Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 20: Chương 20



Đỗ Thụy không ngờ cậu bé lại nói vậy, sau khi sửng sốt, yết hầu lăn lên lăn xuống một lát thì anh ấy ngẩng đầu lên: “Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu.”

“Thật sao?” Ngô Mộc Thần nhướng mày, không tin lắm: “c** nh*, cậu không lo lắng ạ? Cô Thích là phụ nữ, lỡ như thật sự gặp phải quái vật thì biết làm sao đây? Cô ấy thực sự mạnh mẽ như thủy thủ mặt trăng ạ?”

Ba câu hỏi liên tiếp này khiến Đỗ Thụy á khẩu không đáp lại được.

Nếu nói là không lo, chắc chắn là giả.

Đây là tận thế nơi mà nguy hiểm bủa vây khắp chốn, ai biết có thể sẽ gặp phải loại quái vật đáng sợ nào không…Không, có lẽ là sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả quái vật.

Nhưng hiện tại thì năng lực của Thích Mê rõ ràng hơn bọn họ, hơn nữa ở đây còn có đám nhỏ rất cần chăm sóc, dù có lo lắng đến mấy anh ấy cũng không thể rời khỏi đây được.

Huống chi là…

Đỗ Thụy nâng mắt, nhìn về phía Trịnh Viện Viện đang chơi cùng đám trẻ.

Có thể bây giờ cô ấy đang giả làm em bé, đưa hai tay lên hai bên khóe mắt giả vờ khóc hu hu, tình cờ nhìn sang, cô ấy thấy được Đỗ Thụy đang nhìn mình thì xấu hổ che mặt lại.

Đỗ Thụy cúi đầu, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khó phát hiện.

“c** nh*!” Giờ đây Ngô Mộc Thần lại phồng khuôn mặt bánh bao lên.

“Ơi?” Đỗ Thụy tỉnh táo lại.

Ngô Mộc Thần: “Cháu với cậu đang nói chuyện mà cậu lại nghĩ đến tiểu yêu tinh nào thế hả?”

Đỗ Thụy im lặng một hồi rồi nghiêng đầu: “?”

Yêu tinh?

Lúc này, từ cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ vào kính, lạc quẻ giữa những tiếng đập mạnh cồm cộp.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy lập tức căng thẳng, trao đổi ánh mắt với nhau.

Cô ấy nhanh chóng bịt miệng Vu Kiều Kiều nhiều chuyện lại, nhỏ giọng bảo mọi người đừng nói gì hết. Đỗ Thụy cũng kéo Ngô Mộc Thần đứng dậy, kẹp dưới cánh tay, lùi lại để lấy ngọn đuốc thô sơ để bên tường.

Trong im lặng, bỗng nghe thấy Vương Tiểu Hổ nằm trên giường nhỏ chậm chạp nói: “Ai gõ cửa sổ thế? Cô Thích hay quái vật vậy?”

Đỗ Thụy: “...”

Đỗ Thụy đang dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Tiểu Hổ không được nói chuyện thì giây tiếp theo, anh ấy chợt nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa sổ truyền đến: “Là tôi, cô Thích đây.”

Chuông báo động trong đầu của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy gần như vang lên cùng một lúc…

Cái giọng nói quái dị the thé này, chắc chắn không phải Thích Mê!

Đỗ Thụy Vội vàng quẳng Ngô Mộc Thần cho Trịnh Viện Viện, chạy vài bước bước tới tóm lấy Vương Tiểu Hổ đang định đáp lại, bịt miệng thằng nhóc, quấn chăn vào người nhóc rồi thả lên đệm.

Lấy Trịnh Viện Viện làm trung tâm, cả tám đứa bé còn thức đều dựa vào cô ấy.

Sau khi Đỗ Thụy khóa cửa lại, anh ấy đứng cạnh hai đứa trẻ đang ngủ say, nắm chặt thanh gỗ đã cháy sém. Thanh gỗ rất thô, nếu đánh thì có thể đánh c.h.ế.t một hai người, nhưng chỉ với điều kiện tiên quyết rằng đó chỉ là con người bình thường.

Dường như sự im lặng trong phòng đã khiến kẻ ngoài cửa sổ bất mãn, rầm rầm, người đó lại gõ mạnh vào cửa sổ: “Là tôi, cô Thích đây, sao mọi người không nói gì thế?”

Những người trong phòng không dám thở mạnh, hành động nhất trí nhìn về phía cửa sổ.

Trịnh Viện Viện sợ đến nỗi suýt khóc, nhưng vì có quá nhiều trẻ con ở đây nên cô ấy chỉ có thể cắn chặt môi cố kìm nén. Tám đứa trẻ không khác gì đồ trang sức, nặng nề ôm lấy cổ và cánh tay còn chui cả vào trong lòng của cô ấy, nên cô ấy chỉ có thể bất động cố gắng giữ bình tĩnh.

Đỗ Thụy do dự, anh ấy sợ khi mở rèm ra sẽ nhìn thấy con quái vật tròng lòi ra khỏi hốc mắt, miệng biến thành xúc tu đang bò lên cửa sổ, lại còn là loài quái vật vẫn đang sống sờ sờ.

Nhưng trong phòng lại không đào đâu ra được người đàn ông trưởng thành nào khác, dù có sợ đến mấy anh ấy cũng chỉ có thể bất chấp tất cả đi đến bên cửa sổ.

Lúc này, Triệu Nhất Triết có đôi tai nhạy bén đã nghe được đây không phải giọng của Thích Mê, lập tức bắt đầu nức nở khe khẽ: “Người đó đang bắt chước cô Thích… Cô Thích đã c.h.ế.t rồi ạ?”

“Không thể nào!” Trịnh Viện Viện thì thào gắt lên, cô ấy sợ lời không hay nói ra sẽ ứng nghiệm nên vội vã bắt Triệu Nhất Trì xùy ba lần liên tiếp.

Triệu Nhất Triết: “Xùy, xùy, xùy.”

Cậu bé vừa xùy xùy xong, người kia lại gõ cửa sổ: “Nếu không ai nói gì thì tôi… vào nhé? Ừng ực…” m thanh cuối cùng do thứ này phát ra rất kỳ quặc, như thể đang nuốt một ngụm nước bọt lớn.

Cùng lúc đó, tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ biến thành tiếng đập thật mạnh, rầm rầm rầm! Khiến cả cửa kính lẫn tường đều rung chuyển, dữ dội đến mức như gõ vào tai!

Bị âm thanh ảnh hưởng, bọn trẻ đều bắt đầu la hét, dùng hết sức lao vào trong lòng Trịnh Viện Viện. Ngay lập tức, m.á.u của Trịnh Viện Viện dồn l*n đ*nh đầu, vội gọi Đỗ Thụy đang chậm rãi tiến về phía cửa sổ: “Thầy Đỗ! Đừng tới đó!”

Uỳnh…uỳnh… uỳnh! Tiếng đập cửa được thay thế bằng âm thanh va chạm mạnh bằng cơ thể, cảm giác như lớp kính mỏng đến mức đáng thương này sẽ vỡ tan chỉ sau vài cú va đập.

Tiếng la hét và tiếng đập mạnh vào cửa sổ đã đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ, Địch Vân Đồng ngồi dậy rồi òa khóc.

Đỗ Thụy dừng bước, quay đầu lại nhìn thử, không dám để đứa trẻ một mình ở đó nên vội vàng quay người chạy tới, mỗi tay ôm một đứa đưa tới chỗ đám trẻ con.

Trịnh Viện Viện hóa thân thành gà mẹ, bảo vệ chặt chẽ mười đứa con.

Đỗ Thụy hít một hơi thật sâu, sải bước đến bên cửa sổ, tay nắm chặt thanh gỗ lớn.

Uỳnh!

Một tiếng động này như thể vật kia đang dùng hết sức lực đập vào cửa kính, tiếng động nổ tung bên tai.

Tuy nhiên, sau khi âm thanh ấy qua đi, tiếng va đập vào kính chợt im bặt, một giây... năm giây... mười giây, không còn âm thanh nào vang lên nữa.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 21: Chương 21



Đỗ Thụy nhìn Trịnh Viện Viện và lũ trẻ đang rúc vào nhau, lấy hết can đảm cẩn thận vén rèm lên.

Vừa mới vén một góc lên, chưa kịp nhìn rõ, đã nghe thấy vài tiếng cười trong trẻo và dịu dàng từ ngoài cửa sổ: “Xin lỗi, lần này tôi đùa hơi quá rồi.”

Thích Mê?!

Đỗ Thụy hơi ngơ ngác một lúc, khi ý thức lại được thì lòng chợt phừng lên lửa giận, anh ấy vén rèm lên, hỏi: “Đùa vui quá…”

Lời còn chưa dứt, cơn tức vừa dâng lên ngay tức thì bị cảnh tượng trước mắt triệt tiêu sạch.

Thích Mê ngậm điện thoại di động trong miệng, ánh sáng chiếu xuống phía dưới, chiếu đúng vào khuôn mặt của một nữ quái vật có đôi mắt lồi với cái miệng xúc tu. Trên tay cô cầm một con d.a.o gọt hoa quả dính đầy máu, tóm lấy chân của con quái vật kéo về phía cửa.

Đỗ Thụy cảm thấy đầu óc choáng váng, hóa ra người vừa đập vào cửa sổ thực sự là quái vật?!

Mắt Thích Mê cong cong, cô đưa tay ra hiệu im lặng.

Đỗ Thụy rùng mình, tỉnh táo lại.

Hai người chỉ nhìn nhau mấy giây nhưng đó đã là một khoảng thời gian vô cùng dài với Trịnh Viện Viện đang không biết chuyện gì xảy ra. Thấy Đỗ Thụy đứng bên cửa sổ không nói một lời, cô ấy vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Có phải… phải cô Thích không?” Mặc dù cô ấy đã cố bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn mang âm điệu run run như khóc.

Đỗ Thụy giả vờ thở phào nhẹ nhõm quay người lại: “Ừ, là trò đùa của cô Thích thôi.”

Sau vài giây im lặng, Vương Tiểu Hổ là người đầu tiên bùng nổ: “Cái gì vậy trời! Cô Thích trẻ con quá rồi đó!”

“Đúng vậy! Đêm hôm rồi còn làm tớ sợ muốn chết!” Triệu Nhất Triết cũng phụ họa.

“Lần sau cô Thích còn dọa người ta như thế tớ sẽ không thích cô ấy nữa!”

“Tớ cũng thế!”

Bọn trẻ nhìn nhau và “lên án” trò đùa trẻ con của Thích Mê. Trong đó có một vài bé con cảm thấy bị lừa nên tủi thân oà khóc. Nhưng sau trò hề như vậy, bé Địch Vân Đồng nhỏ nhất cũng đã ngừng khóc, chỉ cắn vào tai con gấu đồ chơi và rúc trong của Trịnh Viện Viện.

Trịnh Viện Viện an ủi bọn trẻ, đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, Đỗ Thụy vẫn đứng bất động bên cửa sổ.

Đỗ Thụy đang lo lắng cho Thích Mê.

Vừa mới đây thôi, sau khi anh ấygiải thích với bọn trẻ rằng đó chỉ là “trò đùa dai”, quay đầu lại đã thấy nữ quái vật kia giãy khỏi Thích Mê đứng dậy.

Quái vật khom người, xúc tu dài ngắn bắt đầu công kích.

Thích Mê bước vài bước tránh đi.

Con quái vật gặp phải lần này khác với con quái vật ở hành lang nhà trẻ trước đây, nó có hình dạng càng giống con người hơn, màu da bình thường và có thể đứng thẳng bước đi, nếu cắt đầu nó ra thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra đó là một con quái vật.

“Chị gái nhỏ à, thịt trên người chị thơm quá. Ừng ực…” Giọng nói không lớn, nhưng Đỗ Thụy đang đứng bên cửa sổ lại nghe rõ mồn một.

Cảnh tượng này có thể nói là sự diễn giải rất sinh động về thuyết thung lũng kỳ lạ…

Một giống loài khác cực kỳ giống con người, thật sự có thể khiến người ta tê dại da đầu, toàn thân ớn lạnh.

Mấy đứa trẻ tai thính trong phòng cũng nghe thấy câu này, Vương Tiểu Hổ hét thẳng ra ngoài cửa sổ: “Ôi cô Thích ơi! Đừng dọa chúng em nữa! Chúng em đã biết cô đang đùa rồi mà! Thật là, lớn vậy rồi mà còn trẻ con thế là sao?”

m thanh xuyên qua tấm kính rơi thẳng vào tai Thích Mê. Cô cười khúc khích, cô biết đó là giọng nói của thằng quỷ con nghịch ngợm.

Sau khi lùi lại và né tránh, cô ho khan rồi làm động tác bịt tai về phía Đỗ Thụy đang đứng bên tấm kính.

Đỗ Thụy nhìn cái là hiểu. Anh ấy xoay người về phía bọn trẻ vỗ tay để thu hút sự chú ý của chúng: “Các em, các em còn nhớ trò chơi bịt tai ca hát chúng ta đã từng chơi không? Cô Thích nói ai hát hay nhất sẽ được thưởng một món quà bí mật.”

“Quà á?!” Đám trẻ vừa nghe thấy thế thì hai mắt phát sáng, lập tức nghe lời bịt tai lại bắt đầu hát hò lung tung không theo trật tự.

Trong chốc lát, nào là “Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng...”, “Yêu em khi một mình bước trong ngõ tối, yêu cái cách em không quỳ…” còn cả những bài hát không rõ lời như “La la la, la la la...”, nhiều giọng nói của trẻ thơ hòa vào nhau, vừa dễ thương vừa ồn ào.

Quái vật cười khanh khách mấy tiếng, cử động cái xúc tu xấu xí của nó duỗi ra rồi co lại: “Chị gái nhỏ à, cô thật tốt bụng, sợ lũ trẻ sẽ nghe thấy tiếng kêu trước khi c.h.ế.t của cô à? Ực... yên tâm, tôi sẽ cho chị c.h.ế.t thật thoải mái, ừng ực....”

Thích Mê cử động cổ, nhếch khóe môi, cũng không có ý định nói nhảm với cô ta, xoay con d.a.o gọt trái cây trong tay rồi lao thẳng tới.

Cô phải giải quyết con quái vật này trước khi bọn trẻ hát xong!

Xoẹt!

Các xúc tu duỗi dài ra lao tới, Thích Mê nghiêng người né sang một bên, đồng thời tóm lấy nó.

Đôi mắt lồi ra của con quái vật như sắp rơi ra, phát ra âm thanh r*n r*, tuy nhiên, động tác của Thích Mê rất nhanh, một tay vừa nắm lấy xúc tu, con d.a.o ở tay kia đã c.h.é.m xuống một cách chính xác, chợt nghe phựt một tiếng, cái xúc tu đẫm m.á.u bị cắt mất rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết của con quái vật như xé nát bầu trời.

Đỗ Thụy Đứng bên cửa sổ khẽ cau mày. Anh ấy không bịt tai nên có thể nghe được không sót tí nào, cũng nhìn thấy rõ ràng.

Thích Mê thực sự rất lợi hại, động tác nhanh nhẹn khéo léo, không một động tác thừa, mỗi động tác dường như đã được tính toán chính xác.

Tiếng thét của con quái vật chưa kịp hạ xuống thì chợt dừng lại. Thích Mê sợ bọn trẻ sẽ nghe thấy tiếng thét nên đã dùng con d.a.o vừa cắt đứt xúc tu quái vật trên tay đ.â.m vào cổ họng cô ta.

Ngay tức thì, im bặt.

Con quái vật ngã xuống đất, ôm lấy cái cổ đang chảy máu, đôi mắt nhìn thẳng vào Thích Mê, trong cổ họng phát ra một âm thanh nghèn nghẹn: “Mày nghĩ... làm vậy... là có thể giết... g.i.ế.c được tao à? Ừng ực…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 22: Chương 22



Thích Mê bước tới trước mặt con quái vật, trịch thượng nói: “Tất nhiên là tao biết tao không thể g.i.ế.c mày bằng cách này, vẫn còn kém một chút, nhưng…” Cô dừng lại, khóe môi càng cong hơn, “Tao có thể thấy rõ.”

Cô giơ tay trái lên, khi những hình xăm kỳ lạ khó hiểu trên ngón trỏ và ngón giữa của cô ghép lại với nhau, một hình con mắt bí ẩn xuất hiện.

Cô gõ nhẹ vào mí mắt trái của mình, thì thầm điều gì đó với tông giọng khe khẽ, rồi mở mắt ra…

Con mắt màu hổ phách ở mắt trái không còn nữa, thay vào đó là một con mắt có thể phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ trong bóng tối.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được phía trên nơi đáy con mắt màu lam còn có nhiều đường cong mờ ảo chạy ngang qua.

Thích Mê hơi ngẩng đầu lên, lúc này nụ cười của cô đột nhiên trở nên quỷ dị.

Cô nhìn con quái vật trước mặt từ trên xuống dưới, đột nhiên ánh mắt rơi vào bụng con quái vật.

Cùng lúc đó, sắc mặt con quái vật thay đổi, trong cổ họng vang ra tiếng r*n r*: “Không... Đừng…”

“Yên tâm, tao sẽ cho mày c.h.ế.t thật sảng khoái.” Thích Mê bắt chước lời nói của con quái vật, ngồi xổm xuống, giơ tay lên rồi c.h.é.m xuống, đ.â.m thủng một vị trí ở bên trái bụng dưới của cô ta.

Phụt, khi m.á.u b.ắ.n tung tóe trên người, cuối cùng con quái vật cũng đã mang lại chút hơi ấm cho làn da lạnh lẽo của cô.

Thích Mê dùng tay áo lau vết m.á.u trên mặt, khi mở mắt ra lần nữa, mắt trái đã trở lại bình thường.

Ước chừng năm giây sau, tiếng hát hỗn loạn trong phòng dần dần ngừng lại.

Thích Mê g.i.ế.c một con quái vật dưới nhạc đệm là giọng hát của trẻ con.

Cô quay lại nhìn cửa sổ, thấy Đỗ Thụy vẫn ngơ ngác đứng đó, cô mỉm cười, kéo một chân của con quái vật như thể đang tha một loại rác rưởi bình thường có kích thước lớn rồi quăng vào con hẻm nhỏ gần nhất.

Đi đi lại lại mất khoảng mười phút, khi quay lại, cô phát hiện Đỗ Thụy vẫn đứng đó, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Thích Mê không nói gì, giơ điện thoại lên chiếu thẳng vào mặt anh ấy, thấy anh ấy đã tỉnh táo lại mới vẫy tay ra hiệu bảo anh ấy ra ngoài.

Một lúc sau, Đỗ Thụy cầm một cây gậy gỗ đi ra. Tuy vẻ mặt trông không quá thảng thốt nhưng nét hoảng sợ trong mắt không lừa được ai: “Sao vậy?”

Thích Mê quay người lại, chỉ về ba xe đẩy hàng đầy ắp phía bên kia đường, cười nói: “Tới giúp tôi một chút.”

Đỗ Thụy nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ trắng nõn ra thì cổ, xương quai xanh và bộ quần áo thể thao màu xám đều đã đổi màu.

Toàn bộ đều bị dính máu.

Cảm nhận được sự dò xét của anh ấy, Thích Mê nghiêng đầu: “Sao vậy? Anh cũng định liệt tôi vào hạng quái vật đấy à?”

Đỗ Thụy lúng túng chỉnh lại mắt kính, trả lời: “Không phải, tôi chỉ đang cảm thấy cô rất lợi hại.”

Đây là lời nói thật lòng của anh ấy, nếu Thích Mê không quay lại kịp lúc, chỉ sợ nhóm mười hai người lớn nhỏ đã trở thành bữa tối của quái vật.

Dùng cây gậy gỗ trong tay anh để bảo vệ mọi người ư, thôi thì đừng mơ mộng nữa.

Làm tăm xỉa răng cho quái vật thì còn tạm được.

“Tôi ấy à, tất cả những thứ này đều do rèn luyện mỗi ngày mới có được.” Thích Mê mỉm cười, đẩy chiếc xe hàng nhẹ nhất vào trong: “Lúc mới bắt đầu chơi game thế giới tận thế tôi vẫn luôn là người gây trở ngại cho người khác, bị người ta mắng không biết bao nhiêu lần.”

“Ồ.”

Đỗ Thụy đăm chiêu, hai tay đặt lên tay vịn của hai chiếc xe hàng, định thử đẩy mạnh hai chiếc cùng đi. Nhưng hai chiếc xe hàng không nhúc nhích thì thôi, anh ấy còn bị phản lực đẩy lùi về sau một bước.

Anh ấy bật đèn pin trên tay lên nhìn thử, chẳng trách lại không đẩy được.

Trong một chiếc xe hàng có đựng một túi xi măng đầy bụi, cạnh đó là một thùng dụng cụ, còn lại là các loại phế liệu vụn vặt lẻ tẻ như sắt vụn, dây điện cũ, đủ thứ linh tinh chất đầy một xe.

Trên chiếc xe còn lại thì chất đầy mấy túi lớn, sờ thử thì hẳn là quần áo. Nhưng bên dưới vẫn là các loại phế phẩm và mười mấy viên gạch.

Đỗ Thụy nhìn những món đồ này, không hiểu: “Cô nhặt nhiều phế phẩm vậy để làm gì?”

Lúc này Thích Mê đã đẩy xe hàng vào đại sảnh của tầng một, trong hành lang trống rỗng loáng thoáng tiếng trả lời của cô: “Biến rác thải thành châu báu nha.”

Đỗ Thụy không hiểu lắm nhìn lướt qua, hiện tại anh ấy cũng không tham lam muốn đẩy một lần hai chiếc xe nữa mà tập trung tinh thần vịn vào một chiếc xe, dùng toàn bộ sức lực đẩy nó về phía trước. Cứ mỗi lần cố sức đẩy tới vài bước anh lại cảm khái trong lòng một lần – tất cả chỗ này đều do một mình Thích Mê đẩy về sao?

Đi tới hành lang, từ xa đã trông thấy trước cửa lớp Đậu Đinh có một chiếc xe hàng, Thích Mê lại không còn ở đó, không biết đã đi vào phòng hay đi đâu mất rồi.

Trong chiếc xe hàng ở cửa là những món đồ mới toanh chưa mở, có đồ chơi cũng có các đồ dùng hằng ngày, thêm cả một thùng carton lớn. Đỗ Thụy đẩy xe hàng sang một bên, đẩy những thứ hữu dụng vào phòng, sau đó đóng cửa lại, lại ra ngoài đường đẩy đống phế phẩm nặng nhất vào.

Lúc đi vào sân, Đỗ Thụy vô tình ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt màu đỏ trong bóng tối, ngay lập tức anh ấy không còn dám cử động.

Thật sự đã quá bất cẩn rồi, lần này ra ngoài thậm chí anh ấy còn không mang theo cây gậy gỗ, hiện tại trong tay chỉ có chiếc điện thoại di động dùng để chiếu sáng.

Anh cứng người tại chỗ, giằng co với đôi mắt đỏ kia vài giây rồi thử lùi về sau.

Nhưng vừa lùi được một bước thì đôi mắt đỏ kia ré lên: “Méo!”

Đỗ Thụy lập tức dừng bước.

Hai bên lại lặng yên đối mắt, bỗng nhiên cửa sổ phòng vệ sinh nữ cạnh lớp Đậu Đinh bật mở, Thích Mê thò đầu ra trấn an Đỗ Thụy rằng không sao đâu: “Con mèo đó sẽ không tấn công người đâu, anh cứ đuổi nó đi là được.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 23: Chương 23



Nó sẽ không tấn công người… Thật sao?

Đỗ Thụy cảm thấy ánh mắt của con mèo này như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức!

Hai bên lại giằng co thêm một lát, cuối cùng Thích Mê không thể chịu đựng được nữa, chui ra khỏi cửa sổ. Hiện tại cô đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen thuận tiện cho vận động, vung vẩy con d.a.o trong tay, nói với mèo đen: “Đi đi, đừng ở đây cản đường.”

“Meow ~”

Mèo đen ngọt ngào meo một tiếng, từ trên xe đẩy hàng nhảy xuống, chạy chậm đến bên chân Thích Mê.

Nó vừa định dụi lên người Thích Mê thì cô đã vội vã lùi về sau một bước: “Chẳng phải tao đã nói với mày là trên người tao không thể dính lông mèo rồi sao, trong phòng có trẻ con bị dị ứng.”

Mèo đen sững người lại, ngoan ngoãn nằm xuống: “…”

Thích Mê dặn dò Đỗ Thụy nhanh chóng đẩy đồ vào, sau đó khoát tay một cái với mèo đen: “Đừng đi theo tao nữa, tự chơi một mình đi.”

Mèo đen nghiêng đầu, lại kêu một tiếng ngọt ngào: “Meow ~”

Đỗ Thụy, một người cuồng mèo quay đầu liếc mắt một cái: “…” Chỉ hung dữ với một mình tôi thôi.

Thấy mèo đen không chịu rời đi, Thích Mê lắc lắc con d.a.o trong tay như đang trong trạng thái ngắm ném, sau đó con d.a.o bay ra khiến con mèo sợ hãi vội vàng bỏ chạy.

Trong bóng tối, vẻ mặt của con mèo đen càng ngày càng phẫn nộ.

Vừa bước vào trong ngõ nhỏ, thân thể mèo đen nhanh chóng kéo dài ra và lớn lên, biến thành dáng vẻ của một con người mảnh khảnh.

Ước chừng là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

Áo sơ mi đen ôm sát cơ thể phác họa ra bờ vai rộng và vòng eo hẹp, cổ áo hơi trễ xuống làm tăng thêm sự lười biếng và giản dị cho vẻ ngoài trang trọng, đôi mắt như hồng ngọc được che phủ bởi lông mi, cậu cười khúc khích, lòng yêu thích dường như đã tăng thêm một chút.

"Không thích mèo sao?"

Trong khi đang suy nghĩ, cậu cảm thấy xác quái vật trong hẻm nhỏ thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nên vung tay tạo ra một luồng gió đánh nát xác quái vật.

Nhớ lại lời nói vừa nãy của Thích Mê, thiếu niên chợt nảy ra ý tưởng, khóe môi nhếch lên càng đẹp mắt.

Khi xoay người rời đi, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần túi hộp cất bước, đôi bốt Martin nện bước mạnh mẽ, tạo thành một hơi thở đáng sợ giữa bầu không khí yên lặng chốn này.

*

Lớp Đậu Đinh.

Thích Mê ôm thùng giấy liếc nhìn bọn nhỏ đang háo hức trước mắt. Mười đứa trẻ đều cho rằng vừa rồi chúng biểu diễn không chê vào đâu được nên đang quấn lấy cô đòi quà. Cô giả vờ khó xử ngẫm nghĩ một lát, sau đó hỏi lại: “Các em cảm thấy ai hát hay nhất?”

“Em ạ!” Cả mười cái miệng đồng loạt trả lời.

Thích Mê ngẩng đầu nhìn Trịnh Viện Viện: “Cô Trịnh, cô cảm thấy như thế nào?”

Trịnh Viện Viện cười nói: “Tôi cảm thấy bọn nhỏ hát rất hay, cô Thích, cô đừng trêu đùa bọn nhỏ nữa.”

Thích Mê gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô Trịnh cũng cảm thấy các em làm rất tốt vậy thì các em đến đây, cô tặng quà cho các em nha!” Cô để thùng giấy xuống đất, mở ra nhìn thử, bên trong đều là đồ ăn ngon.

Một thùng đầy mì ăn liền, bánh mì và đùi gà để no bụng, đồ ăn vặt để g.i.ế.c thời gian, sữa bột cho trẻ em…

Bọn nhỏ vui vẻ kêu lên, hơn mười cánh tay đồng loạt đưa vào.

“Mỗi người chỉ có thể chọn một món quà thôi, không được lấy thêm, nghe rõ không?” Thích Mê dựa lưng trên bục giảng, duy trì trật tự.

“Vâng ạ!” Giọng trẻ con đồng loạt trả lời.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy Trịnh Viện Viện hơi khó tin, miệng cô ấy đã mở ra thành chữ ‘O’ rồi. Lúc trước Thích Mê ra ngoài dạo quanh siêu thị cũng chỉ tìm được hai gói mì ăn liền và hai túi bánh mì, thật không ngờ lần này ra ngoài lại thu hoạch được nhiều thứ như vậy.

Cô ấy nhìn vào trong hộp, trợn tròn mắt, chợt cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào tay, cúi đầu nhìn thì nhận ra đó là món Maltesers cô ấy yêu thích nhất.

Thích Mê cười tủm tỉm chỉ chỉ vào trong góc.

Trịnh Viện Viện hiểu được đây là tấm lòng của cô, sau khi thì thầm cảm ơn, cô ấy lẻn vào trong góc tường, nhẹ nhàng xé túi ra, sau khi lén lút nhét một viên vào miệng thì quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Cũng không biết Đỗ Thụy đã đi tới đây từ lúc nào, đang đứng cách cô ấy không xa, vóc dáng một mét tám mấy vừa vặn che chắn cho cô ấy.

Nhân cơ hội này Trình Viện Viện lại nhét thêm mấy viên vào miệng.

Thích Mê liếc nhìn Trịnh Viện Viện một cái, lại ẩn ý liếc nhìn Đỗ Thụy. Hai tay Đỗ Thụy đang nhét trong túi quần, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, giống như đang hỏi “Nhìn gì vậy?”

Thích Mê nhướng mày nhưng không nói gì.

Nhưng đúng lúc này lại có kẻ mặc kệ mọi chuyện, Vương Tiểu Hổ một tay túm chặt chăn bông nhỏ đang quấn quanh người, một tay cầm đùi gà vừa cướp được, bước đi khó khăn giống như người đang mặc sườn xám, chỉ có thể nhích chân từng chút một đến chỗ Đỗ Thụy. Biểu cảm diễn giải vô cùng sinh động hai chữ ‘Cạn lời’: “Thầy Đỗ, thầy đứng hong quần cho em ở tận nơi này ạ?”

Đỗ Thụy liếc nhìn đống lửa cách xa tới năm bước chân kia, bình tĩnh mở miệng: “Thầy mệt rồi, vận động một chút.”

Một đứa trẻ như Vương Tiểu Hổ nào có quan tâm anh ấy trả lời như thế nào, vừa hỏi xong đã nhìn thấy Trịnh Viện Viện như con mèo nhỏ trốn trong góc, cậu bé lại thò đầu nhỏ ra hỏi: “Cô Trịnh, cô đang làm gì vậy?”

Vừa dứt lời, Đỗ Thụy đã đẩy cậu bé một cái: “Đi nào, chúng ta đi hong quần nào.”

Trịnh Viện Viện bị Vương Tiểu Hổ hỏi một lời như thế xong liền vội vàng nhai Maltesers trong miệng rồi nuốt xuống.

Mấy viên còn lại, lúc đi ngang qua Thích Mê, cô ấy đã nhét hết tất cả vào miệng cô.

Hai cô gái như nhận được ám hiệu, nhìn nhau cười.

Nhìn thấy Đỗ Thụy đang ngẩng đầu nhìn mình, Thích Mê cố ý nhai thứ trong miệng một cách cường điệu, khoe khoang như trẻ con.

“Thầy Đỗ ơi, thầy không thể tập trung hong quần cho em được sao?” Vương Tiểu Hổ ngồi bên cạnh Đỗ Thụy với tư cách là giám thị, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng ‘Lớp học này mà không có mình thì phải làm sao đây’.

Đỗ Thụy giống như bị buff trùng buff, câm lặng: “...”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 24: Chương 24



Sau một đợt càn quét của bọn nhỏ, mỗi người đều rất thỏa mãn với món ăn vặt yêu thích của mình. Thích Mê ra ngoài lấy một ít nước, sau khi trở về thì ngồi bên đống lửa chờ nước sôi nấu mì. Trịnh Viện Viên chơi với bọn nhỏ được một lát thì cũng cầm một túi bánh mì ngồi lại đây.

Trong chốc lát, ba người giáo viên ngồi quây quần lại một chỗ khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên trang nghiêm.

Bị sáu con mắt nhìn chằm chằm, đùi gà trong tay Vương Tiểu Hổ đột nhiên không ngon nữa.

“Sao, sao vậy ạ?” Vương Tiểu Hổ đưa tay chùi miệng.

Thích Mê mỉm cười: “Bạn nhỏ Vương Tiểu Hổ, các thầy cô có chuyện quan trọng cần bàn, em thật sự muốn ngồi đây nghe sao?”

Vương Tiểu Hổ lắc đầu, lắc đến mức thịt trên mặt cũng rung theo. Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại, nghiêm túc nói: “Em phải ngồi đây giám sát thầy Đỗ hong quần cho em.”

Đỗ Thụy bất đắc dĩ: “Thầy sẽ hong khô cho em mà.”

"Thật ạ?"

"Thật."

Vương Tiểu Hổ trợn mắt, dang rộng hai tay: “Được rồi, vậy thầy bế em đi tìm các bạn đi.”

Trịnh Viện Viện nhét bánh mì trên tay vào miệng, phủi vụn bánh trên tay rồi vội vàng bế cậu bé đến chỗ lũ trẻ.

Khi quay lại, cô ấy nhìn thấy Thích Mê và Đỗ Thụy đang nhìn chằm chằm đống lửa, ánh lửa khiến đường nét trên khuôn mặt họ càng sâu sắc hơn, giữa đầu lông mày ngưng đọng hai chữ ‘Nghiêm trọng’.

Trịnh Viện Viện vừa ngồi xuống Thích Mê đã ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi nhất định phải nói cho hai người biết tình huống của thế giới này, lần đi ra ngoài này, tôi đã nhìn thấy loài người của thế giới này…”

Sau đó Thích Mê bắt đầu nói những tin tức cô biết được trong lần ra ngoài này, từ đêm tối cực đoan đến người tiến hóa, rồi các giống loài biến dị, không sót chữ nào.

Trong lúc Thích Mê đang kể, con ngươi của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy từ từ phóng to. Cho đến khi cô nói xong, hai người họ vẫn luôn trầm mặc.

Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Đỗ Thụy là người bình tĩnh lại trước, anh ấy mở miệng hỏi: “Theo ý của cô, những quái vật tấn công chúng ta lúc nãy là những người tiến hóa thất bại?”

Không gian trong căn phòng chia thành hai thái cực, một nửa là lũ trẻ cười đùa vui vẻ, vô tư không biết gì.

Nửa còn lại là ba người giáo viên đang trầm mặc không nói gì, dường như trên đỉnh đầu bọn họ đang tồn tại một đám mây đen có xua như thế nào cũng không hết được.

Thích Mê gật đầu, xem như trả lời câu hỏi vừa nãy của Đỗ Thụy, sau đó cô bổ sung: “Thứ hiện tại làm tôi lo lắng không phải là đám quái vật tiến hóa thất bại này.”

“Vậy thì là cái gì?” Đỗ Thụy cau mày.

Thích Mê vô thức liếc về phía bọn trẻ một cái, nhích ghế về phía trước một chút, đè thấp âm thanh nói: “Điều tôi lo lắng là chúng ta cũng sẽ tiến hành quá trình tiến hóa ở đây.”

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy trở nên xám xịt.

Hiển nhiên, bọn họ cũng hiểu được [Tiến hóa] đáng sợ như thế nào đối với bọn họ.

Nếu tiến hóa thành công, tuy rằng bọn họ có được năng lực bảo vệ tính mạng nhưng không biết có tác dụng phụ gì không.

Nếu tiến hóa thất bại bọn họ sẽ biến thành quái vật.

Còn nếu không tiến hóa, bọn họ sẽ thành loại người giống như sứ, vừa chạm đã vỡ nát.

Ba con đường đều kết thúc với ba loại tuyệt vọng khác nhau.

Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nói tiếp: “Theo lời người đàn ông kia nói, khi mặt trời không mọc tầm một trăm ngày, các sinh vật trên thế giới này bắt đầu tiến hóa, kẻ mạnh mới có thể sống sót, vậy nên những người sống sót cũng chưa chắc là người lương thiện…Tôi đang lo lắng lỡ như trong thời gian ngắn chúng ta vẫn chưa thể quay về, chúng ta còn có bọn nhỏ, không biết sẽ như thế nào?”

Cô đã giao đấu với quái vật tiến hóa thất bại hai lần, cô hiểu rõ thứ này kinh khủng đến mức nào. Đỗ Thụy cũng tận mắt thấy hai lần, một lần sống một lần chết, dáng vẻ của đám quái vật kia như cơn ác mộng cắm rễ sâu trong đầu anh ấy, hiện tại chỉ nhớ lại một chút cũng làm da đầu anh ấy trở nên tê dại.

Chỉ có Trịnh Viện Viện vẫn chưa hiểu được, cô ấy chớp mắt hỏi: “Quái vật tiến hóa thất bại sẽ như thế nào?”

Thích Mê ngẫm nghĩ một chút, trả lời: “Giống như một con muỗi hình người…”

Cô đã cố gắng làm đẹp hình ảnh quái vật hết sức có thể.

Trịnh Viện Viện im lặng mấy giây, cô ấy mấp máy môi: “Có giống như con quái vật đã đập vào kính lúc nãy không?”

Thích Mê sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Đỗ Thụy, Đỗ Thụy cũng bối rối, đưa tay ra hiệu ý nói mình cũng không biết.

Hai người bọn họ còn cho rằng đã lừa gạt được bọn nhỏ, cũng lừa được Trịnh Viện Viện.

Trịnh Viện Viện nhếch môi: “Dù sao tôi cũng là một người trưởng thành ba mươi tuổi rồi, hai người thật sự cảm thấy tôi dễ bị lừa như một đứa trẻ sao? Tôi nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa ở chỗ này –” cô ấy ngừng nói, dùng ngón tay lau vành tai của Thích Mê, đầu ngón tay lập tức dính đầy m.á.u khô.

Thích Mê vừa nhìn thấy, vội vàng dùng tay lau đi: “Mẹ kiếp, tôi còn chưa rửa sạch sao?”

Trịnh Viện Viện mỉm cười, đứng dậy rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Lúc này, ấm nước đang nấu kêu to.

Thích Mê vừa lau sau tai vừa đi lấy hai gói mì ăn liền, vừa định đưa cho Trịnh Viện Viện nhưng chợt nghĩ tới gì đó rồi ném cho Đỗ Thụy.

Cô thật sự không chấp nhận được chuyện tay hai người vừa dính m.á.u quái vật sau đó đụng vào đồ ăn.

“Đi đi đi, đi rửa tay với tôi.” Thích Mê kéo Trịnh Viện Viện đứng dậy, sau khi dặn Đỗ Thụy nấu mì thì ra ngoài.

Mấy phút sau mì đã được nấu xong, hai người cũng quay trở về.

Ba người chia nhau hai gói mì, vừa ăn vừa tiếp tục đề tài vừa rồi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 25: Chương 25



“Nhưng hai người cũng đừng lo lắng quá, tôi đã hỏi thăm được có một nơi được gọi là [Ảnh] , nghe nói chỗ đó là do người tiến hóa xây dựng để bảo vệ nhân loại, ở cạnh biển, nếu chúng ta có thể đến được đó là an toàn rồi.” Thích Mê vừa nhai mì vừa nói.

Trịnh Viện Viện gật đầu, đột nhiên cau mày: “Ở cạnh biển… Chỗ chúng ta cách biển khá xa.”

“Đúng vậy.” Thích Mê cúi đầu, thổi mì, hút một hơi, “Phải biết chính xác vị trí của [Ảnh] mới đi được.”

Đỗ Thụy ừ một tiếng biểu thị đồng ý.

Ba người lại im lặng một lần nữa.

Cuộc trò chuyện của bọn họ luôn đứt quãng, lúc thì đứa này gọi cô ơi thầy ơi, lúc thì có đứa cãi nhau, chỉ khi xử lý xong bọn họ mới có thể tiếp tục nói chuyện.

Đỗ Thụy ăn tô mì đã nguội lạnh xong, sau khi buông đũa đột nhiên thay đổi chủ đề: “Cô tìm đồ ăn ở đâu mà nhiều như vậy?”

“Đúng đó, tôi cũng muốn biết.” Trịnh Viện Viện cũng nói.

“Ở nhà của tôi.” Thích Mê bình tĩnh nói, sau khi ăn xong cô khoác áo khoác ngoài, dựa lưng vào ghế, lười biếng thoải mái.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện liếc nhau, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Lúc này Thích Mê như đột nhiên nhớ ra cái gì, cô ngồi thẳng người, cầm áo khoác lên lục lọi tìm thứ gì đó: “Aii đúng rồi, cho hai người xem cái này vui lắm nè.”

Lát sau cô móc ra một tấm hình.

Là một tấm hình kết hôn, người phụ nữ xõa tóc, nụ cười vô cùng hạnh phúc. Khuôn mặt người đàn ông thì bị ai rạch những đường thẳng trên đó nên không thể nhìn rõ.

Trịnh Viện Viện nhìn kỹ người phụ nữ trong ảnh, sau đó trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn Thích Mê một cái, hít vào một hơi khí lạnh.

Người phụ nữ trong hình và Thích Mê giống nhau như đúc.

Nhưng mặt hơi tròn hơn.

“Đây là… chị của cô sao?” Trịnh Viện Viện nghi ngờ hỏi.

Thích Mê cười lắc đầu.

Đỗ Thụy ghé đầu sang nhìn, sau đó ngồi thẳng người, đẩy kính mắt: “Là cô ấy.”

Trịnh Viện Viện sững sờ, miệng biến thành chữ ‘O’.

Thích Mê cũng không chờ cô ấy hỏi tiếp đã tiết lộ đáp án: “Đúng, là tôi, là tôi của thế giới này, đây là thế giới song song.”

Trịnh Viện Viện đăm chiêu, sau đó nhìn xuống bức ảnh trong tay.

Cũng không biết phải nói thế nào, cô ấy cảm thấy Thích Mê trong ảnh hơi bình thường, tuy rằng dáng vẻ giống nhau nhưng cô luôn cảm thấy Thích Mê ngồi bên cạnh mình có sức hấp dẫn hơn.

Nhưng lại không biết tại sao lại cảm thấy như vậy.

“Vốn dĩ tôi chỉ muốn thử vận may thôi, muốn nhìn thử xem tôi của thế giới này có sống ở căn hộ kia không…Thật không ngờ là cô ấy thật sự sống ở đây, thói quen của cô ấy cũng giống tôi, cũng thích để một chiếc chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm chùi chân ở cửa ra vào.” Thích Mê cười khúc khích, nói: “Tôi và cô ấy đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, cô ấy yêu đương, kết hôn, sinh con, trải qua cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc, còn tôi, năm mười chín tuổi vẫn còn đang đánh nhau với một đống quái vật lớn nhỏ trong game thế giới tận thế.”

“Cũng vừa hay tôi và cô ấy đều có thói quen tích trữ đồ, những đồ ăn này là tôi tìm được trong nhà cô ấy. Lúc đầu khi nhìn thấy rất nhiều đồ ăn như vậy tôi cũng khá bối rối, cho đến khi tôi đến phòng ngủ thì… đã hiểu.”

Thích Mê dừng lại một chút, nụ cười trên mặt bỗng trở nên hàm ý, thậm chí mang theo vài phần mỉa mai.

Trịnh Viện Viện do dự mãi, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ: “Có chuyện gì vậy?”

Thích Mê nhếch môi: “Vốn dĩ tôi muốn lấy hết mấy thứ trên giường, nhưng khi vén chăn lên nhìn thì thấy trên giường có một bộ quần áo ngủ toàn thân, áo lót, q**n l*t, vớ, tất cả đều được trải ra ngay ngắn trên giường… Trực giác của tôi nói cho tôi biết, đây là trang phục ‘tôi’ kia sẽ mặc.”

"!!!"

Hai mắt Trịnh Viện Viện trợn to, Đỗ Thụy cũng ngẩng đầu.

Trong ánh lửa, đôi mắt Thích Mê sáng ngời.

Thích Mê bật cười ra tiếng, trong lòng có một đám lạc đà Alpaca chạy qua.

Lúc bộ quần áo kia bất ngờ đập vào mắt, cô nhớ tới những bộ quần áo nằm rải rác trên đường phố, toàn bộ đều là con người bị quái vật hút sạch sẽ không chừa lại xương…Cô của thế giới này cũng có kết cục như vậy.

Cũng bởi vì đã c.h.ế.t rồi nên không còn cần gì nữa.

Cũng bởi vì những đồ ăn cô ấy tích trữ không còn ai ăn, nên Thích Mê mới có thể thu thập được nhiều như vậy.

Hiện tại Thích Mê cũng không biết mình nên vui vẻ hay đau khổ.

Nụ cười của cô làm Trịnh Viện Viện lạnh sống lưng.

Trịnh Viện Viện dời ghế sang định an ủi, nhưng cô ấy thật sự không biết nên nói cái gì, cô ấy chỉ vào bức ảnh trong tay, cố gắng đổi chủ đề: “Vậy, vậy mặt của người đàn ông này là do cô rạch à?”

Thích Mê rủ mắt, im lặng.

Cứu mạng! Trịnh Viện Viện vừa hỏi xong đã hối hận, nếu người đàn ông này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Thích Mê của thế giới này thì làm sao đây? Vậy cô còn có thể nói thêm được gì nữa chứ?

Cứu mạng! Trịnh Viện Viện vừa hỏi xong đã hối hận, nếu người đàn ông này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Thích Mê của thế giới này thì làm sao đây? Vậy cô còn có thể nói thêm được gì nữa chứ?

Cô ấy nhìn sang Đỗ Thụy cầu cứu, Đỗ Thụy nhíu mày, trong chốc lát cũng không nghĩ ra cách gì.

Ước chừng mấy giây sau, Thích Mê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: “Không phải tôi, là do mèo cào.”

“Mèo?” Trịnh Viện Viện nghiêng đầu.

Đỗ Thụy chợt nhớ tới con mèo đen đã thấy lúc trước: “Không phải là con mèo kia…”

“Chính là nó.”

Nói tới đây, đến bây giờ Thích Mê vẫn không thể hiểu con mèo kia đi theo cô là đang muốn cái gì.

Đi theo thì cũng thôi, lúc cô cầm tấm hình kết hôn trên bàn lên, nó đột nhiên nhảy ra, cô ném đao nó cũng không sợ mà còn lao mạnh vào khung ảnh.

Vậy nên khung ảnh trong tay cô rơi xuống đất vỡ nát.

Thích Mê cũng không nhìn mèo đen, lúc cô chuẩn bị nhặt tấm hình lên thì mèo đen đã xòe móng vuốt ra dứt khoát cào mạnh vài đường trên mặt người đàn ông.

Nhìn như đang trút giận.

Sau đó nó lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn bám người, nhẹ nhàng chạy đến bên chân Thích Mê định dụi đầu.

Sau khi bị Thích Mê lạnh lùng ngăn lại, nó cụp hai tai nhỏ lại như đang tủi thân, nằm xuống.

Vì thế Thích Mê mới cầm về một tấm ảnh cưới không thể nhìn thấy mặt chú rể.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 26: Chương 26



Sau khi giải thích ngắn gọn xong, Trịnh Viện Viện dường như đã hiểu và trả bức ảnh lại cho Thích Mê. Đúng lúc này âm thanh của trẻ con vang lên, thời gian trò chuyện của ba vị giáo viên lại bị gián đoạn.

Triệu Nhất Triết bắt chéo chân từ từ đứng dậy: “Không xong rồi, thầy ơi, con muốn đi tiểu.”

Ba vị giáo viên còn chưa lên tiếng, Vương Tiểu Hổ đã có kinh nghiệm từ trước, bình tĩnh gặm xương gà, nói: “Ôi, cậu không thể tự mình đi tiểu hay sao? Coi chừng tè ra quần giống tớ nha~”

“Ai thèm tè ra quần như cậu chứ!” Triệu Nhất Triết liếc mắt cực kỳ khinh thường, nhanh chóng mang giày.

Lúc này cặp sinh đôi Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ cũng yếu ớt giơ tay lên: “Cô ơi, nhà vệ sinh.”

Thích Mê nhìn lướt qua bọn nhỏ, lũ trẻ cũng tha thiết mong chờ nhìn cô, sau hai tiếng đúng là thời gian cần đi nhà vệ sinh.

Chỉ cần không gặp quái vật, đối với những đứa trẻ này nếu chỉ gặp côn trùng hẳn là không có vấn đề gì… Cô vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của bọn nhỏ: “Bé gái nào muốn đi nhà vệ sinh thì giơ tay.”

Cả bốn bé gái đều giơ tay.

Thích Mê lại hỏi: “Bé trai nào muốn đi nhà vệ sinh?”

Trừ Vương Tiểu Hổ và Ngô Mộc Thần thì tất cả đều giơ tay.

Thích Mê: “Như vậy đi, bé trai sẽ theo thầy Đỗ, bé gái đi theo cô, chúng ta cùng đi nhà vệ sinh có được không?”

Bọn nhỏ cùng kêu lên: "Được ạ!"

Vương Tiểu Hổ nghiêng đầu một cái, xương gà trong tay đột nhiên mất ngon: “Không phải chứ, sao vừa nãy lại không cho em đi?”

Thích Mê hơi bối rối, cô quay đầu nhìn Đỗ Thụy, ấp úng nói: “Lúc nãy…”

Đỗ Thụy bình tĩnh tiếp lời: “Vừa nãy cô Thích chưa quay lại, bây giờ cô Thích đã quay lại rồi.”

“Ồ…” Vương Tiểu Hổ ngơ ngác gãi đầu.

Sau khi trấn an Vương Tiểu Hổ bằng một túi đồ ăn vặt, Thích Mê dẫn theo bốn bé gái, Đỗ Thụy dẫn theo bốn bé trai rời khỏi lớp Đậu Đinh.

Thích Mê và Đỗ Thụy phân công rất rõ ràng, cô phụ trách phía trước, Đỗ Thụy phụ trách phía sau, nếu gặp phải vấn đề gì thì ho nhẹ hai tiếng làm ám hiệu.

Bọn nhỏ vừa ra ngoài đã không chịu nổi mùi hôi thối, nhưng hai bàn tay nhỏ đang nắm vào nhau nên chỉ đành chu mỏ ra che mũi.

Trong hành lang tối đến mức bọn trẻ không dám bỏ tay ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bước.

“Cô Thích ơi, các bạn bên lớp Nha Nha đã về nhà hết rồi sao?” Vu Kiều Kiều đột nhiên mở miệng hỏi."

Thích Mê sửng sốt.

Lúc trước cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề sâu bọ và quái vật, hoàn toàn không nhớ đến chuyện làm thế nào để giải thích hoàn cảnh hiện tại cho bọn trẻ.

Không chỉ lớp Nha Nha mà các lớp cuối cấp trên lầu cũng không có ai.

Nếu trả lời là đã về nhà, chắc chắn một giây sau bọn nhỏ sẽ gào khóc đòi về nhà.

Nhưng nếu không trả lời, vậy làm sao giải thích chuyện có quá nhiều đứa trẻ không ở nhà trẻ đây?

Trong chốc lát Thích Mê không nghĩ ra phải nói như thế nào, đành phải im lặng nắm tay bọn nhỏ bước về phía trước.

Nhưng trẻ con đâu có dễ lừa gạt như vậy, Thích Mê không trả lời câu hỏi của Vu Kiều Kiều, Triệu Nhất Triết lại hỏi lại một lần nữa: “Chẳng phải cô nói cha mẹ chúng em phải đi giải cứu mặt trời sao? Sao các bạn lớp Nha Nha không ở nhà trẻ vậy ạ?”

Thích Mê: “…”

Dựa theo sự hiểu biết của cô với bọn nhỏ, nếu không nhận được đáp án, chắc chắn bọn chúng sẽ khóc rống lên cho xem.

Cô đang gãi đầu suy nghĩ thì đột nhiên một con nhện lớn trên thân có hoa văn đang treo ngược, bò từ trên xuống trước mặt cô.

Trong chớp mắt, cô vung con d.a.o giấu trong tay áo lên, chỉ một nhát đã g.i.ế.c c.h.ế.t được nó rồi đẩy nó sang bên cạnh.

Toàn bộ quá trình từ giơ tay lên đến hạ tay xuống nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh.

Bọn nhỏ còn chưa kịp phản ứng, chúng chỉ cảm thấy Thích Mê đang phất tay phủi bụi, hai mắt sáng rực chờ cô trả lời.

Lúc này Đỗ Thụy mở miệng giải vây: “Chúng ta đi nhà vệ sinh trước, sau khi quay lại cô sẽ trả lời các em.” Nói xong thì kéo bốn bé trai quẹo vào phòng vệ sinh nam.

“Đúng rồi đó, chúng ta đi nhà vệ sinh trước, một lát nữa cô Thích sẽ nói cho các em biết.” Thích Mê mỉm cười, tra d.a.o nhỏ vào vỏ d.a.o đang giấu trong ống tay áo, dẫn theo bốn bé gái vào nhà vệ sinh nữ.

Trong hành lang vẫn luôn vang vọng giọng nói của Triệu Nhất Triết, đứng trong nhà vệ sinh nữ vẫn có thể nghe thấy: “Cô Thích thật sự sẽ trả lời chúng em đúng không? Cô sẽ không lừa gạt chúng em đúng không?”

Đỗ Thụy: “Ừm.”

Triệu Nhất Triết lại lầm bầm muốn nói cái gì đó thì bị Đỗ Thụy cắt ngang: “Em lại đây, c** q**n ra.”

“Vâng ạ.”

Thích Mê dựa cửa chau mày suy nghĩ nên giải thích với bọn trẻ như thế nào, thậm chí còn phải logic, nếu không chắc chắn sẽ bị đứa trẻ Triệu Nhất Triết thông minh lanh lợi bắt được bug…Chuyện này còn hao tâm tốn sức hơn đánh nhau với quái vật rất nhiều.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 27: Chương 27



Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy Vu Kiều Kiều bối rối kêu lên: “Ồ?”

Đột nhiên trong đầu Thích Mê vang lên một hồi chuông cảnh báo, sợ là mấy đứa trẻ này đã nhìn thấy thứ gì rồi, cô vội mở miệng: “Chuyện gì vậy?”

“Cô ơi, có con sâu lớn quá nè!” Vu Kiều Kiều tròn mắt chỉ vào một buồng vệ sinh trong góc.

Thích Mê nhìn sang thấy hai con sâu lớn màu trắng đang quấn quýt lấy nhau.

Cô chậc lưỡi một cái, chưa kịp kéo Vu Kiều Kiều ra thì ba bé gái kia đã tụ lại đây, sau một giây cả bọn đồng loạt kêu lên: “Oa, thật sự rất lớn!”

Cô vừa cảm thán mấy đứa trẻ này thật lớn gan vừa nhanh chóng kéo từng đứa ra ngoài, chỉnh lại quần áo của bọn trẻ cho thẳng thớm rồi nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Vu Kiều Kiều ngẩng đầu, chớp mắt: “Cô ơi, con có thể bắt một con không?”

Thích Mê: "?" Không thấy buồn nôn sao?

Cô còn chưa kịp mở miệng từ chối đã nghe thấy Vu Kiều Kiều bồi thêm một câu: “Con muốn mang về cho mẹ nhìn.”

Thích Mê: “…” Quả thực là con gái ruột.

Đến khi Thích Mê thẳng thừng từ chối ba lần, Vu Kiều Kiều mới miễn cưỡng từ bỏ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mọi người quay về lớp Đậu Đinh. Vừa mở cửa, cô bé vội vàng lao đến chỗ Trịnh Viện Viện: “Mẹ ơi, vừa nãy ở trong nhà vệ sinh con nhìn thấy một con sâu vừa trắng vừa to á!”

Trịnh Viện Viện biến sắc ngay lập tức.

Vu Kiều Kiều cũng không nhận ra mẹ cô bé đang sợ hãi, cô bé ôm chân mẹ, ấm ức ngẩng đầu: “Con nói muốn bắt một con về cho mẹ nhìn mà cô Thích không đồng ý.” Cô bé cố ý nói thật to như đang tố cáo.

Thích Mê bất đắc dĩ nhún vai.

Trịnh Viện Viện cho Thích Mê một ánh mắt cảm ơn, nhanh chóng ngồi xổm xuống giải thích với Vu Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, mẹ đã từng nói với con mẹ cực kỳ sợ sâu, sau này dù nhìn thấy bất cứ loại sâu gì đi chăng nữa con cũng không cần phải nói cho mẹ nghe, càng không cần đưa cho mẹ nhìn, biết không?”

Vu Kiều Kiều dường như hiểu được, nghiêng đầu hỏi: “Sâu thì có gì để sợ ạ?”

“Chúng nó rất đáng sợ!”

Cuộc trò chuyện giữa hai người còn chưa kết thúc, Vương Tiểu Hổ vốn thích tham gia cuộc vui đột nhiên ngẩng đầu reo lên: “Thật sao? Có sâu! Vậy tớ phải đi nhìn thử!”

Đỗ Thụy nhanh tay lẹ mắt chụp cậu bé lại: “Không có gì để nhìn cả.”

“Nhưng bọn họ đều được đi ra ngoài, chỉ có em là chưa từng được đi ra ngoài!” Vương Tiểu Hổ cảm thấy rất tủi thân.

Đỗ Thụy cố ý nghiêm mặt: “Để lần sau rồi đi.”

Vương Tiểu Hổ chớp mắt một cái: “Vậy hiện tại em muốn đi nhà vệ sinh.”

Đỗ Thụy hất đầu ra hiệu chỗ phía sau phòng học: “Đi chỗ đó đi.”

Vương Tiểu Hổ: "..."

Nhẫn nhịn chừng hai giây, cậu bé đập mạnh hai cái vào chăn bông dưới người, khịt mũi hừ một tiếng thật lớn, bĩu môi.

Cái miệng vừa gặm xong đùi gà dính đầy dầu mỡ.

Thích Mê kéo kéo Đỗ Thụy hai lần, ra hiệu giao vụ này cho cô, sau đó cô rút hai tờ khăn giấy ngồi xuống bên cạnh Vương Tiểu Hổ. Vương Tiểu Hổ lại hừ một tiếng, nhích sang bên cạnh.

Thích Mê mặt dày thò tới: “Giận rồi sao? Vậy chúng ta lau cái miệng dính dầu mỡ xong rồi lại tiếp tục tức giận có được không?”

Vương Tiểu Hổ vừa nghe thấy thế, tùy tiện lau miệng, hét lên: “Em muốn về nhà!”

Thích Mê: “Cô đã nói với em rồi mà, cha mẹ của các em đang đi giải cứu mặt trời, em về nhà cũng không có ai.”

Vương Tiểu Hổ: "Vậy em cũng muốn về nhà!”

Thích Mê: “Vậy à, vậy nhiệm vụ của siêu nhân Ultraman giao cho lớp Đậu Đinh em cũng không muốn tham gia đúng không?”

“Không tham gia!” Vương Tiểu Hổ trả lời rất khí thế, nhưng hai giây sau lại đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn Thích Mê: “Siêu nhân Ultraman?”

Thích Mê thuận thế giữ cằm cậu bé, dùng khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng cậu bé: “Đúng vậy, tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ, cô Thích vẫn chưa nói cho các em biết là vì đang khảo nghiệm các em.”

Lúc này mấy đứa trẻ khác đột nhiên nhớ tới lời hứa vừa nãy của Thích Mê, bọn trẻ nhao nhao vây quanh cô: “Cô Thích, lúc nãy cô có hứa sau khi chúng em đi nhà vệ sinh xong cô sẽ nói cho chúng em biết lớp Nha Nha đi đâu rồi, bây giờ cô nói đi.”

Thích Mê ừ một tiếng, vo khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác, sau đó cô đứng dậy ra hiệu cho bọn nhỏ xếp thành hàng một cách trịnh trọng.

Cô nhìn chung quanh một lượt, giả vờ nghiêm trang nói: “Các bạn nhỏ, cuối cùng nhiệm vụ thuộc về chúng ta đã tới, các em có muốn giống các bạn bên lớp Nha Nha và các anh chị cuối cấp trên lầu, dũng cảm hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Muốn ạ!” Mười đứa trẻ đồng loạt hô lên, mỗi đứa đều cố gắng ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ thật cao.

“Tốt lắm, trải qua quá trình khảo nghiệm lúc nãy, cô nhận thấy các em thật sự rất dũng cảm, như vậy cô Thích có thể yên tâm giao nhiệm vụ vừa vinh quang vừa khó khăn này cho các em.” Nói xong, Thích Mê cố ý cao giọng, “Các bạn nhỏ lớp Đậu Đinh, siêu nhân Ultraman và nàng tiên ma thuật nhỏ giao nhiệm vụ cho các em, nhiệm vụ của các em là phải thật dũng cảm kiên cường bảo vệ nhà trẻ Xuân Nha, các em có làm được hay không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 28: Chương 28



“Được ạ!” Mười đứa trẻ hét lớn, quả thực là đinh tai nhức óc.

Thích Mê: “Trong thời gian này, các em nhất định phải ngoan ngoãn ở trong lớp Đậu Đinh, không có mệnh lệnh của giáo viên thì không được rời khỏi căn phòng này, có biết chưa?”

Mười đứa trẻ: “Biết ạ!”

Thích Mê: “Nếu nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ thì đó là cô Thích đang khảo nghiệm các em, chuyện các em phải làm là dũng cảm, các em có thể làm được hay không?”

“Có thể ạ--!!!”

“Ừ, rất tốt, chắc chắn khi cha mẹ các em trở về nhất định sẽ rất vui mừng vì sự trưởng thành của các em.” Thích Mê vui vẻ gật đầu.

Lúc này, Triệu Nhất Triết vô cùng hào hứng giơ hai tay lên cao: “Cô ơi, bọn họ có để lại vũ khí gì cho chúng ta không?”

“Đúng vậy, nàng tiên ma thuật nhỏ có để lại đũa phép thuật cho chúng ta không?”

“Còn quần áo Ultraman để ở đâu?”

Bọn trẻ lại bắt đầu liến thoắng.

Thích Mê chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài: “Đũa phép thuật và quần áo Ultraman vẫn đang trên đường tới, ba ngày, chậm nhất là ba ngày nữa sẽ tới. Trong thời gian này các em phải ngoan ngoãn nếu không những thứ này sẽ không còn nữa, có biết hay không?”

“Ồ? Còn phải đợi ba ngày nữa…” Triệu Nhất Triết thất vọng hạ tay xuống.

Thích Mê: “Các em phải ngoan ngoãn, có nghe thấy không?”

Bọn nhỏ: “Nghe thấy ạ!”

Sau khi đưa bọn trẻ sang bên cạnh chơi, Thích Mê thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa cúi đầu đã nhìn thấy cháu của Đỗ Thụy là Ngô Mộc Thần vẫn chưa đi, đôi tay nhỏ nhắn đút trong túi áo khoác màu đen, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Thích Mê từ từ ngồi xổm xuống, mỉm cười: “Sao vậy bạn nhỏ Ngô Mộc Thần?”

Ngô Mộc Thần thản nhiên nhìn cô, im lặng hai giây, đột nhiên thở dài vỗ vỗ vai Thích Mê: “Cảm ơn cô đã vất vả, cô Thích, lũ trẻ của khóa này thật sự rất khó nuôi.” Nói bóng nói gió cứ như ông cụ non.

Thích Mê cảm thấy buồn cười: “Hả?”

Ngô Mộc Thần cũng không trả lời, vươn bàn tay nhỏ bé còn lại ra, nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Cảm ơn cô đã vất vả tuần tra, cô Thích, chào mừng cô quay trở lại.”

Thích Mê sững sờ trong nháy mắt.

Chỉ sau vài giây ôm nhau, Ngô Mộc Thần lập tức đứng thẳng người lên, mỉm cười ngọt ngào với Thích Mê. Hai mắt cậu bé sáng lấp lánh, như một con nai con ôn hòa thuần hậu đáng yêu.

Đứa trẻ này vẫn luôn vậy, bình thường luôn lặng im ít nói nhưng cực kỳ chu đáo và ấm áp.

Thích Mê xoa đầu Ngô Mộc Thần, đôi mắt càng dịu dàng: “Cảm ơn em.”

Ngô Mộc Thần gật đầu một cái, nhanh chóng quay lại vẻ mặt không cảm xúc, hai tay đút vào túi lặng yên đứng nhìn đám trẻ bên kia, giống như một người quan sát lạnh nhạt.

Đỗ Thụy ở bên này bị sốc khi thấy hành động của đứa trẻ, vội vàng chạy lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao thì anh cũng biết tính cách của cháu trai mình, từ trước đến giờ vẫn luôn độc lai độc vãng, mặc dù trong lớp học này cậu bé rất ngoan ngoãn nhưng cậu bé vẫn luôn không thích biểu lộ cảm xúc của mình, đến cả người cậu này thỉnh thoảng mới có thể nói chuyện vài câu thôi.

Vừa nãy cậu bé chủ động ôm Thích Mê làm Đỗ Thụy bị sốc đến nổi suýt nữa làm rơi mắt kính.

Thích Mê từ từ đứng lên, trong mắt mang theo ý cười:

“Thầy Đỗ, hình như tôi nhìn thấy ánh sáng rồi.”

Sau khi bọn nhỏ ngủ là đã mười giờ tối.

Thích Mê dùng một miếng sticker màu đen dán kín cửa thủy tinh không cho ánh sáng lọt ra ngoài, những con bướm không tiếp tục nhào vào kính thủy tinh nữa, nhanh chóng bay đi, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Trịnh Viện Viện sợ không đủ ấm, cô ấy chia giường ngủ của bọn trẻ thành hai hàng đối chân nhau, sau đó đắp cho chúng một cái chăn thật lớn.

Không bao lâu sau gian phòng không còn tiếng trở mình của bọn trẻ nữa, chỉ còn tiếng hít thở ổn định.

Đỗ Thụy và Thích Mê ra ngoài dọn dẹp cẩn thận hành lang và nhà vệ sinh, đồng thời phun vài bình thuốc diệt côn trùng, hy vọng có thể giảm bớt sâu bọ. Sau khi làm xong, Đỗ Thụy quay về lớp Đậu Đinh bầu bạn với Trịnh Viện Viện, còn Thích Mê thì đẩy một xe hàng phế phẩm đến lớp Nha Nha ở đối diện.

Cô đốt lửa trong một thùng sắt nhỏ, cả gian phòng sáng lên trong nháy mắt.

Một lát sau, Đỗ Thụy mang theo một bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng, gõ cửa.

Thích Mê đang ngồi trên ghế, cẩn thận dùng bút hàn hí hoáy với miếng sắt.

“Cô đang làm gì vậy?” Đỗ Thụy đặt bình giữ nhiệt xuống, kéo một cái ghế lại ngồi.

Thích Mê cũng không ngẩng đầu, trả lời: “Đang chế tạo vũ khí, d.a.o gọt trái cây không dùng được mấy lần.”

Đỗ Thụy ngẫm nghĩ một chút, khó hiểu: “Tôi thấy cô có cầm d.a.o phay và d.a.o bầu về mà, cô không sử dụng chúng sao?”

“Cái đó là chuẩn bị cho hai người, tôi không quen sử dụng cái đó, tôi thích tự mình chế tạo.” Cô cười trả lời, như chợt nghĩ đến điều gì, cô ngẩng đầu nhắc nhở Đỗ Thụy: “Đúng rồi, mấy cái đó anh nhớ cất cho kỹ, đừng để bọn nhỏ nhìn thấy.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 29: Chương 29



“Cô yên tâm, tôi đã cất từ lâu rồi.”

Đỗ Thụy đẩy mắt kính, nghiêng người nhìn kỹ đồ vật trong tay Thích Mê.

Là một thứ hình trụ rỗng hình bầu dục, dài chừng nửa mét, dày cỡ hai ngón tay.

Anh đang nhìn chăm chú thì Thích Mê đột nhiên đặt bút hàn xuống, dùng giấy nhám chà mặt ngoài của hình bầu dục.

Trong không gian yên tĩnh vang vọng âm thanh ma sát. Cô dừng lại một chút, dùng tay giữ chặt giấy nhám, dùng sức chậm rãi chà, cố gắng không làm ồn đến lũ trẻ ở phía đối diện.

Đỗ Thụy còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thích Mê đã dẫn đầu giải thích ý tưởng chế tạo của mình cho anh, cô cầm lên một miếng sắt hình bầu dục có phần cạnh đã được chà bóng loáng, giữa miếng sắt có hàn một vòng sắt hình tròn, cô nói: “Bây Giờ tôi đang làm một cái chuôi dao, lát nữa tôi sẽ lồng thêm một sợi xích nhỏ vào, một đầu dây xích nối với vòng sắt, đầu kia là lưỡi dao, sau khi hoàn thành thì có thể biến vũ khí cận chiến thành viễn chiến một cách dễ dàng, đừng thấy bây giờ nó còn rất thô sơ, nhưng đợi ngày mai anh nhìn lại sẽ thấy giống y như sản phẩm được chế tạo trong nhà máy.”

Nói xong cô cười đắc ý, đặt thứ trong tay xuống, đứng dậy đi lấy bình giữ nhiệt.

Đỗ Thụy trầm tư suy nghĩ, một lát sau anh thở dài: “Lần này thật sự cảm ơn vì cô đã ở đây, nếu không rất nhiều người trong chúng tôi không biết ngày tận thế là như thế nào.” Anh nghĩ, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ có thể ngồi trò chuyện như không có chuyện gì.

Thích Mê uống một hớp nước, cười nói: “Tôi cũng là giáo viên của lớp Đậu Đinh, đây cũng là trách nhiệm của tôi mà.”

Đỗ Thụy khẽ ừ một tiếng, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay để trước đống lửa sưởi ấm.

Hai người lại im lặng, trong không gian chỉ còn lại tiếng Thích Mê nhẹ nhàng chà sát miếng sắt.

Mấy phút sau, cô phá vỡ bầu không khí im ắng này: “Thầy Đỗ, có phải anh muốn hỏi tôi cái gì không?”

Đỗ Thụy hơi do dự, đẩy mắt kính:

“Lúc nãy nghe cô nói, nhân loại của thế giới này khi tiến hóa sẽ chia làm ba loại, một loại bình thường không tiến hóa, một loại tiến hóa thất bại biến thành quái vật, còn một loại tiến hóa thành công thành người tiến hóa…Tôi muốn hỏi, nếu như tiến hóa thành công vậy thân thể của họ sẽ trở nên vô cùng đặc biệt sao?”

Thích Mê ngừng tay, ngước mắt.

Đỗ Thụy mím môi, ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề anh muốn hỏi nhất: “Ý của tôi là… người tiến hóa còn có thể xem là nhân loại không?”

Đáy mắt Thích Mê lóe lên sự kinh ngạc.

Im lặng trong chốc lát, cô cười khúc khích, nói: “Có lẽ… còn tùy vào việc nhân tính có còn tồn tại hay không, nhỉ?”

Cô khó mà khẳng định được, dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy [Người tiến hóa] của thế giới này, không biết loại người này sẽ có hình dạng ra sao.

Chưa kể bản thân cô cũng đã không giống với nhóm người Đỗ Thụy.

Sau khi băng qua quá nhiều thế giới tận thế, thân thể của cô cũng tôi luyện ra kỹ năng đặc thù.

“Thành thật mà nói thì hẳn là tôi cũng không được xem là [Người] trong miệng anh.” Thích Mê dán mắt vào Đỗ Thụy, khóe môi cong lên, chữ người nhấn giọng rất nặng.

Dù sao thì trong những người bình thường, ai có thể nắm giữ được năng lực g.i.ế.c c.h.ế.t quái vật chứ?

Đỗ Thụy cho rằng Thích Mê hiểu lầm là đang nói cô, rối rít xua tay giải thích: “Không phải như vậy, cô Thích, tôi không nói cô, tôi chỉ… Chỉ đang lo lắng…”

“Ừ, tôi biết anh không phải đang nói tôi, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm ra [Ảnh], anh đừng lo lắng quá.”

“Ừm.”

“Cô Trịnh ở bên kia một mình quá lâu sẽ lo lắng, hay anh sang chỗ cô ấy đi?”

“Hả? À.”

Sau khi Thích Mê hạ lệnh đuổi khách, Đỗ Thụy chậm rãi đứng dậy, lúc đi tới cửa anh không nhịn được quay đầu lại, nói: “Cô Thích…”

Thích Mê ngẩng đầu.

Đỗ Thụy nghiêm mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Cô là người, là một người vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.”

Nói xong còn nghiêm túc gật đầu.

Thích Mê ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì cong khóe miệng.

Có thể nói là cháu trai giống cậu, lúc bình thường thì luôn im lặng ít nói, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc nghiêm túc khen ngợi người khác thì thật sự có thể làm người ta ấm lòng muốn chết.

Cô chớp mắt, bỗng nhiên cười tinh nghịch: “Vậy tôi đẹp hơn hay cô Trịnh đẹp hơn?”

Đỗ Thụy: “...”

Thích Mê nhíu mày: “Thầy Đỗ?”

Đỗ Thụy dừng lại vài giây, mặt không cảm xúc xoay người.

Tuy rằng anh nói rất nhỏ nhưng thính lực của Thích Mê rất nhạy bén, vậy nên cô loáng thoáng nghe thấy ba chữ --

Là cô ấy.

Trong nháy mắt, khóe môi của Thích Mê càng cong hơn, cô vô thức ngâm nga dân ca.

Cô nghiêm túc hát, không phát hiện ra ngoài cửa sổ có một người.

Thiếu niên dựa hờ lên tường, trong mắt tràn đầy ý cười, đầu ngón tay gõ lên tường như đang giúp cô đánh nhịp.

Có vài con thiêu thân nhìn thấy ánh lửa bên trong cửa sổ, vội vã vỗ cánh bay tới, nhưng khi thiếu niên ngước mắt lên chúng đã hóa thành tro trong nháy mắt.
 
Back
Top Bottom