Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 100: Chương 100



“Ha, thật là ngàn tính trăm tính, cũng không ngờ cậu lại bịt kín đôi mắt, đáng tiếc, kỹ năng [Đọc suy nghĩ] của tôi không phát huy được tác dụng.” Nam sinh hơi tiếc nuối nói.

Lãng Dữ hừ lạnh, sau khi lấy lại bình tĩnh, lập tức điều khiển cây quạt nhỏ Quy Trần.

Nhưng cậu vừa nhấc tay, đã lập tức bị một sức lực tóm chặt bàn tay lại.

Lãng Dữ ngơ ngẩn, giây tiếp theo, cậu nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh của Thích Mê: “Chờ một chút, để tôi tới.”

Cho dù không biết cô muốn làm cái gì, nhưng Lãng Dữ vẫn là thuận theo ừ một tiếng, hạ tay xuống: “Cẩn thận.”

“Được.”

Thích Mê buông Lãng Dữ ra, đi tới phía trước vài bước, cười nói: “Tiểu Hầu Tử, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt của nam sinh lập tức thay đổi, lập tức đeo mắt kính lên, khi thấy rõ nét mặt người tới, cậu ta kinh ngạc nói: “Thích, chị Thích Mê, sao lại là chị? Chẳng phải chị đã sớm không tham gia trò chơi tận thế rồi sao?”

Nam sinh tên là Hầu Thư, dáng người cao gầy, mà bởi vì tính tình nghịch ngợm không chịu ngồi yên nên từ nhỏ đã được đặt cho biệt danh này. Sau khi đến với trò chơi tận thế, Thích Mê biết được biệt danh này của cậu ta, nên vẫn luôn xưng hô như vậy.

“Đừng nói nữa, chị cũng không hiểu sao lại vào được đây.” Thích Mê cười: “Không ngờ cách nhau ba năm em vẫn có thể nhớ rõ chị, Tiểu Hầu Tử, gần đây em thế nào?”

“Vẫn, vẫn ổn.” Hầu Thư gãi đầu, như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên cậu trừng lớn đôi mắt: “Chị Thích Mê, không phải người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn là chị đó chứ?”

Thích Mê: “Không phải chị…”

Hầu Thư vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra: “Không phải chị là được.”

Nhưng Thích Mê nói còn chưa nói xong, sau khi ngừng một chút, lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng hai người phụ nữ em muốn kia, một người là chị của chị, một người là em của chị, ai chị cũng muốn mang đi.”

“Hả? Này…” Hầu Thư có vẻ rất khó xử, gãi đầu: “Hai người kia còn có quan hệ này với chị sao?”

Thích Mê: “Nói tới đây chị còn muốn hỏi em đó, Tiểu Hầu Tử, sao em và Sĩ quan Tiên phong [Ảnh] lại có liên quan đến nhau? Chắc là em có thể nhìn ra bọn họ đang hại người.”

Khi nói những lời này, giọng của cô đã lạnh đi vào phần, Hầu Thư lập tức bắt được một chút biến hóa cảm xúc này của cô, nỗi sợ ngày xưa bị Thích Mê chi phối lại nhấc lên lần nữa. Cậu ta hắng giọng, gãi đầu bất lực: “Chị Thích Mê, em, em không có cố ý, thật sự là do em hết cách… Sĩ quan Tiên phong trói Du Du lại, một hai phải buộc em làm việc cho anh ta, em, em cũng là không còn cách nào hết.”

Thích Mê nghiêng đầu: “Du Du là ai?”

Hầu Thư: “Là bạn gái của em… Chúng em đã ở bên nhau một năm, cô ấy cũng là người chơi tận thế, Sĩ quan Tiên phong nói nếu em không nghe anh ta, anh ta sẽ dùng thân thể của Du Du đào tạo…”

“Dùng thân thể đào tạo? Đào tạo cái gì? “

“Chính là… Thật là, đơn giản chính là làm loại chuyện này…” Hầu Thư hiếm khi cào đầu nhanh hơn, sau khi bối rối quay một vòng, cậu ta giải thích: “Có thể là bởi vì tiến hóa quá mức cao cấp, nên đám người tiến hóa không thể sinh con cùng nhau, bọn họ không có cách nào tạo ra đời sau nên mới muốn dùng phụ nữ loài ngoài để tạo ra người tiến hóa mới.”

“Cho nên chị em kia của chị bị bắt, là để nhốt lại sinh con cho bọn họ sao?”

Hầu Thư gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”

Thích Mê khó chịu chậc một tiếng: “Vị Sĩ quan Tiên phong kia ở đâu?”

“Sĩ quan Tiên phong sao, ở ——” Hầu Thư vừa nâng tay lên, giọng nói đã dừng lại. Cậu ta đột nhiên hiểu cô muốn làm gì, vội ngăn cản: “Chị Thích Mê, đừng dính líu vào vũng nước đục này, Sĩ quan Tiên phong và bốn năm thuộc hạ của hắn đều có kỹ năng, một mình chị đánh không lại đâu.”

“Không, chị chỉ hỏi trước thôi.” Thích Mê chỉ cánh tay phải của mình: “Xương cốt của chị nát rồi, còn chưa khôi phục, sao chị có thể đi chịu chết?”

Hầu Thư chỉnh kính lại, kinh ngạc nói: “Chị bị thương sao? Là ai khiến chị bị thương?”

“Một tên cao to có hoa trên cánh tay.” Thích Mê không muốn lãng phí thêm thời gian với đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi Tiểu Hầu Tử, chị biết điều này khiến em rất khó xử, nhưng chị không thể trơ mắt nhìn bạn mình bước vào hố lửa, hômnaychịnhất định sẽmanghai người nàyđi… Em có biện pháp ổnthỏa nàokhông?”

“Từ từ, chờ một chút… Chị nói là một người cao to không mặc áo cánh tay có hoa sao, có phải anh ta mặc quần jean rách hay không?” Hầu Thư lại hỏi.

Thích Mê gật đầu: “Sao vậy?”

“Má ơi, chị Thích Mê thật là đao tốt chưa già! Đó chính là thuộc hạ Ngưu Vĩ mà Sĩ quan Tiên phong đắc ý nhất, cái [Miệng Thao Thiết] kia của anh ta có thể cắn đứt cả ván sắt, vậy mà bị chị g.i.ế.c c.h.ế.t rồi?!” Miệng của Hầu Thư biến thành hình chữ O, hai tay nắm tóc, không thể tin tưởng mà tán thưởng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 101: Chương 101



Đao tốt chưa già?

Thích Mê im lặng hai giây: “Em mới già đó!”

“Không phải, em không có ý này, chị Thích Mê, em chỉ cảm thấy chị thực sự rất lợi hại… Tên Ngưu Vĩ kia ỷvào được Sĩ quan Tiên phong yêu thương, nên coi trời bằng vung, vẫn luôn trong tối ngoài sáng có ý với Du Du, tốt rồi, bây giờ thì em có thể thở một hơi!” Hầu Thư dùng một tay chống nạnh, một tay gãi đầu, hưng phấn đến nỗi lại di chuyển một vòng trong đình.

Thích Mê hừ nhẹ, chỉ với hai lần cô đều gặp được Ngưu Vĩ làm chuyện đó ở siêu thị, còn là cùng với nữ quái vật tiến giai thất bại, cô đã biết tên kia không phải là thứ tốt gì, trong đầu toàn là phế liệu màu vàng.

“Nếu Ngưu Vĩ đã chết, vậy lần này chắc không sao…” Hầu Thư như suy tư gì đó, gật gật đầu, sau đó cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thích Mê: “Không sao chị Thích Mê, chị có thể dẫn theo bạn rời đi.”

“Có… Có thể đi luôn?”

“Đúng vậy, dù sao thuộc hạ Sĩ quan Tiên phong đắc ý nhất cũng bị chị g.i.ế.c chết, trở về nói như thế nào không phải là dựa vào cái miệng của em sao? Em sẽ nói lúc em tới chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ, xung quanh đều không có ai, em không nhìn thấy các chị, các chị cũng không nhìn thấy em, đây còn không phải là cách ổn thỏa sao!” Hầu Thư nhướng mày cười: “Nói nữa, Ngư Vĩ lợi hại như vậy cũng bị giết, vậy chuyện em không bắt được người chẳng phải rất bình thường à!”

Thích Mê thấy cậu ta định liệu trước như vậy, lập tức nhẹ giọng: “Có cách như thế… Vậy chị có thể đi được rồi sao?”

“Đi đi.” Hầu Thư vẫy tay: “Nhưng chị Thích Mê, em phải nói cho chị trước một chút, lần này chắc chắn em phải mang t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ về trình báo, người tài ba dưới quyền Sĩ quan Tiên phong rất nhiều, rất có thể sẽ tìm hiểu nguồn gốc điều tra ra hung thủ, lỡ như khóa mục tiêu trên người chị, vậy chị phải thật sự cẩn thận.”

Thích Mê cong môi: “Yên tâm đi, lúc ấy chắc cánh tay của chị đã khôi phục… Chuyện này tính chị thiếu em một ơn nghĩa, chờ lần sau gặp mặt sẽ trả cho em.”

“Được rồi! Có thể cho chị Thích Mê ơn nghĩa cũng là vinh hạnh của em, vậy sau này gặp lại!” Hầu Thư cười phất tay, khóe mắt thoáng nhìn một người còn nằm trên mặt đất, lại vội hô: “Từ từ chị Thích Mê, vậy người này có liên quan đến chị không?”

Lúc này Thích Mê đã đi qua bức tường, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt từ bên kia truyền đến: “Không liên quan, không quen biết!”

Ngay sau đó, chính là âm thanh cô đạp giày da đi xa.

“Hả? Không quen biết sao?” Hầu Thư không rõ, lại gãi đầu.

Lúc này đôi mắt của Lãng Dữ đã khôi phục gần như hoàn toàn, cậu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chị ấy đang nổi nóng, để tên kia cho tôi đi.”

Hầu Thư à một tiếng, cố sức xách Kiều Dã lên, giống như xách bao tải giao cho Lãng Dữ: “Xin lỗi người anh em, tôi không ngờ anh cùng nhóm với chị Thích Mê, đôi mắt không sao chứ?”

Lãng Dữ tiếp nhận, khiêng Kiều Dã trên vai: “Không sao… Gần đây có xe đạp hay phương tiện nào đó hay không?”

“Xe đạp?” Hầu Thư hồi tưởng một chút: “Anh đi đến gara bên kia tìm thử đi, tôi nhớ rõ hình như Ngưu Vĩ đã tìm được rất nhiều xe chở hàng bằng bàn đạp.”

“Được, cảm ơn.” Lãng Dữ xoay người.

“Vậy sau này gặp lại!”

Hầu Thư ngại ngùng hạ tay xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Lãng Dữ, cho đến khi bóng dáng của cậu nhảy qua bức tường biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may là không đối đầu…

Trong lòng cậu ta còn sợ hãi nhìn bãi cát rời bên kia. Thật ra vừa rồi cậu ta quay đầu lại thấy bãi cát rời đã lúng túng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục giả ngầu, nếu không phải Thích Mê kịp thời ngăn cản, cậu ta sẽ biến thành cái gì? Cũng là một đống hạt cát sao?

Hít——

Hầu Thư càng nghĩ càng sợ, vội vàng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm trong miệng: “Chị Thích Mê, ít nhiều gì cũng nhờ chị ngăn lại tên kh*ng b* kia, em út cảm ơn chị trước… Chị là chị của em, là chị ruột của em!”

Sau khi bình phục tâm tình, Hầu Thư nhổ đóa hoa hồng màu vàng lên, phủi bùn đất trên rễ c*m v** túi quần yếm. Sau khi vuốt phẳng cánh hoa xong, cậu ta nhảy qua bức tường đi đến cửa biệt thự.

Cửa lớn gara bị mở ra, bên trong trống không.

Mấy người Thích Mê đã lái xe đi xa, trong đêm đen chỉ còn lại bóng dáng của họ.

Hầu Thư khẽ giật khóe miệng, phất tay về phía bọn họ rời đi… Sau khi nhìn theo một lúc lâu, cậu ta xoay người, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, đi đến căn biệt thự kia theo như lời của Thích Mê.

Vài phút sau, cậu ta đứng ở trước cửa sổ kiểu Pháp đang mở, nhìn thấy t.h.i t.h.ể vặn vẹo của Ngưu Vĩ.

Trên gương mặt thao thiết quỷ dị, có một chiếc ô ghim chặt ở giữa trán và một mảnh sứ vỡ, hầu như hoàn toàn c*m v** trong đầu. Có lẽ là do chưa từng nghĩ đến mình

sẽ chết, nên đôi mắt chuông đồng của tên này vẫn trợn rất to, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 102: Chương 102



Hầu Thư cười lạnh, tiến lên lấy một chân đạp g*** h** ch*n của Ngưu Vĩ, còn chà qua chà lại để xả giận: “Dám bắt nạt Du Du nhà tao đúng không? Đồ rác rưởi mày nhân lúc tao không ở đó, muốn bắt nạt bạn gái tao đúng không! Xứng đáng, đồ rác rưởi mày cũng có ngày hôm nay! Hừ!”

Đôi mắt của cậu ta trở nên tàn nhẫn, cho đến khi dưới chân giẫm ra một bãi m.á.u mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Hầu Thư nhìn nhìn, chà m.á.u dưới chân lên trên thảm, sau khi làm sạch tương đối thì mới cầm cánh tay của Ngưu Vĩ, kéo giống như một con lợn chết, chậm rãi đi ra ngoài.

*

Cậu ta rẽ qua một khúc cua lớn kéo t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ đi tới một biệt thự được trang trí sang trọng hơn.

Trước cửa biệt thự trang trí bằng bong bóng màu đỏ, bầu không khí tràn đầy vui mừng, chỉ là quá cô quạnh, ngược lại sinh ra một loại bầu không khí kh*ng b* kiểu minh hôn của Trung Quốc.

Hầu Thư ném cánh tay Ngưu Vĩ ra, xoay người cúi đầu tát mạnh vào miệng mình mấy cái, cho đến khi gương mặt bị nóng rát đau đớn, cậu ta mới hoảng hốt chạy vào biệt thự: “Không ổn, không ổn! Sĩ quan Tiên phong đại nhân, đội trưởng Ngưu Vĩ đã chết!”

Trong phòng khách tầng một của biệt thự có ba người tiến hóa đang ngồi, ai cũng cao to, trên người là hình xăm rất có lực uy h**p. Vừa nghe Hầu Thư sốt ruột hoảng hốt mang đến tin dữ này, ba người lập tức đứng dậy: “Cậu nói cái gì? Ngưu Vĩ đã chết?!”

Sắc mặt Hầu Thư trắng bệch, run rẩy chỉ vào ngoài cửa: “Đúng vậy, lúc tôi đi đón dâu chỉ thấy t.h.i t.h.ể đội trưởng Ngưu…”

Ba người tiến hóa nhìn nhau, vội vàng chạy ra xem.

Hầu Thư giơ tay xoa nước mắt ở khóe mắt, mới vừa thả lỏng được một nửa, vừa quay đầu đã thấy bóng người cường tráng đứng ở cầu thang, trong khoảnh khắc một nửa hơi thở này cũng kẹt ở trong ngực, m.á.u từ lòng bàn chân xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Là Sĩ quan Tiên phong [Ảnh].

Bề ngoài đại khái hơn ba mươi tuổi, giống với người tiến hóa khác là đầu to, cổ thon dài, thân thể thẳng tắp, mặc bộ quân phục phẳng phiu, đội mũ như, hai tay chống vào một cây gậy quý ông, từ trên xuống dưới đều tản ra hai chữ uy h**p.

Hầu Thư cong lưng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân…”

Sĩ quan Tiên phong nhìn chằm chằm vào cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói Ngưu Vĩ đã c.h.ế.t sao?”

“Đúng vậy, lúc tôi đến chỗ đó, người đã c.h.ế.t rồi.”

Lúc này, ba người tiến hóa nâng t.h.i t.h.ể tiến vào ném trên mặt đất, cũng khom lưng đối mặt với Sĩ quan Tiên phong.

“Báo cáo Sĩ quan Tiên phong đại nhân, Ngưu Vĩ thật sự đã chết, tất cả miệng vết thương đều tập trung trên đỉnh đầu của anh ta, xương cốt toàn thân đều nát, còn có đồ vật kia cũng bị giẫm nát… Tôi nghĩ người g.i.ế.c c.h.ế.t Ngưu Vĩ nhất định là người rất lợi lại, nếu không sẽ không thể tấn công là điểm yếu của anh ta.” Một người đàn ông có xích bạc thô trên cổ trả lời.

Người đàn ông tên là Hình Thiết Quân, xem như là thuộc hạ đắc ý thứ hai của Sĩ quan Tiên phong.

Sĩ quan Tiên phong đứng trên cầu thang, lạnh nhạt liếc nhìn t.h.i t.h.ể một cái: “Hai người phụ nữ của ta đâu?”

“Người phụ nữ…” Hầu Thư phản ứng lại, vội trả lời: “Lúc tôi đến, trong phòng chỉ có một mình đội trưởng Ngưu, tôi không nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào cả…”

“Hai người phụ nữ đều không ở đó sao?”

Hầu Thư cúi đầu: “Đều không ở đó, tôi không nhìn thấy.”

Sĩ quan Tiên phong nghi hoặc, chống gậy quý ông chậm rãi đi tới, đứng yên ở trước t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ, dùng gậy khều khều cánh tay anh ta.

Tay trái Ngưu Vĩ cuộn tròn cứng đờ, giống như đang nắm chặt thứ gì.

Không đợi Sĩ quan Tiên phong mở miệng, Hình Thiết Quân đã biết ý ngồi xuống, cố sức bẻ tay Ngưu Vĩ ra, dâng đồ vật anh ta nắm chặt trong tay bằng hai tay.

Sĩ quan Tiên phong quan sát, dùng hai ngón tay cầm đồ vật kia lên.

Đây là một miếng băng cá nhân đã được sử dụng, trên đó có một ít vết máu, còn có hình mặt cười dễ thương.

Hầu Thư ngước mắt nhìn lén, vừa thấy Sĩ quan Tiên phong cầm băng cá nhân kia trong tay đã thầm hít hà một hơi.

Sĩ quan Tiên phong đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cười lạnh: “Xem ra trước khi c.h.ế.t đội trưởng Ngưu đã để lại dấu vết, cố ý giữ lại đồ vật trên người hung thủ, các người bảo quản nó cho thật tốt, phải giữ lại thứ này để báo thù cho đội trưởng Ngưu.”

Nói xong hắn nâng tay lên, Hình Thiết Quân lập tức giơ hai tay tiếp nhận.

“Nhưng lễ thành hôn của ta phải làm sao đây? Đã bố trí náo nhiệt đến như vậy…” Sĩ quan Tiên phong nhìn khắp nơi.

Hầu Thư lập tức quỳ xuống đất nhận sai: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân! Tôi tình nguyện lấy công chuộc tội, đi bắt hai người phụ nữ đã chạy trốn trở về!”

“Bắt trở về?”

“Đúng vậy, bắt trở về!”

Sĩ quan Tiên phong cười nhạt, dùng gậy quý ông đặt trên cằm Hầu Thư, nâng đầu cậu ta lên: “Cậu nói đúng, cậu phải đến lấy công chuộc tội ——” Hắn ngừng lại, đột nhiên mở ra cái miệng rất to: “Nhưng ta không chờ nổi để cậu đi bắt hai người phụ nữ kia trở lại, đêm nay ta sẽ động, phòng, hoa, chúc! Cùng bạn gái Du Du của cậu…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 103: Chương 103



“Du Du……” Sắc mặt Hầu Thư biến đổi, nháy mắt đã trắng bệch như tờ giấy: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân đừng mà! Tôi đồng ý với ngài tối nay nhất định bắt được hai người phụ nữ kia tới đây! Xin ngài đừng đụng đến Du Du! Tôi cầu xin ngài!”

Hầu Thư vừa nói vừa dập đầu với Sĩ quan Tiên phong, lực độ rất lớn, chẳng bao lâu trên trán đã chảy máu.

“Đừng phí sức, cậu cũng biết, trước nay ta là người nói một không hai, cho dù cậu c.h.ế.t ở đây cũng vô dụng.” Sĩ quan Tiên phong hoàn toàn không thèm nhìn, sau khi xác định muốn thành hôn với Du Du, lập tức ra lệnh mấy nữ quái vật thay sườn xám màu đỏ cho Du Du.

“Đừng! Đừng đựng vào Du Du!” Hầu Thư ôm lấy chân của Sĩ quan Tiên phong: “Chỉ cần các người không chạm vào Du Du, cái gì tôi cũng đồng ý với các người! Làm trâu làm ngựa cho các người cũng được!”

“Làm trâu làm ngựa?”

Sĩ quan Tiên phong cười đến kỳ cục, sau khi dùng một chân đá văng Hầu Thư thì tiếp tục nâng chân giẫm lên người cậu ta. Dường như là cố ý, tên này còn dùng lực chân nghiền áp bông hoa cài trên n.g.ự.c của Hầu Thư, rất nhanh, cánh hoa mọng nước đã bị dẫm giống như bùn lầy.

Hầu Thư chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, nôn ra một ngụm máu.

Ý cười trên mặt Sĩ quan Tiên phong càng sâu, bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống: “Để ta làm rõ vị trí cho cậu, cậu chỉ là con ch.ó mà ta nuôi mà thôi! Nếu chậm trễ thời gian của ta nữa, ta sẽ làm thịt cậu!”

Nói xong, hắn ghét bỏ chà chiếc giày dính m.á.u lên người Hầu Thư, dùng một chân đá văng đóa hoa bị giẫm nát kia, xoay người rời đi…

Mấy người đạp xe rất nhanh, hơn nửa giờ đã vào đến thành phố.

Tay của Thích Mê bị thương, cô chỉ có thể ngồi ở ghế sau xe để Eva đưa đi, Ngu San chật vật đạp xe một mình, không thể cõng nổi Kiều Dã đang bất tỉnh, nên nhiệm vụ quan trọng này đành giao cho Lãng Dữ.

Lãng Dữ đặt Kiều Dã lên xe rồi chậm rãi theo sau đội ngũ đông đảo.

"Tôi không hiểu. Sao cậu lại phải quan tâm đến cậu ta làm gì? Cứ để cậu ta tự sinh tự diệt không được sao?" Thích Mê nhìn Lãng Dữ.

Lãng Dữ cười khẽ: "Chị à, chị đúng là mạnh miệng, nếu tôi thật sự không quan tâm thì chị nhất định cũng sẽ quay lại cứu anh ta. Thế thì sao mình phải tốn nhiều công sức như vậy, cứ để tôi làm luôn cho xong.”

Thích Mê trừng mắt, tức giận hừ một tiếng: “Nói cứ như cậu hiểu rõ tôi lắm ấy, tôi không thèm quan tâm cậu ta đâu!”

“Được thôi, vậy cứ cho là tôi đang muốn làm việc thiện tích đức đi ~” Lãng Dữ mỉm cười đáp lại, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi.

Thích Mê không quen nghe giọng điệu này, chán ghét trợn mắt nhìn cậu.

Không lâu sau, Lãng Dữ lấy cớ đi tìm bạn đồng hành trong thành, dừng xe, tạm biệt qua loa rồi quay người đi vào ngõ nhỏ.

Ngu San cũng chào tạm biệt Thích Mê và những người khác, ở lại trước cửa một siêu thị gần đó.

Kết quả là vừa nhìn hai người rẽ vào góc đường rời đi, cô ấy đã nghe thấy tiếng động từ trong xe tốc hành.

“San San, mau tới giúp anh.” Kiều Dã chật vật ngồi dậytừ trong chiếc xe chật hẹp.

Ngu San vui vẻ nắm lấy tay cậu ta, bảo vệ đầu cậu ta, đưa cậu ta từ trong xe ra ngoài: "Kiều Dã, anh tỉnh rồi, anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Không sao đâu, anh đã tỉnh từ lâu rồi." Kiều Dã nhảy xuống đất, duỗi tay chân rồi đóng sầm cửa xe lại, "Mẹ nó! Họ nghĩ anh là thứ gì mà lại để anh trong cái hòm sắt nát này chứ!”

"Kiều Dã, anh không thể nói như vậy, họ đang cố gắng cứu anh..." Đang nói, Ngu San đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của những gì cậu ta vừa nói, chớp chớp mắt, "Anh nói anh đã tỉnh từ lâu rồi, lúc chúng ta đang trên đường về nhà anh đã tỉnh rồi sao?”

Kiều Dã: “Đúng vậy, nửa đường đã tỉnh rồi. Sao thế?”

“Vậy tại sao anh vẫn giả vờ ngất xỉu?”

"Không giả vờ ngất, em bảo anh tỉnh lại nhìn mặt bọn họ thế nào? Để bọn họ tranh công với anh, để anh cảm ơn bọn họ?!" Kiều Dã hừ lạnh một tiếng, ôm Ngu San vào

lòng, "Nha đầu ngốc. Không phải họ đang theo dõi anh sao? Anh đã nói rồi, đừng quá tin tưởng những người đó.”

"Em nghĩ bọn họ tới để cứu em hả?" Kiều Dã thở dài, nắm lấy vai Ngu San, nhìn vào mắt cô, "Bạn gái ngốc nghếch của anh ơi, họ muốn cứu người phụ nữ ngoại quốc đó, thuận tiện cứu cả em, mua một tặng một, em là đồ tặng kèm, em vui vẻ làm gì?"

Ngu San đứng hình.

Kiều Dã không để ý tới tâm tình nặng nề của cô ấy, nhìn từ trên xuống dưới: “Nào, để anh nhìn em, San San, em không xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Không sao….”

“Thật à? Không sao thì tốt.”

Kiều Dã kéo áo lông vũ trên người Ngu San xuống, trong phút chốc, bộ sườn xám đỏ rực và xương quai xanh trắng trẻo lộ ra, khiến đồng tử của cậu ta lập tức co lại.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 104: Chương 104



Ngu San phản ứng lại, nhanh chóng kéo cổ áo khoác lông vũ lên.

“Em trốn cái gì?” Vẻ mặt Kiều Dã âm trầm, dùng sức ấn mạnh vào vai cô: “Lại đây cho anh xem.”

Ngu San co rúm người lại: “Không có gì đáng xem đâu…”

"Đừng cử động!" Kiều Dã nói to, kéo Ngu San vào trong lòng.

Cậu ta dùng sức tóm lấy eo Ngu San, ôm cô ấy vào lòng khiến cô ấy không thể cử động, giơ tay nắm lấy dây kéo áo khoác kéo từ trên xuống dưới.

Gió lạnh ùa vào, Ngu San không khỏi rùng mình, nhẹ giọng nức nở: "Anh đừng nhìn nữa, Kiều Dã,... anh đừng nhìn nữa."

Sắc mặt Kiều Dã khó coi, hét lên: “Em đang mặc thứ gì thế này?!”

Giọng điệu và ánh mắt của cậu ta lại khiến Ngu San đau lòng.

Lúc này, cô ấy cảm thấy mình và những con súc vật đó không có gì khác biệt, sau một cuộc kiểm tra ác mộng lại có một cuộc kiểm tra khác khiến người ta đau lòng hơn.

Người bạn trai thân thiết nhất của cô ấy dường như đã xé nát lòng tự trọng cuối cùng của cô.

Ngu San sụp đổ, khóc lớn: “Đây không phải thứ em muốn mặc, mà là thứ họ nhất quyết bắt em mặc! Em không mặc thì họ sẽ đánh em, em không thể làm gì được! Đây không phải là thứ em muốn mặc, Kiều Dã, đây không phải thứ em muốn mặc!”

Có lẽ không ngờ tâm trạng của Ngu San đột nhiên trở nên kích động như vậy, Kiều Dã nhất thời ngơ ngác, ôm cô vào lòng an ủi: “San San đừng kích động, anh không có ý gì khác, anh chỉ đau lòng em thôi. Anh chỉ đau lòng em thôi."

Ngu San tựa đầu vào vai cậu ta, đau lòng khóc: "Kiều Dã... Em sợ quá! Em muốn về nhà!"

"Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em." Kiều Dã ôm Ngu San, chậm rãi vỗ lưng an ủi.

Nhưng Ngu San càng khóc, tâm trạng của cậu ta lại càng nặng trĩu.

Kiều Dã tuy nói mình không sao nhưng dáng vẻ hung ác đã hiện lên trên mặt.

Sau khi Ngu San bình tĩnh lại một chút, Kiều Dã ôm cô ngồi xuống ghế trong siêu thị, ngồi xổm trước mặt cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “San San, anh thật sự chỉ quan tâm đến em thôi, đừng nghĩ lung tung. Anh chỉ cảm thấy đau lòng cho em thôi. Bạn gái của anh bị bắt nạt, anh thực sự cảm thấy đau lòng cho em. "

Bàn tay ấm áp của Kiều Dã vu.ốt ve khuôn mặt của Ngu San, mang lại cho cô ấy cảm giác an lòng.

Cô ấy nhếch môi nở một nụ cười với Kiều Dã.

Kiều Dã cũng cười, đưa tay vuốt má cô: “San San, anh biết em không muốn nhớ lại những chuyện đó, nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ ràng, người thay quần áo cho em là nam hay nữ?”

Trong mắt Ngu San hiện lên một tia kinh ngạc.

Trầm ngâm một lúc, cô nhận thấy vẻ mặt Kiều Dã rất nghiêm túc, cậu ta thực sự đang chờ đợi câu trả lời, cô ấy cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp lại: “Là một vài quái vật nữ.”

“Quái vật nữ à…em có chắc là không có nam không?”

Ngu San yên lặng gật đầu.

Kiều Dã thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Ngu San ra sau tai cô, lại mỉm cười: “Anh nhớ lúc em bị bắt đi, có rất nhiều người đàn ông đi theo em, bọn họ còn chưa chạm vào em chứ?"

Ngu San giật mình, lắc đầu thật mạnh: "Không có."

"Được rồi, không có thì tốt." Kiều Dã chậm rãi đứng dậy, kéo Ngu San vào siêu thị: "Đi thôi, anh đi tìm quần áo cho em, em thay bộ quần áo đó ra, quá xấu, không xứng với em bạn."

Ngu San ngơ ngác đứng dậy: “Được.”

Một tay cô bị Kiều Dã nắm lấy, tay còn lại nắm chặt cổ áo khoác lông vũ, ánh mắt đờ đẫn, lảo đảo theo cậu ta đi vào trong.

*

Ở bên kia, Thích Mê và Eva thuận lợi trở lại xe buýt.

Nhìn thấy chiếc khiên làm bằng cành cây, Eva kinh ngạc thốt lên: "Chà, không ngờ tên nhóc ngốc đó lại có thể khỏe như thế!"

Có lẽ do nghe thấy âm thanh, tấm chắn chặt chẽ bắt đầu hoạt động, từ từ rút lui, dần dần, từ khe hở giữa các cành cây có thể nhìn thấy một tia sáng vàng mờ ảo. Sau khi các khiên chắn đã rút hoàn toàn, một chiếc xe buýt du lịch được bọc lưới sắt xuất hiện trong tầm mắt họ.

Eva biết rằng đây hẳn là kiệt tác của Thích Mê liền giơ ngón cái với cô.

Sau khi Thích Mê dặn dò Đỗ Thụy tắt hệ thống phòng ngự tự động trên xe đi, cô liền xếp chồng những chiếc xe vừa thu được lại rồi cất vào thùng xe.

Vừa đứng dậy, cô đã nhìn thấy Đỗ Thụy đang đứng trong xe.

Đỗ Thụycau mày, sắc mặt khó coi: “Cô Thích, cuối cùng cô cũng về rồi, cô không bị thương chứ?” Hơn hai tiếng đồng hồ, anh ấy vẫn luôn lo lắng cho Thích Mê, không thể ngồi yên, cứ đi lòng vòng trong xe, có động tĩnh liền vội ra cửa nhìn xem.

Lần này nghe thấy tiếng của Thích Mê, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Thích Mê vô thức liếc nhìn cánh tay phải của mình, sau khi Eva chữa trị xong, cô đã có thể cử động được một chút. Cô cười nói: "Không sao đâu, chuẩn bị sẵn sàng đi tiếp thôi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 105: Chương 105



Đỗ Thụy chỉnh lại kính, thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, không sao thì tốt.”

Lúc chuẩn bị rời đi, anh ấy quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang chạy tới, lập tức dừng bước chân.

Tiểu Lãng Dữ chạy tới trước mặt Thích Mê, hàng mi cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, mỉm cười chào hỏi: “Chào mừng cô Thích trở về!”

Thích Mê sửng sốt, khóe miệng nhếch lên: "Ừ, cô đã trở lại rồi đây... lần này cũng may rằng có em."

Mặc dù rất vô lý nhưng khi nhìn thấy Lãng Dữ, không hiểu sao cô lại cảm nhận được một chút bóng dáng của chàng trai mặc áo đen trên người cậu bé.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, Thích Mê thu ánh mắt lại, đi vòng qua cậu bé vào trong xe.

Tiểu Lãng Dữ nhìn ra sự kì lạ trong ánh mắt của Thích Mê, nụ cười trên mặt cứng lại.

Đỗ Thụy liếc cậu một cái, mở cửa đi vào.

“Cô Thích, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đỗ Thụy đi tới trước mặt Thích Mê, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy Lãng Dữ có gì đó không ổn, sau khi cô đi rồi, cậu bé vẫn luôn ở trong góc nhỏ cạnh nhà vệ sinh, không cho chúng tôi đến gần, cô vừa trở lại bé liền đứng dậy chào hỏi cô ngay. Cô nghĩ cậu bé có vấn đề gì không?”

"Chắc không có chuyện gì đâu..." Thích Mê liếc nhìn qua, "Làm phiền anh rồi thầy Đỗ, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết."

“Ừ.” Đỗ Thụy nghe xong cũng không tiện nói tiếp.

Lúc này, bọn trẻ ở tầng hai nghe nói Thích Mê và Eva đã về, từng đứa từng đứa lập tức chạy xuống: "Cô Thích! Cô bác sĩ, hai người về rồi!"

Nghe thấy tiếng động, Eva ngồi xuống còn chưa ấm m.ô.n.g đã bật dậy như một cái lò xo.

Vương Tiểu Hổ chạy tới trước, giống như một quả b.o.m thịt nhỏ mạnh mẽ nhào vào người Eva: "Cô bác sĩ, cuối cùng cô cũng trở lại, con còn tưởng rằng cô đã c.h.ế.t ở bên ngoài rồi!"

“Oh my god! Oh my god! Đừng chạm vào cô! "Eva hét lên, sợ hãi không dám cử động, tuyệt vọng nhìn Thích Mê cầu cứu.

Nhưng Thích Mê lo thân mình còn chưa xong, Triệu Nhất Triết chạy xuống, tựa vào lòng cô: “Cô Thích, hai người không sao là tốt rồi. Đi lâu như thế, chúng con cứ tưởng hai người gặp phải nguy hiểm!"

Vừa nói cậu bé vừa nhấc chân muốn bò lên trên người Thích Mê, khi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chuẩn bị tóm lấy cánh tay phải căng cứng của cô thì đã bị Tiểu Lãng Dữ giữ lại.

“Cánh tay của cô đang bị thương, cậu đừng chạm vào.” Tiểu Lãng Dữ vội vàng nói, giọng nói hơi trầm xuống.

Khi ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt dò xét của Thích Mê.

Lãng Dữ: “...”

Tiêu rồi.

Đêm đó, xe buýt dừng trên cầu cạn.

Con đường này thẳng tắp, rộng rãi, hai bên có khoảng trống cách mặt đất hơn chục mét, hơn nữa tầm nhìn không bị hạn chế, ngồi ở ghế lái có thể quan sát cả phía trước và phía sau qua gương chiếu hậu, rất thuận tiện và an toàn.

Với tư cách là tài xế, Đỗ Thụy cũng là đối tượng được ưu tiên bảo vệ giống như bọn trẻ, sau khi tắm rửa đơn giản, anh ấy cùng Trịnh Viện Viện đưa bọn trẻ lên tầng hai nghỉ ngơi.

Thích Mê ngồi ở ghế phụ, chịu trách nhiệm túc trực đến trước nửa đêm.

Thời gian trôi qua quá chán, cô tìm một mảnh giấy nhám mài từng chút một cho lưỡi d.a.o sắc bén hơn.

Lúc này cô đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó vươn ra.

Thích Mê quay đầu lại, thấy một chai bia đựng trong bình thủy tinh màu xanh.

Cô sửng sốt một lúc, rồi từ từ đưa mắt nhìn lên trên, ánh mắt rơi vào một khuôn mặt tuấn tú.

Lần này, đôi mắt đỏ như ngọc của chàng thiếu niên không hề bị che giấu dưới tấm vải đen, thoải mái để lộ ra ngoài. Đôi mắt khi còn nhỏ vừa to vừa tròn nhưng giờ đã hẹp và thanh tú hơn. Đuôi mắt hơi nhướng lên, giống như một đôi mắt hoa đào quyến rũ.

Bình thường không có biểu cảm gì, đôi mắt này vẫn như đang mỉm cười, giờ đây khi cười lại càng trìu mến, dịu dàng hơn.

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó giơ tay nhận lấy chai: “Em lấy rượu ở đâu thế?”

Lãng Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, cười khẽ: "Đúng là chị đã chú ý tới em, lúc thấy em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chị cũng không hỏi tại sao..."

Tuy giọng điệu có phần không quan tâm và lạnh nhạt, nhưng những cử động tinh tế của cậu vẫn bộc lộ sự lo lắng bên trong——

Ngón tay thon dài đan chéo vào nhau một cách mất tự nhiên, cậu cúi đầu né tránh ánh mắt của Thích Mê.

Hôm nay cậu rất lo lắng, rốt cuộc cậu đã tự vạch trần mình trước mặt Thích Mê nhưng đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy lo lắng.

"Nếu em đã chủ động đến tìm chị thì chúng ta nói chuyện nhé?" Thích Mê dắt thanh đao vào thắt lưng, ngồi thẳng dậy: "Rốt cuộc thì em là ai? Lãng Dữ có phải tên thật của em không? Lời Eva nói là thế nào? Chánh án mà Eva nhắc tới có phải là em không?”

Ánh mắt Lãng Dữ khẽ d.a.o động: “Phải.”

"Tại sao em lại cố ý biến thành một đứa trẻ rồi tiếp cận bọn chị?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 106: Chương 106



Lãng Dữ không trả lời ngay, nhìn chằm chằm cô một lát, thấy hai tay cô để trên đầu gối, khóe môi cậu không nhịn nhếch lên: “Em vốn tưởng rằng chị sẽ rút thanh đao kia ra ép hỏi em về chuyện này."

“Nếu chị cảm thấy em là mối nguy hiểm, thanh đao này sẽ không chỉ dùng để ép hỏi đâu.”

Lãng Dữ lập tức hiểu ý cô: “Bởi vì là kẻ địch thì không cần hỏi tại sao, chỉ cần dùng đao diệt trừ là được đúng không?”

“Phải.”

Lãng Dữ mím môi, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, bầu không khí đã hoàn toàn khác, cậu nói: "Cơ quan đã phát hiện ra biến động bất thường. Mười ba người các chị chắc chắn đã du hành đến tận thế này vì một BUG không rõ nào đó. Với tư cách là Chánh án tận thế, em không thể mặc kệ sự an toàn của mọi người, em phải tìm cách đưa mọi người ra ngoài an toàn. Vì vậy em mới biến hình để lẻn vào. Nếu trong khoảng thời gian này em gây phiền phức cho chị, em xin lỗi chị ngay tại đây... Đương nhiên, nếu chị không thích cách này, em có thể dừng lại ngay lập tức…”

“Đừng, chỉ cần em có thể bảo vệ bọn trẻ, em vẫn nên ở lại thì hơn.” Cậu còn chưa kịp nói xong, Thích Mê đã lập tức ngắt lời.

Hôm nay cô thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là thuật phân thân, đương nhiên càng nhiều người giúp đỡ thì càng tốt.

Có lẽ không ngờ Thích Mê lại vui vẻ đồng ý như vậy, Lãng Dữ sửng sốt một chút, sau khi ý thức được cô đang nói gì, cậu mới chậm rãi gật đầu.

Thích Mê đưa tay ra: "Nhưng để đảm bảo an toàn, chị phải xem giấy tờ tùy thân của em."

Lãng Dữ lấy điện thoại di động ra, mở giấy tờ tùy thân rồi đưa cho cô.

Thích Mê lướt lướt hai lần rồi đưa lại: “Cơ quan thẩm phán ngày tận thế là tổ chức bí mật của chính phủ à?”

"Ừ, việc quan trọng nhất là duy trì trật tự của tận thế. Một khi phát hiện có người chơi không rõ danh tính tiến vào, bọn em sẽ cử người đến trợ giúp. Tất nhiên, em cũng sẽ luôn chú ý ngăn chặn người chơi phát điên và phá hủy hệ thống của trò chơi tận thế." Lãng Dữ nhận lấy điện thoại.

Thích Mê: “Lúc trước khi chị còn ở trong trò chơi thì tổ chức chưa hề xuất hiện, nó được thành lập từ năm ngoái à?”

“Vâng, bởi vì trước đó đã xảy ra một...” Lãng Dữ dừng lại, đổi lời, “tình huống nghiêm trọng… cho nên chính phủ không thể không lập một tổ chức như vậy.”

“Ồ.”

Trông thấy cơn giận của Thích Mê đã bớt đi, Lãng Dữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ mới được một lát, đôi mắt dò xét của Thích Mê lại nhìn chằm chằm vào cậu: "Cho nên, em biến thành trẻ con nhiều ngày như thế là vì lợi dụng chị à?"

“!!!”

Lãng Dữ không tự nhiên ho khan vài tiếng, làn da tái nhợt bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả động tác che miệng theo bản năng cũng không thể che giấu được sắc mặt.

Trước kia cậu vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng, tưởng Thích Mê thích trẻ con nên biến thành bộ dạng trẻ con để làm cho cô vui, có thể lén lút bảo vệ cô, cậu cũng không suy nghĩ nhiều như vậy... Bây giờ nghĩ lại, cậu đã làm những gì!

Biến thành trẻ con ôm ấp cô, chẳng phải là b**n th** đấy à!!

"Xin…xin lỗi!" Lãng Dữ cúi đầu, đột nhiên lắp bắp nói: "Em…em không phải muốn lợi dụng chị... Nếu chị thấy phiền, em…em sẽ nghĩ cách đền bù cho chị."

“Được rồi, món nợ này chị sẽ ghi lại cho em.” Thích Mê liếc nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của cậu, cầm chai bia dưới chân lên: “Nhìn em có vẻ còn khá trẻ, chắc chỉ mới hai mươi thôi đúng không?"

“Vâng.”

Thích Mê dùng d.a.o cạy nút chai, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đi lấy hai cái ly đến đây, nhẹ nhàng thôi.”

Lãng Dữ gật đầu, ngoan ngoãn rón rén đi vào bếp, lặng lẽ lấy ra hai cái ly.

Thích Mê nhận lấy ly, rót vào bên nửa ly bia, nửa chai còn lại đậy nắp lại để dành cho Eva.

Thích Mê chạm nhẹ vào chiếc cốc của mình: “Từ giờ trở đi, bọn trẻ sẽ phải nhờ em chăm sóc. Hy vọng em sẽ giữ lời và bảo vệ sự an toàn của chúng khi chị không ở bên cạnh.”

“Vâng. Đó là trách nhiệm của em.”



Ba ngày sau.

Gần biển nên trong không khí thoang thoảng mùi biển. Đỗ Thụy lái xe buýt đi về phía đông nam, từ xa đã có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên bờ biển.

Thích Mê ngồi ở quầy bar nhìn chằm chằm Lãng Dữ: “Em không phải là người tiến hóa nhưng vẫn cảm nhận được à?”

Để tránh những giải thích không cần thiết và rắc rối, cả hai quyết định để Lãng Dữ biến thành một đứa trẻ bốn tuổi và tiếp tục hòa nhập vào đám trẻ, chỉ tiết lộ danh tính thực sự của mình cho Eva và ba người lớn còn lại.

“Em từng đi ngang qua, nhưng không đi vào.” Lãng Dữ nhẹ nhàng đáp.

Thích Mê thở dài, từ từ ngồi thẳng dậy.

Lúc này, Đỗ Thụy đột nhiên kêu lên, đạp phanh khẩn cấp. Quán tính khiến Thích Mê nghiêng sang một bên, may mắn thay, Lãng Dữ đã nắm tay cô, giữ cho cô không bị ngã.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 107: Chương 107



Tương tự, tiếng la hét sợ hãi của bọn trẻ cũng vang lên trên tầng hai.

Thích Mê biết Đỗ Thụy sẽ không vô duyên vô cớ mà phanh gấp như vậy, trước mặt nhất định có thứ gì đó xuất hiện nên anh mới vội vàng mở cửa kính chạy ra khỏi buồng lái.

Đỗ Thụychỉ tayvề phía trước, vẫn còn khiếp sợ, cố gắng không hét lên: "Cô Thích, đó là cái gì?"

Thích Mê ngước lên, thấy một người tiến hóa nữ đang đứng trước xe buýt, mặc áo phông màu xanh lá cây bình thường và quần jean, trên cái đầu to có một lớp tóc đen mỏng, trông rất kỳ dị.

Cô ta mở rộng hai tay, vẫy một cách khoa trương. Không biết là muốn đi nhờ hay ngăn cản họ tiến về phía trước.

Đỗ Thụy cả đường đi đều tránh thành phố lớn, anh cứ lái xe dọc theo đường cao tốc nên hiếm khi gặp phải quái vật hay người tiến hóa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ mặt thật của người tiến hóa.

Thích Mê mở cửa bước xuống: “Cô muốn gì?”

Thấy có người đi xuống, cô nàng tiến hóa chặn xe vội vàng đi tới, cúi đầu chào Thích Mê, lễ phép hỏi: “Mọi người cũng đang đi tới Bất Dạ Thành đúng không?”

Thích Mê nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Sao thế?”

"Làm ơn, có thể dẫn tôi đi một đoạn được không? Tôi thực sự rất mệt mỏi. Tôi đến từ một nơi rất xa. Làm ơn, hãy dẫn tôi đi một đoạn thôi!" Người tiến hóa nọ chắp tay cầu xin. đôi mắt to đen láy đẫm lệ.

Thích Mê nhìn chằm chằm cô ta hai giây, yêu cầu cô ta giơ tay để khám xét.

Sức bền kém, tính linh thoạt thấp, là người tiến hóa bình thường, không có kỹ năng.

Theo lý mà nói có lẽ không có gì uy h.i.ế.p gì, nhưng để đề phòng, Thích Mê chỉ có thể từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể đưa cô đi cùng."

Vừa quay người lại, cô ta đột nhiên kéo lấy tay cô.

Giống như hành động theo thói quen, Thích Mê lập tức rút đao, kề vào cổ cô ta.

Chỉ một chút nữa thôi đã có thể cắt đứt chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta ngay.

Người tiến hóa nọ sợ hãi hét lên, giọng nói run rẩy: "Cô…cô là Thích Mê phải không?"

Trong mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhìn cô ta chăm chú nhưng không có ấn tượng gì: “Cô biết tôi à?”

“Cô không nhớ tôi à? Tôi là Nhạc Tây!" Người tiến hóa hoảng hốt, "Tôi làm cùng công ty với cô, ngồi cạnh bàn làm việc của cô... Lúc cô kết hôn, tôi mua một bó hoa hồng tặng cô, cô không nhớ tôi sao?”

“Hả?”

Thích Mê chợt nhận ra đây là đồng nghiệp ở thế giới song song của mình...

Để tìm hiểu thêm về bản thân ở thế giới này, Thích Mê đã lấy xe máy của mình chở Nhạc Tây đến Bất Dạ Thành.

Đỗ Thụy chậm rãi lái xe buýt đi theo.

Nhạc Tây này đúng thật là một cô gái lắm lời, từ khi lên xe đã nói không ngừng nghỉ.

Nhờ có cô ta, Thích Mê cũng đã hiểu được đại khái cuộc sống của mình ở thế giới này.

Năm mười chín tuổi, Thích Mê ở thế giới này gặp được một người đàn ông tên là Mạc Hỉ Trạch, họ nhanh chóng quen nhau rồi yêu nhau, sau bốn năm hẹn hò, cô kết hôn với người đàn ông khiến cô hạnh phúc ở tuổi hai mươi ba. Cô gái hơi mập trong ảnh cưới chắc hẳn là cô với hình tượng nặng hơn hiện tại.

Đáng tiếc gương mặt Mạc Hỉ Trạch bị móng vuốt của mèo đen cào xước, nhìn không ra bộ dạng như thế nào.

"Thích Mê, cô biết không, lúc đó tôi cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời." Nhạc Tây dùng hai tay có màng nắm lấy áo hoodie của Thích Mê, cảm thán: "Mạc Hỉ Trạch vừa đẹp vừa cao, nhà lại giàu, đối xử với cô cũng tốt, chậc chậc chậc, anh ta đúng thật là nam chính tiểu thuyết mà nằm mơ tôi cũng muốn có mà."

Thích Mê nghi hoặc hỏi: "Anh ta đẹp lắm à?"

"Một người đàn ông cao 1m8, mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì vạm vỡ. Đường nét khuôn mặt không có gì xấu, như vậy không phải rất đẹp à. Cô còn nói thế nữa, tôi sẽ ghen tị đấy. Nhạc Tây không biết Thích Mê này với Thích Mê mà cô ta biết không phải cùng một người, cô ta còn cho rằng cô đang giả vờ khiêm tốn để khoe khoang, nhưng không ngờ cô chỉ đơn giản đang tò mò thôi.

Nghe xong, Thích Mê lại càng tò mò về người chồng đẹp trai trong truyền thuyết này.

Cô đã lục lọi khắp căn hộ đó, ngoại trừ một số vật dụng cần thiết hàng ngày của nam giới và hai bộ vest trong tủ, cô không hề tìm thấy dấu vết nào khác về Mạc Hỉ Trạch ở bất cứ đâu. Dù là ảnh cưới cũng chỉ có một tấm, đừng nói đến ảnh selfie thân mật của hai người.

Mọi ngóc ngách trong nhà đều ngăn nắp sạch sẽ, giống như khách sạn vậy, không có chút không khí gia đình nào… Đáng sợ nhất là hai người thậm chí còn đặt bàn chải và khăn mặt về cùng một hướng. Chỉ có người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nặng mới như thế.

Tuy Thích Mê chưa từng yêu đương, nhưng cô cảm thấy đây không phải là cách một cặp vợ chồng ân ái sống cùng nhau.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 108: Chương 108



"Mạc Hỉ Trạch làm nghề gì thế?" Cô hỏi tiếp.

"Hả?" Nhạc Tây sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới bất lực nói: "Cô mất trí nhớ rồi hả Thích Mê? Chồng cô là giáo sư đại học, chuyện như vậy sao lại hỏi tôi? Ai da, nếu tôi là Mạc Hỉ Trạch, tôi sẽ tức c.h.ế.t mất thôi…"

Thích Mê phớt lờ lời phàn nàn của Nhạc Tây, chỉ tập trung vào bốn chữ "giáo sư đại học".

Làm sao một giáo sư đại học vừa đẹp vừa giàu lại có thể nhìn trúng một nhân viên văn phòng bình thường như Thích Mê?

Khí chất của hai người không hợp nhau lắm nhỉ?

Lúc cô đang suy nghĩ, Nhạc Tây lớn tiếng giải thích với cô: "Thật đúng là số mệnh con người, ai lại ngờ được cốt truyện trong tiểu thuyết lại xảy ra ngoài đời thực chứ. Cô đến muộn vì mua cà phê ở dưới tầng lại bắt gặp một con rùa vàng, cô nói xem chuyện này nói ra liệu có ai tin đây?"

"Mua cà phê?"

"Đúng vậy, hôm đó không phải cô mua cà phê ở tầng dưới, tình cờ làm đổ cà phê lên âu phục của Mạc Hỉ Trạch, hai người mới kết bạn Wechat à… Ơ không phải, cô thật

sự mất trí nhớ rồi à, sao chuyện yêu đương của cô mà tôi lại kể cho cô nghe chứ?" Nhạc Tây cạn lời, đôi mắt to đen trợn tròn lên.

Thích Mê bật cười, không nói gì.

Từ lời kể của Nhạc Tây, đây đúng là câu chuyện về cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa cô nàng bình thường và một người đàn ông hoàn hảo, khó tránh người ta lại nhớ lâu như thế.

Phàn nàn xong, Nhạc Tây mới nhớ ra một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy, chồng cô Mạc Hỉ Trạch đâu rồi? Anh ta ở trong xe đằng sau à? Hai người cùng nhau đến Bất Dạ Thành đúng không?" Cô ta vừa nói vừa quay lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Thụy rõ ràng đang hoảng sợ vì nhìn thấy mặt cô ta.

Nhạc Tây đột nhiên phồng mặt, tức giận hừ một tiếng: "Có cần phải sợ đến vậy không, chậc, người đàn ông đó là ai thế? Không lẽ là…"

"Không phải, chỉ là bạn thôi." Thích Mê biết cô ta muốn nói gì liền lập tức chặn lời. Anh ta không ở cùng tôi, không biết anh ta đã đi đâu rồi, cũng không biết sống c.h.ế.t thế nào."

"Hả?" Nhạc Tây tiếc nuối nói: "Thật là, một cuộc sống tốt đẹp như vậy, đều bị tận thế xui xẻo này hủy hoại rồi."

Cô ta im lặng vài giây, sau đó chợt nhận ra dung mạo của Thích Mê không có chút thayđổi nào, quay đầu lại nhìn Đỗ Thuỵ: “Thích Mê…Mọi người còn chưa tiến hóa à?”

“Vẫn chưa.”

"Thật kỳlạ. Hầu hết những người tôi gặp đều đã tiến hóa hoặc biến thành quái vật. Những người chưa tiến hóa đã biến thành người gốm sứ, chỉ cần chạm vào là vỡ. Sao mọi người vẫn trông giống con người vậy?" Nhạc Tây giơ tay chọc vào lưng Thích Mê, cảm giác thật khó tin.

Thích Mê cảm thấy buồn cười: “ Sao bây giờ làm người lại là chuyện kỳ lạ thế?”

“Không còn cách nào khác, theo xu hướng tất yếu, trong tự nhiên chính là mạnh được yếu thua. Tôi cũng không muốn trở thành bộ dạng xấu xí như thế này. Vẫn là giống con người như mọi người hiện tại đẹp hơn.” Nhạc Tây bất lực nhún vai.

Thích Mê nhếch khóe miệng, nhìn về phía trước.

Bọn họ ngày càng đến gần thành phố hơn, có thể nhìn thấy bức tường bê tông không thể xuyên thủng bên ngoài, một số tòa nhà cao tầng được chiếu sáng rực rỡ, trở thành ánh sáng vĩnh cửu trong đêm tối này. Gần bờ biển, mặt nước phản chiếu những ánh sáng này như một tấm gương khiến khu vực xung quanh càng thêm rực rỡ.

Đúng như tên gọi, Bất Dạ Thành.

Con người đều có tính bắt sáng, ngay cả sau khi họ đã tiến hóa cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù những người tiến hóa có thể nhìn rõ vào ban đêm nhưng họ vẫn không thể kìm được sự phấn khích khi nhìn thấy ánh sáng.

E rằng đây chính là lý do tại sao những người tiến hóa đã xây dựng Bất Dạ Thành.

*

Vài phút sau, Thích Mê lái xe ra khỏi đường cao tốc, đến bên bờ biển yên tĩnh.

Ngoại trừ những tạp âm ồn ào phát ra từ thành phố, bốn phía xung quanh vẫn im lặng.

Bờ biển yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió tạo nên những đợt sóng nhỏ.

Nếu mặt trời chiếu sáng ở đây chắc chắn sẽ là một cảnh tượng tuyệt sắc ấn tượng.

Không giống như bây giờ, biển tối tăm, luôn có cảm giác như có rất nhiều thứ hỗn tạp đang ẩn náu.

"Thích Mê, lần này gặp được cô thật sự rất vui, tôi lập tức thấy an tâm hơn rất nhiều. Lát nữa vào Bất Dạ Thành, chúng ta ở cùng nhau nhé?" Nhạc Tây vui vẻ ôm lấy eo Thích Mê.

Thích Mê cúi đầu nhìn, nói: "Xin lỗi, tôi không thể ở cùng cô được."

“Tại sao chứ?”

"Đừng hỏi lý do, dù sao cũng không thể... Nhưng mà tôi có thể đưa cô tới cổng Bất Dạ Thành." Nói xong, Thích Mê quay người, ra hiệu dừng lại với Đỗ Thụy.

Đỗ Thụy nhìn thấy, từ từ đạp phanh, xe buýt dừng ở ngã tư đường cao tốc.

Thích Mê ra hiệu cô sẽ đi tìm hiểu tình hình trước rồi chở Nhạc Tây đến Bất Dạ Thành.

"Thích Mê, sao tôi cảm thấy cô như biến thành một người khác vậy, thần thần bí bí." Nhạc Tây khó chịu nhếch môi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 109: Chương 109



Thích Mê cười khẽ: “Vậy trước đây tôi là người như thế nào?”

Nhạc Tây không cần suy nghĩ đã nói ra: "Vừa ngốc nghếch lại ngọt ngào."

“Vậy à?”

“Còn “à” à? Cô như thế là quá đúng rồi, chính là kiểu vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu cô, không giống bây giờ. Tôi có cảm giác như đột nhiên cô lại có tám trăm mưu kế vậy."

Trong thời gian ngắn tiếp xúc, Thích Mê cảm nhận được cô gái Nhạc Tây này là một người thẳng thắn, có gì nói nấy, cô rất thích những người như vậy, vui hoặc không vui đều hiện lên hết trên mặt... Chỉ là… đáng tiếc Nhạc Tây đã trở thành người tiến hóa, vẫn không nên đến gần quá.

Thích Mê lái xe đi nửa vòng quanh tường thành, cuối cùng cũng tìm được lối vào chính của Bất Dạ Thành ở hướng đối diện bờ biển.

Cổng chính dường như được xây dựng mô phỏng theo kiểu cổng thành cổ, ba chữ trang trọng "Bất Dạ Thành" được khắc ngay phía trên cửa, phía dưới tấm biển, những cánh cổng thành đôi cao lớn khép chặt vào nhau, kết cấu kim loại toàn màu đen mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt.

Hai bên cổng thành có ba người bảo vệ, họ đều là những người tiến hóa trông giống như người ngoài hành tinh, khi hai người vẫn còn cách khá xa, họ đưa tay về phía hai người và ra hiệu dừng lại.

Thích Mê dừng xe lại.

Nơi này khác với những gì cô tưởng tượng, cửa quá vắng vẻ, đóng im lìm, không hề thấy nhân viên ra vào. Kết hợp với những người tiến hóa mà hận không thể có mắt mọc trên đầu mà cô gặp trước đây, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong phong cách hội họa của Bất Dạ Thành này. Theo lí mà nói thì những người đã tiến hóa lại càng thêm muốn làm gì thì làm, chỉ hận không thể tung hoành trên đường mới đúng.

Đang suy nghĩ, cô nhìn thấy một người bảo vệ cách đó mười mét, trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt họ, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc.

Nhạc Tây bị dọa hết hồn, vô thức lùi về sau.

Thích Mê nhìn chằm chằm bảo vệ, thẳng thừng nói: “Chúng tôi muốn vào thành.”

Không biết bảo vệ có nghe thấy hay không, liếc nhìn cô một cái rồi nhìn về phía Nhạc Tây: “Cô có chuyện gì?”

Có vẻ như gã không muốn để ý đến Thích Mê.

Nhạc Tây liếc mắt nhìn Thích Mê mặt lạnh như tiền, rụt rè nhìn bảo vệ: “Chúng... chúng tôi muốn vào thành.”

Bảo vệ đưa tay ra: “Cho tôi xem giấy phép cư trú của cô.”

Nhạc Tây bối rối: "Giấy phép cư trú gì? Tôi không có."

"Nếu cô không có, hãy đến thành phố Hoan Lạc bên cạnh để xin giấy phép cư trú."

Người bảo vệ lạnh lùng để lại những lời đó, dịch chuyển về vị trí ban đầu, không muốn nói thêm điều gì vô nghĩa với họ.

Thích Mê bất lực liếc nhìn người đàn ông, bảo Nhạc Tây lên xe, lái xe đến thành phố bên cạnh.



Sau khi đi qua cổng chính của Thành phố Hoan Lạc, lại rẽ vào một góc phố khác, hai người nhìn thấy một hàng dài người ở phía xa. Trải dài từ lối vào chính tối tăm đến khoảng bốn mươi hoặc năm mươi mét.

Bầu không khí tưởng chừng như vắng vẻ vừa rồi bỗng bị phá vỡ bởi tiếng ồn ào của cả hàng.

Hóa ra Bất Dạ Thành được canh gác nghiêm ngặt vì phải có chứng từ mới được vào thành, tất cả những người xếp hàng đều đến đây để xin giấy phép cư trú.

Di chuyển với tốc độ chậm chạp này, không biết phải xếp hàng đến bao giờ.

Thích Mê đậu xe ở cuối hàng, bảo Nhạc Tây xuống xe trước để xếp hàng.

"Thích Mê, cô có cần tôi giữ chỗ cho cô trước không?" Nhạc Tây ân cần hỏi.

Thích Mê quay đầu xe lại, nói: "Không cần, cô tự giữ chỗ cho mình là được rồi."

Nói xong, cô lên xe phóng đi.

Thích Mê quay trở lại ngã tư đường cao tốc vẫy tay, Đỗ Thụy bật đèn xe rồi từ từ khởi động xe, đi theo cô lái về phía thành phố Hoan Lạc.

Khi biết mình còn phải xin giấy phép cư trú, Eva cảm thấy như bị rút hết tâm hồn, nằm trên ghế như con cá muối không mộng mơ.

Lãng Dữ im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm Thích Mê đang dẫn đường phía trước.

Tầng một yên tĩnh, chỉ có bọn trẻ ở tầng hai còn chưa biết gì về thế giới, phấn khích trước ánh đèn rực rỡ của Bất Dạ Thành, đang phân vân nên ăn hải sản trước hay đi bơi trước.

Nhưng chỉ trong vòng vài phút, một tin xấu khác lại xuất hiện.

Khi Thích Mê đi trước xếp hàng, đến cuối hàng, cô nghe thấy Nhạc Tây lo lắng nói: “Thích Mê, tôi nghe người phía trước nói rằng chỉ tiêu vào Thành phố Hoan Lạc hôm nay đã đủ rồi. Không vào được nữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai. Phải làm sao đây?"

“Chúng ta phải đợi đến ngày mai sao?!” Thích Mê cau mày.

Nhạc Tây gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghe người ở phía trước nói rằng mỗi ngày thành phố Hoan Lạc đều chỉ cho một số lượng nhất định có thể vào cổng, đủ năm mươi người cánh cửa sẽ đóng lại... Nghe nói phía trước có người phải đợi ba ngày mới vào được, ai cũng xếp hàng chờ, không dám đi lại lung tung, nên chỉ có thể ngồi yên chờ một chỗ.”
 
Back
Top Bottom