Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 170: Chương 170



Thích Mê như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi ngồi trở lại chỗ cũ.

Không lâu sau, Mao Tường quay trở lại, nhe răng trợn mắt phàn nàn nước này khó uống muốn chết.

Khi thấy Thích Mê đang nhìn mình, hắn lập tức cười gượng hai tiếng: “Đừng nhìn tôi thế kia, hotboy, nước này thật sự hơi khó uống, đừng nói với tôi rằng cậu vẫn chưa cảm nhận được nha.”

“Tôi nghèo, đã quen rồi…”

Nụ cười nhợt nhạt nhen nhóm trên khóe môi Thích Mê, anh lấy di động ra quẹt hai cái rồi tắt màn hình.

Đợi đến khi hai người đi vệ sinh trở về, trò chơi chính thức bắt đầu.

Với vai trò là người tổ chức, lớp trưởng Hà Khải Hiên đã chọn Lý Hội làm người đầu tiên kể chuyện xưa, tiến hành theo quy luật chiều kim đồng hồ, trò chơi liền bắt đầu theo trật tự.

“Câu chuyện đầu tiên tôi muốn kể không phải là chuyện ma, mà là câu chuyện có thật, là trải nghiệm cá nhân của người anh cùng tôi làm việc ở công trường, anh ấy đã kể cho tôi nghe.”

Lý Hội ngồi thẳng, cố ý giảm âm lượng để tạo bầu không khí.

“Ở một quận nhỏ phía bắc, có một tòa nhà chưa hoàn thiện, nghe nói rất kỳ lạ. Tòa nhà gần như đã hoàn thành, chỉ còn thiếu việc lợp mái, nhưng không biết tại sao mà mái nhà không thể lợp được. Công nhân xây dựng không phải bệnh này thì bệnh kia, người yếu hơn thì đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu.

Vì sự cố này, nhà thầu thường xuyên thuê người từ nơi khác đến làm việc nhưng tất cả đều đổ bệnh, không có ngoại lệ, mái của tòa nhà vẫn không thể lợp được.

Sau này tìm được một vị đại ca, đại ca nghe nói mỗi ngày trả ba trăm liền mua vé đi ngay. Mọi người đoán xem kết quả thế nào?”

Lý Hội cố ý thừa nước đục thả câu, ánh mắt đảo quanh gương mặt mọi người.

Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, hợp tác hỏi: “Cũng bị bệnh rồi à?”

“Không không không…”"Lý Hội xua tay tiếp tục miêu tả như thật: "Vị đại ca này khỏe như gấu, lại không có bệnh tật gì, nhưng chuyện xảy ra đêm đó khiến anh ấy rất sợ hãi."

“Lúc đó vị đại ca kia đang ngủ trong căn lều dựng tạm ở công trường, đêm đó anh ấy chỉ ở một mình, nửa đêm nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng động rất lớn, giống như có người dùng cả cơ thể để đập từ bên ngoài.

Lúc đầu, anh ấy tưởng chỉ là gió thổi, nhưng khi nhìn lên thì thấy cửa sổ không có động tĩnh gì, chỉ có cửa ra vào như có thứ gì đó đang đập rất mạnh.

Anh ấy tự lẩm bẩm trong lòng, to gan cầm lấy chiếc cờ lê bên giường đi ra cửa.

Mọi người đoán xem anh ấy đã nhìn thấy gì?

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cửa bị đập vẹo sang một bên, lộ ra một vết nứt!

Đại ca cứ đứng sau cánh cửa đó, bất chợt nhìn ra ngoài qua vết nứt——“

Phù.

Lý Hội cúi đầu thổi tắt một cây nến.

Chỉ còn lại 99 cây.

Mấy người nghe xong vẫn chưa đủ đã, nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm Lý Hội: "Như vậy là xong rồi à?"

"Xong rồi đó." Lý Hội cười nói: "Truyện ma mà, đều cần kiểu không khí này, phải dùng trí tưởng tượng của mình, muốn sau cửa là cái gì cũng được."

Mọi người cạn lời liếc nhìn hắn.

Bầu không khí tự nhiên im bặt, mọi người đều cảm thấy mất hứng thú.

Sự chú ý của mọi người chuyển sang Từ Vị, người sẽ kể câu chuyện tiếp theo.

Từ Vị hắng giọng: "Chuyện hôm nay tôi muốn kể với mọi người cũng là sự thật. Chuyện xảy ra ở quê tôi. Chuyện mà tất cả những người già ở độ tuổi bà ngoại tôi đều biết...

Người già thường không cho trẻ em chơi gần nước, mọi người biết điều đó phải không? Nghe nói gần nước sẽ có quỷ nước tìm người thế thân, một khi bị nhắm tới sẽ khó tránh phải chết.

Người ta kể rằng, hơn mười năm trước, có hai cậu bé đến chơi bên bờ hồ, một cậu vô tình rơi xuống nước, cậu còn lại lo lắng, cứ đứng trên bờ kêu cứu.

Rồi không lâu sau, cậu nhìn thấy cậu bé vừa mới c.h.ế.t đuối đưa một tay ra khỏi mặt nước.

Cậu bé trên bờ có lòng tốt, muốn dùng tay kéo bạn nhưng bị một tiếng hét lớn của một chú ở gần đó ngăn lại.

Đây là điểm mấu chốt - ngay khi cậu bé trên bờ rút tay lại, bàn tay duỗi ra khỏi mặt nước chìm theo chiều dọc.

Mọi người thử nghĩ xem, người c.h.ế.t đuối nào sẽ duỗi thẳng tay ra chứ, có phải không?”

Không có ai trả lời, rất nhiều người đã có thể cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, vô thức xoa xoa cánh tay.

Từ Vị nhìn xung quanh rồi thổi tắt một ngọn nến.

Tiếp theo đến lượt Lâm Phượng Tùng.

Anh ta là người ít nói nhất trong số bảy người, khi bị bắt kể chuyện trước rất nhiều người, anh ta sẽ luôn ấp úng vì chứng sợ xã hội.

“Tôi… chuyện tôi muốn kể là một câu chuyện ma kinh điển…” Anh ta cúi đầu cố gắng nói to hơn, “Tiểu Hồng và Tiểu Minh là bạn tốt, rồi một ngày, Tiểu Hồng đột nhiên biến mất, mỗi đêm Tiểu Minh đều nhận được một cuộc điện thoại lạ..."

“Bạn tốt, lưng tựa lưng?”

Mao Tường đột nhiên ngắt lời anh ta, chán ghét không nói nên lời: “Chuyện đó đã quá kinh điển, từ hồi tiểu học rồi tôi đã nghe rồi, không phải là câu chuyện về t.h.i t.h.ể của Tiểu Hồng giấu dưới gầm giường của Tiểu Minh à? Tôi đã nghe tám trăm lần rồi, không thể đổi nó thành thứ mà chúng tôi chưa từng nghe à? "

“Xác của Tiểu Hồng ở dưới gầm giường của Tiểu Minh, cậu còn chưa nghĩ tới hồn ma của Tiểu Hồng ở đâu sao?”

Có lẽ là không vui vì bị cắt ngang, Lâm Phượng Tùng tức giận ngước mắt lên, nhìn theo góc độ của Mao Tường, vẻ mặt anh ta có chút nham hiểm.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 171: Chương 171



Mao Tường áy náy nuốt nước bọt, xua tay nói: "Tiếp tục, tiếp tục..."

“Vì sao xác Tiểu Hồng lại ở dưới gầm giường Tiểu Minh thì không ai biết. Có thể chính Tiểu Minh g.i.ế.c cô bạn, hoặc có thể bị người khác g.i.ế.c rồi giấu ở đây. Nhưng điều tôi muốn nói là [Bạn tốt, lưng tựa lưng], Tiểu Minh không chắc đã lưng tựa lưng với cái xác dưới gầm giường.”

Lâm Phượng Tùng nói, giọng nói trầm thấp của khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.

Khi nói đến truyện ma, một hoặc hai câu chuyện có thể chấp nhận được, nhưng đây đã là câu chuyện thứ ba. Bầu không khí ma quái kỳ quặc khiến người ta càng nghe càng thấy da đầu tê dại.

Thích Mê vô thức liếc nhìn phía sau mình: “Ý cậu là, cái xác lưng tựa lưng trực tiếp với Tiểu Minh?”

Vừa nói, anh vừa giơ tay ra hiệu, vỗ nhẹ vào lưng Lâm Phượng Tùng.

Lâm Phượng Tùng đột nhiên đứng thẳng dậy.

“Đúng vậy, tôi nghĩ lý do tại sao lại gọi là bạn tốt lưng tựa lưng, chỉ có thể là hai người bạn tốt luôn bên nhau mọi nơi mọi lúc. Thế nên tôi đoán mặc dù xác Tiểu Hồng ở dưới gầm giường nhưng hồn ma của cô bạn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiểu Minh, dính chặt vào lưng cậu ấy.

Thật ra Tiểu Hồng không hề lẩm bẩm câu này với Tiểu Minh qua điện thoại mà là ở bên tai, mỗi đêm Tiểu Minh đều nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến - "Bạn tốt lưng tựa lưng, bạn tốt lưng tựa lưng".”

Lâm Phượng Tùng thổi tắt ngọn nến thứ ba.

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

Truyện ma kinh điển quả không hổ danh. Qua lời giải thích hợp lý của Lâm Phượng Tùng, chuyện ma lại càng trở nên sâu sắc hơn.

Lúc nãy Mao Tường xem thường câu chuyện bao nhiêu, bây giờ lại tự vả bấy nhiêu, hắn ôm chặt cánh tay Hà Khải Hiên không buông: “Người tiếp theo là ai, hotboy của lớp à, đến cậu rồi đó. Đừng ngây ra nữa, nhanh lên nào, kể chuyện gì đó mới để mọi người hoàn hồn lại đi."

Hà Khải Hiên cố gắng rút tay ra, nhưng Mao Tường ôm chặt quá, anh ta không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc. Anh ta chỉnh lại kính, nhìn chằm chằm Thích Mê: “Tới lượt cậu đấy.”

Thích Mê đang nghịch điện thoại nghe thấy lời này liền tắt điện thoại đi, ánh sáng xanh kỳ lạ phát ra từ màn hình biến mất trên mặt anh.

"Này Thích Mê, cậu đang bận gì thế? Không lẽ là đang xem truyện ma à?" Từ Vị nói đùa, "Hay là cậu đang trò chuyện với cô gái đó, có phải chúng tôi đã làm lỡ chuyện tốt của cậu không?"

Mao Tường cũng nhân cơ hội xen vào: "Này, nếu có thể hạ được hotboy lớp chúng ta, cô gái kia nhất định là tiên nữ từ trên trời giáng xuống. Hotboy à, cậu cho anh em chúng tôi mở mang tầm mắt chút đi."

"Tôi cũng muốn xem!" Lý Hội giơ tay góp vui.

Nhìn thấy bầu không khí kh*ng b* khó khăn lắm mới xây dựng được đã bị những người này dùng mấy câu nói phá hỏng, Hà Khải Hiên vội vàng lên tiếng gọi, giọng điệu có chút không vui: “Chơi xong thì kiểu con gái nào mà kiếm được, Thích Mê, đến cậu rồi đấy.”

Thích Mê gật đầu, không để ý tới những lời nói đùa của những người đó: “Chuyện ma tôi sắp kể thật ra là chuyện có thật, chuyện xảy ra với tôi, cũng chỉ mới xảy ra tối hôm qua thôi, có đủ mới mẻ chưa?”

"Này, cái này mới đấy. Cậu gặp ma hay gì thế?"

Lời nói của anh khơi dậy sự hứng thú của mọi người, họ nhìn nhau, im lặng chờ đợi anh nói tiếp.

Nhưng Thích Mê thừa nước đục thả câu, không vội nói gì, quay người lấy mấy chiếc cốc trên bàn, rót cho mỗi người nửa cốc nhỏ.

Những người nàyngoài miệng trách anh lãng phí thời gian, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Trải qua căng thẳng thần kinh, họ thấy hơi khát, sau khi uống một ngụm soda lạnh, mọi người đều trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

Mao Tường uống một ngụm rồi ợ hơi, giục Thích Mê nhanh kể đi.

Bầu không khí lại căng thẳng hơn, mọi người lặng lẽ nhìn anh.

Trên môi Thích Mê hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn lướt qua biểu cảm của mọi người, cố ý hạ giọng: “Thật ra con ma đã đi vào giấc mơ của tôi đêm qua mọi người đều quen. Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ bây giờ cậu ấy vẫn còn ở đây với chúng ta. Dù sao thì phòng ký túc xá 405 chúng ta cũng có tám người."

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Mao Tường nhổ nước bọt xuống đất ba lần: "ĐM! Đang yên đang lành sao cậu lại nhắc đến tên tội phạm g.i.ế.c người đó, cậu còn chê chưa đủ xui à?!"

"Đúng vậy! Lương Khôi là kẻ sát nhân, cậu lại nhắc đến cậu ta làm gì. Ai, không có chuyện gì kể cũng không nên nhắc đến chuyện xui xẻo đó chứ." Lý Hội không nhịn được trách móc.

Ý cười trên mặt Thích Mê ngày càng sâu, anh bình tĩnh cầm một ngọn nến lên.

Khi ngọn lửa nhảy múa, khuôn mặt thanh tú của anh được chiếu sáng càng lạnh lùng và sâu sắc hơn.

“Lẽ nào mọi người không muốn biết Lương Khôi đã nói với tôi những gì sao?” Anh nhìn chằm chằm ngọn nến nói.

"Chúng tôi thật sự không muốn biết!" Mao Tường chán ghét xua tay, "Thích Mê, cậu nhanh chóng thổi tắt ngọn nến này đi, tiếp tục trò chơi. Người tiếp theo, Tào Minh Trạch chuẩn bị."

Rõ ràng Tào Minh Trạch chưa chuẩn bị xong, ngơ ngác nhìn lại bọn họ.

Nhưng Thích Mê không có ý định im lặng, tiếp tục trầm giọng nói.

"Trong mộng, Lương Khôi nói với tôi, năm đó cậu ấy không hề g.i.ế.c hai người kia, người g.i.ế.c chủ nhà trọ và con gái của chủ nhà thực ra là người khác, người đó cũng ở trong số chúng ta." Anh ngẩng đầu nói: "Lương Khôi còn nói, nếu không tìm được hung thủ, như vậy thì từ khoảnh khắc trò chơi kết thúc, tất cả chúng ta đều sẽ bị ác mộng ám ảnh, xui xẻo cả đời.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 172: Chương 172



Phù—

Thích Mê thổi tắt ngọn nến thứ tư.

Còn 95 ngọn.

Mọi người đều im lặng. Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Mao Tường là người đầu tiên hét lên: "Thật là! Tên Lương Khôi này sao chứ như âm hồn không tan thế? Mẹ nó c.h.ế.t cũng c.h.ế.t rồi, còn ở đây gây xui xẻo cho chúng ta!"

"Được lắm, hóa ra cậu cố ý gọi chúng tôi tới đây, chỉ vì giăng bẫy để quấy rối chúng tôi thôi phải không?!" Từ Vị nhận ra vở kịch hôm nay là do Thích Mê thiết kế, lập tức đứng dậy.

Thích Mê cong môi không nói gì.

Nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của anh, Từ Vị không khỏi tức giận chạy tới túm lấy cổ áo anh: “Tôi còn tưởng cậu nhớ chúng tôi! Hóa ra cậu đang cố tình giăng bẫy để lừa gạt chúng tôi. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”

“Đương nhiên là tôi chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng…”

Thích Mê chỉ vào quầng mắt thâm đen, khóe miệng giật giật: “Tối hôm qua Lương Khôi làm tôi gặp ác mộng cả đêm, thật sự rất kinh khủng, tôi không còn cách nào khác mới gọi mọi người đến đây. Tôi thà tin rằng có…...Thật ra mọi người không cần kích động như vậy, chỉ cần chúng ta làm theo lời Lương Khôi nói, tìm ra hung thủ, những người khác đều sẽ được bình an vô sự."

"Tìm hung thủ sao? Nằm mơ đi, cậu tin thật à!" Mao Tường hét lên: "Hung thủ ngoài Lương Khôi ra thì có thể là ai chứ? Nó thấy con gái ông chủ nhà nghỉ xinh đẹp nên mới muốn làm chuyện đó, nhưng lại bị ông chủ chặn ngoài phòng. Trong lúc nóng vội, nó đã cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t cả hai người, kết quả lúc đang chạy trốn thì trời mưa rất to nên bị trượt chân rồi c.h.ế.t đuối. Sự việc đã rõ ràng, còn gì để bàn nữa?!"

"Đúng vậy!" Từ Vị buông Thích Mê ra, "Ngày đó tôi cùng ở cùng phòng với Lương Khôi, cũng chính tai nghe được nó nói nó có hứng thú với cô gái kia. Lương Khôi là người thế nào mọi người đâu phải không biết, nó đã làm cho bao nhiêu cô gái to bụng rồi, cậu còn muốn minh oan cho nó à?!”

So với bọn họ, giọng điệu của Hà Khải Hiên ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng thái độ vẫn cứng rắn: “Đúng vậy, Thích Mê, ngày hôm đó tôi nhìn thấy Lương Khôi đi lên tầng ba nơi con gái ông chủ ở, có tiếng vật nặng rơi xuống đất, giám định pháp y cũng xác nhận họ đã c.h.ế.t vào khoảng mười hai giờ, chuyện này có gì không đúng?"

Thấy mọi người đều hướng về phía mình, Thích Mê mỉm cười xua tay: “Đừng tức giận với tôi như thế, hôm đó tôi không đi, chỉ có bảy người các cậu đi thôi, tôi không biết nên tò mò là điều bình thường."

Lý Hội thở dài, sau khi kích động lại đổ mồ hôi, bật quạt mức tối đa, thổi trước mặt: “Thích Mê, cậu tò mò thì tò mò, còn nếu nói có một tên sát nhân nữa thì thật không vui chút nào. Đã mười hai năm rồi, cậu đột nhiên nói rằng trong chúng ta có kẻ sát nhân, đây không phải là muốn gây chia rẽ tình cảm anh em chúng ta sao? "

“Đúng vậy, Thích Mê, chỉ mơ thấy ác mộng mà nói rằng trong chúng ta có kẻ sát nhân thì hơi quá đáng.” Tào Minh Trạch, người luôn là người hòa giải, cũng lên tiếng chỉ trích.

Thích Mê mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ vì động thái này đã chạm vào bãi mìn của mọi người, ai cũng mất hứng thú, lần lượt không phải đi vệ sinh thì là đi uống nước.

Hà Khải Hiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ hút thuốc, vừa mở rèm đã nhìn thấy một nhãn cầu màu đỏ dính trên kính.

Đôi mắt to đến mức gần như chiếm trọn tấm kính, nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ ác ý.

"!!!"

Hà Khải Hiên sợ đến mức lùi lại, không quan tâm đến những ngọn nến đang cháy dưới chân mình, một cú đá đã đá bay mất mấy chục cái.

Anh ta vốn cho rằng mình nhất thời bị hoa mắt, đang dùng tay dụi dụi mắt, còn chưa mở mắt đã nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng bước chân hỗn loạn nối tiếp nhau bên cạnh.

Hà Khải Hiên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn - hóa ra mọi người đều có thể nhìn thấy nhãn cầu này, nhãn cầu này có thật!

Nhãn cầu đảo qua đảo lại, lạnh lùng đón nhận vẻ mặt sợ hãi của những người này, sau đó, một vết nứt mở ra theo chiều ngang từ phần dưới nhãn cầu, từ từ lớn dần, giống như một cái miệng mở ra khép lại, phát ra tiếng cười hihi quái dị.

Cửa sổ trong phòng rõ ràng đã đóng, nhưng tiếng cười xuyên qua kính, đọng lại rõ ràng trong tai mọi người.

"Trò chơi... vẫn chưa kết thúc… không thể... rời đi..." Cái miệng trên nhãn cầu mở ra rồi khép lại nhấn mạnh, câu nói giống như tiếng phổ thông này không biết từ đâu phát ra.

Trong khi mọi người đang ngây ngốc, Thích Mê nhanh chóng quát lên, ra lệnh cho họ không được di chuyển: "Mọi người bình tĩnh! Hiện tại chúng ta chỉ còn sáu ngọn nến đang cháy. Đừng để chúng tắt, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!"

“…”

Mọi người lập tức không dám cử động, đông cứng như tượng.

Thích Mê cẩn thận lui ra ngoài ngọn nến, đi mấy bước đến cửa phòng kiểm tra.

Vừa mở cửa liền nghe thấy phía sau có mấy người thúc giục nhanh chóng đóng cửa lại, nhãn cầu đỏ ngầu ngoài cửa đã muốn phá cửa xông vào, nếu mở hé cửa ra một chút, nó sẽ chui qua khe cửa vào trong.

"Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Mao Tường hét lên.

Căn phòng bị bao quanh bởi những nhãn cầu đẫm m.á.u kỳ lạ này, không ai có thể thoát khỏi căn phòng này.

Sắc mặt Từ Vị tái nhợt, sau khi tìm được chỗ ngồi ban đầu và ngồi xuống, anh ấy nhìn Thích Mê nói: "Đây là trò quỷ cậu làm à?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 173: Chương 173



Thích Mê vặn nút khóa cửa rồi đi về, nghe Từ Vị nghi ngờ mình, trong lòng buồn cười: “Cậu cảm thấy có thể sao?”

"Vậy chính xác thì đây là gì?"

Từ Vị chưa kịp nói xong, những chiếc chuông buộc trên bốn tấm gương đã vang lên tiếng leng keng, khiến lời nói của anh ấy đột ngột dừng lại.

Mặc dù không có gió, cũng không ai chạm vào nhưng những chiếc chuông này vẫn bắt đầu rung lên.

Tim mọi người đập rộn như trống, họ biết tiếng chuông này vang lên có nghĩa là có một chuyện quỷ quái đã giáng xuống với bọn họ, trò chơi hiển nhiên vẫn đang diễn ra, nhưng chuyện quỷ quái đã xuất hiện.

Và chuyện quỷ quái cuối cùng bọn họ nhắc đến là chính là Lương Khôi.

Có lẽ là để xác nhận suy đoán của mọi người, m.á.u chảy ra từ bốn tấm gương đặt trong góc, trên mặt gương nhẵn bóng và sạch sẽ xuất hiện bốn chữ lớn -

Xin chào các bạn.

Lương Khôi đang chào hỏi mọi người.

Một số người đứng gần nhất sợ hãi đến mức rúc vào nhau, suy sụp tinh thần.

"Mọi người đừng sợ. Đêm qua Lương Khôi đã nói với tôi rằng cậu ấy chỉ muốn tìm ra sự thật. Nếu mọi người có thể hợp tác để tìm ra kẻ sát nhân, cậu ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta đâu, phải không Lương Khôi?" Thích Mê nhìn vào một trong những tấm gương.

Từ "bạn" mờ dần và thay thế bằng từ "có".

"Mọi người nhìn xem, Lương Khôi đồng ý rồi." Thích Mê nói.

"..."

Với sự nhắc nhở của Thích Mê, mọi người đã lấy lại được ý thức. Dù sợ hãi đến đâu, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lương Khôi đồng ý như vậy.

Tuy vậy nửa hơi thở vẫn nghẹn lại trong lồng ngực, không thể thở ra cũng chẳng thể nuốt xuống.

“Vậy…Vậy thì cứ nghe theo Lương Khôi, tiếp tục đi.” Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, kéo rèm lại, không dám ngồi bên cửa sổ nữa, vội vàng đổi vị trí với Thích Mê.

Tương tự như vậy, những người khác cũng không muốn đến quá gần cửa sổ, chen chúc nhau, không hiểu sao để lại Thích Mê ngồi một mình.

Thích Mê không quan tâm, cảm thấy hai bên trái phải rộng rãi khá thoải mái.

Anh lấy ra một tờ giấy, dùng bút vẽ mấy đường ngang lên đó rồi ngước nhìn: “Vậy thì bắt đầu thôi… Đầu tiên, hãy nói xem ngày hôm đó các phòng của mọi người được phân bổ như thế nào?”

Sáu người nhìn nhau, suy nghĩ lại trôi về mười hai năm trước.

Ngày tốt nghiệp cấp 3, mọi người trong ký túc xá 405 hẹn nhau đi chơi, Thích Mê đột nhiên bận việc không đến được, nên chỉ có bảy người vào nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng trên núi, chủ nhà nghỉ và con gái ông đã tiếp đón họ.

Rồi đêm đó đã biến thành một đêm không thể quên với bọn họ.

Đêm đó sấm sét bão tố dữ dội, đến khoảng mười hai giờ, chủ nhà nghỉ và con gái ông bị sát hại trong phòng, quần áo của cô xộc xệch, nghi ngờ đã bị xâm phạm.

Qua nhiều lần nhận dạng hung thủ của nhân chứng, Lương Khôi đã bị liệt vào danh sách nghi phạm đầu tiên.

Ngày thứ hai, cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của cậu ta trong một con sông gần đó, bước đầu xác định c.h.ế.t do bất cẩn rơi xuống nước.

……

"Tôi nhớ rằng tôi đã ở tầng một nhà nghỉ cùng với Lương Khôi." Bây giờ nhắc đến tên Lương Khôi, lại nghĩ đến việc ở cùng phòng với cậu ta, Từ Vị nổi hết cả da gà, nhịn không được bấu chặt ngón tay.

Thích Mê cầm bút do dự: "Tầng một phòng bên trái hay bên phải?"

"Hình như… là bên trái."

Thích Mê gật đầu, viết tên Từ Vị và Lương Khôi vào ô bên trái.

Tiếp theo là Lý Hội và Hà Khải Hiên, hai người chắc chắn họ ở trong phòng bên phải tầng hai.

Mao Tường và Tào Minh Trạch ở phòng bên trái tầng hai.

Lâm Phượng Tùng ở một mình trong phòng bên phải tầng một.

Phòng của chủ nhà nghỉ và con gái ông ta ở tầng ba, hiện trường vụ án. Phòng của cô con gái nằm bên phải tầng ba, ngay phía trên phòng Lý Hội và Hà Khải Hiên. Đó là lý do tại sao Hà Khải Hiên có thể nghe rõ âm thanh phát ra từ trên lầu.

Sau khi viết đơn giản trên giấy, Thích Mê ngẩng đầu lên: "Ngày hôm đó có những ai tham gia nhận dạng hung thủ?"

Mấy người nhìn nhau, Từ Vị và Hà Khải Hiên chậm rãi giơ tay lên.

Theo kí ức của hai người, Hà Khải Hiên phát hiện trong phòng có gián, mở cửa muốn lên tầng ba tìm ông chủ lấy thuốc diệt côn trùng thì thấy Lương Khôi một mình đi lên tầng ba.

Nhưng sau khi con gián bị bạn cùng phòng Lý Hội giẫm chết, Hà Khải Hiên nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ mười phút, anh ta cảm thấy đã muộn nên không lên lầu nữa.

Nằm trên giường không lâu, anh ta nghe thấy hai tiếng vật nặng rơi xuống từ trên lầu truyền xuống.

Nhưng anh ta không nghĩ đến việc g.i.ế.c người mà mơ hồ ngủ mất. Sáng hôm sau khi lên lầu lấy thuốc diệt côn trùng thì thấy ông chủ và con gái ngã trong vũng máu, anh ta mới chợt nhớ đến âm thanh tối qua. Có lẽ là âm thanh hai người bị g.i.ế.c rồi ngã xuống đất.

Từ Vị thấy Lương Khôi sợ hãi chạy ra khỏi nhà nghỉ sau khi phạm tội lúc mười hai giờ mười lăm. Vì lúc đó có sấm sét sáng lên nên anh ấy chắc chắn đó là Lương Khôi.

Lời khai của hai người tạo nên vòng tròn khép kín. Một người nhìn thấy Lương Khôi lên lầu, một người nhìn thấy cậu ta chạy ra ngoài, điều này càng khiến Lương Khôi bị nghi ngờ.

Sau đó cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của Lương Khôi trong con sông gần đó, bộ quần áo trên người giống y đúc lúc Từ Vị nhìn thấy. Điều này càng khẳng định Từ Vị không nhìn nhầm.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 174: Chương 174



Lương Khôi chết, người c.h.ế.t không có bằng chứng chứng tỏ mình ngoại phạm.

Thích Mê viết lời khai trên giấy một cách ngắn gọn. Khi viết ra bốn chữ không có bằng chứng, anh hơi do dự: "Tôi nhớ năm đó bằng chứng trực tiếp là con d.a.o gọt hoa quả cắm trên người ông chủ nhà nghỉ đúng không?"

Từ Vị gật đầu: "Đúng, trên đó tìm thấy dấu vân tay của Lương Khôi."

Thích Mê suy nghĩ một chút, viết chữ "dấu vân tay" lên giấy, bên cạnh viết một dấu chấm hỏi lớn.

Mao Tường mắt nhắm mắt mở nhìn Thích Mê viết, thấy anh viết một dấu chấm hỏi lớn, đột nhiên tức giận: "Tên nhóc này, hotboy à, cậu thật sự tự xem mình là thám tử thật à? Còn viết dấu chấm hỏi, cậu có nghi ngờ gì về dấu vân tay ? Cảnh sát còn không phát hiện vấn đề gì, cậu còn cảm thấy có gì không đúng sao?"

Thích Mê dừng lại, cười như không cười, ngẩng đầu lên: "Nếu mọi chuyện chỗ nào cũng đúng, thế thì chúng ta đang làm gì thế? Chơi đồ hàng à? Hoặc bây giờ cậu có thể hỏi Lương Khôi xem chúng ta có phải đang chơi đồ hàng không?"

Thấy Thích Mê lại nhắc đến Lương Khôi hoàn hồn trở về, Mao Tường sửng sốt, chột dạ nhìn xung quanh, chắp hai tay nói: "Không có thắc mắc, Lương Khôi à, tôi không có thắc mắc gì hết…"

Sau khi Mao Tường không còn chen miệng vào, căn phòng chìm vào im lặng.

Thích Mê lấy giấy bút viết bốn chữ [Bằng chứng ngoại phạm] rồi hỏi về căn cứ để chia phòng lúc đó.

Theo kí ức của Từ Vị, năm đó bọn họ chia phòng hình như không theo quy luật nào, đều tùy ý. Mấy người vào xem thử phòng, thấy thích thì ở. Bởi vì anh ấy và Lương Khôi đều thích phong cách trang trí nhẹ nhàng của tầng một nên hai người lập hội ở cùng nhau.

Những phòng khác cũng vậy, ai thích phòng nào thì lập nhóm ở cùng nhau.

Còn về Lâm Phượng Tùng, anh ta thích căn phòng nhỏ ấm cúng có giường đơn, anh ta nói rất có cảm giác an toàn nên một mình ở một phòng.

"Vậy hôm đó lúc vụ án xảy ra, mọi người đều ở trong phòng chứ?" Thích Mê nhìn bọn họ.

Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, trả lời trước: "Đúng, trong phòng tôi, tôi và Lý Hội có thể làm chứng cho nhau. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng ngáy của Lý Hội."

Lý Hội ngượng ngùng nhếch miệng: "Không còn cách nào khác, lúc đó đã quá muộn rồi, tôi thật sự rất buồn ngủ."

Mao Tường và Tào Minh Trạch nhìn nhau: "Tôi nhớ hình như lúc đó chúng ta đã đóng cửa đi ngủ rồi phải không?"

Tào Minh Trạch gật đầu: "Đến giờ đó thì đã ngủ từ lâu rồi."

Bọn họ cứ nói cứ nói, ánh mắt trong vô thức chuyển sang Lâm Phượng Tùng.

Lâm Phượng Tùng giật mình, bất giác lùi lại: "Các cậu… nhìn tôi như vậy làm gì?"

Mao Tường nhướng mày, trên khuôn mặt khôn lỏi hiện lên vẻ dò xét: "Đương nhiên là cảm thấy có vấn đề rồi... Chúng tôi có thể làm chứng cho nhau, còn cậu thì sao? Hôm đó có phải cậu đã tự đề nghị ở một mình không? Không lẽ cậu là kẻ sát nhân?”

"Làm sao… Làm sao có thể!" Thấy mọi người đều nghi ngờ mình, Lâm Phượng Tùng kích động vô thức lắp bắp: "Tôi không g.i.ế.c người, tôi… tôi không phải kẻ g.i.ế.c người!"

Mao Tường bĩu môi: "Hung thủ đương nhiên nói mình không phải hung thủ, có hung thủ nào lại tự nhận tội không cơ chú? Đêm đó cậu ở một mình trong phòng, làm việc gì cũng tiện, sau đó cậu chỉ nói là cậu ngủ mất rồi, cái gì cũng không biết là được."

"Tôi… tôi thật sự đã ngủ mà!" Mặt Lâm Phượng Tùng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, nhịn hồi lâu mới nói: "Không… không phải tôi! Tôi không có g.i.ế.c người!"

"Chậc ~" Mao Tường trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn có vẻ đã chắc chắn Lâm Phượng Tùng là kẻ tình nghi lớn nhất rồi.

Nhìn thấy Lâm Phượng Tùng càng lo lắng càng lắp bắp, Hà Khải Hiên vỗ vỗ vai anh ta an ủi: "Yên tâm, đừng lo lắng, chúng tôi chỉ đang suy đoán thôi, không hề nói là cậu... Chỉ do đêm đó phòng chúng tôi gồm hai người có thể làm chứng cho nhau, cậu lại ở một mình, về bằng chứng ngoại phạm thì hơi bất lợi. Cậu thử nghĩ xem, có ai chứng minh được lúc đó cậu đang ngủ trong phòng không? "

"Không ai có thể chứng minh, nhưng lúc đó tôi thật sự đang ngủ!" Lâm Phượng Tùng lo lắng đến đỏ mặt.

Anh ta không ngờ chỉ vì ngủ một mình trong phòng mà sau nhiều năm như vậy, anh ta lại có cảm giác có trăm cái miệng cũng không cãi được.

Cuối cùng, Thích Mê đưa cho anh ta một ly nước, uống xong, anh ta mới thấy lòng mình bình tĩnh hơn.

Lâm Phượng Tùng uống một hớp nước, đầu óc hơi minh mẫn, hình như nghĩ đến cái gì, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu nói hai người có thể làm chứng cho nhau, người ở một mình thì không ai làm chứng đúng không?"

"Ý cậu là gì?"

Lâm Phượng Tùng nhìn chằm chằm Từ Vị: "Cậu và Lương Khôi ở cùng một phòng. Khi đó Lương Khôi không có ở đó, cậu là người duy nhất ở trong phòng. làm sao cậu có thể chứng minh rằng cậu đang ngủ trong phòng?"

Từ Vị: "?"

Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Từ Vị.

Lâm Phượng Tùng nói đúng, nếu Lý Hội và Hà Khải Hiên, Mao Tường và Tào Minh Trạch có thể làm chứng cho nhau, thì Từ Vị, người bị bỏ lại một mình trong phòng thực ra cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như anh ta, không ai có thể chứng minh được rằng lúc đó Từ Vị đang ở trong phòng.

Từ Vị vô thức lùi lại: "Không phải chứ, các cậu có lập trường không thế? Sao đột nhiên lại nhắm vào tôi?!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 175: Chương 175



Mao Tường nghiêm túc sờ sờ cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ: "Bởi vì chúng tôi nghi ngờ cậu thật ra cũng có lý. Cậu và Lương Khôi ở cùng một phòng, nếu cậu muốn vu oan cho cậu ta thì quá dễ. Mọi người nói xem có đúng không?!"

Mao Tường phát biểu đầy nhiệt huyết, vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được tràng pháo tay của những người có mặt, nhưng vừa đặt câu hỏi, trong phòng đã hoàn toàn im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy mất hứng thú, ngậm miệng lại.

Lần này trái lại Từ Vị có trăm cái miệng cũng không cãi được.

Anh ấy vung tay khoa trương giải thích với mọi người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Anh Khôi hiện tại đang ở đây, các cậu không được nói bậy! Tôi với cậu ta không thù không oán, tại sao phải vu oan cho cậu ta?!”

"Ai mà không biết tên nhóc cậu sau lưng mắng Lương Khôi giỏi giả vờ giả vịt chứ? Cậu ở đây nói không thù với chả oán nỗi gì?" Mao Tường nói.

"Mẹ nó, cậu đang nói cái gì vậy?" Từ Vị hét lên, túm lấy cổ áo Mao Tường, "Nếu nói đến chuyện mắng Lương Khôi, không phải cậu là người mắng nhiều nhất sao?! Cả ngày cái này không bình thường cái kia không bình thường? Mẹ kiếp, ai mà không biết trong chúng ta cậu là đứa khốn nạn nhất!”

"TỪ VỊ! Cậu nói lại lần nữa xem!" Mao Tường tức giận, đột nhiên đứng dậy. Người Mao Tường vốn lùn nên chỉ có thể dựa vào việc cao giọng để cãi nhau với Từ Vị cao lớn.

Từ Vị: "Tôi đã nói rồi! Trong số những người ở ký túc xá 405, có ai là chưa bị cậu nói xấu? Cậu nói Lương Khôi giả vờ giả vịt, cậu nói Thích Mê là trai bao, Hà Khải Hiên là đạo đức giả... Dù sao qua miệng của cậu, không ai trong chúng tôi là người tốt.”

Có lẽ không có cách nào phản bác, sắc mặt Mao Tường tái nhợt, nhịn hồi lâu mới nói: "Tôi… tôi lúc đó còn trẻ, ngông cuồng không hiểu chuyện. Chuyện cũng chả to tát gì! Đến bây giờ cậu còn nhớ rõ, ích kỷ lắm lời! Cậu thích ghi thù như thế, ai biết được có thù hận với con gái của chủ nhà nghỉ nên cố tình g.i.ế.c cô ấy rồi đổ lỗi cho bạn cùng phòng của mình Lương Khôi hay không!”

"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!"

"Tôi không nói bậy!" Mao Tường càng nói chuyện càng kích động, hỏi những người khác: "Này, mọi người còn nhớ không? Trong bữa tối hôm đó, chính Từ Vị đã tán tỉnh cô gái nhưng lại bị ăn mắng vài câu nên lòng không phục, có phải như vậy không?!”

Hà Khải Hiên và Lý Hội nhìn nhau, chớp chớp mắt: "Hình như… hình như là có chuyện như vậy thật?"

"Chính là như vậy đấy! Từ Vị, cậu còn ở đây vừa ăn cắp vừa la làng." Mao Tường dùng sức đẩy Từ Vị ra, "Cậu nói lúc ở trong phòng Lương Khôi đã nói với cậu rằng cậu ta có hứng thú với con gái ông chủ, tôi nghĩ câu này chỉ là cậu tự bịa ra. Dù sao thì Lương Khôi cũng đã c.h.ế.t rồi, người c.h.ế.t không có đối chứng. Cậu muốn nói gì chẳng được! Theo tôi thấy, cậu đã nói với Lương Khôi rằng cậu có ý với con gái ông chủ trước, sau khi bị cô gái kia chỉ trích cậu oán hận trong lòng, định bụng xâm phạm cô ấy rồi g.i.ế.c chết!”

“Tôi không hề làm thế!” Từ Vị lớn tiếng hét lên, gân xanh trên cổ hằn rõ.

Mao Tường bị dáng vẻ của anh ấy dọa sợ, vội vàng chen vào đám người, nhưng vẫn nói thêm: “Cậu nhìn ánh mắt của cậu xem, ánh mắt như vậy còn nói không muốn g.i.ế.c người? Mọi người, tôi nghĩ hung thủ đã hiện nguyên hình rồi. Chúng ta giao cậu ta cho Lương Khôi, trò chơi sẽ kết thúc!”

Mọi người vốn đều bị những chuyện kỳ

lạ này làm phiền, khó khăn lắm mới tìm ra được kẻ sát nhân thật sự, tất cả đều muốn kết thúc trò chơi và rời đi càng sớm càng tốt. Sau khi nhìn nhau, Hạ Khởi Hiên hắng giọng: "Vậy…”

“Từ Vị là hung thủ? Không phải quá trùng hợp rồi à?"

Trong im lặng, giọng nói của Thích Mê chậm rãi vang lên.

Mọi người đều giật mình.

Từ Vị cảm kích bước tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, tức giận nói: "Tôi không có gì để nói với những người không có đầu óc này!"

Nhìn thấy trò chơi sắp kết thúc lại phải tiếp tục, Mao Tường lập tức nhảy dựng lên: "Không phải chứ, Thích Mê, cậu muốn làm gì? Cậu nói Lương Khôi bị oan, muốn

chúng tôi tìm ra hung thủ, chúng tôi đã tìm được một người thích hợp. Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhất định phải chơi c.h.ế.t chúng tôi sao?!"

Thích Mê cười lạnh: “Tôi nói muốn tìm hung thủ, nhưng không hề nói định tìm người rồi gắn cho cái danh hung thủ.”

"Ý cậu là gì?"

"Có bằng chứng gì không?" Thích Mê nhún vai hỏi bọn họ, "Có bằng chứng nào cho thấy Từ Vị g.i.ế.c người rồi vu oan cho Lương Khôi không?"

Vài người lại nhìn nhau, như thể im lặng nhìn nhau đã trở thành thói quen kể từ khi họ bắt đầu thảo luận về vụ án này.

Trong mắt Mao Tường chợt nảy ra một ý hay, hắn cũng học theo Thích Mê nhún vai: "Chứng cứ sao? Thế chứng cứ chứng minh Từ Vị không g.i.ế.c người không vu oan cho Lương Khôi đâu."

Thích Mê: "..."

Thích Mê và Mao Tường đối đầu một lúc nhưng không bên nào đưa ra được đủ bằng chứng, bầu không khí lâm vào bế tắc.

Hai phút sau, Thích Mê cười ha hả hai tiếng, thu tay lại: “Xem ra trong lòng mọi người đều tin chắc rằng Lương Khôi đã bị oan cho nên mới liều mạng đi tìm một kẻ sát nhân khác… Nhưng có lẽ mọi người chưa bao giờ nghĩ tới, lỡ như chính Lương Khôi là kẻ phạm sai lầm thì sao?”

Tim mọi người hẫng một nhịp.

"Ngay từ đầu chúng ta đã bị Lương Khôi dắt mũi, trong tiềm thức chúng ta tin những gì Lương Khôi nói đều là đúng, nhưng nếu như mệnh đề này ngay từ đầu đã sai thì sao? Lương Khôi có thể là hung thủ năm đó. Và bây giờ cậu ta chỉ muốn tìm một người chịu tội thay hoặc phá hủy mối quan hệ giữa chúng ta, điều này cũng rất có khả năng?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 176: Chương 176



Thích Mê cười lạnh nhìn bọn họ: “Dù sao ma quỷ muốn làm gì thì làm, không có gì kỳ lạ.”

Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Không biết có phải chỉ là ảo giác của mọi người hay không, nhưng sau khi Thích Mê nói ra lời này, bầu không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Sáu ngọn nến đang cháy đã không thể chiếu sáng toàn bộ không gian, chỉ có thể phản chiếu những biểu cảm kỳ lạ của bảy người.

Rất kì lạ.

Thích Mê lật tờ giấy trắng lại, hướng mặt không có chữ đối diện với mọi người, sẵn sàng làm lại từ đầu.

Anh lấy bút viết tên Lương Khôi lên giấy trắng, bên trái viết [Có tội], bên phải viết [Vô tội], nghiêm túc nói: "Chúng ta có cần phân tích về mệnh đề lúc đầu, xem xem Lương Khôi có phạm tội g.i.ế.c người hay không?"

Thấy mọi người đều sợ hãi nhìn xung quanh không dám trả lời, Thích Mê hơi cong môi: "Nếu chúng ta có thể suy luận rằng Lương Khôi là kẻ sát nhân thì chúng ta có thể thuyết phục hồn ma của cậu ta, tôi nghĩ Lương Khôi sẽ không vì điều này mà tấn công chúng ta đâu nhỉ?"

Nửa phút sau, một dòng chữ xuất hiện trên tấm gương trong góc—.

[Đúng.]

Bắt đầu suy luận.

Thích Mê viết ra giấy hai nhân chứng và một vật chứng đã kết tội Lương Khôi năm đó, bắt đầu đưa ra phán đoán dựa trên những điều này.

[Nhân chứng 1: Hà Khải Hiên, người sống ở phòng bên phải trên tầng hai, đã nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu trước 12:10.]

[Nhân chứng 2: Từ Vị, sống ở phòng bên trái tầng 1, nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài dưới cơn mưa lớn lúc 12:15.]

[Vật chứng: con d.a.o gọt hoa quả c*m v** cơ thể chủ nhà có dấu vân tay của Lương Khôi trên đó.]

"Nếu chúng ta có thể suy luận những lời khai này có căn cứ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Khôi đã phạm tội g.i.ế.c người. Ngược lại nếu chúng ta phát hiện lời khai không có căn cứ, chắc hẳn Lương Khôi là người vô tội."

Thích Mê nhìn biểu cảm trên mặt từng người, thấy không có ai phản bác, anh nói tiếp.

Đầu tiên nên xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng Hà Khải Hiên.

"Cậu nói cậu thấy Lương Khôi lên lầu trước 12:10. Lúc đó là mấy giờ?"

“Chắc là khoảng mười hai giờ bảy tám phút.”

Thích Mê mở to mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Sao thời gian mơ hồ thế?”

Hà Khải Hiên chậm rãi trả lời: “Bởi vì sau khi nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu, tôi trở về phòng và xử lý lũ gián cùng Lý Hội trước khi nhìn đồng hồ. Lúc đó đã 12 giờ hơn 10 phút. Nói một cách đơn giản, tôi đã nhìn thấy Lương Khôi lúc mười hai giờ bảy hoặc tám phút."

Thích Mê viết lại rồi hỏi: “Vậy khi nào cậu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất?”

"Vậy thì tôi cũng không biết. Lúc đó chúng tôi đều tắt đèn và nằm trên giường, nhưng chắc chỉ có bốn năm phút sau thôi." Hà Khải Hiên nhớ lại.

Thích Mê trầm tư suy nghĩ: "Điều đó có nghĩa là thời gian của cậu ở đây chỉ là ước chừng thôi phải không?"

Hà Khải Hiên mím môi: “Ừ… bởi vì tôi không ngờ lúc đó lại xảy ra chuyện, nên đương nhiên tôi cũng không để ý nhiều đến thời gian như vậy.”

Thích Mê ậm ừ, trong im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt viết vẽ trên giấy.

Mao Tường tò mò thò đầu ra, nheo mắt: "Viết cái gì thế?"

Thích Mê không để ý tới lời nói của hắn, sau khi đặt bút xuống, anh nhìn Hà Khải Hiên: “Vậy lúc đó cậu nhìn thấy Lương Khôi mặc bộ quần áo gì?”

“Áo len màu đen giống như khi t.h.i t.h.ể cậu ta được tìm thấy.”

Điểm này, Từ Vị và Hà Khải Hiên có thể làm chứng cho nhau, họ đều nhìn thấy Lương Khôi mặc áo len màu đen.

“Vậy lúc cậu nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu thì cậu đứng ở đâu?” Thích Mê tiếp tục hỏi, không nhìn ra được biểu cảm của anh.

Hà Khải Hiên suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: "Ngay tại cửa, cách đó không xa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu."

Thích Mê: “Cậu có chắc chắn là cậu ta không? Tôi nhớ lúc quay về, xem ảnh nhóm của mọi người, có đến bốn người mặc đồ đen.”

Hà Khải Hiên hơi do dự.

"Hoặc là tôi đổi câu hỏi. Cậu nói nói cậu và Lý Hội đã tắt đèn đi ngủ sau khi diệt gián, nhưng tôi nhớ cậu luôn thích sạch sẽ, không tắm rửa sẽ không lên giường. Hôm đó cậu không tắm à?”

Hà Khải Hiên sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta trả lời: "Không, tôi đã tắm rồi. Tôi đang tắm thì nhìn thấy con gián." Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lý Hội, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời.

Lý Hội gật đầu chứng minh Hà Khải Hiên đang tắm thì nhìn thấy con gián: “Tôi nhớ lúc đó tôi đang nghịch điện thoại thì nghe thấy Hà Khải Hiên hét lên, cậu ta mặc xong quần áo liền chạy ù ra ngoài, tôi còn tưởng có chuyện gì, không ngờ chỉ là một con gián nhỏ.”

Lúc này Mao Tường càng nghe càng bối rối, cảm thấy bọn họ đi càng ngày càng xa: "Việc này thì liên quan gì đến gián, hotboy cậu có ghi chép được không thế?"

Thích Mê mỉm cười liếc hắn một cái: “Sẽ có kết quả nhanh thôi…”

Anh lại nhìn chằm chằm Hà Khải Hiên, xác nhận lại lần nữa, "Khi ra ngoài, cậu có đeo kính không?" Vẻ mặt của Hà Khải Hiên thay đổi: "Tôi nghĩ là có, tôi… tôi không thể nhớ rõ."

"..."

Hỏi đến đây, suy nghĩ của mọi người đều thay đổi.

Hà Khải Hiên bị cận thị khá nặng, khi tháo kính ra trông không khác gì một người mù, nếu hôm đó anh ta không đeo kính, người đi lên lầu anh ta nhìn thấy có lẽ không phải Lương Khôi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 177: Chương 177



Cảnh sát đã không hỏi anh ta câu hỏi này trong quá trình thẩm vấn nên không có gì ngạc nhiên khi Hà Khải Hiên quên mất chi tiết nhỏ này.

Hơn nữa, đối với người cận thị, hành động tháo kính ra và đeo kính đã trở nên quen thuộc, sự việc đã trôi qua mười hai năm, bây giờ nhớ lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể xác nhận liệu lúc đó mình có đeo kính hay không.

Thích Mê vẽ một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh [nhân chứng một].

Sau đó tiếp tục xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng hai Từ Vị.

"Cậu nói lúc 12:15 chắc chắn đã nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài trong cơn mưa lớn. Tại sao thời gian lại chắc chắn như vậy?" Thích Mê hỏi Từ Vị.

Từ Vị: “Bởi vì lúc đó tôi có cầm điện thoại xem giờ! Chẳng phải tôi đã nói với các cậu lúc đó có sét, chiếu sáng cả sân, cho nên tôi mới khẳng định Lương Khôi chạy ra ngoài, tôi không cận thị. Đêm đó tôi nhìn thấy mặt Lương Khôi, cậu ta là người đã chạy ra ngoài... Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu cậu ta đi dưới mưa vào ban đêm như thế thì liệu có bị bệnh không? "

Vừa nói đến đây, anh ta mới nhận ra nơi đây hiện giờ đang là sân nhà của Lương Khôi, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Lúc này Thích Mê mới nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu nói cậu nhìn thấy mặt Lương Khôi? Nếu cậu ấy sợ tội bỏ trốn thì làm sao cậu có thể nhìn thấy mặt cậu ấy được, phải nhìn thấy lưng mới đúng chứ?"

Từ Vị chớp mắt, nhớ lại: "Có lẽ do cậu ấy quay đầu lại đúng lúc bị tôi nhìn thấy chăng? Dù sao tôi có thể khẳng định tôi đã nhìn thấy mặt, nếu không tôi cũng không thể khẳng định Lương Khôi đã chạy ra ngoài."

“Vậy cậu diễn tả lại cho chúng tôi hành động của Lương Khôi lúc đó đi?” Hà Khải Hiên đề nghị.

"Không được!" Từ Vị nghe còn phải bắt chước thì lắc đầu nguầy nguậy, da đầu tê dại, anh ta không muốn bắt chước người chết, sợ gặp vận xui.

Thích Mê cảm thấy đây là một ý kiến hay, đứng lên: “Vậy để tôi diễn, cậu miêu tả.”

Từ Vị suy nghĩ một lúc: "Lúc đó tôi nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân, quay người lại ở gần giữa sân. Lúc cậu ta quay lại tôi mới nhìn rõ khuôn mặt, sau đó cậu ta lại quay người chạy ra khỏi sân. Lúc đó tôi buồn ngủ quá nên quay người về phòng ngủ.”

Nghe Từ Vị miêu tả, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thích Mê.

Chỉ thấy anh quay một vòng về phía Từ Vị, bước ra ngoài vòng nến, giả vờ chạy vài bước: “Có phải hành động như thế này chăng?”

Từ Vị gật đầu, tình hình lúc đó được làm rõ hơn chút: "Nhưng vẻ mặt của Lương Khôi lúc đó hình như lo lắng lắm."

Thích Mê quay lại, nhìn chằm chằm năm người còn lại: “Các cậu có phát hiện được gì không?”

Nói xong, anh lại biểu diễn lần nữa để nhắc nhở họ.

“Có thể phát hiện được cái gì chứ?” Mao Tường nhếch môi không đồng ý.

Trong mắt Hà Khải Hiên hiện lên một tia thấu hiểu: “Tôi không biết các cậu cảm thấy thế nào. Dù sao theo những gì tôi cảm nhận, tôi cảm thấy Lương Khôi giống như đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó… Nếu thật sự sợ tội bỏ trốn thì cậu ta đã chạy ra ngoài mà không thèm quay đầu lại từ lâu rồi, không cần phải chạy vòng vòng trong sân rồi mới chạy ra ngoài.”

Thích Mê nhếch môi: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Cậu ấy đi vòng tròn trong sân giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc là… đang tìm người nào đó.”

Đùng đoàng!

Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chói tai.

Cùng lúc đó, ngọn nến còn sót lại trong phòng nhảy lên vài cái, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu bóng mọi người xuống đất qua cửa sổ, lập tức khiến bầu không khí trong phòng càng thêm u ám.

Đám người chen chúc vào nhau.

Thích Mê nhìn thấy bầu trời tự nhiên nổi lên sấm sét, tò mò kéo rèm ra nhìn tình hình bên ngoài.

"Đừng! Đừng kéo ra!" Mọi người đều không muốn nhìn thấy nhãn cầu đẫm m.á.u đó nữa nên vội vàng ngăn cản anh.

Thích Mê buôn rèm ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì, quay lưng về phía cửa sổ tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Vậy chúng ta có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng chính Lương Khôi là người đã nhìn thấy hung thủ ngày hôm đó và đuổi theo hắn ra ngoài? Từ Vị tình cờ nhìn thấy cậu ấy đứng trong sân tìm người?”

Mọi người đều gật đầu một cách ngập ngừng.

"Thật ra, các cậu có để ý rằng lời khai của nhân chứng chỉ là những mảnh vỡ. Cho dù người mà Hà Khải Hiên nhìn thấy có phải thực sự là Lương Khôi hay không, điều đó cũng chỉ chứng tỏ rằng cậu ấy đã từng lên tầng. Tương tự, Từ Vị nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân trong cơn mưa lớn… chỉ có thể chứng minh Lương Khôi quả thật đã chạy ra ngoài, hai chuyện này không chứng minh được Lương Khôi đã g.i.ế.c người."

Thích Mê vừa nói vừa vẽ dấu chấm hỏi bên cạnh [nhân chứng hai].

Hai dấu chấm hỏi liên tiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, cán cân trong lòng họ ngày càng d.a.o động giữa “Lương Khôi có tội” và “Lương Khôi vô tội”.

Nhưng cũng có những tiếng nói phản đối.

Lý Hội đột nhiên đưa ra quan điểm: “Đúng vậy, suy đoán của cậu có thể đúng, nhưng cậu không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Lương Khôi “ngẫu nhiên” đi lên lầu, trên lầu lại “ngẫu nhiên” xảy ra án mạng. Sau khi sự việc xảy ra, Lương Khôi lại “ngẫu nhiên” không quay lại phòng mà “trùng hợp” lại chạy ra ngoài... Nhân tiện, còn có con dao, bằng chứng dấu vân tay trên con d.a.o đó không thể nào là giả được, đúng không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 178: Chương 178



Lý Hội nhìn chằm chằm Thích Mê: “Cho dù cậu nghi ngờ lời khai của nhân chứng, còn vật chứng thì sao? Con d.a.o g.i.ế.c người để lại trên t.h.i t.h.ể thì sao?!”

Mọi người lại lần nữa hướng ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Thích Mê.

Thích Mê buồn cười: “Không phải chúng ta chỉ đang suy luận hợp lý thôi sao? Sao lại giống như một mình tôi bênh vực Lương Khôi vậy?”

“Không phải sao?” Mao Tường liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, “Lúc thì nghi ngờ Hà Khải Hiên không đeo kính nhìn nhầm, lúc khác lại nghi ngờ Lương Khôi đang tìm người, cậu không phải đang cố ý bênh vực Lương Khôi à?"

Thích Mê nhướng mày, nhìn biểu cảm của những người này, không nói nên lời: "Được rồi, coi như hai bên đang tranh luận đi..."

Anh vừa nói vừa lật tờ giấy, để lộ ra mặt đã ghi trước đó, chỉ vào hai chữ " vân tay" đã viết, "Các cậu không thấy kỳ lạ vì sao tôi lại đánh dấu chấm hỏi ở đây sao? Vậy thì tôi muốn hỏi, con d.a.o đó có phải đồ Lương Khôi luôn mang theo bên người không?”

Sau khi trở về nghĩ kĩ càng, Mao Tường phá vỡ sự im lặng: "Không phải, tôi nhớ con d.a.o kia là từ nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Hình như là con d.a.o trong phòng khách phải không?"

"Đúng, là con d.a.o gọt trái cây màu cam đặt trong phòng khách." Là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án, Hà Khải Hiên cũng kiên quyết khẳng định.

Thích Mê ngước mắt lên: “Vậy tôi có thể hiểu rằng, con d.a.o này được đặt ở một nơi công cộng, bất kể là ai cũng có thể lấy được?”

"Đúng là có thể như vậy, nhưng cậu giải thích thế nào về dấu vân tay trên con d.a.o gọt hoa quả kia?" Lý Hội hỏi ngược lại.

Thích Mê cười đáp: “Tôi không muốn giải thích, nhưng nếu đã tìm được dấu vân tay, vậy thì chắc chắn Lương Khôi đã chạm vào con d.a.o đó.”

"Đúng vậy, Lương Khôi từng chạm vào con d.a.o này, mà con d.a.o này lại đang nằm trên t.h.i t.h.ể người chết, cậu đừng nói với tôi là giữa hai việc không có quan hệ gì nhé? Chẳng lẽ con d.a.o này mọc chân sau đó tự đ.â.m vào ông chủ khách sạn sao?" Lý Hội cảm thấy rằng hắn đã tìm được bug trong suy luận của Thích Mê, tỏ ra hết sức hung hãn.

Thích Mê không biện giải gì, chỉ bình tĩnh đứa tay về phía Mao Tường: “Đưa chiếc cốc trên bàn sau lưng cậu cho tôi.”

Mao Tương ồ một tiếng, không suy nghĩ nhiều, quay người đưa chiếc cốc ra.

Thích Mê nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc trong tay mình: “Các cậu nói xem, trên chiếc cốc này hiện tại đang có dấu vân tay của mấy người?”

Mọi người bừng tỉnh, nhận ra cô đang đưa ra một ví dụ để chứng minh.

Mao Tường cảm thấy mình giống như một công cụ hình người, tức giận nói: “Tôi đưa cho cậu chiếc cốc đó thì nhất định trên nó dấu tay của tôi rồi.”

"Không chỉ có thế." Thích Mê quay mặt cốc có hoa văn sang đối diện với tầm mắt của bọn họ, "Chiếc cốc này có hình một quả bóng bay màu đỏ bên trên, tôi nhớ nó là của Hà Khải Hiên."

Hà Khải Hiên gật đầu xác nhận: “Đúng, là của tôi.”

Thích Mê đặt chiếc cốc sang một bên: “Thấy rồi đúng không? Chiếc cốc này vô hình trung đã qua tay ba người, con d.a.o gọt hoa quả kia được đặt trong phòng khách, là nơi ai cũng có thể chạm vào nhưng trên đó lại chỉ có dấu vân tay của Lương Khôi, các cậu không cảm thấy kì lạ sao?

"Có gì mà kỳ lạ chứ? Nếu d.a.o đã được rửa sạch rồi thì sao? Như vậy thì trên đó sẽ không có dấu vân tay nữa rồi."

"Ừ, có thể cốc đã được rửa qua." Thích Mê đồng ý, "Nhưng nếu Lương Khôi dùng con d.a.o này để g.i.ế.c người, vậy tại sao cậu ấy lại rửa sạch dấu vân tay của mọi người trên đó rồi cố tình để lại dấu vân tay của chính mình?"

Lý Hội cứng họng: “Vậy, vậy nếu như cậu ta muốn làm đảo chiều suy luận, cố ý lưu lại manh mối để xóa tan nghi ngờ thì sao?”

"?"

Lời này của hắn vừa nói ra, tức khắc nhận được những ánh mắt xem thường và sự im lặng từ mọi người.

Ngay cả một đứa trẻ bốn, năm tuổi cũng biết ăn trộm thì cần phải "xóa bỏ dấu vết", huống chi đây còn là một người đàn ông trưởng thành muốn g.i.ế.c người, trừ khi não bị co giật mới có thể nghĩ đến việc để lại dấu vân tay để xóa bỏ nghi ngờ.

Đến lúc này, đã có những dấu hỏi lớn đằng sau ba chứng cứ.

Không lâu sau, Thích Mê đưa lại ra một câu hỏi mới: “Tôi nhớ trong báo cáo vụ án nói rằng [Họ Lương vì thèm muốn vẻ đẹp của con gái của chủ nhà nghỉ, âm mưa làm chuyện đồi bại, bị ông chủ phát hiện nên mới dùng d.a.o g.i.ế.c người diệt khẩu] đúng không?”

Sau khi liên tiếp bị những câu hỏi tu từ của Thích Mê thông não, đầu óc của hầu hết mọi người đã quay cuồng, lúc này chỉ còn Diệp Phượng Tùng và Tào Minh Trạch đang im lặng lắng nghe, gật đầu một cái.

Mao Tường trừng mắt, cau mày: "Không phải chứ, cậu cảm thấy những lời này cũng sai sao?"

Thích Mê rất ngạc nhiên tự hỏi vì sao não của những người này lại phản ứng chậm như vậy, đành phải phân tích từng chút một cho bọn họ: “Theo báo cáo, Lương Khôi hẳn đã bị coi là một kẻ sát nhân điên cuồng. Mục đích của cậu ấy là quấy rối con gái của ông chủ nhà nghỉ, nhưng lại bị ông chủ phát hiện ra và phải dùng d.a.o g.i.ế.c người có đúng hay không?”

Mọi người giương mắt nhìn anh: "Ừ, tiếp theo thì sao?"

Ngay lúc Thích Mê đang định giải thích, Hà Khải Hiên đã kịp phản ứng lại, kịp thời tiếp lời: “Ý của cậu là, nếu Lương Khôi thật sự bị ông chủ bắt gặp mới mất khống chế g.i.ế.c người thì tại sao trên người cậu ta lại có thể chuẩn bị sẵn một con d.a.o à?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 179: Chương 179



“Bingo!” Thích Mê búng ngón tay, “Chính là ý này, nếu mục đích của cậu ấy chỉ là quấy rối thì tại sao cậu ấy lại mang theo con d.a.o trong phòng khách ở tầng một?”

"Vậy cũng có thể do Lương Khôi muốn dùng con d.a.o đó để đe dọa con gái ông chủ? Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn dọa cô ấy, nhưng không ngờ lại bị chủ nhà nghỉ phát hiện ra nên mới đành phải làm vậy." Mao Tường hăng hái suy luận, làm một động tác cắt cổ.

"Được rồi, tạm thời cho rằng những gì cậu nói lúc này là đúng, nhưng tất cả mọi người đều có mặt tại nhà nghỉ ngày hôm đó, đặc biệt là Hà Khải Hiên và Lý Hội, cả hai ở ngay căn phòng bên dưới hiện trường vụ án, hai người có nghe thấy âm thanh nào từ tầng trên không? Ngoài hai tiếng vật nặng rơi xuống đất thì các cậu có nghe thấy tiếng la hét hoặc là tiếng hô to nào không?"

Thích Mê: “Đương nhiên, các cậu có thể phản bác tôi là [con gái ông chủ bị d.a.o uy h**p, không dám lên tiếng], nhưng còn chủ nhà nghỉ thì sao? Tôi không tin một người đàn ông ở độ tuổi 40 sau khi nhìn thấy con gái mình bị quấy rối có thể im lặng không nói tiếng nào. Trong lời khai của các cậu ngày hôm đó, không ai nói rằng mình nghe thấy tiếng động trên lầu, các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Không biết có phải là do Thích Mê cử động quá nhiều hay không, nhưng ngọn nến bên tay anh đột nhiên vụt tắt.

! ! !

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu nhiều người lập tức vang lên.

Trong phòng chỉ còn lại năm ngọn nến đang cháy.

Chỉ còn năm ngọn nến, trò chơi sắp kết thúc.

Mao Tương sợ đến mức ôm chặt lấy cánh tay Hà Khải Hiên, lớn tiếng đề nghị: "Thích Mê cậu đừng cử động nữa, cậu nhất định phải g.i.ế.c hết mấy anh em chúng tôi mới được à! Mọi người, sao chúng ta không thắp những ngọn nến khác lên đi?!"

Đề nghị của Mao Tường không được ai tán thành, mọi người đều biết trò chơi "Bách Vật Ngữ" chưa bao giờ có lựa chọn thắp lại nến, cũng không ai biết sau khi làm như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.

Hà Khải Hiên hắng giọng, tiếp tục chủ đề vừa nãy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Thích Mê: “Vì vậy câu nghi ngờ hung thủ không hề muốn quấy rối con gái ông chủ, mà là ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn d.a.o và muốn g.i.ế.c người?”

Thích Mê gật đầu.

“Có thể xảy ra khả năng này.” Hà Khải Hiên nhớ lại, “Quả thực, từ đầu đến cuối

tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ trên lầu, nếu không tôi đã không đợi đến sáng hôm sau mới biết bọn họ đã bị sát hại ở tầng ba. Trời ạ, rõ ràng đang có một chuyến du lịch tốt nghiệp vui vẻ, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ..."

Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh ta, mọi người đều thở dài một hơi.

Thích Mê không nói gì nữa, anh lấy cốc trên bàn rồi đi vào bếp.

Trong bếp có nước mới đun sôi, hơi ấm rót vào cốc lan đến lòng bàn tay cuối cùng cũng tăng thêm chút ấm áp cho bầu không khí lạnh lẽo.

Anh dựa vào chiếc tủ phía sau, lặng lẽ uống từng ngụm nước nóng trong cốc.

"Mang cho tôi một ít nước nóng nữa đi, cả người tôi lạnh quá." Hà Khải Hiên cầm một chiếc cốc rỗng đi theo.

Thích Mê nhìn anh ta hai giây, sau đó tránh sang một bên nhường chỗ cho anh ta rót nước.

Không lâu sau, Mao Tường và Tào Minh Trạch cũng bưng cốc đến trước mặt Thích Mê xin nước nóng, vừa rồi thảo luận họ cũng có chút cảm thấy lạnh cả người.

Ngay cả Lý Hội vốn luôn sợ nóng cũng mang theo một cốc nước nóng rời đi.

*

Không biết qua bao lâu sau, Thích Mê uống xong nước, đặt cốc xuống, cao giọng nói: "Sao chúng ta không bỏ phiếu, loại vô danh? Nếu cả bảy người đều xác nhận Lương Khôi vô tội, chúng ta sẽ phân tích về hung thủ, được chứ? Có thể hoàn thành trò chơi sớm thì chúng ta cũng có thể về sớm hơn một chút rồi."

Phòng khách lại trở nên ồn ào vì lời đề nghị này.

Nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, Thích Mê lại nói to: "Được rồi, các cậu hãy bàn bạc xong càng sớm càng tốt nhé!"

Anh đợi vài giây rồi quay lại phòng khách sau khi nghe mọi người thảo luận và đồng tình.

Để đảm bảo tính công bằng cho việc giấu tên, mọi người tản ra các vị trí khác nhau trong phòng, có người vào phòng ngủ, có người vào bếp, viết xong đều vò giấy thành một quả bóng rồi đưa cho lớp trưởng Hà Khải Hiên.

Sau khi bảy quả bóng giấy bị đảo lộn, không ai có thể nhận ra quả nào là quả nào, họ bắt đầu kiểm phiếu.

"[Vô tội]... [Vô tội]... [Vô tội]..."

Hà Khải Hiên mở từng quả cầu giấy ra, khi quả thứ ba đếm từ dưới lên được mở ra, một tấm giấy viết chữ "Có tội" đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều thò đầu ra chờ đợi hai phiếu cuối cùng.

Cả hai phiếu đều là "Vô tội".

Sáu chọi một, trong bảy người chỉ có một người cảm thấy Lương Khôi có tội.

"Đây là... không nhất trí thông qua, chúng ta phải làm sao đây?" Hà Khải Hiên nhờ Thích Mê giúp đỡ, anh ta tưởng mình có thể chuyển chủ đề, nhưng không ngờ sau cuộc bỏ phiếu kín lại náo loạn như vậy.

Thích Mê không quan tâm điều bày lắm, như thể anh đã lường trước được kết quả này.

"Tôi nghĩ vấn đề này hiện đã trở nên rất rõ ràng, trong số chúng ta nhất định có kẻ g.i.ế.c người... Sở dĩ tôi lặp lại "kết thúc sớm và về sớm" hai lần chỉ là để tạo ấn tượng cho mọi người. Nếu là người có lương tâm trong sáng, tất nhiên sẽ muốn tiến vào giai đoạn tiếp theo càng sớm càng tốt để đoán ra hung thủ, kết thúc sự việc sớm và rời đi sớm, nhưng hiện tại rõ ràng là có người không muốn chúng ta tiếp tục suy đoán hung thủ, các cậu cảm thấy đó sẽ là ai?”
 
Back
Top Bottom