Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 40: Chương 40



“Không thành vấn đề, mở thế nào?” Eva ngẩng đầu, vừa hay đón được ánh mắt của Thích Mê, lập tức ngây người trong tích tắc.

Thích Mê không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói chuyện với Eva, chỉ cô ấy nhìn đám dây leo tràn lan trên đường cái: “Cô tuỳ tiện vung một đao mở đường cho tôi là được.”

Eva: “...”

Thích Mê: “Eva?”

Eva tỉnh táo lại: “Được.”

Sau khi Eva nín thở giơ đao lên quấn gió lại, Thích Mê nhẹ giọng đếm ba tiếng.

Ba…

Hai…

Vút, cô nhảy thẳng xuống dưới.

Đợi đến khi cô rơi xuống giữa không trung, Eva vung đao ra mở cho cô một con đường.

Lông mày Eva nhếch lên, nhìn Thích Mê giống như một con mèo nhẹ nhàng đáp xuống đất: Nhưng đây là… Tầng sáu đó.

Thích mê không dám dừng thêm một giây phút nào cả, một chân vừa tiếp xuống dưới đất thì chân còn lại đã nhanh chóng bước về phía trước. Cô đã tính toán tốc độ mọc lại của tường vi biến dị, từ mặt cắt mọc ra một dây leo mới đại khái cần khoảng một phút đồng hồ, mà hiện tại Eva đang bổ đao c.h.é.m theo chiều dọc nên khoảng thời gian hai bên dây leo nối lại với nhau sẽ giảm đi một nửa.

Có không đến ba mươi giây đồng hồ nhưng cô cần phải chạy qua một con đường cái rộng rãi, giữa đường còn có lan can.

Thích Mê nín thở tập trung, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lưu lại một chuỗi tàn ảnh. Vừa nhảy qua lan can, dây leo từ bốn phương tám hướng ngửi thấy mùi thịt người trên người cô đã hưng phấn xông tới, những dây leo dài nâng thẳng lên trời, quấn lại giống như một cái lồng to bao vây lấy cô.

Soạt!

Loan đao mở ra một cái lỗ, móc lên lan can ban công của lầu hai đối diện, Thích Mê mượn lực thoát được ra ngoài.

Nhưng dây leo đuổi theo không ngừng, càng đi gần về phía rễ cây, thân cây càng chắc khoẻ và rậm rạp hơn, vừa rồi Thích Mê đã rơi xuống ban công tầng hai, dây leo lại xông đến vây quanh cô thêm lần nữa.

Một con bướm phượng đuôi đen nhanh nhẹn bay vào giữa đống dây leo.

Thích Mê ngước lên nhìn, gương mặt xuất hiện một nụ cười khinh bỉ: “Cho rằng bao vây được là xong rồi sao?”

Vừa dứt lời, ngay thời điểm đông đảo những dây leo đồng loạt co lại về phía trung tâm như muốn ép khô cô, Thích Mê xoay người vung đao lên, đục ra một khoảng trống.

Nhưng rốt cuộc đô đã đi tới khu vực bị bao vây tứ phía rồi nên vừa mới chạy ra khỏi sự bao vây này dây leo đã lại cấp tốc đánh tới.

Bướm phượng bay lên, dừng giữa không trung.

Thấy Thích Mê một thân một mình đánh nhau với đám dây leo dây dưa phủ kín kia, Eva hô to: “Mê, cần hỗ trợ không?”

Thích Mê thu hồi đao về bên eo: “Yên tâm, đã không có việc gì rồi!”

Eva: “Hử?”

Lúc này đây, Eva nhìn thấy mấy cái dây leo trước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống mặt đất, bộ phận đầu ngọn dây leo bắt đầu nhăn nheo khô héo, nhanh chóng lan tràn ra, sau khi từng sợi dây leo biến thành màu nâu đen thì từng đoá từng đoá tường vi cũng mất đi màu sắc tiu nghỉu ảm đạm, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.

Lúc này đây, Eva nhìn thấy mấy cái dây leo trước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống mặt đất, bộ phận đầu ngọn dây leo bắt đầu nhăn nheo khô héo, nhanh chóng lan tràn ra, sau khi từng sợi dây leo biến thành màu nâu đen thì từng đoá từng đoá tường vi cũng mất đi màu sắc tiu nghỉu ảm đạm, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.

Vài phút trước những sợi dây leo còn bóng loáng xanh biếc, hiện tại giống như một mảnh đất khô héo, không có một chút sinh khí nào trải dài trên mặt đất.

Thích Mê giẫm lên dây leo phát ra tiếng loạt soạt, chậm rì rì nhảy xuống tầng dưới cùng.

Ngẩng đầu nhìn ra, trên bệ cửa sổ lầu năm kia có bày một chậu hoa, chính là vị trí cây tường vi biến dị lần này.

Bỗng nhiên một vệt ánh sáng xẹt qua, Thích Mê nhấc tay lên đón được.

Mở ra nhìn, trong lòng bàn tay có một con bọ rùa hình dáng nhỏ bé đang nằm sấp, chỉ lớn tầm cái móng tay. Toàn thân đều là chất liệu kim loại, đến cả tám cái chân nhỏ cũng là được làm từ kim loại, râu nhỏ trên đầu phát ra chút ánh sáng màu xanh lục.

Chạm nhẹ vào phía sau lưng của nó ba lần, cánh của con bọ rùa kim loại này liền loé sáng, chấn động với tần số cao, kéo theo cơ thể bay thâm thấp.

Thích Mê bắt lấy nó, vừa chuẩn bị cất vào trong túi đã bị Eva vừa chạy đến nhìn thấy: “Đó là cái gì thế?”

“Bọ rùa số 8, tối hôm qua tôi làm ra.” Thích Mê mở ra.

[Tên phát minh: Bọ rùa số 8

Kích thước: Nhỏ

Kết cấu: Kim loại thông dụng, sợi tín hiệu, cải tạo bảng điện cỡ nhỏ.

Công dụng: Điều tra, đánh lén, trúng mục tiêu.

Sức mạnh: 105 (Thấp)

Ưu điểm: Thể tích nhỏ, không dễ bị phát hiện; cung cấp nguồn tín hiệu

Khuyết điểm: Tốc độ bay chậm, dễ bị tổn hại, lực sát thương thấp]

Eva dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, mặt mờ mịt: “Cô làm vật nhỏ này để làm gì? Chơi đùa hả?”

Thích Mê cầm bọ về, để lại vào trong túi: “Tất nhiên là nó có tác dụng rồi.”

Từ lần đầu tiên khi cô chặt đứt dây leo cô đã ném nó ra ngoài, mặc dù bọ rùa bay hơi chậm, nhưng ước chừng chỉ cần kiên trì khoảng trên dưới hai mươi giây, đồ vật nhỏ này sẽ có thể phá hỏng [Cánh Cửa Tử Thần] của tường vi biến dị. Cô ở đây hấp dẫn sức tấn công của dây leo, để bọ rùa tiến hành đánh lén, phối hợp hoàn mỹ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 41: Chương 41



Eva lộ ra gương mặt mở mang kiến thức, đi theo Thích Mê về lại bên trong toà nhà chưa hoàn thiện.

Trải qua một trận như vậy, toà nhà chưa hoàn thiện lại càng thêm thủng lỗ chỗ. Xe đẩy hàng bị lật đổ xuống đất, gạch đỏ vỡ không còn hình dạng vương vãi khắp sàn, chỉ có thể chọn những viên vẫn được xem là hoàn chỉnh cất đi.

Đại khái là bởi vì từng cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu nên cảm giác có chung chí hướng, Eva lần này chủ động giúp cô bê gạch lên, cũng hỏi vấn đề mà thật lâu vẫn chưa suy nghĩ ra kết quả: “Mê, tôi vẫn không thể nào hiểu được, làm sao cô biết được tôi có năng lực chữa trị?”

Thích Mê liếc nhìn một cái.

Cô liếc Eva đang đứng trước mặt mình, cảm giác cô gái này có tố chất là một người đẹp đần độn. Người cũng cứu rồi, giao dịch cũng hoàn thành rồi, hiện tại mới nhớ ra hỏi cô vì sao biết được bản thân có năng lực chữa trị?

Không phải nên hỏi cho rõ ràng ngay từ khi mới bắt đầu hả?

Cặp mắt xanh của Eva loé sáng, chờ đợi câu trả lời.

"Cái này... Có lẽ xem như là năng lực của tôi đi." Thích Mê trả lời.

Eva không giải thích nổi: "Cô có năng lực dò xét năng lực của người khác?"

Cái này.

Thích Mê khó xử gãi đầu: "Không tính là dò xét năng lực của người khác, chỉ là trong thời điểm tôi có ý định tiếp xúc với đồ vật nào đó, bên tai sẽ vang lên tham số vũ khí của vật này."

"What?”

Biết là giải thích bằng miệng như thế, Eva nhất định sẽ không hiểu nên Thích Mê vỗ vỗ bụi trên tay xuống, kéo tay Eva qua.

Sau vài giây, cô chậm rãi báo một chuỗi số liệu.

[Tên vũ khí: Eva

Loại hình: thú hai chân (Gần giống con người)

Trọng lượng: 58kg

Giá trị bền bỉ: 81 (Giá trị bền bỉ của nó cũng không tồi, chỉ là độ mệt mỏi sẽ tương đối cao, đề nghị nên để nghỉ ngơi một thời gian mới sử dụng lại)

Độ linh hoạt: 87 (Độ linh hoạt của nó tương đối cao, có thể mang theo bên người)

Lực tấn công: 98 (Bản thân giá trị tấn công vốn không cao, nhưng nếu tăng thêm tiền thưởng thì giá trị tấn công sẽ rất cao, đề nghị nên có)

Nhược điểm: Không thích hợp sử dụng một tay, không thích hợp sử dụng cho cả hai tay, có thể xem như vũ khí triệu hoán để sử dụng.

Kỹ năng: phòng ngự, tấn công, chữa trị]

Bởi vì là đánh giá tiêu chuẩn vũ khí, nên phiên dịch ra chính là:

Giá trị bền bỉ - Giá trị sinh mạng

Độ linh hoạt - Độ nhanh nhẹn

Sau khi Thích Mê nói xong năng lực chữa trị cuối cùng, Eva nhanh chóng rút tay về. Cái loại kỹ năng này thật sự quá kinh khủng, giống như là chụp CT vậy, hoàn toàn phân tích ra cả người cô ấy.

Lại còn dùng đánh giá tiêu chuẩn vũ khí!

Eva nhìn Thích Mê từ trên xuống dưới: "Ý của cô là nói... Bất luận là thứ gì khi rơi vào tay cô, đều sẽ trở thành tham số vũ khí?"

Thích Mê gật đầu: "Chỉ cần là thứ tôi nhìn thấy, bất kể thứ gì."

Có [Con Mắt Tử Thần] màu xanh này của cô hỗ trợ, trong chớp mắt con mắt sẽ có thể xác định được [Cánh Cửa Tử Thần] của món đồ trong tầm mắt, mà đôi tay của cô trong lúc đó cũng có thể lựa chọn ngay ra được món vũ khí đánh bại cánh cửa tử thần ngay lập tức.

Nhưng cô không định nói tỉ mỉ về những thứ liên quan đến [Con Mắt Tử Thần] này, chỉ tuỳ tiện nói qua loa một vài câu rồi lại tiếp tục quay về chuyển gạch.

"Oh my god! Thế này cũng thần kỳ quá rồi!" Eva có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được người như thế này, có thể biến bất cứ thứ gì trong tay thành vũ khí, thật là một người chơi có sức chiến đấu mạnh mẽ!

Nhưng sau khi khiếp sợ qua đi, nghĩ lại thì một người lợi hại như vậy còn phải mang theo một đám nhỏ ngốc nghếch, ngũ quan của Eva nhíu chặt lại, cảm giác càng thêm tiếc hận.

Hai người cùng bận rộn một hồi, hai cái xe đẩy hàng to nhanh chóng được xếp đầy những viên gạch đỏ.

"Mê, cô muốn làm gì với số gạch này?" Eva giúp cô đẩy một xe đẩy hàng ra ngoài.

"Quay về xây tường." Thích Mê trả lời.

Cô nhận lấy xe đẩy hàng từ trong tay Eva, dùng dây thừng dày quấn hai xe đẩy hàng vào cạnh nhau, lại kéo ra một đầu, buộc cố định vào phía sau xe máy, sau đó đi ra phía trước xe máy, tiêu sái d*ng ch*n ra ngồi lên trên.

"Xây tường?" Eva nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, càng thêm tò mò với hành vi của Thích Mê.

Cô ấy vừa chuẩn bị bước lên xe, Thích Mê đã đội xong mũ bảo hiểm, chạy xe phóng vọt ra ngoài.

Eva vồ vào khoảng không, hai chân suýt vấp, thiếu chút nữa là ngã ra đất rồi, cô ấy cạn lời hô lớn: "Hey!"

Thích Mê dừng lại, quay đầu nhìn: "Sao thế?"

"Đây là vấn đề của tôi sao? Mê, cô không nhìn thấy tôi vẫn chưa lên xe à?" Eva khua tay, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

Thích Mê cũng không hiểu nổi: "Tôi phải quay về nhà trẻ, cô đi theo tôi làm gì? Cứ đi theo con đường này về phía trước là cô có thể ra khỏi thành phố rồi!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 42: Chương 42



"..." Eva kéo dài miệng phát ra một tiếng ừm, nhìn về phía xa xa tối đen không có điểm cuối, lại nhìn lại Thích Mê đang cưỡi trên xe máy, ung dung đi đến bên cạnh cô: "Maybe... Tôi không nên bỏ qua một cộng tác mạnh mẽ có ích như cô."

"Cái gì?"

"Ý của tôi là, mặc dù điều này nghe có vẻ rất điên cuồng, nhưng mà..." Tay của Eva đè lên vai Thích Mê, d*ng ch*n ra ngồi lên phía sau cô, mỉm cười, "Có lẽ tôi thật sự cần cẩn thận quan sát một chút những đứa nhỏ ngốc nghếch kia, nhìn xem bọn chúng có sức hấp dẫn lớn đến như thế nào mà có thể làm cho một người chơi loại hình chiến đấu như cô cam tâm tình nguyện trở thành một baby sister (người giữ trẻ)."

Thích Mê nhìn chằm chằm cô ấy hai giây, chậm rãi mở miệng: "Cô nghiêm túc chứ?"

Eva gật đầu.

Thích Mê lại nhìn lại một lát, cởi mũ bảo hiểm ra, nhắc nhở: "Cô phải cân nhắc cho kỹ, đã đi vào lớp Đậu Đinh của chúng tôi, tôi sẽ không dễ dàng thả người đâu."

Eva nghe xong, có chút chần chừ, nhưng sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng cô ấy cướp lại mũ bảo hiểm: "OMG! Tôi nghĩ hôm nay tôi thật sự điên rồi, tôi thế mà lại đáp ứng cô thật?!" Cô ấy đội mũ bảo hiểm lên đầu, hai tay giữ lấy eo của Thích Mê: "Mê, nhân lúc tôi chưa đổi ý, go----"

Thích Mê cười khẽ một tiếng, khởi động xe, kéo theo xe đẩy hàng phía sau rong ruổi trong màn đêm.

*

Sau hơn hai mươi phút đồng hồ, Thích Mê về đến cửa lớn của nhà trẻ.

Bởi vì nguyên nhân kính cửa sổ được che kín bằng vải đen nên ánh sáng trong lớp Đậu Đinh không lọt ra ngoài một chút nào cả.

Thích Mê theo thói quen soi đèn pin về phía cửa sổ với đại sảnh, vẫn may, không có động tĩnh kỳ lạ nào.

Bỗng nhiên, ánh sáng soi vào đống cỏ khô trong sân, cô cảm thấy không thích hợp, bận rộn giơ điện thoại lên chiếu qua---

Kia là thứ gì?

Cỏ khô vốn dĩ đang mọc thẳng đứng nay lại đổ nghiêng ngả, đổ rạp xuống về các hướng, nếu không phải có vật gì nặng đè ép xuống sẽ không thể biến thành dáng vẻ này được.

Thích Mê bước về phía trước, cẩn thận nhìn lại, cảm giác thứ đang bò ở chỗ này có lẽ là một đứa trẻ con người

Mặc áo đen và quần đen, tóc cũng có màu đen, nếu không để lộ ra hai tay mập mập trắng trắng, thật sự cô sẽ nghĩ nó là một hòn đá.

Lúc này tim Thích Mễ mới lộp bộp rơi xuống một chút, cô còn tưởng rằng đây là đứa trẻ của lớp Đậu Đinh nên không chút nghĩ ngợi gì liền xông đến, cẩn thận lật đứa nhóc lại, sau đó mới ngây ngẩn cả người.

Là một đứa trẻ cô chưa từng gặp bao giờ, ước chừng khoảng ba bốn tuổi, trông trắng trắng mềm mềm. Bởi vì khuôn mặt nhỏ đè lên cỏ khô suốt thời gian dài nên đã ép thành mấy dấu lằn đỏ đỏ.

Đứa bé nhìn rất xinh đẹp và tinh tế, giống như búp bê được đặt bên trong tủ trưng bày quý giá.

Nhưng xinh đẹp thì xinh đẹp, ở trong thời điểm tận, bất thình lình nhặt được một nhóc con thế này không khỏi có chút quá mức trùng hợp.

Lẽ nào nó đánh hơi được mùi người nên mới chạy qua đây?

Thích Mễ nhướn mày nhìn chằm chằm nó mấy giây, đặt đứa trẻ này lại trên mặt đất, nắm lấy cánh tay nhỏ của nó.

[Tên vũ khí: Lãng Dữ

Loại hình: Thú hai chân (Gần giống con người)

Trọng lượng: 12kg

Giá trị bền bỉ: 52 (Giá trị bền bỉ bình thường, độ mệt mỏi quá cao, đề nghị không nên sử dụng)

Độ linh hoạt: 50 (Độ linh hoạt bình thường, kiến nghị không nên mang theo bên cạnh)

Lực tấn công: 87 (Bản thân giá trị tấn công vốn không cao, nhưng nếu tăng thêm phần thưởng giá trị tấn công sẽ rất cao, kiến nghị nên có)

Nhược điểm: Không thích hợp sử dụng một tay, không thích hợp sử dụng hai tay, có thể xem như vũ khí triệu hoán để sử dụng

Kỹ năng: Năng lực điều khiển hệ thực vật]

Có năng lực điều khiển hệ thực vật?

Với tư cách là một người chơi thì hình như có chút hơi nhỏ, lẽ nào là người tiến hoá của thế giới này?

Thích Mê lại nhìn chằm chằm nó một hồi, thấy đứa nhóc hơi cau mày lại, lông mi dài như lông vũ khẽ rung động. Cô nghĩ nghĩ, một tay luồn xuống hai đầu gối của đứa trẻ, một tay đỡ lấy vai của nó, bế nó lên.

Vừa quay người, nhìn thấy Eva giống như một tên trộm núp ở ngoài cửa lớn.

"Ôi trời đất ơi, Mê, sao lại có thêm một đứa nhỏ ngốc nghếch thế này?!" Eva kinh ngạc hô lên. Trong lòng cô ấy đang cố tạo dựng năng lực để chịu đựng mười "ác ma nhỏ", không ngờ tới bây giờ đột nhiên lại nhiều thêm một đứa, nơi này thật sự quá đáng sợ rồi!

Tư thế Thích Mê ôm đứa trẻ rất thuần thục, sau khi bế đứa trẻ lên cô nhẹ nhàng vu.ốt ve cái đầu nhỏ của nó rồi đặt nó lên vai mình, gọi lại Eva đang muốn lâm trận bỏ chạy lại, đi qua đó: "Đây không phải một đứa trẻ bình thường, có lẽ là người tiến hoá của thế giới này."

Eva nghe xong, dừng chân lại: "Really? Cô xác định?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 43: Chương 43



"Đương nhiên rồi." Thích Mê nhếch môi "Với lại nó còn có năng lực kiểm soát hệ thực vật trân quý, xem như hai chúng ta nhặt được vật báu rồi" Nói xong, cô nháy mắt ra hiệu về phía hai xe gạch đỏ, ý bảo Eva đẩy xe cùng đi vào.

Eva vừa muốn trốn không làm, Thích Mê liền giả bộ đưa đứa trẻ cho cô ấy ôm, Eva khua tay, lập tức ngoan ngoãn đi cởi dây buộc quanh xe đẩy hàng, vừa cởi vừa hầm hừ nói: "Mê, cô thật sự rất xấu xa đấy!"

Thích Mê ôm đứa trẻ đi vào đại sảnh, cười khẽ: "Thế nhưng mà đây là do cô chủ động theo tôi quay về, tôi đã từng cho cô cơ hội, là cô không đi đó thôi."

"Hừ!" Eva hừ một tiếng, ném dây thừng trong tay xuống đất. Trước đó cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Thích Mê quá mức kích động, đầu óc cô ấy hỗn loạn một cái liền theo về tới đây, giờ thì hay rồi, cảm giác như bước lên thuyền giặc vậy.

Tiếng nói chuyện của hai người truyền vào trong phòng, mấy đứa trẻ loài người đã sớm đứng ở cửa đợi.

Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ vừa nhặt được, vừa xoay chốt cửa, liền nghe thấy tiếng của Bành Di Thần: "Cô Thích, cô lại đem đồ ăn ngon gì về cho chúng em... vậy mà cô lại đem về một bạn nhỏ?!"

Khi nhìn rõ đồ vật mà Thích Mê ôm trong lòng, giọng nói nũng nịu của Bành Di Thần lập tức vọt lên tận quãng tám.

"Ah, chúng em có nhiều bạn nhỏ như vậy đã đủ nhiều rồi, tại sao lại có thêm một bạn nhỏ mới đến?" Vương Tiểu Hổ khoa trương bày ra một biểu cảm thẫn thờ. Một lát sau, nhóc vỗ trán mình như thể nhọc lòng lắm: “Ôi, nhiều trẻ con thế này sẽ ầm ĩ c.h.ế.t mất.”

Thích Mê cười cười sờ đầu thằng nhóc một cái.

Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thuỵ ra nghênh đón, trên mặt viết đầy lo lắng: "Cô Thích, đứa trẻ này..."

"Không có việc gì, tôi sẽ để ý đến bé, đứa trẻ này vẫn là một em bé, phải chăm sóc thật tốt." Thích Mê vừa nói vừa tìm một cái giường, ôm Tiểu Lãng Dữ từ trong n.g.ự.c đặt xuống.

Cô đã suy nghĩ kỹ, trước mắt cứ quan sát đứa trẻ không rõ lai lịch này, nếu như phát hiện nó có nguy hiểm, giết; nếu như phát hiện nó an toàn, vậy thì mang theo bên cạnh giống như là một cái máy chế tạo thức ăn cũng không phải là không thể.

Trịnh Viện Viện lo lắng, bận rộn lôi kéo Thích Mê qua một bên hỏi thăm.

Mặc dù Thích Mê đang nói chuyện cùng hai người kia, nhưng ánh mắt một mực luôn nhìn về phía đứa trẻ có lai lịch không rõ ràng này.

Nhân thời cơ này, bọn trẻ vây quanh Tiểu Lãng Dữ.

Phương Hân Duyệt vẫn cột hai b.í.m tóc sừng dê trước sau như một, đứng ở vị trí đỉnh đầu của Tiểu Lãng Dữ, kinh ngạc nói: "Cậu ấy trông thật xinh đẹp, là con trai hay là con gái vậy?"

"Thật đấy, rất xinh đẹp, giống như là búp bê đồ chơi mà mẹ tớ mua cho tớ ấy." Ánh mắt của Vu Kiều Kiều nhìn thẳng vào đứa trẻ.

Dương Thắng Tráng ôm lấy cánh tay nhỏ của mình: "Không phải cậu ấy đang mặc quần áo đen đấy à, còn có thể là bé gái sao?"

"Tớ đang mặc áo đen nè, tớ đâu phải phải con trai!" Cô chị trong chị em song sinh Diệp Thù Từ phản bác. Thực tế là do thầy cô không tìm không được đồ thích hợp nên cô bé cũng chỉ có thể cố mặc vào một cái áo bông của con trai.

Diệp Thù Từ: "Cậu ấy xinh đẹp như vậy, nhất định là con gái."

Dương Thắng Tráng: "Mặc áo đen, đều là con trai."

Cuối cùng vẫn là Vương Tiểu Hổ lên tiếng đánh gãy: "Này nha, các cậu ở đây tranh giành thì có tác dụng gì, xem xem chẳng phải là sẽ biết rồi sao?!" Nói xong, thằng nhóc này định đưa tay ra kéo quần của Tiểu Lãng Dữ.

Thích Mê nhìn thấy tình thế không đúng, vừa định lên tiếng ngăn lại.

Ba! Tay của nhỏ Vương Tiểu Hổ bị đánh một cái rất chuẩn xác.

Tiểu Lãng Dữ yếu ớt mở mắt ra, đôi mắt như hồng ngọc tràn đầy ghét bỏ: "..."

Thật phiền phức.

Trong tiếng trách móc của đám trẻ, Lãng Dữ yếu ớt chậm rãi ngồi dậy.

“Cô Thích, cậu ấy tỉnh rồi!”

“Cô, đôi mắt của cậu ấy thế mà lại có màu đỏ như con thỏ vậy!”

Trịnh Viện Viện theo thói quen chủ động đáp lời, ngồi xổm xuống bên cạnh Lãng Dữ: “Xin chào bạn nhỏ, đây là lớp Đậu Đinh, cô là Trịnh Viện Viện cô giáo của lớp Đậu Đinh, em tên là gì nào?”

Lãng Dữ: “...”

Lãng Dữ không nói chuyện, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, sau đó nhìn chằm chằm Thích Mê.

Thích Mê giật mình, cũng ngồi xổm xuống, cười nói: “Nhìn cô làm gì? Cô Trịnh đang nói chuyện với em kìa.”

Lãng Dữ vẫn là nhìn chằm chằm Thích Mê, nghiêm túc đáp: “.... Em tên Lãng Dữ.”

Giọng nói thẳng thắn tròn trịa, sạch sẽ trong trẻo, mang theo một chút bập bẹ.

Thích Mê như có điều gì suy nghĩ cười cười: “Ừm tốt, Lãnh Dữ, cô nhớ kỹ rồi… Cô tên là Thích Mê, em có thể gọi cô là cô Thích.”

Lãng Dữ khẽ giật mình, rủ mi mắt xuống: “Vâng…”

Trịnh Viện Viện cảm giác không được để ý đến nên có chút ngại ngùng, cô ấy chậm rãi đứng dậy: “Nếu không thì cô Thích, cô cứ chăm sóc cho em ấy đi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 44: Chương 44



Mặc dù cô ấy tin tưởng vào phán đoán của Thích Mê, nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ của thế giới tận thế đã tiến hoá đến trình độ cao cấp này, nhất là đôi mắt đỏ kia, từ tận đáy lòng kia cô ấy vẫn hơi run sợ.

“À, được…” Thích Mê đành bất đắc dĩ tiếp nhận, ngồi xổm xuống trước mặt Lãng Dữ: “Có đói không?”

Lãng Dữ gật đầu: “Đói.”

Thích Mê: “Uống sữa hay là ăn bánh quy?”

“Bánh quy.”

Đỗ Thuỵ ngay lập tức cầm một bịch bánh quy đến, sau đó lại lui về dựa lên bục giảng bên cạnh, quan sát tỉ mỉ đứa trẻ mới đến này.

Lãng Dữ vừa mở gói bánh ra, bỗng nhiên nhìn thoáng hai bên trái phải, có tới tận mấy đôi mắt nhỏ đang chớp chớp mắt nhìn cậu, hàng lông mày nhỏ lập tức nhăn lại: “Nhìn tôi làm cái gì?”

“Tò mò.” Vu Kiều Kiều nheo đôi mắt nhỏ nhìn cậu: “Cậu rốt cuộc là con trai hay là con gái?”

Lãng Dữ cắn một miếng bánh quy, chậm rãi nhai nuốt, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Mê đang nhìn mình, cậu đành nói: “Con trai…”

Dương Thắng Tráng vừa nghe thấy, lập tức xoay người huých cùi chỏ vào người Diệp Thù Từ: “Nhìn đi, tớ nói cái gì nhỉ?”

Diệp Thù Từ trợn trắng mắt nhìn, đá trả lại cậu bé một cú.

Vừa nghe thấy đây là một đứa con trai, Vương Tiểu Hổ vỗ trán: “Ah, thì ra lại là một đứa con trai, đồ chơi siêu nhân điện quang vốn dĩ đã ít, lại đến thêm một đối thủ.”

Lãng Dữ cạn lời nhìn thằng nhóc: “...”

Tôi không muốn giành với cậu.

Cậu vừa nuốt miếng bánh trong miệng xuống đã nghe thấy Trịnh Viện Viện nhắc nhở Thích Mê rằng cậu chưa rửa tay, Thích Mê phản ứng lại, lập tức nắm lấy cái tay đang cầm bánh quy của cậu: “Đi thôi, đi cùng cô rửa tay trước, nếu không thì tay bẩn sẽ bị bệnh đó.”

Lãng Dữ gật đầu, ngồi dậy từ bên cạnh giường nhỏ, dang hai tay nhỏ ra, nũng nịu nói: “Cô Thích, có thể bế em không?”

Thích Mê ngơ ra một chút, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, bế cậu lên.

Tiểu Lãng Dữ thuận thế ôm cổ cô, đặt cái đầu nhỏ lên vai của cô.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Trịnh Viện Viện lập tức đi đến bên cạnh Đỗ Thuỵ.

Trịnh Viện Viện: “Thầy Đỗ, thầy có cảm thấy đứa trẻ này rất thích dính lấy cô Thích không?”

Đỗ Thuỵ ừm một tiếng: “Có.”

Trịnh Viện Viện nhỏ giọng lải nhải nói thêm: “Có lẽ do nó biết cô Thích cứu nó?”

Đỗ Thuỵ nhún vai: “Có lẽ vậy.”

*

Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, xác định không có thứ gì kỳ quái xuất hiện thì mới dẫn cậu đi về phía nhà vệ sinh nam.

Dù sao thì nơi này tới tới lui lui cũng chỉ có Đỗ Thuỵ cùng mấy đứa bé trai sử dụng, hiện tại lại không có ai.

“Bố mẹ của em đâu?” Thích Mê nhẹ giọng hỏi. Vừa rồi trong phòng có quá nhiều trẻ con, không thể hỏi quá kỹ càng.

Lãng Dữ chớp mắt: “Bị quái vật ăn mất rồi.”

“...”

Thích Mê nhất thời không biết nói gì mới phải, khẽ vu.ốt ve cái đầu nhỏ của cậu xem như an ủi. Sau khi nghĩ nghĩ, cô đặt Tiểu Lãng Dữ lên cái đệm chân trên băng ghế nhỏ, lại hỏi: “Vậy làm sao em tìm được nơi này?”

Lãng Dữ ngước mắt, ánh mắt trong veo như nước chợt loé lên: “Đi theo cô đến đây, em nhìn thấy cô đang chạy xe máy, có ánh sáng.”

Thích Mê hồi tưởng lại một chút, chắc hẳn là khi sáng nay dẫn Eva quay lại đây xem bệnh cho Địch Vân Đồng, tên nhóc này đã lặng lẽ theo tới đây. Xung quanh quá tối, cậu lại quá nhỏ nên có lẽ cô đã không chú ý đến cậu.

Cô mở khoá vòi nước, sau khi nhắc nhở một câu “nước hơi lạnh”, liền xắn tay áo cho Lãng Dữ, cẩn thận giúp cậu rửa sạch đôi tay nhỏ. Khóe mắt thoáng nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang nhìn mình, cô cười nhẹ một tiếng: “Em cứ nhìn cô như vậy làm gì?”

Lãng Dữ mỉm cười: “Cô xinh đẹp.”

Thích Mê liếc nhìn cậu một cái, khoé môi nhếch lên càng sâu: “Cảm ơn lời khen của em, em cũng rất đẹp.”

Sau khi tay nhỏ của Tiểu Lãng Dữ được rửa sạch, nhìn thấy gương mặt này của cậu cũng hơi bẩn, cô thuận tay lau mặt giúp cậu một chút.

Ở khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn đôi mắt màu đỏ như m.á.u của cậu, cảm giác càng thêm kinh ngạc hơn, mặc dù là màu đỏ đặc thù của máu, nhưng lại không có tà khí, ngược lại, đôi mắt này sáng lấp lánh, sạch sẽ không pha tạp một chút tạp chất nào.

Nhưng…

Không biết có phải do cảm giác của Thích Mê bị nhầm hay không nhưng dường như ánh mắt của đứa trẻ này nhìn cô đã quá mức thành kính thâm tình rồi, nhìn đến mức cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Thích Mê đẩy cái đầu nhỏ của cậu nghiêng sang một bên, cố ý nghiêm mặt nói: “Đừng có nhìn như vậy nữa, cô sẽ ngại đó.”

Tiểu Lãng Dữ nhếch môi, ngoan ngoãn rời tầm mắt đi nơi khác.

Thích Mê nắm lấy tay của Tiểu Lãng Dữ để cậu nhảy xuống đất, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, dặn dò cậu đứng yên tại chỗ không được động đậy, bê một cái chậu đầy lá đã c.h.ế.t khô từ trên bệ cửa sổ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Tập trung lực chú ý, thử dùng ngón tay nhỏ của em chạm vào phiến lá này xem.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 45: Chương 45



Tiểu Lãng Dữ không hỏi vì sao, nghe lời ừm một tiếng, nhắm mắt lại.

Chầm chậm, Thích Mê nhìn thấy những tia sáng lấm tấm màu xanh lá quanh quẩn trên tay nhỏ của cậu.

Tiểu Lãng Dữ chậm rãi mở mắt ra, dùng tay nhỏ chạm nhẹ vào phiến lá đã khô héo một chút. Mấy giây sau, kỳ tích xuất hiện, phiến lá khô héo ủ rũ trên đất bùn dần dần tràn đầy màu xanh biếc, phiến lá trở tươi mới mọng nước.

Từng phiến lá giống như khát khô đã lâu rốt cuộc cũng nhận được ơn trạch từ bình nước Cam Lộ, nhanh chóng tươi sống phất phơ. Một chậu thực vật xanh tốt đã lâu không gặp tràn ngập đáng yêu xuất hiện ở trước mắt.

Tiểu Lãng Dữ nhìn một màn này, biểu cảm không một chút gợn sóng.

Trái lại Thích Mê đầy một mặt đầy hưng phấn— Quả nhiên nhặt được bảo bối rồi!

Người điều khiển hệ thực vật, tên như ý nghĩa, có thể thao túng mọi loài thực vật. Có thể làm cho thực vật đã c.h.ế.t sống lại một lần nữa, cũng có thể làm cho hạt giống

nhanh chóng mọc lên, mọc ra những thứ có thể ăn được. Cứ như vậy, chỉ cần có thể tìm thấy hạt giống của rau củ hoa quả hoặc là cành khô lá vụn, đồ ăn của bọn họ ở tận thế có thể nói là không cần lo nữa rồi!

Trong mắt Lãng Dữ ánh lên bóng hình vui vẻ của Thích Mê, cậu nghiêng đầu nhỏ của mình, đôi mắt mang theo mỉm cười: “Cô Thích rất vui vẻ sao?”

“Tất nhiên vui rồi.” Thích Mê đáp lại, về sau không cần lo lắng về đồ ăn nữa có thể không vui được sao!

Hàng lông mày Tiểu Lãng Dữ cong cong: “Vậy cô Thích vui là vì em sao?”

Thích Mê sờ sờ đầu của cậu: “Đúng vậy, bởi vì em rất giỏi.”

“Ừm, cô Thích vui vẻ, em liền vui vẻ.” Nói xong, cậu lại đưa tay nhỏ về phía Thích Mê, “ôm.”

Tâm trạng Thích Mê rất tốt, một tay ôm cậu lên.

Mới đầu Trịnh Viện Viện với Đỗ Thuỵ còn không hiểu nổi [Người điều khiển hệ thực vật] đến tột cùng là có ý gì, đến khi Thích Mê bê một chậu cây đầy lá mới mọng nước quay lại, trên mặt tràn ngập niềm vui như lúc ăn tết, bọn họ liền hiểu -- Đây là họ đã nhặt được [Máy sản xuất đồ ăn] đó!

Không dám chậm trễ, Thích Mê vừa đặt Tiểu Lãng Dữ lên ghế đẩu cạnh bếp lửa, Trịnh Viện Viện lập tức lấy ra một bình sữa bò tươi ngon ra. Cô ấy cảm thấy chỉ ăn bánh quy thì không có dinh dưỡng, liền nhân lúc cậu đi rửa tay, dùng nước ấm pha cho cậu một bình sữa nhỏ, không ngờ tới bây giờ còn có thể sử dụng để nịnh nọt bé con.

Lãng Dữ do dự một chút, không dám nhận lấy. Sau khi nghe Thích Mê nói một câu “mau cảm ơn cô Trịnh” mới đưa tay ra nhận lấy, nói một câu “cảm ơn”.

Trịnh Viện Viện kích động khua khua tay: “Không sao không sao, đây là điều cô nên làm.”

Lãng Dữ đặt bình sữa lên đùi mình, nhặt nửa cái bánh hồi nãy còn thừa lại nhét vào miệng, nhai nhai, nhìn thấy Bành Di Thần đứng bên cạnh l.i.ế.m l**m môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nửa gói bánh quy còn lại trên tay cậu.

Cảnh giác được Lãng Dữ đang nhìn mình, Bành Di Thần bận rộn tìm cớ, nhỏ giọng hỏi: “Cái bánh quy này ăn, ăn ngon không?”

Lãng Dữ sáng tỏ rồi, cậu ngậm một miếng bánh quy trong miệng, số còn lại đưa ra tới.

Bành Di Thần cong môi cười, tay nhỏ sợ không kịp mau chóng đưa ra: “Tớ, tớ chỉ lấy một miếng.” Nói được làm được, cậu bé thật sự chỉ lấy một miếng, nói một câu cảm ơn rồi quay đi.

Mấy giây đồng hồ sau, cậu bé mang mặt hưng phấn quay người nói với Tiểu Lãng Dữ: “Ừm, cái bánh quy này ăn ngon!”

Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, nhai nhai bánh quy khô không khốc trong miệng, vừa chuẩn bị mở lời muốn uống nước, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bình sữa bò ấm áp đang đặt trên đùi, nhất thời do dự.

Bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán của ba thầy cô giáo.

Thích Mê: “Các thầy cô có cảm thấy đứa trẻ này hình như có chút thành thục quá mức?” Vừa rồi cô một lòng chú ý đến sức mạnh điều khiển hệ thực vật của Tiểu Lãng Dữ, vẫn chưa cẩn thận quan sát kỹ càng đứa trẻ này, hiện tại xem xét lại, cứ luôn cảm thấy khí chất của cậu không đúng lắm, không có sự ngây thơ như những đứa trẻ thông thường.

Đỗ Thuỵ lắc đầu: “Không cảm thấy.”

Dù sao thì cháu ngoại của anh ấy là Ngô Mộc Thần cũng có dáng vẻ tương tự như vậy.

Trịnh Viện Viện cũng không có phát hiện ra, trộm liếc nhìn Tiểu Lãng Dữ một cái: “Có sao?”

Cảnh giác được ánh mắt của ba người, Tiểu Lãng Dư âm thầm thở dài, đôi tay nhỏ cầm bình sữa lên, ừng ực ừng ực uống.

Trịnh Viện Viện quay đầu lại: “Tôi cảm thấy không có.”

“Thật sao… Vậy có lẽ là cảm giác của tôi sai rồi.” Thích Mê ngước mắt, ánh mắt cảnh giác khoá chặt trên người của Tiểu Lãng Dữ.

Cô thừa nhận, trực giác của cô chỉ dị thường mẫn cảm vào thời điểm xem xét [người đến có nguy hiểm hay không], mặc dù có lẽ là giác quan thứ sáu không có đạo lý, nhưng cô lại có thể vào thời khắc lần đầu nhìn thấy người liền có thể xác định, có nên rút thanh đao này ra không.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 46: Chương 46



Dù sao thì những thứ như thân thiện này, cũng không phải dễ dàng có thể giả tạo thành như vậy.

Nhặt được bảo bối hưng phấn là thật, nhưng cảnh giác cũng là thật, vì lý do an toàn, Thích Mê vẫn là cảm thấy nên mang theo Tiểu Lãng Dữ bên mình quan sát nhiều một chút. Thấy cậu uống sữa xong rồi, cô đi đến cầm lấy bình sữa: “Đi thôi, đi cùng cô thích đến phòng học đối diện?”

“Ừm” Tiểu Lãng Dữ gật đầu, cầm lấy túi bánh quy, nhảy từ trên ghế đẩu nhỏ xuống, ngoan ngoãn kéo tay của Thích Mê.

Đáy mắt Thích Mê hiện lên sự kinh ngạc.

Đứa trẻ này không khỏi nghe lời quá mức rồi, cô nói cái gì thì là cái đó, giống như từ trước đến giờ đều chưa từng hỏi một câu tại sao.

Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu, giọng nũng nịu mềm mại: “Cô Thích?”

Thích Mê lấy lại tinh thần, cười cười với cậu.

Sau khi hai người ra ngoài, Triệu Nhất Triết vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát đột nhiên vẫy tay, gọi mấy đứa trẻ còn lại đi ra: “mở cuộc họp”: “Nguy cơ to lớn nha các bạn học sinh! Đứa con trai tên là Lãng Dữ đó hình như đến đây để cướp cô Thích của chúng ta.

Lớp Nha Nha.

Thời điểm Thích Mê dẫn Tiểu Lãng Dữ đi vào, giữa phòng học có một cái chậu sắt chỉ còn lại vài ngọn lửa yếu ớt đang cháy, Eva đội mũ của chiếc áo lông vũ lên, co rúm người lại ngồi trên ghế đẩu nhỏ, dùng ý nghĩ động viên nó: “Đừng có tắt! Cố lên, chịu đựng đi, mày có thể mà!”

Thích Mê cạn lời liếc nhìn về phía cô ấy một cái, lấy một nắm cỏ khô từ bên cạnh cửa thả vào.

Chậm rãi, ánh lửa sáng lên, có thể soi rõ mặt của ba người trong phòng.

“Cô cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi, Mê.” Eva đau lòng thốt ra một câu. Sau khi cô ấy đẩy hai xe gạch đỏ đi vào thì một đường đi loạn vào đến đây, hoàn toàn không dám đi đối mặt với đám “tiểu ác ma” đó, cô độc ngồi ở đây cũng sắp nửa tiếng đồng hồ rồi.

Thích Mê khẽ xì một tiếng, ôm lấy Tiểu Lãng Dữ đặt ngồi vững trên ghế đẩu nhỏ: “Người chơi ngày tận thế, các kỹ năng sinh hoạt cơ bản cũng không có?”

“Làm ơn! Trước kia tôi chưa từng đi qua một nơi tận thế quỷ quái như vậy, không có ánh sáng cũng không có điện có được không!" Eva quơ tay, một bộ dáng “tôi cũng rất khó khăn”.

Nhìn thấy Thích Mê còn mang theo một đứa trẻ bên người, cô ấy nhịn không được trợn trắng mắt, thở dài một tiếng: “Mê, hiện tại là đã không có không gian riêng giữa tôi và cô rồi sao?”

“Mặc dù nó có năng lực nhưng lỡ đâu nó lại làm hại đến những đứa trẻ kia thì làm sao? Chỉ có thể để nó đi theo chúng ta thôi.” Thích Mê ngồi xuống, thuận tay sờ sờ đầu của Tiểu Lãng Dữ.

Tóc của cậu hơi xoăn nhẹ, giống như lông cừu non, mềm mềm mượt mượt, cảm giác rất thoải mái.

Tiểu Lãng Dữ nghe lời, quay về phía Thích Mê cười cười, yên tĩnh ngồi nhai bánh quy.

“OK, lý do này của cô tôi không còn cách nào có thể phản đối.” Eva bất đắt dĩ buông thõng vai xuống, đưa hai tay ra đặt trước đống lửa làm ấm.

Không gian yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai bánh.

Eva liếc nhìn Tiểu Lãng Dữ một cái. Từ tối hôm qua đến thế giới này, cô ấy vẫn chưa có được ăn gì cả, hiện tại nghe thấy tiếng nhai giống như con chuột nhỏ đang ăn đồ ăn, nước miếng không tự giác được nhiễu ra ngoài. Cô ấy quay về phía Thích Mê thở hắt một hơi, nhướng người ra: “Bạn tốt, có thể lấy chút đồ ăn cho tôi không?”

Thích Mê hất hất cằm ra phía bên ngoài: “Đều ở bên kia, cô tự đi lấy đi.”

Eva nghe xong, lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không được đi đâu, tôi ứng phó không nổi nhiều đứa nhỏ ngốc nghếch như vậy!”

“Vậy ở đây chỉ có một đứa nhỏ ngốc nghếch, không thì cô thử xem?” Ánh mắt Thích Mê ám chỉ Tiểu Lãng Dữ bên cạnh mình.

Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu: “?”

Đứa nhỏ ngốc nghếch?

Ánh mắt Eva liếc qua Lãng Dữ, lập tức khua khua tay, hai chữ ghét bỏ đã lộ rõ trên mặt: “Ôi không, đôi mắt đỏ của nó làm tôi nhớ lại tên Chánh án b**n th** nọ, tôi không làm được đâu.”

Tiểu Lãng Dữ im lặng hai giây, quay đầu nhìn Eva: “?”

b**n th**?

Thích Mê lần đầu nghe thấy chức vụ “Chánh án” này, trong lòng dâng lên tò mò: “Chánh án gì thế?”

“Cô chưa từng nghe qua sao? Mê, cô có phải là người chơi tận thế không vậy?” Eva rất kinh ngạc.

Thích Mê: “Ah, tôi đã không chơi suốt một năm rồi.”

“OK, vậy xem như cô thật sự may mắn đấy…” Eva nhếch nhếch miệng, “Tên Chánh án ngày tận thế kia, người chơi không ai biết tên là gì, cũng không biết trông như thế nào, chỉ biết đôi mắt anh ta có màu đỏ như màu máu… But! Tất cả mọi người đều biết anh ta có bao nhiêu b**n th**, tên đó là một kẻ điên!”

“Ôi? Kẻ điên?”

Thích Mê đầy hứng thú nghiêng đầu nghe.

Eva: “Đúng vậy, tên đó là một tên điên! Tôi nghe một vị tiền bối nói, tên đó đã từng hủy hoại cả một tòa nhà chỉ vì kính phản quang chiếu vào mắt anh ta đó! Anh ta đi trên đường bị đá ngáng chân thôi mà đã phá hủy cả một con đường! Trước kia có một

thế giới tận thế bị nổ tung, nghe nói cũng vì anh ta đó. Những người chơi làm nhiệm vụ suýt chút nữa là c.h.ế.t ở nơi đó rồi!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 47: Chương 47



Thích Mê khẽ cười: “Người này nghe có vẻ rất nóng nảy đấy nhỉ… Chức danh của người này là Chánh án, anh ta là người của Chính phủ sao? Hay là người được những người chơi khác tự mình phong tặng?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết anh ta có một đôi mắt đỏ.” Eva nói xong, còn chỉ chỉ vào Lãng Dữ bên cạnh, “Có lẽ trông giống như nó.”

Tiểu Lãng Dữ nét mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, đưa tay ra tự chỉ vào mình: “?”

Thích Mê không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì trên mặt của cậu, đành thu ánh mắt về: “Đều là tin đồn mà thôi, đợi nhìn thấy người rồi nói tiếp.”

Nói rồi, cô đứng dậy mặc áo lông vào, nhìn lướt qua đống gạch và xi măng trên xe đẩy hàng bên tường, lấy ra vài thanh gỗ dài đặt ở góc tường.

Eva không hiểu nổi: “Mê, cô lại muốn làm cái gì?”

“Tháo cửa.”

Nói xong, Thích Mê chuyển mấy thanh gỗ dài ra ngoài cửa, lại tìm một cái thước dây và tuốc nơ vít từ trong thùng công cụ ra, bắt đầu bận rộn.

Eva tò mò cũng đứng dậy ra ngoài, nhìn xem cô rốt cuộc muốn làm cái gì.

Chỉ nhìn thấy Thích Mê đi đến cửa của phòng học bên cạnh, động tác vô cùng thành thạo kéo thước dây ra đo, ước lượng kích thước của khung cửa lớn, sau đó trong lòng âm thầm ghi nhớ, sử dụng tuốc nơ vít bắt đầu dỡ cửa.

Không bao lâu sau, Đỗ Thuỵ nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, vừa nhìn thấy cô nghiêm túc dỡ cửa, không hỏi thêm lời thừa thãi, chỉ đứng ở bên cạnh âm thầm nhìn xem.

Eva cùng với Đỗ Thuỵ đều bị động tác thuần thục của cô làm cho kinh ngạc, cảm thán làm một giáo viên mầm non thật sự đáng tiếc tài năng, có lẽ cô nên làm một người thợ mộc. Chỉ vài phút đã dỡ một cái cửa gỗ xong xuôi, còn tháo dỡ hết cả khung cửa trên tường xuống một cách gọn gàng sạch sẽ.

Sau khi tháo dỡ xong, cô gọi Đỗ Thuỵ và Eva đang đứng xem náo nhiệt đến giúp cô nhấc một bên lên.

Cảm giác áo lông vướng bận, Thích Mễ đi vào cởi áo ra, đắp lên người Tiểu Lãng Dữ. Sau khi dặn dò cậu ngoan ngoãn ngồi yên, cô lại lấy mấy cây cốt thép bị rỉ sét đi ra.

Biểu cảm của Thích Mê nghiêm túc đến nỗi khiến Đỗ Thuỵ cùng với Eva không nhẫn tâm làm phiền. Nhưng càng về sau, mắt của hai người càng trừng to hơn, thậm chí kính mắt của Đỗ Thuỵ có mấy lần bị doạ suýt rơi xuống lại bị anh ấy nhặt lên đeo vào lại.

Thích Mê lại có thể chỉ dùng chiếc loan đao trong tay, dùng ngón tay đè xuống cốt thép gỉ chặt thành từng khúc từng khúc. Tiếng động phát ra còn không lớn, chỉ nghe thấy thanh hai loại kim ma sát một chút thôi đã kết thúc rồi.

Đỗ Thuỵ và Eva hai mắt nhìn nhau, lại hít một hơi kinh ngạc.

Trên hành lang náo nhiệt quá mức, Trịnh Viện Viện nhịn không được mở hé ra một khe nhỏ: “Đang làm cái gì thế?”

Thích Mê quay đầu cười: “Một bất ngờ.”

Trịnh Viện Viện như hiểu lại không hiểu, vừa nhìn thấy Vương Tiểu Hổ cũng ngó cái đầu nhỏ của mình vào nhìn ra bên ngoài, cô ấy vội nhanh chóng đóng cửa lại. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng bọn nhỏ ồn ào, nháo nhào kêu la muốn ra ngoài nhìn xem.

“Đợi cô làm xong sẽ cho các em xem!” Thích Mê hô lớn. Trên tay đã bắt đầu cầm pin cung cấp điện cỡ nhỏ nối vào máy khoan điện khoan lên tường.

Cảm giác chỉ có một mình vẫn là không thuận tiện, cô đành gọi Đỗ Thuỵ với Eva cùng đến giúp đỡ mình.

Tiểu Lãng Dữ ngồi trên ghế, siết chặt cái áo lông mà Thích Mê đắp lên cho cậu, thật ấm áp. Từ góc độ của cậu nhìn vào, vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng của Thích Mê, ngũ quan thanh tú tinh xảo, đôi mắt mèo quý báu sáng lấp lánh, rất thu hút người nhìn.

Khoé miệng cậu nhếch lên, căn bản không thể không mở to mắt.

Không biết nhìn được bao lâu, lúc Thích Mê đứng dậy đổi một phương hướng khác, thời điểm Đỗ Thuỵ vội vàng không kịp chuẩn bị chạm phải ánh mắt của cậu, cậu mới như từ trong mộng tỉnh dậy, lập tức quay đầu nhìn đi hướng khác.

Tiểu Lãng Dữ: “...”

Lại qua mấy phút đồng hồ, Thích Mê vỗ vỗ bụi trên tay, đi vào trong.

Nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ vẫn còn ngồi ở vị trí cũ không động đậy, cô đi đến nói chuyện với cậu: “Có nhàm chán không? Có muốn tìm các bạn nhỏ khác chơi cùng không?”

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Không cần, em thích ở chỗ này.”

Bởi vì có thể nhìn thấy cô.

Thích Mê ừm một tiếng, tiếp tục bận rộn, lấy một ít dây kẽm ra ngoài buộc cột sắt thép.

Sau khi buộc xong cô đẩy xe xi măng đi ra bên ngoài, đổ thêm nước vào, đưa cho Đỗ Thuỵ một thanh sắt, để anh ấy trộn cái hỗn hợp xi măng này thành trạng thái hồ xi măng. Cô cùng với Eva cầm gạch đỏ lên, mỗi một viên gạch dùng công cụ lấy một ít xi măng trát lên tường, bắt đầu chồng lên nhau từng tầng từng tầng một.

Bởi vì có cốt thép làm khung đỡ, hai người chỉ cần dựa theo cái dàn này bổ sung gạch vào bên trong là được.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 48: Chương 48



Lúc Thích Mê ma sát cho mặt tường bằng phẳng lại, xi măng trộn khô rất nhanh, trong khoảnh khắc đã biến thành một bức tường đẩy không đổ. Dùng tay gõ gõ, bức tường này vừa cứng vừa lạnh, không có lỗ hổng, vô cùng vững chắc.

“It’s amazing! Mê, đây lại là kỹ năng gì của vậy?” Biểu cảm khoa trương tán thưởng Thích Mê của Eva đã hiện rõ trên mặt.

Thích Mê cười cười, dời khung cửa vừa mới tháo dỡ lên: “Đại khái là… Kỹ năng của một chủ thầu lao động?”

Khoảng mấy phút sau, cô lại lắp một cánh cửa lên bờ tường vừa mới xây xong.

Eva từng cầm điện thoại lên nhìn thời gian, từ lúc Thích Mê dùng dây kẽm buộc cột thép cho tới lúc lắp xong cánh cửa, vẫn không đến một tiếng đồng hồ.

Mỗi bước mà Thích Mê làm, giây tiếp theo nên làm cái gì, dùng sức lực bao nhiêu, hình như trong lòng cô đã tính toán sẵn cả rồi, vừa ra tay thì sẽ hoàn thành, thật sự khiến người thán phục. Với người lãng phí không ít thời gian mà nói, có lẽ là Đỗ Thuỵ và Eva giống như đang gây trở ngại chứ không phải đang giúp đỡ, vẫn là phải để cô tiến hành kết thúc bước cuối cùng.

Đỗ Thuỵ lấy kính xuống. Có thể làm cho một khuôn mặt tê liệt biểu lộ ra cảm xúc kinh ngạc, đủ để chứng minh anh ấy khâm phục Thích Mê như thế nào: “Bây giờ… Có thể mở ra rồi?”

Thích Mê vừa quét dọn phế liệu qua bên cạnh vừa nói: “Tất nhiên, anh thử xem.”

“Oh my god! Tôi đã đợi không nổi nữa rồi!” Đỗ Thuỵ còn chưa kịp ra tay, Eva đã không kịp chờ đợi mà mở cửa ra.

Cạch một tiếng, cửa mở ra, rầm, cửa lại đóng lại.

Rất phù hợp, giống như là cánh cửa này vốn dĩ đi cùng với bức tường vậy.

“OMG!” Eva mở cửa ra lại quay trở lại, hành lang kín đột nhiên cho cô một cảm giác an tâm lạ thường.

Thích Mê cân nhắc về điểm này, mới đặc biệt xây kín bức tường. Để cuối hành lang và bức tường này có một không gian kín thì có thể sẽ an toàn hơn nhiều, đám trẻ ra ngoài đi vệ sinh cũng không cần lo lắng nhìn xung quanh nữa.

Có điều trọng điểm của bất ngờ, vẫn còn thiếu một xíu.

Thích Mê lấy mấy thanh gỗ dài chia ra đính lên hai bên tường của hành lang, làm thành một cái kệ để đồ nhỏ. Lại cố ý sửa đèn sao treo lên trên, sau đó đi đến gõ cửa lớp Đậu Đinh.

Giây tiếp theo, Vương Tiểu Hổ thì thầm âm thanh vang ra từ trong cổ họng: “Là ai gõ cửa? Cô Thích hay là quái thú?”

Cô Thích mở ra một khe nhỏ, cố ý lớn giọng nói: “Em đoán xem cô là cô Thích hay là quái thú?”

Đám trẻ lập tức nháo nhào ôm nhau tụm vào một chỗ, cười ha ha đáp: “Ah, cô Thích biến thành quái thú rồi!”

Thích Mê đẩy cửa ra, làm một động tác mời: “Đến đây, nhìn xem bất ngờ cô Thích chuẩn bị cho các em.”

“Bất ngờ! Em muốn xem bất ngờ!” Vương Tiểu Hổ chưa kịp mang giày, là đứa đầu tiên chạy ra ngoài.

Vu Kiều Kiều, Dương Thắng Tráng và Triệu Nhất Triết đi theo phía sau.

Bốn đứa trẻ nhìn xung quanh một vòng, hành lang tối đen làm cho bọn trẻ rất thất vọng.

Vương Tiểu Hổ: “Ah? Cô Thích, cô đừng nói với em bất ngờ chính là bức tường này nha?”

Triệu Nhất Triết: “Cô Thích, đang yên đang lành cô lại xây lấp kín bức tường này làm gì?”

Vu Kiều Kiều: “Ngốc quá, xây kín tường lại, quỷ mới không đi vào được chứ!”

Dương Thắng Tráng vừa nghe thấy, vội vã chạy đến sau lưng Thích Mê: “Ối ối ối ối, thật sự có quỷ sao?”

Thích Mê xoa xoa đầu cậu bé: “Đừng sợ, làm gì có quỷ nào?”

Lúc này, Trịnh Viện Viện mới dẫn những đứa trẻ còn lại đi ra ngoài, vừa nhìn một mảnh tối đen, trong lòng cô ấy hơi sợ sệt. Thích Mê lại còn cố ý đóng cửa của lớp Đậu Đinh lại, cũng đóng luôn ánh sáng của điện thoại, để cho cả một dãy hành lang dài thâm nhập vào bóng tối hoàn toàn không thể nhìn thấy năm ngón tay.

“Chuẩn bị xem điều bất ngờ chưa nào? Phải nhắm mắt lại nha~” Trong bóng tối, tiếng của Thích Mê nhẹ nhàng vang khắp hành lang.

“Nhắm - mắt - xong- rồi-” đám trẻ trước sau trả lời.

Thích Mê ấn công tắc đóng mở trong tay: “Xong rồi, mở mắt ra đi nào! Tang tang tang - tàng!”

Mười đứa trẻ mở mắt ra.

Oa ah—!!!

Những người ở đây, đều phát ra tiếng kinh ngạc.

Ánh sáng lâu rồi mới được nhìn thấy, lấp lánh giống như ngân hà, mộng cảnh xuất hiện trong mắt.

Trong hành lang, ánh sáng màu cam ấm áp hắt ra từ hai bên tường, làm cho bức tường lạnh băng cũng trở nên ấm áp. vách tường ốp gạch men trắng sứ phản quang lại, lắp thêm mấy cái đèn sáng lấp lánh như sao, khuếch trương không gian lớn hơn, cho nên toàn bộ không gian giống như được lấp đầy bởi những ngôi sao, như mơ như ảo.

Lãng mạn đến nỗi làm người say mê.

“Thật xinh đẹp! Giống như toà lâu đài của công chúa vậy!”

“Chúng ta giống như là đang ở giữa các ngôi sao vậy!”

“Cái này cũng quá xinh đẹp rồi!”

….

Bọn nhỏ vui mừng nhảy múa cười đùa trong hành lang, giống như người ngoài hành tinh nhỏ làm phiền đến những ngôi sao vậy.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 49: Chương 49



Trịnh Viện Viện cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi, xoay người ôm chầm lấy Thích Mê. Cô ấy hít hít mũi một cái, nghẹn ngào nói cảm ơn bên tai cô: “Cảm ơn cô Thích, cảm ơn cô…”

“Không cần khách khí, thích không?” Thích Mê vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.

Trịnh Viện Viện ra sức gật gật đầu: “Thích, rất thích, thích lắm luôn…”

Thích Mê mỉm cười.

Thực ra Trịnh Viện Viện cũng nói không rõ tại sao lại có thể khóc ngay lập tức được, chính là bỗng nhiên có một cảm giác cảm động xông lên. Trong một thế giới không có ánh sáng như này, ánh sáng có ý nghĩa với con người mà nói không gì có thể so sánh, với lại Thích Mê đặc biệt sáng tạo ra sự bất ngờ này, nhất thời chạm vào đáy lòng mềm mại đó.

Dù sao, sự lãng mạn giữa thời tận thế này, càng thêm trân quý hơn.

Thích Mê vỗ vỗ lên lưng Trịnh Viện Viện, nhắc nhở cô bọn trẻ vẫn đang ở đây, sau đó quay đầu nháy mắt với Đỗ Thuỵ một cái.

Đỗ Thuỵ ồ một tiếng, đi đến đưa khăn tay ra.

“Cảm ơn.” Trịnh Viện Viện nhận lấy, cúi đầu lau lau nước mắt.

Thích Mê đi qua vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của bọn trẻ: “Các bạn nhỏ, các em có cảm thấy trên những cái giá này trống không?”

Đám trẻ đồng thanh đáp: “Có!”

“Vậy các em có muốn vẽ tranh trang trí một chút không?”

“Muốn!”

“Vậy bây giờ các em quay về vẽ có được không?”

“Được!”

Đám trẻ nhiệt tình tăng vọt, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Thuỵ Và Trịnh Viện Viện, quay về lớp Đậu Đinh, náo nhiệt thảo luận xem nên vẽ cái gì.

Trái lại ở lớp Nha Nha, lại thật yên tĩnh, Eva và Tiểu Lãng Dữ ngồi trên ghế đẩu nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

“Hai người không đến đây nhìn xem sao? Khá xinh đẹp đó.” Thích Mê quay đầu hỏi.

Eva cười hề hề đáp lại: “Vừa rồi tôi có đứng ở cửa nhìn trộm qua rồi, rất xinh đẹp, Mê, cô thật sự rất giỏi.” Nói xong, cô ấy còn giơ một ngón tay cái về phía Thích Mê.

Thích Mê nhếch môi, chuyển hướng qua Tiểu Lãng Dữ: “Em thì sao? Cũng nhìn thấy rồi sao?”

Tiểu Lãng Dữ cười cười rồi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

“Có ý gì vậy? Là xem rồi hay là chưa xem?” Thích Mê đi vào trong.

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Chưa xem.”

Cô, xem rồi.

Đèn, chưa xem.

Lông mày Thích Mê cong lên, mặc xong áo lông, liền nắm lấy tay cầu dẫn ra ngoài.

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Cô chậm rãi dẫn Tiểu Lãng Dữ đi, cẩn thận thưởng thức tác phẩm của mình: “Em có thấy đẹp không?”

Tiểu Lãng Dữ nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, rất đẹp.”

Thích Mê nhếch môi cười thành một độ cong đẹp mắt.

Lãng Dữ nắm chặt lấy tay Thích Mê, đi theo Thích Mê dọc hành lang từ bên này qua bên kia, lại từ bên kia đi qua bên này, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Bỗng nhiên cảm giác trong tay trống không, tim của cậu rơi lộp bộp xuống, nhanh chóng bắt lại tay của cô.

Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào, Thích Mê đã bế cậu nhóc lên.

“Sao em cứ nhìn cô mãi thế, trên mặt cô có đèn sao?” Thích Mê đầy mặt nghi ngờ.

Tiểu Lãng Dữ lắc lắc đầu, không nói chuyện, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cô, đầu nhỏ ngoan ngoãn dán lên vai của cô.

Đáng thương giống như một đứa trẻ sợ hãi bị bỏ rơi.

Thích Mê cứ nghĩ là cậu đột nhiên nhớ đến bố mẹ của mình, à lên một tiếng, xoa xoa đầu cậu. Mặc dù cậu là người tiến hoá, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, tận mắt chứng kiến cha mẹ bị quái vật ăn mất, trong lòng nhất định không dễ dàng chấp nhận.

“Yên tâm, em đến được đây là an toàn rồi, cô Thích sẽ bảo vệ em.” Thích Mê nhẹ giọng an ủi nói.

Tiểu Lãng Dữ ồ một tiếng, dụi dụi đầu nhỏ vào sát hõm cổ cô.

Thích Mê vừa định ôm cậu đi vào lớp Nha Nha, Đỗ Thuỵ đột nhiên mở cửa, ngó đầu ra hỏi: “Sau khi bịt kín bức tường này, có phải dám trẻ sẽ được tuỳ ý đi ra hành lang không?”

Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ quay người lại: “Ừm, chỉ cần không mở cánh cửa này ra là được.”

Đỗ Thuỵ gật gật đầu, lập tức mở cửa ra, quay đầu nói với những đứa trẻ: “Cô Thích nói có thể, tự mình bê ghế đẩu nhỏ ra đây đi.”

“Vâng ạ!”

Ánh sáng của nơi này quá mức gây xúc động, bọn trẻ đều muốn ghi nhớ khoảnh khắc này. Dưới sự giúp đỡ của Đỗ Thuỵ và Trịnh Viện Viện, mười đứa trẻ đều mang bàn nhỏ và ghế đẩu nhỏ đi ra hành lang, ngồi xuống chia thành hai bên trái phải.

Nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ vẫn còn treo trên người Thích Mê, trong lòng Triệu Nhất Triết có một chút chua: “Cô Thích, tại sao cô cứ luôn ôm bạn nhỏ này ạ? Cô không thích bọn em sao?”

Trong lòng Tiểu Lãng Dữ giật mình, trộm nhìn qua.

“Sao có thể thế được? Là bởi vì bạn học Lãng Dữ không vui, cô đang an ủi bạn ấy, cô Thích tất nhiên thích các em rồi.” Thích Mê cười cười trả lời, đưa một tay ra xoa xoa đầu Triệu Nhất Triết.

Nhưng Triệu Nhất Triết vẫn không vui nâng khuôn mặt nhỏ lên, miệng nhỏ dẩu cao: “Nhưng từ khi không còn nhìn thấy mặt trời đến giờ, cô Thích đều chưa từng ôm chúng em, cô cứ luôn ôm đứa trẻ này.”
 
Back
Top Bottom