Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 120: Chương 120



“Đừng sợ, nói cho mày biết năng lực đặc biệt của tao chính là “Theo dõi”, chỉ cần tao chú ý theo dõi một người thì không ai có thể thoát khỏi tao được …”

Nói rồi, Hình Thiết Quân cố ý tiến gần, nụ cười càng thêm nham hiểm, “Chẳng hạn như, tao phát hiện mùi trên người mày giống như mùi trên miếng băng cá nhân mà tao tìm thấy trong tay Ngưu Vĩ... Nè, mày chính là người đã g.i.ế.c Ngưu Vĩ đúng không?”

Thích Mê vô thức nhìn lên tay mình, vết thương trên tay đã lành và đang kết vảy thành sẹo. Cô nhớ tới ngày đó trên tay cô còn dán một tấm băng cá nhân mặt cười mà Lãng Dữ đưa cho, không nghĩ tới giờ nó lại trở thành chứng cứ.

Cô khẽ cười, lén nhìn cửa sổ mở toang, nhẹ nhàng di chuyển mũi chân. Khi tiếng loa phát thanh vang lên lần nữa, cô nhanh chóng chạy ra, dưới chân tựa như có cánh, nhanh như chớp biến mất trong phòng ngủ.

Con mồi giãy giụa càng làm cho Hình Thiết Quân phấn khích hơn, gã nhấc chân đuổi theo sau.

“Được rồi, mọi người! Tôi vừa chọn ra thợ săn thứ hai là thợ săn số 3, anh ta sẽ tiêu diệt con mồi thứ 8 mà anh ta thấy, mọi người chú ý nhé!”

Trong vài giây thông báo phát ra, Thích Mê đã từ tầng hai nhảy xuống, bước đi như bay ra khỏi khách sạn.

Đối với một người chơi tận thế linh hoạt, việc chạy trốn quả thật dễ như trở bàn tay.

Hình Thiết Quân không ngờ hành động của Thích Mê lại nhanh nhẹn như vậy, nhất thời kích động cũng muốn thử nhảy từ tầng hai xuống đất, nhưng thò đầu nhìn một chút, khoảng cách cách mặt đất gần mười mét vẫn khiến gã hơi sợ. Sau khi chửi rủa tức giận, gã nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.

Khi gã quay lại đường phố thì đã không thấy bóng dáng Thích Mê đâu nữa, chỉ có cô gái mặc váy tím nằm trên mặt đất lạnh như băng, vết thương trên đầu còn đang chảy máu.

“Bíp bíp bíp - thợ săn Số 3 nhìn thấy con mồi đầu tiên, ồ... là một cô gái đang chạy trên đường, ồ... chắc là một cô gái nhỉ? Hình ảnh mờ quá, không thể chắc chắn được... Dù sao cũng chúc mừng con mồi này đã tạm thời an toàn!”

Tốc độ của Thích Mê nhanh đến mức ngay cả ống kính cũng chỉ ghi lại được hình ảnh mờ nhạt, âm thanh trẻ con phát ra giống như khuôn miệng phải bỏng, liên tục ậm ờ.

Hình Thiết Quân tức đến mức đá một cước đá văng thùng rác trước cửa khách sạn, mở bộ đàm ra nói chuyện với thợ săn Số 3: “Con mồi mà cậu vừa thấy chạy về hướng nào rồi?”

“Theo hướng đường số ba.”

“Ồ. Vậy à.”

Hình Thiết Quân nhét bộ đàm vào thắt lưng, đi chưa được mấy bước, gã đột nhiên nhận ra một vấn đề --

Bốn đứa nhóc mà cô ta dắt theo đi đâu hết rồi?

Gã nhớ lại hoàn cảnh xung quanh vừa rồi khi nhìn thấy Thích Mê trong tủ quần áo, hình như gã không thấy một đứa trẻ nào đang trốn cả.

Liệu rằng... Đây có phải là chiêu trò điệu hổ ly sơn?

Hình Thiết Quân suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn về phía khách sạn ban nãy.

Khách sạn cách cửa thành không xa, có rất nhiều phòng, nếu ôm tâm lý may mắn “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, có thể cô ta sẽ mang theo mấy đứa nhỏ trốn ở chỗ này, mà chính gã cũng đã tìm thấy cô ấy trong căn phòng đó…

Càng nghĩ Hình Thiết Quân càng cảm thấy nghi ngờ, phải chăng cô ta đang chơi trò lừa bịp, cố ý tách riêng những đứa nhóc kia ra, lại cố tình chạy trốn trước mặt gã. Như vậy, gã sẽ chỉ biết chăm chú đuổi theo cô mà quên tìm kiếm mấy căn phòng khác trong khách sạn, khiến cho mấy đứa nhóc con đang ẩn nấp bên trong đó an toàn.

“Đáng tiếc, mày càng muốn bảo vệ bọn nó, tao lại càng muốn làm hại bọn nó! Hơn nữa tao sẽ làm việc đó trước mặt mày, săn mồi như vậy mới thú vị, không phải sao?!”

Hình Thiết Quân cười âm hiểm, quay trở lại khách sạn, quyết định tìm kiếm kỹ lưỡng chỗ này.

*

Nửa giờ sau, dưới loa phát thanh, thợ săn số 3 đã hoàn thành việc tiêu diệt con mồi thứ 8 mà anh ta nhìn thấy, trong khi “Thực” đang ngâm nga một bài đồng d.a.o thiếu nhi và chọn thợ săn cho vòng hành động tiếp theo.

Thích Mê trốn trong một cửa hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường ở góc phố.

Cửa hàng này rất nhỏ, chỉ là một căn phòng dài và hẹp chưa đầy bốn mét vuông, lý do cô lựa chọn chỗ này là vì vị trí và cấu trúc của nó.

Một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, cô sẽ có ba con đường để chạy trốn.

Cái tủ mà cô đang trốn đối diện với đường phố, chỉ cần dùng tay đẩy là có thể nhảy ra ngoài.

Sau cửa hàng có một cửa sau dẫn đến con phố bên cạnh.

Phía trên là một siêu thị lớn, cầu thang cuốn không hoạt động được nối liền với bức tường bên cạnh cửa hàng, chỉ cần đứng dậy mượn lực một chút là có thể nhảy qua.

Có vẻ như không ai nghĩ rằng sẽ có người trốn ở chỗ này nên hai thợ săn liên tục đi ngang qua đều không dừng lại kiểm tra.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 121: Chương 121



Nhờ đó Thích Mê có đủ thời gian để suy nghĩ.

Đài phát thanh một giây cũng không chịu ngừng liên tục tiến hành thông báo, mục đích muốn gây rối suy nghĩ của người chơi, khiến bọn họ chỉ có thể cố gắng trốn thoát, không thể tĩnh tâm đi tìm mục tiêu cuối cùng của bọn họ là “Thực”.

Thành phố này quả thật rất lớn, trừ khi có người có khả năng theo dõi, nếu không thì không có cách nào tìm ra được đứa bé đang phát thanh này.

Xem ra phải nghĩ biện pháp lợi dụng năng lực theo dõi của tên kia mới được...

“Thợ săn thứ ba thực hiện nhiệm vụ sẽ là ai nhỉ? Đinh đinh đinh -- là số 7! Anh ta sẽ tiêu diệt con mồi thứ mấy mà anh ta nhìn thấy đây? Đinh đinh đinh -- thật không ngờ cũng là con số 7! Mọi người cẩn thận trốn kỹ, đừng để bị tiêu diệt nhé!”

“Đã gần một tiếng trôi qua mà chẳng có ai tìm được ta hử, chán quá đi chả muốn chơi nữa.”

Trong tiếng oán giận vang lên từ đài phát thanh, Thích Mê chống tay vào quầy nhảy ra ngoài đường phố.

Cô nhìn xung quanh, không hề có tìm nơi ẩn nấp khác, chỉ đơn giản đứng ở giữa đường phố như thể sợ người khác không tìm thấy cô.

Không lâu sau, Hình Thiết Quân với khả năng theo dõi vác mặt đi tới, trong tay còn cầm một con d.a.o găm sáng loáng.

“Mày đã giấu đám nhóc kia ở đâu rồi?”

Gã đã lục tung khắp khách sạn đó trong nửa tiếng, thậm chí cả bồn cầu trong phòng vệ sinh cũng lần lượt mở ra xem qua, đừng nói bốn đứa nhóc kia, ngay cả lông của bọn chúng cũng không thấy!

Thích Mê khoanh tay, cười khẽ: “Sao nào, anh thích các bé học sinh của tôi lắm hả?”

Hình Thiết Quân giơ con d.a.o lên chỉ vào Thích Mê, hung tợn nói: “Tao đã nói rồi, tao sẽ không tha cho mày và bọn nó! Bây giờ chính là thời gian tao săn mồi, nếu muốn sống thì mày hãy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi này ngay, nói cho tao biết bọn chúng đang ở đâu?!”

Gã gần như đã thét lên, suy luận hoàn hảo trong đầu gã đã sụp đổ dần từng chút một trong suốt cuộc tìm kiếm. Sự tự tin của gã cũng đã suy giảm đi rất nhiều, gã thậm chí còn không thèm quan tâm đến nhiệm vụ nữa, chỉ muốn biết đám nhóc như đã bốc hơi khỏi thế giới kia đang trốn ở nơi nào.

“Bíp bíp bíp -- Thợ Săn Số 7 đã nhìn thấy con mồi đầu tiên của mình, một cô gái đứng giữa đường, mặc áo len màu xanh lá cây và quần đen. Tạm thời bạn vẫn an toàn, xin chúc mừng!”

Nghe thấy từ “chúc mừng” mang theo chế nhạo này, Thích Mê không thể không bật cười. Cô gõ nhẹ vào mắt trái, đôi mắt màu xanh lập tức sáng ngời lên. Cô nhìn chằm chằm Hình Thiết Quân nói: “Muốn biết? Quỳ xuống và cầu xin tôi đi.”

Thích Mê cười như không cười.

Hình Thiết Quân bị con ngươi màu xanh đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, lòng hơi sửng sốt, quan sát trong chốc lát, nhìn thấy cô lại ngoắc ngoắc tay về phía gã giống như đang gọi một con ch.ó nhỏ, gã vốn đã tức giận lòng càng bị kí.ch thí.ch hơn. Gã cầm d.a.o găm đ.â.m về phía cô, Thích Mê ghi nhớ quy tắc số 3, không đánh nhau cùng gã mà chỉ dời bước né tránh.

Nhưng “Thực”, người dàn xếp trò chơi này dường như không hề hài lòng. Thông qua camera trước n.g.ự.c Hình Thiết Quân, cậu ta vẫn có khả năng quan sát được hành động của hai người nên lớn giọng cảnh cáo Thích Mê.

[Chú ý chú ý! Con mồi số 17, xin hãy nhớ rằng "Tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ biện pháp bạo lực nào với thợ săn"! Nếu không, bạn sẽ bị coi là vi phạm quy tắc và hủy bỏ tư cách dự thi! Số 17 đã nghe rõ chưa? Con mồi số 17!]

Dưới ảnh hưởng của loa phát thanh, Hình Thiết Quân cười càng xấc xược, không coi ai ra gì, tiếp tục đ.â.m về phía cô.

Thích Mê quay người né tránh, lưỡi d.a.o sắc bén đập vào quầy kim loại của cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, ma sát tạo ra một chuỗi tia lửa điện.

“Hiện giờ tôi chính là con mồi đầu tiên anh phát hiện ra, anh gấp rút g.i.ế.c tôi như vậy hình như cũng là không tuân theo quy tắc trò chơi rồi?" Thích Mê chăm chú nhìn gã.

Hình Thiết Quân cử động đôi tay bị chấn động đến tê dại, cười khúc khích nói: "Không gấp, mày sẽ trở thành mục tiêu tiêu diệt của tao trong vài phút nữa thôi!"

Chỉ thấy gã lập tức quay lưng lại, nhanh chóng bước chân về phía ban đầu rồi lại quay người, chiếu camera lên gương mặt Thích Mê. Một giây ngắn ngủi tiếp theo, âm thanh trong loa báo cũng thông báo Thích Mê là con mồi thứ hai bị thợ săn số 7 phát hiện.

Hình Thiết Quân làm tương tự như thế năm lần, chẳng bao lâu đã biến Thích Mê thành mục tiêu số bảy mà gã tìm được.

Lúc này trên đường phố chỉ có duy nhất mình Thích Mê và gã, Thích Mê bên này vẫn đứng im, nét mặt lạnh nhạt như thể người ngoài cuộc, cứ vậy ngắm gã diễn trò bên kia. Hình Thiết Quân nhanh chóng xoay người sáu lần, vừa xoay vừa cười: “Ồ, tìm thấy mày rồi... Ồ, tao lại tìm thấy mày rồi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 122: Chương 122



Giống như kẻ mắc bệnh thần kinh nặng.

Thích Mê: "..."

Thật đần độn.

Cuối cùng, sau khi đạt được ước nguyện biến Thích Mê thành con mồi, Hình Thiết Quân chậm rãi nghiêng người về phía trước, chỉ chờ phát thanh thông báo một tiếng, gã sẽ lập tức bắt đầu đi săn.

Song, bộ đàm thế mà lại im lặng vài giây, sau đó vang ra tiếng thét:

“Thợ săn số 7, ống kính của anh bị sao thế? Tại sao đen thui vậy, hình ảnh không nhìn ra được gì cả?!”

Hình Thiết Quân sửng sốt, lần nữa nhìn về Thích Mê, thấy trên mặt cô hiện lên vẻ đắc ý.

"Mày đã giở trò gì rồi?!" Hình Thiết Quân cúi đầu kiểm tra lại máy ghi hình trên ngực, đột nhiên, gã phát hiện một con bọ rùa kim loại đang bò lổm ngổm ở nơi khuất phía dưới camera.

Ngay khi tay gã sắp chạm vào, con bọ rùa kim loại đột nhiên mở rộng đôi cánh, rung động tốc độ cao khiến cơ thể nó bay đi một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

Thích Mê giơ tay bắt lấy nó.

Hồi lâu không thể nhận được tín hiệu hình ảnh, bộ đàm bên hông Hình Thiết Quân nhanh chóng vang lên: "Thợ săn số 7, máy quay của anh bị sao vậy? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Nếu nghe được thì mau trả lời tôi!"

Hình Thiết Quân kết nối bộ đàm, chĩa d.a.o găm vào Thích Mê: “Mày c.h.ế.t chắc rồi… Alo, tôi là số 7, tôi không sao, nhưng máy quay thì đã bị con mồi số 17 phá hủy rồi!”

Sau tiếng ù ù, bên kia lại truyền tới tiếng hét lớn: "Anh nói cái gì?! Số 17 đã làm hỏng thiết bị rồi?"

"Ừ, vừa rồi cô ta..."

Hình Thiết Quân còn chưa nói xong, Thích Mê đã chạy tới giật lấy bộ đàm trong tay gã, cô nói: “Đúng, là tôi đã phá hỏng nó, nhưng quy tắc chỉ nói không được sử dụng bạo lực với thợ săn, lại không nói rằng không thể phá hủy thiết bị, tôi đây không tính là phạm quy."

Sau khi giải thích ngắn gọn, cô xoay người ném bộ đàm lại cho Hình Thiết Quân đang đuổi theo.

Hình Thiết Quân gấp rút dừng lại, ngã tới ngã lui hai lần mới bắt được.

Trong bộ đàm vang lên tiếng rè rè kéo dài, người bên đó như thể đang suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: “Tôi sẽ lập tức thêm quy tắc [Không được phép phá hủy bất cứ thiết bị nào trong quá trình chơi] vào quy tắc thứ ba. Thợ săn số 7 hãy đứng đó chờ, tôi

lập tức phái người lấy trang bị mới cho anh... Trong lúc đó, nhiệm vụ tiêu diệt có thể tiếp tục!"

"Hiểu rồi!"

Hình Thiết Quân cười khẩy, nhét lại bộ đàm vào thắt lưng.

Gã cố tình lắc con d.a.o găm trong tay hai lần, sau đó lắc đầu ném nó xuống đất, rồi lập tức lấy một khẩu s.ú.n.g từ trong túi ra, họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thằng vào trán Thích Mê: “Cái này mới là vũ khí dùng để tiêu diệt mày."

Thích Mê chỉ cần một giây đã kịp phản ứng lại, lập tức cúi người ngồi xổm xuống.

Pằng!

Trong bóng tối lóe lên một tia sáng, tiếng s.ú.n.g lớn trực tiếp xé rách sự im lặng của con phố.

Đáng tiếc viên đạn đầu tiên đã b.ắ.n hụt, Hình Thiết Quân đành phải lại nổ phát s.ú.n.g thứ hai.

Thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi khi gã gạt chốt an toàn, Thích Mê đã từ trên mặt đất lộn người đứng lên, không kịp suy nghĩ nhanh chóng lao vào cửa hàng bên đường.

Viên đạn thứ hai xuyên qua bức tường, lại b.ắ.n hụt.

Hình Thiết Quân hơi luống cuống, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một người có tốc độ nhanh như vậy, chỉ trong vài giây giữa lúc bóp cò và nhắm mục tiêu, người đàn bà này đã có thể tìm được cơ hội thích hợp để trốn thoát.

Gã nhanh chóng gạt chốt an toàn lần nữa và lao vào cửa hàng.

Hình Thiết Quân chống tay lên quầy hàng nhảy về phía trước, khóe mắt liếc thấy bóng người đang đi lên tầng hai liền vội vàng đuổi theo, chạy tới thang cuốn ở cuối siêu thị.

Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, nếu không phải gã đã tận mắt nhìn thấy Thích Mê chạy vào thì căn bản sẽ không nghĩ đến nơi này có người ẩn nấp.

Thang cuốn dẫn lên tầng hai đã bị chặn lại, phía trên cửa kính còn có thể nhìn thấy ổ khóa hình chữ U treo từ bên trong đã bị khóa lại.

Hình Thiết Quân hạ tầm mắt xuống, nhìn toàn cảnh nơi này, đến cửa siêu thị cũng không bỏ sót.

Ngoại trừ thang cuốn thì ở giữa chỉ có hai hàng hộp đựng đồ hai bên trái phải, cùng với những chồng hàng và xe đẩy lộn xộn.

Không thấy bóng dáng Thích Mê ở đâu cả.

Tiếng bước chân trong không gian trống trải đặc biệt vang dội, lại kèm theo tiếng vọng lại, trong lòng Hình Thiết Quân không biết vì sao cảm thấy căng thẳng, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, lẽ ra đây vốn phải là một trò chơi mèo vờn chuột một chiều đơn giản nhất, nhưng sau khi con mồi chạy thoát và ẩn náu, kết cục bắt đầu trở nên không rõ ràng.

"Này! Tao nhắc lại lần nữa, con mồi không thể dùng bạo lực đối với thợ săn!" Gã không khỏi nhớ lại cái c.h.ế.t bi thảm của Ngưu Vĩ, tim đập như trống, sợ Thích Mê đánh lén mình.

Sau khi chiến đấu cùng cô mấy lần, chỉ số IQ và sức mạnh mà Hình Thiết Quân vẫn luôn tự tin đã không ngừng bị cô triệt tiêu, nơi đây càng yên tĩnh, gã lại càng cảm thấy nó chính là bình yên trước cơn bão.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 123: Chương 123



Từ đầu đến cuối ngón tay cái của gã vẫn luôn đặt trên cò súng, chỉ cần trong tầm mắt của gã xuất hiện một sinh vật còn sống thì ngay lập tức sẽ bị gã b.ắ.n chết.

"Này! Tao nhìn thấy mày rồi! Nếu mày không muốn c.h.ế.t thì mau đi ra cho tao!" Hình Thiết Quân chĩa s.ú.n.g vào dưới đáy thang cuốn, từ từ tiến lên... Đây là nơi duy nhất có thể che giấu một ai đó, người đàn bà kia nhất định đang trốn ở đây.

Ngay khi gã đang căng thẳng bước đến thì đột nhiên, một con bọ rùa kim loại lao về phía gã.

Gã quát to một tiếng, vô thức bóp cò, pằng! Một tia lửa lóe lên, viên đạn b.ắ.n vào hư không, lại hụt.

"Chết tiệt! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Lúc này, Hình Thiết Quân thật sự đã hơi sụp đổ, gã giận dữ chửi rủa một câu rồi sải bước về phía dưới cùng của thang cuốn.

Gã vừa cúi đầu xuống đầu bên này của thang cuốn thì đã nhìn thấy bóng người nhanh chóng lướt qua đầu còn lại.

Hình Thiết Quân vội vàng đứng dậy nã phát s.ú.n.g thứ tư, lại trượt.

Thân hình kia cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng từ trên đỉnh thang cuốn nhảy xuống, diễn giải sinh động chủ đề của một trò chơi trốn tìm, Hình Thiết Quân đến người cũng không thể thấy, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lướt qua.

"Mẹ nó!"

Hình Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển định cài lại chốt an toàn thì đột nhiên cổ tay cầm s.ú.n.g bị người nắm lấy, đập mạnh vào lan can lạnh lẽo.

Gã mới ăn phải trận đòn xong đã bỗng nhiên phát hiện ra tay mình đã trống rỗng, đến khi kịp phản ứng lại thì họng s.ú.n.g lạnh lẽo đã áp sát vào trán gã rồi.

Cạch, tiếng gạt chốt an toàn thanh thúy vang lên.

Hình Thiết Quân lập tức không dám cử động, vô thức giơ tay lên, mồ hôi trên trán chảy nhễ nhại.

Trong bóng tối, Thích Mê đi ra khỏi gầm thang cuốn mờ tối quỷ dị, nhẹ nhàng cong môi.

Sau khi hoàn toàn gặp phải bất lợi, Hình Thiết Quân chỉ có thể lôi quy tắc số ba ra một lần nữa: “Mày chĩa s.ú.n.g vào tao, không sợ tao báo cáo với tiểu Thành chủ rằng mày dùng vũ lực uy h.i.ế.p tao, sau đó vĩnh viễn mất đi tư cách thi đấu sao?"

Thích Mê chớp chớp mắt, nhìn bộ đàm bên hông gã, tùy ý rút nó ra ném xuống đất: “Như vậy, tiểu Thành chủ sẽ không biết nữa rồi.”

"Mày quên tiểu Thành chủ mới thêm quy định sao? Trong trò chơi không được phép phá hủy bất kỳ trang bị nào!" Hình Thiết Quân hoảng sợ nói.

Thích Mê nghiêng đầu, ngây thơ chớp mắt: “Tôi phá hủy nó á? Tôi chỉ là "để" nó sang một bên hơi nặng tay mà thôi.”

Hình Thiết Quân: "..."

Nhìn bộ dạng Hình Thiết Quân, Thích Mê thầm sảng khoái trong lòng. Trước đó bởi vì có trẻ con ở cạnh, cô không thể sử dụng bạo lực nên mới liên lụy làm Hầu Thư bị thương, nhưng bây giờ thì khác, cuối cùng cô cũng có thể thử động thủ một lần.

Cô dùng họng s.ú.n.g huých trán Hình Thiết Quân, ra hiệu cho gã đi ra ngoài.

Hình Thiết Quân nín thở tập trung, lùi về phía sau từng bước nhỏ, ánh mắt luôn chú ý đến tay Thích Mê, rất sợ ngón tay cái cô cử động một chút là sẽ bóp cò.

Hai người duy trì tư thế cứng ngắc này bước ra khỏi siêu thị.

Đột nhiên, phát thanh đã im lặng từ lâu bỗng truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của tiểu Thành chủ.

Thích Mê ngước mắt theo bản năng, Hình Thiết Quân nhân cơ hội ngồi xổm xuống, lộn mèo trên mặt đất, thoát khỏi họng s.ú.n.g của cô, uy h.i.ế.p nói: “Tốt nhất là mày đừng nên dùng nó! Nếu không, tiểu Thành chủ nhất định sẽ hủy bỏ tư cách vào thành phố của mày.”

Gã một lần nữa nhắc nhở Thích Mê, cố gắng đổi lấy cơ hội sống của mình.

Thích Mê hơi nghĩ ngợi, lấy băng đạn ra ngay trước mắt gã, nhét hai viên đạn cuối cùng vào túi sau đó vứt khẩu s.ú.n.g đã vô dụng đi: “Như anh mong muốn… lần này chúng ta đều an toàn rồi.”

"Hừ, mày vui mừng hơi sớm rồi đấy?" Hình Thiết Quân sợ hãi xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, "Đừng tưởng rằng mày cướp bộ đàm thì tao không thể làm gì mày, tao sẽ nói cho tiểu Thành chủ biết mày dùng s.ú.n.g bạo lực uy h.i.ế.p tao!"

Vừa nói gã vừa nhặt con d.a.o găm trên mặt đất lên, rạch một đường nông trên cánh tay.

Thích Mê nhướng mày: “Cố ý hãm hại?”

"Không sai, dù sao hiện tại máy quay hình cũng hỏng rồi, tao nói thế nào chính là thế đó?!"

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thích Mê, Hình Thiết Quân đang thầm muốn kêu đau lập tức chuyển thành nở nụ cười đắc ý: "Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày biết lợi dụng quy tắc! Bây giờ tao sẽ lập tức sẽ đi gặp tiểu Thành chủ!"

Hình Thiết Quân che cánh tay đang chảy m.á.u của mình, quay người bỏ chạy.

Một nụ cười khó có thể phát hiện hiện lên trên môi của Thích Mê, cô nhấc chân lên yên lặng đuổi theo.

Vừa rẽ vào góc cua, Hình Thiết Quân chợt nhận ra có gì đó không đúng, đột ngột dừng lại:

"Tao hiểu rồi con khốn, mày cố ý! Mày biết tao có năng lực theo dõi nên cố ý bày mưu dụ tao vào bẫy, muốn thông qua tao tìm được “Thực” phải không?!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 124: Chương 124



Thích Mê lấy điện thoại di động ra xem thời gian: "Mới có 8 phút 41 giây, anh nhận ra cũng khá nhanh đấy."

"..."

Đầu tiên là suy luận sai lầm và lãng phí cả nửa giờ để lục soát khách sạn, sau đó là bị một con bọ rùa kim loại làm hỏng thiết bị của bản thân, bây giờ lại hiểu ra Thích Mê vì muốn tìm “Thực” mà coi gã như một con cờ khiến cho... mặt của Hình Thiết Quân chuyển thành màu gan lợn vô cùng chân thật.

Mấu chốt là, gã lại còn ngu xuẩn đến mức tự rạch cho mình một vết thương!

Hình Thiết Quân tức giận đến mức không nói nên lời, tóc dựng lên, gã hiện tại chính là ví dụ sinh động nhất của cái gọi là “nổi giận đùng đùng”.

"Mày đừng nghĩ có thể tìm được "Thực" dựa vào tao! Chỉ cần tao còn ở đây, mày tuyệt đối không thể hoàn thành trò chơi này!" Gã hét lên, ngồi phịch xuống đất không chịu rời đi.

"Anh không muốn đi tố giác tôi đối xử bạo lực với anh nữa à? Tại sao không đi nữa?" Thích Mê từ trên cao nhìn xuống gã.

"Không đi!" Hình Thiết Quân quay đầu đi, trải qua lần đối đầu này, gã biết nếu đối đầu trực diện thì mình không phải là đối thủ của Thích Mê, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

"Vậy được rồi... "

Thích Mê thở dài, hơi mất mát khoanh tay dựa vào tường.

Trong lúc hai người đang im lặng, trên đường phố chợt vang lên tiếng giày da.

Chỉ chốc lát sau, một cô bé ước chừng năm sáu tuổi chạy tới, trên tay cầm thiết bị quay phim mới, dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: “Thợ săn số 7, sao anh lại chạy lung tung thế? Không phải đã nói là đứng tại chỗ chờ tôi sao?!"

"Hỏi cô ta ấy!"

Hình Thiết Quân gầm lên, thô bạo giật lấy trang bị.

Cô bé ngơ ngác nhìn Thích Mê.

Thích Mê tỏ ra thân thiện và mỉm cười với cô bé.

Mặc dù đều là người tiến hóa nhưng cô phát hiện ra các bé con luôn ưa nhìn hơn người lớn, có lẽ do ai cũng đã quen với chuyện các bé con có đôi mắt lớn khuôn mặt tròn tròn nên dù hiện tại các đường nét trên gương mặt của cô bé tuy có phần kém hài hòa nhưng nhìn chung cô bé vẫn rất dễ thương.

Theo thói quen nghề nghiệp, Thích Mê nhìn thấy trẻ con liền ngồi xổm xuống mắt đối mắt nhìn cô bé, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng: “Em có quan hệ gì với tiểu Thành chủ thế?”

Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè nhìn cô, không nói gì.

“Mày thấy không lừa được tao nên đổi mục tiêu sang cô bé này đấy hả?”

Hình Thiết Quân đeo thiết bị mới của mình vào, trong khi chờ tín hiệu camera kết nối, gã xua tay ra hiệu cho cô bé nhanh chóng rời đi, không nên ở lại đây nghe Thích Mê nói nhảm.

Cô bé quàng khăn đỏ quay người bỏ chạy.

Thích Mê vừa mới đưa tay định túm lấy chiếc mũ lớn của cô bé liền bị Hình Thiết Quân nắm lấy cổ tay, lạnh giọng ngăn cản.

Cổ tay mảnh khảnh như vậy, cảm giác như nếu bóp mạnh một chút là có thể gãy ngay, gã thực sự không biết người phụ nữ này lấy đâu ra sức lực như vậy.

Hình Thiết Quân thẫn thờ hai giây, Thích Mê rút tay lại, dùng ánh mắt cảnh cáo gã: “Đừng chạm vào tôi” rồi bước trở lại.

Không lâu sau, tín hiệu được kết nối lại, thấy Thích Mê còn sống, tiểu Thành chủ lập tức cảm thấy khó chịu, loa lớn vang lên tiếng trách móc: "Thợ săn số 7! Thế mà anh vẫn chưa g.i.ế.c được con mồi thứ bảy anh nhìn thấy! Anh đúng là—”

Lời còn chưa nói hết, phía loa liền truyền tới hai tiếng cười khẽ.

Hai âm thanh rất nhẹ nhàng, mang theo một chút tạp âm của dòng điện.

Hình Thiết Quân phản ứng rất nhanh, rẽ vào góc phố, nhìn thấy Thích Mê đang cầm bộ đàm bước ra khỏi siêu thị với nụ cười nhạt trên môi.

"Tiểu Thành chủ đúng không? Sau khi thợ săn số 7 thay đổi trang bị, camera ghi lại thì đây hẳn lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi, có phải không?"

Tiểu Thành chủ im lặng, lại hừ một tiếng, sau khi suy nghĩ cậu phản bác: "Việc này với việc đổi trang bị mới không hề liên quan! Phải tính chung cùng với số lần nhìn thấy trước đó!"

"Vậy sao? Vậy chúng ta lại tính lại cùng nhau nào, đây có thể coi là lần thứ tám anh ta nhìn thấy tôi rồi đúng chứ?” Thích Mê liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hình Thiết Quân và nói tiếp, "Vấn đề này không được viết rõ ràng trong quy tắc. Không biết là tiểu Thành chủ định tính toán thế nào?"

"Cái này..."

Đại khái do không tính đến trường hợp thợ săn đuổi g.i.ế.c thất bại, tiểu Thành chủ lại lần nữa rơi vào im lặng.

Thích Mê đặt bộ đàm xuống, cho cậu thời gian suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra kiểm tra chấm đỏ nhỏ đang chuyển động chậm rãi trên màn hình ——

Mặc dù vừa rồi không kịp bắt lấy cô bé, nhưng bọ rùa kim loại được thả ra lại có thể bay và lặng lẽ đậu trên chiếc mũ đỏ của cô bé.

Sau khi Hình Thiết Quân nhìn thấu ý đồ của mình, cô chỉ có thể tìm một cách khác.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 125: Chương 125



Cố tình làm hỏng thiết bị cũng nằm trong kế hoạch của cô, ba hướng giải quyết mà cô cho rằng bên kia có thể thực hiện để giải quyết các trường hợp khẩn cấp như này là:

Một, cử người đến giao thiết bị mới

Hai, thợ săn số 7 đến gặp tiểu Thành chủ để lấy trang bị mới.

Ba, thợ săn số 7 tự mình đi thay các thiết bị dự phòng.

Hai trong ba tình huống đều có thể dẫn đến "Thực", thử một chút cũng không lỗ.

Dựa vào tính toán trực quan của cô về hướng di chuyển của cô bé, Thích Mê đã hình dung sơ bộ phần đường cô bé đi qua. Cảm thấy mình gần như đã nhớ hết, cô không đợi thêm nữa mà đuổi theo con đường mà cô bé quàng khăn đỏ đã đi.

Nhìn thấy Thích Mê đột nhiên chạy đi, Hình Thiết Quân cũng lập tức hành động.

[Chú ý chú ý! Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm thời không tính ván đấu trước, trong ván này, thợ săn số 7 vẫn sẽ hành động và bắt được con mồi thứ bảy mà anh ta nhìn thấy! Cùng với những quy định mới ta vừa đưa ra, tất cả đều hợp lệ!]

Thích Mê cười khúc khích quay lại nhìn Hình Thiết Quân, người đã bị bỏ lại đằng xa.

Khả năng theo dõi của gã có mạnh đến đâu, khả năng di chuyển mà kém thì cũng vô ích.

Đuổi theo được mấy phút, Hình Thiết Quân nhận thấy hướng đi của Thích Mê có gì đó không ổn, gã vội vàng sờ vào bộ đàm trên thắt lưng, định báo cáo...

Không thấy…

Gã thầm mắng một câu rồi tăng tốc đuổi theo cô.

Mỗi lần máy quay ghi lại được bóng lưng của Thích Mê thì giây kế tiếp cô ta lại nhanh chóng biến mất khỏi máy quay khiến tâm trạng của tiểu Thành chủ d.a.o động rất lớn, lúc phát thanh cũng cảm thấy nóng nảy, chỉ có thể phát ra những âm thanh eh eh kinh ngạc

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, tiểu Thành chủ mệt rồi:

[Thợ săn số 7, anh có muốn đổi mục tiêu khác và ngừng đuổi theo con mồi số 17 này không?]

Hình Thiết Quân: "?"

Với tư cách là thủ lĩnh của thợ săn, chuyện Hình Thiết Quân thất bại trong lần ra quân đầu tiên đã khiến gã rất giận dữ, bây giờ lại bị thông báo ngay trước mặt mọi người như vậy, gã cảm thấy như đang bị tát vào mặt.

Suy nghĩ một chút, gã quyết định nghe theo lời khuyên của tiểu Thành chủ, ít nhất phải xóa bỏ một con mồi để hoàn thành nhiệm vụ.

Theo lời nhắc nhở vừa rồi, gã đã nhìn thấy con mồi số 17 sáu lần, cho nên lần sau nhìn thấy con mồi, gã có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.

Hình Thiết Quân hít một hơi thật sâu, từ từ giảm tốc độ và quan sát xung quanh.

Tình cờ cách đó không xa có một con mồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, chắc là do cảm thấy không an toàn nên muốn đổi chỗ, không ngờ lại gặp phải thợ săn đang hành động.

Tóc vàng hét lên, quay người bỏ chạy.

[Bíp bíp — Thợ săn số 7 đã nhìn thấy con mồi thứ bảy! Là một... nữ sinh? Cô gái tóc vàng đang lang thang trên đường? Mời thợ săn số 7 hãy g.i.ế.c cô ta càng sớm càng tốt!]

Khuôn miệng của tóc vàng không mở ra nhưng tiếng lòng bên trong đã vang vọng: "Tôi là đàn ông!"

Bị vật chất tối của Lãng Dữ điều khiển, cậu ta đã tự mình tô vẽ đôi môi của mình trở nên đầy đặn và gợi cảm.

Ánh mắt Hình Thiết Quân rất hung ác, gã vừa đút tay vào túi vừa đuổi theo... Hả? Súng đâu rồi...

Mẹ nó chứ!

Thích Mê đi theo chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, đi đến một mảnh rừng nhỏ.

Trong tận thế, hiếm có thể thấy được một nơi cây cối tươi tốt như vậy nên đã khiến cô ngạc nhiên một lúc. Sau khi đi sâu vào bên trong, một ngôi nhà màu lá phong hiện ra khiến cô có chút cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.

Cô bé mang theo chiếc đèn lồng hình móng ngựa đi qua, vui sướng vừa đi vừa nhảy chân sáo.

Thích Mê không muốn phá vỡ sự im lặng hiếm có này, đến khi cô bé kia đang muốn vào nhà, cô mới xuất hiện ngăn cô bé lại.

Cô bé quàng khăn đỏ giật mình, tính quay người bỏ chạy, nhưng Thích Mê đã kịp chộp lấy chiếc mũ lớn: “Đừng sợ, chị sẽ không làm tổn thương em… Chị đến đây để gặp tiểu Thành chủ của em, cậu ấy đang ở ngay trong đó à?"

Khi nói chuyện với trẻ em, giọng điệu của Thích Mê vô thức trở nên hiền hòa.

Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè lắc đầu: “Tiểu Thành chủ không ở đó, anh ấy cũng sẽ không ở đây trong khi trò chơi diễn ra.”

"Thật sao?" Thích Mê hơi nghi hoặc, quyết định đi vào kiểm tra một chút.

Bị cô uy h.i.ế.p níu lấy cái mũ, cô bé không dám chống cự, chỉ có thể đi theo cô.

Căn phòng rất bừa bộn, bên trong hầu hết là đồ chơi, ngoài ra có thêm hai cái cầu trượt nhựa và xích đu nhựa cao vài mét, rõ ràng là khu vui chơi dành cho trẻ em.

Dưới đất có không ít các túi đựng đồ ăn vặt bị ném xuống, trong đó có cả gói đã ăn hết và chưa ăn hết, khiến Thích Mê, một giáo viên mẫu giáo cảm thấy hơi tăng huyết áp.

“Nơi này không có người dọn dẹp cho các em sao?” Thích Mê cố gắng kiềm chế h.am mu.ốn dọn dẹp nơi này của mình lại.

Cô bé quàng khăn đỏ mím môi: "Ngày hôm qua Thành chủ vừa mới sai người dọn dẹp xong…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 126: Chương 126



Vừa mới dọn dẹp xong ngày hôm qua, hôm nay đã bừa bộn đến như vậy? Chỉ sau một đêm??

Thích Mê hít một hơi thật sâu, điên cuồng đè nén những lời phàn nàn, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

"Đưa chị đến gặp tiểu Thành chủ." Cô nói.

"Em, em không biết…" Thích Mê đoán cô bé muốn nói cô bé không biết tiểu Thành chủ ở đâu, nhưng trùng hợp là, bộ đàm trên bàn trong phòng lại vang lên âm thanh ngay lúc này.

Tiểu Thành chủ: "Diệu Diệu đã về rồi à? Mang cho ta chút đồ ăn đi. Đám ngu ngốc kia vẫn chưa tìm được ta, làm cho ta vừa đói vừa buồn chán, sao em không tới chơi với ta?"

"..."

Cô bé quàng khăn đỏ liếc nhìn Thích Mê rồi im lặng cúi đầu.

Thích Mê cười khẽ: "Sao em sợ chị thế? Chị sẽ không ăn thịt em đâu. Vừa đúng lúc, em đi mang đồ ăn cho cậu ấy đi, thuận tiện dẫn chị đi gặp tiểu Thành chủ."

Cô bé quàng khăn đỏ không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối, cô bé cầm chiếc giỏ trên bàn, lấy vài gói đồ ăn nhẹ bỏ vào đó rồi vừa liếc nhìn Thích Mê vừa chậm rãi di chuyển đến vị trí thích hợp rồi sau đó nhanh chóng nhón chân cầm bộ đàm lên— —

"Tiểu Thành chủ, con mồi số 17 uy h.i.ế.p em, muốn em đưa cô ấy đến gặp anh!"

Cô bé vừa nói vừa chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy vào rừng đã lại bị Thích Mê túm lấy mũ.

Có lẽ nghĩ rằng mình thực sự c.h.ế.t chắc, lần này cô bé quàng khăn đỏ giãy giụa rất kịch liệt, vừa khóc vừa la: "Thả em ra! Thả em ra! Cứu tôi với!"

Thích Mê cụp mắt xuống, nhìn cô bé với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cô bé, lần sau gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối không nên trở mặt ở trước mặt đối phương. May cho em là lần này gặp được chị đấy..." Cô vừa nói vừa cướp lấy bộ đàm trong tay cô bé xong mới buông lỏng cô bé ra.

Từ bộ đàm truyền tới tiếng cười chói tai của một đứa trẻ.

"Hì hì hì... Con mồi số 17, cô rất thông minh, nhưng với hành vi uy h.i.ế.p bạn tốt của ta, ta hoàn toàn không đồng ý! Cho dù cô có đến được đây, ta cũng sẽ không cấp cho cô giấy phép cư trú! Nếu cô có bản lĩnh thì đến tìm ta đi~"

Thích Mê chặc lưỡi: “Tôi dựa vào bản lĩnh của mình tìm bắt được con tin, sao cậu lại không tính cho tôi rồi?!"

Tiểu Thành chủ: "Không tính chính là không tính! Cô ức h.i.ế.p Diệu Diệu bạn thân của ta nên ta không tính đấy!"

"Cậu!"

Cảm thấy tiếp tục tranh cãi với cậu ta sẽ chỉ lãng phí thời gian, Thích Mê thức thời không nói nữa.

Cô bé quàng khăn đỏ thông minh, biết Thích Mê chỉ muốn đi theo cô bé để tìm tới tiểu Thành chủ nên cho dù có sợ hãi đến đâu, cô bé cũng chỉ đứng yên không động đậy, cũng không chịu tiết lộ vị trí cụ thể của tiểu Thành chủ.

Hai người giằng co tại chỗ.

Một lúc sau, Thích Mê dường như chợt nghĩ tới điều gì, liền quỳ xuống, nhặt một hòn đá rồi viết trên mặt đất.

Cô bé tò mò nhìn qua, thấy trên đất có một đường cong.

Đâylà bản đồ đường đi từ đường số 3 đến nhà gỗ, sau khi đã đi qua một lần, đường đi càng in sâu vào tâm trí Thích Mê.

Trên đường có rất nhiều ngã rẽ, cô chạy đến đây không đến nửa giờ, dựa vào tốc độ của cô thì khoảng cách chắc tầm bảy tám km.

Nối hai điểm, khoảng cách đường thẳng là khoảng bốn hoặc năm km.

Hai chiếc bộ đàm trong tay cùng một mẫu, lần lượt thuộc về thợ săn số 7 và cô bé này, không có phím số, chỉ có hai núm xoay, chắc là loại bộ đàm chuyên dụng có thể gọi đường dài. Loại bộ đàm chuyên dụng này nếu không phải chịu tác động của môi trường thì về mặt lý thuyết, nó có thể truyền tới 3-8 km, nhìn chung khoảng cách xa nhất sẽ không vượt quá 8 km.

Ở đường số 3 và căn nhà gỗ này, hai giọng nói trong máy liên lạc đều rất rõ ràng, chứng tỏ nơi mà Thành chủ nhỏ đang nói chuyện với bọn họ hẳn là trong phạm vi 8 km này.

Nếu khoảng cách giới hạn là 8 km...

Thích Mê nhặt một cây gậy gỗ và vẽ đại khái một vòng tròn có kích thước tương tự 8 km từ hai đầu của đoạn đường, hai vòng tròn giao nhau tại hai điểm, một ở phía đông và một ở phía tây của tuyến đường, kết hợp với hướng mà thợ săn số 7 ban đầu muốn đi tìm ‘Thực’ mà nói... Cô có thể đoán được đại khái nơi mà tiểu Thành chủ đang ở.

Nhưng phạm vi vẫn còn quá rộng, cần tìm biện pháp khác để có thể xác định vị trí cụ thể hơn.

Thích Mê chậm rãi đứng dậy, trả lại bộ đàm cho cô bé rồi bắt đầu tìm kiếm trong thành phố theo hướng mà cô vừa đoán.

*

Hơn mười phút sau, những bài đồng d.a.o trên phát thanh đột nhiên ngừng lại.

Tiếng tặc lưỡi vang lên, tiểu Thành chủ tuyên bố: [Chú ý, chú ý! Con mồi số 20 đã tìm thấy tôi! Mười chỗ đã mất đi một chỗ, còn lại chín chỗ, mọi người hãy tiếp tục cố gắng nhé!]

Thích Mê dừng lại, xa xa kia chính là t.h.i t.h.ể của một con mồi nào đó nằm trên mặt đất, trong thành vẫn còn có thợ săn đang hoạt động, trò chơi trốn tìm này vẫn chưa kết thúc, để đảm bảo an toàn, vẫn nên tìm một chỗ trốn trước.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 127: Chương 127



Cô lẻn vào căng tin gần đó, cẩn thận quan sát xung quanh, khi nhìn vào quầy thu ngân, cô liền thấy một cái đầu lớn.

"Đầu to" cũng nghe được tiếng động, hét lên một tiếng rồi lại vội vàng bịt miệng lại.

Là Nhạc Tây.

"Sao cô dám đi lang thang trên đường? Mau trốn vào đây!" Nhạc Tây sợ bị phát hiện, thấp giọng nói, thậm chí còn tốt bụng nhường một chỗ trống cho cô.

Thích Mê nhìn một chút, tay chống lên tủ nhẹ nhàng nhảy vào phía trong quầy, chen vào bên cạnh cô ta.

“Cô đã trốn ở đây từ lúc bắt đầu trò chơi à?” Thích Mê cũng hạ giọng.

Nhạc Tây gật đầu, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Tôi không dám ra ngoài, bên ngoài quá đáng sợ."

"Nhưng mục tiêu của chúng ta là đi tìm "Thực", nếu không tìm được, chúng ta sẽ không thể tiến vào Bất Dạ Thành."

Nhạc Tây: “Không vào thì không vào, tôi cảm thấy giữ mạng quan trọng hơn.”

Thích Mê trầm ngâm. Quả thực, Nhạc Tây đến từ thế giới này, dù không vào Bất Dạ Thành cũng sẽ có nơi để đi, nhưng bọn cô thì khác, nếu muốn rời khỏi đêm vùng cực, nhất định phải vào Bất Dạ Thành để lấy thẻ cư trú.

Họ phải vào thành phố này.

Phát thanh vừa rồi nói rằng người chơi số 20 đã tìm thấy cậu ta, số 20...

"Ai là người chơi số 20?" Thích Mê thì thầm, cố gắng tìm kiếm ấn tượng về người chơi số 20 trong trí nhớ mỏng manh của mình.

"Số 20 không phải là vị đại ca rất mạnh kia sao?" Nhạc Tây trả lời: "Anh ấy chắc hẳn đã người đã tóm được thợ săn sau đó tìm được tình báo. Lúc đó anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi để ý anh ta đeo số 20 trên cổ tay."

"Là anh ta à..."

Sau khi Nhạc Tây miêu tả, Thích Mê dần dần hình dung lại hình ảnh người đàn ông cao lớn cường tráng trong đầu.

Cô vẫn còn bộ đàm của thợ săn số 7, có thể thử đánh cược một lần...

"Cô hãy nghĩ cách đến khách sạn cạnh nơi trò chơi bắt đầu, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô." Thích Mê chống tay lên quầy nhảy ra ngoài.

Lúc Nhạc Tây vừa định hỏi nguyên nhân thì đã thấy cô biến mất trong nháy mắt.

Đường phố vẫn yên tĩnh như thường lệ.

Thích Mê trốn trong ngõ hẻm, bấm bộ đàm: “Tôi vừa vô tình phát hiện ra một manh mối ẩn giấu trong trò chơi. Thực ra cậu không phải là ‘Thực’, cậu là ‘Mồi’ đúng không?”

Phát thanh đã được bật, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng từ từ vang lên, tràn ngập các đường phố của thành phố Hoan Lạc.

Thích Mê đoán rằng, để đảm bảo nơi ẩn náu của mình, "Thực" sẽ giữ người chơi số 20 đã tìm thấy cậu ta ở bên mình, việc người này đang lang thang ở đâu đó và bị người khác phát hiện là điều không thể.

Chính vì vậy cô nói những điều này, vị đại ca kia sẽ có thể nghe thấy.

Có lẽ là bởi những lời Thích Mê nói làm cho hoang mang, sau một hồi ồn ào, giọng nói của tiểu Thành chủ mới trở lại trên phát thanh và bộ đàm: “Cái gì???”

Giọng nói cậu reo cao, một bộ dáng "ngay cả tôi, người tổ chức trò chơi này, cũng không biết cô là đang nói gì?"

Thích Mê chăm chú lắng nghe xung quanh, sau đó tiếp tục đặt ra những câu hỏi ngẫu nhiên: "Cậu là mồi do thợ săn bày ra để lừa con mồi chúng tôi tìm đến cái chết. ‘Thực’ thật sự là người khác phải không?"

Cô bỏ bộ đàm xuống, tiếp tục lắng nghe bốn phía.

Vài giây sau, phát thanh và bộ đàm cùng lúc phát ra câu hỏi nghi vấn: "Cô đang nói nhảm cái gì vậy?!"

Cảm thấy xung quanh không có động tĩnh gì đặc biệt, Thích Mê liếc nhìn đường phố vắng tanh rồi tiếp tục đi về phía vị trí mà cô suy đoán có thể là của tiểu Thành chủ.

"Người chơi số 20, anh có nghe thấy tôi nói không? Nếu bây giờ vòng tay của anh vẫn chưa được tháo ra, hãy tìm cách rời đi ngay lập tức! Tôi nhắc lại, tìm cách rời đi ngay lập tức!"

Giọng điệu của cô nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ, chỉ trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng của trò chơi đã bị nâng lên đến đỉnh điểm.

Thích Mê đang đánh cược, đánh cược đại ca kia trong tình cảnh thật giả lẫn lộn này sẽ lựa chọn tin tưởng cô hơn, một người cùng tham gia chơi khác.

Trong trò chơi này, địa vị của hai phe rõ ràng là không bình đẳng, luật lệ hoàn toàn thiên về một phía của thợ săn và người sắp đặt trò chơi. Theo quán tính, với tư cách cùng là người tham gia, bọn họ tự nhiên sẽ sợ hãi người đứng đầu phe có địa vị cao hơn một chút, đặc biệt là khi có liên quan đến sự sống và cái chết.

Từ góc độ lợi ích, mặc dù có sự cạnh tranh giữa những người chơi, nhưng không nhất thiết phải rơi vào tình cảnh “tôi sống anh chết”.

Cũng như Nhạc Tây đã nói, không vào được Bất Dạ Thành, bọn họ vẫn còn nơi khác để đi, không cần thiết phải bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng những người có quyền chủ động trong trò chơi này thì khác, sự coi thường tính mạng của bọn họ có thể thấy rõ từ luật chơi, cộng thêm những lời của Thích Mê đã gieo vào lòng vị đại ca kia một quả b.o.m có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 128: Chương 128



Đúng như dự đoán, câu hỏi của đại ca kia vang trên phát thanh.

"Mồi gì? Ý cô là sao?"

Tiểu Thành chủ vội vàng ngăn cản: "Suỵt-- ta đã bảo anh không được phép nói chuyện mà!"

"Nếu cậu không cho tôi lên tiếng, vậy mau nhanh chóng giải thích "mồi" là gì cho tôi! Chết tiệt, tôi vừa đưa cho cậu chiếc vòng tay! Cậu--"

Phát thanh bị tắt, âm thanh cũng đột ngột dừng lại.

Lúc này Thích Mê đang đứng trên đường, mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của vị đại ca kia.

Để xác định chính xác vị trí, cô lần nữa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Người chơi số 20, anh còn nghe thấy tôi nói không? Nếu không thoát được, anh có thể tìm cách ra tín hiệu cho tôi, tôi sẽ lập tức đi tìm anh!"

Bộ đàm im lặng, không có tiếng trả lời.

Hai thợ săn đang lang thang gần đó nghe thấy tiếng động, nhìn chằm chằm vây quanh Thích Mê với ánh mắt háo hức.

Thích Mê phớt lờ bọn hắn, tiếp tục tìm kiếm vị trí của vị đại ca kia.

Dù sao hiện tại trò chơi đang tạm thời bị tạm dừng, cho dù hai thợ săn có ở đây, cũng không thể hành động nếu không có sự chỉ dẫn của tiểu Thành chủ.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa sổ vang lên, cách đó vài trăm mét, một cánh tay vươn ra vẫy với cô:

"Này! Tôi ở đây! Cô có thấy tôi không?!"

Hai thợ săn nhìn nhau, lập tức ra tay ngăn cản Thích Mê: “Con mồi số 17, cô đang gian lận!”

Thích Mê hừ lạnh một tiếng, ném bộ đàm cho một người trong số họ, "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình tìm được người mà gọi là gian lận? Tránh đường cho tôi!"

"Không thể!"

Hai người thợ săn hét lớn, rút s.ú.n.g ra và chĩa thẳng vào cô.

Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nụ cười càng sâu hơn: “Các anh còn chưa nhận được chỉ thị nào, cho nên không thể bắn… Nếu ngay cả các anh cũng có thể phá quy tắc, tức là tôi cũng có thể rồi?”

Cô rút loan đao ra, tròng mắt xanh lam quỷ dị hiện lên: “Tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc, đừng ép tôi làm loạn ở đây.”

Thợ săn kinh hãi.

Trong lúc cả hai đang bối rối, Thích Mê nhanh chóng thực hiện một động tác giả, vòng qua họ và chạy về phía tòa nhà của ‘Thực’.

*

Mới vừa leo đến tầng bốn, liền nghe thấy trong đó có một gian phòng ồn ào không ngừng.

Người chơi số 20 tin lời cô nói là thật, gầm lên với tiểu Thành chủ đòi cậu trả lại chiếc vòng tay của mình.

Thích Mê đạp cửa mở ra, liền nhìn thấy một màn hết sức thú vị——

Vị đại ca kia một bên đưa tay ra ngoài cửa sổ để vẫy ai đó, tay còn lại bị một cậu bé khoảng bảy tám tuổi nắm lấy, dưới sức kéo của vị đại ca kia, cậu nhóc cứ thế dễ dàng bị kéo đến bên cửa sổ, lại phải dùng sức đem đại ca kia từ cửa sổ kéo về.

Hai người cứ kéo đi kéo lại như vậy.

Nhìn thấy Thích Mê, đại ca kia hét lên như nhìn thấy người thân: “Cô chính là em gái vừa nói chuyện với tôi à? Cô thực sự đến cứu tôi! Tên nhóc này thực sự không phải là ‘thứ khốn kiếp’ mà chúng ta cần tìm kiếm, cậu ta là ‘mồi’ để lừa gạt chúng ta đúng không?”

"?"

Thích Mê tinh tế nhận ra sự khác biệt giữa giọng điệu nhấn mạnh của anh ta, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cười xòa xin lỗi đại ca: “Thực xin lỗi, đại ca. Tôi chỉ nói dối anh để tìm ra tiểu Thành chủ, cậu ấy đúng thật chính là ‘Thực’ mà chúng ta muốn, anh không tìm nhầm, trong trò chơi không có cái gì gọi là ‘mồi’ cả, là tôi ngẫu nhiên bịa ra thôi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tôi sai rồi."

Đại ca kia nghe xong sửng sốt, ngừng khóc rống lên: "Em gái, cô nói là cô sai á? Ý cô là dù tôi đưa chiếc vòng cho cậu ta thì tôi cũng sẽ không có chuyện gì?"

Thích Mê mỉm cười: “Sẽ không.”

"Trời ơi, lẽ ra cô phải nói với tôi sớm hơn chứ! Tên này dọa tôi đến mức hét lên, mệt cả người!" Anh ta bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế.

Biết Thích Mê vì để hoàn thành trò chơi mới không còn cách nào khác ngoài việc nói dối mình, đại ca số 20 cũng không quá để ý, sau khi trải qua khoảnh khắc hữu kinh vô hiểm, anh ta điềm tĩnh ngồi sang một bên.

“Ta đã nói với anh rồi, cô ta lừa anh, anh còn tin!” Tiểu Thành chủ tức giận hừ một tiếng, sau đó oán hận nhìn Thích Mê: “Trò chơi hay như vậy, tại cô mà hoàn toàn bị phá hỏng rồi!”

"Tôi dựa vào đầu óc của mình để tìm ra cậu, cái gì mà tôi phá hỏng chứ?" Thích Mê bước tới, đưa chiếc vòng tay ra trước mặt tiểu Thành chủ để cậu cởi ra.

Tiểu Thành chủ cảm thấy lần bị tìm thấy này thật bức bối, tuy không muốn nhưng lại không thể trách cô, chỉ có thể nhặt một dụng cụ nhỏ giống như cờ-lê trên bàn, tháo chiếc vòng tay số 17 xuống.

“Thẻ cư trú.” Thích Mê không rút tay lại mà thuận thế lật ngửa, các ngón tay xòe ra, lòng bàn tay hướng lên, hoàn toàn là một tư thế đòi đồ.

"..."

Tiểu Thành chủ liếc xéo cô, rút ra một tấm thẻ vuông có kích thước bằng thẻ ngân hàng ra từ ngăn kéo, bộp một cái đập vào tay cô.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 129: Chương 129



Thích Mê cầm lấy, rất ngạc nhiên khi thấy trên đó có khuôn mặt của chính mình— —

Khuôn mặt thanh tú, khóe môi hơi nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh lùng.

Cô chợt nhận ra, sau khi nhập tính năng nhận dạng khuôn mặt trước khi trò chơi bắt đầu, thẻ cư trú độc quyền của mọi người được làm ra đều đang ở đây, mười người thắng có thể lấy thẻ đi, còn bốn mươi người thua cuộc chỉ có thể bị đưa vào danh sách đen, mãi mãi không thể vào được Bất Dạ Thành.

Như để khẳng định sự nghi ngờ của cô, đại ca số 20 thậm chí còn kiêu hãnh lắc lắc tấm thẻ cư trú trên tay, phía trên ghi hai chữ "Hoàng Chiêu".

"Em gái, em thật thông minh, lại có thể nghĩ ra được cách như vậy để tìm được nơi này. Đại ca đây rất khâm phục em..." Hoàng Chiêu giơ ngón tay cái lên, "Nếu như tôi không phải đang cuống cuồng đi vào đây tìm nhà vệ sinh, chưa chắc tôi đã tìm được người đâu!"

Thích Mê chớp chớp mắt: “Anh, anh là đi tìm nhà vệ sinh lại trùng hợp tìm thấy cậu ấy à?”

"Đúng đấy! Tôi cũng may mắn thật nha!"

"..." Khóe miệng Thích Mê giật giật, không cười nổi.

Cô trăm phương ngàn kế vắt não ra mới có thể tìm được người, anh ta làm thế nào lại có thể dễ dàng tìm được như thế? Lại còn là vì tìm nhà vệ sinh?

May mắn này, đúng là thứ không phải cứ muốn là có được.

Nghe hai người trò chuyện khá vui vẻ, thân là "Thực", tiểu Thành chủ sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn bọn họ thở dài một tiếng, ngắn gọn thông báo tình hình mới:

[Con mồi số 17 đã tìm thấy tôi, còn lại tám chỗ, những người còn lại phải nhanh lên.]

Nói xong, cậu ta tắt máy không chút do dự, giọng điệu cũng không mang chút cảm xúc nào. Cảm giác như sau khi trò chơi bị Thích Mê làm rối loạn, cậu đã hoàn toàn mất hết hứng thú với trò chơi này, hơi muốn quăng game rồi.

Nói xong, cậu ta tắt máy không chút do dự, giọng điệu cũng không mang chút cảm xúc nào. Cảm giác như sau khi trò chơi bị Thích Mê làm rối loạn, cậu đã hoàn toàn mất hết hứng thú với trò chơi này, hơi muốn quăng game rồi.

(*) quăng game: throw game hay troll game, ý chỉ hành động phá game khi biết mình không thể thắng.

Thích Mê nhét thẻ cư trú vất vả mới kiếm được vào túi, mỉm cười với tiểu Thành chủ, lễ phép nói: “Có lẽ còn phải phiền cậu đi cùng với tôi.”

"Cái gì?!"

Tiểu Thành chủ nghiêng cái đầu lớn, cặp lông mày ngắn và đen nhíu lại, dường như chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, giọng nói của cậu thậm chí còn cao lên một quãng tám.

Không còn thời gian giải thích nữa, Thích Mê sau khi nói xin lỗi với tiểu Thành chủ liền tiến đến bế cậu ta vác lên vai.

Tiểu Thành chủ mặt đầy dấu chấm hỏi: "???"

“Tôi có vài học sinh vì một số nguyên nhân nên không thể tới gặp cậu, đành phải để tiểu Thành chủ chịu thiệt một chút tới gặp bọn họ rồi.” Cô lễ phép mỉm cười, kéo ngăn kéo ra, lục lọi tìm được mấy cái thẻ cư trú rồi bỏ chúng vào túi của cô.

Hoàng Chiêu ở một bên sửng sốt: Khá lắm, còn có thể làm như thế sao?

Tiểu Thành chủ cố gắng giãy giụa: "Thả ta xuống! Cô bây giờ với cướp có gì khác nhau! Ta, ta sắp tức giận rồi đấy! Mau thả ta xuống!"

"Tiểu Thành chủ, quy tắc cũng chỉ nói chúng ta không được phép [dùng bạo lực uy h.i.ế.p thợ săn], cũng không nói không được dùng nó đối với cậu, càng không nói chúng tôi không thể tự mình đến để kiếm thẻ cư trú có đúng không?" Thích Mê kiên nhẫn giải thích.

Tiểu Thành chủ: "?"

“Cô lợi dụng bug của quy tắc đấy à?!”

Tiểu Thành chủ giãy giụa càng mãnh liệt, vì hai tay của Thích Mê ôm chặt eo cậu ta nên cậu ta căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể dùng bộ đàm hét lớn kêu đám thợ săn gần đó tới cứu.

Hai thợ săn muốn ngăn cản Thích Mê lúc trước chưa đi được bao xa thì nhận được thông báo, vội vàng chạy trở về.

Tuy nhiên, ngay khi họ bước vào cửa, Thích Mê đã mở sẵn cửa sổ, giẫm lên bệ cửa.

Tiểu Thành chủ sợ hãi, không giãy giụa nữa: "Cô, cô muốn làm gì?"

"Tiết kiệm thời gian, đừng lo lắng, rất an toàn." Vừa dứt lời, Thích Mê không chút do dự vác cậu ta nhảy xuống.

"A a a, đây là tầng bốn, cô bị điên hả!" Tiểu Thành chủ thét lên, lấy tay bịt mắt lại.

Vừa hét xong câu này, quán tính khiến cậu ta có cảm giác toàn thân như bay lên không trung, sau đó nhanh chóng ngã xuống, bụng đập vào bờ vai gầy gò của Thích Mê, lập tức trở nên đau đớn.

"Ui da——" Tiểu Thành chủ bị đau, hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.

Lúc này, những thợ săn khác biết được tin tức cũng lần lượt đuổi theo, còn loáng thoáng nghe được âm thanh nhẹ nhàng của chốt an toàn được kéo lên.

“Tiểu Thành chủ của các người đang ở đây với ta, nếu các người nổ súng, cậu ta có thể sẽ không sống nổi đâu!” Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nụ cười trên môi càng rực rỡ.

Nghe vậy, tiểu Thành chủ mới kịp phản ứng, vùng vẫy ra lệnh cho bọn họ bỏ s.ú.n.g xuống: “Đừng làm ta bị thương, các ngươi bị ngu sao!”

Lợi dụng khoảnh khắc đám thợ săn do dự, Thích Mê điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng người về phía trước, vèo một cái biến mất trên đường phố.
 
Back
Top Bottom