Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 10: Chương 10



Cuối cùng cô còn cố ý cầm một cái cầu trượt dành cho trẻ em có giá hơn một ngàn, cô muốn mang trở về để trong lớp học một cái, nhất định sẽ làm bọn nhỏ vui vẻ.

Sau khi lấy đầy đủ mọi thứ, cô lại đi tới khu thực phẩm dạo qua một vòng, vận may cô rất tốt, may mắn tìm được mì gói sắp hết hạn ở phía dưới một cái kệ để hàng.

Là mì hương vị hải sản.

Cô còn tìm thấy một gói mì màu xanh khác ở trên kệ. Tuy rằng rất không hợp thời thế, nhưng lúc Thích Mê nhìn thấy hai gói mì này, cô vẫn không nhịn được cười cười: “Ghét ăn đến mức này cơ à?”

Đột nhiên, cô bỗng nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho hàng đang mở rộng.

Kho hàng của siêu thị rất nhiều hàng hóa, có khi sẽ sót lại một ít đồ ăn cũng không chừng. Sau khi chất đầy hai chiếc xe đẩy hàng, Thích Mê chọn từ khu vực đồ dùng phòng bếp một con d.a.o gọt hoa quả tiện dụng, sau đó cô còn tìm được một cuộn len sợi ở trên mặt đất. Cô buộc chặt đuôi d.a.o gọt hoa quả lại, sau này sẽ có thể thu lại con d.a.o nhờ vào sợi len này, Không như mấy lần trước, ném d.a.o không trúng thì cô sẽ không còn vũ khí nữa.

Sau khi thô bạo chế tạo ra một thứ vũ khí đơn giản như vậy, Thích Mê giơ điện thoại di động lên, rón ra rón rén tới gần kho hàng.

Vừa nhìn vào đã thấy có một nửa bàn chân thò ra bên ngoài.

Đôi chân có làn da căng mịn chứ không phải xương cốt trắng tinh, ngón chân còn được sơn móng chân màu đỏ nữa.

Đi thẳng vào trong, cô có thể thấy được một phụ nữ mặc váy hoa màu tím nhạt, váy ở nửa người trên đều đã cởi xuống tới bên hông, chứng minh được âm thanh vừa rồi Thích Mê nghe thấy đúng là một màn cảnh xuân ở trong khu vực này.

Chỉ là.

Người phụ này có khuôn mặt rất giống với quái vật mà cô đã gặp phải ở nhà trẻ, tròng mắt lồi ra, miệng và mũi ép lại cùng với nhau trông như hình một cái miệng lớn. Chính xác mà nói thì đây không phải một con người.

Hình ảnh xuân sắc trong đầu của cô bỗng nhiên trở nên quỷ dị, Thích Mê bỗng nhiên cảm giác thấy có một trận ớn lạnh.

Cô nhẹ nhàng đá vào chân của nữ quái vật, thấy cô ta không có động tĩnh gì, cô càng nắm con d.a.o gọt hoa quả đang lóe ra ánh sáng, nghiêng người chui vào kho hàng.

Trong kho hàng có hai bộ xương trắng, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết hàng ngày không thể ăn được, đồ ăn còn sót lại chính là một túi bánh mì bên cạnh bộ xương.

Bánh mì được đóng gói cẩn thận, hạn sử dụng còn ba tháng.

Thích Mê cầm lấy bánh mì, lúc đi ra không cẩn thận vướng vào nữ quái vật, quái vật đang nghiêng người chuyển thành nằm thẳng, lúc này, cô phát hiện bụng của nữ quái vật đang bẹp xuống một cách quái dị, giống như là bên trong không có nội tạng chống đỡ.

Toàn thân người phụ nữ này hoàn toàn không có vết thương, chỉ có phần miệng còn dính máu…

Không thể nào.

Nội tạng bị hút ra ngoài rồi à?

Thích Mê nhịn không được lại run rẩy, cô ra khỏi kho hàng, đặt bánh mì vào trong xe mua sắm, đẩy hai xe “Chiến lợi phẩm” đầy ắp, nhanh chóng chạy về nhà trẻ.

*

Rầm, cả một xe mua sắm tràn đầy những món đồ chơi đổ xuống tấm đệm màu đỏ thẫm mang tới lúc trước, sáu đứa trẻ còn đang thức đều vội chạy tới xem.

Thích Mê lấy mấy cái áo bông nhặt được ở trên đường, mặc lên người tất cả mấy đứa trẻ.

“Ôi, cô Thích, quần áo này hôi quá đi.” Thằng nhóc Vương Tiểu Hổ che cái mũi lại, ghét bỏ nói.

Thích Mê kéo khóa cho thằng nhóc rồi nói: “Chịu hôi hay muốn c.h.ế.t lạnh đây hả? Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai cô lại ra ngoài tìm cái khác cho em.”

“Tìm?” Triệu Nhất Triết lanh lợi, lập tức phát hiện ra lời nói của Thích Mê có chút không hợp lý, “Cô giáo, mấy thứ cô mang về ở đây, cô không trả tiền sao?”

Thích Mê phản ứng lại trong một giây, lập tức giải thích: “Cái này là do những người anh hùng đi giải cứu mặt trời để lại cho chúng ta, không cần phải trả tiền.”

“Có thật vậy không?” Triệu Nhất Triết nhíu hàng lông mày nhỏ, mang theo nét mặt dò xét.

Thích Mê mỉm cười: “Đúng vậy, sao cô có thể nói dối các em được chứ?”

Vương Tiểu Hổ che cái mũi của mình, dáng vẻ như sắp bị mùi hôi làm cho ngất đi: “Ọe, những anh hùng đó không thể để lại quần áo không hôi cho em ạ?”

Thích Mê cười cười, ở chỗ này mà còn có thể nghe thấy mấy lời nói ngây thơ của trẻ con, đúng là chuyện hiếm có: “Đi chơi đi, cô giáo sẽ lấy đồ ăn cho các em ăn, những mà nói nhỏ một chút, còn có mấy bạn nhỏ còn đang ngủ nữa.”

“Vâng ạ ~” Bọn nhỏ thì thầm trả lời.

Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ của Vương Tiểu Hổ, Thích Mê đứng dậy đi về phía đống lửa, vươn hai tay hơ trên ngọn lửa sưởi ấm. Đồ thể dục trên người vẫn không thể chiến thắng nổi sự lạnh lẽo, toàn thân cô bị kí©h thí©ɧ đến nổi da gà, Trịnh Viện Viện vừa nhìn thấy vậy đã thân thiết lấy chiếc áo lông vũ còn sót lại, mang tới khoác lên người cô.

Thích Mê cười cười với Trịnh Viện Viện, nói: “Cảm ơn.”

“Chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Trịnh Viện Viện cười ngồi trở lại vị trí cũ của mình.

Cùng lúc đó, Đỗ Thụy đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy nước.”

“Vẫn nên để tôi đi thôi.” Thích Mê lo lắng nói.

Bước chân Đỗ Thụy dừng lại, biểu cảm tuy rằng không thay đổi nhiều, trước sau vẫn là một khuôn mặt than, nhưng Thích Mê vẫn cảm thấy, hình như anh ấy đã hơi tức giận.

“Cô Thích, tôi biết cô có ý tốt, nhưng mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một mình cô được.” Anh ấy nói.

Thích Mê chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cái gì, cho đến khi Trịnh Viện Viện lên tiếng, nói một câu “Cô cứ để thầy Đỗ đi đi”, cô mới ậm ừ đáp ứng một tiếng.

Đỗ Thụy xoay người, cầm ấm nước ra cửa.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 11: Chương 11



Thích Mê nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt mà giật mình, cô mang vẻ mặt kinh ngạc chậm rãi quay người lại, cúi đầu nhìn toàn bộ bàn tay đã bị lửa hong đến mức hồng hồng của mình.

Một lát sau, cô vẫn nhịn không được hỏi: “Thầy Đỗ… tức giận rồi à?”

“Sao có thể thế được?” Trịnh Viện Viện cười cười, cô ấy thấy hình như ngọn lửa không còn cháy mạnh nữa nên bỏ thêm một đống cỏ khô vào.

Phanh, tấm sắt bị lửa đốt nóng đến mức vang lên một tiếng.

Trịnh Viện Viện cúi đầu, cô ấy dùng chân bàn mang từ lớp đối diện tới ấn xuống đám cỏ khô, nhỏ giọng nói: “Thật ra, tâm tình của thầy Đỗ, tôi cũng có thể hiểu được, mọi người bất ngờ bị đưa tới nơi này ai cũng rất sợ hãi, nhưng vì sợ ảnh hưởng tới bọn nhỏ nên không thể biểu hiện ra ngoài. Nói thật ra, đến bây giờ tôi cũng còn chưa chịu thừa nhận… Chúng ta thật sự đi tới, tận thế rồi?”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy loại việc lạ này sẽ chỉ có thể xuất hiện ở trên phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết, tất cả đều là giả, nhưng mà tôi đã trộm véo bản thân rồi, rất đau mà vẫn không hề tỉnh lại, cho nên tôi mới biết tình cảnh bây giờ không phải là giấc mơ.” Nói tới đây, Trịnh Viện Viện hít hít cái mũi, cổ họng tràn ra tiếng khóc nức nở: “Cô Thích, tôi thật sự sợ hãi, nhưng tôi lại không thể không tỉnh táo lại, con gái của tôi cũng ở đây, bọn nhỏ lớp Đậu Đinh cũng đều ở chỗ này, tôi… tôi thật sự sợ bọn nhỏ xảy ra chuyện gì.”

Thích Mê vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, vẫn may, không có ai chú ý tới bên này.

Cô kéo chiếc ghế nhỏ đến gần Trịnh Viện Viện hơn chút, sau đó giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt của cô ấy: “Cô không để bọn trẻ nhìn ra được đã là chuyện rất tuyệt vời rồi.”

Trịnh Viện Viện lắc lắc đầu, nâng ống tay áo lau lau mắt: “Xin lỗi, cô Thích, tôi không nên khóc, tôi biết hiện tại bọn nhỏ chỉ có thể dựa vào chúng ta, tôi không nên khóc… Nhưng mà, tôi, tôi cảm thấy bản thân mình quá vô dụng. Thầy Đỗ nhất định cũng nghĩ giống tôi, chúng tôi vẫn luôn dựa vào mình cô cứ bận rộn đi ra đi vào, mà hai người lớn chúng tôi chỉ ở chỗ này lại dường như rất vô dụng.”

“Sao có thể? Những lúc tôi không ở đây không phải đều do hai người bảo vệ bọn trẻ đấy à? Hai người không vô dụng đâu.” Thích Mê dịu dàng an ủi, dùng tay vỗ vỗ vai cô ấy.

Lúc này, Đỗ Thụy mang theo nước ấm đi vào, bắt gặp Thích Mê đang an ủi Trịnh Viện Viện thì do dự một chút nhưng vẫn mang theo nước ấm đi lại đây, đặt ở ở trên thúng sắt. Ấm đun nước vừa vặn đặt trên miệng thùng sắt.

Anh ấy không ngồi xuống, chỉ nhìn lướt qua hai người, sau đó mang cái ghế nhỏ đến bên người bọn nhỏ.

“Thầy Đỗ, thầy có thể chơi trò gia đình không ạ, đóng vai cha ấy?”

“Cha gì mà cha, thầy Đỗ phải đóng vai đội trưởng Ultraman!”

Hai đứa nhỏ tranh chấp đến nỗi Thích Mê không thể nghe thấy Đỗ Thụy trả lời như thế nào. Cô chỉ ngồi ở một bên vừa vỗ vai Trịnh Viện Viện, vừa nương nhờ ánh lửa nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa ở trên đệm.

Mỗi đứa nhỏ đều có đôi mắt rất sáng ngời, trẻ nhỏ không giống với người lớn, bọn chúng sẽ không bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân, đặc biệt nhất là khi bọn nó mới chỉ ba bốn tuổi. Khi bọn nhỏ cười, đó thật sự là nụ cười của sự vui vẻ; bọn nhỏ khóc, đó thật sự là nước mắt khổ sở; bọn nhỏ giận dỗi thì cũng nhất định sẽ thể hiện ra ngoài.

Mà bây giờ, sáu đứa nhỏ đều đang cười rất vui vẻ.

Cô đã đi qua rất nhiều thế giới bị tàn phá nặng nề, ở nơi đó, cô chưa từng thấy qua nụ cười tươi tắn tinh khiết như thế. Cho dù là những đứa trẻ cùng tuổi, cũng sẽ bởi vì không có người thân, không có đồ ăn, vô vàn vấn đề, mà có những cảm xúc u ám không phù hợp với độ tuổi.

Thích Mê nhìn bọn nhỏ, khóe môi vô thức cong lên.

Nụ cười của những bé con này thật sự rất vui vẻ và trong sáng, giống như một bông hoa còn sót lại trong bùn lầy ở một thế giới tồi tệ, nhất định phải che chở chúng thật tốt.

Cảm xúc của Trịnh Viện Viện gần như đã trở lại bình thường, cô ấy lau lau nước mắt, theo tầm mắt của cô nhìn sang.

Dần dần, đôi mắt của cô ấy cũng nhiễm ý cười: “Thật ra, bọn nhỏ còn dũng cảm hơn chúng ta tưởng tượng, vừa rồi tôi thấy sâu đã giật nảy cả mình, kết quả mấy đứa nhỏ này lại chẳng có ai sợ hãi.”

“Đúng vậy, hôm nay bọn nhỏ ngoan đến mức ngạc nhiên, cô có phát hiện ra không? Ngay cả vào lúc chơi đùa, bọn nhỏ đều rất cẩn thận, cố gắng không phát ra âm thanh nào.” Thích Mê mỉm cười nói.

Trịnh Viện Viện: “Đúng vậy, thật sự rất là ngoan.”

Đông, lại là tiếng thùng sắt vang lên.

Đỗ Thụy vô thức quay đầu lại, vừa đúng lúc trông thấy ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười dịu dàng của Thích Mê và Trịnh Viện Viện.

Thấy hai người đã tâm sự gần xong, Đỗ Thụy nhỏ giọng dặn dò mấy đứa nhỏ vài câu, sau đó mang ghế nhỏ trở lại. Anh ấy luồn tay vào tay áo, cầm nắp ấm nước lên, nhìn thấy nước mới bắt đầu sủi bọt thì lại đậy nắp ấm xuống.

Anh ấy chà xát tay, quay đầu nhìn về phía Thích Mê, nói: “Ít nhiều đều nhờ vào cô Thích cả.”

“Đừng khách sáo.” Thích Mê cười nói.

Đỗ Thụy mím môi, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi nhìn thấy được, cô Thích là người rất có kinh nghiệm, nếu có chuyện gì chúng tôi có thể làm thì cô cứ việc nói thẳng, hai người lớn chúng tôi có tay có chân, sẽ không làm gánh nặng của cô.”

Thích Mê: “Được thôi, tôi sẽ không khách sáo với hai người đâu.”

Đỗ Thụy gật gật đầu.

Lúc này, hình như Trịnh Viện Viện nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, cô Thích, thế giới tận thế này, rốt cuộc là như thế nào?”

Nói đến chủ đề này, trong một giây Thích Mê đã trở nên nghiêm túc, cô hạ giọng nói: “Tôi đoán, mặt trời của thế giới này không xuất hiện đã rất lâu rồi, độ ấm rất thấp, toàn bộ thành phố đều không có điện, sâu và con người đã xảy ra biến dị… Trừ điều này ra thì cũng giống như những thế giới tận thế khác mà tôi đã đi qua, không khác quá nhiều… À đúng rồi, thế giới này cùng với thế giới ban đầu chúng ta sống cũng giống nhau, ít nhất thì thành phố này rất giống, mấy thứ này đều được tôi tìm ở siêu thị gần đây.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 12: Chương 12



Đỗ Thụy gật đầu phụ họa: “Tôi cũng phát hiện ra, bố cục bên ngoài hành lang rất giống với bố cục của nhà trẻ Xuân Nha.”

Thích Mê: “Đúng vật, rất có khả năng đây là thế giới song song, tôi nhìn thấy ngày tháng trên lịch ở siêu thị, là mùa hè ngày 13 tháng 7 năm 2025.”

“Tháng 7 năm 2025…” Trịnh Viện Viện nhỏ giọng nhắc lại một lần, kinh ngạc hô lên, “Thời gian này giống với thời gian ở thế giới của chúng ta, không phải sao?”

“Đúng vậy.”

Có lẽ là vì thói quen cho nên cứ nói nói được mấy câu, ba vị giáo viên mầm non đều sẽ để ý trông coi mấy đứa nhỏ đang chơi đồ chơi một lần. Thấy bọn nhỏ đang chơi đùa, ba người lại quay đầu lại tiếp tục nói chuyện.

“Hơn nữa không chỉ có ngày…” Thích Mê ấn nút điện thoại di động mở máy, màn hình sáng lên, “Thời gian trôi đi cũng giống nhau luôn.”

Trên màn hình, phông thời gian theo kiểu phim hoạt hình vừa nhảy đến [85:32].

Sau khi trời tối, lúc cầm đến điện thoại di động Thích Mê cũng đã từng chú ý đến thời gian, khi đó là [15:58], nói cách khác, bọn họ đi tới thế giới này vào khoảng 15h55.

Ba người nghiêm túc trò chuyện, không hề để ý tới sáu đứa trẻ đang có vẻ mặt nghiêm túc ở bên kia.

Triệu Nhất Triết thu hồi ánh mắt, nhíu nhíu mày, nhìn năm bạn nhỏ khác ở xung quanh: “Mấy cậu nhìn xem, bọn họ lại đang nhìn chúng ta, nhất định là họ có việc gì đó đang gạt chúng ta!”

Thùng sắt cháy nóng lại vang ra một tiếng động, ngay sau đó, ấm nước kêu lên một tiếng dài.

Đỗ Thụy nghe thấy tiếng thì động đậy, đứng dậy nhìn sang bên này.

Ngay lập tức điều tra viên Triệu Nhất Triết phát ra mệnh lệnh: “Nhanh lên, tất cả mọi người tiếp tục giả vờ đang chơi!” Nói xong, cậu bé cầm con quái thú nhỏ hạ gục Ultraman đang ở trong tay Vương Tiểu Hổ.

Vương Tiểu Hổ: “?”

“Từ từ! Cậu là quái thú, sao có thể đánh thắng được Ultraman của tớ?” Vương Tiểu Hổ không tin được mà ngẩng cổ lên, cầm lấy Ultraman trong tay hung hăng đè quái thú nhỏ của Triệu Nhất Triết ở dưới thân.

Dường như còn cảm thấy không đủ, thằng nhóc lại cầm lấy cái chảo nhựa màu hồng của cô bạn đang đứng đối diện, hung tợn gõ xuống đầu của con quái thú nhỏ.

“A a! Vương Tiểu Hổ, cái chảo của tớ!” Phương Hân Duyệt đang chơi vui vẻ vội hô lên.

Vương Tiểu Hổ cố ý giở cái chảo màu hồng nhạt lên cao cao, vẻ mặt như muốn nói “Tại sao không ai hiểu cho nỗi khổ của tôi”, nhíu mày bảo: “Cậu cho tớ mượn một chút thì có làm sao đâu, tí nữa tớ sẽ trả lại cho cậu!”

“Không được, tớ còn phải nấu cơm cho em bé Kiều Kiều của tớ nữa!” Phương Hân Duyệt tức giận, cô bé đứng dậy giành lại cái chảo.

Kiều Kiều vẫn đang đóng vai em bé không vừa, cô bé nũng nịu giả vờ khóc: “Hu hu hu, mẹ ơi con đói quá.”

“Cậu nghe thấy không, em bé của tớ đói đến mức khóc rồi kìa, nhanh trả chảo lại cho tớ!” Phương Hân Duyệt bắt đầu vén tay áo.

Vương Tiểu Hổ ưỡn ngực, thằng bé đứng lên: “Nào nào, cậu cho tớ mượn đi! Một chút thôi! Chỉ một chút thôi!”

Thằng nhóc này là đứa nhỏ lớn nhất trong lớp, đã gần năm tuổi, lớn lên vừa cao vừa khỏe, cao hơn Hân Duyệt gần nửa cái đầu, thằng nhóc vừa đứng lên, Phướng Hân Duyệt có với thế nào cũng không tới.

Triệu Nhất Triết nhìn trò hề không thể hiểu được này, ghét bỏ liếc vài cái với vẻ xem thường: Đồ trẻ con!

Thích Mê thấy cuộc chiến tranh nhỏ giữa hai nhóc con càng ngày càng nghiêm trọng, vội vã đi tới hỏi: “Sao lại cãi nhau rồi?”

Đỗ Thụy xé mở túi mì ăn liền đóng gói, bỏ phần mì vào ấm nước, đậy nắp lại rồi cũng bước sang đây.

Tay áo của Phương Hân Duyệt đã xắn lên lên được một nửa, một tay cô bé bắt lấy cánh tay Vương Tiểu Hổ, một tay còn lại thì giơ lên cao: “Cô giáo, cậu ấy lấy cái chảo nhỏ của em!”

“Tớ chỉ muốn mượn dùng một chút thôi!” Vương Tiểu Hổ lo lắng đến mức mặt mũi nhăn hết lại.

“Đúng vậy, cô giáo, cậu ấy bắt nạt mẹ của em!” Vu Kiều Kiều ngồi thẳng dậy, cô bé nghiêm túc nói: “Mẹ Hân Duyệt đang chuẩn bị chiên lạp xưởng cho em thì Vương Tiểu Hổ đã lấy chảo đi mất rồi.”

Mẹ ruột của cô bé - Trịnh Viện viện câm nín không biết nói gì mà chỉ đứng nhìn: “…”

Vương Tiểu Hổ thấy hai bạn nữ đều nhằm vào mình, cầm chảo ném sang cho Triệu Nhất Triết: “Bởi vì, bởi vì, ai bảo cậu ấy dùng quái thú đánh c.h.ế.t Ultraman của em, em phải tìm cho Ultraman của em thêm một cái chảo làm vũ khí!”

“Tớ không cố ý mà!” Triệu Nhất Triết trừng mắt nhỏ.

Đỗ Thụy nghe xong, khuôn mặt bình thường luôn vô cảm của anh ấy thậm chí đã xuất hiện chút ý cười, anh ấy cầm gói gia vị rồi xoay người rời đi.

Thích Mê nghĩ nghĩ, cô tìm từ một đống đồ chơi ra một người nhỏ cầm cây s.ú.n.g bằng nhựa rồi đưa cho Vương Tiểu Hổ: “Ultraman sao có thể dùng cái chảo màu hồng nhạt này được? Cô cảm thấy dùng cái này tốt hơn, s.ú.n.g máy, vũ khí nóng.”

Vương Tiểu Hổ nhìn thấy, nghĩ nghĩ một hồi, sau đó ném cái chảo trong tay xuống mặt đất: “Trả lại cho cậu!”

Thằng nhóc chuẩn bị lấy đi khẩu s.ú.n.g trong tay Thích Mê thì Thích Mê lại cố ý giơ tay lên cao: “Bạn học Vương Tiểu Hổ, một người đàn ông thì không được ném món đồ chơi như thế này, em phải làm như thế nào?”

Vương Tiểu Hổ thở dài một tiếng rõ to “Ai”, sau đó thằng nhóc nhặt cái chảo màu hồng ở dưới đất lên đưa cho Phương Hân Duyệt, còn to giọng trả lời: “Đây, trả lại cho cậu”

Phương Hân Duyệt đoạt lại cái chảo.

Thích Mê tiếp tục nói chuyện: “Hân Duyệt, bạn học Vương Tiểu Hổ đã trả lại đồ chơi cho em rồi, cười lên một cái nhé?”

Phương Hân Duyệt tiến về phía Thích Mê lễ phép cười giả vờ: Hì hì.

Thích Mê cười cười, cô ngửi được mùi mì tôm hương vị hải sản thơm lừng khắp phòng thì gọi mấy đứa trẻ dậy ăn cơm. Một túi mì gói, nóng hầm hập, vừa vặn chia cho sáu đứa nhỏ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 13: Chương 13



Về phần ba thầy cô bọn họ cũng chỉ có thể mỗi người bưng một chén canh nước mì tôm, đứng nhìn bọn nhỏ ăn.

Túi bánh mì và mì gói còn dư thì phải để lại cho bốn đứa nhỏ đang ngủ.

“Đừng lo lắng, chút nữa tôi lại ra ngoài đi dạo, chắc vẫn sẽ tìm được một chút đồ ăn.” Thích Mê thổi thổi nước lèo trong tay, húp một ngụm nhỏ.

Hai tay Đỗ Thụy cầm ly giấy, anh ấy dùng nó làm ấm tay: “Tôi đi cùng với cô.”

Thích Mê: “Anh đi cùng với tôi thì cô giáo Trịnh phải ở lại đây một mình à?”

Đỗ Thụy không nói chuyện, anh ấy quay đầu nhìn liếc Trịnh Viện Viện một cái, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Viện Viện cũng ngẩng đầu nhìn mình, lại lập tức gục đầu xuống.

Ba người đều im lặng.

Không lâu sau, Đỗ Thụy chậm rãi thở dài: “Tôi chỉ cảm thấy, bản thân mình như một gánh nặng.”

“Anh còn phải bảo vệ cô giáo Trịnh và mấy đứa nhỏ nữa, gánh nặng cái gì? Hơn nữa nếu không phải anh mang theo bật lửa, làm sao chúng ta có lửa để sưởi ấm? Còn chuyện ăn được mì gói nữa, quả thực như chuyện nằm mơ…” Thích Mê uống một ngụm canh, cô tiếp tục nói, “Tôi nói với anh điều này nha, sinh tồn ở tận thế không chỉ có đánh chỉ có gϊếŧ, mà công tác hậu cần cũng rất quan trọng, anh cứ coi như chúng ta phân công hợp tác, tôi chịu trách nhiệm đối ngoại, hai người phụ trách đối nội.”

Cô nói xong thì ngửa đầu uống nốt một ngụm canh cuối cùng, sau đó để cái ly giấy ra sau, cởϊ áσ lông vũ rồi đi ra ngoài.

“A? Cô Thích, cô lại đi ra ngoài sao?” Vương Tiểu Hổ kinh ngạc nói, trong miệng thằng nhóc còn đang nhai mì ăn liền.

Thích Mê nhanh nhẹn khởi động làm giãn xương quai xanh, cười nói: “Đúng vậy, không phải cô đã nói với các em là chúng ta ai cũng có nhiệm vụ, cô phải đi ra ngoài tuần tra để đảm bảo an toàn cho các em.”

“Oa, vậy cô giáo cũng là Ultraman sao?” Vương Tiểu Hổ kinh ngạc, cái miệng của thằng nhóc tạo thành một hình chữ “O”.

Thích Mê cười cười, cô vừa muốn trả lời thì nghe được Phương Hân Duyệt ở bên kia trả lời hộ: “Cô Thích là một cô gái, sao có thể là Ultraman được? Nhất định cô giáo là Tiên nữ hoặc Thủy thủ mặt trăng.”

Thích Mê nghe được câu trả lời thì cảm giác cũng không tệ lắm, cô giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô bé, cười nói: “Đúng vậy, cô chính là Thủy thủ mặt trăng.”

Vu Kiều Kiều đang ngậm một miệng mì gói, ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Vậy cô giáo có biến hình không?”

“Đương nhiên là có, chẳng qua đây là bí mật, không thể bị người khác nhìn thấy.”

Thích Mê dùng ánh mắt ra hiệu cho Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện, thấy hai người gật đầu, cô đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đôi mắt dịu dàng của cô trở nên sắc bén trong nháy mắt khi xoay người, Thích Mê cong cong khóe môi, sờ sờ d.a.o gọt hoa quả giấu ở bên hông.

Cô giơ di động lên quan sát bốn phía vách tường xung quanh, số lượng mấy con sâu thịt rõ ràng tăng lên rất nhiều, những con nhện trên mạng nhện cũng có hoa văn sặc sỡ và kích thước to bằng bàn tay, càng không cần phải nói đến mấy con chuột vốn đã to, sau khi biến dị, bây giờ đã to bằng con mèo rồi.

Con chuột đang ăn thịt sâu, cái răng màu vàng của nó dính đầy chất nhầy, lúc này nó đã chú ý tới Thích Mê đang đứng ở bên đây.

Cô thử ngoắc ngón tay với con chuột, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa lớn.

Hai con chuột phi như bay đuổi theo ra ngoài.

Cảm giác thấy khoảng cách không sai biệt lắm, bước chân của Thích Mê đột nhiên dừng lại, cô rút d.a.o gọt hoa quả ra, đ.â.m hướng về phía trái tim con chuột.

Chít!

Một đòn đánh trúng, trước khi thân thể của con chuột bị đ.â.m xuyên qua, nó đã kêu lên một tiếng thảm thiết.

Ngay sau đó, Thích Mê lại nhanh chóng bay về phía đầu của con chuột còn lại.

Con chuột kêu thảm thiết, giãy giụa lăn lộn như muốn chạy trốn, kết quả không đi được vài bước thì nó đã ngã xuống.

Vừa rồi là âm thanh chạy trốn ở hành lang, bây giờ lại là âm thanh của hai tiếng kêu, cả hai sự việc này đã thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp Đậu Đinh.

Nghe thấy giọng nói khe khẽ của Vương Tiểu Hổ phát ra từ phía bên kia: “Có phải cô Thích đang đánh quái thú không?”, Thích Mê khẽ cười một tiếng, cô lắc lắc con d.a.o gọt hoa quả dính m.á.u trên tay, cắm d.a.o lại vào vỏ d.a.o ở bên hông.

Ngoại trừ hai con chuột to đến mức dọa người này, cô nghĩ Đỗ Thụy dư sức ứng phó với mấy con sâu trắng và con nhện còn lại. Nhưng cô đi được hai bước rồi vẫn không yên tâm, tới cửa rồi lại thay đổi phương hướng quay đầu gõ gõ cửa sổ của phòng học.

“Là ai? Là cô Thích hay là quái thú?” Lần này Vu Kiều Kiều là người lên tiếng hỏi.

Thích Mê cảm thấy các bạn học nhỏ này thật là đáng yêu, giọng điệu tự giác mềm mại hẳn ra: “Là cô đây.”

Giây tiếp theo, cô nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh giày nhỏ lọc cọc chạy tới, nhưng không đi được vài bước thì đã bị Trịnh Viện Viện ngăn cản. Không lâu sau, Đỗ Thụy đến bên cửa vén một góc rèm cửa lên: “Có chuyện gì vậy?”

Thích Mê: “Khi ra ngoài nhớ mang theo một cây đuốc, ngoài cửa có sâu, còn có nhện độc nữa.”

Đỗ Thụy nhíu mày: “Có rất nhiều à?”

Thích Mê: “Không nhiều lắm, nhưng rất to.”

Đỗ Thụy im lặng một chút, nhíu mày càng sâu: “… Được rồi, tôi nhớ rồi.” Sau đó vừa hạ rèm cửa xuống, anh ấy đã nhấc nó lên: “Cô đi cẩn thận.”

Thích Mê quay đầu lại, cười tươi giơ ngón tay cái: “Yên tâm, tôi là người chuyên nghiệp.”

Đỗ Thụy đứng ở bên cửa sổ nhìn cô cho đến ánh sáng dần dần thu nhỏ, biến mất ở chỗ ngoặt, mới lại buông rèm xuống.

Trịnh Viện Viện thu dọn ly giấy mà mấy đứa nhỏ ăn mì gói, ném chúng vào thùng rác, ngẩng đầu dùng khẩu hình hỏi Đỗ Thụy “Sao thế?”

Đỗ Thụy lắc đầu, anh ấy dùng khẩu hình trả lời lại không có việc gì. Nhưng khi anh ấy vừa mới nhìn lại đã phát hiện tất cả sáu đứa nhỏ đã tụ tập cùng nhau, trông rất thần bí.

Anh ấy ra hiệu cho Trịnh Viện Viện im lặng, Trịnh Viện viện liếc mắt một cái đã hiểu ngay, hai người đồng thời thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi tới gần bọn nhỏ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 14: Chương 14



“Các cậu nhìn xem, thầy cô không cho chúng ta tới gần cửa sổ, nhất định có vấn đề!” Triệu Nhất Triết lại đứng ra mở cuộc họp.

Vu Kiều Kều không đồng ý: “Mẹ tớ bảo ở bên cửa sổ lạnh lắm, sợ chúng ta bị ốm nên mới không cho đến gần, có thể có vấn đề gì được chứ?”

“Đúng vậy!” Vương Tiểu Hổ cũng đồng ý kiến với Kiều Kiều, trong lòng thằng nhóc vẫn còn hơi giận dỗi việc bị quái thú nhỏ đánh bại.

Triệu Nhất Triết nóng nảy nói: “Không cho chúng ta đi ra cửa, cũng không cho chúng ta tới gần cửa sổ, điều này mà bình thường à?” Thấy không thể trông cậy vào Vu Kiều Kiều và Vương Tiểu Hổ, cậu bé chỉ có thể nhìn về phía những người bạn khác.

Phương Hân Duyệt chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu lắm nên giơ tay kéo kéo người đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói gì - Ngô Mộc Thần.

Ngô Mộc Thần là cháu ngoại của Đỗ Thụy, nhỏ nhỏ gầy gầy, đôi mắt tròn xoe rất giống con nai con. Thích Mê thật sự không tìm thấy áo lông vũ của học sinh nam nên đã mặc cho cậu bé bộ cái áo màu hồng phấn.

Từ khi bắt đầu mặc cái áo này vào cậu bé chưa hề nói chuyện một câu nào.

Phương Hân Duyệt túm lấy cậu bé thì cậu bé cũng không thèm để ý.

Lúc này, Vu Kiều Kiều bỗng nhiên hô lên: “Tớ biết thầy cô đang giấu chúng ta điều gì rồi.”

Triệu Nhất Triết rất vui mừng khi có người cùng phe với mình, cậu bé vội hỏi: “Điều gì?”

Vu Kiều Kiều nghiêm túc nhíu đôi lông mày nhỏ của mình, cô bé giương nanh múa vuốt lên: “Nhất định là bởi vì… Bên, ngoài, có, quỷ!”

Năm đứa nhỏ im lặng vài giây.

Triệu Nhất Triết sợ tới mức lùi một bước, cậu bé vội xua tay: “Không, không có khả năng đấy! Cha tớ đã nói, trên thế giới không có quỷ!”

“Có! Tớ đã nhìn thấy!” Vu Kiều Kiều chắc chắn phản bác, cô bé nói: “Tóc dài, váy đỏ, đáng sợ…” Cô bé vừa ra dấu, vừa liếc mắt lên đã thấy Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, lời nói còn chưa xong đã im lặng ngậm chặt miệng lại.

Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, mỉm cười.

Vu Kiều Kiều: Sợ quá!

Thích Mê đi ra khỏi nhà trẻ và đi về phía căn hộ chung cư cho thuê của mình.

Ở thế giới nguyên bản, để thuận tiện cho việc đi làm ở nhà trẻ cho nên cô đã thuê một căn hộ chung cơ nhỏ gần đó, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ.

Cô quyết định lấy nơi đó làm điểm đến tiếp theo của mình, ở chỗ này cô cẩn thận tìm kiếm trong các tòa nhà và cửa hàng để xem có thứ gì cô có thể sử dụng và ăn được hay không.

Dọc theo đường đi, bóng đêm thật sự yên tĩnh, cô cố ý khống chế lực độ của mỗi bước chân cho nên âm thanh phát ra khi đi trên đường không quá to. Khi gió lớn hơn một chút thì tiếng bước chân có thể bị che khuất hoàn toàn trong đó, nhưng đáng tiếc là, đôi mắt của cô vẫn chưa thể thích ứng với bóng đêm ở nơi này, một đường đi đến đây, cô chỉ có thể dùng điện thoại di động để chiếu sáng.

Ánh sáng ở trong bóng đêm thật sự rất gây chú ý, mấy con thiêu thân nhìn thấy ánh sáng cứ chăm chăm bay đến đ.â.m vào người cô. Cô đành phải dùng miệng ngậm điện thoại di động, giải phóng cho đôi tay của mình để xử lý mấy thứ này.

Sau khi trên đất tràn đầy xác mấy con côn trùng, cô lắc lắc chất lỏng dính ở trên d.a.o gọt hoa quả, đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em ở bên đường. Một đường đi tới đây thấy cửa hàng nào cô cũng không buông tha, nếu cửa mở thì cô sẽ đi vào nhìn xung quanh một vòng, nếu cửa không mở, cô sẽ thử xem có thể phá khóa ra hay không. Bỗng nhiên cô thoáng nhìn thấy bên trong gian phòng của cửa hàng quần áo này vẫn còn sót lại một vài bộ quần áo trẻ em đang được treo, cô chuẩn bị đóng gói tất cả mang hết chúng đi.

Cô tùy tiện lấy một tờ khăn giấy lau khô tay, sau đó cô lại tìm được một cái túi nilon để bỏ những thứ này vào, cô định bụng sẽ để đống đồ này tạm thời ở đây, tí nữa khi quay về cô sẽ vào lấy. Nhưng cô mới vừa ngẩng đầu thì bỗng thấy có một con chuột to bằng một con Corgi đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô với hàm răng màu vàng sắc nhọn.

Trong miệng nó tựa hồ đang nhai thứ gì đó.

Con chuột nhanh chóng chạy tới, hai tay Thích Mê chống lên mặt quầy, nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt quầy đồng thời phi đao thẳng tới trái tim của con chuột biến dị. Con chuột biến dị kêu “chít, chít, chít”, bốn chân múa may ở trên không trung.

Thích Mê ngồi xổm trên quầy nhìn con chuột đang giãy giụa sắp chết, tự hỏi mình có nên nhảy xuống đá nó thêm một cái nữa không, trong giây tiếp theo, một âm thanh nỗ tung bông vang lên bên tai khϊếp cho cô không kịp đề phòng.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, chứ không cần phải nói đến tiếng của một cái chậu inox rơi xuống đất. Xoảng! Âm thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh, rất lớn giống như tiếng một quả b.o.m nổ vậy.

Con chuột biến dị đang giãy giụa bị dọa sợ, bốn chân đá thẳng lên rồi dừng lại, sau đó nó bất động.

Một khoảnh khắc yên tĩnh.

Thích Mê tưởng là có thể do thứ gì đó vô tình làm đổ cái chậu, cô vỗ vỗ trái tim nhỏ bị chấn kinh, sau đó thu hồi d.a.o rồi chuẩn bị rời đi. Kết quả, tay cô mới vừa đẩy cửa ra thì bên tai bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói chuyện của con người: “Biến đi… dã thú….”

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, không có sức lực, dường như là phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra.

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết nghe cũng khi vang khi dừng.

Thích Mê nâng di động lên, cô phát hiện trong góc của hàng trang phục có một phòng vệ sinh nhỏ.

Cái m.ô.n.g béo của con chuột biến dị cứ ẩn hiện trong sáng tối, bên cạnh còn có một cái bát nhỏ bằng inox.

Có lẽ là cảm nhận được có ánh sáng, con chuột biến dị kia đột nhiên quay đầu lại, cái miệng mở ra rồi khép lại đang nhai một thứ gì đó, nhai đến mức cả khuôn mặt như được nhuộm hồng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 15: Chương 15



Bởi vì còn cách một khoảng nên ngay khi con chuột biến dị vừa có ý định tấn công cô, Thích Mê đã phi đao ra đ.â.m thủng trái tim của nó. Cô đi qua, một chân giẫm lên cổ của chuột, làm cho con vật nhỏ vẫn đang cố gắng giãy giụa c.h.ế.t một cách thống khoái, sau đó cô đi về phía nhà vệ sinh.

Càng tới gần mùi hôi càng bốc lên, Thích Mê che mũi.

Phòng vệ sinh không lớn, không có cửa sổ, cực kỳ bẩn thỉu, bên cạnh không xa có một người đang co ro, áo lông vũ màu đen bao lấy toàn bộ thân thể, chắc hẳn là lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, da bắp chân lộ ra ngoài nhìn tái nhợt một cách kỳ lạ, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trông chỉ to bằng cánh tay của Thích Mê, bộ phận bị chuột biến dị cắn kia đã m.á.u me đầm đìa.

Cho dù rất khó để xác định nhưng Thích Mê có thể chắc chắn đây là chân người.

Hơn nữa từ âm thanh nức nở này có thể nghe ra được đây là một người đàn ông, mà sự gầy yếu này cũng đã đến trình độ có thể nói là đáng sợ.

Thích Mê đang quan sát kỹ lưỡng người này thì bỗng nhiên người đàn ông cẩn thận ló đầu ra từ trong áo lông vũ. Làn da tái nhợt đến trong suốt, một lớp tóc trắng dính vào da đầu, có lẽ là cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt, anh ta vội vàng nâng cánh tay lên ngăn trở, thanh âm kích động khó nén: “Ánh… ánh sáng. Đúng là ánh sáng”

“Anh là con người?” Thích Mê nghiêng đầu, cô không hề cảm nhận được bất kỳ hơi thở có ý công kích nào từ người đàn ông này, người này có thể nói tiếng người, có thể ban đầu thế giới này vốn dĩ vẫn có con người sống.

Người đàn ông gật gật đầu, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “857 ngày… Cuối cùng… cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được ánh sáng.”

Những lời này đã chứng minh cho suy đoán của Thích Mê: “Rất lâu rồi không có ánh sáng mặt trời sao?”

“Đúng vậy, rất lâu…” Người đàn ông thử buông cánh tay, cảm thụ ánh sáng quý báu này, nhưng vì lâu rồi anh ta không nhìn thấy ánh sáng nên không thể thích ứng với ánh sáng chói mắt này nhanh được, tuy rằng rất khao khát, nhưng anh ta vẫn không thể không dùng cánh tay ngăn trở đôi mắt.

Tay của Thích Mê che di động lại làm cho ánh sáng chói mắt kia trở nên dịu nhẹ hơn.

Đột nhiên chùm sáng bị biến mất làm cho người đàn ông ngẩn ra, tay từ từ buông xuống, nhìn chằm chằm vào Thích Mê: “Có phải, có phải… cô đến từ “Ảnh”?”

“Cái gì ảnh?”

Người đàn ông ngẩn người, anh ta giải thích nói: “Tổ chức Ảnh, tổ chức thành lập nơi trú ẩn an toàn cuối cùng cho con người trên thế giới này… Cô không phải người ở đó à?”

“Không phải.” Thích Mê trả lời. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Anh nói nơi trú ẩn an toàn cuối cùng cho con người, nó ở đâu?”

Tận thế luôn là như vậy, con người vì muốn đấu tranh chống lại thế giới sẽ thành lập ra đủ các loại căn cứ hoặc là ngôi nhà an toàn, mục đích chính là tập hợp sức mạnh của mọi người, cùng nhau chống lại vận mệnh tử vong.

Nếu có thể tìm được căn cứ ở thế giới này thì hẳn là mười nhóc con kia có thể an toàn.

Người đàn ông vừa nghe, vừa nghẹn ngào cười gượng hai tiếng: “Nếu mà tôi biết… Thì làm sao còn ở chỗ này? 857 ngày, tôi đã ở trong nhà vệ sinh này hơn một trăm ngày rồi.” Anh ta từ từ kéo cổ áo lông vũ xuống, yêu cầu Thích Mê tới gần mình một chút, để cho anh ta cảm nhận ánh sáng nhiều hơn.

Thích Mê liếc nhìn anh ta một cái, không nhúc nhích.

“Có phải, có phải cô sợ tôi hại cô phải không?” Người đàn ông lại cười khan vài tiếng, giọng nói cổ quái khó nghe, vẻ bề ngoài không giống một người lớn tuổi, nhưng cả người lại mang dáng vẻ già nua: “Cô nhìn tôi như thế này, thậm chí “Người tiến hóa” cũng không phải, thì làm sao có thể làm bị thương cô?”

Thích Mê nắm được một chút kiến thức mới, vội hỏi: “Người tiến hóa là cái gì?”

Người đàn ông cử động, anh ta thay đổi một tư thế thoải mái hơn, chậm rãi trả lời: “Người ở thế giới này, một bộ phận giống sẽ giống như tôi, trở thành một thứ phiền toái chỉ cần chạm vào là vỡ, gọi là “Người gốm sứ”; một bộ phận người khác thì thích ứng hoàn cảnh, dần dần có thể chịu rét, có thể nhìn thấy trong bóng tối, còn sinh ra đủ loại kỹ năng… Loại người này, chính là “Người tiến hóa” mà tôi nói đến.”

Thích Mê bỗng nhiên nghĩ tới con quái vật ở nhà trẻ cùng với người phụ nữ mà cô gặp ở siêu thị. Vì vậy, cô tìm một chỗ có thể đặt chân trong phòng ngồi xuống, đến gần người đàn ông kia: “Tôi đã từng thấy một con quái vật có đôi mắt lồi lên, miệng và mũi nhô ra, nó chịu được rét, có thể nhìn thấy trong bóng tối, đó là cái mà anh gọi là “Người tiến hóa” hả?”

Người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm vào ánh sáng, anh ta hừ lạnh: “Cái loại này… Xem như là tiến hóa thất bại, chỉ là quái vật mà thôi… Những loại này đã không còn suy nghĩ của con người, gặp người là ăn thịt, chính là quái vật.”

Nói xong, anh ta chậm rãi nâng lên tay, muốn chạm vào ánh sáng đã bị Thích Mê bịt lại.

Thích Mê né sáng một bến, tránh ra.

“Cô cho tôi chạm vào một chút, chỉ một chút, thật sự rất lâu rồi tôi không nhìn thấy ánh sáng.” Người đàn ông nghẹn ngào cầu xin, hai con mắt anh ta ngậm đầy nước mắt.

“Nói cho tôi biết rốt cuộc thế giới đã xảy ra điều gì đã…”

Người đàn ông dừng lại, anh ta muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Thích Mê xụ mặt không có nửa ý muốn thương lượng thì đành phải hậm hực mà rũ tay xuống. Anh rụt rụt thân mình, nhớ lại, nói: “Thế giới này, 251 ngày trước, vẫn còn tốt…”

“Ngay từ đầu, cuộc sống của mọi người không bị ảnh hưởng gì lớn đối với việc thế giới không có mặt trời, bởi vì chúng ta có điện, các thành thị đèn đuốc sáng trưng, mỗi ngày mọi người vẫn cứ làm việc, sinh hoạt như bình thường, cảnh đêm hiếm hoi này cũng làm cho ngành du lịch phát triển một thời gian, bởi vì, nghĩ đến cùng, đêm tối cực đoan này cũng là một hiện tượng vô cùng hiếm gặp.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 16: Chương 16



Nhưng không được bao lâu, cảm giác không nhìn thấy ánh sáng mặt trời bắt đầu làm mọi người khủng hoảng.

Các chuyên gia trên toàn thế giới đều bận mải tìm kiếm nguyên nhân mặt trời không mọc được, có người nói là quỹ đạo của địa cầu đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu với biên độ quá lớn, có người nói mặt trời bị một hành tinh lớn ngăn trở, không lâu nữa chúng ta lại có thể cảm nhận được ánh nắng… Nhưng mà, hy vọng biến mất từng chút một trong bóng đêm vô tận này.

Sự sụp đổ của trường cung cấp điện đã làm địa cầu hoàn toàn chìm vào bóng đêm. Từ xưa đến nay, con người chưa bao giờ sợ hãi như thế này, bọn họ không tiếp tục hưởng thụ cuộc sống đặc biệt này nữa, mà phát động những cuộc nổi dậy, nơi nơi cướp đoạt đồ ăn và đồ giữ ấm, thậm chí họ còn cầm vũ khí uy h.i.ế.p chuyên gia mau chóng nghĩ cách làm cho mặt trời mọc lại như bình thường càng sớm càng tốt.

Nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, bởi vì lần này đây một loài đột biến của ban đêm đặc biệt này đã xuất hiện

Có lẽ bởi vì ban đêm đã kéo dài hơn trăm ngày, từ những con mãnh thú trong vườn thú, cho đến những con ruồi nhặng nhỏ bé trong nhà, tất cả đều giống nhau, chúng nhanh chóng to lên, giống loài vốn chỉ to bằng cái móng tay bây giờ đã to bằng cả bàn tay con người, con chuột chỉ to bằng bàn tay thì lại biến to như cánh tay, càng không cần phải nói đến mấy con mãnh thú vốn đã to, bây giờ lại càng to như một chiếc xe hơi, một cái há miệng đã có thể cắn đứt cơ thể con người làm hai.

Đương nhiên, điều này cũng chưa được coi là đáng sợ nhất… Đáng sợ nhất chính là phải trơ mắt nhìn người xung quanh mắt lồi ra, miệng lồi ra giống vòi hút của muỗi, mỗi khi cắn xuống cơ thể, tất cả cơ quan nội tạng có xương cốt, đều bị hút đến mức không dư thừa cái gì!

Những người tiến hóa thất bại mới biến thành quái vật, mà chúng tôi, đơn giản là bị thế giới này vứt bỏ, không nói đến việc không có chút năng lực tiến hóa nào, còn càng ngày càng thoái hóa. Làn da ngày càng trắng bệch, xương cốt ngày càng giòn, hắt xì một cái cũng có thể gãy mấy cây xương sườn, nếu gặp phải quái vật thì chỉ có đường chết.

Những người tiến hóa thành công đã sáng lập ra tổ chức “Ảnh”, tổ chức này nói là có thể bảo vệ chúng tôi - những người đã bị thế giới này đào thải. Nhưng mà bọn họ quá thần bí, rất ít có người có thể tìm được “Ảnh” ở nơi nào, tôi nghe nói đó là một nơi gần biển, nơi đó có ánh sáng, vẫn luôn có ánh sáng, tên là “Bất Dạ Thành”, đáng tiếc nơi này của chúng tôi là đất liền, cách nơi đó thật sự quá xa, chỉ sợ chưa tìm được thì nửa đường đã bị quái vật biến dị ăn thịt.

Cho nên tôi không dám đi lung tung, vẫn luôn trốn trong cửa hàng quần áo này, không, cuối cùng vẫn bị con chuột biến dị này phát hiện.

“Khụ khụ!”

Có thể do một hơi lời nói quá nhiều, người đàn ông cúi đầu ho vài tiếng, hít sâu mấy lần, cảm giác bản thân như sắp đứt thở. Chờ một lúc lâu sau, anh ta l.i.ế.m cái miệng khô khốc của mình, chậm rãi nhìn về phía Thích Mê: “Bây giờ, cô đã có thể cho tôi chạm vào ánh sáng được chưa?”

Thích Mê nghĩ nghĩ một lúc, sau khi nhắc nhở người đàn ông chú ý đến đôi mắt, cô bỏ bàn tay đang che ánh sáng xuống.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng vệ sinh đã được chiếu sáng ngời.

Một tay người đàn ông đưa lên che mắt, một cái tay khác thì với lại gần ánh sáng. Bàn tay này chỉ còn lại toàn xương cốt, một lớp da mỏng dính lên toàn bộ bàn tay trông không khác gì những cái xác c.h.ế.t khô.

Xương cốt của người này thật sự rất giòn, vào lúc ngón tay tiếp xúc với di động, Thích Mê có thể nghe được một tiếng giòn vang phát ra.

Nhưng dường như người đàn ông đã quen với việc này, vẻ mặt anh ta không có chút nào thay đổi, vẫn dùng tay chạm di động, trong nháy mắt ngón tay che đi ánh sáng, đầu ngón tay của anh ta như được ban ân, một chút hồng hào hiếm có xuất hiện, khi đầu ngón tay dời đi, ánh sáng ngay lập tức bao trùm khắp nơi.

Thích Mê nhìn anh ta tới tới lui lui đùa nghịch ba lần rồi mới lấy lại điện thoại di động, đứng dậy: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Nhà trẻ bên kia còn không biết thế nào, cô không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được.

“Chờ một chút.” Người đàn ông gọi cô lại.

Thích Mê quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông: “Tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc cuối cùng được không… Cô có thể g.i.ế.c tôi, giải thoát cho tôi được không?”

Từ góc nhìn này của Thích Mê, người đàn ông chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu trụi lủi và đôi mắt đang đẫm lệ.

Người đàn ông nói từng câu từng chữ, trông anh ta rất nghiêm túc: “Tôi thật sự đã chịu quá đủ trong những ngày này rồi… Trước khi c.h.ế.t có thể lại nhìn thấy ánh sáng là tôi đã thỏa mãn, g.i.ế.c tôi đi, làm ơn g.i.ế.c tôi đi, được không?”

Thích Mê: “…”

Thích Mê nhìn anh ta, cô đứng bất động.

Mười mấy giây qua đi, người đàn ông bị cô nhìn đến mức lạnh cả người: “Sao… Sao thế?”

“Anh thì được giải thoát rồi, nhưng một mạng người lại lưu ở lại tay tôi?” Cô khẽ cười một tiếng, cầm di động ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Hơn nữa, nếu thật sự anh muốn c.h.ế.t thì vừa rồi đã ngoan ngoãn chờ bị chuột biến dị ăn thịt, tại sao còn lấy bát ném nó làm gì? Nếu chưa thể đưa ra quyết định được thì trước tiên nên sống cho tốt, sau đó nếu muốn c.h.ế.t thì tự mình nghĩ cách đi!”

Dứt lời, cô đẩy cửa ra đi xuống đường phố sau đó cô quay đầu lại ngắm cửa hàng thời trang trẻ em, nhớ kỹ tên gọi của cửa hàng này.

Đi được vài bước, bỗng nhiên cô dừng chân, chiếu đèn qua bên trái nóc nhà.

Con mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, im lặng theo chân cô, chắc chắn nó không nghĩ tới mình sẽ bị phát hiện, thân thể bất thình lình cứng đờ, vẫn duy trì ở tư thế đang cất bước về phía trước nhưng lại không di chuyển tiếp.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 17: Chương 17



Dưới ánh đèn, hai con mắt đỏ rực của nó bị chiếu sáng ngời trông giống như viên hồng ngọc.

“Theo dõi tao à?” Thích Mê nghiêng đầu.

Mèo đen thu hồi chân trước, ngoan ngoãn nằm xuống: Meo ~

Kêu một tiếng cực mềm mại cực ngọt ngào.

Đáy mắt của Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc.

Không giống với cặp mắt đã bị biến dị của con chuột lúc trước, kích thước của con mèo này không hề thay đổi, vẫn giống như một con mèo bình thường, chỉ có đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ, dường như nó không có ý muốn công kích cô mà chỉ muốn đi theo thôi.

Nhưng hiện tại không công kích, không có nghĩa là nó không có ý xấu.

Nhỡ đâu con mèo này biến dị, bộ não phát triển có suy nghĩ giống con người, rồi nó lên kế hoạch lợi dụng cô thì sao?

Thích Mê rút dao, khéo léo ném về phía đầu con mèo.

Mèo đen nhanh chóng chạy đi, né tránh, nó vừa định dừng lại, nào ngờ lần này con d.a.o bị buộc vào dây, một ném không trúng, Thích Mê thu d.a.o lại, tiếp tục nhắm rồi lại quăng về phía nó.

Mèo đen: “!!!”

Mèo đen vội vã liên tục nhảy xuống nóc nhà.

Thích Mê đuổi theo, tay cầm con d.a.o đã ném hai lần không trúng, cô muốn thử dùng cận chiến g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo. Kết quả cô phát hiện hẻm nhỏ trống không, con mèo kia không biết đã trốn đi tới nơi nào.

“Coi như mày trốn nhanh.”

Thích Mê hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

Bên kia, nhà trẻ Xuân Nha, lớp Đậu Đinh.

“Thầy Đỗ, em muốn đi tiểu!” Vương Tiểu Hổ kẹp hai chân, tủi thân nhìn về phía Đỗ Thụy. Vừa rồi thằng nhóc uống quá nhiều nước mì gói, thật sự không nín được nữa.

Đỗ Thụy suy nghĩ lời của Thích Mê trước khi đi đã dặn dò, ở cửa có mấy con sâu to, cần phải mang theo cây đuốc.

Sau đó anh ấy chỉ vào góc ở cuối phòng học: “Đi qua chỗ đó đi.”

“A? Đi, đi ngay ở chỗ đó?” Vương Tiểu Hổ trừng hai mắt nhỏ, thằng nhóc không thể tưởng tượng quay đầu lại nhìn hai cô bạn học vẫn còn đang chơi đồ chơi, lắc đầu như trống bỏi: “không được!”

Đỗ Thụy nhẹ nhàng đẩy nhóc qua đó: “Thầy sẽ che chắn cho em…”

“Không đâu, em muốn đi tới nhà vệ sinh!” Vương Tiểu Hổ kẹp cẳng chân chạy tới bên cạnh cửa, lắc lư trông như một con chim cánh cụt con.

Đỗ Thụy giữ chặt nhóc lại: “Bây giờ nhà vệ sinh bị hỏng mất rồi, không thể dùng được nữa.”

“Dạ?” Vương Tiểu Hổ chớp chớp mắt: “Em không tin, em muốn đi xem!”

“Bạn học Vương Tiểu Hổ, nếu em không nghe lời, thầy giáo sẽ tức giận đấy.” Đỗ Thụy cố ý làm mặt nghiêm túc.

Vương Tiểu Hổ: “…”

Vương Tiểu Hổ cảm thấy tủi thân, thằng nhóc chỉ có thể bị Đỗ Thụy xách như một con gà con, kéo đến mặt sau của phòng học.

Đỗ Thụy mới vừa ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị xoa tay sau c** q**n cho thằng nhóc, đột nhiên, anh ấy nghe thấy tiếng Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to. Đứa nhỏ này, ngày thường là thành viên chính trong ban Hỗn Thế Ma Vương, thường xuyên chọc người khác khóc, đây vẫn là lần đầu tiên khóc to đến mức nghe như một cái ấm nước đang sôi.

Oa oa oa, i i i, khi dừng khi tiếp.

Đỗ Thụy hoảng sợ, trong nhất thời anh ấy không dám động đậy thêm: “Làm sao vậy?”

Vương Tiểu Hổ khóc nức nở, nói tới ba lần Đỗ Thụy mới nghe rõ.

“Em, em… Em tè ra quần rồi… Oa….”

Đỗ Thụy: “…”

Lúc trước vẫn còn rất ổn, bọn nhỏ khống chế âm lượng nên không quá ầm ĩ. Lúc này Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to, hai đứa nhỏ đang ngủ say đã thức giấc ngồi dậy, híp mắt ngồi ở đó ngơ ngác.

Trịnh Viện Viện vội đã đi tới giúp bọn nhỏ đắp chăn, cô ấy kiểm tra cậu bé nhỏ nhất Địch Vân Đồng, may quá cậu bé vẫn chưa tỉnh, liền vội vã qua vỗ nhẹ cậu bé vài cái.

Lúc này Vương Tiểu Hổ đã bị Đỗ Thụy dỗ dành cẩn thận rồi, thằng nhóc vừa sụt sịt vừa c** q**n, không xác định lại hỏi một lần nữa: “Thầy Đỗ à… Thầy sẽ không nói chuyện em tè ra quần này… này với cha và mẹ của em phải không?”

“Thầy sẽ không nói đâu.” Đỗ Thụy trả lời, anh ấy cởi một phần quần ra hộ nhóc rồi ôm thằng nhóc về trên giường, dùng chăn che lại sau mới cởi toàn bộ, dặn dò nói: “Che đậy lại, có bạn nữ ở đây.”

Vương Tiểu Hổ l.i.ế.m nước mũi chảy xuống bên miệng, gật đầu.

Đỗ Thụy ghét bỏ nhăn mi lại, móc khăn giấy từ trong túi ra giúp thằng nhóc lau khô nước mũi, sau đó anh ấy cầm lấy cái quần dính nước tiểu đứng dậy đi tới bên người Trịnh Viện Viện nói: “Tôi đi ra ngoài giặt quần.”

Trịnh Viện Viện: “Chờ một chút, thầy Đỗ…”

“Gì vậy?” Đỗ Thụy quay đầu lại.

Trịnh Viện Viện hơi hơi hé miệng rồi lại ngậm chặt. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Địch Vân Đồng, cô ấy mang ánh mắt né tránh đi tới, vẻ mặt khó xử: “Tôi, tôi cũng muốn đi.”

Đỗ Thụy im lặng hai giây, nhìn về phía góc cuối của phòng học.

Anh ấy chưa kịp mở miệng nói cái gì thì đã bị Trịnh Viện Viện gạt bỏ trước: “Tôi là một cô giáo, không thể ở trong lớp làm chuyện đó được!”. Tuy rằng biết đây là tình huống đặc thù, bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng cô phải đối mặt với mười đứa trẻ… Tuyệt đối không thể được! Cô hít một hơi: “Tôi thật sự không thể tự đi ra ngoài một mình sao?”

Đỗ Thụy nghĩ lại dáng vẻ của Trịnh Viện Viện lúc sợ sâu kia, chắc chắn gật đầu: “Không được.”

Trịnh Viện Viện như sắp khóc: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Nếu Thích Mê ở đây, tốt xấu gì cô cũng có thể đi cùng, bây giờ lại chỉ có một thầy giáo, cô ấy thật sự có chút cảm giác tuyệt vọng.

Đỗ Thụy nghĩ nghĩ: “Chờ tôi xử lý bên ngoài một chút, sau đó cô đi ra??”

Trịnh Viện Viện vội gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền thầy Đỗ, cảm ơn.”

Đỗ Thụy ừ một tiếng.

Ngoan ngoãn nghe theo lời của Thích Mê nói, anh ấy tìm một miếng khăn làm giẻ lau quấn quanh cây lau, lại lấy một lọ cồn tiêu độc ở bên trong ngăn tủ trên bục giảng, đổ xuống giẻ lau, sau đó đốt lửa, chế tác thành một cây đuốc giản dị.

Mới vừa giơ cây đuốc đi đến cạnh cửa, anh ấy đã nghe thấy Vu Kiều Kiều đột nhiên kêu lên một tiếng: “Oa, oa, thầy Đỗ, thầy đi đuổi quỷ sao?”. Cô bé nói xong cũng đứng lên xỏ giày chuẩn bị đi theo anh ấy.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 18: Chương 18



Trịnh Viện Viện lạnh giọng nhắc nhở: “Vu Kiều Kiều, mẹ đã nói với con như thế nào, trên thế giới không có quỷ? Đứng lại, ngồi xuống!”

“Đó chỉ là do mẹ không nhìn thấy thôi, không có nghĩa là không có…” Vu Kiều Kiều bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Lúc này, Triệu Nhất Triết nghiêm trang giải thích: “Trên thế giới này thật sự không có quỷ, cha tớ nói tất cả chỉ là để dọa trẻ con.”

“Hừ!” Vu Kiều Kiều trợn mắt không để ý đến cậu bé.

Trong lúc bọn trẻ đang nói chuyện với nhau, Đỗ Thụy đã mở hé cửa ra. Vừa nhìn thấy trên mặt đất có mấy con sâu to, béo trắng thì anh ấy nhanh chóng luồn qua đóng cửa lại, tiện thể chặn luôn lời nói buồn rầu của Vương Tiểu Hổ lại đằng sau cánh cửa: “Thầy Đỗ, đừng đốt quần của em đi”.

Đỗ Thụy hít một hơi khí lạnh.

Tuy rằng anh ấy đã nghe Thích Mê nói qua về mấy con sâu to lớn, nhưng anh ấy không hề nghĩ tới bọn chúng sẽ, to, như, thế, này!

Không chỉ có to thôi đâu, số lượng còn nhiều nữa.

Sau khi anh ấy đi ra ngoài, hai bên trái phải đều không có chỗ mà đặt chân. Sâu bọ trắng nõn bò lổm ngổm ở trên mặt đất, trên tường có hai con nhện lớn, cảnh tượng này, thật là làm cho anh ấy - một người đàn ông 30 tuổi cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Anh ấy nín thở tập trung, đầu tiên là giơ cây đuốc lên, đốt mấy con nhện đang lung lay sắp rơi, tiếp theo lại dùng lửa nướng mấy con sâu trên mặt đất.

Không bao lâu sau, hành lang vang lên tiếng bùm bùm nổ mạnh của mấy con sâu. Cùng với tiếng nổ mạnh, mùi hôi thối cũng lan tỏa khắp nơi. Ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy khi tiếp xúc với chất nhầy, nối tiếp nhau lao tới.

Đỗ Thụy vừa đi vừa đốt lửa vào mấy con sâu, sau khi xác nhận rằng tất cả đều đã bị cháy hết anh ấy mới bước vào nhà vệ sinh.

Anh ấy cắm cây đuốc ở một chậu hoa chỉ còn bùn đất, dựa vào ánh sáng này mà vò nhẹ vài cái trên quần của Vương Tiểu Hồ.

Anh ấy không dám chần chừ ở đây lâu hơn, sau khi vò sơ qua thì lập tức cầm quần và cây đuốc trở về lớp Đậu Đinh.

Sâu ở hành lang gần như đã hết, chỉ còn lại một vài đốm lửa vẫn đang cháy dở.

Đột nhiên, một cái bóng đen từ phía trước nhanh chóng bay lại đây. Phần phật, phần phật, rất giống với loại máy bay nhỏ không người lái.

Đỗ Thụy vội vàng né tránh lui về phía sau, chờ bóng đen này tới gần anh ấy mới phát hiện chỉ là một con thiêu thân. Toàn thân nó màu xanh lục, đôi cánh khỏe khoắn có lực, hoa văn trên đôi mắt trông rất đáng sợ, đặt vào bầu không khí này thì rất dọa người.

Chỉ thấy con thiêu thân đụng vào tường rồi lập tức vòng lại, tiếp tục bay về phía cây đuốc.

Nhưng lần này Đỗ Thụy không trốn nữa, anh ấy giơ cây đuốc lên cao.

Thiêu thân vây quanh ánh lửa vài vòng, sau đó lửa bén vào cánh của nó, nó muốn chạy trốn nhưng đã chậm, “bộp” một tiếng, đôi cánh của nó cháy rụi và rơi xuống đất, vừa lúc lại rơi xuống ngay trên đốm lửa đang cháy. Trộn lẫn với chất nhầy của sâu, ngọn lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng bóng đen ngừng giãy giụa hẳn.

Thật sự là một pha tự hủy.

Đỗ Thụy lấy lại tinh thần, đẩy cửa vào lại phòng, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trịnh Viện Viện đã tiếp đón: “Thầy Đỗ….” một chữ “à” còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động.

Một vài âm thanh gần như cùng một lúc vang lên, cộp cộp cộp cộp, có thứ gì đó gõ lên mặt kính như đang muốn đột nhập vào!

Căn phòng bỗng nhiên im lặng.

Đỗ Thụy, Trịnh Viện Viện và lũ trẻ đều nín thở, nhìn thẳng về phía cửa sổ.

Cửa sổ được che bằng rèm nên không thể nhìn rõ đó là gì.

Chỉ sau vài giây im lặng, Vu Kiều Kiều hỏi: “Ai gõ cửa sổ vậy nhỉ?”

Trịnh Viện Viện ngay lập tức quay lại và ra dấu “suỵt” với cô bé.

Vu Kiều Kiều khiếp đảm che miệng lại.

Đáp lại cô bé là một vài tiếng va đập, cộp cộp cộp.

Đỗ Thụy ném chiếc quần ướt trong tay lên bục giảng, đưa mắt ra hiệu với Trịnh Viện Viện. Trịnh Viện Viện lập tức hiểu ý, kéo mấy đứa nhỏ vào trong lòng cô ấy.

Chuyện đầu tiên đám trẻ làm luôn là nhìn vẻ mặt của thầy cô, vừa thấy dáng vẻ cẩn thận của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy chúng lập tức cũng thận trọng theo, chỉ dám nói chuyện thầm thì: “Cô ơi, cái gì đập vào kính thế ạ?”

Trịnh Viện Viện lắc đầu, không dám rời mắt khỏi cửa sổ.

Có rất nhiều tiếng va đập, thậm chí còn ngày càng nhiều hơn, như thể là đang có một hòn đá bọc vải đập vào kính, âm thanh rất trầm không chói tai.

Đỗ Thụy cầm cây đuốc đi đến bên cửa sổ, dừng lại một lát rồi mở rèm ra từng chút một.

Nương theo ánh lửa, anh ấy nhìn thấy có vài con côn trùng lớn đang đập vào kính, có những thiêu thân giống con mà anh ấy đã từng thấy và cả một loại côn trùng giáp xác màu đen mà anh ấy chưa từng thấy trước đây.

Sau khi ngọn đuốc đến gần hơn, hành động của những con côn trùng này càng nhanh, chúng không ngừng va vào cửa một cách bất chấp.

Đỗ Thụy thở phào một hơi.

Là côn trùng thì còn đỡ, anh ấy chỉ sợ chúng là lũ quái vật đã gặp ở hành lang trước đó. Anh ấy không có bản lĩnh như Thích Mê, có thể chống lại rồi chạy thoát.

Trịnh Viện Viện vừa sợ hãi vừa tò mò, thấy Đỗ Thụy cứ đứng đó không động đậy gì, cô ấy cất tiếng hỏi một cách yếu ớt: “Thầy Đỗ, cái gì vậy?”

Lúc nói ra lời này, trong đầu cô ấy cũng đồng thời tràn đầynhững cảnh tượng kinh khủng.

Đỗ Thụy thả rèm xuống, cực kỳ bình tĩnh: “Không có gì, bươm bướm thôi, thấy ở đây có ánh sáng nên lao tới.”

“Ồ.”

Trịnh Viện Viện nhắm mắt lại, nhẹ nhõm thở ra.

Lũ trẻ vừa nghe thấy là bươm bướm, trên mặt chúng hiện lên vẻ không nói nên lời. Triệu Nhất Triết buông cánh tay Trịnh Viện Viện ra, đứng thẳng lên: “Tưởng gì, thì ra chỉ là con bướm bé tí. Hồi bé em từng nuôi một con rồi.”

Trịnh Viện Viện phản ứng lại, ngẩng đầu lên: “?”

Em hồi bé?

Vu Kiều Kiều cũng dẩu môi, thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Viện Viện: “Chẳng vui gì cả, tớ còn tưởng là quái vật tám chân nữa chứ.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 19: Chương 19



“Tớ còn tưởng là quái vật ba đầu mười hai chân luôn á!” Như thể đã rơi vào một trận chiến khoe khoang mấy cái tưởng tượng kỳ lạ, Vương Tiểu Hổ cũng hô lên không chịu thua kém.

Sau khi nhận ra đó là một sự nhầm to, bọn trẻ lại vùi mình vào đống đồ chơi.

Đôi chị em song sinh Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ vừa tỉnh dậy dụi dụi mắt rồi bám theo Trịnh Viện Viện kêu đói bằng giọng nói trẻ con trong trẻo. Trịnh Viện Viện đáp rằng xong ngay đây, rồi đứng dậy và đi lên bục giảng lấy hai cái cốc giấy sạch sẽ.

Đỗ Thụy bước đến, đưa tay tiếp lấy: “Cô đi đi, chỗ này để tôi.”

Trịnh Viện Viện gật đầu, nhận lấy cây đuốc. Nhân lúc bọn trẻ không để ý thì khẽ khàng mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào thật khẽ.

Trong hành lang có mùi tanh tưởi xen lẫn với hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Cô ấy không kìm nổi mà nôn khan vài cái, vội vàng che mũi lại. Chưa đi được mấy bước, thì bỗng nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng “kẽo kẹt” khi mở cửa phòng, cô ấy quay lại thì thấy Đỗ Thụy đang nghiêng nửa người ra ngoài.

“Tôi không sao đâu thầy Đỗ, thầy đi chăm sóc cho bọn trẻ đi.” Trịnh Viện Viện bịt chặt miệng mũi, khi nói phát ra âm thanh nghèn nghẹt.

Đỗ Thụy: “Tôi thấy được cả hai bên mà, cô cứ đi đi.”

Nghe anh nói vậy, Trịnh Viện Viện không từ chối, cũng thấy yên lòng một cách khó hiểu.

Cô ấy không cao, khuôn mặt trẻ trung, hiện tại đang mặc một chiếc áo phao phong cách hoạt hình, trông giống y như một học sinh nữ vẫn còn nét trẻ con, vai không gánh tay không vác được, nên đương nhiên Đỗ Thụy rất lo lắng.

Anh ấy dựa vào tường, xé túi bánh mì trên tay.

Khi thấy Trịnh Viện Viện đi vào nhà vệ sinh rồi, anh ấy mới từ từ đứng thẳng lên, vừa quay đầu lại thì thấy cháu ngoại trai Ngô Mộc Thần đang đứng bên cạnh anh ấy với vẻ mặt oán giận.

Chiếc áo phao màu hồng của nữ trên người có vẻ hơi nhỏ đã bị căng ra bởi cái bụng phình lên của Ngô Mộc Thần, trông như bị một cái chậu úp lên.

Ngô Mộc Thần không nói gì, đút đôi tay nhỏ nhắn vào túi quần, im lặng đi theo anh ấy, nhìn Đỗ Thụy đặt từng chiếc bánh mì vào cốc giấy đưa cho hai chị em sinh đôi nhà họ Diệp.

Đỗ Thụy quay người lại, nhưng Ngô Mộc Thần không kịp né tránh nên đã va vào chân anh.

“Muốn ăn bánh mì hả?” Đỗ Thụy hỏi.

Ngô Mộc Thần lắc đầu.

“Vậy đừng đi theo cậu.” Đỗ Thụy nhấc cậu bé qua một bên. Đi tới bục giảng lấy hai ly nước nhỏ cho hai cô nhóc, khẽ khàng thổi nguội giúp cô bé.

Ngô Mộc Thần nhìn chăm chăm vào anh ấy hai giây, lắc cái lắc đầu nhỏ rồi thở dài: “c** nh* à, cháu quá thất vọng về cậu.”

“Làm sao?”

“Cậu vẫn chưa thấy à?” Ngô Mộc Thần cố tình kéo quần áo ở trên người.

Đỗ Thụy bỗng ngộ ra, thản nhiên nói: “Tình huống đặc biệt, chịu khó.”

“?”

Mặt Ngô Mộc Thần bỗng phình ra như cái bánh bao, cậu bé ôm hai tay tức giận, phì phò đi vào một góc lớp, bất động ở đó.

Cậu bé không giỏi biểu đạt nên hay bày tỏ sự bất mãn bằng cách này cho tới tận bây giờ, vì quá im lặng nên thường xuyên bị cậu Đỗ Thụy phớt lờ.

May mà có Trịnh Viện Viện, khi cô sải bước chạy về, vừa liếc qua đã thấy một “quả trứng hồng” đang thu lu trong góc phòng học, vội hỏi Đỗ Thụy “Sao thế?”

Đỗ Thụy khẽ bảo là không có gì.

Trịnh Viện Viện nhìn thoáng qua thì thấy Ngô Mộc Thần đang hờn dỗi. Tính tình của cậu cháu ngoại này thực sự giống y hệt cậu của mình, ít nói, lúc thể hiện sự bất mãn

thì cũng chỉ im lặng, so với những đứa trẻ hay quấy khóc, cô ấy càng thấy thương cho đứa bé không khóc quấy như Ngô Mộc Thần.

Sau khi đặt ngọn đuốc đã tắt vào tường, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Mộc Thần, dịu dàng hỏi cậu bé sao thế.

Ngô Mộc Thần lắc đầu, không nói gì, không ngừng dùng đôi bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy vào các khe gạch.

“Nếu em không nói gì, cô sẽ đoán…” Trịnh Viện Viện giả vờ suy nghĩ: “Để cô nghĩ thử xem nào, Ngô Mộc Thần đói rồi phải không?”

Ngô Mộc Thần lắc đầu.

Trịnh Viện Viện: “Muốn đi WC hả? Hay có chỗ nào khó chịu hả?”

Ngô Mộc Thần vẫn lắc đầu.

Đến lúc này, Đỗ Thụy thật sự không chịu nổi nữa, đi tới chỉ điểm: “Thằng bé không thích mặc áo phao của con gái này.”

Trịnh Viện Viện nghe vậy thì cười nói: “Thì ra là thế…” Cô sờ sờ đầu Ngô Mộc Thần: “Bạn học Ngô Mộc Thần không vui vì không thích chiếc áo này à? Không sao, nếu không thích thì cứ cởi ra, nhưng em phải hứa với cô là sẽ quấn chăn thật chặt và ngồi bên đống lửa, nếu bị lạnh thì lại mặc vào nhé, được không?”

Ngô Mộc Thần: “...”

Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, dán sát mắt lại chỗ cậu bé: “Được không?”

Ngô Mộc Thần: “...”

Bàn tay nhỏ bé của cậu lại gẩy gẩy vào các khe gạch, khi Trịnh Viện Viện hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng cậu bé cũng gật đầu đi theo Trịnh Viện Viện đến bên chiếc giường nhỏ, còn không quên lườm cậu mình một cái.

Cuối cùng sau khi cởi bỏ chiếc áo nữ tính này ra, vẻ mặt của Ngô Mộc Thần dịu đi hẳn. Cậu bé cuốn chiếc chăn nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế con, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa.

Trong chốc lát, trong phòng có sự hòa hợp hiếm có.

Ăn xong hai cái bánh mì, cặp song sinh mặc quần áo dày vào rồi vùi vào đống đồ chơi, có hai cậu bé đang ngủ, còn Ngô Mộc Thần thì ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm bên đống lửa.

Chỉ có Vương Tiểu Hổ đang “tận tình khuyên bảo” Đỗ Thụy nhanh chóng hong khô quần giúp thằng nhóc, nói rằng thằng nhóc rất nóng lòng muốn được tham gia đánh quái.

Đỗ Thụy đành phải ngồi bên đống lửa tập trung hong khô quần.

Không lâu sau, Ngô Mộc Thần nhìn chằm chằm Đỗ Thụy hỏi: “Cậu, cậu đang giấu chúng cháu điều gì à?”

“Không có.”

“Hừ, gạt người, chắc chắn là có việc giấu chúng cháu.”

Trời sinh Ngô Mộc Thần có đôi mắt nai, to tròn dễ thương, khuôn mặt hơi giống bé gái, khi cau mày luôn khiến người ta có cảm giác rất đáng thương oan ức, cậu bé nói: “Cô Thích đã ra ngoài lâu vậy còn chưa về, cháu lo lắm.”
 
Back
Top Bottom