Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 90: Chương 90



Thích Mê đứng dậy, nhịn không được nhỏ giọng châm chọc: "Khá lắm, đây là loại sở thích đặc biệt gì chứ?"

Bàn ở trong siêu thị thật sự rất thoải mái ư?

Đại khái là vì để xác minh suy đoán của cô, lúc này gian phòng lại thấp thoáng truyền đến vài tiếng phụ nữ hờn dỗi.

Đồng thời, thanh âm của người đàn ông cũng càng lúc càng nặng nề.

Lãng Dữ vừa mới bắt đầu còn chưa rõ tình huống này là gì, hiện tại vừa nghe đã hiểu được ở bên trong đang có cảnh xuân, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống.

Kiều Dã ghét bỏ nhíu mày, không biết nên làm thế nào đành xoay người lại.

Chỉ có Thích Mê là đứng tại chỗ, giống như cái bóng đèn lớn mấy ngàn oát, bất động nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ kia.

Thậm chí còn muốn đi qua đó xem một chút.

Cô muốn xác nhận người đàn ông kia có phải là người cao to lúc trước đã gặp hay không, nhưng vừa nghĩ tới loại hình ảnh này, cô vẫn có chút không dám nhìn thẳng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô liếc mắt nhìn mấy kệ hàng rơi xuống đang nằm trên mặt đất, nhấc chân dùng sức đạp một cái thật mạnh.

Loảng xoảng!

Thanh âm thật lớn nổ tung ở bên tai, trong siêu thị trống trải lúc này vọng lại âm thanh rất lớn.

Mấy phút sau, cửa lớn nhà kho ầm ầm mở ra.

Một ánh mắt bất thình lình xuất hiện, một người phụ nữ có một chiếc xúc tu thật dài từ bên trong đi ra, mái tóc của cô ta rối tung hỗn loạn, vừa nhìn thấy ba người bọn Thích Mê, thân hình của cô ta dừng sững, chèm chẹp nuốt nước bọt ở trong miệng xuống.

"Anh yêu, là đồ ăn, chẹp - - " Nữ quái vật vui vẻ hô lớn về phía trong căn phòng một tiếng.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người bọn họ, một người đàn ông từ trong phòng đi ra.

Hai cánh tay của người đàn ông để trần, vừa cao lớn vừa cường tráng, một cơ thể nổi đầy gân thịt, chỉ mặc một cái quần jean kéo căng thật chặt, lộ ra nửa người trên ở phía cánh tay cùng với bả vai đều xăm các loại hình xăm lộn xộn. Một tầng màng mỏng màu da rũ xuống, rủ đến trên đầu gối, trên cổ tinh tế có một cái đầu thật to, người đàn

ông vừa đứng lại, hai con mắt đen như chuông đồng phút chốc đã khóa chặt lấy Thích Mê.

Suy nghĩ vài giây, người đàn ông nhận ra: "Là cô?"

Lần trước mặc dù người đàn ông này chỉ đuổi theo Thích Mê một đoạn đường ngắn, nhưng vẫn còn nhớ kỹ hình dáng của cô, dù sao ở trong thế giới này, một sinh vật phụ nữ xinh đẹp đến như vậy đã sớm không còn tồn tại.

Thứ quý giá như thế, tất nhiên anh ta sẽ khắc sâu vào trong đầu. Anh ta nhìn Thích Mê, cái miệng rộng quỷ dị kéo lên: "Người đẹp, chúng ta thật sự đúng là có duyên phận, lần trước chỉ gặp qua một lần, đã làm cho tôi cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến cô đấy."

Thích Mê cảm thấy buồn nôn.

Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, nữ quái vật bên cạnh thế nhưng lại mặc kệ, lập tức hắng giọng bày ra tư thái của người bạn gái chính thức: "Chẹp -- anh yêu, anh đang nói cái gì vậy!"

Người đàn ông không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Cút sang một bên!"

"Chậc – anh yêu, sao anh lại kéo quần lên thì không muốn nhận người như vậy chứ!" Nữ quái vật tức giận, một phen giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông muốn đòi một lời giải thích.

Nào ngờ vừa giơ tay đã bị người đàn ông tát cho cô ta một cái, lực độ rất lớn, nửa cái đầu của nữ quái vật trong nháy mắt đã vỡ vụn.

Nữ quái vật bị đau, kêu to lên một tiếng, lập tức vung cánh tay về phía người đàn ông để phát động thế tấn công.

Đáng tiếc cuối cùng không thể nào địch lại được người đàn ông, bị anh ta mỗi tay cầm lấy một chân, xé ra làm hai, cô ta bị người đàn ông xé sống ra làm thành hai nửa.

Nữ quái vật thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp kêu lên, đã bị ném xuống đất.

Vừa mới mấy phút trước là cảnh xuân rực rỡ, mấy phút sau đã là cảnh m.á.u me bạo lực.

Thích Mê không khỏi hít sâu một hơi.

Người đàn ông vừa có động tác bước về phía trước một bước, Lãng Dữ đã lập tức nhấc chân, chắn ở trước người Thích Mê.

Cùng lúc đó, Kiều Dã lui về phía sau hai bước, đi tới phía sau cô.

Nhìn hai người đàn ông một trước một sau phản ứng hoàn toàn khác nhau, Thích Mê cười khẽ một tiếng. Sau khi liếc mắt nhìn Kiều Dã, cô tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở Lãng Dữ: "Đừng quên, chúng ta còn phải câu cá nữa."

Lãng Dữ nghiêng đầu: "Câu như thế nào?"

Thích Mê nhìn người đàn ông phía trước một cái, đề nghị: "Trước tiên chạy đi."

"Ừm."

"Ba... hai... " Thích Mê nhỏ giọng đếm, mũi chân lặng lẽ dịch về phía cửa chính của siêu thị.

Kiều Dã cũng nhìn ra hai người bọn họ đang có mưu đồ bí mật, nhưng lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, thân thể nghiêng về phía trước vừa định dán sát vào Thích Mê gần thêm một chút, chợt nghe thấy cô hô một tiếng "Chạy".

Một giây sau, Thích Mê và Lãng Dữ nhanh chóng chạy đi chỉ để lại một mảnh tàn ảnh, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt cậu ta.

“!!!”

Kiều Dã cả kinh, sau khi phản ứng lại thì lập tức kéo cái chân bị thương cố sức chạy ra bên ngoài.

"Này! Các người chờ tôi một chút!" Cậu ta vừa chạy vừa hô, gấp đến độ mồ hôi lạnh tuôn cả ra.

Nhưng đáp lại cậu ta chỉ có tiếng bước chân không ngừng đi xa. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thích Mê và Lãng Dữ đã trượt xuống thang cuốn, đi tới cửa tầng một.

"Các người cho rằng có thể thoát ra khỏi đây được sao?!" Người đàn ông không chút hoang mang nhét hai ngón tay vào miệng, thổi ra một tiếng huýt sáo du dương vang dội.

Trên đường phố vang lên một trận ồn ào rầm rập, rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, càng ngày tiếng dồn dập càng đến gần bọn họ.

Thích Mê và Lãng Dữ vừa mới đứng ở giữa con đường phố, từng con quái vật đã từ trên nóc nhà thấp bé bên đường nhảy xuống, rậm rạp ầm ĩ vây quanh ngăn chặn bọn họ, cơ hồ là không hề có góc chết.

Ngoại trừ phía trước và phía sau con đường phố, ở trên nóc nhà cũng có từng con từng con ghé vào bên mép, hai con mắt lồi ra nhìn thẳng về phía bọn họ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 91: Chương 91



Bóng đen không ngừng tới gần.

Đúng như lời Kiều Dã đã nói, phải có đến hàng trăm con quái vật.

Rất rõ ràng, những con quái vật này không giống với mấy con quái vật du đãng không có tổ chức mà bọn họ đụng phải lúc trước, tất cả bọn chúng đều đã tập hợp thành một tổ chức có quy mô lớn để tiến hành hành động, bình thường bọn chúng che dấu cũng rất là tốt, chỉ khi nào đến thời điểm hành động bọn chúng mới toàn thể xuất kích.

Làm cho người khác khó lòng phòng bị được.

Thích Mê nhìn đám quái vật xung quanh nở nụ cười quái dị, đột nhiên lui về phía sau một bước, hô to một tiếng: "Ai da, thật là nhiều quái vật, tôi sợ quá đi mất!"

Lãng Dữ quay đầu lại: "...?"

"Cậu xem tôi diễn xuất như vậy có được không?" Thích Mê nhìn chằm chằm vào phản ứng của đám quái vật, nhỏ giọng hỏi lại cậu.

Lãng Dữ mím môi dưới, thật sự là khó có thể làm trái với trái tim của mình, hơi cúi người xuống, ghé sát vào bên tai cô trả lời: "Hơi giả..."

"Vậy sao?"

Thích Mê ngẩn ra, cô còn cảm thấy mình diễn thật sự không tệ, rất có cảm giác mảnh mai yếu đuối.

Khi hai người họ không coi ai ra gì nhỏ giọng thì thầm, đám quái vật ở phía siêu thị bỗng nhiên tránh ra thành một con đường, người đàn ông lấy tay bóp cổ Kiều Dã, giống như kéo theo một túi gạo, lững thững đi tới.

Vừa rồi Thích Mê kêu to một tiếng, người đàn ông nàyngược lại thật sự tin là thật, giọng nói rất vui vẻ: "Như thế này đã sợ? Đáng sợ hơn nữa cô còn chưa nhìn thấy đâu... Nhưng mà nếu như cô có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cam đoan, cô có thể rất là an toàn."

Thích Mê ra vẻ sợ hãi giơ hai tay lên: "Tôi nghe, tôi nghe."

Người đàn ông đắc ý cười cười, một tay quăng Kiều Dã xuống mặt đất, ra lệnh cho những con quái vật kia: "Đi lấy xe tới đây, đem toàn bộ hàng hoá này chất lên!"

"Lão đại thật trâu bò!"

Bên trong đám quái vật này cũng không thiếu vài tên rất giỏi vỗ m.ô.n.g ngựa nịnh hót, sau khi nói xong những lời này thì chúng cùng kéo nhau xuống, giơ tay lên bắt tay vào làm việc.

Người đàn ông rất hưởng thụ, khóe miệng kéo lên đến mang tai không buông xuống được, một đôi mắt đen đánh giá Thích Mê, sinh động thuyết minh hai chữ hạ lưu. Đột nhiên nhìn thấy thanh loan đao nằm ở trên thắt lưng của Thích Mê, đôi lông mày của anh ta nhíu lại thành một đường.

“Cô, cởi thứ đó ra cho tôi.” Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.

Thích Mê theo ánh mắt của người đàn ông nhìn lại, vừa nhìn đã hiểu ra, ngoan ngoãn cởi thanh loan đao ở trên thắt lưng của cô ra, ném xuống đất: “Xong rồi.”

Nhưng người đàn ông vẫn hơi lo lắng bước tới: “Cô không còn giấu giếm thứ gì ở chỗ nào khác chứ?" Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra muốn lục soát trên người Thích Mê

Thích Mê vô thức lùi về phía sau, Lãng Dữ ngay lập tức che chắn cho cô.

Đôi mắt của cậu bị vải đen che lại, mặc dù nhìn không ra cảm xúc, nhưng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể cậu vẫn thể hiện sự khó chịu:

"Anh đừng có mà quá đáng."

Người đàn ông có dáng người vạm vỡ, vóc dáng cao lớn. Mặc dù dáng người của hai người bọn họ không kém nhau nhiều lắm, nhưng mà mang vẻ ngoài thanh tú của Lãng Dữ cùng với khí chất điềm đạm của cậu đem đi so sánh với người đàn ông sẽ thật sự thấy rõ sự khác biệt, cơ thể cũng gầy hơn nhiều so với anh ta.

Người đàn ông đương nhiên không để Lãng Dữ vào trong mắt, sau khi quét mắt nhìn cậu một cái, anh ta lập tức nắm chặt bàn tay tung cú đ.ấ.m về phía khuôn mặt của cậu.

Lãng Dữ đúng lúc nghiêng người né tránh, vừa định ra tay phản kích lại,chợt nghe thấy tiếng Thích Mê ho nhẹ lên một cái. Cậu dừng lại động tác, mơ hồ nhìn thấy Thích Mê lắc lắc đầu, liền thuận theo buông bàn tay xuống, đứng sang một bên.

Thích Mê tiếp lời của người đàn ông, cô thọc tay vào trong túi áo và túi quần móc ra: "Tôi cũng chỉ có một con d.a.o đó mà thôi, mang theo bên người chỉ để hù dọa người khác... Trên người của tôi không còn cái gì hết, anh nhìn mà xem, đều không có gì cả." Cô lật ống tay áo và ống quần lên, tự chứng minh bản thân mình trong sạch cho người đàn ông xem, lại cố ý nói sang chuyện khác, "Anh nói chỉ cần tôi nghe lời thì sẽ đảm bảo sự an toàn cho tôi, vậy thì tôi sẽ nghe theo lời anh, anh cũng phải nói được làm được đấy nhé.”

Trùng hợp lúc này đám quái vật đẩy một chiếc xe đi tới, người đàn ông quét mắt nhìn cô một cái, sau đó không tiếp tục lục xoát nữa: "Được rồi được rồi, tha cho cô, dù sao cô cũng không thể nào làm ra được chuyện gì...... Mau lên xe đi.”

Đó là một chiếc xe đẩy nhỏ ba bánh đơn giản dùng để giao hàng chuyển phát nhanh, thùng xe được làm bằng vật liệu kim loại chứa đầy hàng hóa vừa chen chúc vừa chật chội, nhất định phải khom lưng xuống thật sâu mới có thể chui vào trong được, ở bên trong còn có một mùi hôi thối khó chịu.

Thích Mê là người đầu tiên đi vào bên trong, tận lực rụt người dựa vào trong một góc tối, cô dịch người qua một bên chừa chỗ cho hai người còn lại.

Dưới chân cô còn có một vũng m.á.u bị dính vào, theo mức độ khô ráo không được cao của vết m.á.u này, thì có lẽ là chỉ vừa mới dính phải cách đây không lâu.

Không biết có phải là của Eva hay là Ngu San hay không.

Thích Mê vừa mới dịch người, còn chưa kịp điều chỉnh xong vị trí, Lãng Dữ đã bị thúc giục lên xe.

Vóc dáng một mét tám mấy của cậu sau khi chui vào, gần như không hề có một chút khe hở nào có thể di chuyển được, cậu cũng chỉ có thể dựa vào hai cánh tay chống vào hai bên trái phải của chiếc thùng sắt, cố định thân thể của mình, dành cho cô một vị trí.

Sau đó Kiều Dã cũng bị nhét vào, vị trí vừa mới cân bằng tốt lại bị phá vỡ.

Lãng Dữ bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy về phía trước, dán sát vào người của Thích Mê, hai người thoáng cái đã cách nhau rất gần, chóp mũi kề chóp mũi, đôi môi hồng nhuận của cô gần sát khuôn mặt cậu, giống như chỉ cần cậu vừa cúi đầu xuống là có thể hôn lên được.

Xuyên thấu qua tầng vải màu đen che phía trước đôi mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt tinh xảo kia của Thích Mê gần trong gang tấc, trong chớp mắt đã gõ vào trong trái tim cậu.

Lãng Dữ: "......”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 92: Chương 92



Cậu mím môi, cuống quít dời đi tầm mắt.

Cạch cạch một tiếng, cửa xe bị khóa lại, ba người trưởng thành cùng lấy loại tư thế quái dị ngồi ở bên trong chiếc thùng xe chật chội này. Lãng Dữ và Thích Mê mặt đối mặt, Kiều Dã dựa lưng vào người Lãng Dữ, tay chân mỗi người đều chỉ có thể cứng ngắc co lại thành một khối, chỉ cần hơi hơi nhúc nhích một chút là cũng không biết có thể đụng trúng ai.

Rất nhanh, xe lẹt kẹt lẹt kẹt bắt đầu khởi động.

Đại khái là do không có điện, những người này vì thuận tiện cũng chỉ có thể dựa vào loại xe dùng chân đạp này thay cho việc đi bộ.

Dùng tới xe, chứng tỏ địa phương mà bọn họ đi cách vị trí này có lẽ khoảng cách cũng không hề gần.

Thích Mê dán tai lên trên tấm thùng sắt lạnh lẽo, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân lộn xộn tản đi hơn phân nửa, còn có một phần nhỏ đi theo sau xe... Lúc cô đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên phía trên thùng xe truyền đến một tiếng nổ thật lớn, cô theo bản năng né sang bên cạnh, khoảng cách thực sự quá gần, thoáng cái đã đụng vào trong lồng n.g.ự.c của Lãng Dữ.

Lãng Dữ: "!!!”

Cơ thể Lãng Dữ dừng một thoáng, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, không dám động đậy thêm nữa.

Thích Mê nhẹ giọng nói xin lỗi rồi chậm rãi nghiêng người ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên tấm sắt trên đầu rõ ràng có một hình bầu dục nhô vào.

Không gian vốn đã chật chội lại càng trở nên eo hẹp.

Lãng Dữ không thể không cúi thấp đầu xuống.

"Sao rồi? Được ngồi xe riêng có phải là rất thoải mái hay không?" Giây tiếp theo, phía trên truyền đến tiếng cười thô lỗ của người đàn ông.

Anh ta ung dung ngồi trên thùng sắt, đợi hai giây sau cũng không nghe thấy tiếng động nào từ trong xe, anh ta cố ý nhấc chân đá mạnh vào tấm kim loại ở hai bên trái phải.

‘Đùng’ một tiếng nổ lớn vang lên, ba người trong xe cảm giác như bị một cái chiêng nào đó gõ vào tai, khiến cho cả da đầu đập thình thịch.

Người đàn ông bây giờ mới cảm thấy hài lòng, lắc lư cơ thể đi theo chiếc xe đang di chuyển.

Thích Mê lúc này không giấu được ánh mắt muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên đó.

Sợ người đàn ông lại đột ngột tập kích bất ngờ, cô không dám áp tai vào tấm thùng sắt nữa mà chỉ tựa đầu vào trên đó.

Chiếc xe vừa vững vàng vừa thong thả chạy, bên tai vang lên tiếng động lẹt kẹt ngày càng to hơn, như sắp vỡ tung ra.

Thích Mê ngẩn người nhìn thẳng về phía trước, yên lặng tính toán khoảng cách. Từ chỗ siêu thị lúc nãy bắt đầu đi chắc hẳn đã được hơn mười phút, với tốc độ chậm chạp của chiếc xe này, có lẽ là bọn họ chưa đi được bao xa...

Suy nghĩ của cô dần dần quay trở lại, ánh mắt trở nên tập trung, lúc này cô mới nhận ra mình thứ mà mình đang nhìn thấy trước mặt là cổ của chàng trai.

Cậu ấy ở gần cô đến mức có thể nhìn thấy cả chuyển động hầu kết lăn lên lăn xuống của cậu, hay là động tác nuốt xuống rất nhẹ nhàng.

Thích Mê nhìn theo, lén liếc nhìn cậu thiếu niên đang cúi đầu, giả vờ gãi ngứa, lặng lẽ giơ tay lên...

Dường như nhận ra điều đó, Lãng Dữ đột nhiên lùi về phía sau, đẩy người phía sau cậu, cả khuôn mặt của Kiều Dã lập tức bị đập vào trên cửa xe.

Kiều Dã: "?"

Lãng Dữ ngả người về phía sau, vẻ mặt cười như không cười, giọng điệu có chút đùa cợt: "Chị gái nhỏ à, ở đây còn có người khác, cứ động tay động chân với tôi như vậy, không tốt lắm đâu?"

Hiện tại sự tình đã như vậy, Thích Mê cũng không sợ cậu bỏ chạy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Xin lỗi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, tôi phải tự mình xác nhận mới có thể yên tâm."

“Xác nhận cái gì?" Lãng Dữ nhẹ nhướng đôi lông mày, "Tôi và chị chỉ hợp tác với nhau một thời gian ngắn, cũng không phải là lập bọn sống chung. Chỉ cần hiện tại tôi và chị cùng có chung một mục đích, như vậy còn chưa đủ sao... Thế nào, sợ tôi làm hại chị à?"

……

Thích Mê suy nghĩ hai giây, cảm thấy lời cậu nói cũng rất có đạo lý: "Đúng vậy, chỉ là đi chung cứu người, cũng không phải là lập bọn..." Cô chậm rãi bỏ tay xuống ngả người ra sau.

Trong xe lại yên tĩnh trở lại.

Xe lúc này hẳn đã tới một bãi đất trống, tiếng cọt kẹt của chiếc xe không còn vang vọng nữa, mà nhanh chóng lan ra bên ngoài.

Cửa xe bị gió thổi trúng làm rung lắc mạnh, những chiếc lá rơi trên mặt đất cũng bị cuốn lên tạo thành tiếng xào xạc.

Đột nhiên tốc độ xe tăng nhanh, chắc chắn đã đến đoạn đường xuống dốc, tiếng đạp xe tạm thời biến mất.

Sau khi đi xuống một con dốc dài, chạy thêm chưa đầy năm phút, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Người đàn ông chống tay lên thùng xe nhảy xuống đất, gõ cửa xe: “Chú ý chú ý, Đã tới nơi rồi.”

Ba người thần kinh căng thẳng.

Sau khi cửa xe mở ra, Kiều Dã và Lãng Dữ lần lượt bị lôi ra ngoài.

Thích Mê vừa định đứng dậy định ra ngoài, thì đã bị người đàn ông đẩy lại: "Gấp cái gì, cô còn chờ thêm một lát nữa!"

Cô ồ một tiếng, nhân cơ hội liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Bọn họ hẳn là đã đến một khu nhà giàu trong truyền thuyết, từng tòa biệt thự độc lập được trang hoàng rất tốt tọa lạc ở hai bên đường.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 93: Chương 93



Vừa định thò đầu ra nhìn kỹ, người đàn ông đã lập tức đóng cửa xe lại. Ngay sau đó vang lên một đợt tiếng chìa khóa vặn vẹo khóa cửa.

Thích Mê bị bỏ lại một mình trong xe.

"Các người, mang hai tên đàn ông này qua bên kia, nhớ rửa ráy sạch sẽ xong thì cho vào trong nồi, con mẹ nó đừng có lại xuất hiện thứ đồ vật gì không thể ăn nữa!"

“Vâng!”

Đưa mắt nhìn hai cái "đồ ăn" rẽ vào phía sau tòa biệt thự, ánh mắt người đàn ông rơi lại trên thùng xe, cười vài tiếng: "Đi thôi, để tôi tự mình đưa cô qua.”

Nói xong, anh ta đuổi đi con quái vật lái xe lúc trước, tự mình cưỡi lên, mang theo Thích Mê lắc lư chạy vào sâu trong khu biệt thự.

Lãng Dữ nhìn thoáng qua, bọn họ bị bảy tám con quái vật vây quanh, lôi đi về phía trước.

Tiếng hét của Kiều Dã vang lên bên tai.

“Đừng! Đừng ăn tôi!" Sắc mặt Kiều Dã cũng trở nên trắng bệch, vừa xoay người muốn chạy đã bị đám quái vật chặn lại. Vừa rồi khi người đàn ông nói câu đó cậu ta đã nghe được rõ ràng, rửa sạch sẽ bọn họ sau đó cho vào trong nồi! Hai người bọn họ sắp bị ăn thịt rồi!

Hiện tại bốn phía không có ánh sáng, kỹ năng điều khiển bóng của cậu ta căn bản không thể nào phát huy được tác dụng, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Lãng Dữ ở bên cạnh.

Kiều Dã nắm lấytaycậu: "Chúng ta sắp bị ăn mất rồi, cậu mau nghĩ biện pháp đi!”

"... " Lãng Dữ quét mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng rút tay ra.

Mấy con quái vật thấy cậu ta sợ hãi thành dạng này, nhao nhao cười ra tiếng: "Đừng sợ, chỉ cần nhắm hai mắt lại, bọn tao sẽ biến các người thành những món ăn tươi ngon..."

"Chẹp... ta đã nghĩ ra rồi, anh chàng này mang đi làm thịt nướng, còn cậu ta thì đem đi hấp, không thể nào tốt hơn được."

Mắt thấy sắp đi vào khu biệt thự, Kiều Dã sợ tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng vẫn bị mấy con quái vật nắm chặt cánh tay.

Cậu ta giãy giụa điên cuồng, bốn năm con quái vật tất cả đều cùng ra trận khống chế nắm lấy tay chân, giống như nâng con mồi lên trên cao.

“Con mẹ nó! Tôi đã sớmnói biện pháp nàykhông được! Hiện tại thì tốt rồi! Chúng ta lập tức sẽ bị đem đi ăn thịt!" Kiều Dã kích động, chửi ầm lên, "Con mẹ nó! Đây chính là biện pháp câu cá mà các người nói sao. Hiện tại đổi thành chúng ta đều là cá! Cậu đừng có mà giống như đầu gỗ như vậy, mau nghĩ ra biện pháp đi!”

Bỗng nhiên, anh ta vừa nhanh trí nghĩ tới cái gì, lại lập tức la lên: "Đúng rồi, tôi có thể dẫn các người đi tìm rất nhiều đồ ăn, chỉ cần các người thả tôi ra, tôi biết còn có rất nhiều con người có thể cho các người ăn!"

Lãng Dữ ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh đi vài phần.

Kiều Dã không ngừng giãy giụa, cầu người không bằng cầu mình, còn đang cố gắng vì mạng sống của chính mình mà đưa ra biện pháp: "Tôi biết ở trên một chiếc xe buýt, có rất nhiều trẻ con!”

Đám quái vật hai mặt nhìn nhau, nhất thời không quyết định được chủ ý.

Sau khi chỉ số IQ bị thoái hóa, bọn chúng giống như không có năng lực suy nghĩ, cũng chỉ biết đi săn con mồi và phục tùng cấp trên.

Thấy đám quái vật sững sờ tại chỗ, Kiều Dã càng cảm thấy có hi vọng, lập tức thề son sắt cam đoan: "Thật sự, chiếc xe buýt kia đang ở bên ngoài thành phố! Tôi có thể dẫn đường cho các người, chỗ đó tất cả đều là đám trẻ con thơm ngon! Nếu các người không tin lời tôi nói, tôi có thể mang theo các người tới đó.”

Lãng Dữ nhẹ nhàng chậc lưỡi, khẽ ngẩng đầu: "Anh thật sự nghiêm túc?”

“Lúc tôi đi ngang qua đó đã chính tai nghe thấy, bên trong có rất nhiều tiếng trẻ con nói chuyện!" Kiều Dã còn tưởng rằng Lãng Dữ hỏi chính là chuyện này là thật hay giả, vội vàng trả lời lại cậu.

Không biết có phải Lãng Dữ chỉ đơn thuần là nhìn không quen hành vi không biết xấu hổ này của anh ta hay không, vừa nghe anh ta nói như vậy, biểu cảm càng thêm u ám.

"Quy Trần, ra --" Cậu lạnh lùng khẽ gọi một tiếng, trong nháy mắt, một cây quạt nhỏ màu đen lập tức xuất hiện ở trong tay cậu.

Cái quạt nhỏ này so với loại quạt xếp bình thường thì nhỏ hơn một chút, nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt hơn. Toàn thân cây quạt màu đen, viền ngoài cây quạt đỏ như máu, chính giữa mặt quạt có in hình chim loan giương cánh bay cao.

Xương quạt được chế tạo bằng xương thật, có thể thấy được là năm cái xương ngón tay rõ ràng, trong bóng tối mơ hồ nổi lên ánh sáng màu xanh đậm.

Tay Lãng Dữ vốn đã trắng nõn, lúc cầm cây quạt nhỏ màu đen này lên, màu đen và trắng va chạm với nhau, càng có vẻ đẹp thuần khiết không dính khói lửa.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 94: Chương 94



Chỉ thấy Lãng Dữ nhìn chằm chằm về phía trước, giơ tay vung lên một cái.

Trong nháy mắt, từ trong mặt quạt bay ra một con chim loan màu đỏ như máu, đuôi cánh do đường cong màu vàng phác họa nên, phảng phất giống như một con chim phượng hoàng niết bàn sống lại, trong nháy mắt vừa giương cánh đã làm cho người ta chấn động.

Nhưng nhìn kỹ lại, là có thể phát hiện lông chim Loan đều là do từng bộ xương khô hình người tạo thành, giống như linh hồn vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này không chiếm được sự cứu rỗi, yêu ma quỷ quái, âm quỷ vô thường, tất cả đều tụ lại cùng một chỗ, cùng nhau tạo thành "Bữa tiệc" đầy m.á.u này.

Chim Loan xông thẳng vào mấy con quái vật, sau đó ở trên không trung lượn một vòng rồi bay trở lại vào trong mặt quạt.

Cơ thể của bảy tám con quái vật này trong khoảnh khắc vỡ nát, hóa thành một mảnh đất vàng.

Quy trần quy trần, rơi xuống đất nhập vào đất. Sau khi bị con chim loan này hút đi linh hồn, thân thể cũng theo đó mà trở thành một nắm bụi mù, bị gió thổi qua sẽ lập tức tan biến.

Từ lúc Lãng Dữ giơ tay lên hạ xuống, toàn bộ quá trình chỉ có vài giây. Kiều Dã bị treo ở giữa không trung còn chưa kịp phản ứng, đã mất đi trọng lực được nâng lên, cả người nện xuống mắt đất, trong nháy mắt bụi đất b.ắ.n lên tràn ngập.

Trong lúc bụi mù bay lên, cậu ta nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Lãng Dữ: "Này, cậu lợi hại như vậy sao không ra tay sớm một chút?!"

Lãng Dữ đầu cũng không quay lại: "...”

Kiều Dã thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, đột nhiên phát hiện bụi đất trên mặt đất hóa thành một sợi dây thừng, trói chặt cậu ta lại. Sau khi giãy giụa vài cái cũng không thoát ra được, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm về phía Lãng Dữ, lên tiếng: "Này! Cậu đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”

Vừa vặn lúc này Lãng Dữ xoay người, nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía cậu ta một cái, sau đó mặt không chút thay đổi biến mất ở góc rẽ.

*

Bên kia, chiếc xe chở Thích Mê rốt cuộc cũng dừng lại.

Sau khi người đàn ông xuống xe, anh ta lập tức gấp gáp vòng ra phía sau mở cửa xe.

Thích Mê vừa ngước mắt lên nhìn, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt không hài hòa của người đàn ông lộ ra nụ cười đắc ý bỉ ổi.

“Đi thôi, để tôi dẫn cô vào?" Người đàn ông ra vẻ quý ông đạo mạo vươn tay về phía Thích Mê, màu da trên bàn tay là một mảnh bẩn thỉu.

Thích Mê nhìn liếc qua, cười nhẹ một tiếng, không nhìn bàn taynày, tự mình bước xuống xe.

Cô vừa định đi đến tòa biệt thự ở phía đối diện đã bị người đàn ông giơ tay ngăn lại: "Bên kia không phải là chỗ cô nên đi, cô đi theo tôi, đến tòa biệt thự ở bên này.”

Bước chân Thích Mê khựng lại, quay đầu lại nhìn.

Hai tòa biệt thự đối diện nhau, tạo hình lại rất giống nhau, nhìn từ bên ngoài thì không có sự khác biệt.

Nhưng rất rõ ràng, âm thanh truyền đến từ trong tòa biệt thự đối diện, nghe có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Được rồi đừng nhìn nữa, nếu cô muốn sống, thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!"

Thích Mê nghiêng bước tránh ra, suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Trong biệt thự này của anh không có ai khác chứ?"

“Đương nhiên là không có ai khác! Chỉ có cô và tôi, hai người chúng ta mà thôi!" Người đàn ông cười ha ha vài tiếng.

Thích Mê quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dừng lại, xoay người đi về phía tòa biệt thự ở trước mắt: "Được rồi, vậy thì đừng lãng phí thêm thời gian nữa, anh nhanh đi mở cửa ra đi.”

Người đàn ông lại cười vài tiếng, đi nhanh hơn Thích Mê vài bước, tới cạnh cửa: "Người đẹp, tính tình thật sự rất là nóng nảy nha...... Không cần gấp gáp như vậy, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”

“Vậy sao?" Thích Mê nhếch môi, "Nhưng tôi đang rất sốt ruột, đừng làm lỡ thời gian, sớm giải quyết cho xong việc đã.”

“Được rồi!" Người đàn ông càng cười lớn tiếng hơn nữa, anh ta còn tưởng rằng là do Thích Mê đang yêu thương nhung nhớ anh ta, vội vàng mở cửa bày ra tư thế mời vào.

Thích Mê chân trước vừa bước vào cửa, anh ta lập tức giống như sói đói mãnh liệt nhào vào trong cửa.

"Không được, người đẹp, nếu không chúng ta ở chỗ này làm qua một lần đi?!" Ở khúc cửa ra vào, người đàn ông vừa nói vừa vươn tay muốn sờ về phía Thích Mê.

Nhưng mà vừa mới đụng tới một góc quần áo trên người cô, Thích Mê đã lập tức né về phía trước. Khi cô xoay người lại thì một đôi mắt màu xanh lam sáng như biển khơi mênh m.ô.n.g thình lình xuất hiện.

Trong thoáng chốc, khí thế của cô toàn bộ bộc phát, ngay cả nụ cười cũng mang theo ý tứ uy h**p.

“Vậy thì đến đây đi, rất tốt, tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.”

Vừa dứt lời, Thích Mê đã cầm lấy cái ô dài c*m v** trán của người đàn ông.

Cái ô này là vũ khí cô vừa lấy được, lúc cô vừa vào cửa nhìn thấy đã cầm trong tay.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 95: Chương 95



Người đàn ông còn đang bị con mắt quỷ dị của cô làm cho ngây người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái ô dài, khiến cho anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng Thích Mê ra tay rất nhanh, mặc dù anh ta kịp thời phản ứng, nhưng vẫn không thể nào né tránh.

Phụp!

Đầu nhọn của cái ô dài c*m v** trên trán của người đàn ông, nhưng vết đ.â.m rất nông.

Giữa trán truyền đến trận đau nhức lập tức làm cho người đàn ông trở nên độc ác, anh ta một tay nắm lấy cái ô, dễ dàng bẻ cong giá ô.

“Con khốn! Lại dám đánh lén ông đây!" Người đàn ông dùng lực đẩy chiếc ô về phía trước. Sức lực rất lớn khiến cho Thích Mê bị lảo đảo lui về phía sau một chút mới có thể đứng vững.

Thích Mê rút ô về, chân giẫm lên trên mặt ô, thoáng cái đã rút thanh kim loại sắc bén ở trong chiếc ô ra, không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi đánh một vòng trong tay, cô lập tức đ.â.m mạnh vào [Cánh cửa tử thần] của người đàn ông.

Ngươì đàn ông lui sang bên cạnh, giơ tay nắm lấy cán kim loại, hét lớn một tiếng, bẻ thành hai đoạn.

Thích Mê nhanh chóng lui về phía sau, khi người đàn ông phát động công kích, trước tiên cô cầm lấy nửa thanh kim loại trong tay chạy đến phòng khách.

“Được lắm, coi như làm nóng người cho ông đây! Lát nữa ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày, trước đó nhất định phải làm mày mấy trận thật tốt mới được!”

Người đàn ông miệng đầy từ ngữ ô uế, vừa nghe thấy trong dạ dày Thích Mê đã nổi lên một trận buồn nôn. Khóe mắt nhìn thoáng qua trên giá có một cái bức tượng bằng sứ dùng để trang trí, cô lập tức cầm lấy đập về phía người đàn ông.

Bốp!

Bức tượng Bồ Tát hòa ái hiền lành liền bị chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra khắp nơi.

Nhưng người đàn ông vẫn giống như không có việc gì, còn đang nhe răng cười tiến lên phía trước.

Anh ta hoạt động cái đầu một chút, chậm rãi mở miệng, lúc này người đàn ông đã không phải là bộ dáng của một người tiến hóa bình thường, so sánh thì có vẻ kh*ng b* hơn nhiều, sống động như con quái thú. Khóe miệng càng nứt càng lớn, trực tiếp kéo đến tận mang tai, nứt ra nửa cái đầu, lộ ra hàm răng nanh nhọn thật dài, một cái lưỡi dài ngoằng màu xanh tím vung vẩy làm cho nước bọt tanh hôi văng ra khắp nơi.

"Đầu tiên ông mày sẽ một ngụm ăn đứt cái đầu của mày, còn thân thể của mày thì sẽ giữ lại để từ từ dùng!" nói xong, người đàn ông há to cái miệng như chậu m.á.u về phía Thích Mê đánh tới.

Thích Mê bị ép tới cửa sổ sát đất, dựa sát bắt lấy tấm rèm cửa sổ ở một bên, cô di chuyển cơ thể, né tránh công kích của người đàn ông.

Người đàn ông vồ hụt, vừa ngẩng đầu lên, hai con mắt đen thật to đã bị cô đạp mạnh một cước.

“A --!!! " Người đàn ông kêu thảmmột tiếng, vội vàng lui vềphía sau, "Tiện nhân! Hôm nay ông đây nhất định phải lột da của mày!”

Thích Mê hừ nhẹ, thuận thế buông tấm rèm cửa sổ ra, nhảy thẳng về phía người đàn ông.

Hai mắt người đàn ông còn chưa khôi phục, không kịp né tránh, bị Thích Mê mạnh mẽ đạp ngã xuống đất.

Động tác của cô rất dứt khoát, sau khi ngồi quỳ đè lên thân thể người đàn ông, thì một tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của anh ta, tay kia giơ cao nửa thanh kim loại kia trực tiếp đ.â.m vào trong lỗ m.á.u trên trán của người đàn ông.

Ngoại trừ bàn tayđang thanh kim loại không nhét vào được, còn lại nửa thanh kim loại dài bằng cánh tay kia tất cả đều đ.â.m vào, xuyên qua bên trong.

Thích Mê vừa định cầm lấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên đ.â.m thêm một nhát, thì tay phải của cô bỗng nhiên bị người đàn ông gắt gao nắm chặt.

Người đàn ông dùng sức xoay một cái, trong khoảnh khắc đã phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn.

Thích Mê đau đến mức r*n r* một tiếng, hai tròng mắt càng thêm tàn nhẫn, động tác tay trái tốc độ không giảm ngược lại càng nhanh hơn, cầm lấy phần đỉnh cao nhất của thanh kim loại đ.â.m về phía vị trí [Cánh cửa tử thần] của người đàn ông.

Cô đ.â.m vào rồi rút ra, một kích không thành lại bổ thêm một nhát nữa.

Cho đến khi người đàn ông đang nắm chặt hai tay của cô có chỗ buông lỏng, thân thể giống như cá sắp c.h.ế.t nhanh chóng co quắp lại hai cái, lúc này cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Thích Mê càng nghĩ tới lời nói của người đàn ông vừa rồi càng cảm thấy ghê tởm, giơ tay tát vào mặt anh ta, cười lạnh: "Nhìn xem, bây giờ là ai đang tra tấn ai đây?"

Người đàn ông hai con mắt trừng to, hàm răng nanh nhọn hoắt cắn lấy cái lưỡi dài màu xanh tím, bộ dáng không còn sức sống.

Bị Thích Mê dùng bàn tay tát mấy cái cũng không có phản ứng gì.

Cộc cộc!

Hai tiếng gõ cửa kính vô cùng nhỏ vang lên.

Thích Mê quay đầu, thấy Lãng Dữ đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt như cười như không nhìn cô.

Nhìn lướt qua người đàn ông đã chết, cô chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất mở ra: "Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi à?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 96: Chương 96



"Đúng vậy, chỉ có mấy con quái vật mà thôi..." Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông kia, cậu khẽ nhíu mày, giọng điệu trầm xuống vài phần, "Nhưng tôi có nhanh hơn nữa cũng không thể nào nhanh bằng chị gái nhỏ được nha, vốn là tôi còn định tới hỗ trợ, không nghĩ tới vừa đi đến nơi, đã phát hiện chị cũng đã kết thúc xong việc ở bên này rồi."

Cậu vừa nói vừa dùng chân đá đá đầu người đàn ông, giữa hai bên lông mày có thêm một tia không vui.

“Ừ, có hơi tốn chút công sức, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi." Thích Mê không nghe được cái gì, một lòng muốn nhào vào tòa biệt thự ở phía đối diện, "Các cô ấy có lẽ đều ở bên trong tòa biệt thự đối diện, chúng ta đi thôi.”

Lãng Dữ ừ một tiếng, chờ Thích Mê đi ra khỏi cửa sổ sát đất, cậu mới có động tác, giống như trút cho hả cơn giận, cậu nhấc chân hung hăng đá văng t.h.i t.h.ể của người đàn ông - -

Xương cốt người đàn ông ngay tức khắc tất cả đều tản ra, tứ chi vặn vẹo ở cùng một chỗ như người cao su, đập vào trên vách tường sau đó lại rơi xuống dưới mặt đất.

*

Sợ bị đánh rắn động cỏ, Thích Mê và Lãng Dữ đi vòng ra phía sau biệt thự.

Động tĩnh ồn ào là từ lầu bốn truyền ra, trong đó còn có thể nghe thấy vài tiếng mắng chửi tiếng Trung và tiếng Anh hỗn loạn của Eva.

Ban công cửa sổ sát đất của lầu hai mở ra, nương theo cái cây trụi lủi ở phía sân sau, hai người bọn họ có thể dựa vào đó để di chuyển qua, thần không biết quỷ không hay len lén lẻn vào.

Thích Mê đưa ánh mắt cho Lãng Dữ, ý bảo cậu lên trước.

Lãng Dữ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích.

Sợ mình không biểu đạt rõ ràng, Thích Mê vội hạ giọng giải thích: "Chúng ta lẻn vào lầu hai, cậu lên trước đi.”

Lãng Dữ: "...”

Lãng Dữ vẫn bất động như trước.

Thích Mê sốt ruột, không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhíu mày: "Cậu nghe không hiểu sao?”

Lãng Dữ nghiêng đầu: "Tôi lên trước, vậy chị lên đó bằng cách nào?”

Thích Mê: "Đương nhiên là tôi cũng trèo cây lên đó rồi.”

"Chỉ bằng một cánh tay?"

Thích Mê sửng sốt.

Ánh mắt Lãng Dữ nhìn về phía cánh tay phải của cô.

“Được, vậy làm phiền cậu.”

Thích Mê không phải là một người hay ngại ngùng, sau khi tiếp nhận kiến nghị từ Lãng Dữ, cô lập tức quàng tay trái ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nhảy vào trong n.g.ự.c của cậu.

Lãng Dữ dùng cánh tay vòng lấy chân cô, sau khi đảm bảo cô ổn định rồi mới ngồi dậy.

Cậu nắm chặt tay, cực kỳ lịch thiệp tránh có quá nhiều đụng chạm với Thích Mê, thực hiện lễ nghi xã giao rất tốt.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến cái gì, cụp mắt: “Chắc là chị sẽ không nhân cơ hội này thăm dò tôi đâu nhie?”

“Không đâu.” Thích Mê trả lời thẳng thắn: “Chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi, không cần thiết.”

“Đúng vậy.”

Lãng Dữ gật đầu, sau khi dịu dàng dặn cô một câu bám chặt, cậu dùng một chút lực ở hai chân lập tức mang theo Thích Mê nhảy lên trên cây.

Hầu như không cần mượn lực.

Trong vài giây Thích Mê còn đang khiếp sợ, cậu đã nhảy từ trên cây sang ban công một cách nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng cực kỳ nhẹ.

Dường như nhận thấy người trong n.g.ự.c kinh ngạc, sau khi Lãng Dữ khom lưng đặt cô vững vàng xuống đất, cậu nhẹ cong môi, giải thích: “Chị rất nhẹ, đương nhiên sẽ không tạo ra âm thanh lớn.”

Thích Mê bán tín bán nghi liếc nhìn cậu một cái, cũng không hề nghĩ sâu, chỉ nhẹ nhàng mở cửa sổ ở sát đất bước vào.

Trên bàn phòng ngủ có một con d.a.o rọc giấy tinh xảo, vừa nhỏ vừa nhẹ lại sắc bén, Thích Mê thuận tay cầm lấy giấu trong ống tay áo. Sau khi ghé vào cửa nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới từ từ mở cửa ra.

Cánh cửa này hướng ra một hành lang, một bên hành lang là hàng rào pha lê, thông qua tầng pha lê này có thể nhìn thấy phòng khách lớn ở dưới lầu biệt thự. Trong phòng khách có không ít quái vật, tất cả đều là nữ, trong tay mỗi người đều cầm một quả bóng bay màu đỏ, miệng dài như một cái bơm, rất nhanh đã thổi quả bóng thành một hình tròn lớn.

Trên mặt đất đã phủ kín bong bóng màu đỏ.

“Đây là muốn kết hôn sao?” Lãng Dữ thăm dò.

Thích Mê cười lạnh một tiếng: “Thật thú vị.”

Lúc này cầu thang bên cạnh phát ra âm thanh.

“Khóc khóc khóc! Đồ rác rưởi chỉ biết khóc! Sĩ quan Tiên phong ghét phụ nữ khóc sướt mướt nhất! Câm miệng cho tôi!” Âm thanh bén nhọn của người phụ nữ vang lên, cực kỳ chói tai.

Chát!

Một âm thanh vang dội từ bàn tay truyền đến.

Sau khi tiếng động vật nặng ngã xuống qua đi, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng của nữ sinh vang lên, dù đã đè nén cực độ, nhưng vẫn tràn ra khỏi cổ họng.

“Khóc! Tôi xem cô khóc được bao lâu!” Âm thanh của người phụ nữ lại cao lên mấy tông, rất giống người đàn bà đanh đá đầu phố: “Khóc nữa tôi sẽ đánh nữa! Đánh tới khi nào cô không khóc mới thôi!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 97: Chương 97



“Rất xin lỗi… Tôi không khóc nữa… Cô đừng đánh tôi… Tôi không khóc…” Âm thanh nữ sinh bị đánh rất mỏng manh, vội vàng nghẹn ngào xin lỗi.

Nữ sinh bị đánh chắc là Ngu San, giọng nói của cô ấy đứt quãng vì khóc, cũng khàn đi rất nhiều.

Thích Mê nhăn mày lại, quay đầu nhìn Lãng Dữ: “Tôi qua bên đó, việc còn lại giao cho cậu.”

Lãng Dữ lo lắng: “Chị có thể xử lý được sao?”

“Yên tâm, loại quái vật này chỉ cần một bàn tay là xong.”

Thích Mê cười, nhẹ nhàng kéo cánh cửa, cô liếc nhìn bọn nữ quái vật đang hưng phấn thổi bong bóng màu đỏ một cái, bước nhanh về phía cầu thang.

Cô nhìn thấy một nữ quái vật mập mạp đang che cửa, đưa lưng về phía cô, xắn tay áo lên chửi bới Ngu San.

Vào khoảnh khắc [Đôi mắt tử thần] mở ra, Thích Mê đi đến sau lưng nữ quái vật, giơ tay ôm cổ đối phương, dùng d.a.o giấu trong ống tay áo đ.â.m vào [Cánh cửa tử thần] của cô ta.

Nữ quái vật ngừng thở trong im lặng, trong nháy mắt bóng đen to lớn ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Thích Mê lộ ra.

Ngu San thét chói tai, sau khi phản ứng lại thì lập tức dùng tay che kín miệng, đôi mắt màu xanh lam này rất quen thuộc với cô ấy, lần trước cô ấy cũng đã được chủ nhân của đôi mắt này cứu từ trong miệng hổ.

Thích Mê vừa định hỏi một câu theo thói quen “Em không sao chứ?”, vừa nhìn kỹ dáng vẻ của Ngu San, sao mà không có việc gì được?

Cô ấy hiện đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ không biết từ đâu ra, có thể là vì bộ đồ hơi nhỏ nên nó đã bám chặt toàn bộ cơ thể, hai nút thắt trước n.g.ự.c không biết là do không cài được hay là cố ý không cài mà để lộ ra một vùng xương quai xanh trắng bóng.

Trên mặt đều là dấu bàn tay màu hồng, bị đánh rất thảm, khuôn mặt xinh đẹp có chút sưng, càng khỏi phải nói đến hai con mắt ướt đẫm, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê cũng phải hơi híp mắt lại, dường như mắt đã sưng đến nỗi không mở ra được nữa.

Thích Mê không nhịn được cơn tức, dùng một chân đá văng nữ quái vật trước mặt, thầm chửi tục một tiếng.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô vội vàng ngồi xổm bên người Ngu San an ủi: “Không sao, đừng khóc… Đã không sao nữa rồi.”

Cảm xúc Ngu San kích động, gần như mất kiểm soát nên cô ấy không nói được lời nào, chỉ là ôm chặt Thích Mê khóc thành tiếng.

Ngay lúc này Lãng Dữ đã đi tới, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Ngu San bị k.ích thí.ch run b.ắ.n lên lên, còn tưởng rằng lại có quái vật tới đây, vội vàng lùi ra sau núp vào một góc.

Lần trải nghiệm này đã biến cô ấy thành chim sợ cành cong, chỉ cần hơi có tiếng động sẽ lập tức trốn đi.

“Đừng sợ, đó là bạn của tụi chị, đến đây để cứu mọi người.” Thích Mê thật sự không thể nhìn cảnh tượng này, cổ họng không khỏi trở nên nghẹn ứ.

Lãng Dữ đứng yên, thấy đồ Ngu San đang mặc thì lập tức dời tầm mắt, cậu cởi áo gió màu đen trên người, đưa cho Thích Mê: “Cho cô ấy mặc vào đi.”

“Ừ, cảm ơn.” Thích Mê nhận lấy, đi đến khoác ở trên người Ngu San.

Dưới sự trấn an của cô, Ngu San dần phục hồi tinh thần, lập tức nhắc nhở nói: “Y… Vẫn còn Eva ở trên lầu, trên lầu còn có mấy con quái vật.”

“Được, chị biết rồi.”

Lời chửi bới tiếng trung tiếng anh lẫn lộn của Eva ầm ĩ, hiện tại vẫn còn quanh quẩn, thật sự muốn không chú ý đến cũng khó.

Thích Mê vỗ vai Ngu San, vừa đứng dậy đã thấy Lãng Dữ đi lên cầu thang: “Chị ở chỗ này với cô ấy đi, tôi đi lên cứu người.”

Thích Mê do dự một chút, nghĩ với năng lực của cậu chắc chắn là không thành vấn đề, nên cũng lập tức đồng ý: “Được, vậy cậu cẩn thận một chút.”

“Được.” Lãng Dữ cười khẽ trả lời.

Cậu đút tay vào túi, giày bốt Martin giẫm lên bậc thang không nhanh không chậm nhưng tiếng động cực kỳ vang dội tại biệt thự không rộng lớn này, trong dáng vẻ thản nhiên tự đắc, lại có một loại khí thế không thể ngăn cản.

Lúc này, phòng khách trong biệt thự đột nhiên cực kỳ yên tĩnh khiến Thích Mê cảnh giác, cô suy nghĩ rồi lập tức chạy vội tới cửa sổ thủy tinh nhìn lại.

Phòng khách tầng một nào còn bóng dáng của quái vật nữa đâu?

Chỉ có từng đống cát rời màu sắc khác nhau và một vùng bóng bay màu đỏ.

Trực giác nói với Thích Mê, từng đống cát rời này chính là những quái vật kia.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít hà một hơi.

Trong không gian yên tĩnh như vậy, cho dù là thiếu niên kia đơn phương hành hạ đến c.h.ế.t thì chắc cũng phải có tiếng động rất nhỏ truyền đến.

Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả. Cũng không biết thiếu niên ra tay như thế nào, khi nào ra tay, cô gần như chỉ cảm nhận thấy cậu khi cậu vừa mở cửa bước tới gần... tất cả chỉ có thế.

Thích Mê yên lặng ngẩng đầu, trong vài giây cô tự hỏi, âm thanh giày bốt Martin đã dừng lại.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 98: Chương 98



Cùng lúc đó, tiếng mắng chửi của Eva cũng không còn nữa.

Qua khoảng mười mấy giây, lúc có động tĩnh trở lại, chính là tiếng kinh ngạc cảm thán của Eva: “Oh my god! My god! Trời ạ! Vậy mà cậu lại có kỹ năng tấn công tập thể!”

Còn về Lãng Dữ nói cái gì, Thích Mê cũng không nghe được, âm thanh giày bốt Martin lại vang lên, cậu chậm rãi đi xuống từ trên lầu, phía sau là Eva đi theo lải nhải.

“Cậu là ai? Cậu cũng là người chơi tận thế sao? Thật lợi hại!” Eva không chút bủn xỉn khen ngợi Lãng Dữ, chỉ một lát đã nói vài từ wow.

Lãng Dữ đi xuống cầu thang, ra hiệu bằng mắt: “Đã cứu người ra.”

“Oh My God! Mê!” Eva hô to một tiếng, lập tức đi tới ôm Thích Mê một cách mãnh liệt: “Tôi biết cô sẽ không mặc kệ tôi mà! Tôi biết cô sẽ đến cứu tôi mà! Oh, tôi cảm động quá, cảm động đến độ muốn khóc.”

Thích Mê cười cười, vỗ phía sau lưng Eva: “Cô chính là cô bác sĩ của lớp Đậu Đinh chúng tôi đấy, sao tôi có thể không đến cứu được?”

Eva nghẹn ngào gật đầu: “Cũng may cô đã đến, nếu không tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Tôi vẫn luôn dùng kỹ năng gió cuộn làm lá chắn cho tôi và San, nhưng thể lực của hao hết nhanh quá, suýt chút nữa… Suýt chút nữa cô đã không thể thấy được chúng tôi nữa.”

“Đúng vậy, thật sự quá nguy hiểm.” Thích Mê vuốt vải sườn xám trơn mượt trên người Eva, lòng còn sợ hãi.

Trên người Eva chỉ mặc một nửa chiếc sườn xám màu đỏ, dưới hai chân mặc quần yếm ngụy trang, chắc chắn nếu để chậm thêm vài phút, để bọn họ rời khỏi căn biệt thự này thì có lẽ cô sẽ không tìm được họ trong cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Lần này thật sự rất nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thôi.

“Đúng rồi, Mê, làm sao cô có thể tìm thấy chúng tôi nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng cuối cùng cô sẽ không tìm thấy nữa đó!” Eva khịt mũi, hiện tại nhìn Thích Mê trước mắt đều cảm giác cô tự phát ra ánh sáng thần thánh, kèm theo bốn chữ to [ n nhân cứu mạng].

Thích Mê móc di động ra, chỉ vào một điểm đỏ nhỏ trên đó: “À, vì để bảo đảm, nên tôi đã âm thầm bỏ bọ rùa số 8 vào áo lông vũ của cô… Nhưng trong một kilomet mới có phản ứng.”

Eva cảm động, lại tiếp tục ôm cô vào trong ngực: “Trời ạ, Mê, tôi không biết nếu không có cô sau này tôi sẽ ra sao.”

Thích Mê ghét bỏ bĩu môi, né tránh cái ôm của cô ấy: “Cô dừng lại cho tôi… Đi thôi, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, lần này cô có phát hiện gì hay không?”

“Có!” Eva vội gật đầu không ngừng: “Tôi phát hiện ra một chuyện không tốt, lần này người bắt chúng tôi có liên quan đến [Ảnh].”

“Ảnh?” Thích Mê nhíu mày: “Cô chắc chắn chứ?”

Eva: “Chắc chắn, tôi và San bị bắt là vì để kết hôn với Sĩ quan Tiên phong của [Ảnh]!”

Thích Mê: “Kết hôn?”

Tuy rằng Thích Mê tràn đầy nghi vấn đối với việc làm lần này của [Ảnh], nhưng cũng không khiếp sợ quá mức.

Tổ chức [Ảnh] là do [Người tiến hóa] của thế giới này tạo thành, đại khái những người đó rất có thể đều giống với người tiến hóa có năng lực cưỡi thú lúc trước cô gặp phải, tự nhận là đã tiến hóa đến mức độ cực cao, là sự tồn tại còn cao cấp hơn con người, chỉ xem con người giống như mèo con ch.ó con.

Cho nên từ lúc đó, cô đã đề phòng người tiến hóa.

Người tiến hóa và thú tiến hóa thất bại đều không thể xem là con người thì bỏ qua bởi họ hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện thương tổn đến con người, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới những người kia lại trắng trợn táo bạo như vậy, xây dựng quân đội quái vật lớn để phục vụ cho mình.

Nghĩ đến ở chỗ này ở lại đây nhiều một phút sẽ thêm một phần nguy hiểm, sau khi Ngu San và Eva mặc xong áo lông vũ, bốn người vội vàng ra khỏi biệt thự.

Mới vừa đi hai bước, Ngu San đột nhiên nhỏ giọng dò hỏi Thích Mê: “Đúng rồi chị, hai người có nhìn thấy Kiều Dã không?”

Nhờ thế Thích Mê mới nhớ tới còn có người như vậy, cô ngẩng đầu nhìn Lãng Dữ: “Đúng vậy, những người khác đâu?”

Lãng Dữ ngẩng đầu ra hiệu ở phía trước, bình tĩnh nói: “Bên kia.”

Ngu San vừa nghe Kiều Dã cũng tới, vừa mừng vừa sợ, đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng: “Anh ấy cũng tới sao? Anh ấy tới cứu em sao?”

Thích Mê hắng giọng, cô thật sự lười giải thích mấy chuyện tào lao kia, nên lại lựa chọn im lặng, tùy ý ậm ừ một tiếng——

Người đã tới, những có phải là tới cứu em không thì khó nói.

Ngu San không chú ý tới biểu cảm phức tạp trên mặt Thích Mê, một lòng chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, trong vô thức bước đi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Eva phát ra một tiếng hừ thật mạnh từ trong lỗ mũi.

Cô ấy là người trong cuộc, chính mắt thấy lúc Ngu San bị quái vật bắt đi, Kiều Dã sợ đến mức không dám đánh rắm, chỉ lo tìm một cơ hội ẩn núp, đối với loại đàn ông này, cô ấy chỉ có thể hình dung bằng hai từ ‘rác rưởi’.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 99: Chương 99



Trong lúc im lặng, Lãng Dữ vô thức nhìn Thích Mê, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định nói bóng nói gió một chút để cô đề phòng Kiều Dã này. Cậu giả vờ bắt chuyện: “Chị gái nhỏ này, tôi nghe nói gần đây có một chiếc xe buýt?”

Đầu óc Thích Mê vừa nhảy số đã biết cậu đang định nhắc đến ai, không khỏi nhíu mày: “Kiều Dã nói cho cậu biết sao?”

Giọng nói của Lãng Dữ vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy, anh ta đã làm giao dịch với những quái vật đó, nói anh ta biết có một chiếc xe buýt, bên trong có không ít trẻ con, anh ta muốn dùng mạng sống của những đứa trẻ đó đổi lấy mạng của mình…”

“!!!”

Đồng tử của Thích Mê co lại, âm thanh như được phát ra từ kẽ răng: “Anh ta nói với quái vật như vậy sao?!”

“Đúng vậy… Chỉ là những quái vật đó đều bị tôi xử lý rồi, tôi không biết lời anh ta nói là thật hay giả.”

“f*ck! Người đàn ông kia thật sự không biết xấu hổ!” Eva đi ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu lại quát, cô ấy nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, cho dù cô ấy không thích mấy đứa nhỏ đó, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lấy bọn nhỏ làm lá chắn cho mạng sống của mình.

Phản ứng của cô ấy đã như thế, càng không cần nói đến Thích Mê.

Ánh mắt của Thích Mê đột nhiên trở nên rét lạnh, rút con d.a.o rọc giấy bên hông, nhanh chân tiến lên.

“Eva, cô ngăn Ngu San lại trước, tôi tìm bạn trai của em ấy xử lý chút chuyện.” Cô lạnh lùng nói.

“Được.”

Eva đi nhanh hơn vài bước, kéo Ngu San lại.

Ngu San nhìn Thích Mê bước nhanh đi đến bóng dáng, khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Không có gì, Thích Mê nói đi lên phía trước xem xét một chút, chúng ta cứ từ từ đi qua đó.” Eva giữ tay Ngu San lại, cố hết sức bước nhỏ.

Thích Mê nhớ rõ phương hướng hai người Kiều Dã bị mang đi, nhanh chóng định vị căn biệt thự đầu tiên.

Mặt đất ở trước cửa có một bãi bụi đất, cô nghĩ chắc thiếu niên áo đen kia đã giải quyết mấy quái vật ở chỗ này.

Chỉ là, khắp nơi đều không có bóng dáng của Kiều Dã.

Trên mặt đất rải rác bụi bặm, có thể rõ ràng nhìn thấy vệt kéo lê, đại khái là có thứ gì đó kéo anh ta đi rồi.

Tức giận biến thành cảnh giác trong khoảnh khắc, Thích Mê căng thẳng nắm chặt d.a.o rọc giấy, đi theo dấu vết đến ven tường.

Ừng ực ——

Sau bức tường này có âm thanh nuốt nước miếng.

Quái vật trốn trong bóng tối phía sau tường.

Thích Mê lui về phía sau, nhìn về phía bức tường thấp bé.

Cứu hay là không cứu lập tức trở thành đề bài khó dành cho cô, ít nhất hiện tại cô đang nổi nóng, hoàn toàn không muốn quản chuyện này.

Cho nên địch không động, cô không động.

Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co cách nhau một bức tường.

Không lâu sau Lãng Dữ đã đi tới, thấy không có một bóng người mặt đất, cậu kinh ngạc nhướng mày, quan sát bụi bặm trên mặt đất một chút, lại nhìn về phía Thích Mê cứ đứng ở đó giống như cột điện, lập tức hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Cậu đi tới đứng bên người cô: “Không muốn quản sao?”

“Xem như là vậy đi.” Thích Mê cũng thẳng thắn.

Dường như Lãng Dữ đã suy tư ra điều gì đó, đi lên trước: “Vậy chị đừng rối rắm nữa, tôi làm.”

Chỉ thấy tay anh bám vào tường, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua. Hai giây sau, không biết anh nhìn thấy cái gì, phát ra một tiếng nghi hoặc: “Hả?”

“Sao vậy?” Thích Mê tò mò, cũng vội nhón chân nhìn qua bức tường.

Sau bức tường là công viên nhỏ, trên mảnh đất cằn cỗi, có một nhánh hoa hồng màu vàng mọng nước rất dễ thấy, đĩa hoa to như khuôn mặt, vài lá cây lay động trên không trung, có thể do đã phát hiện con mồi Lãng Dữ này, đĩa hoa và lá bỗng chốc tấn công về phía cậu.

Bên chân Lãng Dữ có mấy đống cát rời, xem ra cậu đã nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật.

Nhìn lướt qua bông hồng, phía trước cách đó không xa là một cái đình nhỏ, trong đình có một nam sinh đang ngồi ngửa. Nhìn bề ngoài hẳn là còn rất trẻ, mặc quần yếm cao bồi đơn giản.

Kiều Dã cũng ở trong đình, nhưng là ngã trên mặt đất giống như xác chết, không biết sống hay chết.

Lãng Dữ nhìn chằm chằm bóng dáng của nam sinh nhìn hai giây, lạnh giọng hỏi: “Người chơi tận thế sao?”

Nam sinh cười khẽ một tiếng, xem như cam chịu: “Cho anh một cơ hội, để lại hai người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn, tôi sẽ thả anh đi.”

“Vậy sao?” Lãng Dữ cong nhẹ khóe môi, trong khoảnh khắc ngón tay hoạt động, hiện ra cây quạt nhỏ [Quy Trần]: “Có lẽ tôi phải là người nói, nhân lúc hiện tại tâm tình của tôi không tệ lắm, tôi thả cậu đi.”

Nam sinh chậm rãi đứng lên: “Có vẻ người đến không muốn nói chuyện… Hết cách rồi, vậy đánh đi!”

Chỉ thấy nam sinh tháo mắt kính xuống, đột nhiên quay đầu.

Hai luồng ánh sáng chói mắt lao tới như rồng bay, lập tức vọt vào đôi mắt của Lãng Dữ.

Cho dù đôi mắt đã bị kín bằng vải đen, nhưng ánh sáng trắng này vẫn có sức ảnh hưởng, cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trẻ nên không rõ ràng, mơ hồ mà vặn vẹo.
 
Back
Top Bottom