Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 80: Chương 80



Người đàn ông mặc áo choàng nghiêng đầu, bối rối nói: "Đây nào phải chuyện liên quan đến cô? Hay đây chính là cách chủng tộc các cô giúp đỡ nhau đấy hả?”

Thích Mê cười khẩy: "Không giúp đỡ lẫn nhau, tôi chỉ nghĩ anh đang cản đường thôi đấy."

Á——! ! !

Cô gái lại hét lên thêm một tiếng. Con hổ mới ngã xuống đất đột ngột đứng dậy, sau khi bị thương nó lại càng thêm điên cuồng hơn, nó đẩy cô gái ngã ra mặt đất, há cái miệng như bồn m.á.u to đỏ tươi ập đến.

Thích Mê nhanh chóng ném loan đao của mình ra, c*m v** [Cánh cửa Tử Thần] của con hổ.

Cùng lúc đó, một bóng đen khổng lồ đột nhiên nhào tới, nhanh chóng trấn áp con hổ, khiến nó không thể động đậy.

Nữ sinh vừa khóc vừa bò ra khỏi dưới thân con hổ, nằm liệt sang một bên, bàng hoàng đến độ ánh mắt trống rỗng giống như thân thể đã bị hút cạn linh hồn.

Thích Mê quay lại, tiếp tục nói với người đàn ông mặc áo choàng: "Mau mang theo thú cưng của anh đi tìm quái vật ở nơi khác đi."

Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy lời này, khẽ nghiêng đầu: “Cô ra lệnh cho tôi?”

Chắc vì không vui nên giọng anh ta cao lên mấy lần.

Thích Mê liếc mắt đã biết anh ta đang ỷ thế mình có đám động vật biến dị bảo hộ đã sớm quên đi thân phận mình.

Sau khi mím môi suynghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn cho anh ta thêm cơ hội: "Hoặc đi hoặc chết, tùy anh lựa chọn."

Người đàn ông mặc áo choàng liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận Thích Mê đi một mình, anh ta trở nên kiêu ngạo hơn hẳn: “Ồ cũng đúng dịp đấy! Lần trước bị một đứa con gái loài người như cô làm bị thương tôi đã khó chịu như bị chó cắn suốt mấy hôm vậy. Nay thì hay rồi, tôi cũng có cơ hội dạy dỗ cô thêm một chút.

Anh ta vung taylên, nhómvoi, hổ, khỉlần lượt thayđổi mục tiêu đi về phía phương hướng của Thích Mê.

Thích Mê cau mày không nói gì, giơ tay trái lên hô dừng: “Này, có phải anh đã quên món đồ tôi cho anh ăn rồi không?”

“Cô ép tôi ăn sâu bọ đương nhiên tôi nhớ rõ...” Người đàn ông mặc áo choàng đáp lời: “Nhưng tôi cảm thấy các bé cưng của tôi đủ sức xé nát cô trước khi cô đưa ra được hiệu lệnh.”

Grao!!! Voi biến dị và hổ biến dị dẫn đầu phát động tấn công.

Thích Mê tặc lưỡi, tay tóm vòi voi, thuận thế nhảy lên trên lưng con voi biến dị. Cô còn chưa kịp ngồi yên thì hổ biến dị đã thay đổi phương hướng xông tới cắn người nên đành phải nhanh chóng nhảy xuống mặt đất.

Hổ biến dị không kịp ngậm miệng lại, theo đà xông lên ngoạm đứt một miếng thịt trên sống lưng voi.

Voi biến dị bị đau, tung vòi quật hổ sang một phía.

Rầm! Người mặc áo choàng bất ngờ bị đẩy ngã, con vẹt cả kinh vỗ cánh bay lên: “Ngã rồi! Ngã rồi!”

Thích Mê nhìn hai giống loài đang nội chiến, cảm giác mình tạm thời không cần phải xen vào, khóe môi nhếch khẽ lên, đi tới: “Tôi đã nhắc nhở trong thân thể anh có đồ vật đòi mạng rồi, đám người tiến hóa các anh ai cũng tự tin như thế sao?”

Cô nâng đao lên trước mặt đám khổng tước, chúng ríu rít kêu loạn bay lên, rơi rớt vô vàn những chiếc lông xinh đẹp.

Lông chim phấp phới sà xuống áo choàng ngự thú sư, xem như món quà cuối cùng tiễn anh ta lên đường.

Thích Mê nhìn chằm chằm ngự thú sư đã bị thương nọ, quơ quơ vũ khí trong tay.

Không còn mệnh lệnh của ngự thú sư, đám sư tử hoàn toàn lấy lại được sự hoang dã của mình. Chúng thấy mình không đọ nổi với kẻ địch nên lựa chọn ngoan ngoãn lùi về sau, trốn sang một bên.

Thích Mê ngồi xổm xuống, xốc áo choàng lên.

Nét mặt người mặc áo choàng lộ ra vẻ hoảng sợ, tròng mắt đen nhánh trừng to, căng đến độ như muốn nứt ra, cái miệng cứng đờ há rộng giống như không ngờ chính mình có thể c.h.ế.t như vậy.

Giữa trán anh ta xuất hiện một lỗ thủng trào máu, có thể thấy được một vật nhỏ đang ra sức chui ra từ bên trong.

Vài giây sau, con bọ rùa bằng kim loại toàn thân nhiễm m.á.u chui ra ngoài, bò từ vầng trán xuống đôi mắt trợn trừng của người nọ.

Lúc trước Thích Mê đã từng xem qua [Cánh cửa Tử Thần] của kẻ này, tuy rằng trình độ Cánh cửa của anh ta chỉ ở mức độ trung bình nhưng muốn đánh c.h.ế.t cũng phải tốn đến lực độ tầm 800. Đòn tấn công từ bọ rùa của cô chỉ tầm 100 mỗi lần ra tay, nên nhiều nhất tám đòn tấn công sẽ khiến anh ta c.h.ế.t ngắc.

Thích Mê cầm lấy bọ rùa, đột nhiên cảm nhận được một cơn đau nhức bên phía tay trái.

Họa tiết con mắt trên ngón trỏ vè ngón giữa hợp nhất, sau đó nứt ra từ phía giữa thân, trông không khác gì một con mắt quỷ đang để lộ “con ngươi” tối đen. Nói là con ngươi thì chẳng thà nói là một vực sâu xa xôi không đáy, dường như chỉ cần dõi theo một lát sẽ bị hút vào sâu.

Thích Mê ghét bỏ nhíu mi: “Mày muốn [Tinh thể kỹ năng lõi] của anh ta?”

Vực sâu giống như đáp lại, đột nhiên xuất hiện một lực hấp dẫn. Nó phát ra âm thanh tang thương vang vọng, kéo tay trái của cô xoa vào cái trán của người mặc áo choàng.

Từng sợi sương mù đen tràn ra khỏi lỗ thủng, làn da của người mặc áo choàng dần dần khô quắt đi, chỉ còn lại một tầng mỏng manh phủ lên xơng cốt, giống như một xác c.h.ế.t đã khô rất lâu ngày, mang theo màu sắc của bùn đất.

Khoảng chừng một phút sau, lỗ m.á.u trên trán anh ta xuất hiện một khoáng thạch nhọn hoắt màu cam.

Lại thêm vài giây, viên khoáng thạch màu cam lớn bằng ngón tay cái hoàn toàn chui ra ngoài.

Ngay lúc vực sâu kia định bụng hút khoáng thạch vào, Thích Mê đã nhanh chóng vươn tay phải ngăn lại.

Viên khoáng thạch màu cam này chính là [Tinh thể kỹ năng lõi] của người đàn ông mặc áo choàng, mang theo năng lực [Ngự thú] của anh ta. Một khi nó bị động sâu kia hút vào, nó sẽ có khả năng dung hợp với thân thể Thích Mê, khiến cô cũng có được năng lực này.

Thích Mê ngắm nghĩa viên kỹ năng, hàng mày càng nhíu chặt.

Dường như bất mãn vì mất mất món ăn, động sâu kỳ bí tự động điều khiển tay trái của cô tóm lấy.

Thích Mê vội vàng đưa cao tay phải tránh né.

Trong lúc nhất thời, tay trái và tay phải của cô không ngừng đánh đ.ấ.m tránh né, trông vừa buồn cười lại vừa quỷ dị.

Cuối cùng Thích Mê rút loan đao, chia năm xẻ bảy viên khoáng thạch kia trong giây lát, biến nó thành mảnh vụn rơi xuống mặt đất.

Cô nhìn chằm chằm tròng mắt trong tay trái mình, giữa hàng lông mày nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: “Còn chưa tới lúc mày làm chủ thay tao đâu, cút đi cho tao!”

Chỉ thấy cô đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y trái, một thoáng sau con mắt màu lam bên trái biến mất, thay thế cho nó là con mắt màu hổ phách bình thường nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Cô quay đầu về phía đồng ruộng, sau khi mất đi khống chế, khỉ và công đã chạy tứ tán, chỉ để lại voi và hổ biến dị vẫn còn đang mải đánh nhau, quên bẵng luôn hai “món ăn” đang ngồi không xa chỗ nó.

Nữ sinh nọ đã bò tới bên cạnh xe hơi, đang ra sức kéo nam sinh trong đó ra ngoài. Cô gái vừa khóc vừa nhìn về phía bên này, cầu xin Thích Mê giúp đỡ: “Chị ơi, cầu xin chị... cứu... cứu anh ấy... Em xin chị.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 81: Chương 81



Thích Mê tiến lên phía trước hỏi: "Người chơi ngày tận thế?"

Cô gái ngồi phịch xuống đất, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, em là người chơi tận thế mới gia nhập, tên em là Ngu San... anh ấy, anh ấy là bạn trai của em, tên là Kiều Dã.”

Những lọn tóc đen dính nước mắt nước mũi dán đầy trên gương mặt nữ sinh nhưng nó vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô ấy, ngược lại còn mang đến một vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh. Cô gái này đang mặc một bộ đồ thủy thủ trong truyện tranh, lạnh đến độ hai chân đều đã nổi da gà.

Thích Mê thu lại tầm mắt, ngồi xổm xuống nhìn vào trong xe.

Trong xe có một cậu trai tầm hai mươi tuổi, ăn mặc cũng rất mỏng manh. Do nguyên nhân chiếc xe đã bị biến dạng nên hai bên chân của cậu ta đều bị nhốt chặt bên trong, không thể động đậy.

Thấy Thích Mê nhìn sang, Kiều Dã cũng lập tức gật đầu cảm tạ.

Thích Mê liếc mắt đánh giá cậu ta, vươn tay tới: “Đưa thẻ thông tin tận thế của hai người cho tôi xem.”

Ngu San sửng sốt, sau khi nghe Kiều Dã nhắc nhở cô ấy mới nhớ tới chuyện mở di động cho Thích Mê xem. Trải qua một kiếp vừa rồi, màn hình chiếc điện thoại di động đã vỡ nát, may mắn thay vẫn có thể trông rõ nội dung hiển thị.

Thích Mê tùy ý lướt mấy lần, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằtùygu San: "Đây là lần đầu tiên cô tới tận thế?”

Ngu San gật đầu: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên... Em tới, tới tìm anh ấy.”

Thích Mê trầm ngâm nhìn Kiều Dã trong hai giây rồi trả lại điện thoại cho Ngu San. Khi rút tay lại, cô nhân cơ hội dùng đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Ngu San và cau mày khi nhận ra cô gái này thực sự không có bất kỳ kỹ năng nào.

"Người chơi mới bắt đầu thường sẽ có bạn đồng hành, tại sao cô lại đi một mình?” Thích Mê lạnh lùng hỏi.

Ngu San hít hít cái mũi: “Em, em không đi theo bọn họ, Kiều Dã đã tới đó đón em.”

Thích Mê: "..."

Ba câu không rời Kiều Dã, vừa nhìn đã hay đây là một nữ sinh yêu đương mù quáng. Có khả năng cô ấy hoàn toàn chẳng hiểu trò chơi tận thế hôm nay là gì đã hấp tấp lao vào trong... Có có thể sống sót tới tận bây giờ xem như mạng lớn.

Thích Mê quét mắt nhìn qua lại giữa hai người họ, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Dã: “Còn cậu, cậu cũng là người mới sao?”

Kiều Dã lắc đầu: “Không, tôi có chút kinh nghiệm, lúc trước đã từng chơi một lần.”

Thích Mê: “Vậy cậu đã đi vào thế giới tận thế này được bao lâu?”

Kiều Dã giật mình: “Tôi cũng chỉ mới tới đây thôi.”

“Vậy sao?” Thích Mê không khỏi nhướng mày.

Kiều Dã chắc chắn: “Đúng thế.”

Thích Mê nghi ngờ đứng dậy, một tay giữ nóc xe, tay kia nắm lấy cổ tay Kiều Dã,

định bụng nhân lúc kéo cậu ta ra ngoài thì nhân cơ hội tra xét một phen.

Cậu nam sinh này chắc chắn đã đi qua thế giới tận thế và có được [Kỹ năng điều khiển bóng] trong mình.

Thích Mê thử hai lần đều không có kết quả liền buông lỏng tay ra: "Không được, xe bị biến dạng nghiêm trọng, không có năng lực chống lại ngàn cân thì không thể kéo ra được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Ngu San lo lắng, lại che miệng khóc thành tiếng.

“Đừng nóng vội, anh có biện pháp...” Kiều Dã dịch chuyển thân thể: “Tôi có thể sử dụng kỹ năng điều khiển bóng đẩy nóc xe lên. Phiền chị gái đây kéo tôi một chút.”

“Được.” Thích Mê lùi lại hai bước.

Chỉ thấy Kiều Dã đưa di động ra chiếu tới con voi biến dị cách đó không xa, trong chớp mắt, một tầng bóng đen phủ kín mặt đường cái. Cậu ta nhìn chằm chằm cái bóng kia, nhẹ nhàng ra dấu, trong miệng lẩm bẩm. Ngay sau đó, bóng đen chậm rãi nhấc thân lên khỏi mặt đường, đứng dậy, bay đến bên cạnh cửa xe.

Chiếc vòi voi thô to phảng phất như có thể nâng trọn ngàn cân, chậm rãi nâng nóc thùng xe dậy.

Thích Mê đợi vài giây, nắm lấy tay Kiều Dã kéo một cái, phát hiện ra sức ép trên hai chân cậu ta đã buông lỏng cô liền ra sức không ngừng, dùng sức từng chút từng chút kéo cậu ta ra ngoài.

Kiều Dã hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, cũng ra sức theo Thích Mê, cuối cùng mới thoát khỏi được tình cảnh mắc kẹt đã gục ngay xuống mặt đất.

Hai bên đùi m.á.u chảy đầm đìa.

“Kiều Dã!” Ngu San vội đi qua đỡ cậu ta.

Kiều Dã sờ sờ đầu cô ấy, nở nụ cười: “Bé ngốc, anh không sao, khóc gì cơ chứ?”

Cậu ta đang chuẩn bị nói lời cảm tạ, vừa quay đầu đã phát hiện Thích Mê đi xa khỏi bọn họ tầm bốn năm mét, vội vàng hét lên: “Chị gái ơi, chờ một chút!”

Thích Mê dừng chân, quay đầu lại: “Sao?”

“Cảm ơn chị!”

“Không cần.” Thích Mê nhàn nhạt trả lời.

Thấy cô chuẩn bị đi tiếp, Kiều Dã tiếp tục hét to: “Chị ơi, chị cũng là người chơi tận thế đúng không? Chị có thể đưa chúng em đi cùng chứ?”

Thích Mê nghĩ nghĩ: “Cô bé kia có thể, cậu, không thể.”

“Tại sao ạ?!” Ngu San sụt sùi hỏi ngược lại.

Thích Mê không có ý định giải thích với họ mà chỉ hỏi: “Thế nào? Đồng ý thì đi theo tôi, không thì tôi đi đây.”

Ngu San ôm Kiều Dã, lắc đầu liên tục: “Không, em không thể bỏ rơi anh ấy.”

“Ồ.”

Sau khi nghe được đáp án, Thích Mê tiếp tục rời đi, không hề quay đầu nhìn lại. Lúc bắt gặp hổ biến dị và voi biến dị mình đầy thương tích nằm bên đường, chỉ còn lại chút hơi tàn, cô liền ra tay cho chúng một cái c.h.ế.t thống khoái.

Sau khi che lấp xác c.h.ế.t của vị ngự thú sư nọ, cô trèo lên xe máy quay trở về.

Một con bướm đêm đuôi phượng vỗ cánh bay giữa trời khuya, nhanh chóng vượt qua cô, cùng bay về phương hướng chiếc xe buýt.

Trong xe buýt.

Eva đứng trước cửa WC gõ ba phút, bên trong không hề có tiếng động nào. Bởi vì cửa đã được khóa trái mở không ra nên cô ấychi có thể tiếp tục giục giã: “Hey! Bé ngốc, ngã vào bồn cầu rồi hả? Nhanh lên nào!”

Không hề có động tĩnh.

Eva yếu ớt dựa vào cánh cửa, ra sức đập mạnh hơn: “Nhanh lên nào! Hurry up!”

Cô nàng hít sâu một hơi, bắt đầu suy ngẫm mình có nên xuống xe giải quyết nỗi buồn hay không.

Đỗ Thụy bị tiếng động hấp dẫn, nhìn vào gương chiếu hậu: “Đã đi vào trong mười mấy phút rồi, vẫn chưa ra sao?”

“Đúng vậy đấy!” Eva nói to hơn, lòng đã vội vàng đến độ mặt mũi nhăn nhúm cả lại.

Lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên bên cửa sổ vang ra, sau đó cánh cửa WC bật mở: “Đi vệ sinh cũng giục, dì có thấy mình phiền lắm không?”

“Không có cách nào khác, không phải người Hoa các cháu thường có cách nói “con người có ba cái gấp” đấy à, dì chờ không được!” Eva nâng một tay kéo cậu ra, lập tức nhào tới WC.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 82: Chương 82



Tiểu Lãng Dữ hừ khẽ một tiếng, đi đến phòng điều khiển phía trước. Xuyên qua kính chắn gió, cậu trông thấy được bóng dáng Thích Mê đang trở về, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đỗ Thụy trông thấy Thích Mê, lập tức mở cửa xe đằng sau.

Thích Mê thu gọn xe cất kỹ, xoay người trèo lên xe buýt: “Xuất phát đi.”

Đỗ Thụy nghe theo lời cô, đóng cửa xe, chậm rãi mở máy, điều khiến chiếc xe tiếp tục vững vàng chạy về phía trước.

Thích Mê thăm dò bốn phía xung quanh, thấy Tiểu Lãng Dữ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thở ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên quầy bar.

Eva đi ra, rửa sạch tay, tới bên người Thích Mê: “Thu phục?”

Thích Mê gật đầu, hạ giọng: “Giết.”

Trong mắt Eva xuất hiện sự kinh ngạc, cô ấy dừng lại một thoáng, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: “Chỉ vì người đó chắn đường chúng ta?”

“Sao có thể? Trông tôi giống kẻ lạm sát người vô tội lắm à?”

Eva: “...”

Giống lắm.

Eva im lặng khiến cho Thích Mê cạn lời, cô giải thích: “Người kia đang ra tay với hai người chơi tận thế, còn muốn ăn sạch não của họ. Loại người này còn sống sớm muộn cũng gây ra tai họa, không thể để lại.”

Eva kinh ngạc, ngồi xuống bên người Thích Mê: “Có hai người chơi tận thế nữa sao?”

Thích Mê gật đầu, vừa lúc ánh đèn xe chiếu tới khu chiến trường ban nãy, cô giơ tay lên chỉ một chút.

Eva ghé vào bên cửa xe, trông thấy một nam một nữ mình đầy thương tích đag nâng đỡ nhau đứng lên. Thấy xe họ đi qua, hai người kia nỗ lực vẫy tay không ngừng.

“Ông trời ơi, voi hổ lớn thế này, không phải đối mặt thật may mắn quá.” Eva hét to một tiếng: “Ôi, hai người họ bị thương nghiêm trọng nha.”

Đỗ Thụy cũng bị kinh hãi bởi sự to lớn của giống loài biến dị, mất một lúc mới phát hiện ra hai người đang ra sức vẫy tay. Anh ấy chậm rãi hạ chân xuống chân phanh, hỏi Thích Mê: “Có dừng lại không?”

“Không cần, đi tiếp đi.” Thích Mê nhàn nhạt trả lời.

Đỗ Thụy vô thức mở miệng định hỏi tại sao, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thích Mê chắc chắn có ý định của riêng mình nên chưa nói lời nào ra, chỉ tiếp tục chậm rãi đạp chân ga.

Thích Mê mím môi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đành lòng, lên tiếng gọi: “Chờ chút đã thầy Đỗ, vẫn nên dừng lại một lát thôi.”

Đỗ Thụy lập tức giẫm chân phanh.

Thấy xe buýt dừng lại, Kiều Dã càng hưng phấn vẫy tay, bảo Ngu San vẫn có thể di chuyển nhanh chóng đến bên xe nói lời cảm ơn trước.

Ngu San như thấy được Bồ Tát cứu mạng, lập tức chạy đến cửa xe.

Thích Mê lấy một hộp nhựa từ trong bếp ra, bỏ chút bánh mì và trái cây ăn được ôm vào trong ngực. Cô không sốt ruột đưa ngay mà chỉ nghiêm túc hỏi Ngu San thêm lần nữa: “Em có thể đi cùng chúng tôi, em có muốn đi hay không?”

Gió đêm lạnh lẽo, khuôn mặt Ngu San đã đông lạnh đến độ đỏ ửng, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Sao lại không thể đưa Kiều Dã đi cùng?”

Thích Mê vô thức nhìn về Kiều Dã ở đằng xa, Kiều Dã cũng không rõ nguyên do, chỉ ngại ngùng gật gật đầu.

“Cậu ta và em không cùng đến thế giới tận thế này, đúng không?” Thích Mê hỏi.

Ngu San gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy đến nơi này sớm hơn em, chắc đã đến được tầm ba tháng rồi. Em cố ý đến đây tìm anh ấy.”

“Vậy thì đúng rồi, vì an toàn của em, chị đề nghị em nên đi theo bọn chị...” Thích Mê nói: “Người sống trong thế giới nàysẽ[Tiến hóa] trong vòng khoảng một trăm ngày, cậu nam sinh kia đã tiến vào giai đoạn.”

Ngu San là một người chơi mới, mặc dù Thích Mê đã chỉ rõ nhưng cô bé vẫn không hiểu tại sao: “Tiến hóa? Giai đoạn tiến hóa thì sao ạ?”

“Người vừa rồi đối phó với các em là một người tiến hóa thành công, người thất bại thì sẽ biến thành quái vật ăn thịt người. Cho dù trong tình huống nào bạn trai em cũng sẽ gây thương tổn đến em... Cho nên chị hỏi em thêm lần cuối, em có muốn theo bọn chị không?”

“Em...”

Ngu San do dự vài giây, liếc mắt nhìn lại chỗ Kiều Dã, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lúc này, Eva đứng một bên không nhịn được xen mồm vào: “Why? Đây là tận thế, không phải trò chơi đóng vai gia đình của tình nhân đâu, ok?”

“Không vì sao cả ạ, em không bỏ rơi anh ấy, Kiều Dã cũng sẽ không biến đổi thành quái vật, anh ấy sẽ không làm tổn thương em.” Ngu San sắp bị các cô ép hỏi đến độ bật khóc.

“Ok, lại là một cô nàng bướng bỉnh.” Eva cạn lời phất tay, xoay người tránh đi.

Thấy cô ấy đã quyết định, Thích Mê không định khuyên thêm. Cô đưa số đồ ăn trong tay cho Ngu San, lại cho cô gái một chiếc áo lông vũ, cuối cùng mới bảo Đỗ Thụy đóng cửa lại.

Xe buýt mới khởi động, Ngu San như nhớ ra chuyện gì, lạch bạch chạy theo vỗ cửa xe.

Cửa xe mở ra.

Thích Mê ló đầu: “Sao thế?”

Ngu San nhút nhát cúi đầu, liên tiếp từ chối ý tốt của Thích Mê, cô gái nhỏ hơi ngại ngùng nhìn vào mắt cô: “Chị có... có thuốc không ạ? Anh Kiều Dã bị thương nặng lắm.”

“Cậu ta bị thương nặng, em không nặng?” Thích Mê nhíu mày càng sâu.

Vừa mới bị con khỉ kia kéo túm, một mảng da đầu của Ngu San bị kéo rách ra, để lộ một mảng đỏ chói mắt. Mà do cô gái nhỏ này đang mặc váy nên hai bên đầu gối đã bị kéo đập đến độ xanh tím, trên cẳng chân trái có một vết thương dài, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Ngu San cắn môi, lắc lắc đầu.

Thích Mê và Eva chán nản liếc nhìn nhau, đi vào trong tìm băng gạc và thuốc hạ sốt cho họ.

Eva dứt khoát xuống xe, hỏi thẳng: “Kiếp trước người kia đã cứu mạng của cô hả? Sao cô không biết yêu thương bản thân mình chút nào vậy?”

Ngu San ôm áo lông vũ, không nói gì.

Eva quaylại nhìn hai kẻxui xẻo này, nhất thời mềm lòng: “Mê, tôi muốn trịthương giúp họ một chút.”

Thích Mê đưa một túi thuốc tới: “Tùy cô, chúng tôi chờ.”

“Được.”

Nói xong, Eva đỡ Ngu San tới bên đường, ngồi xuống.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 83: Chương 83



Gió đêm quá lạnh, Đỗ Thụy đóng cửa xe lại và đợi Eva đi điều trị về.

Bọn trẻ ở tầng hai đã ngủ gật trong khi chờ đợi, trong xe lúc này rất yên tĩnh.

Đỗ Thụy nhìn xác của những con thú biến dị trên cánh đồng ven đường và cau mày, sợ rằng chúng có thể đột nhiên sống lại vồ lấy mình... Sau khi Eva quay lại, anh ấy nhanh chóng đóng cửa xe, lái xe rời đi khỏi nơi khủng khiếp này.

“Cô bé tên Ngu San đối xử với cậu trai kia thật tốt, trong lúc trị thương sợ người ta quá đau, cô bé còn cho người ta cắn vào tay mình nữa... Kiếp trước nam sinh kia đã cứu được cả thế giới đó hả?” Eva chậc chậc lắc đầu.

“Đôi tình nhân nhỏ mà, chuyện thường thôi...” Thích Mê cười cười: “Một bên là người bạn trai sớm chiều ở chung, một bên là người xa lạ mới gặp ở tận thế, là cô thì cô sẽ đi cùng ai?”

“Cũng đúng.” Eva ngồi xuống bên cạnh cô, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Thích Mê: “Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, Kiều Dã kia sắp sửa tiến vào giai đoạn tiến hóa, cho dù thành công hay thất bại thì Ngu San đều có khả năng gặp phải nguy hiểm. Mà cho dù Kiều Dã không tiến hóa mà biến thành một người gốm sứ mỏng manh thì như vậy cậu ta cũng sẽ biến thành thứ trói buộc với Ngu San... Trong thế giới tận thế mênh m.ô.n.g thế này, một người chơi mới phải sinh tồn bằng cách nào đây?”

Eva bất đắc dĩ nhún vai: “Không có cách nào khác cả, cô khuyên cũng đã khuyên rồi, cô bé không nghe thì phải làm thế nào? Đúng như cô nói vậy, hai người họ vốn là một đôi tình nhân nhỏ, sao có thể nỡ lòng rời bỏ nhau?”

Cô ấy nâng chai lên, nuốt nỗi xót thương cuối cùng vào bụng theo chất lỏng trong chai. Một ngụm uống xong, Eva bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Cô ấy chớp chớp mắt nhìn Thích Mê: “Đúng rồi, Mê, cô đã phát hiện ra nam sinh kia sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa từ lâu rồi đúng không?”

“Ừ, ngay khi mới gặp tôi đã phát hiện.” Thích Mê cong khóe môi cười nhạo: “Cậu ta còn định gạt tôi, nói rằng mình mới đến thế giới tận thế này.”

Eva: “Cô phát hiện ra bằng cách nào vậy, tôi thấy cậu ta có khác biệt gì so với chúng ta đâu.”

“Dáng vẻ bên ngoài không thay đổi, nhưng cô không phát hiện ra thể chất cậu ta không còn giống bình thường nữa hả?”

Thích Mê nói: “Ban đầu khi vừa tiến vào thế giới tận thế toàn đêm tối này, cả cơ thể con người đáng lẽ ra phải lạnh băng mới đúng, nhưng làn da cậu ta quá mức ấm áp. Dòng m.á.u trong cơ thể luân chuyển tuần hoàn tốt như thế, không chỉ có phản ứng làm ấm thân mình mà khi trên cơ thể cậu ta ăn mặc mỏng manh vẫn không hề thấy lạnh, thế thì sao có thể là người chơi mới tới đây? Ngay cả chúng ta bây giờ vẫn còn phải mặc áo khoác lông vũ đây này... Nếu cậu ta không lừa tôi, không nói mình là người mới đến thì có khi lòng cảnh giác của tôi sẽ không lớn đến vậy. Một lời nói dối quá rõ ràng chứng tỏ cậu ta đang che giấu tin tức bất lợi nào đó, hơn nữa Ngu San bảo cô bé cố tình đến thế giới này tìm bạn trai, ắt hẳn là do cậu ta đã ngây người cực lâu trong thế giới tận thế.”

Thích Mê cười nhạt, dựa người ra sau: “Đương nhiên, mặc dù là người sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa, nếu như cậu ta không nói dối tôi thì tôi cũng sẽ tiễn cậu ta thêm một đoạn đường, kết quả... ai, cậu ta lại làm trò khôn vặt này trước mặt tôi cơ đấy.”

Eva đồng tình: “Đúng thế, giữa những người chơi với nhau mà thành thật thẳng thắn thì chắc chắn không thể nào hợp tác được. Tôi đồng ý với cô, Mê ạ.”

Nói xong, cô ấy ném chai bia rỗng tuếch vào phía thùng rác xa xa, khẽ mỉm cười: “Cho nên, chuyện cô nói cô định mời rượu tôi ấy, là vào lúc nào vậy?”

“Dù sao chúng ta cũng phải đi đến được thành phố kế tiếp đã, bằng không trong chốn đồng không m.ô.n.g quạnh này tôi đào đâu ra bia rượu cho cô?”

Eva bị con trùng rượu bò lên gợi dậy cơn thèm, hiện tại đã mong cầu không nhịn nổi, cái miệng chem chép cho qua cơn, cất tiếng hỏi tiếp: “Tầm bao lâu nữa?”

Thích Mê nhướng mày đáp lại: “Cô có di động, có bản đồ, sao còn hỏi tôi?”

Eva bừng tỉnh, lập tức móc di động ra nhìn một lát: “Chắc còn tầm khoảng nửa tiếng nữa.”

Thích Mê: “Chắc vậy, chờ một lát nữa đi tới thành phố, Đỗ Thụy dừng xe nấu cơm, tôi sẽ vào thành phố di dạo kiếm chút bia rượu cho cô.”

Eva vừa lòng: “Ok!”

Khoảng thời gian đi tới thành phố tiếp theo đủ để cho Thích Mê và Eva có được một giấc ngủ ngắn, chuẩn bị tùy thời nghênh chiến.

Xe buýt không đi vào trong thành phố mà dừng ở một khoảng đất trống trên quảng trường, tầm nhìn không bị giới hạn, thuận tiện quan sát bốn phía xung quanh.

Đỗ Thụy cởi bỏ đai an toàn xong liền đeo tạp dề lên, lắc mình hóa thân từ lái xe thành đầu bếp.

Thích Mê chuẩn bị xong xuôi đang định xuống xe đã nghe thấy anh ấy gọi lại: “Cô Thích, vẫn nên ăn cơm rồi hẵng đi, không thì khi cô trở về trời đã lạnh rồi.”

Cô đứng yên, nhìn một vòng: “Cũng đúng, thế thì tôi đi tới vùng xung quanh chỗ này xem qua một chút.”

Tiểu Lãng Dữ vừa nghe đã nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chỗ ngồi chạy tới, tay nhỏ giơ lên cao: “Em! Cô Thích, em cũng muốn đi dạo xung quanh chỗ này với cô!”

Thấy cuối cùng Tiểu Lãng Dữ cũng chịu nhường chỗ ngồi, Eva sải bước đến băng ghế dài, thoải mái duỗi đôi chân, chen miệng vào nói hộ: “Đúng thế, Mê à, thừa dịp nhóm nhỏ ngốc kia còn ngủ trên tầng hai chưa tỉnh, cô hãy dẫn bé con này đi dạo đi. Dù sao Tiểu Lãng Dữ cũng có kỹ năng, thằng bé có thể tự bảo vệ chính mình.”

“Đúng thế, em có thể tự bảo vệ mình!” Tiểu Lãng Dữ gật đầu.

Thích Mê thoáng suy tư, cuối cùng đồng ý, dặn dò Tiểu Lãng Dữ nhất định phải ngoan ngoãn theo sau mình, sau đó mới nắm tay nhỏ của cậu xuống xe.

Đây là một khu quảng trường được tu sửa vô cùng bằng phẳng, chính giữa có một pho tượng nghệ thuật bằng kim loại. Từ đường cong cấu tạo nên bức tượng đã cho thấy bức tượng này rất cao cấp, nhưng nếu bắt nói rõ nó cao cấp ở nơi đâu thì khó lòng mà đưa ra câu trả lời được.

Nguồn sáng duy nhất trong tầm nhìn của họ là ánh sáng từ đèn xe buýt. Vì tránh lãng phí nhiên liệu, Đỗ Thụy đã tắt ngọn đèn pha sáng đằng trước xe đi, chỉ để lại một tầng ánh sáng mờ mờ ảo ảo hắt ra từ trong buồng xe.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 84: Chương 84



Trên mặt đất có không ít sâu bọ, quần áo rơi rụng và xương cốt, nằm hỗn độn tựa như những đống rác.

Thích Mê không dám đi xa, chỉ tới bên vị trí bức tượng điêu khắc.

Cô nhanh nhẹn trèo l*n đ*nh cao nhất của bức tượng, cầm kính viễn vọng tìm được từ trong siêu thị quan sát bốn phía.

Các tầng lầu nằm so le, lạnh lẽo đứng xung quanh quảng trường như thể bị con người bỏ rơi, chỉ chờ đổ vỡ và sụp đổ.

Thích Mê nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng khi cô nhìn lại con đường họ đã đến, trong cổ họng bỗng tràn ra một âm thanh nghi ngờ: “Hả?”

Dâng đầy cảm giác khó tin.

Hai bàn tay nhỏ của Tiểu Lãng Dữ ôm lấy pho tượng kim loại, khó hiểu ngẩng đầu: “Sao thế cô Thích?”

“...” Thích Mê không trả lời, thân thể không hề nhúc nhích, vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng con đường từng đi qua... Tầm khoảng nửa phút sau, cô chậm rãi nở nụ cười nhàn nhạt: “Có chút thú vị.”

Tiểu Lãng Dữ quay đầu, nhìn theo phương hướng cô đang trông nơi xa xa.

Địa hình trống trải nên chỉ liếc mắt đã trông thấy được con đường dẫn tới chỗ họ. Xa xa, tại ngã tư dẫn ra đường cao tốc, có một con sư tử biến dị chậm rãi bước chân tới, trên lưng nó chở theo hai người. Ngu San mặc áo khoác lông vũ ngồi đằng trước, Kiều Dã ngồi phía sau cô bé, bao trọn cô ấy vào trong lồng n.g.ự.c mình.

Đại khái vì muốn chiếu cố cho hai người họ nên sư tử đi rất chậm không khác gì đang tản bộ, nhưng vẫn vững vàng nện bước chân tiến đến phía họ.

Tuy rằng tốc độ chậm mà mới chỉ hai mươi phút trôi qua đã có thể đuổi kịp đến đây.

Thích Mê xoay người nhảy xuống đất, đưa ống nhòm cho Tiểu Lãng Dữ: “Em về xe trước đi, cô sang nhìn một lát.”

Thấy Thích Mê có khả năng đối phó được với bên kia, Tiểu Lãng Dữ yên tâm gật gật đầu, dặn dò một tiếng: “Cô Thích, cẩn thận nhé.”

Sau khi Tiểu Lãng Dữ an toàn trở về xe, Thích Mê đi thẳng về phía họ, chặn họ lại trước khi họ tới gần xe buýt.

Có lẽ vì thù hận Thích Mê không đưa mình đi theo nên sắc mặt Kiều Dã không vui vẻ cho lắm, cậu ta lạnh lùng trợn mắt với cô, sau đó hất đầu sang nơi khác.

Ngu San lễ phép hơn cậu ta rất nhiều, thấy cô đi tới cô ấy đã chào hỏi từ xa, vu.ốt ve áo lông trên người, nói lời cảm ơn: “Chị ơi, xin lỗi chị, lúc nãy em quên mất. Em cảm ơn đồ ăn và quần áo của chị lắm.”

Thích Mê tới nơi này chẳng phải vì muốn nhận một câu cảm ơn không đau không ngứa ấy, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi hỏi thẳng chuyện nghiêm túc: “Các người đã nuốt đám mảnh nhỏ [Tinh thể kỹ năng lõi] của người đó?”

Ngu San tỏ ra sửng sốt, cho rằng bản thân đã làm sai, vội quay đầu nhìn về phía Kiều Dã.

Kiều Dã hất đầu lên, khó chịu hỏi ngược lại: “Đúng thế đấy, tôi đã bảo Ngu San nuốt chúng đấy, làm sao?”

Trước đến giờ Thích Mê luôn là người thích ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy thái độ của Kiều Dã, mặt mày cô lạnh hẳn đi. Cô cong môi, cười khinh miệt: “Cho nên cậu đã trông thấy tình cảnh tôi lấy ra thứ này?”

Cô nhớ rõ tình huống lúc đó Kiều Dã còn đang bị nhốt trên xe, bên cạnh có một con voi và một con hổ biến dị đánh nhau, bạn gái cậu ta cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm... Kết quả, cậu ta lại nhàn hạ thoải mái quan sát cô đang làm chuyện gì?

Ánh mắt Kiều Dã lóe sáng, cậu ta ra vẻ bình tĩnh ho khẽ một tiếng, lại nâng đầu lên: “Đúng đấy, tôi không cẩn thận đã chứng kiến tất cả. Hiện tại Ngu San không có bất cứ kỹ năng bảo hộ nào, tôi cho cô ấy nuốt chút mảnh vỡ kỹ năng thì sao nào?”

“Không sao cả, tôi cảm thấy cậu cũng thông minh thôi...” Thích Mê khoanh tay lại: “Nhưng chỉ có mình cô ấy nuốt thôi sao? Nuốt nhiều hay ít?”

Kiều Dã thấy cô hỏi mãi không thôi, đã mất kiên nhẫn: “Có liên quan đến cô hả? Không phải cô không định quan tâm đến chúng tôi đấy à, hỏi nhiều như thế làm gì?”

“Cứ coi như lòng thương của người mẹ trong tôi tràn lan một lần đi.” Thích Mê nhắc nhở: “Hiện tại thể chất của Ngu San vẫn là nhân loại bình thường, một chút mảnh vỡ kỹ năng chắc không ảnh hưởng gì, nhưng nếu như cô ấy nuốt quá nhiều, nhẹ thì đau đớn, nặng thì tử vong. Hai người tự mình ước lượng nặng nhẹ đi.”

Ngu San hoảng sợ, lập tức quay đầu hỏi Kiều Dã: “Thực sự nghiêm trọng như thế sao?”

Kiều Dã lườm Thích Mê, ôm chầm Ngu San, dịu giọng an ủi: “Yên tâm đi San San, em chỉ nuốt có một chút thôi, không sao hết... Anh là bạn trai của em, đương nhiên anh sẽ suy xét đến sự an toàn của em...” Nói xong, sắc mặt cậu ta biến đổi, giọng nói trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Thích Mê: “Ít nhất anh cũng không phải người ngoài thấy c.h.ế.t không cứu nhưng thích chõ miệng vào chuyện của chúng ta.”

“Kiều Dã, anh không thể nói như thế được, chị ấy đã giúp chúng ta rất nhiều rồi...” Ngu San lập tức kéo tay Kiều Dã, phản bác, không cho cậu ta nói vậy.

“San San, thế giới tận thế này không đơn giản như em tưởng tượng đâu, em đừng bị chút ơn huệ nho nhỏ kia lừa gạt, có hiểu ý anh không?”

Kiều Dã vừa nói vừa nhìn về phía Thích Mê: “Hiện tại anh hơi nghi ngờ chị ta và người đàn ông tấn công chúng ta là cùng một bọn, bằng không sao chị ta có thể tới đúng lúc như vậy được.”

Ôi chà, tính tình ghê gớm đấy nhỉ?

Thích Mê cảm thấy mình mới nghe được một câu chuyện cười: “Lừa cậu? Cậu có gì đáng để tôi lừa? Tài năng hay nhan sắc, hay là lừa để bán thận cậu đây?”

“Chị!”

“Tôi ấy à? Con mẹ nó chứ tôi thừa hơi mới đi quan tâm hai người!” Thích Mê hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Đi được nửa đường, đột nhiên cô cảm thấy mình nhàn hạ tự dưng đi tìm chuyện, không khỏi tự cười cười giễu cợt bản thân.

Nhìn theo bóng dáng cô đã cách một khoảng xa xa, Ngu San điều khiển sư tử biến dị tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua chiếc xe buýt, cô ấy và Kiều Dã đều nghe thấy được âm thanh vô cùng náo nhiệt bên trong, không khác gì đang ăn Tết, toàn là giọng nói non nớt của trẻ con. Hai người họ tò mò, vòng quanh xe buýt, nhìn thấy được toàn bộ hoàn cảnh thông qua kính chắn gió.

Thích Mê đang khoanh tay ngồi trên ghế lái phụ, nhìn bọn họ chằm chằm không khác gì vệ sĩ, ánh mắt sắc bén như đang cảnh cáo họ đừng quá tò mò.

Ngu San bị biểu cảm của cô hù dọa, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Kiều Dã cũng chậm rãi quay đầu, giống như đã hiểu ra chuyện gì, khẽ bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, hai người họ rẽ vào một góc đường, biến mất trong bóng tối.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 85: Chương 85



Tất cả bọn nhỏ đều xuống dưới tầng ăn cơm, một tầng đang trống trải lập tức bị nhét đầy người, trên mỗi chỗ ngồi đều nhiều thêm một đứa trẻ.

Sau khi vị trí quầy bar bị chiếm, Eva nhanh chóng khép lại cửa kính đi vào bên trong buồng lái, vẻ mặt sợ hãi nói không nên lời.

Thích Mê đứng dậy nhường vị trí phụ lái cho cô ấy, chuẩn bị đi ra phía sau đút cơm cho đám nhóc con. Vừa mới đi ngang qua Eva, đã bị cô ấy một phen túm lấy: "Mê à, tôi không thể nào ngồi ngốc một chỗ ở trong này được đâu, tôi nghĩ mình vẫn nên tự mình đi xuống tìm quán bar, cô xem có đồ gì cần lấy không, để lát nữa tôi sẽ mang về cho cô?"

Thích Mê khẽ nhíu mày, nét mặt lo lắng: "Cô tự đi một mình à?”

Eva đẩycô một cái, cười cười nói cô, "Tôi chính là một người chơi có kinh nghiệm đầy mình ở thời kỳ tận thế này đó, cô xem tôi trở thành một đứa trẻ con cần được cô đi theo bảo vệ hay sao chứ?"

Thích Mê đồng ý gật đầu, cười nói: "Được được được, coi như là tôi đã lo lắng linh tinh, cũng đúng, cô đi một mình chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì...... Về phần đồ đạc, hình như không có gì đặc biệt cần thiết, cô chỉ cần kiếm thêm một chút đồ ăn mang về là được rồi."

Eva vác thanh đại đao lên, ấn nút cửa trước, "Chờ nhận được tin tức tốt của tôi đi nhé!"

Thích Mê đưa mắt nhìn theo cô ấy xuống xe, vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, thò đầu ra dặn dò thêm một câu: "Nhớ phải cẩn thận một chút đấy nhé, chú ý thời gian quay trở về."

Eva bất đắc dĩ thở dài, móc chiếc điện thoại di động nhìn, sau đó lại nói, "Cho tôi một giờ đồng hồ, đảm bảo sẽ quay trở về, OK nhé?"

Thích Mê khoa tay múa chân cười tươi ra dấu hiệu OK với cô ấy, sau khi đưa mắt nhìn Eva đã đi xa, cô lập tức đi vào phía sau xe, đóng chặt tấm cửa kính ngăn cách lại.

*

Hơn nửa giờ sau, bọn nhỏ đều đã lần lượt ăn cơm xong, cả đám ghé vào cửa kính cố gắng nhìn ra phía bên ngoài.

Trên xe đều đã bị Thích Mê dán kín bằng mấy tờ áp phích quảng cáo, mặc cho bọn nhỏ có trừng mắt to hơn nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy Ultraman và những nàng tiên ma thuật nhỏ ở trên mấy tờ áp phích quảng cáo. Trịnh Viện Viện chủ động nhận thầu nhiệm vụ rửa chén, còn đám nhóc con này thì giao lại cho Thích Mê và Đỗ Thụy trông coi.

"Cô Thích, chúng ta đang ở đâu vậy ạ?" Phương Hân Duyệt ngồi ở vị trí quầy bar, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều dán lên trên tấm cửa kính, đè nặng cánh mũi, giọng nói rầu rĩ vang lên.

Thích Mê một tay ôm Triệu Nhất Triết, một tay ôm Tiểu Lãng Dữ, dặn dò bọn nhóc phải ở chung với nhau thật tốt.

Vừa nghe tới vấn đề này, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta vừa mới tới một thành phố, về phần tên gọi là gì thì cô cũng không biết."

Phương Hân Duyệt quay đầu: "Vậy chúng ta đây là đang muốn đi đâu vậy ạ?”

"Cô sẽ dẫn tất cả các em đi ngắm nhìn biển rộng nhé ."

Triệu Nhất Triết ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Chính là vùng biển lớn "Trời biển một màu" sao ạ?”

“Đúng vậy.”

Vương Tiểu Hổ: "Vậy cha mẹ của chúng ta cũng đang ở bờ biển sao ạ?"

Thích Mê thoáng suy nghĩ, ấp úng trả lời: "Cô chỉ có thể nói... cũng có thể là như vậy."

Đại khái đám nhóc con này đều cũng đã quen thuộc, hiện tại vào thời điểm nhắc tới cha mẹ, đám nhóc đã không còn khóc rống lên như lúc trước nữa, ngay cả đứa nhỏ Địch Vân Đồng nhỏ tuổi nhất cũng đã chậm rãi tiếp nhận hoàn cảnh này, cậu nhóc đang cười khanh khách chơi đùa náo loạn cùng với Đỗ Thụy.

Thích Mê đặt Tiểu Lãng Dữ vào chỗ ngồi, vừa lấy điện thoại ra, chợt nghe thấy cậu nhóc hỏi: "Cô Thích đang lo lắng cho cô Eva phải không ạ?"

"Ừ, đã qua bốn mươi phút đồng hồ rồi, mà vẫn không có một chút động tĩnh gì." Thích Mê bật sáng màn hình điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thời gian, thì đóng điện thoại lại. Cả một xe người cần được bảo vệ ở chỗ này như vậy, cô cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài tìm kiếm Eva, chỉ có thể ở chỗ này sốt ruột chờ đợi.

"Còn hai mươi phút nữa, cô đừng quá lo lắng." Đỗ Thụy an ủi nói.

"Ừ." Thích Mê gật đầu, cất điện thoại đi.

*

Nhưng qua hai mươi phút sau, Eva vẫn thấy không trở lại.

Bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Trong bóng tối đen như mực, thậm chí còn không hề lộ ra một chút ánh sáng vụn vặt.

Thích Mê rốt cục không thể nào ngồi yên được nữa, cô xuống xe cầm lấy kính viễn vọng leo lên trên một thân cây gần nhất, quan sát khắp xung quanh, nguồn sáng duy nhất ở đây chỉ có chiếc xe buýt này.

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô lại ngồi ở trên cây đợi thêm vài phút nữa, sau khi quan sát kỹ đã xác nhận bên trong thành phố vẫn không có một chút ánh sáng nào xuất hiện.

Eva không có kỹ năng [nhìn đêm], ở trên đường phố đi lại nhất định sẽ phải dùng điện thoại di động để chiếu sáng, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một chút ánh sáng xung quanh.

Thế nhưng hiện tại, cả thành phố nặng nề tĩnh mịch chìm trong bóng tối trông như một nấm mồ.

Không chỉ có Eva, mà cả Ngu San và Kiều Dã cũng đều không thấy mở đèn chiếu sáng nữa.

Rõ ràng trong cả một quãng đường dài di chuyển, trong taycô ấyđều sử dụng điện thoại di động để chiếu sáng, không có đạo lý vừa vào thành phố đã tắt điện thoại di động đi.

Chẳng lẽ lại trùng hợp điện thoại bị hết pin hay sao?

Thích Mê thật sự không tin tưởng đây là sự trùng hợp, cô cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi từ trên thân cây nhảy xuống, cô vội vàng quay trở lại trong xe.

Lũ nhóc con đang hăng hái bừng bừng nghe Đỗ Thụy kể chuyện xưa, vừa thấy Thích Mê trở về, mấy đôi mắt nhỏ đều đồng loạt nhìn về phía cô.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 86: Chương 86



"Cô ơi, cô bác sĩ đã về chưa ạ?" thằng nhóc Vương Tiểu Hổ đang nằm úp sấp trên mặt bàn đứng thẳng dậy hỏi cô.

Đôi mắt Thích Mê lóe lên, ậm ậm ừ ừ qua loa vài câu lấy lệ: "Cô ấy sắp về rồi, mấy đứa cứ tiếp tục nghe chuyện kể xưa đi nhé, cô sẽ ra ngoài chờ thêm một lát nữa." Nói xong, cô liền nhẹ nhàng khép cánh cửa kính lại.

Làm sao bây giờ?

Hiện tại cả một xe người ở chỗ này, cô không có khả năng mặc kệ sự sống c.h.ế.t của bọn họ, nhưng Eva... Eva vẫn chưa quaytrở về, lỡ như cô ấythật sự gặp phải chuyện gì nguy hiểm, lãng phí thêm một phút giây nào, cô ấy có thể bị nguy hiểm thêm phút giây đó.

Thích Mê trong lúc cấp bách không biết nên làm thế nào, cô gấp đến độ đi vào trong buồng lái.

Khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua cửa kính vừa mở ra đóng lại, lúc này cô mới kéo lại suy nghĩ.

Tiểu Lãng Dữ từ bên trong đi ra, trực tiếp đưa tới cho cô một miếng băng keo cá nhân.

Là loại chuyên dụng dành cho trẻ em, phía trên còn có in hình khuôn mặt đang tươi cười đáng yêu.

Thích Mê sửng sốt trong giây lát, sau đó phát hiện bàn tay cô đã bị rách một lỗ nhỏ, chắc là vừa rồi trong lúc leo lên cây đã không cẩn thận làm rách.

Cô đang cúi đầu nghịch miếng băng keo cá nhân, chợt nghe thấy Tiểu Lãng Dữ chủ động nói: "Nếu cô lo lắng cho cô Eva thì cứ đi tìm cô ấy đi, em có thể ở lại đây bảo vệ cho bọn họ.”

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu nhóc hai giây, không xác định hỏi lại cậu một lần nữa: "Em vừa nói cái gì?"

"Em nói nếu như cô giáo Thích muốn đi tìm cô Eva, thì cô cứ đi đi, nơi này giao lại cho em, em sẽ bảo vệ cho bọn họ." Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thích Mê mím môi, không nói gì.

Tình huống hiện tại thật sự không thể so với lúc trước khi còn ở lớp Đậu Đinh, khi đó bọn nhỏ đều ở trong một tòa nhà kiên cố, đám quái vật có lợi hại hơn nữa cũng không thể xuyên tường đi vào. Nhưng mà hiện tại, chiếc xe buýt du lịch này trên xe tất cả đều là BUG, đi trên chiếc xe buýt này mọi người mọi thời điểm đều có thể có khả năng toàn bộ bị g.i.ế.c sạch, chỉ cần chiếc xe tiến vào một vùng có quái vật, như vậy cả một đám người trên chiếc xe này coi như đều xong rồi. Tiểu Lãng Dữ mặc dù có năng lực khống chế hệ thực vật, nhưng muốn bảo vệ được nhiều người như vậy, cô quả thật vẫn không thể nào yên tâm được.

Tiểu Lãng Dữ nhìn ra sự do dự của Thích Mê, cậu giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Trong khoảnh khắc, mấy nhánh câykhô trụi lủi ở xung quanh quảng trường, giống như cây khô gặp được mùa xuân một lần nữa mọc ra phiến lá xanh tươi, hơn nữa những nhánh cây này càng ngày càng dài, càng ngày càng dài, hai bên xe bị những cành cây to đan xen quấn quanh, tạo thành một tấm lá chắn, đem tất cả mọi thứ trong chiếc xe buýt này đều bao bọc ở bên trong.

Kín kẽ chặt chẽ, không để lại một khe hở nhỏ.

Từng nhánh cây phảng phất như có lực sinh mệnh, ở trong những phiến lá xanh um tươi mát từng tầng từng tầng dựng lên bao bọc tạo thành một tấm màng bảo hộ kiên cố không thể nào phá vỡ.

Một cậu bé tuổi còn nhỏ lại có thể có được lực khống chế mạnh mẽ đến như vậy?

Thích Mê không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiểu Lãng Dữ, Tiểu Lãng Dữ mặt mày cong lên, lập tức đáp lại cho cô bằng một nụ cười ngọt ngào.

"Lần này cô có thể yên tâm rồi chứ?" Cậu đắc ý ngẩng đầu lên.

Thích Mê suy nghĩ một chút, ngồi xổm trước mặt cậu nghiêm túc dặn dò: "Cô sẽ mau chóng quay trở về, nơi này nhờ cả vào em đấy."

"Vâng ạ!"

Thích Mê ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

Thanh âm này rất nhẹ nhàng mềm mại, vừa rơi xuống liền tiến vào ở trong lòng cậu.

Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ lóe sáng, lặng lẽ nhếch khóe miệng: "Vâng."

Thích Mê nói với Đỗ Thụy một tiếng, sau đó ấn nút điều khiển phòng ngự khẩn cấp mà cô đã đặc biệt thiết kế cho chiếc xe này. Trong nháy mắt, xoạt xoạt xoạt, một tấm lưới sắt từ nóc xe buông xuống, bao bọc cả chiếc xe buýt lại.

Cẩn thận nhìn lại, trên tấm lưới sắt còn có những mảnh gai nhọn tinh tế rậm rạp, trước khi đi cô còn thả thêm mấy con bọ rùa kim loại bò lên trên lưới sắt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Tiểu Lãng Dữ nhìn bóng lưng rời đi của Thích Mê, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đang đỏ lên, yên lặng vài phút mới bình tĩnh trở lại.

Cậu nhìn khắp nơi, bỗng nhiên sau đó mới ý thức được một vấn đề - -

Không đúng, chờ đã, làm sao cậu đi ra ngoài được?

Để tránh lãng phí thời gian, Thích Mê lái xe máy đi vào trong thành phố.

Tiếng gào thét rong ruổi trên đường phố, vô cùng kiêu ngạo phách lối.

Cô còn cố ý bật đèn phía trước xe, nếu Eva an toàn không việc gì, nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy ánh sáng nhất định sẽ chủ động xuất hiện.

Lúc trước cô đi tìm Eva, chính là dùng phương pháp này.

Nhưng năm phút đồng hồ trôi qua, cô đã chạy qua hai con đường phố, nhưng vẫn không nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nào đột nhiên nhảy ra đón xe giống như lần trước.

Thích Mê càng lúc càng nóng lòng, cô dừng xe lại, trực tiếp cao giọng hô to lên: "Eva, nếu như cô có nghe thấy lời nói của tôi thì trả lời lại một tiếng!"

Cô tắt động cơ xe máy, vểnh tai lắng nghe bốn phía có truyền đến hồi âm hay không.

"Eva!" cô hét lên một lần nữa.

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Thích Mê nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía một siêu thị nhỏ ở phía trước. Từ lúc cô tiến vào thành phố đến bây giờ, chỉ có một con đường như vậy, đây đã là siêu thị gần nhất, Eva vào trong thành phố trước hết nơi cô ấy thu thập vật tư chắc hẳn phải là nơi này. Suy nghĩ ít nhiều có thể ở bên trong tìm thêm chút manh mối, cô dừng xe lại, sau đó rút ở thanh đao ở thắt lưng ra, đi vào bên trong.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 87: Chương 87



Hoàn cảnh và kết cấu của siêu thị đều giống nhau, ngoại trừ kệ hàng ở khu đồ dùng hàng ngày coi như vẫn còn đầy ắp, những thứ đồ ăn có thể ăn được tất cả đều đã bị tranh mua không còn lại gì, bao gồm cả kệ rượu.

Đừng nói là một chai rượu, cho dù là một chai rượu rỗng cũng không còn.

Thời gian dài không có người quét dọn, toàn bộ kệ hàng đều bị phủ lên một tầng bụi, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít dấu chân hỗn độn từ khu rượu đi qua, cô lập tức quay đầu trực tiếp chạy về phía kho hàng của siêu thị.

Thích Mê đi dọc theo dấu chân, nhìn thấy dấu móng vuốt của mãnh thú, chứng tỏ Ngu San và Kiều Dã cũng đã tới nơi này.

Cửa lớn nhà kho mở rộng, bên trong chất đống một ít quần áo cũ nát, kệ hàng trống trải, chỉ có một ít dụng cụ mát xa không quan trọng, đã bám đầy bụi cũng không có ai lấy đi.

Dấu chân qua tới nơi này, liền vòng vo đi lung tung một vòng, sau đó đi ra bên ngoài siêu thị.

Thích Mê cũng đi theo dấu chân ra ngoài.

Rõ ràng, cuộc tìm kiếm này không đi đến đâu.

Cô cất bước ngồi trở lại xe máy, nhìn con đường chính phía trước và một bên hẻm nhỏ, đang suy nghĩ là nên đi đâu…

Bất chợt trong không gian vắng lặng, trên đường phố yên tĩnh vang lên một tiếng kim loại rơi xuống đất giòn vang.

Có thể nghe ra được, mảnh kim loại này nhất định là rất có trọng lượng, âm thanh rơi ở trên mặt đất rất có lực. Thanh âm không xa, trong hoàn cảnh vắng vẻ như thế này có thể nghe thấy được phương hướng, chắc chắn là chỉ cách nhau một con đường.

Sau khi âm thanh giòn tan rơi xuống đất biến mất, tiếp theo chính là một vài tiếng động do kim loại ma sát kéo lê trên mặt đất tạo thành, không lâu sau đó, lại tiếp tục truyền đến một trận âm thanh giòn vang rất nhỏ.

Thích Mê nghe theo tiếng động đi tới.

Xuyên qua một con hẻm nhỏ, là một con đường lớn rộng mở thông suốt.

Nơi này rõ ràng đã từng xảy ra một trận chiến đấu. Một cái khe rãnh thật dài đột ngột xuất hiện ở trên con đường cái bằng xi măng, chỗ sâu nhất của khe rãnh này cũng gần đến một thước, mấy cái chân tay cụt lủn mắc kẹt nằm rải rác ở trong đó, chắc có lẽ là của những con quái vật bị tiến hóa thất bại. Trên mặt đường, bảy tám con quái vật tất cả đều bị c.h.é.m đứt cắt ngang thân thể, chỉ để lại một vài mảnh nhỏ xương cốt mơ hồ còn dính m.á.u thịt lẫn lộn ở trên đó .

Vách tường và cửa sổ hai bên đường phố cũng bị vỡ vụn không ít, nhất định phải là loại vũ khí sắc bén có trọng lượng nhất định mới có thể c.h.é.m ra được dấu vết như vậy.

Vừa quay đầu lại thì thấy, thanh trường đao kia của Eva đang nằm lẻ loi ở trên mặt đất, chiếc vỏ da dùng để bao bọc thanh đao nằm cách thân đao một khoảng không xa. Hai thứ đồ vật này giống nhau đều bị dính máu, hấp dẫn một vài con ch.ó mèo biến dị lại đây l.i.ế.m láp phát ra tiếng động lạch cạch, động tĩnh vừa rồi chắc hẳn cũng là bị những con vật này không cẩn thận tạo ra.

Vị trí này cách chiếc xe buýt đang ở bên ngoài thành phố một khoảng cách nhất định, nếu như những đứa nhỏ làm ồn ào một chút, xác thực không thể nào nghe thấy được âm thanh chiến đấu xảy ra ở đây.

Thích Mê nhìn xung quanh một vòng, chân mày càng nhíu sâu hơn.

Chỉ là số quái vật bị c.h.é.m c.h.ế.t mà đã có nhiều đến như vậy, rất khó tưởng tượng được Eva rốt cuộc đã đụng phải bao nhiêu con quái vật.

Vũ khí để bảo vệ tính mạng đều nằm ở chỗ này, chẳng lẽ......

Trái tim của cô bỗng nhiên lộp bộp một cái, nhất thời dưới chân phát lạnh.

Cẩn thận tìm kiếm lại một chút, thật may mắn, trên mặt đất không có nhìn thấy bộ áo lông ngụy trang mà Eva hay mặc trên người, chứng minh đám quái vật cũng không có ăn thịt cô ấy ngay tại chỗ, ít nhiều vẫn còn có một chút hi vọng sống sốt.

Thích Mê đi về phía thanh trường đao kia.

Đám cho mèo biến dị bị cả kinh, lập tức bày ra bộ dáng xù lông, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, uy h.i.ế.p cô không được bước lên phía trước.

"Cút!"

Cô lười dây dưa với những vật nhỏ này, vung đao ép bọn nó rời đi, sau đó nhặt thanh trường đao cùng với vỏ đao đang nằm trên mặt đất lên, gộp chúng nó bỏ vào một chỗ vác ở trên vai.

Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đường đi, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên đuổi theo hướng nào.

Đang đứng tại chỗ rối rắm, đột nhiên nghe thấy trong một con hẻm nhỏ gần đó truyền đến tiếng vang. Thích Mê lập tức phản ứng xoay người, thanh loan đao trong tay chỉ kém một giây là có thể bay ra, sau khi thấy rõ người tới, cô thoáng chút giật mình, thu hồi thanh loan đao.

Là Kiều Dã.

Hai chân cậu ta đã bị thương không thể đi đứng như bình thường, chỉ có thể dựa vào trên vách tường mà đi, khập khiễng kéo lê cơ thể, nhìn thấy Thích Mê, đôi mắt cậu ta lóe lên, né tránh tầm mắt cô: "Bọn họ đã bị bắt đi, ở hướng kia." Nói xong, cậu ta giơ tay chỉ về một hướng cho Thích Mê.

"Bọn họ? "Thích Mê nghe được lời không đúng, giọng nói trầm xuống mấy phần, "Ý cậu nói Ngu San cũng bị bắt đi?"

Kiều Dã gật đầu.

Thích Mê giật mình, nhìn về phía một băng vải màu trắng nằm trên mặt đất. Cô nhớ rõ trên đùi của con sư tử biến dị bị thương kia cũng có cột một miếng băng vải như vậy, hiện tại vừa nhìn, đại khái là khi gặp nguy hiểm Ngu San đã điều khiển con sư tử biến dị đi công kích đám quái vật, cuối cùng không thể địch lại được bọn chúng, con sư tử biến dị có lẽ đã bị ăn sạch sẽ.

Cô nhìn chằmchằmKiều Dã hai giây, nhếch môi: "Nhưng mà tại sao câu lại không có việc gì? Hay là nói đám quái vật kia còn biết chọn lựa, chỉ bắt phụ nữ không bắt đàn ông sao? Cậu đừng có nói với tôi, Eva chính là vì cứu bạn gái của cậu mới bị bắt đi nhé.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 88: Chương 88



Kiều Dã biết Thích Mê đang nghi ngờ mình nhưng vẫn không hờn giận mà liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Tôi dùng cái bóng để che khuất bản thân, đám quái vật kia mới không phát hiện ra tôi... Tôi cũng muốn cứu San San, nhưng đám quái vật đó thật sự là rất nhiều, vì vậy mới phải cẩn thận suy nghĩ lại, tôi nghĩ vẫn nên cần có người ở lại để báo tin tức..." Cậu ta dừng lại, giọng nói đột nhiên cứng rắn, "Nếu không phải tôi vẫn còn ở đây, làm sao cô có thể biết bọn họ bị bắt đi hướng nào cơ chứ?!"

Thích Mê cảm thấy buồn cười: "Vậy là tôi còn phải cảm ơn cậu cơ à?"

"Tùy cô nói như thế nào... Hiện tại hai người bọn họ sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu cô còn muốn cùng tôi ở chỗ này nói tới nói lui, vậy thì tùy cô!"

Cậu ta còn cảm thấy không vui? Thích Mê không nói gì liếc nhìn cậu ta một cái, tình huống cấp bách, cô cũng lười ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu ta, xoay người đi theo hướng cậu ta vừa chỉ.

Cô đi trước Kiều Dã đi theo phía sau.

Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Mặc dù Thích Mê thật sự không muốn nói chuyện với Kiều Dã, nhưng để biết rõ tình huống vừa rồi, chỉ có thể mở miệng hỏi lại: "Nói đơn giản một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Kiều Dã dừng một chút, suy nghĩ một hồi, vẫn trả lời lại cô: "Tôi và San San đang đi tìm thức ăn, đột nhiên bị một đám quái vật vây quanh, có đến mấy trăm con lớn nhỏ, lít nha lít nhít, lúc tôi không để ý, San San đã bị một con quái vật kéo đi, khi tôi đang muốn đuổi theo, thì người phụ nữ ngoại quốc kia tới, đánh nhau với những con quái vật đó...... Kết quả cô nhìn cũng biết, hai người bọn họ đều bị đám quái vật đó kéo đi."

Thích Mê dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu nói đám quái vật có tới mấy trăm con?"

Kiều Dã gật đầu, cũng dừng lại: "Tuyệt đối có tới mấy trăm con, trước sau trái phải bao gồm cả trên nóc nhà, tất cả đều có."

"Bọn chúng có thể nói tiếng người không? Cậu không nghe được tin tức gì sao?"

Kiều Dã cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nghe thấy bọn chúng nói "Vừa vặn gặp trúng phụ nữ nhân loại, có thể đem đi hiếu kính quan tiên phong" các loại, phía sau đó thì đã đánh nhau, không nghe nói thêm gì nữa."

"Quan tiên phong?" Thích Mê nhíu mày, đám quái vật này vậy mà lại tụ tập thành một tổ chức ư?"

Mấy trăm con quái vật, đúng là thật sự có chút phiền toái.

Cô vừa đi vừa nghĩ, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng cao gầy không vội vàng không hoảng sợ thong thả đi ra.

Chàng trai trẻ vẫn là toàn thân màu đen, tôn lên làn da tái nhợt, dưới tóc mái hơi xoăn, là một băng vải màu đen bịt kín đôi mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp.

Tiểu Lãng Dữ biến thành một con ruồi nhỏ mới chui ra từ trong lưới sắt do Thích Mê bố trí, vội vàng chạy tới nơi này, sợ đôi mắt huyết đồng bị cô nhận ra, còn cố ý buộc thêm một dải vải màu đen như vậy.

Dựa vào thị lực cùng với thính lực không rõ ràng, cậu nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Thích Mê.

Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy Thích Mê nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn mình, biểu tình hơi lộ ra chút cảnh giác cùng sự bất thiện.

Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, trước tiên làm bộ như tình cờ gặp mặt chào hỏi: "Là cô? Trùng hợp như vậy à"

"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Thích Mê cười lạnh một tiếng, căn chặt răng đem hai từ trùng hợp nhấn mạnh. Lần trước chàng trai này thần thần bí bí đến, lại thần thần bí bí rời đi... Lần này lại xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, nếu nói là "trùng hợp", cô thật sự có chút không tin lắm.

"Sao cậu lại ở đây? " Thích Mê đi lên phía trước.

Tiểu Lãng Dữ: "Tôi tìm người, tôi có một người bạn đi ra ngoài tìm thức ăn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vì thế nên tôi đi ra ngoài tìm cô ấy."

Thích Mê vừa nghe, nhíu mày: "Bạn của cậu? Ra ngoài bao lâu rồi?"

"Đã hơn hai tiếng rồi, cũng rất lâu rồi..." Nói tới đây, Tiểu Lãng Dữ chuyển đề tài, xem xét xung quanh sau đó đem vấn đề đẩy lại cho Thích Mê, nghiêng đầu hỏi, "Cô đang thẩm vấn tôi đấy sao?"

Thích Mê: "Tôi cũng tới tìm bạn."

Tiểu Lãng Dữ giống như đang suynghĩ, giọng điệu mang theo chút hoài nghi: "Cô cũng tới tìm bạn? Trùng hợp như vậy sao?"

“?”

Thích Mê trừng mắt nhìn, có cảm giác lời thoại bị người ta cướp mất, nhất thời có chút nghẹn lời.

Sau khi nhìn cậu hai giây, cô sâu kín nói: "Nói không chừng lại thật sự trùng hợp như vậy."

Nói xong thì trực tiếp vòng qua Tiểu Lãng Dữ, đi về phía trước.

Tiểu Lãng Dữ mím môi, đôi mắt hiện lên một nụ cười không thể hiểu rõ.

Chẳng qua rất nhanh đã thu lại, khuôn mặt sa sầm nhìn Kiều Dã đang đứng ở một bên, nhìn kỹ hỏi: "Anh cũng tới tìm bạn?"

Kiều Dã ừ một tiếng: "Bạn gái tôi bị đám quái vật bắt đi rồi."

"Quái vật... " Tiểu Lãng Dữ nhẹ giọng lặp lại một lần, nhìn về phía mảnh xác bị gãy chân kia.

Lúc này, Thích Mê đột nhiên dừng bước.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 89: Chương 89



"Tôi cảm thấy chỉ dựa vào chúng ta như vậy chắc sẽ không thể nào tìm được, chỉ biết được phương hướng của bọn chúng, nơi tìm kiếm thì lại quá rộng, không nói đến việc tìm không được người, không chừng còn có thể làm bứt dây động rừng. Nếu đám quái vật kia không trực tiếp ăn thịt bọn họ, mà muốn đem bọn họ hiến cho tên quan tiên phong gì đó thì tôi nghĩ các cô ấy khả năng tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng..."

Nói xong Thích Mê hạ thanh đại đao trên lưng xuống, đặt ở vị trí góc tường "Chúng ta phải dụ cho đám quái vật kia bắt được chúng ta thì mới có thể tìm được chính xác nơi các cô ấy bị bắt, tôi là phụ nữ, chắc hẳn là có thể dụ được bọn chúng ra."

Lãng Dữ cất bước đi tới: "Ý của chị là... dùng mồi nhử?"

"Đúng, chúng ta giả bộ đi vào thành phố để tìm đồ ăn, vừa tìm vừa đi về hướng đó, không chừng có thể dẫn dụ được đám quái vật kia ra ngoài." Thích Mê trả lời.

Kiều Dã một mực phản đối đề nghị này của cô, kéo cái chân bị thương đi tới, vẻ mặt vội vàng, "Cứu người là việc cấp bách sao có thể chờ?"

"Cậu sốt ruột như vậy, đi sớm thì có thể làm gì?" Thích Mê không kiên nhẫn nhíu mày, chỉ chỉ con đường rộng lớn phía trước, "Cậu sốt ruột thì có thể tự mình đi tìm trước, không ai ngăn cản!"

"Cô!"

Kiều Dã còn muốn nói gì đó, vừa thấy Thích Mê xoay người đi vào một cửa hàng kim khí, căn bản không muốn phản ứng với cậu ta, cũng chỉ có thể đành nuốt xuống lời nói trong miệng.

Cậu ta dừng một chút, mới vừa nhìn chằm chằm Lãng Dữ muốn nói thêm gì đó, đã thấy Lãng Dữ hơi ngẩng đầu, một bộ dáng "Đừng có nói chuyện với tôi", đút tay vào túi đi vào trong cửa hàng.

Kiều Dã thầm mắng một tiếng trong lòng, một mình đứng ở cửa hờn dỗi.

Thích Mê lật xem các loại linh kiện trong cửa hàng kim khí, vang ra tiếng động lạch cạch. Vừa quay đầu, đã thấy Lãng Dữ đang đứng ở một hàng kệ hàng khác, một tay đút túi, tay kia thì tùy ý cầm một vài thứ lên để thưởng thức, lúc sau không thèm để ý lại bỏ xuống, giống như là một thiếu gia nhà giàu đến để thị sát công việc.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy năng lực dò xét của chàng trai này rất mạnh, tương đối yên tâm, liền giả bộ đang tìm thứ gì đó, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh cậu.

Chàng trai vừa vặn khom lưng nhìn thứ gì đó, bàn tay giấu ở nửa trong tay áo khoác buông xuống, Thích Mê liền lặng lẽ giơ tay lên, lại tiến gần thêm một chút...

Mắt thấyđầu ngón taysắp chạmtới, chàng trai bỗng nhiên đưa taynâng lên, truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: "Chị gái nhỏ, giả vờ thì giả vờ tiếp đi, sao lại còn muốn cầm tay của người ta?"

Thích Mê cực kỳ xấu hổ, cứ như vậy mà bị người ta bắt được, ngay cả đầu ngón chân của cô cũng đang giống như c*m v** trên mặt đất.

Cô ra vẻ trấn định liếc mắt nhìn Lãng Dữ, thuận thế cầm lấy chiếc cờ lê nhỏ ở trong tay cậu, giơ lên nói: "Ai muốn cầm tay cậu cơ chứ, tôi muốn lấy cái cờ lê này."

Lãng Dữ khẽ nhếch môi, nhìn cô cười nghiền ngẫm: "À, lấy cờ lê... còn cần phải lén lút như vậy sao?"

"Là do cậu chắn đường của tôi có được haykhông?" Thích Mê giống như một "tên trộm" bị người ta bắt được, tùy ý cầm lấy một vài thứ nhét vào trong túi, sau đó lập tức đi ra khỏi cửa hàng kim khí.

Lãng Dữ cười khẽ, nhấc gót chân lên.

"Này, rốt cuộc cô còn muốn lãng phí thêm bao lâu nữa?" Kiều Dã lòng nóng như lửa đốt, vừa muốn tiến lên tìm Thích Mê để lý luận một phen, đột nhiên bị Lãng Dữ đưa tay ra ngăn lại.

Lãng Dữ liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, lặp lại lời của Thích Mê đã nói lúc trước: "Nếu như anh đã sốt ruột như vậy, thì có thể tự mình đi tìm trước."

Kiều Dã: "......"

Kiều Dã kinh ngạc, cảm giác không thể nào trêu vào cậu thanh niên trẻ tuổi này được, chỉ có thể kìm nén sự tức giận đi theo phía sau hai người bọn họ.

Ba người đi theo phương hướng Eva và Ngu San bị bắt đi, để nhanh chóng hấp dẫn đám quái vật, Thích Mê còn cố ý mở điện thoại di động ra để chiếu sáng. Bọn họ đi dạo qua mấy cửa hàng ở hai bên đường lớn, sau đó đi tới một siêu thị rất lớn.

Siêu thị lớn, xác c.h.ế.t cũng nhiều hơn rất nhiều.

Xương trắng ở nơi này quả thực giống như nhiều là hơn gấp đôi số lượng đã nhìn thấy trước đó, các mảnh quần áo rải rác cũng nằm chồng chất thành núi, cơn gió nhẹ thổi qua từng bãi m.á.u đã khô nằm ở trên mặt đất. Mấykệ hàng hỗn độn nằmngổn ngang trên đất, trong chiếc tủ lạnh dùng để bảo quản thức ăn tươi sống còn có mấy bộ xương trắng chồng ngược lên nhau, có thể nhìn ra được nơi này trước đó có lẽ là đã tiến hành một trận cướp đoạt điên cuồng.

Đồng dạng như thế, ở khu đồ ăn cùng với khu rượu trên kệ hàng đều đã bị quét sạch, những thứ còn lại, tất cả đều là các loại đồ dùng hằng ngày.

Chỉ là ở trong thế giới này, đồ dùng hàng ngày cũng đã trở nên không còn cần thiết nữa.

Thích Mê trực tiếp đi tới khu đồ dùng phòng bếp, một mảnh hỗn độn trên mặt đất mơ hồ có thể tìm được chút d.a.o nĩa bát đũa rơi đầy trên đất. Cô vừa mới cầm lấy một cái nĩa dùng để ăn bánh ngọt được làm trông rất khéo léo lên, thì bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng va chạm rất nhỏ ở trên bàn.

Từng trận từng trận, rất có tiết tấu.

Rất giống với âm thanh lần trước cô nghe thấy ở trong kho hàng của siêu thị nhỏ.

Thích Mê nhíu mày, thầm nghĩ cô thật đúng là gặp phải loại vận khí gì, hai lần đều bắt gặp chuyện tốt của người ta, còn đều là ở siêu thị?

Cô giấu chiếc nĩa bánh ngọt trong giày, quay đầu lại nhìn Lãng Dữ và Kiều Dã, hiển nhiên hai người này cũng đã nghe thấy, tất cả đều im lặng nhìn sang.

Cách khu đồ dùng nhà bếp không xa, chính là kho hàng của siêu thị.

Cửa lớn khép hờ, cái bàn đang lắc lư rất có sức sống.
 
Back
Top Bottom