Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu

Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 20


"Hửm, em vẫn chưa ngủ à" Gia Quân vừa từ ngoài bước vào, thấy Tạ Thiên vẫn đang trong bếp làm gì đó thì hỏi."

Dạ, em đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai thôi.

Mà lúc nãy ai nhấn chuông vậy ạ?"

Tạ Thiên trên tay cầm hai cốc sữa nóng hổi đi ra phòng khách đưa cho anh ta một ly.

"Em vừa hâm nóng lại, anh uống đi""Cảm ơn em" Gia Quân nhận lấy cốc sữa từ tay anh, "chỉ là một tên nhóc phiền phức qua xin trứng ấy mà."

Gia Quân tủm tỉm cười.Tạ Thiên nhìn anh ta vừa nói vừa cười trong lòng cũng yên tâm phần nào, "Anh uống xong thì ngủ sớm đi nhé, em đem sữa lên cho cậu ấy."

"Ừ, ngủ ngon nhé" Gia Quân nói."

Anh ngủ ngon" nói rồi, Tạ Thiên khom lưng nhấc cả người dậy cất bước đi lên lầu.Sau khi Tạ Thiên về phòng, Gia Quân ngồi chăm chú nhìn ly sữa một lát, quyết định lấy điện thoại ra chụp hình ly sữa rồi đăng lên Facebook với trạng thái công khai và ghi captions "Một ly sữa nóng, một câu chuyện dài."

Bài viết vừa được đăng lên chưa đầy hai phút thì đã có người vào like và thả haha, học sinh trong lớp có kết bạn cũng vào thả tim với bình luận trong bài viết của Gia Quân.Gái đẹp A1: Sữa rất tốt cho sức khỏe đấy nhé.Tui đẹp nhất: Một ly sữa mà cũng có thể viết ra một câu chuyện dài sao?!Duy Anh làm mấy em khối dưới gục ngã: Đại ca tui bữa nay thất tình rồi bà con ơi!!!Đừng làm phiền: Sữa ngon.HB sad boy: Ha ha ha [Mặt cười]Mèo nhỏ đang gọi cậu: [Mặt cười]Thầy thể dục bụng bia: Không sao, chuyện buồn rồi cũng sẽ qua thôi!!Có rất nhiều bình luận, không thể nào đọc hết được, Gia Quân vừa thoát ra khỏi trang thì có thông báo "HB sad boy vừa gửi lời mời kết bạn."

Sau cái thông báo kết bạn là hai đoạn tin nhắn được gửi đến bên Messenger.Anh ta không vào xem liền, ngồi uống một hơi hết ly sữa, Gia Quân đem đi rửa, rửa xong thì tắt hết đèn rồi về phòng mình.Gia Quân vừa vào phòng đóng cửa thì lại nhận được bốn tin nhắn từ Messenger, anh ta thừa biết người nhắn là ai nên cũng không có ý định phản hồi bên kia.Nhưng đầu bên kia không nhận được tin phản hồi thì liên tục nhắn, điện thoại Gia Quân cứ réo không ngừng, nếu để như vậy mãi thì có điện thoại anh ta sẽ nổ luôn mất."

Phiền chết đi được" Gia Quân nhíu mày.Đột nhiên anh ta nhận được tin nhắn từ Tạ Thiên, Gia Quân bấm vào khung đoạn chat.——Anh ngủ chưa?

Chưa ngủ thì anh mau trả lời tin nhắn cậu ta đi, cậu ta phiền chết đi được.Gia Quân đọc tới chữ "cậu ta" là biết tên phiền toái nào rồi, anh ta bấm soạn vài câu chữ rồi nhấn gửi đi.——Ừ, anh biết rồi.Gia Quân thoát khỏi ra khung chat trở lại màn hình chính, đắng đo một hồi thì vẫn quyết định bấm vào khung chat của cái tên phiền phức, những đoạn tin nhắn vừa gửi chỉ toàn hai câu "rep em" lặp lại một chục tin, anh kéo xuống đọc vài đoạn lúc đầu.——Hề lô, là em nè.——Đồng ý kết bạn với em đi.——Nèeeeeee!!——Đâu rồi, mau đồng ý kết bạn đi!!!——[Tức giận]——Chưa uống sữa xong nữa à?Những tin nhắn sau chỉ toàn là icon tức giận, Gia Quân lại nhận được một tin nhắn mới từ hắn.——đọc được rồi thì mau đồng ý đi [bùng nổ]Anh ta chỉ đành bất lực đồng ý, đồng ý xong rồi thì tắt thông báo đi ngủ."

Ai rảnh đâu mà trả lời trẻ trâu chứ"···Sáng hôm sau là thứ bảy chính là ngày sinh hoạt cuối tuần, Tạ Thiên vẫn dậy sớm như mỗi ngày, nhưng hôm nay lại có người dậy sớm hơn cả anh."

Dậy rồi sao, Minh Anh còn ngủ hả" Chính là Gia Quân, không biết anh ta thức từ bao giờ, thế nhưng bữa sáng đã được chuẩn bị xong hết."

À dạ, mà anh dậy sớm quá vậy, với sao không để em làm cho, anh cứ ngủ thêm cũng được."

Tạ Thiên hơi đơ ra một chút."

Không sao, vậy nhờ em lên gọi em ấy dậy nhé, dậy đánh răng rửa thôi khoan hẳn thay đồng phục, đồ thì thay lúc nào cũng được nhưng mà cơm phải ăn nóng mới ngon."

Gia Quân đứng trong bếp nói một loạt không ngừng.Tạ Thiên cũng nghe lời, lên phòng gọi cậu dậy."

Cốc cốc cốc""Minh Anh, tôi biết cậu thức rồi, anh Quân bảo cậu lát nữa hẳn thay đồ, nói cậu đánh răng rồi xuống ăn cơm khi còn nóng" Tạ Thiên đứng bên ngoài cửa nói vọng vào bên trong.Cạch!Cánh cửa đột ngột mở ra từ phía bên trong, là Minh Anh.

Cậu bước ra cùng bộ đồ ngủ dài tay in hình chú mèo đen đang mặc trên người, cậu còn đội một cái băng đô tai...mèo?Cậu đột nhiên bước ra khiến Tạ Thiên mất hồn mấy giây, có lẽ vì quá bất ngờ với bộ đồ ngủ và băng đô của cậu nên đến khi Minh Anh đã xuống lầu trước anh mới sực tỉnh.Thình thịch thình thịch thình thịch.Là tiếng tim đập liên hồi của Tạ Thiên.[G-gì vậy, sao tự nhiên tim mình đập nhanh quá vậy, chẳng lẽ... là do cậu ấy?]Tạ Thiên cố lấy lại bình tĩnh rồi mới đi xuống lầu, lúc xuống Minh Anh và Gia Quân đã ngồi vào bàn, chỉ còn mỗi Tạ Thiên."

Em làm gì ở trển lâu thế, Minh Anh xuống rồi mà vẫn chưa thấy em xuống, anh còn định lên xem thử đây" Gia Quân đặt chén cơm đầy ắp trước mặt anh, nói.

"Thôi mau ăn đi, Minh Anh thấy cháo anh nấu có vừa miệng em không" anh ta hết nói chuyện với Tạ Thiên thì quay qua hỏi Minh Anh."

Ngon lắm ạ" Minh Anh đáp."

Vậy ăn nhiều vào, ăn kèm cá kho nữa nè" Gia Quân gấp một miếng cá vào chén cháo của cậu."

Cảm ơn anh""Thiên cũng ăn đi em, anh nấu nhiều lắm."

"Dạ, cứ để đó đi anh"···"Hai đứa lên trường trước đi, buổi chiều anh mới có tiết.

" Gia Quân vừa rửa chén bát vừa nói với Minh Anh và Tạ Thiên đang chuẩn bị đi học."

Ấy mém quên, đồ ăn trưa của hai đứa nè, Cháo chà bông của Minh Anh, cơm chiên Dương Châu của Tạ Thiên."

Anh ta chạy ra đưa cho họ hai hộp đồ ăn trưa đã chuẩn bị từ trước đó, căn dặn thêm vài câu, "Nhớ ăn á nha, học nguyên ngày thì cũng phải ăn, đừng có bỏ bữa."

"Dạ, vậy tụi em đi nha."

Tạ Thiên nhận lấy đồ ăn trưa, rồi cùng Minh Anh đến trường.Hôm nay trời không mưa nữa mà thay vào đó là những ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống đường."..."

"Hôm nay...trời đẹp nhỉ" Đột nhiên Minh Anh cất tiếng hỏi."

À ừ, đ-đẹp thật" Anh có hơi ngạc nhiên khi cậu chủ động bắt chuyện trước.Một bầu không khí ngượng ngùng và hơi ngột ngạt đột ngột xuất hiện giữa Minh Anh và Tạ Thiên.

Đáng lẽ chuyện này hết sức bình thường với hai người, ấy vậy không hiểu sao bữa nay lại không còn cảm giác bình thường như mỗi ngày nữa."

Ủa, đó là..."

Tạ Thiên khó hiểu.Họ vừa tới cổng trường thì bắt gặp một cảnh tượng kinh khủng, có thể gọi là gây án mạng luôn."

Tổ tiên nhà mày, dám nhân lúc tao không để ý mà ăn chùa hả!"

"Chị...chị Nhi tha em, em sẽ còn lần sau nữa."

"Á à, còn dám lần sau, chán sống rồi chứ gì."

"Áaaaaa, nghẹt thở thả...ra coi con này, mày là trâu...hay bò mà mạnh thế."

Tạ Thiên: "..."

Minh Anh: ".."

Mọi người gần đó: "..."

Chính là Nguyệt Nhi và Duy Anh, không biết vì chuyện gì mà cô nàng lại kẹp cổ Duy Anh đến xanh mặt, nếu không phải có thầy cô trong trường ra can ngăn thì chắc sẽ có án mạng thật rồi.Thầy cô ra ngăn mà Nguyệt Nhi vẫn thoát ra được và vồ tới kẹp cổ cậu ta tới tấp."

Thầy ơi cô ơi, cứu...em với, em sắp tèo rồi" Duy Anh thảm thiết cầu cứu, nhưng vô dụng.

Thầy cô cũng không tách cô nàng ra được, rút kinh nghiệm, không nên đụng vào đồ gì của con gái nếu chưa được cho phép."

Gào cái gì mà gào, tổ tiên cả dòng họ nhà mày, dám ăn chùa của bà!!!"
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 21


"Gì ở kia mà ồn ào dữ vậy."

Một giọng nói khàn khàn cất lên từ phía sau lưng Minh Anh và Tạ Thiên."

Lục đục nội bộ à?"

Hoàng Bảo nói."

Không biết" Tạ Thiên không muốn nhìn mặt hắn lắm, trả lời xong anh cùng Minh Anh bước vào trường."

Khoan từ từ, đợi tôi với" Hắn đuổi theo hai người họ, đuổi kịp rồi thì ngang nhiên đứng cạnh Tạ Thiên như thể hai người thân lắm vậy.Tạ Thiên: "?"

Hắn ta cười cười, tay bỏ vào túi quần.

"Anh trai các cậu đâu, Gia Quân á"Hả?Tạ Thiên với Minh Anh cùng lúc quay ngoắt qua nhìn hắn, cả hai đều có chung biểu cảm và câu hỏi "Anh trai gì, anh trai nào."

"Thôi, đừng có giấu nữa, đây biết hết rồi nhá, thầy Quân là anh họ của hai cậu chứ gì."

Tạ Thiên dừng bước Minh Anh cũng dừng.

Anh đưa hai hộp đồ ăn trưa cho cậu rồi bảo cậu về lớp trước, anh còn chuyện riêng cần nói rõ với hắn.Nhưng cái kiểu cứng đầu như Minh Anh thì cậu làm gì đồng ý để họ nói chuyện riêng, cậu bỏ cơm trưa của cả hai vào cặp rồi cùng hai người kia qua bên dẫy bỏ trống không có người qua lại để nói chuyện ba mặt sáu lời."

Gì vậy, tự nhiên kéo tôi ra đây làm gì" Hoàng Bảo khó hiểu nhìn họ.Minh Anh lên tiếng hỏi trước, "Sao cậu lại biết Gia Quân là anh tụi tôi"Tiếp đến là Tạ Thiên hỏi, "Cậu theo dõi chúng tôi?!"

"Cậu..."

Minh Anh đang định hỏi tiếp thì bị hắn ngắt lời."

Khoan khoan khoan, để tôi nói" Hắn ra hiệu dừng lại."

Tôi không có theo dõi các cậu, mà tôi vô tình nhìn thấy, còn chuyện vì sao tôi biết Gia Quân là anh họ hai cậu thì do thầy ấy tự nói cho tôi biết, chuyện chỉ như vậy thôi" Hắn ta nhún vai."

Cậu...thấy chúng tôi ở đâu, lúc nào?"

Cậu nhíu mày hỏi hắn."

Ở trước nhà cậu, lúc đấy hình như mấy người các cậu vừa đi đâu đó về thì phải, tôi đi mua đồ ở tiệm tạp hóa trước nhà hai người thì vô tình thấy."

Hoàng Bảo dửng dưng nói như không."

Gì cơ?

Vậy nhà cậu... chẳng lẽ là căn hai tầng mới xây gần đây à" Tạ Thiên ngạc nhiên nói."

Chính xác" Hắn nháy mắt, dơ ngón cái lên.Tạ Thiên: "..."

Minh Anh: "..."

"Sao thế, sao lại làm biểu cảm lạ lùng vậy.

Hay là do tôi đẹp trai quá nên hai cậu ghen tị?"

Minh Anh chê ra mặt.[Tên điên, nói mà không biết ngượng mồm]Cậu chửi thầm Hoàng Bảo trong suy nghĩ, hắn đúng là tự đánh giá nhan sắc mình vụt trời.

Mà nói đi nghĩ lại thì nhan sắc của Hoàng Bảo cũng gọi là đẹp không góc chết, đường nét nào ra nét ấy.

Hắn chỉ mới vào học có hơn hai tuần mà không biết bao nhiêu cô nàng viết thư tỏ tình, tới tỏ ý trực tiếp rồi.

Toàn gái xinh đến mà hắn lại từ chối không chần chừ, đúng là tên đàn ông tồi."

Mà này, cậu về nói với đại ca Quân đồng ý kết bạn với tôi đi, lúc tối tôi nhắn muốn nát máy luôn, vậy mà ổng vẫn không chịu chấp nhận kết bạn."

"Hôm qua tôi nói rồi giùm cậu rồi còn gì, ảnh chấp nhận hay không thì do ảnh."

Tạ Thiên cất tiếng nói."

Ơ kìa, Minh Anh...

Cậu ấy đâu rồi" Hắn định gọi Minh Anh giúp nhưng không biết cậu đi mất từ khi nào.

"Vậy thì, anh Thiên giúp...em đi" Hoàng Bảo hết gọi cậu thì chuyển sang ới Tạ Thiên, nhưng anh cũng đã về lớp trong lúc hắn không để ý."

Moá, hai người đó đúng là chẳng có tình người" Hắn ấm ức đi vào lớp.···"Sao không đợi tôi mà vào lớp trước thế" Tạ Thiên kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cậu."

Thấy cậu ta phiền, tôi không thích cậu ta lắm nên vào trước."

Cậu đang lướt điện thoại, nghe anh hỏi thì chẳng ngẩng đầu lên mà đáp luôn.Tạ Thiên không hỏi nữa, anh gác hai tay lên trên rồi nằm úp mặt xuống bàn, len lén nghiêng đầu qua nhìn góc nghiêng của cậu.[Cậu ấy đẹp thật, góc nghiêng nhìn cũng đỉnh nữa.

Aaa mày đang suy nghĩ bậy bạ gì với một đứa trẻ ngây thơ vậy hả Thiên!!!]Tạ Thiên vò đầu xong vội vàng xoay mặt đi hướng khác, tai hơi đỏ lên.Minh Anh: "?"

"Hai con người không có tình người kia, nghĩ sao đang nói chuyện lại bỏ về lớp vậy?

Có còn tình người không đấy."

Hoàng Bảo vừa chạy tới chỗ anh và Minh Anh vừa hết toáng lên.Học sinh trong lớp: "?"

"Cậu ồn thật đấy, im lặng chút đi.

Tưởng đẹp trai là muốn làm gì làm à?"

Một bạn nam trong lớp lên tiếng trách mắng hắn.Hắn không quan tâm đến lời cậu bạn kia nói, vẫn nói lớn tiếng.

"Đồ không còn tình người, đồ khốn nạn, đồ tồi."

"Cậu im mồm được chưa, cậu biết là cậu phiền phức lắm không, mỗi cái mồm cậu không là cả trường nghe hết đấy.

Biết điều thì im lặng chút đi, cậu không học nhưng người khác học."

Minh Anh đã căng, cậu không nể nang gì nữa, thẳng mặt hắn chửi thẳng.Tạ Thiên ngồi cạnh nghe cậu bùng nổ mà cả người không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Còn Hoàng Bảo thì bị mắng cho không kịp vuốt mặt, hắn đơ như tượng đá, đến lúc hồi hồn thì tiếng trống vào lớp đã vang.Trước khi vào tiết đầu tiên thì là giờ truy bài, cũng là giờ sao đỏ đi "đánh giá" lớp học.Minh Anh nhân lúc cờ đỏ còn chưa bước vào, liền bảo Tạ Thiên gửi giúp cậu một dòng tin nhắn đến cho Hoàng Bảo.——Cậu không được nói chuyện Gia Quân là anh họ tụi tôi ra cho người khác nghe, nếu cậu mà bép xép mồm mép rêu rao chỗ này chỗ kia thì đừng trách tôi.

Minh Anh nhờ tôi gửi cậu.——Dạ em biết rồi ạ. [Dập đầu lia lịa]Hết mười lăm phút truy bài đầu giờ, tiết đầu là môn toán của cô Trinh."

Được rồi, trước khi kiểm tra bài cũ thì lớp trưởng lên phát bài tập tiết trước cho các bạn nhé, những bạn nào làm sai câu số hai thì về xem lại công thức cho kỹ đi nha."

Cô Trinh lấy một chồng vở từ trong ba-lô ra đặt xuống bàn."

Lớp trưởng đâu, lên lấy vở xuống phát cho mấy bạn đi chứ?"

Cô ấy ngồi trên bàn giáo viên nhìn xuống."

Duy Anh cậu ấy không có ở đây cô ơi" Bạn nữ ngồi cạnh cậu ta lên tiếng nói."

Sao lại không có, em ấy đi đâu à" Cô Trinh nói."

Hình như hồi sáng cậu ta với út Nhi quánh lộn ở giữa trung tâm trường thì phải""Nghe đâu thầy cô ra ngăn cũng không được, mọi người xúm lại coi quá trời luôn."

"Ghê vậy luôn á, mà cậu biết lý do là gì không?"

"Mình không biết, nhưng họ giờ nổi tiếng khắp trường luôn rồi ấy."

Cả lớp xôn xao bàn tán chuyện lúc sáng của Duy Anh với Nguyệt Nhi."

À dạ...

Lớp trưởng bị cô hiệu trưởng gọi lên văn phòng rồi ạ."

"Sao lại lên văn phòng?" cô Trinh hỏi cô bạn ấy."

Em cũng không biết nữa ạ" Cô nàng trả lời.Cô Trinh xoa xoa dây thái dương, mới sáng sớm đã phải đau đầu với những học sinh "giỏi" rồi."

Thôi được rồi, lớp phó lên lấy xuống phát cho mấy bạn đi.

Nhanh chân đi em, để không đủ thời gian trả bài."

"Bài của hai cậu nè Minh Anh, Tạ Thiên."

Hoài Thư đưa bài tập cho họ."

Trong lúc các em kiểm tra lại chỗ sai, cô sẽ gọi tên em nào thì em đó lên trả công thức tiết trước mình vừa học nhé."

Cô Trinh đeo kính vào, lật danh sách của lớp ra dò một lúc."

Phạm Hoài Thư, lên đây em."

"Em hãy nhắc lại Hằng đẳng thức (x + y)² cho cô" Cô Trinh nghiêm túc hỏi."

Dạ, (x + y)² = x² – 2xy + y² ạ" Hoài Thư chạm rãi trả lời.

"Ừ được rồi, em về chỗ đi.

Một bạn nữa nhé."

"Trần Ngọc Nguyệt Nhi."

"À cô ơi, bạn Nhi lên văn phòng với Duy Anh luôn rồi ạ" Hoài Thư đứng lên nói."

Bộ hai đứa nó chung một lỗi à?"

"Dạ chắc vậy á cô" "..."
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 22


Thoáng cái cũng đã tới tiết đầu tiên của buổi học chiều, nhưng giáo viên dạy hai tiết đầu có việc bận nên bọn họ được chơi thoải mái, miễn không làm ồn đến lớp khác.Lúc này Duy Anh cùng Nguyệt Nhi mới trở về lớp học, nguyên buổi học sáng hai người họ bị bắt lên phòng hiệu trưởng chép bản kiểm điểm hai nghìn chữ cùng bản tường trình ba nghìn chữ nữa tổng hết năm nghìn chữ, hiệu trưởng bảo họ viết xong hết mới được về lớp, bằng không thì ngồi viết tới chiều tối khi nào xong thì thôi.Cô nàng Nguyệt Nhi lợi dụng bản thân cũng gọi là thân thiết với cô hiệu trưởng nên xin giảm số chữ, nhưng đời ai ngờ trước điều gì, cô ấy không những chẳng giảm hình phạt mà còn tăng thêm một nghìn chữ cho bản kiểm điểm cho họ, còn nói câu xanh rờn."

Các em càng dùng chiêu trò dụ dỗ tui thì tui càng tăng số chữ lên gấp hai lần đấy nhé."

Nguyệt Nhi nín luôn, không dám nói nữa.

Còn Duy Anh từ nãy giờ không nói gì, nhưng trong đầu cậu ta đang mắng thầm:[Bà già khó ưa, con nhỏ sức trâu ăn hại.

Không làm được việc gì mà báo thêm một nghìn chữ nữa, chết tiệttt.

Năm nghìn chữ viết đến chừng nào mới xong đây trời ơiiii]Trong lòng suy nghĩ vậy chứ cậu ta nào dám nói thẳng ra, nói ra có khi tăng lên mười nghìn chữ mất.

À không, có thể là nhập viện trước khi viết tiếp vì bị cô nàng Nguyệt Nhi tẩn rồi ấy chứ."

Nhìn gì, mày chưa xong công chuyện với tao đâu.

Đợi t xong hết đống này đi, ra về đừng có trốn" Cô nàng sát khí đằng đằng nói thầm với Duy Anh đang lén nhìn cô."

Gì mà nói thầm nói nhỏ nhau đấy, nhiêu đó chữ mà vẫn chưa đủ à, hay tôi tăng lên mười nghìn chữ nhá?"

Cô hiệu trưởng đặt xấp tài liệu trên tay xuống bàn, liếc nhìn hai người họ."

Dạ thôi cô, nhiêu đây đủ rồi ạ.

Không cần thêm đâu."

Duy Anh lắc đầu lia lịa từ chối năm nghìn chữ kia."

Ủa, út Nhi với lớp trưởng kìa."

Một cô bạn đang ngồi nghịch điện thoại thì thấy hai người họ bước vào lớp, liền đứng dậy nói lớn."

Ê, nghe nói hai đứa bây quánh lộn ngoài trường sân trường bị phạt tới giờ, chuyện đó thật luôn hả?!"

Một đám bạn học trong lớp kéo nhau ra cửa hỏi chuyện."

Tụi các cậu giờ nổi như cồn luôn ý, cả trường khối trên khối dưới hay là khối mình cũng đồn ầm ầm vụ của hai người."

"Tui còn nghe mấy đứa khối dưới nói là út Nhi đi quánh ghen vì Duy Anh lén phén với con khác, bộ hai người quen nhau rồi hả, quen sao chẳng thấy công khai gì hết vậy."

"Còn có tin đồn Duy Anh lớp mình là người trong cộng đồng, thích con trai.

Rồi Nguyệt Nhi cũng là người trong cộng đồng, thích con gái.

Rồi hai đối tượng mà hai cậu thích ấy, lớp trưởng thì được người út Nhi thích tỏ tình cậu ta, còn Nguyệt Nhi thì được người mà Duy Anh thích tỏ tình út Nhi" Hoài Thư kể ra một loạt tin đồn mà cô nghe được."

Gì, hai đứa mày ở trong cộng đồng thật hả, sao không chịu nói ra, làm tao giấu lâu quá trời."

Cậu chàng khoắt tay qua vai Duy Anh, cười tít mắt nói.Duy Anh: "Hả"Nguyệt Nhi: "Thật hay giỡn vậy cha" Ánh mắt không thể tin nhìn cậu bạn Quốc Thanh kia.Hoài Thư: "What, are you serious?"

Mọi người trong lớp: "Waooo, động trời A1""Khoan...khoan đợi đã, tao làm gì phải gay đâu?

Mấy tin đồn vớ vẩn không đúng sự thật mà tụi mày cũng tin được hả" Duy Anh lên tiếng giải thích.Nguyệt Nhi cũng cất tiếng nói.

"Mấy cậu nghe tin đồn ở đâu vậy, tớ có phải người yêu cậu ta đâu, với lại cũng không phải lesbian luôn."

"Vậy..." cả lớp đồng loạt quay qua nhìn cậu chàng vừa com out kia."

Hả... vậy mày không phải như tao à, làm tao com out.

Còn tưởng mày như tao, tao còn định tỏ tình mày nè."

Quốc Thanh nói thản nhiên, nhưng người sốc lại là kẻ khác.Cả lớp: " What what what?"

Người sốc nhất vẫn là Duy Anh, cậu ta nghe xong thì hồn như bay ra khỏi xác.

Còn cô nàng Nguyệt Nhi thì đứng chống tay vào tường bịt miệng nhịn cười.Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, cô nàng cười phá lên.

" Ha ha ha ha ha ha ha, xem cậu ta như người hút hồn kìa, Ha ha ha ha."

"Không ngờ luôn nha, lớp trưởng lớp mình dễ tin người thật luôn ấy, tao nói vậy mà cũng tin được nữa, ha ha ha ha."

Cậu chàng Quốc Thanh nói xong cũng cười rộ lên."

Ủa, vậy nãy giờ cậu giỡn thôi á hả, tưởng thiệt không á."

Hoài Thư đứng cạnh lên tiếng hỏi."

Làm tui tưởng thật luôn."

"Tưởng có cặp mới rồi chứ."

"Thì, thích cậu ta là giỡn, nhưng tôi là người trong giới thật và tôi cũng có người tôi thích rồi." cậu chàng gãi gãi đầu nói.Cả lớp sốc tận ba lần vào một buổi chiều, Hoàng Bảo cùng hai con người chẳng có tình người mà hắn nói đi vào.

Vừa vào đã nghe được chuyện hay, hắn đứng đấy hóng xem chuyện gì, còn Minh Anh cùng Tạ Thiên cũng có chút hứng thú nên cũng đứng lại nghe."

Đùuuuu, thật đấy à" Duy Anh giờ mới lấy lại được hồn."

Ai vậy, người cậu thích á."

"Đúng rồi, ai thế, trong lớp mình hả?"

"Bí mật, nhưng chắc chắn không phải lớp A1 này.

Trong lớp này làm gì có thằng đực rựa nào đẹp trai đâu, có Minh Anh với Tạ Thiên đẹp nhất lớp này rồi, nhưng hai cậu ấy không phải gu tôi."

Quốc Thanh xua xua tay, nói xong còn xoay qua nhìn hai con người đang ngồi dưới bục giảng hóng chuyện nữa.Minh Anh với Tạ Thiên bị nhắc tên thì cả người giật thót."

Gì vậy, mặt tôi dính gì à, sao mọi người nhìn chăm chăm vậy" Cậu bị mọi người nhìn chằm chằm liền xoay người qua hỏi Tạ Thiên đang ngồi cạnh."

Không có, họ nói cậu đẹp trai nhất lớp nên nhìn cậu thôi."

Anh cười mỉm nói với cậu.Minh Anh không hỏi nữa, liền xoay mặt đi hướng khác để tránh."

Đúng là trong lớp mình hai cậu ấy là đẹp nhất rồi, có thể nói là nhất khối luôn."

"Còn Hoàng Bảo nữa, cậu ấy cũng đẹp, gu tớ đó" Một cô nàng đứng cạnh khúc khích nói."

Cậu thích cậu ấy thì mau tỏ tình đi, để mất đó""Minh Anh cậu ấy đúng chuẩn sinh ra từ vạch đích luôn.

Vừa học giỏi nè, vừa giàu, vừa được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, còn có hẳn một căn nhà riêng nữa mà."

Những lời thì thầm to nhỏ của bạn học đứng gần đó, Minh Anh đều nghe rõ không sót một câu chữ nào.Sinh ra ở vạch đích?

Vạch đích mà họ nói là những ngày tháng bị ép học đến hai, ba giờ sáng hả.

Hay là bị giam cầm ở một căn biệt thự không được ra ngoài, hay những thứ bạn bè đồng trang lứa muốn như cậu nhưng cậu lại muốn như họ, những thứ mà bạn bè cậu có, cậu có muốn cũng không được.

Những thứ đấy mà được gọi là "sinh ra từ vạch đích" à, một căn nhà chả khác gì một cái lồng giam cầm.Tạ Thiên cũng nghe thấy, anh nhìn Minh Anh không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.

Nhưng chẳng rõ vì sao, anh lại thấy trong ánh mắt đang cụp xuống bị che khuất những sợi lông mi dài lại có chút buồn không thể nào nói ra được."

Minh Anh..."

Tạ Thiên khẽ gọi cậu."

Tôi không sao, đừng lo."

Minh Anh lắc lắc đầu.Nhưng mà dù cậu có nói vậy, trong lòng anh vẫn không tin lời cậu nói."

Ê, hay giờ chúng ta chơi trò thật hay thách đi."

Nguyệt Nhi lên tiếng đưa ra ý kiến."

Được á, tui cũng thích trò này."

Cô nàng Khánh Linh nói."

Được được, ông đây cũng chơi."

Duy Anh khịt mũi, dơ ngón cái chỉ vào ngực mình."

Tôi nữa, tôi chơi nữa."

Hoài Thư dơ tay đồng ý."

Làm sao thiếu Hoàng Bảo đẹp trai được, đây cũng chơi nhé" Hoàng Bảo im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói."

Minh Anh, Tạ Thiên hai cậu chơi không."

Nguyệt Nhi quay qua hỏi hai người bọn họ."

Tôi chơi" Minh Anh đồng ý ngay lập tức.Tạ Thiên ngồi cạnh tưởng bản thân nghe nhầm, thường Minh Anh không thích những trò như này, nên cậu luôn từ chối chứ không đồng ý như bây giờ."

Vậy tôi cũng chơi" Tạ Thiên cũng muốn một lần thử cảm giác chơi chung với người khác là như nào.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 23


Cả đám xếp bốn năm cái bàn lại gần nhau, xong rồi thì người nào lấy ghế người đó qua ngồi lại thành một vòng tròn."

Mọi người ngồi xuống đi, ổn định chỗ ngồi rồi thì tôi sẽ giải thích luật chơi cho ai chưa biết nhé" Nguyệt Nhi bảo.Một nhóm chỉ có chín, mười người mà rất là lộn xộn, cô nàng phải nhắc lại đến lần thứ hai cả đám mới chịu ổn định."

Xong hết chưa, xong rồi thì bây giờ tôi sẽ giải thích luật chơi.

Đầu tiên, chúng ta sẽ chọn ra một người chơi trước, chọn được rồi thì người đó sẽ xoay chai nước, xoay trúng người nào thì người đó sẽ được người xoay chai hỏi "chọn thật hay thách."

Nếu người bị xoay trúng chọn thật thì người xoay sẽ chọn ra một câu hỏi, khi hỏi người đó phải trả lời thật lòng vì chọn thật, còn nếu người chơi chọn thách thì người chơi đầu tiên cũng sẽ đưa ra một thử thách.

Còn nếu, người chơi không trả lời được hoặc làm không đúng với câu hỏi đưa ra thì sẽ bị phạt, nếu như người chơi không muốn trả lời câu hỏi cũng sẽ bị phạt.

Thêm một cái nữa, mỗi người không được chọn thật hay thách quá ba lần mỗi vòng.

Đó là luật chơi, còn ai thắc mắc gì nữa không?"

"Cho tui hỏi, vậy là nếu chọn thật thì mình phải trả lời thật lòng câu hỏi của người chơi kia đặt ra hả" Quỳnh Thi đưa tay phát biểu ý kiến.Nguyệt Nhi nghe cô bạn hỏi như thế liền dơ ngón cái lên.

"Yes, exactly as you said, phải trả lời thật lòng hơn cả lòng đấy."

"Thế trả lời sai câu hỏi đặt ra sẽ nhận hình phạt do các người chơi khác đặt ra nhỉ" Quốc Thanh nói."

Phải, nếu trả lời chủ đề câu hỏi khác mà không phải chủ đề được đặt ra thì sẽ bị phạt."

"Ok, hiểu rồi, chúng ta bắt đầu đi."

"È hèm, chúng ta sẽ tay trắng tay đen để chọn ra người đầu tiên nhé."

Cô nàng xoắn tay áo khoác của mình lên, ra hiệu cho cả bọn dơ tay ra trước mặt."

Bắt đầu nhé, tay trắng tay đen!"

Cả bọn cùng đếm.Minh Anh: Trắng.Tạ Thiên: Đen.Duy Anh: Đen.Nguyệt Nhi: Đen.Hoài Thư: Trắng.Quốc Thanh: Trắng.Quỳnh Thi: Đen.Hoàng Bảo: Trắng.Yến Trang: Đen.Quang Dũng: Đen."

Để im, bốn trắng sáu đen.

Bốn trắng lấy tay vào, sáu đen ở lại."

"Còn sáu người, chúng ta tiếp tục."

Một lát sau bọn họ cũng đã chọn ra được người xoay chai đầu tiên, chính là Quốc Thanh."

Tôi xoay đây" Cậu bạn Quốc Thanh cầm lấy cái chai trên bàn, nhẹ nhàng xoay vòng nó.Cái chai xoay tầm mười mấy vòng thì dừng lại trước mặt Hoàng Bảo."

Ô mài gót, Hoàng Bảo là kẻ đầu tiên được chọn.", Cả đám ồ lên nói cùng lúc."

Cậu chọn thật hay thách?"

Quốc Thanh nhìn hắn hỏi."

Hoàng Bảo đây không biết sợ là gì, ông đây chọn thật nhé" Hắn nhếch mép đắc ý."

Ghê dị trời."

"Ngầu quá anh Bảo ơi" Duy Anh khích khúc cười trêu Hoàng Bảo."

Được được, thế tôi hỏi là cậu phải trả lời thật đấy nhé, gian dối là bị phạt á nha."

"Ok ok, anh đây uy tín, không gian không dối, các cậu làm chứng cho tôi."

Hắn tự tin hơi sớm rồi."

Ok thôi, nói được thì làm được, nhớ đó."

Duy Anh hất cằm nhìn Hoàng Bảo."

Các cậu có ai ghi âm lại lời cậu ta nói chưa.": Ok ok, ông đây uy tín, không gian không dối, các cậu làm chứng cho tôi.Một đoạn ghi âm có giọng của Hoàng Bảo cùng với câu nói của hắn phát ra.

Người nhanh tay ghi âm lại là Quang Dũng, một cậu bạn rất nhanh nhẹn và khá năng động, cũng là một thành phần hướng ngoại trong lớp."

Rồi rồi, giờ tôi hỏi nè.

Điều ngớ ngẩn nhất cậu từng tìm trên Google là gì?"

Quốc Thanh nghiêng đầu nhìn hắn ta."

Xời này quá dễ với ông" Hoàng Bảo khịt mũi làm ngầu."

Dễ thì mau trả lời đi""Đúng rồi, mau nói đi""Nói đi nói đi""Điều ngớ ngẩn nhất tôi từng tìm là, tại sao con chó cưng nhà tôi lại không biết nói, tại sao nó lại có lông" Hoàng Bảo hiển nhiên nói."

Hả??????"

"Thật luôn á hả, không ngờ cậu trẻ trâu vậy luôn, chó thì sao biết nói được chứ, ngớ ngẩn."

Duy Anh khó tin nhìn hắn."

Vậy là tôi trả lời đúng rồi ha, nhưng mà điều đó là thật, tại tôi vừa mới lên tra hồi hôm qua nè."

Cả nhóm: "..."

Đẹp trai mà bị khờ."

Thôi thôi, coi như cậu ăn may, giờ tới cậu xoay chai đó" Nguyệt Nhi nói.Hoàng Bảo cầm cái chai trên bàn, mạnh bạo xoay nó, và rồi... cái chai dừng lại trước Minh Anh.[Ái chà, trai đẹp của lớp đây rồi]Cả đám đều có chung một suy nghĩ, cô nàng út Nhi cũng vậy, chỉ có bọn con trai là suy nghĩ khác thôi. [Ông đây cũng đẹp mà sao không ai nói gì hết vậy]"Vậy Minh Anh, cậu chọn thật hay thách?"

Hoàng Bảo hỏi."

Tôi chọn thật" Minh Anh đáp."

Ok, vậy đây là câu hỏi của cậu.

Nếu bây giờ phải tặng quần áo đang mặc cho ai đó trong nhóm thì cậu chọn ai?"

Hoàng Bảo thừa biết chuyện không thể nói ra cũng hai người nào đó, nên hắn chọn câu này là câu hỏi khó trả lời cho cậu.Cậu hơi sững người trước câu hỏi của Hoàng Bảo, cậu cúi gằm mặt xuống, lắp bắp nói.

"...Tạ...Thiên, tôi chọn cậu ấy"[Biết ngay, có lệch vào đâu được với câu trả lời mà mình phán đoán đâu]Tạ Thiên hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Minh Anh, anh không ngờ cậu sẽ nói toạt ra như thế.

Trong lớp chỉ có tên Hoàng Bảo tự luyến cùng thầy giáo chủ nhiệm là Gia Quân biết chuyện hai người sống chung.

Ngoài ra chẳng có ai biết hết, kể cả những bạn bè từng học từ cấp một tới tận bây giờ, thế nên khi nghe câu trả lời của cậu, họ không nói nên lời chỉ trố mắt nhìn."

C-cú sốc thứ tư trong buổi chiều, oh my god, chắc tai tôi có vấn đề rồi."

Hoài Thư không tin vào tai mình nữa."

Hở, nói thật đấy hả" Duy Anh cũng chẳng còn tin vào tai mình như cô nàng Thư.Minh Anh không dám ngẩng đầu lên, mặt cậu giờ đỏ như cà chua bi, tai cũng đỏ.

Còn Tạ Thiên thì cứ nhìn cậu không chớp mắt, tim anh cứ đập thình thịch thình thịch liên hồi.[Tiêu rồi, giờ mình cần phải đưa cậu ấy đi chỗ khác!

Nhưng tim mình cứ đập nhanh như thỏi, chân thì như bị hoá đá, không thể nhúc nhích được]"E hèm, chuyện này để sau rồi nói, giờ chơi tiếp đi.

Minh Anh, cậu xoay chai đi, tới cậu á""Ừm" Minh Anh giờ mới chịu ngẩng đầu, mặt cậu vẫn rất đỏ, nhưng chắc không ai để ý đâu, thật ra là có, Tạ Thiên á."

Cậu chọn thật hay thách?"

Minh Anh hỏi cô bạn ngồi giữa Nguyệt Nhi và Hoài Thư bị chai xoay trúng."

Mình chọn thách" Một cô nàng cá tính, hướng ngoại như Nguyệt Nhi và Hoài Thư."

Ghê, đúng là Yến Trang nhỉ.

Minh Anh, cậu đặt thử thách nào khó khó ấy."

Quang Dũng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng."

Tôi thách cậu ăn chanh mà vẫn cười tươi" Minh Anh nói.

"Thử thách cũng ít ác quá nha, nhưng tôi làm được, mà ở trong lớp thì làm gì có chanh, thế thì thực hiện kiểu gì đây?" cô nàng Yến Trang nói với cậu."

Tôi có đem..."

Minh Anh đứng dậy bước về chỗ mình, mở cặp lấy ra một nửa lát chanh đang đựng trong bọc."...Lúc ăn bánh tráng trộn còn dư" Minh Anh thản nhiên nói, mặc kệ những ánh nhìn trầm trồ.[Ai đời lại ăn bánh tráng với chanh ông ơi]Yến Trang thầm nghĩ, nhưng không sao, cô ăn chanh được, mà vừa ăn vừa cười tươi thì có hơi..."

V-vậy tôi ăn đây!"

Cô dứt khoát bỏ lát chanh vào miệng, vừa bỏ vào vị chua chát đã bùng nổ trong vòm họng của cô, "Oẹ, tôi bỏ cuộc, oẹ, chua quáaa!"

Cô nàng vậy chạy ra tới bàn học của mình lấy ra chai nước, cô uống vội một hơi để xua đi cơn chua của miếng chanh."

Ha ha ha ha ha, người lãnh phạt đầu tiên, ha ha ha ha."

Duy Anh toe toét."

Hình phạt là gì giờ?"

Quỳnh Thi nói."

Hay là...

được không?"

"Cũng được nhưng tôi thấy cái này hay hơn."

"Ê, hay là...bla bla....

được không""Được được, cái này được!"

"Còn Minh Anh, Tạ Thiên, hai người kia nữa các cậu thấy hình phạt này được không."

"Có hơi ác ha."

Tạ Thiên không biết nên nói như nào."

Cũng được, dù có hơi ác thật."

Minh Anh đáp."

Được, khá lâu rồi tôi chưa chơi lại trò này""Tui cũng vậy."

"Yến Trang, qua đây với mẹ nào con" Duy Anh cười man rợ ngoắc tay gọi cô nàng lại chỗ mình."

Các... các cậu định làm gì tui."

Yến Trang thụt lùi ra sau."

Hình phạt nhẹ nhàng thôi, lại đây nào con gái."

Duy Anh tiến lại gần cô nàng đang run rẩy bẩy."

Aaaa, né xa tui ra" Yến Trang hét toáng lên cầu cứu, nhưng Quỳnh Thi đã kịp chặn lại, không cho cô nàng hét nữa.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 24


Chẳng biết là cả đám người bọn đang làm gì với một cô gái "dịu dàng" nữa, đến cả Minh Anh và Tạ Thiên cũng hùa theo chung với họ.Gia Quân vừa vào trường, định ghé qua lớp học thăm dò học sinh của mình thử.

Nhưng anh ta vừa tới khúc rẽ cầu thang đã nghe thấy giọng nữ la hét và kêu gọi người cứu, mà chẳng hiểu sao đột nhiên tiếng của nữ sinh đó lại im bặt.

Anh ta nghĩ trong lớp có an mạng xảy ra, vội vàng ba chân bốn cẳng cấp tốc chạy lên lớp A1 để cứu lấy những học trò đầu tiên của bản thân.Nhưng mà...Gia Quân vừa chạy vừa rút hàng nóng từ ba lô đi dạy ra, "các em đừng sợ, kẻ gây án đâu, dơ tay chịu trói đi."???"

Gì thế thầy, ai gây án, mà thầy cầm thướt gỗ tính gõ đầu ai vậy?"

Quang Dũng đang cầm bút đen vẽ bộ râu ông già cho Yến Trang thì đột nhiên Gia Quân từ bên ngoài xông vào hét lớn cái gì đó.Minh Anh cũng đang vẽ cho cô nàng cái mái giả bằng bút, thấy anh ta vào cậu vội khều khều tay Tạ Thiên rồi quăng bút đi chỗ khác."

Không, làm gì có ai gây án đâu an...thầy."

Mém xíu nữa Minh Anh không đánh mà tự khai rồi."

Đúng rồi, làm gì có ai gây án ở trong trường chứ" Hoàng Bảo còn đang chăm chú vẽ râu cún cho Yến Trang, hắn nói chuyện với Gia Quân mà còn chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn."

Tụi em nói thật mà" Tạ Thiên cũng đứng lên nói."

Vậy chứ vụ gì mà tôi vừa lên tới cầu thang đã nghe tiếng cầu cứu và la hét của bạn nữ trong lớp mình thế, nếu không phải án mạng thì là gì?"

Gia Quân vẫn không tin lời của cả bọn, cả đám đành phải nhờ bạn nữ sinh nào đó la hét thảm thiết lên tiếng giải vay hộ."

Tụi nó xạo ke á thầy, em nè, em là nạn nhân của bọn nó nè."

Cô nàng ấm ức nói với anh ta."

Con này, ngồi im coi, chưa có xong gì hết.

Nguyệt Nhi, bịt mồm cậu ta."

Duy Anh ghì chặt lấy vai cô nàng."

Tổ tiên mày, đừng có ra lệch cho tao, còn gái này ngồi im chút đi cưng!"

Nguyệt Nhi trừng mắt liếc cậu ta."

Cứu em thầy ơi, tụi nó hãm sát em."

Yến Trang kêu gào thảm thiết cầu cứu với Gia Quân."

Này này!"

Gia Quân định chạy lại thì Quang Dũng cản, không cho anh ta đi tiếp."

Đại ca, thầy đừng có cản trở tụi em, tụi nó sắp xong rồi thầy ráng chịu khó ra ngoài xíu nhá" Cậu ta cười trìu mến, rồi thì cậu ta gọi Minh Anh với Tạ Thiên tới dẫn anh ta xuống căn tin."

Kh-khoan..."

Gia Quân chưa nói hết câu đã bị hai đứa em kéo đi."

Kệ mấy cậu ta đi, không sao đâu."

Minh Anh nói."

Nhưng..."

"Mấy người họ tự lo liệu được, anh đừng lo lắng" Tạ Thiên đứng cạnh nói thầm chỉ đủ ba người nghe.Gia Quân không nói thêm gì nữa, nhưng mà trong lòng vẫn hơi lo lắng cho cô bạn Yến Trang kia.

Đi xa khỏi dẫy phòng học anh ta mới hỏi rõ Tạ Thiên với Minh Anh sự việc là như thế nào, đường xuống căn tin cũng không có ai nên ba người bọn họ xưng hô với nhau như ở nhà."

Tụi em chơi trò chơi thôi, cô ấy chơi thua nên bị mọi người phạt" Tạ Thiên nói rõ cho anh ta nghe."

Phạt kiểu gì mà trò ấy la hét ghê quá vậy?"

Gia Quân không hiểu rõ cách chơi, Tạ Thiên bèn phải kể chi tiết cho anh ta nghe."...Cách chơi là như vậy, cô ấy chọn thách nhưng không thực hiện được nên mới bị phạt."

"Thế hình phạt là gì mà con bé cầu cứu dữ dội vậy?"

Gia Quân thắc mắc hỏi."

Ừm..."

Tạ Thiên nhìn Minh Anh, ý nhờ cậu nói dùm anh."

Hửm?"

"Hình phạt là cho người khác vẽ những hình thù ngộ nghĩnh lên mặt và chụp ảnh lại đăng lên mạng xã hội."

Minh Anh nhìn con đường phía trước, nói."

Vậy thì có gì đâu mà con bé la hét dữ vậy?"

"Tại cậu ta có kết bạn với cờ rút" Minh Anh đáp ngắn gọn.Nghe đến đây, đột nhiên anh ta bật cười.

" Ha ha ha ha, chỉ vậy thôi á" Gia Quân cười đến nỗi rớt nước mắt.Minh Anh và Tạ Thiên đứng cạnh không nói gì chỉ nhìn anh ta một lúc lâu, đến khi Gia Quân gần ngừng cười cả hai mới bảo với anh ta."

Về lớp thôi, sắp đến tiết hai rồi.

Cả bọn ở lớp chắc cũng xong rồi, đi xem thành quả thử."

Tạ Thiên bảo."

Ok, anh cũng muốn xem, mà lúc nãy các em vẽ gì cho em ấy thế?"

Gia Quân khúc khích cười."...Một cái mái giả" Minh Anh còn đang định giấu việc mình hùa theo bọn ở lớp."

Ha ha ha, vậy còn Thiên?"

Anh ta xoay qua hỏi anh."

Hình như là ba cái mụt ruồi ở hai bên dưới mắt" Tạ Thiên nói, nhưng có lẽ anh không chắc chắn lắm."

Ha ha ha ha."···Vừa tới cửa lớp đã nghe tiếng cười nói của cả lớp, giọng cười lớn nhất chắc là Duy Anh.

Cũng có người ngồi khóc, mà chẳng phải là khóc, nhìn người ngồi trong góc lớp đang soi gương vừa soi vừa không biết nên nói là đang khóc hay đang cười nữa."

Ớ, đại ca Quân, cả hai cậu nữa.

Tụi tôi cũng vừa xong đây, mau lại xem đi."

Hoàng Bảo chạy ra gọi họ vào chung vui, nhưng mà Minh Anh và Tạ Thiên không còn hứng thú nữa, anh vội xua tay từ chối rồi cùng cậu lấy ghế về chỗ ngồi."

Khụ khụ, các em đừng quậy nữa, mau xếp lại bàn ghế rồi về chỗ ngồi đi.

Chúng ta sẽ tận dụng tiết này để sinh hoạt, hai tiết sau các em học xong sẽ ra về luôn, không cần phải ở lại."

Gia Quân đặt ba lô xuống bàn giáo viên, anh ta đứng trên bục bảo bọn họ mau dọn dẹp."

Ơ kìa thầy, tụi em đang vui mà, để tiết năm sinh hoạt cũng được mà."

Cả đám xụ mặt.Gia Quân buộc phải gằng giọng bảo lại lần nữa.

"Tôi không nói lại lần thứ hai, còn Yến Trang mau đi rửa mặt đi rồi vào học."

Cả lớp dù vẫn còn muốn chơi nữa, mà Gia Quân đã nói vậy rồi thì biết sao giờ, cả bọn đành phải gác cuộc chơi qua bên, tiếp tục việc học.Tùng!Tiếng trống hết tiếng cũng đã vang, Duy Anh định xin đi rửa tay rồi sẽ trèo rào trốn về trước.

Nhưng ý định đó đã bị Nguyệt Nhi nắm bắt, cô nàng túm cổ lôi cậu ta trở về lớp học.

Mỗi khi hai người họ đi ngang mấy lớp khác cùng khối đều có những lời bàn tán về họ, đều là về vụ việc lúc sáng."

Tụi mình giờ nổi tiếng ghê nhỉ" Duy Anh đùa cợt nói với Nguyệt Nhi."

Nổi cái nồi, không phải do mày à?

Tại mày nên giờ nguyên trường biết đến tao luôn rồi đó, danh dự thiếu nữ diệu dàng của tao bị mày làm cho bay sạch hết rồi, làm sao tao lấy chồng được đây?!"

Nhắc đến chuyện lúc sáng cô càng bực mình, cô hậm hực kéo cậu ta về gần tới lớp thì đột nhiên cậu ta nói đùa một câu."

Không ai lấy mày thì tao lấy, mà mày cũng làm "thiếu nữ diệu dàng" được á?!"

Bốp!Một tiếng bốp vang vọng khắp hành lang cả khối mười Một.

Học sinh đang trong lớp học cũng phải thò đầu ra hóng chuyện, đến cả lớp của hai người cũng vậy, ba anh em nhà họ Hoàng cũng ra hóng hớt."

Nói...nói điên gì vậy?

Ai thèm lấy mày!"

Nguyệt Nhi buôn Duy Anh ra, rồi nói."

Con này mày lên cơn à?

Tự nhiên vả mồm tao?!"

Vành mắt cậu ta đỏ hoe, vì cú vả của cô nàng có hơi thốn."

Chuyện gì vậy, người yêu cãi nhau hả?"

"Chắc vậy, mà hình như là Nguyệt Nhi với Duy Anh lúc sáng thì phải."

"Cú đó khá đau nha!"

"Ê, chuyện gia đình thì về nhà vợ chồng ngồi lại nói chuyện với nhau chứ đừng đánh nhau ở đây" Hoàng Bảo ló đầu ở cửa lớp, nói hai người họ."

Bình tĩnh bình tĩnh, vào lớp học trước rồi lát nói sau" Gia Quân ra khuyên nhủ."

Tự nhiên nó vả em kìa, em có làm gì nó đâu?"

Cậu ta ấm ức về lớp."

Thôi thôi, vào lớp rồi nói, ở đây không tiện, Nguyệt Nhi cũng mau vào đi em" Gia Quân lại gọi Nguyệt Nhi nãy giờ chỉ im lặng.Cả lớp đã ổn định chỗ ngồi, Gia Quân lấy sổ đầu bài ra xem một chút.

Chẳng hiểu sao xem xong rồi thì lại thở dài, anh ta gọi lớp phó học tập lên hỏi chút chuyện gì đó.Trên đó họ đang nói chuyện mà dưới này thì ngồi lộn xộn."

Ờm, Minh Anh, Tạ Thiên!

Hai cậu giúp tôi một lần này nữa đi, nha" Hoàng Bảo lại nhại tiếp chuyện lúc sáng hắn nhờ hai người.Minh Anh đang chăm chú giải xấp đề nâng cao nên không nghe thấy hắn ta nói gì, đúng hơn là cậu đang đeo tai nghe, không muốn nghe người khác nói chuyện, chỉ muốn tập trung giải đề, nếu có chuyện gì Tạ Thiên sẽ gọi cậu."

Lát cậu tự đi nói đi, thầy ấy đang ở trước mặt cậu luôn kìa" Tạ Thiên thực sự thấy hắn rất phiền phức."

Một lần nữa thôi, lần cuối, nha nha nha"Tạ Thiên thở dài một hơi rồi cũng đồng ý giúp hắn lần cuối, "Thôi được, lần này thầy ấy vẫn không chịu thì cậu tự đi mà nói."

"Ok ok, cảm ơn cậu trước nhé" nói xong rồi thì quay lên chỗ mình, không dám làm phiền hai người nữa.Gia Quân lúc này cũng đã nói chuyện xong với Hoài Thư, anh ta gọi Duy Anh cùng Nguyệt Nhi lên bục giảng."

Haizz, sao hai đứa lại gây gỗ đánh nhau ở sân trường?" anh ta thở dài nhìn hai con người đứng cách nhau một tấm bảng trên bục."

Nó nhào vô siết cổ em trước" Duy Anh lên tiếng nói trước."

Cậu ta ăn chùa của em, em chưa siết chết nó là may rồi!"

Nguyệt Nhi nói dứt thì quay sang liếc cậu ta."

Có nửa ổ bánh mì mà làm thấy ghê, tao còn tính chuyện lúc nãy mày vả tao đâu nhá!"

Duy Anh không nhịn nữa, nói thẳng ra.

"Con gái mà còn hơn đàn ông, có khi nào mẹ mày đẻ nhầm giới tính mày rồi không?"

"DUY ANH!"

Gia Quân nạt cậu ta.Duy Anh bị anh ta nạt thì sực nhớ ra một chuyện, nhanh chóng lấy tay bụm miệng mình lại, nhưng lời đã nói ra rồi thì không nuốt lại được.Cả lớp đang ồn ào mà cũng bị cái nạt Duy Anh của Gia Quân làm cho đứng tim, Minh Anh đeo tai nghe mà còn giật mình."

Gì mà anh ấy lớn tiếng vậy?"

Minh Anh tháo tai nghe xuống, hỏi Tạ Thiên."

Tôi không biết, nhưng hình như lớp trưởng vừa lỡ lời nói gì đó" Tạ Thiên đáp.[Bỏ má, mình quên mất nhỏ không...có mẹ.

Chết toi rồi Duy Anh ơi, báo rồi!]Cậu ta dứt ra khỏi suy nghĩ thì liền xoay người qua nhìn Nguyệt Nhi, cô nàng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, chỉ có sự thờ ơ."

Hai đứa về chép bản kiểm rồi sang đầu tuần sau nộp cho thầy, giờ về chỗ đi" Gia Quân xoa xoa thái dương nói với họ.Nguyệt Nhi chỉ gật đầu rồi quay về chỗ ngồi, chứ chẳng nói thêm gì nữa.Duy Anh biết bản thân đã lỡ nói ra lời không nên nói, thế là cậu ta cũng im lìm chẳng nói gì, trong lòng cậu ta khá ấy náy.Gia Quân cũng không sinh hoạt quá lâu chỉ có dặn dò lớp và nhắc nhở thêm vài câu nữa thì anh ta cũng đi luôn.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 25


Buổi học chiều cũng đã kết thúc sớm hơn dự kiến, sau khi ra về Tạ Thiên có ghé lên văn phòng của các giáo viên để gặp Gia Quân."

Gia Quân ơi, có học sinh kiếm em nè."

Giáo viên gọi vọng vào bên trong.Gia Quân đặt bút xuống, đi ra cửa xem là ai.

"Ủa Tạ Thiên, kiếm thầy chi thế?"

"Dạ..."

Tạ Thiên đáp."

Hai người nói chuyện đi, cô không làm phiền nữa."

Nói xong cô ấy xoay người về chỗ của mình.Cô ấy đi rồi bọn họ mới nói chuyện chính."

Em cần gì hả?"

Gia Quân hỏi."

Không có, người khác cần."

Anh chỉ tay về phía Hoàng Bảo đang ngồi ở ghế đá với Minh Anh, thấy Tạ Thiên chỉ hắn còn vẫy tay chào nữa."

Thằng nhóc đó cần thì nó tự đi, mắc gì em phải đi giùm?"

Anh ta khó hiểu hỏi."

Cậu ta hèn" Tạ Thiên đáp ngắn gọn."

Vậy thì chuyện thằng nhóc đó nhờ là gì đây?"

"Thầy chấp nhận kết bạn với cậu ta đi, tên đó thật sự rất phiền, cậu ta nhờ em sáng giờ tận mấy lần rồi."

Gia Quân nghe đến đây chỉ biết ôm mặt bất lực, anh ta chẳng ngờ tên đó lại mặt dày như cây gỗ vậy.

"Thằng nhóc đó ăn giống gì mà dai như đỉa đói vậy không biết!

Chấp nhận rồi đấy, giờ em mau về nhà đi Minh Anh ngồi chờ nãy giờ kìa."

"Thầy chưa về à?"

"Còn xíu việc, ở nhà có cơm rồi á.

Về hâm nóng lại đi rồi ăn, giờ thì về đi" Gia Quân xua tay bảo Tạ Thiên về.Tạ Thiên vừa đi ra cách văn phòng vài chục mét thì tên Hoàng Bảo đã nhào tới choàng tay qua vai anh."

Cảm ơn nhiều nhiều nhiều nhéeee!"

Hắn cười tít mắt khúc khích cảm ơn liên tục."

Buông ra" Anh gạt tay hắn xuống, đi tới chỗ Minh Anh.

"Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi."

Minh Anh chẳng nói gì, cậu đứng dậy đi thẳng ra phía cổng trường.Chỉ mới có năm giờ hơn mà mặt trời đã bắt đầu xuống núi ẩn mình, con đường trở về nhà sau một ngày học hành vất vả thật dài mà cũng trong thật ngắn.

Cơn gió thổi cũng thật quạnh hiu, những tán lá cây khô hướng theo chiều gió thổi mà bay theo.

Cây cỏ bên cạnh ven đường như đang nhảy múa dưới gió, lắc lư lắc lư dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa.···"Rửa xong tôi sẽ đi siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn, cậu đi chung không?"

Tạ Thiên đang rửa đống chén dĩa họ vừa ăn xong, hỏi Minh Anh đang chuẩn bị ra phòng khách."

Ừm, tôi cũng cần mua ít đồ" Minh Anh đáp."

Vậy lên lấy áo khoác đi, tôi rửa xong rồi mình đi" Tạ Thiên bảo."

Chẳng cần mấy, cũng không có lạnh."

Minh Anh đáp.Tạ Thiên không nói nữa, im lặng rửa hết chén dĩa.

Rửa xong thì anh về phòng lấy chìa khóa xe, nói là lấy chìa khóa xe vậy chứ lúc đi xuống trên tay còn cầm thêm hai cái áo khoác.

Một cái của anh một cái của cậu, Minh Anh thường không thích mặc áo khoác, nên anh hay mua rồi đem về phòng mình cất, để nhiều lúc cần đến."

Mặc vào đi, buổi tối lạnh lắm" Tạ Thiên đưa cái áo Cardigan nâu cho cậu."

Không thích mặc!"

Dù mồm thì nói không thích nhưng vẫn cứ mặc vào, lời cậu nói như đấm nhau với hành động."

Ồ, vậy hả!"

Tạ Thiên tủm tỉm cười, trêu chọc cậu."

Tôi ra ngoài trước, cậu mau đi lấy xe đi."

"Vâng, cậu chủ nhỏ ạ" Lúc Minh Anh ra tới cửa, anh còn không quên ghẹo cậu thêm một câu.Minh Anh bị chọc đến ngượng đỏ mang tai.Lúc cậu vừa ra tới cổng thì bắt gặp Hoàng Bảo đang định đi đâu đó, nhưng Minh Anh cũng chẳng rảnh để tâm đến hắn.Nhưng mà hắn thì khác.

"Hello, định đi đâu thế?"

Hoàng Bảo bên kia đường chạy qua, hắn hỏi.Bíp bíp!Tiếng còi xe ô tô kêu lên phía sau bọn họ, người lái là Tạ Thiên, hai người họ dạt ra một bên cho xe chạy ra.Tạ Thiên dừng xe lại ở trước cửa nhà, anh mở cửa bước xuống khỏi chiếc Lexus Nx, rồi đi qua mở cửa ghế phụ cho Minh Anh ngồi vào."

Các cậu định đi đâu thế, cho tôi đi nhờ một đoạn được không?"

Hoàng Bảo gãi gãi đầu."

Chúng tôi đi siêu thị, cậu muốn đi đâu?"

Tạ Thiên hỏi."

Úi, trùng hợp vậy!

Tôi cũng đi siêu thị."

Hắn hớn hở nói."

Vậy ra ghế sau ngồi đi."

"Ok ok."

Nói xong, hắn mở cánh cửa sau rồi chui vào.Tạ Thiên chuẩn bị vào xe thì thấy Gia Quân vừa đi làm về, trên tay anh ta còn đang cầm một xấp tài liệu cao chót vót.

Có lẽ do quá nhiều tài liệu nên khi đi ngang qua họ anh ta không để ý thấy, đến lúc Tạ Thiên gọi anh ta mới giật mình quay người lại."

Ủa, em đi đâu thế?"

"Nguyên liệu nấu ăn hết rồi, tụi em đang định đi lên siêu thị mua một ít, anh đi chung với tụi em không?"

"Thôi thôi, anh còn nhiều việc lắm, mấy đứa đi đi" Gia Quân lắc đầu từ chối."

Dạ, em có chừa cơm cho anh ở trong bếp á, anh hâm nóng lại rồi ăn nha."

Nói dứt câu, Tạ Thiên mở cửa xe rồi ngồi vào."

Ừ anh biết rồi, mấy đứa đi cẩn thận đấy nhé."···Bọn họ vừa tới siêu thị, Tạ Thiên thả Minh Anh và Hoàng Bảo ở cổng siêu thị, còn bản thân thì đi gửi xe.

Trong lúc chờ Tạ Thiên quay lại để vào cùng thì hai người họ bắt gặp một bé chó con ở trong bụi cây gần chỗ họ đứng, nó có lẽ mới biết đi bập bẹ nên cứ té lên té xuống.

Minh Anh thấy nó ngã lăn xuống dốc thì vội chạy lại ẳm nó lên để ở chỗ bằng phẳng cho an toàn."

Chó của ai vậy nhỉ, đi còn cho cứng nữa."

Hoàng Bảo nhìn xung quanh xem có ai lại nhận chó hay không.Minh Anh ngồi vuốt ve đầu nó, bé chó nhỏ cũng chịu hợp tác ngồi im cho cậu nựng.Minh Anh: "..." [D-dễ thương quá]"Nhìn kỹ thì nhóc này cũng khá giống Gà con nhà tôi."

Hắn ta vừa quan sát chó con vừa nói."

Hai người làm gì thế, mà chó con ở đâu ra vậy?"

Bất thình lình Tạ Thiên từ đâu nhảy ra."

Rớt cả hồn, bớt gọi giật ngược đi cha nội."

Tên Hoàng Bảo bị hù giật mình đến ngồi bệt xuống đất."

Không biết, chắc bị chủ bỏ rơi" Minh Anh vẫn chăm chú gãi đầu cho nó, cậu nói."

Nhiều khi không phải đâu, nó ú nu vậy nhiều khi chủ nó đi siêu thị rồi bỏ nó ngoài này đấy, mà đi mua đồ được chưa."

Hoàng Bảo lấy tay chọt chọt bụng sữa của chó con."

Ừm đi thôi, để nó ở đây đi" Tạ Thiên nói.Minh Anh đứng dậy luyến tiếc nhìn bé chó con, cậu còn muốn ở lại với nó thêm lát.

Nhưng còn phải đi mua đồ, không thể ở lại lâu được."

Ta tách nhau ra ở đây đi, tôi mua đồ ở trên tầng bốn, hẹn gặp ở quầy thanh toán nha, bái bai" Nói rồi hắn vào thang máy, bấm nút lên thẳng tầng bốn."

Cậu cần mua gì, chúng ta đi mua nó trước?"

Tạ Thiên lấy giỏ xách tay, xoay qua hỏi."

Vài cuốn giải đề nâng cao và sách để đọc thôi" Minh Anh bình thản nói."

Vậy mình lên tầng hai mua, xong rồi đi mua nguyên liệu sau cũng được."

"Ừm."

Hai người họ lên tầng hai bằng thang cuốn, tầng hai là nhà sách và vài chỗ bán quần áo.

Nhà sách bọn họ đi khá lớn, có đầy đủ các thể loại, giải đề nâng cao, truyện tranh manga, truyện tranh màu, truyện trinh thám, truyện kinh dị, truyện cổ tích, tiểu thuyết, văn học,...vvCó rất nhiều loại không thể nào kể hết được.

Thể loại mà Minh Anh đang cần là Kinh dị, trinh thám với giải đề.

Vừa vào cậu đã đi thẳng đến khu truyện kinh dị, trinh thám, cậu lựa một hồi cũng quyết định lấy hai cuốn.

Một cuốn kinh dị, một cuốn trinh thám.Xong rồi thì Minh Anh đi qua khu sách giải đề nâng cao, cậu lấy hẳn bốn cuốn bốn loại khác nhau, lúc đi ngang khu bán viết cậu với Tạ Thiên cũng mua vài cây rồi mới đi ra quầy thanh toán.Tổng thiệt hại cho tám cuốn, có sáu cuốn của Minh Anh, hai cuốn của Tạ Thiên là gần một triệu rưỡi.Mua xong thì họ trở xuống tầng một để mua một ít nguyên liệu.

Nói là một ít vậy thôi chứ họ mua nguyên liệu đầy hẳn hai giỏ xách tay, hai người cũng có mua một giỏ đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh để sẵn tối ai đói thì xuống mà ăn.

Và tổng thiệt hại của ba giỏ là ba triệu hai trăm nghìn, còn của Hoàng Bảo là hai triệu.

Mà hắn chỉ mua có vài nguyên liệu nấu ăn, còn nhiêu chỉ là đồ lặt vặt gì đó.Tổng kết số tiền mà ba người chi cho tối nay: Hoàng Bảo hai triệu, Minh Anh và Tạ Thiên gần năm triệu.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 26


"Các cậu mua cái méo gì mà gần năm củ ghê vậy?"

Hoàng Bảo khó tin hỏi hai người."

Lỡ...lỡ tay xíu thôi" Tạ Thiên khó nói."

Lỡ của các cậu là gần năm triệu vậy á hả?!" hắn cứ lãi nhãi suốt từ lúc bước ra khỏi siêu thị, hắn tiếc tiền dùm bọn họ mà không chịu nhìn lại mình.

Vừa ra tới cổng, Tạ Thiên định đi lấy xe bị Minh Anh kéo lại."

Cậu nghe gì không?"

Minh Anh nhìn xung quanh."

Tiếng này..."

Tạ Thiên tìm kiếm âm thanh mà Minh Anh nghe thấy"Nghe gì c...Ê khoan?

Cái tiếng ư ử này là?!"

Hoàng Bảo trố mắt, dáo giác xem ở âm thanh phát ra từ chỗ nào."

Tiếng của bé chó con!"

Minh Anh không chờ hai người kia phản ứng lại đã chạy vụt đi ra ngoài cổng siêu thị, gần chỗ cậu để chó con ở đó.Hai con người kia giờ mới kịp phản ứng, vội vàng vắt chân lên cổ chạy theo cậu.

Ra đến nơi thì thấy Minh Anh chặt ôm chú chó nhỏ cả người đầy máu còn đang rên ư ử, còn bên cạnh là bốn thằng oắt con đang đứng khóc gọi mẹ ơi."

Có chuyện gì?

Sao mình mẩy nó máu me không vậy?!"

Tạ Thiên ngồi xuống cạnh cậu, anh nhíu mày khi thấy chó con cả người toàn là máu.Hoàng Bảo cũng vừa đuổi theo kịp, hắn ta đứng hình khi thấy cả thân chó nhỏ chỉ toàn những vết thương đang chạy máu.

"C-cái gì đây, sao bị thương nặng vậy?"

Cả người Minh Anh cứ run rẩy không ngừng, có hỏi gì cậu cũng chẳng nói, chỉ ôm khư khư lấy chó con."

Tạ Thiên, đi lấy xe ra đây mau lên, phải chở nó đến thú ý càng nhanh.

Nếu không chẳng cứu kịp nữa đâu, nhanh đi!"

Hoàng Bảo nói lớn, bảo anh đi lấy xe, còn Minh Anh ở đây cứ để hắn lo."

Ừ, vậy nhờ cậu, cậu lấy áo tôi quấn nó lại đi."

Tạ Thiên cởi áo khoác của mình ra đưa cho Hoàng Bảo, xong rồi thì chạy lấy xe."

Minh Anh, đưa nó đây cho tôi, tôi quấn nó lại."

Hắn cố gắng lấy chú chó nhỏ ra khỏi người cậu, nhưng cậu ôm nó cứng ngắc, làm kiểu gì cũng không gỡ tay cậu ra được.

Còn mấy thằng oắt kia cứ đứng khóc tu tu, hắn không chịu nổi nữa, lớn giọng nạt tụi nó một tiếng.

"Im chưa?!"

Nạt cỡ đó rồi mà tụi nó không những chẳng dừng khóc mà còn khóc lớn hơn, ngay lúc đó có bốn bà cô chạy lại dỗ tụi nó, chắc là mẹ tụi nó.

Lũ đấy ỷ có mẹ nó ở đó, tụi nó nói với mấy bà cô già đó, hai người bọn họ đánh lũ tụi nó.

Đột nhiên một bà trong đám đứng ra mắng chửi họ.

"Tụi mày biết con tao là con ai không mà tụi mày dám đánh thằng nhỏ?!

Tụi mày là con đồ không có ba mẹ dạy dỗ à, thứ bẩn học!"

Hoàng Bảo cũng đâu phải dạng dễ đụng, hắn bật lại liền.

"Con bà là con ai thì liên quan gì tụi này, trước khi nói ra lời gì thì nhìn cho kỹ sự việc trước mắt.

Còn thằng ranh con kia, mày nói anh đánh mày á?

Anh đánh là phải để lại dấu như này nè!" nói dứt, hắn kéo cổ áo tên nhóc đó qua đấm thẳng vào mặt nó hai cái đau điếng."

Thấy chưa, tôi đánh là phải để lại dấu như này."

Hắn cười khặc khặc nói với mụ ta."

Mày...mày!"

Mụ tức đến đỏ mặt, dơ tay định tát hắn thì bị hắn chặn lại được."

Bà nói tụi tôi là côn đồ thì cũng đúng, tôi chuyên được đi thuê dạy dỗ lũ oắt con như con trai mấy bà vậy đó.

À mà, tuy tôi đi đánh thuê nhưng tôi có học thức đầy đủ hơn con trai mấy người nhé."

Hoàng Bảo tít mắt cười, một nụ cười man rợ."

Nó còn nhỏ nó có biết gì đâu mà mày đánh nó, còn tình người không?"

Mụ ta cố nói lớn cho người khác nghe, người bu lại coi cũng ngày càng đông.

Nói xong mụ ta còn cười đắc ý, như kiểu con trai bà ta bị đánh oan."

Nhỏ?

Nhỏ cơ á, ha ha" Minh Anh không biết đã đứng cạnh Hoàng Bảo từ khi nào, cậu nhếch mép cười khinh nhìn mấy thằng oắt con thấp hơn mình có nửa cơ thể người trước mặt."

Con tao chỉ mới mười tuổi, không nhỏ thì là gì?" mụ còn cố cãi lại."

Đúng đó, con tụi tôi mới mười tuổi thì biết cái gì đâu chứ."

Một mụ khác cũng lên tiếng nói."

Chúng tôi là mẹ thì thằng bé nhỏ hay lớn gì cũng là con trai bé bỏng của chúng tôi."

Mụ bên cạnh cũng lên tiếng."

Thôi bỏ đi, nói chuyện cái loại thất học này làm gì."

Con mụ kia cũng hùa theo.Những tiếng xôn xao bàn tán của những người đứng xem càng làm không khí căng thẳng hơn."

Bà..."

Hoàng Bảo định bật tiếp thì Minh Anh chặn lại, cậu tiến lên một bước."

Không biết gì á? còn nhỏ?

Còn nhỏ mà bốn thằng ranh con xúm lại đá, bẻ gãy tay chân một chú chó nhỏ à?

Có biết nhận thức về định nghĩa lớn nhỏ không thế, hay mấy thằng con trai quý tử của mấy bà bị thiểu năng chí tuệ?

Hay là do mấy bà cũng thất học nên không biết cách dạy con?

Nếu không biết dạy thì để xã hội dạy thay gia đình mình ha."

Xong câu, cậu đưa bé chó nhỏ cho Hoàng Bảo còn đang ngơ ngác ẳm hộ.Minh Anh xoắn ống tay áo lên cao tới khuỷu tay."

Mày...mày định làm gì?

Có biết tao là vợ ai không hả?!

Là chủ tịch của công ty Roke đấy nhé."

Mụ ta cùng mấy bà kia bất giác lùi về phía sau theo phản xạ."

Công ty Roke?

Công ty quèn từng đi theo nịnh bợ cha tôi để được ký hợp đồng á?

Tôi tưởng công ty đó bị giải thể vì vị chủ tịch Thành kia ăn chơi, cờ bạc dẫn đến phá sản rồi mà nhỉ?."

Minh Anh nói câu nào sĩ diễn mụ ta bị hủy tới đó, cậu còn không quên nhịn cười khi nhắc về công ty nát đó nữa."

Sao..."

Bà ta định nói gì đó thì bị cậu ngắt ngang."

Tính hỏi sao tôi biết hả?

Tại tôi là con của chủ tịch Minh Thuận, chủ tịch Thành là chồng bà từng qua quỳ gối dập đầu xin hợp tác á!"

Minh Anh lúc này chẳng khác gì con cáo già, câu nói từ miệng lưỡi cậu thốt ra đều như cây gai đâm thẳng vào cổ họng bà ta.

Hoàng Bảo đứng cạnh mà há hốc mồm, không ngờ có ngày Minh Anh lại bùng nổ tới vậy."

Mày...mày có tin tao báo công an vì tội hành hung trẻ vị thành niên không?"

Mụ ta dơ điện thoại có số "113" trên màn hình lên, định hù dọa cậu nhưng cậu đã nhanh tay hơn.

Công an cũng đã tới nơi, mụ ta hoảng hốt định kéo tay con trai bỏ chạy.

Nhưng mà chạy thế nào được, thân hình mụ chả khác con heo nái, chạy được mấy bước thì lại vấp ngã."

Đưa hai tay ra sau đầu, nếu chống cự tội sẽ thêm tội" Chú cảnh sát khóa tay mụ ta và ba người kia bằng còng số tám."

Mắc gì các anh bắt tôi, người nên bắt là lũ chúng nó kia kìa.

Tôi không làm gì hết, thả tôi và con tôi ra!"

Mụ ta gào thét như một bà điên."

Bắt chúng tôi?

ở đây có camera đấy nhé.

Tôi có quyền tố cáo bà và cả con trai bà vì tội vu khống, xúc phạm danh dự người khác.

À chưa hết, cả nhà các người bị bắt hết vì tội buôn bán ma túy bất hợp pháp và lừa đảo chiếm đoạt tài sản qua mạng đấy nhé."

Cậu đứng khoanh tay nói chậm rãi từng câu chữ cho bà ta nghe."

Mày được lắm!

Thả tao ra, người bị bắt là tụi nó mới phải, thả tao ra!"

Đến khi áp giải mụ ta vào xe rồi mà mụ vẫn còn la hét được.

Mụ đi rồi cả khu phố mới được yên ổn, nhưng vừa xong chuyện này chuyện khác tới."

Tiêu rồi! hơi thở của nó đang yếu đi!"

Hoàng Bảo đột nhiên hét lên."

Xin lỗi tôi ra trễ, mau lên xe đi, ở gần đây có thú ý."

Tạ Thiên giờ mới lái xe ra, anh hạ kính xuống gấp rút bảo họ lên xe.Họ vừa lên xe, Tạ Thiên đạp ga phóng nhanh hết mức."

Cố lên bé ơi, gần đến rồi một chút nữa thôi."

Hoàng Bảo sót ruột nói với bé con đang nằm trong lòng Minh Anh, hơi thở thoi thóp.Thú y nói là gần vậy chứ cũng mất phải hai mươi phút đi xe, nếu nhanh hết cỡ thì cũng mười phút.

May mắn là ngoài đường giờ này chỉ còn lác đác vài chiếc xe, nên họ chỉ mất chín phút để tới nơi."

Bác sĩ, giúp em cứu nó với."

Minh Anh vừa xuống sẽ đã vội chạy vào trong phòng khám."

Trời ơi, sao bị thương nặng quá vậy?!"

Bác sĩ thú y nhìn tình trạng của bé chó mà giật mình, nhưng giờ không phải lúc.

Bé con lập tức được đưa đi cấp cứu và chụp hình xương, ba người họ ngồi ở ngoài mà trong lòng cứ lo lắng không thôi.Nếu chó nhỏ mà xảy ra chuyện gì thì Minh Anh ân hận suốt đời mất.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 27


Ba người bọn họ ngồi ở ngoài phòng chờ mà trong lòng ai nấy đều lo lắng không thôi.

Gia Quân lúc nãy thấy bọn họ về trễ có điện hỏi thử xem xảy ra chuyện gì, anh ta nghe Tạ Thiên kể lại đầu đuôi câu chuyện xong thì chỉ bảo họ lúc về chạy xe cho cẩn thận rồi cúp máy.Nhưng Tạ Thiên đã kể thiếu một phần chi tiết quan trọng trong câu chuyện, nói đúng ra là không biết đã có chuyện đó đã xảy ra.

Chi tiết mà anh không biết chính là lúc Minh Anh biến thành một con người hoàn toàn khác, Minh Anh cũng đã dặn Hoàng Bảo không được nói ra bất cứ chuyện gì xảy ra lúc đó cho người khác nghe, kể cả Tạ Thiên.Sau hơn bốn mươi phút, bác sĩ điều trị cho bé chó con cũng đi ra khỏi phòng điều trị đặc biệt."

Bé con sao rồi ạ?!"

Minh Anh thấy bác sĩ bước ra, cậu lập tức đứng dậy đi lại hỏi."

Bé con hiện tại vẫn còn đang trong cơn nguy kịch, xương tay và chân đều bị gãy rất nặng, những vết thương khác trên người thì bị rách khá sâu, còn bị nhiễm trùng.

Nên tỉ lệ sống sót chỉ có ba mươi phần trăm là có thể qua khỏi, nó cần phải ở lại theo dõi tình trạng thêm một thời gian."

Anh ta nói.Nghe xong cả ba người chỉ biết cuối gằm mặt, Minh Anh siết chặt tay thành nắm đấm, ba mươi phần trăm là vẫn có cứu vãn được."

Nó cần phải ở lại theo dõi bao lâu ạ?"

Minh Anh ngước lên nhìn bác sĩ thú y trước mặt."

Cái này thì anh chưa biết, tùy thuộc vào mức độ hồi phục nhanh hay chậm của bé con."

Đình An bảo.Đình An là tên của vị bác sĩ chữa trị cho bé chó con.

"Giờ cũng trễ rồi, mấy đứa mau về nhà đi.

Cho anh số điện thoại đi, có việc gì thì anh gọi" Đình An lấy điện thoại từ trong túi áo mình ra đưa cho Minh Anh.Cậu nhập số điện thoại của mình vào, nhập xong rồi thì trả lại cho anh ta.

Đình An cầm lấy, thử gọi vào số cậu vừa đưa, xác nhận đúng số rồi thì hỏi tên cậu là gì để lưu vào danh bạ."

Minh Anh ạ" Minh Anh trả lời.Anh ta bấm bấm vài chữ trên màn hình cảm ứng, bấm xong thấy bọn họ vẫn còn chưa về thì khó hiểu.

"Sao chưa chịu về đi, ở đây có anh rồi lo cho bé con rồi!"

"Bé con không sao đâu, chúng ta về nhé!"

Tạ Thiên bên cạnh nhẹ giọng an ủi Minh Anh còn chưa muốn về."

Về đi, ngày mai được nghỉ, tôi cùng hai người ra thăm nó, nhé?"

Hoàng Bảo cũng lên tiếng khuyên nhủ."

Bạn em nói đúng đó, mau về nhà đi, ngày mai lại ghé qua."

Đình An cũng cất tiếng bảo.Họ đã nói vậy rồi thì cậu cũng chịu đồng ý ra về, lúc chuẩn bị lên xe cậu còn không quên nói về Đình An một việc.

"Có chuyện gì thì gọi cho em liền nha!" nói xong thì cậu cũng về luôn.Hiện tại đã là một giờ khuya, ngoài đường cũng chẳng còn chiếc xe nào chạy qua lại nữa.

Từ chỗ thú ý của bác sĩ Đình An chạy về nhà cả ba chỉ mất khoảng mười lăm phút nếu đi đường vòng.Minh Anh từ lúc lên xe chẳng nói với ai một lời nào, Tạ Thiên với Hoàng Bảo cũng không dám bắt chuyện trước, nên bầu không khí trong chiếc xe ba người khá yên tĩnh."

Cảm ơn đã cho tôi đi chung nhé" Hoàng Bảo mở cửa bước xuống xe, hắn nói.

"Vậy ngày mai gặp, tạm biệt!" hắn chào tạm biệt hai người rồi đi về nhà mình.Gia Quân chắc lại thức khuya làm đề án, nghe tiếng xe ngoài cổng liền chạy ra mở cửa.

Tạ Thiên chạy xe vào hầm gara, thấy Minh Anh không có động tĩnh gì, anh ghé sát người lại mới thấy cậu chẳng biết đã ngủ quên từ lúc nào.

Tạ Thiên xuống xe, đi vòng qua mở cửa ghế phụ, anh choàng tay cậu ra cổ mình rồi nhẹ nhàng bế cậu lên."

Em ấy ngủ rồi hả?"

Gia Quân nhỏ giọng hỏi Tạ Thiên.Tạ Thiên không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ dám khe khẽ nói.

"Dạ, chắc cậu ấy mệt nên ngủ thiếp đi, anh giúp em lấy đồ ở cốp xe vào với ạ!"

Tạ Thiên đến di chuyển cũng phải thật chậm rãi để không phải đánh thức Minh Anh."

Ừ, để anh lấy cho, em bế Minh Anh về phòng rồi thay quần áo cho em ấy luôn đi nhé, cả người dính toàn là máu, không thể để vậy ngủ được đâu" Gia Quân vừa mở cốp xe vừa khẽ nói với anh.Tạ Thiên dừng bước chân lại, lúng túng nói.

"E-em không thể giúp cậu ấy thay được!"

"Sao lại không được, hai đứa sống chung từ nhỏ chẳng lẽ chưa từng thấy cơ thể của nhau" Anh ta đóng cửa hầm gara, hai tay xách sáu túi đồ đi tới cạnh Tạ Thiên, bảo.Tạ Thiên khẽ gật đầu, nói tiếp.

"Chưa...Chưa từng" mặt anh đỏ sắp bốc ra hơi luôn rồi.

Đúng thật từ nhỏ tới lớn cả hai chưa từng thấy phần cơ thể bên trong lớp áo của đối phương."

Gì????"

Đột nhiên anh ta hét lên, Minh Anh đang ngủ say cũng bị tiếng hét của anh ta làm giật mình tỉnh giấc, nhưng có lẽ vì buổi tối nay có nhiều chuyện xảy ra nên cậu ngủ lịm đi ngay sau đó."

Xin...xin lỗi, mà có thật là chưa từng thấy luôn không?"

Anh ta vẫn không thể tin được."

Dạ, chưa từng" Tạ Thiên đáp."

Ồ mài gót, mà thôi!

Em tự lo liệu mà thay đồ cho em ấy đi nhé, anh đem đồ vào trước rồi về phòng đây, anh còn việc chưa xong, bái bai."

Nói dứt, anh ta chạy một mạch vào bếp cất đồ rồi chạy thẳng lên lầu, bỏ lại Tạ Thiên đứng bất động trước sân.[Gi-giờ phải làm sao đây!!!]···Cạch!Tạ Thiên mở cách cửa phòng Minh Anh ra, anh bế cậu vào rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường.

Nhưng mà có chuyện anh chẳng biết phải làm sao, đó là giúp Minh Anh thay đồ.Tạ Thiên ngồi cạnh giường cậu, anh suy nghĩ một hồi vẫn không biết có nên làm hay không.[Trời ơi, phải làm sao đây!!!

Thay hay không thay?

Mình chẳng biết nữa, dù là đàn ông con trai với nhau nhưng mà cậu ấy...

Là người đặc biệt với mình.

Đâu thể tùy tiện chạm vào cậu ấy được!]Tạ Thiên suy nghĩ đến đứt óc, vẫn không thể đưa ra lựa chọn thích hợp.[Giờ làm gì còn ai có thức để mình nhờ giúp chứ, nhưng mà cũng không được!

Mình không thể để người khác thấy được cơ thể cậu ấy.

Mình phải đưa ra lựa chọn rồi, đành...đành phải nhắm mắt làm đại thôi]Nghĩ tới đây, đột nhiên mặt Tạ Thiên lại đỏ bừng.

Anh đứng dậy đóng cửa phòng sau đó mở tủ quần áo của Minh Anh, lấy ra một bộ đồ ngủ tay dài.

Tạ Thiên đặt quần áo xuống cạnh giường, anh hít sâu một hơi rồi bắt đầu cởi chiếc áo khoác lúc tối anh đưa cho cậu.Chỉ mới có áo khoác nên vẫn ổn, đến lớp áo thứ hai mới không ổn.

Tạ Thiên nhắm chặt mắt xoay đầu đi chỗ khác, anh dơ hai tay cậu lên xong rồi cởi áo thun cậu ra.

Vừa cởi ra xong, anh vội vàng mặc áo ngủ vào cho cậu, dù đang nhắm mắt nhưng thao tác anh vẫn thoăn thoắt cài từng cái nút áo.[Chắc...chắc được rồi nhỉ, giờ là tới...bên dưới]Tới đây Tạ Thiên chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, tim anh cứ đập liên hồi, thậm chí có thể nghe được cả tiếng tim đập.

"Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch"Dù chẳng thấy gì nhưng tay chân cứ bủn rủn, phải mất tận mười phút mới có thay xong bên dưới cho Minh Anh, sau khi xác nhận cậu đã mặc hết thì Tạ Thiên mới dám mở mắt nhìn cậu.[Phù, cuối cùng cũng thay xong]Tạ Thiên thở phào, anh kéo mền lên đắp phủ cả người Minh Anh, chỉ còn mỗi cái đầu lú ra.

Tạ Thiên đứng cạnh ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cậu, khẽ tủm tỉm cười.[Lúc ngủ trông cậu ấy đáng yêu ghê, như một chú mèo nhỏ vậy]Tạ Thiên cầm lấy quần áo dơ của Minh Anh, anh nhấn công tắc tắt đèn, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên nói với cậu một câu."

Ngủ ngon nhé, mèo nhỏ."
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 28


Chiếp chiếp chiếp chiếp.Tiếng của những chú chim cùng nhau đùa giỡn bên ngoài trời, tia nắng ấm áp len lỏi xen qua tấm rèm cửa chiếu rọi thẳng vào căn phòng tối."

Ư ưm...mình đang ở đâu đây, à là phòng mình" Minh Anh ngồi dậy, vươn vai giãn cơ."

Hình như tối qua mình ngủ quên trong xe, vậy sao mình về phòng được nhỉ, quần áo cũng được thay luôn" Cậu bước xuống khỏi giường, đứng tập thể dục và giãn cơ toàn thân một lát rồi mới đi vệ sinh cá nhân.Minh Anh thay đồ đánh rửa mặt rồi cầm điện thoại đi xuống lầu.Nhưng mà vừa xuống đã gặp phải một tên nhóc phiền phức đang ngồi ở bàn ăn, thấy cậu xuống còn vẫy tay chào nữa."

Yo, chào Minh Anh" Hắn ngồi gác một chân lên đùi, tay thì chống trên bàn."..."

Tạ Thiên đang hút bụi ở phòng khách, nghe đến tên cậu bỗng nhiên tim anh giật thót.

Anh đang đứng quay lưng với cậu, nhân lúc cậu không chú ý liền len lén nhìn trộm.

Định nhìn trộm người ta, mà chẳng biết người ta nhìn mình từ nãy đến giờ, Tạ Thiên bị phát hiện vội tránh mặt đi, gấp rút hút bụi ở thềm trước.Minh Anh nhìn chằm chằm vào sau gáy Tạ Thiên, cảm giác như anh đang cố tránh né để không chạm mắt với cậu.

Minh Anh cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu tiến lại bàn rót ra ly một cốc đầy rồi uống cạn một hơi."

Lát nữa chúng tôi định đi ăn sáng, cậu đi chung luôn nha, rủ cả đại ca Quân nữa" Hoàng Bảo ngồi nhịp dò, cười cười nói.Minh Anh không đáp, nghĩa là cậu ngầm đồng ý đi với họ.

Cậu bỏ ly vào chỗ cũ rồi về phòng lấy gì đó, mà chẳng hiểu sao vừa lên tới ngã rẽ cậu gọi lớn tên Tạ Thiên đang ở bên dưới."

Tạ Thiên, lên đây giúp tôi với, Gia Quân anh ấy bị gì rồi này!"

Giọng cậu hoảng loạn kèm theo lo sợ.Tạ Thiên dẹp máy hút bụi sang một bên, tức tốc chạy lên lầu xem chuyện gì, Hoàng Bảo cũng đi theo sau.Vừa lên tới nơi đã thấy Gia Quân đang nằm bất động dưới sàn nhà, bên cạnh là vẻ mặt đầy sự sợ hãi của Minh Anh."

Anh ấy bị sao vậy?!"

Tạ Thiên đỡ Gia Quân ngồi dậy, cho anh ta dựa lưng vào tường."

Tôi không biết, vừa lên thì thấy anh ấy nằm bất động rồi" Minh Anh lắc lắc đầu, cậu đáp.Hoàng Bảo đưa tay lên trán Gia Quân sờ thử, vừa chạm vào hắn đã vội rụt tay lại.

"Thầy ấy nóng quá, có lẽ bị sốt rồi.

Nên đi bệnh viện thôi, không thể để lâu được""Để tôi cõng anh ấy xuống lầu, Minh Anh c..."

Chưa dứt câu đã bị Hoàng Bảo chen lời."

Để tôi cõng cho, hai người các cậu đi lấy điện thoại và giấy tờ tùy thân của thầy ấy đi" Hắn ta để tay Gia Quân lên cổ mình, rồi nhờ Tạ Thiên đỡ Gia Quân nằm ngay ngắn trên lưng mình."

Ừm nhờ cậu, chìa khóa xe đây.

Xe ở hầm gara, tôi mở cửa rồi."

Tạ Thiên đưa chìa khóa cho hắn."

Ok ok, nhanh nhanh nha" Nói dứt, hắn cõng anh ta xuống lầu.

Còn hai người bọn họ thì vào phòng Gia Quân để tìm điện thoại và ví tiền có để giấy tờ tùy thân của anh ta trong đó.Khi vừa mở cửa bước vào, hai người chẳng tin thể nào tin được.

Tài liệu và giáo án chất đầy căn phòng và cao như núi Everest, nhưng bây giờ không phải lúc để ý mấy đống đó, cần phải nhanh chóng tìm giấy tờ cá nhân của anh ta.Hai người bọn họ mất vài phút để đi tìm, tìm thấy rồi thì nhanh chân chạy xuống lầu, chở anh ta lên bệnh viện.

Từ nhà họ lên bệnh viện cũng gần, chỉ mất hai mươi phút.···"Vì bệnh nhân ngủ không đủ giấc, không ăn uống đủ bữa và làm việc quá sức nên dẫn đến suy nhược cơ thể kèm theo sốt cao.

Hiện tại không có gì đáng lo ngại, nhưng cần theo dõi thêm, nếu không có gì thì ngày mai có thể xuất viện được rồi."

Vị bác sĩ khám cho Gia Quân, nói xong thì cũng rời đi."

Dạ, cảm ơn bác sĩ ạ" Tạ Thiên cúi gập người, đến lúc bác sĩ đi rồi anh mới trở lại phòng bệnh nơi Gia Quân đang được truyền nước."

Bác sĩ nói sao?"

Hoàng Bảo ngồi cạnh giường Gia Quân, thấy anh vào liền quay ngoắc qua hỏi."

Bị suy nhược cơ thể, do làm việc quá sức và ăn uống ngủ nghỉ thất thường.

Phải nhập viện một ngày để theo dõi, không có gì bất thường thì ngày mai có thể về nhà."

Tạ Thiên kéo ghế ngồi xuống đối diện Hoàng Bảo."

Ừm, vậy Minh Anh đâu?

Hai cậu đi chung mà" Hắn nhìn anh hỏi."

Cậu ấy đi làm giấy nhập viện rồi, sẵn tiện đi mua ít đồ."

Tạ Thiên đang chăm chú gõ chữ trên màn hình điện thoại, nghe hắn hỏi cũng chẳng buồn ngẩng đầu mà đáp luôn.Hoàng Bảo chẳng hỏi gì nữa, cứ chăm chú nhìn vào khuôn mặt xanh xao của Gia Quân đang nằm, trong lòng hắn cứ có cảm giác đau lòng.phòng bệnh của Gia Quân là phòng cho một người, phòng này thường được trang bị tiện nghi cao cấp hơn so với phòng thường, bao gồm giường bệnh, tủ lạnh, tivi, máy lạnh, lò vi sóng, nhà vệ sinh riêng và chỗ cho người nhà bệnh nhân ở lại.Minh Anh vừa đi mua một ít đồ về, cậu đẩy cửa đi vào.

Minh Anh đặt đồ ăn xuống bàn, xong quay qua gọi hai người kia.

"Lại đây ăn sáng đi, tôi có mua cơm"Hai người kia gật gù đi tới ngồi xuống ghế sô pha, Minh Anh mua ba hộp cơm và một hộp cháo tổ yến cho Gia Quân.

Còn có vài loại trái cây để bồi bổ sức khỏe cho anh ta nữa."

Ăn trước đi, tôi đi bỏ trái cây vào tủ lạnh" Cậu nhấc người dậy, định lấy túi trái cây bỏ vào tủ lạnh nhưng đã bị Tạ Thiên dành đi cất trước.Tên Hoàng Bảo ăn như hổ gặp thịt, chưa đầy mười phút đã hết hộp cơm full topping nhiều ú ụ."nhê nhon nhá, nhua nhở nhau nhậy" Hắn vừa nhai cơm vừa nói, nên chẳng nghe được câu chữ hắn nói là gì.Minh Anh: "..."

Tạ Thiên: "..."···"Để tôi đi bỏ rác cho, sẵn tôi đi ăn thêm cơm luôn, cậu mua ở ngay đâu vậy?"

Hắn cầm túi rác trên tay, hỏi hai người."

Trước cổng bệnh viện" Minh Anh đáp."

Ok ok, tôi phải ăn thêm hai dĩa nữa mới được" Dứt lời, hắn háo hức chạy đi.Gia Quân he hé mở mắt, vừa mở mắt nhìn khung cảnh đã bị bóng đèn huỳnh quang treo lủng lẳng trên trần làm cho anh ta nhắm tịt mắt lại.

Mất một lúc anh ta mới thích ứng được, từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh."

Mình đang ở đâu đây, sao đầu mình đau như bị búa gõ vậy?!"

Anh ta lấy tay che bớt ánh sáng trước mắt, khó hiểu ôm đầu.Tạ Thiên với Minh Anh nghe thấy tiếng Gia Quân thì lập tức chạy qua xem tình hình."

Cuối cùng cũng tỉnh rồi, anh thấy trong người thế nào?"

Tạ Thiên đứng cạnh, lo lắng hỏi anh ta."

Anh chẳng biết nữa, đầu anh cứ như bị nguyên cây búa đập thẳng vào đầu ấy" Anh ta ôm đầu, định nhổm người ngồi dậy, nhưng cơ thể anh ta chẳng có chút sức lực nào."

C-cơ thể anh bị sao vậy, sao chẳng thể cử động được" Gia Quân bàng hoàng, cố gắng ngồi dậy nhưng đã bị Minh Anh ngăn lại."

Anh đang ở trong bệnh viện, tự nhiên anh lại ngất xỉu rồi phát sốt trước cửa phòng, nên tụi em đã đưa anh vào viện."

Minh Anh chậm rãi giải thích."

Anh ngất xỉu á?

Sao anh không nhớ gì hết vậy, anh chỉ nhớ là anh vừa làm việc xong, định đi xuống lầu uống nước, rồi đột nhiên trước mắt anh mờ đi, mở mắt ra lần nữa thì thấy anh nằm đây" Anh ta nói chuyện nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt hai người bọn họ."..."

"Đầu anh còn đau không, em gọi bác sĩ nhé?"

Tạ Thiên hỏi anh ta.Gia Quân lắc đầu, nói.

"Không cần gọi đâu, anh bớt đau rồi" Dứt câu, bụng anh ta bất ngờ kêu lên vài tiếng.

"Ọc...ọc....ọc""...Xin lỗi, chắc do từ hôm qua nay anh ăn gì" Gia Quân đỏ mặt nói."

Cơm tối bọn em chừa anh đi đâu rồi?"

Tạ Thiên khó hiểu hỏi, anh ta nói từ hôm qua nay vẫn chưa ăn gì.

Vậy cơm tối hôm qua trước khi đi siêu thị Tạ Thiên chừa lại anh ta bay đi đâu.Nghe anh hỏi vậy, anh ta lại lảng tránh đi chỗ khác.

"A-anh trượt tay, đổ hết không còn một miếng, anh định nấu mì gói ăn.

Nhưng mà nhà vừa hay lại hết mì, các món khác cũng hết sạch, anh đành nhịn đói làm việc...tới sáng" Gia Quân gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói rõ.Minh Anh: "..."

Tạ Thiên: "..."

Hậu đậu hết phần.Tạ Thiên thở dài, rồi đi lấy cháo tổ yến lúc nãy Minh Anh mua trong tủ lạnh ra hâm lại cho Gia Quân.

"Đợi một lát, em hâm nóng cháo lại rồi ăn""Phiền hai đứa quá, vậy bác sĩ nói anh bị sao, khi nào được xuất viện?"

Gia Quân tủm tỉm cười, hỏi Minh Anh."

Suy nhược cơ thể, cần ở lại theo dõi thêm, không có gì bất ổn ngày mai có thể ra về."

Minh Anh trả lời."

Ò, chắc anh làm phiền hai đứa nhiều rồi.

Xin lỗi nha" Gia Quân cười."

Không sao, không phiền mấy đâu ạ."

Thật sự cậu không thấy phiền thật, nếu ở nhà thì cậu cũng chỉ có cấm đầu vào học hành và đọc sách thôi.Gia Quân nghe thế cũng chỉ biết cười, nhưng trong lòng anh ta thấy bản thân mình phiền phức, phá hỏng ngày nghỉ hai người.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 29


"Xong rồi, anh ngồi dậy được chứ?"

Tạ Thiên cầm hộp cháo nóng trên tay, đứng cạnh anh ta hỏi."

Anh nghĩ mình không tự ngồi được rồi, giúp anh với" Gia Quân lúng ta lúng túng cố gượng dậy.Tạ Thiên đặt hộp cháo xuống bàn, từ từ đỡ Gia Quân ngồi dậy, anh lấy gối nằm kê ra sau lưng cho anh ta dựa vào."

Tôi về rồi đây, quán cơm đó ngon ghê luôn á!"

Hoàng Bảo mở cửa đi vào với vẻ mặt sung sướng cùng cái bụng tròn vo vừa lấp đầy ba hộp cơm full topping vào đấy."

Ủa ơ, đại ca tỉnh rồi hở, thấy trong người sao rồi?"

Hắn đi tới kéo ghế ngồi cạnh anh ta."

Ổn rồi, không sứt mẻ miếng thịt nào hết", Gia Quân đáp.

"Mà sao em lại ở đây?" anh ta khó hiểu hỏi hắn."

Em hả, em hốt thầy vào đây á" Hoàng Bảo khúc khích nói.

Giỡn thôi giỡn thôi" hắn xua xua tay.Gia Quân: "..."

"Anh tự ăn cháo được chứ, hay để em..."

Tạ Thiên chưa hết câu đã bị Hoàng Bảo nhảy vào họng."

Thầy ấy không tự ăn được đâu, để tui cho thầy ấy ăn cho.

Hai cậu còn phải đi thăm bé con mà, hôm qua nói rồi đấy?!"

Hoàng Bảo giựt lấy hộp cháo trên tay anh, bảo.Tạ Thiên đờ người ra một giây rồi hoàn hồn lại, anh nhìn sang Minh Anh đang ngồi ở kia gọt trái cây rồi lại quay sang nhìn Gia Quân trước mặt mình.Gia Quân hiểu ý liền, anh ta gật đầu đáp.

"Anh không sao, hai đứa đi đi, ở đây anh tự lo được""Đúng rồi đó, các cậu đi thăm bé con đi, ở đây đại ca Quân có tôi lo rồi" Hoàng Bảo cũng đồng tình với câu nói của Gia Quân."

Em bỏ trái cây trong tủ lạnh, em gọt nhỏ hết rồi, anh có ăn thì cứ nhờ cậu ta lấy cho anh" Minh Anh ngồi gọt trái cây cũng nghe được cuộc trò chuyện của ba người họ, cậu bỏ đĩa trái cây thập cẩm loại vào tủ, bước tới giường anh ta, nói."

Không sao, anh tự ở một mình cũng được mà" Gia Quân lắc đầu từ chối, nói tên nhóc kia cũng đi đi.

Nhưng Hoàng Bảo nào chịu, hắn cũng biết điều lắm chứ bộ, phải để không gian riêng cho cặp đôi kia thoải mái chứ."

Thôi, em muốn ở lại đây hơn, hai người kia đi đi.

Nhà có việc thì về trước cũng được, tôi ở lại chăm thầy ấy cho" Hắn vừa thổi cháo vừa lên tiếng nói."

Ai cần em chăm?!"

Gia Quân lớn tiếng nói."

Vậy tụi em đi một lát rồi ghé qua, nhờ cậu chăm anh ấy giùm tôi" Tạ Thiên giao Gia Quân lại cho hắn ta, rồi cùng Minh Anh rời đi.Không gian trong trở nên im lặng khi hai người đi, chỉ nghe thấy hơi thở và tiếng thổi cháo nóng của Hoàng Bảo."

Đưa cháo đây, thầy tự múc ăn được!"

Gia Quân định giựt lấy hộp cháo trên tay hắn, nhưng Hoàng Bảo đã lẹ tay mà né người đi chỗ khác."

Để em, thầy ngồi im đó.

Giờ nói aaa đi" Hoàng Bảo đưa muỗng cháo tới trước mặt anh ta, yêu cầu.

"Nhanh lên, em mỏi tay nè"Nghe hắn bảo thế, làm Gia Quân có hơi sững người, nhưng anh ta đã sực tỉnh ngay sau đó, ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.Hoàng Bảo: "!" [Tự nhiên nghe lời ngang sương vậy trời, sợ quá đi]Chẳng biết là ai xui ai khiến mà đột nhiên hắn thốt ra lời trong suy nghĩ của bản thân.

"Giỏi ghê, bé ngoan có khác" hắn nói dứt còn tủm tỉm cười.Gia Quân bị tên nhóc nhỏ hơn ba tuổi gọi bằng "bé" thì đâm ra tự ái, anh ta cãi lại.

"Bé bé cái đầu nhóc, dù là thầy nhưng anh đây chỉ mới hai mươi cái Tết Xuân thôi nhé!" nói xong còn hừ một tiếng rõ dài, làm tên Hoàng Bảo phải bật cười."

Ha ha ha ha ha, sao đại ca trẻ trâu thế, em giỡn thôi mà" Hắn cười ra cả nước mắt, cười xong rồi thì đút tiếp cháo cho anh ta ăn.Gia Quân bị chê là trẻ trâu thì quay sang dỗi, mà dỗi thì dỗi chứ ăn vẫn phải ăn.

Nếu không chịu ăn hai đứa nhóc kia sẽ lằng nhằng suốt ngày mất.[Ái chà, dỗi mà vẫn chịu ăn nhỉ, cứ tưởng dỗi xong chẳng thèm ăn nữa chứ]Hoàng Bảo đút anh ta hết muỗng này thì đến muỗng khác, hai người, người đút người ăn nói chuyện với nhau một lúc thì hộp cháo hết sạch, chẳng còn một miếng."

Khăn nè, thầy lau miệng đi.

Em đi chụp bằng chứng gửi hai người kia rồi em rót nước cho" Hoàng Bảo rút một tấm khăn giấy ra đưa cho anh ta, còn hắn thì cầm hộp cháo đi lại bàn, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra chụp hình lại và gửi qua cho Tạ Thiên, hắn còn nhắn thêm vài câu chữ rồi sau đó mới gửi đi.—— Thầy ấy ăn hết rồi nhé, các cậu cứ đi lâu lâu đi, ở đây tôi tự lo liệu được.—— Ừ, nhờ cậu.Hoàng Bảo đọc tin nhắn phản hồi từ Tạ Thiên xong thì cũng tắt màn hình bỏ vào túi quần, hắn lấy ly có sẵn cầm lấy bình nước ấm rót vào một nửa ly."

Thầy tự cầm uống được không, hay để em cầm cho?"

Hoàng Bảo đứng cạnh, trên tay còn cầm cốc nước."

Thôi khỏi, thầy tự cầm được, đưa đây cho thầy" Gia Quân đưa tay ra nhận cốc nước.Hoàng Bảo đưa cốc nước cho anh ta rồi ngồi xuống ghế, bảo.

"Coi chừng phỏng tay, nước cũng còn nóng lắm đó""Biết rồi, tôi đâu có ngốc như em" Gia Quân nghênh mặt cười cười nói với hắn."

Em đâu có ngốc như đại ca, làm việc quên ăn quên ngủ đến ngất xỉu suy nhược cơ thể đâu" Hoàng Bảo đưa mắt liếc sang chỗ khác, chọc quê anh ta."

Xí, không nói chuyện với nhóc nữa" Anh ta chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa, nói chuyện với hắn ta chỉ có phát điên thôi."

Đại ca ngốc lại giận dỗi rồi à?"

Hắn lấy tay chọt chọt vào cái má phúng phính của Gia Quân.

Tuy dáng người anh ta cao, nhưng xét về ngoại hình thì anh ta đỡ hơn Minh Anh nhiều.

Có da có thịt đầy đặn hơn, hai cái má tròn tròn như hai cái bánh bao đầy ắp thịt.Gia Quân mặc kệ cho hắn có làm gì, anh ta cũng không muốn hơn thua với học sinh làm gì.

Nhưng mà bất thình lình hắn thốt ra một câu khiến Gia Quân một chút nữa rơi ly nước xuống đất."

Em nói ra cái này có lẽ đại ca sẽ không tin, nhưng em phải nói thôi.

Khi sáng em chạy lên thấy thầy ngất xỉu, trong lòng em có cảm giác lạ lẫm lắm, một cảm giác hoảng sợ hay nói theo kiểu khác là đau lòng.

Em chẳng biết tại sao lại vậy nữa, có khi nào em có một cảm giác đặt biệt với thầy không?"

Hắn cuối gằm mặt, hai tay đan vào nhau, nói rõ từng câu chữ."

HẢ?!!!, không thể nào.

Cảm giác đặt biệt và đau lòng gì chứ, có khi em nhầm lẫn thôi" Gia Quân đúng là chẳng tin một câu một chữ nào từ dây thanh quản hắn thốt ra."

Em cũng mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, nhưng khi thấy đại ca tỉnh dậy sau hôn mê, em càng chắc chắn đó không phải nhầm lẫn" Hoàng Bảo một mạch khẳn định.

"Có điều em vẫn chưa rõ thứ cảm giác đó là gì, em cần thêm thời gian để tìm hiểu, khi nào tìm hiểu kỹ nó là gì em sẽ nói cho thầy nghe" Hắn cười tủm tỉm nhìn Gia Quân còn đang khó tin.Nếu hắn đã nói thế thì còn việc gì phải nói rõ để hắn hiểu nữa, Gia Quân sẽ đợi sẽ chờ đến khi hắn tìm hiểu được thứ cảm giác nhất thời đó gọi là gì.Nước trong cốc cũng đã nguội dần, Gia Quân nốc cạn đấy trong một lần."

Đưa đây em dẹp cho, đại ca ăn trái cây không, em lấy cho nhé?"

Hắn ta cầm cốc nước, chẳng đợi Gia Quân đáp mà lại tủ lấy dĩa trái cây thập cẩm lúc nãy Minh Anh gọt sẵn ra."

Cảm ơn em, nhưng mà ở nhà thì gọi là "anh" như hai đứa nhỏ kia đi đừng có gọi thầy nữa, nghe già lắm" Gia Quân nhận lấy dĩa mà hắn đưa, tiện tay lấy một lát dâu tây bỏ vào miệng.[Ngọt ghê, tưởng dâu phải chua lắm chứ]"Em gọi như vậy chẳng sao chứ, em có phải người nhà thầy đâu, em sợ mình là học trò hư lắm" Hắn giả bộ ôm người run rẩy.Gia Quân nhai nhớp nhép miệng táo trong họng, anh ta nói.

"Cứ bình thường đi, anh lớn hơn mấy đứa có ba tuổi thôi mà lo gì chứ, ở nhà thì thoải mái đi.

Nhưng mà lên trường thì không được gọi như vậy đâu đấy" Anh ta bình thản giải thích cho hắn nghe."

Em biết rồi, anh" Hắn cười hì hì.Ting ting!Tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại trong túi quần của Hoàng Bảo, hắn móc điện thoại ra xem là ai."

Ai nhắn mà chăm chú đọc rồi cười tươi thế" Gia Quân vừa bỏ hột nho vừa hỏi."

À dạ, Tạ Thiên nhắn á.

Nhìn nè" Hắn đưa chiếc điện thoại đang trong khung chat đến trước mặt Gia Quân, trong khung chat là một dòng tin nhắn và một tấm ảnh.——[Ảnh]——Bé con đã hồi phục tốt hơn hôm qua, bác sĩ nói ba bữa nữa có thể rước về tự chăm sóc tại nhà được rồi.
 
Back
Top Bottom