Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 40: Không phải ông nói là được


Vọng Hi thay một bộ quần áo khác, buổi chiều liền ra khỏi nhà. Cô tự mình lái xe, lúc đến nhà họ Hoắc thì vừa đúng một giờ năm mươi. Dì giúp việc vẫn còn nhớ cô, bước ra chào đón.

“Sao hôm nay Tiểu Hi lại đến đây?” Dì nói.

Vọng Hi không nói là được gọi về, chỉ nói là bởi vì nhớ dì ấy. Dì giúp việc liền cười, mời Vọng Hi vào nhà. Hoắc Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi vào thì gọi: “Lại đây.”

Vọng Hi gật đầu, chờ Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền bảo dì giúp việc ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Vọng Hi cũng ngồi xuống ghế sô pha, Hoắc Hiền hành động bất tiện nên chỉ ngồi một chỗ, ông ấy lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu.

Vọng Hi nhận lấy, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô tự hỏi, trong túi là chi phiếu hay là thẻ ngân hàng vậy ta. Cô mở túi ra, bên trong không phải là chi phiếu, cũng không phải thẻ ngân hàng, mà là một xấp ảnh chụp.

Người trong hình chính là cô và Hoắc Kỳ. Bối cảnh là phòng ở của cô. Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó lúc Hoắc Kỳ đến, bọn họ đã bị chụp lén.

Vọng Hi lập tức nghẹt thở, không biết nên nói gì. Cô chỉ im lặng, chờ đợi Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền nói: “Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu của ông ấy không hề có chút gợn sóng nào, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Vọng Hi không biết trả lời thế nào. Cô tự hỏi, nếu như nói ra sự thật, có khi nào Hoắc Hiền lại tức giận đến mức ngất xỉu mất không. Cô không muốn chuyện này xảy ra, cô chậm rãi mở miệng: “Cháu không hiểu lời ông nói.”

Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trong ảnh, cô và Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động thân mật nào. Nếu bây giờ cô chối bỏ thì có lẽ vẫn được, cô có thể kiên quyết nói rằng, hai người họ chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi.

Nhưng Hoắc Hiền là người thế nào chứ, con trai của ông ấy như nào ông ấy còn không rõ sao? Ông ấy nhìn thẳng vào mặt Vọng Hi, mở miệng nói: “Tiểu Hi.”

Vọng Hi nhìn ông ấy, nếp nhăn trên mặt đã hằn rất sâu. Hoắc Hiền nói: “Hai đứa không hợp nhau, chia tay đi thôi. Ông không quan tâm hai đứa đã đến bước nào rồi, nhất định phải chấm dứt. Hoắc Kỳ thế nào ông hiểu rất rõ, nếu nó cho rằng chuyện với cháu sẽ có kết quả thì nó sẽ không giấu diếm đến mức giọt nước cũng không lọt thế này.”

Kết quả ư? Hai từ này cô c*̃ng chưa bao giờ nghĩ tới, cô đã biết từ lâu là chuyện của hai người sẽ không có kết quả rồi, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải sợ cả.

Cô đặt ảnh chụp lên bàn, nhìn thẳng Hoắc Hiền, nói: “Cháu hiểu rất rõ rằng giữa bọn cháu không thể nào có kết quả, nhưng mà chuyện chia tay hay không thì không phải ông nói là được đâu.”

Cô đang cãi lại. Đôi mắt đục ngầu của Hoắc Hiền nhìn cô chằm chằm: “Ông đây là đang nghĩ cho cháu. Cháu còn trẻ, không nên đánh đổi thanh xuân của mình như thế.”

Vọng Hi cụp mắt xuống, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Tuổi thanh xuân của cô đã dành cả cho Hoắc Kỳ rồi. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi cho đến nửa đời người đều đã trao hết cho Hoắc Kỳ.

Cuộc nói chuyện này đã định trước là chia tay không vui vẻ.

Trước khi Vọng Hi rời đi, Hoắc Hiền nói rằng ông ấy cũng sẽ nói chuyện với Hoắc Kỳ.

Vọng Hi coi là đây có lẽ là một lời uy h**p, chỉ có điều uy h**p cô thì cũng vô dụng.

Hoắc Hiền nhìn theo bóng lưng Vọng Hi rời đi, hít sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. Những hình này là do đám săn ảnh chụp được, tìm đến ông đòi tiền. Lúc Hoắc Hiền mới nhìn thấy đã rất sốc. Ông suy nghĩ rất nhiều, hai đứa này tại sao lại quấn lấy nhau như vậy rồi? Là bắt đầu từ khi hai đứa sống chung một mái nhà hay là từ khi nào? Là ai bắt đầu trước?

Thậm chí ông ấy đã có suy nghĩ gọi điện thoại để chất vấn Hoắc Kỳ, có phải anh đã ngỗ nghịch đến mức ra tay cả với Vọng Hi không.

Rốt cuộc thì ông ấy vẫn nhịn được, quyết định nói chuyện đàng hoàng một chút.

Nhìn bóng lưng Vọng Hi biến mất không còn dấu vết gì nữa, ông ấy nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Hiển nhiên là Vọng Hi không muốn chia tay với Hoắc Kỳ, vậy còn Hoắc Kỳ thì sao? Bao năm nay, anh không để lộ chút sơ hở nào.

Ông ấy lại nhớ tới nhiều lần đã khuyên Hoắc Kỳ kết hôn mà không có kết quả, phải chăng cũng là bởi vì Vọng Hi?

Rất nhiều suy nghĩ nhảy nhót trong đầu hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Kỳ.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 41: Cậu có không


Hoắc Kỳ đang làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại của ông già gọi tới, nhìn thôi là biết không phải chuyện gì tốt lành.

Anh nghe máy, ngay câu đầu tiên Hoắc Hiền đã nói: “Tôi đã biết Chuyện giữa anh với Tiểu Hi rồi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.”

Hoắc Kỳ: “Ồ.”

Anh cũng không phải đang cãi lại hay gì, đơn giản chỉ là không có gì để nói mà thôi. Việc này anh cũng đã từng lường trước, chỉ là không ngờ chuyện sẽ tới nhanh như vậy.

Hoắc Hiền đương nhiên cho rằng anh đang cố ý chống đối, muốn “giả chết” cho ông ấy xem. Ông ấy trầm giọng nói: “Tưởng tôi không biết gì à? Muốn chơi bời với ai cũng được, tôi mặc kệ, nhưng với cô bé này thì tôi không đồng ý. Chia tay cho tôi. Bây giờ, ngay lúc này, lập tức chia tay luôn.”

Hoắc Kỳ im lặng, một lát sau mới hờ hững đáp: “Dựa vào cái gì? Không có chuyện đó đâu.”

Vẻ mặt Hoắc Hiền càng đen hơn: “Ha, sao? Còn tưởng mình là gã si tình à? Anh chẳng là cái gì cả, muốn cưới con bé à? Nếu thật sự muốn cưới con bé, anh lại có thể không nói với tôi một tiếng nào sao? Tưởng tôi không hiểu anh sao hả Hoắc Kỳ?”

Hoắc Kỳ c*̃ng cười lạnh: “Ông già này, đây là chuyện của con, tốt nhất là bố đừng quản.”

Hoắc Hiền như dùng hết sức để gào lên: “Đây là mặt mũi của nhà họ Hoắc!”

Hoắc Kỳ thẳng tay cúp điện thoại.

Hoắc Hiền tức giận không tả nổi, dì giúp việc nghe thấy động tĩnh thì phải chạy vội đến trấn an ông ấy: “Ông ơi, ông bớt giận.”

Ông ấy giận quá hóa cười, muốn ông ấy nguôi giận sao? Ông ấy sắp sửa tức chết thì có!

Hoắc Hiền bực bội, Hoắc Kỳ c*̃ng chẳng khá hơn. Anh không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai Hoắc Hiền, có lẽ Hoắc Hiền còn tìm gặp Vọng Hi rồi cũng nên?

Anh nhìn điện thoại một lát, Vọng Hi không hề nhắn cho anh bất kỳ tin nhắn nào. Anh đè ép cơn giận trong lòng, gọi điện thoại cho Vọng Hi: “Bố anh tìm em rồi đúng không?”

Vọng Hi sững sờ, không ngờ là nhanh như thế. Cô cười, thừa nhận việc này: “Ừm.”

Hoắc Kỳ hơi bình tĩnh: “Ông ấy nói gì rồi?”

Vọng Hi nói: “Bảo em rời khỏi anh.”

Hoắc Kỳ “ồ” một tiếng, anh lại chần chờ giây lát, mới hỏi cô. “Đồng ý rồi à?”

Vọng Hi cười: “Đương nhiên là không rồi.”

Chuyện chia tay này, Hoắc Hiền không có quyền quyết định, chỉ có cô tự mình nói ra mới tính. Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi anh: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì em đi nấu cơm.”

Hoắc Kỳ nhớ tới bữa cơm bị lỡ lần trước, anh hơi thở dài, nói: “Anh c*̃ng chưa ăn, nấu phần cho hai người đi.”

Vọng Hi không nói đồng ý hay không, cứ thế cúp điện thoại.

Hoắc Kỳ nghe thấy tiếng đường dây bận vang lên ở đầu bên kia thì cảm thấy chắc Vọng Hi bị chuyện này làm cho tức giận không ít.

Đương nhiên Hoắc Hiền cũng gọi anh về nhà ăn cơm, lúc này anh mà về thì hai người chỉ có đánh nhau thôi. Anh cũng không muốn gánh trên lưng cái tội làm cho ông già nhà mình tức chết, nên quyết định tạm thời tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió đã.

Ăn cơm xong vốn dĩ anh muốn ngủ lại, nhưng lại bị Vọng Hi đuổi thẳng cẳng.

Được thôi, đây là giận chó đánh mèo. Anh hiểu.

Anh đứng dưới ánh đèn đường hút xong một điếu thuốc, sau đó mới gọi điện cho Đường Gia Hòa: “Đang ở đâu đấy? Được, tôi tới ngay.”

Đường Gia Hòa và anh thân thiết đến độ không cần nói cũng hiểu. Anh ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra anh có vấn đề. Hoắc Kỳ nói hết đầu đuôi mọi chuyện, Đường Gia Hòa bật cười: “Vậy là tức giận vì người đẹp à.”

Hoắc Kỳ quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt rất chăm chú: “Có hả?”

Đường Gia Hòa nhún vai, từ chối cho ý kiến. Anh ta nhận lấy ly rượu, nghĩ rồi vẫn quyết định mở miệng: “Nói thật, tôi cũng cảm thấy hai người không thích hợp ở bên nhau.”

Hoắc Kỳ nhấp một ngụm, hỏi: “Ai? Tiểu Hi ấy hả?”

Đường Gia Hòa gật đầu.

Hoắc Kỳ hỏi: “Tại sao lại không hợp?”

Đường Gia Hòa cảm thấy buồn cười, câu trả lời này, Hoắc Kỳ phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.

Hoắc Kỳ hơi giận, tiếp tục hỏi: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy thì sao? Chẳng có chút quan hệ máu mủ gì, ngay cả hộ khẩu của cô ấy cũng không chung với nhà tôi, có gì mà không thích hợp?”

Đường Gia Hòa ngược lại vẫn ung dung nhìn anh, dường như có chút kinh ngạc. Cuối cùng, anh ta chọc mấy cái lên ngực Hoắc Kỳ, nói: “Em gái Tiểu Hi có trái tim, cậu có không?”

Hoắc Kỳ im lặng.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 42: Nếu như


Đường Gia Hòa quay đi, nâng ly uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Cậu không có.”

Hoắc Kỳ vẫn làm thinh như cũ, chỉ uống rượu.

Anh không thể nào phản bác, bởi vì Đường Gia Hòa nói đúng.

Thế là lại là một đêm say sưa mộng mị.

Tâm trạng của Vọng Hi rất tồi tệ, cô không muốn nói chuyện, toàn bộ công việc cũng bị gác sang một bên. Andy nhận tiền làm việc, vẫn phải hỏi cho rõ nguyên do.

Vọng Hi như con cá chết, nói: “Mệt rồi.”

Andy nói ok, giúp cô lùi lịch. Rõ ràng cô còn phải làm rất nhiều việc, nhưng đã mệt mỏi chịu hết nổi rồi. Còn chưa trở thành ngôi sao hạng nhất mà đã bắt đầu thấy sức cùng lực kiệt.

Cô không khỏi nhớ tới Tiêu Thời, người đã rời khỏi giới giải trí để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Thật tốt biết bao, đáng tiếc là cô lại không có sự nghiệp nào có thể kế thừa.

Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, vùi người trên ghế, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Đường Gia Thụ cứ như có thần giao cách cảm với cô vậy, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới. Điện thoại đang yên lặng lại vang lên tiếng chuông chói tai, nhưng cô không buồn động đậy, để mặc cho màn hình sáng lên rồi lại tắt.

Cô đang chìm trong biển nước cô đơn vô tận.

Hoắc Kỳ say rượu rồi thì không về nhà, ngày hôm sau vẫn quyết định về xem thử. Nghĩ chắc cơn giận của Hoắc Hiền cũng đã nguôi đi không ít.

Quả thật Hoắc Hiền đã nguôi giận khá nhiều, thế nhưng vừa trông thấy anh thì toàn bộ lửa giận lại cứ thế bốc lên.

Không thể tránh được lại xảy ra một trận cãi vã, Hoắc Hiền ép Hoắc Kỳ, hỏi anh có phải nhất quyết muốn làm như vậy hay không?

Hoắc Kỳ không nói, chỉ bảo ông ấy đừng quản quá nhiều.

Hoắc Hiền tức giận đến mức cả người run lên, ông ấy cũng lắc người Hoắc Kỳ, hỏi phải chăng chuyện Vọng Hi sẩy thai kia cũng liên quan tới anh.

Hoắc Kỳ chẳng những không giận mà còn cười, nhận hết về mình.

Hoắc Hiền tức đến mức gần như ngất đi, phải nhờ người đút thuốc cho uống mới dần tỉnh lại.

“Thằng con trời đánh này! Hai đứa đã gian díu với nhau từ ngày đó rồi hả?” Ông ấy chỉ thẳng vào mặt Hoắc Kỳ mà mắng.

Mặt Hoắc Kỳ cũng khó coi, anh nhận hết tất cả mọi lời chỉ trích: “Đúng vậy, con của bố là cái dạng gì, bố còn không rõ à? Tiểu Hi xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều là con chăm lo, là con ra tay trước. Từ nhỏ cô ấy đã ỷ lại vào con, bố cũng không phải là không biết.”

Hoắc Hiền lại bị anh làm cho tức giận đến thở hồng hộc, Hoắc Kỳ thấy thế thì ngừng, bảo ấy ông nghỉ ngơi cho khỏe rồi kiên quyết xoay người bỏ đi.

Ra khỏi cửa lớn nhà họ Hoắc, anh dùng sức đấm mạnh lên tay lái, hít thở cũng khó khăn.

Anh có nhà riêng, giờ nhà họ Hoắc này chỉ còn mình Hoắc Hiền ở. Anh lái xe về nhà mình, trong lòng bực bội không thôi.

Chuyện này chắc chắn sẽ không yên, với tính tình và tác phong của Hoắc Hiền, chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ mặc kệ. Nhưng từ lâu anh đã không còn là một đứa trẻ chỉ dựa vào Hoắc Hiền nữa, anh đã một mình đảm đương một cõi từ lâu rồi. Anh không cần sự đồng ý của ông ấy.

Người bị kẹp khó xử ở giữa chỉ có Vọng Hi.

Hoắc Kỳ thở dài, lại thấy phiền lòng. Đèn đường vừa hay chuyển sang màu đỏ, anh dừng xe, nhìn con đường lớn trước mặt, nhớ tới một câu: Cắt không được, gỡ chẳng xong.

Đường là anh tự chọn, tình cảnh ngày hôm nay cũng nằm trong dự tính của anh. Đèn đỏ nhảy sang xanh, anh xoay vô lăng, rẽ trái.

Trên đời, không có chuyện nếu như.

Vọng Hi ngủ trên ghế sô pha, lúc tỉnh lại thì đã muộn. Cô khát khô cả cổ, cả người không có chút sức lực nào, đứng dậy tự mình rót nước uống, ngay cả đèn cũng không muốn bật.

Cô đang suy nghĩ một vài việc, cuộc đời vốn không thể nào phân định mọi việc thành đúng và sai. Con đường cô chọn bây giờ, dù cho làm lại một lần nữa thì vẫn sẽ chọn như thế. Bởi vì cô cần dựa vào tình cảm để sống.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ rằng nếu đi đến tận cùng con đường này thì cũng chỉ là vực sâu thăm thẳm.

Hoắc Kỳ không thể nào kết hôn với cô.

Hôm nay là cô Khương, ngày mai sẽ còn có cô hành, sau nữa lại thêm cô tỏi.

Hoắc Kỳ có thể không kết hôn lúc ba mươi tuổi, nhưng bốn mươi tuổi thì sao?

Cô đánh cược, Khương Vũ và Hoắc Kỳ sẽ không kết hôn. Nhưng nếu cô thua thì cô vẫn sẽ rời đi.

Cô có hèn hạ đến mức nào, cũng sẽ không trở thành hòn đá chen vào cuộc hôn nhân của họ. Huống chi, nếu như Hoắc Kỳ chọn kết hôn với cô Khương thì đó cũng là lựa chọn của anh, là anh lựa chọn từ bỏ cô.

May mắn là hình như cô cược thắng rồi.

Nhưng ván cược này, thật ra đã thua ngay từ khi bắt đầu. Từ ngày cô gặp được Hoắc Kỳ, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động rồi.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 43: Cô hiểu rồi


Đường Gia Thụ nói giới giải trí thật sự đúng là lên voi xuống chó nhỉ.

Vọng Hi gọi một ly cà phê latte, gật đầu đồng tình. Cô c*̃ng cảm thấy như thế.

Đường Gia Thụ cười vang. Trước đó cô ấy nói mình muốn ra nước ngoài, nên thời gian này vẫn luôn chuẩn bị, ngày dự định bay đã rất gần. Đường Gia Hòa hiểu rất rõ tính tình của người em gái này, chỉ bảo cô hãy cố gắng học tập cho giỏi.

Vọng Hi hỏi khi nào cô ấy đi, Đường Gia Thụ cười nói: “Đến tiễn tớ à, tớ sẽ nỡ đó.”

Vọng Hi lườm cô ấy một cái, cười mắng cô ấy đa tình.

Cô thở dài, uống một ngụm cà phê, chợt nhớ tới Kiều Uyển. Cô biết Hoắc Hiền chắc chắn sẽ nói chuyện này cho Kiều Uyển nghe. Kiều Uyển biết chuyện rồi, không biết sẽ nói gì nhỉ?

Cô thất thần quá rõ ràng, bị Đường Gia Thụ cười nhạo.

Nhưng cô đoán không sai, Hoắc Hiền quả thực đã kể cho Kiều Uyển, lại uyển chuyển nói với bà rằng hai người bọn họ sẽ không có tương lai. Kiều Uyển vốn yếu ớt, Hoắc Hiền vừa rời đi bà đã ngất xỉu.

Lúc Vọng Hi nhận điện thoại vẫn còn đang ngồi nói chuyện phiếm với Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ thấy sắc mặt cô thay đổi, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Mẹ tớ vừa ngất xỉu.” Vọng Hi nói.

Đường Gia Thụ quơ lấy túi xách, cùng cô chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, Vọng Hi nói chuyện về quan hệ của mình và Hoắc Kỳ đã bị lộ cho Đường Gia Thụ hay. Đường Gia Thụ không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt ra bên ngoài, chỉ có chút tức giận.

“Sức khỏe của dì Uyển không tốt, ông ta đã biết còn làm vậy.”

Ông ấy biết, chính là bởi vì biết nên mới làm như thế. Bởi vì đây là đang mượn mẹ cô để uy h**p cô.

Cách này thật ác độc, nhưng cũng rất có ích.

Tình cảm của Vọng Hi và Kiều Uyển không thể nói là sâu đậm, thế nhưng rốt cuộc vẫn là máu thịt trên người tách ra, bà không thể nào hoàn toàn thờ ơ được. Quan trọng nhất vẫn là Hoắc Kỳ.

Tình cảm của Hoắc Kỳ và Kiều Uyển, tình cảm giữa Hoắc Kỳ và Vọng Hi.

Hoắc Hiền tung hoành trên thương trường suốt bao nhiêu năm qua, mắt nhìn vô cùng sắc bén. Năm đó Hoắc Kỳ cũng vẫn chỉ mới là thằng nhãi ranh, ông ấy đã nhìn thấy hết, vô cùng hài lòng với khoảng cách giữa bọn họ.

Lúc hai người họ đến bệnh viện, Hoắc Kỳ đã nhanh chân đến trước.

Đường Gia Thụ hơi kinh ngạc nhưng cô ấy thu hồi rất nhanh, cô ấy hỏi: “Dì sao rồi ạ?”

Hoắc Kỳ nhìn về phía Vọng Hi, nói: “Tình hình coi như đã ổn định.”

Vọng Hi gật đầu, nói cảm ơn. Cô và Đường Gia Thụ ngồi xuống ghế chờ, hơi thất thần. Đường Gia Thụ nắm chặt tay cô, không biết là để an ủi hay đang cổ vũ cô nữa.

Kiều Uyển hôn mê rất lâu, Đường Gia Thụ còn có việc khác phải làm nên đi trước, chú ở bên trong chăm sóc Kiều Uyển.

Hai giờ chiều, hành lang bệnh viện yên tĩnh vô cùng.

Vọng Hi mơ miệng: “Hoắc Kỳ, anh có từng nghĩ đến việc cưới em không?”

Hoắc Kỳ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.

Có lẽ đã trôi qua một phút.

Vọng Hi cười khẽ: “Em hiểu rồi.”

Như lời của Hoàng Bích Vân từng nói: “Đây là một ván cược mà chắc chắn thua, đặt hết cả tâm tư vào bàn cược.”

Không biết vì sao cô lại chạm đến dây thần kinh cười, dựa vào tường cười như điên dại.

Khoảnh khắc Hoắc Kỳ bị cô hỏi ấy, trong lòng anh thấy khó chịu, anh sờ lên túi, lại phát hiện không mang theo thuốc lá.

Anh không ngờ Hoắc Hiền lại trực tiếp đi gặp Kiều Uyển.

Đồng thời, c*̃ng đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Vọng Hi cười đến mệt, thở dài một hơi. Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, đến giờ ăn cơm tối rồi.

Cô đứng dậy, đôi chân xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót màu đỏ: “Em đi mua một ít đồ ăn.”

Bệnh nhân chỉ có thể ăn cháo, cô mua bốn suất cháo, lúc về đến nơi, Kiều Uyển vẫn chưa tỉnh lại.

Cô khuyên chú đi ăn cơm trước, Kiều Uyển nhất định còn có lời muốn nói với cô, cô sẽ ở lại trông.

Hoắc Kỳ cũng vậy.

Kiều Uyển tỉnh lại lúc tám giờ. Lúc bà tỉnh, trông thấy Vọng Hi, đột nhiên lại không nói gì.

“Hai người đi ra ngoài trước đi, em có mấy lời muốn nói với Tiểu Hi.”

Vọng Hi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ Kiều Uyển mở miệng.

Kiều Uyển nói: “Mẹ biết, con vẫn luôn sống rất mệt mỏi, không vui vẻ gì.”

Vọng Hi chỉ im lặng.

Kiều Uyển nói: “Lúc ở bên Tiểu Kỳ, chắc con cũng đã rất vui. Mẹ hiểu. Nhưng mà Tiểu Hi, mẹ tin là con c*̃ng hiểu, hai người các con không phù hợp.”

Vọng Hi muốn hỏi, tại sao lại không phù hợp?

Nhưng cô không hỏi, trong lòng cô cũng tự có câu trả lời.

Kiều Uyển nói tiếp: “Con muốn một tình cảm thuần túy, nhưng cậu ấy không có đúng không?”

Đúng thật. Cô không thể cãi lại được.

Từ lúc bắt đầu, cô đã khao khát tình cảm này, đến khi hiểu ra, lại vẫn cứ tham lam, khao khát. Cho tới bây giờ, quanh đi quẩn lại đã đi một vòng lớn rồi lại trở về điểm xuất phát.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 44: Anh có thể yêu em không


“Kiều Uyển nói, hai đứa chia tay đi, Tiểu Hi, mẹ biết là mẹ không có tư cách để bảo rằng mẹ nói những lời này là vì muốn tốt cho con. Nhưng mẹ thật sự nghĩ như vậy. Con và cậu ấy không phải người trong cùng một thế giới. Cậu ấy sẽ cưới con sao? Nếu như cậu ấy không cưới con, con vẫn muốn làm một người tình mãi mãi không được xuất đầu lộ diện à?”

Vọng Hi lặng im không nói, cô cũng không có gì để nói cả.

Cô không thể nào đồng ý ngay, cũng không cách nào phản đối, nên chỉ biết im lặng.

Mãi một lúc lâu sau, Vọng Hi mới mở miệng: “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Kiều Uyển với tay túm lấy cổ tay cô, bà yếu ớt mỏng manh đến như thế, cảm giác như nếu dùng thêm sức là sẽ vỡ tan ngay. Vọng Hi thở dài, nghe bà nói duy nhất một câu: “Tiểu Hi, con hiểu mà.”

Cô ậm ừ, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Lúc cô ra khỏi phòng bệnh thì thuận tay đóng cửa lại, chợt đối diện với ánh nhìn của Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhìn cô, Vọng Hi cười, nói: “Không có gì đâu.”

Chú dường như đã thở phào, chú ấy cười rất hiền lành chất phác: “Vậy nếu hai đứa phải về trước thì cứ về trước đi, ai cũng bận bịu, ở đây có chú là được rồi.”

Vọng Hi cụp mắt, gật đầu. Quả đúng là cô c*̃ng không có tâm trạng nào ở đây thêm nữa: “Phiền chú rồi ạ.”

Hoắc Kỳ theo bước chân cô đi ra ngoài, trong lúc yên tĩnh đợi thang máy đến, Vọng Hi bỗng nhiên mở miệng gọi anh một tiếng: “Hoắc Kỳ.”

Hoắc Kỳ “ừ” một tiếng, từ bóng hình phản chiếu trên cửa thang máy có thể nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn sang cô, Vọng Hi cười, lắc đầu: “Chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

Nụ cười này của cô lập tức kéo ký ức nhiều năm trước trở về, Hoắc Kỳ thất thần trong giây lát.

Thang máy đến, Vọng Hi bước vào, quay lại nhìn anh.

Hoắc Kỳ, anh có bằng lòng yêu em không?

Nhưng lại không nói ra miệng.

Lúc trước cô chỉ mong có một vị trí trong lòng anh. Trước kia có thể nhìn anh đắm chìm giữa rừng hoa, nhìn ong bướm bên cạnh anh đến rồi lại đi, rồi cô đã đợi được anh, lại bắt đầu nảy sinh lòng tham, muốn có cả tình yêu. Một vị trí đặc biệt thôi thì không đủ nữa.

Hoắc Kỳ muốn đưa cô về nhà, cô lại từ chối: “Không cần đâu, em tự về được.”

Từ trước đến nay cô luôn là người độc lập. Một người có thể bình thản ung dung đối mặt với cái chết thì cũng có thể tự đi về nhà.

Có một vài người sống nhờ vào tình yêu, nhưng không có tình yêu thì vẫn còn những thứ khác. Tóm lại c*̃ng sẽ không chết được.

Đèn trên đường tỏa sáng, cô nhìn những hàng cây nối đuôi nhau lùi về sau, từng tòa nhà cao tầng liên tục đập vào mắt, lại hệt như ký ức năm nào.

Về đến nhà, Đường Gia Thụ gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình hình cụ thể. Cô mở cửa, ngồi lên ghế sô pha rồi trả lời: “Vẫn ổn.”

Tất cả vẫn còn ổn.

Đường Gia Thụ thở phào, chần chờ giây lát lại hỏi chuyện của Hoắc Kỳ: “Tớ nghe anh của tớ nói, ông cụ đã biết chuyện rồi, vậy hai người…”

Vọng Hi: “Ừm, ông ấy đến tìm tớ rồi.”

Đường Gia Thụ: “Ông ta không đưa cho cậu mấy chục triệu xong bảo cậu cút ra xa khỏi con trai ông ta đấy chứ? Ha ha ha ha ha ha ha.”

Vọng Hi c*̃ng cười: “Nửa câu đầu thì không nhưng nửa câu sau thì có.”

Đường Gia Thụ im bặt: “Vậy cậu định làm thế nào?”

Vọng Hi nói: “Nếu như ngày mai tuyết rơi, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Lúc này đâu thể nào có tuyết rơi.” Đường Gia Thụ thở dài nói với cô.

Trời bây giờ không thể nào có tuyết rơi, quyết định của cô c*̃ng như vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back