Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOeQjzbeJXpgF3t5XnhO-EAlzoanua6lhbVkdA7_XMTwE26CybsamDNa_9n4FcMoz8sw6-vW5rR5_nFch__ZZoRuCqWpwF5PP7-FJV8F635-ASKdyhCXTp4SnGjIJJMVXGeWCXQ5K9iGNLXx5wG3PCW=w215-h322-s-no-gm

Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Tác giả: Tầm Nguyệt Ca
Thể loại: Đông Phương, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 浔月歌

Thể loại: Cổ Đại, Gia Đấu, Không CP, Phương Đông

Team dịch: Kiều Kiều

Giới thiệu

Ta làm nha hoàn trong Hầu phủ đã mười năm, chỉ vì tiểu thư mất một cây trâm hoa đào bị đuổi khỏi phủ.

Thời gian trôi qua, nhiều năm đã lặng lẽ trôi, ta cũng gần như quên đi những ân oán với Hầu phủ.

Không ngờ, một đêm nọ, tiểu thư của Hầu phủ lại bất ngờ quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta cưu mang nàng.

Nàng bị nhà chồng bỏ rơi. Trời đất rộng lớn, nhưng không có chỗ cho nàng nương náu.

Giờ đây, ta trở thành người duy nhất mà nàng có thể dựa vào.​
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 1: Chương 1



1

Năm ta mười một tuổi, mẹ ta cuối cùng đã sinh được một đứa con trai.

Trước đó, cha ta đã tự tay dìm c.h.ế.t bốn đứa con gái sơ sinh.

Đứa em trai muộn màng này được cha mẹ ta đặt rất nhiều hy vọng, đến mức họ cảm thấy gia cảnh nghèo khó của mình không xứng đáng với đứa con quý giá này, và ép ta bán thân làm nha hoàn, vào Định Viễn Hầu phủ.

Ta rời nhà, trên vai chỉ có một cái bọc nhỏ, bên trong là hai cái bánh và một bộ quần áo để thay đổi.

Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm.

Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất.

Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ.

Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm.

Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc.

Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu.

Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to trong phủ, bảo hắn cầm gậy chặn cha ta trong con hẻm và dọa nạt.

Cha ta vốn hèn nhát, bị gia đinh dọa đến sợ mất mật, từ đó không còn làm phiền ta nữa, coi như ta đã chết.

Những ngày ở Hầu phủ từng rất vui vẻ, khiến ta quên mất rằng, trong cái sân lớn sâu hun hút này, thứ khó đoán định nhất chính là lòng người.

Năm tứ tiểu thư mười lăm tuổi, Hầu gia đã định cho nàng một mối hôn sự, hứa gả nàng cho nhị công tử nhà Lương Thượng thư.

Tứ tiểu thư tò mò về diện mạo của nhị công tử nhà họ Lương, bèn sai ta tìm hiểu hành tung của hắn. Cuối cùng, nàng đã sắp xếp được một cuộc "gặp gỡ tình cờ".

Nhị công tử nhà họ Lương tuấn tú, phong nhã, nho nhã dịu dàng. Hai người gặp nhau, cảm thấy như đã biết nhau từ lâu, sau khi bộc lộ tâm tình, hắn đã tặng nàng một cây "trâm hoa đào".

Cây trâm đó không phải thứ quý hiếm, ta đã từng thấy nó ở một cửa tiệm trang sức trong ngõ Tây.

Nhưng thiếu nữ tuổi mộng mơ, lòng tràn ngập tương tư chẳng biết nói cùng ai. Tứ tiểu thư coi cây "trâm hoa đào" như báu vật, ngày ngày cầm trâm nhìn vào gương mà cười thầm.

Nhưng không bao lâu sau, cây "trâm hoa đào" biến mất, tứ tiểu thư cho rằng ta đã lấy trộm, liền ban cho ta ba mươi trượng.

Ta bị lột quần trước mặt mọi người, nằm sấp trên băng ghế. Những cú trượng giáng xuống như lưỡi d.a.o đập lên miếng thịt, phát ra những tiếng đập thình thịch.

Tiểu thư ngồi trong phòng, xoay người tránh nhìn ta, ánh mặt trời không chiếu vào được trong phòng, đôi tay của nàng giấu trong bóng tối dưới bàn, run lên dữ dội.

Chúng ta chỉ cách nhau một bậc cửa, nhưng như cách một vực sâu.

Ngày hôm đó, ta không nhận tội cũng không xin tha, sau khi chịu được mười mấy trượng, ta ngất đi.

Cuối cùng, tứ tiểu thư không nỡ đánh c.h.ế.t ta, ra lệnh cho gia đinh dừng tay, nhưng chuyện này đồn thổi ra ngoài không hay chút nào.

Cuối cùng, đại công tử của Hầu phủ quyết định đuổi ta ra khỏi phủ. Tứ tiểu thư đưa cho ta một trăm lượng bạc, coi như bồi thường, đồng thời giải phóng ta khỏi thân phận nô tì, trả lại tự do cho ta.

Ta coi như gặp may trong họa, mang theo thân thể đầy vết thương và một túi bạc đầy đặn, đến trấn Bình An, thành Tùy Châu, mở một quán trà.

Năm năm trôi qua, tất cả những chuyện trong Hầu phủ đã trở thành quá khứ. Những ngày cười, những ngày khóc cũng dần phai nhạt, như một giấc mộng Hoàng Lương.

Nhưng một đêm nọ, khi ta vừa đóng cửa quán, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình ngoài cửa.

Nhìn qua khe cửa, dưới ánh trăng nhợt nhạt, có một người phụ nữ ôm chặt lấy cái bọc, toàn thân ướt sũng, trông như một con ma nước.

Nàng đã cao hơn, gầy hơn, búi tóc rối tung, quần áo đầy vết bùn, không còn chút phong thái nào của ngày xưa.

Nhưng ta vẫn nhận ra ngay lập tức, đó chính là tứ tiểu thư của Hầu phủ, Vệ Ninh Dao, người mà ta đã từng chăm sóc từ bé.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 2: Chương 2



2

Vệ Ninh Dao dường như rất sợ hãi, không ngừng nhìn quanh, giọng run rẩy cầu khẩn: "Bảo Nhi, Bảo Nhi, xin tỷ mở cửa, cứu ta với..."

Trong màn đêm yên tĩnh, giọng của nàng vang vọng giữa con đường vắng vẻ, nghe rõ mồn một. Ta đặt tay lên cửa, tim đập loạn xạ, nhưng mãi không thể mở cánh cửa ra.

Ta đã nghĩ rằng mình đã buông bỏ tất cả, nhưng giờ khi gặp lại Vệ Ninh Dao, ký ức ùa về như những cơn sóng, đè nặng lên lồng n.g.ự.c khiến ta không thở nổi.

Vẫn là một người bên trong, một người bên ngoài, chỉ khác là người khóc giờ đã là nàng.

Nàng nhanh chóng kiệt sức, từ từ quỳ xuống trước cửa, thút thít như một chú mèo con sắp tắt thở.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, mở cửa ra, nhìn nàng từ trên cao. Trong cổ họng có ngàn lời muốn nói nhưng không thốt ra được câu nào, ta chỉ lặng lẽ nép qua một bên, ra hiệu cho nàng vào nhà.

Ánh nến leo lét, ta và nàng ngồi đối diện nhau bên bàn. Nàng vẫn còn run rẩy, đôi tay nắm chặt cái bọc đến mức các khớp tay trở nên trắng bệch. Sau một lúc lâu, đột nhiên nàng lấy tay che mặt, bật khóc nức nở, giọng đứt quãng:

"Bảo Nhi, ta bị bỏ rơi rồi, họ đều muốn ta chết..."

Từ những câu nói rời rạc của nàng, ta dần ghép lại được toàn bộ câu chuyện.

Sau khi ta rời phủ được một năm, nàng đã kết hôn với nhị công tử nhà họ Lương như mong muốn, và đưa theo nha hoàn Bích Đào làm của hồi môn.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, Bích Đào đã leo lên giường của nhị công tử nhà họ Lương và còn mang thai. Dù Vệ Ninh Dao có tức giận đến đâu cũng không thể ngăn cản việc Bích Đào dựa vào cái thai mà trở thành thiếp thất.

Nàng khao khát có con, uống hết bát thuốc đắng này đến bát khác, dùng mọi cách để giữ chân nhị công tử trong phòng mình.

Nhưng bụng nàng mãi không có động tĩnh gì.

Lâu dần, nhị công tử nhà họ Lương cũng chán ngán nàng, gỡ bỏ lớp vỏ bọc nhã nhặn, bộc lộ bản chất tham sắc vô tình. Hết người phụ nữ mới này đến người phụ nữ khác bước vào phủ, ai cũng xinh đẹp, biết cách làm hài lòng hắn, khiến nàng bị bỏ rơi.

Tình hình càng tồi tệ hơn khi mẹ chồng nàng ngày càng không hài lòng với nàng. Thứ nhất, vì nàng không sinh được con. Thứ hai, vì tính cách nhu nhược, không quản được chuyện trong nhà.

Mẹ chồng đổ lỗi cho nàng về việc nhị công tử chìm đắm trong tửu sắc mà bỏ bê việc học hành, cứ cách dăm ba bữa lại trách móc nàng.

Vệ Ninh Dao bế tắc, muốn tìm người tâm sự, nhưng sau cùng nhận ra rằng không còn ai có thể tin tưởng.

Gia đình nàng, Định Viễn Hầu phủ, trở thành chỗ dựa cuối cùng của nàng.

Tuy nhiên, nửa năm trước, tin dữ đến. Mẹ ruột của Vệ Ninh Dao, Từ di nương, bị bắt quả tang ngoại tình với một người làm trong phủ.

Hầu gia tức giận đến mức ra lệnh đánh c.h.ế.t bà ta ngay tại chỗ.

Khi Vệ Ninh Dao biết tin, Từ di nương đã trở thành một nắm xương khô trong ngôi mộ hoang.

Không lâu sau đó, nàng nhận được đơn hòa ly từ nhà họ Lương.

Nàng sống ở nhà họ Lương năm năm, cuối cùng bị đá ra khỏi nhà như một con ch.ó bị bỏ rơi, không kịp mang theo tài sản, chỉ mang đi vài món trang sức cũ.

Định Viễn Hầu phủ không muốn nhận nàng – đứa con gái "làm mất mặt". Họ đưa cho nàng một mảnh lụa trắng, bảo nàng tự kết liễu.

Nhưng nàng mới chỉ hai mươi tuổi, nàng không muốn chết.

Thế nên nàng bỏ trốn, dùng số tiền cuối cùng còn lại, khập khiễng đi tìm ta trên con đường đầy gian truân, đến trấn nhỏ này để nương nhờ.

Nghe đến đây, ta lặng lẽ bưng ra một đĩa bánh, nhìn nàng vội vàng cầm lấy và nhét vào miệng. Cuối cùng, ta hỏi:

"Tại sao lại là ta?"

3

Tại sao lại là ta?

Tại sao ngươi lại tìm đến ta? Tại sao ngươi tin rằng ta sẽ giữ ngươi lại?

Tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta đã lấy cây trâm hoa đào đó?

Vệ Ninh Dao sững người, miệng vẫn ngậm bánh nhưng không thể nuốt nổi, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn, nàng khóc nức nở, hối hận nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, ta đã sai, ta sai rồi, lẽ ra ta phải đưa tỷ đi cùng, không phải Bích Đào, lẽ ra phải là tỷ. Ta sợ tỷ tranh giành nhị lang với ta, nên mới..."

Cuối cùng, nàng cũng nói ra sự thật.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 3: Chương 3



Hóa ra, năm đó, Từ di nương đã chọn ta làm nha hoàn đi theo Vệ Ninh Dao khi nàng xuất giá. Theo Từ di nương, ta là một trong số ít người ở Hầu phủ chân thành bảo vệ con gái bà, nếu vào nhà họ Lương, ta sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Vệ Ninh Dao.

Nhưng Bích Đào nhân cơ hội bôi nhọ ta, nói rằng dung mạo ta không tệ, lại lớn tuổi, tính toán giỏi, chắc chắn sẽ lấy lòng được đại phu nhân kén chọn, mà không để ý rằng đại phu nhân và Từ di nương vốn không ưa nhau, có khi ta lại tranh sủng với chủ nhân.

Lời này đã gieo rắc sự nghi ngờ trong lòng Vệ Ninh Dao. Thế nên nàng giấu ta, đưa Bích Đào đi, rồi lén gặp nhị công tử nhà họ Lương một lần nữa để thăm dò ý tứ.

Không ngờ nhị công tử đột nhiên hỏi, nha hoàn cao lớn đi theo nàng đã biến đi đâu.

Vệ Ninh Dao hoảng loạn trở về phủ, ăn không ngon ngủ không yên, không thể chấp nhận được việc ta và nàng sẽ chung chồng.

Trong suy nghĩ của nàng, ta chắc chắn đã lợi dụng cơ hội truyền tin để tán tỉnh nhị công tử. Nàng đã đối xử tốt với ta như vậy, thế mà ta lại phản bội nàng, thật không thể tha thứ.

Vì thế, nàng nghĩ ra một "kế hay", đó là vu khống ta trộm cắp. Chỉ cần ta bị mang tiếng xấu, ta sẽ không còn tư cách làm nha hoàn đi theo nàng, không thể bước vào cửa nhà họ Lương.

"Ta hối hận rồi, ta thực sự hối hận..." Vệ Ninh Dao khóc nức nở, "Ta không biết ba mươi trượng có thể đánh c.h.ế.t người, ta cũng không biết đại ca sẽ nhất quyết đuổi tỷ ra khỏi phủ..."

Ta im lặng hồi lâu, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật buồn cười.

Không biết ư, đúng là cái cớ không thể nào thuyết phục hơn.

Khi ta bị đánh, ta đã tự hỏi ai là người hãm hại mình. Ta nghi ngờ rất nhiều người, nhưng lại không muốn tin rằng đó là "cây gậy đe dọa" của Vệ Ninh Dao.

Nhưng đến khi ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, nàng lại đuổi theo, dúi cho ta một tấm ngân phiếu cùng thân phận nô lệ của mình, ta mới hiểu ra. Từ lâu nàng đã biết ta bị oan, nàng thấy áy náy.

Mười năm, chúng ta bên nhau trọn vẹn mười năm. Nàng là chủ nhân của ta, là tiểu thư của ta, cũng là tất cả đối với ta, là ánh sáng của ta.

Ta nhìn nàng lớn lên, nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà cẩn thận che chở. Nàng sẽ rơi nước mắt khi ta bệnh, sẽ giận dữ khi có người quở trách ta. Nàng còn ngọt ngào gọi ta là "Bảo Nhi tỷ", thân thiết ngồi cạnh ta trên bậc thềm, chia nhau một miếng điểm tâm, ôm cánh tay ta mà ngủ say trong đêm mưa bão, có gì tốt đẹp đều nghĩ đến ta đầu tiên.

Nàng như là món quà của ông trời ban cho ta, khiến ta không thể kiềm chế mà tìm kiếm bóng dáng của "gia đình" nơi nàng.

Ta từng thật lòng đối đãi với nàng, thậm chí có thể không do dự mà c.h.ế.t vì nàng.

Vậy mà cuối cùng, chỉ vì một người đàn ông mới gặp vài lần, nàng đã bỏ rơi ta?

Bây giờ ngươi bảo ta phải làm gì đây? Nghĩ rằng ngươi đã chịu khổ đủ rồi, coi như đã trả giá, rồi ta sẽ tha thứ, mời ngươi vào nhà, tiếp tục làm nha hoàn hầu hạ ngươi như xưa sao?

Làm sao có thể chứ?

Nếu ta dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy, thì chẳng phải tính mạng của ta sẽ càng thêm rẻ mạt hay sao. Như thể ta vẫn là "đồ vô dụng" trong miệng cha mẹ, là đứa con gái đáng c.h.ế.t sớm, là một kẻ thấp hèn bị vứt bỏ, không xứng với cái tên "Bảo Nhi".

Nhưng, không thể như vậy, và cũng không nên như vậy. Nửa đời ta lang bạt, nhưng chưa bao giờ bước sai một bước, chỉ mong đổi lại được sự chân thành.

Ta không đáng bị đối xử như thế.

4

Ta chỉ giữ Vệ Ninh Dao lại một đêm, sáng hôm sau đưa cho nàng ít bạc, bảo nàng tự tìm cách mưu sinh.

Mấy năm nay thiên hạ không yên bình, bệ hạ liên tục cắt đất phong, khiến các nơi nổi lên nhiều cuộc nổi loạn. Hôm nay vị hầu tước này phản loạn, ngày mai vị vương khác lại chiêu binh mãi mã.

Ta vì giao thiệp với đủ hạng anh hùng mà tiêu tán hết số tiền tích cóp, thực sự không thể cho nàng nhiều hơn. Nhưng nếu Vệ Ninh Dao chi tiêu tiết kiệm, kiếm một công việc như giặt đồ, cũng đủ để nàng sống qua nửa năm.

Vệ Ninh Dao lau nước mắt, nhận lấy số bạc, lặng lẽ rời đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, thấy ta không có ý giữ nàng lại, liền lủi thủi bước nhanh, dần biến mất ở đầu phố.

Lúc này, người làm trong tiệm bước vào, vừa lau bàn vừa tò mò hỏi: "Bà chủ, cô nương đó là ai vậy? Trông không giống người ở trấn Bình An này."

Ta thản nhiên đáp: "Là biểu muội xa của ta, ta không thân lắm với nàng, cho ít tiền rồi tiễn đi."
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 4: Chương 4



Thực ra, ta có chút băn khoăn về việc Vệ Ninh Dao làm sao tìm được ta, dù rằng nhiều năm trước, ta chỉ vô tình nhắc đến trấn Bình An với nàng.

Trấn Bình An là quê hương của bà nội ta. Khi còn nhỏ, mẹ ta không có sữa, cha ta lại ghét bỏ vì ta là con gái, thậm chí không thèm liếc nhìn. Bà nội đã dùng từng muỗng cháo gạo để nuôi ta lớn, ôm ta vào lòng, ru ta vào giấc ngủ bằng những bài hát.

Bà nội là người gả xa đến phương Bắc. Bà nói bà sinh ra ở một trấn nhỏ phía Nam tên là "Bình An". Trấn Bình An vốn rất nghèo, nhưng từ khi được phong vào đất phong của Võ Uy Tướng quân Thẩm Thành Âm, vận may đến.

Võ Uy Tướng quân tự mình dẫn dắt dân chúng trồng chè, sửa kênh mương, giúp nhà nhà no đủ. Khi còn trẻ, bà nội thích nhất là cùng các cô gái hái chè mang giỏ, hát vang khi mặt trời mọc, đi hái những búp non đẫm sương.

Bà nội đã làm việc vất vả suốt đời, cuối cùng mắc bệnh mà qua đời sớm, đến lúc gần mất vẫn nhắc đến quê hương mà bà không thể quay về.

Vì thế, ta quyết định thay bà trở về đây, mở một quán trà. Nếu trên đời thực sự có linh hồn, thì hy vọng những ly trà thơm này có thể dẫn dắt linh hồn bà về trong giấc mơ của ta.

Sự xuất hiện của Vệ Ninh Dao giống như chiếc lá rơi vào tách trà, ta đã vớt ra, coi như câu chuyện này kết thúc.

Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên, làm việc gì cũng không tập trung, tính nhầm sổ sách mấy lần, cuối cùng đành vứt bàn tính, uống chút rượu rồi đi ngủ sớm.

Nào ngờ, tai họa chưa dừng lại. Sáng sớm hôm sau, khi ta vừa bước ra khỏi cửa, vươn vai một cái thì bất ngờ thấy một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, được bọc lụa tứ phía, trông giống như của nhà quyền quý.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà, một công tử mặc áo xanh từ trên xe bước xuống. Khi ta nhìn rõ khuôn mặt của công tử đó, ta như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Là đại công tử của Định Viễn Hầu phủ, Vệ Nguyên Hồng.

Bốn mắt nhìn nhau, ta đã không còn đường tránh, không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi. Vệ Nguyên Hồng lại bình thản như thường, chỉ khẽ quan sát ta một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Bà chủ, cho một bình trà Minh Tiền, thêm một viên đường mềm."

Ta cố gắng gượng đưa hắn vào trong, sai người làm mau chóng đi mua đường mềm.

Vệ Nguyên Hồng ngồi cạnh cửa sổ, phe phẩy quạt, ánh mắt luôn dán chặt vào ta, môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười. Khi ta vội vàng mang trà đến, hắn đột nhiên hỏi:

"Bảo Nhi tỷ, tỷ đã gặp Ninh Dao rồi phải không?"

5

Tay ta run lên, cố gắng giữ bình tĩnh, rót trà cho hắn: "Tứ tiểu thư sao? Lâu rồi ta không gặp."

Vệ Nguyên Hồng bật cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Quả nhiên tỷ vẫn như vậy... Thôi vậy."

Nói rồi, hắn lấy ra một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, nói: "Nhờ cả vào tỷ."

Nhìn thỏi bạc lấp lánh trước mặt, ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là huynh muội nhà họ Vệ đều bám theo ta để gây phiền phức!

Ta đã làm gì để phải chịu thế này chứ?

Vệ Nguyên Hồng nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng hắn thông minh bẩm sinh, tính tình điềm tĩnh, nói chuyện chậm rãi, thậm chí trông giống như bậc trưởng bối của ta.

Cho đến một ngày, xảy ra một chuyện "nhỏ".

Năm đó, dịch bệnh bùng phát ở kinh thành, để phòng bệnh, ta đã nấu một nồi thuốc lớn có tác dụng tán hàn, cường thân cho Vệ Ninh Dao uống.

Nàng chê đắng, bị ta đuổi khắp phủ nhưng vẫn không chịu uống, tình cờ đụng phải Vệ Nguyên Hồng, liền lớn tiếng nhờ hắn "phán xử".

Không ngờ Vệ Nguyên Hồng để dạy bảo nàng rằng "thuốc đắng dã tật", hắn lập tức cầm lấy bát thuốc, hùng dũng uống một hơi cạn sạch.

Vệ Ninh Dao há hốc mồm, không còn cách nào khác, đành học theo hắn, tự múc một bát nữa và dốc vào miệng, đắng đến mức giậm chân rơi nước mắt.

Ta vội lấy ra một viên đường mềm nhét vào miệng nàng. Đây là loại kẹo mà nàng thích nhất, ta thường để vài viên trong tay áo, hễ nàng hờn dỗi là dùng kẹo để dỗ.

Vệ Ninh Dao sau khi ăn kẹo, cuối cùng cũng giãn mày. Ta vừa định khen nàng vài câu thì nghe Vệ Nguyên Hồng đột nhiên run rẩy nói:

"Bảo Nhi... cho ta một viên kẹo nữa..."
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 5: Chương 5



6

Chưa kịp để ta phản ứng, hắn đã vịn lấy gốc cây mà nôn thốc nôn tháo ra đất.

Có lẽ vì bị ta bắt gặp cảnh đáng xấu hổ ấy, từ đó về sau, vị Đại công tử Vệ Nguyên Hồng không còn giữ vẻ trang nghiêm trước mặt ta nữa, thường theo Vệ Ninh Dao cùng gọi ta là "Bảo Nhi tỷ", đôi mắt híp lại như cáo, nhìn ta cười đến khi mặt ta đỏ bừng.

Nhưng chính hắn là người đã quyết định đuổi ta ra khỏi phủ. Ngay cả Đại phu nhân cũng không nỡ lòng, bà nói rằng ta đã ở trong phủ mười năm, dù không có công, cũng phải có khổ. Thế nhưng, hắn vẫn lệnh cho người đuổi ta ra ngoài.

Ta thật không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hắn. Nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu không phải do hắn đuổi ta đi, ta đâu có thể sống thoải mái như bây giờ?

"Ta không thể nhận số bạc này." Ta dứt khoát từ chối, "Vệ đại nhân, không có công không nhận lộc."

Vệ Nguyên Hồng chăm chú nhìn ta, ánh mắt sáng quắc, trong đó có chút hoài niệm khiến ta cảm thấy không thoải mái.

Hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng: "Thôi được, gặp lại nàng là đủ rồi. Đợi ta xong công vụ, sẽ đến để bàn với nàng... một việc quan trọng."

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi. Trà trên bàn không hề được động tới, những lá trà trong chén vẫn rung nhẹ theo tiếng bánh xe ngựa xa dần ngoài cửa.

Ta ngồi ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi gã tiểu nhị đi mua kẹo trở về, ta mới nhận ra rằng những gì vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.

Chẳng lẽ, năm xưa hắn cố tình thả ta đi?

Ta ngồi xuống, vừa uống trà vừa ăn kẹo mềm, nghĩ thầm, nếu quả thực là vậy, có lẽ ta còn thiếu Vệ Nguyên Hồng một lời cảm ơn.

Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, ta đã nghe gã tiểu nhị bỗng nhiên nói:

"À đúng rồi, bà chủ, ta vừa đi mua kẹo thì thấy biểu muội của cô. Không biết sao cô ấy lại cãi nhau với ông chủ tiệm vải Hà, bị tát mạnh lắm, giờ ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ. Thật đáng thương."

Ta suýt nữa thì bị nghẹn, ho sặc sụa đến mức chút nữa thì mất mạng.

Gì cơ, mới đến Trấn Bình An được một ngày, Vệ Ninh Dao đã bị người ta đánh?

Nàng là loại tiểu thư dễ gặp tai họa đến thế sao?

Ta thề, ta chỉ tò mò muốn đến xem náo nhiệt thôi.

Khi ta chen qua đám đông đến trước tiệm vải, bà chủ tiệm Hà Liên đang đứng chỉ tay vào mặt Vệ Ninh Dao mà chửi rủa, nước bọt văng tung tóe.

"Con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Không phải từ lầu xanh nào chui ra đấy chứ? Đến Trấn Bình An này để quyến rũ đàn ông à?"

Vệ Ninh Dao ngồi dưới đất, trên mặt in rõ một dấu tát đỏ chót, nước mắt đầm đìa, khóc lóc như hoa lê gặp mưa, nức nở mãi mới thốt ra được một câu: "Ngươi... ngươi vu khống!"

Bà chủ tiệm vải Hà Liên quả thực không phải là người biết lý lẽ. Bà ta cao lớn, khỏe mạnh, làm việc rất giỏi, nhưng không may là trên mặt có một vết bớt xanh to, khiến nhiều người và lũ trẻ con gọi bà ta là "Dạ Xoa mặt xanh".

Chồng bà ta là Lưu Đại, một gã ở rể, nhỏ bé, lùn tịt, béo phì, lại còn lười biếng và háo sắc. Thấy phụ nữ là mắt hắn dán chặt vào họ, trông vô cùng dâm dê.

Thế nhưng, đối với Hà Liên, hắn lại như một thiên tiên. Bà ta tin chắc rằng tất cả đều là do phụ nữ bên ngoài quyến rũ chồng mình. Giống như một con gà mẹ hung dữ bảo vệ con, bà ta cảnh giác với mọi phụ nữ.

Dần dần, chẳng còn mấy người phụ nữ dám đến tiệm vải mua đồ. Buôn bán không tốt, bà ta càng thêm nóng nảy, ngay cả con ch.ó mẹ ngoài đường cũng bị bà ta đá một phát.

Vậy nên, Vệ Ninh Dao đã đến đúng cửa hàng mà không nên đụng vào nhất trong trấn này, và gây rắc rối lớn.

Hà Liên càng chửi càng hăng, như thể Vệ Ninh Dao thực sự là một kẻ lẳng lơ. Nhưng sau khi nghe qua, ta phát hiện ra rằng Vệ Ninh Dao chỉ vì đứng ở cửa hàng vải lâu quá, hỏi thăm xem có cần người giúp việc không, mà đã bị như vậy.

Người dân xung quanh bàn tán, không thiếu những lời lẽ thô thiển chê bai Vệ Ninh Dao. Nàng hoảng loạn, hết nhìn trái lại nhìn phải, như muốn tìm người chứng minh cho mình. Những lời lẽ độc ác như d.a.o cắt khiến nàng - một tiểu thư danh giá được giáo dục tam tòng tứ đức từ nhỏ - cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Cuối cùng, nàng tuyệt vọng đến mức lao mình về phía một cái cột gỗ gần đó, định đập đầu vào!
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 6: Chương 6



Ta không thể nhịn được nữa, liền đứng chắn trước cột gỗ, giữ đầu nàng lại, mắng: "Ngốc nghếch không có chí khí, muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi xa một chút, đừng để m.á.u văng lên ta!"

Nàng giật mình ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch của nàng lập tức đỏ bừng, rồi bật khóc: "Bảo Nhi tỷ! Bà ta, bà ta..."

"Im ngay!" Ta trừng mắt nhìn nàng, nghiêm giọng, "Khóc cái gì mà khóc, khóc nhiều ta còn mất hết tài lộc! Ta đã dạy ngươi thế nào? Quên hết rồi à?"

Vệ Ninh Dao run rẩy bịt miệng, ngừng khóc, nhưng vẫn thút thít.

Ta xắn tay áo, bước đến trước mặt Hà Liên đang chống nạnh cười khẩy, rồi vung tay tát thẳng vào mặt bà ta.

Hà Liên bị ta đánh ngã nhào xuống đất, một bên mặt đỏ chót, bên còn lại tím bầm. Đúng là "hoa nở bốn mùa" trên mặt.

Ta lắc lắc cổ tay, nhìn Vệ Ninh Dao ngơ ngác: "Ta dạy ngươi lần nữa, lần này nhớ kỹ cho ta. Trên đời này không có gì quan trọng hơn sống sót. Nếu thực sự không sống nổi nữa, thì cũng không thể ra đi tay trắng. Đã sống trên đời, không phải để chịu thiệt thòi. Hãy g.i.ế.c kẻ thù của mình trước, rồi xuống gặp Diêm Vương mà đòi lại công bằng!"

Sau đó, ta chỉnh giọng, dồn lực vào bụng, chỉ thẳng vào Lưu Đại đang núp sau lưng đám đông, mà mắng:

"Hừ! Loại lùn béo nhơ nhuốc như ngươi, cái mặt vẹo miệng như cái bô mẻ, nếu có soi gương thì cũng đổ đầy hai bát nước tiểu mà nhìn vào! Đừng thấy phụ nữ là cứ rỏ dãi xán lại gần. Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng à?!"

Rồi ta quay sang tát thêm một phát nữa vào mặt Hà Liên vừa bật dậy định trả đũa:

"Bà đúng là một bà vợ mù mắt lẫn mù tim, chỉ có bà mới coi cái loại bèo nhèo thối tha này là bảo bối thôi! Đàn ông c.h.ế.t hết rồi à? Không có đàn ông thì bà sống không nổi sao? Nuôi hắn có ích gì, nuôi một con ch.ó còn biết giữ nhà, nuôi hắn chỉ để bêu xấu!"

Thực ra, ta không muốn bênh vực Vệ Ninh Dao, mà là đã ghét Hà Liên và Lưu Đại từ lâu.

Năm kia, khi ta đến tiệm vải nhà họ mua vải, Lưu Đại đã thừa lúc Hà Liên không có nhà, dám hỏi ta rằng độc thân một mình có buồn chán không, thậm chí còn định chạm vào tay ta. Ta giận đến mức đá cho hắn lăn lông lốc khắp nền nhà.

Nhưng không ngờ Lưu Đại lại vu ngược rằng ta mới là kẻ quyến rũ hắn. Hà Liên chẳng suy nghĩ kỹ, chạy thẳng đến quán trà của ta đập phá, và từ đó, mối thù giữa ta và nhà họ Hà mới bắt đầu.

Vậy nên, đã đến đây rồi thì phải mắng cho hả dạ!

7

Ta và Hà Liên đánh nhau đến trời đất đảo lộn, cát bụi tung bay, không ai dám can ngăn. Tên nhát gan Lưu Đại thì thu mình lại như con rùa rụt cổ, còn Vệ Ninh Dao yếu đuối nhỏ bé thì chỉ biết ôm ngực, buồn bã kêu lên:

"Đừng đánh nữa... các người đừng đánh nữa... Bảo Nhi tỷ tỷ..."

Cuối cùng, trận đấu kết thúc khi ta giật được một nắm tóc của Hà Liên, còn bà ta thì xé rách tay áo của ta.

Quần áo có thể may lại, nhưng tóc phải dưỡng đến cả năm mới mọc lại được.

Vậy là ta thắng!

Ta đắc thắng trở về quán trà, Vệ Ninh Dao lẽo đẽo đi theo sau, bước nhỏ nhanh nhẹn, bám theo đến tận cửa quán.

Ta ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngươi theo ta làm gì?"

Đôi mắt to tròn của nàng lấp lánh, đầy vẻ nịnh nọt: "Chưởng quầy, ngài có cần thuê người làm dài hạn không? Ta không cần tiền công, chỉ cần có chỗ ăn ở là được..."

Ta bật cười vì tức giận: "Ngươi, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, có thể làm được gì?"

Đôi mắt nàng lại đỏ lên, vẻ mặt đáng thương cầu xin: "Bảo Nhi tỷ tỷ, tỷ làm ơn thu nhận ta đi... Ta không quen ai ở đây, lại gây thù chuốc oán, ta sợ người ta bắt nạt ta... Bảo Nhi tỷ, ta làm trâu làm ngựa cũng được..."

Nàng khóc khiến đầu ta đau nhức, không thể nào nói được lời từ chối.

Bỗng nhiên, ta nhớ lại nhiều năm trước, khi còn ở Hầu phủ, từng có một con mèo. Đó là một con mèo con màu vàng, bị mẹ nó bỏ rơi trong con hẻm gần Hầu phủ, và được Vệ Nguyên Hồng nhìn thấy trên đường tan học. Hắn bế con mèo về và nuôi trong thư phòng.

Ai ngờ, có một ngày, không biết vì cớ gì, Hầu gia tức giận nói rằng nuôi mèo chỉ tổ làm suy nhược tinh thần, rồi nhân lúc Vệ Nguyên Hồng không có nhà, sai người vứt con mèo đi.

Khi Vệ Nguyên Hồng về, hắn không nói gì nhiều. Nhưng có lần ta ra ngoài mua đồ, tình cờ thấy hắn lén lút tìm con mèo trong con hẻm gần đó, miệng khe khẽ kêu "meo meo". Khi ngẩng đầu lên và chạm mắt với ta, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 7: Chương 7



Đáng tiếc, hắn chẳng bao giờ tìm lại được con mèo đó. Mùa đông năm đó, ta đã thấy xác con mèo nằm ở con hẻm sau Hầu phủ. Nó gầy gò, trên cơ thể còn có dấu vết bị chó hoang cắn.

Ta đã bí mật mang xác con mèo về. Vệ Nguyên Hồng tự tay đào một cái hố dưới gốc cây ngoài thư phòng, chôn cất con mèo cùng với một quả bóng mây và một miếng cá khô.

Ngày hôm đó, vẻ mặt của Vệ Nguyên Hồng vẫn rất bình thản. Chỉ là sau khi chôn con mèo xong, hắn bỗng hỏi ta: "Bảo Nhi tỷ tỷ, tỷ nói xem, những con mèo hoang ngoài kia đều sống được cả, sao con mèo này lại không sống nổi?"

Ta đáp: "Bởi vì ngoài kia là dã thú, trong nhà là thú cưng. Thú cưng ra ngoài thì không sống được."

Nhớ đến đây, ta nghiêm túc nói với Vệ Ninh Dao: "Vệ Ninh Dao, ngươi phải hiểu rằng, ta không còn là nha hoàn của ngươi, và ngươi cũng không còn là tiểu thư của ta. Ngươi có thể đi theo ta, nhưng ta sẽ không chiều chuộng ngươi nữa."

Phụ nữ xuất thân từ những gia tộc lớn trong chốn thâm sâu đại viện, phần lớn đều bị thuần hóa thành thú cưng. Khi ra khỏi nhà, họ chỉ khiến lũ chó hoang rình rập, tìm cơ hội xé xác.

Cuối cùng, ta đã mềm lòng. Dù sao, Vệ Ninh Dao từng mang lại cho ta những năm tháng an nhàn sung túc. Dù kết cục là cả hai đều khó xử, nhưng những năm tháng đó vẫn là thật.

Hơn nữa, cùng là phụ nữ, ta cũng nên giúp đỡ nàng một chút, ít nhất là để nàng vượt qua mùa đông giá lạnh này.

8

Vậy là, sau nhiều vòng xoay, Vệ Ninh Dao lại quay về bên ta, làm tạp vụ trong quán trà.

Nàng chẳng thể gánh vác được gì, nhưng quả thật cũng cố gắng hết sức. Sáng sớm, nàng xách một thùng nước, loạng choạng đi vào sân sau. Chỉ một đoạn đường ngắn mà nàng phải dừng lại nghỉ ba, bốn lần, thùng nước cũng bị đổ mất nửa.

Những gã tiểu nhị trong quán không thể chịu nổi, vội giật lấy thùng nước: "Vệ cô nương à, cô làm thế thà không làm còn hơn."

Vệ Ninh Dao ướt sũng giày tất, xấu hổ cọ chân vào nhau, rụt rè nhìn ta.

Ta ngồi sau quầy, vẫy tay gọi nàng lại, hỏi: "Còn nhớ cách tính toán và xem sổ sách không?"

Nàng ngẩn người, do dự gật đầu: "Nhớ một chút, nhưng đã năm năm rồi không chạm vào bàn tính..."

Ta lại hỏi: "Ta nhớ ngươi vẽ tranh rất đẹp, không biết có còn vẽ được không?"

Nét mặt nàng bối rối: "Đã lâu rồi ta không vẽ nữa..."

"Thế thơ phú thì sao?" Ta nhíu mày: "Cắm hoa, đốt hương thì sao?"

Vệ Ninh Dao cúi đầu, hận không thể chui đầu vào ngực: "Bảo Nhi tỷ, từ khi vào nhà họ Lương, ta đã bỏ bê hết cầm kỳ thi họa. Ta cũng không có thời gian đọc sách..."

Ta cắt ngang lời nàng: "Thế ngươi làm gì cả ngày? Quản việc nhà bếp hay quản cửa hàng hồi môn của ngươi?"

Nàng ấp úng, lúng túng trả lời: "Việc nhà là do đại tẩu lo... Còn ta, ta bận... bận..."

Nàng không nói nên lời, nhưng ta đã đoán ra được ít nhiều, chẳng qua là nàng bận uống thuốc, bị mẹ chồng chỉ trích, ngồi trong phòng than thở cho số phận, nghe lũ thiếp phòng trong nhà líu ríu, rồi đợi gã chồng rẻ mạt của nàng về để cầu xin hắn ban cho một đứa con.

Ta đẩy bàn tính cho nàng: "Từ giờ đến ngày mai, ngươi tính xong sổ sách nửa năm nay cho ta. Ta sẽ kiểm tra. Nếu có chỗ nào sai, sẽ bị trừ lương một ngày."

Nàng buột miệng: "Ta không làm được..."

"Sao lại không làm được?" Ta không vui nhíu mày, "Khi còn là tiểu thư thì làm được, chỉ vì lấy chồng một lần mà không làm nổi sao? Không có lý đó."

"Không được", "không thể", "không đúng", những lời như thế này, nàng chắc hẳn đã nghe nhiều trong suốt năm năm làm vợ. Chúng ngấm vào nàng, từ trong ra ngoài.

Giờ là lúc phải rửa sạch chúng đi.

9

Vệ Ninh Dao thức suốt đêm, cuối cùng cũng tính xong sổ sách, lo lắng nộp cho ta. Ta lật qua một chút, cảm thấy không có sai sót gì nghiêm trọng, liền khen nàng một câu: “Làm tốt lắm. Năm xưa, phu tử vẫn thường khen ngươi thông minh…”

Chưa nói hết câu, Vệ Ninh Dao bỗng bắt đầu nức nở: “Đã lâu lắm rồi không ai khen ta…”

Ta bực bội hít một hơi, rồi quay lại lấy một viên kẹo mềm đưa cho nàng: “Ăn đi, thưởng cho ngươi đấy.”

Nàng xúc động đến mức bật ra những tiếng nức nở, như tiếng lợn kêu: “Bảo Nhi tỷ tỷ, tỷ vẫn còn nhớ ta thích ăn cái này…”
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 8: Chương 8



Ta vội vàng xua tay: “Thôi đi! Đây đâu phải mua cho ngươi. Mấy hôm trước đại ca ngươi đến, bảo ta chăm sóc ngươi, còn định để lại bạc, nhưng ta không nhận.”

Vệ Ninh Dao sững sờ: “Hắn, hắn có lòng đến thế sao? Không đúng, làm sao hắn biết ta ở đây?”

Làm sao ta biết được! Thành thật mà nói, ngay cả ta cũng thấy lạ. Với tính cách của Vệ Nguyên Hồng, hắn thực sự không giống người sẽ đặc biệt đến tìm Vệ Ninh Dao.

Vệ Ninh Dao nhét vào miệng ba, bốn viên kẹo, hai má phồng lên như quả bóng, vừa nhai vừa nói với ta: “Bảo Nhi tỷ tỷ, có phải ta đã giúp được một chút không? Tỷ có thể cho ta ở lại rồi chứ?”

Ta lạnh lùng cười: “Mới bấy nhiêu thôi à! Thu dọn đồ đạc, theo ta đi mua sắm.”

Dạo này mưa lớn liên tục ở phía nam, giá lương thực tăng cao, nếu còn xảy ra chiến tranh, sợ rằng sẽ có nhiều người c.h.ế.t đói. Ta phải phòng bị trước.

Ta dẫn Vệ Ninh Dao đi qua ba chợ. Trên đường về, nàng kéo lê một bao gạo nhỏ, mệt mỏi r*n r* như gọi hồn: “Bảo Nhi tỷ tỷ, ta, ta không làm nổi nữa…”

Ta vác một bao bột trên vai trái, tay phải xách một giỏ rau, giận dữ trừng mắt nhìn nàng: “Phụ nữ sao có thể nói không làm được? Không làm được cũng phải làm!”

Lúc này, một toán kỵ binh bỗng lao qua phố, vó ngựa vang dội, b.ắ.n lên một màn bùn đất.

Chúng ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người dẫn đầu đội quân chính là Vệ Nguyên Hồng. Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vệ Ninh Dao vội vàng trốn sau lưng ta, lấm lét nói nhỏ: “Chả trách. Chắc là hắn đang bận công vụ, tiện đường tìm ta. Ta không dám theo hắn về…”

Ta càng thêm nghi hoặc. Trấn Bình An là một nơi nhỏ bé, làm gì có chuyện gì mà phải điều động quân lính đông đảo như thế?

Không ngờ, sáng sớm hôm sau, lại thật sự có tin tức chấn động lan truyền.

“Không xong rồi! Chưởng quầy! Chết rồi c.h.ế.t rồi! Phủ Võ Uy Tướng quân bị niêm phong rồi!”

Ta vừa thức dậy đã bị tiếng hét của tiểu nhị làm cho giật mình đến mức sững người, một lúc lâu mới kịp hỏi: “Tội gì?”

Tiểu nhị hốt hoảng nói: “Nghe nói là tội mưu phản!”

Ta lảo đảo ngồi xuống ghế. Năm xưa bà nội ta vẫn thường nói rằng Võ Uy Tướng quân Thẩm Thành Âm là một quan tốt, dân chúng cũng rất kính trọng ông, sao lại xảy ra chuyện này?

Vệ Ninh Dao cũng ngậm ngùi thở dài: “Võ Uy Tướng quân là một trọng thần có công lớn, sao lại đổ vỡ bất ngờ như vậy… Có phải triều đình lại có biến lớn rồi không?”

10

Quả nhiên, việc Võ Uy Tướng quân bị kết tội chỉ là dấu hiệu của cơn bão sắp tới.

Bình An trấn nằm ở nơi xa xôi, cách xa kinh thành, phải ba tháng sau chúng ta mới biết tin Thái tử đã qua đời.

Bệ hạ vốn ít con, lại đặt rất nhiều kỳ vọng vào thái tử. Sự ra đi đột ngột của thái tử chắc chắn là một cú sốc lớn đối với ngài, khiến ngài gần như điên cuồng thanh trừng triều đình, mong muốn dọn đường cho Hoàng thái tôn còn nhỏ tuổi. Điều này mới dẫn đến việc liên lụy đến lão thần Võ Uy Tướng quân.

Do đó, những kẻ ngấp nghé ngai vàng như các Hầu và Vương lại bắt đầu nổi loạn, trong đó nổi bật nhất là Tấn vương, con trai thứ tư của hoàng đế, công khai khởi binh với lý do “thanh trừng gian thần”.

Không may, quân của Tấn vương lại đóng quân ở vùng Tùy Châu.

Điều này khiến dân chúng Tùy Châu lâm vào cảnh khốn khổ. Tấn vương trước tiên cướp lương thực, sau đó bắt lính. Nhiều người mang theo gia đình muốn rời khỏi Tùy Châu, nhưng Tấn vương không cho, đóng cửa thành, lại còn cử binh lính canh gác ở các con đường lớn, đoán chừng muốn bắt dân thường làm con tin để triều đình không dám mạnh tay tấn công.

Tất cả nam nhân từ mười lăm tuổi trở lên đều bị Tấn vương bắt đi lính, ngay cả Lưu Đại thấp bé như thế cũng không thoát. Hà Liên dẫn theo con gái khóc lóc om sòm, lăn lộn khắp đường phố, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi nhìn Lưu Đại bị bắt đi.

Tiểu nhị trong tiệm của ta cũng muốn trốn thoát, nhưng bị quân lính của Tấn vương bắt ngay trên đường chạy, bị trói cùng với những người đàn ông khác, buộc vào đuôi ngựa và bị lính dắt đi diễu phố.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 9: Chương 9



Khi đi ngang qua quán trà, tiểu nhị vừa khóc vừa kêu cứu, bị roi ngựa quất đến rách da chảy máu.

Ta không thể cứu hắn, điều duy nhất ta có thể làm là đút lót một chút bạc cho những tên lính áp giải, van nài: “Các ngài làm ơn, hắn là người thật thà, lần này chỉ là hồ đồ. Cầu xin các ngài tha mạng cho hắn.”

Những tên lính nhận bạc, gian xảo nhìn ta từ đầu đến chân rồi cười hềnh hệch nới lỏng dây thừng: “Được, nể mặt cô chưởng quầy.”

Cuối cùng tiểu nhị vẫn bị đưa đi, nhưng ít nhất tạm thời giữ được mạng sống.

Ta đóng cửa quán trà, dùng bàn ghế và tấm ván gỗ chắn cửa sổ. May mắn là trong quán tích trữ không ít lương thực, nếu không có gì bất trắc thì cũng cầm cự được một thời gian.

Đêm đến, lính của Tấn vương bắt đầu đi trộm cắp. Ta nghe loáng thoáng tiếng chó sủa, kèm theo tiếng kêu gào van xin của phụ nữ.

Vệ Ninh Dao co rúm trong nhà, run rẩy nghe tiếng binh đao loạn lạc bên ngoài, không dám ngủ suốt đêm. Nàng ôm đầu lẩm bẩm: “Tấn vương thua thì tốt, bọn nghịch tặc này, ai cũng đáng bị g.i.ế.c chết…”

Đột nhiên, nàng đổi giọng, nước mắt rơi như mưa: “Quả nhiên ta mang mệnh bất hạnh. Mẹ mất, không con, giờ còn gây họa cho người khác... Ta... ta đáng bị bỏ rơi...”

Ta liền giơ tay, thẳng thừng búng vào đầu nàng một cái rõ kêu, mắng: “Ngươi bị ngựa đá vào đầu à? Ai nói với ngươi những lời đó? Chồng trước của ngươi chắc?”

"Nói như thế, trước khi ngươi xuất giá, cả nhà đều an khang, đại ca của ngươi đỗ cao, còn các thiếp trong nhà sinh con nối tiếp nhau. Nhưng khi ngươi gả vào nhà họ Lương, tai họa liên tiếp ập đến. Đây là vấn đề của ngươi, hay là nhà họ Lương hút hết vận may của ngươi?"

Vệ Ninh Dao sững sờ, chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu, rồi ngốc nghếch lẩm bẩm: "Đúng... đúng thật..."

Ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta đã sớm cảnh báo ngươi, nhà họ Lương không phải là nơi tốt, còn Lương Nhị càng không phải là người tốt. Ngươi đáng lẽ nên suy xét kỹ càng hơn. Nhưng ngươi lại coi lời khuyên của ta như phân ngựa!"

Vệ Ninh Dao cuống cuồng giải thích: "Không... không phải thế, Bảo Nhi tỷ tỷ, ta... ta chỉ là một lúc hồ đồ..."

"Cút đi!" Ta nổi giận, quay lưng lại không muốn nhìn nàng nữa.

Nàng rón rén chạm vào lưng ta, ta giật mình một chút, nàng liền rụt tay lại, không dám nói thêm lời nào.

Đến nửa đêm, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Vệ Ninh Dao hoảng hốt, run rẩy bám chặt lấy lưng ta.

Ta đẩy nàng ra, tay nắm chặt cây d.a.o bếp, rón rén tiến đến cửa.

11

Ta không dám thắp đèn, chỉ dựa vào ánh trăng mờ nhạt, lờ mờ thấy hai bóng đen bên ngoài cánh cửa. Tiếng gõ cửa đều đều, không giống như đám lính cướp bóc. Ta ghé mắt qua khe cửa định nhìn ra ngoài, thì nghe thấy giọng nói khẽ vọng vào:

“Bảo Nhi tỷ tỷ, là ta.”

Ta vội vàng mở cửa. Vệ Nguyên Hồng đứng bên ngoài cùng một vị cận vệ. Vừa thấy ta, hắn liền lấy ra một tấm thẻ bài và nhét vào tay ta, nói:

“Đây là thẻ bài của nhà họ Vệ. Nếu có ai gây khó dễ, cứ nói tên ta. Ngoài ra, ta đã để lại người ở khách đ**m, họ cũng nhận ra thẻ này.”

Ta gấp gáp hỏi: “Tùy Châu đang nguy hiểm, ngươi có cách nào đưa chúng ta ra khỏi đây không?”

Vệ Nguyên Hồng tỏ vẻ áy náy, đáp: “Xin lỗi, Bảo Nhi tỷ, ta không ngờ chiến sự lại lan nhanh đến vậy, làm liên lụy đến tỷ. Cứ yên tâm, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

Câu nói này có nghĩa rằng hắn không định đưa ta và Vệ Ninh Dao ra ngoài. Ta lại hỏi: “Còn ngươi thì sao? Ngươi có thể bình an rút lui được không?”

Hắn gượng cười, trấn an: “Không cần lo cho ta. Vài ngày nữa ta sẽ cho người mang lương thực và đồ dùng đến.”

Ta đành gật đầu: “Được rồi, ta sẽ chăm sóc Vệ Ninh Dao.”

Nghe đến đây, nét mặt Vệ Nguyên Hồng bỗng cứng đờ, giọng nói cũng lạnh hơn: “Người ai lo số phận người đó. Bảo Nhi tỷ, tỷ chỉ cần lo cho bản thân thôi.”

Nói xong, hắn bước đi nhanh chóng, không ở lại lâu.

Vệ Ninh Dao rón rén bước ra, giọng run rẩy: “Bảo Nhi tỷ, đại ca không nói sẽ bắt ta quay về chứ?”

Ta lắc đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Phủ Định Viễn Hầu có quan hệ gì với Tấn vương không?”

Vệ Ninh Dao bỗng khựng lại, rồi nói thật: “Hai năm trước, tam tỷ của ta gả cho thế tử của Tấn vương.”
 
Back
Top Bottom