Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 150: Chương 150



Còn về việc nó đập cái gì, có lẽ mọi người đều có đáp án trong lòng.

Tuy Thích Mê đã nhanh chóng mở ra đôi mắt tử thần, nhưng nơi đây đã bị bụi mù mịt che mất tình huống dưới sân, cô không thể nắm bắt bất cứ vật gì trong tầm nhìn, vì vậy, bây giờ cô không thể nhìn thấy rõ Eva đang gặp phải tình huống như thế nào.

Cô lo lắng tới mức loay hoay không biết nên làm gì, cô định rút loan đao ra muốn thử đánh vỡ bức kính cách âm này để đi xuống cứu người.

“Này! Thỏ con, cô làm gì thế, cô cứ xông vào như vậy thì sẽ bị coi là gian lận!”

“Đúng vậy! Cô đang gian lận!”

Thích Mê quét đôi mắt lạnh về phía bọn họ, cô làm lơ đi những lời nói đó, lập tức đi lên trước.

Phanh! Loan đao bất ngờ đ.â.m vào vách ngăn bằng kính, trong khoảnh khắc một cái khe bị nứt ra, rồi dần dần các vết nứt như mạng nhện khuếch tán ra phía ngoài.

Mọi người bị tiếng động này gây chú ý, ai ai cũng quay đầu lại nhìn.

Thích Mê nắm chặt chuôi đao, cô đang muốn đánh tiếp lần thứ hai thì lúc này thấy một con bướm đen đuôi phượng nhanh nhẹn bay đến trước mắt cô.

“Lãng Dữ?”

Động tác của cô đình trệ, cô nhìn con bướm bay xuống đậu trên mu bàn tay của mình.

Trong giây tiếp theo, bên tai cô vang lên một tiếng nói lười biếng mà mềm mại: “Chờ một chút.”

Lãng Dữ dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy, tựa tiếng nỉ non ở bên tai. Giọng nói của cậu vốn dễ nghe nhưng khi hạ thấp âm giọng xuống như thế này, không hiểu sao nghe càng mê hoặc hơn.

Thích Mê sửng sốt hai giây, lý trí của cô trở về vài phần, lẩm bẩm nói: “Cô ấy không bị sao chứ?”

Bên tai cô lại truyền đến hai tiếng cười khẽ: “Cô giáo Thích coi cô ấy như con nít sao? Dù sao cô ấy cũng là người chơi tận thế, sao có thể không có một chút năng lực nào, nơi nơi cần chị phải bảo vệ?”

Như để xác minh những lời này của cậu, một âm thanh thật lớn của đá vụn ầm ầm truyền tới từ giữa trung tâm sân thi đấu.

Gió nổi lên thổi bay thành làn khói vàng mù mịt, làm cho chiến trường một lần nữa trở nên rõ ràng trước mắt mọi người.

Eva mặc bộ đồ hai dây màu xanh lá cây quân đội, gợi cảm mà lại ngông nghênh, trên tay cô ấy cầm trường đao hùng hùng hổ hổ, xung quanh cơ thể phát ra từng trận gió lốc.

Tay trái của tượng đất đã bị cô ấy c.h.é.m bay, rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt, “Bàn tay khổng lồ” hóa thành bùn lầy, không thể nhấc lên được nữa.

Nhìn kỹ thì thấy cổ tay trái của tượng đất bị một cơn gió cuốn lấy, đây chính là nguyên nhân khiến cho tay trái của nó không có cách nào ghép lại. Khi Eva dùng đao c.h.é.m tới thì cô ấy đã để lại một luồng gió cuốn vào chỗ bị c.h.é.m để ngăn cản việc nó định hình và lành lại.

“Này, cứ đánh vào áo lông vũ của tao như thế, mày thích lắm à?” Eva lau đi m.á.u ở khóe miệng, cười lạnh nói.

Tượng đất khổng lồ xoay thân mình lại, một lần nữa đánh úp sang.

Eva nhanh chóng dùng đao cắt thêm lên trên người nó một vết cắt, từ khe hở của vết cắt đó cô ấy chui qua, đi tới đằng sau lưng của tượng đất.

Loại vật được triệu hồi này trông thì có vẻ dọa người, nhưng thực tế nó chỉ là một bãi bùn lầy, không có đầu óc suy nghĩ thì không nói, ngay cả hành động cũng rất chậm chạp. Sau khi Eva xuyên qua cơ thể của nó, nó đã mất đi mục tiêu, nơi nơi tìm kiếm bóng dáng của cô ấy.

Eva ghé mắt nhìn đồng hồ đếm ngược một phút, cô điều chỉnh mục tiêu nhắm về phía cô gái b.í.m tóc xoăn…

Bắt giặc phải bắt vua trước, vật triệu hồi có mạnh đến đâu chỉ cần có thể khống chế được người triệu hồi thì chiến thắng sẽ thuộc về tay cô ấy.

Eva nhanh chóng chạy tới.

“Hi girl!”

“!!!”

Bím tóc xoăn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Eva thần không biết quỷ không hay đã đi tới phía sau mình!

Thân thể của tượng đất quá lớn, không chỉ cản trở tầm nhìn của Eva mà đồng thời cũng cản trở cả tầm nhìn của cô nàng, ngay cả việc Eva làm như thế nào đến bên người mình, cô nàng cũng không biết.

Với khoảng cách gần như thế này, Eva chỉ cần nhẹ nhàng hạ đao xuống thì đầu của cô nàng có thể ngay lập tức rời khỏi thân thể.

Cả b.í.m tóc xoăn ngay lập tức người cứng đờ.

“Cô là người triệu hồi phải không, cô dùng cái gì để triệu hồi?” Eva cười hỏi.

Bím tóc xoăn run rẩy giơ cuốn sách trong tay lên, xem như trả lời câu hỏi của Eva.

“Wow, năng lực rất ngầu.”

“…”

Hai người giằng co, trong lúc đó, Eva vẫn luôn đếm ngược.

[15]

[14]

[13]

……

Tim của b.í.m tóc xoăn như đang nổi trống, cuối cùng khi đang đếm ngược mười giây, cô ấy hét lên: “Cô muốn g.i.ế.c cứ giết, làm sao cứ phải chờ tới một giây cuối cùng mới g.i.ế.c tôi?!”

“What?” Eva phản ứng lại: “NO NO NO, cô hiểu lầm rồi, tôi không muốn g.i.ế.c người.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 151: Chương 151



Bím tóc xoăn sửng sốt: “Cô không g.i.ế.c tôi?”

“Đương nhiên, tín ngưỡng của tôi chính là peace and love, tôi không có thói quen tùy tiện g.i.ế.c người như cô ấy đâu!” Eva cười hì hì chỉ tay về phía Thích Mê đang ở khán đài của khu Thỏ, nói với b.í.m tóc xoăn: “Trận này coi như cô may mắn gặp phải tôi, nếu cô là gặp phải cô ấy, khả năng sống sót của cô rất ít… À, chính là cô gái đang ngồi ở khu Thỏ kia kìa, siêu b**n th**.”

Người không rõ nguyên do - Thích Mê: “?”

Bím tóc xoăn theo hướng chỉ tay nhìn sang, cô ấy nhận ra Thích Mê.

Hôm qua, tràn đầy những câu truyện chiến đấu trí tuệ và dũng cảm của cô ấy cùng với tiểu thành chủ đã được truyền đi khắp thành phố Hoan Lạc, có muốn không biết cũng khó.

Ngay sau đó là tiếng chiêng vang kết thúc, khu Thỏ và khu Cáo đánh ngang tay, mỗi bên ghi năm điểm.

Có lẽ do nghĩ đến những trận đấu thăng hạng về sau sẽ càng nguy hiểm hơn cho nên khu Mèo và khu Hươu vốn đang hòa nhau đã xin rút lui, tham dự các trận thăng cấp cũng chỉ còn lại khu Sói, khu Xà và khu Thỏ.

Eva mặc cái áo choàng lông vũ bị bẩn trở về, từ đằng xa đã làm nũng với Thích Mê: “Khụ khụ… Mê, tôi không được rồi, tôi cảm giác toàn thân xương cốt như bị chặt đứt.”

Thích Mê vội chạy tới đỡ cô ấy, sau khi kiểm tra kỹ càng, cô cười khẽ: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi…. độ bền vẫn còn rất tốt, không c.h.ế.t được.”

“Đó là do tôi thông minh, kịp thời cho mặc thêm giáp cho bản thân, bằng không một đ.ấ.m của cái tượng đất kia cũng đủ làm tôi c.h.ế.t rồi, khụ khụ…” Eva vuốt vuốt lồng n.g.ự.c hơi đau, tuy rằng không c.h.ế.t được, nhưng vừa rồi chịu cú đòn kia nhất định cô ấy đã bị gãy xương sườn rồi.

Cô ấy vừa định ngồi xuống thì phát hiện chỗ ngồi của mình có một con bướm đen đuôi phượng, vẻ mặt cô ấy trở nên ghét bỏ: “Sao cậu ta lại đến đây?”

“Đến xem náo nhiệt.” Thích Mê thuận miệng trả lời cho có lệ, cô đỡ Eva ngồi xuống vị trí của mình, sau đó cô dùng dây thun buộc lại tóc, nói: “Cô cứ ở chỗ này dưỡng thương đi, chuyện sau đó cứ để tôi.”

“Vậy cô cẩn thận đó nha!”

“Biết rồi.”

Thích Mê sờ sờ đao bên hông, đi xuống dưới đài thi đấu.

Ánh mắt Eva theo bóng dáng cô mãi cho đến nơi thi đấu, bỗng nhiên cô ấy chú ý tới tình trạng của vách ngăn kính trông như mạng nhện, chớp chớp mắt:

“Kỳ quái vậy, sao kính lại vỡ thế?”

*

Kết quả rút thăm vòng tiếp theo: Khu Thỏ đánh với khu Sói, khu Cáo đánh với khu Rắn.

Thời gian thi đấu tăng lên hai mươi phút, không lấy kết quả hòa nhau, tương tự với vòng trước, trong thời gian quy định g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ sẽ ghi được mười điểm.

Nếu thi đấu kết thúc mà không có người chết, như vậy bên nào bị thương sẽ bị tính là thua, nhưng mà người thắng chỉ ghi được năm điểm, người thua không có điểm.

Tới trận thi đấu này, tất cả bốn khu đều thay đổi người tham gia.

Người đánh với Thích Mê chính là người phụ nữ vừa nói chuyện ở khu Sói, áo da màu đen bó sát người tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta, các đường nét trên khuôn mặt không phù hợp với trang phục nhưng được trang điểm đậm cũng mang một nét quyến rũ đặc biệt.

“Đáng tiếc quá, người đánh với tôi lại là một cô gái nhỏ, năng lực [Quyến rũ] của tôi sợ là không có chỗ dùng đến.” Người phụ nữ cười khẽ, ngón tay cô ta quấn quanh sợi tóc đen ở trước ngực, gia tăng vẻ quyến rũ của mình.

So sánh với cô ta, Thích Mê trang điểm đơn giản hơn rất nhiều, áo hoodie màu xanh lục và quần đen, ném cô vào trong một đám người cũng không tìm được ai bình thường như vậy.

Nhưng mà chỉ cần [Đôi mắt tử thần] xuất hiện, màu xanh lam sáng như biển sao này có thể ngay lập tức làm lu mờ đi mọi thứ xung quanh.

Thích Mê rút đao ở thắt lưng ra, cô nhẹ cong khóe môi:

“Đến đây đi.”

*

Cùng lúc đó, trong phòng xem của đấu trường.

Thông qua các cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần nhà chạm đến mặt đất, tình trạng thi đấu phía dưới có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Người đàn ông mặc áo choàng dài màu xanh, ngồi trên ghế bập bênh bằng gỗ sưa trước cửa sổ, cử chỉ giơ tay nhấc chân, rất có một loại kiêu ngạo của một diễn viên vở tuồng Lê Viên nổi tiếng.

“Anh cảm thấy ai sẽ là người tranh đoạt vị trí thứ nhất với anh?” Người đàn ông ốm yếu mở miệng hỏi. Giọng nói của anh khàn khàn, dường như đang bị bệnh, như phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nói thành câu.

Mái tóc đen xõa ngang vai rối tung, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, tuy anh mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã đem đến cho người ta cảm giác như thể đã trải qua một cuộc đời thăng trầm, tang thương.

Người đàn ông tóc húi cua màu xanh cúi đầu không trả lời, anh ta cất cái máy chơi game mình đang chơi để g.i.ế.c thời gian đi, đi đến bên cạnh người ông ta, quan sát phía tình huống phía bên dưới.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 152: Chương 152



“Red Rose của khu Sói được gọi là một “tay buôn vũ khí bí ẩn”, toàn thân cô ta đều cất giấu thuốc s.ú.n.g và đạn dược, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g đỉnh cao, thậm chí có thể nói những viên đạn của cô ta bất khả chiến bại… Hử?”

Giọng nói của anh ta bỗng trì trệ, đôi mắt mờ mịt trừng lớn.

Trong lúc người đàn ông tóc húi cua đang nói, anh ta đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mặc áo hoodie của khu Thỏ tung ra một sợi xích sắt dài sau khi chạy vài vòng quanh sân, chuẩn xác cuốn lấy tay của Red Rose.

Red Rose dính đòn đau, khẩu s.ú.n.g trong tay rơi xuống trên mặt đất.

Ngay sau đó một thanh loan đao bay ra, cắm chính xác lên trên khẩu súng, trong nháy mắt đã loại bỏ một mối nguy hiểm đe dọa mình từ loại vũ khí nóng này.

Nhìn thấy một màn này, người đàn ông phát ra hai tiếng cười khẽ, liếc mắt nhìn tóc húi cua: “Bắn không trượt phát nào nhưng mà không có vũ khí thì cũng là đồ vô dụng, xem ra thắng bại đã định rồi…”

“Hình như thành chủ đã sớm đoán trước được người phụ nữ đến từ khu Thỏ kia sẽ thắng?”

Người đàn ông cười: “Đương nhiên, tôi biết con mắt kia của cô ấy, bất cứ thứ gì tiến vào tầm nhìn đều sẽ bị nó phát hiện ra điểm yếu, nếu không may mắn, chỉ cần một đòn là bị mất mạng.”

Tóc húi cua hoài nghi quay đầu: “Thành chủ biết cô ấy?”

Người đàn ông không nói gì, nhưng ý cười trên mặt ngày càng sâu, con mắt phượng hẹp dài lẳng lặng nhìn vào Thích Mê đang thi đấu trên sân.

Tóc húi cua há mồm định hỏi lại thì thấy người đàn ông phất tay ý bảo anh ta đem xe lăn ở trong góc đẩy lại đây.

Chỉ có nửa thân trên của người đàn ông mới có thể cử động, áo dài che giấu một cặp chân không cảm giác, dựa vào sự giúp đỡ của tóc húi cua người đàn ông mới có thể an ổn ngồi trên xe lăn.

Trên xe lăn có nút bấm điện, nhấn một cái là có thể hoạt động tùy ý.

“Thành chủ không xem nữa sao?” Tóc húi cua kinh ngạc nhìn vào bóng dáng rời đi của người đàn ông.

“Đã biết kết quả rồi thì xem làm gì nữa…”

Người đàn ông lạnh lùng ném xuống những lời này rồi đi ra cửa, không lâu sau, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, anh điều khiển xe lăn lùi về sau, nhìn chằm chằm vào tóc húi cua: “Cuộc chiến giành vị trí đầu bảng ngày hôm nay không được thực hiện, để cho khu Thỏ chiến thắng.”

“Vì sao thế?” Tóc húi cua kích động nói: “Thành chủ cảm thấy tôi cũng đánh không lại cô ấy sao?!”

“Không phải…” Người đàn ông cười cười, vén mái tóc đen ra sau gáy, đáy mắt hiện lên nét ranh mãnh: “Tôi chỉ muốn anh bảo toàn sức lực, chuẩn bị cho trận đấu 1V1 tiếp theo mà thôi, yên tâm, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tự mình tới cửa tìm anh.”

“Thành chủ có ý gì vậy?”

Người đàn ông cười như không cười: “Tôi muốn anh đánh thắng cô ấy trong trận đấu tiếp theo, nghiền nát cô ấy dưới chân, sau đó… g.i.ế.c chết.”

Cuối cùng, khu Thỏ thành công giành được vị trí đầu bảng của cuộc thi thăng cấp.

Sau khi cuộc chiến giành đầu bảng diễn ra, lần này đương nhiên Thích Mê thắng trận, không chỉ lấy được toàn bộ đồ do Thành chủ phân phát mà còn dùng hai hộp đồ của mình đoạt tất cả vật tư do các khu khác đặt cược.

Kết quả tài nguyên nhiều đến mức cả một chiếc xe tải cũng không thể chở nổi, chỉ có thể nhờ tài xế lái một chiếc xe mui trần khác, mới miễn cưỡng chở hết.

Thích Mê ngồi ở đuôi xe mui trần, cau mày.

Nhìn phản ứng khiếp sợ của những người khác, có vẻ như trước kia đấu trường chưa có tiền lệ cuộc chiến giành vị trí đứng đầu bảng phải dừng lại, vì sao lần này cô tham gia lại đột nhiên không tiếp tục? Những tài nguyên đạt được một cách khó hiểu này là do trùng hợp sao?

Chẳng lẽ cô may mắn đến vậy sao?

Lãng Dữ nhận ra cô đang lo lắng việc gì, nhiệt tình suy đoán thay cô một số tình huống có thể xảy ra:

Một, khu Hổ bị sức mạnh đột ngột xuất hiện này của cô dọa sợ, muốn đảm bảo an toàn nên tạm dừng thi đấu.

Hai, khu Hổ không sợ, chỉ là lúc Thích Mê xuất hiện có chút trở tay không kịp, muốn xem cô như thế nào để nhanh chóng loại trừ mối đe dọa.

“Có thể là cả hai tình huống, khu Thỏ từ trước đến nay bị áp chế lâu như vậy, chị xuất hiện thi đấu giành được vị trí đầu bảng, bất kỳ ai cũng phải cân nhắc kỹ càng trong lòng.”

Lãng Dữ nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vừa quay đầu đã phát hiện Thích Mê ngồi ở bên cạnh đang ngơ ngác nhìn mình, nhất thời toàn thân trở nên mất tự nhiên. Cậu yên lặng đứng thẳng lên, tư thế ngồi ngoan ngoãn hẳn.

Cậu hắng giọng, ánh mắt né tránh: “Nhìn em làm gì?”

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu hai giây, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên: “Kỳ diệu thật, sao em biết chị đang suy nghĩ cái gì?”

“Từ lúc chị biết được mình giành được vị trí đứng đầu bảng thi đấu vẫn luôn rầu rĩ không vui, có tên ngốc mới không nhìn ra ấy.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 153: Chương 153



Thích Mê: “Vậy em nói xem khu Hổ sẽ lên kế hoạch gì để đối phó với chị đây?”

“Không biết, dù sao có em ở đây, em tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ xúc phạm đến chị…… của chúng ta.” Lãng Dữ kịp thời sửa đổi, thấy Thích Mê không biểu hiện ra ý gì hoài nghi, cậu liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

*

Khu Thỏ giành thắng lợi tương ứng với việc điện lực cũng được lưu chuyển tới.

Mỗi tuần đấu trường diễn ra một lần, đồng nghĩa là bảy ngày kế tiếp toàn bộ khu Thỏ đều sẽ được thắp đèn lộng lẫy.

Ở cửa khách sạn, mấy trăm người của khu Thỏ đều lót dép chờ đợi nhóm công thần trở về.

Xe tải mới vừa ló đầu lập tức nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Eva nhảy xuống từ xe tải, một đám người liền tràn đến hỏi han cô ấy ân cần, khiến cả người cô ấy không được tự nhiên.

Tề Tư Vân xông đến trước mặt Thích Mê đầu tiên, cho cô một cái ôm thật chặt: “Thích Mê à! Cô đúng là lợi hại làm nở mày nở mặt khu Thỏ của chúng ta! Tất cả đám khốn nạn đó có phải đều bị cô đánh đến choáng váng hay không? Sau lần này nếu cô lại tới đấu trường, tôi cũng sẽ đi cùng cô!”

Thích Mê chịu không nổi sự chào mừng nhiệt liệt như vậy, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của bà ta, đ.ấ.m nhẹ một cái: “Có phải bà sợ thua nên lần này mới không muốn đi với chúng tôi?”

Tề Tư Vân cười toe toét: “Tuy rằng bọn tôi không đi, nhưng trái tim của tôi, còn có trái tim của toàn bộ người khu Thỏ không phải vẫn luôn đi cùng mấy người đấy sao……Hơn nữa, nếu tôi đi thì ai chuẩn bị sủi cảo cho mấy người đây?”

“Món sủi cảo làm xong chưa?”

“Xong lâu rồi, chỉ đợi chín thôi!”

Lời mới vừa nói xong, khu trưởng khu Thỏ đã kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, lôi kéo tay Thích Mê lần nữa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn cô… Khu Thỏ của chúng ta cuối cùng cũng có điện, cảm ơn cô rất nhiều.”

“Ai nha, xúc động khóc cái gì, chúng ta về khu ăn sủi cảo thôi nào!” Tề Tư Vân hưng phấn nói.

Bọn nhỏ vừa nghe, tất cả đều phấn khởi hô to: “Ăn sủi cảo! Ăn sủi cảo! Ăn sủi cảo!”

Đường phố hôm qua vẫn còn hoang vu, bởi vì có ánh đèn và tiếng cười, dần trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đám người lần lượt đi đến nơi có ngọn đèn sáng ngời trong khu, dưới sự quản lý của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, bọn nhỏ khó có khi được truy đuổi đùa giỡn trên đường phố như thế này.

Thích Mê nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy tất cả lao động khổ sở hôm nay đều đáng giá.

“Cô nói xem, nếu bọn họ có thể nhìn thấy chắc hẳn cũng sẽ vô cùng vui vẻ nhỉ?”

“Hửm?” Thích Mê quay đầu, thấy Tề Tư Vân đang ngẩng đầu nhìn về hướng sáu cái dây thừng được cột trên dây điện.

Trùng hợp đúng lúc này có một trận gió thổi đến, dây thừng rũ xuống khẽ lay động trong không trung, tựa như đang đáp lại bà.

Thích Mê vỗ vỗ vai bà: “Ừm, nhất định sẽ như vậy.”

*

Tuy rằng nhà trệt của khu Thỏ cũ kỹ nhưng cửa sân không hề nhỏ, mấy cái bàn tròn song song đặt cạnh nhau cũng không hề cảm thấy chật chội, hoàn toàn có thể chứa được cả trăm người ăn tiệc.

Thích Mê vốn tưởng rằng vào cửa sẽ lập tức được ăn sủi cảo nóng hổi, kết quả vừa thấy, chỉ có vài cọng mì. Cô yên lặng nhìn về phía Tề Tư Vân, trên mặt hiện rõ hai chữ ‘cạn lời’.

Tề Tư Vân vội vàng giải thích: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, cô cũng biết khu Thỏ không có nhiều tài nguyên, tôi cũng đã kêu bọn họ làm nhân sủi cảo, không tin cô nhìn xem.”

Theo hướng ngón tay bà ta chỉ, một chậu rau cải trắng xanh mướt đặt ở trên bàn, không thấy một chút màu đỏ của thức ăn mặn.

Thích Mê vừa muốn nói chuyện liền bị Tề Tư Vân kịp thời giơ tay ngăn lại: “Đừng nóng vội, tôi biết cô đang muốn nói cái gì, tôi lập tức đi băm thịt đây!”

Nói xong, bà nhanh nhanh chóng chóng chạy vào phòng.

Thích Mê: “……”

Trải qua vài lần chinh chiến khiến cô đói đến mức n.g.ự.c muốn dán vào lưng, gói đồ ăn cô nhận được lại không thể ăn liền, hiện tại cô sắp biến thành con sói đói muốn gục ngã, đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn.

Dường như ngầm hiểu ra nên Trịnh Viện Viện đi tới, cầm miếng giăm bông đưa cho cô.

“Cô giáo Trịnh, cô chính là Bồ Tát tái thế!” Thích Mê lập tức xé gói đồ ăn cắn một ngụm, lúc này mới cảm giác như sống lại.

Trịnh Viện Viện cười cười: “Bồ Tát tái thế không phải là tôi, là một người khác.”

“Là ai?”

“Là Lãng Dữ, không biết cậu ấy lấy đồ ăn ở đâu ra còn nói nhất định cô đang đói bụng nên kêu tôi lấy một ít mang đến cho cô.” Trịnh Viện Viện vừa nói vừa mở gói đồ ăn, bên trong còn có không ít bánh mì ăn cho đỡ đói, giăm bông linh tinh, đều là do vừa rồi Lãng Dữ lấy tới đưa cho cô ấy.

Thích Mê ngẩng đầu, nơi nơi đều không thấy bóng dáng của Lãng Dữ: “Những người khác đâu?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 154: Chương 154



“Không biết, chắc là có việc đi ra ngoài một chút.”

“À…”

Lúc Thích Mê gặm giăm bông tự hỏi, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có người đang tới gần, cô nhanh chóng xoay người lùi về phía sau.

Nhạc Tây nhảy lên một cái, vẫn duy trì tư thế quan sát nhìn về phía cô.

Ngày hôm qua cô ta cũng vừa lựa chọn khu Thỏ, chỉ bởi vì có thân phận người tiến hóa nên bọn họ được trực tiếp đưa đến trong khu, không phải chờ ở khách sạn tốc hành.

Đối với những khách sạn tốc hành được xây dựng ở ngã ba, chỉ có người không phải người tiến hóa mới ở đó. Thành chủ sử dụng mỹ danh là ‘ưu đãi’, kỳ thật vốn muốn để xem các khu trưởng khu khác có nguyện ý hay không, nếu nguyện ý thì sẽ được đưa vào địa bàn của khu, nếu không muốn, những người ở khách sạn tốc hành đó sẽ chết.

Thích Mê nghe xong, càng thêm cảm thấy lựa chọn khu Thỏ là đúng, những người này không chỉ không bỏ mặc bọn họ, thậm chí còn mang lương thực cho họ ăn.

Khó trách vì sao Tề Tư Vân lại kiên định ở lại nơi này như vậy.

*

Sau khi ăn uống no nê, mọi người bắt đầu dọn dẹp.

Đoàn người Thích Mê được người trong khu Thỏ xem như là anh hùng mà đối đãi, căn bản không cho bọn họ làm việc, Trịnh Viện Viện muốn giúp đỡ rửa chén cũng bị đuổi ra ngoài.

Tề Tư Vân không có ý định làm việc, cơm nước xong lập tức lôi kéo Thích Mê đến ven tường rồi ngồi xuống: “Tiếp theo cô có ý định gì không?”

“Trước hết đang nghĩ cách để được gặp Thành chủ.”

Nhắc đến chuyện này Thích Mê vẫn vô cùng lo lắng, cuối cùng cô tổng hợp lại sức mạnh của người trong khu Thỏ, cô hoàn toàn không có khả năng kết hợp cùng bọn họ đánh nhau để giành được vị trí đứng đầu toàn bảng.

Tuy rằng hôm nay cô may mắn thắng được một lần, nhưng tổng số điểm của khu Thỏ chỉ có vài chục điểm.

Trên tổng bảng xếp hạng, khu Hổ và khu Sói đều được hơn 800 điểm, nếu khu Thỏ muốn vượt qua, ít nhất phải đánh thêm vài chục ván nữa. Mà đấu trường mỗi tuần diễn ra một lần, thật sự rất lãng phí thời gian, bọn họ không có khả năng ở lại nơi này thi đấu.

“Thật ra cô sốt ruột, cô có thể thử trận đối đầu 1V1.”

“Trận đối đầu?”

Tề Tư Vân: “Đó là trận đấu mà người có điểm thấp khiêu chiến với người có điểm cao, lấy danh nghĩa cá nhân để đối đầu, nếu thắng được, điểm và vị trí trên bảng của hai người sẽ được đổi với nhau, cho nên gọi là trận đối đầu… Thấy hôm nay cô chiến thắng ở đấu trường nên tôi mới dám nói với cô, năng lực của cô không tồi hẳn là có thể thử qua, hiện tại cô có thể gửi thư khiêu chiến đến người đứng đầu toàn bảng, nếu chiến thắng cô có thể lấy được hơn tám trăm điểm, sau đó lập tức có thể gặp thành chủ.”

“Ý kiến này hay nha…” Trong lòng Thích Mê vui vẻ. Nếu phải chiến đấu một mình, cô nỗ lực hết sức nhất định sẽ không thua, điều này sẽ khiến việc kéo già trẻ lớn bé trong khu Thỏ leo bảng xếp hạng thành hiện thực.

Cô đang suy nghĩ, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lãng Dữ từ ngoài sân đi tới, vội vàng vẫy tay với cậu.

Lãng Dữ dừng lại, đi tới: “Sao vậy?”

“Sủi cảo chị lấy cho em, vẫn còn nóng.”

Thích Mê cười tủm tỉm kéo áo lông vũ xuống, móc ra một hộp sủi cảo từ bên trong, vì sợ nguội nên cô vẫn luôn giữ trong quần áo của mình.

Lãng Dữ nhận lấy, cảm nhận được bên ngoài hộp còn lưu lại hơi ấm của cô, cậu cười rạng rỡ nói: “Ừm, cảm ơn.”

Cậu dọn ra cái ghế nhỏ ra ngồi cách đó không xa, đặt hộp sủi cảo lên đùi, ăn rất nhiệt tình.

Cho dù đồ ăn có vô vị đến như thế nào, cậu cũng vô cùng thưởng thức nó.

Sự ấm áp không thể lý giải này bất tri bất giác hiện lên khóe môi của cậu.

“Chậc chậc chậc, không phải chỉ là ăn sủi cảo thôi sao, nhìn bộ dạng vô dụng của cậu ta đi kìa……” Eva bĩu môi đi tới, bởi vì vẫn luôn bị sự lạnh lùng của Lãng Dữ ảnh hưởng, nên mỗi khi tóm được cơ hội cô ấy lập tức muốn cà khịa hai câu.

Thích Mê cảm thấy buồn cười, không biết vì sao Eva và Lãng Dữ luôn giằng co với nhau như vậy.

Thừa dịp Eva vẫn chưa phàn nàn quá nhiều, Thích Mê chụp bả vai cô ấy, bắt đầu nói chuyện chính: “Ngày mai tôi sẽ đi tham gia một trận khiêu chiến, có khả năng cô sẽ phải ở chung với Lãng Dữ nửa ngày, đối xử với nhau cho tốt vào, không được đánh nhau đâu đó.”

Sau khi nghe thấy Thích Mê đơn giản giới thiệu về trận đối đầu 1VS1, Eva cái hiểu cái không gật gật đầu: “Ý của cô là, nếu cô có thể đánh thắng khu Hổ đang đứng đầu bảng thì cô sẽ gặp được Thành chủ và lập tức có khả năng tìm được giấy thông hành rời khỏi thế giới tận thế này?”

Thích Mê gật đầu.

“Nhưng khu Hổ đứng đầu bảng kia hẳn là rất lợi hại nhỉ?” Eva vô thức nhìn về phía Tề Tư Vân.

Nét mặt Tề Tư Vân trầm trọng, bà gật đầu: “Ừm, không phải dạng tầm thường.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 155: Chương 155



Tuy rằng từ thời điểm bà đến đây bà hiếm khi được chứng kiến cao thủ hàng đầu khu Hổ bước lên đài thi đấu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc truyền thuyết của anh ta hiện diện khắp nơi trên Bất Dạ Thành.

Trong đó truyền thuyết lưu truyền nhiều nhất chính là việc anh ta từng lấy sức một người g.i.ế.c được hai mươi mấy người của tộc Sói, không một ai sống sót.

Theo trí nhớ của Tề Tư Vân, sau khi Tần Tuần Phong đến khu Hổ không lâu, anh ta đã đánh vỡ thế cục thua kém nhiều ngày của khu Hổ trước khu Sói, biến chênh lệch số lượng điểm số tăng lên không ngừng.

Sau trận đấu lần đó, khu Sói vững chãi đứng ở vị trí đầu đầu bảng bị soán ngôi, toàn thể vây quanh Tần Tuần Phong, kết quả không chỉ toàn quân bị diệt, mà t.h.i t.h.ể còn bị chất đống ở chỗ giao nhau giữa khu Hổ và khu Sói như một chiến lợi phẩm.

Càng đáng sợ hơn chính là, những người may mắn được chứng kiến trận đấu một chọi nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn hai mươi người của khu Sói đều tự phát nổ mà chết.

Toàn cảnh trận đấu khi đó phải nói là m.á.u chảy thành sông.

Mà Tần Tuần Phong vẫn đứng im tại chỗ bất động, g.i.ế.c người trong vô hình.

Thế nên cho đến bây giờ sức chiến đấu của Tần Tuần Phong vẫn là một ẩn số.

Người ở Bất Dạ Thành đều biết anh ta mạnh, nhưng kỹ năng như thế nào, căn bản không ai biết được.

Thích Mê nghe mà hít hà một hơi.

Cô tự nhận sức chiến đấu của mình không tồi, một mình chiến đấu hẳn là ở mức trung bình, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, nếu những lời Tề Tư Vân nói là thật, Tần Tuần Phong hẳn là thuộc về kiểu ‘núi cao hơn’ kia.

Nhưng lời đồn có lợi hại đến đâu cũng chỉ là lời đồn, để lấy được giấy thông hành, cô cảm thấy bản thân cũng nên tự mình trải nghiệm.

Vì thế ngày hôm sau, cô lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư khiêu chiến đến khu Hổ.

Đúng 12 giờ trưa, trên đấu trường sáng lên pháo hoa, khua chiêng gõ mõ thúc giục cô đi đến đấu trường như lời đã hẹn.

Thích Mê mặc vào bộ đồ thể dục thoải mái đơn giản. Thanh loan đao để bên eo sau khi được cải tiến càng trở nên lợi hại hơn, xích sắt nối dài, phạm vi công kích xa hơn, chỉ cần ấn công tắc, xích sắt lập tức mở ra hình dạng giống như mũi gai, nếu bị c*m v** không c.h.ế.t cũng bị mất một mảng da.

Sau khi cô bước chân ra khỏi khách sạn, Lãng Dữ liền đi theo ở sau lưng.

“Em đi cùng với chị.”

Lãng Dữ bước nhanh về phía trước, không cho Thích Mê cơ hội phản bác.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu lập tức nhìn thấy chiếc kiệu hoa vui mừng mang theo náo nhiệt truyền đến từ đường phố nhộn nhịp trước mắt.

Trên kiệu hoa thêu một mảng rồng phượng lớn, đi giữa đường phố mang phong cách thập niên Trung Quốc lúc này bỗng thành ra có hơi hướng kinh dị.

“Ồ, không ngờ chúng thật sự làm ra được chuyện này.”

Thích Mê cười khẽ tiến lên, hôm qua cô mới qua loa tống cổ lũ người kia về, không ngờ chỉ trong một đêm ngay cả kiệu hoa chúng cũng đã mang tới, xem ra vị Sĩ quan Tiên phong này thật sự rất vừa ý với cô.

Hôm qua Lãng Dữ đã bỏ lỡ khoảnh khắc khôi hài kia, không rõ sự tình. Cậu nhìn Thích Mê nở nụ cười trào phúng, tạm thời dự đoán: “Cái này làm ra vì chị?”

“Haha, Sĩ quan Tiên phong nói muốn cưới chị.”

“Anh ta?” Sắc mặt Lãng Dữ trầm xuống, hừ lạnh: “Anh ta mà cũng xứng.”

Đoàn người đi không nhanh không chậm, Hình Thiết Quân và Hầu Thư giống như hậu vệ đứng ở cạnh, đi theo hai bên sườn kiệu hoa.

Bộ sườn xám mà Hầu Thư cầm trên tay trước đó quả thực đã được thay thế thành mũ phượng và khăn trùm, mũ phượng bằng vàng tựa hồ rất nặng, cậu ta cầm một hồi tay đã trĩu cả xuống, sau đó lại vội vàng nâng tay lên.

Quan sát kỹ hơn, mũ phượng nạm không ít trân châu đá quý, thoạt nhìn vô cùng đắt tiền. Tuy rằng nền hỉ phục vẫn là màu đỏ, nhưng viền chỉ vàng được thêu bên cạnh càng khiến bộ đồ trở nên trang nhã hơn.

“Bây giờ hẳn là mày vừa lòng rồi chứ? Những thứ này đều được Sĩ quan Tiên phong của bọn tao thuê người làm ngày đêm không nghỉ, bây giờ mày hãy mau nhanh chóng đi theo chúng tao ngay.”

Hình Thiết Quân ra hiệu, Hầu Thư lập tức ngầm hiểu, bưng đến trước mặt Thích Mê.

Cậu ta vẫn đang cúi đầu, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Thích Mê

Thích Mê duỗi tay s* s**ng chi tiết trên món đồ, khẽ nhấp khóe miệng:

“Không tồi, nhưng phong cách quá già dặn, đổi cái khác rồi nói tiếp…”

Hiện tại trong lòng cô đang tràn đầy ý chí muốn bắt đầu khiêu chiến, căn bản không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với bọn họ.

Cô vừa định lách người tránh khỏi Hầu Thư, đột nhiên lại bị cậu ta bắt lấy cánh tay.

Do lực đỡ ở một bên đột nhiên biến mất, đồ cưới, mũ phượng và khăn trùm bị lệch trọng tâm, lập tức nặng nề rớt xuống mặt đất.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 156: Chương 156



Châu báu rơi xuống, đồ cưới cũng bị dính bụi, lấm lem bùn đất.

“Chị Thích Mê, nếu chị không thích thì có thể từ chối, không cần quan tâm đến em…”

Yết hầu của Hầu Thư lăn lên lộn xuống, chậm rãi ngẩng đầu, “Nói thật, nếu bây giờ chị cho em một cái tát, em cũng không có cảm giác khó chịu đến như vậy. Chị chính là chị của em, em còn tự mình nghe theo tên quái vật kia chuẩn bị áo cưới đưa lên trước mặt chị, còn tặng đến hai lần… Mẹ nó em đúng là kẻ khốn nạn!”

Hầu Thư giơ tay vả cho mình một cái tát.

“Đừng mà, em đang làm cái gì vậy?” Thích Mê lập tức ngăn cậu ta lại, mày nhíu càng sâu, “Chị biết em không còn cách nào, chị không trách em, em làm sao vậy?!”

“Không có việc gì, chị Thích Mê, em chỉ là, chỉ là nghĩ thông suốt được một vấn đề mà thôi…” Hầu Thư cười còn khó coi hơn khóc, rút tay ra, “Đột nhiên dường như em đã biết mình phải làm gì, nhất định Du Du đã sớm hy vọng em làm điều này.”

“Em muốn làm gì? Này, Tiểu Hầu Tử! Quay lại đây!”

Hầu Thư bỏ chạy không quay đầu lại, mặc cho Thích Mê gọi thế nào.

Lúc này, cuối cùng Hình Thiết Quân cũng nhận ra vấn đề, lúc trước ở Hoan Lạc Thành Hầu Thư đã ngăn cản gã, không cho gã và người phụ nữ này gặp mặt, quả nhiên là hai người họ quen biết nhau từ trước!

Gã tự biết bản thân mình đánh không lại Thích Mê, không thể lấy cứng chọi đá. Gã vội nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý đến mình mới bình tĩnh lẩn trốn, định bụng đem chuyện này nói cho Sĩ quan Tiên phong.

Bốn gã khu Hổ khênh kiệu thấy tình thế không ổn, nhìn nhau cũng định bỏ chạy.

Nhưng năm người vừa mới xoay đi, Lãng Dữ đã nhanh hơn bọn họ một bước, chặn đường:

“Muốn đi đâu?”

*

[Sĩ quan Tiên phong: Bộ mũ phượng khăn trùm này cậu cầm, hôm nay nhất định phải mang tân nương về cho tôi, nghe thấy không?]

[Sĩ quan Tiên phong: Nếu không, bộ đồ cưới này sẽ được mặc ở trên người Du Du.]

[Sĩ quan Tiên phong: Lúc trước do cậu may mắn, đêm đó đuổi kịp Thành chủ để ngài chiêu mộ về cho chúng ta, bằng không Du Du đã sớm là người của tôi.]

[Sĩ quan Tiên phong: Nhân lúc lực chú ý của tôi vẫn còn đang trên người phụ nữ Thích Mê kia, tốt nhất cậu nên hoàn thành tốt chuyện này cho tôi.]

[Sĩ quan Tiên phong: Nếu không, tôi không ngại phát sóng trực tiếp cho cậu xem đâu…]

Cầm thú! Súc sinh! Chó chết!

Hầu Thư cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ lên căm tức nhìn về phía trước.

Từ sau khi gặp Kiều Dã và Ngu San, cậu ta đã luôn suy nghĩ một vấn đề ——

Cậu ta thật sự nên hủy hoại những người con gái khác vì Du Du sao?

Huống chi hiện tại người con gái này lại là Thích Mê.

Cậu ta và Thích Mê đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau hai năm trong trò chơi tận thế, trong lòng đã sớm coi cô như chị em trong nhà, nếu lần này cậu ta thật sự làm theo lời Sĩ quan Tiên phong, dùng Thích Mê đổi lại sự bình an của Du Du, chỉ sợ sẽ khiến cả đời cậu ta phải cắn rứt lương tâm.

Tuy rằng cậu ta tin tưởng, năng lực của Thích Mê có thể ứng phó với Sĩ quan Tiên phong… nhưng chẳng có gì là chắc chắn cả.

Thích Mê là con gái, nếu như… hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Hai lần, hai lần cậu ta đều làm theo lời tên súc sinh kia, chuẩn bị đồ cưới mang đến trước mặt Thích Mê. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn với tính tình của Thích Mê, khẳng định cô đã sớm rút d.a.o ra c.h.é.m tung tứ phía. Bởi vì lo lắng cho cậu ta, cho nên mới hết lần này đến lần khác lấy cớ kéo dài thời gian.



Hầu Thư dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc sừng sững trước mắt: “Thực xin lỗi Du Du, anh khiến em chờ đợi lâu rồi…….”

Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, nhẫn nhục chỉ càng khiến vấn đề nghiêm trọng thêm, trước nay Sĩ quan Tiên phong luôn không muốn buông tha cho Du Du, chỉ muốn tạm thời lấy Du Du ra để cưỡng ép cậu ta làm việc mà thôi.

Chờ tới khi Sĩ quan Tiên phong thấy cậu ta vô dụng, Du Du tuyệt đối khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Tựa như hôm nay, Thích Mê không lên kiệu hoa, Du Du tất nhiên cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên chẳng sợ hôm nay cậu ta sẽ chết, cậu ta cũng phải nghĩ cách mang Du Du ra khỏi thành.

*

Đinh! Thang máy lên đến tầng thứ mười tám.

Cửa mở ra, đập vào mắt chính là một gian phòng trống không.

Ghế da màu đen không có hơi thở sự sống được bày ở sau bàn.

Sĩ quan Tiên phong không có mặt ở đây.

“Không phải cậu đi đón dâu sao, tìm Sĩ quan Tiên phong có việc gì?” Bí thư ló đầu ra từ trong văn phòng.

Hầu Thư giấu d.a.o ở phía sau, khẽ mấp máy khóe miệng: “Tôi có chút chuyện muốn tìm Sĩ quan Tiên phong, những người khác đâu rồi?”

“Được thành chủ triệu tập rồi, mới vừa đi.”

“À.”

Hầu Thư nghĩ thầm, đây chính là cơ hội tốt!
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 157: Chương 157



Không dám chậm trễ thời gian, Hầu Thư xoay người xuống lầu. Cậu ta nhớ rõ nơi Du Du bị nhốt ở tầng một, thừa dịp hiện tại Sĩ quan Tiên phong và những tay chân khác của hắn không có ở đây, đây đúng là thời cơ thích hợp để cứu người.

Xuyên qua hành lang, có thể thấy hai thủ vệ đang nghiêm túc đứng gác ở cửa.

Hầu Thư vừa tháo mắt kính xuống, một khắc chạm mắt với hai thủ hạ kia, cậu ta lập kích hoạt năng lực, ý thức của hai người bị cậu ta điều khiển hoàn toàn.

Thủ vệ bắt đầu mở khóa cửa phòng dưới sự điều khiển của cậu ta.

Trong phòng trống vắng, thứ tồn tại duy nhất trong phòng chính là chiếc giường đơn vô cùng cũ kỹ. Cô gái tóc ngắn đắp lên mình chiếc chăn màu quân đội, cuộn tròn ở trên giường, nghe được âm thanh mở cửa, cô ấy đột nhiên run rẩy, toàn bộ thân thể dán vào vách tường, cố sức thu nhỏ bản thân lại.

Dưới chân bụi đất tích thành tầng, lúc Hầu Thư đi tới bên cô ấy còn lưu lại mặt đất những dấu chân nhợt nhạt.

Cậu ta hơi hé miệng, thử gọi tên cô ấy, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, yết hầu bỗng nhiên vô cùng đau đớn, đành phải nhịn xuống.

Hầu Thư cố gắng áp chế lại cảm xúc của mình, hít sâu một hơi, điều chỉnh một lát mới nhẹ giọng gọi: “Du Du, là anh đây……”

Du Du ở trên giường liên tục run rẩy, sau vài giây, cô ấy phản ứng lại, nhỏ giọng khóc nức nở.

Cô gái vùi đầu vào trong chăn, phát ra tiếng nức nở, không biết một tháng trôi qua có phải ngày nào cô ấy cũng khóc suốt như vậy không.

Tiếng khóc đè nén, mỗi một tiếng đều chọc vào trái tim Hầu Thư, giống như có mũi d.a.o vô hình hung hăng c*m v** tim cậu ta.

Hầu Thư ôm cô ấy vào trong lồng ngực: “Thực sự xin lỗi Du Du, là do anh tới quá muộn, xin lỗi em.”

Du Du đã gầy đi rất nhiều, chạm vào đâu cũng thấy xương. Một tháng trước Hầu Thư còn chọc cô ấy phải giảm béo, bây giờ lại gầy đến không còn ra dáng người.

“Hiện tại Sĩ quan Tiên phong không có ở đây, anh đưa em đi.”

Hầu Thư kiềm chế cảm xúc vui mừng khi được hội ngộ, vừa muốn đưa cô ấy đi, lại phát hiện hai chân cô ấy dường như không thể nhúc nhích.

Đồng tử của cậu ta rụt lại: “Chân của em làm sao vậy?”

Du Du còn chưa kịp mở miệng, rầm! Cửa phòng mở ra.

Câu trả lời còn chưa kịp thốt, một giọng nói lạnh lùng âm trầm đã vang tới, Sĩ quan Tiên phong đứng ở bên cửa, âm hiểm cười: “Chân của cô ấy được tôi xử lý rồi, không đi được nữa đâu, trừ khi cô ấy nguyện ý đi theo hầu hạ tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cô ấy đứng lên một lần nữa.”

Du Du hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Tôi đây tình nguyện cả đời không đứng dậy!”

“Được lắm, rất mạnh mẽ, xem ra chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện rồi.” Chỉ thấy Sĩ quan Tiên phong sờ sờ chiếc nhẫn bạc trên tay, đao kiếm sáng bóng lập tức lao về phía Hầu Thư, mang đến cảm giác áp bách vô cùng, “Hoặc là đóng cửa ra ngoài, hoặc là chết, cậu chọn một cái đi.”

Hầu Thư tháo mắt kính xuống, hai mắt phát sáng như mắt rồng, nhưng chưa kịp tấn công vào trong mắt Sĩ quan Tiên phong đã bị một lá chắn bay tới ngăn trở.

“Xem ra cậu đã chọn con đường thứ hai… Mấy lần liên tiếp cậu đều không thể mang cô dâu về cho tôi, giữ cậu lại cũng vô dụng. Kết liễu cậu ở trước mặt Du Du cũng coi như triệt để chặt đứt tâm tư của cô ấy.” Sĩ quan Tiên phong không kiên nhẫn phất tay, trong nháy mắt mấy trăm thứ vũ khí lạnh toát phóng về phía Hầu Thư.

Hầu Thư biết bản thân mình không thể tránh khỏi, quay người che lại đôi mắt của Du Du.

“Xin lỗi em, Du Du, kiếp sau anh sẽ quay lại cưới em nhé.” Trong đấu trường, chỗ ngồi gần như đã gần đầy.

Ngoại trừ khu Thỏ vẫn trống vắng như cũ, các ghế ngồi còn lại bao gồm cả khu Cây đều đã kín chỗ. Chưa đến một giờ, chuyện Thích Mê gửi thư khiêu chiến cho Tần Tuần Phong đã lan truyền ồn ào huyên náo khắp Bất Dạ Thành, rất nhiều người tới xem náo nhiệt, muốn xem trận đấu 1V1 của hai người.

Nhưng tiếng chuông mở màn đã vang lên ba lần, Tần Tuần Phong đã sớm hiện diện chờ đợi, nhưng Thích Mê vẫn chưa xuất đầu lộ diện.

Mọi người cho rằng cô bỏ trốn trước khi lâm trận, sôi nổi bàn tán những lời không hay:

“Ôi trời toi rồi, người có còn tới nữa hay không?”

“Đánh chuông một lần nữa đi, nếu cô ta không tới thì giải tán, đúng là lãng phí thời gian!”

“Tự nhiên dám cho Tần Thần leo cây, coi bộ người phụ nữ này chán sống rồi.”

……
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 158: Chương 158



Trong không khí ồn ào, Thành chủ sai người gõ chuông thêm lần nữa.

“Nếu sau hồi chuông này người vẫn chưa tới, quyền thi đấu sẽ lập tức bị tước bỏ.” Thành chủ uể oải nhắm mắt, vốn tưởng rằng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy trò hay, không ngờ đã mất công vui mừng một trận.

“Thành chủ, cô ta tới rồi!”

Tiếng chuông đột nhiên im bặt, Thích Mê mặc một bộ đồ thể dục màu đen, một thân một mình đi vào hội trường thi đấu.

Đôi mắt đỏ sẫm kia rất thu hút con người.

Thành chủ nhếch môi, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm phía dưới: “Thật thú vị.”

*

Sắc mặt Tần Tuần Phong âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Này, cô đến muộn rồi đấy.”

Từ khi anh ta đến Bất Dạ Thành, không ai dám để cho anh ta chờ lâu như vậy, tốn mười phút chờ đợi, đủ để cho anh ta gấp đến không chờ nổi muốn lao đến lột da róc xương người phụ nữ đứng trước mặt này.

Thích Mê liếc mắt nhìn qua, rút đao ở sau eo ra: “Thì sao?”

“Cho nên… Cô sẽ có cái c.h.ế.t vô cùng bi thảm.”

Thấy cô không biết trời cao đất dày như thế, ý niệm muốn lột da róc xương vừa rồi nháy mắt chuyển đổi thành nhất định phải mang thân thể của cô băm cho chó ăn.

Tần Tuần Phong lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích cô.

Thích Mê chạy lên, nhanh chóng phóng thanh loan đao ra.

[3]

[2]

[1]

[Keng!]

“!!!”

Đột nhiên, chân trái của Thích Mê phảng phất như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ nắm lấy, cùng với tiếng xương cốt vang lên, trong một giây ngắn ngủi mũi chân bị vặn về phía sau, xoay 350 độ.

Thích Mê ngã nhào xuống đất.

“Tần Thần lợi hại quá đi!”

“Wow!”



Trận đấu 1V1 không cần thiết lập tường kính cách âm, trong lúc nhất thời, tất cả người xem nghe thấy âm thanh đều ủng hộ.

Nhưng không đến một phút Thích Mê đã bị kỹ năng đặc thù của Tần Tuần Phong làm cho bị thương.

“Muốn xin tha hay không?” Tần Tuần Phong nhàn nhã đút tay vào túi quần, khẽ hất cằm kiêu ngạo nhìn cô, “Đương nhiên, cho dù cô có xin tha, hôm nay tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian và sự kiên nhẫn của tôi, phải kết liễu cô mới được.”

Thích Mê nắm chặt đao, thẳng thắn ngồi dậy, tay trái bị xoay vòng vặn xoắn một cách quỷ dị, cơ bắp ở cổ tay cũng bị xoay thành hình xoắn ốc.

“Tiếp theo tôi chuẩn bị vặn chân phải của cô, sau đó là tay phải, rồi đến hai chân, hai tay, eo của cô…… Cuối cùng mới tới vặn đầu, biết vì sao không?” Tần Tuần Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, vẫn duy trì tư thế quỳ một chân nhìn thẳng vào Thích Mê, “Bởi vì như vậy mới có thể đảm bảo cô sẽ cảm nhận được thân thể mình vặn vẹo ở trong trạng thái tỉnh táo, tuyệt đối vô cùng tuyệt vọng thống khổ ——”

Nói tới đây giọng nói của anh ta dừng lại, bỗng nhiên nhận ra dường như anh ta chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thích Mê.

Không, không những không có tiếng kêu thảm thiết mà ngay cả cau mày cũng không thấy.

Tần Tuần Phong nhướng mày: “Cô không cảm thấy đau đớn ư?”

“[Dự đoán cạm bẫy]?”

Câu nói hỏi một đằng trả lời một nẻo của Thích Mê tức khắc khiến cho sắc mặt của Tần Tuần Phong thay đổi.

Cô nhìn chằm chằm anh ta, khóe môi chậm rãi nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng nâng cánh tay trái lên, thoáng dùng sức, xoay tay trái hình xoắn ốc một vòng 350 độ, trong chớp mắt cánh tay đã khôi phục lại nguyên trạng.

Giống như người cao su.

Tần Tuần Phong thấy một màn này, đôi mắt không khỏi trừng lớn.

Thích Mê đứng dậy, mũi chân trái trước đó bị vặn ra phía sau cũng nhanh chóng xoay tròn về chỗ cũ.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, [Dự đoán cạm bẫy] thuộc về kỹ năng nguyền rủa, thông qua phán đoán hành động tiếp theo của đối phương, anh sẽ thiết lập bẫy trước, nếu đối phương làm đúng theo dự đoán của anh, đối phương sẽ dính vào [Bẫy]. Cứ như vậy, anh có thể không cần tốn nhiều sức đã có thể g.i.ế.c người trong vô hình, tôi nói có đúng không?”

Tần Tuần Phong thở ra một hơi, nét mặt ngày càng hung ác nham hiểm: “Nếu cô đã phát hiện thì tôi không thể để cô tồn tại thêm nữa… Nhưng cho dù cô phát hiện ra rồi mà cô không tiếp cận được thì cô sẽ lấy gì mà g.i.ế.c tôi đây?”

Thích Mê ngẩng cổ lên: “Vì sao anh biết tôi không thể tiếp cận được?”

Vừa dứt lời, dưới chân cô xuất hiện một luồng gió, nhanh chóng tấn công về phía Tần Tuần Phong.

“Mỗi dự đoán cạm bẫy chỉ có tác dụng một lần đối với một người. Cái bẫy ban nãy anh thiết lập cho tôi bao gồm hành động [Tiến lên] và [Đứng dậy] có phải không? Hai cái bẫy này đã mất đi hiệu lực, bây giờ đã đến thời điểm tôi ra tay.”

Tần Tuần Phong nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với cô.

[Dự đoán —— cầm đao tới gần!]

3

2

1

Keng!

Trong khoảnh khắc, năng lực dự đoán vừa nhìn thấy thanh đao trong tay Thích Mê mang tính uy h.i.ế.p đã vặn ngược cánh tay của cô thành một cái quẩy, ống tay áo căng chặt, cơ bắp trên toàn bộ cánh tay xoắn lại với nhau.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 159: Chương 159



Nhưng tốc độ của cô không hề giảm, tốc độ nhanh gần như chỉ còn hiển thị hình ảnh nhanh chóng phóng qua, cánh tay chớp mắt đã phục hồi nguyên trạng.

Giây tiếp theo, thanh đao nhanh chóng phóng ra, c.h.é.m về phía yết hầu Tần Tuần Phong.

Tần Tuần Phong thầm mắng kẻ điên, lui về phía sau né tránh, kịp thời né được lần công kích này.

[Dự đoán —— đeo bám không bỏ cuộc!]

Lời nguyền rủa mới xuất hiện, toàn bộ đùi phải của Thích Mê bắt đầu xoắn chặt lại với nhau, âm thanh xương gãy vang vọng.

Chân phải bị tấn công bất ngờ, bước chân của Thích Mê không kịp thu hồi, ngã người xuống đất.

[Dự đoán —— hoạt động thân thể!]

[Dự đoán —— giương mắt nhìn!]

[Dự đoán —— mỉm cười!]

Tần Tuần Phong gần như phát điên, nhìn chằm chằm Thích Mê đưa ra dự đoán, muốn vặn nát toàn bộ thân thể của cô, m.á.u tươi phun tứ phía.

Nhưng đúng như phán đoán của anh ta, người con gái trước mắt dường như không hề đau đớn, mới vừa ngẩng đầu, dự đoán đầu tiên lập tức sáng lên.

Sau khi âm thanh m.á.u thịt bị tấn công xuất hiện, chân trái của cô cũng bị vặn thành bánh quai chèo.

Thích Mê ngước mắt, thân trên và th*n d*** cuộn tròn thành quả bóng.

Cô nhẹ cong khóe môi, đầu bỗng nhiên bị mạnh mẽ xoay 350 độ, đối diện với màn trời đen nhanh.

Tuy thân thể của cô bị cuộn thành hình cầu, nhưng biểu cảm lại không chút biến hóa, không chỉ không có phát ra tiếng k** r*n nào, ngay cả mày cũng không hề nhăn lại.

Khóe môi luôn duy trì đường cong khiến da đầu của Tần Tuần Phong như muốn nứt vỡ.

Đấu trường chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, một màn đánh đấu căng thẳng trước mắt khiến tất cả mọi người đều nín thở.

Không gian yên lặng không một tiếng động, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của Thích Mê.

“Như vậy đã vừa lòng chưa?” Thích Mê gật gật đầu, nhìn chằm chằm về phía Tần Tuần Phong.

Tần Tuần Phong lảo đảo bước ra sau, nét mặt đắc ý sớm đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là một biểu cảm khiếp sợ ——

Người con gái này, hình như không sợ chết?

Trong vài giây anh ta ngây người, âm thanh xương cốt vặn vẹo lại vang lên, Thích Mê bắt đầu kéo giãn thân thể ra… Sau khi hoạt động chân tay, cô đứng lên giống như người không có việc gì, nhướng mày nhìn Tần Tuần Phong, ý cười trên mặt ngày càng sâu.

“Mày, rốt cuộc mày là loại người gì thế hả?!”

Tần Tuần Phong lui về phía sau, lúc này anh ta cũng đã dự đoán được kết cục của mình, cho dù anh ta có thiết lập bao nhiêu cái bẫy cũng đều không có tác dụng đối với người con gái này.

“Người?” Thích Mê xoay thanh đao bên thắt lưng, nhàn nhạt nói, “Nếu nghiêm túc mà nói, chắc hẳn tôi sẽ được coi như người c.h.ế.t đấy nhỉ?”

Tần Tuần Phong trừng lớn con mắt, trông thấy Thích Mê cầm đao vọt tới, khí thế áp đảo khiến anh ta phải nhanh chóng lui về phía sau. Ngay sau đó, lưỡi đao sáng chói kề sát bên yết hầu của Tần Tuần Phong, chỉ cần nửa giây là có thể cắt đứt yết hầu.

Tần Tuần Phong nhắm chặt đôi mắt, chờ cô ra tay.

Vài giây qua đi, không có động tĩnh.

Ực, anh ta nuốt nước bọt.

Lưỡi d.a.o lạnh lẽo dán vào da thịt, thậm chí nuốt nước bọt cũng có thể cảm nhận được cơn đau cứa qua.

Lại đợi một lát, lưỡi d.a.o vẫn không ra tay khiến cho anh ta thoải mái, Tần Tuần Phong sợ tới mức muốn gọi mẹ, thử hé mở mí mắt. Anh ta trông thấy được khuôn mặt thanh tú cao ngạo kia đang cười như không cười mà nhìn mình.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Anh ta sợ hãi nói.

Thích Mê: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương……. Nhưng, tôi muốn anh giao dịch một chuyện với tôi.”

“Cái gì?”

Lần đầu tiên Tần Tuần Phong nghe thấy có người giao dịch với mình.

“Anh là người đứng đầu bảng, những người xếp hạng sau anh hẳn là không lợi hại bằng anh đâu nhỉ?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Tôi muốn anh…”

Thích Mê ghé bên tai anh ta, nhẹ giọng nói mấy câu, trong lúc này cô cố tình siết chặt dao, uy h.i.ế.p Tần Tuần Phong đồng ý chuyện này.

Thích Mê thu hồi đao, cười khẽ: “Anh có nói cho bọn họ cũng vô dụng, năng lực của anh rất mạnh, đối phó với người sống là đủ rồi, chỉ mỗi tội nó vô dụng đối với tôi.”

Cảm giác được sống sót sau tai nạn, Tần Tuần Phong chậm rãi thở hắt ra.

Ngẩng đầu nhìn lại, trên khán đài vẫn lặng yên không một tiếng động, người nào cũng đang choáng váng giống như nhau.

Ai ngờ được có người bị vặn thành dáng vẻ như vậy mà vẫn có thể khôi phục nguyên trạng, đứng nói chuyện giống người bình thường?

“Khó trách Thành chủ nói rằng cô rất mạnh…… Không phải con người, có thể không mạnh sao được.” Tần Tuần Phong hừ lạnh.

Động tác Thích Mê cứng đờ: “Thành chủ của mấy người biết tôi?”

“Qua lời nói, hẳn là vậy.” Anh ta vô thức nhìn về phía phòng quan sát.

Thích Mê nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chiếc ghế gỗ bập bênh bày ở trước cửa sổ.
 
Back
Top Bottom