hoắc Phán và gương mặt đen như nhọ nồi của Hoắc Kỳ đang đứng ở cửa chào đón cô.

Tình thế lập tức trở nên lúng túng, Hoắc Phán ôm chầm lấy vai cô, chúc mừng cô. Cô xấu hổ không thôi, bị ép uống cả một chai rượu vang đỏ.

Hoắc Kỳ chăm chú dõi theo cô, giống như đang xem một vở nhạc kịch. Cô nghe nói Hoắc Kỳ và chị Khương đã đính hôn, liền nâng chén chúc mừng.

Cô uống quá nhiều rượu, lúc đi vào nhà vệ sinh đã loạng choạng. Hoắc Kỳ theo sát phía sau cô.

Anh chặn cô ở trong phòng vệ sinh chật hẹp, dùng giọng điệu bề trên để dạy dỗ cô một hồi.

Vọng Hi nhìn mình trong gương, rõ ràng không hề uống say, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô xoay người, tựa vào bồn rửa tay, hỏi ngược lại một câu: “Liên quan gì đến cậu?”

Hoắc Kỳ nhìn cô, trong mắt xuất hiện ngọn lửa giận bừng bừng như núi lửa phun trào.

Cô giống như con thú bị treo trên miệng núi lửa, da lông đều dựng đứng lên, không tài nào chịu nổi.

Vọng Hi quay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh, cửa lại bị đóng sầm lại, kéo theo cả cô bị cuốn vào cơn cuồng phong dữ dội.

Hai ly rượu hòa lẫn, tựa như linh hồn đã rời khỏi thân xác.

Cô dựa vào cánh cửa, nhìn thẳng vào Hoắc Kỳ, hỏi: “Cậu điên rồi hả?”

Hoắc Kỳ gật đầu: “Đúng, tôi điên rồi.”

Cô cũng đã điên từ lâu rồi.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 31: Trời sinh một cặp


Kẻ điên với kẻ điên, trời sinh một cặp, hoàn hảo vô cùng.

Vọng Hi nhìn mặt Hoắc Kỳ, ánh đèn trong nhà vệ sinh đột nhiên chớp nháy, hệt như chuyển cảnh giữa hiện thực và giấc mơ. Cô nhất thời không phân rõ.

Hoắc Phán thấy hai người lần lượt biến mất, mãi không trở lại thì đi xem thử. Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong mơ hồ có thể trông thấy hai bóng người. Cô ấy gõ cửa: “Hai đứa làm gì vậy? Đứng tâm sự trong nhà vệ sinh đấy à? Có chuyện gì không đấy?”

Giọng nói của Hoắc Phán kéo cô về thực tại, cô nhìn Hoắc Kỳ một cái rồi quay người mở cửa.

“Dì Phán.” Cô tránh ra một bước nhường đường.

Hoắc Phán kỳ quái nhìn hai người: “Hai cậu cháu lại không thể đi vệ sinh chung được, chen chúc ở chỗ này làm gì vậy?”

Vọng Hi cười, chỉ bảo là mình đi trước. Sắc mặt của Hoắc Kỳ cũng không được tốt, sa sầm gọi Hoắc Phán một tiếng chị.

Hoắc Phán nhìn theo bóng lưng Vọng Hi, không hiểu gì.



Vọng Hi trở lại chỗ ngồi của mình, Hoắc Kỳ cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cô, chỉ trong nháy mắt đã cách như một thế giới, một cái chớp mắt đã trở lại hiện tại. Cô rót cho mình một ly rượu, sóng sánh như khói lượn lờ, cuộn lên bay về phía Hoắc Kỳ.

Mọi sự cố gắng lại đổ sông đổ bể.

Hoắc Kỳ dừng xe ở dưới nhà cô, người ở hàng ghế sau giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô nằm co ở một góc, tóc rủ xuống che khuất gương mặt. Hoắc Kỳ mở cửa xe, muốn bế ngang người cô lên, lại thấy hành động hơi bất tiện bèn gọi tên của cô: “Tiểu Hi.”

Cô nghe tiếng gọi thì lấy lại được chút ý thức, mơ màng gật đầu.

Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống, để cô gục lên vai mình. Cô liền nằm xuống, cánh tay trắng trẻo mịn màng quấn chặt lấy cổ anh, còn mơ mơ màng màng cọ má vào cổ anh.

Hoắc Kỳ cõng cô lên lầu, mở cửa bật đèn, đặt người nằm xuống giường. Cô thuận thế nằm xuống, quấn luôn một vòng chăn quanh người. Hoắc Kỳ khẽ cau mày, cô vẫn chưa tẩy trang tháo phụ kiện, c*̃ng chưa thay quần áo.

Anh thở dài, chấp nhận làm chân sai vặt. Rót nước giúp cô, còn chu đáo cho thêm một chút mật ong, đưa đến bên miệng để cô uống. Cô cầm ly nước không buông tay, giống hệt một đứa trẻ.

Anh hơi mất kiên nhẫn dỗ cô, bảo cô đừng lộn xộn, lại đứng dậy đi tìm áo ngủ và giúp cô lấy nước tẩy trang, thấm vào bông tẩy trang rồi mới lau lên mặt cô.

Vọng Hi không muốn hợp tác với anh, nghiêng đầu tránh đi, còn lẩm bẩm nói gì đó. Hoắc Kỳ giữ mặt cô lại, dùng giọng điệu nghiêm nghị để dỗ cô: “Đừng động đậy nữa, không thì sao mà ngủ được.”

Cô không nghe vào tai, vẫn cử động lung tung, đến tận khi bị anh giữ chặt gáy mới chịu an phận.

Anh khó khăn giúp cô tẩy trang, rửa mặt, sau đó thay quần áo. Cô lại càng giãy dụa không thôi, cuối cùng hai người lăn luôn trên giường. Hoắc Kỳ nổi giận, nhưng cũng cảm thấy bất lực.

“Để mai dậy rồi tính sổ với em.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ thì vẫn nên cam chịu số phận qua đêm nay thôi, anh thay bộ quần áo bẩn ra cho cô. Khi mọi chuyện xong xuôi thì anh cũng đã mệt đến mức mồ hôi lấm tấm. Anh đứng dậy mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo của mình thì đột nhiên thất thần. Nhà và trạm dừng chân tạm thời rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?

Anh lấy hai bộ quần áo, đứng dậy đi tắm rửa. Bị cô làm loạn khơi lên ngọn lửa, giờ đứng dưới làn nước mờ mịt lại càng thêm bừng bừng. Thời thanh niên lúc nào cũng khoe khoang khoác lác, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày phụ nữ nằm ngay bên cạnh mà bản thân mình lại phải dùng tay để giải quyết.

Lúc anh đi ra, cô đã ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc gối mềm, lúc ngủ cũng như đang chiến đấu, vô cùng cứng cỏi bất khuất.

Hoắc Kỳ kéo chăn ra nằm xuống, nghiêng người sang nhìn mặt của cô. Lông mày khó giãn, tình cảm khó gỡ, chúng sinh không ngừng ngụp lặn trong bể khổ. Anh suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định hôn lên trán cô một cái, nụ hôn hệt như ánh trăng, trong sáng thuần khiết.

Đau đầu quá – trong đầu Vọng Hi chỉ có suy nghĩ này. Vừa mở mắt ra cô đã đối diện với một khuôn mặt đẹp trai khiến cô có chút thất thần.

Hoắc Kỳ mở mắt, hỏi cô: “Tỉnh rồi à?”

Vọng Hi gật đầu, cô vẫn còn đang nằm trong vòng tay anh. Cô muốn tránh ra lại bị anh ngăn lại.

“Anh Hoắc.” Cô bỗng nhiên đổi giọng, biểu cảm mang theo chút nịnh nọt lấy lòng.

Hoắc Kỳ rất hưởng thụ, khẽ nhướng mày, ra hiệu cho cô có thể tiến hành động tác tiếp theo.

Vọng Hi nũng nịu nói với anh: “Đau đầu.”

Anh thuận thế phê bình cô: “Ai bảo em uống nhiều rượu như thế, đáng đời.”

Cô lẩm bẩm một tiếng, lại giãy dụa hai cái, cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trên người anh. Cuối cùng vẫn phải bù lại hết những gì hôm qua còn nợ.

Lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười rưỡi, công việc đã kết thúc, cô liền cảm thấy có chút nhàm chán. Hoắc Kỳ gọi người mang thức ăn ngoài tới, lại hầu hạ cô ăn cơm xong mới rời đi.

Gian phòng trở về yên lặng, cô khép vỏ bọc bên ngoài lại, nhưng trái tim lại trống rỗng.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 32: Người quen cũng cần thể diện


Điện thoại của Andy gọi đến, phá vỡ sự yên tĩnh này. Làm một ngôi sao cũng không dễ dàng như mọi người tưởng đâu, nhất là khi người đại diện của mình lại vô cùng có chí cầu tiến.

Andy trao đổi công việc với cô, quay phim xong vẫn còn phải chờ xử lý hậu kỳ rồi mới được công chiếu. Thời gian xử lý mấy việc này quá dài, thậm chí đủ để xếp hạng của cô từ mười tám tụt xuống thành một trăm tám mươi. Cho nên ý của Andy chính là để cô xuất hiện trong mấy chương trình giải trí, nhằm tăng độ nhận diện.

Andy hiểu rất rõ Vọng Hi không có đủ năng lực thể trở thành một diễn viên phái thực lực, cho nên c*̃ng không bắt buộc cô phải thực sự chăm chỉ quay phim, rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Dù sao thì việc này có muốn c*̃ng chẳng được.

“Ừm, được.” Cô ấy nói gì, Vọng Hi cũng đồng ý hết, cuối cùng bảo Andy gửi thông tin qua WeChat cho cô.

Việc này nối đuôi việc khác, Vọng Hi xoa xoa thái dương, thật sự cảm thấy cuộc sống này đúng là vô cùng khó khăn. Những chương trình mà Andy nói đến đều là chương trình có danh tiếng, nhưng đã là có danh có tiếng thì lại chẳng đến lượt cô được ăn thịt, cô chỉ có thể húp canh, nhận mấy vai phụ. Nhưng xét cho cùng với kẻ không có lòng gây dựng sự nghiệp như cô thì húp canh cũng thấy đủ rồi. Dù sao cũng đã có người đàn ông độc thân giàu có là Tổng giám đốc Hoắc nuôi cô, dù cô có hứng gió tây bắc, c*̃ng không đói chết được. Cô tùy ý xem qua bảo Andy tự xem rồi quyết định.

Đến phút cuối cùng cô đột nhiên thuận miệng nói: “Dạo này chẳng phải đang hot mấy chương trình tuyển chọn tài năng sao, hay là cô đề xuất với Tổng giám đốc Hoắc cho tôi đi cửa sau đi?”

Andy không đáp lại, đoán chừng là không đồng ý với ý kiến này.

Cô cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu thôi, không đồng ý thì không đồng ý, cũng không quá quan trọng. Chuyện bàn đến đây là xong, cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, lật người ngủ tiếp.

Người nào đó bận bịu xong công việc, lương tâm đột nhiên trỗi dậy mới nhớ tới chú chim hoàng yến nhỏ bị bỏ quên ở căn phòng trống, bèn gọi điện thoại tới thăm hỏi.

“Dậy chưa?” Giọng điệu có hơi lưu manh.

Cô thầm tỏ thái độ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vẫn dỗ ngon dỗ ngọt anh như cũ: “Tỉnh rồi á, sao thế, có chuyện lớn gì à?”

Hoắc Kỳ nhìn đồng hồ, nói với cô: “Xuống đây, đi ăn cơm.”

Vọng Hi liền giật mình, hỏi anh là ăn cơm cùng ai. Hoắc Kỳ cười, nói là ăn với đám Đường Gia Hòa.

Vọng Hi vẫn còn đang lười biếng, miễn cưỡng xuống giường thay quần áo, lề mà lề mề nửa tiếng sau mới xuống. Hoắc Kỳ chậc một tiếng, nhìn người vừa ngồi lên xe: “Đều là người quen cả, làm gì mà lâu thế?”

Vọng Hi nhíu mày hơi giận, phản bác lại: “Người quen cũng phải giữ thể diện chứ.”

Hoắc Kỳ nhíu mày, không tiếp tục tranh cãi với cô.

Chuyện giữa hai người bọn họ chỉ có Đường Gia Hòa biết, còn biết ngay từ đầu. Về sau đột nhiên có một thời gian dài Vọng Hi không xuất hiện, người bên ngoài còn thắc mắc lý do vì sao, chỉ có Đường Gia Hòa là đưa tới một ly rượu, cược với anh một ván.

Hoắc Kỳ hỏi anh ta muốn cược thế nào, Đường Gia Hòa thả một viên đá vào ly rượu, một chút bọt khí nổi lên. Đường Gia Hòa nói: “Một năm. Trong vòng một năm, cô bé nhà cậu tất nhiên sẽ trở về.”

Hoắc Kỳ cong môi cười, hỏi anh ta tiền đặt cược.

Đường Gia Hòa giơ một ngón tay lên, một triệu.

Anh đã thua một triệu.

Cái nhếch môi nhỏ của Hoắc Kỳ bị Vọng Hi tinh tế bắt được. Cô nhìn cảnh vật hai bên, thành phố tấc đất tấc vàng nuôi những kẻ tiêu tiền như rác, quả thật là ngọc bọc trong vàng.

Từ sau khi cô đi Anh về, lại xuất hiện bên cạnh Hoắc Kỳ, dùng một loại thân phận khác. Trên người có sự chuyển biến giữa một cô nhóc và một cô gái, đám bọn họ chỉ cảm thấy có gì đó đã thay đổi, mãi cho tới khi Hoắc Kỳ khoác tay lên vai Vọng Hi, một tay khác lại cầm cổ tay cô, đưa ly rượu vừa rời đôi môi đỏ mọng của cô lên miệng mình, cả đám mới nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về Hoắc Kỳ, trăm miệng một lời: “Đ* c*m th*.”

Khi đó bọn họ đã ở Anh được một thời gian dài, cơ thể lẫn nhau đều đã trở nên quen thuộc, thậm chí đến hơi thở và phong thái cũng chia nhau mỗi người một nửa.

Việc này bọn họ vẫn luôn giấu diếm Hoắc Phán, hai người ai cũng không hề nhắc tới, xem như âm thầm ngầm có chung suy nghĩ.

c*̃ng bởi vậy, Vọng Hi và anh đã làm rất nhiều lần trên xe. Cô không phải người hay ngại ngùng, đối với cô mà nói thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Cô thu tay lại, lấy nửa ly rượu của mình về. Vệt môi đỏ khắc trên miệng ly trong suốt kia là ranh giới của một năm nào đó.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 33: Đẹp đôi


Thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng trôi qua thật nhanh. Vọng Hi ngáp một cái, chờ đợi thợ trang điểm hoàn thiện tạo hình cho mình. Dường như thợ trang điểm rất thích gương mặt này của cô, liên tục nói lời khen.

Mấy chương trình mà Andy nhận cho cô đều là kiểu chương trình thử thách thực tế, bởi vì cô ấy nói rằng thể lực của Vọng Hi tốt, nói không chừng cũng là một điểm cộng. Vọng Hi không để tâm lắm, chỉ từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô không quen biết vị khách nào của chương trình, c*̃ng không để ý xem có những ai tham gia. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc thả lỏng, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Thời.

Tiêu Thời kéo ghế ra ngồi cạnh cô, lật xem kịch bản của cô: “Vọng Tiểu Hi, thật đúng là nghiệt duyên mà.”

Vọng Hi mở mắt ra, xoa huyệt thái dương, nhìn kỹ một chút, phát hiện ra thật sự đúng là Tiêu Thời. Cô kinh ngạc không thôi: “Không phải anh là ngôi sao lớn à? Sao cũng phải ngựa không ngừng vó chăm chỉ làm việc nuôi sống gia đình thế?”

Tiêu Thời cảm thán, ra vẻ buồn rầu: “Nếu như không nỗ lực phát triển sự nghiệp thì anh sẽ phải về nhà kế thừa gia sản.”

Vọng Hi cạn lời, thực sự ngửa đầu ra sau, không nhìn anh ta nữa.

Tiêu Thời cười cười, nói chuyện tào lao với cô. Hai người bọn họ lúc trước còn bị xì ra chút tin đồn tình cảm, thợ trang điểm c*̃ng đã nghe nói tới. Cô ấy nhìn tình trạng lúc này của hai người bọn họ, thầm nghĩ hình như mình đã phát hiện ra một bí mật thì phải?

Đang lúc Tiêu Thời nói chuyện không ngừng nghỉ thì cửa phòng bị người khác đẩy ra, lại là Phó Tây Lĩnh. Vọng Hi khàn giọng, rất nghi ngờ không biết có phải Andy đã mách Hoắc Kỳ và Hoắc Kỳ đã vung tiền cho cô rồi không.

Phó Tây Lĩnh c*̃ng kéo ghế ra ngồi xuống, nói chuyện với Tiêu Thời: “Làm gì mà ra ngoài lâu vậy?”

“Ủa?” Vọng Hi mở mắt ra, liếc nhìn Tiêu Thời: “Ngôi sao Tiêu à, anh đi trang điểm đi.”

Tiêu Thời nhíu mày, nói bằng giọng rất thèm đòn: “Anh trời sinh đã đẹp rồi, không cần trang điểm làm gì.”

Vọng Hi cạn lời, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Cũng may trong chương trình này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn ông lớn nào tới gây chấn động nữa. Vọng Hi ngồi giữa hai người, cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không được hòa thuận cho lắm.

Tiết mục bắt đầu, trời quang đãng trong xanh, tổ đạo diễn bắt đầu giao nhiệm vụ cho bọn họ. Tất cả đều là khách mời đặc biệt, ghép nhóm với những khách mời cố định khác. Tiêu Thời và cô cùng một nhóm, Phó Tây Lĩnh ghép với một nhóm khác.

Tiêu Thời và cô cũng coi như đã quen thân, lời nói và hành động đều có chút ăn ý, hai người hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh. Vọng Hi ngồi xuống ghế, liếc nhìn chai sữa chua của nhà tài trợ phát. Ừm, hình như cô hơi khát.

Cô đưa tay cầm một chai lên, chẳng mấy chốc lại cầm chai thứ hai lên.

Tiêu Thời chế giễu cô: “Nghèo đến vậy à?”

Vọng Hi hồn nhiên đáp lại: “Em lại không có tài sản để mà kế thừa.”

Tiêu Thời bất đắc dĩ: “Nhưng cái này là của bố đường tài trợ đó.” Anh ta dường như cố tình nói kiểu ẩn ý, Vọng Hi chỉ coi như mình nghe mà không hiểu. Cô giơ chai sữa chua lên, cho anh ta chiêm ngưỡng một nụ cười quảng cáo hoàn hảo: “Của bố đường tài trợ có khác, đúng là uống ngon hơn hẳn.”

Tiêu Thời nghiêng đầu, thì thầm bên tai cô: “Nói thật nhé, Vọng Tiểu Hi, phối màu đẹp thật đấy.”

Lúc đầu Vọng Hi còn chưa kịp nhận ra, sau đó lúc hiểu được thì dở khóc dở cười. Cô che miệng nói với Tiêu Thời: “Sao anh lại thành thạo thế hả?”

Tiêu Thời chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.

Ống kính ghi lại tất cả cảnh này, chương trình quay tới đâu phát sóng tới đó, tiến độ rất nhanh. Mười mấy ngày sau, mấy cảnh này cũng xuất hiện trên TV.

Lúc đó Hoắc Kỳ đang ở công ty, trong lúc nghỉ ngơi đã trông thấy cấp dưới của mình xem tivi, chiếu tới cảnh này. Nhân viên kia còn nói Vọng Hi và Tiêu Thời trông khá đẹp đôi.

Anh ngước nhìn, hơi nheo mắt lại, không hề nói gì.

Đương nhiên là không thể có chuyện này rồi.

Tối hôm đó, nhà của Vọng Hi có khách tới thăm. Trong lúc làm chuyện đó thì hai người lại nói tới vấn đề này, Vọng Hi bật cười, tay v**t v* cằm của Hoắc Kỳ: “Tổng giám đốc Hoắc đang suy nghĩ gì vậy. Anh muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, lại còn giỏi giang nữa, ngoan nào.”

Hoắc Kỳ đột nhiên bị cô trêu đùa, liền đổi cách thức để trả lại cho cô.

Cách mà cô nói chuyện với anh bây giờ thật sự là đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Mặc dù trước kia cô c*̃ng có nói đùa trêu ghẹo anh, nhưng vẫn luôn có sự kiềm chế.

Bây giờ đã trở nên tự nhiên không kiêng dè hơn.

Có lẽ là do được nuông chiều.

Dù sao cũng là anh nuông chiều mà thành.

Hoắc Kỳ cảm thán, bơi vào vùng nước sâu, hái lấy đóa hoa sen kia.

Vọng Hi khẽ r.ên rỉ, có chút thất thần.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 34: Được hay mất


Lúc đó Hoắc Kỳ không đồng ý đính hôn với cô chủ nhà họ Khương, Vọng Hi biết anh có rất nhiều phụ nữ. Cô đã từng có thể chỉ vào người ta mà nói “tôi không thích cô”, thế là người đó sẽ biến mất khỏi vị trí bên cạnh Hoắc Kỳ. Nhưng thân phận bây giờ đã khác, cô cũng trở thành một trong những bóng hồng bên cạnh Hoắc Kỳ. Cô không thể nào lại chỉ vào người khác mà nói “em không thích người này” nữa.

Cô cũng không biết đây coi là được hay là mất.

Trường học ở Anh yêu cầu nghiêm ngặt với việc học tập của sinh viên. Thời điểm cuối học kỳ, Vọng Hi vừa gọi video với Hoắc Kỳ vừa làm bài ôn tập cuối kỳ. Hoắc Kỳ nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng còn buông vài lời tục tĩu. Vọng Hi chỉ thờ ơ, tiếp tục làm bài tập của mình.

Cô chính là kiểu người như vậy, thật ra không dễ làm thân, gần gũi, hệt như lời nhận xét của bạn học đại học ở Trung Quốc: bông hồng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Hoắc Kỳ nhìn cô cúi đầu làm bài tập, cái trán mịn màng chiếm phần lớn khung hình. Cô không trang điểm, chỉ để mặt mộc, kỳ thật vẫn rất xinh đẹp. Gương mặt có nét nên để mặt mộc cũng xinh, chỉ là trông thần thái không được tươi vui thôi.

Hoắc Kỳ nhìn cô, có cảm giác tội lỗi khi làm hại một đứa trẻ. Mà nghĩ lại thì Vọng Hi cũng vẫn còn là trẻ con, khoảng cách tuổi tác giữa hai người bọn họ không cách nào vượt qua được.

Anh thu lại chút suy nghĩ vẩn vơ này, cứ như vậy chăm chú nhìn Vọng Hi làm bài tập.

Lạ thay, thời gian cứ trôi qua lâu như thế mà họ không hề để ý.

Mãi đến nửa đêm, Vọng Hi làm bài tập xong mới phát hiện Hoắc Kỳ vẫn còn chưa ngắt cuộc gọi, cách một chiếc màn hình họ nhìn nhau, Vọng Hi duỗi người, nói chuyện với anh.

“Em viết xong rồi.”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”

Không có chút lãng mạn nào.

“Ngủ ngon.” Cô cười rất chi là nghiêm chỉnh.

Trước đây cô không phải là người cởi mở, Hoắc Kỳ nghĩ, anh ôm gọn cô trong lòng, cô đang ngủ rất bình an.

Anh buông tay, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, đi ra ban công hút thuốc. Hút hết một điếu rồi, vẫn muốn rút thêm điếu nữa.

Hoắc Hiền không hiểu rõ quan hệ giữa anh và Khương Vũ, ông ấy đã mấy lần giục bọn họ kết hôn. Xem ra, trong mắt Hoắc Hiền thì tình cảm cũng không phải là điều quan trọng nhất. Hoắc Kỳ vẫn luôn nói lời từ chối, anh vẫn chưa nghĩ ra cách nào để xử lý chuyện tình cảm này.

Nếu như Hoắc Hiền biết sự thật, có lẽ sẽ tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh mất.

Còn cả Kiều Uyển nữa.

Anh cũng không biết nên giải thích mối quan hệ phức tạp này với Kiều Uyển như thế nào.

Gió đêm thổi tới, vòng khói tản ra cuốn đi theo làn gió. Anh nhớ tới gương mặt của Kiều Uyển, không hiểu sao lại có cảm giác mơ hồ.

Hai năm trước, không thiếu phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, sau này, giữa đêm khuya tỉnh mộng, anh nhìn người nằm cạnh mình lại đột nhiên bàng hoàng, hoàn toàn không có chút hứng thú nào cả.

Anh nhớ tới Vọng Hi, nửa đêm cô còn chống đầu đùa nghịch tóc của anh, mang theo chút ngây thơ trẻ con.

Về sau những người phụ nữ kia cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, từ khi Vọng Hi không còn ở cạnh, anh c*̃ng giữ mình trong sạch.

“Giữ mình trong sạch”, nhớ tới mấy từ này, Hoắc Kỳ đột nhiên muốn phì cười. Tất cả bọn họ đều không một ai xứng với mấy từ này.

Anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vào nhà, gió đêm thổi cuộn chiếc rèm cửa ban công nhẹ nhàng bay lên.

Vọng Hi còn đang say ngủ, anh vén chăn lên nằm lại bên cạnh cô. Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy có lỗi với Vọng Hi, bên cạnh cô chưa bao giờ có ai cả, chỉ có duy nhất một mình anh.

Anh tắt đèn bàn, để cho bóng đêm nuốt chửng mình.

Công việc của Vọng Hi, ngoại trừ chương trình giải trí thì còn có quảng cáo nữa. Với vị trí hiện giờ của cô, quảng cáo này đương nhiên là do Hoắc Kỳ ném cho, là một nhãn hiệu trang sức thuộc tập đoàn Hoắc thị.

Cô tự giác làm người kiệm lời, hết sức phối hợp làm việc, nhưng không hiểu tay nhiếp ảnh gia kia làm việc kiểu gì, mỗi lần cô lấy được cảm xúc thì thiết bị của anh ta lại xảy ra vấn đề.

Vọng Hi chợt hiểu ra, anh ta đang nhằm vào cô.

Cô làm mặt lạnh, không chụp nữa, thích làm lớn thì làm lớn luôn. Cô khoanh tay ngồi ở một chỗ, không nói lời nào. An Nhiên đứng bên cạnh cô, cũng không nói chuyện. Mọi người tới khuyên c*̃ng không có tác dụng, cô nhất quyết đình công.

Tên nhiếp ảnh gia kia vốn dĩ chỉ định ra vẻ một chút, ra oai phủ đầu với cô mà thôi, nào ngờ cô diễn viên hạng mười tám này lại nóng tính như thế. Là một nhiếp ảnh gia cũng có tiếng tăm, đương nhiên anh ta c*̃ng không có ý định chịu thua.

Thế là tình hình trở thành đôi bên giằng co.

Vọng Hi c*̃ng cảm thấy mình càng được nuông chiều, càng trở nên ngang ngược rồi.

Mãi đến có người gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, giọng nói của Hoắc Kỳ trên điện thoại mang theo chút ý cười: “Sao thế hả đại tiểu thư.”

Cơn giận của Vọng Hi tan đi một chút, liếc nhìn tên nhiếp ảnh gia kia, nói với anh: “Thợ chụp ảnh là tên ngốc, em không muốn chụp nữa.”

Hoắc Kỳ thuận theo ý cô: “Ừ, không chụp nữa. Giờ nghỉ rồi đi ăn cơm được không?”

Vọng Hi gật đầu: “Ừm.”

Hoắc Kỳ đưa cô đi ăn ở một nhà hàng tư nhân, do vợ của người nào đó mở, vợ của người nào đó kia cô từng trông thấy rồi, vóc dáng xinh đẹp, c*̃ng rất dịu dàng. Tình cảm của người nào đó và vợ của người nào đó rất tốt, trong giới của họ thật sự đúng là hiếm thấy.

Cô rơi vào trầm tư, Hoắc Kỳ gọi tên cô: “Tiểu Hi, xuống xe.”

Vọng Hi hoàn hồn, lại chỉ hoàn hồn được một nửa. Hoắc Kỳ đợi cô xuống xe, để cô khoác tay mình cùng đi vào.

Bọn họ cũng được coi như là khách quen, người nào đó cũng đang ở đây, đang nói chuyện với Hoắc Kỳ. Còn vợ của người nào đó thì ở bên cạnh tưới hoa, ánh mắt Vọng Hi rơi lên người cô ấy, là một cô gái trẻ rất đáng yêu.

Hoắc Kỳ nói dứt lời liền quay sang nhìn cô, lần đầu tiên anh lại bị ngó lơ. Anh thở dài: “Hôm nay em có hơi lơ đãng đấy.”

Vọng Hi lắc đầu: “Có đâu.”

Hoắc Kỳ tưởng cô vẫn còn đang tức giận, liền dỗ dành cô: “Đừng giận nữa mà đại tiểu thư, nếu em không thích nhiếp ảnh gia kia thì bảo cậu ta xéo là xong.”

Vọng Hi hừ một tiếng, lại khoác lên tay anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back