Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 30: Chương 30



Dường như cậu ta sợ bị Thích Mê phát hiện, vội vàng lén lút liếc nhìn vào phòng, thấy cô vẫn chuyên tâm loay hoay với món đồ trong tay mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Ánh mắt kia vừa lưu luyến vừa dịu dàng, giống như bị một sợi dây trói chặt, rất lâu sau cũng không thu về.

Đột nhiên một cơn gió thổi đến, thiếu niên thu hồi ánh mắt, biểu tình đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Lưu luyến nhìn vào phòng một lần cuối, sau đó cậu lắc người biến thành một con bướm phượng đuôi đen, nhanh chóng bay đi. Sau khi cách xa nhà trẻ, cậu mới biến lại như cũ, trên khuôn mặt cao quý không biểu hiện cảm xúc.

Người triệu tập cậu là một nhóm người gồm hai nam một nữ, mặc âu phục đen chỉnh tề, trên cổ áo cài một cái huy hiệu hình chim phượng khá đặc biệt. Vừa nhìn thấy thiếu niên ba người nhanh chóng chắp tay ra sau lưng, hạ giọng: “Chánh án.”

Thiếu niên gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

“Chúng tôi đã quay lại kiểm tra thông tin của người chơi trong thế giới tận thế, quả thực không có thông tin của mười ba người trong nhà trẻ kia, có thể lần này đã xảy ra một số bug không xác định.” Người phụ nữ dẫn đầu báo cáo, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo một cặp kính gọng đỏ, trên huy hiệu chim phượng có khắc tên của cô ấy – Zero.

Thiếu niên giống như đã biết trước kết quả, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, im lặng chờ Zero nói tiếp.

Zero nhíu mày, thử dò hỏi thiếu niên: “Chánh án, ngài có muốn phái vài người lại đây ngầm bảo vệ bọn họ không?”

“Không cần đâu.” Cậu trả lời.

Zero do dự một chút, vừa định nói tiếp thì bị thiếu niên cắt ngang: “Chỗ này giao cho tôi.”

Zero nghe xong, kinh ngạc đẩy mắt kính, nếu như không trải qua huấn luyện bài bản thì hiện tại miệng cô ấy đã há thật to rồi. Cô ấy giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của mình, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ngài, ngài dự định đích thân bảo vệ nơi này sao?”

Thiếu niên liếc cô ấy một cái: “Ừm.”

Cậu vừa định rời đi, như chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, nói: “Trong khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi, nếu có thì… Để cho cơ quan tự xử lý, hiểu chưa?”

Zero đứng nghiêm gật đầu: “Đã rõ!”

Thiếu niên đứng tại chỗ hai giây, nhìn Zero từ trên xuống dưới: “Còn chưa đi sao?”

"Rõ!" Zero bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức mang theo hai cấp dưới rời đi.

Thân thủ của ba người vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, nhảy vài bước đã lên được mái nhà như mèo, qua không bao lâu thì biến mất trong bóng tối.

*

Trong lớp Nha Nha.

Cán d.a.o Thích Mê chế tạo đã bắt đầu thành hình, bây giờ là lúc hàn xích sắt. Loại bút hàn chạy bằng pin này tuy tiện lợi và nhẹ nhưng vẫn không dễ sử dụng như loại bút hàn cắm trực tiếp, cô nhìn chằm chằm đến khi mắt bị khô mới có thể hàn cán d.a.o vào một đầu của xích sắt.

Cô cẩn thận đặt nó sang bên cạnh, đứng dậy đ.ấ.m vai vài cái, vận động một chút, sau đó mở điện thoại di động ra xem đồng hồ, đã sắp mười một giờ. Sợ sáng mai không kịp giờ chăm sóc bọn nhỏ rời giường, cô đi tới đi lui hai lượt rồi ngồi lại chỗ cũ, tăng nhanh tốc độ làm việc.

Cô cầm lên một thanh loan đao.

Đây là món đồ cô vô tình nhặt được trên đường, nhìn khá giống loại đao thắt lưng của dân tộc thiểu số, lưỡi đao cong cong hình trăng lưỡi liềm, đáng tiếc là phần cán đao bị nứt một vết khá lớn, thêm nữa cũng không có vỏ đao đi kèm, vậy nên cô chỉ có thể tự mình làm lấy.

Cô vừa sử dụng công cụ cạy mở phần cán đao cũ của thanh đao thắt lưng thì đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân.

Có lẽ là tiếng vang nhỏ do giẫm lên cỏ khô.

Thích Mê lập tức đứng dậy, nắm chặt thanh loan đao bước tới gần cửa sổ.

Một tay đẩy cửa sổ đồng thời tay kia dứt khoát đ.â.m thanh loan đao ra ngoài.

Két!

Kim loại ma sát phát ra âm thanh chói tai, lực mạnh đến mức chỉ cọ xát vài giây đã tạo ra vài tia lửa.

Sau khi định thần nhìn lại cô phát hiện một thanh trường đao bản rộng và có chiều dài cỡ một người trưởng thành đang vắt ngang trước mặt cô.

Thích Mê chau mày, một tay dùng loan đao đánh nhau với trường đao, tay kia nhanh chóng chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa đi cô vừa sờ vào con d.a.o gọt hoa quả giắt trên eo, dự định cho người bí ẩn này một đòn, nhưng lại nghe thấy người kia kêu dừng tay.

“Oh my god! Khoan đã! Tôi không phải là người xấu, tôi nhìn thấy ánh đèn nên muốn đến nhìn thử thôi!”

Thích Mê dừng lại nhưng vẫn nắm chặt thanh đao.

Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa, cô nhìn thấy người nọ là một người phụ nữ nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, mặc áo hai dây màu xanh quân đội gợi cảm, quần yếm rằn ri, trên n.g.ự.c xăm một bông hoa hồng xinh đẹp.

Có vẻ như cô ấy thực sự sợ hãi, hai mắt mở to, liên tục lắc chiếc điện thoại di động đang phát sáng trong tay để chứng minh mình vô tội: “Đừng kích động, pretty girl, tôi không có ý xấu với cô đâu!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 31: Chương 31



Thích Mê liếc nhìn cô gái người nước ngoài đang đứng trước mặt, thả tay xuống.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, thu trường đao trên tay vào vỏ đao trên lưng.

Sau khi tìm hiểu ngắn gọn, cô đã biết cô gái này tên là Eva, là một người chơi vừa mới tới thế giới tận thế đêm vùng cực này. Lúc đang tìm thức ăn trong thành phố thì nhìn thấy ánh lửa ở đây nên đến nhìn thử.

“Oh my god, sao chỗ này lạnh vậy? Thế giới tận thế trước nóng đến mức c.h.ế.t người, còn thế giới tận thế này lại lạnh như vậy.” Eva xoa hai cánh tay đang nổi da gà, có lẽ là cô ấy thật sự cảm thấy lạnh, lúc nói chuyện hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy lách tách trong phòng, ngập ngừng hỏi: “Cô gái xinh đẹp, cô có thể cho tôi vào trong sưởi ấm một lát không?”

Thích Mê nhìn chằm chằm cô ấy chừng hai giây: “Đưa thẻ thông tin thế giới tận thế của cô cho tôi xem là được rồi.”

Cô cũng không biết tại sao mình tới chỗ này, cũng không bị hệ thống trói buộc cho nên cũng không có thông tin gì về thế giới tận thế này. Bây giờ tìm được một người chơi nghiêm túc, cô sẽ không bỏ qua cơ hội tìm một ít thông tin để qua ải.

Eva vừa nghe vậy, gật đầu thật mạnh, cảm kích nói: “Không thành vấn đề!” Đôi tay run rẩy lập tức quẹt trên màn hình điện thoại di động.

“Vào trong rồi làm tiếp.” Thích Mê bước sang một bên, chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vào phòng.

Eva gật đầu, đi tới bên bệ cửa sổ sau đó tháo đại đao trên lưng xuống.

Thích Mê nhìn lướt qua.

Thanh đao này hẳn là rất nặng, lúc dựng vào tường phát ra một tiếng “bộp”.

Cô là người chơi thuộc Linh Xảo Hình, luôn lựa chọn vũ khí là các loại nhẹ nhàng thuận tiện, còn loại vũ khí vừa nặng vừa lớn như thế này cô chỉ từng thấy trên người của người chơi thuộc Nhục Thản Hình.

Mà vừa nãy Eva có thể dùng một tay nâng đại đao một cách dễ dàng, vậy chắc chắn cô ấy thuộc Nhục Thản Hình.

Loại người chơi này thường dùng vũ khí lớn để thu hút hỏa lực của kẻ địch, các loại kỹ năng sinh ra từ thân thể chủ yếu cũng là để tăng sức mạnh của cơ thể, về cơ bản thì đều là những kỹ năng cường hóa cơ thể.

Vì vậy cho nên, cái gì có ưu điểm cũng sẽ đi kèm khuyết điểm, động tác của bọn họ thường sẽ không quá nhanh. Vừa nãy Thích Mê chỉ cần chống tay một cái là có thể nhảy vào phòng, còn Eva phải bước một chân lên trước sau đó bước chân kia theo, động tác mặc dù không tính là quá chậm nhưng chắc chắn không thể nói là linh hoạt.

Sau khi ngồi xuống Eva vẫn còn run rẩy, Thích Mê đưa cho cô ấy một cái chăn lông mỏng.

“Cảm ơn cô.” Eva kéo gương mặt đông cứng, biểu thị ý cười, sau khi tìm được thẻ thông tin thế giới tận thế trong điện thoại thì đưa cho cô.

[Kính gửi người chơi Eva thân mến, chào mừng ngài.

Tên thế giới tận thế: Đêm vùng cực*Tiến hóa

Loại hình: Tổ hợp

Mô tả sơ lược: Đây là một thế giới mà mặt trời đã không mọc 252 ngày, tất cả các loài đều phải đối mặt với sự tiến hóa và diệt vong.

Chỉ số nguy hiểm: 3.5 sao (??)

Điều kiện qua ải: Nhận được thẻ thông hành và đi đến tổ hợp thế giới tận thế tiếp theo.]

Vậy mà lại là tổ hợp thế giới tận thế...

Vẻ mặt Thích Mê trở nên nghiêm túc.

Tổ hợp thế giới tận thế có nghĩa là có hai hoặc nhiều thế giới tận thế cùng tồn tại trong một không gian.

Hai thế giới tận thế đó liên kết chặt chẽ với nhau, ví dụ như ở bên cạnh thế giới tận thế đêm vùng cực này rất có thể là một thế giới tận thế bị mặt trời thiêu đốt, sự tồn tại của nó là hợp lý, chúng ta có thể đứng một chân ở thế giới tận thế đêm vùng cực và một chân ở thế giới tận thế ngày vùng cực.

Muốn qua ải trong tổ hợp thế giới tận thế thì nhất định phải tìm được quy luật của nó, nếu không dù chúng ta có qua ải hết tất cả thế giới tận thế cũng vô ích.

Nếu thất bại, nhẹ thì bắt đầu lại từ đầu, nặng thì đi đời nhà ma.

Nghĩ đến câu Eva nói lúc này, Thích Mê vội vàng ngẩng đầu: “Cô có nhắc đến một thế giới tận thế rất nóng đúng không? Nó cũng thuộc về tổ hợp thế giới tận thế à?”

“Yeah, tôi qua ải thế giới tận thế của tổ hợp thế giới tận thế mới tới đây đó.” Eva quấn chăn thật chặt, chỉ trong chốc lát cô ấy đã ném rất nhiều giấy lau nước mũi vào thùng rác.

Thích Mê trả điện thoại di động lại cho cô ấy: “Vậy hẳn là cô biết cách phá giải tổ hợp thế giới tận thế này đúng không?”

“Of course! Đương nhiên là tôi biết rồi!” Được Thích Mê cứu giúp trong lúc khó khăn nên Eva rất thoải mái tiết lộ cho cô. Như sợ Thích Mê không hiểu, Eva còn cố ý rút một cái chân ghế gãy ra vẽ một bàn cờ ca rô 3x3 trên đất.

“Tổ hợp thế giới tận thế lần này là cái dạng có chín loại thế giới tận thế không giống nhau tụ hợp lại, ở thế giới tận thế trước tôi có gặp được một người chơi sắp qua ải, người đó nói chỉ cần qua ải ba trong chín cái thế giới tận thế này là được, trước đó tôi ở chỗ này nè, here—” Eva ngừng nói, vẽ một vòng tròn vào ô chính giữa hàng ngoài cùng bên trái trên bàn cờ, sau đó nói tiếp, “Đó là thế giới tận thế ngày cùng cực, mặt trời đã hơn 200 ngày không lặn, kính trên các tòa nhà cao tầng đã tan chảy, vách tường đụng nhẹ là biến thành cát vụn, sau đó tôi tìm được thẻ thông hành trên một ốc đảo ở sa mạc, lúc đó mới được qua ải.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 32: Chương 32



Thích Mê cười khẩy một tiếng.

Vậy ra mặt trời đã chạy sang thế giới tận thế bên cạnh rồi?

Cô cầm công cụ lên, vừa tán gẫu với Eva vừa tiếp tục chế tạo vũ khí: “Vậy sau khi qua ải, cô chủ động lựa chọn đến đây hay là chọn bừa một địa điểm vậy?”

Eva: “Xem như là tự chủ nhưng cũng xem như chọn bừa, bởi vì tôi hoàn toàn không biết thế giới tận thế tiếp theo sẽ như thế nào, tôi chỉ có thể lựa chọn đi lên, đi xuống, sang trái...Sorry, không có bên trái, là bên phải.”

“Vậy cô chọn cái nào?”

“Đi lên.” Eva nói, di chuyển chân ghế gãy và nhấn vào ô trên cùng của hàng ngoài cùng bên trái.

Ánh mắt Thích Mê rơi vào vị trí cô ấy chỉ.

Thế giới tận thế đêm cùng cực này nằm ở góc trái trên cùng của bàn cờ, nếu như lời Eva nói là thật, như vậy sẽ có ba con đường để lựa chọn...Chậc, vốn nghĩ sau khi qua ải thế giới tận thế này là có thể mang bọn nhỏ trở về, sao lại gặp phải tổ hợp thế giới tận thế rồi?

Cũng không biết lũ trẻ có thể trụ nổi ba cái thế giới tận thế hay không.

Càng nghĩ sắc mặt Thích Mê càng trở nên khó coi, cô im lặng mân mê thanh loan đao trong tay làm Eva cảm thấy hơi sợ.

“Pretty girl? Cô còn chưa nói cho tôi biết tên cô...” Eva mở miệng phá vỡ sự im lặng, nở một nụ cười ngây thơ vô hại.

Thích Mê dừng lại, trả lời: “Thích Mê.”

“Ái chà, cái tên hay đấy.” Eva lại mỉm cười.

Thích Mê cong môi, không nói gì.

Hai người lại im lặng, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.

Eva lướt nhìn chung quanh, cô ấy thật sự không thể chịu nổi bầu không khí lúng túng như vậy nên chủ động mở miệng phá bỏ: “Mê à, nhìn cô có vẻ cũng là một người chơi thế giới tận thế, cô không có thẻ thông tin thật sao?”

“Không có, tôi cũng không biết tại sao lại bị kéo tới nơi này, tôi hoàn hoàn không đăng ký.” Thích Mê ngồi xổm xuống, cầm bút hàn cố định chuôi đao vào một đầu xích sắt.

Eva à xong thì lại hiếu kỳ, cũng ngồi xổm xuống theo: “Cô đang làm gì vậy?”

“Chế tạo vũ khí.”

Eva ồ lên một cách đầy ẩn ý.

Trong thế giới tận thế có rất nhiều người chơi, đa số sẽ lấy những thứ có sẵn, bọn họ thường chọn mấy thanh đao thuận tay là tốt lắm rồi. Thậm chí trong một số thế giới tận thế có thể gặp được vài người thợ rèn, đại đao của Eva được tạo ra như vậy, chỉ cần trả tiền là có thể có được vũ khí độc quyền cho bản thân.

Cái dạng tìm một đống sắt vụn rồi ngồi chế tạo như Thích Mê thì cô ấy mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Cô ấy không khỏi tò mò hơn về Thích Mê.

*

Nửa đầu đêm Eva hoàn toàn không ngủ được, một phần là do quá hưng phấn khi vừa mới tới thế giới tận thế này, phần còn lại là vì cô quá say mê nhìn Thích Mê chế tạo vũ khí, thấm thoát đã đến một giờ khuya.

Kết quả là đến lúc cô ấy định đi ngủ thì cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Một cô gái búi tóc xinh xắn đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Eva chớp mắt, Trịnh Viện Viện cũng chớp mắt, cả hai đều bối rối.

Hai người còn chưa kịp hỏi thì Thích Mê đã mở miệng giới thiệu trước: “Đây là Eva, là người có kinh nghiệm chơi thế giới tận thế, Eva, đây là đồng bạn của tôi Trịnh Viện Viện.”

Eva gật đầu mỉm cười: “Chào cô.”

Trịnh Viện Viện cũng mỉm cười: “Chào cô.”

Mấy giây sau Trịnh Viện Viện mới nhớ tới chuyện cần làm, cô ấy vội vàng nhìn về phía Thích Mê: “Cô Thích, tôi cảm thấy hình như trán của Địch Vân Đồng hơi nóng, giống như bị sốt.”

"Sao?"

Thích Mê cả kinh, lập tức đặt đồ vật trên tay xuống, vội vàng chạy đi.

Nhiệt độ ở thế giới tận thế chênh lệch quá lớn, trẻ con có sức đề kháng yếu thật sự rất dễ bị bệnh. Lúc cô mở cửa bước vào, nhìn thấy Đỗ Thụy đang ngồi cạnh Địch Vân Đồng, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé.

Địch Vân Đồng dường như cảm thấy rất khó chịu, cậu bé hơi cau mày, khịt mũi một cái, cái miệng nhỏ mở hé như sắp khóc.

Sau khi khử trùng bằng cồn, Thích Mê sờ trán cậu bé: “Hình như bị sốt thật… Không sao đâu, tôi có tìm được thuốc, cho em ấy uống thuốc hạ sốt trước đi.”

Trịnh Viện Viện gật đầu, lật đật đi xem hộp thuốc.

Đỗ Thụy tùy ý đứng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Eva đang đứng co ro ở cửa phòng học, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Sao lại có một người nước ngoài ở đây?”

Thích Mê quay đầu lại liếc nhìn ra cửa: “Không có gì đâu, là một người chơi thế giới tận thế có nhiều kinh nghiệm, cô ấy đến đây để sưởi ấm.”

Đỗ Thụy trầm ngâm, sau đó gật đầu với Eva để bày tỏ tình hữu nghị.

Eva cũng cười với anh ấy, nhưng không bước vào, một người cao một mét bảy mấy lại co ro như con tôm núp ở cửa.

Sau khi cho Địch Vân Đồng uống thuốc và dỗ cậu bé ngủ xong cũng đã gần hai giờ sáng. Thích Mê ngáp một cái đóng cửa lại, vừa bước ra cửa đã bị Eva kéo vào lớp Nha Nha.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 33: Chương 33



“Mê, tại sao ở đây có nhiều trẻ con vậy?” Eva vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng.

Thích Mê nhún vai: “Hết cách rồi, chúng tôi cùng xuyên qua.”

“Oh my god! OMG! Ông trời của tôi ơi!” Eva cảm thán ba lần liên tiếp, sự bàng hoàng tỏa ra bốn phía, nhe răng nói: “Có quá nhiều trẻ con ở thế giới tận thế, quá đáng sợ!”"

Thích Mê nhìn vẻ mặt cường điệu của cô ấy, cảm thấy buồn cười: “Cô đang cảm thán thế giới tận thế đáng sợ hay là trẻ con đáng sợ vậy?”

“Tất nhiên là mấy đứa trẻ này rồi!” Eva thở dài nói, “Chúng khóc và la hét rất nhiều, trời ơi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bọn chúng vừa cười ha ha vừa kéo tóc tôi!”

“Cô yên tâm đi, bọn nhỏ lớp Đậu Đinh của chúng tôi rất nghe lời.” Thích Mê mỉm cười ngồi xuống ghế.

Eva rối rắm một hồi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, nghiêm túc hỏi: “Mê, cô nhất định phải chăm sóc bọn trẻ này sao? Cô cũng biết đây là thế giới tận thế, nếu chỉ có một mình tôi tin cô có thể qua ải một cách dễ dàng, cô cần gì phải… Ý của tôi là, ngay cả khi bọn trẻ có c.h.ế.t đi thì cũng là chuyện rất bình thường mà.”

Thích Mê ngừng lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Nếu tôi còn sống mà bọn họ lại chết, vậy mới là không bình thường.”

Eva sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt Thích Mê như ẩn như hiện trong ánh lửa chập chờn trong lòng Eva cảm thấy ớn lạnh.

“Cô yên tâm, tôi không có ý lôi kéo cô lập đội, nếu cô sưởi ấm xong rồi thì có thể đi bất cứ lúc nào, chăn cũng cho cô.” Thích Mê lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng ấm áp dỗ dành đứa trẻ uống thuốc vừa nãy.

Một tay cô vẫn cầm vũ khí đang đánh bóng, vừa xoay người nhặt mấy mảnh gỗ và cỏ khô ném vào đống lửa.

Ngọn lửa sắp tàn nhanh chóng bùng lên lần nữa

Eva ngập ngừng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cô ấy ôm chăn đứng dậy: “Mê, cô đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất của người chơi thế giới tận thế… Tuy tôi thật sự rất muốn lập đội với cô nhưng mà xin lỗi.”

Thích Mê: “...”

Thích Mê rũ mắt, không nói gì.

Eva cầm đại đao đang dựa bên tường, mở cửa sổ ném nó ra trước, sau đó cô ấy vụng về nhảy ra ngoài, tiếp đó đóng cửa sổ lại từ bên ngoài: “Nếu cô hối hận thì có thể tìm tôi lần nữa, tôi vẫn rất muốn lập đội với một mình cô.”

Sau khi nói xong cô ấy đứng đó vài giây, thấy không chờ được câu trả lời thì rời đi.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, trời vẫn tối đen y như những hôm trước.

Bọn trẻ đã lục tục ngo ngoe rời khỏi giường, theo sự lãnh đạo của Thích Mê và Đỗ Thụy cùng nhau đi xuống nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn và rửa mặt. Trịnh Viện Viện thì ở lại trong phòng học chăm sóc cho Địch Vân Đồng mới vừa hạ sốt.

Tất cả mọi người đều mệt mỏi không có tinh thần, chỉ có Dương Thắng Tráng vẫn luôn tràn đầy năng lượng. Hôm qua cậu bé đã ngủ lâu nhất nên bây giờ đang bận mải nhìn chằm chằm, vô cùng hưng phấn.

Thấy Triệu Nhất Triết uể oải đánh răng, cậu bé vươn tay vỗ vỗ bả vai Triệu Nhất Triết. Ngay khi vừa mở miệng, khẩu âm miền Đông Bắc đầy sức hút đã vang ra: “Sao thế hả? Vui lên đi nào! Hôm qua cô giáo Thích đã bảo, chúng ta là những chiến sĩ bảo vệ trường mẫu giáo Xuân Nha mà!”

Triệu Nhất Triết im lặng liếc nhìn cậu bé, không lên tiếng.

Thấy Quấy rối Triệu Nhất Triết không thành công, Dương Thắng Tráng lại chuyển hướng sang Vương Tiểu Hổ đang rửa mặt ở bồn rửa bên cạnh. Vì tính cách giống nhau nên hai đứa nhóc này được coi như những người bạn thân nhất trong lớp.

Dương Thắng Tráng nhảy tới ôm chầm lấy Vương Tiểu Hổ, khiến cho Vương Tiểu Hổ sợ tới nỗi suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống.

Dương Thắng Tráng cười cười, hết sức thần bí bảo: “Anh hùng số hai, hôm nay cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để hoàn thành nhiệm vụ canh gác rồi chứ?”

Một câu này nói ra đã đủ khiến nhiệt huyết Vương Tiểu Hổ sôi trào, nhóc giơ tay lau nước mũi trên mặt, vươn nắm tay nhỏ lên: “Lúc nào cũng sẵn sàng!”

Đỗ Thụy không thể tiếp tục nhìn thêm được nữa, đi lên phía trước lấy khăn ấm lau mặt hộ nhóc: “Chiến sĩ nhỏ thân mến, dù nhiệm vụ có quan trọng tới đâu chúng ta cũng phải rửa mặt.”

Triệu Nhất Triết “Ưm” một tiếng, ùng ục ùng ục súc miệng, nhanh chóng nhổ xuống bồn rửa: “Không phải, không phải đâu, cha của em nói, chiến tranh sẽ không bao giờ đợi chúng ta sẵn sàng nên chúng ta phải luôn sẵn sàng trong từng giờ từng phút.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Nhất Triết đứng về phía Vương Tiểu Hổ.

Đỗ Thụy: “...”

Bây giờ Đỗ Thụy đã mệt mỏi đến mức không muốn nói lời nào nữa rồi.

Mặc dù tối hôm qua anh ấy và Trịnh Viện Viện đã thay phiên nhau ngủ một hồi, nhưng do lòng lo lắng nên giấc ngủ không yên, hầu như chưa từng chợp mắt. Bây giờ đây khi phải đối mặt nói chuyện với đám bé con mang lớp da nhân loại mà chẳng khác gì lũ khỉ này, đầu óc của anh ấy có chút chao đảo.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 34: Chương 34



Toàn thân trên dưới như được lấp bởi bùn và bột nhão, mơ mơ hồ hồ, đi đường tựa đang bay.

Lúc này, tiếng hét của Bành Di Thần tựa như tiếng đồng hồ báo thức, nhanh chóng khiến não bộ của Đỗ Thụy tỉnh táo lại.

“Không ổn không ổn! Thầy ơi, em không ổn rồi!” Bành Di Thần nâng cái bụng nhỏ tròn trịa của mình lên, lo lắng đến độ giậm chân trên ghế đệm.

Sợ học sinh nhỏ bị ngã, Đỗ Thụy vươn tay đỡ nhóc, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bành Di Thần: “Không ổn rồi thầy Đỗ ơi, em đói quá, em sắp c.h.ế.t đói rồi!”

Đỗ Thụy: “...”

Bành Di Thần là đứa trẻ béo nhất lớp Đậu Đinh, từ đầu đến chân đều tròn trịa trông giống y như một chú heo con được nuôi dưỡng đầy đủ nhất chuồng. Nhóc cực kỳ thích ăn thích uống, ngày thường luôn ngoan ngoãn nghe lời nhưng chỉ mỗi tội luôn vì miếng ăn mà khóc lóc đến mức thở không ra hơi.

Hôm nay nhóc phản ứng lớn đến thế này chắc hẳn đã thật sự đói bụng.

Chờ tới khi tất cả bọn trẻ đã rửa mặt xong xuôi, Đỗ Thụy vội vàng dẫn theo nhóm bé trai trở về lớp ăn sáng.

Bốn bé gái không giống với các bé trai, các bé không thích ăn uống cho lắm nhưng lại yêu thích cái đẹp. Lúc này một loạt các bé gái đang xếp thành hàng đứng bên cạnh Thích Mê, trật tự chờ đợi cô đến buộc tóc hộ.

Lần đầu tiên tới lớp Đậu Đinh, Thích Mê chỉ biết buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Nhưng bây giờ, khi cô đã làm giáo viên mẫu giáo được một năm, không kể tới những kỹ năng khác thì chỉ riêng kỹ năng thắt b.í.m tóc của cô đã vô cùng cao siêu. Búi nửa đầu, búi cả đầu, bện b.í.m tóc xương cá, tất cả đều không thể làm khó được cô.

Cô đang tập trung buộc tóc cho Vu Kiều Kiều thì đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ho từ phía bọn trẻ.

Tối hôm qua cô đã bắt đầu nghe được tiếng ho khan liên tục của Địch Vân Đồng ở căn phòng đối diện, mặc dù cô đã cho cậu bé uống thuốc kịp thời nhưng dường như hiệu quả sử dụng không có mấy.

Trịnh Viện Viện sờ sờ trán Địch Vân Đồng, thuốc hạ sốt mới uống được một tiếng, cái trán đã lại nóng lên. Dựa theo hướng dẫn sử dụng thuốc, muốn uống liều tiếp theo phải chờ thêm ít nhất bốn tiếng đồng hồ, không thì cũng phải đổi sang một loại thuốc hạ sốt khác.

Thuốc thì dễ thôi, hiện giờ có muốn lấy thuốc ở hiệu thuốc nào trong thành phố cũng chỉ việc vào trong mà lấy, nhưng cô ấy sợ rằng thuốc chẳng có mấy tác dụng, phải uống kháng sinh mới tốt.

Trong thời buổi tận thế này, muốn tìm một bác sĩ cũng khó.

Bởi vì sốt nên gương mặt của Địch Vân Đồng đỏ bừng, khó chịu đến nỗi không nhịn được rên lên thành tiếng, cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ vô cùng đáng thương.

“Đừng lo lắng quá, tôi sẽ tìm ra biện pháp.” Thích Mê đứng lên, vẫy tay gọi Trịnh Viện Viện tới buộc tóc nốt cho hai cô bé còn lại.

Trịnh Viện Viện lo lắng gật đầu, đi tới nhận lấy sợi dây buộc trong bàn tay cô.

Thích Mê cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại một chiếc áo len mùa thu màu đen tiện cho hành động. Sau khi buộc lại mái tóc xõa tung bằng dây buộc, cô chuẩn bị đi sang lớp Nha Nha bên cạnh lấy món vũ khí cô mới chế tạo xong.

Vừa mới kéo mở cửa ra, Bành Di Thần đã đột ngột lên tiếng gọi giật lại.

“Cô Thích ơi, không có đùi gà để ăn ạ?” Tay nhỏ của Bành Di Thần ôm bình sữa vừa mới uống xong, tủi thân nhìn về phía cô.

Thích Mê nhớ lại những món đồ ăn trong hộp đồ mình mang về, chiếc đùi gà duy nhất đã bị Vương Tiểu Hổ ăn mất rồi, miếng xương gà còn sót lại trong thùng rác chính là chứng cứ xác thực nhất. Là một tín đồ trung thành của ẩm thực, Bành Di Thần thường xuyên chú ý đến những bao bì có trong thùng rác, muốn giấu giếm nhóc chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Thích Mê suy nghĩ một hồi: “Cô ra ngoài đi tìm cho em nhé, có được không?”

“Nhưng bây giờ em muốn ăn ngay cơ, em đói quá.” Bành Di Thần vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, ấm ức than: “Tối hôm qua em không ăn cơm, em thấy em sắp đói c.h.ế.t mất rồi.”

Đỗ Thụy không muốn để thằng nhóc này làm chậm trễ thời gian của Thích Mê nên vội vàng kéo nhóc lại: “Thầy nấu mì ăn liền cho em nhé, được không nào? Bên trong còn thả cả thịt bò viên nha.”

“Thịt bò?!” Đôi mắt Bành Di Thần sáng lên, phấn khởi gật đầu.

Đỗ Thụy xua tay, Thích Mê hiểu ý, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Mùi hương của thuốc xịt côn trùng xịt tối hôm qua trên hành lang vẫn chưa tan hết, chắc hẳn món thuốc này cũng có chút tác dụng nên hiếm khi cả sàn nhà và tường đều sạch sẽ, không có tồn tại một con côn trùng nào.

Cô cầm vũ khí lên, treo vào bên hông.

Sau khi được Thích Mê cẩn thận xử lý, chiếc loan đao hình trăng lưỡi liềm đã được thay thế một tay cầm hoàn toàn mới. Mặc dù nó không có đồ trang trí công phu và đường nét khắc họa phức tạp, chỉ dùng một tay cầm làm bằng vải đen thông thường nhưng đã trở nên vô cùng đơn giản và thiết thực. Vỏ đao bên ngoài thì xinh đẹp hơn một chút, nó được trang trí bằng những mảng nhỏ sáng tối đan xen, và khi bạn nhìn vào nó, bạn sẽ cảm thấy đúng thật có mấy phần cảm giác hoa văn đồ đằng của các dân tộc thiểu số.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 35: Chương 35



Thích Mê sử dụng một tấm da cũ làm bao da bên ngoài, hoàn mỹ bó chặt vào vòng eo của cô, đồng thời cô cũng đặc biệt thiết kế một cái cúc chìm để thanh loan đao không bị rơi rớt khi cô di chuyển và chạy nhảy nhưng lại có thể nhanh chóng rút đao ra trong trường hợp chuẩn bị tấn công.

Trước khi ra ngoài, cô lấy thêm một cái búa trong hộp dụng cụ, ném nó vào cốp xe dưới chỗ ngồi của một chiếc xe gắn máy đang đậu ngay trước cửa.

Đồng hồ nhiên liệu của xe máy hiển thị xe còn lại một nửa bình xăng, nếu như không đủ dùng, cô sẽ phải sử dụng chiếc búa này đập mở cây xăng của một trạm xăng dầu gần đó tiếp nhiên liệu.

Chiếc xe máy này là do cô nhặt được trên đường về buổi tối hôm qua, dùng để kéo ba chiếc xe hàng nặng nề buộc chặt bằng dây thừng trở lại. Lúc gần đến nơi, nghe thấy âm thanh không đúng, cô đã nhanh chóng tháo bỏ dây thừng và phóng xe về đây, nếu không có nó, cô đã không thể xuất hiện kịp thời như vậy được.

Nghĩ đến tình cảnh con quái vật chỉ thiếu vài phút nữa đã phá tan lớp cửa kính chui vào, đến giờ lòng cô vẫn còn hốt hoảng.

Thích Mê xóa tan những suy nghĩ lộn xộn, đội mũ bảo hiểm, khởi động xe máy, gầm rú lao vào sâu trong thành phố.

Cửa hàng và cột đèn hai bên lề đường nhanh chóng lùi lại phía sau, đèn pha phía trước xe gắn máy rất sáng, trải rộng ra cả một khoảng trắng phía trước.

*

Không lâu sau, một bóng người nhảy đột ngột nhảy ra từ trong con hẻm nhỏ.

Eva mặc một chiếc áo khoác dài có hoa văn ngụy trang, vẫy tay hào hứng gọi: “Hey! Bên này có người!”

Thích Mê dừng xe máy lại, cởi mũ bảo hiểm ra, khẽ mỉm cười.

Eva ngẩn ngơ một thoáng, bước lên phía trước: “Mê?”

Thích Mê khẽ nhướng mày: “Cô cho rằng có người bạn đồng hành mới nào đó xuất hiện sao? Đáng tiếc quá, vẫn là tôi đây.”

“No, tôi rất ngạc nhiên đấy! Cô đã quyết định từ bỏ đám nhỏ ngốc đó, chuẩn bị hành động cùng tôi sao?” Eva đầy mặt chờ mong, vừa nói vừa sẵn sàng dang tay ôm lấy Thích Mê.

Thích Mê đẩy cô ấy ra: “Không phải, lần này tôi đặc biệt đến tìm cô vì muốn nhờ cô cứu một đứa trẻ giúp tôi.”

“What?!” Eva nghiêng đầu, sự mong đợi lập tức bị sự cạn lời thay thế: “Come on! Mê, chắc hẳn cô cũng đã đoán được tôi sẽ không đồng ý. Tôi nói với cô rồi, tôi ghét những đứa trẻ thích khóc lóc và gây rắc rối nhất! Cho nên, sorry...”

Cô ấy nhún vai, nhấc đao lớn vác lên vai, xoay người rời đi.

Thích Mê ngồi trên xe gắn máy, hơi ngẩng đầu lên: “Thế làm một giao dịch thì sao?”

“Giao dịch gì?” Eva quay lại.

Thích Mê: “Tôi cung cấp thông tin thế giới này cho cô, cô cứu một đứa trẻ cho tôi?”

Eva nghe xong liền cảm thấy nực cười: “Mê, đầu óc cô bị mấy đứa nhỏ kia hạ cổ rồi hả? Chắc hẳn cô cũng biết, cho dù cô không nói thì sớm muộn gì tôi cũng có thể nhanh chóng tìm ra. Tìm hiểu thông tin về thế giới tận thế vốn là hành động cơ bản của người chơi chúng ta. Bây giờ cô lại nói với tôi, cô muốn giao dịch với tôi sao?”

Biểu cảm trên gương mặt Eva thậm chí còn tỏ ra thất vọng hơn trước, cô ấy cất tiếng thở dài.

Thích Mê không nghĩ như vậy, cô tiếp tục mỉm cười: “Đương nhiên, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết... Nhưng tôi có thể khẳng định với cô, nếu như tôi không nói thì cô sẽ không thể tìm được câu trả lời trong thành phố này đâu.”

Eva chế nhạo: “Đừng dùng thủ đoạn lừa người mới đến như tôi, Mê này, tôi cũng là người chơi có kinh nghiệm đấy.”

“Cô không tin đúng không?” Thích Mê khẽ xì một tiếng, ném mũ bảo hiểm vào trong tay cô ấy, vỗ vỗ yên sau: “Tôi sẽ đưa cô đi một vòng, rồi cô sẽ hiểu.”

Eva d*ng ch*n ngồi lên, hai tay đỡ yên sau của xe.

Thích Mê tủm tỉm cười, khởi động xe.

*

Mấy phút sau, cô đưa Eva tới một cửa hàng quần áo trẻ em.

Sau khi dừng xe lại, cô bật đèn flash trên điện thoại di động, dẫn đầu đẩy mở cửa kính cửa hàng.

Eva theo sau.

“Nhìn bên kia.” Thích Mê nâng điện thoại di động lên, chiếu đèn về phía cửa phòng tắm.

Mông của hai con chuột biến dị xám đen lộ ra từ bên cạnh cánh cửa, trong bầu không khí im ắng, họ có thể nghe được tiếng nhai nuốt của chúng.

Ánh sáng mạnh mẽ tác động đến, hai con chuột biến dị đột ngột ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy m.á.u đỏ tươi.

Chít chít!

Một giây sau, hai con chuột chạy như bay tới.

Eva khẽ nhíu mày, rút thanh đao dài sau lưng vung tới, hai con chuột nhanh chóng bị xẻ thành hai nửa.

Thích Mê không dừng bước, tiếp tục giẫm lên con chuột đi vào trong phòng tắm.

Eva xách đao lớn đi sát phía sau.

Trong ánh sáng trắng, một khúc xương trắng bị quấn trong áo khoác lộ ra. Trên thân thể của bộ xương còn có vài con côn trùng đen trắng bò lúc nhúc. Thực ra nói đây là bộ xương trắng cũng không phải, bởi vì ngoài đầu và tay, trên thân thể con người này vẫn còn ít thịt vụn đỏ tươi đang bị chuột gặm nhấm dở ở trên đùi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 36: Chương 36



“Anh ta là người cuối cùng tồn tại trong thành phố này.” Thích Mê nói.

Hôm qua, sau khi Thích Mê tìm được thức ăn trở về, cô đã mang theo một túi bánh mì định bụng mang tới cho người đàn ông này, nhưng tới khi đi vào trong, cô phát hiện ra anh ta đã chết.

Người đàn ông nằm trên mặt đất, m.á.u từ trong miệng phun ra. Thích Mê ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện người đàn ông này bị gãy xương sườn khi cố gắng lật người lại, xương đ.â.m vào phổi gây ra tình trạng chảy m.á.u trong.

Chỉ trong một đêm, người này đã bị các giống loài biến dị cắn và ăn thịt, chỉ còn để lại một bộ xương giống y những người trên đường.

Eva nghĩ rằng bản thân đã từng chứng kiến đủ cảnh tượng đáng sợ, nhưng chưa từng có cảnh tượng nào ảnh hưởng lớn đến cô ấy như cảnh tượng hiện tại. Không chỉ ảnh hưởng đến mặt thị giác mà mùi hôi thối xung quanh còn ảnh hưởng cả đến khứu giác.

Cô ấy không kiềm chế được, quay người nôn mửa vài lần, vội vàng đi ra.

Thích Mê bước tới: “Những thông tin tôi biết do người này cung cấp.”

“Oh, nhưng sao cô, cô có thể xác định đây là con người cuối cùng còn tồn tại trong thành phố này chứ?” Eva bĩu môi, cố kìm nén sự khó chịu như dời sông lấp biển trong dạ dày.

Thấy cô ấy đã bị mắc câu, Thích Mê cũng không vội trả lời. Cô nghiêng đầu mỉm cười: “Muốn biết có phải không? Thế thì thỏa thuận đi, cô cứu một đứa trẻ hộ tôi, tôi nói cho cô nghe những gì tôi biết... Tất nhiên, tôi cũng có thể cung cấp chút đồ châm lửa sưởi ấm khác cho cô.”

Eva im lặng hai giây, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, giao dịch xong tôi sẽ đi ngay đấy.”

Hàng mi Thích Mê cong cong: “Được.”

*

Có chiếc xe máy này, chỉ tốn vài phút thời gian Thích Mê đã đưa Eva về đến nhà trẻ.

Eva vừa vào tới cửa, mấy bé con đang chơi đồ chơi lập tức ngừng đùa giỡn, tất cả đều giương đôi mắt nhỏ nhìn về phía cô.

“OMG, Mê à, tôi sợ nhất tình cảnh lũ nhỏ ngốc này nhìn chằm chằm tôi đấy.” Eva nắm chặt dây đeo vỏ kiếm trên vai, đến gần Thích Mê cầu xin sự giúp đỡ.

Thích Mê mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô ấy, quay lại nói với các bạn nhỏ: “Các em cứ chơi trò chơi tiếp đi, đây là dì bác sĩ đến để chữa trị cho bạn học Địch Vân Đồng.”

“Oa, dì ấy là người nước ngoài kìa! Đây là lần đầu tiên tớ trông thấy người nước ngoài còn sống đó!” Vương Tiểu Hổ ngồi dậy, vui sướng reo lên.

Triệu Nhất Triết cũng vui sướng y như nhóc, cậu bé lập tức báo cáo thành quả học tiếng Anh của mình: “Hello, my name is zhaoyizhe, what is your name?”

Eva thầm trợn tròn mắt: Đúng là quá ồn ào!

Trong lúc đó, nhóm trẻ em lại tiếp tục thầm thì như thể chúng đã gặp được một kỳ quan thần bí nào đó. Thích Mê đè hai đứa nhóc Vương Tiểu Hổ và Triệu Nhất Triết đang phấn khởi muốn chạy tới, nghiêm túc nói: “Các em tự chơi đi, chuyện bên này không liên quan gì đến các em cả.”

“Cô Thích ơi, em chỉ nhìn một chút thôi mà! Chỉ một chút thôi!” Vương Tiểu Hổ bắt đầu nũng nịu.

Thích Mê nhíu mày: “Không được, ngồi về chỗ.”

Thấy Thích Mê lạnh mặt, Triệu Nhất Triết và Vương Tiểu Hổ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Sợ mấy đứa nhóc quỷ này xông tới làm ầm ĩ, cô liền đứng ngay bên cạnh các bé để răn đe.

Eva lịch sự gật đầu chào Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, đi tới bên cạnh Địch Vân Đồng, sờ tay lên trán cậu bé. Nhắm mắt quan sát một lát, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng: “Đừng lo lắng, chỉ bị viêm phổi thôi.”

“Phải uống thuốc gì thế?” Trịnh Viện Viện nóng vội hỏi.

Eva cúi đầu xốc chăn nhỏ lên, dỡ đao lớn trên vai dựa vào bên tường: “Không cần uống thuốc, phiền các cô cởi bớt quần áo cho đứa ngốc... em bé này ra một chút.”

“Hả?” Đỗ Thụy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ trời lạnh như thế này, cởi bớt đồ ra chẳng phải sẽ làm bệnh tình nặng nề hơn sao?

Vì không thể đưa ra được quyết định, anh ấy liếc mắt sang phía Thích Mê hỏi ý kiến. Thấy Thích Mê gật đầu, Đỗ Thụy mới ngoan ngoãn làm theo, tháo mở bớt quần áo cho Địch Vân Đồng.

Bất thình lình bị tiếp xúc với không khí lạnh, bé Địch Vân Đồng còn đang sốt lập tức giật mình, ấm ức khóc to.

Ngay khi nghe thấy tiếng khóc của bé con, gương mặt Eva lập tức nhăn tít lại, viết đầy hàng chữ “ghét bỏ”. Mặc dù bàn tay cô ấy đang vươn ra tiếp xúc với lồng n.g.ự.c nhỏ của Địch Vân Đồng nhưng thân thể lại ngửa ra phía sau trốn thật xa, giống như đứa nhỏ trước mặt là một giống loài biến dị sắp cắn cô ấy vậy.

Chỉ thấy Eva duỗi hai ngón tay vạch một đường từ lồng n.g.ự.c Địch Vân Đồng đến tận vùng bụng, sau đó mở rộng năm ngón tay, nhẹ nhàng bao trùm lên lồng n.g.ự.c của cậu bé.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện liếc nhau một cái, luôn cảm thấy hành vi không uống thuốc, không tiêm này chỉ có hạng bác sĩ vô đạo đức không có giấy phép mới dám làm. Họ cảm thấy rất khó tin tưởng Eva, xoay đầu liếc mắt nhìn về phía Thích Mê.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 37: Chương 37



Nhưng Thích Mê chẳng hề quan tâm đến họ, cô đang mải chăm chú nhìn vào trong bàn tay của Eva. Có lẽ vì thể chất của cô đã không còn là thể chất của con người chính thống nên cô có thể rõ ràng nhìn ra ánh sáng đỏ tím đang trôi nổi giữa lòng bàn tay Eva.

Nó yếu hơn ánh sáng của đom đóm, hẳn đây chính là kỹ năng chữa trị tên là [Thuốc].

Sau mười giây lòng bàn tay bao trùm lồng ngực, sắc mặt Địch Vân Đồng đã trở nên khá hơn không ít, tiếng ho khan cũng chậm rãi giảm đi. Eva giơ tay lên, kéo lại quần áo cho cậu bé, đắp chăn cho bé rồi ngước lên: “Ok, không sao nữa rồi.”

“Như thế đã được rồi á?” Trịnh Viện Viện trợn mắt nghi ngờ, cho dù là thần tiên tới cứu cũng không nhanh được như thế này, có đúng không?

Eva vác đao lớn lên vai, gật đầu xem thường: “Đương nhiên rồi, đây chỉ là bệnh viêm phổi thông thường...” Nói đến đây, cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê: “Mê, đừng quên lời hứa của cô.”

Thích Mê mỉm cười, chỉ ra bên ngoài: “Đương nhiên, đi nào, ra ngoài nói.”

Khóe mắt liếc thấy hai vóc dáng bé nhỏ ngo ngoe định bò dậy, cô nhanh chóng nghiêm mặt ra lệnh: “Không có việc của các em, ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ lớp Đậu Đinh.”

Triệu Nhất Triết và Vương Tiểu Hổ nhìn nhau, thất vọng bĩu môi: “Vâng...”

Miệng thì đồng ý nhưng nhiệt huyết trong tim chưa chết, không ai có thể ngăn cản chuyện xã giao của các bé cưng hướng ngoại này. Lúc Eva bước ra khỏi lớp học, Vương Tiểu Hổ lịch sự vẫy tay chào tạm biệt cô ấy: “Tạm biệt, người ngoại quốc!” Nhóc còn cố tính thay đổi giọng điệu bắt chước tiếng nói chưa sõi của người nước ngoài khi phát âm tiếng Trung.

Triệu Nhất Triết không chịu thua kém, vội vã sửa sai: “Sai rồi, cậu nói thế cô ấy không hiểu đâu, cậu phải nói bye bye.”.

Rầm!

Tiếng đóng cửa cực to này của Eva ít nhiều cũng mang theo chút ân oán cá nhân.

“OMG, tôi sắp bị hai đứa nhỏ ngốc này phiền c.h.ế.t mất rồi.” Eva lườm nguýt: “Sao cô có thể ở chung một chỗ với cả đống ma quỷ nhỏ thế này hả?”

Thích Mê xoay người đi về phía cửa, nhướng mày: “Có lẽ... bởi vì một mặt khác của ma quỷ chính là thiên sứ?”

Eva lắc đầu không đồng ý, với cô ấy mà nói mấy phút vừa qua quả không khác gì bị đày xuống Địa Ngục. Đôi mắt đám tiểu quỷ kia chiếu thẳng vào cô ấy, chuyện đó còn đáng sợ hơn chuyện gặp phải quái vật.

Đi tới cổng, Thích Mê thoải mái cưỡi lên xe máy, tay ném mũ bảo hiểm tới cho Eva: “Tôi tiễn cô một đoạn, trên đường đi sẽ miêu tả lại tình hình cho cô.”

Eva: “Cô định đi đâu thế?”

Thích Mê ngẩng đầu mỉm cười: “Đi chuyển gạch.”

*

Ngay từ ban đầu Eva không rõ chuyển gạch là có ý gì, cô ấy chỉ biết khi Thích Mê ngang qua siêu thị, cột hai chiếc xe đẩy hàng trống không vào sau xe máy, tạo ra muôn vàn tiếng động lớn trên cả quãng đường họ đi.

Khi đến nơi, cô ấy phát hiện ra Thích Mê đúng là đi chuyển gạch thật, bởi vì chỗ họ đến nơi tràn đầy những viên gạch đỏ.

Nơi đây cách khu nhà trẻ một đoạn khá xa, là một tòa nhà tan hoang lẻ loi trơ trọi đứng lặng im giữa đêm tối.

Tòa nhà đã được xây dựng thành hình nhưng vẫn chưa được lợp mái, khung thép đan chéo thẳng tắp giăng khắp chốn, dưới tầng một nơi này chất đầy cát, chỗ kia chồng từng hàng gạch, còn có chỗ khác chất đầy xi măng.

Thích Mê xắn tay áo lên, đẩy hai chiếc xe đẩy hàng rồi đi thẳng tới bên đống gạch, vừa nhặt gạch vừa cẩn thận xếp vào trong xe.

Đầu óc Eva đang tràn ngập thông tin Thích Mê đã trao đổi suốt dọc đường đi nên chỉ đứng ngây người cạnh lề đường.

Bởi vì đây là lần thứ hai giải thích nên lời nói của Thích Mê càng thêm tóm gọn súc tích hơn. Eva là người chơi game tận thế, chỉ cần chỉ vài trọng điểm cô ấy đã hiểu ngay, không cần giải thích quá nhiều như Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy.

Trọng điểm đầu tiên, thế giới tận thế này có khả năng đang đứng trước giai đoạn tiến hóa.

Trọng điểm thứ hai, có bốn loại người đang tồn tại trong thế giới tận thế này: Người tiến hóa, người gốm sứ, quái vật và người chơi tận thế.

Trọng điểm thứ ba: khu vực an toàn [Ảnh] có vị trí nằm bên cạnh bờ biển.

Đột nhiên, Eva nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy há to miệng, nét mặt trở nên khoa trương hơn: “Oh my god! Tiến hóa... Nếu như người chơi tận thế chúng ta cũng phải tiến hóa mà gặp phải tình trạng tiến hóa thất bại thì cũng sẽ trở thành quái vật ư?”

Thích Mê xếp một chồng gạch vào trong giỏ hàng, gật đầu đồng ý: “Mà nếu như người chơi tận thế tiến hóa thất bại thì con quái vật đó còn trở nên khó đối phó hơn... dù sao trên thân chúng ta cũng có hoặc ít hoặc nhiều những kỹ năng bổ trợ.”

Eva sụp đổ túm mái tóc vàng: “OMG! Tại sao tôi lại chọn thế giới tận thế này chứ!?”

Thích Mê cười cười: “Đừng lo lắng quá, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 38: Chương 38



“Suy đoán cũng có tỉ lệ chính xác.” Eva bước mấy bước tới bên cạnh Thích Mê: “Đúng rồi, cô vừa nói tới khu vực an toàn gần biển, vậy từ đây đi đến bãi biển sẽ tốn bao nhiêu thời gian?”

Thích Mê ngừng tay: “Để tôi nghĩ xem nào... hình như phải ngồi tàu cao tốc tầm ba tiếng.”

Eva giật giật khóe môi, cố cười: “OK, tôi cảm thấy tôi có đi đến c.h.ế.t cũng không tới được.”

Đôi mắt Thích Mê khẽ đảo, cô mỉm cười: “Vậy cô có muốn cân nhắc chuyện hợp tác với tôi không?”

“NO!”

Eva trả lời vô cùng dứt khoát, không hề do dự.

“Ừ, thế thì tùy cô.” Thích Mê nhún vai, tiếp tục sự nghiệp chuyển gạch của mình.

Thích Mê không tiếp tục nói câu nào, không gian mênh m.ô.n.g quay trở về với tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cô xếp gạch vang lên. Đêm tối nặng nề đến đâu thì trái tim Eva trĩu nặng đến đấy. Cô ấy im ắng đứng một bên, bối rối vô cùng.

Đi, không biết đi đâu.

Ở, không muốn ở lại.

Trong đêm tối gió thổi hiu hiu, cô ấy kéo mũ áo khoác phủ l*n đ*nh đầu, dựa vào bức tường phía sau, nhìn ngắm Thích Mê bận rộn.

Đột nhiên, sự nghi ngờ lóe lên trong tâm trí, sau đó nỗi hoài nghi này càng lúc càng mãnh liệt.

Cô ấy chưa từng nói mình có khả năng chữa thương, sao Thích Mê lại biết?

Chỉ vừa nghĩ đến đây còn chưa kịp mở miệng hỏi, Eva đột nhiên cảm nhận được bên tai mình yên tĩnh một cách kỳ lạ. Trong sự im ắng đó, cô ấy chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở của chính mình.

Cô ấy ngước mắt lên, hoảng hốt.

Không biết từ lúc nào Thích Mê đã tạm dừng hành động, trong tay có thêm một chiếc loan đao hình lưỡi liềm đang tỏa ra ánh sáng sáng lóa.

Đôi mắt cô nhìn về phía bên này, bước chân đã bắt đầu chuyển động.

“!!!”

Eva phản ứng nhanh, rút thanh trường đao sau lưng ta.

Ngay lúc cô ấy chuẩn bị vung đao c.h.é.m về phía Thích Mê lại bỗng nghe thấy cô lạnh lùng quát: “Đừng động đậy!”

Chỉ nửa giây tạm dừng đã đủ cho Eva nhìn rõ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Thích Mê. Cô ấy phát hiện ra dường như Thích Mê không hề nhìn mình mà đang lướt qua cô ấy nhìn tới thứ khác.

Eva thoáng nhìn thấy có đồ vật gì đó đang cử động.

Cô ấy lập tức căng thẳng, cúi người ngồi xổm xuống.

Tốc độ của Thích Mê rất nhanh, ngay lúc Eva vừa ngồi xuống, cô đã ném loan đao tới. Phần đuôi loan đao được kết nối với chuỗi xích làm bằng thép không gỉ, sau khi ném trúng mục tiêu, nó theo sự điều khiển của người ở đầu chuỗi xích quay trở về chuôi đao.

Thích Mê vẩy vẩy chất lỏng không biết tên trên thân đao.

Eva nghiêng người, chăm chú nhìn đồ vật không còn cử động nằm im trên mặt đất: “Côn trùng?”

Loài vật này có màu xanh đậm trải dài toàn thân, hình dạng giống chiếc nón, vết cắt ngang đầu đang chảy ra chất lỏng màu đỏ đen, cơ thể trơn trượt giãy giụa khiến người nhìn mà phải cau mày.

Thích Mê liếc mắt nhìn nó, ngẩng đầu chỉ lên bức tường: “Không phải côn trùng, là dây leo.”

Dây leo?

Eva nhìn theo hướng mà Thích Mê đang nhìn, trên tường có mấy cọng dây leo màu xanh lục rủ xuống, một cọng to cỡ cánh tay của đứa trẻ con, phiến lá to như một bàn tay người lớn. Cọng dây leo bị chặt đứt vừa rồi đang vặn vẹo dữ dội, rung lắc đến nỗi khắp nơi đều bị văng đầy chất lỏng màu đỏ đen.

Nó vung vẩy vung vẩy, từ mặt cắt ngang của phần bị cắt bỏ lại sinh ra một những sợi màu xanh vừa mỏng vừa dày đặc, như những cái tua rua mọc lung tung đang quấn chặt lấy nhau, không đến một phút đồng hồ, lại sinh ra một ngọn mới.

Ngọn mới thay thế ngọn cũ, sau khi cái mới mọc ra thì bộ phận rơi xuống đất kia không còn động đậy nữa, nhanh chóng khô héo biến thành màu nâu, đạp một cái đã vỡ vụn thành bột.

Đêm Vùng cực tận thế, động vật và con người đều tiến bước vào giai đoạn tiến hóa, thực vật đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ sợ những đóa hoa tường vi mọc trên bờ tường kia cũng phải vượt qua bài kiểm tra của tận thế, sống dưới cùng một bầu không khí giống nhau, chúng đã nở ra những đóa hoa quỷ dị trên dây leo nọ.

Mỗi một đoá hoa to ngang đầu lâu của người trưởng thành, nhìn kỹ lại, còn có thể trông thấy trong nhuỵ hoa giữa các cánh hoa mọc ra những xúc tu có mắt, cảm nhận sự tồn tại của con người trong bầu không khí xung quanh.

Eva cầm đại đao chắn ngang trước người, cảnh giác lùi lại bên cạnh Thích Mê.

Bước chân của cô ấy vừa mới đứng vững, soạt một cái, dây leo giống như vung roi quật vào không trung phát ra tiếng nổ vang, nhanh chóng đánh úp lại.

Eva và Thích Mê nhanh chóng lùi bước.

Eva xoay người dùng đại đao chặt đứt dây leo, bộ phận bị chặt đứt như có cảm tính dừng lại không vung xuống nữa mà đập mạnh vào xe đẩy hàng. Thích Mê vừa nhìn thấy điện thoại vẫn còn đặt ở bên kia thì vội vàng tung loan đao xỏ xuyên qua bông hoa nọ, nhắm về phương xa mà ném.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 39: Chương 39



Oành - một tiếng vang nhỏ, dây leo bị đứt rơi vào bên trong đống xi măng cách đó không xa, dần dần khô héo.

Thích Mê tiến lên cầm lấy điện thoại. Hiện tại trong tình trạng không thể quan sát cảnh vật đêm tối mà nói, ánh sáng di động chính là đôi mắt của bọn họ, không thể huỷ đi được.

Eva: “Hừ, tôi bắt đầu thấy ghét hoa tường vi rồi đấy, Mê, cô soi vào tường giúp tôi một chút, tôi đi giải quyết chúng nó.”

Thích Mê nghe xong liền soi ánh sáng lên phía trên bức tường vây.

Chỉ nhìn thấy cơ thể Eva hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt đại đao, khoảnh khắc cô ấy cau mày lại, trên lưỡi đao đột nhiên có gió quấn quanh, kéo đất cát dưới chân cùng chấn động.

Bước chân cô ấy mở rộng, đè thấp cơ thể xuống, miệng nhỏ giọng thì thầm một câu chú ngữ, trong khoảnh khắc, gió quấn trên cây đao càng lớn hơn, kéo theo đất cát mịt mù, cả người giống như có một tầng đất cát dựng thành áo giáp bảo hộ.

Trong nháy mắt khi đại đao c.h.é.m vào, cả bức tường vây và dây leo đều ầm ầm đổ sập xuống, bốc lên một đám bụi đất mịt mù.

Sau khi bụi đất tản đi, hai người phát hiện ra trò hay vừa mới bắt đầu.

Cả tường vây và dây leo vừa đổ xuống chẳng qua mới chỉ là rải rác mấy cây. Dây leo tường vi chân chính đã mọc lan ra khắp đường cái, lít nha lít nhít một mảng lớn, phóng tầm mắt nhìn ra, đều là từng đoá hoa tường vi to bằng mặt người màu đỏ tím.

Xương cốt trắng bệch xen lẫn trong đó, có đầu lâu của con người, cũng có của cả động vật.

Eva nhịn không được run rẩy: “Oh my god! Hình như tôi bị mắc chứng sợ hãi với những thứ to lớn rồi, đây đều là những thứ gì vậy?!”

Vừa dứt lời, oành, những dây leo bị tường vây đè xuống đột nhiên phá đá chui lên, bỗng nhiên đánh tới.

Thích Mê phản ứng rất nhanh, kéo Eva chạy về phía sau toà nhà chưa được hoàn thiện: “Chạy trước đã!”

Eva xoay người vung đại đao, trong chốc lát lại chặt đứt được mấy sợi dây leo, giành giật thêm thời gian chạy trốn.

“Mê, chúng ta phải chạy đến khi nào? Hình như cái dây leo của cây hoa cứ liên tục mọc ra!” Eva chạy theo phía sau Thích Mê: “Có khi mệt c.h.ế.t rồi chúng ta vẫn không chạy thoát được!”

Cô ấy luôn chút ý đến động tĩnh của những dây leo này, chuyện dây leo có thể nhanh chóng mọc lại cái mới không nói đến nữa, chỉ tính riêng sức mạnh của nó dường như cũng đã không ngừng tăng lên rồi. Chúng không chút kiêng kị va đập vào toà nhà chưa hoàn thành, thời điểm bốn năm ngọn dây leo cùng xông tới thì có đứng sau vách tường dày đến đâu cũng không ngăn cản nổi.

Rầm!

Vách tường nặng nề chịu va chạm, chấn động đến nỗi cả toà nhà chưa hoàn thiện đều rung lắc.

Thích Mê dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chạy lên nóc nhà, cho đến khi chạy đến một hàng cột thép phía trên nóc nhà thì đã không còn đường để chạy nữa.

Eva cũng theo sát bên, phía dưới còn có một đám dây leo đuổi theo đòi mạng,

Thích Mê ném thanh kiếm ngắn ra ngoài đánh về phía dây leo, hỏi Eva: “Cô ở đây chiến đấu với đám dây leo này, có thể kiên trì nổi không?”

Eva giống như nghe không hiểu, cất cao giọng: “What?!”

“Loại biến dị như này có biến đổi đến đâu thì vẫn là thực vật, chỉ cần phá hoại rễ của nó chúng ta đã có thể an toàn rồi.” Thích Mê thu loan đao lại.

Oành! Eva vung đại đao lên chặt đứt dây leo, tường của toà nhà chưa hoàn thiện liên tục báo hỏng, lần tiếp theo có thể chống đỡ được đại khái khoảng một phút đồng hồ.

Eva bận rộn hỏi: “Rễ của nó? Ở đâu cơ?”

Thích Mê đưa tay chạm nhẹ lên mắt trái, trong nháy mắt, con mắt trái trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh lam.

Bên trong tầm mắt trái, những nơi được ánh sáng soi tới, bên trên những dây hoa tường vi có sinh mệnh này đột nhiên nhiều thêm các loại màu sắc và đường nét hoa văn, có đỏ, có xanh, có lam… giống như những đường phân cách chia cơ thể của chúng ra làm mấy khu vực khác nhau, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một chút thì sẽ bị phân tán.

Mà trong số đó bộ phận có những đường nét dày đặc nhất là chỗ bệ cửa sổ trên toà nhà năm tầng phía đối diện, mấy trăm đường nét đủ màu sắc đan xen hoà quyện vào với nhau thành một cụm, giống như một đám len rối loạn khó mà gỡ ra được.

Nơi này, chính là [Cánh Cửa Tử Thần] của tường vi biến dị.

[Vật nhìn thấy: Tường vi biến dị

Loại hình: Thực vật

Cấp bậc cánh cửa tử thần: Thấp (Lực sát thương yêu cầu 103)

Vũ khí trong tay: Loan đao tự chế (lực sát thương 82%, những đồ vật thông thường không thể trốn được khỏi cây đao này).

Góc đô thích hợp: Từ trên cao xuống

Đề nghị: Dùng thanh loan đao trên tay bạn, đ.â.m một đòn vào trung tâm đi!]

Thích Mê nhếch môi, trả lời vấn đề của Eva: “Rễ của nó ở phía đối diện… Có thể dùng thanh đao của cô mở một con đường cho tôi không?”
 
Back
Top Bottom