Ngôn Tình Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 40: 40: Nghĩ Ngơi


Sáng hôm sau không ngoài dự tính, khi cô mới vừa tỉnh dậy thì cả người đau nhứt.

Đến một cái cử động nhẹ thôi cũng đã làm cho cô phải đau đến nhăn mặt.
Đây là hậu quả của buổi tập hôm qua sau,Hàn Chiêu Dạ thấy cô như thế thì cũng chỉ đành nói với cô là hôm nay hãy nghĩ ngơi đợi ngày mai khỏe khỏe một chút rồi hãy tập tiếp.
Lúc đầu cô tưởng đâu hôm nay mình sẽ thảnh thơi nằm ở đây tỉnh dưỡng như cuộc đời không như là mơ.
Đặng Duy Khánh thì gửi cho cô mẫu bản thảo xây dựng cửa hàng bảo cô xem.

Lâm Mạn Mạn thì cùng với Lưu Quang Khải lo về dụ đất và tính toán vật liệu xây dựng gởi cho cho cô xem.
Do Thư Thư cũng có Lục Thập chăm sóc nên Lưu Quang Khải cũng đã xoắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Hơn nứcx cô còn nghe loáng thoáng đâu là do tốc độ hồi phục sức khỏe của Thư Thư rất nhanh nên khoảng 1 hay 2 tuần nữa thì cũng sẽ xuất viện.
Sau đó thì quay qua giải quyết mấy cái mật vụ với vài lô hàng lớn của tổ chức và nắm bắt cái tình hình đang rối tung rối mù ở Hàn thị.
Đến ngày hôm nay cô mới biết được hồn ma bên cạnh của cô không phải là người bình thường.

Tổ chức của anh ta có quy mô hoạt động ngoài sức tưởng tượng của cô.
Thậm chí có một số người là nguyên thủ quốc gia hay là những ông trùm xã hội đen đặt mua vũ khí chổ của anh một số lượng rất lớn và mệnh giá của lô hàng có thể lên đến hàng nghìn hàng tỷ USD.
Làm việc với những con người này cô cảm thấy áp lực vô cùng nhưng cũng chính đều này đã giúp cho cô có động lực phấn đấu và nâng cấp bản thân của mình lên.
Mà kể ra cũng hay, ngày hôm qua Chước Tư đưa cho cô một cái thẻ đen còn ngày hôm nay thì Tĩnh Lâm lại đưa cho cô một cái mặt nạ.

Những con người này đúng thật là chu đáo ghê.
Sau một ngày mệt mỗi thì cô đã được thư giảng.

Nằm trên giường cô cằm cái mặt nạ tinh xảo của mình mà xoay nhẹ trên đầu ngón tay và dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Cô đang làm gì vậy"
Nghe tiếng gọi của anh khiến cho cô giật mình làm rơi cái mặt nạ xuống giường.
"Anh làm tôi hết hồn, sau rồi có thám thính được gì không"
Do hôm chiều này hơi rãnh không có chuyện gì làm nên anh đã bay đến Hàn thị yêu dấu của mình để theo giỏi cái tên Hàn Vân Nam kia.
"Không được gì cả"
"Hắn ta có thể hại anh thành ra như vậy thì chắc cũng là một tên cáu già không dể đối phó"
Lúc này Hàn Chiêu Dạ nhìn người trên giường mà anh không khỏi nghi ngờ đây có phải là Diệp Viên Hi không.

Bộ dạng âm trầm và đầy mị hoặc cùng với nụ cười nữa miệng và cách ăn nói của cô chẳng giống hằn ngài tí nào.
Thấy anh cứ nhìn mình bằng một cặp mắt kì lạ thì cô khó chịu lên tiếng:
"Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy"
"Nhìn cô hôm nay rất khác ngày thường"
"Haiz...!tôi chỉ muốn đổi màu với tập luyện khiến cho người ta cảm thấy tôi trong bí ẩn và nguy hiểm hơn thôi chứ có gì đâu.
Àk mà anh có tìm ra được nguyên nhân tại sau đang yên đang lành lại bị bay đến căn phòng tối và nghe được cuộc đối thoại của Hàn Vân Nam với một người nào đó nhưng cái đêm ở bệnh viện có người ra tay với thân xác của anh thì anh lại hoàn toàn không bị gì"
"Chuyện này chính tôi cũng không hiểu tại sau là như vậy, tất cả còn là một bí ẩn"
"Chuyện bí ẩn cỡ nào thì gì chúng ta cũng sẽ biết nhưng chỉ có đều là biết sớm hay muộn thôi.

Thôi hôm nay tôi mệt rồi nên đi ngủ đi, anh cũng nghĩ ngơi sớm đi"
Nói xong cô để cái mặt nạ lên mặt bàn ở kế bên giường ngủ rồi ngủ.

Ngày mai là cô phải quay lại tập luyện rồi nên bây giờ cô nên ngủ để giữa gìn sức khỏe của mình mới được.
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi chỉ mới 5h sáng là cô đã thức, tuy hôm nay tay chân của cô còn hơi đau nhưng cũng đã đỡ hơn hôm qua và không có gì đáng ngại.
Sau khi ăn sáng cùng đám người Chước Tư xong thì cô cùng anh đi ra ngoài tập chạy bộ, hôm nay hai người sẽ tập ở bên ngoài biệt thự để thoải mái hơn.
"Bây giờ cô hãy vẫn động cho giãn gân cốt rồi sau đó chạy 5 vòng biệt thự"
"Cái gì anh giỡn chơi với tôi đấy hả"
Tuy căn biệt thự này nó có diện tích tương đối không lớn lắm nhưng nếu bao luôn phần đất ngoài sân rồi khu để xe cộng thêm mấy chổ trồng hoa thì vô cùng lớn.

Chưa kể còn một khu rừng được bao bọc xung quanh đây nữa.
"Thay vì thời gian cô đứng đây than thở thì nên để dành hơi để chạy đi"
"Anh".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 41: 41: Thân Phận Mới


Cô định nói nhưng khi quay lại thì anh đã tốc biến đi đâu mất rồi.
"Chạy"
Bất ngời mặt anh xuất hiện trước mặt của cô làm cho cô giật mình một cái:
"Anh bỏ cái trog này đi nha, tôi bị yếu tim đấy"
Nói xong rồi thì cô cũng bắt đầu chạy, biết là quảng đường rất xa nên ngay khi bắt đầu chạy cô đã giữ tốc độ của mình ở mức trung bình để chừa sức cho mấy vòng sau:
Chạy nhanh lên, cô chạy kiểu này thì rùa còn bò nhanh hơn cả cô đấy"
Nghe anh nhắc mà cô nghiến răng nghiến lợi.

Anh thì hay rồi là một hồn ma thì chỉ việc bay đi bay lại chẳng tốt tí sức nào còn cô là con người phải vận động bằng cả cơ thể và sức lực cỉa mình đấy.
Chạy được hai vòng thì cô thấy Chước Tư và Tĩnh Lâm đi lấy xe.
"Hey chào các anh"

Tĩnh Lâm:"Cô đúng là siêng thật, mới sáng sớm mà đã thức sớm ra đây tập chạy rồi"
"Tôi chẳng muốn chạy đâu, là lão đại của các anh bắt tôi chạy đây"
Hàn Chiêu Dạ:"Xem ra cô có còn nhiều năng lượng quá hay là chạy thêm"
"Thôi mà tôi không nói chuyện nữa, tôi sẽ tập trung vào chạy mà"
Thế là cô quay người lại rồi tiếp tục chạy nhưng trong trong lòng thầm nghĩ:
Đám Chước Tư, Hàn Mạc, Tĩnh Lâm và cả Châu Khải Hiên nữa, cô nghĩ mình nên đặt cho bốn người họ một cái tên nhóm để có gì dể nói hơn.

Để xem cái tên nào phù hợp để gọi 4 con người này đây ta
Nghĩ nghĩ một lát cuối cùng cô lựa chọn quăng ra sau đầu:
Thôi kệ đi, đến lúc nào đó cần thiết thì mình sẽ tự nghĩ ra được thôi
Chạy xong thì cô lại được anh cho đi tập vỏ, tập súng và có cả lái xe hơi.

Diệp Viên Hi có nằm mơ cũng không ngờ một ngày nào đó cũng cũng biết bắn súng, lái xe hơi, mô tô đắt tiền như thế này.
Mà nói thật thì mỗi lần tập luyện với anh thì lần nào cô cũng luôn luôn đề phòng anh cả, người đàn ông này cái gì cũng giỏi và đặt biệt là giỏi nhất về ra tay bất ngờ và hành hạ người khác cơ.
Một tuần cứ như vậy trôi qua khá im đềm.

Hôm nay sau khi ăn cơm xong thì Chước Tư có đưa cho cô thân phận mới của mình.
"Để tôi xem, tên Diệp Viện Hy.

Ủa sau trong hồ sơ mới về thân phận của tôi chỉ có mỗi tên thôi vậy"

"Chẳng phải cô thích bí ẩn sau, làm thân phận như thế này thì người khác có muốn mò cũng không mò ra được còn về thân phận cũ của cô cũng đã bị tôi cho người che giấu rồi.

Ngoại trừ chúng tôi và những người thân cận với cô thì chẳng còn ai biết đến thân phận củ của cô nữa"
"Ò để xem thân phận còn lại của mình" Vì cô đã dặn Chước Tư là làm cho cô hai thân phận để cô tiện bề trà trộn vào Hàn thị quan sát tình hình.
"Trần Thị Ba năm nay 50 tuổi, một người già neo đơn làm công việc dọn dẹp vệ sinh để kiếm sống"
Mới ban đầu cô bảo cậu ta cứ tìm đại cho cô một cái tên hơi mùa mùa để hợp với cách đặt tên thời xưa, ai ngời đâu cậu ta chơi cái tên đúng là mùa còn hơn chữ mùa.
Mà hên là còn được là Thị Ba chứ anh ta mà để tên Bé Hai hay Bé Ba gì đó là cô xĩu luôn quá.
"Àk mà còn chuyện thu mua cổ phiếu của Hàn thị sau rồi"
"Chúng tôi đã tung tin thân xác của lão đại đã biến mất khỏi bệnh viện.

Đều này đúng như cô đã dự đoán nó đã làm chấn động trong giớ kinh doanh và giá cổ phiếu của Hàn thị đã giảm xuống rất nghiêm trọng.
Chúng tôi cũng đã nhân lúc này mà mua cổ phiếu dưới thân phận giả của cô, sau khi chúng tôi làm giấy tờ xong thì sẽ đưa cho cô kí tên để nhận cổ phiếu"
"Òh"
Sau khi ăn cơm xong thì cô về phòng điện thoại cho Châu Khải Hiên.
"Alo"

"Ngày mai sẽ có một bà lão trung niên 50 tuổi tên Trần Thị Ba sẽ xin vào làm công việc vệ sinh ở công ty, anh có thể nhận bà ta vào làm được không"
"Người đó là ai chứ"
"Anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói và không nên biết quá nhiều"
Nói xong thì cô cúp máy, chắn có lẻ là do ở với anh nên riếc cách nói chuyện của cô cũng lai lai của anh.
Sáng sớm cô đã thức dậy sớm và láy chiếc xe mô tô Ducati Panigale V4 của mình rời khỏi biệt thự.
Mà nói thật chứ cô chỉ học và biết láy xe hơi chỉ có vài người mà Tỉnh Lâm đã chạy đi làm cả bằng láy xe giả và đưa cho cô luôn rồi.

Người có tiền đúng là thích thật, chỉ cần búng tay một cái thôi thì cái gì cũng có.
Mà nói thật thì cô thích láy mô tô hơn là xe hơi, tuy mô tô không che mua che nắng hay có điều hòa như xe hơi nhưng bù lại nó gọn và dể lái hơn.
Cô thích cái cảm giác chạy thật nhanh, những cơn gió tự nhiên ở ngoài trời sẽ luồn thẳng vào tóc vào người của cô khiến cho cô có cảm giác mình được hòa mình vào thiên nhiên, vào những cơn gió vậy..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 42: 42: Hóa Thân Thành Một Lao Công


Cô lái chiếc xe mô tô đỏ của mình chạy như một cơn gió ra khổi khu núi rồi ghé vào một của hàng bán quần áo.
Diệp Viên Hy lựa một vài bộ đồ dàng cho người trung niên rồi sau đó rời khỏi cửa hàng đến một tiệm tóc rồi lấy vài bộ tóc giả mà cô đã đặt trước.
Những người trong cửa tiệm nhìn cô với một cặp mắt dị thường và khó hiểu.

Cô xuất hiện với một bộ đồ đen, trên mặt thì che một cái kín đen và khẩu trang đen nhưng lại chạy một chiếc mô tô màu đỏ rực trong thật không giống người bình thường.
Hơn nữa người bình thường thì đặt mua tóc giả thì họ yêu cầu tóc phải đen mượt rồi tạo kiểu này nọ nhưng cô thì lại đặt loại tóc có vài sợi bạc hơn nữa tóc cũng không được thẳng mà phải bù xù.

Cái kiểu tóc gần giống như mấy bà lão vậy.
Nhìn những ánh mắt của mấy nhân viên nhìn mình thì cô cũng chỉ tỏ ra bình thường và hoàn toàn không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình.
Sau khi lấy tóc và trả tiền thì cô có ghé một vài chổ rồi chạy thẳng đến một tiệm nước gửi xe sau đó thì đi qua khu phòng trọ kế bên.
Mấy hôm trước cô đã liên hệ với chủ nhà trọ ở đây và đã đặt trước phòng nên bây giờ cô chỉ cần đi gặp bà chủ và lấy chìa khóa phòng.
Căn nhà trọ này nhìn qua rất nhỏ và chật hẹp, điều kiện thì cũng rất tệ.

"Sau kại không thuê chổ nào tốt hơn chứ"
Nghe Hàn Chiêu Dạ nói thì cô chỉ nhàn nhạt quay qua trả lời:
"Đây chỉ là chổ nghĩ tạm thời nên không cần phải tốt làm gì"
Nói xong thì cô bỏ mặt anh rồi đi vào nhà tắm thay một bộ đồ trong số lúc nãy mua sau đó cô quay ra đội tóc giả và dùng một ít kỹ xảo để tạo nếp nhăn trên mặt.
Giọng nói thì cô cố gắng biến đổi làm sau mà cho giống người già nhất có thể.

Diệp Viên Hy nghĩ là mình nên hạn chế nói chuyện để tránh người khác phát hiện ra bản thân của mình.
Sau khi cô chuẩn bị xong tất cả thì đi qua công ty của anh vì chổ này cách công ty của anh không xa lắm.
Nhìn bộ dạng và tướng đi của cô hiện giờ thì anh chỉ biết lắc đầu:
"Cô đúng là rỗi hơi, có bao nhiêu cách để trà trộn vào Hàn thị mà không chọn lại đi chọn làm công nhân vệ sinh"
"Bằng cấp thì có thể giả được nhưng vào đó tôi không có kiến thức thì làm được gì, hơn nữa người mới như tôi mà bước vào đó thế nào cũng bị ức h**p và khó hoạt động hơn.
Làm một và bà lão vệ sinh thì sẽ ít gây sự chú ý với lại anh nghĩ sau nếu tôi có thể dùng thân phận này mà đường đường chính vào phòng làm việc của Hàn Vân Nam"
"Tính ra cô cũng là một người gian xảo và lắm mưu kế đấy"
Nghe anh nói như vậy thì cô chỉ nhếch mép cười nhẹ rồi nói với anh:
"Cám ơn anh đã quá khen"
Rất nhanh cô đã nạp đơn xin vào làm ở Hàn thị.

Sau khi phỏng vấn xong thì cô quay về căn nhà trọ rồi liên lạc với Lâm Mạn Mạn.

"Alo"
"Hình như ngày hôm nay Thi Thi xuất viện đúng không"

"Đúng vậy
"Vậy cậu qua trước con bé đến cửa hàng củ đi rồi mình chạy qua đó"
"Ok"
Sau khi nói chuyện xong thì cô lại chạy di thay đồ ra rồi ra quán nước lấy chiếc mô tô của mình rồi phóng đi.
Vừa chạy đến cửa hàng thì trùng hợp là đám người Mạn Mạn cũng vừa chạy đến.

Do cô chạy xe đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu lại thêm phong cách ăn mặt khác mội khi nên Lưu Quang Khải, Thi Thi, Lục Thập và cae Đặng Duy Khánh là không nhìn ra cô.
Còn do Mạn Mạn chơi thân với nhau với lại mỗi lần tập chạy xe được thì đều chạy qua rước cô nàng đi chơi nên cô nàng đã sớm quen với đều này.
Hơn nữa cái cách ăn mặt này của cô cũng do Mạn Mạn gớp phần chỉ dẫn cho cô.
"Cậu đến rồi sau"
Đặng Duy Khánh: "Người đó là ai vậy"
Mạn Mạn:"Cậu thật sự nhìn không ra là ai luôn sau"
Thấy Đặng Duy Khánh gật đầu thì cả cô và Mạn Mạn đều cười.

Diệp Viên Hi cũng chạy xe vào đậu trong cửa hàng rồi tháo cái mũ bảo hiểm xuống.

Giấy phút ấy khiến cho những người có mặt trừ Mạn Mạn ra thì đều ngạc nhiên đến tròn xoe mắt.
Đặng Duy Khánh: "Trời ạh là cậu sau"
Diệp Viên Hy:"Cậu đúng là hỏi thừa"
"Cậu thay đổi nhiều quá làm mình không nhận ra"
Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì ánh mắt của Lưu Quang Khải vẫn luôn âm thầm nhìn cô.

Lúc cô tháo mủ bảo hiểm ra thì có một cơn gió nhẹ thỏi qua làm tóc của cô bay lên.
Lúc ấy anh chợt cảm thấy cô rất đẹp, nếu như lần đầu gặp ở bệnh viện thì ấn tượng của anh đối với cô là một cô gái hậu đậu vụn về, có đi thôi mà cũng để bị té dưới mưa.

Còn bây giờ thì anh lại cảm thấy cô là một người con gái mạnh mẽ cá tính và quyến rủ.
Hàn Chiêu Dạ đứng kế bênh anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Lưu Quang Khải cứ mãi dán lên người của cô khiến anh có cảm giác khó chịu..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 43: 43: Trầm Tính Quân


Nói chuyện được một lúc thì mọi người kéo nhau vào nhà ngồi nói chuyện.

Lưu Quang Khải: "Cám ơn cô đã cho tôi một chổ ở tốt như thế này"
Đặng Duy Khánh:Nếu cậu ta ở đây thì cậu ở đâu vậy"
Lúc này Diệp Viên Hy đang ở bên Lưu Ngọc Thi (Thi Thi) nghe có hỏi vậy thì trả lời:
"Mình có chổ ở mới rồi nên cậu không cần lo đâu"
"Cậu ở đâu, hơn nữa sau một tuần nay cậu lại biến mất vậy rồi chiếc xe kia nữa cậu lấy tiền ở đâu mà mua vậy" Đặng Duy Khánh cảm nhận cô bây giờ không giống như lúc xưa.

Bây giờ anh cảm nhận cô lạnh lùng, bí ẩn chứ không còn đơn thuần như lúc trước nữa.

Anh có nhiều lần hỏi Mạn Mạn về tung tích một tuần qua của cô nhưng lần nào cô ấy cũng chỉ lấp l**m cho qua nên hôm nay anh phải hỏi rõ những thắc mắc trong lòng mình.

Đối với những lời của cậu bạn này thì cô có cảm giác như mình bị hỏi cung vậy, điều này có khiến cho cô hơi khó chịu nhưng bên ngoài thì nét mặt của cô vẫn bình thường.

Đôi mắt bình tĩnh sâu hút không gợn sóng của cô khiến người khác nhìn vào rất khó đoán được tâm tư của cô đang nghĩ gì.

"Tôi còn có chuyện gấp cần phải làm nên mấy ngày qua mới biến mất"
Đặng Duy Khánh cảm nhận cô đang dấu diếm và không muốn nói cho anh biết đều gì đó, anh cũng không phải là người thích tò mò về chuyện của người khác, nếu như cô không muốn nói vậy thì anh cũng không truy hỏi nữa.

"Ở đây còn một số quần áo mới đấy, ba người hãy lựa cho mình vài bộ đồ mới để mặc đi"
Lục Thập:Cám ơn lòng tốt của cô nhưng chúng tôi đã mắc nợ cô quá nhiều"
"Ukm"
Nói chuyện với mội người được một lúc cô ra về vì còn một số việc phải giải quyết ở tổ chức nữa.

Mà nói thật từ khi giúp anh cho đến nay cô chưa có biết tổ chức của anh tên gì nữa cơ.

Nhìn con người đang ngồi ở đằng sau cô cảm thấy mình như mắc nợ anh ta vậy, cô đi ở đằng trước thì anh đi ở đằng sau, cô láy mô tô thì anh cũng ngồi phía sau hóng gió thình thoảng thì chê cô chạy với tốc độ rùa bò, cô chạy xe hơi thì anh cũng ngồi ở kế một bên.

Hai người cô như hình với bóng vậy, ngoài những lúc cô tắm ra thì cô luôn ở trong tầm mắt của anh.

"Này tổ chức của anh tên gì vậy"
"Phong Dạ"
"Cái tên này sau nghe quen quen"
"Tổ chức này do tôi và môti người anh em có tên là phong cùng nhau lên ý tưởng và lập nên"
"Vậy sau tôi chưa từng gặp hay nghe tên người đó vậy"
"Cậu ấy trong một lần đi làm nhiệm vụ thì không mai bị ám sát và qua đời"
"À thì ra là vậy"
Về đến biệt thự thì cô cùng Chước Tư, Tỉnh Lâm, Hàn Mạc và cả Châu Khải Hiên cùng nhau bàn bạc lại một ít kế hoạch tiếp theo.

Sau một tuần được anh chỉ dẫn tận tình thì cô cũng đã thông minh lên trong thấy rõ, đối với những chuyện này cô không còn ngu ngơ như ban đầu nữa.

Nói chuyện với bọn họ xong thì cô lại đi tập luyện, lần này cô không xuống tầng hầm nữa mà ra rừng cây phía sau biệt thự vì cô thấy ở ngoài đây mát mẻ thoải mái.

Cũng như trong kia ngoài đây cũng được trang bị dụng cụ để tập luyện.

Diệp Viên Hy đứng ở phía đằng xa với mái tóc được búi lên cao gọn gàng.

Cánh tay cầm súng của cô dần được nâng lên và hướng thẳng đến tấm bia được treo trên cây đằng xa kia.

"Đùng" viên đạn bay ra và tiến thẳng đến tấm bia.

"Chỉ mới có một tuần thôi mà kỹ thuật bắn súng của cô đã đạt tới trình độ này rồi sau"
Nghe có tiếng người nói nên cô quay lại phía sau thì thấy Châu Khải Hiên.

"Giờ này anh không đến Hàn thị mà ở đây sau"
"Cô đây là muốn đuổi người àk"
Nhìn viên đạn bắn trên bia ở vị trí 9/10 khiến cho cô không khỏi nhất đầu rồi mà bây giờ lại gặp cái tên này nữa:
"Là tự anh suy nghĩ thôi"
Nói xong cô quăng súng về phía Châu Khải Hiên:"Này bắn thử cho tôi xem"
"Đùng" Viên đạn được b*n r* và bay thẳng đến hồng tâm.

"Hừ anh đúng là tài giỏi đấy"

"Anh điều tra được người đứng đằng sau vụ cướp thân xác của lão đại anh là do ai làm chưa"
"Đều tôi điều tra ra được chính là đám người đó không phải của Hàn Vân Nam mà là của một thế lực khác"
"Anh nghĩ có thể ai là chủ mưu"
"Trầm Tính Quân"
"Ai nữa vậy"
"Một lão cáo già và là đối thủ của lão đại cho dù là ở ngoài sáng hay trong tối"
"Ý anh là"
"Mấy hôm nay ông ta luôn canh me Hàn thị còn ở tổ chức thì ông ta cũng bắt đầu có rục rịch"
"Một Hàn Vân Nam còn chưa xử lí xong nữa mà bây giờ lại lồi ra một Trầm Tính Quân.

"
"Thật ra là còn rất nhiều người khác nữa, hai người đó chỉ là một số ít trong những người đối đầu với lão đại thôi"
"Cái gì anh giỡn chơi với tôi đấy à"
"Tôi chỉ nói sự thật để cô biết mà chuẩn bị tinh thần thôi, ở công ty còn có việc nên tôi phải đi đây".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 44: 44: Ngày Đầu Đi Làm


Nhìn bóng lưng của Châu Khải Hiên khuất rồi thì cô mới quay qua nói với anh.
"Lúc trước anh ăn ở sau mà bây giờ lại có nhiều kẻ thù vậy.

Sao thù mà anh gây ra lại bắt một thiếu nữ như tôi dọn dẹp giúp anh chứ"
Xàm đủ rồi thì luyện tập đi"
"Xì lại bật chế độ khó ưa lên nữa rồi"
Sau đó cô cũng không nói gì nữa mà tập trung vào bắn súng, bắn xong rồi thì quay qua luyện võ.

Bây giờ đối với cô mấy chuyện như ép dẻo, chồng chuối hay lộn mèo là chuyện bình thường.
Mấy cái đơn giản này mà cô không tiếp thu được thì đã tới số với anh từ lâu rồi, có nhằm bửa anh bắt cô luyện đến gần 1 sáng luôn mới cho cô lếch về phòng.
Bình thường thì anh có thể giỡn như một khi bật chế độ dạy học lên là rất nghiêm khắc luôn mà cũng nhờ vậy nên cô mới tiến bộ rất nhanh.
Lúc cô quay về biệt thự thì cũng đã 5h chiều, ăn cơm tắm rửa mở điện thoại lên thì cô thấy tin nhắn từ công ty nói là cô đã được nhận còa làm việc và sáng mai 7h phải có mặt ở công ty.
Sáng hôm sau cũng như mọi khi cô láy con xe của mình đến nhà trọ rồi hóa thân thành công nhân vệ sinh Trần Thị Ba.

Do công ty này rất rộng nên cũng có rất nhiều công nhân vệ sinh.
Những người này toàn là những người trung niên tầm ba mươi mấy đến năm mươi mấy như cô thôi.

Một lát sau có một người quản lí đến nói rõ về công việc ở đây cho mọi người biết.
Công việc sẽ được cấp trên và phân công, mỗi tuần sẽ có một miếng giấy dán trên bảng phân công nội dung sẽ gồm địa điểm, ngày và ca làm việc.
Thường thì có 3 ca là ca sáng trưa và chiều.

Lại phía bảng phân công xem thì cô thấy hôm nay mình sẽ vệ sinh ở tầng 3 và cô sẽ trực cùng ba người khác.
Phải nói chỉ một tầng thôi nhưng mà nó rất rộng bằng mấy chục cái nhà cộng lại chứ không đùa.

Rất nhanh chống sáu người đã tụ hợp lại rồi cùng nhau chia ra.
Mọi người chia cái tầng ba ra làm 3 khúc, mỗi người sẽ quét một một khúc ai xong sớm thì về sớm.

Cô cùng với một người phụ nữ khác cùng trực chung.
Sau khi phân công xong thì mọi người tản ra đi lấy dụng cụ rồi làm việc.

Hai người lên đến tầng ba rồi thì tản ra làm việc.
Trời ơi cô thấy mình còn chưa tiếp cận được Hàn Vân Nam nữa là cái lưng của cô đã gẫy rồi.

Quét tới quét lui rồi lại quét xuôi quét ngược khiến cho cái đầu của cô quay vòng vòng.
Quét xong thì cô gom rát vào cái mo rồi định đem đi đổ nhưng trong lúc đi lại vô tình đụng phải một nhân viên văn phòng khiến cô té ngã.
Cô gái kia thì mai mắn giữa được thăng bằng nên không sau.

Diệp Viên Hy giã vờ một tác của một bà lão mà đứng dậy:
"Xin lỗi cô là do tôi không chú ý đường đi"
Cô gái kia nghe cô xin lỗi thì không những không bỏ qua mà còn gây khó dể cho cô.

"Bà làm ăn cái kiểu gì vậy, bà có biết bộ đồ trên người của tôi bao nhiêu tiền không hả"
"Xin lỗi cô, tôi chỉ vô tình đụng vào người cô hơn nữa đồ của cô vẫn còn bình thường chứ đâu có bị bẩn hay rách gì đâu ạh"
"Một người nghèo như bà chỉ chạm nhẹ vào đồ tôi thôi thì tôi đã cảm thấy nó bị hôi bị dơ rồi"
Diệp Viên Hy nghe những lời chanh chua mà cô âm thầm kinh bỉ trong lòng, nếu không phải bây giờ cô còn đang phải che giấu thân phận thì cô gái này đã không còn cái răng ăn cháo rồi.
"Tôi xin lỗi tôi không cố ý đụng vào cô đâu"
"Cố ý hay không thì bà cũng phải đền tiền bộ độ cho tôi"
Hừ tiền của tôi không phải để cho loại người như cô xài.

"Tôi..tôi không có tiền"
"Đúng là một bà già nghèo hèn" Nói rồi cô gái đó bước lên giơ tay ra xô mạnh cô một cái khiến cho cô muốn ngã ngược về phía sau.
Ngây giây phút này cô đã tưởng mình té thật nhưng đột nhiên lại có một cánh tay đưa ra đỡ cô.
"Bà có sau không ạ"
"Không sau, bà cám ơn con"
"Lệ Thảo Chi cô đang làm cái gì vậy"
"Tôi thấy bà ấy đã có tuổi nên bị ngã thì sẽ không tốt"
"Cô đúng là thích lo chuyện bao đồng mà"
Cô gái kia sau khi nói xong thì rời đi.
"Cám ơn con lúc nãy đã đỡ bà"
"Không có gì đâu ạh, sau này bà để ý đừng bao giờ đụng vào cô gái lúc nãy nữa nhé"

"Bà biết rồi"
Sau đó cô tên Lệ Thảo Chi giúp bà hốt lại đống rác lúc nãy do đụng phải bà cô chãnh chọe kia mà rác rơi ra.
"Để con giúp bà đổ rác"
"Cám ơn con"
Trời ơi người gì đâu mà vừa dể thương lại ngoan hiền nữa, giọng nói cũng nghe rất hay nữa.
"Cô định chơi đồng tính à"
"...."
"Anh bớt phát ngôn lại có được không"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói thế thì anh nhún vai một cái:
"Nhìn cái mặt của cô khi thấy con gái nhà người ta kìa"
"Không nói với anh nữa"
Sau khi Lệ Thảo Chi quay lại đưa dụng cụ vệ sinh cho cô rồi thì quay đi vì cô gái còn phải làm công việc của chính mình nữa.
Do cô làm vệ sinh ở gần khu vực lúc nãy nên cô biết Lệ Thảo Chi là một cô bé hiền lành và chỉ mới được nhận vào làm trong công ty mới vài tháng vì vậy nên cô bé bị mọi người ăn h**p bắt phải đi in giấy tờ, mua đồ ăn nước uống cho bọn họ..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 45: 45: Cháu Của Cô


Nhìn cảnh Lệ Thảo Chi bị người ta ức h**p mà cô muốn ứa máu, không thể chịu được nữa nên cô đi vào một góc khuất nói chuyện với anh.
"Anh nhìn xem kìa, sau công ty của anh lại để một lũ sâu bọ ức h**p một cô gái hiền lành xinh đẹp vậy"
"Tôi cũng đã nói với cô chỉ có những kẻ mạnh và quyền lực mới được tôn trọng."
"Nhưng nhìn cảnh này tôi lại chịu không nỗi"
"Chịu không nỗi thì cô có thể làm gì được"
"Đợi sau khi kế hoạch thành công thì người mà tôi xử lí đầu tiên sẽ là cái cô gái chanh chua kia"
Nói chuyện xong thì cô lại lao đầu vào quet dọn, đến giờ trưa thì Lệ Thảo Chi đi đến chổ của cô:
"Bà ơi"
"Có chuyện gì vậy"
"Đến giờ trưa rồi bà có thể cùng con đi ăn trưa được không ạh"
"Được con mời ăn trưa ta vui còn không hết nữa mà"

Sau đó hai người xuống khu vực ăn trưa của công nhân, nhận được phần cơm của mình.
"Bà biết không nhìn bà con lại nhớ đến bà ngoại đã mất của con"
Diệp Viên Hy thấy vậy thì cũng lên tiếng:
Bà chỉ là một bà lão sống một mình và kiếm ăn bằng nghề làm con nhân vệ sinh.

Khi gặp con thì ta có cảm giác rất thích và mến con đấy"
"Dạ"
"Hiện giờ con đang sống với ai vậy"
"Lúc trước con sống với chị của mình nhưng chị ấy cũng đã mất cách đây hai năm rồi ạh"
Nói đến đây thì đôi mắt của Lệ Thảo Chi lại ánh lên sự buồn bã.
"Hay là bây giờ ta nhận con là cháu của mình được không.

Ta vốn là một bà lão quanh năm sống một mình cô đơn nên rất buồn vì vậy ta rất muốn có một đứa cháp gái như con đấy"
Bà nói thật sau"
"Ta chỉ sợ con kinh thường bà lão này nghèo hèn không xứng đáng được con gọi là bà đâu"
"Dạ không có đâu, được nhưu vậy con vui còn không hết"
Hàn Chiêu Dạ ở một bên nhìn chảnh này mà mặt anh chảy đầy hắc tuyến:
"Cô lớn hơn người ta chỉ có mấy tuổi thôi mà lại dám nhận người ta là cháu"
Nghe anh nói thì cô chỉ lờm anh một cái vì bây giờ đang ở nhà ăn nên cô không tiện nói chuyện với anh.
Chỉ gần một tuần làm công nhân vệ sinh thôi mà cô đã nắm bắt được chính xác được tình hình ở công ty.

Mấy ngày này cô cũng đã thành lập danh sách những người cần bị đuổi việc.
Vì có những thành phần này ở trong cô ty thì bao giờ công ty mới phát triển được.
Ban ngày thì cô đi quét dọn còn ban đêm thì về luyện tập võ nghệ rồi giúp anh giải quyết một số công việc quan trọng ở tổ chức.
Hôm nay là ngày đầu tuần đi làm việc, mai mắn là người bình thường làm công việc quét dọn cho phòng làm việc của Hàn Vân Nam bị bệnh mà trùng hợp cô và bà ấy khá thân với nhau nên bà ấy nhờ cô làm giúp.
"Trời ơi thời tới thời tới rồi."
Vốn dĩ cô còn tìm cách lẻn vào phòng của Hàn Vân Nam nhưng không cần nữa rồi.

Thế là cô xem thời gian của người lao công kia nhắn cô rồi sau đó cô đi lấy dụng cụ rồi lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Trong công ty có hai thang máy một là dành cho những người có địa vị cao còn một là dành cho nhân viên mà bây giờ cô lại nằm trong top thứ hai nên cô đi thang máy thường.
Đứng trước cửa phòng giám đốc cô vui mừng đưa tay lên gõ cửa:
Cốc cốc"
"Vào đi"
Cánh cửa vừa mở ra thì cô đã thấy Hàn Vân Nam với một vẽ đẹp của cáo già à lộn rồi là yêu mị đang ngồi trên bàn làm việc còn bộ phía dưới bàn tiếp khác h kia thì có một cô gái đang ngồi.
Phải nói nhìn Hàn Vân Nam đang làm việc cũng rất đẹp trai a, tuy cô biết anh ta không tốt lành gì nhưng cô cũng chỉ nhìn vào hiện thực mà đánh giá thôi.
Còn cô gái đang ngồi trên sofa kia cũng thuộc loại đẹp nghiên nước nghiên thành.

Nhưng cách ăn mặc thì có hơi hở hở nhỉ.
Bổng nhiên bây giờ Diệp Viên Hy mới nhận ra một đều là từ khi đi theo Hàn Chiêu Dạ thì những người cô tiếp xúc đều có vẽ ngoài lạnh lùng nè, yêu mị nè, đẹp trai xinh gái và vô cùng bí hiểm nữa.
"Bà là ai"
Nghe Hàn Vân Nam hỏi thì cô cũng nhanh chống trả lời:
"Tôi là nhân viên vệ sinh"
"Bình thường tôi nhớ người làm vệ sinh đâu phải là bà đâu"
"Người làm vệ sinh hằng ngày ở đây đã bị bệnh nên nhờ tôi làm giúp hôm nay"
Thấy anh ta không còn nói nữa thì cô bắt đầu cầm chổi và mo hốt rác vào để bắt đầu làm vệ sinh nhưng trong đầu cô lại thầm nghĩ:
Hai con người này cứ ở đây mãi thì làm sau mà mình làm ăn gì được trời".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 46: 46: Làm Vệ Sinh Cho Phòng Tổng Giám Đốc


Ngay khi suy nghĩ của cô vừa dứt thì có một lời nói õng a õng ẹo vang lên.
"Anh ơi em cảm thấy ở đây hôi quá nên chúng ta có thể ra ngoài không"
Diệp Viên Hy: ...!Vì cô chổ cô đang vệ sinh chỉ cách cô gái này tầm 1 mét mấy nên khi cô ấy lên tiếng thì cô có cảm nhận cô ta đang ám chỉ cô là công nhân vệ sinh hôi hám không xứng đáng đứng gần cô ta.
Cô không biết những con người này khi còn nhỏ có được dạy dỗ đàng hoàn không nữa, nếu không nhìn bộ đồ cộng với ăn mặc trang điểm sang trọng thì cô còn tưởng cô ta là phường thất học ấy chứ.
Trước lời đề nghị của cô gái ấy thì Hàn Vân Nam cũng gật đầu đồng ý nhưng cô thấy từ đầu đến cuối anh ta đều rất hờ hững kiểu như không để tâm đến cô gái này vậy.
"Cô ta là tiểu thư của Triệu gia tên Triệu Mai Lâm"
Nghe Hàn Chiêu Dạ nói sơ qua về sơ yếu về lí lịch của cô tiểu thư này cô cũng đã thầm hiều chắc Hàn Vân Nam quen cô ta để cô ta giúp công ty của anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Sau khi hai con người kia nắm tay rời đi thì cô bắt đầu tiếng lại bàn làm việc của Hàn Vân Nam rồi lấy điện thoại ra chụp lại những dữ liệu quan trọng.
Làm xong công việc rồi thì cô dọn dẹp lại cho giống hiện trường rồi quay lại với công việc.

Do hôm nay cô không có ca chiều nên khi lao dọn xong thì cô đi về nhà trọ luôn.
Đến nhà trọ việc đầu tiên cô làm là lấy điện thoại ra đọc lại những thông tin lúc nãy mà cô chụp lại được.

Trong đây chỉ có một vài bản hợp đồng và có cả chi tiết danh sách những người tham ô của công ty.
Tuy là lần này không bội thu cho lắm nhưng ích ra cô cùng tìm được vài con mọt bòn rút công ty.
Xem xong cái đóng cô chụp lén này rồi thì cô thay đồ tẩy trang rồi lên con mô tô của mình phóng đi đến cửa hàng để xem tốc độ làm việc của mọi người đồng thời cô cũng đi xem nhà xưởng của mình được xây dựng đến đâu rồi.
Đến nơi cô không đi vào xem trực tiếp mà cô chỉ đứng ở ngoài nhìn vào rồi chạy đi mà thôi.
Chiều chiều cô về đến biệt thự thì Chước Tư có đưa cho cô một tập tài liệu, đây là gấy ờ thu mua cổ phần của Hàn Thị.
Cô xem sơ qua một lược rồi đặt bút vào kí tên.

Hiện tại cô đã có được 10% cổ phần Hàn thị rồi.
"Các anh hãy để ý và tập trung vào việc thu mua cổ phiếu ngầm của Hàn thị đi"
...................
1 tháng trôi qua.

Trong một tháng này cũng có gì tiếng triển mới, ban ngày cô vẫn là một bà lao công đi làm vệ sinh và trò chuyện với cháu của mình.

Còn chiều với ban đêm thì cô xửa lí việc ở tổ chức và rèn luyện thân thể.

Cửa hàng của cô với tốc độ làm việc thần tốc của đám người Mạn Mạn nên bây giờ nó cũng đã khai trương rồi.
Mới ngày đầu khai trương mà Tĩnh Lâm đã đặt chổ cửa hàng của cô một lô hàng lớn để cho đám người làm cùng những sát thủ trong tổ chức.
Còn Hàn Mặc, Chước Tư và cả Châu Khải Hiên cũng bị cô dụ dỗ mua cho một đóng đồ.
Hôm nay cũng như mọi khi sau khi cô lên công ty làm vệ sinh xong rồi và lúc này thì cô đang nằm nhắn tin với cháu gái của mình thì bổng nhiên có tiếng gõ cửa:
"Cốc cốc"
"Vào đi"
Chước Tư và Tỉnh Lâm mặt ai nấy cũng đều căn như dây đàn mà tiếng vào.

Trong lúc cô chưa kịp lên tiếng nữa thì Tĩnh Lâm đã mở miệng nói.
Hôm trước cô cũng biết là có người đặt mua ở chổ chúng ta một lô vỗ khí lớn đúng không"
Diệp Viên Hy:"Có chuyện gì sau"

Tỉnh Lâm:Lô hàng đó đang trên đường vận chuyển thì bị đánh cắp trong khi bây giờ chúng ta chỉ còn hai ngày nữa thôi là đã đến thời hạn giao hàng rồi"
"Hiện giờ trong kho của chúng ta còn đủ hàng để đắp vào giao không"
"Số lượng hàng rất lớn, nếu quét hết trong kho thì chỉ được khoảng một phân nữa số lượng hàng mà thôi"
Đơn hàng đợt này có thể có trị giá lên đến hàng trăm tỷ, người đặt hàng cũng là một người nắm trong tay rất nhiều quyền hành và thế lực nên tuyệt đối không nên làm phật lòng đối phương hơn nữa trong làm ăn thì người ta côi trọng nhất là hai từ "chữ tín"
"Các cậu đều tra ra ai là người cướp hàng chưa"
"Rồi"
"Tập hợp các anh em ở bên kia đồng thời duy chuyển một ít lực lượng của chúng ta qua bên đó.

Còn mọi chuyện cụ thể thì khi lên xe anh nói rõ mọi chuyện cho tui nghe".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 47: 47: Đến Đất Nước M


Sau khi nghe cô truyền lệnh thì Tỉnh Lâm và cả Chước Tư đều lui ra ngoài.

Diệp Viên Hy cũng không nhanh chống tấm rửa rồi cho chuẩn bị hành lí, đồng thời cô cũng gọi điện cho công ty xin phép nghĩ một vài hôm.
Rất nhanh sau đó một chiếc xe Bugatti nhanh chống rời khỏi biệt thự rồi chạy xuống thẳng đến sân bay, trên đường đi thì Tỉnh Lâm cũng nói sơ qua tình hình cho cô biết:
"Những người cướp hàng chúng ta là những người thuộc một tổ chức lớn ở đất nước M.

So với chúng ta thì tổ chức này không lớn lắm nhưng do thế lực của chúng ta ở đất nước M không lớn với lại địa hình ở đó chúng ta không thông thạo bằng chúng nên đã bị chúng đánh úp và cướp hàng.
Lúc sáng hôm nay bên phía bên kia gửi một lá thư nói rõ ràng là muốn gặp người đứng đầu của tổ chức nếu không giao số vũ khí mà đã cướp ra"
Diệp Viên Hy nghe vậy thì cũng chỉ nở một nụ cười nữa miệng, trong cô lúc này rất nguy hiểm và yêu mị nhìn động lòng người.

Trong giây phút nào đó Tỉnh Lâm cảm thấy hành động này của cô rất giống lão đại của bọn họ lúc trước.
"Cậu nghĩ sau khi tôi gặp bọn chúng thì bọn chúng sẽ trả hàng sau"
"Không"
Trước câu trả lời này của Tỉnh Lâm thì cô chỉ gật đầu một cái rồi hỏi cậu ta tiếp:
"Bọn cậu đã tìm ra được nơi giấu hàng chưa"
"Chúng tôi đang cho người đều tra và nghi ngờ là có thể lô hàng đang được bọn chúng giấu ở một đường hầm trong một con núi"
"Địa điểm bọn họ yêu cầu lão đại các anh gặp là ở đâu"
"Bọn chúng chưa thông báo địa điểm cụ thể nhưng thời gian là tầm khoảng 1 giờ chiều ngày mai"
"Ò"
Sau khi nghe Tỉnh Lâm nói sơ qua một lược rồi thì cô nghiên đầu qua nhìn Hàn Chiêu Dạ hỏi:
"Chuyện này anh định làm thế nào"
Cướp hàng rồi cho bọn người đó một bài học để cảnh cáo những người khác"
"Vậy sau khi anh đến nước M thì chuyện đi tìm lô hàng giao lại cho anh còn chuyện đóng giả làm người đứng đầu của tổ chức cứ để cho tôi"
Diệp Viên Hy biết với năng lực là một hồn ma như anh thì việc bay khắp nơi và xâm nhập vào căn cứ của đối thủ và xem trong đó có gì hay là nghe trộm người khác nói chuyện là một chuyện rất đổi dể dàng.

"Nếu tôi về không kịp thì sau"
"Không lẻ một tháng rời nay học tập rèn luyện của tôi chỉ để chưng thôi àk.

Anh yên tâm đi, ít nhất thì tôi cũng không để bản thân của mình bị thương đâu"
"Ukm"

Do trước kia Tỉnh Lâm từ khi biết tin này thì anh ta đã thầm đặt sẵn vé máy bay rồi nên việc cô ra lệnh cũng là một loại dư thừa.

Có một đều phải công nhận rằng là người của anh làm viếc rất có năng lực và hiểu quả.
Thành phố M là một thành phố xinh đẹp với nền phát triển kinh tế vô cùng phát triển nhưng mỗi tội ở đây hơi lạnh.
Vừa mới ra đến sân bay thì người của anh bên này đã đưa cô và Tỉnh Lâm đi ra đường lớn lên một chiếc xe rồi rời đi.

Bọn chúng đưa cô đến một căn biệt thự rộng lớn trong một khu đất dành cho nhà giàu.
Nếu là trước kia thì cô nghĩ mình đã trợ tròn mắt vì kinh ngạc nhưng chắc do đi theo anh một thời gian và cô cũng chững kiến những cảnh này nhiều nên bây giờ cô cảm thấy chúng bình thường.
Đến nơi rồi thì cô được người hầu dẫn vào một căn phòng.

Căn phòng này nhìn thoáng qua nó cũng cỡ căn phòng ở biệt thự trên núi kia mà thôi.
Người làm vừa đi rồi thì cô lập tức thả người xuống chiếc giường nhắm mắt lại và hưởng thụ.

Mấy tiếng đồng hồ cô đi máy bay nên bây giờ cô cảm thấy bản thân mình rất mệt.
Nghĩ ngơi được một chút thì cô đi tắm, sau khi tấm xong thì cô xuống dưới sảnh nhà.

Nơi này hiện giờ có Tỉnh Lâm và hai người đàn ông khác trong rất lạ mặt.
Lúc này cô định lên tiến nói gì đó thì Chước Tư từ phía bên ngoài đi vào.
"Hai người này là ai vậy"
"Là người phụ trách giao lô hàng đợt này"
Nhìn lên đồng hộ thì hiện giờ cũng đã gần 12 giờ khuya, cô nhớ không nhằm thì lúc xuất phát là 4 giờ chiều thì phải.
Ngồi máy bay cũng được một thời gian rồi mà nhìn Tỉnh Lâm, Chước Tư rất điềm tỉnh còn hai người đàn ông kia thì trong không có gì gọi là buồn ngủ đối với cô thì hai mắt đã sắp dán chặc vào nhau nhưng vì cô đang đứng đây với thân phận là người cầm đầu là một bà chủ nên bên ngoài cô vẫn tỏ ra một khí chất lạnh lùng.
Bây giờ mà cô lộ cái bản mặt buồn ngủ của mình ra thì chẳng phải sẽ rất là mất mặt và nhục chết với đám người này sau..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 48: 48: Ngắm Trăng Hóng Gió


Sau khi ổn định lại mạch cảm xúc của mình thì cô lên tiếng:
"Lúc sáng tôi có nghe Tỉnh Lâm nói sơ qua là các anh đã đều tra được lô hàng tạm thời được giữa ở đâu rồi đúng không"
Một trong hai người kia khi nghe được câu hỏi của cô thì lên tiếng trả lời:
Có thể là chúng đang dấu lô hàng ấy trong một hang động ở ngay ngọn núi, người của bọn chúng canh gác ở đấy rất nhiều nên chúng tôi không thể trà trộn vào được"
"Một người trong số hai anh chuẩn bị đi, một lát nữa sẽ cùng tôi đến ngọn núi ấy thâm dò"
Chước Tư nghe nói thế thì lên tiếng:
Không được ở đó rất nguy hiểm"
Hàn Chiêu Dạ ở một bên nghe cô nói bản thân của mình cũng muốn đi thì anh nhíu mài:
"Cô ở đây đi, theo tôi làm gì"
"Cứ quyết định như vậy đi"
Nói rồi cô bước lên phòng, Hàn Chiêu Dạ đi phía sau cô lên tiếng:
"Một mình tôi đi là được rồi, cô đi theo làm gì"
"Tôi sẽ cùng một trong số hai người kia đi đến chân núi ngồi đợi anh chứ tui có nói là bản thân mình sẽ đột nhập lên núi cùng với anh đâu"

"Vậy tại sau lại"
"Đột nhiên muốn ngắm trăng hóng gió trời thôi"
"Đợt trước cũng vì ngắm trăng hóng gió mà cô bị bệnh đến nỗi nhập viện luôn không nhớ sau"
"Lần đó chỉ là xuôi xẻo mà thôi"
Đấu võ mồm được một lát thì kết quả vẫn là cô sẽ đi, qua chuyện này anh mới biết cô nhìn hiền hiền vậy thôi chứ rất là cứng đầu.

Một khi đã quyết định việc mình làm thì không ai có thể lung lai nỗi cô được.
Diệp Viên Hy thay một bộ đồ bó sát cơ thể màu đen, trên mặt của cô thì đeo môt chiếc mặt nạ, máy tóc thì được cô dùng thun buộc lại đơn giản rồi ra ngoài.
Lúc lướt qua người của Chước Tư và Tỉnh Lâm thì cô lên tiếng:
"Khoảng 8 đến 10 giờ sáng tôi sẽ quay lại đây, hai anh một người ở lại đây tập hợp người chờ tôi quay trở lại còn một người thì về nước đi.
Chúng ta chỉ tập trung một chổ mà bỏ quên mất trụ sở chính thì không được ổn cho lắm"
Nói xong rồi thì cô cùng một người đàn ông rời đi, hôm nay vẫn như một khi cô lựa một chiếc xe phân khói lớn rồi chạy đến trước mặt người đàn ông kia:
"Lên xe"
"Như vậy có vẻ không ổn lắm"
A Lý nào dám để một người có thân phận cao quý như cô chở mình chứ.

Thấy người kia có vẻ chần chờ mãi không chịu lên khiến cho Diệp Viên Hy có phần cáo gắt mà lên tiếng:
"Một là lên xe hai là chết" Giữa trời đếm khuya lại lạnh như vầy cô không có rỗi hơi đâu mà chợi đợi anh ta.
A Lý nghe vậy thì người thoáng run một cái rồi lên xe.

Diệp Viên Hy xác nhận người phía sau đã ngồi vào vị trí rồi thì phóng ga rồ đi.
Chỉ đường"
A Lý lúc đầu ngồi trên xe thì có hơi hoang mang vì một người phụ nữ như cô mà có thể chạy mô tô với tốc độ 100 mấy 200 km/h.

Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã lấy lại được sự bình tỉnh và chỉ đường cho cô.
Hàn Chiêu Dạ bị A Lý cướp đi chổ ngồi của mình thì mặt anh cứ nhăn nhăn mà bay theo cô.

Diệp Viên Hy thấy thế thì nở một nụ cười rồi thầm nói trong đầu:
Hồn ma này lại làm biếng bay rồi
Chưa được nữa tiếng đồng hồ là cô đã có mặt ở phía dưới chân nói.

Cô lựa một góc đậu xe, tháo nón bảo hiểm xuống rồi ra dấu bảo anh lên trên đó thám thính tình hình.
A Lý thấy cô dừng xe ở đây rồi sau đó lấy tai nghe ra nghe nhạc thì anh ta chau mài nói:
Chúng ta không đi lên trên đó à"
Đối với câu hỏi này thì cô chỉ đưa cánh tay của mình ra trước mặt câu ta rồi nói:
"Đưa đây"
"Đưa gì ạ"
Bất kì đồ công nghệ thông tin và thiết bị liên lạc của cậu mang trên người đều đưa hết cho tôi"
Tại sau vậy"

"Cứ nghe lệnh mà làm, không cần phải hỏi nhiều"
A Lý nghe thế thì đành dè dặt làm theo lời cô.

Diệp Viên Hy sau khi nhận được thì tắt hết các thiết bị công nghệ thông tin của A Lý rồi lấy điện thoại của bản thân mình và cắm tay nghe vào sau đó nghe nhạc.
Bầu trời trên núi hôm nay khá tĩnh mịch, ít sao nhưng đổi lại được trăng lại khá tròn.

Ánh sáng nhẹ nhẹ của mặt trăng công với lại đèn đường và tiếng côn trùng tạo nên một bầu không khí nhẹ nhàng mà lãng mạn.
Diệp Viên Hy đứng tựa người vào mô tô ngâm nga bản nhạc và ngắm bầu trời về đêm.

Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc cô bay lên.
A Lý đứng gần đó thấy được cảnh này thì phút chốc bị mê đắm nét đẹp của cô, sâu trong tìm thức cậu ta bỗng nhiên nỗi lên ý định muốn người phụ nữ này là của riêng mình.
Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên thì cậu ta đã nhanh chống dập tắt vì hơn ai hết A Lý biết đây là người mình không nên đụng vào nếu không sẽ bị bỏng tay..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 49: 49: Ảo Tưởng


Những cơn gió nhẹ rồi bắt đầu mạnh dần cứ thổi đến làm cho cô có chút lạnh hơn nữa lại có vài con muỗi đến bắt đầu v* v*n xung quanh cô.
Lúc này Diệp Viên Hy nhận ra mình đã sai lầm khi đi xe mô tô, nếu như cô mà đi xe hơi thì giờ này ấm êm rồi.
Đang suy nghĩ băng quơ thì cô đột nhiên cảm nhận được phía sau có tiếng động, dường như cảm nhận được nguy hiểm nên cô bắt đầu bật chế độ chiến đấu.
Nói thật thì sau khi được anh huấn luyện thì các kỹ năng như quan sát đấm đá của cô được lên một tầm cao mới vì ở với anh mà không cận thận thì sẽ chết như chơi.
Diệp Viên Hy cảm nhận được tay của đối phương sắp chạm vào người của mình thì cô đột ngột quay lại phía sau bắt lấy cổ tay đối phương và sau đó là một tiếng rắc"
Cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến cho A Lý muốn hét lên nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị cô dùng cánh tay còn lại bụm miệng.
Cảm nhận đối phương không hét nữa thì cô lấy ngay một cái còng số 8 khóa tai A Lý rồi lôi cậu ta đến một cái cây gần đó rồi khóa lại.
"Cô muốn làm gì"
Nhìn gương mặt có phần hoảng loạn xen lần hoảng sợ của A Lý thì cô chỉ cười rồi đưa nhẹ ngòn tay của mình lên miệng rồi nói nhỏ:
"Suỵt im lặng tý xem nào"

Nhìn cô bây giờ như dáng vẻ của một con yêu tinh, rất quyến rũ, yêu mị, nguy hiểm và một chút bí ẩn.
Một lần nữa cái giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mùi nguy hiểm, bí ẩn của cô một lần nữa lại vang lên:
"Lúc nãy cậu định làm gì vậy"
A Lý nghe mà lạnh cả sống lưng nhưng rất nhanh cậu đã dần lấy lại tinh thần mà nói chuyện với cô:
"Tôi định hỏi chúng ta không lẻ chỉ đứng ở đây mãi hay sau"
"Ồ có thật là vậy không"
Thật"
"Tôi cho cậu 2s để nói sự thật nếu không thì cậu đừng trách vì sau tôi để cậu làm mồi cho muỗi"
"Sự thật gì ạ"
"Bớt giả nai lại đi"
Vừa nói cô vừa khơi động cái vòng tay trở thành một con dao sắt bén.
"Lưỡi dao này tuy nhỏ nhưng lại chứa độc đấy, chất đọc này sẽ làm cho người cậu tím tái, vết thương đau đớn rồi từ từ thối rửa và sau đó là chết đi.

Sau nào cậu có muốn thử không"
A Lý nghe thế thì toát mồ hôi hột và thầm hối hận vì lúc nãy không kiềm chế được h*m m**n của mình nên bây giờ mới thành ra như thế này.

Còn cô sau khi nhìn thấy sắc mặt của A Lý thì trong lòng cười thầm vì người đàn ông này bị cô dọa sợ đến xanh cả mặt luôn rồi.
"Một là khai thật còn hai là bỏ xác tại nơi này"
"Tôi khai tôi khai thật xin cô hãy tha cho tôi"

Nghe đến đây thì đôi chân mài của cô nhíu chặc, lúc đầu vì thấy buồn chán quá nên cô chỉ định hù người đàn ông này cho bầu không khí vui vui lên một chút nhưng bây giờ nghe cậu ta nói vậy thì....!con người này chắc chắn đang che giấu một cái gì đó.
"Lô hàng này chính là tôi bán thông tin cho tổ chức bên kia nên họ mới biết rõ ràng lộ trình chuyển hàng và dể dàng cướp được"
Nghe tin này mà Diệp Viên Hy chấn động nhưng đó chỉ là bên trong thôi còn bên ngoài cô vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng của mình.
"Tại sau cậu lại làm vậy"
Đến nước này rồi thì A Lý không còn trạng thái sợ sệt nữa mà chuyển sang một trạng thái điềm tỉnh.

Trong cậu ta như bây giờ và lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Bọn người kia đã hứa với tôi rằng sau khi tôi giúp bọn chúng cướp được hàng thì bọn chúng sẽ giúp tôi một số tiền lớn, đưa tôi ra khỏi tổ chức"
"Ước muốn của cậu không chỉ đơn giản như vậy"
"Đúng tôi không muốn làm việc cho các người như một kẻ hầu, sau này tự bản thân của tôi sẽ tạo ra một tổ chức khác và sau đó sẽ đạp đổ các người"
"Cậu tính dùng những gì cậu hiểu biết khi làm việc cho tổ chức rồi sau đó dùng chính những kiến thức đó rồi đạp đổ chức sau"
Lần này khi nghe cô nói thì A Lý không lên tiếng nữa mà im lặng.

Diệp Viên Hy thấy vậy thì cô nở một nụ cười nữa miệng đáp lại:

"Ngây thơ cậu đúng là quá ngây thơ"
"Cô nói vậy là sao"
"Những gì cậu biết tổ chức nó không nhiều như cậu nghĩ đâu" Những người như A Lý thì thường được tổ chức huấn luyện cấp độ bình thường và nắm rất ít bí mật hoạt động của tổ chức.
Để đảm bảo an toàn thì những cấp dưới thường được đào tạo để làm theo một chuyên ngành và nghe theo sự chỉ dẫn của cấp trên.
Và tất cả các nội dung quan trọng này nọ thì chắc chỉ có anh là nắm rõ hất sau đó tới đám 4 người thường đi theo anh mới biết thôi.
"Một con người điên rồ mang ý nghĩ điên rồ, cậu tưởng tổ chức của chúng ta chỉ có quy mô nhỏ bé như ở nước M à.
Chắc trước nay cậu chỉ lo phụ trách ở khu vực này nên không biết những khi vực khác của tổ chức đúng không.

Có lẻ tôi nên sai Tỉnh Lâm nói cho cậu biết nhiều hơn một chút, cái gì bọn họ cũng bí mật thái hóa nên làm cho người của mình sinh ra ảo tưởng".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 50: 50: Sợ Ma


"Sớm thôi, cậu sẽ thấy được cái giá khi phản bội tổ chức"
Lô hàng của trăm tỷ rồi uy tính của tổ chức nữa, mà cô nghĩ người thanh niên này đúng là não heo mà nghĩ sao một tổ chức nhỏ có thể sản xuất và buôn bán một lô hàng như vậy chứ.
Thật ra cô không biết người như A Lý chỉ phụ trách vận chuyển thôi còn hàng thì đã được bỏ vào cái rương và khóa lại nên cậu ta cũng chẳn biết đây là cái gì và trị giá bao nhiêu.
Diệp Viên Hy cũng không ngờ con người như anh có thể cẩn thận đến như vậy, những con người hoạt động ở đất nước M thì họ chỉ biết được quy mô cũng như thế lực của tổ chứ ở nước M chứ còn lại là mù mịt.
Cô nghe nói là người phụ trách vận chuyển lô hàng này từ đất nước S cũng chính là nơi cô sinh sống đã bị bọn người kia g**t ch*t rồi.
Trong trận cướp hàng vừa rồi bên của cô đã thiệt mạng đầu gần mười mấy anh em.

Tất cả những đều này là do cái tên trước mặt của cô gây ra.
"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, lô hàng thật hiện đang ở đâu"
"Tôi không biết"
"Được cậu không khai thì tôi cũng không ép"
Nói xong thì cô rút điện thoại của mình ra điện cho ai đó rồi tắt máy.
Lúc nãy kêu cậu ta giao các thiết bị công nghệ ra thì cô phát hiện ra cậu ta có bật định vị nhưng cô tưởng là cậu ta liên lác với tổ chức của mình nhưng xe ra đây là thứ để đối phương theo dỗi hành động của bọn cô.

Những con người này đúng là cáo già mà.
Đợi một lúc sau thì Tỉnh Lâm láy chiếc xe hơi đến chổ cô đang đứng:
"Có chuyện gì vậy"
"Người của anh bán tin tức về lô hàng, làm gián điệp cho người ta rồi còn có âm mưu lật đổ tổ chức.

Cậu ta tôi giao lại cho anh đấy, nhớ là bồi dưỡng cậu ta cho thật tốt đấy"
Nói xong cô quăng chìa khóa chiếc còng tay của A Lý cho Tỉnh Lâm.
"Tôi mới nghĩ ra được cái này hay lắm nè"
"Trò gì"
"Từ từ rồi anh sẽ biết, quên nữa ngày chiều nay anh cứ say đại một người nào đó làm lão đại đi gặp bọn người kia đi"
"Tại sau"
"Tôi phải đi làm việc khác rồi "
"Ý cô là"
"Bí mật"
Diệp Viên Hy vừa nói xong thì cô thấy bóng dáng của Hàn Chiêu Dạ từ phía xa xa bay tới.

Thấy thế thì cô tạm biệt Tỉnh Lâm một cái rồi lên chiếc xe mô tô của mình rồi rời đi.
Hàn Chiêu Dạ cũng không lề mề, anh bay thật nhanh rồi sau đó yên vị phí đằng sau cô.
"Sao rồi"
"Bọn chúng giăng thiên la địa võng chờ chúng ta"
"Biết ngay mà, anh biết lô hàng của chúng ta đang ở đâu không"
Tình cờ nghe bọn chúng nói chuyện và biết được lô hàng đang ở một căn nhà hoang cách ngọn núi này không xa cho lắm"
"Vậy cúng ta qua đó xem đi, quên nữa lúc nãy tôi mới phát hiện ra một chuyện"
"Chuyện gì"
Sau đó cô đem mọi chuyện của A Lý lúc nãy nói cho anh nghe cộng thêm kế hoạch trong đầu của mình kể cho anh nghe.

"Bây giờ sau khi xác nhận lô hàng xong thì đánh úp luôn hay sau, dù gì đa số người của bọn chúng đều tập trung nhiều ở trên núi với lại anh em của chúng ta hiện giờ đang ở trạng thái sẵn sàng"
"Chúng ta qua khu nhà hoang đó trước đi"
"Anh có biết đường không"
"Cô dừng xe ở đây đi để tôi bay lên cao xem"
"Ok"
Cô dừng xe lại được một lúc thì anh quay lại.
"Đi"
"Được"
Sau đó hai người rời khỏi ngọn núi và đến điểm kế tiếp.

Diệp Viên Hy đậu xe từ phía sau nhìn vào thì đã thấy trong đó âm u khiến cho cô dựng cả tóc gáy.
Trong đầu cô liên tục chạy qua những hình ảnh trên phim kinh dị mà cô từng xem.
"Sau ở đây nhìn có vẻ tối và âm u quá"
"Nhà hoang lại cộng thêm là ban đêm nữa thì sáng kiểu gì"
"...."
Nhìn cái gương mặt có vẻ hoảng sợ của cô thì anh tiếp tục lên tiếng:
"Cô sợ ma"
Bị anh nói trúng tim đen nên cô cũng dè dặc gật đầu.

Lúc đầu cô mượn danh chỉ đường để đem A Lý theo cho đỡ cô đơn nhưng ai ngờ đâu lại bắt ngay cái tên gián điệp.

Haiz...không biết số cô mai mắn hay là xuôi xẻo nữa.
"Cô mà cũng sợ ma nữa à"
"Anh nói vậy là sau"
"Cô quên mất mình đang ở chung với một con mà là tôi sau"
Nghe anh nói thế thì cô mới chợt nhận ra không biết từ khi nào anh đã trở thành một đều hiển nhiên trong cuộc sống mất rồi.
Mặc dù là nghĩ vậy nhưng cô vẫn chu môi cãi lai:
Nhưng anh đâu có làm hại tôi"
"Nhưng chung quy tôi vẫn là một ma" Nói xong rồi anh bay lại rồi xoa đầu cô một cái:
"Ở đây chờ tôi một chút thôi có được không"
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng và cuối cùng là cô như người bị thôi miên mà gật đầu đồng ý..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 51: 51: Kế Hoạch


Tiếng lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, anh sáng mờ ảo từ ánh trăng và đèn đường cộng thêm những làng gió lạnh thổi nhè nhẹ khiến có sống lưng cô lạnh toát.
"Tinh tinh"
Đội nhiên cái vòng tay của cô rung nhẹ và kèm theo một âm thanh nhỏ vang lên khiến cô chú ý.
"Aaaa là Mạn Mạn liên lạc với mình qua vòng tay"
"Alo"
"Huhu Mạn Mạn ơi mình sợ ma quá"
Sau vậy"
"Mình có tí công chuyện nên phải đến thành phố M và bây giờ mình đang đứng gần một căn nhà hoang.

Cái bầu khung khí này, khung cảnh này làm cho mình tưởng đến mấy con ma"
"Chẳn phải bên cạnh của cậu cũng có 1 con ma đó sau"
"Anh ta khác với những con ma khác"
"Ma mà cũng có loại giống loại khác nữa sau"

"Ý mình không phải như vậy.

Tuy anh ta là ma nhưng anh ta luôn đi theo mình giúp đỡ mình chứ không có hù mình"
"Anh ta giúp đỡ cậu hay cậu giúp đỡ anh ta"
"À....thì là cả hai"
"Viên Hy này vốn dĩ đây là chuyện của cậu nên mình không tiện xen vào nhưng hôm nay mình phải nói cái này để cho cậu rõ.
Cậu nên nhớ rằng hồn ma đi bên cậu nó không đơn giản nên cậu phải hết sức đề phòng hơn nữa mối quan hệ của hai người là trao đổi có qua có lại nên khi anh ta trở về thân xác của mình thì hai người chẳn còn dính liếu đến nhau nữa cậu hiểu chứ.
Cậu giúp anh ta mình không cản nhưng cậu phải hiểu bản thân của mình không nên đi quá sâu và làm việc gì thì mình cũng phải chừa cho bản thân một con đường sống"
"Mình biết mà, mà sau giờ này cậu vẫn còn thức vậy"
Nhớ Hy Hy quá nên ngủ không được"
"Trẫm cũng nhớ nàng lắm đấy ái phi hay là đợi khi nào ta hoàn thành xong việc ở biên cương sẽ về bù đắp cho nàng"
"Ái phi đợi hoàng thượng hahaa"
Cô nói chuyện với Mạn Mạn được một lúc thì anh quay trở lại nên vì thế mà cuộc nói chuyện của hai người tạm dừng lại.
"Sau rồi"
Bọn chúng quả thật giấu lô hàng của chúng ta trong đó"
"Vậy anh tính sau"
"Đánh nhanh thắng nhanh"
"Được"
Nói với anh xong thì cô điện thoại qua cho Tỉnh Lâm và kêu cậu ta chờ cô ở biệt thự.
...............
Khi cô vừa bước chân vào biệt thự thì đã thấy bóng dáng của Tỉnh Lâm đang nhàn nhã uống trà còn A Lý thì không biết đã bị cậu quă vào cái xó xỉn nào rồi.

Thôi mà bây giờ cô nên tập trung vào chuyện chính đi còn cái tên kia thì tính sau.
Diệp Viên Hy từ từ tiếng lại chổ của Tỉnh Lâm rồi ngồi đối diện với cậu ta:

Lô hàng của chúng ta không phải ở trên núi mà là được dấu ở dưới tầng hầm của một căn nhà hoang gần ngọn núi đó.
Bây giờ cậu triệu tập anh em và khoảng 4h nữa là chúng ta sẽ xuất phát, còn kế hoạc là như thế này..."
Sau khi hai người bàn luận xong và thống nhất ý kiến rồi thì cô trở về phòng ngủ của mình.
Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng là cô đã chạy lại và bay thường lên cái giường ngủ:
Ôi thoải mái quá đi mất"
Hưởng thụ được cảm giác ấm áp của chăn gói được một tí thì cô ngóc đầu thức dậy.

Cô lấy điện thoại cúng với thiết bị định vị của A Lý lúc nãy.
Diệp Viên Hy thực hiện một loạt các thao tác để mở định vị lên rồi đến điện thoại thì cô dừng lại khoảng 2s.
"Điện thoại này có mật mã"
"Đưa đây cho tôi"
Nghe Hàn Chiêu Dạ bảo vậy thì cô cũng đưa điện thoại về phía anh:
Cô lại đây"
Sau đó anh bắt đầu thực hiện một loạt các thao tác, được một lúc thì điện thoại đã mở lên được và không cần mật khẩu:
Anh đúng là lợi hại thật đấy"
Nghe cô khen mình thì khóe môi của anh khẽ cong nhẹ lên, nếu như không để ý thì chẳng thấy được.
Sau khi mở được điện thoại thì cô mới bắt đầu xâm nhập vào danh bạn, nhật kí điện thoại.

Bổng cô thấy trong mục nhắn tin thì có một số điện thoại lạ.
Nhấp vào xem thì đây chỉ là một hợp thư trống chẳng có tin nhắn gì cả, nhưng trong điện thoại này cái số điện thoại kia trong có vẻ khả nghi thì chaenr còn số nào đáng để cô khả nghi cả.
A Lý có rất ít người bạn và mỗi một người bạn đều được anh ta đặt cho cái biệt danh riêng nhưng chỉ có cái số điện thoại vừa rồi là không có tên hay gì cả.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ:
"Sau khi nhắn tin qua thì anh ta đã xóa tin nhắn"
"Cô thông minh hơn một tí rồi đấy"
"Anh biết cách khôi phục tin nhắn đã xóa không"
Tôi không chắc mình có thể khôi phuch được nhưng tôi chắc chắn Chước Tư có thể làm chuyện này được một cách nhanh chóng vì cậu ta là một cao thủ máy tính"
Dù sau đi nữa thì anh cũng là một con người mà một con người thì sẽ có những điểm mạnh và sở trường của riêng mình nhưng đi đôi với việc đó thì cũng sẽ có những điểm yếu.
Nghe thế thì cô lấy điện thoại liên hệ cho Chước Tư rồi nhờ cậu ta khôi phục đoạn tin nhắn lúc nãy giúp mình.
Sau khi cô gửi những thông tin cần thiết cho Chước Tư thì khoảng 5 phút sau toàn bộ dữ liệu cuộc trò truyện đều được gửi qua máy của cô..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 52: 52: Kế Hoạch Thành Công


Những nội dung tin nhắn này bao gồm thông báo thời gian và địa điểm của lô hàng cho đối phương cướp rồi còn có cả thông tin lão đại của Phong Dạ đã thích thân bay qua đây.
Sau đó đối phương yêu cầu ảnh chụp của lão đại nhưng có lẻ là so A Lý chưa chụp được ảnh của cô nên cậu ta chưa gửi cho đám người kia được.
Thấy vậy thì cô thở phảo nhẹ nhóm, tin tức cô là lão đại ẩn danh của của tổ chức Phong Dạ mà truyền ra ngoài là xong đời của cô luôn.
Bản thân của cô không những bị những người khác nhắm vào hơn nữa nếu như sau này vì cái danh ấy mà cô sẽ mãi mãi bị cuốn vào hắc đạo và không trở lại cuộc sống trước kia được.
Nhưng bây giờ không sau, hiện tại cô đang nắm thế chủ động và mọi việc tiếp theo xảy ra đều sẽ nằm trong dự định của cô.
Diệp Viên Hy nghĩ vậy thì môi của cô nở một nụ cười ranh mãnh rồi nhìn vào điện thoại soạn tin nhắn:
"Khoảng 4h tối nay người của tổ chức sẽ dồn lên núi để lấy hàng lại"
Tin nhắn vừa được gửi đi đến số máy lạ kia thì ngay lập tức có phản hồi:
Cậu làm tốt lắm, sau lúc nãy đột nhiên tính hiệu định vị lại biến mất vậy"
"Tôi được phân công cùng lão đại lên núi dò tin tức về lô hàng nên tất cả các định vị hay điện thoại đều bị tắt"

Cậu nhớ phải đem theo tddinhj vị ở bên mình và không được tắt đấy"
"Lúc nãy chỉ là trường hợp bất đắt dĩ thôi"
Sau khi nhắn tin xong thì cô bỏ điện thoại xuống:
"Tưởng đâu là sói già nhưng ai ngờ lại là thỏ con" Công nhận rằng cô chỉ mới nhắn có vài câu thôi mà đối phương bên kia lại tin có vẻ như tin sái cổ mới ghê.
Lúc nãy cô có gửi số máy lạ này cho qua cho Chước Tư và bảo cậu ta đều tra nhưng câu ta nói dãy số này không đơn giản và cần thời gian để tìm hiểu về nó vì vậy nên cô đã cho cậu ta thời gian rồi.
Sau khi sắp xếp môi việc xong thì cô thay đồi cài báo thức rồi phóng lên giường ngủ.

Còn mấy cái chuyện như sắp xếp anh em hay đội hình tấn công như thế nào thì Tỉnh Lâm sẽ lo hết nên vấn đề đó cô không cần nghĩ chi cho nó mệt óc.
Đúng 3h40 thì đồng hồ reo lên cũng vì thế mà cô thức giất.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân và thay đồ xong thì cô đeo một khẩu súng vào hông và hai con dao găm bên đùi.

Còn cái vòng tay thì cô để dùng trong những trường hợp nguy cấp.
Chuẩn bị xong tất cả thì cô xuống dưới lầu, lúc này có đầu 3 4 người anh em mặt áo đen trong đó có Tỉnh Lâm đang đứng đợi cô.
Sau khi cùng mọi người ra sân thì cô thấy các anh em đã chuẩn bị xe và vào tư thế cả.

Bây giờ cô chỉ việc lên xa và ra lệnh nữa thôi là xong.

Trước khi bước lên xe của mình cô đưa thiết bị định vị của A Lý cho Tỉnh Lâm rồi kêu cậu ta đưa cho người mà mình đã sắp xếp.
Lần này cô không đi mô tô nữa mà cô ngồi trên chiếc xe bugatti do Tỉnh Lâm làm tài xế.

Truyện Kiếm Hiệp
Dưới sự chỉ dẫn của cô thì đoàn xe chạy được một lúc thì chia ra làm hai hướng.

Một top nhỏ thì đi lên núi, top còn lại thì hướng đến nhà hoang.
Trước sự phòng bị mỏng manh mất cảnh giác và cả từng lối đi đến lô hàng cô đều biết nên rất nhanh bọn cô đã dùng chiến thuật đánh úp.
Nhưng vào phúc đến cuối đến chổ lô hàng thì bọn cô gặp một một cách cửa đã bị khóa chặc và chìa khóa đang nằm trong tay người đứng đầu của tổ chức phía bên kia.
Chuyện này đã làm hầu hết mọi người đang có mặt ở đây hoang mang nhưng mọi người vẫn giữa một bầu không khí im lặng.
Nhìn ổ khóa trước mặt mà cô nhíu đôi chân mài.

Chẳng lẻ bây giờ đến khúc cuối rồi lại bỏ cuộc, a mình nhớ ra rồi.
"Mọi người ra ngoài hết đi, Tỉnh Lâm cậu ở lại"
Vừa nghe lệnh của cô thì mọi người rất nhanh đã duy chuyển ra ngoài.

Thấy không còn ai thì cô bật cái vòng tay của mình ra rồi sau đó dùng bộ phận bẻ khóa của con dao và cẩn thận luồng vào ổ khóa.
"Cạch"
Rất nhanh sau đó ổ khóa đã được bẻ ra một cách an toàn, Diệp Viên Hy thấy mình đã thành công rồi thì nở một nụ cười đắc thắng.
"Anh kêu mọi người vào kiểm tra hàng rồi sáng mai kêu người đem giao rồi liên hệ một số anh em đang đánh lạc hướng bên vùng núi rút về còn cái tổ chức kia thì dọn dẹp sạch sẽ"
Nói xong rồi thì cô bước thẳng ra ngoài leo lên chiếc xe bugatti chạy thẳng một mạch về biệt thự.
Vừa đến nơi thì cô đã lao vào phòng tắm rửa thay đồ rồi trèo lên giường ngủ.
"Haiz...!cả buổi tối hôm nay không được ngủ rồi đúng là mệt chết mà"
Đến 11 giờ trưa thì cô mới thức dậy rồi đi xuống nhà ăn sáng.

Ăn xong thì cô lên phòng thay một bộ đồ rồi láy chiếc xe mô tô chạy dòng quanh thành phố M này chơi..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 53: 53: Làm Phục Vụ


Nói thật thì đây là lần đầu tiên cô được đi máy bay và xuất cảnh ra nước ngoài.
Trước gì cô chỉ tìm hiểu mọi thứ qua màn hình của điện thoại, bây giờ thì được nhìn trực tiếp thì đúng là có khác.
Hàn Chiêu Dạ ở phía sau xe thấy cô cứ chạy vòng vòng rồi chơi mấy thứ xàm xàm thì lên tiếng:
"Cô đúng là rỗi hơi"
"..."
"Tôi có rỗi hơi gì đâu"
"Tự nhiên xách xe chạy vòng vòng như thế này thì khác nào con dở hơi"
"Dạ đại ca cái này gọi là đi chơi, gọi là khám phá thế giớ xung quanh đấy ạh"
"Những thứ này thì có gì để khám phá chứ"
"Đừng nói từ trước đến giờ anh chưa từng đi chơi đấy nhá"
Tôi không dành thời gian cho những đều vô vị"
"....." Diệp Viên Hy cảm thấy bản thân của mình nói chuyện với anh mới được gọi là vô vị nên cô quyết định không nói lên tiếng nữa.
Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên trầm lặng hơn.

Đến cuối cùng thì cô chỉ ghé vào một cửa hàng mua ít quà tặng cho Mạn Mạn, cháu gái và Thi Thi rồi láy xe về.
Chiếc xe của cô lúc dừng lại biệt thự thì cũng là lúc Tỉnh Lâm về đến.

"Anh đặt một vé máy bay đi, khoảng chiều nay tôi sẽ bay về"
"Khoang đã".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Yêu Thầm Vợ Cũ
2.

Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3.

Đại Chúa Tể
4.

Vị Ương
=====================================
"Có chuyện gì"
"Lúc tối cô đã láy chiếc Bugatti đi đúng không"
"Đúng vậy"
Nghe cô xách nhận thì sắc mặt của Tỉnh Lâm đen như đáy nồi, cô cảm nhận dường có chuyện gì đó nên lên tiếng:
"Sau vậy"
"Mỗi một chiếc xe của các anh em đều đủ vị trí ngồi nên khi cô láy chiếc xe đi thì tôi lại thành người dư ra."
"Vậy xin lỗi anh nha tại tôi không biết đều này, nếu có lần sau thì tôi sẽ rút kinh nghiệm"
Nói xong rồi thì cô chuồng đi vì trong cô cảm giác trong lòng của mình bây giờ là một bầu trời tràn đầy tôi lỗi.
Sáng hôm sau cô đã có mặt tại đất nước S.

Mọi chuyện cũng đã dần trở lại quỷ đạo của nói.

Cuộc sống vẫn tấp nập và xô bồ như mọi khi.

Rãnh rổi thì cô cùng anh đi luyện súng tập vỏ rồi sau đó giải quyết một ít công việc của cửa hàng phụ Mạn Mạn rồi quây qua chuyện của tổ chức.
Cô nghĩ đến khi hết thời hạn xin phép thì đi làm lại.

Hôm nay cô chỉ mới đi lấy dụng cụ vệ sinh thôi thì đã thấy bóng dáng cô cháu gái của mình:
"Mấy hôm nay sau bà nghĩ vậy, bà không khỏe chổ nào sau"
"Ta già cả rồi nên thường xuyên bị đau nhứt xương khớp ấy mà"
"Con sau vậy"
"Chỉ là không gặp bà nên con cảm thấy nhớ bà"
"Mấy bửa rài có ai ăn h**p con không"
"Dạ không có ạh"
Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Lệ Thẻo Chi thì cô cũng đoán ra được là con bé lại bị người ta ăn h**p rồi.

Bọn người này càng ngày càng quá đáng, nếu như cô không dạy cho chúng một bài học thì chúng không xem ai ra gì mà.
Buổi chiều sau khi tan làm thì cô nhờ Hàn Chiêu Dạ bay đi theo dỗi hành tung của đám người thường hay ăn h**p cô.
Lúc đầu anh cũng chẳng chịu đi làm mấy chuyện này nhưng cô nói nếu như anh không đi thì cô sẽ tự đi theo dỗi bọn họ nên cuối cùng anh mới đồng ý giúp cô.
Phòng của bọn họ hôm nay do đạt được chỉ tiêu gì đó nên đi ăn mừng và cô cháu gái của cô cũng có mặt.
Diệp Viên Hy lặng lẻ trà trộn vào nhà ăn và mặt đồ của nhân viên phục vụ vào.

Nhìn đám người kia trò chuyện vui vẻ đôi lúc còn quay qua chế nhạo cháu gái của cô nghèo hèn giẻ rách đồ này nọ nữa cơ.

Hàn Chiêu Dạ đứng một bên thấy cô nhìn về phía bọn người kia với anh mắt hình viên đạn thì anh chỉ từ tốn nói:
"Xã hội là như thế đấy, không phải ai cũng mai mắn có một gia đình trọn vẹn và bạn bè yêu qúy"
Thấy cảnh cháu gái mình bị người ta đưa ra làm trò đùa mà vẫn âm thầm chịu đựng thì cô cảm thấy chướng mắt vô cùng.
"Hừ, các người dám ức h**p đứa cháu gái ngoan ngoãn hiền lành của bà đây sau"
"Cô đứng đó làm gì còn không mau đi bưng rượu và thức ăn cho khác, muốn bị trừ lương sau"
Nghe lời nhắc nhở của quản lí ở đây thì cô không vội vàng lề mề nữa mà đi bưng rượu.

Những tưởng sẽ bưng rượu cho đám người kia nhưng cuối cùng cô lại được phân công bưng rượu cho một phòng vip.
Không biết nhân vật trong vòng vip đó ra sau mà khi các cô gái khác biết cô được bưng rượu thì đôi mắt tràn đầy những ý vị không tốt.
Thậm chí có người còn tốt bụng lại chổ của cô nói muốn bưng rượu giúp.

Mới ban đâu thì cô có ý định nhường thật nhưng sau đó cái tính tò mò của cô lại nỗi lên.
Cô cùng vài người khác đi lấy rượu rồi bưng lên căn phòng vip.

Phải nói rằng những chai rượu này toàn là những loại thượng hạng và đắc tiền của nhà hàng này nên mọi việc bưng hay duy chuyển mọi người đều làm rất cẩn trọng..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 54: 54: Ghi Âm


Một nhóm 2người bưng rượu và một người dẫn đường cứ thế mà xuất phát.
Bọn cô đi vào một thang máy và lên tầng cao nhất của hàng.

Đứng trước cánh cửa thì người dẫn đường mở cửa rồi sau đó cô và một nam phụ vụ khác đi vào.
Căn phòng này được trang trí trong khá đơn giản nhưng lại toát lên một vẽ sang trọng.

Xung quanh tường thì trang trí những tuyệt tác của các họa sĩ nỗi tiếng.

Chính giữa là một cái bàn ăn và nhìn ra phía cửa sổ là một bầu không gian rộng lớn của thành phố.
Và điều cô không ngờ nhất chính là người mà cô cần phục vụ đó chính Hàn Vân Nam, anh ta đang ngồi chung với một người đàn ông trong khá là trung niên.
"Người đàn ông đang ngồi cạnh Hàn Vân Nam chính là ba của anh ta tên Hàn Thẩm."
Nghe lời anh nói mà cô nhíu chặc đôi mài thanh tú của mình lại.

Vì nghe từ trong lời nói của anh thì cô biết mối quan hệ của hai người họ không được tốt lắm.
Diệp Viên Hy đi cùng nam phục vụ đi lại bưng rượu để lên bạn và cùng lúc đó top người bưng đồ ăn cũng từ ngoài đi vào.

Nhân lúc mọi người không để ý cô đã lấy từ trong túi ra một thiết bị ghi âm rồi cẩn thận dán phía dưới mép bàn.
Toàn bộ quá trình dán máy ghi âm chỉ vọn vẹn trong vòng một giây và cô làm rất cẩn thận nên mọi người xung quanh cũng không nhận ra được đều gì.
Mai là mấy hôm trước cô có nhờ Tỉnh Lâm chuẩn bị cho cô một cái máy ghi âm để có việc gì thì dùng.

Hôm nay ra ngoài tiện tay mang theo nhưng không ngờ lại dùng đến.

Cái này người ta gọi đó là ý trời.
Sau kho bưng đồ cho hai người xong thì cô quay xuống phía dưới.

Đám người ức h**p cháo gái cô đã bắt đầu uống rượu và ăn uống rồi.
Còn Lệ Thảo Chi thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau đó cô nghe nghóng các phụ vụ ở đây kể lại rằng lúc nãy đám người kia ức h**p con bé quá nên con bé đã đi về rồi.
Nghe đến đây thì cô một nữa là âm u còn một nữa là vui mừng.

Diệp Viên Hy cũng chẳn nói gì nữa mà đi đến quầy rượu lấy ra vài chai rượu rồi nhân lúc mọi người không chú ý cô đã đổ một ít bột màu trắng kia rồi bưng đến bàn của đám người kia.
Hàn Chiêu Dạ thấy những việc mà cô làm thì anh chỉ cười cười.

Nếu theo phong cách làm việc của anh thì đám người này đã bị chặn đường đánh cho bầm dập rồi.
Nhưng còn cô gái này lại khác, thứ mà cô bỏ vào đó chẳng phải xuân dược, chẳng phải m* t**, chất gây nghiện nguy hiểm hay gì đâu mà nó chính là thuốc xổ.

Lúc sáng thấy cô mua anh cũng khá thắc mắc nhưng giờ thì anh đã hiểu.

Dùng cái loại thuốc này thì e là cả đám người này đều phải giữa bồn cầu hơi bị lâu.
Sau khi nhìn từng người từng người trong đám người kia uống mấy chai rượu có trộn thuốc lúc nãy thì cô mới mãn nguyện rời đi.
Nếu như sau lần này mà đám người kia còn dám ức h**p chau gái của cô nữa thì cô sẽ dùng biện pháp của anh đó chính là kêu người đi đánh bọn chúng bầm giập luôn.

Sau khi làm xong hết tất cả thì cô ở lại nhà hàng một lúc đợi đến khi có thông báo dọn dẹp căn phòng ăn của Hàn Vân Nam và sau khi thu được máy ghi âm lại rồi thì cô mới rời khỏi đây.
Diệp Viên Hy quay lại căn phòng trọ nhỏ hẹp mà trước kia cô thuê ở gần công ty.

Vừa bước vào phòng đóng cửa lại rồi thì cô tháo cái mặt nạ xuống.
Vì biết trước sẽ có những trường hợp không cần phải lộ mặt thì cô sẽ không dùng đến mặt nạ.

Còn mặt nạ này cô kiếm ở đâu ra thì do cách đây không lâu Chước Tư đã đưa cho cô.
Tháo cái mặt nạ xong thì cô lại phía giường ngồi xuống rồi sau đó bật máy ghi âm lên nghe:
/"Ba gọi con ra đây có việc gì"
"Chính con là người đã dấu thân xác của Chiêu Dạ đúng không"
"Không phải"

"Ngoài con ra thì còn ai nữa chứ.

Con mau nói thật cho ba nghe chuyện này"
"Con không làm"
"Cách đây không lâu ba đã điều tra được con chính là người chủ mưu trong việc đã ám sát anh hai con"
Đến đây thì bầu không gian lúc này thoáng chốc đã ngưng động rồi sau đó giọng nói của Hàn Vân Nam lại vang lên:
"Chuyện ám sát anh ta là do con làm còn việc dấu thân sát của anh hai thì con không làm"
"Cùng là anh em chung một nhà mà tại sau con lại phải hảm hại nó vậy."
"Anh em trong nhà? Cho dù con có xem anh ta là anh trai đi chăng nữa nhưng anh ta cũng có xem con là em trai đâu.
Tại sau từ nhỏ anh ta được ông bà nội yêu thương, mọi người xem trọng còn con chỉ được xem là con riêng, là cái bóng của anh ta vậy.

Đến cả người con gái mà con yêu cũng yêu anh ta".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 55: 55: Không Biết Cô Gái Ấy Như Thế Nào


Không khí trong bàn ăn lúc này thoáng ngưng động một lần nữa.

Sau đó Hàn Thẩm lên tiếng:
"Nó từ khi sinh ra đã mất mẹ nên được ông bà yêu thương, còn con thì từ khi sinh ra đã có mẹ, có một gia đình trọn vẹn.

Ba cũng biết được là ông bà nội tuy không yêu thương con bằng Chiêu Dạ nên ba cũng đã dành tình thương cho con"
"Tình thương??? ba không nghĩ lại xem một năm con với ba gặp mặt được mấy lần.

Ba chỉ có suốt ngày đi công tác mà chẳng bao giờ dành tình thương cho con."
Nghe đến đây thì Hàn Thẩm chợt im lặng.

Bây giờ dường như ông mới nhận ra trước giờ mình có lẻ đã quá vô tâm với con cái.
Hàn Vân Nam nói xong thì có lẻ anh đã xách áo rời đi vì cô nghe có tiếng bước chân và cả tiếng thở dài trong não nề./
Thì ra là do lòng ghen ghét đố kị nên mới xảy ra tình trạng anh em mới tương tàn như thế này.

Hơn nữa hình như cô nghe nói là Hàn Vân Nam thích một cô gái nhưng cô gái đó là thích anh, một mối tình tay ba vì thế mà đã xảy ra.
Không biết vì sau bây giờ cô lại có cảm giác tò mò về cô gái đó.

Dù sau đi nữa Hàn Vân Nam cũng được xem là một sắc mỹ nam, tuy anh ta có hơi ăn chơi nhưng cũng được xem là một người đàn ông tài giỏi.
Nếu anh ta không lúng vào con đường ghen ghét đố kỵ và tập trung làm ăn thì cũng chẳng thua kém Hàn Chiêu Dạ nên cô muốn biết người con gái nào có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Cuối cùng Diệp Viên Hy cũng không nhịn được tò mò mà quay qua hỏi anh:
"Cô gái mà anh ta nhắc đến là ai vậy"
Trước câu hỏi của cô anh chỉ nhàn nhạt trả lời:"Cô gái ấy đã mất rồi"
"Vậy anh có thích cô gái ấy không"
Nghe cô hỏi câu hỏi như vậy thì anh chợt nhìn cô, Diệp Viên Hy nhận ra vẫn đề mình hỏi khá nhạy cảm nên cô lập tức lên tiếng:
"Tôi chỉ thuận miệng thôi, anh thích thì trả lời còn không thích thì thôi"
"Tôi hoàn không có tình cảm gì với cô ta"
Nghe anh trả lời câu hỏi của mình thì cô trợn tròn mắt lên nhìn anh và sau đó là trong lòng của cô có cái gì đó vui vui.
Cảm thấy bầu không khí của hai người có cái gì đó lạ lạ nên cô lên tiếng đổi chủ đề:

"Chuyện này bây giờ tính làm sau đây"
"Để xem ba của tôi giải quyết thế nào rồi tính tiếp"
"Vậy bây giờ chúng ta về biệt thự có được không"
"Được"
..............................................
Sáng hôm sau cũng như mọi khi cô có ca trực ở công ty.

Vừa bước vào công ty cô đã nghe mọi người bàn tán xôn xao về việc phòng nhân sự nào đó hôm nay mọi người đều xin nghĩ làm vì lí do sức khỏe.
Nghe được tin tốt này thì cô lập tức chuồn vào nhà vệ sinh rồi cười:
"Không biết cái đám công tử tiểu thư cao quý đó ngồi bồn cầu sẽ có hình dạng nào haha"
Nhìn bộ dạng tươi cười của cô mà anh đứng kế bên phải lắc đầu:
Haiz...đúng là bó tay với cô gái này mà, chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được
Cười được một lúc thì cô phát hiện ra cháu gái mình cũng nghĩ nhưng rất nhanh cô đã đoán ra được chắc con bé hôm qua bị ức h**p nên hôm nay không muốn đi làm.
Thôi mà nghĩ lại chuyện này cũng tốt, để hôm nay ai cũng nghĩ mà chỉ có mình cháu cô đi làm thì có hơi không được hay cho lắm.
Rất nhanh tin tức đồ ăn nhà hàng hôm qua của cái hàng thức ăn không hợp vệ sinh thực phẩm khiến cho một đám người sau khi ăn xong về thì có các triệu chứng tiêu chảy.
Các chức năng cảnh sát và bên vệ sinh an toàn thực phẩm đã tiến hành kiểm định khảo sát thức ăn của nhà hàng bất ngờ.
Biết được tin này thì cô cảm thấy mình hơi có lỗi với nhà hàng hàng, những sự tội lỗi của cô chỉ tồn tại được 2s vì cô nghĩ nếu như nhà hàng đó làm ăn đàng hoàn thì không có gì phải sợ.
Với lại nếu có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ nhờ Chước Tư bảo lãnh cho cái nhà hàng đó không bị phá sản còn cái uy tình thì, ukm...!cô không biết..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 56: 56: Bọn Quấy Phá


Sau khi làm việc và ăn trưa xong thì cô nhận được điện thoại của Mạn Mạn.
"Alo có chuyện gì vậy"
"Dạo này hay có một đám người đến phá cửa hàng của chúng ta.

Bọn chúng bảo khu vực này là do bọn chúng cai quản, nếu như muốn buôn bán thì phải đống tiền bảo kê.
Bọn mình không chịu đóng thì bọn chúng kéo phe kéo lũ lại phá cửa hàng, thậm chí còn đập phá và đánh cả nhân viên.

Buổi tối thì bọn chúng tạt sơn nữa"
"Đám người này đúng là quá đáng"
"Tụi mình phải nhanh chống tìm các giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt chứ để cho bọn người kia gây chuyện như vậy hoài thì không phải là chuyện tốt"
"Cậu nhắm khi nào thì bọn chúng lại quay lại quấy phá cửa hàng"
"Mình đoán chắc tầm khoảng chiều nay hoặc tối ngày mai bọn chúng sẽ ghé đồi tiền bảo kê"

Chuyện này cậu cứ để cho mình tính, àk cậu cứ cho nhân viên nghĩ chiều nay và cả ngày mai đi."
"Ok"
"Chiều nay mình sẽ đến cửa hàng nên cậu nhớ ở cửa hàng chờ mình nha"
"Ok"
Sau khi tắt điện thoại thì cô quay qua nhìn Hàn Chiêu Dạ:
"Cửa hàng của tôi có một đám thanh niên lại quấy phá, anh nghĩ xem bây giờ tôi phải làm sau để giải quyết vụ này"
"Tôi biết khi cô hỏi tôi câu này thì chắc hẳn trong đầu của cô cũng đã lên một kế hoạch gì đó rồi"
Nghe anh nói như vậy thì môi của cô không nhịn được mà công lên một nụ cười hoàn mỹ:
"Anh đúng là hiểu tôi mà"
Nói xong cô lại gọi điện cho Chước Tư:
"Alo"
Anh cho tôi mượn khoảng tầm mười mấy anh em được không"
"Để làm gì"
"Dạy dỗ người ta"
"????"
"Anh chỉ cần cung cấp người cho tôi là được, mức độ nguy hiểm của đám người này chắc chỉ ở tầm trung thôi nên cũng không cần người lão luyện"
"Được"
Phải nói ở cấp độ huấn luyện tầm trung thôi nhưng người của tổ chức cũng được xem là lợi hại.

Những con người này được huấn luyện một cách đầy ghiêm khắc và chặc chẻ, phải nói bọn họ luyện tập còn cực khổ hơn cô gấp mấy chục, mấy trăm lần của cô.
Chỉ nghĩ đến cường độ tập luyện của bọn họ thôi mà cô đã nỗi da gà.

Phải nói chứ trước giờ anh luôn lấy câu châm ngôn tổ chức không cần những kẻ phế ra để giúp bọn người này nâng cao tinh thần tập luyện.
Mà nói thật chứ những người mà anh chọn và đào tạo toàn là những người có tài, mỗi người bọn họ đều có sở trường riêng.

Ai thích cái gì hoặc giỏi ở mảng nào thì anh sẽ đào tạo họ ở mảng mảng đó.
"Đúng là một đám du côn rãnh rỗi, tối ngày ăn quậy rồi chọc phá làm cho chiều này mình không được nghĩ ngơi."
Buổi trưa sau khi cô hoàn thành cô việc lao công của mình rồi thì cô quay về biệt thự.
Chiếc xe mô tô của cô mới đến cổng biệt thự thì cô đã hoảng hồn vì có đâu khoảng 20 mấy đến 30 người.

Ai trong bọn họ cũng mặt đồ đen và gương mặt thì trong có vẻ dữ tợn và nghiêm túc, cùng với đó là mười mấy chiếc xe bốn bánh đen đang đậu.
Đến khi chạy vào biệt thự và lên đến phòng rồi thì cô mới liên lạc nhắn tin với Chước Tư:
/Đám người trước cổng biệt thự là sau vậy/
/Chẳng phải cô bảo cần một nhóm người sau/
/"...."/
/Thiếu người à, vậy để tôi kêu thêm/
/Không phải thiếu mà là dư rồi, tôi chỉ cần tầm mười người thôi/

1 phút, 2 phút, 5 phút sau.
Diệp Viên Hy: "...."
"Cái tên này đâu mất tiêu rồi.

Hoi kệ đi càng đông thì càng vui"
Nói xong câu này rồi thì cô đi vào nhà tắm rửa thay đồ rồi đeo da mặt giả kèm theo cái mặt nạ của mình lên sau đó chụp tự sướng một tấm hình rồi gửi qua cho Mạn Mạn.
/Một lát nữa mình sẽ đến cửa hàng trong bộ dạng này kèm theo là một vài người nên cậu đừng có tưởng mình là đám người quấy rồi kia mà cho mình 1 cước đấy"
/Nhìn cậu trong bộ dạng này cũng cháy ghê/
/Tất nhiên rồi, thôi mình đi đây hẹn một lát nữa gặp/
Sau đó cô đi xuống nhà, lần này cô không đi mô tô nữa mà cô chọn một chiếc Lamborghini màu đen.
Chiếc xe ấy dưới tay lái của cô mà ngang ngược rời khổi biệt thự cùng với đó là mười mấy chiếc xe theo đuôi ở phía sau tạo nên một khí thế ngút trời..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 57: 57: Giải Quyết Đám Người Thu Tiền Bảo Kê


Diệp Viên Hy không đi vòng vòng nữa mà cô dẫn đàn em của mình chạy thẳng đến cửa hàng.

Vừa đến nơi thì cô đã thấy Mạn Mạn cùng Lưu Quang Khải và cả Đặng Duy Khánh đang đứng phía trước cửa hàng.

Diệp Viên Hy nhanh chống hạ cái mui xe của mình xuống, Lâm Mạn Mạn vừa thấy cái gương mặt và phong cách ăn mặt này thì liền nhận ra là cô nên vội vàng đi ra dẫn người vào nơi đậu xe của cửa hàng.

Còn Lưu Quang Khải và cả Đặng Duy Khánh thì như hai người ngáo đứng ở trước cổng cửa hàng chẳng hiểu cái gì đang diễn ra cả.

Phía bên này sau khi đậu xe xong thì cô kêu mấy người anh em của mình vào cửa hàng nghĩ ngơi đợi đám người kia đến thì dạy cho chúng một bài học.

Sau khi xắp xếp chổ ngồi cho mọi người xong thì Cô, Mạn Mạn, Đặng Duy Khánh cùng Lưu Quang Khải gôm lại một nhóm.

Đặng Duy Khánh: Cậu có phải là Viên Hy không"
Nghe anh nói câu này mà cả cô và Mạn Mạn đều bất ngờ vì phong cách ăn mặc hiện giờ rất giang hồ và khác ngày xưa lại cộng thêm hiện giờ cô đang đeo một gương mặt giả và mội cái mặt nạ nữa.

Viên Hy:"Sau cậu biết là mình hay vậy"
Quang Khải: Là giọng nói"
Ồ cậu đúng là thông minh đấy"
Duy Khánh: "Mấy tháng nay cậu đi đâu và có chuyện gì xảy ra, hơn nữa sau bây giờ cậu lại ăn mặt rồi đeo mặt giả, đám người áo đen kia là như thế nào"
Mạn Mạn:"Chuyện này là bí mật, cậu không nên biết thì hơn"
Duy Khánh:Tại sau tôi không nên biết"
Viên Hy:"Haiz! chuyện này dài dòng lắm, khi nào giải quyết xong cái đóng bòn bon này thì tôi nói cho hai người nghe sau còn giờ thì không phải lúc để nói chuyện này"
Thấy cô có ý lãng tránh và che giấu không muốn nói nên cuối cùng hai anh cũng không ép nữa.

Bốn người nói chuyện được thêm một lúc nữa thì nghe có tiếng đập phá ở bên ngoài.

Viên Hy:Bọn chúng đến rồi à"
Quang Khải:"Chắc là vậy"
Viên Hy:"Ba người ra ngoài nói chuyện với bọn kia một chút còn mình thì dẫn anh em đi mai phục"
Mạn Mạn:"Ok"
Khi nhóm ba người Mạn Mạn ra ngoài thì thấy có một đám khoảng gần 20 người đang đứng trước cửa hàng đập phá rồi tạc sơn.

Mạn Mạn:"Các anh đang làm gì vậy"
Nghe tiếng của cô nàng thì cô một tên trong đám đó lên tiếng:Nếu như bọn bây không đưa tiền bảo kê hàng tháng cho tụi tao thì bọn tao sẽ không phá bọn mày và bảo hộ cho bọn mày khỏi các băng đảng khác"
"Vậy các ông nói xem tiền bảo kê hàng tháng là bao nhiêu"
"Cửa hàng này lớn như vậy cộng thêm công việc buôn bán cũng rất chạy nên tao lấy 50 triệu một tháng thôi"
Đặng Duy Khánh:"50 triệu một tháng??? Các người đây là muốn cắt cổ bọn tôi đấy àk"
"Vậy thôi tôi thấy cô em đó cũng đẹp hay là cô em ngủ với tôi vài đêm đi rồi tôi sẽ giảm cho cô em phân nữa số tiền có được không"
"Ồ người như ông anh đây cũng xứng với cô bạn của tôi à.

Người xưa có câu cóc ghẻ mà đồi ăn thịt thiên nga quả thật rất đúng với tình cảnh này".

Truyện Cổ Đại
Vừa nói Diệp Viên Hy vừa từ trong cửa hàng bước ra.

"Mày là con nhỏ nào"
Tôi là ai thì liên quan gì đến ông"
Nghe những lời nói chứ đầy sự ngang ngược và trả treo của cô khiến cho tên đàn ông kia tức đến muốn xịt khói đầu.

"Ông có hai lựa chọn.

Một là cút khỏi đây và đừng bao giờ quay lại, hai là hôm nay tôi sẽ dạy cho ông anh một bài học"
Mỗi một lời mà cô nói ra đều mang một sắc thái lạnh lùng đến đáng sợ như những tên dưới kia không xem lời nói của cô đáng một kí lô gam nào cả.

Bọn chúng từng tên từng tên một phì cười lên rồi nói:
"Nhỏ nhắn như cô em thì làm gì được bọn tôi haha"

Nghe những lời nói cùng những tiếng cười của bọn chúng thì cô chẳng nói gì mà chỉ giương môi nở một nụ cười nhẹ nhàng:
"Ồ là do các người chọn nên đừng có hỏi hận đấy.

"
"Là cô em phải hối hận mới đúng"
"Lên"
Thanh âm của cô vừa dứt thì cánh cổng phía bên ngoài cửa hàng cửa hàng đóng lại cùng với đó là một đám người áo đen xong ra.

Đám người đập phá cửa hàng thấy tình hình như vậy thì bắt đầu có cảm giác e sơ:
"Cô là ai còn những người này là"
"Tôi chỉ là một con nhóc thôi còn đám người này là những người sẽ dạy cho đám các người một bài học để các người bỏ cái thối tối ngày đi kiếm tiền bảo kê.

".
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 58: 58: Hoa Hồng Có Độc


Cô nói xong thì đám người kia liền hiểu ý mà lập tức bay vào đánh đám người kia.

Diệp Viên Hy đứng ở trên cao nhìn thấy cảnh này thì chỉ nở một nụ cười lạnh.
Nếu là cô của trước kia thì chắc chắn cô đã cuốn cuồng lên vì hoảng sợ nhưng chắc do một phần ở chung chung với anh quá lâu nên bị lây cái tính này này của anh còn một phần chắc là do khóa huấn luyện về tinh thần, thể xác lẫn tư tưởng mà anh dành tặng cho cô.
Đám người này trước nay chắc hẳn cũng đã đi kiếm chuyện gây sợ khắp nơi.

Hơn nữa thông qua cái cách ông ta nói chuyện với Mạn Mạn thì cô cũng đoán được trước đây chắc đám người này cũng đã từng cưỡng hiế.p con gái nhà người ta nên bây giờ bị đánh thế này thì cũng đáng đời.
Diệp Viên Hy cô hoàn toàn không có sự thương cảm hay thương hại dành cho những con người này.
Lâm Mạn Mạn và Lưu Quang Khải là những con người từng lăng lộn ngoài xã hội nên những chuyện như thế này đối với bọn họ chỉ là đều bình thường nhưng còn Đặng Duy Khánh thì lại khác.
Anh từ nhỏ sống một cuộc sống êm đềm, lớn lên thì học đại học rồi ra trường thì đi làm nên anh chứa bao giờ chứng kiến cái cảnh đánh đám máu me này ngoài đời thực nên trong lòng của anh có chút hoảng sợ.
Anh nhẹ nhàng nhìn xung qunah một vòng thấy sắc mặt của mọi người đều bình thường nên anh cũng theo trào lưu mà cố gắng duy trì nét mặt bình thản nhất có thể.

Người của cô về số lượng thì đông hơn đám người kia về chất lượng thì tất nhiên cũng mạnh hơn đám người kia luôn nên rất nhanh bọn chúng đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Thấy người của mình sắp đánh chết người ta thì cô mới lên tiếng:
Dừng lại"
Lệnh vừa dứt thì người của cô nhanh chống dừng động tác của mình lại rồi quay về tư thế đứng nghiêm mà nhìn về phía cô.
Diệp Viên Hy lúc này cũng từ đằng xa bước lại cho đến khi đứng trước mặt tên lúc nãy hô to nhất rồi từ từ ngồi xuống.

Lúc này trên người cô có một luồng khí lạnh toát ra làm cho người xung quanh cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Nếu lần sau chúng mày còn đến đây phá nữa thì mạng cũng không còn đâu."
Nói đến đây thì cô dừng lại một chút rồi sau đó hô lên:
CÚT
Cánh cổng của cửa hàng lúc này đã được mở ta, từng người từng người một nhanh chống ôm mình đi ra ngoài.

Có người trong có vẻ hình như là bị gẫy chân nhưng cũng rán lết ra ngoài trong bộ dạng vô cùng thảm hại.
"Các anh về đi"
Đám người của cô nghe cô ra lệnh thì lấp tức chạy vào tầng hầm rồi rời khỏi.

Đợi cho đám người đó đi hết rồi cô mới quay qua nói chuyện với đám người Mạn Mạn.
"Ngày mai các cậu cứ cho mở cửa hàng buôn bán lại bình thường đi, còn bây giờ thì chúng ta đi ăn đi có được không.

Từ khi cửa hàng khai trương đến bây giờ tôi chưa có dịp đi ăn mừng bao giờ cả"

Lưu Quang Khải:"Vậy mọi người đi ăn đi, Lục Thập với Thi Thi đang ở nhà chờ tôi nên tôi xin phép về trước"
Mạn Mạn:"Vậy hay là chúng ta mua đồ qua nhà của Quang Khải ăn luôn đi có được không"
Duy Khánh:"Ý này hay nè"
Viên Hy:Vậy mọi người chờ tôi đi thay đồ một tí nha"
Mạn Mạn:"OK"
Do đây là cửa hàng quần áo của cô nên cô chọn đại một cái váy dài qua đầu gối và một cái áo sơ mi rồi vào phòng thay đồ.

Đồng thời cô cũng tháo luôn cái da mặt giả và cái mặt nạ ra.
Bây giờ ở ngoài kia toàn những người bạn thân, anh em chí cốt của mình nên cô cũng không nhất thiết phải che dấu gương mặt thật, hơn nữa măt thật của cô ai trong đám người bọn họ mà không biết.
Sau khi thay đồ xong thì cô bước ra ngoài và thấy Hàn Chiêu Dạ thì có chút hết hồn:
"Đây là phòng thay đồ của nữ, anh đứng đây làm gì vậy"
Đối với câu hỏi của cô anh chỉ nhàn nhạt trả lời:
Ở đây không có ai với lại ngoài cô ra thì đâu còn người nào khác thấy tôi"
"Òh mà nè lúc nãy anh thấy biểu hiện của tôi như thế nào? Có ngầu không"
"Cũng tạm"

Nghe anh nói vậy thì cô bĩu môi:"Xí tạm cái đầu anh"
Nhìn bộ dạng trẻ con của cô lúc này thì anh cảm thấy bắt đầu hoài nghi về nhân sinh.

Lúc nãy thì hung dữ, lạnh lùng còn bây giờ thì đùa giỡn y như người bị đa nhân cách.
Mà nói thật lúc nãy cô mang bao nhiêu lạnh lùng và sát khí thù bây giờ cô có bao nhiêu sợ dể thương và ngây ngô.

Nhìn cô như thế này thì trong đầu anh lại liên tưởng đến một nhánh bông hồng xinh đẹp nhưng lại có độc.

Mà bông hồng này được chính bàn tay anh huấn luyện để giúp nó tiếc ra độc tố.
Thông thường người ta sẽ nói bông hồng có gai còn đối với cô gái này thì phải được nâng lên một tầng cao mới đó chính là có độc..
 
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 59: 59: Nói Giỡn


Thay đồ xong thì cô đi ra ngoài để gặp mọi người.

Nhưng mà lúc cô vừa bước ra thì ba con người khi ai ai cũng nhìn cô bằng một con mắt kì lạ.
"Sau mọi người nhìn tôi quá vậy, trên mặt của tôi có dính cái gì sau"
Đặng Duy Khánh:"Trên mặt của bà không có dính cái gì cả"
Viên Hy:"Vậy tại sau mọi người lại tôi bằng một ánh mắt kì lạ vậy"
Lưu Quang Khải:"Nhìn cô với người lúc nãy như hai người hoàn toàn khác"
Viên Hy:"Lúc nãy cũng là tôi, bây giờ cũng là tôi nên khác nhau chổ nào???"
Quang Khải: ..."
Duy Khánh:"..."

Mạn Mạn: "..."
Quang Khải:Bộ dạng lúc nãy của cô như một chị đại xã hội đen còn bây giờ thì giống như một cô gái ngây thơ vô hại"
Duy Khánh và Mạn Mạn nghe người anh em chí cốt của mình nói vậy thì gật đầu còn Diệp Viên Hy nghe xong thì chỉ bật cười rồi đáp:
Đi đánh nhau nó phải khác với đi ăn chứ"
Duy Khánh:"Mấy tháng nay bà đi đâu mà bây giờ như một người hoàn toàn khác, hơn nữa đám người áo đen lúc nãy bà kiếm từ đâu ra vậy"
Viên Hy:Bí mật.

Được rồi tạm thời mình quăn chuyện này ra một bên đi, đến thời điểm thích hợp mình sẽ nói cho mọi người biết còn bây giờ thì tôi đối rồi nên chúng ta mau đi ăn thôi.
Àk mọi người cứ ở đây đi đợi tôi đi vào tầng hầm lấy xe rồi chở mọi người đi"
Duy Khánh: Bà láy xe có ổn không vậy"
"Ông đang nghi ngờ khả năng láy xe của tôi đấy à"
"Đúng vậy"
"...." "Chúng ta là bạn bè mà không tin tưởng nhau gì cả"
"Ai tôi cũng tin tưởng nhưng chỉ có duy nhất cô bạn thân như bà là tôi không tin tưởng nổi thôi"
Quang Khải và cả Mạn Mạn đứng ở một bên nghe được lời nói kia thì không được mà bật cười còn Diệp Viên Hy thì đầu chảy đầy hắc tuyến.
Trong khi cô đang suy nghĩ cách để đối đáp lại cái tên kia thì cô lại nghe một tiếng cười quen thuộc và tiếng cười đó không của ai khác mà chính là của Hàn Chiêu Dạ.

Được lắm đám người Mạn Mạn chê cười cô thì không nói, đằng này đến cả một hồn ma trầm tỉnh như Hàn Chiêu Dạ mà cũng chê cười cô.

Đúng là tổn thương sâu sắc mà.
(Lưu ý: dấu dùng để biểu thị suy nghĩ của nhân vật.)
"Thôi được rồi ai tin tưởng vào tài năng lái xe của tôi thì lên xe tôi chở còn ai không tin tưởng thì tự lái xe đi"
Nói rồi cô còn không quên liếc nhìn Đặng Duy Khánh rồi nhân lúc mọi người không chú thì cô lại liếc qua Hàn Chiêu Dạ thêm một cái nữa rồi đi lấy xe.
Khoảng 2 phút sau thì cô lái chiếc xe của mình chạy ra.

Sau đó Mạn Mạn thì phóng lên ghế phụ lái ngồi còn Lưu Quang Khải thì ngồi ở phía sau còn đến lượt ai kia lúc nãy chê tay lái của mình thì cô nhất quyết khóa cửa xe lại rồi lái đi.
Trước khi đi cô còn không quên bỏ lại một câu:"Tôi lái xe không an toàn bằng cậu nên cậu cố gắng mà tự lái đi"
Thoáng chốc nơi này chỉ còn lại mình Đặng Duy Khánh, lúc đầu chỉ định đùa thôi mà ai ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Còn Hàn Chiêu Dạ thấy cô bỏ người ta ở lại thì trong lòng anh có phần mừng thầm vì bây giờ bên trong xe còn đúng một chổ ngồi ở phía sau nên không cần phải bay nữa.
Viên Hy: "Bây giờ mình ghé qua nhà hàng mua lẩu luôn được không"
Mạn Mạn:"Cũng được.

Mà nè cậu bỏ cậu ta thật luôn hả"

"Đúng vậy"
Thấy Viên Hy trả lời chắc nịch như vậy thì cô cũng không lên tiếng nữa.
Ba người ghé vào một nhà hàng khá nổi tiếng mua lẫu rồi một vài món khác xong thì lên đường thẳng đến chổ của Thi Thi.
Nhưng mới đi chưa được nữa đường thì Hàn Chiêu Dạ bỗng phát hiện ra cái gì đó nên anh bay ra ngoài một tí rồi sau đó bay trở vào xe nói với cô:
"Ở phía sau có ba chiếc xe đang bám đuôi chúng ta" Vừa nghe anh nói thế thì cô liền hiểu ý mà lên tiếng:
"Bây giờ chúng ta chạy vào một con đường vắng rồi cắt đuôi bọn chúng hay sau"
Bọn chúng còn một top người ở phía trược đang đợi chúng ta"
"Vậy bây giờ tôi gọi Chước Tư đến ứng cứu sau đó tấn công ba chiếc xe kia trước có được không"
"Được".
 
Back
Top Bottom