Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu

Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 30


Là tấm ảnh của chú chó con mà ba người đã cứu vào tối qua, tình trạng sức khỏe của nó cũng đã ổn định hơn hôm qua rất nhiều."

Nhìn cưng ha, nhưng mà còn nhỏ đã phải gánh nhiều vết thương đến vậy rồi" Hoàng Bảo cười cười, lúc nói ra có chút thương xót, hắn cũng có nuôi chó nên hắn thương bé con lắm.Gia Quân nhìn hắn ta chăm chú nhìn vào tấm ảnh của chó nhỏ mà Tạ Thiên gửi qua, hắn cố cười nói như không có chuyện gì.

Nhưng mà Hoàng Bảo cứ gằm mặt, nụ cười cũng không còn là biết hắn ta lo cho nó cỡ nào rồi.

Gia Quân chẳng muốn nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoàng Bảo, anh ta đành xuống nước dỗ dành.Gia Quân đưa tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng an ủi.

"Đừng có làm vẻ mặt đau khổ như vậy chứ, nhóc ấy vẫn ổn mà, có gì đâu mà bày ra biểu cảm khó coi thế?"

Anh ta vừa chạm vào tóc hắn thì có chút giật mình.[Tóc con trai gì mềm mại ghê vậy trời, mềm rồi còn bóng mượt nữa, chắc phải xin cách dưỡng tóc]Tóc hắn rất mềm mại, chạm vào cảm giác rất đã tay.

Anh ta chỉ muốn xoa mãi thôi, Gia Quân tủm tỉm cười trong vô thức.

Nụ cười ấy đã bị Hoàng Bảo còn ngơ ngác nhìn thấy, hắn hơi đơ người ra lần hai."

Thích sờ tóc em đến vậy hả, em lột da đầu ra cho anh sờ thỏa thích luôn ha?"

Hắn ngồi im cho anh ta muốn làm gì đầu tóc mình cũng được, còn không quên buôn lời trêu ghẹo.Vậy mà anh ta đáp thản nhiên lắm.

"Ừ, lột ra đi"Hoàng Bảo nghe xong hắn chỉ biết bật cười đến run hết bả vai, hắn chẳng ngờ anh ta như một đứa con nít bảy tuổi, ý là trẻ trâu và còn có chút...đáng yêu.Bất chợt hắn bắt lấy cánh tay trái của Gia Quân đang còn mãi mê xoa đầu hắn."

Xoa vậy đủ rồi, anh mới tỉnh dậy chưa được bao lâu đâu đấy.

Chưa thể ngồi lâu được, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Hoàng Bảo cẩn thận đỡ Gia Quân nằm xuống, còn không quên kéo mền đắp cho anh ta."

Anh đỡ nhiều rồi mà" Gia Quân nói thì nói vậy chứ cả người anh ta chỗ nào cũng nhứt mỏi."

Đỡ đâu mà đỡ, anh ngủ một lát đi em qua kia nằm.

Anh cần gì thì gọi em, em lấy cho" Hoàng Bảo xách điện thoại qua sô pha ngồi tựa người vào lưng ghế."

Ò, vậy ngủ ngon" Dứt câu, Gia Quân cũng dần dần chìm vào giấc mơ đẹp.Bên này Hoàng Bảo hướng điện thoại về phía Gia Quân, bấm nút chụp một ảnh.

Rồi vào khung chat, chọn tên Tạ Thiên, chọn tấm ảnh vừa chụp rồi nhấn gửi đi.——[Ảnh]——Ngủ rồi, các cậu về nhà ăn trưa luôn đi.

Lát nữa tôi sẽ đi ăn trưa rồi mua đồ ăn cho thầy ấy luôn.Bên kia Tạ Thiên đang chuẩn bị ra về sau khi thăm bé con thì nhận được tin nhắn từ Hoàng Bảo, anh không trả lời mà chỉ thả like."

Anh ấy vừa ngủ rồi, Hoàng Bảo nói tôi và cậu về nhà luôn đi, ở đấy cậu ta sẽ tự đi mua đồ ăn trưa cho anh ấy" Tạ Thiên cất điện thoại vào túi, nói với Minh Anh."

Ừ, tôi cũng còn bài cần phải làm" Minh Anh chăm chú nhìn tấm ảnh của bé con đang nằm ngủ cậu vừa chụp lúc nãy.···Mười hai rưỡi trưa.Hoàng Bảo định nằm ở sô pha chơi chơi mà chẳng biết bản thân đã ngủ quên từ lúc nào, đến khi hắn thức giấc đã sắp qua giờ ăn trưa."

Bỏ má, vậy mà mình lại ngủ quên được, sắp qua giờ ăn trưa luôn rồi" Hoàng Bảo lật đật xỏ dép mò tìm điện thoại rồi cấp tốc chạy đi mua đồ ăn trưa, trước lúc đi còn không quên xem Gia Quân đã thức hay còn đang ngủ.Hắn vừa mở cửa ra ngoài thì Gia Quân thức giấc, nói đúng hơn là anh ta đã thức từ lâu lắm rồi.

Lỡ thức rồi thì nằm đó luôn, Gia Quân nhắm mắt nằm suy nghĩ về chuyện lúc sáng Hoàng Bảo nói.[Cảm giác đặc biệt?

đó chỉ là một thứ cảm giác nhất thời, thứ cảm giác đó không nên xuất hiện với cái độ tuổi đẹp nhất của em ấy mới phải.

Cảm giác đau lòng gì nữa cơ chứ, giữa hai người đàn ông thì sao gọi lại gọi là đau lòng được, phải gọi là...

Là gì mình quên mất tiêu rồi.

Hoàng Bảo nói em sẽ tìm hiểu cái loại cảm giác đặc biệt đó, mà nhiều khi em ấy hiểu được thứ cảm giác đặc biệt mà em ấy nói là gì rồi từ bỏ nó cũng tốt]Gia Quân lắc lắc đầu lượt bỏ những dòng chữ mà anh ta vừa suy nghĩ ra khỏi đầu, suy nghĩ nhiều chỉ càng đau đầu, chuyện tới đâu thì tới.Ting ting ting!Tiếng tin nhắn từ điện thoại của anh ta, Gia Quân hiện giờ đã tự ngồi dậy được, anh ta bật dậy lọ mọ tìm điện thoại xung quanh."

À điện thoại đây rồi, là Minh Anh nhắn nè" Gia Quân mở khóa mật khẩu, bấm vào tin nhắn bên hộp thư.—— Anh thức chưa, hay còn ngủ?—— Cậu ta có mua đồ ăn trưa cho anh chưa thế?!—— Chắc tầm tối em với Tạ Thiên mới lên anh được, em có nhắn cho cậu ta rồi.

Mà chẳng biết cậu ta đang làm gì, thôi anh nghỉ ngơi đi nhé, chiều hai đứa em đem đồ ăn tối với quần áo lên cho anh.Gia Quân đọc xong thì soạn dòng ngắn, sau đó nhấn gửi đi.Cạch!"

Ủa anh dậy rồi hả, em có mua súp Lươn cho anh nè" Hoàng Bảo dơ hộp súp hắn vừa mua lên cười khúc khích với Gia Quân."

Ừ, phiền nhóc rồi" Gia Quân định xỏ dép bước xuống giường bệnh.

Nhưng vẫn còn đang truyền nước nên chỉ có thể ngồi chứ chẳng thể đi được.Hoàng Bảo mở nắp hộp súp ra cho mau nguội, hắn đi lấy ly rót cho Gia Quân một cốc nước ấm như lúc sáng.

Xong rồi thì đem lại đưa cho anh ta, hắn ngồi xuống cạnh Gia Quân, chăm chú nhìn những đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt anh ta.[Góc nghiêng đỉnh vãi, con trai gì mà vừa trắng vừa đẹp vậy chịu gì nổi trời, đúng gu mình luôn]Bốp!Vô thức hắn suy nghĩ đến câu cuối, thành ra tự lấy hai bàn tay vả thẳng vào mặt mình đến in hẳn hai dấu ấn của mười ngón tay.

Gia Quân cũng bị hắn làm cho hoảng hồn, anh ta quay qua nhìn Hoàng Bảo trên mặt còn đang in hằn dấu tay, anh ta bỏ ly nước đang uống dở xuống bàn, rồi dùng lực tay bóp mặt Hoàng Bảo xoay về hướng mình.Hoàng Bảo: "!"

"Có điên không, tự nhiên lại tự vả mặt bản thân vậy, bộ sợ bản thân đẹp trai quá nên tạo điểm nhấn hay gì?"

Gia Quân nhíu mày quan sát hai bên má đỏ chót và có dấu hiệu sưng lên của hắn.Hắn không nói lại chỉ tủm tỉm cười, ngồi im cho Gia Quân có trách mắng đến cỡ nào cũng chịu."

Sưng lên rồi này, đi xuống quầy lấy thuốc nói người ta bán cho chai thuốc giảm sưng đi.

Để đến tối là sưng vù lên luôn đấy!"

Gia Quân bảo."

Em ổn mà, không đến mức đó đâu.

Chắc súp nguội rồi, để em lấy cho anh ăn nha" Hắn gạt tay Gia Quân ra, nhổm người dậy định đi lấy súp thì Gia Quân bất chợt nắm lấy cổ tay hắn."

Đi.mua.mau.lên" Gia Quân hầm hầm gằng giọng nhấn mạnh từng chữ, Hoàng Bảo nhìn biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của Gia Quân mà mém bật cười, cái biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn luôn."

Dạ dạ, em đi liền đây thưa đại ca.

Mà trong khi ngồi chờ em đi mua thuốc thì anh ngồi ăn súp đi, sắp quá giờ trưa rồi đấy" hắn lấy hộp súp còn hơi nong nóng đưa cho anh ta, "ăn coi chừng nóng nha, em đi rồi về liền" dứt lời, hắn mở cửa chạy vọt đi."

Tên ngốc, lo cho bản thân thì không lo, mà toàn lo chuyện bao đồng không thôi" Anh ta nói thì nói vậy chứ trong lòng hạnh phúc lắm, an ủi được trái tim bị tổn thương sau vụ việc của nhóc tên Bảo kia."

Giờ mới để ý, hai đứa đều là tên "Bảo" nhỉ, nếu cậu nhóc đó còn ở trần gian chắc cũng đang làm học sinh của mình rồi" Gia Quân lẩm bẩm một mình.Anh ta dẹp suy nghĩ tiêu cực qua một bên, chăm chú ngồi ăn hết nửa hộp súp.[Chẳng biết thằng nhóc đó có ăn gì chưa nhỉ, hai đứa nhỏ ở nhà mình nữa.

Không có mình ở nhà chẳng biết hai đứa nhóc có ăn uống đủ bữa không]Gia Quân lo sốt vó, dù chỉ là em họ nhưng anh ta thương Minh Anh với Tạ Thiên lắm, xem hai người như em ruột thịt của mình.

Hai con người kia cũng giống anh ta, xem Gia Quân như anh hai, anh lớn trong nhà, mặc dù mỗi năm chỉ gặp được có hai lần là nghỉ Tết và nghỉ Hè."

Em về rồi đây, anh ăn hết chưa" Hoàng Bảo mở cửa bước vào, trong tay còn cầm theo hộp thuốc."

Chưa, nhưng no rồi, không muốn ăn nữa" Gia Quân nói."

Ò, anh no rồi thì để đó đi, em lấy thêm nước ấm cho anh ha" Hoàng Bảo cầm ly nước anh ta vừa uống cạn đi lấy thêm."

Xong rồi thì để đó rồi qua đây, anh sức thuốc cho" Gia Quân khui hộp thuốc hắn vừa mua về, lấy tuýt thuốc giảm sưng trong đó ra.Hoàng Bảo đặt cốc nước xuống bàn cạnh đầu giường, xong rồi thì lon ton đi lại ngồi xuống cạnh Gia Quân."

Sức nhẹ nhẹ thôi nha, bé đau á" Hoàng Bảo nâng giọng lên cao, nói."...

Nghe sợ quá" Gia Quân chê.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 31


Hoàng Bảo ngồi ngoan ngoãn cho Gia Quân thoa thuốc, khi tay anh ta vừa chạm vào, hắn đã khẽ run người một cái."

Lạnh quá, thuốc gì mà lạnh ghê vậy trời" Hoàng Bảo phản xạ theo tự nhiên đưa tay lên lau thuốc trên má, nhưng Gia Quân đã giữ tay hắn lại không cho lau nữa."

Để im, nhóc mà chùi nữa là anh bỏ cho tự làm đấy nhé" Gia Quân cảnh cáo, xong rồi thì nặn ra một ít thuốc vào tay rồi sức lại cho hắn ta."

Úi" Hắn vẫn chưa quen được với cảm giác lành lạnh này.Sau một lúc cũng đã thoa xong hai bên cho Hoàng Bảo, mặt hắn giờ bóng loáng do vừa sức thuốc xong."

Đừng có chạm vào đấy, chạm vào trôi thuốc là anh không sức lại cho đâu" Gia Quân bỏ tuýt thuốc vào lại hộp, nói."

Em biết rồi, nhưng mà thuốc này lạnh tê người luôn" Hắn nhấc người dậy, tiến lại bàn sô pha lười biếng nằm ườn ra ghế."

Một xíu là hết thôi" anh ta điều chỉnh tư thế lại cho thuận rồi nằm xuống giường.

Không gian chìm vào im lặng, Gia Quân nằm nghịch điện thoại còn Hoàng Bảo thì nằm suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên ngồi bật dậy lấy điện thoại ra vội vã bấm bấm gì đó."

Chết cha, em đi từ sáng giờ chưa có cho hai nhóc Gà con với Gà Mập ở nhà ăn cơm nữa!!"

Hắn hoảng loạn bấm điên cuồng vào màn hình điện thoại như đang tìm kiếm gì đó.

"Chết tiệt, cái phần camera ở đâu rồi, lúc cần thì lại chẳng thấy, mẹ kiếp" hắn khẽ chửi thề.Gia Quân cũng ngồi dậy hóng chuyện gì, "Gà Con, Gà Mập?

Em nuôi gà trong nhà không sợ nó ẻ bậy à?!" anh ta bật cười thành tiếng.Hoàng Bảo vẫn chăm chú lướt màn hình liên tục chẳng dừng tay, hắn cất giọng giải thích.

"Em đâu có nuôi gà đâu, Gà Con, Gà Mập là tên của chú chó Poodle và bé chó Cỏ lai Alaska ở nhà em hiện đang nuôi, chứ anh nghĩ sao em như này mà đi nuôi gà thế" Hắn cười khúc khích, Hoàng Bảo đứng dậy tiến về phía giường Gia Quân, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào điện thoại."

Nhóc mà cũng nuôi chó cơ á?"

Anh ta tưởng mình lãng tai nên nghe nhầm."

Nuôi chớ, anh muốn xem thử hai đứa nó như nào không, em đang xem camera ở nhà nè" Hoàng Bảo ngồi xuống ghế, ngước mắt lên hỏi.Gia Quân háo hức gật đầu lia lịa, hai mắt như gắn đèn pha.

Hoàng Bảo di chuyển lên ngồi cạnh anh ta, đưa điện thoại đang trong mục quan sát xung quanh nhà qua cho Gia Quân xem.

Trong khung hình là hai bé chó có hai kích thước chênh lệch nhau, một đứa thì bự khủng bố còn một đứa thì cũng gọi là vừa đủ."

Nhóc con "hơi" to màu xám trắng này là Gà Mập, còn nhóc nhỏ màu vàng kem này là Gà Con.

Nhìn hai đứa vậy thôi, chứ mới có mười tháng tuổi à" Hắn chỉ tay vào hai chú chó trong khung hình, nói rõ.Anh ta chẳng tin vào tai và đôi mắt của bản thân nữa, phải dụi dụi mắt mới lần nhưng vẫn không thể tin được, bày vẻ mặt không tin hỏi lại hắn."

Nhóc có chắc là mười tháng tuổi hay không đấy, hay là nhớ nhầm ngày tháng rồi, bé nhỏ thì mười tháng còn tin chứ tên to con này phải hơn một năm tuổi rồi ấy?!"

"Em nói thật, không có nhầm đâu.

Gà Con là Poodle thuần chủng nên kích cỡ vậy là hết rồi, còn Gà Mập do mẹ là chó Cỏ với cha là chó Alaska thuần chủng nên có phần hơi to xíu thôi, chứ hai đứa nó bằng tuổi á."

Gia Quân đúng là chẳng thể tin được thật, con chó gì mà bự hơn cả bình thường nữa.

Alaska cũng không to đến như này, con này là to hơn cả con người bình thường rồi.Hoàng Bảo ngắm nhìn hai nhóc xíu rồi thì cũng ngưng, lỡ quên rồi thì tới chiều về rồi cho ăn bù luôn."

Hay em về cho hai đứa ăn, nhìn hai đứa nó đói mà thương luôn á" Gia Quân bảo."

Không sao, cũng lỡ cho nhịn rồi, hai đứa nó nhịn đói cũng được lâu lắm" Hoàng Bảo đáp.[Có thật là ổn không thế trời, tội cho hai nhóc đó có người chủ vô tâm như Hoàng Bảo]Anh ta suy nghĩ vậy thôi chứ nào dám nói ra thẳng, dù gì cũng không phải thú cưng của mình."

Thôi, anh buồn ngủ rồi, em làm gì làm đi nhé.

Anh ngủ đây, ngủ ngon" dứt lời, anh ta nằm phịch xuống trùm mền kín mít.Hoàng Bảo mĩm cười, không làm phiền giấc ngủ của anh ta nữa.

Lúc nãy chỉ vội chạy đi mua đồ ăn trưa cho Gia Quân mà hắn quên mất rằng mình cũng cần phải ăn, hắn cũng định đi ngủ mà cái bụng đói chẳng cho hắn ta được ngủ yên giấc.[Lúc nãy vội quá nên mình chưa kịp ăn gì, hình như nãy mình thấy có chỗ bán bánh ướt.

Để không phải phá giấc ngủ của anh ấy mình nên ra ngoài vậy, nếu ở lại bụng đói mình sẽ làm phiền cả hai mất thôi]Ngừng những dòng suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nhất có thể mở cửa để không đánh thức Gia Quân.Nhưng mà hắn vừa ra tới chỗ cô bán bánh ướt đã bắt gặp người quen cũng đang ở đấy."

Giờ sao để xin lỗi nhỏ đây mày, hôm qua về định xin lỗi mà vào đã thấy bị nhỏ chặn các mạng xã hội của tao rồi""Tao chịu, do mày có não mà méo biết dùng""Nó nói đúng đó, ai bảo mồm nhanh hơn não làm gì""Giúp tao đi mà, quỳ lạy xin hai đứa bây luôn"Cả bọn ba người vừa ngồi chờ bánh ướt vừa tán dóc chuyện gì đó, đúng lúc có một cậu bạn ngồi chung thấy Hoàng Bảo đứng gọi bánh ướt."

Ê Hoàng Bảo!

Là cậu đúng không" Cậu bạn đó gọi lớn về phía hắn, sau khi đúng người rồi thì ngoắt tay bảo hắn lại ngồi chung.

Hai người kia đi chung nghe tên hắn thì cũng quay ngoắt đầu ra phía sau xem.Hắn gọi món xong rồi thì đi tới ngồi xuống cạnh cậu bạn đó với hai người kia."

Nhà cậu gần đây hả?"

Quốc Thanh hỏi."

Không có, đi công việc gần đây nên ghé qua ăn trưa thôi" Hoàng Bảo đáp.

"Vậy các cậu cũng đi công việc rồi ghé đây ăn luôn hả, hay nhà gần đây?"[Đâu thể nói toẹt ra là mình đi chăm Gia Quân đang nằm ở viện được, nếu mà nói ra chắc Minh Anh mần thịt mình luôn không chừng]"Tụi tôi nhà gần đây, này quán ruột tụi này nên ngày nào cũng ra ăn hết á" Quang Dũng cất tiếng nói.Ba người mà Hoàng Bảo tình cờ gặp là Quốc Thanh, Quang Dũng và Duy Anh học chung lớp.

Nhưng có Duy Anh nãy giờ là chẳng nói năng gì, có vẻ là đang có chuyện không vui.

Hoàng Bảo nhìn Duy Anh rồi lại đá mắt qua nhìn Quốc Thanh, ý hỏi cậu ta có chuyện gì.Quốc Thanh không dám nói ra bằng lời, chỉ dám giải thích qua tin nhắn cho hắn.

Hoàng Bảo đọc xong lời giải thích thì cũng hiểu, hắn cất tiếng hỏi Duy Anh.

"Muốn tôi giúp cậu không, có thể tôi nói cô ấy sẽ mở chặn cậu, thấy sao?"

Duy Anh ngẩng đầu lên, đầu gật liên tục như bổ củi.

"Vậy nhờ cậu nha, tôi mang ơn cậu nhiều nhiều nhiều lắm luôn.

Bữa nay tôi bao cậu, coi như cảm ơn trước" cậu ta khúc khích nói.

"Tùy cậu, tôi sao cũng được" Hoàng Bảo cố tỏ ra mình như nào cũng được, nhưng trong lòng đang vui khiếp vía. [Tự nhiên lại được ăn miễn phí, còn gì đã hơn]"Bao tao nữa, tao cũng giúp mày" Quốc Thanh hớn hở nói."

Tao nữa tao nữa" Quang Dũng cũng muốn."

Có cái cù lôi nè, hai đứa mày là bạn tao mà chả được tích sự mọe gì, chỉ toàn báo hại tao" Duy Anh liếc mắt nhìn hai người kia.

"Cái đồ vì gái bỏ bạn, thấy ghét" Quốc Thanh trề môi ấm ức trong lòng.Cả đám ngồi vừa ăn vừa nói chuyện tận một tiếng mới hết đĩa bánh ướt.

Duy Anh đi tính tiền bốn đĩa bánh ướt, tính luôn cả hai con người nhoi nhoi kia.

Lúc nãy cậu ta nói vậy thôi chứ lúc tính tiền cũng tính cho một mình cậu ta trả, Duy Anh sống rất có tình cảm, nhưng có cái tật mồm luôn nhanh hơn óc não thôi, thành ra chuyện hôm qua cũng vì tật xấu đó mà cậu ta bị Nguyệt Nhi chặn tất cả trang mạng xã hội.

"Vậy hẹn gặp lại ở trường nha, bái bai" "Nhớ giúp tôi á nha, đừng quên đó" "Mai gặp ở trường nha" Cả ba người họ vẫy tay chào Hoàng Bảo rồi đi về trước.

Hoàng Bảo chờ bọn họ đi khuất dạng mới cất bước đi về hướng cổng bệnh viện, chuyện Gia Quân nằm viện tốt nhất không nên cho bọn họ và cả học sinh trong lớp biết.

Nếu cả đám đó mà biết chắc sẽ kéo đến đây liền mất, và kinh khủng hơn là thân phận của Minh Anh và Tạ Thiên sẽ bị lộ tẩy, đến lúc đó người chịu toàn bộ hậu quả tra tấn của Minh Anh đến ngủm chính là Hoàng Bảo.

Từ chuyện tối hôm qua, Hoàng Bảo một chút cũng không muốn dính tới Minh Anh.

Lỡ dính vào rồi làm gì trái ý cậu chắc bị thành mồi ngon cho lũ cá Koi của cậu luôn mất.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 32


Năm giờ bốn chín phút chiều.Minh Anh và Tạ Thiên vừa lên bệnh viện với Gia Quân, nhiệm vụ của Hoàng Bảo cũng đã xong.

Hắn định ra về thì bị Gia Quân nắm đầu kéo lại, anh ta bảo hắn ở lại ăn tối rồi hẵn về."

Tôi mua tới bốn phần lận, ở lại ăn đi rồi về" Tạ Thiên cũng cất tiếng bảo hắn ở lại.

Hắn định từ chối nhưng nhìn sang Gia Quân thì hắn lại chẳng nỡ rời đi, nên quyết định ở lại.Buổi tối Minh Anh mua là bún riêu, bún riêu đầy đủ topping.

Hoàng Bảo nhìn tô bún riêu đầy ắp mà nuốt nước bọt, dù sáng giờ ăn hai cử rồi mà hắn vẫn còn đói lắm."

À này, nhà cậu có nuôi chó hay con gì khác không?"

Tạ Thiên thắc mắc hỏi hắn."

Ừ, tôi có nuôi chó, sao vậy?"

Hoàng Bảo đang đang chuẩn bị thưởng thức muỗng ăn đầu tiên, muỗng đầu tiên luôn là ngon nhất."

Lúc trưa chúng tôi về nhà, đứng trước cổng thì nghe bên nhà cậu có tiếng động lớn lắm, rồi tiếng động vật hú nữa, nghe chẳng giống chó mà cứ giống tiếng cọp kiểu gì ấy" Anh nói rõ từng chi tiết cho hắn nghe, muỗng bún riêu hắn vừa cho vào họng suýt chút phụt ra bằng đường mũi khi nghe chuyện động trời như vậy."

Khụ khụ khụ" Hoàng Bảo vỗ vỗ lòng ngực mình, vị cay của ớt trong nước lèo sặc lên tận não hắn.

"Khục khụ, tôi vừa xem cam ở nhà thấy vẫn bình thường mà" Hoàng Bảo không tin, bản thân vừa xem camera ở nhà lúc trưa xong, trong nhà vẫn bình thường tụi nhỏ vẫn ngoan ngoãn chờ trước cửa mà."

Cậu xem camera lúc mấy giờ" Minh Anh lên tiếng hỏi."

Chắc tầm mười hai năm mươi ấy, chi vậy?"

"Nhưng lúc tụi tôi về đến nhà là hơn một giờ trưa rồi" Minh Anh đứng cạnh đáp.

"Cậu có thể xem lại cam từ một giờ trưa mà nhỉ, thử kiểm tra lại đi?" cậu nói.Hoàng Bảo ngưng tay, lấy điện thoại vào mục camera mở lại đoạn trích từ một giờ trưa nay.

Trong khung hình là hai chú chó của hắn, chúng đang nằm ngủ say ke."

Có gì đâu, hai đứa nó nằm ngủ chảy ke luôn đây" Hắn đưa điện thoại qua cho Minh Anh với Tạ Thiên coi, họ nhìn một lát rồi bảo.

"Cậu tua lại một phút trước đi"Hoàng Bảo chẳng hiểu nổi bọn họ, hắn tua lại khoảng một phút, thì đột nhiên...Rầm!Tiếng động ra phát ra, sau đó là tiếng hú của hai nhóc mà hắn nuôi.

Thứ gây ra tiếng động lớn là bình sứ cao to khoảng hai mét hắn vừa mua cách đây vài hôm, không chỉ bể một mà bể cả cặp.Hoàng Bảo nhìn mà trái tim như vỡ vụn, cả người như bị hút hồn.

Tạ Thiên lại lay lay người hắn mà chẳng có phản ứng gì, Minh Anh ngồi ăn cùng Gia Quân, không ngẩng đầu mà bảo anh."

Mặc kệ cậu ta đi, chắc còn đang sốc vì sự thật đau buồn.

Còn cậu mau lại đây ngồi ăn đi, để nguội chẳng còn ngon đâu" cậu ngồi húp nước lèo xì sụp.Tạ Thiên nghe cậu nói vậy chỉ đành nghe theo, mặc cho trái tim hắn đang nứt ra từng mảnh như bình gốm sứ."

Ngày mai em sẽ nghỉ buổi sáng" Tạ Thiên nói."

Sao lại nghỉ, em bị đau ở đâu hả?"

Gia Quân dừng đũa, xoay người qua hỏi lý do."

Dạ đâu có, ngày mai anh ra viện nên em ở đây với anh rồi mai sáng làm giấy tờ xuất viện luôn""Nhưng..." anh không nỡ để Gia Quân ở trong bệnh viện một mình.Gia Quân dứt khoát từ chối thẳng thừng, "anh tự làm giấy tờ được mà, hai đứa cứ về đi học bình thường đi, tối nay cũng không cần ngủ lại đây đâu" anh ta làm phiền cả ba người họ nguyên ngày nay đã thấy áy náy lắm rồi, một tuần chỉ có bữa nghỉ ngơi để xả stress sau ngày học hành vất vả mà cũng bị Gia Quân lấy mất tiêu, giờ Tạ Thiên mà ở lại đây thì chắc hẳn lương tâm anh ta bị chó tha đi rồi."

Em ăn xong rồi, em xin phép về, tôi về nha, tạm biệt!!!"

Hoàng Bảo ăn một hết hơi tô bún riêu còn đang nóng hổi, chẳng những thế nước còn được húp sạch sẽ chẳng còn một giọt.

Ăn xong rồi thì vẫy tay chào ba con người còn đang ngơ ngác kia rồi chạy một mạch đi chẳng quay đầu, ra tới cổng bệnh viện thì bắt taxi chạy thẳng về nhà.Minh Anh: "..."

Tạ Thiên: "..."

Gia Quân: "...Con gì vừa lướt qua vậy?

Mà Hoàng Bảo đâu, nãy mới nghe tiếng mà giờ chẳng thấy bóng dáng gì hết vậy?!!"···"Minh Anh, Tạ Thiên lúc sáng hai cậu có thấy Hoàng Bảo ngồi ở ngoài quán cơm trước cổng trường mình không?"

Duy Anh bước tới bàn học hai người, thắc mắc hỏi.

"Sáng giờ tôi chẳng thấy cậu ta vào trường""Không thấy" Tạ Thiên đáp."

Ồ, tôi định cảm ơn cậu ta vì vài chuyện mà giờ chẳng thấy bóng dáng đâu hết, không biết có bị làm sao không nữa" Duy Anh đứng chống nạnh nhìn dáo giác xung quanh."

Sao cậu không thể gọi điện hay nhắn tin cho cậu ta xem?"

Minh Anh bảo."

Tôi có gọi rồi, nhưng toàn là thuê bao thôi" Cậu ta nhún vai.Minh Anh và Tạ Thiên bốn mắt nhìn nhau khó hiểu, hôm qua lúc hắn về nhà chỉ mới có sáu giờ tối thôi.

Cả hai người họ hôm qua cũng không ở lại quá khuya, họ ở với Gia Quân đến khoảng tám giờ là bị anh ta đuổi về nhà rồi.

Khi về đến cổng nhà thì có nhìn thử qua phía nhà Hoàng Bảo, nhưng chẳng thấy có đèn nên nghĩ hắn ta đã đi ngủ rồi.Ấy vậy mà bữa nay lại chẳng đi học, hiện đang là giờ ra chơi, vậy là hắn đã về hơn mười lăm tiếng tính từ giờ sáu tối hôm qua."

Nếu có thấy cậu ta thì bảo cậu ta nhắn tin liền cho tôi nha, giờ tôi phải đi uống trà sữa với e...

Nguyệt Nhi của tôi đây.

Nhớ á nha, tạm biệt" nói dứt câu, Duy Anh vẫy tay tạm biệt họ rồi chạy vọt đi.Minh Anh, Tạ Thiên: [Hình như cậu ta vừa định nói "em yêu" của tôi]Tùng Tùng Tùng!Tiếng trống ra về vang lên vài tiếng rồi ngừng, Tạ Thiên với Minh Anh còn học buổi chiều nên không định về nhà, Gia Quân cũng đã xuất viện lúc sáng nên cũng chẳng có lý do gì phải về.Họ định rẽ vào quán nước mà hai người với các học sinh trong trường hay ghé nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tiết học chiều, mà chẳng hiểu đột nhiên Tạ Thiên dừng bước, kéo tay áo Minh Anh bảo cậu khoan vào.?"

Có nên về xem cậu ta sao không?"

Tạ Thiên không biết nên mở lời như nào nên anh hỏi thẳng."

Tùy cậu, muốn về thì tôi đi cùng" Minh Anh lạnh mặt trả lời."

Vậy..."

Ting ting ting ting!Tạ Thiên đang định bảo gì đó với cậu thì có tiếng tin nhắn gửi tới, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem thử.

Là bốn tin nhắn thoại và người nhắn là Hoàng Bảo, anh nắm cổ tay Minh Anh đi tới chỗ bóng cây xanh bên đường để nói chuyện.Minh Anh: [C-cậu ấy đang nắm tay mình!!!]Tạ Thiên mở đoạn tin nhắn thoại gửi đầu tiên nghe trước, rồi đến những đoạn tiếp theo.: Alo alo, nghe rõ không nghe rõ không: Hôm qua tôi về gấp quá nên nhờ cậu chuyện: Tôi bỏ quên cái tai nghe dưới ngăn bàn, khi nào về thì lấy về dùm tôi luôn nha: Bữa nay tôi nghỉ, vậy nha, cảm ơn nhiều nhiềuMinh Anh ngồi cạnh nghe hắn nói chỉ biết chịu tên đần đấy, Minh Anh bảo.

"Cậu hỏi lý do sao cậu ta nghỉ mà không xin phép, báo hại lớp bị trừ điểm, cậu ta mà đi học lại thì chết với tôi."

Tạ Thiên nhắn lại cho Hoàng Bảo theo những lời cậu nói.: Thì, chuyện tôi nghỉ không phép là do tôi ngủ quên với lại tại hai đứa nhóc nhà tôi báo hại tôi phải dọn dẹp đống mảnh sứ bể tới khuya mới xong, chứ tôi nào muốn nghỉ không phép đâu.

Thôi tôi đi ngủ tiếp đây, bái bai."...

Tôi khát rồi, đi mua nước đây" Minh Anh đứng dậy phủi phủi cát phía sau, nói."

Chờ tôi, tôi đi nữa" Tạ Thiên phủi cát rồi chạy theo đi tới sải bước cạnh cậu.Hai người vừa bước vào quán gọi nước đã nghe tiếng ồn ào của đám lôi nhoi trong lớp, lớn giọng nhất là Duy Anh và người ngồi kế cậu ta là Nguyệt Nhi cùng cô nàng Hoài Thư với hai tên ngốc hay đi chơi chung và còn...tên nào đó đang làm những hành động thân mật của các cặp đôi với Quốc Thanh.[Cảnh tượng gì đây, sao cậu ta lộ liễu ở nơi công cộng quá vậy]Minh Anh với Tạ Thiên lấy nước xong định xoay người bỏ đi về lớp thì bị Nguyệt Nhi đi bỏ rác gọi lại."

Minh Anh, Tạ Thiên hai cậu đi đâu thế, không ngồi lại uống nước hả?"

Nguyệt Nhi gọi giật ngược từ phía sau, hai người bọn họ định là trốn về lớp trước, ở đây thì linh cảm chẳng lành lại hiện ra."

Chúng tôi kh...."

Chưa nói hết câu, cả hai đã bị cô nàng nắm tay kéo vào bàn.Cả đám có hơi bất ngờ khi Minh Anh và Tạ Thiên lại ở đây, nhưng sự bất ngờ đó chẳng kéo dài lâu.

"Hai cậu ấy nói muốn ngồi chung với tụi mình nên tôi kéo bọn họ vào đây" Nguyệt Nhi nói mà chẳng vấp một câu nào.[Tụi tôi có nói là muốn ngồi chung lúc nào đâu, do cậu tự quyết định kéo vào đấy thôi]Minh Anh và Tạ Thiên đều có suy nghĩ như nhau, nhưng đang ở trước mặt một người lạ nên không tiện để nói thẳng.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 33


"Ái chà, hai vị trai đẹp của lớp 11A3 mà mấy đứa hay nhắc tới đây sao" Đột nhiên tên ôm Quốc Thanh lên tiếng đâm chọt Minh Anh và Tạ Thiên.Mấy con người kia ngồi cạnh nghe tên đó nói vậy cũng chỉ biết cười ngượng, họ còn lén nhìn sang biểu cảm trên mặt của hai người, nhưng cả hai vẫn bình thường như chẳng nghe thấy gì, chứ thật ra trong suy nghĩ của Minh Anh khác lắm.[Thằng điên, tụi này ngồi thẳng trước mắt mà chẳng nói thẳng mà cứ thích đâm chọt, đúng là mình không nên đi qua đây mua nước mà]"À, tôi chưa giới thiệu anh ấy cho hai cậu nhỉ.

Anh ấy học ở trường mình lớp 12a2 và hiện là người yêu tôi" Quốc Thanh ôm lấy cánh tay hắn ta, cười tít mắt giới thiệu rõ."

Anh đây chưa giới thiệu tên mình ha, Trương Lưu Vinh 12a2, hân hạnh làm quen.

À với lại tên của hai nhóc thì anh biết rồi khỏi cần giới thiệu" Hắn ta cười cợt tự xưng danh.Minh Anh cũng có định giới thiệu tên bản thân với hắn đâu, do hắn tự cho mình là đúng thôi.

Hai người họ chỉ ngồi đó nghe cả đám nói dóc chứ cũng chẳng có làm gì ngoài uống nước, nhưng có một điều mà Minh Anh để ý từ lúc bước vào bàn ngồi tới giờ.

Cái tên Lưu Vinh cứ dùng ánh mắt biến thái nhìn chằm chằm hai người, dù cho Quốc Thanh người yêu hắn còn đang ngồi đó.[Thằng già biến thái đó cứ nhìn chằm chằm mình với cậu ấy, chẳng lẽ giờ chửi thẳng luôn?

Mà không được, Tạ Thiên còn đang ở đây, mình mà nói thẳng mặt như thế cậu ấy sẽ sợ mình mất]Minh Anh dẹp cái suy nghĩ mất thể diện đó qua một bên, cậu kéo tay ống tay áo Tạ Thiên đứng dậy chứ không dám nắm tay anh."

Chúng tôi còn bài tập cần làm nên về lớp trước, các cậu chơi đi nhé" Cậu bịa đại một lý do nào đó, rồi dứt khoát kéo Tạ Thiên còn đang ngơ ngơ đi ra khỏi quán nước.Minh Anh với Tạ Thiên về tới cổng rồi thì Nguyệt Nhi với Duy Anh và Hoài Thư chạy theo lên đi cạnh họ."

Về lớp mà không gọi tụi này đi với, ở đó chắc hồi tôi bay vào đấm thằng bồ của tên ngốc đó nhập viện luôn mất" Duy Anh nhíu mày hậm hực nói."

Sao?"

Minh Anh chẳng hiểu tại sao cậu ta lại nói thế, chẳng phải lúc nãy thấy cậu ta cười nói với tên đó vui vẻ lắm mà.Nguyệt Nhi đứng ra giải thích, sợ tên Duy Anh đang trong cơn giận lại nói bậy nói bạ.

"Trước khi hai cậu ngồi vào bàn với tụi tui thì Quốc Thanh có dắt tên khốn Lưu Vinh đó ra mắt bốn chúng tôi, cậu ta nói anh ta là người bản thân thích thầm từ khi mới vào cấp 3, cũng là người cậu ta nói là bí mật vào hôm chơi thật hay thách đó."

"Rồi sao nữa?"

Tạ Thiên tò mò hỏi.Cô nàng nói tiếp, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô đã chuyển từ bình thường sang khó chịu.

"Nhắc tới là tôi muốn bay vào móc hai con mắt thằng đó ra rồi, tên ngốc Quốc Thanh giới thiệu tên tuổi thay cho tên đó mà nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi với cái ánh mắt dâm đãng mà giống như mấy thằng cha biến thái ngoài ngã ba ấy.

Tôi méo muốn nhìn ánh mắt dê xồm của thằng đó nên lấy lý do đi vứt rác, lúc đi thì gặp hai cậu mới kéo vào ngồi chung đó."

"Mà tôi cũng để ý từ lúc các cậu vào ngồi với chúng tôi là tên đó không nhìn út Nhi mà cứ nhìn Tạ Thiên rồi còn tủm tỉm cười nữa, trong khi Quốc Thanh còn đang ngồi cạnh."

Hoài Thư nghiêng đầu sang nhìn họ.Minh Anh: "????"

Tạ Thiên "!!!!?"

"Vãi, thằng khốn đó hết liếc mắt đưa tình với Nguyệt Nhi rồi còn dám đưa tình với trai đẹp lớp mình á?

Thằng điên đó có thật là người yêu của Quốc Thanh không thế trời, có thằng người yêu nào mà bồ mình ngồi đó mà còn dám nhìn con nhà ta rồi cười cười chứ, tên ngốc Quốc Thanh chẳng hiểu sao thích được loại như vậy."

Duy Anh chẳng ngờ tới, tên đó có bồ rồi mà còn dám ngắm công khai như vậy."

Quang Dũng đâu, lúc nãy tôi có thấy cậu ta ngồi đó mà?"

Minh Anh ngó nghiêng hỏi mấy người họ."

Cậu ấy hơi lo cho Quốc Thanh nên ở lại rồi" Hoài Thư đáp.Tạ Thiên nãy giờ chẳng dám lên tiếng nói năng gì, chỉ im lặng nghe họ kể.

Giờ muốn lên tiếng cũng chẳng biết nên mở lời như nào để bầu khí không căng thẳng, nhưng chuyện tên kia cứ nhìn chằm chằm anh rồi cười đúng là chẳng thể tin được."

Thằng cẩu gâu gâu đó đừng tôi gặp hắn lần nào nữa, tôi mà gặp tên cẩu đó ở đâu tôi đấm hắn ở đấy, cái loại còn hơn cả cẩu vậy mà Quốc Thanh quen được" Duy Anh nhíu mày nói lớn, cậu ta không ưa hắn từ lúc mới gặp rồi, cứ nhìn Nguyệt Nhi của cậu ta là cậu ta ghét.Cả đám năm con người nói chuyện về tên Lưu Vinh kia từ ở ngoài cổng trường đến khi vào tới trong lớp luôn vẫn chưa nói xong.

Minh Anh và Tạ Thiên cũng chỉ đứng cạnh nghe bọn họ nói thôi chứ cũng không xen vào nói mấy câu."

Thằng cẩu đó chờ đấy, dám nhìn Nguyệt Nhi của ông lần nữa thì coi Duy Anh này có chọt mù hai mắt hắn hay không."

Duy Anh đã lãi nhãi câu này suốt hai tiếng đồng hồ, sắp đến giờ tiết học buổi chiều luôn rồi mà cậu ta vẫn còn dư hơi để nói cho được."

Trời ơi, mày nói đi nói lại câu này đã là lần thứ ba mươi chín rồi đấy, và tao nhắc lại cho mày nhớ lần cuối, tao.không.phải.của.mày!"

Cô nàng Nguyệt Nhi ứ chịu nổi mồm cậu ta nữa, nghe đi nghe lại một câu gần bốn mươi lần lỗ tai cô sắp rớt luôn rồi.Còn bên dưới Tạ Thiên với Minh Anh, từ lúc vào lớp ngồi tới giờ anh cũng chẳng dám mở miệng nói câu nào, ngay cả cậu cũng vậy, nhưng mà suy nghĩ trong lòng của Minh Anh thì không như vậy.[Thằng tâm thần, phải chi lúc đó mình nhảy vào chọt mù hai con ngươi hắn để hắn khỏi nhìn Tạ Thiên của mình nữa, mặc kệ thể diện và giao diện Minh Anh ngoan hiền trong mắt cậu ấy có bị phá vỡ mình cũng mặc kệ.

Đúng là sai lầm của cuộc đời mà, bây giờ chọt còn kịp không nhỉ, Quốc Thanh nói tên đó học 12a2, vậy vẫn còn kịp, mình phải...]Dòng suy nghĩ của Minh Anh bị đứt ngay khi tiếng gọi tên Tạ Thiên của bạn trong lớp cất lên."

Tạ Thiên, có đàn anh kiếm cậu nè" Cậu bạn đó gọi vọng vào."

À ừ, tôi ra liền" Tạ Thiên đứng dậy đi ra bên ngoài lớp học, Minh Anh cũng đi theo sau, nhưng cậu đứng núp ở rèm cửa lớp nhìn lén xem là ai."

Ờm...anh là?"

Tạ Thiên hơi thắc mắc."

Sao mau quên tên anh thế, tụi mình vừa gặp nhau ở ngoài quán nước trước cổng trường đây thay" Hắn ta khoanh hai tay dựa người vào lan can hành lang bảo.

"Trương Lưu Vinh 12a2, nhớ rõ tên anh đấy nhá""Đệt, thằng cẩu gâu gâu, dám vác mặt qua đây tìm chỗ chết" Duy Anh không biết đã đứng sau lưng Minh Anh từ lúc nào, còn có Nguyệt Nhi.

Cậu ta định lao ra nhưng đã bị cô nàng Nguyệt Nhi túm cổ áo kéo lại."

Mày đứng im, để xem anh ta làm gì cậu ấy" Nguyệt Nhi nói thầm.Duy Anh nhìn thấy tên khốn đó là máu liều nhiều hơn máu não, nhưng cô nàng đã nói thì phải nghe, cãi lại lạn quạng bị gãy cổ như chơi."

Hóa ra người yêu Quốc Thanh lớp em, vậy anh tìm em có việc gì không ạ?"

Tạ Thiên hỏi."

Cũng không có gì, qua xin số điện thoại của em thôi ấy mà, cho anh xin nhá" Lưu Vinh cười đểu đưa điện thoại ra trước mặt Tạ Thiên.[Thằng điên chết tiệt, dám xin số người thương của ông đây, muốn vào viện nằm lắm à]Minh Anh cũng định lao ra từ chối giùm nhưng lại bị Duy Anh kéo lại, "bình tĩnh nào đại ca, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, xem cậu ấy trả lời như nào."

"Mày mà cũng nói được câu như vậy á, sao lúc nãy cũng định bay ra mà?"

Nguyệt Nhi nhếch mép cười tên nào đó vừa nãy định lao ra mà cũng nói được câu như vậy."

Kệ tao mày" Duy Anh đanh mặt."

Xin lỗi anh nha, em không có sim" Tạ Thiên thản nhiên nói."

Vậy cho anh Faceb..."

"Xin lỗi, em cũng chẳng có sử dụng Facebook, với lại điện thoại em vừa bị chó tha mất rồi" anh đáp thẳng mà chẳng ngại ngần gì, lúc nói còn tạo ra nụ cười khinh nhìn hắn ta.Ba người sau núp rèm: "!!!"

Lưu Vinh nghe Tạ Thiên nói vậy thì ngượng đỏ mặt, thế mà hắn vẫn còn mặt dày bảo.

"Đừng lạnh lùng thế chứ, cho anh số đi rồi mình tìm hiểu từ từ về nhau cũng được mà.

Nhà anh giàu lắm, em cho anh số điện thoại thì em muốn gì anh cũng mua cho em"Minh Anh: "..." [Thằng chó!!!!!]Gân xanh Minh Anh nổi lên, xương khớp kêu rộp rộp.

Duy Anh với Nguyệt Nhi nhìn dáng vẻ cậu hiện tại mà chẳng dám ngăn nữa, cả hai ôm nhau run cầm cập.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 34


Tạ Thiên không thể ngờ là tên điên này mặt lại dày như đường lộ nhựa đến vậy, anh cố gắng để không từ chối thẳng để hắn ta tránh mất mặt rồi vậy mà vẫn không biết điều.Lưu Vinh đưa tay ra định chạm vào mặt Tạ Thiên thì Minh Anh chẳng biết đã nhảy ra từ lúc nào chặn cánh tay hắn lại kịp lúc."

Ủa ủa, cậu ấy ra đó hồi nào vậy trời" Duy Anh bảo.

"Cậu ấy ra rồi hay tao với mày cũng ra góp vui chung đi!"

"Suỵt, chờ thời cơ rồi nhảy ra cũng được, bây giờ xem Minh Anh làm gì kìa" Nguyệt Nhi từ chối."

Mi-Minh Anh?

Sao cậu lại ra đây" Tạ Thiên lúng túng hỏi cậu, nhưng câu hỏi của anh đã bị cậu phớt lờ.Minh Anh nhíu mày nhìn hắn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, lực tay cậu siết ngày càng mạnh, đến nỗi hắn còn đang ngơ ngác phải vung vẩy kêu đau thảm thiết."

Áaaa, đau đau đau đau, thả tay tao ra coi thằng chó này" Lưu Vinh siết chặt tay kia thành nắm đấm dơ lên định đánh cậu, nhưng cơ thể Minh Anh linh hoạt đã nhanh tay chặn lại."

Úi úi, Minh Anh chặn lại được luôn kìa" Duy Anh phấn khích nói."

Mày điên à?

Tao có xin số mày đâu mà mày nhảy ra đây, hay cũng muốn anh đây để ý tới?!!"

Hắn rút tay về, chỉnh lại cổ áo, nhếch mép cười đểu nói với cậu."

Thằng tâm thần, ai cần xin số loại như mày?"

Minh Anh bật lại, mặc kệ cho mọi người đang nhìn hay Tạ Thiên đang còn đứng đây.

"Tao đếch cần loại súc vật mở mồm ra chỉ biết sủa như mày để ý, và banh cái lỗ tai ra mà nghe tao nói này..."

Minh Anh nắm lấy cổ áo Tạ Thiên kéo lên đứng cạnh cậu."...

Tạ Thiên là của tao, mày mà đụng một ngón tay vào cậu ấy thì đừng trách tao!!!"

Minh Anh không thể kiểm soát được ngôn từ của bản thân nữa rồi, những lời cậu thốt ra từ nãy đến giờ toàn là những lời cay độc, một đứa con ngoan trò giỏi như cậu chẳng thể nào lại đi nói những lời thô tục đó.Tạ Thiên: "!!!!!" [Cậu ấy có biết bản thân đang nói gì không vậy]Duy Anh: "Vãi!!!!!, tỏ tình trước đám đông luôn đấy à"Nguyệt Nhi: "Há há há, may mà mình kịp thời quay video lại"Học sinh xung quanh: "Trời ơi, thổ lộ tình cảm luôn rồi kìa"Tên điên Lưu Vinh chẳng tin những lời mà cậu nói, hắn ôm bụng cười như một tên tâm thần trốn trại.

"Ha ha ha ha ha ha ha, của mày á?

Nhận vơ à, tao thấy hai đứa mày đến nói chuyện với nhau còn chẳng nói nổi một câu mà tự nhận là của mày, giỏi thì chứng minh đi???"

Hắn khiêu khích, đùa cợt bảo.Minh Anh còn chưa kịp đáp lại đã bị một bàn tay nâng cằm cậu lên rồi trực tiếp môi kề môi với cậu.Minh Anh: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! [Sao....sao đột nhiên lại...nụ hôn đầu của mình!!]Mọi người: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!???????Một nụ hôn sâu không quá lâu, lúc cả hai tách ra Minh Anh có một chút ngượng ngùng và luyến tiếc."

Như vậy đủ để chứng minh chưa, đàn anh" Tạ Thiên liếm môi mình, đi lại trước mặt Lưu Vinh, khi đến gần mới thấy hắn ta thấp hơn Tạ Thiên một cái đầu, đương nhiên người nào cao hơn thì người đó có lợi thế hơn.Lần này người đứng ra nói chuyện với hắn không phải Minh Anh mà là Tạ Thiên, hắn nhìn Tạ Thiên cao lớn trước mắt mà trong não lại tưởng tượng ra những điều dơ bẩn của những tên bạo dâm hay làm, hắn liếc nhìn sang Minh Anh mà trong lòng không khỏi ganh ghét cậu."

Chỉ với một lần hôn thì làm sao, ai mà chẳng làm được" Lưu Vinh hất mặt bảo."

Tụi này không chỉ mỗi hôn đâu, còn có thể hơn thế nữa, muốn xem tại đây luôn không?"

Minh Anh gác một tay lên vai Tạ Thiên, khinh thường nhìn hắn."

Á đù, hai đứa này như hoá người khác vậy ta, chẳng như ngày thường nữa rồi" Duy Anh vẫn còn ở sau rèm cửa thò mỗi cái đầu ra hóng hớt."

Chắc đa nhân cách, vợ chồng có khác" Nguyệt Nhi không trốn như cậu ta, cô nàng đứng dựa vào cửa chính hóng chuyện.

"Ê chết mẹ, chính thất tới bây ơi" đột nhiên Nguyệt Nhi đi lùi vào trong, nói với học sinh xung quanh đó."

Anh thôi cái trò của một tên dâm đãng này được rồi đấy, Lưu Vinh" Giọng nói Quốc Thanh phát ra từ phía sau lưng hắn ta.Khi thấy Quốc Thanh bước vào giữa đám đông, những lời xì xào bàn tán liên tục phát ra, còn có những chiếc điện thoại được dơ lên để quay video lại.Lưu Vinh có hơi giật mình khi thấy Quốc Thanh lại có mặt ở đây.

"Ủa, ủa không phải em nói buổi chiều em nghỉ vì nhà có việc hả" Hắn chạy lại đấm bóp vai cho Quốc Thanh.Quốc Thanh hất tay hắn ta ra, phủi phủi thứ dơ trên bàn tay đầy bẩn thỉu của hắn xuống.

"Đừng có chạm vào, dơ bẩn chết đi được" cậu ta nhăn mặt khó chịu.Lưu Vinh bị nói như thế thì đâm ra ngượng, vì muốn giữ cho mình chút thể diện nên lớn tiếng nạt cậu ta.

"Dơ bẩn?

Bẩn bằng cái loại tập nham gái không ra gái trai không ra trai như mày không?!"

Bốp!Một cú đấm vang vọng cả dãy hành lang dài đằng đẵng."

Mẹ mày, mày là thằng chó nào mà dám đánh tao" Lưu Vinh bị đấm cho ngồi bẹp xuống đất."

Quang Dũng đánh thế là còn nhẹ lắm đấy, mà anh nói ai gái không ra gái trai không trai cơ?

Đừng quên tôi nằm trên và anh là người bị tôi đâm vào cái lổ phía sau đấy nhé" Quốc Thanh dùng chân mạnh vào chỗ hiểm của hắn.

"Úi, sắp đến giờ học rồi, đừng nằm ở đây làm dơ hành lang lớp tôi nữa, mau cút về nhà bú sữa mẹ cho đỡ biến thái đi thằng điên."

Quốc Thanh bước tới chỗ Minh Anh và Tạ Thiên, nhìn ngắm họ một lúc rồi cười tủm tỉm bảo.

"Hai cậu hợp nhau lắm đấy, phải thật hạnh phúc nha" cậu ta dứt câu thì giải tán đám đông đang tụ tập lại đây, trước khi bước vào lớp còn quay qua liếc Lưu Vinh nói với hắn vài câu.

"Từ nay đừng đến tìm tôi nữa...à không tốt hơn là đừng tìm đến các học sinh trong trường này nữa, tôi mà trông thấy anh quấy rối các học sinh nam nữ trong trường này nữa thì đừng trách tôi tung video anh bị tôi đè.

Với lại tôi cũng chẳng sợ bản thân mình bị lộ, tại vì tôi nằm trên và tôi là người thông cái lổ dưới cho anh."

Duy Anh đứng cạnh cửa, nghe cậu ta thốt ra câu nào cũng điều trợn tròn mắt.

"Vãi shit, tao tưởng cậu ta nằm dưới" "Nhìn cũng giống thật, tao còn sốc nói chi mày, nhưng cái tao sốc nhất vẫn là kia kìa" Nguyệt Nhi ngồi ở ghế, liếc nhìn qua Minh Anh với Tạ Thiên còn đang ngơ ngẩn.··· Hiện đang là tiết tự học, cũng là tiết cuối cùng của buổi chiều.

Từ khi vào lớp tới hiện tại, hai con người nào đó hôn nhau công khai trước mặt đám đông lúc trưa vẫn cứ im lìm, nhìn mặt nhau còn chẳng dám, vậy mà lúc trưa lại dám hôn trước mặt các học sinh hóng chuyện đấy.Người thì nằm úp mặt xuống bàn, người kia thì chăm chăm nhìn bên ngoài cửa sổ sắp bị bao phủ bởi màn đêm.

Tạ Thiên: [Giờ sao dám nhìn mặt cậu ấy đây, lúc trưa do mình hấp tấp quá rồi, nhưng mà cái câu "Tạ Thiên là của tao" nó cứ lảng vảng trong đầu mình từ trưa tới giờ, mà tại sao Minh Anh lại nói thế nhỉ?

Ài nhức đầu thật chứ]Minh Anh: [Chết tiệt, đột nhiên cậu ấy lại hôn mình, đã vậy hôn còn rất giỏi nữa.

Trong lưỡi của cậu ấy có chút vị ngọt, aaaa mày suy nghĩ cái gì vậy Minh Anh!!

Mày là cầm thú đấy à, nhưng mà cậu ấy hôn giỏi quá nên lúc tách ra mình có hơi luyến tiếc.

Mà khoan, tại sao Tạ Thiên lại giỏi được như vậy nhỉ, không lẽ cậu ấy từng quen ai rồi à???

Chắc không đâu, đừng nghĩ nhiều]Duy Anh vừa chuyển chỗ qua ngồi với Nguyệt Nhi, đang định quay xuống nói chuyện tán dóc với bọn họ mà gặp cảnh tượng mỗi người một hướng nên thôi, quay lên nói chuyện với Nguyệt Nhi thích hơn.

"Ê, hai đứa nó bị gì vậy mày" Duy Anh ngồi sát lại cô nàng, hỏi."

Ai biết đâu, từ lúc vào lớp tới giờ là hai cậu ấy mỗi người nơi vậy rồi" Nguyệt Nhi đáp."

Kì lạ ghê, chẳng hiểu bị gì nữa" "Nhìn hai tên đực rựa phía bên kia còn lạ lùng hơn nữa kìa" Nguyệt Nhi chỉ về phía Quốc Thanh với Quang Dũng.Duy Anh: "..."

Bên kia là tổ một, cách tổ của Duy Anh một tổ."

Hai tên đó cũng lạ ghê ha, tên nằm trên lại ở trên đùi của....

ủa ê khoan, tên nhóc Quang Dũng cũng là gay hả?

Hay trai thẳng, mà nếu là gay thì Quốc Thanh nằm trên hay Quang Dũng nằm trên?!

What the fuck???"

Duy Anh chẳng hiểu nổi.

"Chắc lật qua lật lại, hoặc Quang Dũng nằm dưới Quốc Thanh nằm trên, mà hai cậu ta có phải người yêu nhau đâu mà trên với dưới???"
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 35


Một ngày dài học sinh học hành vất cũng đã kết thúc, hôm nay dù có nhiều chuyện xảy ra nhưng những học sinh trong trường ra về đều cười nói vui vẻ, trong cuộc trò chuyện của họ là đang nhắc về hai học sinh giỏi của lớp 11A1.

Người bị nhắc tên nhiều nhất đương nhiên là Minh Anh và Tạ Thiên, trong trường có một group ở Facebook tập hợp tất cả học sinh trong trường và chuyên đăng những drama ở trường và đang được quản lý bởi kẻ giấu mặt và group hiện đang quá tải bài viết vì sự náo động hồi trưa nay.Chuyên buôn dưa leo: Tin sốt dẻo tin sốt dẻo!!!

Hai anh trai đẹp của lớp 11A1 vừa có một sự kiện gây chấn động toàn trường.

Vào trưa hôm nay, đàn anh Trương Lưu Vinh lớp 12A2 có xuống để xin số điện thoại của Tạ Thiên lớp A1, nhưng đã bị từ chối.

Thế mà anh ta lại chẳng biết điều mặt dày nằng nặc xin facebook, nhưng vẫn bị Tạ Thiên từ chối.

Lưu Vinh vẫn mặt dày!

Anh ta bắt đầu đụng chạm tay chân vào Tạ Thiên A1 và trước khi Lưu Vinh chạm vào mặt Tạ Thiên, Minh Anh lớp A1 đã từ đâu xuất hiện chặn cánh tay anh ta và cuộc ẩu đả xảy ra,...vv.

Chẳng biết Lưu Vinh đã nói gì, bất ngờ Tạ Thiên lại môi khóa môi với Minh Anh!!!!

Những học sinh có mặt lúc đó điều hú hét và không quên chụp hình quay video lại và tôi cũng có. [Ảnh]Ăn dưa hóng drama: [Ảnh]Ăn dưa hóng drama: Lúc đó tôi cũng ở đó, không chỉ một nụ hôn mà là một nụ hôn sâu!!!!

áaaaa tôi sắp phát điên vì họ rồi, tôi mong họ sẽ thật hạnh phúc, ôi một ngày học tuyệt vời~Hóng hớt trường lớp: Tôi cũng có quay video lại, ai muốn video thì nhắn tin riêng cho tôi, giá mười nghìn đồng, có thể chuyển khoản hoặc gặp trực tiếp để giao dịch.HB sad boy: @Hóng hớt trường lớp, tôi mua tôi mua, có hình ảnh full HD cận cảnh rõ nét luôn không?

Tôi sẽ chuyển khoản cho cậu 100 nghìn, đổi lại tôi cần ảnh sắc nét full HD và một video.Lướt trong group ba mươi bài là hết tất cả đều là bài đăng về Minh Anh với Tạ Thiên, đương nhiên đây là group bí mật, chẳng có một giáo viên nào biết cả.Tạ Thiên đi cạnh Minh Anh nhưng trong lòng cứ suy nghĩ về chuyện khốn nạn mình làm với cậu, anh cố gắng mở lời nhưng lại chẳng dám.

Minh Anh cũng thế, trong đầu cậu cứ hiện ra cảnh tượng lúc đó bản thân nói Tạ Thiên là cậu.Cả hai về đến nhà lên phòng tắm rửa thay đồ xong xuống ngồi ăn chung bàn cũng chẳng dám ngước lên nhìn thẳng vào đối phương, Gia Quân ngồi giữa bầu không khí này có chút khó hiểu, tưởng hai người cãi nhau nên lúc ăn xong có khuyên họ có cãi nhau thì làm lành đi, người nhà không mà gây gỗ gì không biết.Tạ Thiên chờ Minh Anh về phòng trước rồi mới dám bước về phòng mình.Minh Anh chưa có về phòng mình, cậu ghé qua phòng sách riêng lấy ra vài cuốn sách đọc để quên đi chuyện lúc trưa, nhưng mà..."

Mình đọc để quên đi chuyện đó, vậy mà càng đọc càng nhớ rõ hơn nữa, chết tiệt!

Không lẽ giờ gọi cậu ấy qua nói chuyện cho rõ ràng nhỉ, mà lỡ lúc trưa cậu ấy sợ mình không nói lại Lưu Vinh nên đứng ra giúp mình thôi thì sao?!

Ài nhứt đầu thật chứ, thôi quyết định rồi, chuyện đến đâu hay đến đó"Minh Anh mở điện thoại, bấm vào khung chat tên Tạ Thiên.

Cậu soạn vài dòng chữ, lúc định bấm gửi đi thì có hơi ngập ngừng, nhưng cậu đã kiên quyết rồi nên dứt khoát nhấn gửi đi.—— Qua thư phòng một lát, tôi có vài chuyện muốn nói rõ với cậu, cửa không khóa.Rất nhanh Tạ Thiên đã xem mà chẳng trả lời lại, chưa đến ba mươi giây bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, rồi tiếp đó là cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Lúc cánh cửa mở ra, tim cậu như sắp rớt ra, Minh Anh hít thở thật sâu để chấn an.

Tạ Thiên bước vào ngay sau đó, ánh mắt chẳng dám nhìn thẳng."

Khoá...khóa cửa lại luôn đi" Minh Anh dẹp bớt sách trên bàn qua một bên, nói.Tạ Thiên ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, lúc khoá chốt tay anh cứ run rẩy không ngừng.

Khóa xong, anh đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Anh.[Bình tĩnh nào Thiên ơi, chỉ cần nói xin lỗi vì chuyện lúc trưa đã làm điều không đúng đắn với cậu ấy thôi mà]Không gian ngượng ngùng trong phòng sách kéo dài vài phút, Minh Anh quyết định lên tiếng trước."

Tôi có chuyện muốn hỏi cậu" Minh Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh."

C-cậu hỏi đi" Giọng Tạ Thiên run run."

Tại sao lúc trưa cậu lại h-hôn tôi?"

Cậu cúi mặt, tai bắt đầu đỏ ửng.Nghe cậu hỏi thẳng vào chuyện chính như vậy, Tạ Thiên không biết nên đáp lại như nào cho đúng, chỉ biết ấp úng đáp.

" tôi xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lúc đó lại như vậy, nhưng tôi thật lòng xin lỗi cậu" anh chẳng dám nói toẹt ra là vì câu nói của cậu."

Thật ra tôi không để ý chuyện đó mấy đâu, ngược lại tôi còn rất th...

Không phải không phải" mém xíu nữa Minh Anh thốt ra là bản thân rất thích như vậy rồi."

Chỉ là...

Tôi có hơi bất ngờ, vả lại tôi mới là người nên phải xin lỗi cậu, vì những lời lúc trưa, xin lỗi cậu" Minh Anh mím môi, mân mân hai bàn tay đang đan xen vào nhau.Tạ Thiên nghe cậu nói xin lỗi thì hơi bất ngờ, anh vội lắc đầu nói.

"Tôi mới là người làm sai, nên cậu đừng nói xin lỗi, tôi kh..." anh nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.[Nếu nói là mình không để ý thì chẳng đúng, nhưng nói thẳng ra luôn thì liệu cậu ấy có từ chối mình không, mình sợ... nhưng cũng đã đến lúc]Minh Anh thấy anh im lặng thì hơi bất an, ngước lên xem thì thấy đôi mắt Tạ Thiên nặng trĩu nhìn cậu, trái tim Minh Anh trong phút chốc như thắt lại.

"Cậu sao vậy, bị đau ở đâu hả, để tôi xem nào" Minh Anh đứng dậy khỏi ghế, lo lắng bước tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, bất ngờ anh nắm lấy bàn tay cậu, nói."

Tôi thương cậu, thật sự thương cậu""C-cậu...Cậu có biết bản thân vừa nói ra lời gì không vậy, t-tôi...tôi" Minh Anh đỏ mặt, tay chân cuống cuồng hoảng loạn.

"Tôi biết bản thân mình nói gì, những lời mà tôi đều là thật, tôi thương cậu mười năm rồi Minh Anh à.

Cậu có thể suy nghĩ, nhưng đừng từ chối tôi liền ngay bây giờ, được không?

Tôi sợ lắm" Tạ Thiên nắm chặt tay cậu, anh sợ nếu buông ra cậu sẽ từ chối, cậu sẽ bỏ đi và bỏ lại anh một mình.

Minh Anh nhìn cánh tay đang run rẩy của Tạ Thiên cố giữ chặt tay mình, Tạ Thiên nói cậu đừng từ chối anh liền ngay bây giờ, nói cậu có thể suy nghĩ.

Nhưng mà trong lòng Minh Anh đã quyết định được câu trả lời ngay khi anh thổ lộ tình cảm giấu nhẹm suốt mười năm trời của mình với cậu.

Minh Anh mỉm cười, dùng tay kia lau giọt nước mắt khẽ lăn xuống trên má anh.

"Ừ tôi không từ chối đâu, vì tôi cũng thương cậu ròng rã suốt mười hai năm rồi" Tạ Thiên ngẩng lên nhìn Minh Anh đang nở nụ cười trên môi, chẳng hiểu sao những giọt nước mắt lại tuôn ra.

Minh Anh lần đầu thấy người khác khóc nên có hơi hốt hoảng, tay chân luống cuống không biết phải dỗ như nào thì đột nhiên Tạ Thiên lao vào ôm chầm lấy cậu.Minh Anh từ nãy đến giờ vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh để dỗ dành.Sau hơn mười lăm phút thì Tạ Thiên cũng đã nín khóc, hai mắt anh sưng vù lên, Minh Anh nhìn không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha, mắt cậu xưng lên hết luôn rồi này" Minh Anh ôm Tạ Thiên trong lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh."

Sao cậu thích tôi mà không nói thế?"

Minh Anh hỏi.

Tạ Thiên sụt sịt trả lời.

"Tôi sợ cậu không thích tôi, tôi sợ cậu từ chối, tôi sợ cậu ghê tởm tôi, tôi sợ..." anh đang định kể hết những thứ mình sợ nhưng bất ngờ bị Minh Anh khóa môi giữa chừng.

Minh Anh định khóa lại để cho Tạ Thiên không kể nữa, mà ai ngờ cậu lại bị Tạ Thiên cuốn vào.

Đến khi hết hơi, Minh Anh mới vùng vẫy thoát ra.

"Ha tên khốn cậu, định giết chết tôi bằng cách lấy hết hơi đấy à" Cậu thở hổn hển mắng.

"Tôi xin lỗi, do cậu bắt đầu trước mà" Tạ Thiên phụng phịu bảo.

"Mốt tôi không dám nữa, đừng giận mà" "Hừm, mà có thật là cậu thích tôi mười năm rồi không đấy?"

Minh Anh thắc mắc.

"Thật, nhưng mà tôi thương cậu chứ không có phải thích" Tạ Thiên đáp.

"Ủa, thương với thích cũng một ý mà?"

"Thì đúng là một ý nhưng mà khác nghĩa, thích là cảm giác ban đầu, một sự rung động ban đầu với một ai đó hoặc điều gì đó, mang lại niềm vui và sự ấm áp, còn thương là một cảm xúc sâu sắc, có trách nhiệm, sự bao dung và mong muốn bảo vệ, chăm sóc người khác một cách vô điều kiện."

"Vậy cậu có chắc là thương là bảo vệ tôi suốt đời không" Minh Anh hỏi.

"Không phải chắc mà là chắc chắn, chắc chắn tôi sẽ thương sẽ bảo vệ em mãi mãi đến khi đầu bạc răng long."
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 36


Mới sáng sớm mặt trời còn chưa thức giấc nữa đã bị Gia Quân đang tìm gì đó nhưng không thấy, bèn đi gõ cửa hỏi.

Anh ta đứng ở ngoài cửa phòng Tạ Thiên gọi mãi mà chẳng thấy hồi đáp, nên qua phòng Minh Anh gọi thử.Cốc cốc cốc"Minh Anh dậy chưa em, hé lo dậy chưa dậy chưa" Gia Quân gọi trong vô vọng vẫn chẳng thấy lời đáp lại.[Hai đứa này ngủ say lắm hay gì mà gõ cửa phòng đứa nào cũng chẳng thấy phản hồi gì hết]Hai con người đang ôm nhau trên chiếc giường ấm cúng bên trong thì vẫn say giấc, mặc kệ anh ta có gọi như nào.

Tối qua họ ngồi nói chuyện tâm sự về khoảng thời gian đối phương thích mình, chẳng hiểu tâm sự kiểu gì mà đến tận hai giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Tạ Thiên định về phòng mình nhưng lại bị Minh Anh kéo về phòng cậu, ban đầu anh định từ chối, vì chuyện ngủ chung một giường có lẽ tiến triển hơi nhanh.

Mà không biết Minh Anh học ở đâu cái trò làm nũng, ngồi trước mặt làm nũng với anh.

Tạ Thiên nhìn cậu làm nũng thì không nỡ từ chối nữa mà đồng ý ngủ cùng, có lẽ vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên vừa lên giường là chui vào lòng Tạ Thiên cậu đã lim dim ngủ thiếp đi.Tạ Thiên từ từ mở hé mắt, bên ngoài trời vẫn còn tối, anh thức giấc theo thói quen hằng ngày."

Sao tay phải mình tê quá vậy" Tạ Thiên đang định nhắc tay phải lên thì nghe tiếng giật mình của một chú mèo nhỏ đang cuộn người nằm gọn trong lòng anh.

"Đúng rồi, hôm qua Minh Anh kéo mình vào ngủ chung với cậu ấy mà"Anh dịu dàng xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu, vừa xoa vừa khẽ nở một nụ cười mỉm trên môi.[Vậy từ nay Minh Anh là của mình rồi, không cần phải lo sợ cậu ấy thích người khác nữa.

Mà mình không ngờ là cậu ấy lại thích mình tận mười hai năm, thế mà mình chẳng nhận ra sớm hơn, để cả hai phải chờ đợi suốt mười năm ròng rã.

Nhưng giờ không cần phải chờ đối phương nhận ra tình cảm nữa rồi, mà vẫn còn một chuyện khiến mình lo sợ ...

Không phải một mình mình mà cả cậu ấy]Tạ Thiên dứt ra khỏi suy nghĩ, anh nhẹ nhàng để Minh Anh nằm xuống gối rồi từ từ lấy cánh tay mất cảm giác của mình ra.

Anh kéo mền đắp cho cậu, sau đó nhấc người dậy từ từ để không làm động đến cậu, Tạ Thiên nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Anh về phòng mình thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi mới xuống lầu.Bên dưới tầng, Gia Quân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ."

Dậy rồi đó hả, hôm qua thức khuya lắm hay sao sáng say ghê thế, anh gõ cửa gọi quá trời mà không thấy hồi đáp gì hết trơn hết trọi" Gia Quân bảo.Tạ Thiên nghe xong chỉ biết cười cười chứ không nói gì, nếu mà nói là vì ngủ bên phòng Minh Anh nên không nghe thấy chắc anh ta phát bệnh vì sốc mất, nhưng cũng chẳng thể giấu kín mãi được, đến một lúc nào đó Gia Quân cũng sẽ biết.Tạ Thiên định vào bếp phụ giúp một chút nhưng lại bị Gia Quân đuổi ra bên ngoài, mà cũng không hẳn là đuổi, anh ta nhờ Tạ Thiên qua tiệm tạp hóa mua dùm vài thứ."

Em qua tạp hóa mua dùm anh nhiêu đây nha, anh có ghi hết những thứ cần mua vào rồi đó" Gia Quân đưa tờ giấy có đầy những dòng chữ.Anh nhận tờ giấy với tiền anh ta đưa, Tạ Thiên vừa đi ra cửa vừa đọc mấy thứ anh cần mua.

Mà đọc xong Tạ Thiên tưởng mình hoa mắt, phải dụi dụi mắt mấy lần ấy thế mà kết quả vẫn vậy.

Tờ giấy Gia Quân đưa ghi khoản vài chục món cần mua, nào nước tương, nước mắm, muối ăn, đường phèn, hành lá, tỏi,...bla bla.

Chủ yếu là những món liên quan đến nấu ăn, đống này mấy bà cô ngoài chợ cũng không bán nhiều đến như thế.Tạp hóa cũng gần, cụ thể là bên kia đường xéo với nhà họ và sát bên nhà Hoàng Bảo.

Và thật đúng lúc làm sao, Hoàng Bảo cũng đang ở đấy mua đồ.

Lúc thấy Tạ Thiên, hắn chạy tới khoát tay qua vai anh cười khúc khích hỏi."

Cậu dậy sớm ghê ha, đi mua gì thế, cho tôi xem với" Hoàng Bảo thấy tờ giấy Tạ Thiên cầm, liền nổi tính tò mò cầm lấy xem.

Mà hắn vừa xem lướt mắt qua đã vội trả lại cho anh, vẻ mặt khó tin hỏi lại.

"Thật hay giỡn vậy cha, mua hết đống đồ đó sao không ra chợ mua cho lẹ""Tôi chịu, anh ấy kêu tôi mua ở đâu thì tôi làm theo thôi" Tạ Thiên đáp."

Ồ, vậy cậu ở lại mua đi nhé, tôi về trước.

À này, lát nào đi học nhớ chờ tôi với nha" Dứt lời Hoàng Bảo nhảy chân sáo về nhà, bỏ lại Tạ Thiên với một đống đồ.Vậy là quần quật từ lúc bầu trời vẫn còn là màn đêm đến lúc mặt trời ló dạng hé ánh nắng luôn Tạ Thiên mới mua xong hết những thứ Gia Quân nhờ mua.

Về đến nhà thấy Minh Anh cũng đã thức từ thuở nào, cậu đang ngồi ở phòng khách thấy anh khó khăn cùng mấy túi đồ thấy vội chạy ra xách phụ."

Cảm ơn cậu" Tạ Thiên tủm tỉm cười nói với cậu.Minh Anh không đáp lại, cậu chỉ nở một nụ cười trên khóe miệng.

Gia Quân đang dọn đồ ăn sáng ra bàn, anh ta thấy họ cười nói với nhau thì nghĩ hai người đã làm lành chứ chẳng nghĩ gì nhiều.Anh ta ngồi vào bàn, gọi.

"Hai đứa đem đồ để ở bàn bếp đi lát anh dẹp cho, giờ lại ngồi xuống ăn sáng rồi đi học nè"···Cả năm người vừa vào tới cổng trường đã nghe nhiều lời xì xào bàn tán về hai trai đẹp nào đó đang nổi như cồn.

Đáng lẽ lúc đi học chỉ có Minh Anh và Tạ Thiên thôi nhưng chẳng biết tên Hoàng Bảo từ đầu nhảy vào, rồi ngay lúc vào tới cổng trường thì gặp Duy Anh với Nguyệt Nhi, thế là cả đám cùng đi vào trường và nghe được những lời xì xào bàn tán."

Ê này, hai trai đẹp nào mà nãy giờ đi dọc đường ai cũng bàn tán hết vậy, bộ hôm qua tôi nghỉ có sự kiện gì xảy ra hả?"

Hoàng Bảo giả nai hỏi."

Hôm qua có sự kiện lớn nhất trường mình luôn á, muốn biết không?"

Duy Anh hỏi hắn với vẻ mờ ám.Đương nhiên với cái tính tò mò khó bỏ của hắn thì đồng ý liền luôn.

"Muốn muốn muốn""Hai trăm, đưa hai trăm đây rồi kể cho nghe" Cậu ta xòe tay ra ý chỉ tiền trao cháo múc."

Giỡn mặt chắc, mà thôi khỏi cần nữa, tôi biết hai trai đó là ai mà" Hoàng Bảo cười khinh khích.[Bộ tụi tui là chỗ mấy người giao dịch chắc]Minh Anh mắng thầm hai tên kia trong lòng, nhưng mà cậu chẳng ngờ chỉ có một đêm mà cả trường lại rầm rộ đến vậy.

Các tin tức về cậu và Tạ Thiên đang rất nổi trong group bí mật của học sinh trong trường, có những người trở thành fan của họ còn có những người ganh tị với học lực của họ nên chỉ buông lời chê bài và nói những lời thậm tệ về hai người.Minh Anh với Tạ Thiên cũng ở trong group, cả hai đều đọc được những lời tốt xấu họ nói trên đó.

Mà dù ai có nói gì hay ghê tởm, Tạ Thiên với cậu cũng mặc kệ, chỉ cần hai người họ sống vui vẻ và hạnh phúc trong căn nhà ấm cúng là đủ rồi.Cái lớp đang ồn ào bàn tán chuyện nói dóc, đột nhiên nhìn thấy Minh Anh với Tạ Thiên bước vào thì im bặt ngay."

Ủa sao tự nhiên im ắng quá vậy" Duy Anh bỏ cặp xuống chỗ ngồi của mình, thấy không gian im lặng quá nên có chút khó hiểu."

Thì do hai người đẹp trai kia đó" Nguyệt Nhi ngồi xuống chỗ, nói.Tạ Thiên: "?"

Minh Anh: "..."

Không gian tĩnh lặng trong lớp chẳng được bao lâu lại nổi lên như chợ chiều, học sinh bên lớp khác cũng kéo qua ngóng."

Là hai trai đẹp được nhắc đến từ hôm qua nay đó hả?"

"Ừ đúng hai cậu ấy rồi, trong group bí mật giờ bị quá tải bài viết luôn vì hai người họ đấy""Hai ảnh đẹp trai quá đi, nhưng tiếc là hai ảnh yêu nhau mất rồi" Cô nàng khối dưới sụt sịt mũi tiếc nuối."

Chịu thời nay, trai đẹp toàn đến với nhau, chỉ còn bọn mình là ế trơ ế trẽn chẳng ai hốt""Tranh thủ lúc này chụp hình đi, có khi bán được tiền cho mấy người đang đu hai người họ á" Cô bạn lớp cạnh lấy điện thoại ra, dơ lên định chụp lại ảnh hai người họ ngồi chung.

Nhưng chưa kịp chụp được hình đã bị một bàn tay to lớn che mất cam sau của điện thoại."

Không được chụp hình ở đây đâu đằng ấy ơi, đằng ấy đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy, có thể bị xử phạt khi chụp ảnh người ta mà chưa được cho phép đó nha" Hoàng Bảo cười thân thiện, nói với cô bạn kia."

Cậu ấy đẹp trai quá, hình như là học sinh mới của lớp này""Cậu ấy cao ghê luôn, chắc cao hơn tui cái đầu luôn á""Ê, lại xin facebook đi, để bỏ lỡ là tiếc lắm á nha"Những lời xì xầm bàn tán về Hoàng Bảo của những cô bạn đứng cạnh đó, vậy mà hắn chỉ cười đáp lại một câu ngắn gọn."

Xin lỗi các đằng ấy nha, tôi là hoa đã có chủ rồi"
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 37


"Xin lỗi các đằng ấy nha, tôi là hoa đã có chủ rồi"Cả đám học sinh nữ tiếc hùi hụi khi biết Hoàng Bảo đã có chủ, vài cô bạn không tin bèn hỏi người đó là ai."

Umm, bí mật chưa thể bật mí, người đó giờ còn ngại lắm" Hắn khoanh tay cười mỉm nói."

Chắc người đó đẹp lắm ha, có khi nào học cùng khối mình không nhỉ""Không biết, nhưng cũng có khả năng""Hay cậu hỏi anh ấy đi""Thôi, người ta đã có chủ rồi hỏi gì nữa"Hắn thấy đám đông trước lớp này nhiều sự thật, liền cất tiếng đuổi khéo.

"Cũng gần đến giờ rồi, chúng tôi còn bài phải học, các đằng ấy cũng mau về lớp mình đi"Hoàng Bảo giải tán xong thì đi vào lớp, mà chẳng hiểu sao cả đám trong lớp lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin.

Duy Anh đi tới khoát vai hắn kéo về chỗ mình, mờ ám hỏi."

Người đó là ai thế, đẹp gái không?"

Hoàng Bảo: ?"

Cậu đừng có như kiểu không hiểu gì, lúc nãy chúng tôi ở trong đây nghe hết từng câu mà cậu nói đó nha" Duy Anh gồng tay siết chặt lấy hắn."

À, lúc nãy tôi nói xạo á, chứ làm gì có ai" Hoàng Bảo gạt tay cậu ta ra, nói tiếp.

"Người yêu thì không chứ người tôi thích thì có rồi"Mộ người trong lớp: !!!!!????"

Có ai hỏi đâu mà cậu ta khai ra làm gì" Minh Anh nhìn hắn mà lắc đầu chịu thua, đúng là chẳng đánh mà khai."

Bài này tôi làm như vậy đúng chưa" Tạ Thiên đẩy cuốn vở toán qua cho cậu xem."

Ừ, cậu làm đúng công thức rồi" Minh Anh đáp."

Vãi thật, Hoàng Bảo lớp ta biết yêu rồi" Duy Anh ôm đầu ồ lên."

Con người hay động vật nào mà chả biết yêu, đến con cá còn biết mà" Hắn ngồi lên bàn cậu ta, đung đưa hai chân."

Vậy người may mắn đó là ai đây?"

Nguyệt Nhi ngồi trên ghế vắt chéo chân, cười cợt hỏi."

Bí mật, nhưng người này các cậu cũng biết" Hoàng Bảo nói."

Ồ, vậy là ai đây ta để tôi đoán nha" các học sinh khác trong lớp cũng bắt đầu tò mò."

Có phải cũng học trong lớp này không" cậu bạn ngồi sau hỏi."

Umm, có thể coi là vậy" Hắn đáp."

Trong lớp mình thì bạn nữ nhiều, cũng khá khó đấy'Hoài Thư vừa vào lớp đã nghe tiếng ồn ào bàn tán trong lớp, cô nàng ngồi vào chỗ mình quay xuống hỏi chuyện với Nguyệt Nhi."

Chuyện gì mà ồn ào quá vậy" Hoài Thư hỏi."

À, Hoàng Bảo nói cậu ta có người thích rồi nên đám con trai đang đoán là ai trong lớp mình á mà" Cô nàng giải thích."

Vậy hả, thế biết là ai chưa" Cô nàng thắc mắc."

Vẫn chưa, còn đang mò mẫm đoán kìa"Hoài Thư chỉ ồ một tiếng rồi ngồi xem cả đám người đoán bậy đoán bạ."

Trong lớp này thì có Hoài Thư, Nguyệt Nhi, Quỳnh Thi, Yến Trang, Vân Anh, cùng vài bạn nữ khác là đẹp gái vãi luôn ấy""Ê ê ê, Nguyệt Nhi là của ông đây, với lại dù Nhi có đẹp gái thật nhưng cái nết như đàn ông ấy, Nguyệt Nhi không phải người cậu ta thích đâu" Duy Anh đứng cạnh bàn Nguyệt Nhi, cười cười xua tay bảo."

Ai là của mày, nhìn lại bản thân mình đi nhóc" Nguyệt Nhi khinh khỉnh nhìn cậu ta.Duy Anh chẳng nghe lọt câu nào, chỉ biết lập đi lập lại một câu.

"Nhi là của tôi là của tôi của tôi""Rồi rồi, không ai đụng tới Nguyệt Nhi của cậu đâu mà gân cổ lên ghê hồn thế" Cậu bạn kia bật cười."

Vậy thì Hoài Thư thì sao?

Cậu ấy cũng xinh vãi""Xin lỗi, nhưng tôi les" Cô nàng Hoài Thư thẳng thắn đáp.Nguyệt Nhi: "..."

Duy Anh: "..."

Hoàng Bảo: "..."

Mọi người gần đó: "..."

"Ồ wao, nguyên cái lớp mình có đủ các cặp đôi cùng giới và khác giới như trong tiểu thuyết này kia hay viết luôn ha""E hèm, bỏ qua Nguyệt Nhi với Hoài Thư đi, còn Quỳnh Th..."

Cậu chàng kia chưa nói dứt đã bị Hoài Thư chen họng, nhưng câu nói của cô khiến cả lớp như bị điểm huyệt."

Quỳnh Thi là người yêu tôi, còn mấy gái kia có lẽ cũng có vài đứa như chúng tôi" Hoài Thư bình tĩnh nói rõ cho đám người nghe."..."

"Kh-không sao, chỉ có vài người là như cậu ấy thôi.

Vẫn còn vài bạn nữ khác mà, chắc vẫn có chứ" Cậu bạn tự chấn an.Hoàng Bảo ngồi nghe mấy người họ bàn tán nhàm chán quá nên mặc kệ bọn họ, đi về chỗ mình rồi xoay người quay xuống nói chuyện với Minh Anh và Tạ Thiên."

Nhìn gì?"

Minh Anh liếc hắn, nhìn cái bản mặt cười mờ ám của hắn là cậu biết có điềm chẳng lành sắp xảy ra rồi."

Sao bạn Minh Anh cọc cằn thế, nói chuyện nhỏ nhẹ không được sao" Hoàng Bảo chống tay lên mặt, đùa cợt."

Tại tôi đếch thích cậu, nên chẳng có lý do nào để tôi phải nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu cả" Minh Anh không thích vòng vo, nên cậu nói thẳng mặt."

Tạ Thiên, cậu ấy không thích tôi kìa.

Phải làm sao đây, tôi đang giữ video và ảnh rõ nét của chuyện các cậu làm ngày hôm qua nè, " Hoàng Bảo ấm ức lấy điện thoại đang hiện một video ra trước mặt hai người họ.

Trong video là cảnh Tạ Thiên bất ngờ hôn Minh Anh, không những thế video còn được phóng to ra.Minh Anh: "???"

Tạ Thiên: !!!"

Rồi sao, cả trường giờ ai cũng biết rồi còn gì?"

Minh Anh chẳng hiểu hắn đưa cho hai người xem để làm gì, trong khi cả trường đang đồn rần rần về họ."

Cả trường biết nhưng Gia Quân đâu có biết, tôi còn đang định gửi cho thầy ấy xem đây" Hắn cười tít mắt, một nụ cười của kẻ thiếu đòn."

Cậu muốn gì?"

Tạ Thiên nhíu mày hỏi hắn."

Chỉ có Tạ Thiên hiểu tôi thôi, thứ tôi muốn cũng không có gì quá đáng đâu, tôi muốn..."···Hiện là tiết học cuối của buổi chiều, họ đang học tiết ngữ Văn do Gia Quân dạy.

Ở trường anh ta cứ như biến thành con người khác, nghiêm túc, nghiêm khắc với học sinh, nhiều lúc lại gõ đầu học sinh bằng phấn và cơ mặt lúc nào cũng khó ở.

Bởi vì vậy mà cái lớp nhôi nhôi như lũ giặc này tới tiết Gia Quân là im như hến, nghe lời răm rắp, không chỉ lớp A1 mà ngay cả các lớp khác cũng phải sợ anh ta.Nhưng cũng có nhiều thành phần trong lớp thì không như vậy."

Trần Tuấn Huy, em lên đây cho tôi, đem cái điện thoại dưới ngăn bàn lên luôn" Gia Quân ném phấn xuống chỗ cậu ta, nhíu mày gọi lớn.Cậu ta nhăn nhó bước lên bục giảng, đặt điện thoại xuống bàn giáo viên."

Tại sao lại chơi điện thoại trong giờ học, hả?!"

Gia Quân nạt cậu ta, cả lớp cũng bị chất giọng gắt gỏng của anh ta làm cho giật điếng người.

Cả ba người, Minh Anh, Tạ Thiên và Hoàng Bảo cũng phải giật thót, ngày thường anh ta hiền như cọng cỏ ngoài đồng, đụng nhẹ một xíu thôi là coi như tuyến lệ rơi."

Thì có sao đâu, em nghe thầy giảng chán quá nên lấy ra chơi xíu thôi mà" Tuấn Huy liếc mắt đi chỗ khác, bình thản trả lời."

Vậy chắc em học giỏi dữ lắm luôn nhỉ, giỏi quá thì cầm sách vở về nhà luôn đi, khỏi đi học cho chật lớp" Gia Quân chỉ tay ra phía cửa chính cửa lớp."

Là thầy nói á nha, vậy chào thầy em về nhà chơi game đây" Cậu ta định lấy lại điện thoại rồi xuống chỗ xách cặp ra về nhưng bị Gia Quân cầm điện thoại trước."

Bỏ điện thoại ở lại, về thì nhớ viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ sáng mai nộp cho tôi, xong gọi phụ huynh lên gặp tôi luôn nhé" Anh ta chậm rãi bảo."

Thầy đừng có quá đáng nha, thầy đang chiếm đoạt tài sản riêng tư của học sinh đấy" Tuấn Huy gằng giọng lớn tiếng với Gia Quân."

Chiếm đoạt?

Em không đọc bảng nội quy ở bên dưới tầng à, nếu chưa đọc thì ra về sẵn ghé lại đọc cho thuộc đi nhé" Anh ta bỏ điện thoại của cậu ta vào ba lô đi dạy rồi khóa lại, mặc kệ cậu ta đang hậm hực đứng đấy thì Gia Quân vẫn tiếp tục giảng bài còn đang dỡ."

Làm sao nữa, không mau xách cặp sách về nhà đi.

Lúc nãy em nói hay lắm mà, đã là đàn ông thì nói được phải làm được chứ" Gia Quân đứng vỗ thướt gỗ vào tay mình.Tuấn Huy tức tối bỏ về chỗ ngồi của mình, cậu ta là thành phần bất hảo mà người ta hay đồn đại ở ngoài xã hội.

Ba mẹ Tuấn Huy xem cậu ta như con vàng con bạc, cưng như trứng hứng như hoa.

Sợ nó có thể sẽ bể bất cứ lúc nào, cậu ta muốn gì cũng được, ở nhà cậu ta được xem là con trai quý tử.

Nên khi đến trường Tuấn Huy chẳng sợ ai, ngông nghênh trước cả thiên hạ, sau lưng có gia thế của ba mẹ chống lưng."

Các em ngông ngoài xã hội được chứ vào trường này thì phép phải ra dáng phép, tắc phải ra dáng tắc.

Còn nếu mà khó quá thì trường này chẳng chứa nổi mấy đứa như tụi em đâu, có thể dọn xách vở về nhà chứ đừng ở đây để chiếm diện tích lớp" Gia Quân nói đến đâu lại khó chịu nhìn Tuấn Huy đến đó.Tùng tùng tùng tùngTiếng trống vừa vang cả tất học sinh đã chạy ồ ạt ra về, nhưng lớp 11A1 vẫn ngồi ngay ngắn chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút, Gia Quân chưa nói hết mà chạy đi thì biết cái cảnh viết luận văn năm nghìn chữ liền."

Tôi chỉ nói nhiêu đó, ai hiểu được thì hiểu.

Còn mười bài trong sách các em có thể làm bài tập nhóm cùng bạn hay một mình thì tùy các em, thời hạn cuối để nộp bài là thứ bảy tuần sau, giờ thì giải tán"
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 38


Cả nhóm Minh Anh uể oải ra về sau tiết học tra tấn học sinh của Gia Quân, cả tám người trừ Minh Anh và Tạ Thiên với tên kia thì Nguyệt Nhi, Duy Anh, Hoài Thư, Quốc Thanh, Quang Dũng là cả cơ thể đều rã rời."

Bộ bữa nay đại ca Quân tới tháng hay sao mà khó tính thế không biết, tên Tuấn Huy mới chơi game có một xíu đã bắt viết kiểm điểm với mời phụ huynh rồi" Duy Anh than thở."

Ổng chưa cho viết luận văn vài nghìn chữ là may rồi mà ở đó" Quốc Thanh bảo.

"Với lại thằng Tuấn Huy đáng bị vậy, tao cũng méo ưa nó lâu lắm rồi""Bộ tên đó làm gì cậu hả" Hoài Thư nghiêng đầu hỏi cậu ta.Cậu ta im lặng một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của cô.

"Ừ, nó là người yêu cũ tôi""???"

Duy Anh: "Thật hay giỡn vậy ông cố nội, sao thấy nó có giống như thích đàn ông đâu"Hoàng Bảo: "Giấu kín ghê nhỉ"Quang Dũng: "..."

Hoài Thư: "Thật hay giỡn để tôi còn đi đồn""Thật, nhưng là tôi giả gái tán thằng đó, tôi lấy ảnh gái trên mạng để hình nền nên nó chẳng biết tôi là trai" Nói đến đây cậu ta lại bật cười khi nhớ về những đoạn tin nhắn mà Tuấn Huy nhắn với cậu ta."

Đủ bất ngờ rồi đó" Duy Anh phô bày ra biểu cảm khó thể tin nhìn Quốc Thanh.Quốc Thanh khoát tay qua vai Quang Dũng, cười tủm tỉm bảo.

"Quen thằng đó nhàm lắm, chỉ có Quang Dũng của tôi là tuyệt nhất""..."

"Ê mà cuối tuần làm bài tập nhóm không, tám người chúng ta chọn ra chỗ nào yên tĩnh đó rồi cùng làm" Nguyệt Nhi đưa ra ý kiến."

À, mém xíu tôi quên mất mười bài Gia Quân cho về nhà làm" Quang Dũng cất tiếng."

Ở quán thì không thể rồi, hay chọn nhà của ai trong chúng ta đi.

Nhà ai mà ba mẹ đi làm suốt không có nhà á, vậy mới không thấy khó xử, tất nhiên nhà tôi là không thể" Hoài Thư bảo."

Nhà tôi với Quang Dũng thì không được rồi" Quốc Thanh nói."

Nhà tôi cũng không được, ba mẹ tôi khó tính lắm""Thôi thôi, nhà tôi thì khỏi đi"Cả bọn vừa đi vừa bàn bạc, chỉ có Minh Anh với Tạ Thiên là chẳng nói năng gì từ lúc ra về tới giờ.

Cả đám năm con người nói qua nói lại một hồi cũng chẳng chọn ra được nhà ai, chỉ còn Hoàng Bảo, Minh Anh với Tạ Thiên là cứ im ỉm."

Xin lỗi nha, nhà tôi có nuôi chó dữ nên không thể được rồi, nếu các cậu vào mà bị nó cắn thì tôi không có tiền để đền bù cho đâu.

Hay nhà Minh Anh kìa, có lẽ nhà cậu ấy được á" Hắn nói dối chẳng vấp câu nào, chó dữ mà hắn nói là bé Poodle với Cỏ lai Alaska đó hả?Nghe hắn nói vậy, mấy người bọn họ liền quay sang nhìn hai con người chẳng nói gì từ nãy đến giờ."...Ừ, muốn sao cũng được" Minh Anh đắng đo một hồi thì cũng gật đầu đồng ý.Nghe cậu đồng ý, cả đám liền chuyển qua bàn ngày giờ có mặt tại nhà cậu.

Tạ Thiên cũng có chút bất ngờ vì đây là lần đầu cậu đồng ý cho người khác đến nhà, ngoại trừ tên Hoàng Bảo vô ý thức kia tự ý vào nhà cậu.

Nhưng mà có vài chuyện mấy người kia vẫn chưa biết, là Tạ Thiên với ông thầy khó tính mà cả bọn vừa nói xấu khi nãy ở chung nhà với cậu."

Minh Anh, tụi tôi định chốt bảy giờ sáng chủ nhật sẽ có mặt ở nhà cậu á, cậu thấy vậy được không, hay hơi sớm quá" Nguyệt Nhi hỏi."

Giờ đó cũng được, không quá sớm" Minh Anh trả lời."

Ok, vậy bảy sáng hôm đấy tụi tôi sẽ tới.

À nhưng mà, tôi không biết nhà cậu ở đâu" Nguyệt Nhi lúng túng.

"Hay để tôi về tạo nhóm tám đứa mình ở zalo rồi có gì cậu gửi định vị qua cho chúng tôi, được không""Ừ, tùy các cậu" Cậu đáp hời hợt."

Vậy chốt nha, để tôi về tạo.

Nhà tụi tôi ở hướng ngược lại, ba người các cậu ở hướng nào?"

"Hướng kia, ngược lại với các cậu" Tạ Thiên chỉ tay về phía hướng ngược lại với năm người kia."

Ồ, vậy tạm biệt nha" Nhóm người tách nhau từ đây, năm người kia đi về chung một đường, ba người bên đây cũng vậy.Hôm nay trời tối nhanh hơn mỗi ngày, chỉ mới sáu giờ mà bầu trời xanh thẳm đã bị bao phủ bởi màn đêm đầy những ngôi sao sáng lấp lánh cùng với mặt trăng hình lưỡi liềm đang chiếu rọi trên cùng một bầu trời đen kịt."

Ngày mai hai cậu đi đón bé con hả" Hoàng Bảo vắt tay sau gáy hỏi."

Ừm, sức khỏe nó cũng tương đối ổn, có thể uống sữa được rồi" Tạ Thiên đáp."

Khi nào thì đi rước nó""Chiều mai học xong chúng tôi sẽ bắt taxi đi qua thú y luôn""Ồ, mai tôi đi với.

Tôi cũng cần mua ít đồ cho hai nhóc ở nhà, sẵn tiễn xem bé con khoẻ thế nào"···"Sao nhóc con nhà em lại ở đây, với lại sao không về nhà mình ăn cơm đi?"

Gia Quân thắc mắc tại sao hắn lại ở đây, đáng lẽ giờ này hắn phải ở nhà mới đúng, chứ không phải ở đây ngồi ăn cơm tối chung với họ."

Để em giải thích..."

Tạ Thiên đứng ra giải thích rõ cho anh ta nghe."

Cả trường biết nhưng Gia Quân đâu có biết, tôi còn đang định gửi cho thầy ấy xem đây""Cậu muốn gì?"

Tạ Thiên nhíu mày hỏi hắn."

Chỉ có Tạ Thiên hiểu tôi thôi, thứ tôi muốn cũng không có gì quá đáng đâu, tôi muốn qua ăn cơm chung với nhà các cậu, thứ tôi muốn đơn giản mà phải không""Sao không ở nhà ăn chung với người thân cậu đi, qua nhà chúng tôi cũng có khác gì" Minh Anh nhíu mày khó chịu."

Tôi ở một mình với hai con chó thì ăn chung kiểu gì, với lại qua nhà các cậu có cảm giác ấm áp của gia đình hơn khi tôi ở một mình""...

Được thôi, nhưng với điều kiện cậu phải xóa clip với hình ảnh chuyện ngày hôm qua""Biết rồi mà, vậy tối tôi qua nha" Hoàng Bảo cười tít cả mắt."...

Chuyện là vậy đó anh" anh vừa giải thích mọi chuyện lý do tại sao Hoàng Bảo lại ở đây, đương nhiên anh đã lượt bỏ lý do hắn uy hiếp hai người bằng video và hình ảnh."

À ừ...

Vậy em muốn qua ăn với nhà anh lúc nào cũng được, đừng có ngại gì hết" Gia Quân khó xử bảo với hắn."

Dạ, em biết rồi" Hắn tủm tỉm cười.Minh Anh với Tạ Thiên nhìn Hoàng Bảo cười nói vui vẻ với Gia Quân, trong lòng cả hai lại gợi lên cảm giác thương hại cho hắn.

Dù hắn không nói rõ tại sao không ở chung với người thân nhưng hai người cũng đoán mò được phần nào, nhưng đấy là chuyện tế nhị nên không tiện hỏi thẳng trước mặt Hoàng Bảo.Bữa tối trôi qua êm điềm như mỗi ngày, chỉ khác hôm nay có thêm Hoàng Bảo.

Không khí trên bàn ăn cũng bớt đi yên tĩnh hơn phần nào, Minh Anh với Tạ Thiên vừa ăn xong chưa kịp phụ dọn đã bị Gia Quân đuổi về phòng bảo trẻ ngoan nên đi ngủ sớm.

Hiện bên dưới lầu chỉ còn Gia Quân cùng Hoàng Bảo đang giúp anh ta dọn dẹp đống chén dĩa vừa ăn, hai người dọn dẹp mà chẳng nói với nhau chuyện gì như lúc còn trên bàn ăn.Và sau hai lăm phút dọn dẹp thì cũng đã xong xuôi, Gia Quân bảo hắn cũng mau về nhà và cảm ơn vì đã giúp anh ta dọn dẹp.

Nhưng cái tính cứng đầu giống Minh Anh thì hắn nào chịu, Hoàng Bảo lười biếng nằm ườn ngoài ghế sô pha."

Lại sao đây, không tính về ngủ với hai nhóc cún à" Gia Quân ngồi xuống cạnh hắn."

Hai đứa ngủ rồi, em cũng không muốn về.

Về nhà chỉ có một mình, lạnh lẽo lắm, ở đây ấm áp hơn" Hắn bật dậy nói.Gia Quân bật cười khúc khích khi nghe hắn nói thế, cười xong thì xoay qua xoa đầu hắn, hỏi.

"Vậy ba mẹ em họ đâu, sao lại không ở chung với em?"

Hoàng Bảo cúi đầu im lặng vài phút, rồi cũng lên tiếng nói.

"Em lớn lên ở trại mồ côi, nhưng trong tiềm thức mờ hồ của em thì em chắc chắn mình cũng từng gặp ba mẹ"Gia Quân không hỏi nữa, ngồi xoa tóc hắn một lát rồi đứng dậy kéo hắn đi lên lầu.

"Không về thì ở đây ngủ, còn phòng trống cho khách"Chẳng hiểu vì sao đột nhiên Hoàng Bảo rụt cánh tay đang bị anh ta nắm kéo đi lại.

"Em muốn ngủ với anh, em sợ ngủ một mình ở chỗ lạ lắm"Gia Quân nghe đến đây thì có hơi giật mình, tên này lớn già đầu gần mười tám tuổi rồi mà vẫn sợ ngủ một mình, thôi thì anh ta định từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Hoàng Bảo thì liền gật đầu đồng ý."

Em ngủ trên giường đi, anh ngủ ở bên sô pha" Gia Quân mở tủ lấy ra cái gối nằm và cái mền bông."

Sao anh không ngủ trên giường với em""Thôi, em cứ ngủ trên giường đi, anh ngủ ở đây được rồi" Anh ta bỏ gối với mền lên ghế sô pha, rồi đi tới chỗ công tắt đèn.

"Anh tắt đèn nha, mau nằm xuống ngủ đi" Dứt lời, chưa chờ Hoàng Bảo nói gì đó thì ánh sáng trong phòng đã bị tướt đi, anh ta đi tới ghế sô pha nắm xuống rồi kéo mền đắp phủ hết người.

"Ngủ ngon nhé""Dạ, anh ngủ ngon..."

Đến nửa đêm, Hoàng Bảo trèo xuống giường đi tới chỗ Gia Quân đang ngủ, ngồi xổm xuống ngắm nghía khuôn mặt lúc ngủ của anh ta."

Quả nhiên anh vẫn chưa nhận ra em, em phải chờ anh nhận ra đến bao giờ nữa đây hả anh xinh trai mít ướt của em ơi?"

Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng bế Gia Quân lên giường.

Hắn nhân cơ hội Gia Quân ngủ say mà hôn nhẹ lên trán anh ta, lúc định quay về chỗ ngủ thì đụng phải gì đó."

Đây là...

Con thỏ tai dài mà mình đã tặng cho anh ấy lúc đó, vậy mà anh ấy vẫn còn giữ nó như mới đến giờ nhỉ" Hoàng Bảo mỉm cười xoa xoa con thỏ bông rồi để nó về chỗ cũ.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 39


"Mấy đứa tới rồi đó hả, bé con chắc biết hôm nay sẽ được về nhà mới nên nằm ở trong lồng mà cứ ngóng ra ngoài suốt thôi ấy" Đình An tủm tỉm cười bảo với ba người họ.Lúc nãy vừa kết thúc buổi học chiều là Tạ Thiên với Minh Anh cùng Hoàng Bảo bắt taxi qua phòng khám thú y của Đình An luôn, đến nơi thì thấy Đình An đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Khi họ bước vào Đình An đã gọi người ẵm bé con ra ngoài, một nữ bác sĩ bế ra một chú chó nhỏ đã bị cạo trụi lông chỉ còn mỗi cái đuôi pha thêm vài đóm vàng đang nằm trong lòng bàn tay của cô.Cô nhẹ nhàng chuyển bé con qua tay Minh Anh, khi nhìn thấy cậu nó mừng rỡ lắc lắc cái đuôi nhỏ.

Nhưng cả bốn chân đều đang bó bột vì gãy và những vết thương sâu khác nên nó chỉ có thể ngóng đầu lên nhìn cậu.

Minh Anh thấy nó nhìn thì dịu dàng xoa đầu nó, Tạ Thiên đứng cạnh không cưỡng lại được sự đáng yêu của nó, anh đưa tay vuốt ve dưới cổ bé con."

Sức khỏe của bé con tương đối là đã ổn, nhưng vẫn cần phải theo dõi một tuần một lần.

Nó vẫn chưa biết ăn rành nên chỉ thể uống sữa, một lát nữa anh sẽ lấy cho mấy đứa loại sữa mà bé con có thể uống" Đình An khoanh tay nói.

"Còn nữa, nhóc này là chó cái đấy.

Sau này có thể sinh sản nếu mấy đứa muốn có chó con""Nhưng mà sao nhìn mặt của nhóc này cứ giống Poodle mà Golden kiểu gì ấy" Hoàng Bảo chống nạnh quan sát."

Theo như kinh nghiệm của anh thì nhóc này là Poodle lai với Golden retriever và nhóc này chỉ mới có một tháng tuổi, nhưng với kích cỡ to bằng chó con một tháng rưỡi tuổi này thì chắc là đúng rồi" Anh ta giải thích."

Thảo nào nhìn nó cứ như nhóc Gà Con ở nhà nhưng lại có chút Golden""Mấy đứa có mua thêm đồ chơi hay quần áo cho bé con thì qua lựa đi rồi anh thanh toán một lượt luôn"Minh Anh ôm bé con trong lòng, cùng Tạ Thiên với Hoàng Bảo qua bên chỗ bán đồ dùng, ba lô, đồ chơi, quần áo, thức ăn cho chó.

Hoàng Bảo đi qua bên khu bán các loại thức ăn cho chó, còn Minh Anh với Tạ Thiên ở khu quần áo và đồ chơi."

Không ngờ đồ chơi với quần áo của chó lại nhiều đến vậy" Minh Anh có hơi bất ngờ, lần đầu cậu nuôi chó nên chẳng biết lại có nhiều mẫu áo với các loại đồ chơi dành cho cún đến vậy.Bép bép"Cậu thấy món đồ chơi này sao" Tiếng kêu phát ra từ chiếc xương nhựa, Tạ Thiên cầm lên đè mạnh vào nó."

Ừ, cũng được á, lựa thêm ba bốn món nữa đi" Minh Anh vừa nói xong liền ôm bé con qua chỗ để ba lô đựng chó.

Cậu đi một vòng ngắm nghía từng cái một, vì là chó cái nên cậu muốn lựa cái nào đó thật dễ thương.

Và một lúc sau thì cậu cũng lựa được một cái ba lô màu hồng đen có thể chỉnh thành dây xách tay hoặc dây dài đeo vai, còn có màn lưới nên có thể quan sát được bên trong.Minh Anh quyết định lấy cái đó, lựa ba lô xong rồi thì quay lại chỗ Tạ Thiên đang chuyển qua lựa áo cho bé con.

Anh đang phân vân giữa cái áo ba lỗ và áo có tay dành cho chó nhỏ, thấy cậu thì anh đưa hai cái ra nhờ cậu chọn giùm.

"Tôi đang phân vân giữa hai cái này, cậu giúp tôi chọn đi"Minh Anh nhìn hai cái áo rồi lại nhìn qua mấy cái áo cho chó con đủ loại trên kệ treo, nhìn xong rồi thì cậu lại xoay lại nhìn hai cái áo Tạ Thiên cầm."

Lấy hết đi, cần gì phải lựa chọn trong khi nhà mình giàu" Minh Anh thản nhiên nói.Tạ Thiên bật cười khi nghe cậu nói thế, nhưng cậu đã quyết rồi thì anh cũng nghe theo.

Hai người đứng lựa thêm vài cái áo ba lỗ với áo kiểu áo khoác tay dài cổ đứng cho bé con mặc khi trời lạnh, họ có mua cho nó thêm một cái vòng cổ nhỏ có chuông màu hồng.Mua đồ xong rồi thì họ kéo nhau qua mua nệm ngủ và khay thức ăn với khay đựng nước cho bé chó, hai người cứ đứng phân vân không biết nên mua loại nệm hay mua luôn nguyên bộ ổ ngủ cho chó.

Đúng lúc Hoàng Bảo xách nguyên giỏ đầy ắp có đủ loại thức ăn cho cún đi tới, hắn thấy hai người phân vân thì phân tích cho họ nên mua loại nào."

Loại nệm bên ngoài thì với nhóc này thì chắc không ổn đâu, lỡ sáng các cậu còn mớ ngủ mà quên mất nhà có nuôi chó con thì đi đạp nó bẹp dẹp luôn mất, với lại loại nệm thì bé con nó tò mò nó sẽ lết đi khám phá lòng vòng nhà và động vết thương.

Còn loại ổ thì sẽ có nệm luôn, cái thành nhảy ra vào của ổ cũng cao bé con sẽ không thể tự ý chạy đi đâu hết mà ở yên trong đó, mùa mưa mùa lạnh thì bên trong ổ ấm cực kỳ phù hợp với tụi lắm lông nhưng sợ lạnh này, nhưng mà mùa hè thì bên trong đấy nóng cực, tụi lắm lông sẽ khó chịu và bức rức" Hắn giải thích như một chuyên gia về cún cho hai người nghe."

Vậy tóm lại nên mua loại nào?"

Tạ Thiên hỏi.Hắn nói tiếp, "tôi nghĩ là nên mua loại ổ ấy, mùa lạnh hay mùa nóng cũng có thể dùng. mùa nóng thì lấy nệm trong đấy ra cho nó nằm, còn lạnh thì bỏ vào lại"Sau một hồi suy nghĩ thì Minh Anh quyết định lấy ổ cho cún, cùng hai cái khay đựng nước, thức ăn và khăn lau khô sau khi tắm chó cún.

Mua xong rồi thì mang ra cho Đình An thanh toán, anh ta thấy ba giỏ đồ trong đó là hai giỏ của Minh Anh thì choáng váng đầu óc."

Ba đứa gom hết cái chỗ này luôn ha gì mà nhiều thế" Đình An đùa cợt hỏi họ."

Haha, tại tụi em có sở thích mua nhiều đồ ấy ạ" Hoàng Bảo cười đùa, nói."

Thôi để anh tính tiền cho, của nhóc đi chung này trước đi ha" Đình An nói nhóc đi chung là nói Hoàng Bảo, tại anh ta chẳng biết tên hắn là gì.Anh ta lấy từng món từ trong giỏ Hoàng Bảo ra quét mã thanh toán, tính tới đâu Đình An toát mồ hôi hột tới đó.

Gần hai mươi phút mới tính xong cho hắn, dù nhìn giỏ của hắn ít hơn hai người kia nhưng lúc lấy ra tính từng món thì nhiều kinh khủng khiếp luôn.

Chủ yếu là xúc xích, thịt ăn liền, xương làm sạch răng, pate, hạt mix đồ sấy khô, bánh thưởng các loại và dầu cá hồi, còn nhiều món khác dành cho chó nữa."

Umm... bốn trăm cây xúc xích mix vị, mười lăm bịch thịt ăn liền, năm bịch bánh thưởng các loại, năm bịch làm xương làm sạch răng, năm hộp pate năm vị bốn trăm gam, hai bịch hạt mix đồ sấy khô một kí lô gam, hai chai dầu cá năm trăm gam,...v.v.

Và tổng của em hết hai triệu chín trăm mười hai nghìn, em muốn chuyển khoản hay tiền mặt" Đình An đọc xong hóa đơn mà hắn mua thì thở hồng hộc."

Em chuyển khoản, à mà lấy cho em hai hộp thuốc trị ve loại viên nha" Hoàng Bảo lấy điện thoại ra, quét mã qr trên bàn thanh toán.Đình An lấy hai hộp thuốc trị ve cho hắn, "hai hộp thuốc nữa là tổng hết ba triệu ba trăm mười hai nghìn"Hoàng Bảo bấm bấm vài cái vào màn hình, xong rồi thì bảo anh ta kiểm tra xem tiền đã vào chưa.

Hoàng Bảo xong xuôi rồi thì đến Minh Anh với Tạ Thiên, và cũng mất gần hai mươi phút để thanh toán."

Đây là sữa cho bé con với thuốc uống, về em có thể cà nhuyễn ra rồi bỏ vào sữa cho bé nó uống, xong rồi thì thứ tư tuần sau qua để anh xem tình trạng phục hồi nha" Anh ta hướng dẫn cách cho bé con uống thuốc, tổng hoá đơn chi phí thuốc men và đồ dùng cho bé con là gần hai triệu.Lúc định ra về thì Đình An gọi cậu lại dặn dò gì đó, nghe lời dặn của anh ta xong thì cậu cũng tạm biệt anh ta rồi chở bé con về nhà."

Nó có vẻ biết sắp được về nhà mới nên cười suốt luôn nhỉ" Hoàng Bảo nựng má bé con, nói.

"Mà nhóc này cũng ngoan ghê ha, ngồi im cho cậu ẵm mà chẳng la lối gì hết""Ừm, mà lúc nãy cậu nói nhóc này giống với Gà Con nhà cậu hả?

Nhóc đó là Poodle lai như bé con luôn à" Minh Anh thắc mắc."

Không có, Gà con là Poodle thuần chủng" Hắn đáp."

Vậy nhóc đó cũng là chó cái hả, hay chó đực" Tạ Thiên nghiên đầu hỏi."

Là đực, nhưng thành thái giám rồi.

Muốn xem nó như nào không, lát về tôi dắt hai đứa qua cho coi""Thôi, lúc trước thấy qua camera rồi còn gì""Thấy qua cam khác với thấy ngoài đời mà, để lát tôi dắt hai đứa qua cho nhìn, ở ngoài hai đứa nó đẹp lắm"Minh Anh đáp ừ một tiếng rồi vuốt ve đầu chú chó con, có lẽ vì mệt nên nó ngủ thiếp đi trong vòng tay cậu từ lúc nào.

Cậu không dám động đến nó nữa, nhẹ nhàng đặt nó vào ba lô thú cưng vừa mua lúc nãy, đặt nó xuống mà nó vẫn chẳng hay biết gì, vẫn ngoan ngoãn ngủ ngon lành đến lúc về đến nhà.Đến nhà cậu khe khẽ bế nó lên, nhưng có lẽ vì tiếng đóng cửa nên nó giật mình thức giấc.

Cậu dịu dàng vuốt ve chấn an bé con, để nó cảm thấy yên tâm khi ở cạnh cậu.
 
Back
Top Bottom