Ngôn Tình Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
506,718
0
36
AIL4fc8SCnJRvyVlDPoDEPwJy1JQJ9GKmf4ZmeO6lNzbDxn_ymZHC9dacluQ0l1mhl6YSA-2SlrQk-146w9VhDxKaErkA9kQ6asz_gOgua8HGhnFGnGpo-sJXvJCiWA9539nK_3fMQu0nYcQj2mqCpth_mWb=w215-h322-s-no

Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Tác giả: Ann Nguyệtt
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Hài Hước, Truyện Teen
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Bộ truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma của tác giả Ann Nguyệtt là một câu chuyện đầy tình tiết hấp dẫn. Sau khi bị tai nạn, Hàn Chiêu Dạ đã bất ngờ trở thành hồn ma và sống trong thế giới dương gian. Diệp Viên Hi là người duy có khả năng nhìn thấy anh ta, và cuộc đời của hai người từ đó bắt đầu khép lại trong sự liên kết sợ dây.

Qua câu chuyện, bạn sẽ được trải nghiệm một tình yêu có tính linh dị, thể hiện qua cách mà Hàn Chiêu Dạ và Diệp Viên Hi cùng nhau cố gắng vượt qua những khó khăn liên quan đến tầng lớp và thế giới của họ. Bên cạnh đó, cảm xúc hài hước cũng xuất hiện trong tình huống nhiều lúc cảm thấy bất ngờ và khó hiểu.

Nếu bạn là fan của thể loại ngôn tình, thì không thể bỏ qua những tác phẩm khác của Ann Nguyệtt như Không Kiềm Chế Được hoặc Trường Tương Tư.​
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 1: 1: Tai Nạn


Cũng như mọi khi, sau một ngày làm việc vất vã thì Hàn Chiêu Dạ lên xe của mình để về nhà nghĩ ngơi.
Chiếc xe đang chạy trên đường thì đột nhiên tài xế quay lại nói với anh:
"Thiếu gia, xe bị đứt thắng rồi""
Hàn Chiêu Dạ nghe vậy thì không có một chút hoản loạn nào mà chỉ ngồi trầm ngâm ở đó một lát rồi lên tiếng.
"Mau lái xe đến chổ vắng người rồi sau đó tìm một chổ nào an toàn để nhảy xuống"
"Vâng"
Chiếc lamborghini cứ thế tách khổi con đường đong đúc mà cạy thẳng ra ngoại ô thành phố.
Ra đến nơi an toàn có ít xe qua lại thì hai người nhanh chống tháo bỏ dây an toàn ra và nhảy xuống.
Lúc nhảy xuống Hàn Chiêu Dạ chẳng mai đập đầu vào một hòn đã ven đường ngất xĩu còn tài xế khiêm trợ lí là Châu Khải hiên sau khải nhảy xuống thì lăng vài vòng vào bụi cỏ.
Còn chiếc xe Lamborghini thì vẫn lao thằng về trước và trược khổi dãy phần cách sau đó một tiếng "Ầm" vang cả một vùng trời nhỏ.
Hàn Chiêu Dạ sau khi té thì đột nhiên anh tình lại và sau đó anh lại thấy có một người ăn mặc rất giống anh đang nắm ở dưới đất và đầu của người đó chảy rất nhiều máu.

Do người này úp mặt xuống đất nên anh chẳng biết là ai.

Hàn Chiêu Dạ cảm thấy rất lạ, rỏ ràng là anh từ trên xe phóng xuống nhưng lại chẳng có một vết thương nào và cả một chút đau đớn cũng không có.
Đang thắc mắc thì bổng nhiên anh thấy Châu Khải Hiên nằm bất tỉnh ở đó nên anh chạy lại xem.

Thấy cậu nằm bất cùng với một vài vết thương lớn bé trên người.
"Này Khải Hiên mau tỉnh lại đi"
Giọng nói của anh được phát ra một cách đầy lạnh lẽo và quy quyền nhưng Châu Khải Hiên vẫn không tĩnh vì vậy nên anh định đưa tay ra lai cậu dậy.
Như khi anh muốn đưa tay chạm vào trợ lí Châu thì cánh tay cả anh lại xuyên qua người trợ lý của mình.
Điều này đã làm cho một người trước giờ luôn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống như Hàn Chiêu Dạ cũng phải bàng hoàn.
Anh dường như không tin vào chuyện này mà đưa lại ra định chạm vào Châu Khải Hiên nhưng cuối cùng kết quả vẫn như vậy.
Hàn Chiêu Dạ đang trong tình trạng bối rối thì đột nhiên anh nghe từ xa có tiến người.
"Ở đằng đây này, lúc nãy tôi có nghe một tiếng nổ rất lớn"
"Phía trước có khối bốc lên kìa"
"A bên kia có một người đang bị thương kìa"
"Bên đây cũng có một người"
"Nhanh lên mau gọi xe cứu thương đi"
Hàn Chiêu Dạ thấy người ta lật thân thể lúc lãy mặt bị úp xuống đất thì anh hoảng hồn.
Người này có khuôn mặt rất giống anh, à không người này chính là anh mới đúng.

Hàn Chiệu Dạ như nghĩ đến gì đó nên anh lập tức lên tiếng.

Nhưng mọi người ở đây vốn dĩ không ai nghe thấy lời anh nói và cũng nhìn thấy anh.

Hàn Chiêu Dạ là một người trước giờ không tin vào mấy chuyện huyền nhuyễn này nhưng bây giờ không tin thì không được nữa rồi.
Rất nhanh thể xác của anh sau đó được người ta đưa đến bệnh viện cấp cứu.
...............
Linh hồn của anh lúc này đang đứng ở ngoài phòng cấp cứu.

Hàn Chiêu Dạ đảo đôi mắt quanh phòng bệnh rồi sau đó lại cụp xuống một cách buồn rầu.
Một lúc sau thì ông bà nội cùng nhau chạy đến xem tình hình.

Bà nội anh vì không kiềm được nên đã khóc, ông nói thấy vậy thì cũng lên tiếng an ủi bà nhưng ánh mắt và nét mặt của ông lại tỏ rõ sự lo âu.
Còn ba của anh thì mặt trong có vẽ lo lắng, buồn rầu nhìn vào phòng cấp cứu.

Người xưa quả thật nói một câu rất đúng:
"Không biết, không chứng kiến sẽ không buồn, càng biết càng chứng kiến chỉ càng thêm buồn"

Nhìn bà cảnh này khiến cho lòng của anh khẻ nhói, có lẻ bao nhiêu năm qua anh đã quá chú tâm vào công việc mà quên mất thời gian dành cho ông bà.
Hàn Chiêu Dạ thầm thề trong lòng nếu đợt này anh mà thoát được kiếp nạn này thì anh sẽ cho con hồ ly hại mình một trận ra trò.
Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng cho lắm, điều quan trọng nhất là hiện giờ linh hồn của anh còn lang thang ở ngoài này thì sau thể xác có thể tỉnh lại chứ.
Chắc là sau khi bác sĩ cấp cứu cho anh xong thì linh hồn của anh chắc sẽ quay lại thể xác.
Hàn Chiệu Dạ đi vào phòng cấp cứu thấy các bác sĩ đang chuyên tâm cấp cứu rồi thì anh đi ra ngoài tìm pòng cấp cứu của trợ lí Châu.
Nói gì thì nói chứ Châu Khải Hiên trước giờ là cánh tay đắc lực của anh, cộng với lần nàu cậu ta bị thương cũng là do anh liên lụy.
Thấy trợ lí Châu đã không sao nên anh quay về phòng bệnh.

Hàn Chiêu Dạ vừa bay lơ lửng trên mặt đất vừa cảm thán.
"Hóa ra làm hồn ma cũng không tệ, cứ bay không trên không trung, cả người à không hồn cứ nhẹ hững rất thoải mái hơn nữa mình làm gì đi đâu cũng không ai biết.
Mà đều nãy giờ anh thắc mắc ở đây là bệnh viện nên chắc sẽ có rất nhiều linh hồn giống như anh nhưng anh bay từ lúc nãy đến giờ chẳn thấy linh hồn nào cả.".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 2: 2: Gặp Nhau


Vừa tới phòng bệnh của mình thì anh nghe bác sĩ nói với người nhà của anh:
"Bệnh nhân bị chấn thương ở một vùng trên cơ thể do bị va đập và quan trọng là vùng đầu.

Do điểm yếu trên đầu của nạn nhân bị va đập vaò cái gì đó rất cứng và chảy rất nhiều máu nên sẽ dẫn đến tình trạng hôn mê sâu.
Tình trạng này có thể kéo dài một ngày, hai ngày, ba ngày hoặc thậm chí là một tuần, một năm hay thậm chí có thể là mãi mãi."
Ông bà, ba của anh và anh nghe xong thì như chết đứng tại chổ, chỉ có hai mẹ và đứa em trai của anh cố nặng ra những giọt nước mắt giả tạo.
"Không còn cách nào khác có thể giúp con trai của tôi nhanh chống tĩnh lại sau bác sĩ" Ba của anh đau lòng nói.
"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, hiện giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân mà thôi" Vị bác sĩ ấy nói xong thì rời đi còn thân xác anh thì được đưa vào phòng hồi sức.
Hàn Chiêu Dạ đứng nhìn cơ thể mình đang nắm giữa đóng máy móc, các thiết bị y tế mà rối rắm.

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình cảm thấy bất lực như thế này, vừa rồi anh đã tìm bao nhiêu là cách để cố gắng nhập linh hồn của mình vào thân thể nhưng đều thất bại.

Chẳng lẻ bây giờ anh phải đứng nhìn người nhà khóc thương cho bản thân mình, đứng nhìn kẻ hại mình đạt được một đích, đứng nhìn bao nhiêu công sức của mình rơi vào tay kẻ khác mà không làm gì được sau.
Nhưng bây giờ anh có thể làm gì ngoài việc đứng nhìn chứ???.

Chẳng một ai nhìn thấy anh, anh cũng không chạm được vào vật gì cả.
Đã hai ngày trôi qua, hai gày này anh cứ lẫn quẫn trong phòng bệnh chứ không đi đâu cả, vì quá chán cái cảnh này nên anh đã quyết định đi tối nay đi ra ngoài dạo chơi.
Như xuôi thế nào ấy, anh chỉ mới đi được một lúc thôi thì trời lại mưa, nhìn những con người đang nhanh chân chạy đi trú mưa mà anh cảm thấy buồn.
Vì bây giờ anh đang là một linh hồn nên những hạt mưa cứ thế mà xuyên qua người anh, Hàn Chiêu Dạ đang đứng giữa trời mưa suy nghĩ về cuộc đời thì bổng nhiên có một cô gái đang lấy tay che đầu của mình rồi chạy về phía anh.
Sau đó "Ầm" hai người cũng ngã ra đất.

Hàn Chiêu Dạ vừa ngã xuống thì anh lập tức đứng dậy rồi nói:
"Đi đứng cái kiểu gì mà đụng vào người người ta vậy"
Diệp Viên Hi sau khi đứng dậy thì cô lên tiếng:"A xin lỗi anh, tại trời mưa nên với lại tôi chạy nhanh quá nên không thấy để ý phía trước."
Nói xong thì cô mới ngước lên nhìn anh.

Vừa nhìn thấy gương mặt của anh thì cô bị đứng hình mất 5s.
"Trời ơi người gì mà đẹp trai dữ vậy"
"Cô nói cái gì cơ"
"Sau anh đẹp trai quá vậy"
"...."
Một lát sau Diệp Viên Hi nhận ra rằng mình quá thất thố nên có chút lúng túng rồi bổng cô nhận ra bản thân mình và anh đang ở dưới mưa nên cô nắm tay kéo anh vào chổ trú mưa.

Vào được mái hiên rồi thì cô tìm một chổ ngồi thích hợp ngồi xuống rồi nhìn ra trời mưa.

Bổng một lát sau cô đứng dậy đưa tay ra hứng nước mưa rồi miệng nở nụ cười thích thú.
Hàn Chiêu Dạ ở một bên thấy vậy thì lên tiếng:"Lúc nãy thì chạy đi trú mưa còn bây giờ thì lại đi nghịch nước mưa, cô có được bình thường không vậy"
Diệp Viên Hi nghe anh nói mình không được bình thường phụng phịu cái má của mình ra rồi quay qua nói với anh:
"Kệ tôi"
"Con gái gì mà sau hung dữ quá vậy"
"Nãy giờ tôi có ăn thịt anh chưa mà anh bảo tôi hung dữ hả.

Anh đừng có tưởng bản thân của mình đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm nha"
"Chắc vậy"
"Chắc vậy là sau??? Anh nói chuyện thì làm ơn có đầu có đuôi giúp tôi một cái"
"Tôi nói vậy là chi tiết rồi, chỉ tại cô ngốc nên mới không hiểu thôi"
"Á sao nói chuyện với anh tôi tức quá vầy nè"

"Vậy thì đừng nói chuyện với tôi nữa"
"..."
Diệp Viên Hi nói chuyện với anh mà nãy giờ cô tức đến nỗi muốn thổ quyết luôn.

Cô thật không ngờ trên cuộc đời này còn có loại người nói chuyện ngang tàng, rồi nói chuyện kiểu lướt lướt như muốn bịch miệng người ta lại luôn á trời.
Haiz...!thật đáng tiết cho một người đẹp trai như vậy mà nói chuyện vô duyên hết sức.

Sau đó hai người không ai nói chuyện với nữa.
Con những người nãy giờ trú mưa cùng cô thì nhìn cô với cặp mắt quái dị, họ không biết cô gái này có vừa trốn trai hay không mà nãy giờ nói chuyện có một mình.
Nói thật thì những người đứng gần cô nãy giờ họ áp lực lắm, họ sợ cô sẽ lên cơn bất ngờ rồi sau đó đi cắn người nên mặc dù trời mưa những vẫn cố gắng rời khỏi còn một số người đứng cách xa cô ít nhất là hai mét..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 3: 3: Có Ma


Hàn Chiêu Dạ thì nảy giờ ngồi ở mái hiên suy nghĩ chuyện xe anh bị đứt thắng rồi bây giờ hồn lìa khổi xác.

Nghĩ một hồi mệt não rồi thì anh ngước lên.
Nhưng mới chỉ vừa ngước đầu dậy thì thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy được đó là hình ảnh cô đang nghịch nước.

Không biết là cố ý hay vô tình mà anh lại cảm thấy cô rất đep, cứ như là một nàng tiên giữa trời mưa vậy.
Mày nghĩ gì vậy, cô ta mà là nàng tiên cái gì chứ, cô đa là một bà điên thì có.

Àk mà nảy giờ mở để ý hình như cô gái này có thể chạm vào mình, nhìn thấy và nói chuyện với mình thì phải.
"Này"
"Chuyện gì"
"Cô có nhìn thấy tôi không"
"Sáng giờ trước khi đi khỏi nhà anh có quên uống thuốc không vậy???"
"..." Từ hồi nhỏ đến bây giờ chưa bao giờ có người nói chuyện với anh cái kiểu này cả.

Haiz..đúng là tức thật mà.
"Nói vậy là cô có thể nhìn thấy tôi đúng không"
"Ừ, tôi nhìn thấy được anh.

Mà sau anh hỏi tôi lạ vậy" Nói rồi cô giả bộ gật mình một cái rồi nói tiếp với một chất giọng đầy mờ ám:
"Có khi nào anh chính là hồn ma"
"Đúng vậy tôi chính là một hồn ma"
"Haha tôi với anh vừa quen nhau mà sau anh có thể giỡn như vậy được chứ"
Anh nghe cô nói vậy thì trực tiếp đứng lên đi lại một người đàn ông đang trú mưa cùng cô rồi đưa tay chạm vào người đàn ông này.
Cuối cùng thì cánh tay của anh xuyên thẳng qua người đàn ông đó.

Diệp Viên Hi thấy cảnh này thì cô la lên một cái:
"Á có ma có ma" Rồi chạy thẳng ra ngoài mưa, lúc chạy cô không cận thận bị vấp trúng cái nấp cống rồi tế sấp mặt.
Diệp Viên Hi vừa chạy đi thì không hiểu sau anh không kiểm soát được linh hồn của mình mà bay theo cô.
Sau khi bị té thì Diệp Viên Hi cố gắng đứng dậy nhưng cái chân của cô đau quá nên không đứng được.

Hàn Chiêu Dạ lúc này đứng kế bên nhìn thấy bộ dạng của cô mà nghĩ thầm:
Đúng là yếu đuối mà, chỉ bị té có một cái thôi mà đã đứng dậy không được rồi
Thấy cô cứ chật vật mãi dưới mưa nên anh động lòng định đỡ cô nhưng người chỉ mới cuối xuống chưa kịp đỡ cô thì đột nhiên có tiếng nói vang lên,
"Cô có sau không cô gái"
"Có, tôi có đầy sao luôn đây này"
"Vậy để tôi giúp cố đứng dậy"
"Cám ơn anh nha"
"Không có gì đâu"
Sau đó chàng trai ấy nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
"Cám ơn anh nha"
"Không có gì đâu, lần sau cô đi đứng nhớ cẩn thận hơn là được rồi"

Cô tính trả lời lại chàng trai này thì thấy đột nhiên thấy Hàn Chiêu Dạ đang đứng trước mặt mình.

Diệp Viên Hi hoảng hồn bay lại ôm chàng trai kia rồi la lên:
"Á có ma có ma"
"Cô àk cô làm gì vậy"
Diệp Viên Hi thấy mình quá thất thể nên đã buôn chàng trai ấy ra rồi nhanh chống chạy ra sau lưng chàng trai ấy.
Hàn Chiêu Dạ nhìn bộ dạng của Diệp Viên Hi thì chỉ biết lắc đầu rồi nói:
"Tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ tôi như vậy chứ"
"Tôi không thể tin tưởng vào lời nói của một con ma như anh"
"..." Anh đã sống từng tuổi này và đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lời nói của mình mất trọng lượng như vậy luôn đấy.
Trước giờ anh vốn là một người rất ít nói nên đa số những lời anh nói ra đều rất có trọng lượng, nhưng bây giờ lại bị cô nói thẳng vào mặt là lời không tin tưởng vào lời nói của anh.

Haiz...!đúng là tổn thương sâu sắc mà.
Lưu Quang Khải thấy cô đột nhiê ôm mình rồi nói toàn mấy lời kì lạ thì lên tiếng:
"Cô à, có chuyện gì vậy"
"Huhu ở đây có ma"
Có ma??? Tôi đâu có thấy ai đâu"
"Anh ta ở trước mặt anh luôn đó"
Lưu Quang Khải nghe cô nói thì phì cười một cái:"Cô à chắc là do cô đọc nhiều truyện ma quá nên bây giờ chỉ bị ám ảnh mà thôi"

"Không, không phải như vậy đâu"
"Á sắp trể giờ rồi, cô à hay là cô cầm cái dù của tôi rồi về nhà trước đi, tôi còn có công việc gấp nên phải đi rồi"
Nói xong rồi thì Lưu Quang Khải nhét cây dù vào tay cô rồi chạy mất hút.

Trời lúc này cũng không còn mưa to nữa mà nó đã bắt đầu nhỏ lại.
Diêp Viên Hi nhìn cây dù mình đang cầm rồi nhìn lại Hàn Chiêu Dạ nói:
"Sau anh cứ đi theo tôi hoài vậy, hay là anh đi tìm người khác chơi đi có được không.

Àk hay là anh vì đối quá nên mới đi theo tôi.
Vậy để tôi đi mua ít bánh trái hoa quả cúng cho anh rồi anh đi tìm người khác mà đeo bám được không"
Hàn Chiêu Dạ: "..." Trên đời này còn có thể loại người như cô gái này sau.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có cô ta mới có thể nhìn thấy và nói chuyện với mình nên bây giờ tạm thời mình chỉ có thể bám theo cô gái không được bình thường này thôi.
Thấy anh không nói gì thì Diệp Viên Hi nghĩ mình đã đoán đúng ý đồ của anh nên cô định đi mua ít đồ về cũng cho anh thật nhưng khi cô vừa mới bước đi thì cảm thấy có một cơn đau truyền khắp cái chân của mình..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 4: 4: Ghét Bỏ


" Ây da cái chân của tôi đau quá"
"Liên quan gì đến tôi"
"Ủa tôi có đến tên anh chưa"
Nói xong rồi cô cố gắng bước đi, mỗi một bước đi cô đều nhăn mặt một cái.

Hàn Chiêu Dạ bay đi theo phía sau thấy cô rề quá nên bay lên trước mặt cô.
Diêp Viên Hi vừa thấy mặt anh thì cô lại hoản hồn lùi ra sau mấy bước và không biết hên xui mai rủi thế nào mà cô lại bị té đập mông đất:
"Á đau quá"
Hàn Chiêu Dạ thấy vậy thì cũng bất lực với cô.

Anh thấy mình đâu có dọa nạt hay làm gì cô đâu mà mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại cảm động đến té ngã như thế.

"Anh đừng có đột nhiên xuất hiện như một hồn ma được không.

Tôi đã yếu tim rồi mà còn gặp anh nữa"
"Tôi vốn dĩ là ma mà"
"Ờ há, Aaa anh là là ma, ủa mà hình như chuyện này lúc nãy tui biết rồi thì phải"
Nghe câu nói của cô mà Hàn Chiêu Dạ đưa tay lên vỗ trán, gương mặt thì tỏ rõ sợ bất lực.

Anh không hiểu sau trên thế giới này lại có một người phụ nữ vừa dỡ hơi vừa hậu đậu như thế này.
Nhưng mà không hiểu sau anh lại thấy cảm thương cho số phận của mình hơn.

Biết bao con người bình thường ở ngoài kia không nhìn thấy anh vậy mà cô gái này lại có thể vừa nhìn thấy anh vừa chạm vào anh luôn cơ.
Thấy cô như vậy thì anh chỉ đành đưa tay ra định đỡ cô dây, nhưng chờ được một lúc tì anh thấy Diệp Viên Hi đang cô gắng tự bương tự chạy mà đứng lên.
Hàn Chiêu Dạ biết cô không cần đến mình nên anh cũng thu tay lại, thật tình lần đầu tiên trong cuộc đời này bị người ta từ chối mình luôn đấy.
Anh cũng không thuộc loại người suy nghĩ quá sâu sắc nên cũng chỉ suy nghĩ sơ sơ qua rồi thôi.

Còn cô sau khi đứng dậy được thì rán mà đi.
Mỗi một bước chân cô đều phải chịu đau đến nhăn cả mặt nhưng cô vẫn chẳng len tiếng than hay nhờ anh phụ giúp.
Vừa đi cô vừa nghĩ thầm:
Haiz...!sau lại xuôi như thế này chứ, tự nhiên khi không mình lại nhìn thấy một con ma chứ.

Người ta nói ma mà đi theo con người nào thì người đó sẽ bị xuôi xẻo quả thật là không sai mà.

Cô chỉ mới vừa gặp hồn ma này một lúc thôi mà lại bị té tận hai lần rồi cộng thêm bị trật chân.

Kiểu này ngày mai chắc phải nghỉ ở nhà không được đi lung tung chơi rồi.

Vốn dĩ cô định là sẽ đi mua ít đồ về cúng cho hồn ma này ăn no nê rồi đuổi anh ta đi nhưng bây giờ chân của cô bị đau rồi nên chắc không mua đồ đi cúng được.
Nói thật thì tự nhiên khi không lại có một hồn ma đi theo mình khiến cô cũng cảm thấy rợn tóc gáy và cảm thấy rất nguy hiểm nên cô cứ đi một chút là lại lướt mắt nhìn anh để đề phòng.
Hàn Chiêu Dạ trước giờ là một người rất ghét kiểu chậm chạp, hơn nữa cô còn lâu lâu lại liết anh một cái khiến cho anh có cái cảm giác khó chịu.
Nhưng nghĩ lại dù gì bây giờ anh còn phải nhờ vào cô gái này, và cũng chỉ có mình cô mới giúp được anh nên bây giờ anh tạm thời phải nhịn.
Nhưng chỉ mới nhịn được một lúc thì cuối cùng anh cũng chịu không nỗi mà đưa tay ra định diều cô đi cho nó lẹ.
Diệp Viên Hi thấy anh đột nhiên có cử động thì lập tức lên tiếng:
"Anh định làm cái gì vậy"
"Diều tôi"
"Cô đi với tốc độ ốc sên bò kiểu này thì bao giờ mới đến nơi đây"
"Tôi sẽ cố gắng đi nhanh, anh không cần phải đụng chạm như thế"
"...." Sau anh cứ có cảm giác hình như cô gái này ghét bỏ mình lắm thì phải.

Đi được một lúc thì anh thấy cô đi ra trước cổng của một chổ nào đó rồi lấy chiếc xe máy của mình ra.
Lúc này mới biết được một sự thật cô chính là một shipper.

Mà anh nghĩ đi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy rất lạ, chẳng phải như mấy việc chạy ngoài đường này phải dành cho con trai mới đúng, cô là con gái mà sau lại làm mấy việc này.
Diệp Viên Hi chật vật dẫn chiếc xe máy của mình ra rồi phóng đi, cô cứ nghĩ trong đầu là nếu như mình chạy thật nhanh và lúc đó anh sẽ không bám theo mình nữa.
Nhưng cô đã sai lầm, do anh là một hồn mà nên anh có thể bay nên dù cô có chạy nhanh thế nào thì anh vẫn bay theo kịp.
Hàn Chiêu Dạ tuy bay theo cô nhưng đầu anh lại đang suy nghĩ.

rõ ràng đợt trước anh không muốn đi theo cô nhưng lại có một lực đẩy vô hình nào đó đẩy anh đến gần cô.
Còn lần này, lúc nãy cô lên xe máy chạy đi thì lại không có, nếu anh mà không nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cô thì chắc giờ này anh đang đứng hoang mang ở bãi gửi xe..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 5: 5: Bữa Cơm


Phải nói trước giờ anh chưa bao giờ nghi ngờ vào nhan sắc mà sức hút của mình cho đến khi gặp được cô.
Không biết là do anh là hồn ma nên bị giảm sức hút hay là cô gái này không được không được bình thường nên dẫn đến con mắt và tư duy nó cũng hơi bất thường.
Nhưng theo suy nghĩ của anh thì nó thiên về vế thứ hai hơn.

Hai người đi khoảng một lúc thì đến một cái tiệm bán đồ nhỏ.
Vừa nghe tiếng xe của cô thì ở trong quán có một nam và một nữa chạy ra.
"Viên Hi của mình về rồi à, lúc nãy tụi mình mới bán thêm được một đơn hàng đấy"
"Thật sau"
"Ukm thật đấy, mà chân của cậu bị sau vậy"
Thấy chân cô có vẻ không ổn lắm nên hai người chạy ra xem, Lâm Mạn Mạn thì diều cô vào còn Đặng Duy Khánh thì dắt chiếc xe của cô vào trong.
"Lúc nãy do mình bị ai đó hù nên giật mình và té
Hàn Chiêu Dạ đứng ở gần đó nghe cô nói xéo như vậy thì gương mặt tràn đầy sắc thái lạnh lùng.

Do anh đứng đối diện cô nên khi Diệp Viên Hi thấy cái biểu cảm đó của anh thì tự nhiên lạnh sống lưng ngang.

Còn Lâm Mạn Mạn biết bạn mình bị người ta hù cho tới nổi té trật chân thì hùng hồ lên tiếng:
"Là ai, là ai dám hù Viên Hi của mình, cậu nói cho mình biết người đó là ai đi, mình sẽ đi tìm người đó tính sổ giúp cậu đồi lại công bằng."
Hàn Chiêu Dạ: "...."
Lâm Mạn cứ thấy Diệp Viên Hi nhìn qua bên kia nên cô nàng mới nhìn theo nhưng cuối cùng chẳng thấy gì cả.
"Này Viên Hi cậu nhìn gì thế"
Nghe Mạn Mạn hỏi mình thì cô giật mình nhẹ một cái rồi nói:
"Àk không có gì đâu"
Lúc này Đặng Duy Khánh vừa cất xe cho cô xong bước vào nhà nói:
"Cậu đi giao hàng thôi mà sau lâu vậy, tụi mình đợi cậu về ăn cơm đến sắp mòn mỗi luôn rồi"
"Trời ơi tại gặp trời mưa với một ít sự cố nên mình mới về trể chứ bộ.

Thôi bây giờ mình cũng đối quá rồi chúng ta đi ăn cơm thôi"
"Duy Khánh cậu đi dọn cơm đi"
"Còn hai người"
"Cậu không thấy chân của Viên Hi bị trật à"
"Chân của Viên Hi bị trật chué chân của cậu vẫn còn lành lặng mà"
"Vậy cậu lại đi nắn chân cho Viên Hi đỡ đau đi"
"Thôi được rồi để mình đi dọn cơm"
Trước kia ông của Lâm Mạn Mạn là thầy thuốc nhưng cô nàng này lại không đam mê nghề y cho lắm cộng thêm chi phí học ngành này quá đắc, thời gian học lại lâu nên cuối cùng cô nàng không học y làm bác sĩ.
Nhưng do từ nhỏ cô nàng này sống cùng với ông bà của mình nên cũng học hỏi được rất nhiều.

Sau khi được Lâm Mạn Mạn xoa bóp và nắn lại cổ chân thì hai người cùng nhau đi ăn.
Thức ăn được mội người dọn trên một cái bàn nhỏ, đồ ăn thì chỉ có một gói mì nấu rồi 3 người cùng chan với cơm, một chén nước mắm và một đĩa cải luộc sơ sơ.
Lúc trước thì bọn cô, Mạn Mạn cùng Duy Khánh quen được nhau do làm chung một công ty.

Sau này Diệp Viên Hi nghĩ mình không thể nào làm công nhân cả đời được.
Vì thế cô đã rủ hai người kia cùng cô hùng vốn lại mở một cửa hàng quần áo.

Cửa hàng nầy chỉ mới mở một thời gian không lâu, lại không có nguồn khác hàng nên việc làm ăn của mội người không được tốt lắm nên phải đành ăn mấy món này để tiết kiệm.
Tuy công việc buôn bán không ổn định, ngày chỉ có vài ba đơn hàng thậm chí là không có đơn nào nhưng ba người tin rằng cứ cố gắng rồi một ngày nào đó nó sẻ phát triển lên thôi.
Hàn Chiêu Dạ nhìn đồ ăn trên bàn của ba người mà nhăn mặt nói:
"Cái này mà cũng ăn được sau"
Diệp Viên Hi nghe anh nói vậy thì tức đến nổi không kìm được mà nói:
Anh không ăn được thì im đi"
"Chuyện gì vậy Viên Hi"
"Àk không có gì đâu, hôm nay mệt quá nên nói sảng ấy mà.

Các cậu không cần quan tâm với mình"
Anh nghe cô nói nói vậy với mình thì tức giận đến trừng mắt nhưng đến khi quay lại nhìn cô thì cô đã cười nói và ăn uống vui vẻ với hai người kia kiến anh bất lực.
Nhìn thấy ba người bọn cô ăn trong rất vui vẽ, trong rất ngon miệng thì anh tò mò không biết hương vị của nó như thế nào.
Ngay từ khi được sinh ra anh đã là người ngập thìa vàng nên những món này anh chưa ăn qua bao giờ.
Ăn uống dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối nên hai người kia đã rời đi về phòng trọ của mình.

Còn Diệp Viên Hi ở đây vì đây không chỉ là cửa hàng của cô mà nó còn là nhà của cô.
Tiễn hai người họ xong thì cô định đi tấm nhưng mới vừa quay lại thì anh đột nhiên xuất hiện trược mặt cô kiến cho cô hết hồn mà bật người ra đằng sau.
Hàn Chiêu Dạ thì theo quán tính mà đưa tay ra đỡ cô.

Được một lúc thì anh đỡ cô đứng dậy, DIệp Viên Hi cũng rất nhanh đã nhận thức được và rời khổi vòng tay của anh..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 6: 6: Có Thể Chạm Vào Đồ Vật


"Anh sau này đừng có xuất hiện kiểu này giúp tôi được không"
"Không"
Nghe câu nói của anh mà cô tức nên nỗi đầu muốn bốc khói nhưnng cô cố kiềm chế lại mà lẩm bẩm.
"Diệp Viên Hi mày phải bình tĩnh không được đánh người, ủa lộn không được đánh con ma này
"Cô nói gì vậy"
"Anh tránh ra tôi đi tắm, không lẻ con ma như anh muốn nhìn tôi tắm".

Đam Mỹ Cổ Đại
Cô nói xong thì đi cà nhắc vào phòng tắm con anh thì chỉ đứng ở ngoài đưa ánh mắt dỗi theo cô mà nghĩ.

Anh không ngờ rằng mình lại rơi vào hoàn này và gặp một cô gái như cô.
Nếu bây giờ anh không phải anh đang cần sự giúp đỡ của cô thì cô đã tiêu đời từ lâu.

Nhưng trong khoảng thời gian này anh lại phát hiện khi ở gần cô một khoảng cách nhất định thì anh có thể chạm vào hay bay qua những đồ vật tùy thích.

Hàn Chiêu Dạ không hiểu rốt cuộc đây là cái tình huống gì nữa.

Bây giờ anh nhất định phải bám theo cô à tìm ra nguyên nhân cho những chuyện này.
Hơn nữa bây giờ cơ thể của anh đang bất tỉnh nên công ty sẽ như rắn mất đầu, lúc này những người hại anh sẽ có đạt được những gì chúng muốn.

Hơn nữa thân xác đang nằm ở bệnh viện của an cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Viên Hi sau khi tấm xong như thì như thường lệ cô đưa tay lên cái giá để lấy đồ mặt.

Lúc này cô mới nhận ra một việc quan trọng đó là cô quên lấy quần áo mất rồi.
Cô mở cửa nhà tầm thò đầu ra ngoài thì thấy anh ngồi cách nhà tắm không xa:
"Chết rồi chết rồi bây giờ mình phải làm sau đây.

Tuy anh ta không phải là con người nhưng anh ta cũng là đàn ông."
Hàn Chiêu Dạ ngồi ở ngoài này thấy cô tắm gần nữa tiếng rồi mà vẫn chưa ra thì anh nghĩ:
Cô ta chắc là ngủ luôn trong đó rồi"
Anh vừa dứt lời thì cái đầu nhỏ của cô từ nhà tắm chuôi ra:
"Này anh có thể tránh mặt đi một lúc được không"
"Tôi thích ngồi ở đây"
Nghe anh nói như vậy thì cô lập tức đông cửa nhà tắm lại:"Trời ơi anh ta ngồi ở ngoài đó thì làm sau mình đi lấy đồ được đây, nhưng ở trong nhà tắm mãi cũng chẳng phải là cách"
Nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng cô quyế định mở cửa nhà tấm của mình rồi nói:
"Nếu anh không rời đi thì có thể lại đằng kia lấy giúp tôi bộ đồ được không"
Nói xong rồi thì cô đột nhiên muốn cắn lưỡi.

Trời ơi mình quên mất một hồn ma thì làm sau có thể chạm vào đồ mà lấy được chứ"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói mà cau chặc đôi mài của mình lại:
"Cô đi tắm nhưng quên lấy đồ"

Diệp Viên Hi nghe anh nói thẳng vậy thì ngại ngùng gật đầu:
"Đồ ở đâu"
"Anh lấy đồ cho tui được, àk đồ tui ở cái sào đằng kia"
Anh nhìn theo hướng tay của cô chỉ mà bay một mạch lại đó lấy bộ đồ đem lại đưa cho cô.
"Nè"
"Anh có thể chạm vào đồ vật"
"Hỏi thừa"
Diệp Viên Hi nhận lấy bộ đồ từ tay của anh rồi quay vào trong thay, miệng thì lẩm bẩm.
"Người này thật là kì lạ, rõ ràng là một hồn ma vì anh ta biết bay hơn nữa mọi người cũng không nhìn thấy anh ta ngoại trừ mình, điều này có thể lí giải được là do mình với anh ta có thể hợp tuổi hay sau đó.
Nhưng còn việc anh có thể chạm vào đồ vật là sau chứ, rốt cuộc người này cái thể loại gì cũng không biết nữa.
Thôi mà mặc kệ đi, miễn anh ta không làm hại mình là được rồi, dù gì có đuổi thì anh ta cũng chẳng đi"
Sau khi tahy đồ xong thì cô quay trở ra đóng cửa tiệm sau đó thì lên giường ngủ mặc kệ sự tồn tại của ai đó.
Hàn Chiêu Dạ cũng nói gì nhiều mà cũng lên cái ghế ở trong phòng ngủ của cô mà nghĩ ngơi.

Ngày nay bay tới bay lui cũng khiến anh khá mệt.
Sáng hôm sau, khi nghe tiếng chuông báo thức.

Như mọi khi cô bật dậy đi vào nhà tấm với tư thế còn ngái ngủ, đôi mắt cũng chẳng thèm mở ra.
Các động tác được vệ sinh cá nhân được cô thực hiện một cách thành thục.

Khoảng 15 phút sau cô ra khỏi nhà vệ sinh với một bộ dạng tràn đầy năng lượng chứ không còn như một cái xác sống duy chuyển nữa.
Ra khỏi nhà tắm rồi thì như mội khi cô lấy điện thoại của mình bật một bài nhạc lên rồi sau đó sắp xếp đồ để sáng bán.
Trong lúc sắp đồ Diệp Viên Hi thấy anh cứ bay tới bay lui trong rất là nhàn nhã nên cô lên tiếng:
Anh rãnh không"
"Rãnh"
"Vậy anh mau sắp đồ tiếp tôi đi"
"Tôi không thích làm"
"Này anh đi theo tôi như vậy thì cũng phải giúp tôi một tay chứ.

Nếu như anh không muốn giúp tôi thì bay đi mà tìm người khác đi đừng có quanh quẩn bên tôi nữa"
Diệp Viên Hi bây giờ dường như đã quen với sự có mặt của anh rồi nên cô chẳng còn sợ anh nữa.
Cô đột nhiên phát hiện anh ra đi theo mình cũng không hoàn toàn xấu vì thứ nhất là không cần tốn cơm, thứ hai là do anh có thể chạm vào đồ vật nên cô có thể bốc lột sức lao động của anh được..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 7: 7: Hợp Tác


Hàn Chiêu Dạ thấy gương mặt tính toán và nụ cười nham hiểm của cô thì anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Bao nhiêu năm lăng lộn trên thường trường mà anh chẳng nhìn ra suy nghĩ của cô thì đi về quê cắm câu là vừa.
"Tôi làm việc cho cô nhưng đổi lại tôi được gì từ cô"
Diệp Viên Hi nghe vậy thì nghĩ: chắc lúc anh ta còn sống bằng nghề kinh doanh và rất giỏi thương lượng
"Anh nói trước là anh muốn gì đi"
Để xem một cái hồn ma như anh thì yêu cầu tôi làm được gì"
Hàn Chiêu Dạ nhìn xung quanh cái cửa hàng của cô rồi sau đó lên tiếng:
Tôi sẽ giúp cô kinh doanh và phát triển cái cửa hàng này nhưng đổi lại cô phải giúp tôi một việc"
"Anh có thể giúp của tôi phát triển"
"Đúng trước đây tôi là giám đốc của một công ty thiết kế đá quý và thời trang rất lớn nên việc kinh doanh giúp cho cửa hàng của cô phát triển và tôi đám bảo chỉ trong vòng một thời gian lợi nhuận mà cô thu về có thể hàng trăm hàng tỷ"
Diệp Viên Hi nghe vậy thì ngờ vực hỏi:"Làm sau tôi có thể tin lời anh được chứ"

"Cô có thể lên mạng gõ xem Hàn thị hoặc Hàn Chiêu Dạ thì sẽ rõ"
Cô nghe vậy thì cũng lên mạng xem thử./Hàn Chiêu Dạ được xem là một thiên tài trong giới kinh doanh.

Dưới sự dẫn dắt của anh tập đoàn Hàn thị đã ngày càng phát triển và vươn tầm thế giới,..."
Hàn Viên Hi nhìn gương mặt trong tờ báo rồi lại nhìn gương mặt của anh ngoài đời mà không ngừng hoảng hốt:
"Trời ạ, một người tài ba như anh sau bây giờ lại thảm thế này"
"...
"Thôi được rồi tôi không chọc anh nữa.

Chúng ta vào vấn đề chính đi, anh giúp cho cửa hàng của tôi phát triển thì đổi lại tôi phải làm gì cho anh"
"Giúp tôi đoạt lại Hàn thị"
Nếu bây giờ Hàn thị mà rơi vào những người kia thì thế nào cũng tán gia bại sản nên tốt nhất bây giờ anh phải nhờ đến cô gái này mà thôi.
"Trời ạ anh giỡn với tôi đấy hả, làm sau làm sau mà tôi có thể có chổ đứng và điều hành một công ty lớn như vậy"
Điều này Diệp Viên Hi có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Cô không cần lo lắng có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô"
"Nhưng.."
"Hai chúng ta tuy mỗi người có mục tiêu khác nhau nhưng lại có thể giúp được"
"Tôi sợ"
"Cô hãy luôn nhớ phía sau cô luôn có tôi chống đỡ nên cô không cần phải sợ"
Trước lời nói của anh thì Diệp Viên Hi cắn môi suy nghĩ: Với sự giúp đỡ của Hàn Chiêu Dạ thì cô tinh chắc cửa hàng cô sẽ không ngừng phát triển.
Nhưng chuyện đoạt lại Hàn thị thì cô thấy không khả quan cho lắm, với một người vừa hậu đậu, tầm thường hơn chữ tầm thường như cô thì sau có thể làm được chuyện này.

Nhưng việc mở cửa hàng và giúp nó phát triển, có thương hiệu riêng là ước mơ của cô và cả niềm tin hi vọng của ba mẹ cô.
Hai ông bà đã dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm nhưng bây giờ một ngày cô chỉ kiếm được tầm vài đơn hàng.
Suy nghĩ xong thì Diệp Viên Hi nói với anh:
"Tôi hợp tác với anh thì cũng được thôi nhưng trước hết anh phải nói cho tôi biết tại sau anh lại thành ra như vậy."
"Chỉ có mỗi cô thấy tôi nên tôi không thể nào bán đứng hay lừa gạc cô được"
"Tôi biết nhưng tôi muốn biết rõ hơn về người cúng với tôi trên một chiếc thuyền"
Gương mặt cô lúc này nghiêm túc chứ không còn ngã ngớn hay ngốc nghếch như mội khi.

Nhìn cô lúc này anh mới biết hóa ra anh đã nhìn nhằm cô.
Tuy bình thường con người này ngu ngơ nhưng đến khi đàm phán thì cũng rất nghiêm túc và thông minh.

Hàn Chiêu Dạ nghĩ thế nào sau này cô cũng biết chuyện của mình nên bây giờ anh kể cho cô nghe luôn cũng chẳn sau.
"Tội bị người ta hại"
"Vậy tại sau họ lại muốn hại anh"
"Họ muốn tôi chết để chiếm đoạt công ty của tôi"

Diệp Viên Hi nghe vậy thì bất bình mà lên tiếng:
"Trên thế giới này loại người ác như vậy sau, bọn họ có thể giết người chỉ vì tài sản.

Không được tôi phải đi báo cảnh sát"
"..." Xem ra lúc nãy anh đánh giá quá cao sự thông minh của cô gái này rồi.
"Trong tay cô không có bằng chứng thì ai mà tin được cô"
"Ừ há, nhưng mà anh cứ để bọn họ hại anh rồi sống yên ổn vậy được sau"
"Chính vì tôi không muốn để bọn họ sống yên ổn nên mới nhờ đến cô"
Diệp Viên Hi trước giờ là một người hành hiệp trượng nghĩ, thấy hoàn cảnh thật là đang thương nên cuối cùng cô cũng đồng ý giúp anh.
"Được rồi bây giờ tôi sẽ tập trung vào hướng dẫn cho cô cách kinh doanh và đưa cửa hàng phát triển"
"Được".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 8: 8: Đặt Tên Cho Cửa Hàng


Nói xong thì anh cũng giúp cô móc quần áo lên rồi nói:"Cô có mục tiêu hay chiến lược kinh doanh gì cho cửa hàng của mình chưa"
"Mục tiêu của tôi là đưa cửa hàng phát triển và được nhiều người biết đến.

Nhưng cửa hàng của tôi chỉ vừa mới mở, tôi lại không có nhiều mối quan hệ rộng rãi lại không có tiền làm quản cáo.
Trình độ về thông tin kĩ thuật của tôi cũng không tốt lắm.

Tôi chỉ tiếp cận được khách hàng trên mạng qua các bài đăng trên face book, tik tok và các lives stream.
Ngày hôm qua tôi bỏ cả buổi ra lives stream nhưng cuối cùng chỉ được một đơn hàng của bác bảo vệ bệnh viện"
Hàn Chiêu Dạ nghe mà mặt nổi đầy vạch đen:"Cô kkinh doanh kiểu này là tơi thiên thu luôn cũng chẳng nỗi danh được"
"Anh đừng có xem thường tôi như vậy chứ"
"Tôi chỉ nói sự thật"
"...
Sắp xếp đồ đạt xong thì trời cũng đã chạng vạng sáng, hai người mở cửa sổ ra và bày biện cửa hàng.
Sau khi xong xuôi thì cô ngồi vào quầy xem hàng còn anh thì đứng một bên bắt đầu giảng dạy cho cô về kinh doanh.

Diệp Viên Hi là một người đầu óc khá nhạy bén trong lĩnh vực này nên những gì anh nói cô liền hiểu và ghi nhân lại trong đầu.
Cô bắt đầu mở trộng thì trường ra buôn bán trên các nền tảng mạng, đồng thời cũng thực hiện một số lần khuyến mãi các sản phẩm trong một thời gian nào đó để đánh vào tâm lí khách hàn.
Bên cạnh đó do cô không có chi phí quảng cáo nên đành phải tự thân vận động.

Ban ngày thì cô chủ yếu nghe anh giảng về một kiến thức bề kinh doanh.

Đến tối thì anh giúp cô thực hành.
Do bây giờ trong tay của cô không có máy vi tính mà chỉ điện thoại nên việc chỉnh sửa quản cáo này nọ thì tương đối khó nhưng không vì vậy mà cô từ bỏ.
Ban ngày thì cô và Lâm Mạn Mạn cùng nhau quay những cái video hay trang phục, còn ban đêm thì anh cùng với cô sẽ chỉnh sửa video đó để đẳng lên mạng và đồng thời cùng thiết kế nhãn hiệu và logo cho cửa tiệm.
"Này anh nghĩ tôi nên đặt tên cho cửa tiệm này là gì"
"Cửa hàng này là của cô nên cô thích đặt tên gì thì đặt"
"Vậy tôi đặt là like and like được không, nó có nghĩ là đồ do cúng tôi bán ra thì chỉ có ngàn like mà mà thôi"
Hàn Chiêu Dạ nghe vậy thì cốc đầu cô một cái:"Tên cửa hàng rất là quan trọng đấy không thể đặt bừa được"
"Nhưng tôi chẳng nghĩ ra cái tên nào hay cả" Vừa nói xong thì cô trợn tròn mắt rồi đập hai cái tay của mình vào nhau, anh mắt thì sáng ngời nói:
"Àk tôi nghĩ ra một cái tên này hay lắm.

Anh hình như tên là Hàn Chiêu Dạ, vậy lấy chữ cái cuối là chữ Dạ đi.
Còn tôi thích nhất là hoa lavender nó còn có một têb gọi khác là hoa oải hương.

Nếu lấy chữ Dạ ghép với chữ hương thì....!không được cái tên này không ổn cho lắm"
Anh ở một bên nghe cô nói vậy thì lên tiếng:"Dạ hương, nó có gì không ổn sau"
"Anh không biết dạ hương là gì àk"
"Không"
"Thôi cái tên này trên thị trường đã có rồi nên không được đặt đâu"
Thấy anh như một con người ngơ ngác không hiểu dạ hương có nghĩ là gì thì cô cũng không lên tiếng giải thích cho anh hiểu vì người đàn ông này mà biết cô dùng tên anh ta ghép bậy bạ thì lại mệt nữa.
Suy nghĩ được một lúc cô lại lên tiếng:

"Àk hay là mình đặt là shop quần áo tươi mới đi"
"Cô buôn bán quần áo chứ có phải thực phẩm đâu mà tươi với mới"
"Shop quần áo ba anh em siêu nhân"
Cô bán quần áo hay là nhà sản xuất phim hoạt hình vậy"
"Shop quần áo bóng đêm được không"
"...."
"Không được hả, vậy để tôi nghic cái tên khác.

Àk shop quần áo hương có được không"
"....."
"Không được luôn sau, aaaa tôi nghĩ không ra cái tên nào hay cả"
"Phong Dạ"
"Phong Dạ là ai, nó liên quan gì đến tên cửa hàng"
"Đặt tên cửa hàng là Phong Dạ đi"
"Nó có nghĩ là gì"
"Phong có nghĩ là tiên phong là tiến lên còn Dạ là tên tôi"
"Ủa cửa hàng của tôi mà sau lại lấy tên của anh"
"Tôi là gia sư của cô là người giúp cô đưa cửa hàng này phát triển"

"Chúng ta chẳng phải điều kiện, lợi ích của hai bên nên mới hợp tác chứ có phải anh tự nguyện giúp tôi đây"
"Nếu không có tôi thì biết khi nào cửa hàng mới phát triển được"
"Nếu không có tôi thì anh chỉ là một hồn ma lang thang không có chổ ở, nếu không có tôi thì chắc anh chỉ biết đứng nhìn những người hại mình đạt được những ý định mà họ muốn"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói mà anh chẳng thể nào lên tiếng phản bác lại được vì những lời cô nói qua đúng.
Cô và anh hợp tác với nhau đều vì lợi ích và mục đích riêng của đối phương mà thôi, chẳng ai giúp đỡ ai.
Cuộc sống vốn là như thế trừ khi mình có giá trị với người khác thì người khác mới giúp đỡ mình.

Là một con người từ nhỏ sống trong giớ thượng lưu anh rõ đều này hơn ai hết.
"Hay là mình lấy tên cửa hàng là Mạn Hi Dạ đi"
"Mạn là tên của Lâm Mạn Mạn còn Hi là tên của tôi, Dạ là tên của anh.

Tôi thấy nếu như của hàng của tôi mà phát triển nhanh chống thì không thể thiếu đến công lao của anh nên thêm tên anh vào cũng được"
Sau đó hai người cúng nhau thống nhất ý kiến và bắt đầu vẽ logo rồi phát họa nhãn hiệu cho cửa hàng trên giấy trước để mai cùng thảo luận ý kiến với Mạn Mạn, Duy Khánh rồi tính,.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 9: 9: Làm Hồn Ma Qủa Thật Không Tệ Lắm


"Reng reng reng"
Tiếng chuông bào thức báo hiệu cho Diệp Viên Hi biết một ngày mới lại bắt đầu.

Cả người cô cứ đơ đơ mà bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Hôm qua cô cùng Hàn Chiêu Dạ thiết kế nhãn hiệu cho cửa hàng này nọ rồi còn phải trao đổi với nhau một số chiến lượt kinh doanh mới nên đến tận 2h mấy mới ngủ.
Cả người của cô bây giờ vừa ê ầm vừa nhứt mỗi hai con mắt của cô bây giờ như hai con gấu trúc vậy.
Trời sáng lên thì Duy Khánh chở Mạn Mạn qua đây:"Hai người xem bảng tên với nhãn hiệu cửa hàng như này có được không"
Cửa hàng của cô chỉ mới mở cách đây 1 tuần mấy, lúc trước cô lo chuẩn bị trang trí cửa hàng rồi nhập đồ này nọ nên cô quên mất chuyện tạo logo với cửa hàng.
Lâm Mạn Mạn cầm lên xem thì nói:"Viên Hi sau cậu vẽ đẹp vậy"
Nói gì thì nói chứ hồn ma đi theo cô rất lợi hại nha, anh ta không chỉ có đầu óc kinhg doanh mà tài năng hội họa cũng rất lợi hại.
"Trơi ơi hôm qua mình mất cả buổi tối mới vẽ ra đấy"

Hàn Chiêu Dạ ngồi ở một bên nghe cô nói thì liếc xéo cô một cái.

Diệp Viên Hi nhận được cái liếc của anh thì cô cũng chỉ cười cho qua.
Đặng Duy Khánh nhìn vào bản vẽ phát thảo thì lên tiếng:"Sao không có tên của tôi trong đó"
Diệp Viên Hi bắt chước anh liếc nhìn Đặng Duy Khánh một cái rồi lên tiếng:
Cửa hàng này chỉ có tôi và Mạn Mạn là tự móc tiền túi ra mở còn tiền của anh bỏ vào là do tôi mượn"
"Tôi cũng có hùng hạp vào hai triệu rồi đôi lúc còn giúp hai cô đi dao hàng nữa"
"Tôi và Mạn Mạn bỏ ra gần cả trục triệu, hơn nữa bây giờ anh giúp chúng tôi giao hàng sau này chúng tôi có thành phú bà cũng không bỏ anh đâu"
Đặng Duy Khánh thấy thái độ của cô thì bỉu môi rồi quay mặt sang chổ khác như biểu thị là anh ta giận rồi.
Diệp Viên Hi và cả Lâm Mạn Mạn cũng không thèm bận tâm với anh ta mà quay vào tiếp tục thảo luận.
"Tại sau lại có chữ Dạ trong đây vậy"
"Thì mình cảm thấy Mạn Hi nghe nó không được hay nên thêm vào chữ Dạ ấy mà"
"Ò"
"Mình thấy như vậy cũng được rồi"
Hai người thảo luận xong quay ra thì đã không thấy Đặng DUy Khánh đâu.

"Hôi kệ đi chắc anh ta đi làm rồi"
"Ukm"
Bình thường thì cô và Lâm Mạn Mạn sẽ ở đây trong côi cửa hàng, nếu có đơn hàng nào cần giao thì cô và hoặc Mạn Mạn sẽ đi, người còn lại ở lại đây.
Còn Đặng Duy Khánh là một nhà thiết kế thời trang.

Anh ta chỉ mới vào nghề nên gặp rất nhiều khó khăn rồi gặp thêm tình trạng bị những người khác chèn ép gây khó dể nên lương cửa anh ta cũng chỉ vài cọc vài đồng.
Những ngày chủ nhật hay những ngày rãnh thì anh ta sẽ chạy qua cửa hàng phụ giúp bọn cô không công.

Hơn nữa anh ta và Mạn Mạn cũng ở chung một dãy phòng trọ nên sáng anh ta sẽ chợ Mạn Mạn đến đây, chiều khi tan ca thì anh ta sẽ chạy đến đây ăn cơm với bọ cô xong thì chở Mạn Mạn về nhà trọ.
Do ban ngày có Mạn Mạn ở đây nên cô không thể nào làm việc được với Hàn Chiêu Dạ.
Thấy cô ngồi canh hàng mà cứ gục lên gục xuống như vậy nên Lâm Mạn Mạn lên tiếng chọc cô.
"Hồi tối chắc nhắn tin với ai đó nên bây giờ mới kiệt sức mất ngủ như này chứ gì"
"Mình cũng mong được như vậy mà chẳng có ấy chứ.
Àk dẹp chuyện cày qua một bên đi, giờ này tụi mình rãnh nên làm vài video giới thiệu đồ chụp đăng lên mạng xem có ai đặt hàng không.
Àk tối hôm qua mình có tạo một cái group cho cửa hàng mình trên face rồi á nha"
"Ukm"
Trong lúc bọn cô đang bận rộn chụp ảnh thì anh ngồi ở ghế sofa trong cửa hàng rồi nhắm mắt nghĩ ngơi.

Đang thong thả nằm thư giản thì tự nhiên anh không thể khống chế được mình và bay đi.

Diệp Viên Hi chụp hình một hồi sau đó quay lại nhìn vào sofa không thấy anh thì nhíu mày.
"Lúc nãy anh ta vẫn còn ngồi ở đó mà sau bây giờ không thấy nữa"
"Cậu nhìn gì vậy Viên Hi"
Nghe thấy tiếng Mạn Mạn gọi mình thì cô quay lại:"Àk không có gì đâu"
Sau đó cô lại tập trung vào việc chụp ảnh quay video.

Diệp Viên Hi nghĩ chắc là do anh chán quá nên đi chơi hay là lên phòng ngủ rồi cũng nên.
Dù gì anh cũng là một hồn ma nên chẳng ai có thể bắt cóc hay kiếm chuyện với anh được vì bọn họ chẳng ai có thể nhìn thấy được anh cả.

Xem ra làm một hồn ma quả thật cũng không tệ lắm..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 10: 10: Cuộc Hội Thoại


Hàn Chiêu Dạ đang ngồi ở sofa nhắm mắt tịnh dưỡng thì đột nhiên anh bị bay đến một căn phòng tối ôm nhưng anh cũng chẳng hoang mang mà thay vào đó là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh đang cố gắng bay vòng vòng để xem xét và đúng như anh nghĩ một khi anh rời quá xa cô thì anh không thể chạm vào đồ vật, còn lúc ở bên cạnh cô anh thích chạm vào cái gì thì chạm cái đó hoặc nếu không thích thì anh cũng có thể đi xuyên qua vật đó.
Đang còn trong trạng thái tìm hiểu thì đột nhiên có một ánh đèn mờ nhạt được bật lên.
Hàn Vân Nam cũng tức là em trai của anh đeo một mặt nạ ngồi trên một cái ghế còn phía đối diện là một người thanh niên khác mặc đồ kín che hết cả mặt.
"Chuyện tôi giao cho ông làm quả thật ông làm rất tốt, tuy anh ta vẫn chưa chết nhưng hôn mê bất tỉnh thì cũng đã quá tốt rồi.
Tuy nhiên anh ta vẫn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào nhưng chuyện này tôi sẽ lo liệu.

Chính tay tôi sẽ là người kết liễu cuộc đời của anh.

Một khi anh ta chết đi thì tôi mới có thể chính thức và hoàn toàn lên nắm quyền công ty được."
Nói xong rồi Hàn Vân Nam lại tiếp tục lắc lắc li rượu đỏ trong tay của mình lên rồi trực tiếp dốc chúng vào cổ họng.

Nhìn bộ dạng của anh ta lúc này rất gian xảo, yêu mị nhưng cũng rất hút người.
"Bây giờ Hàn Chiêu Dạ đang hôn mê bất tĩnh, nội bộ của công ty đang có một chút hỗn loạn nên cậu giúp tôi bình định lại một chút.
Nhất là mấy lão già cứ nhất quyết đợi Hàn Chiêu Dạ tỉnh lại và nhất quyết ngăn cản tôi tiếp nhận công ty.

Cậu biết mình nên làm gì rồi đấy"
"Vâng thiếu gia"
"Àk còn tên trợ lí Châu Khải Hiên suốt ngày đi theo bên cạnh Hàn Chiêu Dạ nữa.

Bây giờ cậu ta đã dần hồi phục nên chắc không lâu sau sẽ quay lại công ty.
Nếu nhìn vào bình thường thì cậu ta rất giống một con chó trung thành nhưng tôi không tin sự trung thành này không thể mua bằng tiền.
Lúc đầu tôi đã định khử cậu ta nhưng nhìn lại tôi thấy anh ta có năng lực làm việc rất tốt, nếu anh ta có thể đi theo chúng ta thì đối với chung ta sẽ như hổ mộc thêm cánh.
Cậu hãy cho người đi tìm cách mua chuộc hoặc thương lượng làm sau cho anh ta chấp nhận làm việc dưới trướng của tôi, còn nếu anh ta không đồng ý thì cứ tìm một cơ hội nào đó cho anh ta ngủ một giất ngủ thật sâu đi"
Người thanh niên mặt áo đen nghe hết tất cả những mệnh lệnh của Hàn Vân Nam thì gật đầu một cái đầy cung kính rồi rời đi, nhìn hành động của người thanh niên này thì anh mới biết ở trong căn phòng này còn có một mật đạo thông ra bên ngoài.
"Reng reng reng"
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì Hàn Vân Nam nhanh chóng nhất máy lên nghe.
"Cậu đúng là không phụ sự kì giọng của ta"
"Ông là ai sau lại biết tôi ghét Hàn Chiêu Dạ và giúp tôi trừ khử anh ta"
Suỵt câu này cậu đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi đấy"
"Nhưng ông vẫn chưa nói cho tôi biết đáp án"
"Cậu biết không, có đôi khi con người ta không nên biết quá nhiều chuyện đâu.

Cậu chỉ cần biết tôi chính là người ghét Hàn Chiêu Dạ và sẽ giúp cậu đạt được ý của mình muốn.
Cục đá to lớn ngán đường của cậu sắp được loại bỏ hoàn toàn rồi nên chắc bây giờ cậu cũng biết bản thân của mình nên làm gì tiếp theo rồi chứ"
"Giải quyết triệt để, nắm quyền Hàn thị"
"Câu nói rất xúc tích ngắn gọn, tôi quả thật là rất thích những người như cậu
Nói xong thì đâu dây bên kia ngắt máy.

Hàn Vân Nam cũng bỏ điện thoại xuống uống thêm một ly rượu nữa rồi cậu nhanh chống lấy áo khoát đứng dậy rời đi.
Hàn Chiêu Dạ dường như nhận thức được người em trai của mình sẽ đi đâu nên anh nhanh chống tìm đường bay khổi căn phòng này và phi một mạch đến đến chổ cô.
...............
Lúc này cô và Lâm Mạn Mạn cũng đã chụp hình xong rồi thì nhận được một đơn hàng nên Lâm Mạn Mạn đã đi giao còn cô thì trông côi cửa tiệm.
Chỉ có một mình cô ở đây nên chán quá nên cô mới lấy điện thoại ra tập chỉnh sửa hình ảnh.

Chỉnh được một lúc mà không có tấm nào ra hông nên cô mệt mỗi nằm trường dày trên bàn rồi than.
"Trời ơi mình đúng là một đứa mù thông tin, có mấy tấm ảnh mà chỉnh cũng không ra hồn nữa.

Haiz...!mà cái hồn ma kia không biết đi đâu rồi nữa"
Cô vừa nói dức câu thì anh đột nhiên từ trên mái nhà bay xuống khiến cô hoảng hồn mà lên tiếng.
"Anh đi đâu nãy giờ vậy".

||||| Truyện đề cử: Yêu Thầm Vợ Cũ |||||
"Nhanh lên có người đang muốn giết tôi"
"Anh ở là một hồn ma thì ai giết anh được"
"Là thân xác của tôi"
"Cái gì"
Cô biết nếu như anh muốn quay lại làm con người thì thứ quan trọng nhất là thân xác, nếu thân xác của anh mà thật sự chết đi thì có thể anh sẽ là một hồn ma đeo bám cô mãi mãi hoặc là anh sẽ bị tan biến.
Không được nếu anh mà bị tan biến thì cô sẽ mất đi một nhân viên đắt lực sau..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 11: 11: Cứu Anh


Sau khi nhận thức được vấn đề cô liền nhanh tay đóng cửa cửa hàng lai rồi phóng lên xe vụt đi.

Cô, Duy Khánh và Mạn Mạn mỗi người đều có một chiếc xe nhưng do bình thường Duy Khánh chở Mạn Mạn nên xe của cô nàng sẽ được gửi ở cửa tiệm.
Lúc nãy đi giao hàng Mạn Mạn đã lấy chiếc xe của cô nàng nên bây giờ cô mới có xe để chạy.

Vừa chạy xe cô vừa hỏi:
"Thân xác của anh hiện đang ở đâu"
"Bệnh viện, nếu bây giờ cô xuất hiện trước mặt Hàn Vân Nam thì sẽ gây cho anh ta sự nghi ngờ và sau này sẽ rất khó trong việc đoạt lại Hàn thị"
"Vậy bây giờ tôi phải sau"
"Một lát nữa khi vào bệnh viện cô hay thay đồ ra làm một y tá, bịch rồi giả vờ vào kiểm tra hay thay thuốc cho tôi.

Nếu có cô ở đó thì cậu ta sẽ không dám làm gì tôi.
Tuy cách này chỉ tạm thời nhưng nó có thể vừa an toàn cho cô vừa tốt cho tôi"
"Nhưng tôi không biết phòng thay đồ dành cho các y tá bác sĩ ở đâu cả"
"Bây giờ cô cứ chạy xe đến bệnh viện còn tôi sẽ bay đến đó trước tìm phòng thay đồ của các bác sĩ, khi nào cô đến cứ đứng trước cổng bệnh viện tôi sẽ ra đó dẫn cô đi"
"Được"
Do giờ này không phải giờ cao điểm nên xe rất thưa vì thế cô đã chơi hết tốc lực của chiếc xe, đến nơi cô gửi xe của mình vào cái quán nước hôm bửa rồi chạy vào bệnh viện.
Vừa đến nơi thì cô thấy anh từ trong bệnh viện bay ra, cô không nói một lời nào liền lập tức chạy theo.
Gần đến phòng thay đồ của y tá thì anh kêu cô đứng lại rồi sau đó nói sơ cho cô biết về mấy cái camera, sau đó anh nhanh chóng hướng dẫn cô lợi dụng góc khuất của camera mà lẻn vào.
Anh đi trước và chỉ dẫn cho cô đi theo sau.

Do thời gian gắp quá nên cô đã trực tiếp thay đồ và không chú ý đến sự có mặt của anh ở đây.
Những hình anh nóng bỏng của cô cứ đập vào mắt anh khiến anh nhứt thời cảm thấy có hơi ngại ngại nên anh đã nhanh chống quay mặt đi nơi khác.
Do lúc nào trong xe máy của cô cũng có khẩu trang nên lúc xuống xe cô cũng đã thuận tay bà chụp một cái đeo vào vì cô biết hiện giờ cô không để cho những người hại anh nhìn thấy mặt của cô được.
Thay đồ xong cô lại nhờ sự giúp đỡ của anh mà vụn về tránh khỏi những cái camera rồi chạy thẳng đến phòng bệnh của anh.
...................
Hàn Vân Nam lúc này đã đến bệnh viện và đứng trước giường bệnh của anh.

Nhìn anh nhợt nhạt nằm trên giường bệnh mà anh ta khônng khỏi mỉm cười đắt ý:
"Anh hai à tôi không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, anh hãi tận hưởng những giây phút cuối cùng mà mình được thở đi vì chỉ một lát nữa thôi anh sẽ không còn thở nữa và sau đó anh sẽ biến mất khổi cuộc đời của tôi mãi mãi"

Nói xong Hàn Vân Nam cầm một cái kiêm tiêm cùng với một lọ thuốc nhỏ có màu trắng.

Anh ta nhẹ nhàng rút chất lỏng đó trong suốt vào bơm tiêm.
"Cái này sẽ giúp cho ai rời khỏi thế gian nhẹ nhàng và sẽ không có ai nghi ngờ cái chết của anh là do người khác hại đâu"
Nó rồi anh ta cầm cái bơm tiêm từ từ tiến lại gần anh rồi anh dần dần bơm chất lỏng này vào bịch truyền dịch sau đó Hàn Vân Nam nhanh chóng rút kiêm tiêm ra rồi rời đi..
Khi Hàn Vân Nam vừa rời đi thì cô lập tức xong vào vì lúc nãy khi đang bay cùng cô thì hồn ma của Hàn Chiêu Dạ không ngừng và dường như không còn bay nỗi nữa và cô cũng đoán ra được điều gì đó nên cô lập tức xong vào số phòng bệnh có số phòng mà trước đó anh đã nói với cô.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cô thấy thân thể anh run lên không ngừng, miệng thì sùi bọt mép còn hồn ma của anh bên này cũng đang quằng quại đau đớn.
"Nhanh máu rút kim của truyền dịch ra khổi người anh rồi ấn cái nút đỏ trên giường để gọi bác sĩ"
Nghe anh nói vậy thì cô làm một loạt các thao tác và rất nhanh các bác sĩ đã đến và đưa anh đi vào phòng cấp cứu.
Ở trong một góc khuất của bệnh viện, Diệp Viên Hi thấy hồn ma của anh cứ đau đơn không ngừng mà không khỏi xót xa, nhưng bây giờ cô có thể làm gì được cho anh.
Cô tưởng tượng nếu như các bác sĩ trong kia nếu như không cứu được anh thì anh sẽ tan biến thật sau.
Bên ngoài hành lang rất nhanh ông bà của anh anh đã đến tiếp sau đó là một người phụ nữ và một anh chàng đẹp trai toát lên vẽ yêu mị và thâm độc như một con cáo và đoán hai người đó chính là em trai và mẹ kế của anh.
Trước đây cô chỉ nghe anh nói sơ qua nên đoán.

Mà cô không ngờ người nhà của anh ai cũng có khí thế, hào quang khiến người ta phải ngước nhìn.
Qua hai tiếng sau thì cô thấy anh có dấu hiệu giảm dần, qua ba tiếng sau thì người anh hết đau hẳn và lúc này các bác sĩ thực hiện ca cấp cứu cho anh bước ra.
"Chúng tôi phát hiện trong người của bệnh nhân có một chất gì rất kì lạ và nó được nghi là từ bịch truyền dịch mà xâm nhập vào cơ thể của bệnh nhân.
Hiện giờ bịch dịch truyền vào người nạn nhân đã được chúng tôi gửi tới trung tâm nghiên cứu còn về phần bệnh nhân do có người phát hiện điều bất thường và chúng tôi can ngăn kịp thời bây giờ đã không sau"
Cô đứng cách đó nghe được những lời bác sĩ nói mà thở phào một hơi, linh hồn của anh lúc này cũng đã quay về trạng thái bình thường nên hai người quyết định rời khỏi đây.
Diệp Viên Hi nghĩ nếu lúc nãy mình mà đến trể một chút xíu thôi thì chắc bây giờ anh đã chết rồi, vậy bây giờ có thể tính là hồn ma này đang thiếu cô một cái ơn cứu mạng.

Còn anh sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì âm trầm đến kì lạ.

Đứng gần anh cô chỉ cảm giác được sự chết chốc mà thôi..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 12: 12: Nói Chuyện


Hai người đi được một lúc thì anh quay qua nói với cô:
"Tìm nơi nào thoáng mát ít người qua lại để nói chuyện"
"Ok"
Cô đi một lát gặp cái nhà vệ sinh thì đi vào, đi được một khúc cô không thấy anh đi theo thì quay trở ra nói:
"Sau anh không vào
"Cô đi vệ sinh thì tôi vào làm gì"
"...." "Ý tôi là chúng ta vào đây nói chuyện đi"
"Hết chổ nói chuyện rồi hay sau mà phải chuôi vào đó"
"Ở bên ngoài quá nguy hiểm, nhỡ như người khác theo dỗi và nghe cuộc nói chuyện của chúng ta thì sau"
"Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết đến cô và nhìn thấy tôi thì theo dỗi kiểu gì."
"Vậy chúng ta nói chuyện ở ngoài luôn đi, chúng ta tìm chổ ít người để làm gì"
"..." Sau cô gái này ngốc quá vậy.
"Cô nên nhớ người ta không thấy tôi.

Ở nơi nhiểu người người ta nhìn thấy tưởng đây cô bị điên rồi nói chuyện một mình thì rất phiền"
"Ở tôi quên mất dụ này"
"Cô vỗn dĩ có nhớ đâu mà quên"
"Cùng là đông đội với nhau anh có cần nói thẳng ra như vậy không"
"Cần"
"....." Cái tên này nói chuyện đúng là không ưa nỗi.

.................
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thì hai người trực tiếp đi ra khu đất nhỏ phía sau bệnh viện.

Nơi này dường như không có ai và không khí cũng rất mát.
"Này tôi cảm thấy cứ để thân xác này của anh ở đây hoài cũng không phải là cách.

Hôm nay mặt dù tôi đến cứu anh kịp nhưng sau này sẽ không mai mắn như thế đâu"
"Vậy nên bây giờ chúng ta phải đưa thân xác của tôi rời khỏi đây"
"Đưa được thân xác của anh ra khỏi bệnh viện là một vẫn đề lớn, hơn nữa nếu như thật sự đưa được thân xác của anh ra khỏi bệnh viện thì tôi phải để ở đâu.

Chẳng lẻ đưa về cửa hàng của hàng của tôi"
"Chúng ta cần sự giúp đỡ của Châu Khải Hiên"
"Anh ta là ai"
"Một người trợ lí, một người anh em và cũng là một cánh tay phải đắt lực của tôi"
"Ò vậy chúng ta mau đi thôi, mà khoan đã anh có biết phòng bệnh của anh ta ở đâu không"
"Cô đứng ở đây chờ đi để tôi đi kiếm"
Sau đó anh bay đi, cô đứng chờ một lúc thì đột nhiên nghe có tiếng bước chân người.

Theo bản năng cô cố gắng núp vào một cái hốc đầy bụi bậm gần đó.
Nhìn thấy hai người đến đây chính là mẹ và em trai của anh.

Đột nhiên cô nhận thức được có chuyện gì đó nên lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bậy chế độ video.
Trước đây cô nghe anh nói hai con người này rất là nguy hiểm, hai người họ cũng chính là người sau này cô phải đối phó.

Thấy hai người họ đến nơi hoang vắng này nên cô nghi cuộc nói chuyện của họ sẽ có nội dung gì đó quan trọng vì thế bây giờ cô phải nắm bắt cơ hội này.
"Chuyện Hàn Chiêu Dạ hôm nay là do con làm có đúng không"
Đối mặt với lời câu hỏi của mẹ mình thì Hàn Vân Nam tỏ ra không quan tâm, anh cứ hờ hững rồi lên tiếng"
"Đúng vậy"
"Con có biết làm như vậy rất nguy hiểm không, lỡ như có người phát hiện ra con sát hại cậu ta thì con có nghĩ đến hậu quả không"
"Việc con làm tốt nhất là mẹ không nên quản."
Nói xong thì Hàn Vân Nam bỏ đi.

Lệ Noãn thấy vậy thì cùng rời khỏi đây.
Lúc này cảm thấy đã an toàn thì Diệp Viên Hi mới tắt máy quay rồi bước ra từ cái hốc.
"Phù bọn họ đúng là ác độc, vì tiền mà có thể hại chính người nhà của mình."
"Cô mới từ đâu chui ra vậy
Nghe tiếng của anh mà cô hoảng hồn suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại.
"Anh đừng có xuất hiện bất thình lình nữa được không, tôi bị yếu tim đấy"
Nói với anh xong thì cô quay qua phủi bụi bẩn trên người mình rồi qua nói với anh:
"Lát nữa về nhà tôi sẽ cho anh xem cái mà tôi mới quay được còn bây giờ chúng ra đi gặp trợ lí gì đó của anh.

Mà chắc anh ta không tin chuyện bây giờ anh là một hồn ma và tôi có thể giao tiếp được với anh đâu"
"Một lát cô hãi nói....."
"Ukm ok"
Hai đi qua dọc vài cái hành lang, lên mấy tầng lầu, quẹo phải quẹo trái được một lúc thì cũng tới được phòng bệnh của Châu Khải Hiên.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 13: 13: Thuyết Phục


"Cốc cốc"
Sau khi gõ cửa xong thì cô bước vào.

Bên trong là hai người con trai, một người thì nằm trên giường bệnh còn một người thì ngồi ở cái ghế.
"Người nằm trên giường bệnh chính là Châu Khải Hiên còn người ngồi trên cái ghế kia chính là Chước Tư, chuyện này sớm muộn gì Chước Tư cũng biết nên cô cứ nói với hai người đó"
Nghe lời của anh thì cô chỉ nghe gật đầu một cái.

Chước Tư thấy cô thì chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy thế cô liền lên tiếng:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Yêu Thầm Vợ Cũ
2.

Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

3.

Đại Chúa Tể
4.

Vị Ương
=====================================
"Anh kia anh không cần phải đi ra ngoài đâu"
Haiz..

cô công nhận đến thuộc hạ của anh cũng rất có khí chất, bây giờ hai người họ ai nấy cũng đều nhìn cô bằng cặp mắt đầy lạnh lùng và đề phòng.
"Bọn họ đã biết cô không phải y tá"
"Ủa sau bọn họ biết hay vậy"
"Có y tá nào mà lơ tơ mơ như cô đâu"
"Anh quá đáng vừa thôi nha"
"Làm việc chính đi"
"Ò"
Châu Khải Hiên và Chước Tư nhìn cô nói chuyện với không khí nên hai người họ tưởng đầu óc của cô có vấn đề, mặc dù vậy như họ vẫn dữ bộ dạng đề phòng.
Diệp Viên Hi nói chuyện với anh xong thì cô đi thẳng đến giường bệnh của Châu Khải Hiên rồi ngồi xuống:
"Chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền nên hai anh không cần phải phòng bị như thế đâu."
Cô vừa nói dứt câu thì hai người kia nhìn cô bằng một gương mặt không cảm xúc và ánh mắt thì lạnh tanh.
"Thôi được rồi tôi không lòng vòng nữa mà vào thẳng vấn đề chính.

Chuyện là lão đại của các anh hiện giờ đang là một hồn ma và tôi có thể nhìn thấy anh ta.
Tôi biết chuyện này có hơi viễn vong như nó là sự thật.

Nếu như các anh không tin tôi có thể nói sơ qua về thân phận của hai anh."
Nói xong cô chỉ tay về hướng người đang nằm trên giường và nói:
"Anh là Châu Khải Hiên trợ lí ủa Hàn Chiêu Dạ chuyên phụ tráchquản lí về bạch đạo, biệt danh trong hắc đạo chính là Lam Hiên."
Tiếp đến cô chỉ về người đang ngồi trên ghế:"Còn anh tên Chước Tư chuyên phụ trách về phía hắc đạo và sở trường chính là công nghệ thông tin và bắn súng.
Ở căn biệt thự riêng của lạo đại mấy anh có một tầng hầm bí mật.

Bên dưới thường là nơi trao đổi thông tin, tập luyện của mấy anh và còn có cả con đường dẫn tới trụ sở chính của tổ chức."

Chước Tư nghe cô nói thì chỉ trầm mặt nói:"Cô nghĩ chúng tôi là trẻ con hay sau mà tin vào chuyện hông ma, hơn nữa những thông tin cô nói có thể là cô tra ra thì sau"
"Ồ một tổ chức lớn như mấy anh nói về thân phận chính là tuyệt mật, mà đã là chuyện tuyệt mật thì tôi có thể dể dàng tra ra và biết được sau.
Hơn nữa những thông tin này chỉ có Hàn Chiêu Dạ và hai anh và hai thành viên khác trong tổ chức biết thôi.

Nếu hai anh không nói cho tôi biết, hai người kia tôi cũng chả quen vậy nênchỉ có lão đại của mấy anh nói cho tôi biết mà thôi"
"Có thể cô là dáng điệp của một tổ chức khác thì sau" Tuy nói như vậy nhưng cả Châu Khải Hiên và cả Chước Tư cũng đã buôn bỏ phòng bị và dần tin cô.

"Các anh sống trong môi trường đấu đá riết rồi đầu óc cũng chỉ toàn mấy thứ đấu đá và nghi ngờ.
Chuyện này cũng không trách mấy anh được.

Haiz...!các anh có tin những gì tôi nói hay không cũng không quan trọng nữa.

Tôi chỉ có nhiệm vụ truyền lời nói của Hàn Chiêu Dạ đến với các anh thôi"
Bây giờ cô nói chuyện anh là hồn ma nữa thì chỉ tốn thêm thời gian nên bây giờ cô quyết định vào thẳng vẫn đề luôn.

Nhưng cô chỉ mới định nói thì Hàn Chiêu Dạ lên tiếng.
"Ở đây có máy ghi âm"
"Chổ nào"
"Phía dưới đầu giường của Châu Khải Hiên"
Diệp Viên Hi nghe thế thì đứng dậy đi đến chổ mà anh chỉ, quả thật ở đây có một cái máy ghi âm, cô gỡ nó ra rồi đưa Chước Tư.
"Các anh đúng là sơ suất mà, nếu như chuyện này mà để lọt vào tai của người khác thì chúng ta tôi đời"
Nói xong cô đưa cho cái mái ghi âm cho Chước Tư vì anh ta là người hắc đạo nên thích hợp làm mấy chuyện này.

Diệp Viên Hi nghĩ vậy

"Ở bên ngoài có người đang theo dỗi chúng ta"
"Vậy những chuyện nãy giờ"
"Người này chỉ mới vừa mới đến thôi"
"Ò"
Nghe những lời anh nói xong thì cô quay qua nói nhỏ với đám người Chước Tư.
"Lão đại các anh bảo hiện giờ đang có người theo dỗi và tôi nghĩ chắc họ đang nhắm tới anh đấu Châu Khải Hiên nên anh hãi cận thận nhé.
Bây giờ chúng ta nên trao đổi phương thức liên lạc cho nhau đi, những chuyện khác để hôm nào rãnh nói sau.
Àk còn cái máy ghi âm các anh nhớ chỉ xóa đoạn hội thoại của chúng ta rồi để lại chổ củ để tránh bức dây động rừng"
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong thì cô rời đi.

Vốn định nói chuyện đưa thân xác của anh đến nơi khác nhưng có vài con chuộc nên bây giờ phải gác chuyện này qua một bên thôi.
Cô đi rồi thì Châu Khải Hiên đưa mắt nhìn Chước Tư.
"Cậu nghĩ sau về lời nói của cô gái lúc nãy"
"Tuy có chúc huyền nhuyễn nhưng chắc nó là sự thật vì những chuyện cô ta nói không phải ai cũng biết"
"Ukm tôi cũng nghĩ vậy nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng và quan sát thêm"
"Anh ở đây nghĩ ngơi đi, tôi có việc nên phải đi xử lí"
Nói xong thì Chước Tư làm một loạt động tác với máy ghi âm rồi gắn nó lại chổ mà củ rồi rời đi..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 14: 14: Cô Phải Trở Nên Mạnh Mẽ


Rời khỏi phòng bệnh của Châu Khải Hiên thì cô đi thẳng đến phòng thay đồ thay bộ đồng phục ý tá ra rồi rời đi.
Trên đường chạy xe về cửa hàng quấn áo cô lên tiếng nói với anh.
"Người của anh sau mà lạnh lùng thế không biết.

Mà tôi công nhận anh giỏi thật vừa điều hành một tập đoàn lớn như Hàn thị rồi lại vừa điều hành một tổ chức lớn như vậy.
Haiz,...!sau chưa gì hết là tui thấy tương lai của mình mịt mù thật."
Mới ban đầu cô chỉ hứa là đoạt lại Hàn thì và giúp anh quản lí nó một thời gian vậy mà bây giờ cô lại kéo vào hắc đạo.

Không biết đây là vận mai hay là xuôi xẻo mà ông trời ban cho cô nữa.
Thôi kệ đi xem như cô giúp anh ta cũng xem như là tích phước tích đức cho con cháu sau này.

Mà nói thật nếu như lúc đầu cô biết thân thế và những chuyện phức tạp của anh ta thì chắc có lẻ cô đã không nhận điều khiện trao đổi.

Nhưng cô biết làm người là phải giữa chữ tín, một khi đã nhận lời rồi thì phải làm cho tới.

Trước khi linh hồn của người đàn ông này nhập vào thân xác của anh ta và tĩnh lại thì cô phải khổ dài dài.
Chạy xe được một lúc thì cũng về đến cửa hàng.

Cô chỉ mới vừa đậu xe xong thì Lâm Mạn Mạn từ ở trong cửa hàng bay ra.
"Viên Hi cậu đi đâu mà bỏ cửa hàng vậy"
"Lúc nãy mình có việc gắp nên ra ngoài"
Vừa bước chân vào cửa hàng thì Diệp Viên Hi mệt mỗi mà ngã ra cái ghế sofa.
Mọi việc cứ êm ả như vậy mà trôi đến chiều.

Sau khi Đặng Duy Khánh ăn cơm và về nhà trọ của hai người họ thì cô mới qua nói với anh.
"Tôi có cái này muốn cho anh xem nè"
Nói xong cô móc điện thoại trong túi của mình ra đưa cho anh xem đoạn video mà hồi sáng cô đã quay được.
"Cô lấy cái này đâu ra vậy"
"Lúc anh đi tìm phòng bệnh của Châu Khải Hiên thì đúng lúc đó hai mẹ con nhà này xuất hiện.

Tôi thấy thế thì trốn vào trong cái hốc rôi móc điện thoại ra quay lại.

Anh nghĩ bây giờ nếu như đoạn video này được đăng lên mạng thì như thế nào nhỉ"
"Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để làm chuyện này"
"Vì sau"

"Việc tôi hôn mê bất tỉnh là làm cho bên phía công ty lộn xộn lên hết.

Nếu như bây giờ đoạn video này được lan truyền thì chẳng phải bên phía công ty loạn càng loạn và cục diện càng phức tạp hơn sau.

Cô nên nhớ chiếc ghế của tổng giám đốc tập đoàn Hạn thị không chỉ có một mình Hàn Vân Nam ham mu.ốn mà còn rất nhiều người nhắm vào đó.
Nên tốt nhất là bây giờ chúng ta nên để Hàn Vân Nam dẹp đoạn đám người kia và sau đó chúng ta chỉ cần đối đầu với một mình cậu ta thì sẽ đơn giản hơn.
Sau đó đợi một thời gian bình và năng lực được nâng cao thì hãy tung đoạn video đó ra.

Hơn nữa hiện giờ sau lưng cậu ta còn có một thế lực bí ẩn nào đó giúp đỡ cậu ta còn chúng ta bây giờ đang ở thế bị động giữa cô và đám người Khải Hiên còn chưa thống nhất được với nhau nên không được manh động."
"Aaa rời ơi sau chuyện của anh phức tạp và rắc rối quá vầy nè" Lúc nãy não của cô phải vận động gần hết công suất nên mới hơi hiểu hiểu lời anh nói thôi.
"Bây giờ việc cô phải nhanh chống học kĩ năng như lái xe, bắn súng để bảo vệ bản thân và đều quan trọng là cô phải nâng cấp đầu óc của mình lên.
Cô biết việc quản lí cả một tập đoàn và cả tổ chức không phải chuyện đơn giản như trò trẻ con mà xem thường được"
"Nhưng chẳng phải còn có anh sau"
"Cô biết tôi chỉ là một hồn ma nên có một số chuyện tôi chỉ có thế hướng dẫn cô chứ không thể nào giúp cô được.
Một khi cô đã bước chân vào thế giới của tôi thì cũng có nghĩa là cô phải trở nên mạnh mẽ và quyết đoán nếu không cô sẽ bị bỏ ở phía sau và có thể mất mạng.

Chỉ có chính bản thân của cô mới giúp được cô và cô cũng không nên trong chờ vào người khác.

Cô nên nhớ ở thế giới này cô không thể tin ai khác ngoài tôi"
Hàn Chiêu Dạ cảm nhận sau khi bản thân của mình gặp cô thì anh nói rất nhiều nhưng anh có thể làm gì khác.
Cô vốn chỉ là một gái đơn thuần vậy mà lại bị anh cuốn vào một thế giới nhớm màu tâm tối và chết chốc của anh.

Nhưng anh có thể làm gì khác ngoài kéo cô vào đây.
Và để cô sinh tồn được trong thế giớ của anh thì anh bắt buộc phải huấn luyện đào tạo cô trở thành một người có kiến thức sâu rộng, mưu mô và nham hiểm và lợi hại.
Nói thật anh cũng không muốn vấy bẩn một tâm hồn, một con người thần khiết như cô nhưng anh bây giờ có thể làm gì khác.
Bản thân anh chỉ là hồn ma còn đám Khải Hiên, Chước Tư còn có công việc của riêng mình nên không thể theo bảo vệ cô mãi được.
Muốn giúp cô sống sót và thoát khỏi bàn tay hiểm độc của những con người ngoài kia thì chỉ có một cách là cô phải thay đổi bản thân của chính mình mà thôi..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 15: 15: Bàn Bạc


Sau khi nói chuyện với anh xong thì cô qua tạo một nhóm ba người gồm cô, Khải Hiên và Chước Tư.
/Tôi có chuyện muốn nói với các anh nhưng không tiện nói qua điện thoại nên có thể gặp trực tiếp không/
Chước Tư:/Được/
Viên Hi:/Tôi bây giờ không tiện lộ mặt nên không thể hẹn ở biệt thự, trong bệnh viện hoặc các quán ăn thì không tiện vì Khải Hiên bây giờ đang bị đấm người của Hàn Vân Nam bám theo đuôi/
Khải Hiên:/Vậy bây giờ chúng ta gặp nhau ở đâu/
Viên Hi:/@ Khải Hiên, hình như ngày mai anh xuất viện rồi đúng không/
/Đúng vậy/
/Vậy chiều mai hai anh đến cửa hàng của tôi đi, bọn chúng hiện giờ vẫn chưa biết tôi là ai hơn nữa thân phận của tôi cũng trong sạch nên bọn chúng có soi cũng chẳng soi được gì.

Các anh thấy như thế có được không/
/Được/
/Được/
/Mà khoảng 6h30 tối các anh hãy đến đây vì ban ngày cửa hàng của tôi có người nên chúng ta không tiện nói chuyện/

/Ok/
/Ok/
...............
Sáng hôm sau.

Hôm nay là một ngày đầy nắng và bầu trời rất trong xanh.
Diệp Viên Hi ngồi ở trong cửa hàng nhìn ra ngoài bầu trời còn Lâm Mạn Mạn lúc này đã đi dao hàng rồi nên chỉ có một ình cô trong côi cửa tiệm.
"Anh nói xem liệu thân xác của anh có khi nào lại bị người ta ám sát một lần nữa không"
"Trãi qua chuyện lần trước ông bà tôi đã cho rất nhiều người canh gác phòng bệnh của tôi nên tạm thời sẽ không sau"
"Như vậy cũng đồng nghĩ với việc muốn trộm thân xác của anh chẳng phải là khó hơn sau"
"Đối với người của tôi chuyện này ắt sẽ không làm khó được bọn đâu"
"Anh có vẻ rất tinh tưởng vào thuộc hạ của mình nhỉ"
"Chúng tôi đều là những người vào sinh ra tử cùng nhau"
"Có bao giờ anh nghĩ một trong những thuộc hạ mà anh tin tưởng sẽ phản bội anh chưa"
Thấy anh im lặng thì cô lên tiếng nói tiếp.
"Tôi lo sợ rằng những thuộc hạ của anh sẽ không tin tưởng vào tôi và phan bội tôi.

Những người đó sẽ cho rằng tôi yếu kém và không đủ tài năng để họ theo tôi.
Bọn họ kính trọng anh, phục tùng anh thậm chí là tin tưởng anh một cách tuyệt đối vì những người họ tin vào khả năng của anh còn tôi thì ngược lại.

Không hiểu sau mà bây giờ tôi lại nghĩ bản thân mình thật yếu kém, nhiều khi nói chuyện với bọn anh tôi còn chẳng hiểu gì ngoài việc tôi chỉ đọc lại lời của anh cho Châu Khải Hiên và cả Chước Tư nghe mà thôi.
Như những lời ngày hôm qua anh đã nói, nếu tôi muốn giúp anh thì tôi bắt buộc phải mạnh mẽ, lí trí và mưu mô nhưng bây giờ tôi chẳng có gì cả.
Vì vậy anh hãy giúp tôi trở nên đầy bản lĩnh và mạnh mẽ, tuy tôi không bằng anh nhưng chí ít tôi cũng phải được một nữa của anh"

"Nếu cô đã thông não rồi thì bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giúp cô"
Sau đó anh bắt đầu truyền đạt cho cô những kiến thức về kinh doanh.

Cô bài một cái bàn ra rồi sau đó cậm cuội ghi lại những lừo anh nói rồi kết hợp với những kiến thức trên mạng.
Để nâng cao được trình độ của mình cô còn mua thêm một số loại sách về kinh doanh, thao túng tâm lí đối phương để nghiên cứu.
Đến tối sau khi Đặng Duy Khánh và cả Lâm Mạn Mạn ra về rồi thì mội lúc sau Châu Khải Hiên và cả Chước Tư đến.
Để giữa bí mật tuyệt đối nội dung trò truyện thì cô thì cô dẫ bọn họ vào phòng của mình.
"Chắc các anh hôm qua cũng biết lão đại của mấy anh bị người ta hại mém mất mạn rồi đúng không"
Hai anh nghe thế thì gật đầu.
"Hai anh cũng biết người ra tay chính là Hàn Vân Nam, cả vụ tai nạn xe cũng là do anh ta gây ra.

Nhưng hiện giờ chúng ta không có bằng chứng cộng thêm tình hình công ty Hàn Thị cũng không tốt lắm.
Với tính cách của Hàn Vân Nam thì sẽ không bỏ lỡ một người trợ lí đắt lực như Châu Khải Hiên vậy nên việc chúng ta cần phải làm chính là đưa thân xác của Hàn Chiêu Dạ đến nơi an toàn và giúp cho nội vụ của Hàn thị bớt rối.
Việc thứ nhất thì chắc tôi không cần nói thì các anh cũng biết, cong việc thứ hai chính là Châu Khải Hiên, cậu hãy nhận lời làm việc cho Hàn Vân Nam đi.
Hiện giờ nếu cậu không chịu đi theo Hàn Vân Nam thì cậu ta sẽ tìm cách trừ khử cậu hoặc là đuổi việc cậu.

Còn nếu như cậu làm việc cho Hàn Vân Nam và đồng thời làm tay trong thì kế hoặch lấy lại Hàn thị sẽ dể dàng hơn rất là nhiều.
Hai cậu hiểu ý tôi chứ"
"Tối mai chúng ta sẽ tiếng hành việc đưa thân xác các anh đên nơi an toàn có được không.

Lão đại cứ bảo đưa anh ta về căn biệt thự ở ngoại cô rồi nhờ Hàn Mặc đến xem cho anh ta là được rồi"
Vừa nói xong thì cô thở phì phò rồi uống một miếng nước vì nãy giờ đều cô làm chỉ là nói lại lời của anh cho hai con người kia mà thôi.
"Àk còn chuyện này tôi muốn nhờ hai anh"
"Chuyện gì"
"Hai anh có thể cho tôi mượn ít tiền để mua laptop được không àk còn nữa khi nào các anh muốn mua quần áo cứ ghé chổ của tôi củng hộ tôi nha"
Châu Khải Hiên và cả Chước Tư đều bị lời nói này của cô mà chọc cười.
"Tiền chúng tôi không có nhiều nhưng lão đại thì có rất nhiều đấy"
"Ờ há".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 16: 16: Kế Hoạch


Nghe xong những lời này thì đầu óc của cô như được khai sáng ra.

Diệp Viên Hi quay qua nhìn về phía của anh rồi nói.
"Anh cho tôi mượn ít tiền để lập nghiệp được không."
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói mà cũng phóng khoáng gật đầu.
Lão đại của mấy anh đồng ý rồi kìa"
"Chắc cô bây giờ cũng rõ về chuyện của cô ty và tổ chức nên chắc cô cũng biết rằng những người dính dáng đến chuyện này ít nhiều gì cũng gặp nguy hiếm có đúng không"
"Tôi biết"
"Chúng tôi biết ở phía sau lưng của cô có lão đại chúng tôi chỉ dẫn hổ trợ và cô cũng chỉ là người truyền đạt lời của lão đại nói, mặc dù là vậy nhưng bản thân của cô ít nhiều gì cũng bị cuốn vào =.
Vậy nên đều cần thiết bây giờ là cô nên có một thân phận giả và bên cạnh đó cô cũng phải tập luyện để bảo vệ bản thân của mình"
"Nhưng bây giờ ở chổ của tôi chật hẹp quá nên tôi có thể mượn chổ của các anh được không"

"Được"
"Nhưng ban ngày tôi còn bận việc cửa hàng nên chỉ có thể tập luyện vào ban đêm
"Được vậy mỗi tối vào khoảng giờ này chúng tôi sẽ đến đây rước cô rồi đưa cô qua biệt thự để luyện tập, đến khoảng 4 hay 5 giờ sáng gì đó chúng tôi sẽ đưa cô qua đây và đồng thời chúng tôi sẽ làm cho cô một thân phận mới"
Dù gì đi nữa bây giờ cũng chỉ có cô mới nói chuyện được với lão đại của bọn họ nên an nguy của cô rất quan trọng.
"Ngày mai bọn tôi sẽ lấy tiền lời của lô hàng vừa rồi chuyển vào tài khoảng của cô để cô làm vốn mở rộng cửa hàng có được không.
Àk toàn bộ quần áo của những người trong tổ chức chúng tôi sẽ đặt chổ của cô có được không"
"Thật không vậy, mà tổ chức của các anh có bự không"
Hai anh nghe cách nói chuyện của cô mà phì cười: "Bự tổ chức của chúng tôi rất bự và nhiều người nên cô hãy chuẩn bị một xưởng sản xuất quần áo đi là vừa"
"Tôi làm gì có tiền để mở xưởng chứ"
"Tiền của lão đại dư sức để cho cô mở hết mấy cái xưởng luôn đấy"
"Hai anh biết gì không"
"???"
"???"
"Lão đại của mấy anh đang nhìn mấy anh với cặp mắt hai viên đạn và anh ta nói rằng nếu hai anh mà còn xàm nữa là sẽ được đưa đi vòng quanh trái đất để hưởng thụ khí trời đấy"
Diệp Viên Hi nói vậy thôi chứ từ lúc cô nói chơi với mấy người này thì anh đã đi đâu mất tiêu rồi.

Do là cô muốn thử hai người này kính nể anh và sợ anh đến mức nào thôi.
Và thật không ngờ khi nghe cô nói xong thì mặt hai người này liền đổi sắc thái liền.

"Tối ngày mai tôi sẽ đến rước cô, sau đó chúng ta đi thẳng đến bệnh viện để đưa thân xác của lão đại đến biệt thự an toàn rồi sau đó chúng tôi sẽ bắt đầu dạy những kĩ năng phòng thân cho cô"
"Ò"

"Cách anh đi về thông thả và nhớ là có mua đồ thì đặt hàng chổ của tôi nha"
Sau khi tiễn hai người họ đi xong thì cô quay vào nhà, vừa đóng cửa phòng ngủ rồi quay qua thì cô thấy anh đang nằm trên giường của mình:
Hết hồn, lúc nãy anh đi đâu mà bây giờ ở giờ lại ở đây vậy"
"Buồn chán quá nên tôi đi hóng gió, được rồi bây giờ chúng ta bắt đầu thôi"
"Bắt đầu làm gì"
"Àk tôi biết rồi"
"Ngày mai bọn người kia sẽ chuyển tiền sang cho cô.

Với số tiền này thì cô hãy đi mua một cái cửa hàng to hơn ở nằm ở ngay mặt tiền và hãy tìm một nơi để xây dựng nên xưởng dệt mai của cô.
Số người trong tổ chức rất đông với đồ họ dùng không phải là đồ bình thường nên không thể tùy tiện đặt mai được"
"Tôi có một thắc mắc như thế này"
"Nói đi"
"Tổ chức của mấy anh làm cái gì vậy" Đã nghe đến hắc đạo là cô đã biết chẳng phải là việc gì tốt lành nhưng cô bây giờ cô tạ thời thay thế anh nên cô phải biết và tìm hiểu về tổ chức mới được.

"Đào tạo sát thủ, buôn bán vũ khí"

"Mấy cái chuyện này"
"Sau sợ rồi à"
"Ai sợ chứ, tôi chỉ là hơi bất ngờ mà thôi"
"Bây giờ chúng ta vào việc thôi.

Đầu tiên muốn làm mở một khu xưởng thì cô phải làm thế này....."
Sáng hôm sau.
"Viên Hi sau nhìn cậu hôm nay như cái xác ướp không có sức sống vậy"
"Mạn Mạn àk mình quá mệt mỏi rồi" Hôm qua cô và cái tên kia lên một số kế hoạch và học hỏi có một ít kinh nghiệm từ anh thôi mà đến hai sáng giờ sáng cô mới được ngủ.
Vừa chợp mắt có một tý thôi thì lại bị lôi đầu dậy dọn hàng, cứ tiếp tục tình hình như thế này chắc cô không chống đỡ nổi quá..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 17: 17: Tiểu Phú Bà


"Cậu làm gì mà mệt mỗi vậy"
"Aaa mình buồn ngủ quá"
"Hôm qua thức nhắn tin với anh nào sau mà bây giờ buồn ngủ thế"
Cậu xàm quá, mình có quen anh nào đâu mà nhắn tin"
"Thật không"
"Thật"
"Tinh" Nghe tiếng chuông điện thoại cô tưởng là có người đặt hàng nên mở điện thoại ra xem.
"Trời ơi là 40 tỉ"
Lâm Mạn Mạn ở một bên nghe cô lảm nhảm thì khó hiểu lên tiếng:
"Cậu nói cái gì cơ"
"Không có gì đâu, chỉ là chúng ta sắp trở thành một tiểu phú bà rồi haha"
/Đây chỉ là số tiền của một lô hàng nhỏ, sau này tiền của lão đại đều chúng tôi đều chuyển khoảng cho cô/

Nhận được tin của Chước Tư mà cô há hốc mồm:
/Cái gì nhiêu đó mà anh bảo là nhỏ đấy hả.

Số tiền này tôi làm cả đời cũng chưa chắc là có được đấy/
/Cô hãy tập làm quen với điều này đi/
/Êk mà bao nhiêu đây là tôi tha hồ lập nghiệp rồi, các anh không cần chuyển cho tôi nữa đâu/
/Bây giờ cô chính là người đại diện cho lão đại nên tiền đưa cho cô giữa là hợp lí nhất/
/Tiền của anh ta nhiều như vậy anh bảo tôi làm sao dám giữa đây/
/Nếu như cô không dám giữa thì sau chúng tôi dám giữa chứ/
/Tôi thấy anh bình thường nói ít lắm mà sau hôm nay anh nói nhiều vậy/
Sau khi cô nhắn câu này xong thì không thấy anh ta không onl nữa.
"Cái con người này sau kì cục quá vậy trời"
"Chuyện gì vậy Viên Hi"
Tiếng nói của Lâm Mạn Mạn đã kéo Diệp Viên Hi quay trở lại thực tại.
Cô lúc này không còn quan tâm đến tin nhắn của Chước Tư nữa.

Mặt cô bây giờ tươi như hoa, nụ cười trên môi không khép lại được.
Diệp Viên Hi trực tiếp bổ nhào lại ôm Lâm Mạn Mạn vào lòng:
Trơi ơi Mạn Mạn ơi chúng ta chuẩn bị đổi cửa hàng và mở a một công ty sản xuất quần áo cho riêng mình thôi.

Sắp tới sẽ có một lô hàng quần áo lớn đặt mai từ chổ chúng ta đây"
"Chuyện này là sau vậy, Viên Hi tại sau cậu lại..."
"Haiz...!chuyện này nói ra thì dài lắm."

Nếu như bây giờ câu mà không nói sự thật cho Mạn Mạn biết thì chắc cô sẽ không sống yên với cô nàng này mất.
Do hai người chơi cũng lâu rồi nên cô biết Mạn Mạn là người kín miệng, không phải kiểu đi nói chuyện lung tung.

Nhưng chuyện này lại có tầm quan trọng rất cao nên cô không biết có nên nói với cô nàng này hay không.
Nhưng mà sau này cô còn phải bận việc tập luyện rồi học tập để kinh doanh và giúp anh quản lí tổ chức sau đó còn đoạt lại Hàn thị đối phó với đám người kia.
Vì vậy mà cô không còn thời gian đâu mà quản lí từng chút từng chút ở cửa hàng và Mạn Mạn sẽ giúp cô quản lí cửa hàng là hợp lí nhất.
Dù gì khi xưa không có ai chơi với cô nhưng Mạn Mạn cô ấy lại chơi với cô, khi cô không có việc làm thì cô ấy là người giúp cô tìm việc làm khi cô bị người ta ức h**p thì cô ấy cũng đứng ra cùng cô cãi lại đám người kia, đến khi cô nói là muốn mở cửa hàng quần áo thì chính cô ấy cũng đã không ngần ngại mà hùng tiền vào mở cái cửa hàng này cùng cô.
Trong lúc bối rối không biết có nên nói cho Mạn Mạn nghe không thì cô đã nhìn về hướng của anh mà xin ý kiến.
Thấy anh khẽ gật đầu thì cô mới lên tiếng:
Mạn Mạn này những gì mình nói sau đây rất quan trọng nên mình mong sau khi cậu nghe xong thì không được nói với ai nha"
Nhìn sắc mặt nghiệm trọng của Viên Hi mà Mạn Mạn lên tiếng:
"Mình nhất định sẽ không nói cho ai nghe"
........................
Sau khi nghe cô thuật lại chuyện anh là hồn ma và giao ướt của hai người sau đó là số tiền của cô ở đâu mà ra thì Lâm Mạn Mạn trợn tròn mắt:
"Trời ạh trên đời này còn có chuyện như thế sau"
"Mình cũng sẽ không tin nếu như mình không phải là nhân vật chính"

"Viên Hi những chuyện này rất là nguy hiểm đấy"
"Mình biết nhưng lỡ giao kèo với người ta hơn nữa cả tiền cũng vào túi luôn rồi.

Sau khi chuyển qua cửa hàng mới và lập nên xưởng mai đồ xong thì công việc còn lại mình sẽ giao toàn bộ cho cậu.
Thỉnh thoảng mình cũng sẽ giúp cậu giải quyết công việc ở cửa hàng, còn về phần Đặng Duy Khánh thì cứ kêu cậu ta nghĩ việc ở công ty củ rồi về đây làm thiết kế thời trang và giúp bọn mình quản lí công ty luôn cho tiện."
"Việc ở cửa hàng thì mình có thể quản lí được nhưng còn cậu đấy vướn vào mấy cái đó rất là nguy hiểm nên cậu phải cô gắng bảo vệ bản thân nha"
"Mình biết rồi mà cậu không cần lo cho mình đâu.

Ngược lại là cậu đấy, sau này mình không quản lí được cửa hàng giúp cậu, một mình cậu phải vừa quản lí cửa hàng vừa quản lí xưởng dệt nên sẽ mệt lắm đấy"
"Có mệt cũng đâu có bằng cậu"
"Vì một tương lai tươi sáng, vì một tương lai là một tiểu phú bà giàu sang nên hai chúng ta phải cùng nhau cố gắng".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 18: 18: Mua Đất


"Êk mà nếu như theo kiểu này thì chẳng phải cậu sẽ trở thành bà chủ thần bí của cửa hàng sau"
"Ờ há, cái danh này nghe cũng hay lắm đấy haha"
"Thôi bây giờ chúng ta bắt tay vào công việc thôi, không có nhiều thời gian để chúng ta lãng phí đâu"
"Cậu đã nhắm được mãnh đất nào để xây dựng một cửa hàng mới chưa"
"Hôm qua mình có tìm được một mãnh đất lên bên phía trung tâm thành phố.

Nơi này hội hợp đầy đủ những yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa nên rất thuận tiện cho việc buôn bán.
Còn xưởng sản xuất thì chúng ta sẽ mua miếng đất ở gần vùng ngoại ô thành phố.

Vùng này hiện giờ là một vùng dân khá nghèo lại đông dân nên việc mở một xưởng mai ở đó giúp cho người dân có việc làm và về phần tìm nhân công cũng không còn là vấn đề.
Được rồi bây giờ mình chỉ nói sơ qua như vậy thôi.

Bây giờ chúng ta đóng cửa tiệm rồi đi thôi"
"Đi đâu"
"Hôm qua mình đã hẹn gặp mặt bà chủ kia để mua miếng đất ở trung tâm thành phố rồi nên bây giờ chúng ta phải đi xem"
Tối hôm qua cô đã xùng anh thức để thảo luận hết tất cả chuyện này rồi.

Mới ban đầu nghe anh nói là mua miếng đất đó cô cũng hết hồn vì là do đất ở trung tâm thành phố lại cộng thêm diện tích nó miếng đất đó rất rộng nên giá thành có thể lên đến mấy trăm triệu hoặc vài tỉ chứ chẳng đùa.
Anh thấy cái biểu cảm của cô thì chỉ cười khẩy và nói một câu:
Tiền đối với tôi không phải là vấn đề"
Trong cuộc đời cô đây là lền đầu tiên cô gặp một hồn ma, hơn nữa còn là một hồn ma ngông cuồng kêu ngạo nữa chứ.
Hai người lên một chiếc xe rồi cùng nhau đi đến hẹn với bà chủ của miếng đất kia.

Sau khi đi xem đất và bàn bạc về giá cả thì cô đã đặt cọc trước và chỉ cần làm thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất nữa là xong.
Xong vụ miếng đất rồi thì cô cùng Mạn Mạn chạy đi mua laptop.
"Hôi cậu mua một cái cho bản thân cậu là được rồi, tớ không cần đâu"
"Sau mà không cần được"
Thế là Diệp Viên Hi quất hai cái laptop đứt hết 150 triệu.
"Trời ơi cậu chơi lớn quá đấy Viên Hi"
Cầm cái latop trên tay mà Mạn Mạn không khỏi kêu trời.

Cô nàng cầm cái laptop trên tay mà run run như sợ nó vỡ vậy.
"Mới ban đầu mình định mua cái nào đó rẻ rẻ nhưng có một hồn ma nào đó cứ ở bên cạnh hâm dọa mình bắt mình phải mua cái đắt cho bằng được.
Hơn nữa cái này là do anh ta chỉ định bảo mình mua chứ mình cũng đâu có quyền lựa chọn.

Dùng tiền của người ta thì mình phải nghe lời người ta thôi"
Hàn Chiêu Dạ ở kế bên nghe cô nói mình như vậy thì liếc cô một cái đầy sắc lạnh khiến cô dựng cả tóc gái.
"Hồn ma đi theo cậu thật là biết xài tiền đấy"
"Àk hay tối nay cậu qua nhà mình đi, chúng ta sẽ nói chuyên sâu hơn về việc mở cửa hàng.

Thời gian bây giờ rất gấp rút, mà không được tối nay mình bận rồi nên mai đi"
"Ok vậy tối mai mình sẽ qua ngủ với cậu"
"Cửa hàng của tụi mình tạm thời đóng một thời gian, đợi khi nào cửa hàng mới mở thì mình hãy buôn bán trở lại"
"Ukm"
"Sắp làm bà chủ rồi cậu có cảm giác thế nào"
"Mình không biết sao này thì như thế nào nhưng bây giờ thì bận sắp mặt"
"Cố lên đi"
"Tôi nay hình như cậu phải đi đưa thân xác của anh ta đến nơi an toàn có đúng không"
"Ukm"
"Đây này"

"Cái này là gì vậy"
Nhìn cái vòng tay giống ý chang cái mà Lâm Mạn Mạn đeo hằng ngày thì cô nhíu mày không hiểu.
"Cậu đeo vào đi rồi trên đường đi mình sẽ nói cho cậu nghe về công dụng của nó"
"Ukm"
Sau đó thì Lâm Mạn Mạn đi lấy xe còn cô thì đứng ở đây đợi.
"Người bạn thân này của cô xem ra không phải là người tầm thường đơn giản"
Anh nãy giờ đứng im lặng thì đột nhiên lên tiếng nói một câu nói mà cô không kịp lag.
"Anh nói gì cơ ai không phải là người đơn giản"
"Từ từ cô sẽ biết"
Ngay từ đầu khi thấy Mạn Mạn thì linh cảm của anh đã cho anh biết con người này nhất định không như vẽ như vẽ bề ngoài, nhưng khi chứng kiến tình bạn của hai người thì anh nhận ra cô gái này chính là thật lòng chơi với Viên Hi, hơn nữa cô ta còn xem cô như là em gái của mình mà đối đãi vì thế anh mới gật đầu đồng ý cho Viên Hi nói chuyện anh là hồn ma cho Mạn Mạn nghe.
Trong lúc Diệp Viên Hi đang ôm hai cái laptop đứng chờ Mạn Mạn lấy xe ra thì đột nhiên có cái bóng đen lướt qua là thế là hai cái latop của cô bay hơi..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 19: 19: Đánh Nhau


Diệp Viên Hi cũng rất nhanh chóng nhận thức được tình hình nên cô đã chạy theo tên cướp kia nhưng chạy không lại.

Đúng lúc này thì Lâm Mạn Mạn chạy chiếc xe của mình đến chổ cô.
"Có chuyện gì vậy"
"Hai cái laptop bị tên người ta cướp mất"
Vừa nói cô vừa chỉ về hướng tên cướp chạy.
"Chính là cái tên áo đen kia, chúng định lên chiếc xe cùng đồng đội bỏ chạy kìa"
"Viên Hi cậu mau lên xe"
Bên kia khi hai hai tên cướp vừa chạy thì Mạn Mạn cũng vặn tay lái đuổi theo.

Hai chiếc xe rượt đuổi nhau chạy trên quốc lộ.
Diệp Viên Hi ngồi ở đằng sau chỉ biết ôm chặc người của Mạn Mạn vì cô biết nếu như cô buồn ra thì sẽ bị gió thổi bay mất.

Từ khi quen Mạn Mạn tới giờ đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh cô ấy máu lửa chạy xe như thế này.

Nhưng do xe của bọn cô không được xịn lắm nên tốc độ thua ha người kia thế là để mất dấu.

Lúc đầu cô tưởng đâu đi tôi một trăm mấy triệu rồi nhưng cuối cùng lại nghe tiếng nói:
"Chạy thẳng rẻ trái"
Á cô quên ở bên cô còn có một hồn ma duy chuyển được với tốc độ ánh sáng và có thể bay lên cao để ngắm cảnh.
"Mạn Mạn chạy thẳng rẻ trái"
"Được"
Theo lời chỉ dẫn của anh thì hai cô chạy đến một dãy nhà dành cho người nghèo và người vô gia cư.

Diệp Viên Hi và cả Lâm Mạn Mạn lúc này đang đứng trước một ngôi nhà điêu tàn xập xệ.
"Cậu có chắc hai tên kia ở đây không vậy Viên Hi"
"Là do anh ta chỉ mình chứ mình cũng có biết gì đâu"
"Thôi chúng ta vào trong xem thử đi"
Dứt lời hai cô liền bước thẳng về trước, Diệp Viên Hi định đưa tay gõ cửa nhưng bị Mạn Mạn cản lại:
"Đối với hạn người ăn cướp giữa ban ngày như thế này thì chúng ta không cần lịch sự"
Nói rồi Mạn Mạn giơ chân lên đá một đá làm cánh cửa văng ra.

Bên trong hai con người kia đang ngồi xuống đất còn hai cái laptop của bọn cô thì đang được đặt lên trên bàn:
"Làm ăn cướp đúng là nhàn rồi thật nhưng các người cướp sai đối tượng rồi"
Hai người kia vừa nhìn thấy hai cô thì liền đứng dậy phòng bị:
Các cô sau lại biết được chúng tôi mà mò đến"
"Bà phải mò đến đây để lấy lại đồ của bọn mình chứ"
Nói rồi Mạn Mạn không nói nhiều mà trực tiếp chạy lại đá cho một người ôm bụng ngã lăng ra đất sau đó cô nàng định tặng cho người kia một đá nữa nhưng người kia phản ứng nhanh mà né được.

Và tiếp đến hai người d=họ đánh nhau liên tục, hai người họ dường như cân sức câm tài nên đánh mãi chẳng phân thắng bại.

Thấy hai người họ đang dần tiếng tới chổ hai cái laptop nên Viên Hi nhanh chân chạy lại ôm hai laptop đi nhưng chỉ mới ôm được một cái thì cái tên lúc nãy bị Mạn Mạn đá một cước lại chạy đến giành với cô.
Trong lúc hai người đang kéo qua kéo lại thì hai con người đang đánh nhau kia đã kéo đến đây.

Mạn Mạn thấy như vậy thì bay đến đá người kia thêm một cước khiến hắn đau đớn mà lăn qua một bên, nhận cơ hội này Diệp Viên Hi đã túm luốn cái latop kia rồi chạy đi tới vùng an toàn.
Hành Chiêu Dạ nhìn cô chạy rồi lên tiếng:
"Tướng chạy xấu chết đi được"
Diệp Viên Hi đang chạy mà nghe anh phê bình như vậy thì cô gân cổ lên mà nói:
"Tướng chạy của tôi xấu hay đẹp thì liên quan gì đến anh"
Sau khi đến vùng an toàn rồi thì cô mới nhìn lại hai con người đang đánh nhau kia và sau đó cô nhận ra một điều.
"Sau nhìn gương mặt anh ta nhìn quen quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải"
"Cái tên ở bên viện"
"Àk tui nhớ rồi là người đã đưa tôi cây dù ở bệnh viện.

Bây giờ không lẻ để bọn họ đánh nhau như vậy"
"Nếu cô thích có thể bay vào can"
"Anh nói đùa gì vậy, tôi mà nhàu vào đó thế nào cũng bị hai người kia đánh cho tơi tả
"Biết vậy thì chúng ta ở ngoài này xem đi"

"Mà tôi không biết Mạn Mạn lại có tài láy xe và vỏ thuật đỉnh như vậy.

Hừ hóa ra bạn của tôi là một người vừa lợi hại vừa nguy hiểm vậy mà tôi tưởng cô ấy là một con cừu non hiền lành chứ.
Aaa nhìn cô ấy đánh võ mà tôi ngưỡng mộ quá đi, ước gì tôi cũng được một phần như Mạn Mạn"
"Cô yên tâm sau khoảng thời gian luyện tập cô cũng sẽ lợi hại như vậy"
"Thật không"
"Nói thừa
Trong lúc Mạn Mạn đang đánh nhau thì cái chân của cô vô tình bước ngay bật thềm nhà nên mất thăng bằng trong lúc này thì Lưu Quang Khải đưa nắm đắm về phía cô.
Mạn Mạn thấy bản thân của cô không ổn nhưng vẫn cố gắng đưa tay ra bắt cho bằng được cái tay của Quang Khải rồi khéo xuống.
Lưu Quang Khải bị hành động của cô làm cho bất ngờ và phản ứng không kịp nên cuối cùng bị Mạn Mạn kéo ngã.

Nhìn hai người họ té xuống đất tạo nên một tiếng động "ầm" nhẹ.
Diệp Viên Hi đứng một bên thấy cảnh này thì cô rùng mình nhẹ vì cô cảm thấy đau thay cho hai người bọn họ..
 
Back
Top Bottom