Ngôn Tình Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 20: 20: Cầu Xin Cô Hãy Cứu Lấy Em Gái Của Chúng Tôi


"Mạn Mạn đừng đánh nữa mình đã lấy lại được hai cái laptop rồi"
"Các cô không được lấy nó đi"
Lúc này không biết chàng trai lúc nãy bị Mạn Mạn đá hai cước từ đâu đứng dậy nói và hiển nhiên Viên Hi nghe vậy thì lên tiếng phản bác.
"Tại sau lại không được, đây là đồ của chúng tôi nên chúng tôi lấy lại là điều hiển nhiên.

Hơn nữa bọn tôi không kiện các anh ra tòa vì tội trộm cướp là đã mai lắm rồi"
Do dạo này cô còn nhiều việc phải làm nên cô không rãnh chơi mấy cái trò kiện cáo hơn nữa người đàn ông đánh nhau lúc nãy cũng là người khi xưa đã từng đỡ cô đứng dậy rồi còn cho cô cây dù che mưa nếu không hai con người này tới số với cô rồi.
Nhưng mọi việc khác với những gì cô nghĩ, chàng trai kia trực tiếp tiến lại gần cô rồi quỳ xuống:
"Chúng tôi thật sự cũng không muốn trộm cướp đâu nhưng vì em gái của chúng tôi đang mất bệnh nặng và cần một số tiền lớn nên mới chúng tôi mới đi trộm cướp chứ thật tình chúng tôi không muốn làm như vậy"
"Lục Thập"
"Đại ca anh hãy để cho em nói đi, nếu bây giờ chúng ta không nói Thi Thi sẽ không sống được đâu"
Người tên Lục Thập lúc này vừa nói vừa khóc.

"Cầu xin cô hãy cứu em gái của chúng tôi.

Nếu cô cứu được con bé thì cô nói gì chúng tôi sẽ làm mà"
Vừa nói anh chàng vừa dập đầu xuống đất:
Thôi anh cũng biết nam tử hán đại trượng phu thì không nên dập đầu trước mặt người khác"
Thi Thi bây giờ sắp không sống nỗi nữa, nếu như cứu được con bé thì bao nhiêu đây nhằm nhò gì chứ.

Cầu xin cô, tôi cầu xin cô hãy cứu lấy em gái của chúng tôi"
Lưu Quang Khải nhìn Lục Thập như vậy thì anh cũng chẳng biết nên làm gì.

Phải Thi Thi là em gái của anh, nếu như bây giờ em ấy mà có chuyện gì chắc anh sẽ hối hận cả đời.
Nếu như chỉ một ít sỹ diện mà đổi lại được mạng sống của con bé thì cũng đáng.
Nghĩ dậy nên Lưu Quang Khải cũng cố gắng ngồi dậy rồi quỳ gối.
"Nếu cô cứu em gái tôi thì tôi nguyện trung thành làm việc cho cô cả đời"
Trước tình cảnh anh em thắm thiết như vậy thì cô cũng đành phải đồng ý.

Người ta nói cứu được một mạng người còn hơn xây được bảy tháp phù đồ mà.
Với lại sắp tới đây cô mở cửa hàng nên sẽ cần nhiều nhân viên nên cho hai người này làm cũng đượ.

Đặc biệt là cái tên Lưu Quang Khải kia năng lực rất tốt.
"Anh thấy thế nào"
"Sau cũng được" Nghe Hàn Chiêu Dạ nói thế thì cô mới lên tiếng:
"Tôi sẽ đồng ý chi tiền cho ca phẩu thuật và sẽ trợ cấp tiền cho đến khi con bé khỏi hẵn"

"Cảm ơn cô"
"Cảm ơn cô"
"Nhưng đổi lại hai anh phải làm việc cho tôi, các anh không cần áy náy đâu vì số tiền các anh nợ tôi sẽ được trừ vào lương làm việc cho các anh đến khi nào hết nợ thì thôi"
"Các anh hãy đi hỏi bác sĩ cần bao nhiêu chi phí phẩu thuật rồi các anh hãy gọi điện qua số điện thoại của tôi.
Nhớ sau khi em gái các anh khỏe lại thì phải liên hệ với tôi để nhận việc làm.

Tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để mướn các anh nên tôi mong sau này các anh hãy làm việc thật tận tâm".

Sau đó cô để lại số điện thoại rồi rời đi.
Về tới cửa hàng thì hai cô mệt mỗi mà bay lên sofa.
"Trơi ơi hôm nay đúng là một ngày mệt mỗi.

Mà Mạn Mạn này cậu hôm này ngầu thật đấy"
"Mình có gì ngầu đâu"
"Cậu lái xe với lại có võ công lợi hại như vậy.

Mình cũng muốn bản thân mình một ngày nào đó cũng được như cậu"
"Mình tin một ngày nào đó cậu cũng sẽ được như mình, thậm chí còn giỏi hơn mình nữa cơ"
"Sau hai người giống nhau quá vậy"
"Giống ai cơ"
"Thì cái tên hồn ma bên cạnh mình này, anh ta cũng nói y như cậu.

Mà này sau cậu đánh võ với chạy xe hay quá vậy"
"Chuyện này nói thật ra thì cũng hơi dài dòng"
"Vậy cậu nói sau cho đơn giản hết mức có thể là được rồi"
"Cậu tin không mình từng được đào tào như một sát thủ đấy"
Nghe tin này Diệp Viên Hi đang ngồi nghỉ ngơi cũng phải bật dậy, đôi mắt mở to hết cỡ vì ngạt nhiên.
Còn Hàn Chiêu Dạ lúc này ngồi bên cạnh cô anh vẫn thông thả nghe Lâm Mạn Mạn kể chuyện.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 21: 21: Quá Khứ Của Lâm Mạn Mạn


"Ây da cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy.

Mình chỉ mới được đào tạo thôi chứ chưa có hành nghề đâu"
"Cậu nói vậy là sau"
"Từ nhỏ do gia đình mình rất nghèo lại đông con, ba mình thì suốt ngày nhậu nhẹt rồi dở thối vũ phu đánh vợ.
Mẹ của mình thì suốt ngày buôn gánh bán bưng để kiếm tiền nuôi bốn năm chị em mình.

Một ngày đẹp trời nào đó bà ấy dắt mình một cái chợ rất lớn và xa nhà.
Khi đến chợ thì bà ấy tìm một góc khuất dẫn mình vào trong đó rồi bà ấy ngồi xuống, hai tay của bà ấy đặt trên vai mình rồi nói.
Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con rất nhiều, mẹ không muốn bỏ con lại nhưng mẹ không thể làm thế.

Nhà ta thì lại nghèo, cha con lại rất ghét con gái, mẹ lại không có tiền để nuôi con.
Thật tình là mẹ không muốn bỏ con lại nơi này nhưng mẹ cũng không còn cách nào nên mẹ mong con đừng trách mẹ mà hãy hiểu cho nổi khổ tâm của mẹ.
Nói xong thì bà ấy ôm mình vào lòng một cái sau đó nhét vội vài đồng tiền lẻ rồi rời đi.
Lúc đó mình còn rất nhỏ, mình chỉ nghĩ là mẹ mình kêu mình ở đây chờ bà nhưng chờ mãi chờ mãi đến tối chẳng thấy bà đâu.
Mình đã ngồi ở ngóc khuất cho đến khuya nhưng chẳng thấy bà quay lại.

Buổi tối hôm ấy rất lạnh và mưa rất to nhưng mình chẳng chạy đi trú mưa mà vẫn chỉ co rút thân thể cố gắng gồng mình để chịu cái lạnh của mưa của gió, cái nổi sợ khi tất cả những gì xung quanh của mình chỉ là một màu đen.
Mình làm chịu đựng tất cả những thứ đó với một chí là chắc chắn mẹ sẽ quay lại đón mình.
Như một ngày, hai ngày rồi ngày thứ ba mình chẳng thấy bà ấy quay và lúc này mình đã nhận thức được là bản thân mình đã bị bỏ rơi.
Những ngày tiếp theo mình phải sống rong rủi trên đường phố, bị đám trẻ ở chợ bắt nạt đánh đập nhưng mình vẫn cố gắng chịu đựng.
Vào một ngày đẹp trời bỗng nhiên có một người đàn ông đến chổ mình và nói.
Con có muốn theo chú không, khi đi theo chú con sẽ không còn lang lang trên đường, không còn bửa đói bửa no nữa.
Khi nghe được câu nói đó thì mình đã rất vui và không ngại ngần mà đồng ý.
Sau đó cô được người ta đem về chăm sóc như một công chú vậy.

Những tưởng cuộc sống của mình sẽ được sung sướng như không phải như vậy.

Quả thật trên cuộc đời này chẳng ai cho không ai cái gì cả.

Chỉ hai tuần sau bọn chúng đã đưa cô đến một nơi ưu tối, nơi này có rất nhiều đứa trẻ giống mình
Những đứa trẻ này có người là nam cũng có người là nữ, có người nhỏ tuổi hơn mình nhưng cũng có người lớn tuổi hơn mình.

Hằng ngày bọn mình chỉ được nghĩ có 4-5 tiếng, thời gian còn lại thì đều phải luyện tập trong một môi trường khắc nghiệt.
Có những đứa trẻ vì không chịu được mà đã kết liễu cuộc đời mình, có người vì không chịu được cường độ tập luyện mà ra đi, cũng có người vì không vượt qua được bài tập mà chúng đặt ra mà đã chết.
Những đứa trẻ quấy khóc không nghe lời thì cũng bị chúng tàn nhẫn mà bắn chết ngây trước mặt bọn mình để răn đe.
Mình sống như vậy cho đến khi 15 tuổi và ý chí vượt khỏi nơi địa ngục này cũng đã thầm ăn sâu vào máu.
Ở trong tổ chức mình có quen được một cô bạn, cô ấy rất giỏi chế tạo vũ nên cô ấy đã chế ra hai chiếc vòng tay.

Cô ấy cho mình một cái còn bản thân thì giữa lại một cái.
Hôm ấy trong lần bọn mình được cử đi theo một người trong tổ chức để bắt đầu học cách giết người trên thực tiễn.
"Giết người trên thực tiễn"
"Đúng vậy, sau vài lần như vậy nên tổ chức đã tin tưởng và giao cho mình cùng với cô bạn kia đi trộm đồ"
"Làm sát thủ sau lại đi trộm đồ"

"Vì bọn chúng thấy mình tinh tay lẹ mắt và đều quan trọng trước khi giết người thì bọn mình phải trộm được đồ vì đều này nguy cơ rủi ro thấp hơn và rèn luyên tài năng quan sát cũng như là khống chế thời gian để khi đi ám sát người ta sẽ dể dàng hơn.
Hôm ấy trong lúc đi trộm thì chúng mình bị mắt mưu đối phương và trong lúc nguy cấp thì cô bạn của mình đã dùng mạng của chính bản thân mình để cứu cô.
Ngày hôm ấy nơi bọn mình trộm đã xảy ra một vụ nổ lớn, những người bên phe của tôi chức mình và bên kia đã không không sống sót.
Còn bản thân mình lại sống được là do người bạn ấy đã đoán được thời gian mình rồi khỏi đó an toàn rồi cô ấy mới bấm kíp nổ.
Sau ngày hôm đó mình đã dùng số tiền mà mình cùng cô bạn kia tích góp mà bỏ trốn còn người trong tổ chức đã tưởng mình cũng bị chôn thây trong vụ nỗ đó nên không tìm mình nữa.
Tuy đã trốn thoát khổi tay của tổ chức nhưng mình lại lâm vào cảnh không tiền và mai mắn là một ngày kia mình gặp được bác Lâm.
Lúc đấy bác ấy bị lên cơn hen suyễn cộng với co giật ở giữa đường nên mình đã đưa bác ấy đến bệnh viện.

Bác ấy biết mình không cha không mẹ nên đã đề nghị ý kiến muốn nhận nuôi mình để trả công mình đã cứu mạng bác ấy..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 22: 22: Vũ Khí Phòng Thân


Ban đầu mình định từ chối nhưng vì thấy ánh mắt hiền từ của bác cùng với bà Lâm nên mình đã đồng ý.
Nhà của bác rất giàu nhưng lại chỉ có một đứa con trai nhưng ông bà lại rất yêu thương con gái.
Do thân phận của mình hơi đặt biệt nên mình chỉ nhận ông bà làm ba mẹ còn cái thân phận tiểu thư gì đó thì mình xin ông bà giấu kín không có công bố cho ai ngoài những người trong nhà biết.
Phải nói nhà của ông bà Lâm rất giàu nên ông bà đã mướn hẳn rất nhiều gia sư cho mình và cả làm cho mình một cái tên mới, một thân phận mới và thậm chí ông bà còn dùng tiền của mình để giúp cô được đi học.
Suốt quãng thời gian đi học mình vẫn luôn giấu kỉ thân phận của mình.

Cho đến năm 17 tuổi thì mình dọn ra ở riêng và tự kiếm tiền nuôi bản thân và vào lúc này thì mình gặp được cậu và Duy Khánh đấy.
Mình quyết định rời khỏi Lâm gia vì không muốn phải sống bám vào Lâm gia nữa vì đơn giản là mình đã nợ Lâm gia quá nhiều và bây giờ mình không muốn nợ họ thêm nữa"
Nghe câu chuyện của Lâm Mạn Mạn xong mà Diệp Viên Hi đau lòng đến khóc:
Trời ơi bạn của tôi sau lại khổ như vậy"
Được một lúc thì Lâm Mạn Mạn nói:

"Àk cái vòng tay này chính là một vũ khí đấy, mình hi vọng sau này có thể giúp được cho cậu trong lúc nguy hiểm"
Nhìn cái vòng đơn sơ mọc mạc không có gì nỗi bật ở cô tay mình mà Diệp Viên Hi chau mài vì cô không biết cái này rốt cuộc có chứa huyền cơ gì.
Lâm Mạn Mạn nhẹ nhàng đưa tay của mình chạm vào cái vòng tay của cô rồi không biết cô nàng làm gì đó đột nhiên cái vòng tay bật thẳng ra thành một con dao nhỏ sắt lẻm.
"Khi cậu nhấn vào nơi này thì cái vòng tay sẽ bật ra thành một con dao.

Lưỡi dao này được làm bằng một loại chất liêu quý hiếm và lưỡi trên lưỡi dao này sẽ luôn tiết ra một loại chất độc.
Khi cậu đâm người khác thì người đó sẽ không mất mạn vì độc mà đâu mà vết thương do con dao này gây ra sẽ rất khó lành, đồng thời khiến cho người bị thương phải chịu nỗi đau gần gấp đôi nỗi đau bình thường hơn nữa người đó sẽ hiện tượng môi thăm tím và toàn thân sẽ trở nên mệt mỏi và sức lực sẽ bị giảm súc.
Vì vậy khi sử dụng cậu phải chú ý đừng để mình bị nó làm bị thương.

Với lại độ bén của con dao này cậu còn có thể cắt được một số loại vật liệu như là sắt thép mỏng."
Sau đó Lâm Mạn Mạn xoay ngước con dao lại và ấn lên cán dao một cái lập tức có một cái dây kẽm nhỏ được bật ra.
"Đây chính là thiết bị chuyên dụng bẻ khóa về điểm này thì chắc phải nhờ những người kia dạy cậu cách bẻ khóa rồi.
Ngoài cái dây kẻm ra thì bên trong đây còn chứa một thiết bị định.

Còn nếu như cậu muốn liên lạc thì cậu ấn hãy ngay nút này để vòng tay của cậu kết nói với vòng tay của mình và chúng ta có thể nói chuyện với nhau được đấy"
"Wow cái này đúng là một vũ khí phòng thân quá tuyệt vời"
Tất cả những thứ tuyệt mĩ này chỉ gói gọn trong một cái vòng tay thì quả thật là quá thần kì.

Do lúc trước cô bạn kia có đưa bản thảo thiết kế và hướng dẫn cách làm vòng tay này nên trong lúc rãnh rỗi đã làm một cái chơi cho vui nhưng không ngờ giờ đây lại cần dùng đến.
Nói là làm chơi thôi chứ cô mất hết gần 3 năm để nghiên cứu rồi làm, nhất là phần con dao cô đã phải nghiên cứu rất nhiều mới làm cho thanh sắt đó bị nhiễm độc.

"Viên Hi àk, chuyện mà cậu hứa với hồn ma kia không phải là chuyện đơn giản đâu.

Cậu nên biết những con người kia vô cùng tàn ác, bọn chúng không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
Còn hắc đạo là nơi chỉ chứa những thành phần vô tâm vô nhân đạo.

Họ sống trên những đồng tiền phi pháp và máu con người, trong thế giới đó không bao giờ tồn tại hai chữ tình người mà tồn tại hai chữ mạnh yếu.
Nếu cậu mạnh thì cậu sống, mọi người sẽ phục tùng cậu và coi trọng cậu còn nếu cậu yếu thì chỉ có một con đường chết.
Mình chỉ nói như vậy để cậu hiểu thôi còn việc cậu muốn đi con đường nào hay giúp ai thì mình không cản vì nó chính là con đường đời của cậu chỉ có một mình cậu có quyền chọn và đi mà thôi.
Nhưng cho dù là cậu có chọn như thế nào đi nữa thì mình sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cậu, cổ vũ câu"
"Cám ơn cậu Mạn Mạn"
Hàn Chiêu Dạ nghe những lời mà Mạn Mạn nói thì tâm anh bắt đầu có một chút giao động.

Đột nhiên anh không muốn cuộc sống tươi đẹp của cô vì anh mà nhóm màu toan tính và máu tanh.
"Cám ơn cậu đã nói cho mình biết những đều này nhưng mình vẫn không hối hận khi lựa chọn giúp anh ta"
"Vì sau cậu đã biết nguy hiểm nhưng vẫn chui đầu vào chứ"

"Haiz..

dù sau thì người ta cũng giúp cửa hàng của mình phát triển rồi còn cho mình tiền để làm vốn mở cửa hàng rồi còn giúp bọn mình lập kế hoạch kinh doanh nữa.
Mà con người của mình thuộc loại không muốn thiếu nợ người ta đâu, hơn nữa món nợ này còn lên đến tiền tỉ cơ"
"Nếu cậu muốn như vậy thì mình sẽ đứng phía sau ửng hộ quyết định của câu.

Sau này cậu có chuyện gì thì cứ nói với mình, mình không ngần ngại giúp đỡ cậu đâu"
"Trời ơi chỉ có cậu là hiểu mình nhất"
"Được rồi cậu nghĩ ngơi đi để tối nay còn đi hành sợ nữa đó"
"ukm".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 23: 23: Giải Cứu Thân Xác Hàn Chiêu Dạ


Rất nhanh đã đến chiều tối.

Sau khi Đặng Duy Khánh cùng Lâm Mạn Mạn lên xe đi về nhà trọ rồi thì Chước Tư cùng một người đàn ông khác đến.

Người đàn ông này có một cặp mắt màu xanh và gương mặt thoáng lai tây trong rất phong lưu lãng tử.

"Cậu ta bác sĩ riêng của tôi tên Hàn Mặc"
Diệp Viên Hi nghe anh ở kế một bên mình nói như vậy thì cô mới cho hai người và nhà.

Vào bên trong ba con người cùng một hồn ma thảo luận kế hoạch.

Sau khi thống nhất thì mọi người thay đồ ra rồi chờ cho đến khoảng gần 23h30 tối mới hành động.

Nhìn hai người kia sau khi thay đồ xong thì cô lắc đầu vì bây giờ 2 người bọn họ từ đầu đến chân chỉ toàn một màu đen và chỉ để lộ ra một đôi mắt:
"Nhìn hai người như vậy thì sau tôi phân biệt được ai là ai"

"Cậu ta có cặp mặt màu xanh còn tôi có cặp mắt màu nâu"
"!.

" "Trong bóng tôi thì làm sau mà tôi có thể nhìn thấy và phân biệt được hai người chứ"
"Cô cứ ở trong xe chờ là được rồi không cần phải đi theo chúng tôi"
"Ok, tôi sẽ ngoãn ngoãn chờ hai anh, àk mà Châu Khải Hiên đâu rồi"
"Người của Hàn Vân Nam đang trong trạng thái theo dỗi cậu ta rất chặc chẻ nên lần này cậu ta không thể tham gia được.

Thay vì ở đây hỏi tôi mấy thứ này thì cô hãy đi thay đồ đi"
"Thay đồ gì, à tôi chỉ ngồi trên xe chờ nên tôi nghỉ mình không cần mặt như mấy anh đâu.

"
Vừa nói xong thì cô thấy hai người kia nhìn cô bằng một cặp mắt hai viên đạn.

"Thôi để tôi đi thay một bộ đồ đen rồi kiếm cái gì đó che mặt lại cho chắc"
Hai người kia nghe cô nói như vậy thì đi ra đằng trược.

Diệp Viên Hi đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ mà biểu môi nói:
"Xí, người của anh đúng là ai nấy cùng đều có khí chất và cực kì cực kì cẩn thận"
"Cô cũng biết một lúc nữa bọn người kia sẽ dùng mê hương để cho đám người canh gác cửa phòng tôi ngất đi, nếu bọn họ không bịch như vậy thì khi hành sự sẽ hít phải mê hương đấy"
"Ò biết rồi nhưng mà tôi chỉ ở trong xe chờ hai người họ đem anh ra chứ đâu có vào đó hành sự đâu mà bọn họ cũng bắt tôi ăn mặt như thế chứ"
"Cẩn thận vẫn hơn, nếu như kế hoạch gặp sơ xuất và bọn người kia nhìn thấy mặt cô thì sẽ gặp rắc rồi"
"Ò, mà làm hồn ma như anh có thể đi qua đi lại nghênh ngang, thậm chí là nghe đối thủ của mình mà chẳng cần phải che dấu hay tốn một giọt mồ hôi nào cả"
"Nhưng cái giá mà tôi phải trả đó chính là gặp phải cô"
"!.

"
"Anh làm như tôi tệ lắm vậy"

"Trong mắt tôi cô vô cùng tệ"
Đau lòng, nghe những lời anh nói mà cô rất đau lòng:
"Thoi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi thay đồ đây"
Nói rồi cô đi ra ngoài lựa một bộ đồ màu đen bó sát thân người nhưng do loại vãi này có chất đàn hồi rất tốt nên mặt vào vừa dể chịu vừa để vận động.

Sau khi ba người chuẩn bị xong thì cũng nhau lên xe mà đi đến bệnh viện.

Chước Tư cùng Hàn Mặc láy xe đến nơi hai người đã cùng bàn lần trước rồi bước xuống xe rồi lẻn vào bệnh viện còn cô thì ở ngoài này chờ hai người họ.

"Hay anh cũng vào trong đi, tôi có thể ở ngoài này một mình được, dù gì nơi đây cũng đâu có nguy hiểm gì"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói thì anh cũng không có phản ứng gì mà chỉ trầm ngâm ngồi kế bên cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Này anh có nghe tôi nói không"
"Tôi có đi theo thì hai người họ cũng đâu có nhìn thấy hay giao tiếp với tôi được"
"Ờ há, nhưng chí ít anh cũng nhìn được thân thể của mình an toàn được đưa đến đây"
Thấy anh cũng đúng nên cô cũng im lặng, hai người cứ thế chẳng biết qua bao lâu thì thiết bị được gắn trên tai của cô đột nhiên có tiếng người vang lên.

"Đã có người ra tay trước rồi, khi chúng tôi đến nơi thì có người đã đưa thân xác của lão đại đi trước một bước, căn cứ vào hiện trường ở đây thì bọn chúng cũng chỉ với vừa đi mà thôi"
"Cái gì"
"Hàn Chiêu Dạ có người đã đến trước thân xác của anh đi rồi"

"Hãy kêu hai người họ lập tức quay lại đây còn tôi sẽ đi xem tình hình"
"Được"
"Các anh hãy mau quay lại đây nhanh nhất có thể"
Lúc nãy trước khi hành động thì Hàn Mặc có đưa cho cô một cái tai nghe để tiện liên lạc.

Hàn Chiêu Dạ đi được một lúc thì lập tức bay về:
"Bọn họn đang ở cửa ra khá gần với với chúng ta và sắp thành công đưa được thân thể của tôi lên xe"
"Bọn người của Chước Tư hiện còn đang ở phía trên kia nên chắc không qua đó kịp bây giờ tôi phải làm sau"
"Cách duy nhất bây giờ chính là chúng ta phải đi kéo dài thời gian và bọn người Chước Tư đến kịp"
"Chúng ta có thể kéo dài thời gian bằng cách nào"
"Ở gần cô trong một khoảng cách nào đó thì tôi có thể chạm vào đồ vật nhưng còn người thì tôi không thể chạm"
Dường như cô đã hiểu ý anh nên cô đã lấy hai cây súng kế bên mình đưa cho anh một cây rồi rời khỏi xe chạy qua bên kia đồng thời cô cũng liên lạc với hai con người kia bảo họ chạy xuống đây.

.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 24: 24: Mưa Đạn


Trong lúc chạy qua bên này anh đã nói sơ qua cho cô về cách sử dụng súng.
Nói thật lần đầu tiên cầm súng thật trong tay thì trong lòng cô có cảm giác hơi rung sợ nhưng cô vẫn cố kiềm nén vì bây giờ thân xác của anh đang gặp nguy hiểm nên cô không thể nào sợ hãi được.
Gần đến nơi thì cô được anh hướng dẫn nắp vào một bụi cây gần đó còn bản thân mình chạy qua bên kia.
Nhưng chỉ vừa mới cách cô khoảng 5m thì cây súng trên tay anh rơi xuống và không thể nào nhặt lên được.
Nhờ ánh đến hiu hắc của bệnh viện nên cô có thể nhìn thấy anh và thông qua hành động cô biết anh đã vượt qua phạm vi có thể tiếp xục với đồ vật nên cô đã cố gắng nhít người về hướng gần anh để anh nhặt được khẩu súng.
Mới lúc đầu thì Hạn Chiêu Dạ định đi đến nơi khác bắn để bọn chúng không chú ý về hướng của cô đang trốn như xem ra không ổn rồi.
Trước mắt thấy bọn chúng sắp đưa được thân xác anh lê xe rồi thì Diệp Viên Hi cố gắng nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh nghe:
"Anh mau bắn đi nên không sẽ không kịp đấy"
Hàn Chiêu Dạ lúc này chần chừ mãi vì anh sợ một khi anh nổ súng thì bọn họ sẽ tìm đến nơi này và thấy được cô.
Thấy anh cứ chần chừ mãi thì Diệp Viên Hi thốt lên.
"Anh mau bắn đi, nếu như anh không bắn thì tôi sẽ bắn đấy"

Nghe lời cố nói như vậy thì ânh cũng không nghĩ ngợi nữa mà giơ súng lên bắn.

Viên đạn được bắn theo một đường thẳng và ghim trúng vào tim của một tên đang đẩy anh.
Vì để thuận tiện cho việc duy chuyển nên bọn chúng đã để anh lên một chiếc xe lăng mà đẩy đi.
Do súng đã được trang bị nòng giảm thanh nên tiếng súng vừa rồi cũng không lớn lắm.
Chưa để bọn người kia kịp phản ứng thì một viên đạn nữa lại được bay ra và ghim thẳng vào mi tâm của tên kia khiến hắn mất mạng tại chổ.
Dưới những ánh đèn mờ nhạt cô có thể thấy rỏ cảnh vừa rồi diễn ra.

Nó thật khủng khiếp, khủng kiếp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Đám người kia nhìn hai người trong đội của mình đã ngã xuống thì họ lập tức tìm một chổ để nắp vào tránh đạn.
Trong số đó một người nắp sau thân xác của anh và nhẹ nhàng duy chuyển thân xác của anh về phía chiếc xe kia.

Do không được các xe cô quá 5m nên lúc này anh không thể nào tấn công vào chúng được.
"Hãy bắn vào bánh xe"
Hàn Chiêu Dạ vừa nghe đã hiểu được ý của cô nên không chần chừ gì mà bắn bốn viên đạn vào bốn cái bánh xe của chúng.
Vì bọn người này đi hai chiết xe nên anh đã cho mỗi chiếc hai viên vào bánh xe trước và sau của chúng.
Ngay khi viên đạn kia vừa được b*n r* thì hàn loạt các viên đạn được b*n r* về phía của anh.

Lúc này anh đang đứng trong một bụi cây cách xa cô 4m hơn nữa cô đã duy chuyển nắp sau một chậu cây nên không sau.

Hàn loạt những viên đạn cứ bắn xuyên qua đám cây và người của anh khiến cô run mình.
Hôm nay lần đầu tiên trong đời cô tận mắt và được chứng kiến thứ gọi là cơn mưa đạn.

Trước kia cô chỉ xem qua phim ảnh, bây giờ thì cô đã được tận mắt và thực hành.

Đây đúng thật là một thể loại hành động mạo hiểm mà.
"Cô hành động rồi hay sau"
Chước Tư và cả Hàn Mặc nghe tiếng súng phía dưới nên bọn anh nghĩ là cô đã ra khỏi xe và hành động.

Đối với cô chuyện này là việc vô cùng nguy hiểm vì dù sau cô cũng chỉ là một người bình thường không hề có một tí kinh nghiệm gì về những chuyện này.
"Nếu tôi mà không hành động thì chắc giờ này lão đại của các ạn đã bị người ta đưa lên xe cho đi bán muối rồi"
"Bán muối là gì"
Những con người này thật là.
"Giờ không phải là lúc để nói chuyện này.

Những phát súng lúc nãy là do lão đại của các anh được bắn đấy.
Hiện giờ các anh cứ ở trong đó đi, còn bên bọn người kia hiện giờ đã có hai người chết còn hai chiếc xe kia thì đã bị lão đại của bọn anh bắn thủng lốp nên bây giờ bọn họ không thể chạy xe thoát được."
Bọn chúng bắn được một lúc không thấy anh bắn đạn đáp trả thì tưởng anh đã chết rồi nên bọn chúng dần tiến ra khỏi nơi ẩn trú nhưng nhìn mặt người nào người nấy vẫn còn chứa rất nhiều phòng bị.
Mới lúc đầu thì bọn chúng có khoảng 8 người nhưng đã bị anh bắn chết hết hai người nên còn 6 người.

Hiện giờ có 3 người đang cầm súng hướng về phía cô còn ba người còn lại thì xem đang chỉa súng về hướng của cô và anh.
Do cô và anh chỉ ở được khoảng cách gần nên chổ cô đang núp cũng bị bọn chúng dòm ngó.
"Tiêu diệt sạch sẽ đám người này"
Diệp Viên Hi lập tức hiểu ý của anh mà truyền lời lại cho hai người kia..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 25: 25: Giải Cứu Thân Xác Thành Công


Sau khi truyền lời xong thì cô lại cảm nhận được ở phía trên kia đang hướng lại gần cô.
Diệp Viên Hi nghe tiếng bước chân của đám người kia dần dần tiếng lại đây.

Mỗi lần nghe tiếng bước chân của người kia thì con tim của cô không ngừng đập lên loại xạ.
Bàn tay cầm súng của cô không ngừng xiếc chặc.
"Ai"
Người đang hướng về chổ cô khi nghe tiếng liền giơ khẩu súng về hướng vừa phát ra tiếng đạn nhưng lúc này đã quá muộn màng vì đã có 1 trong 3 người tiếng đến đây đã nằm xuống.
Ngay sau đó lại có thêm một tiếng súng vang lên và thêm một người nữa đã ngã xuống.

Trong đội 3 người đến đây chỉ còn duy nhất một người.
Người này đang trong trạng thái cảnh giác và hoang mang cực độ.

Hắn rỏ ràng chẳn thấy ai ở đây nhưng từng người từng người một đã bị bắn.
Đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên thấy một cây súng bay lơ lửng trong không trung và rồi sau đó một tiếng sụng lại vang.
Diệp Viên Hi nhìn anh một mặt sắc lạnh tay cầm súng đứng giữa ba xác chết, máu của những người này chảy ra dưới chân anh.

Quả thật cản tượng này, khí thế này của anh làm cho cô có phần sợ hãi.
Hàn Chiêu Dạ lướt mắt qua nhìn thân thể cô đang run rẩy núp dưới chậu hoa mà mà lên tiếng:
"Sợ rồi à"
"Chuyện này"
"Cô phải hiểu một đều rằng nếu như mình không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ là người giết chúng ta.
Đây chỉ mới là phần khởi đầu, con đường sau này cô đi không chỉ có như vậy mà thậm chí còn nguy hiểm hơn lúc này.

Nếu như bây giờ cô hối hận thì quay đầu lại vẫn còn kịp đấy"
"Tôi cần thời gian suy nghĩ"
Sau đó top 3 người bên kia cũng đã bị Chước Tư cùng với Hàn Mặc bắn chết và thân xác của anh cũng đã được đưa đi lên xe của bọn cô rồi rời đi.
Đến khi lên xe rồi thì tâm trí của cô vẫn liên tục nghĩ đến chuyện lúc nãy, giờ đây cô cũng đã hiểu được những lời Mạn Mạn đã nói với mình.
"Những cái xác ở bệnh viện kia tình như nào đây lão đại"
Hàn Chiêu Dạ ở phía sau nghe Chước Tư nói thì lên tiếng:
"Để đó xem như là một lời cảnh cáo đi"
Diệp Viên Hi nghe anh nói thì chằng buồn chuyền lời lại cho những người này:
"Anh ta bảo là cứ để đó xem như là một lời cảnh cáo đi"
"Ukm, những phát súng lúc nãy là cô bắn sau"
Anh và Hàn Mặc không thể ngời được vì một người chưa từng bắn súng như cố đáng lẻ thấy cảnh máu chảy là đã hoản loạn đến run sợ hoặc khóc rồi.

Nhưng cô thì ngược lại, từ lúc lên xe đến bây giờ cô luôn giữa một bộ mặt trầm tỉnh đến lạ thường còn đôi mắt nhìn vào như một người vô hồn khiến anh chẳng thể nào suy đoán được cô nghĩ gì và những chuyện xảy ra trước khi bọn anh đến là như thế nào.
Đối với câu hỏi của Chước Tư thì cô không mặn không nhạt mà trả lời.
"Là lão đại các anh bắn đấy"
Chước Tư:"???"
Hàn Mặc: "???"
Lúc này trong đầu của hai anh chỉ có một suy nghĩ: Là một hồn ma thì làm sau mà cầm được súng chứ
"Khi anh ta đứng gần tôi trong một phạm vi nhất định thì có thể cầm nắm và sử dụng đồ vật được"
"Có chuyện này nữa sau" Hàn Mặc không tin lời cô nói mà lên tiếng.
Diệp Viên Hi cô không nói nữa mà trực tiếp lấy cây súng lúc nãy của mình quăn về phía anh.

Hàn Chiêu Dạ cũng rất phối hợp mà bắt cây súng rồi thẩy về phía Hàn Mặc.
"Chuyện này thật là huyền diệu"
Các anh tưởng chuyện lão đại thành một hồn ma và việc Viên Hi có thể nhìn thấy anh và nói chuyện với anh đã là huyền diệu lắm rồi nhưng không ngờ bây giờ còn có chuyện huyền diệu hơn.
Chiếc xe chạy trên đường và dần dần dừng lại trước một biệt thự trên một ngọn núi.

Xung quanh đây đa số toàn là cây cối khiến cho không gian vào ban đêm càng âm trầm đáng sợ.
Căn biệt thự này đối với cô to cũng không to mà nhỏ cũng không nhỏ và đồ vật xung quanh đây cũng rất giản dị.

Đứng trong nhà nó không cho chúng ta một cảm giác tráng lệ xa hoa mà nó cho chúng ta một cảm giác rất bình dị nhưng cũng rất nguy hiểm.
Về phần nguy hiểm thì cô cũng không biết tại sau mình lại cảm nhận như vậy, cô nghĩ chắc là do nó ở núi rừng nên có phần âm u và lại cộng thêm sự yên tỉnh nên cô mới cảm nhận được thế.
Thân xác của anh sau khi được đưa vào biệt thự thì duy chuyển thẳng lên lâu và dừng lại ở một căn phòng.
Căn phòng này cũng không rộng lăm, nó chỉ có một cái tủ treo quần áo, một cái giường rộng, một bộ sofa nhỏ, cái bàn làm việc và trong kia là một cái nhà vệ sinh nhỏ còn trên bức tường thì được treo vào ba bức ảnh.
Nhìn sơ qua thì cô thấy có một bức ảnh rất đẹp, trong bức ảnh đó là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi có làn da trắng, đôi mắt to tròn của cậu bé lại toát lên một sự ngây thơ đơn thuần nhưng nếu nhìn kĩ thì lại thấy một nỗi buồn phản phất và một sự mạnh mẽ khó tả.
Cô không hiểu sau sự đơn thuần ngây thơ kia nó lại hòa hợp với sự buồn bã và mạnh mẽ ấy nữa.

Đó là sự thật hay chỉ là do cô tưởng tượng nên chăng..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 26: 26: Bầu Trời Đêm Thật Đẹp


Suy nghĩ một lúc thì cô lại bỏ qua bức ảnh này và lại nhìn một bức ảnh khác.
Trong bức ảnh đó lại có cậu bé lúc nãy và có thêm hai người phía sau.

Hai người đó nhìn vào chỉ khoảng ba mươi mấy đến bôn mươi mấy thôi.
Bức ảnh này chắc là tấm ảnh gia đình, lại nhìn qua bức ảnh bên kia.

Bức ảnh này có 5 chàng trai, ai nấy cũng đang ở trong một độ tuổi rất trẻ.
Cô nhìn ra được trong năm người đó thì đoán là chàng trai chính giữa chính là Hàn Chiêu Dạ còn hai người bên phải là Chước Tư và Hàn Mặc còn hai người bên trái thì cô không biết.
Nhìn ba người họ trong bức ảnh và ngoài đời chẳng khác là bao nên cô mới nhận ra.

Tiếp đến là cô lại nhìn tiếp bức tranh được treo giữa phòng cũng là bức tranh lớn nhất ở đây.

Trong tranh là một người phụ nữ đẹp đến nỗi phải gọi là khuynh nước khuynh thành.

Vẽ đẹp của người phụ nữ ấy đến nỗi ai nhìn vào cũng phải say đấm.
Chợt cô nghĩ đến đây có phải là bạn gái của anh không nhưng rồi cô chợt để ấy kĩ thấy anh có nét rất giống người phụ nữ này thế là cô chuyển từ bạn gái sang thành em gái hoặc là mẹ anh.
Diệp Viên Hi biết những người có tiền thường rất chú trọng vào vẽ bề ngoài nên nhìn họ trong rất đẹp và trẻ.

Nãy giờ toàn bộ cử chỉ và ánh mắt của cô đều thu vào tầm mắt của anh.
Hàn Chiêu Dạ chỉ lẳng lặng đứng nhìn cô từ ở phía sau.

Những con người trong bức tranh này chính là những con người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.

Anh treo những tâm anh này để nhắc nhở mình phải trở nên mạnh mẽ hơn để sau này bản thân của mình có thể bảo vệ họ.
Nhưng trong những người này anh lại chẳng bao giờ được bảo vệ được mẹ của mình, bà ấy đã mất khi anh còn rất nhỏ.
"Lão đại hiện giờ đã không sau rồi"
Hàn Mặc sau khi kiểm tra xong thì thông báo cho mọi người biết về tình hình của anh.
"Căn biệt thự này chỉ còn một căn phòng trống bên cạnh phòng của lão đại nên cô hãy qua đó nghĩ ngơi đi"
"Ukm"
Chước Tư và cả Hàn Mặc dẫn cô qua căn phòng bên kia rồi bọn họ rời đi.
Vừa bước vào căn phòng thì cô mệt mỗi ngã xuống giường, những hình ảnh lúc ở bệnh viện cứ thoát ẩn thoát hiện trong đầu khiến cho cô không thể nào ngủ được.

Nằm lăng qua lăng lại cuối cùng cô chịu không nỗi nữa nên quyết định ra ngoài bang công hóng gió.
Đứng từ trên ban công nhìn ra ngoài kia cô chỉ thấy không gian phía trước có vẽ tỉnh mịch rồi lại nhìn xa xa một chút lại thấy được những ánh đèn mờ nhạt của thành phố.
Những toà nhà cao chọc trời giờ đây trong tầm mắt của cô lại rất nhỏ bé.

Nhìn lên bầu trời cao thì cô lại thấy rất nhiều sao còn mặt trăng thì lại khuyết, nhìn giốn như một chiếc lưỡi liềm vậy.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy trăng nhìn thấy bầu trời nhỉ.

Cô chỉ biết từ khi lên thành phố thì cô đã dần bị cuốc xoay vào vòng xoáy của cuộc đời.
Cô chỉ lo bận rộn làm việc kiếm tiền mà đã dần quên mất những thứ này rồi.

Mà ở thành phố thì thứ cô thấy được chỉ là những tòa nhà đồ sộ che mất đi vẻ yên tỉnh đẹp đẽ của bầu trời và ánh trăng mất rồi.
Đứng được một lúc thì cô có thể cảm nhận được từng đợt gió thổi lạnh thổi vào người cô, mãi tóc của cô cũng được thổi bay vào trong gió.
Bình thường chỉ một cơn gió thổi cũng đã làm cho cô lạnh nhưng sau hôm nay cô lại không thấy lạnh mà ngược lại lại càng thấy tỉnh táo, tâm trạng của cô được ổn định hơn.
Nhớ những ngày cô còn bé, lúc ấy cô sống ở một chốn quê thanh bình, ở nơi đó tuy không giàu nhưng mọi người sống rất chan hòa và yêu nhau.

Mỗi lần đến mùa gặc lúa mà bán không kịp thì gia đình cô phải đi giữa lúa ở ngoài đồng.

Tuy ở ngoài đồng không có chăn ấm nệm êm nhưng lại rất vui.

Các bác thì ngồi chung một chổ để bàn về vụ mùa tiếp theo còn các cô các dì thì cũng ngồi lại rồi nói chuyện còn lũ con nít tụi cô thì chạy vòng vòng chơi.
Cô nhớ bầu trời lúc đó cũng giống lúc bây giờ, có rất nhiều ngôi sau nhỏ vừa sáng vừa đẹp nhưng chỉ khác là mặt trăng lúc ấy rất tròn còn bây giờ lại khuyết.
Bản thân cô thầm nghĩ tuổi thơ của cô là một khoảng kí ức và kỉ niệm rất đẹp còn tuổi thơ của anh thì sau.
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến ánh mắt ưu buồn nhưng lại có một chút mạnh mẽ đó.

Khi nhìn vào bức tranh ấy cô đã thầm đoán được đứa bé đó chính là anh lúc nhỏ..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 27: 27: Anh Không Sợ Thì Tôi Không Sợ


Để bản thân được như bây giờ, thành công như bây thì anh đã trãi qua bao nhiêu cái giá, bao nhiêu cực khổ.
Để bắn được mỗi viên đạn vào được trúng hồng tâm của nó thì phải tập luyện mất bao nhiêu công sức.

Cuộc đời của anh chắn hẳn không tươi đẹp như mọi người vẫn thương hay tưởng.
Nếu như hôm nay anh không bắn chết những con người kia thì liệu anh còn có thể sống hay không.
Và câu trả lời đó là không.

Đôi khi nhìn vào những hành động của một người ta có thể phê bình họ nhưng ta đâu biết được nỗi khổ của họ.
Trên đường đi xe đến đây cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Cô không biết mình có đủ can đảm, sức mạnh cũng như là khả năng để giúp anh không hay cô chỉ làm vướn víu cản chân đám người Hàn Mặc, Chước Tư.
Nhưng nhìn lại thì cô lại muốn giúp người đàn ông này, dù gì để được như bây giừ anh ta cũng đã trả rất nhiều cái giá vậy mà bây giờ lại nhìn chính mắt chứng kiến những gì mình làm nên tan thành bọt biển hay sau.

Cái cảm giác này đúng là vừa đau khổ vừa bất lực.
Tuy cô với anh chưa từng quen biết nhưng hai người gặp nhau cũng được xem như là duyên phận.

Chắc là ông trời đang muốn cô trở nên mạnh mẽ hơn để giúp anh vượt qua tình thế khó khăn này đúng không.
"Này tôi sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn"
Hàn Chiêu Dạ không biết đã từ khi nào đứng kế bên cạnh cô cùng cô ngắm bầu trời đêm.
"Cô không sợ sau"
"Anh cũng là con người, tôi cũng là con người.

Những việc anh không sợ thì tại sau tôi phải sợ"
Hàn Chiêu Dạ nghe thế thì anh có phần bất ngờ mà nhìn về phía cô.
"Anh thấy tôi đẹp quá hay sau mà nhìn tôi hoài vậy"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô tự luyến mà bật cười.
"Cảm ơn cô"
"Tại sau lại cảm ơn tôi"
"Vì cô không sợ tôi, không bỏ tôi mà ngược lại còn giúp tôi"
"Chẳng phải anh cũng giúp tôi phát triển cửa hàng hay sau, xem như chúng ta hòa nhau đi."
"Ukm"
"Anh thấy không trời hôm nay đúng là thật đẹp, từ hồi lên thành phố tôi dường như tôi đã quên mất đi bầu trời này ánh trăng này"
Hình như cũng đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được sự yên bình này nhỉ.
Sau đó cả hai người đều rơi vào im lặng, mỗi người đều theo đuổi mỗi suy nghĩ khác nhau.
Đến sáng hôm sau vẫn như mọi khi cô thức dậy vào khoảng 5h rồi đi vệ sinh và đi xuống nhà.
Do hôm qua thức khuya lại cộng thêm hóng gió vào ban đêm khiến cho cô có tình trạng mất ngủ nên bây giờ cả người cô tràn đầy mệt mỏi.

Vừa xuống tới nhà thì cô đã thấy Chước Tư, Hàn Mặc cùng một người đàn ông nữa đang ngồi thảo luận cái gì đó.
Hàn Mặc vừa thấy cô thì liền lên tiếng:
"Cô thức sớm vậy sau, tôi tưởng con gái các cô ngủ phải đến 9 hay 10 giờ thì mới thức chứ"
"Tôi thức vậy đã quen rồi, hơn nữa tôi mà ngủ kiểu như mấy anh nói chắc có nước cạp đất mà ăn"
"Người đó là ai vậy"
"Người này tên Tỉnh Lâm"
"Àk"
"Cô gái này là"
"Cô ấy tên Diệp Viên Hi là người có thể nhìn thấy lão đại"
Sau khi chào hỏi mọi người thì cô đi lại cái ghế sofa cách bọn họ không xa mà ngồi xuống.
"Anh ta bảo các anh đi tìm và hiểu đám người tối qua ở bệnh viện được ai đã ra tay với lại tôi muốn nhờ các anh làm cho tôi một thân phận mới có được không"
"Được"
Hôm qua trong lúc cô thay đồ thì Chước Tư đã dùng kĩ thuật máy tính của mình xâm nhập vào camera khiến chúng tạm thời không hoặc động nên cô tạm thời không cần lo lắng đến vấn đề chuyện hôm qua bị quay lại.
"Cô muốn thân phận mới của mình như thế nào"
"Tôi thích thân phận bí ẩn"
"Kể từ ngày cô hợp tác với bọn tôi thì thân phận của cô đã là một bí ẩn rồi"
"Ờ há.

Vậy thì các anh cứ để thân phận của tôi như bình thường là được rồi"
"Nếu như thân phận của người bình thường thì sau này sẽ rất khó cho việc tiếp quản cho công ty sau này"
Vì Hàn thị là một công ty rất lớn nên những người kia sẽ dễ chấp nhận một người có thân phận tầm thường mà quản lí.
"Ai nói với anh tôi sẽ dùng cái thân phận đó mà xâm nhập vào Hàn thị"
"Ý cô là"
"Từ từ rồi các anh sẽ biết"
"Àk hay là các anh cứ làm sao cho người khác đừng có điều tra ra thân phận của tôi là được rồi.

Chừng nữa tôi sẽ dùng thân phận là bà chủ của Mạn Hi Dạ được rồi"
"Mạn Hi Dạ là gì"
"Là tên cửa hàng quần áo của tôi".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 28: 28: Thân Phận


"Cô có cần đổi một cái tên mới không"
"Vẫn giữ tên củ nhưng chữ Hi y ngắn đổi lại thành y dài"
"Ok"
"Một lát mấy anh có đi đâu thì cho tôi có gian đi về cửa hàng với nha, tôi còn nhiều việc phải làm lắm"
"Việc cửa hàng của cô có cần chúng tôi cử người sang giúp không"
"Không cần đâu, các anh mua đồ chổ tôi giúp thì trường chúng tôi mở rộng là tôi đã đa tạ các anh rồi còn những việc còn lại thì tôi có thể giải quyết được.
Àk tối nay tôi bận rồi, khi nào tôi rãnh thì tôi sẽ liên hệ nhờ các anh rước tôi qua đây bắt đầu tập luyện được không"
"Được"
Sau đó mọi người ở lại nói chuyện một chút thì tản ra, cô thì có gian Chước Tư đi về cửa hàng.
Lúc cô rời khỏi biệt thự thì tầm khoảng 5h30, đến cửa hàng của cô 5h50.
Vừa về đến cửa hàng là cô mở cửa đi thẳng vào rồi lên phòng nghĩ ngơi.

Từ hồi sáng đến giờ cái đầu của cô nó cứ lân lân, còn thân người thì cứ nặng nặng.
Cô nghĩ chắc là do mấy ngày hôm nay không được ngủ ngon đúng giờ đúng giất cộng thêm phải giải quyết quá nhiều chuyện rồi tối hôm qua lại đi hóng gió nên giờ mới có tình trạng như thế này.

Khoảng 6h mấy thì Dặng Duy Khánh chở Lâm Mạn Mạn đến thì thấy cửa hàng đã vẫn còn đóng cửa.
Đặng Duy Khánh: "Nhớ bình thường giờ này là bà kia đã mở cửa bắt đầu buôn bán rồi mà ta"
"Tôi quên nói với ông chuyện nữa"
"Chuyện gì"
"Tạm thời cửa hàng sẽ đóng cửa một thời gian để chuyển qua cửa hàng mới.

Viên Hi nói là muốn mời ông về làm nhà thiết kế thời trang cho cửa hàng nên ông hãy nghĩ việc ở công ty đi"
"Chuyển qua cửa hàng mới"
"Ukm, bây giờ có rất nhiều công việc cần phải làm nên rất cần đến ông đấy.

Chúng tôi vay ngân hàng một mới tiền lớn và đầu tư vào vụ làm ăn này"
"Mấy bà đúng là chơi lớn thật"
"Được ăn cả ngã về không thôi ông ơi"
"Để tôi viết đơn xin nghĩ việc rồi chạy qua phụ mấy bà"
"Ukm ông đúng là bạn tốt của chúng tôi đó nha"
"Tất nhiên rồi"
Sau đó Đặng Duy Khánh nổ máy chạy xe đi.

Do Mạn Mạn có chìa khóa của cửa hàng nên cô nàng rất dể dàng vào được.
"Viên Hi cậu về chưa vậy"
Cô đang ngủ ở trên giường thì nghe tiếng Mạn Mạn gọi mình nên cô cố gắng mở mắt đi xuống dưới.
"Chuyện gì vậy"
"Viên Hi cậu không sau chứ, tối hôm qua có chuyện gì không"
"Cậu thấy mình có mất miếng thịt nào không.

Thôi được rồi bây giờ thời gian gấp rút nên tụi mình tập trung vào cửa hàng đi"
"Sau nhìn cậu có vẽ mệt mỗi quá vậy"

"Chắc tại hôm qua mình không ngủ được với lại phải hứng gió đêm mới thành ra như thế này"
"Cậu mệt như vậy hay là nghĩ ngơi chút đi, dù gì sức khỏe vẫn quan trọng mà"
"Mình không sau đâu"
Sau đó hai cô nàng bày một cái bàn nhỏ ra để ngồi cho thuận tiện rồi bắc đầu nói về công việc.
"Cậu đi xem thầy giúp mình ngày nào thị tụi mình có thể khởi công xây dựng cửa hàng.

Với lại cậu nhờ Đặng Duy Khánh tìm một kiến trúc sư để thiết kế cửa hàng với lại thuê thợ để xây cửa hàng.
..............
Tạm thời mình sẽ làm như vậy đi"
"Cậu mệt như vậy nên hãy ở đây nghĩ ngơi đi, những chuyện này để mình đi làm cho"
"Mình không sau đâu mà"
Nhìn vẽ mặt phải đi cho bằng được của cô thì Lâm Mạn Mạn đành thở dài.
"Mấy chuyện này chỉ là chuyện vặt vãnh thôi nên cậu không cần phải bận tâm.

Việc của cô là phải nghĩ ngơi cho thật tốt để còn làm những việc quan trọng hơn nữa.

Không lẽ cậu không tin vào khả năng làm việc của mình sau"
"Được rồi vậy mình đành nhờ cậu vậy"

Sau khi Mạn Mạn rời đi rồi thì cô mới quay qua nói với anh:
"Bây giờ có thời gian rồi, anh truyền thụ cho tôi một ít khiến thức về kinh doanh đi"
Nhìn gương mặt nhuộm đầy sự mệt mỗi của cô mà anh thở dài:
Cô hãy nghĩ ngơi cho khỏe đi"
"Tôi không sau đâu"
Thấy cô cứ kiên quyết như vậy thì anh cũng không cản mà bắt đầu chỉ dạy cho cô một số khiến kiến thức.
Lúc đầu cô rất chăm chú nghe anh nói nhưng một lát sau thì đầu của cô bắt đầu ong ong lên, nơi mí mắt cứ dần nặng trĩu.
Nhìn cô dần dần ngã xuống thì Hàn Chiêu Dạ nhanh chống đưa cái tay của mình đở đầu cô.
Do chì là hôn ma nên anh không thể nào cảm nhận được thân nhiệt của cô, anh chỉ nhận biết được qua gương mặt có chút ửng đỏ mà thôi.
"Hình như là bị sốt rồi thì phải"
Nhìn xung quanh đây anh thấy chẳn có ai cả, anh lại chỉ là một hồn ma thì sau giúp cô nhưng anh đoán cô bệnh đến hôn mê thì chắc là tình hình khá nghiêm trọng.
Nhẹ nhàng để cho cô nằm xuống rồi thì anh bay vòng vòng cửa tiệm xem, còn đầu thì nghĩ xem có cách nào hạ sốt giúp cô không.
Cái đầu anh khi nghĩ về những chiến lược kinh doanh đối phó với người ta thì rất nhanh nhưng khi nghĩ đến cách cô giảm sốt thì anh chẳng nghĩ được gì cả, anh hoàn toàn mù mịt về chuyện này.
Sức khỏe của anh rất tốt nên trước giờ rất ít khi bệnh, hơn nữa nếu có bệnh thì anh chỉ cần uống một ít thuốc rồi ông bà mời bác sĩ riêng đến khám cho anh nữa là xong..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 29: 29: Bệnh


Bay được một hồi thì anh cũng nghĩ ra được một cách đó là lấy khăn ấm chườm lên tráng.

Hình như là có một lần anh bị sốt thì bà dùng cách này để hạ sốt cho anh.
Đây là cửa hàng quần áo nên chắc chắn không thiếu vãi nhưng mà quan trọng là làm sau anh có thể đi nhún nước được trong khi anh và cô chỉ có thể cách nhau khoảng 5m chứ.
Nghĩ nghĩ một hồi sau đó anh bay ra ngoài cửa hàng sau đó xác nhận xung quanh không có ai chú ý đến ở đây nên anh đống cửa lại.
Sau đó anh tiếng tới phía đằng kia lấy lấy đại một cái áo nhỏ màu đen rồi anh bay lại ôm cô rồi bay đi.
Đến cửa nhà tắm thì anh để cô ngồi xuống rồi bay vào vặn cho nước vào cái áo.

Vắt vắt cái ao nó khô nước rồi anh mới phát hiện một đều đó chính là hình như ở đây không có máy nước nóng.
Thở dài một hơi rồi anh lại bế cô qua nhà bếp.

Hàn Chiêu Dạ lấy cái nồi rồi vặn khóa.

Nước đổ vào đến khoảng nữa nồi rồi anh mới khóa vòi lại.
"Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ"
Sau đó anh cũng bắc chước hành động ngày thường của cô là để nồi nước lên bếp ga.

Đến đây thì anh mới sựng lại.
"Bắt lửa lên như thế nào đây ta"
Thú thật trước giờ anh là người hoàn toàn mù mịt về nấu ăn, đồ ăn của anh chỉ toàn là do người hầu nấu hoặc đi ăn các nhà hàng chứ anh chưa bao giờ phải tự mình động tay vào bếp nút.
Với cái IQ vô cực của mình thì cuối cùng anh cũng bật được cái bếp nhưng chờ mãi thấy nước chưa sôi mà mặt cô càng ngày lại càng hồng và chứng tỏ là cô đang càng ngày càng nặng.
Một lát sau thì cuối cùng nước cũng sôi.

Anh vội tắt bếp rồi lấy thêm một ít nước lạnh đổ vào đến khi anh cảm thấy nước đã ấm rồi thì mới bắt đầu nhúng cái áo lúc nãy vào vắt cho khô nước.
Cảm thấy người bệnh không nên ngồi như vậy nên anh đã cầm thep cái áo rồi bế cô lên phòng sau đó mới đắp khăn ấm lên tráng.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh chăm sóc và bế một người phụ nữ.

Đến trưa trưa thì Lâm Mạn Mạn về thì thấy cửa hàng đã đóng.
"Kì lạ lúc nãy trước khi mình đi thì Viên Hi ở lại đây mà ta."
Mở cửa bước vào thì cô thấy phía trên bàn có một số giấy tờ lại nhớ đến gương mặt mệt mỗi lúc nãy của cô nên Mạn Mạn đoán chắc là do cô mệt quá nên đã lên phòng nghĩ rồi.
Đi thẳng lên phòng thì thấy Viên Hi đâng nằm trên giường với cái áo để trên trán.
"Cậu ngủ mà lấy cái áo để lên trán chi vậy"
Hàn Chiêu Dạ vừa thấy Lâm Mạn Mạn thì anh thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người phát hiện ra cô.
Không nghe Diệp Viên Hi trả lời thì cô nàng nhíu mày lại rồi đi thẳng đến chổ cô.
"Viên Hi, Viên Hi trời ạ cậu bị sốt rồi"
Rất nhanh sau đó Lâm Mạn Mạn đã đưa cô đến bệnh viện.

"Bệnh nhân chỉ bị sốt với cảm lạnh thôi còn về ngất xĩu là do mấy ngày nay bệnh nhân làm việc quá nhiều lại công thêm thiếu ngủ nên cơ thể mới chịu không nổi.

Bệnh nhân chỉ cần nghĩ ngơi một thời gian là là sẽ ổn thôi"
"Cám ơn bác sĩ"
Nhìn Viên Hi với đôi mắt nhắm nghiền năm trên giường bệnh mà cô nàng khẻ thở dài:
"Haiz...!vốn dĩ cuộc sống đang yên đang lành vậy mà đột nhiên đùng một cái lại nỗi lên đầy sống gió.
Tôi nói gì chắc anh hiểu chứ hồn ma đi bên cạnh Viên Hi.

Hai người vốn dĩ chỉ là một con người và một hồn ma nên thôi bỏ đi.
Ngày hôm qua chắc là cậu đã mệt và hoản sợ lắm có đúng không, thật là cực khổ cho cậu"
Tin tức hôm qua tại bệnh viện có một cuộc nổ súng xảy ra và cả tám thi thể trước cổng bệnh viện đang là một tin tức hot.

Lâm Mạn Mạn có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Hi Hi.
Đối với một người đơn thuần như cô ấy chắc chắn đã chịu đã kích sợ hãi không nhỏ những chuyện này có thể trách ai được chứ.
Đây là con đường cô ấy chọn nên cô ấy phải đi, thời gian lúc đầu có lẻ sẽ hơi khó khăn nhưng một thời gian sau cô ấy sẽ dần trở nên mạnh mẽ và sẽ quen với những chuyện này thôi.

Con đường Viên Hi chọn cô không có quyền ngăn cản, việc cô làm được chỉ là ủng hộ và giúp cô ấy trong khả năng của mình mà thôi.
"Viên Hi cậu nhất định phải nhanh khỏe lại nha, còn rất nhiều việc dang dỡ cần phải làm đấy.

Cậu yên tâm dù cậu có như thế nào thì sau lưng cậu sẽ vẫn luôn có tớ, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu và tớ sẽ dùng hết năng lực của mình để giúp đỡ cậu"
Đến chiều thì Viên Hi mới dần dần tỉnh lại, bây giờ thứ cô cảm nhận được là bản thân của mình ê ẩm.
"Ở đây là đâu"
Dường như nhân thức được nơi đây không phải là phòng ngủ của mình nên cô mới lên tiếng.
"Bệnh viện"
Hàn Chiêu Dạ ngồi ở một bên nghe cô hỏi thì anh cũng lên tiếng trả lời lại.
"Tại sau tôi lại ở đây"
"Cô bị bệnh đến ngất xĩu và Mạn Mạn là người đã đưa cô vào đây"
"Àk".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 30: 30: Nhập Viện


"Cạch"
Đặng Duy Khánh trên tay cầm một tô cháo bước vào:
"Cậu tỉnh rồi sau, ăn một ít cháo cho nó đỡ đối đi"
"Mạn Mạn đâu rồi"
"Cô ấy nói là có việc bận nên đi rồi.

VIệc các cậu mở một cửa hàng lớn rồi đầu tư hẳn một xưởng sản xuất làm tôi rất ngạc nhiên đấy"
Đặng Duy Khánh vừa nói vừa lấy cháo ra để cho cô ăn.
"Có cái gì mà ngạc nhiên đâu chứ, sau này bọn tôi có rất nhiều việc phải nhờ cậu làm đấy"
"Mình xin sẵn sàng làm, một tháng mình chỉ lấy 3 triệu để mua cơm ăn là được rồi"
"Giờ tụi tôi nghèo lắm nên tạm thời tháng đầu tiên cậu lấy 2 triệu thôi có được không.

Mai mốt cửa hàng phát triển rồi thì bọn tôi lên lương cho cậu"
"Ây da tiền trọ tháng hết 1 triệu mấy rồi mà lương chỉ có hai triệu chắc tôi cạp đất mà ăn quá"
Nghe Đặng Duy Khánh nói mà cô bật cười.

"Cậu cười cái gì, nể tình bọn mình là bạn thân nên mình đành tạm chấp nhận 1 tháng lấy 2 triệu đấy.

Sau này cửa hàng phát triển mà cậu không lên lương cho mình là mình là mình sẽ giận rồi không làm cho các cậu luôn"
"Mình biết mà"
"Nè cậu ăn một tí đi"
Vừa nói Đặng Duy Khánh vừa định đút cháo cho cô nhưng cô nghiên đầu từ chối.
"Không sau mình tự ăn được, àk cậu có thể lấy cho mình một ly nước được không"
"Àk được"
Vừa ăn xong rồi thì Lâm Mạn Mạn mở cửa vào đi vào, trên tay cô nàng có một cái túi khá lớn.
"Cậu đem cái vậy"
"Thì mình đem theo đồ cho cậu tắm, bác sĩ nói cậu khá yếu nên phải ở đây hai ba ngày rồi mới xuất viện"
"Mình cảm thấy ngủ một giất xong thì người mình khỏe hẳn rồi nên chắc không cần ở đây lâu vậy đâu"
"Ờ không biết hồi sáng ai kia bệnh tới ngất xĩu luôn vậy mà bây giờ nói mới ngủ một giất đã khỏe hẳn rồi"
Diệp Viên Hi nghe Lâm Mạn Mạn nói vậy thì gương mặt như bị xì hơi mà méo mó.

Thấy không khí ở đây có chút kì lạ nên Đặng Duy Khánh lên tiếng thay đổi chủ đề.
"Àk hồi sáng mình nghe Mạn Mạn nói là cậu muốn tìm kiến trúc sư sau"
"Đúng vậy"
"Hồi trưa mình có liên hệ với một người bạn học kiến trúc, cậu ấy nói là do mình và cậu ấy thân thiết nên sẽ lấy giá rẻ cho bọn mình"
"Thật sau"
Tuy là bây giờ cô không thiếu tiền nhưng tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.
"Thật"
"Àk vậy chuyện thiết kế cửa hàng mình giao cho cậu nha, cậu với bạn của cậu cứ lên thiết kể và ý tưởng rồi nói cho mình nghe là được rồi"
Theo như lời của Hàn Chiêu Dạ làm một giàu tài giỏi mà lại thảnh thơi đó chính là mình không nên quá nhiều công việc không cần thiết.
Mình chỉ cần đứng phía sau lập kế chỉ dẫn hoặc có những chuyện quan trọng và nhất thiết phải cần đến bản thân thì mình hãy làm còn những chuyện không có tính chất quan trọng thì mình có thể chỉ dẫn người khác.
Thoáng chốc không biết bầu không gian nói chuyện cười đùa lại thành một bầu không gian làm việc lúc nào mà ba người chẳn hay, còn Hàn Chiêu Dạ một bên thấy cô như vậy thì rất hài lòng.
Anh cũng không ngờ khả năng tiếp thu của cô rất nhanh, anh chỉ cần chỉ dẫn cho cô sơ qua là cô đã nắm được cốt lỗi và triển khai nó một cách rất hoàn hảo.

Nói chuyện được khoảng một lúc thì cuối cùng bọn cô cũng đã nói xong chuyện thành lập cửa hàng và phân công công việc chon nhau.
"Không ngờ Viên Hi của chúng ta cũng lợi hại trong việc kinh doanh thế cơ"
"Không phải tôi lợi hại đâu, những đều này là do có một người chỉ dẫn cho tôi tận tình đấy"
Đặng Duy Khánh:Ai vậy"
"Bí mật"
"Chúng ta đều là bạn bè thân thiết cả nên có cần phải giấu nhau vậy không"
"Thật ra người này mình cũng chỉ tình cờ gặp rồi quen thôi"
"Ò"
"Àk Duy Khánh này ông về trước đi, hôm nay tôi ở lại đây chăm sóc Viên Hi"
"Một mình tôi ở phòng trọ riết cũng chán hay là tối nay tôi ở lại đây với hai bà nha"
Lâm Mạn Mạn nghe vậy thì liền chau mài mà đáp lại:
"Khi nào ông đi chuyển giới đi thì bọn tôi cho ông ở cùng"
"Chúng ta đều là bạn thân đấy, bà có cần nói vậy không"
"Bây giờ ông muốn sau đây"
"Được rồi tôi đi về là được chứ gì"
Sau khi Đặng Duy Khánh rời khỏi thì điện thoại của Diệp Viên Hi reo lên.
Alo"
"Tôi là Lưu Quang Khải đây, hôm nay tôi gọi điện là để càm ơn cô, nhờ có số tiền của cô mà em gái của tôi đã được phẩu thuật và ca phẩu thuật đã thành công rồi, tôi cám ơn cô cám ơn cô nhiều lắm"
Nghe Lưu Quang Khải nói vậy thì miệng cô nở nụ cười vui sướng.

Cô không thể ngờ là có một ngày cô lại có thể cứu được người.
"Anh sau này phải làm việc để trả nợ cho tôi đấy"
"Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức làm việc để đền ơn cô"
"Em gái của anh đang ở bệnh viện nào vậy"
"Là bệnh viện Thiên Ái"
"Được rồi anh hãy chăm sóc cô bé đến khi cô bé khỏe lại đi rồi hãy tính"
"Cảm ơn cô"
"Không có gì đâu"
Lâm Mạn Mạn cứ thấy cô nghe điện thoại xong là cười miết nên cô nàng lên tiếng hỏi:
"Có chuyện gì mà cậu vui vậy"
"Cậu còn nhớ hai chuyện hai anh chàng trộm laptop của bọn mình không"
"Nhớ
"Cô bé tên Thi Thi đó nhờ tiền của mình mà đã được làm phẩu thuật và ca phẩu thuật đó đã thành công rồi đấy"
"Vậy thì vui quá rồi còn gì".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 31: 31: Nhân Tài


"Hình như bệnh viện mình đang ở tên Thiên Ái đúng không"
"Đúng rồi"
"Vậy là mình ở chung bệnh viện với cô bé ấy rồi"
"Ngày mai mình cùng cậu đi thăm cô bé được không"
"Được"
"Này anh có thể đi tìm phòng bệnh của cô bé ấy giúp tôi được không"
"Gọi điện hay nhắn tin bảo bọn họ cho số phòng bệnh là được rồi"
"Tôi muốn tạo bất ngờ cho ba bọn họ, đi anh giúp tôi đi"
"Cô tự đi tìm đi, tôi không có rỗi hơi làm mấy chuyện đó"
"Xì anh không chịu thì thôi"
Lâm Mạn Mạn thấy cô nói chuyện với không khí thì cô nàng cũng hiểu rằng cô đang nói chuyện với ai và nghe cô nàng nói chuyện thì cô cũng hiểu được hai người họ đang nói gì.
"Mạn Mạn ơi người ta không chịu giúp bọn mình rồi nên ngày mai bọn mình phải tự lực cánh sinh tôi"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói móc mỉa mình thì liếc xéo cô một cái.

Nếu bây giờ anh không phải là hồn ma và chỉ có một mình cô mới giúp được anh thì cô đã tôi đời rồi.
Ở bệnh viện Viên Hi được các bác sĩ thăm khám, kiểm tra và nghĩ ngơi đầy đủ nên sức khỏe của cô cũng đã được hồi phục rất nhanh.
...........
Buổi sáng hôm sau sau khi ăn sáng xong rồi thì cô và Mạn Mạn cùng lên đường kiếm phòng bệnh của Thi Thi.
Tên Đặng Duy Khánh kia bận làm mấy chuyện mà hôm qua cô nhờ nên hôm nay không có đến bệnh viện nê lúc sáng Mạn Mạn đã ra ngoài mua đồ ăn rồi sẳn tiện mua một ít trái cây để đi thăm Thi Thi.
Vất vã một hồi thì cô cũng tìm thấy, vừa thấy hai cô thì Lưu Quang Khải và Lục Thập đều đứng dậy vì bất ngờ.
"Hai cô sau lại đến đây"
Viên Hi:"Chúng tôi không được đến sau"
Lục Thập:Được các cô đến đây thăm bọn tôi còn mừng nữa là"
Viên Hi:"Hôm bửa anh bị Mạn Mạn đá hai cước không biết hôm nay sau rồi"
Lục Thập:"Bọn cô là con gái mà sau đánh đấm quá trời
Mạn Mạn:"Như vậy mới trị nổi mấy người như anh"
Lục Thập:"..."
Ba người còn lại:Hahahaa"
Viên Hi:"Àk nãy giờ mình quên mất chuyện chính nữa"
Nói xong rồi cô đưa cho hai giỏ trái cây rồi hỏi:
"Cô bé Thi Thi thế nào rồi"
"Nhờ có cô giúp mà bây giờ con bé không sau nữa, Thi Thi mau chào hai chị đi"
"Em chào hai chị"
Tiếng nói non nớt của cô bé cất lên, nhìn sơ qua cô đoán cô bé này tầm 12 hay 13 tuổi gì đấy.

Vì bị bệnh nên trong cô bé trong rất xanh xao và ốm yếu.

"Ukm Thi Thi phải mau khỏe lại nha"
"Dạ em sẽ cô gắng khỏe lại để hai anh không cần lo lắng cho em nữa"
Liếc mắt qua cô thấy trên bàn của cô bé có rất nhiều giấy, cô thấy miếng giấy trên cùng có hình vẽ của một người con gái đang chơi đu.

Bức tranh này rất hài hòa rất đẹp đẽ và hài hòa.
"Bức tranh này có phải là em vẽ không vậy"
"Dạ đúng rồi ạ, trong lúc ở đây không gì làm nên em vẽ cho đỡ chán ạ"
"Vậy Thi Thi có thể cho chị xem những bức tranh mà em vẽ có được không"
"Dạ được"
Sau đó cô cầm lên xem từng bức, những bức tranh này bức nào cũng đẹp cả.

Cô để ý cô bé không vẽ có một đề tài hay một mảng nào đó mà cô bé vẻ rất nhiều thứ.
Phong cảnh có, chân dung thì cô bé vẽ Lưu Quang Khải và Thập Lục, rồi các nhân vật kiểu như trong anime hoặc manga và cả thời trang.
Trời ạ cô bé này đúng là một tài năng thiên phú về vẽ đấy, những trang phụ cô bé vẽ đều rất đẹp và hình như cô chưa thấy những mẫu này ngoài thị trường.

Để chắc ăn cô hơn thì cô lên tiếng nói:
"Những thiết kế này là do em tự nghĩ ra sau"

"Dạ về mảng anime thì có vài bức em vẽ theo nhưng cũng có vài bức em tự vẽ còn về thời trang thì em hoàn toàn lấy những ý tưởng của em mà vẽ ra chứ không có bắt trước ạ"
Trời ạh nhân tài đúng là một nhân tài, tuổi còn nhỏ hơn nữa cô bé này chắc cũng chưa học qua các trường lớp chuyên vẽ mà đã vẽ được như thế này.
Cô không nắm bắt và tận dụng một nhân tài như thế này thì quá lãng phí.
"Cô bé con có thể bán những thiết kế thời trang này cho chị không"
"Những bức tranh này có thể bán kiếm tiền được sau ạh"
"Tất nhiên là được"
"Vậy có nghĩa là em có thể kiếm tiền phụ giúp hai anh của em được có đúng không"
"Đúng vậy"
"Vậy thì tốt quá chị muốn mua bức nào thì em sẽ bán bức đó"
"Cô bé em học lớp mấy rồi"
"Dạ lớp 6" Đáng lẻ năm nay cô bé đã học lớp 7 nhưng do bị bệnh và phải nhập viện đều trị nên cô bé bị tụt lại một lớp.
Sau đó cô nói chuyện với Thi Thi một lúc rồi rời đi, trước khi đi cô có kêu Lưu Quang Khải đi theo mình vì cô có chút chuyện muốn nói riêng với cậu ta..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 32: 32: Sử Dụng Nhân Tài


"Cô kêu tôi ra ngoài có chuyện gì vậy"
"Hình như là hai anh cùng Thi Thi ở trong căn nhà hôm bửa anh với Mạn Mạn đánh nhau có đúng không"
"Đúng vậy, có chuyện gì sau"
"Không được tôi phải chăm sóc cho nhân tài của mình thật tốt"
"Ý cô là sau"
"Thi Thi là một cô bé rất có tài năng trong lĩnh vực vẽ và tôi muốn chiêu mộ con bé sau này về làm việc cho công ty tôi anh đồng ý chứ"
"Được tôi đồng ý"
"Vậy có nghĩ từ bây giờ Thi Thi là người của tôi mà thân là một bà chủ tôi không thể nào để cho người của mình phải vất vã được"
"Ý của cô là"
"Tôi có một cửa hàng nhỏ, hiện giờ tôi không còn bán đồ nữa nên sau khi Thi Thi xuất viện thì các anh chuyển qua đó ở đi"

"Chuyện này"
"Nhận được phúc lợi của tôi thì sau này nhất định phải làm việc cho tôi.

Chúng tôi hiện đang lên kế hoach mở một cửa hàng và đang rất cần người giúp đấy.
Hai ba bửa nữa để cho Thi Thi khỏe hơn thì tôi sẽ nhắn công việc qua cho anh làm rồi đến khi nào Thi Thi khỏe hẳn có thể đi học được thì anh kêu Lục Thập đi làm luôn.
Còn nữa tôi sẽ cung cấp chi phí học tập cho con bé đến khi ra trường và học hết đại học.

Chúng ta quyết định vậy đi"
Nói xong rồi thì cô cùng Mạn Mạn rời đi để lại một Lưu Quang Khải nhìn vào bóng lưng của hai cô với một cặp mắt biết ơn.
"Chúng tôi đã nợ hai cô quá nhiều rồi, chúng tôi hứa là sẽ làm việc hết sức mình để trả ơn hai cô"
Sau khi rời đi thì Mạn Mạn nói với cô:
"Cậu đúng là chịu chi thật"
"Lúc nãy cậu có thể những bức tranh vẽ của Thi Thi không"
"Thấy, con bé đó đúng là rất có tiềm năng"
"Con bé đó nếu được đào tạo thì chắc chắn sẽ trở thành một con ắt chủ bài khiến cho cửa hàng của chúng ta phát triển đấy.

Hôm nay mình quên đem tiền theo rồi, khi nào cậu rãnh thì gặp con bé mua lại mấy cái thảo rồi nhờ Đặng Duy Khánh sửa lại sau đó chúng ta đưa vào sản xuất luôn"
Kì này Duy Khánh có đối thủ cạnh tranh rồi, hơn nữa đối thủ của cô ta còn là một cô nhoc học lớp 6 hahaha"
"Cậu kêu Thi Thi nghĩ ra một biệt danh đi cho bản thân cô bé đi, tạm thời mình sẽ dùng biệt danh ấy để giúp cô bé lấn sân vào giới thiết kế thời trang"
"Cô bé còn nhỏ để"

"Cứ làm một nhà thiết kế thời trang bí ẩn là được"
"Cậu đúng là biết sử dụng nhân tài đấy"
"Quá khen quá khen"
Ngày hôm sau thì cô đã được xuất viện, trong những ngày này thì cô và Mạn Mạn đã thảo luận các kế hoạch cho cửa hàng xong xuôi cả.
Cô nhờ đám Chước Tư rước cô đến thẳng biệt thự và chuẩn bị để tập luyện và cũng như chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đoạt lại Hàn thị.
Bây giờ cô mới biết biệt thự này là nơi ở của Hàn Chiêu Dạ, Hàn Mặc, Tỉnh Lâm, Chước Tư, Châu Khải Hiên đều ở đây.
Nhưng do tính chất công việc nên cũng ít khi nào tề tựu đủ về đây lắm.

Cô nghe nói năm xưa Hàn Chiêu Dạ đã vô tình cứu Hàn Mặc nhưng do anh ta mất trí nhớ lại nhất quyết một mực đồi theo anh rồi sau đó lấy họ của anh như để biết ơn anh đã cứu mạng anh ta và thêm chữ Mặc vào.
Nghe nói dạo trước anh ta đã lấy lại trí nhớ nhưng vẫn một mực muốn theo anh.

Quá khứ xuất thân của Hàn Mặc chỉ có mỗi một mình Hàn Chiêu Dạ là người biết thôi.
Đến biệt thự rồi thì cô xuống xe đi vào, vừa bước chân vào sảnh thì cô đã nhìn thấy đám người Tĩnh Lâm, Châu Khải Hiên, Hàn Mặc còn Chước Tư thì đi theo sau cô bởi vì anh ta là người đi rước cô đến đây.

Theo như lời Hàn Chiêu Dạ nói thì khi làm việc gương mặt phải thực sự nghiêm túc và phải tập trung cao độ vào những việc mình đang nghĩ, như vậy sẽ giúp não tịnh tâm và dể dàng đưa ra một hướng đi đúng đắng.
Vì vậy từ khi bước vào biệt thự thì gương mặt cô luôn toát ra một dáng vẻ nghiêm túc và nguy hiểm.
Đi đến chổ đám người kia thì cô lựa cho mình một chổ ngồi thích hợp mà ngồi xuống rồi nói:
"Mấy ngày qua vụ nổ súng ở bệnh viện rất hot nhưng còn vụ thân xác lão đại của mấy anh biến mất lại không có một tin tức gì.

Đề này chứng tỏ Hàn gia đã phong tỏa hết mọi nguồn tin về vấn đề này.
Còn về Châu Khải Hiên thì bị Hàn Vân Nam ép buộc phải làm việc cho hắn ta.

Ở công ty chắc chắn sẽ có một số cổ đông không đồng ý cho một người ăn chơi như Hàn Vân Nam đứng lên chỉ đạo công ty, đều này đã gây ra một tranh cải rất lớn.
Nhưng do hiện giờ lão đại của mấy anh lại hôn mê bất tỉnh và người có cổ phần lớn nhất của công ty nên anh ta bắt đầu lộng hành có đúng không.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 33: 33: Học Bắn Súng


Bốn người kia nghe cô phân tích thì gật đầu.
"Các anh có thể giúp tôi đẩy cửa hàng của mình phát triển một cách nhanh nhất có thể không"
Tĩnh Lâm:Có thể lực của tổ chức thì chuyện này đối với chúng tôi là vô cùng đơn giản"
Viên Hi:"Theo như tôi biết thì trong tay Hàn Chiêu Dạ nắm 30% cổ phần, Hàn Vân Nam thì nắm 20% cổ phần, Hàn chủ tịch ba của Hàn Thẩm Hàn lão gia nắm 5% cổ phần.
Tổng cổ phần của Hàn gia ở Hàn thì là 55% cổ phần và 44% cổ phần còn lại thì nằm rãi rác ở bên ngoài.

Nếu như chúng ta muốn đoạt lại Hàn thị thì phải tương đương với việc tôi phải nắm số cổ phần bằng với sổ cố phần của Hàn Vân Nam và đồng thời phải nắm được điểm yếu anh ta.
Bây giờ các anh hãy tung tin tức lão đại biến mất khỏi bệnh viện để làm cho giá cổ phiếu của Hàn thị giảm xuống sau đó chúng ta sẽ âm thầm thu mua.
Hôm bửa tôi có nhờ mấy anh làm thân phận giả cho tôi mấy anh làm tới đâu rồi"
"Khoảng một tuần nữa sẽ có"
"Trong khoảng một tuần này tôi sẽ học cách dùng súng, lái xe,..

cho đến khi có được thân phận giả thì tôi sẽ nạp đơn vào công ty xin làm lao công"
"Lao công"
"Ukm, Châu Khải Hiên đến lúc đó phải nhờ anh giúp tôi một tay rồi"
"Chuyện này không thành vấn đề"
"Mà theo như tôi biết được ở phía sau lưng Hàn Vân Nam còn có một thế lực bí ẩn chóng lưng nên chúng ta hiện không thể nào manh động được."
Hàn Chiêu Dạ đã nói cho cô nghe chuyện anh đang nghỉ ngơi thì tự nhiên lại bị bay đến một căn phòng và nghe toàn bộ cuộc đoái thoại của Hàn Vân Nam với một người nào đó mà anh ta cũng không biết.
Anh cũng đoán là chuyện có người đến bệnh viện định đem thân xác của anh đi hôm trước có khả năng cao là do người bí ẩn ở đằng sau lưng Hàn Vân Nam làm.
Nhưng anh cũng không chắc lám vì lúc anh chưa bị hôn mê đã đắc tội không ít người nên bây giờ không biết là ai đã đứng đằng sau làm chuyện ấy.
Sau đó cô cùng đám người Chước Tư, Châu Khải Hiên nói chuyện thêm một chút nữa thì đường ai nấy đi.
Sau khi mội người tách ra làm việc của mình rồi thì chỉ còn mỗi mình cô ở đây.
Hàn Chiêu Dạ:"Đi thôi"
"Đi đâu"
"Không phải cô nói muốn học bắn súng rồi lái xe đồ sau"
"Ò"
Cô đi theo anh đi vào trong biệt thự và vào một căn phòng, nhìn sơ thì căn phòng này cũng giống một căn phòng bình thường không có gì khác biệt.
Anh đi thẳng kại một cái bình cổ đặt trên kệ rồi xoay nhẹ, ngay lập tức cái tủ quần áo gần đó liền duy chuyển ra rồi anh và cô cùng bước vào.
Ở phía sau có một lối đi nhỏ, cô đi được một lúc thì đến một căn phòng rất rộng lớn.

Chưa dừng lại ở đó, anh còn dắt cô đi vào hai ba ngã rẻ gì đó rồi mới đến một căn phòng.
Trong căn phòng này có rất nhiều loại súng và có cả mấy con dao, ở phía xa xa còn được trang bị bia tập bắn.
"Cô hãy chọn một cây súng mà cô thích đi"
Nghe theo lời của anh cô chọn một cái súng ngắn vừa tầm tay của mình.
"Đưa cho tôi"
Sau khi nhận được súng từ tay cô thì anh bắt đầu thực hiện một loạt các thao tác tháo từng bộ phận của nó ra rồi sau đó lại thực hiện các thao tác lắp súng lại rồi anh giương súng lên bắn hai phát.
Hai phát súng này trực tiếp bay thẳng vào hồng tâm ở phía xa.

Diệp Viên Hi nhìn những động tác của anh mà há hốc mồm.
Còn chưa để cô hoàn hồn thì anh đã quăn thẳng cây súng vào người cô.

Diệp Viên Hi cũng theo phản xạ tự nhiên của bản thân mà bắt lấy cây súng.
"Cô hãy làm lại những gì mà tôi làm lúc nãy, hãy nhớ nếu như hôm nay cô không bắn trúng hồng tâm thì tôi sẽ không dẫn cô ra ngoài"
"Anh đùa tôi đấy à"

"Thay vì thời gian kêu ca thì cô hãy tập đi"
"Đại ca anh làm lại một lần nữa được không, lúc nãy anh làm nhanh quá nên đến nhìn tôi còn nhìn không kịp nữa chứ đừng nói là làm theo."
"Phản ứng đúng là chậm chạp"
"Đại ca anh là người được quấn luyện bài bản hơn nữa những chuyện này đối với anh có lẻ là như ăn cơm bửa nhưng đối với tôi thì đây là lần đầu tôi làm đấy."
Trước đây có cũng có học quốc phòng phần tháo lắp và bắn súng điện.

Cô còn nhớ do lúc đó Mạn Mạn bắn lần nào cũng 9 hay 10 điểm còn cô chỉ toàn ăn 0 nên cô đã quyết tâm phải luyện tập bắn được 10 thì mới chịu.

Lúc đó chỉ bắn súng điện còn bây giờ bắn súng thật nên cảm giác đúng là khác hẳn.
Hàn Chiêu Dạ cũng không nói nhiều nữa mà anh cũng tháo ra rồi lắp lại cho cô xem, lần này thì anh cố ý làm chậm lại một chút để cho cô nhìn kỹ một chút..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 34: 34: Tập Súng


Sau khi anh lắp súng xong thì lại thẩy cây súng qua phía cô, Diệp Viên Hi cũng đón lấy rồi bắt đầu tập tháo lắp.
Cơ bản về các bước thì thấy anh làm nên cô cũng biết.

Nhưng có một đều lúc nãy nhìn anh lắp rất mượt còn bây giờ thì cô lắp như ốc sên bò.
Hàn Chiêu Dạ thì lấy một cái ghế ngồi gần đó nhìn cô lắp.

Anh không hướng dẫn cho cô tận tình vì muốn cô phải tự bản mình vươn lên và rèn phản xạ mắt nhìn cho cô.
Cái gì anh cũng chỉ dẫn cô tận tình thì cô chỉ tiến bộ ở một phía.

Sau một tiếng giật lộn với cây súng thì cô cũng đã thành thạo hơn.
Nhưng thời gian cô tháo lắp một cây súng còn tốn từ 2 đến 3 phút.

Đối với một người mù mịt về lĩnh vực này như cô mà luyện tập được với tốc độ đó cũng được gọi là khá nhanh nhưng đối với anh thì tốc độ này của cô còn rất chậm và cần được rèn luyện thêm.

Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, thời gian mà cô tháo lắp một cây súng đó là 1 phút 30 giây.

Bàn tay của cô lúc này đã mỗi và đỏ lên vì ma sát và thực hiện các thao tác với súng quá nhiều nhưng cô chẳng quan tâm đến chuyện này vì cô biết đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
"Bắc đầu bắn súng đi"
Nghe được lời của anh thì cô cũng bắt đầu giương súng lên bắn.

Viên đạn trực tiếp bay ra khỏi nồng súng nhưng nó không đến hồng tâm mà ***** qua hướng khác rồi bay thẳng đi hướng khác.
Hàn Chiêu Dạ:Tệ quá tệ"
Diệp Viên Hi:"...."
"Anh không nói thì chẳng ai nói anh câm cả"
"Tôi chỉ muốn động viên cô thôi"
"Động viên cái con khỉ"
Có ai mà động viên kiểu như anh đâu, cái này là sỹ nhục tài bắn súng của cô thì có lí hơn.

Không nói chuyện với anh nữa mà cô tiếp tục quay qua bắn súng.
Các viên đạn lần lược được b*n r* nhưng chẳng viên nào trúng vào bia chứ đừng nói là trúng tới hồng tâm.

Đều này khiến cho cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tập được hai ba tiếng thì cánh tay của cô bắt đầu truyền đến cảm giác tê và đau vì mỗi phát súng cô b*n r* thì tay cô phải chịu một lực mạnh dội ngược về phía tay.
Bắn súng mà cô bắn còn không được thì sau có thể giúp anh, có thể bảo vệ bản thân của mình chứ.
"Đừng vội vàng, hãy thử tĩnh tâm lại, quan sát kĩ một tiêu rồi mới bắn"
Diệp Viên Hi nghe lời anh, cô hít một hơi thật sâu nhìn thần kĩ mục tiêu rồi bắt đầu bắn.
Viện đạn bay vào bia rồi"
Tuy là nó không trúng hồng tâm nhưng đối với cô đây cũng là một sự tiến bộ.

Những lần sau đó cô làm theo lời anh nói nhưng viên đạn lần lượt bay vào bia nhưng chẳng viên nào bay vào hồng tâm cả.
"Được rồi hôm nay tập như vầy cũng khá ổn, bây giờ tôi sẽ dạy cô một số thế võ đơn giản để bảo vệ bản thân."
"Tôi có thể ăn với nghĩ ngơi một chút được không"
Cô tập bắn từ hồi sáng tới giờ cũng được mấy tiếng đồng hồ nên bây giờ không còn sức để tập nữa rồi.
"Được"
Trước khi rời khỏi thì cô giơ súng lên bắn thêm một phát nữa, ngoài tưởng tượng của mình lần này viên đạn lại bay trúng hồng tâm khiến cô ngỡ ngàn.
"Trời ạh nãy giờ tập một buổi chẳng viên đạn nào bay trúng hồng tâm và mà bây giờ bắn chơi thì lại vào"
Hàn Chiệu Dạ ở một bên thấy thế thì môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười.
Xem ra cô gái cũng có tài năng thiên phú về vấn đề này, chỉ một ngày mà có thể bắn súng được vào hồng tâm.
Năm xưa anh huấn luyện cho Chước Tư thì cũng ngót nghét đâu gần một tuần mới bắn trúng được hồng tâm
"Đi thôi"
"Đi đâu"
"Chẳng phải cô muốn đi ăn sau"
"Ò há nãy giờ lo tận hưởng cảm giác đạt thành tựu mà quên mất cái bụng đói của mình.

Mà anh có thể cho tôi cây súng này để đem theo bên mình phòng bị không"
"Cô thích cây nào thì lấy cây đó rồi kêu Chước Tư bổ sung lại cây khác là được"

"Cám ơn anh nha"
Sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, lần này cô không còn bống bống bang bang nữa mà cô bắt đầu tập trung vào ghi nhớ đường đi để chừng nữa anh không còn cái thối bắt cô khi nào tập xong cái này cái nọ rồi mới được anh dẫn ra ngoài.
Đi ra đến bên ngoài thì cũng đâu 1 giờ 30 phút trưa rồi, ăn cơm nghĩ ngơi được một lúc thì cô lại cùng anh xuống tầng hầm để tập luyện.
Trên đường đi anh lên tiếng hỏi cô:"Ngày mai cô hãy kêu Tĩnh Lâm đi nhờ một thợ bẻ khóa về dạy cho cô kỹ năng này đi"
"Hả, kỹ năng bẻ khóa.

Tôi không cần đâu"
"Tại sau"
"Ba tôi chính là một thợ bẻ khóa, từ nhỏ tôi đã đi theo và được ông ấy truyền dạy rồi.

Đối với tôi mấy cái ổ khóa là để chưng cho vui thôi chứ chẳng ăn nhằm gì cả"
Kỹ năng bẻ khóa của ba cô phải nói là siêu đỉnh, từ khóa két sắt khóa cửa,...!bất cứ cái gì gọi là khóa thì ông ấy đều bẻ được hết vì gia đình của cô chủ yếu sống từ nghề này mà..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 35: 35: Khống Chế Thời Gian


Lần này anh không dẫn cô đến căn phòng tập bắn súng hồi sáng nữa mà anh dẫn cô đến một căn phòng khác.

Xung quanh căn phòng có máy chạy bộ, những bao cát được treo lủng lẳng,...
"Tôi sẽ dạy cho cô vài thế võ cơ bản để phòng thân trong lúc nguy cấp.

Nhưng trước khi tập thì cô phải khởi động bản thân trước đã"
Sau đó anh lần lược thực hiện các động tác cơ bản, cô thấy thế cũng làm theo nhưng đến cái bước ép dẻo thì.
Aaaa không được đâu"
"Để học được tốt và đá cao thì cô phải ép dẻo được"
Nói xong thì anh đi đến một bên chân của cô rồi:"Này anh định làm gì vậy.."
Chưa để cô nói hết thì anh đã nắm cổ chân của cô rồi kéo ra:
"Áaa"
Một cơn đau từ hai bên đùi truyền đến khiến cho cô khóc ra nước mắt luôn.
"Anh, sau anh chơi ác với tôi quá vậy"

"Tại tôi thấy cô lề mề nên mới giúp cô thôi"
"Tôi có mượn anh giúp hồi nào đâu"
"Ép dẻo tạm thời dừng ở đây đi, mai tập tiếp"
"Mô phật"
"Cô đi lại bức tường đằng kia chồng chuối đi"
"C..ái..cái gì cơ"
"Chồng chuối"
"Mình học cái khác đi, đừng có chồng chuối được không"
"Mấy cái này sớm muộn gì cô cũng học mà thôi.

Nhanh lên chúng ta chỉ có một tuần tập luyện thôi đấy"
Diệp Viên Hi với một gương mặt không hề có một nụ cười từ từ đi lại phía tường rồi chống hai tay xuống đất sau đó đưa hai cái chân lên trời nhưng chân chân cô chưa kịp đụng tường thì cánh tay đã mất sức rồi cả người cô chuối nhuỗi kiến cho cả gương mặt cô đập xuống nền đất một cái đau điếng.
"Do hồi sáng tôi tập súng nhiều quá nên bây giờ cánh tay tôi không còn lực để làm mấy cái này nữa"
"Chồng lại nhanh lên"
"Nhưng"
"Nếu cô không trở nên mạnh mẽ thì người sau này chết sẽ là cô đấy"
Nghe anh nói như vậy thì cô cũng không còn nói nữa mà dùng hết sức để mà làm lại động tác lúc nãy.

Chân của cô vừa đụng đến bức tường thì ngay lập tức có một bàn tay tóm hai chân cô lại rồi buộc vào một cộng dây.
Diệp Viên Hi chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cộng dây bay lên thẳng trần nhà rồi buộc lại.
Nhất thời cơ thể của cô bị treo ngược, Diệp Viên Hi có cảm giác tất cả máu trong người của mình đang bị dồn lên não rất khó chịu.
"Anh làm cái gì vậy, mau thả tôi xuống"
"Giúp cô không bị té đập mặt xuống đất"
"Tôi không có mượn anh"
"Nhưng tôi lỡ làm rồi.

Cô hãy tự mình ở đây, đến khi nào được 20 phút thì bảo tôi, nếu thời gian cô báo hơn hay chưa được 20 phút thì cứ như thế này thêm 20 phút nữa.

Đến khi nào cô canh đúng thời gian báo tôi thì tôi sẽ cho cô xuống"
Nói xong anh bay xuống tháo cái đông hồ trên tay cô xuống rồi để ở một cái bàn gần đó.
"Tôi là người chứ có phải thần thánh đâu mà canh giờ chuẩn được"
"Bây giờ hiện đang là 14h20 phút"
Diệp Viên Hi nghe anh thông báo thời gian xong rồi bay đến cái ghế gần đó ngồi nhắm mắt tịnh dưỡng mà cô tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng làm được gì.
Cô cũng nhận thức được rằng thay vì chửi anh thì cô nên tập trung vào việc canh thời gian thì có nghĩa hơn vì thế mà cô bắt đầu thanh tịnh lại.
Mà thật chứ lúc sáng mới hết bệnh vậy mà bây giờ lại bị bắt lôi đi tập mấy cái này, cô đúng là số con rệp mà.
"Được 20 phút rồi"
Nghe cô nói thì anh không mở mắt mà trực tiếp lên tiếng:"Nãy giờ chỉ mới được 14h35 phút thôi, cô hãy tiếp tục canh đến 14h55 phút"
"Anh không mở mắt ra nhìn đồng hồ thì làm sau biết được nãy giờ chỉ mới 15 phút chứ"
Hàn Chiêu Dạ không nhiều lời liền đưa tay lấy cái đồng hồ giơ lên cho cô xem.
"Không không thể nào tại sau anh lại"
"Khống chế thời gian cũng là một việc rất quan trọng, chỉ cần một giây nhỏ nhoi thôi nhưng nó cũng có thể giúp cô thoát chết đấy"
Sau đó anh lại bỏ cái đồng hồ xuống, lần này Diệp Viên Hi cố gắng tập trung hết sức mình để đếm thời gian.
Anh nói đúng nếu như lúc trước cô đến bệnh viện chậm một giây nữa thôi thì thân xác của anh chắc hiện giờ đang nằm dưới lòng đất mất rồi.
"Được 20 phút rồi"
"Nãy giờ đã được 22 phút rồi"

Nghe anh nói vậy thì cô cũng không còn nhao nhao lên nữa mà thay vào đó là tập trung vào đếm thời gian.
"Được 20 phút rồi"
Cô vừa dứt lời thì anh ngay lập tức bay lên nắm hai cái chân của cô dựa vào tường rồi mới bay lên trần nhà tháo dây cho cô.
Vừa được giải thoát thì cô thu hai chân của mình lạ rồi trực tiếp té ngã nằm trên sàn nhà mà thở hổn hển.
Để cô nghỉ ngơi được tầm 15 phút thì anh lên tiếng: "Được rồi mai chúng ta hãy tập cái này tiếp, bây giờ thì đi học lái xe thôi"
"Ò"
Lái xe chắc là chỉ ngồi một chổ chứ không có như bắn súng, chồng chuối hay ép dẻo nhỉ.
Do bị treo ngược quá lâu nên khi đứng dậy thì hai cái chân cô lảo đảo, cũng mai là Hàn Chiêu Dạ đỡ cô nên cô mới có không bị té.
"Chỉ mới có như vậy thôi mà đã đi không đi nỗi rồi à"
"Anh còn nói nữa à"
Sau đó anh diều cô đi lên, đến căn phòng thì cô nói với anh.
"Đến đây tôi tự đi được rồi"
Ở ngoài có người hầu nên cô không thể nào để bọn họ nhìn thấy cô cứ cà bập cà bè với không khí được..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 36: 36: Láy Mô Tô


Hàn Chiêu Dạ dường như hiểu ý cô nên anh buông cô ra nhưng thấy cái tướng đi của cô không ổn lắm nên anh lại đỡ nhẹ tay cô.
Dù gì cô cũng là muốn giúp anh nên mới tập luyện thành ra như thế này nên anh phải có một chút trách nhiệm giúp đỡ cô.
Bên ngoài Diệp Viên Hi vẫn giữa thái độ bình thường với anh nhưng trong thâm tâm của cô đang thầm tự nhủ rằng nếu như anh bây giờ mà mà cô còn sức thì đều đầu tiên cô làm là sẽ đánh anh.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô có mạnh khỏe cũng chẳng đánh lại anh.
Diệp Viên Hi được Hàn Chiêu Dạ diều lại cái ghế ngồi, cô cũng không quên kêu người hầu làm một ít nước uống và trái cây để ăn.
Nạp năng lượng xong thì cô nhờ người hầu trong nhà bè cô ra nhà xe.

Nhìn khung cảnh trước mắt mà cô muốn xoay xẩm mặt mài.
Hiện giờ trước mặt của cô là một dàn xe, từ xe mô tô đến xe hơi chiếc nào nhìn cũng vừa sang vừa đẹp và chiến cả.
"Hãy chọn một chiếc đi"
Cô đảo mắt một vòng rồi chỉ tay ngay một chiếc xe Ducati Panigale V4 Superleggear.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Một người vệ sĩ bảo vệ biệt thự thấy vậy thì liền đi lấy chìa khóa chiếc xe mà cô đã chỉ rồi dẫn nó đến chổ cô rồi rời đi.

Thoáng chốc chổ này chỉ còn mỗi cô và anh.

Dô cô đã biết láy xe máy nên bây giờ anh chỉ cần nói sơ sơ qua là cô đã nắm bắt được cách láy.
Mô tô này nó to và nặng hơn cô, với lại mới vừa bị hành hạ xong nên phải nhờ anh đỡ thì cô mới lên được chiếc mô tô sau đó nhấn ga rời đi.
Bên ngoài chẳn biết cánh cổng đã mở rộng cho cô lúc nào mà chẳn hay.

Mới ban đầu chạy mô tô cô còn hơi run nên có phần hơi chậm.
Còn anh bay hoài cũng mệt nên đáp xuống xe ngồi phía sau cô.
"Cô là rùa hay sau mà chạy chậm quá vậy"
"Tôi không phải là rùa, chỉ là tôi chạy không quen mà thôi"
"Đừng có bao biện cho hành động của mình nữa"
Nhìn thấy đoạn đường này cũng vắng nên cô lên tiếng:
"Anh ở phía sau bám cho chắc vào"
Sau đó cô bắt đầu lên ga, lần nãy tuy đã nhanh hơn lần trước nhưng đối với anh thì nó cũng chỉ là tốc độ của một con rùa mà thôi.
Bất giác Hàn Chiêu Dạ chòm người lên phía trước, hai tay của anh để lên tay của cô.

Chỉ trong chốc lát cả thân hình của cô đã nằm gọn trong lòng của anh.
"Anh làm cái gì vậy"
"Tôi muốn cho cô biết thế nào là chạy mô tô, thế nào không phải là tốc độ rùa bò"
Sau đó anh bắt đầu vặn tay ga, chiếc xe nhanh chống phi đi với một tốc độ như xé gió trên đường.
Diệp Viên Hi không kịp thích ứng với tốc độ này nên có có phần choáng ván và sợ hãy những chỉ một lúc sau khi bình tâm lại thì cô có phần thích cái cảm giác này và dần cảm thấy nó thật tuyệt.

Nhưng mà cô cảm thấy tư thế của mình và anh bây giờ không được ổn lắm với lại đang lái mô tô với tốc độ cao mà như thế này thì thật là nguy hiểm.
Anh ta là hồn ma nên có lỡ té hay xảy ra tai nạn thì chẳng mất miếng thịt nào còn cô là một con người làm bằng xương bằng thịt đấy, té một cái là cuộc đời của cô coi như rơi vào bế tắt.

"Tôi có thể tự chạy được rồi"
Cô vừa mới nói xong thì cô thấy được phía xa xa ở đằng kia có cô khúc cua, cả người cô bất giác lại trở nên sợ hãy:
"Ở phía trước có khúc cua kìa, mau giảm tốc độ lại đi"
Nhưng đáp lời lời nói của cô thì chiếc mô tô lại càng tăng tốc, cứ cái đà này mà chạy nữa thì chắc sẽ bị văng ra khổi đường chạy và thịt nát xương tan.
Nghĩ đến cái cảnh này thì cô bắt đầu hoản loạn, giọng nói đã bắt đầu rung rẫy và nước mắt cô dần trực trào ra khổi khóe mi.
"Giảm tốc độ lại đi, cứ như thế này thì chắc chắn sẽ chết đó"
"Có tôi ở đây cô sợ gì chứ"
"Nhưng mà"
"Không được hoản sợ, tập trung cao độ."
Nghe lời nói của anh thì cô cố gắng kìm chế bản thân của mình rồi tập trung vào khúc cua phía trước, mặc dù là vậy nhưng bản thân của cô lại cứ run run.
Cách khúc cua một đoạn khá gần thì anh bắt đầu thả tay lái ra cho đến khi gần kề khúc cua thì anh bắt đầu bóp thắng và đẩy thân của mình và cô nghiên qua một bên.
Chiếc mô tôi nghiên một góc khoảng 45 độ với mắt đường.

Tiếng bánh xe ma sát mạnh mẽ tạo tên một âm thanh nghe chói tay.
Chỉ có ông trời mới biết lúc này con tim của cô nó đập mạnh đến cỡ nào, cả người của cô cũng đã túa ra rất nhiều mồ hôi.

Tóc gáy thì cũng đã dựng lên hết.

Qua được khúc cua thì hai người chạy thêm một tí nữa rồi dừng lại.
"Anh có biết lúc nãy nguy hiểm lắm không"
Vừa nói cô vừa tháo cái mũ bảo hiểm trên đầu của mình xuống.
"Biết chứ"
"Biết nhưng tại sau anh vẫn làm"
"Như vậy người ta mới gọi là chạy mô tô còn kiểu cô chạy là kiểu cưỡi rùa"
"Anh"
"Nếu cô đặt mình trong tình huống đang chạy mô tô mà bị truy sát thì sẽ như thế nào.

Với tốc độ chạy cùng khả năng điều khiển xe cùi mía của cô chắc là bị chặn đường và sau đó là cô tự hiểu.
Mỗi lần luyện tập kỹ năng gì thì cô cũng phải đặt mình vào trong tình huống đó thì mới có thể tiếng bộ và lợi hại được"
Nói xong anh quay xuống nhìn cô, do cô thấp hơn anh một cái đầu nên mỗi lần anh muốn nhìn cô thì đầu phải cuối xuống một chút.
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 37: 37: Anh Là Người Của Tôi Mới Đúng


Vừa nhìn thấy mặt của cô thì anh có hơi bất người biết vì sau không, vì gương mặt của cô lúc này đã xanh như tào lá chuối thêm với lại hồi chiều cô luyện tập bị té đập mặt xuống đất nên có vài chổ đỏ đỏ.
Lại thêm lúc nãy cô khúc nữa nên bây giờ nước mắt nước mũi đã tèm lem.

Nói ra thì sợ cô bị tổn thương chứ, nhưng thật chất nhìn cái mặt của cô lúc này trong vô cùng tệ hại.
"Sau này có chuyện gì thì cũng không được khóc"
Đang trong lúc lao nước mắt thì cô nghe anh nói, trong vô thức cô ngước mặt lên đáp lại.
"Gì cơ"
Hàn Chiêu Dạ nhìn cái bộ mặt thảm hại nhưng lại có chút ngô nghê của cô thì đành lên tiếng nói lại:
"Sau này dù có chuyện gì thì cũng không được khóc"
"Tại sau chứ"
"Là người của tôi thì phải mạnh mẽ, có gặp khó khăn cũng phải bình tỉnh mà tìm cách giải quyết.
Hãy nhớ khóc không giải quyết được vẫn đề, khóc chỉ làm cho bản thân của mình trở nên rối rắm và yếu đuối thôi"

"Nhưng lúc nãy quả thật là rất nguy hiểm"
"Nguy hiểm thì sau, m ỗi lần gặp nguy hiểm thì cô đều khóc à.

Hãy nhớ cho kỹ lời tôi nói, cho dù là một giây trước khi chết cô cũng không được khóc." Nói xong anh tiếng lại gần lao nước mắt cho cô.
Diệp Viên Hi sau khi được anh thông não thì cô ngước lên nhìn anh rồi nói.
"Được sau này có gặp khó khăn thì tôi cũng sẽ bình tĩnh mà giải quyết, cho dù là biết giây tiếp theo bản thân sẽ chết thì tôi cũng sẽ không khóc.
Nhưng có một đều nữa tôi muốn nói đó là tôi không phải là người của anh, hơn nữa người anh đang dựa dẫm là tôi tôi giúp nên từ đó suy ra anh là người của tôi mới đúng"
"...."
Cô gái này thật là...!Mà thú thật từ trước đến giờ chỉ có một mình cô mới thẳng thừng nói anh là người của cô thôi, nhưng ngẫm lại hình như lời của cô nói nghe cũng có lý.
Thấy anh im lặng không nói gì nữa thì cô tiếp tục lên tiếng:
"Cả ngày tập luyện mệt quá rồi nên tôi có thể xuống núi chơi được không"
"Được"
"Tôi quên đem tiền với lại bây giờ tôi cảm thấy người mình hôi rồi nên chúng ta quay lại biệt thự nha"
"Ừ"
Thấy anh đồng ý thì cô vui mừng mà đội mũ bảo hiểm vào, miệng còn không quên nói:
Lần này để tôi tự chạy, anh không được như lúc nãy nữa"
Đối với câu nói của cô thì anh chỉ im lặng không nói gì.

Chiếc xe mô tô màu đỏ lại lần nữa được quay đầu mà chạy đi, lần này cô không còn chập chạp như ban đầu nữa.
Do thích nghi với tốc độ lái lúc nãy của anh nên bây giờ cô không còn thích chạy chậm.

Lúc về tới biệt thự thì cô phát hiện mình chỉ có hai ba bộ đồ hồi sáng nhập viện rồi sẵn đem về đây thôi.

Hàn Chiêu Dạ thấy vậy thì cần lên tiếng:"Có lẻ về phương diện này cô cũng cần thay đổi"
"Thay đổi gì cơ"
"Nói gì đi nữa thì cô cũng là chủ của một công ty thời trang mà sau gu ăn mặc lại kém như thế này"
"Tôi có gu ăn mặc như thế nào thì kệ tôi liên quan gì đến anh"
"Sau này cô sẽ là bộ mặt, người đại diện cho tôi nên phải có liên quan chứ"
"Đại ca ơi tiền tôi còn phải để dành để đầu tư cho cửa hàng nữa"
"Sáng giờ cô chưa mỡ điện thoại lên kiểm tra tài khoản àk"
"Chưa"
Nghe anh nhắc cô mới nhớ luôn á, cô nhanh chống đi kiếm cái điện thoại của mình.
Mở điện thoại lên thì cô thấy hiện giờ trong tài khoảng của mình đã nhận thêm được mấy chục tỉ.
"Trời ạh sau mà nhiều quá vậy"
"Sau này tiền của tôi sẽ được gửi vào tài khoản của cô nên cô thích mua gì thì cứ mua thích sài gì thì cứ sài"
"Trời ơi anh đúng là một con người dể thương àk không tôi nhằm, anh là một con người phóng khoáng mới đúng"
Diệp Viên Hi nghĩ từ dể thương sinh ra hoàn toàn là không để dành cho anh, do lúc nãy cô vui miệng quá nên lỡ nói bậy.
Trùng hợp hôm nay là ngày lễ hóa trang nên rất thuận tiện để cô che đi gương mặt hơi bầm của mình nếu không chắc cô khỏi ra đường vì gương mặt đỏ đỏ của mình quá.
Người ta thường nói con người thoải mái nhất là khi đi tắm quả là không sai mà.

Bao nhiêu là mệt mỗi rồi cực khổ từ sáng tới giờ của cô nó cứ như là bị dòng nước cuốn trôi đi hết, vì vậy mà cô ở trong nhà tấm gần nữa tiếng mới ra.
"Cô ngủ trong đó luôn hay sau vậy"
"Thì tại tôi mệt quá nên muốn thơ giản với dòng nước một tí thôi"
"Cốc cốc"
"Vào đi".

Ngôn Tình Nữ Phụ
"Dạ đây là túi chờm của tiểu thư đây ạ"
"Cô để xuống đó đi"
Lúc nãy sau khi chạy xe về đây thì cô có dặn người hầu làm cho cô một túi chờm đem lên đây để cô chăm sóc gương mặt của mình lại ấy mà..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 38: 38: Đi Chơi


Cô đi đến cằm túi chờm chờm lên mặt rồi sau đó lấy điện thoại gọi cho Mạn Mạn.
"Alo"
"Có chuyện gì vậy"
"Chúng mình đi mua một ít đồ được không với lại hôm nay là lễ hóa trang nên tụi mình sẵn đi chơi luôn"
"Ừ mình cũng đang định rủ cậu đi này"
"Vậy cậu chuẩn bị đi, một lát mình chạy qua nhà trọ rước cậu"
"Khoảng 1 tiếng nữa mình chạy qua rước cậu"
"Ô kê con dê"
Từ đây qua nhà trọ của Mạn Mạn nếu như chạy theo tốc độ xe kia của cô thì khoảng 1 tiếng nhưng đối với mô tô thì cô chỉ láy khoảng nữa tiếng là tới.
Nhưng vì cô muốn ở đây chờm cho cái mặt của cô nó đỡ một chút nên mới dời thời gian thành một tiếng.

Trong thời gian này thì một tay cô chờm mặt còn một tay thì cô đọc tài liệu về Hàn thị và một chút về thông tin thị trường.
Những tài liệu này đều là do Châu Khải Hiên đã đưa cho cô, anh ta bảo cô là hãy đọc và nghiên cứu cái đống này bởi vì nó rất có ít cho cô sau này.

Sau khi đến thời gian thì cô đi xuống dưới nhà lấy xe rồi chạy đi, còn anh thì vẫn luôn trầm tĩnh đi theo phía sau cô.
Vừa chạy xe đến nơi thì cô đã thấy Mạn Mạn đứng đợi ở trước cổng của khu nhà trọ nên cô không chần chừ mà chạy xe lại đậu trước mặt của cô nàng.
Do cái nón bảo hiểm đã che hết phần đầu của cô nên Mạn Mạn chẳng biết người trước mặt là ai cả:
"Xin hỏi bạn là ai vậy"
"Mình Viên Hi nè"
"Ủa sau cậu lại chạy cái mô tô này"
"Chuyền này kể ra cũng dài dòng, để tối tụi mình tâm sự với nhau còn bây giờ cậu lên xe đi"
Diệp Viên Hi lấy một cái mũ bảo hiểm mình đã chuẩn bị từ trước đưa cho Mạn Mạn rồi sau đó hai người chạy đi.
Còn Hàn Chiêu Dạ bị Mạn Mạn cướp chổ ngồi của mình nên anh chỉ đành bực tức mà bay theo cô thôi.
"Một lát nữa chúng mình quẹo qua cửa hàng lấy đồ rồi sau đó hãy đi chơi được không"
"Được"
Sau khi lấy đồ xong thì hai cô chạy một mạch đến khu vui chơi rồi gửi xe ở đấy.

Nơi đây có một con đường chảy dày, xung quanh hai bên đường thì bán đồ ăn, quần áo,...!qua con đường này sẽ đến khu vui chơi.
Gửi xe xong thì hai cô bắt đầu bước xuống đi chơi.
"Mặt cậu bị gì vậy Viên Hi"
"Không có gì đâu, mình chỉ là bị té sơ sơ thôi.

Chúng ta đi lại đằng kia mua một cái mặt nạ đeo đi"
Thấy bình thường Diệp Viên Hi đi rất nhanh nhưng hôm nay cô nàng đi khá chậm vì vậy mà Lâm Mạn Mạn lại lên tiếng hỏi:
"Sau hôm nay cậu đi chậm thế"
"Hồi sáng mình học ép dẻo nên bây giờ hai cái đùi mình còn hơi đau đau"
"Vậy sau cậu không ở nhà nghỉ ngơi đi"

"Cậu biết mình rất thích đi chơi mà"
"Haiz....mình bó tay với cậu luôn"
Hai người đi lại phía đằng kia mỗi người mua một cái mặt nạ rồi đeo lên.
"Tự nhiên mình thèm xiên nướng quá, hay là chúng ta đi ăn đi"
"Được"
Do hôm nay là lễ hóa trang nên trên đường đi có rất nhiều người hóa trang thành các nhân vật như siêu nhân, người nhện, có người hóa thân thành một ác quỷ nhưng cũng có người lại hóa thân thành một thiên sứ.
Trong lúc hai cô đang ăn thì có một người mặt bộ đồ hình con gấu đi đến chổ hai cô đang ngồi rồi đưa cho hai người hai cái bong bóng.
"Cho chúng tôi sau"
Thấy chú gấu gật đầu thì hai cô mới nhận lấy.
"Cám ơn gấu nha"
"Thật là ấu trĩ"
Trong lúc cô đang vui vẻ anh nói một câu làm cô hết cười nỗi luôn:
"Anh không nói thì chẳng ai nói anh câm đâu nha"
Lâm Mạn Mạn ở một bên nghe cô nói thì chỉ lắc đầu rồi cười cười.
Sau khi hai người đi chơi từ nơi này đến nơi nọ, từ chổ này đến chổ kia.

Hàn Chiêu Dạ từ đầu đến cuối chỉ là một gương mặt âm trầm mà đi theo hai cô.

Phải nói lúc này tâm trạng của anh cực kì tệ vì anh đang có cảm giác như mình là người dư thừa vậy.

Cái cảm giác này nó chưa bao giờ hiện diện trong anh vì trước gì anh chỉ toàn phớt lờ người khác chứ chưa bao giờ bị người khác phớt lờ mình.
Khi Diệp Viên Hi về đến cổng biệt thự thì cũng trùng hợp là đám người Tĩnh Lâm, Chước Tư và Hàn Mặc cũng về đến.
"Helo, chào mấy anh"
Đối với gương mặt tươi cười chào hỏi của cô thì bọn họ ai nấy cũng đáp lại cô bằng một cái gật đầu và gương mặt không một chút biểu cảm khiến cho cô từ cái cảm giác đang vui vẻ lập tức chuyển sang âm trầm như đám người các anh.
Diệp Viên Hi đang cảm thấy là mình bị quê.

Haiz...!ở chung với đám người này e là muốn vui vẻ thì cũng chẳng có hứng thú, ngày xưa cô không hiểu những người này đã trãi qua những gì để trở thành được như bây giờ.
Vào biệt thự rồi thì Chước Tư đưa cho cô một tấm thẻ màu đen cho cô rồi bảo đây là thẻ ngân hàng của cô.

Diệp Viên Hi cũng nhàn nhạt gật đầu nhận lấy rồi đi lên phòng..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 39: 39: Cảnh Giác Người Đàn Ông Này


Lên đến phòng rồi thì cô nằm xuống giường nghỉ ngơi một lúc rồi lôi cây súng ngắn từ trong túi của mình ra để tập tháo lắp.
Cô nhận thứ được rằng mình chỉ có một tuần để tập luyện nên cô không thể nào nghỉ ngơi được.
Mặt kệ cả người mệt mỗi, cả cánh tay và bàn tay đều rả rời nhưng cô vẫn tập luyện.

Chỉ mới tháo lắp súng được một lúc thì tay của cô cũng từ từ đỏ lên.
"Anh chỉ tôi vài động tác cơ bản để sử dụng dao hay không"
Cô suy nghĩ thông rồi, bây giờ cô không chỉ phải biết dùng súng mà còn phải biết dùng dao vì súng khó mang bên người và dể bị phát hiện hơn con dao thần thánh mà Mạn Mạn đã tặng cho cô.
Hàn Chiêu Dạ biết bây giờ cả người của cô cũng mệt mỗi rồi nên anh cũng không ác với cô nữa.

Những động tác anh chỉ cho cô đều đơn giản và dể tập hết mức có thể.
"Cô có thể đưa cái vòng tay cho tôi mượn không"
"Anh muốn làm gì"
"Tôi chỉ xem thử thôi, cô có cần phòng bị tôi như vậy"
"Đối với ai thì tôi không biết nhưng đối với anh thì tôi nhất định phải phòng bị"
Trong một ngày mà cô bị anh treo ngược, chơi cảm giác mạnh khi láy mô tô chỉ nghĩ đến những đều này thì bất giác cô lại cảm thấy ớn lạnh với con người này.
Diệp Viên Hi tự thầm nhủ bản thân là mỗi khi ở gần người đàn ông này thì cô phải hết sức cảm giác, dù gì thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh gương mặt của anh lạnh lùng, hung tàn rồi sau đó còn bắn chết người như thế nào rồi mà.
Có lẻ khi đối với cô anh không lạnh không nhạt, cách nói thì cũng bình thường nên cô đã quên mất còn người thật của người đàn ông này rồi.
Cũng có thể là do cô có giá trị nên anh ta mới đối xử với cô như thế này, đến khi kế hoạch đoạt lại Hàn thị thành công, anh ta cũng trở về thân xác của mình được thì có khi nào anh ta sẽ giết mình vì mình không còn giá trị lợi dụng.
Mình đúng là ngốc mà, sau trước đây mình không nghĩ đến vấn đề này chứ.

Không được mình phải cố gắng luyện tập và nắm giữa một cái gì đó quan trọng để người đàn ông này sau khi tỉnh lại thì cũng không thể nào giết mình được.
Trước hết hiện tại mình nên đề phóng người đàn ông này, một khi đã bước vào thế giới này thì mình bắt buộc phải trở nên đề phòng và bỏ bớt đi những cảm xúc của bản thân nếu không sẽ có một ngày cô chết mà chẳng biết lí do tại sau.
Một người am hiểu và thâm sâu như anh ta còn bị hảm hại thành ra một hồn ma đi lang thang như vậy, còn bản thân cô mà đơn thuần kèm thèo một cái não đơn giản thì chắc kết cục còn thảm hơn anh ta gấp ngàn lần.

Nhìn cô tự nhiên thất thần một lúc nên anh lên tiếng:
"Cô bị sau vậy"
"Àk không có gì, nè dao đây"
Cảm thấy anh tạm thời không có nguy cơ làm hại mình với lại anh và cô cũng đang cùng hội cùng thuyền nên cô sẽ tạm thời tinh tưởng cô.
Anh sao khi nhận được con dao trong tay cô thì bắt đầu bật chế độ tìm hiểu lên.
"Đâu đúng là một con dao tốt đấy"
Tiếp đến anh quơ tay thực hiện vài kỹ xảo điêu luyện rồi sau đó mới quay sang chỉ cô.
Hai người tập qua tập lại cho đến mười một giờ khuya, lúc này xương cốt của cô đã rã rời và hai mí mắt cũng đã dần dán lại.
"Này cô hãy dùng dầu xoa bớp tay chân rồi hãy đi ngủ nếu không ngày mai khỏi xuống giường luôn đấy"
Nghe lời anh cô cũng đi lấy chai dầu thoa lên tay chân rồi xoa bóp nhưng chỉ được một lúc thì cô không chịu nỗi nữa mà gục đầu ngủ quên luôn.
Hàn Chiêu Dạ ở một bên thấy thế thì nhanh chống đỡ cô rồi sau đó đỡ chai dầu lên.

Nhìn gương mặt đầy mệt mỗi của cô nên anh cũng không gọi cô dậy mà chỉ nhẹ nhành bồng cô lên rồi để cô nằm lại đàng hoàng trên giường.
Sau đó anh lấy chai dầu rồi thoa nhẹ một ít dầu lên tay chân rồi xoa bóp cho cô.

Đối với người chưa từng học võ lại lười vận động thì mức tập luyện ngày hôm nay có quả thật có hơi nặng.
Nhìn cô đang ngủ trong rất khác lúc cô thức, không hiểu sau nhìn cô như vậy anh lại nhớ đến gương mặt tái xanh lại cộng thêm nước mắt rồi vài vết bẩm đỏ của cô hồi chiều.
Nhưng đối với cô anh huấn luyện như vậy chỉ là ở mức trung bình thôi, mấy người như Chước Tư, Tỉnh Lâm trước kia còn phải chịu huấn luyện còn ác nghiệt hơn cô.

Anh thấy mình như vậy cũng đã là một sự nhân nhượng lớn đối với cô..
 
Back
Top Bottom