Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 180: Chương 180



Anh vừa dứt lời, mọi người đều có cảm giác như bị giẫm đuôi, một số ít người vốn đang tụ tập cùng nhau bỗng nhiên di chuyển ra xa.

Nhìn ai cũng đều cảm thấy giống hung thủ.

Bởi vì phản ứng của họ quá lớn, một cơn gió mát nhỏ thổi qua, ánh lửa trong phòng trở nên tối hơn một chút——

Chỉ còn bốn ngọn nến vẫn đang cháy.

Đúng lúc này, một tia sét đánh xuống, Thích Mê ngồi một mình quay lưng về phía cửa sổ ngược sáng, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu, tỏa ra khí thế đáng sợ.

Thời tiết này thay đổi quá mức hợp lý, sau tiếng sấm, suy nghĩ của mọi người trong nháy mắt lại quay về đêm mưa mười hai năm trước.

“Để tôi kể lại bằng chứng ngoại phạm của mọi người ngày hôm đó.” Thích Mê cầm tờ giấy lên đọc: “Hà Khải Hiên và Lý Hội ở cùng phòng, làm chứng lẫn nhau; Mao Tường và Tào Minh Trạch cùng phòng, làm chứng lẫn nhau; Từ Vị ngủ một mình, không ai làm chứng; Lâm Phượng Tùng ngủ một mình, không ai làm chứng, có đúng hay không?"

Mọi người đều không phản đối, gật đầu.

Thích Mê đập tờ giấy xuống đất, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Tuy nói các cậu có thể chứng minh cho nhau nhưng mọi việc lại chưa chắc đã giống như vậy.”

Thích Mê đập tờ giấy xuống đất, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Tuy nói các cậu có thể chứng minh cho nhau nhưng mọi việc lại chưa chắc đã giống như vậy.”

"Hà Khải Hiên nói rằng vào thời điểm cậu ấy chưa ngủ thì nghe thấy tiếng ngáy của Lý Hội, điều đó chứng tỏ khi đó Lý Hội đã ngủ rồi, vậy xin hỏi một người đang ngủ thì làm thế nào có thể chứng minh bạn cùng phòng của anh ta lúc đó còn ở trong phòng?"

Thích Mê nhìn chằm chằm bọn họ, "Giống như vậy, Mao Tường và Tào Minh Trạch đều cũng đã ngủ say, vậy làm sao có thể chứng minh được đối phương lúc ấy đều còn ở trong phòng chứ, lại càng không cần phải nói đến hai người Từ Vị và Lâm Phượng Tùng không có ai để chứng minh.... Cho nên mọi người đứng ra làm chứng cho nhau, thật ra vốn dĩ là chuyện không thể nào chấp nhận được."

Thích Mê chỉ nói ra vài câu đã đánh bại những chứng cứ ngoại phạm mà mấy người đang rất tự tin về nó.

Sau khi sự hiềm nghi được chia đều cho tất cả mọi người, những người trong căn phòng này đều không nói gì mà chỉ cúi đầu.

Ngược lại Lâm Phượng Tùng và Từ Vị lúc trước hết đường chối cãi do không có ai để làm chứng thì có thể xem như là nắm được thời cơ, mỗi người một câu châm chọc lẫn nhau:

"Đúng vậy, đều đã đi ngủ hết rồi thì ai có thể chứng minh được cho ai đây chứ, người nào đã đi ra ngoài làm sao có thể biết chắc chắn được."

"Vừa rồi cậu ta nói với chúng ta hết cả nửa ngày, kết quả không phải đều đem tất cả chúng ta trở thành đối tượng hiềm nghi giống như nhau hay sao?"

Lúc này, Mao Tường bỗng chốc đứng thẳng dậy, dùng ngón tay chỉ thẳng vào người Thích Mê: "Mọi người khoan đã, có chút không đúng lắm, tôi vừa mới suy nghĩ rõ ràng một việc, nếu như nói hung thủ ở trong mấy người chúng ta, vậy thì có nghĩa là tên nhóc Thích Mê này cũng không thể nào trốn thoát! Chúng ta từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ vẫn liên tục bị tên nhóc này nắm mũi mà dắt đi"

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Thích Mê như có điều suy nghĩ gật đầu: "Nói không sai, tôi xác thực cũng có thể lừa gạt mọi người nói rằng mình đã không đến nhà trọ, sau đó lại lén lút đi đến nhà trọ để g.i.ế.c người, đây cũng là một sự hoài nghi rất hợp lý."

"Đúng không, vậy mà tên nhóc này lại còn dám hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, tôi nghĩ chính cậu ta mới là sự hiềm nghi lớn nhất đấy!" Mao Tường kích động nói, "Cậu nói cậu không hề đến nhà trọ, vậy ai có thể chứng minh được cho cậu đây?"

"Đúng vậy! Nghi ngờ như vậy cũng hợp lý thôi!" Lý Hội phụ họa nói.

Có trụ cột quần chúng như Lý Hội, Mao Tường nhanh chóng lấy lại được khí thế, vu.ốt ve sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ nhìn chằm chằm vào Thích Mê: "Nói đi, chứng cứ ngoại phạm của cậu đâu?"

"Không phải đã nói với mọi người, lúc đó tôi gấp gáp đi kiếm phòng để thuê sao." Thích Mê nhìn xuống mặt đất bĩu môi, "Căn phòng này chính là nơi ngày hôm đó tôi đi kiếm được đấy."

Mao Tường: "Ai hỏi cậu ban ngày, chúng tôi là hỏi cậu vào ban đêm, có ai có thể chứng minh được lúc đó cậu ở đâu hay không?"

"Không có, tối hôm đó chỉ có một mình tôi ở đây dọn dẹp căn phòng này, không ai có thể chứng minh được."

"Xem đi, quả nhiên là như vậy mà." Mao Tường một bộ dạng như đã sớm nhìn thấu con người của Thích Mê, ngón tay đùa nghịch sợi dây chuyền vàng ở trên cổ mình.

Cảm giác cứ hoài nghi lung tung như vậy còn không biết đến khi nào mới có thể kết thúc, Thích Mê vỗ tay hai cái ý bảo mọi người chú ý: "Hiện tại sự hiềm nghi của mỗi người chúng ta đều giống như nhau, kế tiếp việc chúng ta phải làm là tiến hành suy luận, xem xem sự hiềm nghi ở trên người nào là ít nhất, người nào là cao nhất."

Lúc này Mao Tường và Lý Hội đã quyết định bắt lấy Thích Mê không buông, lập tức nói một câu: "Vậy đầu tiên thảo luận một chút về sự hiềm nghi của cậu trước đi."

Thích Mê dừng lại, đứng thẳng dậy: "Được thôi, vậy trước hết nói một chút về sự [không có khả năng ] của tôi đi – – Đầu tiên là, tôi không có xe thì làm sao có thể vào buổi tối chạy tới nhà trọ ở bên ngoài vùng ngoại ô được? Lúc đó người môi giới bất động sản có thể chứng minh cho tôi, khi hai người chúng tôi cơm nước xong xuôi tách ra đã là hơn tám giờ tối, khi đó trời cũng đã mưa, đêm hôm mưa to như trút nước, cơ bản là sẽ không có tài xế nào đồng ý chở tôi đến vùng ngoại ô xa như vậy. Nếu như có, như vậy tôi muốn hỏi mọi người một chút, nếu như tôi thật sự là vì g.i.ế.c người, thì tại sao không chuẩn bị trước một con dao, mà nhất định phải dùng con d.a.o ở trong phòng khách nhà trọ đó? Còn nữa, sau khi g.i.ế.c người xong tôi phải trả lời như thế nào với người tài xế đó để ông ta có thể lái xe chở tôi chạy về trong thành phố trong lúc đã hơn nửa đêm như vậy, mọi người cảm thấy điều đó có thể sao?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 181: Chương 181



"Sao lại không thể? Tất cả đều có thể!" Mao Tường và Lý Hội gần như trăm miệng một lời nói ra cùng lúc.

Thích Mê: "..."

Thích Mê đã hoàn toàn mặc kệ hai cái người có mạch não kỳ quái này, quay đầu nhìn về phía Từ Vị: "Cậu cảm thấy như thế nào, tôi có thể tránh được tai mắt của tất cả

mọi người, hung khí cũng không chuẩn bị kỹ càng đã đi g.i.ế.c người sau đó tự đón xe quay trở về thành phố hay sao?"

Từ Vị nhíu chặt mày, rối rắm chép miệng: "Hình như, nghe thấy có chút phức tạp, thao tác cũng rất là rắc rối."

Hà Khải Hiên cũng cảm thấy Thích Mê là người ít có sự hiềm nghi nhất, tạm thời hạn chế sự lo lắng, sau đó dựa theo phương thức của anh trình bày nguyên nhân hung thủ không thể nào là mình:

"Đầu tiên tôi bị mắc chứng sợ vật nhọn rất nghiêm trọng, bất kể là dao, đũa hay là vật sắc nhọn gì đó vân vân khi tôi nhìn thấy đều sẽ bị choáng váng đầu óc, điểm này bác sĩ tâm lý của tôi có thể chứng minh cho tôi." Nói xong anh ta lấy điện thoại di động ra, mở một bản báo cáo tâm lý nhìn có vẻ rất là uy tín, "Đương nhiên tôi nghĩ mọi người bình thường chắc hẳn cũng có thể chú ý tới, trừ khi là tôi không mang kính mắt, bằng không bất luận loại đồ vật sắc nhọn nào cũng đều có thể sẽ làm cho tôi bị chóng mặt... Hơn nữa còn có một điều quan trọng nữa là tôi rất sợ máu, không biết mọi người có còn nhớ hay không."

Hà Khải Hiên thật sự không ngờ được nhược điểm trước nay bị anh ta chán ghét này, có một ngày sẽ trở thành chứng cứ quan trọng để anh ta tẩy sạch hiềm nghi.

Anh ta bị chứng sợ hãi đồ vật sắc bén điểm này mọi người đều biết, nhìn thấy m.á.u sẽ bị ngất xỉu mọi người cũng đã biết, đừng nói là để cho anh ta cầm d.a.o đi g.i.ế.c người, chỉ nói đến ngày hôm đó sau khi Hà Khải Hiên phát hiện t.h.i t.h.ể trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa là không cứu được, cho nên từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta là người ít bị nghi ngờ nhất.

Bài trình bày kế tiếp, ngoại trừ Thích Mê và Hà Khải Hiên ra, tất cả mấy người còn lại đều không thể nói nên lời. Dù sao lúc đó đêm đã khuya, tất cả mọi người đều nói là mình đã đi ngủ, chung quy không có khả năng để cho bọn họ chứng minh là mình đã đi ngủ như thế nào đi.

Cục diện lại trở nên khó tả.

Thích Mê thở dài, uống một hơi cạn sạch ly nước nóng đã trở nên lạnh lẽo, đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

Trong lúc hơi nóng bốc lên mờ mịt, anh nhìn thoáng qua gương mặt xuất hiện bên trong chiếc tủ kính phản chiếu lại - -

Một khuôn mặt xa lạ, không hài hòa, đang giận dữ, đây chính là khuôn mặt của anh.

Thích Mê cau mày, hàm răng bị nghiến vang lên âm thanh két...... Nghe thấy sau lưng mình truyền đến âm thanh, anh xoay người, nghênh đón khuôn mặt đen gầy của Tào Minh Trạch.

Tào Minh Trạch rõ ràng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì lắc lắc cái chén không trong tay, nhếch miệng cười nói: "Tôi khát nước, muốn vào lấy một chút nước nóng để uống.”

Thích Mê dịch sang bên cạnh gần nửa bước, nhường ấm nước trong tay ra cho anh ta.

Tào Minh Trạch đi tới, đổ nước nóng vào ly phát ra âm thanh ào ào.

“Con gái của ông chủ nhà trọ năm đó chính là bạn gái của cậu phải không?”

“!”

Đồng tử Thích Mê chợt co rút lại.

Tào Minh Trạch giống như cố ý, dùng âm thanh không lớn, người trong phòng khách một chút cũng không nghe thấy được, chỉ một mình đem những lời này truyền đến trong tai của Thích Mê.

Trong âm thanh hoà trộn với tiếng rót nước vang lên, trong lúc hoảng hốt, Thích Mê còn tưởng rằng đó là ảo giác.

Nếu không phải Tào Minh Trạch trong lúc uống nước lại nói thêm một câu, Thích Mê còn thật sự cho rằng là mình đã nghe lầm.

"Bạn gái của cậu thật sự rất yêu cậu đấy, tôi bảo với cô ta là không được lên tiếng nếu không lúc trở về sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu, cô ta vậy mà thật sự nghe lời không hề lên tiếng..." Tào Minh Trạch lặp lại nửa câu nói mơ hồ không rõ ở trong miệng một lần nữa, sau đó nuốt xuống một ngụm nước.

Lúc này lực chú ý của Thích Mê đã tập trung đến 100%, tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ nửa câu sau.

Cậu nghe thấy lời của Tào Minh Trạch nói chính là - -

Bạn gái của cậu lúc bị d.a.o đ.â.m vào cũng không hề lên tiếng.

Loảng xoảng một tiếng, ly thủy tinh trong tay Thích Mê rơi xuống đất trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.

Khi mấy người ở trong phòng khách chạy tới, Thích Mê gần giống như là đã phát điên, hung tợn túm lấy cổ áo của Tào Minh Trạch, kéo anh ta đến mức gân xanh trên cổ tất cả đều nổi lên.

Mảnh thủy tinh vỡ trong tay cậu đặt ở giữa cổ Tào Minh Trạch, cổ của anh ta đã bị mảnh thủy tinh rạch một lỗ, chảy ra máu.

Mọi người thấy thế, nửa phút cũng không dám trì hoãn nhanh chóng tách hai người bọn họ ra.

"Không phải chứ, đang yên đang lành hai người đây là bị làm sao vậy?!" Thấy dáng vẻ này của Thích Mê, Mao Tường cũng không dám đắc tội, lấy tay ôm chặt eo của Tào Minh Trạch, lôi kéo anh ta đi vào phòng khách.

Thích Mê căn bản không muốn buông tha cho anh ta, xoay người liền túm lấy cổ sau của Tào Minh Trạch, hai mắt giống như bị sung huyết rống lên: "Tào Minh Trạch chính là hung thủ! Chính là anh ta đã g.i.ế.c hại Kỳ Kỳ! Anh ta chính là hung thủ!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 182: Chương 182



Tào Minh Trạch bị anh túm đến sắp ngã không ra hơi, nâng cổ họng cầu xin tha thứ: "Cậu nói cái gì vậy! Tôi chỉ đi rót chút nước uống thôi mà, tại sao lại nói tôi là hung thủ g.i.ế.c người! Kỳ Kỳ là ai khụ khụ......”

Nhờ có tên mập Lý Hội có sức lực lớn, dùng sức kéo tay của Thích Mê ra, Tào Minh Trạch mới có thể th* d*c.

Sắc mặt Tào Minh Trạch đỏ bừng, ho đến phổi cũng sắp muốn rơi ra: "Thích Mê, cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy? Cậu nhìn cho rõ xem tôi là ai, tôi là Tào Minh Trạch đây!”

Thích Mê chửi tục một tiếng, vừa định tiến lên thì bị Lý Hội chặn lại.

"Không biết tên nhóc này có phải đã uống nhầm thuốc rồi hay không, mau đưa Tào Minh Trạch sang chỗ khác!"

Lý Hội hô to thẳng cho đến khi mấy người Mao Tường lôi kéo Tào Minh Trạch trở lại phòng khách, hắn mới buông Thích Mê ra, vội vàng chạy về phòng khách hỏi thăm tình huống.

Từ Vị bị đụng vào lưng, nhe răng trợn mắt đè bả vai của Thích Mê lại: "Ai da thận của tôi vốn không tốt, cậu còn... Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, cậu nói rõ ràng một chút đi!”

“Lỗ tai mấy người bị đạp cho điếc hết cả rồi hay sao?” Thích Mê hất tay anh ta ra, dùng ngón tay chỉ về phía phòng khách, "Tôi nói Tào Minh Trạch chính là hung thủ g.i.ế.c người! Chính là cậu ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ! Vừa rồi chính miệng cậu ta nói với tôi”

Hà Khải Hiên và Từ Vị liếc nhau một cái: "Kỳ Kỳ là ai?

Thích Mê dừng lại một chút, sự tức giận trên khuôn mặt càng lớn, "Đừng nói với tôi ngay cả tên của cô ấy mấy người cũng không nhớ!"

Hai người: "...”

Thích Mê cười lạnh.

Từ Vị nhìn dáng vẻ vừa náo loạn vừa cười lạnh này của Thích Mê, vô thức liếc mắt nhìn Hà Khải Hiên. Hà Khải Hiên cũng hơi luống cuống, không biết nên nói cái gì, hai người đứng ở chỗ này mờ mịt nhìn nhau.

"Mấy người có phải đều đã quên hết rồi hay không, lúc trước là ai đề nghị mấy người tới chỗ đó thuê phòng nghỉ?" Thích Mê nhìn bọn họ, cười như không cười nói, "Chính là tôi, là tôi đưa địa chỉ nhà nghỉ của Kỳ Kỳ cho mấy người!”

"Khi đó tôi và Kỳ Kỳ vừa mới yêu nhau, tôi đã chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đến tìm mọi người để công khai mối quan hệ của hai người chúng tôi, nhưng đêm hôm đó... mấy người có biết ngày hôm đó ngay sau khi tôi biết được tin Kỳ Kỳ qua đời đã sụp đổ như thế nào không?"

Thích Mê nặn ra những lời này từ trong kẽ răng, hốc mắt đã phiếm hồng.

"Có lẽ đối với các cậu mà nói, trong vụ án lần đó chỉ có một ông chủ nhà trọ và một cô con gái không biết tên bị g.i.ế.c chết, nhưng đối với tôi mà nói... Đây chính là bạn gái của tôi, là người mà tôi chuẩn bị kết hôn, là người mà tôi muốn sống chung cả đời!"

Mười hai năm nay, không có lúc nào là anh không hối hận.

[Nếu tôi không giới thiệu các người đến nhà trọ của Kỳ Kỳ, liệu thảm kịch sau đó có xảy ra hay không?]

[Nếu Kỳ Kỳ còn sống, có phải chúng tôi đã ở bên nhau rồi không?]

[Có thể đã có con rồi không?]

Nhưng cho dù có tưởng tượng nhiều hơn nữa, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là sự tưởng tượng.

Kỳ Kỳ c.h.ế.t khi cô ấy chỉ mới mười tám tuổi.

Anh thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Kỳ một lần cuối cùng, đã âm dương cách biệt.

Đột nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên, đầu của Thích Mê giống như sắp bị nổ tung ra, đau đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt Hà Khải Hiên và Từ Vị dần dần trở nên mơ hồ trước mặt, miệng bọn họ vừa mở vừa khép như đang nói gì đó, nhưng Thích Mê một chữ cũng không nghe lọt, chỉ khi tia chớp xẹt qua, lóe lên ánh sáng ảm đạm, anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ phòng bếp chảy xuống một cơn mưa máu.

Anh lấy tay nắm lấy đầu, hít thở thật sâu từng ngụm từng ngụm, đầu đau như muốn nứt ra làm cho anh chỉ có thể dựa vào những cơn va chạm với chiếc kệ tủ cứng rắn mới có thể giữ được một chút tỉnh táo.

Không biết qua bao lâu, tiếng ù tai nhỏ dần, tiếng ân cần của Hà Khải Hiên và Từ Vị mới chen vào trong tai của Thích Mê.

Thích Mê như tránh được một kiếp, chậm rãi dựa vào ngăn tủ, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Cả người như vừa tắm qua nước.

Đôi mắt của anh sau khi trải qua vài giây mất tiêu đi tiêu cự mới dần dần khôi phục trở lại, một lần nữa thấy được ánh sáng.

“Cậu thế nào rồi, vẫn còn ổn chứ?" Từ Vị nhíu chặt mày.

Thích Mê l.i.ế.m đôi môi khô khốc, gật đầu, lấy tay chống mặt đất đứng dậy: "Tôi không sao…”

Hà Khải Hiên và Từ Vị rất có mắt nhìn đứng hai bên trái phải, đỡ anh từ phòng bếp trở về phòng khách.

Vẻ mặt mấy người trong phòng khách phức tạp, thấy Thích Mê quay lại, tất cả đều dời ra một chỗ trống cho anh.

Thích Mê rút mấy tờ giấy trên bàn, lau mồ hôi trên trán, ngồi trở lại vị trí bên cạnh cửa sổ như không có việc gì: "Mọi người cứ tiếp tục đi.”

Mọi người tò mò nhưng không dám nhìn thẳng vào Thích Mê, tất cả đều nháy mắt với Từ Vị và Hà Khải Hiên, muốn hỏi bọn họ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong ánh mắt trao đổi qua lại của đám người, chỉ có một mình Tào Minh Trạch không thèm để ý chút nào đối với chuyện này, khóe miệng giương lên một nụ cười hàm súc không rõ ý tứ.

Khi anh ta nói ra những lời nói đó, kỳ thật cũng đã dự đoán được Thích Mê sẽ có phản ứng như thế nào. Anh ta vốn đã nhìn thấu tính tình nóng nảy dễ nổi giận của Thích Mê, vì vậy mới có thể cố ý đi khiêu khích.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 183: Chương 183



Sau đó khi những người khác quay đầu lại nói chuyện với anh ta, Tào Minh Trạch lại khôi phục biểu tình thật thà chất phát của một người hòa giải như ngày bình thường, khuôn mặt vô tội giống như người bị hại, tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết.

Thích Mê im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào Tào Minh Trạch.

Mặc dù ánh mắt anh ta vẫn luôn khiêu khích anh, nhưng biểu cảm vẫn giả bộ đang sợ hãi.

Sau khi lý trí quay trở lại, Thích Mê đã hiểu được Tào Minh Trạch thật ra đang muốn cố ý chọc giận mình, để cho anh biến thành một người điên ở trước mặt những người này.

Anh càng mất bình tĩnh, lại càng dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.

Biến anh thành một phần tử nguy hiểm cũng tốt, cứ như vậy, nếu như có phân đoạn bỏ phiếu bầu ra hung thủ, tâm tình kích động của anh tuyệt đối sẽ khiến anh biến thành lựa chọn đầu tiên của những người khác.

Chuyện năm đó không có bất kỳ chứng cứ nào, cho dù hiện tại mọi người có suy luận hợp tình hợp lý như thế nào đi nữa, tất cả chẳng qua cũng đều chỉ là suy luận mà thôi. Tuy rằng ở trước mặt Thích Mê chính miệng Tào Minh Trạch đã thừa nhận là anh ta g.i.ế.c người, nhưng mà lời nói ra bằng miệng cũng không có chứng cứ để chứng minh điều đó.

Tào Minh Trạch nhìn trúng điểm này mới có thể không chút cố kỵ để lộ ra sự thật chính anh ta là kẻ g.i.ế.c người, ngồi yên một chỗ hưởng thụ cảm giác vui sướng khi Thích Mê biết sự thật nhưng lại không thể nào bắt được nhược điểm của anh ta.

Dù sao thì Tào Minh Trạch từ trước đến giờ đều nổi tiếng là một người thành thật chất phác, mặc cho là ai cũng sẽ không hoài nghi anh ta là hung thủ g.i.ế.c người.

Bao gồm cả Thích Mê.

Nếu như không phải Tào Minh Trạch cố ý tự thừa nhận, anh thật sự cũng không bao giờ hoài nghi đến người luôn bày ra dáng vẻ thành thật này.

“Thích Mê, con gái của ông chủ nhà trọ là bạn gái cậu à?”

Một câu nói của Mao Tường kéo suy nghĩ của Thích Mê trở lại, sau khi phục hồi tinh thần, anh phát hiện tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn anh với ánh mắt thương hại.

Bao gồm cả Tào Minh Trạch.

Thích Mê cảm giác hơi bực bội, tránh ánh mắt của bọn họ: "Ừ.”

"Ai da vậy thật sự đúng là rất đáng tiếc, ai có thể nghĩ đến đêm hôm đó sẽ xảy ra loại chuyện như vậy chứ?" Tào Minh Trạch ngoài mặt thì giống như đang an ủi, nhưng thật ra là đang dùng những lời lẽ quái gở để khiêu khích anh.

Thích Mê siết chặt nắm tay, liếc nhìn anh ta.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bảy người lại tiếp tục thảo luận về hung thủ.

Nghe mọi người càng nói càng không đáng tin, lại còn suy nghĩ đến phương diện huyền học để suy luận, Thích Mê nhìn thoáng qua Tào Minh Trạch đang âm thầm cười trộm ở một bên, ý đồ đem suy nghĩ của bọn họ kéo trở về: "Có lẽ chúng ta nên đổi một cái suy nghĩ khác, Lương Khôi nói người đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta cùng với người g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ là cùng một người, vậy không bằng chúng ta nên thảo luận một chút là ai đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lương Khôi?"

Lúc này đầu óc của Lý Hội xoay chuyển rất nhanh, giơ tay lên: "Không đúng, không phải Lương Khôi đang ở chỗ này sao, chúng ta trực tiếp hỏi cậu ta không phải là được rồi à, còn đoán cái gì mà đoán?"

Mọi người giật mình - - đúng vậy, Lương Khôi đang ở chỗ này vậy thì trực tiếp hỏi cậu ta là được không phải sao? Cậu ta chắc chắn biết rõ là ai đã g.i.ế.c mình!

Thích Mê quét mắt nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói: "Quỷ hồn không lợi hại như chúng ta nghĩ đâu, hiện tại chẳng qua cậu ấy chỉ còn là một chút ý thức, không thể nào truyền được tin tức chính xác cho chúng ta.”

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Người nào đó hỏi.

Thích Mê nhìn bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tào Minh Trạch: "Để cho Lương Khôi nhập vào người, không chừng lại có thể.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại rơi vào rối rắm:

Nhập vào người... Để quỷ hồn nhập vào người, giống như mượn xác hoàn hồn sao?

Lỡ như sau đó Lương Khôi không chịu rời đi thì làm sao bây giờ?

...

Nói tới nói lui, cũng không có ai tình nguyện lấy bản thân ra để mạo hiểm.

“Vậy thì để tôi làm." Thích Mê chậm rãi đứng dậy, đi đường không cẩn thận lại làm tắt một ngọn nến, làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ trừng to hai mắt.

Chỉ còn lại ba ngọn nến.

Căn phòng trở nên tối hơn.

Thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên mới có thể chiếu ra diện mạo vốn có của căn phòng.

Thích Mê đi đến góc phòng nâng một cái gương lên, đứng ở chính giữa phòng: "Lát nữa sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, mọi người có thể hỏi tôi các vấn đề, nhưng sau khi quỷ hồn nhập vào người cũng sẽ không nói ra quá nhiều tin tức, chỉ có thể nói [phải] và [không phải], đợi đến khi mọi người hỏi xong vấn đề, nhất định phải tới đập vỡ cái gương trong tay tôi, gọi tôi quay trở về.”

Mọi người cái hiểu cái không gật đầu.

Từ Vị không nhìn ra Thích Mê vậy mà còn có loại bản lĩnh nhỏ này, nhịn không được hỏi: "Sao cậu biết được làm như vậy có thể bị quỷ hồn nhập vào người, cậu đã thử qua rồi à?"

Thích Mê ngước mắt, khẽ nhếch môi: "Cậu đoán thử xem?”

Từ Vị: "...”

Hiện tại Thích Mê cầm cái gương trên tay, từ góc độ của mọi người nhìn qua đó, lúc anh cười rộ lên bên trong cái gương cũng xuất hiện hình ảnh một người đang cười, hơn nữa trên gương còn bị nhiễm máu, mọi người nhìn đến da đầu đều bị tê dại.

Không ai dám nói chuyện với anh nữa.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 184: Chương 184



Không lâu sau đó, trong căn phòng yên tĩnh lại xuất hiện tiếng chuông vang lên, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào người Thích Mê.

Chỉ nghe thấy anh thở dài một tiếng, tiếng chuông lập tức dừng lại.

Thích Mê cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, giống như một người mất hồn vậy.

Hà Khải Hiên cũng được coi là gan lớn, sau khi liếc mắt cùng với những người khác thì anh ta dẫn đầu nhìn về phía Thích Mê đưa ra câu hỏi: "Cậu… cậu bây giờ là Lương Khôi sao?"

“Phải.”

Một tiếng thở dài mệt mỏi vang lên.

Mọi người vừa cả kinh vừa sợ hãi, tất cả đều căng thẳng thần kinh.

Không biết có phải do bầu không khí quá mức u ám hay không, bọn họ cảm thấy vóc dáng không hài hòa một mét tám này của Thích Mê bỗng chốc như cao hơn hai mét, giống như từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cảm giác vô cùng áp bách.

Mọi người chậm rãi đứng dậy, ít nhiều có thể tranh thủ chút cảm giác cân bằng.

Bình thường Mao Tường nói nhiều nhất, nhưng bây giờ khi mọi người cho hắn cơ hội để nói chuyện hắn lại thật sự không dám nói, chỉ không ngừng chui lủi đẩy Hà Khải Hiên ra hỏi: "Hỏi mau đi, hỏi xem rốt cuộc ai mới là hung thủ.”

Hà Khải Hiên lườm hắn một cái, bất đắc dĩ bị buộc hỏi tiếp: "Vậy thì Lương Khôi này, rốt cuộc ai đã g.i.ế.c c.h.ế.t cậu?”

“...”

Thích Mê im lặng không lên tiếng.

Mao Tường lập tức phản ứng lại, vung cánh tay Hà Khải Hiên: "Cậu không nghe thấy Thích Mê nói là hồn ma chỉ có thể trả lời phải hay không phải thôi à, cậu hỏi như thế thì cậu ta nói thế nào được?"

“Vậy thì cậu tới hỏi đi!" Hà Khải Hiên rút tay ra, khó chịu dịch xa hắn một chút.

“Kêu tôi tới hỏi thì tôi hỏi..." Mao Tường giơ ngón tay về phía Hà Khải Hiên, trực tiếp hỏi, "Lương Khôi, người g.i.ế.c cậu có phải là Hà Khải Hiên hay không?”

“Không phải.”

“Vậy người đó có phải là Mao Tường tôi hay không?”

“Không phải.”

Nghe được đáp án này, Mao Tường cười thở phào nhẹ nhõm.

Từ Vị không nói gì liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ chính mình có phải là hung thủ hay không còn không biết à. Anh ta hắng giọng, chỉ về hướng của Tào Minh Trạch tiếp tục hỏi: "Vậy Tào Minh Trạch có phải là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t cậu hay không?”

Thích Mê ngước mắt, nói rất rõ ràng: "Phải.”

Gần như là chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau khi nghe được đáp án này, mấy người vốn đang đứng bên cạnh Tào Minh Trạch đều lui về phía sau vài bước, tách riêng anh ta ra.

“Mao Tường, đêm hôm đó cậu ở chung một phòng với tôi, chúng ta chưa tới mười một giờ đã tắt đèn đi ngủ, cậu quên rồi sao?"

“Tôi không quên... nhưng mà Lương Khôi vừa chỉ ra và xác nhận cậu chính là hung thủ.” Mao Tường trốn sau lưng Từ Vị thò đầu ra giải thích.

Tào Minh Trạch chỉ tay về phía Thích Mê: “Không phải chứ, mọi người thật sự tin rằng Lương Khôi đã nhập hồn vào trên người của Thích Mê hay sao? Vừa nãy Thích Mê đã phát điên và muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, mọi người không phải là không nhìn thấy, mọi người không nghi ngờ chuyện này là do cậu ta cố ý giả thần giả quỷ với mục đích để nhằm vào tôi à?"

Mọi người giống như bị những lời này của anh ta thuyết phục, nhất thời không ai đưa ra được ý kiến gì.

Tào Minh Trạch thở dài: "Tôi biết Thích Mê mất đi bạn gái trong lòng không hề dễ chịu, nhưng cũng không thể nào tùy tiện vu oan hãm hại người khác như vậy. Mọi người còn không hiểu rõ con người của tôi ư, ngay cả cá tôi còn không dám giết, thì làm sao có thể làm ra chuyện g.i.ế.c người này cơ chứ? Tôi cảm thấy Thích Mê có thể do quá nhớ bạn gái cậu ta, thần kinh hóa điên, haiz dù sao cậu ta cũng là một người đáng thương.”

Mọi người không biết nên nói cái gì, đành phải tiếp tục im lặng.

Vài phút sau, Hà Khải Hiên mở miệng từ trong mớ hỗn loạn đưa ra một ý kiến hợp lý: "Chuyện này thực ra nói đơn giản cũng rất là đơn giản, chúng ta chỉ cần hỏi Lương Khôi vấn đề mà Thích Mê không biết, xem xem cậu ta trả lời như thế nào, như vậy không phải sẽ biết có phải đây là Lương Khôi đang nhập vào trên người Thích Mê hay không sao?"

Mao Tường tán đồng nói, "Vậy đầu tiên để tôi tới hỏi trước một câu, Lương Khôi, cậu có còn nhớ rõ ngày hôm đó khi chúng ta đi đến nhà trọ cậu đã ngồi ở vị trí nào trên xe buýt hay không?"

Ngày đó chỉ có Thích Mê không đi, chỗ ngồi trên xe buýt lại có tính ngẫu nhiên, thật sự chỉ có bản thân Lương Khôi mới có thể nhớ rõ.

Mao Tường hỏi một vòng tất cả các vị trí chỗ ngồi, Thích Mê đều trả lời là không phải.

Cho đến khi hắn hỏi "Vậy cậu đã đứng ở trên xe buýt đúng không?" Thích Mê mới chậm rãi phun ra một chữ: "Phải.”

Tất cả mọi người đều đang nhớ lại tình huống ngồi xe buýt ngày hôm đó, vài người đều đã không còn nhớ rõ ràng cho lắm, chỉ có Mao Tường sau khi nghe câu trả lời này của Thích Mê, lập tức kích động tỏ vẻ anh chính là Lương Khôi: "Tôi nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó Lương Khôi đứng ở ngay bên cạnh tôi, đứng hết cả một đoạn đường đi, không sai đây chính là Lương Khôi!”

Điều này chứng minh Thích Mê thật sự đã bị Lương Khôi bám vào người, lời nói của anh hoàn toàn rất đáng tin.

Mọi người lập tức đứng đối diện với Tào Minh Trạch, nhìn chằm chằm anh ta.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 185: Chương 185



Mao Tường là người gió chiều nào theo chiều đó, lập tức lại trừng mắt lên: "Tào Minh Trạch, thật sự có đánh c.h.ế.t tôi cũng không nghĩ tới người đó sẽ là cậu!"

Tào Minh Trạch vội vàng la lên, "Đang êm đẹp sao tôi lại muốn đi g.i.ế.c người vô tội, g.i.ế.c c.h.ế.t cô con gái cùng với ông chủ nhà trọ đó làm gì cơ chứ, thật sự không phải là tôi!"

Lý Hội: "Nói như vậy cậu cảm thấy là Lương Khôi đang lừa gạt chúng ta hay sao?”

“Lỡ như ngày hôm đó trong lúc nói chuyện phiếm Lương Khôi đã kể chuyện này với Thích Mê rằng mình đứng suốt quãng đường đến nhà trọ thì sao? Chỉ bằng một câu nói như vậy mọi người đã phán đoán cậu ta là Lương Khôi còn tôi chính là hung thủ hả, mọi người có chứng cứ phải không?"

Trong lúc yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp chậm rãi mở miệng:

“Phải.”

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Từ "Phải" của Thích Mê vừa mới thốt ra nối tiếp cho câu hỏi "Có chứng cứ phải không?" của Tào Minh Trạch, rõ ràng từ vừa nói chính là đang trả lời cho câu hỏi này.

Mọi người nhìn nhau một chút, không xác định hỏi lại một lần nữa: "Lương Khôi, có phải vừa rồi ý của cậu là có chứng cứ cho Tào Minh Trạch g.i.ế.c người?"

“Phải.”

“!”

Tào Minh Trạch ngay lập tức đứng hình, trong nháy mắt hai tròng mắt mở to ra. Mặc cho anh ta rất có lòng tin đối với thủ pháp gây án của mình, nhưng khi nghe được trong tay của Lương Khôi có chứng cớ g.i.ế.c người của anh ta, trong lòng cũng không khỏi nổi lên sự ngờ vực.

Ngày đó trời mưa to tầm tã, anh ta lại đã giải quyết xong Lương Khôi rất nhanh, theo đạo lý mà nói không nên để lại một chút chứng cứ nào mới đúng... Không đúng, đây chắc chắn là do Thích Mê đang cố ý lừa gạt anh ta, nếu như anh sớm có chứng cứ, thì làm sao có thể dễ dàng để cho anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mười hai năm như vậy?!

Cho nên đây có lẽ chỉ là cái bẫy do Thích Mê bày ra, đúng vậy! Là bẫy!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tào Minh Trạch chậm rãi thở ra một hơi: "Tùy mọi người nói như thế nào, dù sao trái tim tôi trong sạch sẽ không sợ những lời nói bịa đặt vu oan như vậy, Thích Mê nếu như muốn tìm một người để chịu tội thay, thì lựa chọn tôi quả thật là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì miệng tôi ăn nói vụng về sẽ không thể biện giải cái gì, vậy thì tùy cậu ta nói như thế nào đi."

Từ Vị bắt được hàm ý trong lời nói của anh ta: "Người chịu tội thay cái gì?”

“Có lẽ từ đầu cho tới cuối chúng ta đều ở trong bẫy của Thích Mê, đừng quên tình cảnh ngày hôm nay cũng là do cậu ta chủ động gợi lên, theo tôi thấy, cậu ta quá hối hận sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t bạn gái mình, lại bị cơn ác mộng của Lương Khôi tra tấn, muốn tìm một người chịu tội thay trong chúng ta để trốn tránh sự khiển trách của lương tâm mà thôi."

"Cậu ta nói việc chạy tới vùng ngoại ô để g.i.ế.c người là không có khả năng, nhưng đó là dưới điều kiện cậu ta không hề quen biết nhà trọ kia, hiện tại xem ra, cậu ta hoàn toàn có khả năng nửa đêm chạy tới gặp mặt bạn gái của cậu ta, dưới tình huống mà chúng ta không biết... Sở dĩ trên lầu không phát ra âm thanh, cũng bởi vì cậu ta cùng với ông chủ nhà trọ và con gái ông ta đều đã quá quen thuộc, bạn trai bạn gái cùng nhau qua đêm là chuyện thường thấy, ai cũng không nghĩ tới cậu ta sẽ dùng d.a.o g.i.ế.c người."

Trong lời giải thích của Tào Minh Trạch, những suy luận có vấn đề cũng dần dần có xu hướng hợp lý.

Trong lúc nhất thời, cán cân trong lòng mọi người bắt đầu d.a.o động không rõ ràng giữa Thích Mê và Tào Minh Trạch.

Mấy phút kế tiếp, Hà Khải Hiên lại hỏi Lương Khôi mấy vấn đề, muốn tìm ra chỗ chứng cứ anh ta giữ lại, nhưng đáp án nhận được không có ngoại lệ đều là "Không phải".

Mọi người nhanh chóng đã không còn kiên nhẫn, trong lòng lại càng nghi ngờ Thích Mê, lập tức muốn đập vỡ gương gọi Thích Mê về, nghe xem bản thân anh có thể nói như thế nào.

Loảng xoảng!

Khoảnh khắc gương vỡ tan tành, Thích Mê trừng mắt như đột nhiên hồi hồn.

“Xì~ giả thần giả quỷ.” Tào Minh Trạch cười nhạo một tiếng.

Thích Mê xoa xoa huyệt thái dương, hỏi bọn họ: “Thế nào, đã xác định được chưa?”

Từ Vị nhìn cậu, lại nhìn Tào Minh Trạch: “Cậu và lão Tào nói nguyên nhân mình không thể nào là hung thủ đi, dù sao thì đầu óc tôi sắp không xoay chuyển được nữa rồi.”

“Tôi cũng vậy, nhanh chóng kết thúc đi, chỉ còn lại có ba ngọn nến.”

Lại nói, không biết là ai thở dài một hơi làm dập tắt thêm một cây nến nữa.

Mọi người: “!!!”

Thích Mê quét mắt nhìn nét mặt của mấy người còn lại, khoanh chân ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Cho nên có thể xác định hung thủ là một trong hai chúng tôi có đúng không? Vậy thì đơn giản rồi...... Trong túi nilon ở cửa có dây thừng tôi mới mua, các cậu tới trói hai người chúng tôi lại, lát nữa Lương Khôi và Kỳ Kỳ sẽ nói cho mọi người biết đáp án.”

“Nói cách khác, không còn chuyện gì liên quan đến bọn tôi nữa?" Mao Tường thò đầu ra hỏi.

Thấy Thích Mê gật gật đầu, Mao Tường nhanh nhẹn vọt tới cửa phòng, sau khi cầm lấy túi nilon mới biết ở trước cửa đang tồn tại một con mắt cực kỳ rất đáng sợ, hoảng hốt kêu váng lên rồi vội vàng chạy trở về.

Tào Minh Trạch đứng lên, kiên trì tỏ vẻ bản thân trong sạch không sợ bất cứ chuyện gì, cười nói: “Được thôi, lại bắt đầu dùng tới huyền học để phá án à, xem ai sợ ai chứ? Đến đây đi, muốn trói tôi lại thì trói đi nào.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 186: Chương 186



Mọi người từ phòng khách cầm lấy hai cái ghế đặt vào trong phòng ngủ, trói hai người bọn họ lưng tựa lưng vào trên ghế.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối không thấy được năm ngón tay.

Thích Mê cùng với Tào Minh Trạch đều đưa lưng về phía đối phương, lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của người bên kia.

Không biết đã qua bao lâu, Tào Minh Trạch phát ra hai tiếng cười khẽ.

“Không có chứng cứ lại muốn tiếp tục giả thần giả quỷ đúng không?” Anh ta cố ý

dùng thanh âm đắn đo, chỉ để cho một mình Thích Mê có thể nghe thấy được, nhỏ giọng nói, "Haiz, nếu như trên thế giới này thật sự có quỷ hồn trở về báo thù, thì như thế nào lại cách tận mười hai năm mới đến, cậu xem, những thứ này chẳng qua cũng chỉ dùng để lừa gạt con nít mà thôi..."

Nói tới đây, anh ta như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt tìm tòi ở trong bóng tối: “Đúng rồi, sẽ không phải là cậu học được thủ đoạn trong mấy bộ phim truyền hình kia, cất giấu mấy thứ như là máy ghi âm gì đó ở đây chứ, chờ tôi nói ra sự thật ở chỗ này, sau đó cầm lấy bút ghi âm đưa đến cục cảnh sát để định tội tôi đâu nhỉ?”

Thích Mê không tiếp lời anh ta, vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vì sao cậu lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ?”

“Thích Mê, cơm thì có thể ăn lung tung, nhưng mà nói cũng không thể nói lung tung nha, tôi cũng không hề g.i.ế.c người!” Tào Minh Trạch cố ý la lên, anh ta tin tưởng rằng chỉ cách một cánh cửa người trong phòng khách nhất định có thể nghe thấy.

“…”

Thích Mê siết chặt hai bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng đến mức có thể nhỏ ra nước.

Tào Minh Trạch tuy rằng đã chắc chắn cắn c.h.ế.t không chịu thừa nhận, nhưng vẫn còn muốn nhảy nhót trêu chọc Thích Mê, chỉ thấy anh ta dựa lưng về phía sau, dùng giọng điệu lầm bầm lầu bầu nói:

"Cậu, Thích Mê, hot boy của lớp, từ nhỏ lớn lên đã đẹp trai, bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh cậu... Tôi thích một người, cô gái đó đã nói cho tôi biết người mà cô ấy thích chính là cậu, sau đó tôi lại thích một người, haiz cô gái đó vậy mà sau khi nhìn cậu thì lại không thèm để ý gì tới tôi nữa, cậu nói xem người như cậu có phải sinh ra đã chính là khắc tinh của tôi hay không?"

Tào Minh Trạch dừng lại một chút, thấy Thích Mê không hề có chút phản ứng, lại tiếp tục nói: "Ai da, tính ra cũng phải có tới năm sáu cô gái nhỏ ấy chứ, đều không thích tôi, người mà các cô ấy thích chỉ có cậu, mỗi lần ứng phó với tôi thì cũng chỉ lặp đi lặp lại một hai câu như vậy..." Nói xong, anh ta còn cố ý bắt chước giọng nói của những cô

gái kia, nũng nịu nói, "Tào Minh Trạch anh là một người tốt, nhưng thực sự xin lỗi, người tôi thích là Thích Mê... Ha ha ha ha ha, cậu nói xem có phải là rất buồn cười hay không?"

Thích Mê im lặng hai giây, từ giữa kẽ răng nặn ra một câu: "Đây chính là nguyên nhân cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ sao?”

Tào Minh Trạch lập tức lại cao giọng la lên: "Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi không g.i.ế.c bạn gái cậu, tôi không hề g.i.ế.c người!"

Nói xong, anh ta cố ý nghiêng đầu về phía gần bên tai của Thích Mê, cười nói:

“Đúng vậy.”

Một tiếng nói nhẹ nhàng rơi xuống, ngay cả ghi âm của điện thoại di động cũng không thể nào bắt được.

Thích Mê hơi liếc mắt, có thể nhìn thấy dáng vẻ đắc ý cực điểm của Tào Minh Trạch ở trong bóng tối.

Tào Minh Trạch nhìn bốn phía xung quanh, “Tôi thấy từ đầu đến cuối đều là do một mình cậu tự biên tự diễn mà thôi, đúng không Thích Mê?”

“Nhưng chính tai tôi nghe thấy, chính miệng anh thừa nhận đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ!”

“Tôi không g.i.ế.c người! Và tôi cũng chưa từng nói qua những lời này!”

Tào Minh Trạch la hét xong, lại dụng giọng điệu quái gở truy hỏi một câu, "Vẫn là câu nói đó, chứng cứ của cậu đâu? Không có chứng cứ thì cậu sẽ định tội tôi như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu cứ chuẩn bị mang tôi đến cục cảnh sát như vậy, sau đó nói với anh cảnh sát, nói chính miệng tôi đã thừa nhận g.i.ế.c người, ai g.i.ế.c người lại đi tự thừa nhận cơ chứ! Trừ khi đó là kẻ ngốc!"

Thích Mê không nói gì.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng không đến một phút đồng hồ, Tào Minh Trạch đã nghe thấy phía sau lưng truyền đến thanh âm bước đi cộp cộp cộp…, ngay sau đó, anh ta cũng cảm giác được bên người mình vừa lướt qua một trận gió mát nhỏ.

Có người vừa đi ngang qua anh ta!

Tào Minh Trạch bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, còn chưa kịp nói chuyện, anh ta đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Thích Mê:

“Tôi chưa từng nói là sẽ để cảnh sát xử lý chuyện này.”

“!!!”

Đồng tử của Tào Minh Trạch co rụt lại, vừa định đứng lên thì đã bị dây thừng buộc chặt trên người ngăn cản, tay chân của anh ta đều bị trói chặt trên ghế, mặc cho anh ta có giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Anh ta sững sờ nhìn lên phía trên, hoảng hốt nói: "Cậu làm sao có thể đứng lên được?!”

“Còn nhớ là ai đã trói tôi không?" Thích Mê hỏi ngược lại, không vội vàng không hoảng sợ đi về phía cửa phòng.

Tào Minh Trạch nhớ lại một chút, xác nhận là Từ Vị, đầu óc đột nhiên rõ ràng: "Cậu ta cùng với cậu là một nhóm?"

"Không chỉ có cậu ta, còn có người đã trói cậu…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 187: Chương 187



Trong đầu Tào Minh Trạch xuất hiện bóng dáng của Hà Khải Hiên.

"Nói tới đây tôi hẳn là phải cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu tự mình thừa nhận sự thật để khiêu khích tôi, tôi cũng không thể nhanh như vậy có thể tìm được trợ thủ giúp đỡ mình... Mới vừa rồi cách đây không lâu, ba người bọn tôi đã ở phòng bếp thương lượng kế sách này." Thích Mê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc trong túi nilon.

Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng túi nilon, Từ Vị và Hà Khải Hiên ngồi trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau, đi tới xoay chìa khóa trên cửa phòng ngủ vài vòng, sau đó rút ra, sau đó lại giống như không có việc gì ngồi trở về.

Hà Khải Hiên nâng kính mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang mở loa cho mọi người cùng nghe- -

Thích Mê đúng là đang ghi âm, nhưng mà là ghi âm trực tiếp cuộc gọi, mặc dù Tào Minh Trạch cố ý tránh né thừa nhận anh ta là hung thủ g.i.ế.c người, thế nhưng anh ta lại tìm đường chết, thích đi khiêu chiến giới hạn của Thích Mê.

Những người ở trong phòng khách này cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong lời nói của Tào Minh Trạch luôn có thể nghe ra được anh ta có ý gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

Tào Minh Trạch bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta vẫn luôn trúng kế của Thích Mê, giãy giụa la lên: "Thích Mê điên rồi! Lạm dụng tư hình là phạm pháp!”

Thích Mê dừng một chút, yếu ớt mở miệng: "Vậy sao, nhưng mà tôi không quan tâm.”

Trong gian phòng tối đen, Tào Minh Trạch căn bản không nhìn thấy Thích Mê ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nói của anh vang lên phảng phất như rắn độc quấn lấy trái tim anh ta.

"Hôm nay tôi mua hết năm mươi tám đồng ở quầy bán đồ vặt, bảy cây kem bảy đồng, hai chai nước ngọt tám đồng, còn lại mấy chục đồng, cậu đoán xem tôi đã mua cái gì?"

Thích Mê cười khẽ, bày từng thứ trong cái túi nilon ra.

Mặc dù anh biết Tào Minh Trạch không nhìn thấy được.

Dao gọt hoa quả màu cam chín đồng, hai dây phơi quần áo mười lăm đồng, một cái búa mười chín đồng... Vừa vặn là năm mươi tám đồng.

Những âm thanh gần như vô nghĩa của Thích Mê làm cho Tào Minh Trạch sợ hãi, anh ta lớn tiếng hô to cứu mạng, nhưng những người ở bên ngoài cánh cửa tựa như không nghe thấy, không có một người nào tiến vào giúp đỡ anh ta.

Xoẹt!

Rèm cửa bị kéo mạnh ra.

Trùng hợp tia chớp trắng xóa xẹt qua, Thích Mê đứng ngược với ánh sáng, trong tay cầm một cái búa inox lạnh như băng.

Anh khẽ nhếch môi, giống như La Sát từ dưới địa ngục lên đòi mạng:

"Tôi muốn bắt đầu báo thù."

“Đừng mà- -!!”

Nương theo tiếng gào thét đủ để nhấc lên cả nóc nhà của Tào Minh Trạch, Thích Mê thong thả từ từ đi đến, giơ cao cây búa trên tay lên.

Con ngươi màu đen của anh bị sợi tóc che khuất, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của anh là gì, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên vẫn biểu lộ ra sự vui vẻ trong lòng anh.

--

“Chết đi......”

Vừa dứt lời, đầu búa hiện ra dưới ánh sáng dần rơi xuống.

Mắt thấy cây búa sắp gõ lên đầu của Tào Minh Trạch, cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó, một thứ gì đó bay tới.

Thích Mê vố thức né tránh, khi anh tập trung nhìn lại, thì ra chỉ là một cây nến trắng đã cháy chỉ còn một nửa.

Trong phòng khách chỉ còn một ngọn nến đang cháy.

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê nhíu mày, đôi mắt dại ra nhìn Lâm Phượng Tùng: "Cậu đang nói cái gì vậy?”

Lâm Phượng Tùng vội vàng giơ tay chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, "Cậu dùng đôi mắt của mình nhìn xem thế giới bên ngoài có còn bình thường hay không, cậu xem ngoài đó, cơn mưa đang rơi và những cái cây kia, vẫn là hình dáng giống như trong nhận thức của cậu hay sao?!"

“?”

Thích Mê kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời màu vàng nhạt, mưa to trút xuống đỏ tươi như máu, nhuộm cho toàn bộ cây cối ven đường tất cả cũng đều là màu đỏ chói mắt.

Lâm Phượng Tùng tiến lên, đoạt lấy cây búa trong tay của Thích Mê: "Nhìn thấy rõ ràng chưa, ý thức của cậu hiện tại đang bị hỗn loạn quá nghiêm trọng rồi, cậu nhất định phải nhớ kỹ [bầu trời màu xanh], [cây cối xanh tươi], [cơn mưa trong suốt], những thứ này mới là hình ảnh mà cậu nên nhìn thấy!"

Hít!

Khoảnh khắc đó tai Thích Mê ù đi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lần nữa giống như một con mãnh thú hồng thủy đánh úp lại.

Thích Mê sụp đổ ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới mặt đất.

Lâm Phượng Tùng càng nhìn càng gấp, không cho phép anh nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy bả vai anh liều mạng lay động: "Mau nhớ lại rốt cuộc anh là ai!”

“Những đứa trẻ kia đều gọi cô là cô giáo Thích, mau nhớ ra cô là ai!”*

(*Từ đoạn này Thích Mê bắt đầu chuẩn bị nhớ lại ký ức, xưng hô đổi lại từ cậu thành cô)

Đồng tử Thích Mê co rụt lại.

Suy nghĩ hỗn độn giống như dần dần trở nên có kết cấu, các mảnh vỡ trong đầu từng chút từng chút được chắp vá lại, nhưng mà những lời vừa muốn nói tới bên miệng, thì sương mù trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một lần nữa hòa tan trí nhớ của cô.

Lâm Phượng Tùng nhanh chóng lấy ra một cái gương nhắm ngay khuôn mặt cô: "Cô nhìn cho kỹ một chút, cô rốt cuộc có phải có dáng vẻ như thế này hay không, cô rốt cuộc là ai, không nên để cho bản thân mình bị khống chế nữa!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 188: Chương 188



Bùm!

Một tiếng sấm nổ vang lên.

Thích Mê nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo và xa lạ trong gương.

Thậm chí còn mang theo sự hưng phấn khát máu.

Sau khi cảm thấy có chút triển vọng, Lâm Phượng Tùng nhét chiếc gương vào trong tay của Thích Mê, để cô nhìn bản thân mình trong gương có thể nhớ ra được nhiều ký ức hơn nữa. Sau đó hít thật sâu một hơi, cầm lấy cây búa trong tay, đi tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng khách còn đang duy trì trận pháp của trò chơi Bách Vật Ngữ, nhưng từ sau khi anh ta hành động, mấy người kia lập tức ngồi vây quanh thành một vòng tròn, giống như những con búp bê hình người không có sức sống, bị ấn nút tạm dừng.

Ngọn nến duy nhất còn lại chính là ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

"Phải tìm được [Quỷ Tạp Tử] thì mới có thể cứu người, phải mau chóng tìm được nó..." Như là đang động viên chính mình, Lâm Phượng Tùng lẩm bẩm nói, "Dựa theo kinh nghiệm, [Quỷ Tạp Tử] có lẽ đang ở trong những căn phòng này, phải bình tĩnh tìm cho thật kỹ, không cần phải hốt hoảng, mình có thể làm được."

Lâm Phượng Tùng đứng ở phòng khách, lại hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm trận pháp bách vật ngữ này.

Hoàn cảnh này là do Quỷ Tạp Tử thiết lập vì để tìm ra tên hung thủ mười hai năm về trước, như vậy trò chơi Bách Vật Ngữ này chắc hẳn cũng chỉ là cái cớ, là thủ đoạn khiến cho ý thức của những người này bị hỗn loạn...... Mục đích hành động này của Quỷ Tạp Tử chính là để tìm kiếm và g.i.ế.c c.h.ế.t tên hung thủ đó, thứ thật sự bị ô nhiễm nhất định cùng với vụ thảm án mười hai năm trước có quan hệ gì đó.

Nó sẽ là gì đây?

Lâm Phượng Tùng nhìn bốn phía xung quanh, không ngừng đem mỗi loại đồ vật ở đây đều nhìn cho thật kỹ.

Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một trận tiếng gương vỡ vụn kêu loảng xoảng.

Suy nghĩ của Lâm Phượng Tùng bị gián đoạn, vội vàng chạy vào phòng ngủ: "Sao vậy, cô không sao chứ?!"

Thích Mê xoa huyệt thái dương, chậm rãi đứng dậy: "Tôi không sao.”

“Cô đã nhớ ra chưa?”

“Nhờ phúc của anh, không nhớ được......”

“?”

Thích Mê dừng một chút, lại nói: "Nhưng tôi đã ý thức được bản thân mình có chút không thích hợp, có thể ngay cả giới tính cũng đã bị lẫn lộn, g*** h** ch*n tôi không thể nào có thứ đó.”

“Hả..." Lâm Phượng Tùng xấu hổ mím môi, gật đầu, "Có thể nhớ ra cái này cũng có tiến bộ.”

Thích Mê nhìn Lâm Phượng Tùng cầm cây búa trong tay, vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta trả cây búa lại.

Lâm Phượng Tùng vừa nhìn, lập tức vội vàng giấu cây búa ra sau lưng: "Cô định làm gì? Cô còn muốn g.i.ế.c người sao? Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô giúp cho Quỷ Tạp Tử hoàn thành tâm nguyện, thì cô vĩnh viễn không thể nào rời khỏi kết giới này đâu.”

“Biết rồi, tôi không g.i.ế.c người." Thích Mê lại ngoắc hai ngón tay về phía anh ta.

Lâm Phượng Tùng do dự vài giây, lề mề đưa búa ra.

Tuy rằng trí nhớ chưa được khôi phục, nhưng Thích Mê vừa sờ đến vũ khí thì không tự giác cảm thấy rất vui vẻ, không hiểu vì sao lại có cảm giác an toàn.

Lâm Phượng Tùng nhìn nụ cười này của cô thì lập tức cảm thấy lạnh người, anh ta luôn cảm thấy người anh em này sẽ một búa nện cho đầu người nở hoa, trong lòng còn sợ hãi nếu như anh ta đến chậm thêm vài giây, lúc chạy tới nơi chỉ sợ nhìn thấy chính là một màn m.á.u thịt mơ hồ rồi.

“Anh tới để giúp tôi đúng không? Vậy tôi phải làm sao mới có thể khôi phục lại như bình thường?" Thích Mê hỏi.

Lâm Phượng Tùng đơn giản giải thích: "Có lẽ cô đã đụng vào thứ quỷ quái gì đó cho nên mới bị kéo vào, nếu muốn rời khỏi đây thì nhất định phải tìm được nó, tinh lọc xong mới có thể rời khỏi nơi này.”

Thích Mê nhíu mày: "Quỷ Tạp Tử có đặc thù gì không?”

"Quỷ Tạp Tử đều là đồ vật, phương pháp phân biệt trực tiếp nhất chính là những vật c.h.ế.t này có thể biến thành vật sống, ví dụ như vật gì đó bỗng nhiên mọc ra đôi cánh dài để bay lượn, hoặc là mọc chân để chạy, hoặc là dùng răng cắn cô một cái."

Thích Mê ồ một tiếng: "Nghe có vẻ rất đơn giản, vậy tìm từng thứ thử xem.”

“Không có nhiều thời gian như vậy đâu, Quỷ Tạp Tử kia rất giảo hoạt, không tìm cẩn thận thì cũng không thể nào biết nó đang được giấu ở đâu." Nói xong Lâm Phượng Tùng chỉ vào cây nến còn sót lại trong phòng khách, “Nhất là trong trò chơi gọi quỷ

này, âm khí quá nặng, trước khi tìm được Quỷ Tạp Tử nhất định không thể để trò chơi này kết thúc, nếu không thật sự sẽ không ra khỏi đây được.”

Thích Mê như có điều suy nghĩ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đặt lên bàn.

Mắt thấy cô giơ cao cây búa muốn đập nát cái điện thoại lật nắp kiểu cũ này, Lâm Phượng Tùng vội vàng giữ chặt lấy cô, nhắc nhở nói: "Chờ một chút, tôi quên nói với cô, ở bên trong kết giới bị ô nhiễm này nếu tinh lọc sai đồ vật, sẽ đưa tới sự giận dữ thật sự của Quỷ Tạp Tử, sức mạnh của nó cũng sẽ trở nên mạnh hơn!”

Thích Mê nhìn anh ta, rút tay về, đập mạnh vào chiếc điện thoại di động.

Tiếng vang qua đi, di động bị vỡ nát.

Lâm Phượng Tùng còn đang nhìn bốn phía xem có biến hóa gì hay không, chợt nghe thấy Thích Mê phát ra một tiếng nghi hoặc "Hả?"

Cúi đầu nhìn xem, chiếc điện thoại di động cũ nát đang từ từ chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 189: Chương 189



Lâm Phượng Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Không sai không sai, lần này có lẽ là không sao nữa rồi.”

Vừa dứt lời, cảnh sắc xung quanh dần dần biến thành mỏng manh nhẹ nhàng, mấy người ngồi trong phòng khách cúi đầu cụp mắt cùng với Tào Minh Trạch trong phòng ngủ, trong khoảnh khắc liền biến thành một mảnh cát vụn.

Cảnh tượng căn phòng quỷ dị biến mất, một cơn gió thổi qua cái gì cũng đều không còn.

Thích Mê trở lại một con phố xa lạ.

Cô hoạt động hai cánh tay, nhìn chiếc áo len màu đen đang mặc trên người cùng với mái tóc dài ngang xương quai xanh, cuối cùng cô mới có thể miễn cưỡng nhớ lại dáng vẻ của bản thân mình là như thế nào.

"Cô Thích, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, làm cho tụi em sợ muốn chết!" Ba đứa nhóc ôm chặt lấy cô, nước mắt nước mũi cọ vào trên quần áo của cô.

Thích Mê còn đang trong giai đoạn ý thức hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, cô chỉ biết ba thằng nhóc này có thể là học sinh của cô, nhưng không nhớ ra tên của bọn chúng.

“Đã trở về rồi, không có chuyện gì thì tốt." Sương mù tản đi, một chàng trai trẻ mặc âu phục màu đen thắt một chiếc cà vạt màu xanh lam cất tiếng nói.

Anh ta có một khuôn mặt như búp bê, trên mặt có mấy đốm tàn nhang nho nhỏ, cười rộ lên còn có thể nhìn thấy một hàm răng thỏ, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiện.

Ánh mắt anh ta tìm kiếm khắp nơi trên mặt đất, như là đang tìm thứ gì đó, sau khi đột nhiên phát hiện ra mục tiêu, thì chạy chậm vòng qua phía sau lưng Thích Mê.

Anh ta đặt chiếc vali màu đen trong tay xuống mặt đất, ngồi xổm xuống đeo găng tay trắng, dùng nhíp kẹp từng chút từng chút một những mảnh điện thoại di động vừa mới bị đập nát lúc nãy, bỏ ở trong một cái túi đựng vật chứng trong suốt.

Khuôn mặt anh ta rất nghiêm túc, hai hàng lông mày vừa đen vừa thô bởi vì dùng sức mà xoắn lại với nhau.

Mười phút sau, chàng trai lại tìm kiếm khắp nơi thêm một lần nữa, sau khi xác nhận không còn mảnh vỡ nào lưu lại, mới cất cái túi trong suốt đựng mảnh vỡ của điện thoại di động vào trong vali, đứng lên.

"Xin chào cô, tôi tên là Diệp Thạch Lục, là nhân viên tinh lọc số hiệu C4859." Chàng trai trẻ lễ phép vươn tay về phía Thích Mê, "Nếu như cô muốn, tôi có thể mang cô đi tới căn cứ để tiến hành trị liệu."

“Trị liệu?”

Diệp Thạch Lục gật đầu, muốn trực tiếp giải thích với Thích Mê, lập tức từ trong vali lấy ra một dụng cụ nhỏ, sau đó khoa tay múa chân trước trán cô giống như là đang đo nhiệt độ cơ thể.

Một giây sau, âm thanh trí tuệ nhân tạo của máy móc vang lên tiếng thông báo:

[Cảnh báo! trị số SAN là 38, đã thấp hơn mức trị số 50 lúc bình thường, người này đang ở trong tình trạng ý thức hỗn loạn trung bình.]

“Đã đến mức 38 rồi sao? Vậy thì hồi phục cũng rất nhanh." Diệp Thạch Lục cằn nhằn, cất dụng cụ lại vào trong vali, "Vừa rồi lúc tôi phát hiện ra cô, giá trị SAN của cô mới chỉ có 15, thuộc loại ý thức hỗn loạn cực kỳ nghiêm trọng, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải lúc đó tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên đường, có lẽ sẽ không nhất định có thể đi tới con đường phố hẻo lánh như vậy, cô nên cảm ơn những đứa trẻ này thật tốt.”

Thích Mê ừ một tiếng, sờ sờ đầu những đứa trẻ này.

“Thế nào, cô có muốn theo tôi trở về căn cứ hay không?" Diệp Thạch Lục xách vali đứng dậy.

Thích Mê: "Căn cứ mà anh nói có an toàn hay không?”

"Đương nhiên là tuyệt đối an toàn rồi, đó là tòa thành phố duy nhất không có địa phương tồn tại Quỷ Tạp Tử, có thể nói đó là một nơi cực kỳ an toàn!" Diệp Thạch Lục vẫy vẫy tay về phía bọn họ, mang theo bọn họ đi đến một chiếc xe máy đang đậu ở gần bên cạnh đó.

Giờ phút này thay vì phải lái xe đúng quy tắc, Diệp Thạch Lục lại thầm nghĩ phải mau chóng đưa Thích Mê và mấy đứa nhỏ đến nơi an toàn, vì thế đã sắp xếp để cho hai đứa nhỏ đứng ở phía trước, Thích Mê mang theo một đứa nhỏ ngồi ở phía sau, mấy người bọn họ được sắp xếp ở trên chiếc xe máy nhỏ nhìn vô cùng chật chội.

“Ngồi yên nhé!" Diệp Thạch Lục nắm lấy tay lái xe máy, khởi động xe.

Không có chút động tĩnh gì cả.

Hả? Thật kỳ quái......

Anh ta nhấn nút thêm vài lần nữa, xe máy vẫn không khởi động được.

Mắt thấy hai đứa nhỏ đứng ở phía trước xe đang trông mong nhìn mình, Diệp Thạch Lục hơi sốt ruột, càng thêm ra sức ấn nút.

Vào lúc này đứa bé trai có đôi mắt như nai con sâu kín nhìn anh ta mở miệng: "Anh trai này, hình như anh vẫn chưa vặn chìa khóa.”

Diệp Thạch Lục vừa biết lái xe máy: "...”
 
Back
Top Bottom