Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPBTG_KVA8TB_v4H9Yytg2_0EQYWwwA_xEJHRTwUDdE4a4eU1YSkm5-FK6YarniN7dHzjxXxE50VWF0Ji9DYrnnlBfR34aeMYtqOVi6ygESV_wqbJQ6yRNDjLU0r27oRYLjZ8ZjXgVrljcBqVFmi3sA=w215-h322-s-no-gm

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Tác giả: Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
Thể loại: Ngôn Tình, Dị Năng, Nữ Cường, Mạt Thế, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thích Mê là giáo viên mầm non lớp Đậu Đinh, lúc cô vừa mới chuẩn bị đưa trẻ tan trường thì bầu trời bỗng tối sầm lại. Thế giới họ mới đến này lạnh lẽo không có ánh sáng, một số người giống như con búp bê sứ, vừa chạm đã vỡ tan, số khác lại biến thành quái vật…

Còn gì tệ hơn việc phải dắt theo một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn đến tận thế?

Có chứ! Chính là phải dắt theo rất nhiều đứa trẻ! Tổng cộng mười đứa!

Nhóc 1: Cô ơi, cô đang cầm gì đấy ạ?

Thích Mê: Chỉ là một quả bóng bị hỏng thôi à~

Nói xong, Thích Mê ném hộp sọ trên tay đi.

Nhóc 2: Cô ơi thứ đỏ đỏ trên tay cô là gì thế ạ?

Thích Mê: Cô không cẩn thận dính phải chút sơn đỏ ấy mà, cô giáo đang bận làm đồ chơi mới cho các bạn đó~Nói xong, cô quay người rửa sạch vết máu trên tay.

Nhóc ba, bốn, năm, sáu, bảy…

Nhiều trẻ con, nhiều vấn đề, ai cũng nghĩ họ sẽ không sống được quá ba ngày.

Nhưng rồi ba ngày trôi qua... một tuần trôi qua… rồi một tháng trôi qua...

Lớp học Đậu Đinh không những không thiếu một ai mà còn trở thành những ngọn đèn quý giá thắp sáng thế giới đen tối khắc nghiệt, các bé vẫn lên lớp, vẫn ăn ngủ bình thường, thỉnh thoảng còn ra ngoài dạo chơi dưới sự bảo vệ của giáo viên.

Thích Mê: Không hỏi, chỉ thắc mắc tại sao người chơi game tận thế đã nghỉ chơi rồi lại bị mời quay lại.

——

Tiến triển:

[Thế giới đêm địa cực đã hoàn thành]

[Thế giới vẽ nguệch ngoạc đã hoàn thành: ở đây bầu trời màu vàng và cây màu đỏ. Bạn muốn tìm phù thủy thật giữa những thông tin sai?]

[Thế giới của xác sống-ing: Người sống sống dưới lòng đất, người giấy sống trên mặt đất, phá vỡ quy tắc sẽ mất mạng?]

Hướng dẫn đọc: Vô hạn lưu, xuyên không vào trò chơi tận thế, các bé con đều rất ngoan ngoãn, cốt truyện phá ải là chính.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thích Mê; Lãng Dữ | Vai phụ: Trịnh Viện Viện; Đỗ Thụy , mười cục cưng nhỏ.

Tóm tắt: Gấp! Mang theo mười đứa bé đến tận thế thì phải làm thế nào đây?

Dàn ý: Hãy bảo vệ cho niềm tin và hy vọng.​
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 1: Chương 1



Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh.

Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt.

"Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường.

Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn.

Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người.

Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện, không được nhúc nhích!"

Mặc dù vẫn có thể nghe thấy vài tiếng khóc, nhưng bọn nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn đáp lại. Vừa nói xong, tất cả lập tức đứng bất động như tượng gỗ nhỏ.

"Mọi người đứng yên đừng cử động nha..." Thích Mê vừa nói vừa xoay người tìm điện thoại trên bàn, lúc này, phía cuối phòng học có một tia sáng lóe lên.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tay cầm điện thoại di động, để râu quai nón, đeo cặp kính lịch lãm, ánh sáng lóe lên, phản chiếu lên cặp kính, anh chậm rãi hô: "Đứng xếp hàng đi."

Anh ấy là Đỗ Thụy, giáo viên của lớp Đậu Đinh, chịu trách nhiệm chăm sóc các bé trai và sửa chữa đồ chơi, nhưng tính cách nhạt nhẽo, cách nói chuyện cũng uể oải.

Thấy ánh sáng, Trịnh Viện Viện vội vàng chạy vào, chậm rãi thở ra một hơi. Dù tim vẫn đang đập bình bịch, nhưng nhìn thấy bọn nhỏ trước mặt, cô ấy vẫn phải cố tỏ ra thành thục ổn trọng. Cô ấy vỗ tay, mỉm cười nói: "Các con đừng sợ, chúng ta vừa mới chứng kiến nhật thực. Mọi người mau chóng xếp hàng ngay ngắn, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của nhau nào."

Nói xong, cô ấy với tay bật công tắc đèn.

Một tiếng vang nhỏ, nhưng không có ánh sáng.

Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm, tắt đi bật lại mấy lần đèn vẫn không lên.

Đèn điện trong phòng bỗng chốc biến thành vật trang trí.

"Có thể là mất điện, mọi người đừng hoảng hốt, có cô ở đây rồi." Trịnh Viện Viện buông tay, dẫn hai đứa trẻ đang chạy về phía mình vào hàng. "Mọi người nắm tay nhau, đừng lộn xộn."

Trong khi Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thụy trấn an cảm xúc bọn trẻ, Thích Mê đi đến cửa sổ, bật đèn điện thoại chiếu ra ngoài.

Lớp Đậu Đinh ở tầng một, hướng ra phía trước, từ đây thường có thể nhìn thấy các phụ huynh đón con đứng đợi trước cổng trường.

Nhưng hôm nay, một bóng người cũng không có.

Bên cửa sổ, cỏ dại mọc cao hơn một mét, cỏ đuôi chó khô vàng rủ xuống.

Thích Mê sửng sốt, sau đó chiếu đèn ra phía xa hơn.

Cỏ khô cao hơn một mét trải dài, giống như chiếc thảm cũ bị bỏ đi, kéo dài đến tận cổng trường mẫu giáo cách đó cả chục mét. Nói là cổng, nhưng thực chất là một khung cửa sắt rỉ sét loang lổ, hai hàng rào lẽ ra là cánh cổng đổ ngổn ngang trên mặt đất, bị cỏ dại che khuất hơn phân nửa.

Một mảnh tiêu điều.

Không thể nhìn rõ phía xa thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mấy tòa nhà cao tầng nhấp nhô.

Thích Mê: "..."

Hiểu rồi, xuyên không, tận thế.

Là người chơi lâu năm của game sinh tồn tận thế, cô đã quá quen thuộc với bầu không khí ngột ngạt và tuyệt vọng này.

Ở tuổi mười chín, cô không sợ trời không sợ đất, hết lòng theo đuổi trò chơi trải nghiệm cảm giác mạnh, ngày đêm tham gia vào game tận thế. Có thắng, cũng có thua, cứ bị thương rồi bị thương ... Tới năm 23 tuổi, cô đột ngột rút lui. Không ai biết tại sao cô lại rời đi, cũng không ai có thể liên lạc với cô, vì vậy trong giới tồn tại không ít tin đồn, có người nói cô vì tình, có người nói cô vì tiền, có người nói năng lực của cô bị cấp trên nhìn trúng, giao cho nhiệm vụ bí mật.

Tuy nhiên, chỉ là Thích Mê bỗng nhiên nhận ra——

Sao lại cứ phải nhìn mấy con quái vật xấu xí kia, nhìn em bé đáng yêu không phải tốt hơn à?

Vì vậy, cô quay về hiện thực, trở thành giáo viên mầm non đáng kính của lớp Đậu Đinh.

Nhưng mà……

Ai có thể nói cho cô biết làm sao đột nhiên lại xuyên đến tận thế không?!

Còn xuyên cùng một đống trẻ con gào khóc đòi ăn nữa!

Trịnh Viện Viện không biết đã gọi bao nhiêu lần, Thích Mê nghe thấy âm thanh mới sực tỉnh. Cô trông thấy cô ấy chỉ còn cách cửa sổ vài bước chân, đang thăm dò nhìn xung quanh.

Thích Mê nhanh chóng tắt đèn điện thoại, giây tiếp theo, bóng mờ của hai người phản chiếu trên mặt kính.

Trịnh Viện Viện sửng sốt, phải mất hai giây mới nhớ ra cô ấy qua đây làm gì, nói: “Cô Thích, cô có thấy phụ huynh đứng chờ ở ngoài không, sao không để họ vào đón bọn nhỏ? Bên ngoài tối quá, đứng ở cổng cũng không an toàn."

Thích Mê mím môi ừm một tiếng dài, giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã đưa tay kéo rèm xuống.

Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng thế giới tận thế này có bug, qua vài phút nữa có thể đưa bọn họ quay trở lại, để tránh cho mọi người hoảng loạn, cô cảm thấy nên che giấu chuyện này thêm một chút.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 2: Chương 2



Dù sao, vị đồng nghiệp họ Trịnh này thật sự có thể sẽ khóc.

So với bọn nhỏ đằng kia, cô ấy chỉ có hơn chứ không kém.

Trịnh Viện Viện nhìn rèm cửa bị kéo xuống, vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt: "Cô Thích, sao cô lại kéo rèm? Bên ngoài còn tối lắm mà."

“À, chút nữa nếu sáng lên thì đỡ bị chói mắt.” Thích Mê giật giật khóe miệng, nhanh chóng lôi Trịnh Viện Viện đến chỗ mười đứa trẻ đang xếp hàng chờ sẵn, cười nói: “Các em, chúng ta đều thấy hiện tại đang có nhật thực, vì sự an toàn của mọi người, chúng ta ở đây chờ một chút, đợi nhật thực biến mất rồi đi tìm cha mẹ được không?"

Thích Mê liếc nhìn biểu cảm của mười đứa trẻ.

Lúc này, Vương Tiểu Hổ - đứa trẻ nghịch ngợm nhất lớp đột nhiên giơ hai tay lên, bộ n.g.ự.c nhỏ ưỡn cao.

“Được rồi, bạn học Vương Tiểu Hổ đồng ý.” Thích Mê cười cười vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, bởi vì cắt đầu đinh nên lúc xoa có chút đau tay, cái đầu bé y như quả kiwi vậy.

Nhưng Vương Tiểu Hổ không bỏ tay xuống, ngược lại còn kiễng chân giơ cao hai tay, suýt chút nữa đánh thẳng vào mặt Thích Mê.

Nói thật, Thích Mê hơi sợ đứa nhỏ này đặt ra câu hỏi, bởi vì mạch não của nó thật sự... hơi kỳ. Nhưng có nhiều người đang nhìn như vậy, cô không thể làm ngơ, chỉ có thể hỏi: “Bạn học Vương Tiểu Hổ, có chuyện gì sao?”

Vương Tiểu Hổ bỏ tay xuống, nghiêm túc nói: "Cô ơi, bên ngoài tối như vậy, lỡ có xe chạy qua đ.â.m c.h.ế.t cha mẹ chúng em thì sao?"

Thích Mê: "..."

Quả nhiên, lại nữa.

Cũng không biết cha mẹ cậu bé ở thế giới xa xa kia có thấy lạnh sống lưng không.

Thích Mê xoa đầu Vương Tiểu Hổ, đáp lại cậu bé rằng sẽ không có chuyện thế đâu, ngẩng đầu lên thấy Đỗ Thụy cầm điện thoại chuẩn bị mở cửa, cô vội vàng ngăn lại: “Anh Đỗ, anh ra ngoài sao?” Cô quay ra nhìn Trịnh Viện Viện, ý bảo cô ấy để ý bọn trẻ, sau đó đi thẳng ra cửa.

Đỗ Thụy khẽ mở cửa, chậm một chút mới quay đầu lại: “Ừ, tôi đi kiểm tra nguồn điện tổng.”

“Hay là để tôi đi cho.” Thích Mê giành trước một bước, lách người chui ra từ khe cửa.

Thấy cô đã chủ động ra ngoài, Đỗ Thụy không dám bỏ Trịnh Viện Viện lại một mình, đành phải dặn dò cô: “Bên ngoài trời tối lắm, cẩn thận—“

Anh ấy còn chưa nói hết câu, Thích Mê đã lập tức đóng cửa lại, ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên hành lang, khung cảnh đổ nát chợt lướt qua trước mắt.

Đỗ Thụy im lặng hai giây, sau đó nhíu mày: "?"

Anh cho rằng mình đã nhìn nhầm, vặn tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra lại cảm nhận được ngoài cửa có lực chặn lại .

“Cô Thích?” Đỗ Thụy khó hiểu, thử đẩy cửa thêm lần nữa.

Giây tiếp theo, giọng nói của Thích Mê truyền vào. Cô cố ý hạ thấp giọng nói, chỉ dám thì thầm: "Thầy Đỗ, hiện tại có một tin xấu... Chúng ta có thể đã xuyên không."

Cuối cùng cô vẫn nói ra.

Đã vài phút trôi qua, nếu là bug, bọn họ đã xuyên trở về, nhưng không có gì xảy ra nên cô đành chấp nhận. Cô cho rằng Đỗ Thụy ngày thường tương đối bình tĩnh, nếu nói cho anh biết, biết đâu anh còn có thể tìm được biện pháp xoa dịu tâm tình của bọn trẻ.

Quả nhiên, động tác đẩy cửa dừng lại, âm thanh Đỗ Thụy thì thầm truyền đến: "Cái gì?"

“Tôi biết chuyện này thật buồn cười, nhưng chúng ta thật sự đã xuyên đến tận thế.” Thích Mê dựa vào cửa, dùng điện thoại di động chiếu sáng xung quanh, vừa rồi trong phòng học cô chưa cảm nhận được mấy, nhưng khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, mùi bụi bặm và hôi thối xộc lên mũi, khiến cô lập tức căng thẳng, “Trước hết tạm thời đừng nói cho cô Trịnh với bọn trẻ, tôi đi xem xét xung quanh một chút, chỗ này giao cho anh."

Đỗ Thụy: "..."

Thích Mê: "Thầy Đỗ?"

Đỗ Thụy im lặng vài giây, sau đó chậm rãi thở dài: "... Ừ, vậy giao cho tôi."

Thích Mê: “Nhất định đừng để họ nhìn ra ngoài, càng không được để họ ra khỏi cửa.”

"Ừ."

Đỗ Thụy chậm rãi hạ tay xuống, suy nghĩ một chút, quay đầu lại thì thấy Trịnh Viện Viện đang vén một góc rèm lên, anh lập tức hô lớn: “Dừng lại!”

“?!” Trịnh Viện Viện run rẩy đáp lại: “Sao vậy thầy Đỗ?”

Đỗ Thụy im lặng. Anh vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, muốn kiếm cớ lừa gạt người khác thật sự rất khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui mới nói được cái lý do sứt sẹo: “Bên ngoài… quá tối.”

Trịnh Viện Viện sửng sốt hai giây: "Hả?"

Đỗ Thụy nhìn cô ấy, cố ý bước tới dùng thân mình che tấm rèm lại. Anh suy nghĩ một lúc, giơ tay phải và tay trái lên, tạo thành hình chữ thập, mặt không biểu cảm: "Ultraman."

Như thể vừa được cái gì đó triệu hồi, mười đứa trẻ cũng làm động tác tương tự, đồng thanh hét lên: "Bạn—có—tin—vào—ánh sáng—không?”

Đỗ Thụy: “Có muốn chơi Ultraman thêm lần nữa không?”

"Muốn!"

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, các bé lập tức nín khóc mỉm cười lao vào trò chơi. Theo đội được phân công trước đó, Đỗ Thụy dẫn sáu bé trai, Trịnh Viện Viện dẫn bốn bé gái cùng chơi trò đại chiến Ultraman và Liên minh quái thú.

Xung quanh rất yên tĩnh, trong lớp vang vọng tiếng trẻ con cười nói vui vẻ, sinh ra một loại cảm giác thế giới bình thường vẫn đang tồn tại.

Thích Mê xoa xoa cánh tay trần.

Cách hành lang không xa, có một vũng m.á.u khô lớn đen kịt, những mảnh quần áo loang lổ m.á.u trên mặt đất, không còn nhìn được màu sắc vốn có nữa. Cô cẩn thận tránh vũng máu, đi ngang qua phòng học đối diện, chiếu đèn vào trong, phát hiện bên trong là một đống bàn ghế gỗ đổ nát, góc tường giăng kín màng nhện.

Mặc dù nơi này tĩnh mịch đến mức đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận kiến trúc và cách bố trí của nó vẫn giống y đúc nhà trẻ Xuân Nha.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 3: Chương 3



Hoặc có lẽ chính là nó, chẳng qua nó đang ở trong một thế giới tận thế.

Không biết có phải ảo giác của Thích Mê hay không, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, cái nóng bức của mùa hạ đã biến mất ngay khi bầu trời tối lại, cô vẫn mặc một chiếc áo phông ngắn tay, da gà toàn thân nổi hết lên.

Miệng thở ra khói trắng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Thích Mê đi đến công tắc tổng nguồn điện, toàn thân bất giác run lên. Cô kéo nắp công tắc điện lên, khởi động áp tổng, tắt đi bật lại mấy lần cũng không có tác dụng.

Xem ra tận thế này không có điện.

Khắp nơi như bị mực nước hắt vào, đen xì.

Không có ánh sáng nên trời rất lạnh, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được quần áo dày.

Thích Mê không vội quay lại lớp Đậu Đinh mà đi vòng qua cổng đến một hành lang khác.

Nhà trẻ có thiết kế đơn giản, hình chữ U. Lớp Đậu Đinh ở sườn bên phải, phòng nghỉ của giáo viên ở sườn bên trái, bọn họ thường treo một ít quần áo trong tủ phòng trường hợp quần áo của các con bị bẩn.

Nếu may mắn thì có thể tìm được một hai cái.

Thích Mê co rúm người bước vào, tiếng giày da đi trên nền đất vang vọng trong hành lang.

Đột nhiên, cô dừng lại.

Mắt bắt đầu tìm vũ khí có thể tiện tay dùng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con sâu thịt lớn như vậy!

Tròn trịa, một con to chừng lòng bàn tay, tập hợp thành hai, ba cụm ở rìa hành lang, ngọ nguậy trên sàn nhà trơn nhẵn. Thịt toàn thân màu trắng, đầu và đuôi màu đỏ, nhìn qua trông như hai con mắt kì dị.

Hoặc cũng có thể là mắt thật. Thích Mê đứng im vài giây, những con sâu ban đầu còn bò linh tinh giờ đồng loạt hướng về phía cô.

Thích Mê bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Không biết có độc hay không, cô không dám hấp tấp gϊếŧ chúng nên chạy vào trong một phòng học, lấy một cây chổi nhựa dài, cẩn thận quét lũ bọ vào một góc, tránh chất lỏng màu vàng không rõ trên mặt đất, còn tiếp tục đi.

Mùi hôi thối trước mặt càng ngày càng nồng, cô nắm chặt cây chổi, bước chân chậm lại.

Tí tách!

Một thứ chất nhờn màu vàng không rõ là gì từ trần nhà rơi xuống, có mùi tanh tưởi.

Thích Mê đột nhiên ngẩng đầu, phía trên!?

Nhà trẻ Xuân Nha, lớp Đậu Đinh.

Chơi được vài vòng, bọn trẻ dần mất hứng. Đỗ Thụy có cố gắng khuấy động cảm xúc thế nào cũng không nghe. Một đứa tụt hứng, dẫn đến cả đám nháo nhào tìm cha mẹ.

Trong số đó, bé gái có đầu bob ngắn là đứa ồn ào nhất, há miệng hét lớn liên tục: “Mẹ ơi, mẹ ơi”.

Trịnh Viện Viện không nói nên lời, một tay che miệng cô bé: “Con hét cái gì vậy?”

Cô bé đầu bob ấy tên Vu Kiều Kiều, con gái ruột của Trịnh Viện Viện, cô bé có cái đầu tròn và đôi mắt to, dễ thương như búp bê. Nhìn thấy các bạn xung quanh náo loạn muốn tìm cha mẹ, cô bé cũng tham gia náo nhiệt, sau khi bị mẹ che miệng thì cười khúc khích: “Chơi vui.”

Trịnh Viện Viện cạn lời.

Cô ấy lo lắng liếc nhìn cửa sổ, nghĩ nếu là nhật thực thì lúc này cũng phải có ánh sáng chiếu vào chứ? Tại sao vẫn còn tối thế này?

Không chỉ vẫn đen kịt, mà không khí còn ngày càng lạnh.

"Cô ơi, khi nào chúng ta có thể ra ngoài tìm cha mẹ?" Phương Hân Duyệt, cô bé thắt b.í.m tóc hai bên, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh nức nở hỏi. Bình thường cô bé là đứa khá mạnh dạn và hoạt bát, nhưng bây giờ cô bé lại sợ hãi đến mức bật khóc, cảm giác sợ hãi này giống như cảm lạnh, truyền từ người này sang người khác, cuối cùng bọn trẻ cùng bắt đầu khóc.

Trịnh Viện Viện vốn đã lo lắng, nên khi nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ, cô ấy lại càng gấp gáp hơn, xoa xoa cánh tay của mình nhìn về phía Đỗ Thụy: “Thầy Đỗ, hay là chúng ta chiếu đèn pin cho bọn nhỏ ra ngoài đi, để bọn chúng đứng trong này suốt cũng không phải biện pháp.” Nói gì thì nói, mấy phụ huynh kia cũng thật kiên nhẫn, tình huống này cũng không thấy chạy vào đây đón con.

Đỗ Thụy có chút mất tự nhiên giật mình, ngập ngừng nói: “Cứ chờ cô Thích quay lại đã.” Sau đó, anh ấy đi về phía cuối lớp, dọn từng chiếc giường nhỏ xuống, hô lớn: "Các em lại đây đắp chăn vào đi, đừng để bị nhiễm lạnh."

“Không, em muốn đi tìm mẹ!” Vương Tiểu Hổ mất kiên nhẫn, đeo cặp sách lên lưng chạy ra cửa. Vừa động vào tay nắm cửa định kéo ra, Đỗ Thụy đã lao tới đè cửa lại.

Đỗ Thụy bình thường không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, bọn trẻ cũng khá sợ anh ấy, giờ còn cau mày lại, càng thêm đáng sợ.

Vương Tiểu Hổ thấy thế sợ hãi rút tay lại.

“Đi, để cặp sách xuống, lên giường của mình đi.” Đỗ Thụy cố ý lạnh lùng nói.

Vương Tiểu Hổ khịt mũi, mặt xám xịt chạy đến chiếc giường nhỏ của mình, ném cặp sách Ultraman bên cạnh, kéo chăn bông nhỏ đắp lên người.

Đỗ Thụy nhìn chín đứa còn lại. Nếu có Vương Tiểu Hổ ngoan ngoãn thì sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba... Cuối cùng, bọn trẻ không chịu được lạnh nên đều bỏ cặp sách xuống, ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.

Vài phút sau, Triệu Nhất Triết vốn đang cau mày suy nghĩ đột nhiên nói: "Thưa thầy, em không nghĩ đây nhất định là nhật thực đâu."

Cậu bé là đứa trẻ thích học tập nhất trong lớp Đậu Đinh, thường xuyên hỏi đông hỏi tây, đúng là bộ não của cậu bé 4 tuổi này có nhiều kiến thức hơn các bạn đồng trang lứa: “Cha em nói rằng kỷ lục nhật thực dài nhất từng được ghi nhận là 12 phút, giờ đã vượt quá lâu lắm rồi.”

Trịnh Viện Viện nhìn Đỗ Thụy cầu cứu, lắp bắp đáp lại: "Đây... có lẽ là.. phá kỷ lục?"

Đỗ Thụy bất lực nhún vai.

Triệu Nhất Triết nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, vui vẻ đá tung chăn ra: "Hay quá! Nếu phá kỷ lục, vậy chúng ta có thể đang chứng kiến lịch sử!"
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 4: Chương 4



Vài giây im lặng đột nhiên bị tiếng đổ vỡ từ dưới tầng truyền lên cắt ngang.

Âm thanh rất đầm, phải có thứ gì đó cực kì nặng đập mạnh vào tường hoặc mặt đất mới tạo ra được âm thanh như vậy.

Mọi người đồng thời nghĩ đến Thích Mê.

Trịnh Viện Viện sửng sốt một lúc, lập tức chạy ra cửa: “Có phải cô Thích bị ngã rồi không?” Vừa nói vừa định mở cửa.

Đỗ Thụy vẫn kiên quyết đè cửa lại: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

“Âm thanh lớn như vậy sao có thể không có chuyện gì được?” Trịnh Viện Viện cố gắng kéo anh ấy ra.

Đỗ Thụy vẫn đứng bất động như quả tạ.

"Thầy Đỗ, anh như vậy là muốn làm gì?" Trịnh Viện Viện giật mình nhìn anh ấy.

Đỗ Thụy hơi cúi người, nhỏ giọng ghé vào tai cô ấy nhắc nhở: “Còn bọn trẻ ở đây, đừng hoảng hốt.”

“……”

Trịnh Viện Viện bình tĩnh lại, hạ tay xuống, quay đầu lại thì thấy mười đứa trẻ đều đang chống tay ngồi dậy, chớp mắt nhìn cô.

Vương Tiểu Hổ: "Cô Trịnh không đi xem ạ? Lỡ như cô Thích ngã c.h.ế.t thì sao?"

Triệu Nhất Triết: "Đúng vậy, nếu ngã c.h.ế.t thì chúng ta phải gọi 120 ngay lập tức."

Tình huống vừa rồi như vô tình bật một công tắc nào đấy, Địch Vân Đồng vốn đang im lặng liền oa một tiếng khóc lớn: "Em không muốn cô Thích chết! A——Em muốn gặp mẹ!"

Cậu bé là đứa nhỏ nhất trong lớp Đậu Đinh, mới ba tuổi, mới tới nhà trẻ học được một tuần, mềm mại như một con thỏ trắng nhỏ khóc thút thít. Giống như phát động ngàn con sóng, bọn trẻ lại bắt đầu khóc.

Trịnh Viện Viện: "..."

Đỗ Thụy: "..."

Hai người đang không biết xoay sở thế nào, Đỗ Thụy đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có lực đẩy vào, vội vàng bỏ tay xuống.

Tuy nhiên Thích Mê chỉ hé cửa một chút mà không đi vào.

Nhưng chỉ một khe nhỏ, Đỗ Thụy đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu xộc vào, anh ấy theo bản năng lùi lại một bước, khẽ cau mày: “Cô không sao chứ?” Thật ra anh ấy rất muốn hỏi Thích Mê có phải cô bị ngã ở nhà vệ sinh hay không, nhưng nghĩ lại thấy không quá lịch sự, tốt nhất là không nên hỏi.

"Không có việc gì, anh không cần ra ngoài, tôi đi tắm rửa, cố gắng trì hoãn thêm chút nữa, khi về tôi sẽ giải thích với bọn trẻ." Nói xong, không đợi Đỗ Thụy phản ứng, cô liền đóng cửa lại.

Thích Mê vừa cúi đầu xuống, mùi hôi thối từ cơ thể cô xộc thẳng vào mũi. Thật sự quá kinh tởm, nhớ lại con quái vật vừa rồi, dạ dày lại nôn nao.

Cô tự nhận là đã gặp qua không ít quái vật ở tận thế, ít nhiều vẫn có thể chống cự, nhưng thứ vừa rồi thực sự đã khiến cô sợ hãi.

Con quái vật kia hẳn đã từng là một người phụ nữ, mặc bộ váy rách rưới, chân tay duỗi sang một hai bên như con ếch, quái dị bám vào trần nhà. Đầu quay 850 độ quay về phía sau, sau lưng còn thấy xương bả vai nhọn hoắt nhô lên.

Hai tròng mắt lồi ra, mũi miệng chen chúc trên mặt, cũng lồi ra, trông giống miệng của con muỗi.

Toàn thân rỉ ra chất nhầy có mùi hôi thối, nó dựa vào chất nhầy này để di chuyển, lao nhanh về phía Thích Mê.

Thích Mê gần như không có thời gian để phản ứng, cơ bắp dựa vào ký ức được rèn luyện nhiều năm, cô nhanh chóng lùi lại, xoay cây chổi nhựa trong tay, đ.â.m vào cổ con quái vật.

Nhưng cú đ.â.m quá nông, cô giơ chân đá văng con quái vật ra, sau đó dứt khoát lao vào đ.â.m thêm một nhát nữa.

Phụt!

Dù đã rất chú ý nhưng vẫn bị m.á.u b.ắ.n đầy người.

May mắn là cô tìm thấy một cái áo khoác trông có vẻ khá sạch sẽ trong tủ phòng chờ. Dù lúc lấy ra toàn là bụi, nhưng vẫn tốt hơn là mặc quần áo dính máu.

Thích Mê đặt úp điện thoại lên bồn rửa trong phòng tắm, phòng tắm nhỏ lập tức sáng lên.

Trong gương phản chiếu một gương mặt thanh tú, ngoại trừ quầng thâm khó thấy thì cô đúng là một mỹ nhân chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người ta không thể rời mắt.

Đặc biệt là đôi mắt mèo màu hổ phách, cảm giác rất tinh tế quý báu. Chỉ là vết m.á.u đỏ trên quần áo thật sự rất bắt mắt, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô tăng thêm vài phần sát khí.

Rất lâu rồi cô không nhìn thấy bản thân mình như vậy, nhìn chằm chằm chính mình trong gương rất lâu mới từ từ chấp nhận nó.

Cô thở ra một hơi, vặn vòi nước.

Trong chốc lát, vòi nước giống như một ông già khó thở sắp chết, khò khè mấy tiếng rồi từ từ phun ra một chút nước.

Thích Mê cởi chiếc tay áo ngắn bẩn thỉu ném vào thùng rác, để lộ đường cong thân hình sắc sảo. Dùng tay múc nước, cẩn thận rửa sạch từng vết m.á.u cùng chất nhầy dính trên da. Nước lạnh mà trời cũng lạnh, khiến lưng và cánh tay của cô không khỏi nổi da gà.

Lúc đang rửa vết m.á.u trên ngực, đột nhiên cô nhìn thấy trong gương có hai con mắt màu đỏ.

Meo~

Ngay sau đó, một tiếng mèo nhẹ nhàng vang lên.

Không biết con mèo đen đã đến từ lúc nào, ngồi trên bậu cửa sổ, cái đuôi ve vẩy trong không khí. Toàn thân đen nhánh ẩn trong màn đêm.

Thích Mê nhanh chóng đưa tay đến bên hông, chỗ đó kẹp một con d.a.o gọt hoa quả cô vừa tìm thấy dưới sàn phòng khách. Cô khẽ cười một tiếng, xoay người: "Lại nữa à?"

Sau mấy con giun thịt và con quái vật hình người vừa rồi, cô đoán rằng hầu hết các loài trên thế giới này đều đã biến đổi, nếu không thì mắt con mèo này đã không có màu đỏ.

Cô bình tĩnh rút d.a.o ra, nhìn chằm chằm vào con mèo, giây tiếp theo, giơ tay ném d.a.o thẳng vào con mèo đen.

Con mèo đen phản ứng rất nhanh, lao qua cửa sổ rồi nhảy xuống sân đầy cỏ khô.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 5: Chương 5



Leng keng!

Suýt chút nữa cô đã ném trúng, con d.a.o gọt hoa quả c*m v** ngay bệ cửa sổ.

Thích Mê tặc lưỡi thất vọng, đi đến cửa sổ cất con dao, thản nhiên nhìn ra ngoài, vẫn có thể thấy đôi mắt đỏ trong bóng tối.

Đang suy nghĩ có nên giáng cho con mèo đen thêm một đòn nữa hay không thì đột nhiên một tiếng hét chói tai xé tan bầu không khí im lặng.

Cô thầm nghĩ không ổn, nhét con d.a.o gọt hoa quả vào thắt lưng, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài. Đi đến cửa phòng tắm là vừa lúc kéo xong khóa áo lên.

Cạnh cửa lại có một con sâu trắng béo đang bò. Ngoài con to nhất, còn có những con nhỏ hơn xếp chồng lên nhau chen chúc dày đặc, từng con một chui vào khe cửa.

Thích Mê khẽ nhíu mày, tìm được một cái thùng rác bị hỏng ở phòng học đối diện, dùng xẻng xúc lên, ném hết vào bồn cầu xong mới quay trở về. Vài con lọt lưới đều bị cô dẫm c.h.ế.t lúc đi ra khỏi cửa.

Đang định nói gì đó thì thấy Đỗ Thụy và Trình Viện Viện ôm nhau, cô sững người trong giây lát.

Trịnh Viện Viện nhào vào l*иg n.g.ự.c của Đỗ Thụy, không ngừng lẩm bẩm "Làm tôi sợ c.h.ế.t khϊếp" trong tiếng khóc.

Đỗ Thụy vỗ vỗ lưng của Trịnh Viện Viện, như thể anh không để ý xem có chuyện gì mà chỉ tò mò về áo khoác của Thích Mê: “Nam?”

Thích Mê hồi phục tinh thần: “À, tôi tìm thấy ở phòng nghỉ, có mỗi một cái, nếu không tôi cũng lấy cho hai người.” Cô quay đầu nhìn mười đứa trẻ quấn chăn bông, trông như búp bê Nga, vừa dễ thương vừa buồn cười, mỗi đứa trưng ra một bộ mặt ăn dưa, chớp mắt nhìn hai người đang ôm nhau.

Lúc này Vu Kiều Kiều mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ định tìm cha dượng cho con phải không?"

Suy cho cùng vẫn là con gái của Trịnh Viện Viện, mấy vấn đề hỏi ra đều đúng trọng điểm.

Trịnh Viện Viện sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng lùi lại. Cô ấy hít hít mũi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi bị sâu dọa sợ…”

"Không sao."

Đỗ Thụy tiện thể lùi về sau vài bước, đi tới trước mặt Thích Mê, thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Thích Mê lắc đầu: "Tình huống không ổn lắm."

"Cô Thích, cô Thích đã về rồi, cô có thể dẫn chúng em ra ngoài tìm cha mẹ được không?" Vương Tiểu Hổ lớn tiếng hỏi.

Đỗ Thụy giả vờ hắng giọng, sau đó hỏi Thích Mê: “Phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, để tôi.” Thích Mê vừa nói vừa đi về phía bọn trẻ, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của chúng: “Cô giáo vừa ra ngoài và nhận được hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu, các em muốn nghe cái nào trước?"

“Tin vui!” Bọn trẻ gần như đồng thanh nói.

"Tin xấu!" Giọng điệu của Triệu Nhất Triết lạc quẻ trong đó: "Cha tớ nói, nếu nghe tin tốt trước tin xấu sẽ có cảm giác hụt hẫng. Em muốn nghe tin xấu trước!"

Thích Mê: “Vậy cô hỏi lại, các em nghe tin tốt hay tin xấu trước?”

“Tin xấu!” Mười đứa trẻ con đồng thanh hét lên.

Thích Mê thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, trịnh trọng nhìn xung quanh: “Nghe đây, tin xấu là ông mặt trời của chúng ta bị bệnh cần nghỉ ngơi, chính vì thế bầu trời mới tối đi như vậy…"

Vừa dứt lời, Triệu Nhất Triết đột nhiên đứng lên: "Cô giáo, cô nói dối! Cha em nói mặt trời chỉ là một ngôi sao, không phải người, sẽ không bị bệnh!"

Nụ cười trên mặt của Thích Mê đông cứng lại: “…” Sao cha em cái gì cũng nói vậy!

Cô xấu hổ hắng giọng, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Đúng vậy, bạn Triệu Nhất Triết nói không sai. Mặt trời là một ngôi sao cố định nên sẽ không bị bệnh. Cô nói như vậy là để các bạn dễ hiểu hơn thôi."

“Vậy thưa cô, chuyện gì đã xảy ra với mặt trời vậy?”

Thích Mê: “Chính là, mặt trời có thể sẽ không mọc nữa.”

"Cái gì? Không mọc nữa?!" Vương Tiểu Hổ vẻ mặt khoa trương, vỗ trán, nằm xuống giường, "Trời ạ, sau này chúng ta mỗi ngày đều phải ngủ..."

"Nhưng tớ không muốn phải ngủ mỗi ngày!"

"Tớ cũng không muốn, tớ ghét ngủ nhất!"

……

Trong phòng lại ồn ào lên, bọn trẻ càng để ý đến bầu trời. Thích Mê vội vàng vỗ tay giữ trật tự: “Mọi người quên chúng ta còn có một tin tốt sao?”

"Tin tốt là gì vậy cô." Vương Tiểu Hổ lại ngồi dậy, làm ra bộ dáng mệt mỏi.

"Tin tốt là cha mẹ chúng ta, bao gồm tất cả những người dân trong thành phố, đã được các anh hùng triệu hồi đi giải cứu mặt trời, cô tin rằng sự dưới sự nỗ lực của bọn họ, mặt trời sẽ sớm mọc thôi!" Thích Mê cười giơ tay lên: “ Chúng ta cùng nhau cổ vũ cha mẹ cố lên có được không?”

Mười đứa trẻ mặt không biểu tình: "..."

Lặng ngắt như tờ.

Mấy đứa trẻ ngơ ngác chớp mắt, hiếm khi lộ ra vẻ trưởng thành hơn so với tuổi của chúng. Ánh mắt nhìn Thích Mê kia như đang nhìn đứa bé ngốc ở nhà bên vậy.

"Xin lỗi cô Thích, nhưng mà trên thế giới này không có Ultraman." Triệu Nhất Triết nhắc nhở nói, bộ dáng cẩn thận, như là sợ làm tổn thương sự ngây thơ như trẻ con của Thích Mê.

Thích Mê: “…” Cảm ơn em.

Như vừa mở ra một cuộc thảo luận, bọn nhỏ tiếp tục nói: "Cô ơi, mẹ em nói Ultraman là do người bình thường biểu diễn thôi, mẹ cô không nói với cô ạ?"

"Mẹ tớ cũng nói thế! Trên TV là giả hết!"

"Ôi, cô Thích, cô lớn vậy rồi mà chuyện này cũng không biết! Hahaha, buồn cười quá." Không biết Vương Tiểu Hổ buồn cười chỗ nào, bày ra bộ dáng như uống rượu giả. Tay nhỏ nắm chặt vào thành giường cười to.

Thích Mê: “…” Tôi mệt quá.

Cô khoanh tay lại, khẽ thở dài, lắc đầu một cách bí ẩn. Lắc đầu xong còn chậc lưỡi, tỏ vẻ tiếc nuối: “Dù sao các em vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cha mẹ chưa nói cho các em biết đâu… Có biết tại sao họ lại nói dối các em như vậy không?"
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 6: Chương 6



Bọn trẻ như bị dọa, mặt nghệt ra, lắc đầu.

Thích Mê nghiêng người, hạ giọng, ra vẻ thần bí: "Đó là bởi vì đây là nhiệm vụ bí mật của chúng ta. Nghe này, là bí mật đấy. Đương nhiên không thể tùy tiện nói ra, đúng không?"

"A? Vậy có nghĩa là Ultraman đánh nhau với quái thú đều là thật sao?" Triệu Nhất Triết há hốc mồm, cảm thấy kiến thức vốn có của mình đang lung lay.

Thích Mê khẳng định: “Đúng vậy, đương nhiên là sự thật.”

"Vậy nữ siêu nhân và ma tiên nhỏ cũng có thật sao?"

“Nó cũng có thật."

"Vậy cha mẹ chúng ta thật sự đã đi giải cứu mặt trời?"

"Đúng vậy!"

Vương Tiểu Hổ đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt khϊếp sợ: "Vậy là bà ngoại ông ngoại cũng đi sao? Ông nội em hai hôm trước vừa bị ngã gãy chân, ông ấy có thể đánh thắng được quái vật không cô?"

Thích Mê phát ngốc: "Hả?"

"Vậy dì của tớ cũng đi à? Dì ấy vẫn chưa có bạn trai!"

“Bà nội tớ đi giải cứu mặt trời rồi, vậy không còn ai nấu cơm cho tớ ăn nữa!”

……

Giữa lúc náo loạn, Triệu Nhất Triết lại giơ tay: "Vậy thầy cô ơi, sao thầy cô không đi cứu mặt trời ạ?"

"Cô cùng cô Trịnh và thầy Đỗ sẽ ở lại đây để bảo vệ các em. Đây là nhiệm vụ bí mật của bọn cô, nhỉ?" Thích Mê quay đầu lại nháy mắt với Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện.

Đỗ Thụy gật đầu.

Trịnh Viện Viện tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cô cũng gật đầu.

"Đã hiểu chưa? Khi cha mẹ các em đi cứu mặt trời, thầy cô sẽ bảo vệ các em." Thích Mê mỉm cười vỗ vỗ ngực.

“Nhưng em vẫn muốn mẹ của em—mẹ ơi!” Địch Vân Đồng, đứa nhỏ nhất có vẻ không tiếp nhận được, lại khóc lớn.

"Ai ui, sao bạn học Địch Vân Đồng lại khóc nữa rồi?" Thích Mê vội vàng bước tới bế cậu bé lên, Địch Vân Đồng sức khỏe không tốt lại gầy như hạt đậu nhỏ, cuộn tròn trong lòng cô như một con thỏ: "Không phải cô giáo vừa mới nói sao? Mẹ em đi cứu mặt trời rồi, đợi mặt trời mọc, mẹ và mọi người sẽ quay trở lại.”

"Em không muốn mẹ cứu mặt trời! Em không muốn—Em muốn mẹ——" Địch Vân Đồng ôm con gấu mẹ tặng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Biết cậu bé bây giờ chỉ đang phát tiết cảm xúc, nghe không lọt tai, Thích Mê im lặng ôm cậu bé, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

Ngẩng đầu lên liền thấy, Trịnh Viện Viện vẻ mặt nghiêm túc kéo Đỗ Thụy sang một bên, liếc nhìn về phía này, chắc là đang hỏi tình huống bây giờ là thế nào.

Lời vừa rồi nói dối đứa trẻ ba, bốn tuổi thì không sao, Nhưng Trịnh Viện Viện vừa nghe đã biết có điều gì đó không ổn.

Đỗ Thụy có chút khó xử, quay đầu nhìn Thích Mê, thấy cô gật đầu mới nói chuyện xuyên qua tận thế cho Trịnh Viện Viện nghe.

“Tại sao lại như vậy?!” Trịnh Viện Viện kinh ngạc kêu lên, rồi lại lập tức lấy tay che miệng, liếc nhìn bọn trẻ. Bọn trẻ đang đứng thành vòng tròn an ủi Địch Vân Đồng, không để ý đến bên này.

Đỗ Thụy đẩy kính, cũng bất đắc dĩ nói: “Không biết.”

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Trịnh Viện Viện thấp giọng hỏi, trong mắt rưng rưng. Ngày thường cô ấy cũng hay đọc tiểu thuyết, cô hiểu tận thế có nghĩa là đã có chuyện gì đối với nhân loại.

Đỗ Thụy thở dài, im lặng hai giây, mới nói: “Tôi cần tìm quần áo để mặc.” Tuy anh ta còn trẻ, tràn đầy sinh lực nhưng trong thời tiết lạnh lẽo như bây giờ, một bộ đồng phục làm vườn ngắn tay màu vàng xanh thật sự không đủ ấm.

Trịnh Viện Viện đồng ý, từ nãy đến giờ cô ấy vẫn co rúm người lại, dùng tay xoa xoa cánh tay trần.

Bởi vì bọn trẻ sẽ nghỉ trưa trong lớp nên cả mười đứa đều có chăn bông, nhưng thế giới trước đó đang là giữa mùa hè, chăn bông rất mỏng, cho dù quấn chặt quanh người cũng không ấm lắm.

Chẳng bao lâu, một đứa trẻ mang theo âm thanh nức nở hỏi: “Thầy ơi, em lạnh quá”.

"Thầy ơi, em cũng lạnh."

"Em cũng lạnh."

“Khi nào mặt trời mới mọc vậy ạ?”

Thích Mê mỉm cười, an ủi bọn trẻ "sớm thôi", sau đó gọi Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đến để ôm lũ trẻ vào lòng, sưởi ấm lẫn nhau.

Có nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với nhau, thực sự ấm hơn rất nhiều.

Thấy Thích Mê chỉnh trang quần áo đứng dậy đi ra cửa, Trịnh Viện Viện vội vàng gọi cô: “Cô Thích, cô đi đâu vậy?”

“Đi tìm thứ gì đó để sưởi ấm bọn trẻ.”

"Cô đi một mình?"

“Đúng vậy.” Thích Mê nhẹ khẽ cười một tiếng, xoay tay nắm cửa, trước khi đi ra ngoài không quên dặn dò bọn họ: “Tuyệt đối không được rời khỏi phòng học, hiểu chưa?”

"Biết—rồi—ạ"

“Vậy đi nhà vệ sinh thì sao ạ?” Một đứa trẻ hỏi.

“Nhà vệ sinh…” Thích Mê nhìn quanh phòng, chỉ vào góc cạnh cửa sổ: “Tạm thời giải quyết ở đó đi.”

"A? Thế thì ghê lắm!" Vương Tiểu Hổ kêu lên.

Những đứa trẻ còn lại cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ.

“Nhưng bên ngoài quá tối, các em ra ngoài bây giờ không an toàn, cố chịu đựng đợi cô về.” Rầm, Thích Mê đóng cửa lại.

Để đảm bảo an toàn, Thích Mê đi đi lại lại từ trên tầng xuống tầng một lượt để xác nhận rằng con quái vật mà cô gϊếŧ trước đó đã c.h.ế.t hoàn toàn, cũng không có con nào mới xuất hiện, cô mới yên tâm ra cửa.

Lúc ở trong đó cô không có cảm giác gì, nhưng lần này khi bước ra khỏi tòa nhà hai tầng, cô phát hiện toàn bộ không gian chỉ có lớp Đậu Đinh là sáng đèn. Mặc dù nó chỉ là ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, nhưng rất dễ nhìn thấy trong bóng tối đen đặc.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 7: Chương 7



Cô bật điện thoại lên, nhìn thấy ba chữ "không có dịch vụ" ở góc trên bên phải, cô cũng không định làm gì mà chỉ kiểm tra lượng pin còn lại rồi tiếp tục đi qua đám cỏ dại.

May mắn là cô đã sạc đầy pin trước khi xuyên qua đây, vẫn còn 98% nên chắc sẽ chống đỡ được một thời gian.

Bước ra khỏi cổng, ánh sáng chiếu lên con đường, Thích Mê lần này khẳng định chắc chắn nơi này giống với thế giới cũ của bọn họ.

Điểm khác biệt duy nhất là thế giới này quá mức tĩnh lặng, không khí như áp lực đè nặng.

Con đường trước kia vẫn luôn đi bỗng trở nên quá xa lạ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xương cốt, cùng với quần áo còn sót lại trên mặt đất.

Quả thực có rất nhiều sâu bọ, ngoài những con sâu trắng nhiều thịt kia ra còn có rất nhiều loài giáp xác, thiêu thân. Thân hình đã trở nên to ngang cái máy bay không người lái, vun vυ"t lao thẳng về phía cô.

Thích Mê nhanh chóng rút d.a.o ra, c.h.é.m trái phải rồi ném mấy con bọ lên đất.

Nhìn thấy chúng vẫn còn đang giãy giụa, cô trụ một chân, dùng đế dày dẫm dẫm vài lần mới rời đi.

Cô đi thẳng đến một siêu thị nhỏ gần đó, cách nhà trẻ chỉ năm phút đi bộ.

Nhìn không khác gì tận thế bình thường khác, lối vào tiêu điều, xe đẩy hàng nằm rải rác trong góc, nhưng khi vào bên trong thì thấy nhiều thứ khác nữa. Để tồn tại, hầu hết con người sẽ tìm kiếm những nơi có nguồn thức ăn và nước uống dồi dào, siêu thị, cửa hàng tạp hóa và chợ đương nhiên là những lựa chọn hàng đầu, có thể thấy nơi này đầy rẫy những thi thể.

Nhưng có vẻ cũng không hẳn là giống những viễn cảnh tận thế khác, ngoại trừ xương cốt và quần áo rải rác trên mặt đất, không tìm thấy mấy t.h.i t.h.ể thối rữa. Hơn nữa, những người này đều mặc quần áo rất dày, có người còn quấn cả chăn bông.

Thích Mê quay đầu lại nhìn ngọn đèn đỏ nhấp nháy duy nhất trong bóng tối. Lịch điện tử duy trì bằng pin vẫn còn hoạt động, ghi rõ năm nay là ngày 13/7/2025, mùa hè.

Một chữ “hè” khiến lòng bàn chân cô lạnh buốt.

Thích Mê đoán mặt trời có vẻ không mọc ở thế giới này khá lâu rồi, cả thế giới chỉ có thể dựa vào điện để duy trì ánh sáng, nếu không có mặt trời, nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống, để giữ ấm, mọi người đều phải dùng máy sưởi, máy điều hòa hoặc bộ tản nhiệt. Sau khi công suất điện tiêu thụ quá lớn, hệ thống điện dần bị tê liệt, thế giới liền không còn ánh sáng nữa.

Dựa theo phỏng đoán vừa rồi, cô đi đến khu vực quần áo, quả nhiên quần áo đã bán hết, chỉ còn lại những hàng móc treo lẻ loi. Nơi đặt đồ dùng trên giường cũng chỉ còn dư tấm ván giường, trên đó có một bãi chất lỏng màu đen không rõ từ đâu ra.

Cô tặc lưỡi, quay lại nhìn mấy cái xác.

Chắc không nên lấy quần áo trên người xác c.h.ế.t đâu nhỉ?

Do dự hai giây, cô nhận ra sự thật: Lấy nó đi, còn hơn là c.h.ế.t lạnh.

Cô chiếu đèn xung quanh, chọn vài chiếc áo khoác và chăn bông không có xác chết, dí vào mũi ngửi ngửi, vẫn ổn, ngoại trừ mùi bụi, không có mùi máu. Nghĩ rằng chỉ cần không nói cho họ biết quần áo này lấy từ đâu thì chắc không sao, nên cô gấp mấy thứ này lại, vác trên vai.

“A, đau—”

Tiếng phụ nữ hờn dỗi đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Thích Mê sửng sốt.

"Quỷ này, nhẹ thôi!"

Thích Mê: "???"

Anh chàng tốt.

Lúc này còn nhàn hạ hưởng thụ như vậy.

Cô chậm rì rì quay đầu lại, cửa kho hàng cuối siêu thị khép hờ, tiếng bàn lắc lư từ bên trong phát ra. Vừa rồi cô tập trung tìm đồ vật quá nên không nhận ra có nhạc đệm sôi nổi như vậy.

Thích Mê cười thầm, vác đồ trên vai bước ra cửa.

Cô cũng không thiếu đạo đức đến mức phá hoại việc tốt của người ta.

Nhưng khi cô vừa đến cổng siêu thị, tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ phá vỡ sự yên lặng.

Tiếng hét đột nhiên vang lên làm cô giật mình, hơn nữa không phải hét lên rồi im lặng, mà càng ngày càng nhỏ, cảm giác như cô ta đang phải chịu một loại đau đớn nào đó, kèm theo tiếng nức nở nghe như sắp chết.

Sau vài giây, tiếng rêи ɾỉ đột ngột dừng lại.

Xung quanh lại lặng ngắt như tờ.

Như thể đêm xuân hờn dỗi vừa rồi không hề tồn tại, thứ duy nhất còn lại là tiếng cửa kho bị mở ra.

Chạy!

Thích Mê tỉnh táo lại, lập tức chạy ra ngoài.

Đôi giày da nhỏ của cô giẫm lên nền đất, dồn dập nhưng có quy luật. Nhưng rất nhanh, quy luật này bị phá vỡ, thanh âm bắt đầu hỗn loạn, rõ ràng có thứ gì đó đang chạy theo sau, không cần suy nghĩ cũng biết là người trong nhà kho siêu thị vừa rồi.

Có thể ra tay gϊếŧ phụ nữ nằm dưới thân mình thì nhất định không phải loại người tốt đẹp gì.

Cũng không nhất thiết là con người!

Thích Mê cắn chặt điện thoại trong miệng, một tay siết chặt chăn bông và áo khoác, tay kia rút ra một con d.a.o gọt trái cây ra.

Vừa xoay người lại, cô nhanh xác định chiều cao của kẻ đang chạy tới, sau đó nhanh chóng ném thẳng con d.a.o vào đầu.

Leng keng!

Con d.a.o gọt hoa quả bị bàn tay giơ lên

của người đàn ông chặn lại, rơi xuống đất.

Thích Mê lập tức thay đổi phương hướng chạy, dẫn hắn ta chạy càng xa nhà trẻ càng tốt.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 8: Chương 8



Thích Mê cảm thấy tố chất thân thể của mình quá mạnh, mặc dù đã có một khoảng thời gian cô không tiếp xúc với trải nghiệm sinh tồn cường độ cao, nhưng tốc độ chạy trốn của cô không hề chậm. Thế mà tiếng bước chân ở phía sau vẫn theo sát không ngừng, lúc xa lúc gần, vẫn luôn duy trì một khoảng cách theo sát nhất định.

Chậc, cô đã bị một thứ phiền toái để mắt tới rồi sao?

Vừa rồi khi xoay người c.h.é.m một đao, cô thấy người nọ có vóc dáng rất cao, dáng người rất khỏe mạnh, nếu trực tiếp đối đầu có lẽ cô không có phần thắng.

Nếu không thể đánh chính diện, cô cũng chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn. Khi chạy ngang qua đoạn đường giao nhau, cô ném đồ vật đang đặt trên một bên vai mình xuống mặt đất, bản thân bỏ chạy theo một phương hướng khác. Sau khi tắt đèn của điện thoại di động, cô bò dọc theo máy điều hòa bên ngoài tầng một của tòa nhà dân cư lên trên, tóm được ban công tầng hai, hai tay dùng một chút lực, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào trên ban công.

Bởi vì trời tối không nhìn thấy rõ đường, cô không dám đi lung tung, sau khi s* s**ng thấy một cái chậu hoa thon, dài tận một mét, cô lập tức thu mình lại, trốn phía sau chậu hoa.

Tiếng bước chân đang đến gần, người vừa rồi đuổi theo đã dừng lại ở chỗ đường giao nhau mà Thích Mê mới ném đi chiếc áo lông vũ.

Yên ắng vài giây, tiếng bước chân chậm rãi vang lên hướng tới bên này. Nghe âm thanh, người này có bước chân nặng nề, kết hợp với tiếng thở dày đặc, xác suất lớn là một người đàn ông.

Đồng thời, khả năng cao, đây cũng là một con quái vật.

Bằng không thì, chắc chắn hắn không thể nào bình thản ung dung nện bước ở trong hoàn cảnh tối tăm như thế này được. Từng bước một đều rơi xuống đúng chỗ, giống như có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong bóng đêm.

Sáu bước…

Bảy bước…

Tám bước…

Vừa rồi ở thời điểm Thích Mê chạy tới, cô cố ý tính toán xem từ đường giao nhau đến nơi đây có bao nhiêu bước, so với chiều cao 158 cm của cô, đi đến nơi này yêu cầu mất mười hai bước, mà so với chiều cao của một người đàn ông chân còn dài hơn mà nói, đại khái có thể ít hơn ba bốn bước.

Quả nhiên, tới bước thứ chín, người đàn ông kia dừng bước chân.

Xung quanh tất cả đều tối om, Thích Mê căn bản không biết người đàn ông kia đến tột cùng có phát hiện ra cô không. Cô chỉ có thể ngừng thở, đôi tay gắt gao cầm lấy chậu hoa ở trước mặt. Cô nghĩ nếu người đàn ông này đi lên, cô sẽ dùng chậu hoa đập vào người đó, cho dù không gϊếŧ được thì nhiều ít cũng có thể tranh thủ một ít thời gian để chạy trốn.

Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy phía dưới truyền đến âm thanh đôi chân đạp lên điều hòa bên ngoài tường.

Hắn tới rồi!

Thích Mê càng thêm ra sức giữ chặt chậu hoa, siết chặt bụng lấy đà.

Giây tiếp theo, bên tai của cô bay tới tiếng huýt sáo du dương.

Từ nơi xa bay tới, chợt ngắn chợt dài, khi cao khi thấp, giống muốn truyền lại ám hiệu bí mật nào đó.

Ngay sau đó, Thích Mê nghe thấy được người đàn ông nhảy từ trên máy điều hòa xuống đất.

Người đàn ông dừng chân đứng ở chỗ này thêm một lát, vài giây sau, tiếng bước chân bắt đầu rời đi về hướng ngược lại.

Đi rồi?

Thích Mê vẫn nín thở, không dám lơ là một chút nào, cô cố gắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa. Cho đến khi bên tai không còn chút âm thanh khác nào, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngay từ lúc bắt đầu ban nãy, trên gương mặt cô đã có một sợi tóc phe phẩy ngứa ngáy, nhưng cô không hề dám động đậy, chỉ căng thẳng kéo căng cơ thể cứng đờ của mình. May mà bây giờ người đàn ông kia đã đi xa, cô mới nhịn không được vươn tay gãi gãi.

Vải dệt của cái áo khoác thể thao này thật sự gây ra quá nhiều âm thanh, đường phố ở đây vốn vô cùng im ắng, tiếng loạt soạt vang lên nghe vô cùng chói tai, nếu mặc đi chiến đấu thì chắc hẳn không có gì vấn đề, nhưng nếu như muốn ẩn nấp, âm thanh âm này quá dễ dàng bị phát hiện.

Thích Mê s* s**ng cửa ban công, bước bước nhỏ đi vào. Cô đưa điện thoại di động lên mở đèn để chiếu sáng sau đó lập tức dùng tay che lại, cô không dám để đèn quá sáng, chỉ cần có thể thấy được đường đi là được.

Cô đi tới một gian phòng ngủ, đầu giường treo một bức ảnh kết hôn ngọt ngào và trải bộ ga trải giường đỏ rực. Thích Mê đi thẳng tới tủ quần áo, khi mở ra thì thấy bên trong treo một loạt quần áo chỉnh chỉnh tề tề, dựa theo mùa thu mùa đông mà treo, nửa bên trái là quần áo nữ, nửa bên phải là quần áo nam, phía dưới còn có một hộp quần áo trẻ em chưa mở.

Cô hơi ngạc nhiên trước sự gọn gàng sạch sẽ của nơi này, cô đã đi qua không ít tận thế, nơi nào cũng đầy t.h.i t.h.ể trải khắp khắp nơi, thương vong đầy mắt. Nhưng căn phòng này thì khác, nó cho người ta một loại ảo giác đây chỉ là một đêm khuya trong thế giới bình thường.

Chỉ tới khi nhìn thấy sự xuất hiện bất thình lình của mấy con sâu lớn trên góc giường, cô mới bừng tỉnh, nhận ra nơi này vẫn là tận thế.

Cô nhanh chóng thay đồ thể thao của nữ chủ nhà, tuy rằng hơi lạnh một chút, nhưng bộ đồ thể thao bằng vải cotton nhẹ nhàng, hoạt động tiện hơn hẳn áo lông vũ. Sau đó cô đem tất cả quần áo dư lại trong tủ ném lên giường, đóng gói chúng lại, trên dưới trái phải cẩn thận dùng khăn trải giường gói lại, mang cả chăn đệm ga trải giường đi luôn.

Toàn bộ đồ đạc ước chừng to bằng ba người cô cộng lại.

Cô kéo một cái tay nải to đi ra ban công, chiếu sáng khắp nơi, sau khi xác nhận phía dưới không có người, cô ném tay nải xuống phía dưới, ngậm di động trong miệng, sử dụng cả tay cả chân nhảy trở về mặt đất.

Thích Mê thử khiêng đồ lên, nhưng đáng tiếc trọng tâm của cô không ổn định, nên cũng chỉ có thể tiếp tục vừa túm vừa kéo đi.

Vừa rồi khi bị truy đuổi, trông cô không khác gì con ruồi nhặng không đầu đang chạy trốn, nhưng kỳ thật, mỗi một lần lựa chọn phương hướng cô đều tỉ mỉ suy xét. Khu dân cư này nhìn có vẻ như cách xa nhà trẻ, nhưng kỳ thật, từ đường giao nhau vừa rồi lại đi lên phía trước mấy cái rẽ, sẽ đi tới đường chính dẫn thẳng tới nhà trẻ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 9: Chương 9



Tới đường chính, lại đi thẳng thêm mười phút là đến nơi

Thích Mê không dám chậm trễ, cô kéo đệm chăn chạy về phía trước, chỉ mất năm phút đã thấy trước mặt có ánh sáng.

Hả?

Từ từ.

Sao ánh sáng lại có màu đỏ?

Cô giật mình, tăng tốc chạy về nhà trẻ.

Ngay khi vừa mở cửa Lớp Đậu Đinh ra, cô ngây người.

Không biết là ai tìm được một cái thùng sắt lớn, bên trong có một ngọn lửa cháy bừng bừng, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đang ôm bọn nhỏ ngồi vây quanh đống lửa.

Vừa nhìn thấy Thích Mê, mười mấy đôi mắt cùng một động tác, nhất trí quay sang nhìn cô.

“Cô Thích, cô đã trở lại?!” Trịnh Viện Viện vui mừng nói.

Thích Mê gật gật đầu, cô lôi kéo đồ vật đi tới, nét mặt mờ mịt hỏi: “Ai đốt lửa?”

“Tôi.” Đỗ Thụy không chút hoang mang móc ra một cái bật lửa.

Thích Mê: “Anh… anh đi ra ngoài à?”

Đỗ Thụy gật đầu: “Thật sự là quá lạnh, tôi đã nghĩ xem có thể đốt lửa hay không, ở đây nhiều người như vậy, không thể chỉ dựa vào một mình cô được.”

Thích Mê như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, nhưng cô vẫn nghiêm túc dặn dò: “Về sau nếu có thể không ra ngoài thì không nên ra ngoài.” Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, lần này Đỗ Thụy ra ngoài còn may mắn, nhỡ đâu gặp phải mấy loại quái vật giống cô khi nãy, chỉ sợ nơi này, có lớn có nhỏ, không một ai có thể sống sót.

Đỗ Thụy do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Trong khi bọn nhỏ tò mò xem xét những chiến lợi phẩm cô mang về lần này, Thích Mê đứng ở một bên, khuôn mặt lạnh nhạt. Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nếu vừa rồi cô đi ra ngoài kia một thời gian, có quái vật tấn công nơi này thì làm sao bây giờ? Tới lúc cô trở về nhìn thấy cảnh tượng sẽ như nào? Máu chảy thành sông hay là quần áo vương vãi trên mặt đất?

Tưởng tượng thôi cô cũng không dám tưởng tượng.

Thích Mê dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên cô cảm giác có người tới gần, quay đầu, thấy Đỗ Thụy đã mặc xong một bộ quần áo lông vũ màu đen, hình như hơi nhỏ một chút, quần áo đính chặt lên trên người anh ấy.

“Chờ chút nữa tôi sẽ đi ra ngoài tìm thứ phù hợp hơn cho anh.” Thích Mê khẽ cười một tiếng.

Đỗ Thụy nhàn nhạt ừ một tiếng, rõ ràng anh ấy đến đây không phải vì muốn thảo luận vấn đề này với cô, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn bọn nhỏ, học theo Thích Mê dựa vào tường, cố ý hạ giọng: “Vừa rồi ở ngoài hành lang, tôi đã thấy một——” anh ấy ngập ngừng, nghĩ nghĩ tìm từ rồi mới nói: “Một món đồ vật đáng sợ… là do cô gϊếŧ sao?”

“Ừ.”

Đỗ Thụy hơi ghé mắt sáng: “Hình như cô rất quen thuộc với mấy chuyện như thế này?”

Thích Mê cười: “Đúng vậy, trước kia làm nhiều lần rồi.”

Đáy mắt Đỗ Thụy hiện lên một tia sáng tỏ, chậm rãi nói: “Khó trách.”

Nụ cười trên khóe môi Thích Mê càng sâu hơn.

Hai người im lặng một lúc.

Đỗ Thụy chỉ hỏi thế, không tiếp tục hỏi thêm. Vốn dĩ anh ấy là người không thích nói chuyện nhiều, nếu không phải nhìn thấy mấy thứ thật sự đáng sợ kia thì chắc anh ấy sẽ không lắm miệng hỏi Thích Mê những lời này.

Anh ấy cúi đầu, trong khi lòng vẫn còn đang đắm chìm trong sự khϊếp sợ tại khoảng thời gian nhìn thấy quái vật kia thì đột nhiên thoáng thấy được Thích Mê duỗi hai ngón tay tới.

Đỗ Thụy ngẩng đầu: “Làm gì vậy?”

Thích Mê nhướng mày: “Nếu có bật lửa thì anh cũng có t.h.u.ố.c lá phải không?”

Đỗ Thụy không nói gì, quay đầu liếc liếc mấy đứa nhỏ, ý bảo ra hiệu cho Thích Mê.

“Tôi biết không thể hút thuốc trước mặt trẻ em, anh cho tôi một điếu thôi, tôi chỉ ngửi ngửi, tôi không hút.” Thích Mê đưa tay lại gần anh ấy.

Đỗ Thụy: “…”

Không khuyên được cô, anh ấy đành phải trộm móc bao thuốc từ trong túi quần, mở bao lấy ra một điếu đưa cho Thích Mê.

“Cảm ơn.” Thích Mê cười hì hì nhận lấy, cô đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sảng khoái mà chậm rãi thở ra một hơi. Cô không hút thuốc lá, chỉ là cô rất thích hương vị của thuốc lá, nhè nhẹ mùi thuốc thoang thoảng, rất nhanh có thể điều chỉnh tâm tình.

Hít sâu mấy hơi, cô cất điếu thuốc vào túi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Đỗ Thụy: “Tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến nữa, nhìn xem có thể tìm được chút đồ ăn nào hay không, nơi này giao cho anh nhé.”

Hình như Đỗ Thụy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ nhấp môi dưới, ừ một tiếng.

“Cô Thích lại muốn đi ra ngoài sao?” Triệu Nhất Triết tinh mắt, liếc một cái đã thấy Thích Mê đang đi đến cạnh cửa.

Mấy con mắt nhỏ tròn xoe, tất cả đều nhìn lại đây.

Thích Mê quay đầu mỉm cười: “Đúng vậy, nghe nói đồ chơi chuẩn bị cho các em tới rồi, cô đi ra ngoài lấy đồ chơi cho các em, có được không?”

Vừa nghe đến hai chữ đồ chơi, đôi mắt bọn nhỏ đều sáng lên: “Có Ultraman không ạ?!”

“Có.”

“Có búp bê Barbie không ạ?”

“Có.”

“Có đũa phép thuật không ạ?”

“Hả? Chắc là cũng có.”

“Tuyệt vời!”

“Suỵt ——tất cả yên lặng.” Trịnh Viện Viện sợ hãi nhìn thoáng qua Địch Vân Đồng đang ngủ say. Vất vả lắm mới ru bé ngủ được, không thể để cậu bé bị đánh thức nữa, thế nên ngay cả khi quát nạt cô ấy cũng chỉ dám thì thầm: “Đồ chơi dành cho những đứa trẻ biết nghe lời, hiện tại bạn Địch Vân Đồng đang ngủ, chúng ta phải làm như thế nào hả.”

“Nói chuyện— bé— lại—”. Chín đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng học theo cô ấy thì thầm trả lời.

Thích Mê cười cười giơ ngón tay cái với bọn nhỏ, cô nhỏ giọng nói một câu “Cô sẽ nhanh chóng trở về” sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ra khỏi nhà trẻ, cô đi thẳng đến siêu thị gần đó.

Tay trái tay phải mỗi tay đẩy một xe hàng, nhìn nhìn thấy đồ vật nào cô cảm thấy có ích thì lập tức bỏ vào trong xe đẩy. Chỗ tốt duy nhất của tận thế chính là có thể tùy tiện lấy đồ vật, căn bản không cần suy xét đến giá cả, đây cũng là một trong những lúc hiếm hoi làm Thích Mê cảm thấy thoải mái thả lỏng. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, đồ chơi, mấy thứ này kia không thể làm ấm, chồng chất thành núi cũng không có người lấy, ngược lại làm cho cô nhặt được món hời.
 
Back
Top Bottom