Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 110: Chương 110



Thích Mê nhìn thoáng qua hàng người ở phía trước, quả nhiên sau khi cửa lớn đóng lại, hàng dài người vẫn không hề nới lỏng chút nào, tất cả đều chỉ ngồi xuống chỗ cũ và chờ đến lượt mình vào ngày mai.

Không hiểu sao họ xếp hàng rất trật tự.

Không thể làm gì khác hơn một khi đã đến đây thì phải chấp nhận quy tắc ở đây, mọi người đều đang xếp hàng chờ đợi vậy thì mình cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo. Thích Mê quay người ra sau vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Thụy dừng xe lại.

Sau khi cất xe máy vào cốp, cô quay trở lại xe buýt.

“Sao vậy?” Lãng Dữ từ vị trí phó lái thò đầu ra hỏi.

“Hôm nay không thể vào thành phố được, phải đợi đến ngày mai, hoặc cũng có thể là ngày mốt.”

"Tại sao thế?” Eva nghe xong liền nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, "Tại sao lại phải đợi nhiều ngày như vậy?”

“Nghe nói số lượng vào thành mỗi ngày là cố định, khi đủ người thì cửa thành sẽ đóng lại." Thích Mê vừa nói vừa ngửa đầu chỉ vào hàng người phía trước, “Cậu nhìn xem, tất cả đều xếp hàng ở đây.”

“Ôi trời ơi! Cái này phải lãng phí bao nhiêu thời gian chứ?” Eva cạn lời.

Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi họ bước vào tận thế.

Bỗng nhiên, cô ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười thần bí: “Mê, cô thấy chúng ta có nên làm cho những người phía trước…” Nói đến đâycô ấy giơ taylàm động tác cắt cổ, “Cứ như vậy, chúng ta chắc chắn có thể vào thành trong ngày mai.”

Thích Mê suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể, cô làm đi, tôi không cản cô.”

“Tôi sao có thể làm được chứ, cô lợi hại như vậy hay là cô thử đi?”

Eva tươi cười, rõ ràng đang quá nhàm chán nên nói giỡn, cô ấy len lén chỉ vào Lãng Dữ, “Ấy, hay là để cho cậu ta đi đi, cậu ta có năng lực tấn công diện rộng siêu lợi hại! Có thể khiến quái vật hóa thành hạt cát ngay lập tức!”.

Lãng Dữ nhướng mày: “Tôi đi? Cô nghiêm túc chứ?”

Eva ngượng ngùng xua tay: “... Đùa thôi, chỉ đùa thôi mà, thật không hài hước chút nào.”

Thích Mê cười khẽ, vỗ vai cô aáy, ghé sát vào trêu ghẹo: "Có bản lĩnh thì đừng sợ...”

Eva khẽ chậc một tiếng, thúc cùi chỏ vào cô.

Eva đã sớm nghe nói về sự kiện b**n th** của Chánh án trò chơi tận thế từ lâu, nên vẫn hơi sợ hãi Lãng Dữ. Tuy nhiên, sau hai ngày quan sát cô ấy thấy rằng Thích Mê có mối quan hệ khá tốt với cậu, liền nghĩ liệu mình có thể thân thiết hơn với vị đại lão này một chút hay không.

Bây giờ vừa nhìn... ngay cả cửa vào cũng không có đâu!

Vừa rồi chắc não cô ấy bị úng nước mới có thể chỉ trỏ vào tên b**n th** đó!

Thích Mê suy nghĩ một chút, chuẩn bị lên tầng hai để khéo léo kể lại sự việc cho bọn nhỏ nghe thì chợt nghe thấy tiếng đập mạnh từ cửa xe.

Là Nhạc Tây.

Cô ấy vẫy tay chào cô qua cửa kính, giống như là đang gọi cô ra ngoài.

Bởi vì hình dạng biến đổi sau khi tiến hóa, vùng da xung quanh mắt của những người tiến hóa này đã căng đến mức tái nhợt, mỗi khi bọn họ cười, khóe miệng chỉ có thể cứng ngắc nhếch lên, nhưng vị trí mắt không thay đổi nên luôn mang tới một loại ảo giác miệng sắp nhếch lên đến mắt, trông rất kỳ quái.

Thích Mê xuống xe: “Sao vậy?”

“Thích Mê, vừa rồi có một người đến nói với tôi rằng bên cạnh Thành phố Hoan Lạc có một cái lỗ hổng, có thể đi vào Bất Dạ Thành thông qua lỗ hổng đó, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cô có muốn đi cùng không?”

Thích Mê hoài nghi: “Ai nói với cô thế?”

Nhạc Tây chỉ về phía một người đàn ông tiến hóa cách đó không xa, trên đầu nhuộm một nhúm tóc vàng, bộ dáng cà lơ phất phơ vừa nhìn liền thấy không đáng tin.

Thấy Thích Mê nhìn qua, người nọ còn nghiêng đầu đắc ý, tự cho rằng mình rất quyến rũ, nụ cười của mình đẹp trai đến ngây người.

“Ha, nếu thật sự có thể vào thành, sao lại có nhiều người xếp hàng ở đâynhư vậy?” Thích Mê cười khẽ.

Nhạc Tây nói nhỏ: “Anh ta nói đây là bí mật, ai cũng không biết, anh ta đã bò từ trong lỗ hổng đó ra”.

Thích Mê nhíu mày: “Hai người quen nhau sao?”

“Không quen”.

Thích Mê cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Vậy cô cảm thấy anh ta từ trong thành chui ra chính là vì giúp cô vào thành hả?”

Đôi mắt của Nhạc Tây đảo quanh, cảm thấy có lý: “Ừm, có thể anh ta đang nói dối tôi.”

Tóc vàng vẫn luôn bên cạnh quan sát hai người, sau khi nhận ra tình hình không đúng, anh ta hất cằm lên tiến lại gần, giơ tay đẩy Thích Mê một cái: “Này, chuyện của những người tầng lớp cao như bọn ta không liên quan gì đến cô, đừng có lắm mồm biết không?”

Thích Mê lấy tay phủi bả vai vừa rồi bị tóc vàng chạm qua, đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Người tầng lớp cao? Anh cao chỗ nào?”

Tóc vàng cố ý tiến lên phía trước, chỉ vào đầu tóc lổm chổm của mình tức giận nói: “Từ trong ra ngoài đều so với các cô cao cấp hơn! Bây giờ các cô cũng chỉ có thể làm một con ch.ó của bọn tôi, có hiểu không? Khi chủ nhân đang nói chuyện, sủa lung tung sẽ bị đánh đấy… Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy ?!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 111: Chương 111



Lúc đang nói chuyện đột nhiên hai tay của anh ta giống như không thể khống chế được, tự mình nắm thành nắm đấm, đ.ấ.m hai cái vào miệng. Anh ta hét lên đau đớn, đầu và tay giống như đang đùa giỡn với nhau, vừa khóc vừa la hét như đang biểu diễn “Tôi tự đánh mình” cho mọi người xem.

Trốn cũng trốn không thoát, không ngừng khóc cha gọi mẹ, cực kỳ buồn cười.

Thích Mê cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Lãng Dữ: “Em làm đấy à?”

Lãng Dữ một taychống đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua “kiệt tác” của mình: “Ừ, đánh loại người này sẽ bẩn tay, cứ để anh ta tự dây dưa với quỷ quái đi…” Nói xong, cậu cụp mắt xuống: “Có thấy bớt giận hơn không… hay em ra tay mạnh hơn nữa nhé?”

Thích Mê: "Không cần, dù sao cũng chỉ là một kẻ miệng lưỡi đê tiện mà thôi, vậy là đủ rồi.”

“Ừ, chị nói không cần thì không cần…” Không gian yên tĩnh trở lại, Lãng Dữ lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trước khi đến đây, Thích Mê cũng đã đoán được sẽ có tình huống như vậy xảy ra, vì vậytâm trạng của cô cũng khá bình tĩnh, nhiều nhóc con ở chỗ này như vậy, cô không thể động một chút liền rút đao được.

*

Ngày hôm sau, năm mươi người tiến vào Thành phố Hoan Lạc, nhóm của Thích Mê chỉ di chuyển về phía trước một đoạn ngắn đã bị từ chối bên ngoài cổng lớn, vẫn không thể vào thành.

Đám nhóc con dưới sự quan tâm đặc biệt của ba thầy cô vẫn giữ được bình tĩnh, đúng giờ dậy ăn sáng, đúng giờ nghe chuyện xưa chơi trò chơi, lại đúng giờ ngủ.

Trong một ngày, số lượng người tiến hoá xếp hàng phía sau bọn họ lại nhiều hơn, khi nhìn thấy chiếc xe buýt xuất hiện trên bãi biển một cách bất ngờ, bọn họ đều ngạc nhiên, lén thò đầu muốn nhìn xem bên trong xe có gì.

Kết quả, những gì họ thấy là Eva cầm con d.a.o lớn uy h**p, hoặc là khuôn mặt Thích Mê lạnh lùng và Lãng Dữ bộ dạng người lạ chớ lại gần, mỗi người đều mang đến cảm giác không dễ đụng vào.

Mấy người này đành phải từ bỏ sự tò mò, tất cả đều ngoan ngoãn quay lại xếp hàng phía sau xe buýt.

Ban đầu mọi thứ đều rất yên bình cho đến khi có người chạy tới, vừa chạy vừa la hét từ xa khiến cho hàng người trở nên ồn ào.

Khi Thích Mê từ buồng lái nhìn ra, thấy một người tiến hoá vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, bộ dáng hoảng sợ thét chói tai giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo phía sau.

Tầm mắt lướt qua anh ta, cô nhìn thấy có con hổ biến dị hung dữ đang chạy tới.

Phản ứng của người tiến hoá kia coi như nhanh nhẹn, khi hổ biến dị nhào tới liền ôm đầu lăn lộn trên mặt đất né tránh công kích, nhưng anh ta không dám dừng lại một chút nào, tiếp tục hét to cầu cứu và chạy về hướng đội ngũ.

Con hổ biến dị xem anh ta như một món đồ chơi, sau khi ngao một tiếng vui sướng nó lại tiếp tục đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người tiến hoá tụ lại ở cuối đội đã sớm bị dọa cho vỡ mật:

“Trời ơi, sao lại có hổ ở đây?"

“Không biết! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con hổ lớn như vậy. Chà, một ngụm này mà cắn xuống, thoáng cái đầu liền không có!”

“Chết tiệt, tại sao người đó còn chạy qua đây, đừng lại gần đây a a a a a a!”

Mà ở sau lưng con thú hung dữ này, còn có mấy bóng đen to lớn dày đặc đang dần dần tiến lại, khí thế kinh người.

Thích Mê buộc tóc xoay người xuống xe...

Mấy đứa nhóc còn đang ngủ trên tầng hai, nếu bị những người này đánh thức thì sẽ rắc rối đấy.

Eva cầm đao đi theo sau.

Lãng Dữ cũng chậm rãi đứng dậy, bước cuối cùng khi bước xuống mặt đất đã khôi phục lại bộ dáng thiếu niên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong đôi mắt màu đỏ lóe lên một tia không vui, cậu nói: “Xem ra, bọn họ cũng đã đến.”

Thích Mê hừ lạnh: “Thật kiêu ngạo, cứ như sợ người khác không biết mình tới.”

Lãng Dữ thấp giọng niệm chú.

Trong nháy mắt, dưới chân cậu xuất hiện một cơn lốc, từng chùm sáng màu xanh lục quanh quẩn bốn phía. Đầu ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng nhấn vào không trung, đầu ngón tay linh hoạt như đang đàn một đoạn tiết tấu mượt mà, chùm sáng giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, phút chốc lao tới chiếc xe.

Từng chùm tia sáng vây quanh xe buýt, nó như trở thành một nơi yên tĩnh ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thích Mê trừng mắt nhìn: “Em làm gì vậy...”

“Để đề phòng, em tạo ra một kết giới để tránh làm phiền đến các bạn nhỏ”. Lãng Dữ nhếch môi.

Thích Mê cười cười với cậu, quay đầu đợi những quái vật khổng lồ kia tới gần.

Sự tiến gần của nhiều mãnh thú biến dị làm cho mặt đất hơi rung chuyển.

Lần này con voi biến dị tiến đến còn lớn hơn trước, có thể sánh ngang với chiếc xe buýt. Bên trái con voi là hai con sư tử uy phong lẫm liệt, bên phải là hai con hổ biến dị hung mãnh, trên đỉnh đầu có vài con chim mập mạp đang bay lượn. Mấy con khổng tước và khỉ đi phía sau đội quân động vật, ríu rít ầm ĩ không ngừng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 112: Chương 112



Cảnh tượng này có thể nói mang đến đủ áp lực mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Mê, San nói với tôi cô ấy chỉ ăn một miếng nhỏ của hạch tâm kỹ năng, theo lý thuyết sẽ không thể có năng lực ngự thú mạnh đến như vậy”. Eva nắm chặt cây đao lớn trên vai, ngay cả cô ấy cũng hơi căng thẳng.

“Khi đó có thể chỉ ăn một miếng, không chừng bây giờ đã ăn hết rồi... Chậc, đây có thể xem là mang theo cả vườn bách thú rồi đấy nhỉ?”

Hình ảnh hai người ngồi trên đỉnh đầu voi dần dần trở nên rõ ràng.

Ngu San vẫn mặc chiếc áo lông màu đỏ, gương mặt không chút thay đổi ngồi phía trước, Kiều Dã ngồi ở phía sau cô, âu yếm ôm cả người cô vào trong lòng.

Bọn họ dường như không có ý định xếp hàng, trực tiếp điều khiển voi biến dị đi lên phía trên đội ngũ.

Không ít người tiến hoá nhìn không vừa mắt, nhao nhao yêu cầu bọn họ đi ra phía sau xếp hàng.

Nhưng mà không biết Kiều Dã ở bên cạnh đã nói gì với Ngu San, cô ấy chậm rãi giơ tay lên, con hổ biến dị phía trước lao tới làm cho mọi người hoảng sợ đến mức ôm đầu bỏ chạy, chỉ lo chạy trối chết, đội ngũ vốn dĩ rất trật tự thoáng cái đã bị tách ra.

Kiều Dã nhìn thấy đám người chạy loạn như mấy con ruồi không đầu bèn đắc chí cười phì.

Từ trên cao vọng xuống, cậu ta liếc nhìn những người này, càng ôm siết Ngu San vào lòng hơn: "San San thấy chưa, bọn họ đều e sợ chúng ta, chúng ta không cần phải xếp hàng nữa, sáng sớm ngày mai có thể vào thành phố rồi."

Ngu San mím môi, đối với một người mắc chứng sợ độ cao cấp độ nhẹ như cô ấy thì tầm này cũng đủ đầu váng mắt hoa rồi, cô ấy rụt rè quay đầu nhìn Kiều Dã, hai mắt ngấn lệ: "Kiều Dã, em thấy chúng ta vẫn nên trật tự xếp hàng đi…"

"Ôi chao San San, hiện giờ hai ta đang ở tận thế, đâu giống với thế giới bình thường đâu, em không cần nề hà chuyện phong tục đạo đức gì hết." Kiều Dã phân tích, "Chỉ có kẻ yếu mới tuân theo quy tắc ở cái thế giới này, chúng ta là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh thì phải phá vỡ những quy tắc, em hiểu không?"

"Nhưng mà…"

"Không nhưng nhị gì cả, San San." Kiều Dã áp mặt lại gần Ngu San, "Anh là bạn trai em, anh làm tất cả vì muốn tốt cho người anh yêu, ở cái thế giới này chỉ có duy nhất mình anh thật lòng với em thôi, anh sẽ không bao giờ làm hại em đâu… Điều em cần làm chính là ngoan ngoãn nghe lời anh, em biết chưa?"

Ngu San: "..."

Sự thinh lặng của Ngu San bỗng dưng khiến thanh âm Kiều Dã lạnh hơn vài phần, cậu ta lại hỏi: "San San, em đã hiểu hay chưa?"

Ngu San cắn môi, gật đầu.

Kiều Dã cười khì, vui thích hôn đậmlên gương mặt cô: "Ừ, San San của anh ngoan thật."

Nói giữa chừng, coi voi to tướng này đã chiếm đóng hết cả chỗ cổng thành phố.

Mấy con quái thú biến dị nghe được mệnh lệnh bèn tản đi, giương nanh quan sát tứ phía, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ, chúng buộc mọi người phải thoái lui sang bên.

Vô trình trung, hai người bọn họ đã chiếm lấn hơn mười mấy chỗ.

Nhạc Tây sợ hãi tột độ, nhanh chóng chạy đến nấp sau lưng Thích Mê: "Bây giờ phải làm sao đây? Theo tình hình này thì ngày mai chúng ta không thể vào thành phố Hoan Lạc được rồi…"

Gương mặt Thích Mê u ám, cô tiến lên phía trước—

Mọi người ở đây đều biết điều tuân theo trật tự, còn cậu ta vừa đến thì lại chen ngang thế à?

"Mê, tính đánh nhau hả, cho tôi vô nữa!" Eva cũng rút trường đao rồi bước lên.

Thích Mê vừa đi vừa quan sát, cánh tay phải của cô mới phục hồi chưa lâu nên không thể hành động l* m*ng, mấy con quái thú biến dị này vô cùng hung hăng, đối mặt với chúng thì chí nguy thật, vì thế nên lúc cách chúng một khoảng cô dừng chân lại.

Không muốn đôi co với Kiều Dã, cô lập tức hét lớn tên Ngu San: "Ngu San!"

Nghe thấy tiếng ai gọi mình, Ngu San hơi hoang mang, lúc Eva kêu tên cô lần nữa thì mới kịp hoàn hồn, cô kinh ngạc ngoái đầu lại: "Thích Mê? Eva?"

Thích Mê vẫy tay với cô, ra sức tiên lễ hậu binh: "Ngu San, hai người đến sau thì phải xếp hàng đi chứ."

"Vâng, giờ em sẽ…"

"San San!" Chưa kịp dứt lời, Ngu San đã bị Kiều Dã lạnh lùng cắt ngang: "Luật ở tận thế trước giờ vẫn chiều theo kẻ mạnh, cần gì quan tâm lời người khác nói!"

Khác với nỗi lòng băn khoăn của Ngu San trên đường đi, ngay khi đến nơi Kiều Dã đã chú ý đến chiếc xe buýt này và biết chắc chắn Thích Mê đang ở đây. Cậu ta làm vậy là cố ý khiêu khích cơn tức giận của Thích Mê, mang hàm ý mình hôm nay đã khác lắm ngày xưa, chẳng phải cô không muốn giúp đỡ cậu ta ư? Này, trước đây cô luôn thờ ơ với tôi, vậy hôm nay ông đây sẽ cho biết mùi trèo cao té đau!

Kiều Dã ngẩng cao đầu, thậm chí không thèm liếc nhìn một cái.

Thích Mê lạnh mặt, kiên nhẫn hỏi thêm, ngón tay cái nắm lấy phần móc trên thanh loan đao: "Kiều Dã, cậu chắc chắn mình không định xếp hàng tử tế đúng không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 113: Chương 113



"Ai không xếp hàng hả? Tôi vầy mà không phải xếp hàng hả trời?!" Kiều Dã nâng giọng, rành rành là muốn chối bỏ tới cùng.

"Được, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"

Dứt lời, Thích Mê như một mũi căng trên dây nhanh chóng lao thẳng về phía một con hổ biến dị, giữa tiếng la hét của rừng người, cô nắm lấy bộ lông, quay người nhảy phốc lên lưng hổ.

Con hổ biến dị gầm rú, xoay người muốn hất ngã Thích Mê trên lưng. Nhân lúc nó nhảy lên, Thích Mê ném thanh loan đao vào chân con voi biến dị, mượn lực đẩy trèo lên lưng con voi.

Voi biến dị đau đớn kêu lên một tiếng, trận rung chuyển khiến hai người ngồi trên lưng nó suýt thì ngã xuống đường, may mà nhờ Ngu San kịp thời trấn an nên nó mới bình tĩnh trở lại.

Kiều Dã hoảng đến tái xanh mặt mày, cậu ta hít hai hơi rồi quay đầu nhìn, phát hiện Thích Mê đã đưa thanh d.a.o đẫm m.á.u ngay cần cổ con voi, cách họ tầm khoảng hai mét. Kiều Dã hét lớn, vội vàng kéo Ngu San đến trước mặt mình: "Con ả này bị điên hay sao thế?!"

Thích Mê cười khẩy, lắc thanh loan đao trong tay: "Tôi mà bị điên thật thì cậu nghĩ cậu còn sống à?"

Kiều Dã: "..."

"Xin lỗi Thích Mê, giờ bọn em sẽ đi xếp hàng ngay, xin chị bỏ qua cho Kiều Dã." Ngu San xuống nước cầu xin. Cô sợ Thích Mê kích động sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Kiều Dã, cuối cùng cô ấy cũng được tận mắt chứng kiến Thích Mê lợi hại đến nhường nào.

Thích Mê chăm chăm nhìn Ngu San, mới không gặp mấy ngày thôi mà cô gái nhỏ đã ốm đi nhiều rồi, hốc hác đến mất hết cả dáng. Thoáng chốc, cô thở dài một hơi, hướng mắt nhìn sang Kiều Dã: "Nếu không nhờ Ngu San thì tôi đã đập cậu nhừ xương để ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra cậu rồi!"

Kiều Dã lảng mắt sang nơi khác.

Ngu San mỉm cười: "Cảm ơn chị Thích Mê."

"Ừ."

Thích Mê cất đao vào, rồi nhìn xuống dưới, động vật biến dị cũng như những người cao cấp đứng tụm thành một vòng tròn gần như không có chỗ để đáp đất. Cô liếc mắt tìm khoảng trống, bỗng dưng dòng người tách làm hai hàng để lộ ra một lỗ hổng.

Lãng Dữ đút tay vào túi quần lững thững bước tới, ngập ngừng chốc lát, cậu chậm rãi dang hai tay tỏ vẻ muốn đỡ lấy cô.

Thích Mê xua tay: "Không cần, chị tự xuống được."

"Ồ."

Lãng Dữ buông thõng tay, lặng lẽ lui ra.

Ở trên lưng voi nhảy xuống, Thích Mê uyển chuyển đáp đất ngay trước mặt Lãng Dữ từ độ cao vài mét.

Lãng Dữ cong mày tán thưởng: "Xuất sắc."

"Còn phải nói!"

Cả hai nhìn nhau bật cười.

Giây kế tiếp, trong mắt Lãng Dữ thoáng qua một chút ấm áp, cậu thì thầm gọi chiếc quạt nhỏ "Quy Trần" ra.

Khoảnh khắc cậu vẫy chiếc quạt trong tay, một con chim Loan màu đỏ m.á.u vươn cánh bay ra, bằng tốc độ cực nhanh, nó lượn một vòng quanh những quái thú biến dị rồi quay trở vào chiếc quạt.

Cùng lúc tiếng rít chói tai của Kiều Dã dâng đến đỉnh đầu, những con vật hung tợn và tàn bạo này đã tan thành sương khói, hòa vào đất mẹ ngay trước sự chứng kiến

của tất cả mọi người.

Bụp! Kiều Dã rơi từ trên cao xuống.

Đây là lần đầu tiên Thích Mê trông thấy kỹ năng của Lãng Dữ, cô không khỏi trợn tròn kinh ngạc.

Đặc biệt hơn, khi nom thấy Ngu San nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với Kiều Dã, cô ấy bình an vô sự cưỡi gió và đặt hai chân xuống đất, không hề bị va đập, cũng không hề bị dọa đến xanh mặt.

Quá đủ để chứng minh Lãng Dữ thật sự phân biệt đối xử.

Đồng thời cậu còn cố ý giữ lại một con sư tử biến dị, âu là để Ngu San tự vệ.

Thích Mê gật gù khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Lãng Dữ cong môi, nở nụ cười: "Chị vui là được."

Thích Mê không nghe ra hàm ý sâu xa bên trong, cô chỉ cười tươi hơn.

Đôi mắt Lãng Dữ rạng ngời, dịu dàng khôn xiết.

Dường như đang vô cùng vui sướng, cậu thu Quy Trần lại, sau đó chầm chậm đi đến cuối hàng ngâm nga một điệu hát dân gian.

Vừa mới đi khuất, Eva bèn đắc chí chạy đến: "Mê! Tôi đã nói tên chủ tọa ngày tận thế này là kẻ b**n th** mà? Mấy cái thứ nhìn lạ lạ nói bay là bay liền vậy đó! Oh my god, cô có nghe thấy gì không? Hình như cậu ta còn đang ngâm nga nữa kìa, sợ c.h.ế.t tôi rồi!"

Thích Mê không để tâm lắm, cười nói rằng: “Tôi thấy cũng tốt mà. Quái thú biến mất thì càng yên tĩnh chứ sao.” Dứt lời, cô nhét thanh loan đao vào thắt lưng rồi trở về phía cuối hàng.

Cũng tốt?

Eva không nói nên lời, nhìn theo bóng lưng cô, cất giọng: "Vậy thì sự thật đã chứng minh cậu với anh ta là "cá mè một lô!"

Thích Mê ngoái đầu: "Câu đó là "cá mè một lứa"! Chắc khi nào quay về phải bổ túc cho cô một khóa tiếng Trung quá!"

Eva hơi thừ ra, chạy bước nhỏ lên trước: "Lô? Lứa? Có gì khác nhau hả?"

"Nó là lứa mà…"

Trong lúc cả hai nhàn nhã giải nghĩa những câu thành ngữ uyên thâm thì cách cửa ngõ thành phố không xa, tất cả những người tiến hóa đều đứng tụ lại nơi ấy vừa mắng chửi vừa ném đất cát vào người Ngu San và Kiều Dã.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 114: Chương 114



Ngu San biết mình đã đánh động dư luận nên chỉ còn biết ngượng ngùng kéo Kiều Dã rời khỏi đám đông, vội vã xuống đứng cuối hàng.

Họ đứng đó chưa bao lâu, hàng ngũ phía trước cũng dần dà yên ắng trở lại.

*

Tờ mờ sáng, thành phố Hoan Lạc mở ra thêm năm mươi suất nữa.

Tính cả bốn mươi lăm người hàng trước thì khi đến lượt nhóm Thích Mê chỉ còn dư đúng năm chỗ.

Hiện giờ bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là đưa lũ trẻ vào thành phố, hoặc là cùng đợi qua hôm sau, đến khi thành phố Hoan Lạc mở thêm những suất mới vào ngày mai thì mười lăm người bọn họ sẽ nhau vào trong.

Để bảo đảm an toàn, Thích Mê nghĩ rằng tốt nhất nên đợi sang hôm sau.

Cô đứng trước xe buýt, theo gót nhóm đằng trước tiến về phía cửa thành phố, ngẫm ngợi muốn nói chút chuyện với bảo vệ nên đã nhường năm người phía sau lên trước, còn bọn họ sẽ đợi một ngày nữa hẵng vào.

Thấy khoảng cách mỗi lúc một gần, cô huơ tay chào người bảo vệ ngay cửa.

Người bảo vệ liếc nhìn cô, rồi ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ không để ý.

Nhạc Tây xếp trước Thích Mê tỏ ý muốn giúp đỡ nên cất tiếng gọi tên gác cửa.

"Chuyện gì?" Bảo vệ nghiêm mặt.

Thích Mê: "Là thế này ạ, mười lăm người chúng tôi muốn cùng nhau qua cửa, anh có thể để năm người phía sau đi trước không? Còn chúng tôi sẽ đợi qua ngày mai."

Gã bảo vệ không ừ hử gì, chỉ chăm chăm nhìn Nhạc Tây.

Không còn cách nào khác, Nhạc Tây đành lặp lại câu hỏi lần nữa.

Lần này cuối cùng gã cũng đáp lời: "Không được, quy tắc ở thành phố Hoan Lạc rất nghiêm ngặt, hàng đến đâu vào đến đó, đâu phải nói nhường là nhường… một khi chúng tôi phát hiện có người nhảy hàng, thì dù bất kể là ai cũng sẽ bị truất quyền qua cửa vĩnh viễn."

Dẫu chẳng hề muốn để ý Thích Mê, song nói rồi vẫn liếc cô một cái, như cảnh cáo cô đừng hòng quậy phá.

Sau khi tên gác cửa rời đi, Nhạc Tây nhỏ giọng nhắc nhở Thích Mê: “Thật ra cô không cần hỏi làm gì, cứ lẳng lặng đổi chỗ là được rồi, nhiều người xếp hàng như vậy thì làm sao mấy người đó nhớ nổi chứ."

"Đương nhiên tôi biết điều này…"

Thích Mê nhìn xuống phía cuối hàng, Kiều Dã vẫn dùng ánh mắt khó lường nhìn cô.

Cô để ý từ ngày hôm qua lúc nào Kiều Dã cũng quan sát nhất cử nhất động của cô, chắc hẳn lo không nắm được thời cơ mà rửa mối nhục, quả thật không thể để cậu ta này nắm thóp mình.

Không riêng gì cậu ta, phía sau đã có vô số người đứng xếp hàng, lỡ may trông thấy bọn họ đổi vị trí thì khó tránh khỏi bị nhiều người tố cáo.

Có lẽ phải vào trước một lượt rồi…

Thích Mê nghĩ ngợi thoáng chốc, rồi quay người lên xe.

Tuyhiện tại ở đây có năm người trưởng thành nhưng trong số họ chỉ có Thích Mê, Eva và Lãng Dữ chiến đấu được, mười hai người còn lại không hề có tính thực chiến.

Eva đã thẳng thừng từ chối việc một mình đưa mấy đứa nhỏ vào thành phố, trước mắt thì Lãng Dữ vẫn cứ vờ vĩnh bản thân bằng tuổi lũ nhóc tì này, đưa bọn họ vào thành phố rất dễ bị lộ thân phận, chưa kể là tự chuốc họa vào người... Cho nên dù có thế nào đi chăng nữa, hôm nay nhất định phải để Thích Mê đưa bốn đứa nhỏ vào thành phố Hoan Lạc.

Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Thích Mê chọn ra bốn cậu bé trông gan lì hơn hẳn xuống xe.

Vương Tiểu Hổ đeo ba lô lên, giục giã lao vội xuống xe, từ lớp học Đậu Đinh đến xe buýt, tất thảy đều là môi trường khép kín, lâu lắm rồi thằng nhóc này chưa được trải nghiệm một thế giới rộng lớn như vậy.

"Á! Biển cả, mình tới—"

Khoảnh khắc thằng nhóc định lao đến ôm biển vào lòng thì bị Thích Mê nắm lấy quai cặp.

"Quay lại xếp hàng đi."

"Dạ…"

Vương Tiểu Hổ ỉu xìu quay về cuối hàng, ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo của Dương Thắng Tráng.

"Cô Thích ơi! Bọn họ là người ngoài hành tinh ạ? Chúng ta đến sao Hỏa rồi sao?" Cậu bé Triệu Nhất Triết ở đầu hàng lớn giọng, đánh tan không gian yên tĩnh vốn có, câu hỏi ngây ngô đã thu hút sự chú ý của tất thảy những người cao cấp phía trước.

Mười mấy cặp mắt đen tuyền nhìn đăm đăm cậu bé, tựa như bầy hổ đói đang rình rập con mồi, Triệu Nhất Triết hoảng loạn đến nỗi vội chuồn trốn ngay sau lưng Thích Mê.

Bị cậu bé ảnh hưởng, ba nhóc tì nối đuôi cũng bị kéo ra đằng sau.

Ngô Mộc Thần bày ra vẻ nghiêm túc, tay trái đút túi, tay phải nắm góc áo Triệu Nhất Triết, vẫn bộ dạng tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Lòng Đỗ Thụy bất an quá nên bước tới nhắc nhở cậu bé vài câu, cậu thiếu kiên nhẫn xua tay: "Cháu biết cháu biết rồi, giờ cháu có phải con nít nữa đâu…"

Đỗ Thụy: "?"

Cháu không phải con nít thì còn ai vào đây?

Dương Thắng Tráng không hổ danh là cậu bé dũng cảm nhất lớp Đậu Đinh, cậu đứng sau lưng Ngô Mộc Thần nhòm ra trước mặt, chẳng những không hề sợ hãi bộ dạng kỳ lạ của người cao cấp, ngược lại còn vui mừng khôn xiết: "Trời đất ơi! Họ thực sự là người ngoài hành tinh á! Mình có thể thấy họ bằng da bằng thịt rồi kìa!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 115: Chương 115



"Người ngoài hành tinh có gì đáng sợ đâu? Họ làm gì mạnh bằng Ultraman!" Vương Tiểu Hổ không coi trọng, thậm chí còn cười giễu lời nói của Triệu Nhất Triết.

Mấy người cao cấp: "..."

Thích Mê trộm nhìn sắc mặt những người cao cấp phía trước, cảm thấy nếu đám nhóc này mà nói thêm nữa sẽ gây bất bình dư luận, cô vội vàng làm động tác ra hiệu im lặng, bảo bọn nhóc đừng nói.

Kể từ lúc đến tận thế, bọn nhóc ngày càng ỷ lại vào Thích Mê, cô bảo nín bốn bé con ngoan ngoãn nín ngay.

Đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng cười khúc khích, Lãng Dữ nhú đầu ra cửa sổ xe khách, khóe miệng cong cong tuyệt đẹp: "Cô Thích ơi, chăm bẵm bốn bạn nhỏ mệt lắm đó, cô có cần em phụ không ạ?"

Quả thật rất khó chăm bẵm, Thích Mê cũng nhận ra điều đó. Bốn đứa nhỏ này vô cùng gan dạ, nhưng không đứa nào chịu thua đứa nào!

Những cái miệng cứ tía lia, nói năng không ngừng, vừa xuống xe suýt chút đã làm dấy lên trận sóng dư luận, chắc vào thành phố rồi còn gây chuyện hơn nữa nhỉ?

Cô toan hỏi Lãng Dữ có cách nào giúp đỡ không, bèn nghe Triệu Nhất Triết xung phong đáp lời: "Không cần đâu ạ! Bọn tớ sẽ giúp cô Thích một tay, không cần cậu! Lêu lêu lêu—"

Nói xong, thằng nhóc lè lưỡi trêu chọc Lãng Dữ.

Lãng Dữ: "..."

Trẻ trâu.

Trùng hợp lúc này xếp hàng đến lượt bọn họ, Thích Mê không nói chuyện với Lãng Dữ nữa, cô dẫn bốn đứa nhỏ đến lối vào Thành phố Hoan Lạc.

Hai tên gác cửa trông thấy bọn họ, sắc mặt vô cùng khó coi, chắc chắn chúng đã nghe thấy những lời đám nhóc vừa nói, bèn nặng nề khịt mũi.

Mắt đối mắt nhau, chúng đẩy chiếc hộp vuông ở trên bàn xuống đất, như thể đang bố thí cho bọn họ, chúng đẩy nó đến chân Thích Mê.

Bốn đứa nhỏ bị âm thanh đó dọa cho xám hồn, c.h.ế.t điếng tại chỗ.

"Rút một con số trong đó đi…" Một gã gác cửa hướng nhìn lên trời cao, giọng bâng quơ.

Thích Mê nhác mắt nhìn chúng, giấu vẻ tức giận trước mặt đám trẻ, cố giữ nét tươi cười trên môi. Cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc hộp vuông lên, thò tay bốc ra chiếc vòng tay số 17.

Xác nhận trong hộp không có thứ gì nguy hiểm, cô kiên nhẫn đợi bốn đứa nhỏ thay phiên nhau lấy vòng tay.

Vương Tiểu Hổ số 25, Triệu Nhất Triết số 4, Ngô Mộc Thần số 13, Dương Thắng Tráng số 39.

Dường như chiếc vòng tay có chức năng nào đó, từ kích cỡ ban đầu, nó có thể tùy biến theo kích cỡ cổ tay của mỗi người, hơn nữa còn có thể bám chặt trên tay, dẫu cho lắc mạnh thế nào cũng chẳng rơi rớt.

Và đồng thời, ta cũng không thể tự ý tháo xuống được.

Thích Mê lắc chiếc hộp rỗng trong tay, đập mạnh xuống bàn, hai gã bảo vệ giật mình, cuối cùng hai con ngươi trên đầu kia nhìn gương mặt cô lằm lằm.

Cô khẽ cười, giở giọng điệu dịu dàng dỗ dành trẻ con: "Lớn cả rồi, chẳng lẽ cách ứng xử giao tiếp bình thường cũng không biết sao?"

Có lẽ bị cảm giác này làm sởn mình, hai gã gác cửa sửng sốt chốc lát, mãi đến khi Thích Mê cùng bọn trẻ vào trong, cổng thành phố tự đóng lại rồi hai gã mới phản ứng.

"Định mệnh! Nhân loại cấp thấp mà cũng học đòi vênh váo nữa!" Một tên bất mãn cất giọng chửi bới.

Kẻ khác cười góp: "Anh cần gì chấp nhất với loại người cấp thấp ấy chứ? Bọn nó vào chưa chắc có thể sống sót trở ra, nhọc lòng chi mà giận dữ với lũ người âm."

"Chí phải, không biết lần này tiểu Thành chủ lại nghĩ ra trò tra tấn gì nữa nhỉ?"



Tuy hai tên bảo vệ bàn luận không lớn nhưng Thích Mê vẫn nghe thấy thanh âm ngắc ngứ vọng đến.

Bọn họ là tốp người cuối cùng, vậy nên đành phải đứng cuối hàng. Đoàn người qua cửa này thực chất không hề di chuyển, từ khi cổng thành phố khép lại thì tấm lưng cô vẫn bám dính lên cánh cửa c.h.ế.t giẫm, chỉ cách hai gã bảo vệ một vách cửa như thế.

Nơi hành lang đầy ấp người xếp hàng trông vô cùng kín cổng cao tường, hai bức tường nối liền với trần nhà, phía trước là dòng người chen chúc tấp nập, hệt như cầm chân bọn họ ở một không gian tách biệt không chút gió lùa.

Bốn nhóc tì dần cảm thấy buồn bực đến thở không ra hơi.

Mỗi tay Thích Mê bế một đứa, trên lưng cõng thêm đứa nữa, ba nhóc con miễn cưỡng hít thở giữa bầu không khí ngột ngạt. Riêng Ngô Mộc Thần vẫn đứng đó, mặc dù cậu bé bảo rằng không sao, song sắc mặt vẫn lộ ra vẻ nhợt nhạt khó chịu.

Thích Mê huơ tay một cách khó khăn, toan bế Ngô Mộc Thần lên thì bị Nhạc Tây can ngăn: "Thôi để tôi bế cho…"

Nhạc Tây bế Ngô Mộc Thần lên, mỉm cười thốt rằng: "Không sao, tôi giúp cô được mà, cần gì thì cô cứ nói với tôi, dù sao cũng không dễ gì tìm được người quen ở cái thế giới này."

Thích Mê cảm ơn cô một tiếng, rồi lo lắng liếc nhìn Ngô Mộc Thần đang được bồng bế, thấy cậu bé không biểu hiện gì khác thường nên cô cũng im bặt.

Lúc này, hàng phía trước rốt cuộc đã di chuyển đôi chút, lần lữa lọ mọ tiến lên.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 116: Chương 116



Trải qua khu hành lang dài mười mấy mét, phóng tầm mắt trông thấy một thành phố tráng lệ, đột nhiên hàng người lại dừng chân.

Ở đằng trước chẳng biết người nào mở loa phát thanh, tiếng rè rè đinh tai nhức óc, vài giây sau, tiếng rít bỗng bay biến đi đâu, mà thay bằng tông giọng rất đỗi trẻ con: "Hoan nghênh các vị đã đến với thành phố Hoan Lạc của ta!"

“Như các vị đã biết, muốn vào Bất Dạ Thành, thì chắc chắn phải ghé ngang thành phố Hoan Lạc của ta để xin giấy phép cư trú, nhưng với số lượng người tham gia đông đảo như vậy, vì thế mỗi ngày Bất Dạ Thành chỉ mở mười suất mà thôi, phải làm sao đây nhỉ?"

Thanh âm trẻ con ngừng thoáng chốc, sau khi nghe thấy tiếng xì xầm, cậu cười giòn mấy tiếng, "Đúng vậy đó, thế nên chúng ta sẽ tiến hành một cuộc tuyển chọn [50 vào 10]! Kẻ mạnh thì tồn tại, ta sẽ đích thân đưa giấy phép cư trú vào Bất Dạ Thành cho 10 người chiến thắng! Còn 40 người bị loại buộc phải rời khỏi đây. Trước khi trò chơi bắt đầu các vị sẽ phải tiến hành nhận diện khuôn mặt. Những người bị loại vĩnh viễn không có cơ hội xin được giấy phép cư trú đâu nhé, mỗi người chỉ có một cơ hội, hãy nắm bắt lấy nha!”

Nói dứt câu cuối cùng, bầu không khí trở nên u ám hơn hẳn.

Mỗi người chỉ có duy nhất một cơ hội, lỡ mất rồi thì vĩnh viễn không thể đặt chân vào Bất Dạ Thành, tất cả mọi người cần cố gắng hết sức, không từ thủ đoạn.

Dưới tình huống thế này, mong lọt vào top 10 đành liều mạng thôi…

Trong thời gian suy tư, âm vang non choẹt lại cất lên: "Được rồi, không dông dài nữa, bây giờ ta sẽ chọn ngẫu nhiên một trò chơi cho cuộc thi tuyển chọn ngày hôm nay!"

Tiếng trống tùng tùng ngân lên, hơn mười giây sau, có thứ gì đó rơi xuống nền nhà kêu lạch cạch một tiếng.

"Được rồi, chiếc thùng may mắn của ta đã chọn được trò chơi ngày hôm nay! Trò hôm nay chúng ta đang chơi là [Trốn Tìm] đơn giản lắm luôn! Mọi người thật may mắn, Đây là trò chơi ta yêu thích nhất đó!" Người kia bật cười khúc khích vài lượt, dường như trong câu nói của cậu ẩn chứa một tầng ác ý nào phía sau.

Giọng trẻ con ấy tằng hắng, rồi hướng dẫn hai người đứng bên vách trái và phải bức tường dán luật chơi [Trốn Tìm] lên.

Đám đông chia thành hai nhóm bắt đầu đọc nội quy.

[Trò Trốn Tìm được chọn ngẫu nhiên.]

[Quy tắc 1. Trong trò chơi gồm ba phe, bảy thuộc hạ của ta sẽ đóng vai trò là "thợ săn" đi tìm các vị, và năm mươi người tham gia sẽ là "con mồi" bị thợ săn truy lùng, song đồng thời, các vị cũng phải săn lùng ta, bởi vì ta chính là "Thực" (thức ăn) mà các vị tìm kiếm. Một khi "con mồi" tìm thấy "Thực", con mồi sẽ giành chiến thắng và nhận được giấy phép cư trú tại Bất Dạ Thành.

Lưu ý: Ngay khi đạt đủ mười người chiến thắng, trò chơi tự động kết thúc.]

[Quy tắc 2. Trong quá trình ta làm "Thực", ta sẽ bí mật sử dụng thùng may mắn của mình để rút số của "thợ săn" cơ động, "con mồi" số bao nhiêu bị "thợ săn" tóm được sẽ phải biến mất, và sử dụng loa trên đường phố để thông báo thời gian bấy giờ. Mong

các vị hãy luôn chú ý lắng nghe thông tin ta truyền đến. Đừng để bị g.i.ế.c ngay sau khi trò chơi bắt đầu nhé!

Ví dụ: Ta rút được thợ săn cơ động số 5 nhìn thấy con mồi thứ năm, như vậy những con mồi thứ 1234 mà thợ săn số 5 bắt gặp đều được an toàn, còn con mồi thứ năm sẽ bị tiêu diệt. Sau khi con mồi bị xóa sổ, ta bắt đầu rút tiếp số thợ săn cơ động tiếp theo, tiến hành lượt kế của trò chơi.

Lưu ý: Đúng, không sai, ý ta nói xóa sổ là những gì các vị đang mường tượng trong đầu. Trò chơi đi kèm với cái c.h.ế.t chẳng phải càng kí.ch th.ích hơn sao? He he ~]

[Quy tắc 3. Có thể chơi cá nhân hoặc chơi theo theo đội, chỉ cần tìm ra ta, các vị sẽ giành chiến thắng.

Để đảm bảo an toàn cho "thợ săn" của mình, tất cả "con mồi" không được dùng bất kỳ cách thức bạo lực nào với bảy "thợ săn" đấy nhé, một khi bị ta phát hiện, ta sẽ không cấp giấy phép cư trú cho các vị đâu hứ! Việc mà "con mồi" các vị cần làm là lẩn trốn và tìm ra ta, ta biết các vị rất mạnh, nhưng ở chỗ này, "con mồi" không được phép bắt nạt các "thợ săn" của ta hứ!]

[Quy tắc 4: Chắc hẳn các vị đã phát hiện rằng sau khi đeo vòng tay vào thì không thể tháo xuống rồi phải không? Đợi đến lúc tìm thấy ta, ta sẽ giúp các vị tháo xuống, nhưng chỉ dành cho top 10 thôi, vì vậy nên tất cả "con mồi" các vị, nhất định phải không, từ, thủ, đoạn để lùng ra ta đấy nhó!

Cuối cùng, chúc các vị hôm nay chơi thật vui vẻ!]

Sau khi đọc hết bài, Thích Mê có cảm giác “những người này rõ ràng là muốn trực tiếp g.i.ế.c bọn họ, nhưng vẫn muốn tìm trò chơi để chơi với bọn họ”.

Quy tắc 1 kết hợp với quy tắc 3 có nghĩa là những người tham gia chỉ có thể tìm cách trốn thoát và ẩn náu, những người có thể chiến đấu và những người không thể chiến đấu hoàn toàn bị khống chế, bọn họ phải tìm mọi cách tìm được người gọi là "Thực" trong khi chạy trốn, ở thành phố lớn như vậy, không dễ để tìm được.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 117: Chương 117



Chưa kể cô còn phải đưa theo bốn đứa trẻ này đi tìm.

Ý nghĩa của quy tắc thứ tư rất đơn giản và rõ ràng. Tức là, chiếc vòng tay không thể được tháo ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy “Thực”, Thích Mê lập tức từ bỏ ý định giấu bọn trẻ và một mình vượt qua màn chơi...

Ừm?

Đợi đã.

Quy tắc chỉ nói không thể đối xử thô bạo với “thợ săn”, nhưng hình như lại không nói rằng không thể đối xử thô bạo với “Thực” ?

Thích Mê xoa cằm, khóe miệng nở một nụ cười.

"Được rồi, các vị thợ săn, Thực là ta sẽ bắt đầu ẩn náu, trước tiên mọi người phải ở đây học thuộc quy tắc, Mười phút sau tiếng cồng sẽ vang lên, mọi người có thể xuất phát!" Cùng với tiếng giày da nhỏ vang lên, tiếng cười the thé của đứa trẻ dần dần xa.

Thích Mê đứng ở cuối đội, chỉ có thể dựa vào thính giác của mình để phán đoán phương hướng người đó rời đi, cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng gầm thô bạo của người đàn ông cắt đứt suy nghĩ của cô.

Bốn đứa trẻ giật mình vội ôm lấy Thích Mê.

"Đừng nhìn nữa, trước tiên đừng nhìn nữa. Mọi người xếp hàng để quét nhận diện khuôn mặt."

Đám đông di chuyển, dần dần trở nên trật tự.

Thành phố Hoan Lạc nằm ngay cạnh Bất Dạ Thành, có những sản phẩm điện tử có thể sử dụng cũng không lạ gì.

Một người đàn ông mặc vest cộc tay, đeo dây chuyền bạc đi từ phía trước đến, cánh tay trái đầy những hình xăm lộn xộn, trong tay cầm máy tính bảng quét nhận diện khuôn mặt cho từng người vào trong.

Phía sau người đàn ông là một bóng người cao gầy, Thích Mê nhận ra đó là Hầu Thư.

Cậu ta giống như người tùy tùng, người đàn ông ở phía trước quét, cậu ta điều khiển người ở sau giữ khoảng cách với nhau.

Sau khi đến gần cuối hàng, Hầu Thư thờ ơ ngước mắt lên, ánh mắt vừa đúng lúc rơi vào Thích Mê.

Thích Mê bình tĩnh nhếch khóe miệng, nhìn ra chỗ khác. Hầu Thư cũng quay đầu tiếp tục chỉ đạo, hai người ngầm ăn ý giả vờ không quen biết.

Đại khái là vì bốn đứa trẻ xuất hiện đột ngột, Hình Thiết Quân, người phụ trách quét vẫn còn cách bọn họ một quãng đã giương mắt đánh giá bọn họ.

"Cô Thích, em sợ…." Triệu Nhất Triết ôm chặt lấy chân Thích Mê, trong sách khoa học mà cậu bé đọc, người ngoài hành tinh rất đáng sợ.

Thích Mê xoa đầu an ủi cậu bé, ngồi xổm xuống thấp giọng nói với bọn trẻ: "Đừng sợ, những cô chú này chỉ đeo mặt nạ giả làm người ngoài hành tinh thôi, giống như lễ Halloween ở nước ngoài vậy, nhớ không? Vu Kiều Kiều còn bày mặt con yêu quái nhỏ trong dịp Halloween nữa mà."

"Bọn họ…thật sự chỉ đang đeo mặt nạ thôi sao?" Triệu Nhất Triết vô thức quay đầu nhìn lại.

Thích Mê mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ là mặt nạ thôi. Họ đều giống như chúng ta, đều là con người, nên đừng sợ… Nơi hôm nay cô đưa các con đến có thể đang tổ chức lễ hội hóa trang Halloween nên có rất nhiều người trông giống như vậy. Chúng ta đến đây chơi trò trốn tìm, nếu thuận lợi thì chúng ta có thể đến tòa thành phát sáng ở bên cạnh. Các em cố gắng cùng cô được không nào?"

"Vâng ạ."

Dưới giọng nói ấm áp êm dịu của Thích Mê, tâm trạng của bọn trẻ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hình Thiết Quân nghe rõ những lời này, giống như bắt được điều gì thú vị, gã đặt tấm thẻ nhận dạng vào tay Hầu Thư, cử động cổ rồi đi tới: “Này, cô còn rảnh dỗ dành bọn trẻ ở đây à?” Vừa nói, gã vừa cố ý lớn tiếng quát: "Này, lũ nhóc này, ai cho chúng mày vào đây?!"

Khó khăn lắm mới có thể gây dựng lòng tin cho bọn trẻ, trong chốc lát đã bị tiếng hét của gã phá vỡ rồi. Bọn trẻ giống như những con chim cút sợ hãi, kêu gào nấp sau Thích Mê.

Thích Mê cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, tuy đang cười nhưng lại không có chút ấm áp nào: “Anh à…anh dọa học trò tôi sợ rồi đấy.”

Cô đã cố gắng hết sức để kiểm soát giọng điệu của mình, tỏ ra dịu dàng và lịch sự.

Nhưng Hình Thiết Quân cũng không chịu thua, cười nửa miệng liếc cô một cái, lại đưa mắt nhìn bốn đứa trẻ: "Tao đang nói chuyện với bọn mày đấy, oắt con! Ai cho chúng mày vào!"

Dương Thắng Tráng dường như bị âm thanh này làm phiền, lòng hơi tức giận, tuy rằng trong mắt có nước mắt, nhưng nhóc vẫn xắn tay áo, làm ra động tác đánh về phía Hình Thiết Quân: "Đi đi! Đi đi!"

Hình Thiết Quân nhìn thấy, buồn cười, nụ cười từ khóe miệng kéo lên đến tận khóe mắt, gã cười toe toét: "Này nhóc, nhóc có biết mình đang nói chuyện với ai không?!"

"Đi đi! Đi đi!" Dương Thắng Tráng kêu lên, nhe răng, không ngừng đ.ấ.m hắn.

Tiếng khóc ồn ào của đứa trẻ nhanh chóng khiến Hình Thiết Quân tức giận, hắn tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy tay cậu bé: "Mày còn định đánh tao? Tao thấy mày đang muốn đi tìm đường c.h.ế.t đấy!"

Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Thích Mê nhanh chóng nắm lấy cổ tay gã——

Nói chính xác thì cô chỉ nắm được một nửa, cánh tay của Hình Thiết Quân to khỏe, cơ bắp cuồn cuộn. Những ngón tay của Thích Mê lại thon dài, nếu so sánh thì có cảm giác như gã chỉ bẻ một cái đã có thể bẻ gãy tay cô rồi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 118: Chương 118



Hình Thiết Quân có lẽ cũng cảm thấy như vậy, gã liếc qua một cái, trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai.

Vừa định rút tay ra, hắn phát hiện lực tay của Thích Mê càng ngày càng mạnh, chỉ trong vài giây, cổ tay của gã dường như bị lực nắm của cô bẻ gãy đến nơi.

Hình Thiết Quân đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi, gã không dám kêu to trước mặt nhiều người như vậy, ánh mắt trong chốc lát trở nên hung ác, giơ tay định tấn công Thích Mê.

Hầu Thư thấy tình thế không ổn, vội vàng giữ tay Hình Thiết Quân, cười nói: "Anh Quân, mười phút nữa là hết giờ, còn có một số người chưa nhập thông tin, không cần thiết phải lãng phí thời gian với những người này. Bớt giận! Bớt giận!"

Hình Thiết Quân liếc nhìn Thích Mê, ra hiệu cô mau chóng buông tay.

Thích Mê dừng lại, thả tay ra.

Hình Thiết Quân lớn tiếng chửi thề, gương mặt tức giận đến vặn vẹo, không chịu bỏ cuộc, muốn ra tay, lại bị Hầu Thư thờ ơ ngăn cản:

“Anh Quân à anh Quân, anh thật sự không cần chấp nhặt với bà thím ngu ngốc này! Chúng ta còn bận việc chính, bận việc chính..." Nói xong, Hầu Thư quay đầu nhìn chằm chằm Thích Mê, cố ý dạy dỗ cô vài câu: "Cô có nghe thấy không, bà thím ngu ngốc? Anh Quân của chúng tôi không muốn chấp nhặt với cô. Đừng ỷ mình có sức mạnh thì có thể coi trời bằng vung. Mau tiếp tục xếp hàng đi!"

Thích Mê cạn lời, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bọn trẻ. Vừa mới lau xong đã nghe Hình Thiết Quân hét lên đầy giận dữ, ngẩng đầu thì thấy Hầu Thư bị gã đá ngã xuống đất rồi.

“Con mẹ nó, một con ch.ó mà cũng dám sủa bậy bên tai tao.” Hình Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, liên tục đá mạnh vào người Hầu Thư.

Hầu Thư không còn cách nào khác, đành phải cuộn tròn để bảo vệ đầu, không thể chống trả.

Đồng tử của Thích Mê đột nhiên co rút, tay cô vô thức ấn thanh đao ở thắt lưng. Đang lúc cô đang nghĩ cách cứu Hầu Thư, đột nhiên một tiếng cồng lớn vang lên.

Trò chơi bắt đầu.

Hơn ba mươi người trước đó đã thực hiện nhận dạng khuôn mặt đều chạy ra ngoài và lao vào Thành phố Hoan Lạc. Hơn chục người còn lại vô cùng lo lắng, thúc giục Hình Thiết Quân nhanh chóng nhập thông tin.

Một người đàn ông vạm vỡ còn cao hơn cả Hình Thiết Quan sốt ruột bước tới: "Anh đang làm gì vậy? Có thôi đi không?! Còn không mau nhập thông tin cho chúng tôi đi, còn chờ gì nữa!"

Lúc này cơn giận của Hình Thiết Quân gần như đã tiêu tan, gã thở hắt một hơi, liếc nhìn anh trai cao lớn, giật lấy chiếc máy tính bảng từ tay Hầu Thư, tiếp tục làm việc.

Hầu Thư cuộn tròn trên mặt đất r*n r*... Chẳng bao lâu sau, cậu ta phun ra một ngụm m.á.u tanh.

Thích Mê nhìn cậu ta đầy lo lắng nhưng không dám tiến lên.

Hai người đã cùng nhau hợp tác trong trò chơi tận thế được hai năm, ngầm hiểu ý nhau, lời nói vừa rồi của Hầu Thư rõ ràng là cậu ta không muốn Hình Thiết Quân biết về mối quan hệ của bọn họ. Dù Thích Mê có lo lắng đến đâu, cô cũng chỉ có thể giả làm người qua đường thờ ơ quan sát tình cảnh của cậu ta.

Hình Thiết Quân mang sắc mặt lạnh lùng xách bốn đứa trẻ lên, đứng trước mặt Thích Mê, cố ý hạ giọng: “Ông đây sẽ không buông tha cho cô đâu, tốt nhất lát nữa cô đừng để bị tôi bắt được trong trò chơi đấy.”

[Ding, hoàn tất nhập thông tin.]

Khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười khinh bỉ của Thích Mê được lưu lại trên màn hình.

Là một trong những người xuất phát cuối cùng, cô dẫn theo bọn trẻ bình tĩnh quan sát xung quanh.

Thành phố Hoan Lạc này có lẽ đã được xây dựng lại, nó không giống như một thành phố truyền thống mà giống một cơ sở điện ảnh và truyền hình lớn hơn. Bên trái vẫn là một biệt thự hiện đại, bên phải đã trở thành một quán trọ cổ kính trang nhã, đường phố lát đá xanh, tuy không rộng lắm nhưng bảy tám người nắm tay nhau đi bộ cũng không thành vấn đề.

"Này! Không biết trốn ở đâu nữa à?!" Hình Thiết Quân cười lạnh mấy tiếng, thân là một trong những “thợ săn”, gã cùng sáu người khác đã hoàn tất việc mặc trang bị.

Trang bị này giống như một chiếc áo chống đạn, trước mặt họ có một ống kính máy ảnh, bên dưới ống kính viết số thứ tự của họ.

Của Hình Thiết Quân là số 7.

Bỏ qua gã, Thích Mê thấy Hầu Thư đang loạng choạng đứng dậy, sau khi nhìn Hình Thiết Quân một cách căm ghét, cậu ta liếc nhìn cô rồi ra hiệu về phía bên phải.

Thích Mê biết Hầu Thư đang nói cho cô biết phương hướng mà Thực ẩn náu.

"Con mồi, cô chỉ có mười phút để ẩn nấp. Cô có chắc chắn muốn đứng đây lãng phí thời gian không?"

Thích Mê phớt lờ hắn rồi dẫn bọn trẻ đi về bên phải.

Trên đường đi, cô xoa dịu cảm xúc của bọn trẻ bằng những lời nói nhẹ nhàng, tái lập lòng can đảm và sự tự tin của bọn trẻ, mắt cô cũng không hề nhàn rỗi, không ngừng tìm kiếm nơi có thể ẩn náu trong thành phố Hoan Lạc này.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 119: Chương 119



Những quy tắc này nhìn có vẻ khắc nghiệt, với đủ loại điều kiện không chắc chắn và khó nắm bắt, nhưng chúng vẫn đúng với các nguyên tắc thông thường. Trò chơi "Trốn tìm" chủ yếu là về “trốn”. Chuyện thợ săn tóm được ai, nhìn thấy ai không quan trọng, chỉ cần “Thực” có thể ẩn náu và không bị tìm thấy, cậu ta sẽ luôn ở trong trạng thái an toàn.

Thích Mê đứng bất động trước cửa quán trọ: Có lẽ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất chăng?

Mười phút sau, tất cả mọi người đều đã hoàn thành việc ẩn nấp.

Bảy thợ săn cũng bắt đầu tách nhau ra hành động, bước đi chậm rãi trên con phố này.

Loa phát thanh phát ra âm thanh xì xào của dòng điện, sau một giai điệu đáng sợ của nhạc hộp, giọng nói trẻ con non nớt vang lên, vang vọng trên khắp bầu trời thành phố.

“Tôi vừa chọn ra Thợ Săn đầu tiên là số 5.

Anh ta sẽ tiêu diệt con mồi thứ ba mà anh ta nhìn thấy. Mọi người hãy cẩn thận nha!”

Mặc dù lời nói đã kết thúc, nhưng tiếng loa phát thanh vẫn không ngừng lại, bài đồng d.a.o thiếu nhi khó nghe cứ liên tục vang lên.

*

Không biết qua bao lâu, thông báo chính thức lại xuất hiện.

“Bíp bíp bíp - Thợ Săn Số 5 đã nhìn thấy con mồi đầu tiên của mình, một người đàn ông đang trốn sau cánh cửa, mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean. Hiện tại bạn đã an toàn, xin chúc mừng!”

Vài phút nữa trôi qua.

“Bíp bíp bíp - Thợ Săn Số 5 đã nhìn thấy con mồi thứ hai của mình, một cô gái mặc váy tím đang trốn dưới gầm giường. Hiện tại bạn đã an toàn, xin chúc mừng!”

Sau khi hai con số an toàn đã được sử dụng hết, tất cả mọi người đều trở nên lo lắng hơn.

Bởi vì trong tình huống con mồi đang lẩn trốn và có quá nhiều thợ săn hiện giờ, họ hoàn toàn không thể biết được Thợ săn số 5 đang hành động ở đâu...

Cũng giống như bây giờ, bên ngoài tủ quần áo mà Thích Mê đang trốn, có thể nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ đang vang lên.

Bước đi thong thả như vậy, chắc chắn thuộc về một thợ săn nào đó.

Thích Mê đặc biệt chọn tầng hai của khách sạn ven đường này để trốn, bởi vì ở đây có rất nhiều phòng, sẽ khó bị tìm ra hơn.

Nhưng không ngờ, tiếng bước chân này lại không chút hoang mang bước từ hành lang gỗ bên ngoài đến cửa căn phòng này, như thể chắc chắn con mồi gã muốn đang ở bên trong.

Người nọ đi vào phòng khách, chỉ dừng lại một lát rồi đi đến phòng ngủ.

Sau vài giây yên lặng, tiếng bước chân lại tiến gần hơn, chậm rãi tiến về phía tủ quần áo.

Một bước......

Hai bước......

Ba bước......

Người nọ không chút do dự, ngay lập tức mở cửa tủ quần áo ra.

Thích Mê nâng đầu lên, đập vào mắt cô là một khuôn mặt tươi cười quá đà và kỳ quặc.

Tay của Hình Thiết Quân nắm thành quyền, tiếng ấn khớp xương vang lên rốp rốp, gã xoay xoay cổ, hung tợn nhìn chằm chằm về phía cô: “Lúc nãy tao đã nói rồi, tao sẽ không tha cho mày!”

Chậc.

Thích Mê âm thầm ấn nút ngầm.

Trong khi hai bên đang giằng co, một tiếng s.ú.n.g nổ vang lên trên đường phố.

m thanh to như vậy, dựa vào khoảng cách có thể xác định rằng nó ở trên con phố bên cạnh khách sạn.

“Bíp bíp bíp bíp bíp bíp - Thợ Săn Số 5 đã thành công tiêu diệt con mồi thứ ba mà mình nhìn thấy! Thật đáng mừng, thật đáng mừng! Chúng ta hãy xem con mồi này trông như thế nào nhé?

Thật không thể tin nổi vẫn là cô gái mặc váy tím lúc nãy...”

Tiếng loa không ngừng phát ra, âm thanh vô cùng ồn ào, Thích Mê không tiếp tục nghe nữa.

Cô chỉ chú ý rằng trong trò chơi này có một BUG mà cô không hề nghĩ tới——

Không phải những người tham gia được nhìn thấy trước đó là đã an toàn! Người bị phát hiện gần con số ám sát mới thực sự là người nguy hiểm nhất, thợ săn có thể đổi số an toàn thành số bị xóa bỏ trong lần bắt gặp số hai!

Những chiếc camera mà Thích Mê nhìn thấycó lẽ chính là công cụ trực tiếp truyền tải hình ảnh cho “Thực”.

Ống kính di chuyển ra xa rồi khóa mục tiêu lần nữa, nữ sinh váy tím liền từ người an toàn thứ hai biến thành người thứ ba bị xóa bỏ.

Suy cho cùng, trò chơi này cũng chỉ là lễ hội cuồng hoan săn b.ắ.n của thợ săn và nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tương tự như vậy, sau khi Thích Mê bị người đàn ông này chú ý, cho dù con số “Thực” rút ra là mấy, chỉ cần anh ta ra tay, cô đều sẽ là mục tiêu bị xóa bỏ của người đàn ông này!

“Khà khà khà… Mày không sợ hết hồn à?” Hình Thiết Quân cười lạnh nói, “Còn không mau chạy trốn khi tao chưa hành động à? Tao cũng không thích trò chơi quá mức nhàm chán, vì chỉ khi khiến con mồi hoảng sợ, khiến con mồi kêu lên thảm thiết, trò chơi này mới càng thú vị hơn.”

“Có vẻ như anh muốn g.i.ế.c tôi tới nỗi không chịu nổi rồi…” Thích Mê đi ra khỏi tủ quần áo: “Tôi tò mò lắm, anh có cái mũi chó phải không? Ngửi mùi để tìm được tôi hả?”
 
Back
Top Bottom