Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1129: Nhanh như vậy?


Đại Địa Chủ Thần đến, vô số người kinh hô, đông đảo sinh linh nằm rạp trên đất quỳ lạy. Địa vị của Đại Địa Chủ Thần tại Nguyệt Ảnh đại lục vô cùng cao thượng, rất nhiều sinh linh đều tín ngưỡng hắn, được hoan nghênh hơn Liệp Giả Chủ Thần nhiều lắm.

Sự khác biệt giữa những Chủ Thần trong đó vào đúng lúc được thể hiện hoàn mỹ.

Đại Địa Chủ Thần không thiếu tín đồ, mà Liệp Giả Chủ Thần lại thiếu rất nhiều.

Khi Nguyệt Ảnh đại lục tấn công Vô Tận đại lục, một vài Chủ Thần sẽ chiếm được càng nhiều chỗ tốt, từ đó có thể bước vào cảnh giới Sáng Thế chí cao vô thượng, còn đối với đa phần Chủ Thần, bọn họ đến để gia tăng số lượng tín đồ cho mình.

Ví dụ như Liệp Giả Chủ Thần này, hắn ở Nguyệt Ảnh đại lục không được hoan nghênh cho lắm, các con dân cũng không nguyện ý tín ngưỡng, bởi vậy hiện tại cơ hội, Liệp Giả Chủ Thần tự nhiên phải liều mạng thu thập tín đồ.

Chủ Thần có càng nhiều tín đồ, thu thập được tín ngưỡng lực càng khổng lồ, thực lực bản thân nhờ đó mà tăng lên nhanh chóng.

Liệp Giả nhìn Đại Địa Chủ Thần, khẽ cau mày.

- Ngươi có ý gì?

Đại Địa Chủ Thần thong dong đi tới, trên người khoác một chiếc áo khoác màu vàng đất, khí tức bất diệt nồng đậm, hắn cười khẽ.

- Liệp Giả Chủ Thần ngươi không nên hiểu lầm, ta chỉ tới thông báo cho ngươi một tiếng, cuộc chiến Chủ Thần sắp bắt đầu, Vô Tận đại lục cũng nên diệt vong rồi.

Nhanh như vậy?

Liệp Giả Chủ Thần kinh sợ, chuyện này cũng quá nhanh đi, sau đó nghĩ đến việc mình đang muốn làm, hắn rất nhanh lại lạnh nhạt.

- Ngươi nói xong rồi thì đi đi, dù sao ta đang truyền lại sức mạnh cho các tín đồ mới.

Đại Địa Chủ Thần cười cợt, sau đó nhìn xuống đám con dân phía dưới một chút nhưng không có để ý lắm.

- Ngươi chiêu thu tín đồ của ngươi, ta nhìn là được rồi.

Thực lực Liệp Giả Chủ Thần không mạnh bằng Đại Địa Chủ Thần, mà địa vị bên trong đám Chủ Thần càng không quá cao, nhưng cũng may, các Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục không gây chiến với nhau, cho dù gây chiến, cũng chỉ dò đám tín đồ kia đánh nhau, bọn họ chỉ ngồi xem biểu diễn, thỉnh thoảng sẽ xuất thủ, để những tín đồ bên phe hắn kia, Chủ Thần cùng tồn tại với các ngươi.

Hiện tại, Lâm Phàm đang suy nghĩ làm thế nào để giết được hai Chủ Thần kia, nhưng lấy tình huống trước mắt, nếu như mạnh mẽ giết lên, chắc sẽ gây ra phiền phức không đáng có, bởi vì hắn không nhất định có thể thuấn sát được Đại Địa Chủ Thần, nếu như kéo dài, để những Chủ Thần khác cảm ứng được, rồi bị bao vây lại thì coi như toi đời.

Sau một lát suy tính, Lâm Phàm đã nảy ra một ý tưởng.

Lúc này, Liệp Giả Chủ Thần mở miệng nói.

- Muốn trở thành tín đồ của bản Thần thì đến đây, để bản Thần rửa sạch tạp chất trên người các ngươi.

Một ít sinh linh muốn trở nên mạnh mẽ nhanh chóng đi lên tế đàn, các sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục tín ngưỡng Chủ Thần, ngoại trừ có thể câu thông với lực lượng Chủ Thần, nếu may mắn, còn có thể nhận được ân huệ của Chủ Thần.

Ví dụ như pháp sư nhờ có tín ngưỡng Chủ Thần, nên mới có thể thi triển ra phép thuật cường đại hơn. Cấm chú là sức mạnh trong truyền thuyết của các Chủ Thần, nếu như các pháp sư không có tín ngưỡng Chủ Thần, cả đời cũng không thể sử dụng cấm chú được, các pháp sư bọn họ chỉ có một con đường, tìm kiếm một vị Chủ Thần làm tín ngưỡng.

Cho nên đảm người như Quang Minh Thần, Hỏa Thần hay một ít Chủ Thần khác, bọn họ không thiếu tín đồ, bởi vì sức mạnh quyết định số lượng tín đồ.

Giờ khắc này, rất nhiều người đi đến trước mặt Liệp Giả Chủ Thần rồi quỳ một gối xuống, chuẩn bị tiếp nhận lời chúc phúc của hắn.

Liệp Giả Chủ Thần tuyên bố nhiệm vụ, rồi khen thưởng những sinh linh hoàn thành nhiệm vụ, để bọn họ từ từ hiểu được tín ngưỡng của hắn có bao nhiêu chỗ tốt.

Mà những sinh linh không có tín ngưỡng, hiển nhiên không được trải nghiệm điều đó.

Bởi vậy lần này, Liệp Giả Chủ Thần chuẩn bị truyền lực lượng cường đại cho các tín đồ, để đám tín đồ không có tín ngưỡng biết, tín ngưỡng hắn ban cho có rất nhiều chỗ tốt.

Nhưng giờ Chủ Thần phát hiện còn một sinh linh vẫn chưa bước lên, hắn chỉ vào Lâm Phàm hỏi.

- Nếu như người đã lên tế đàn, vì sao còn không qua đây?

Hiện tại, Lâm Phàm đang rất g**t ch*t Đại Địa Chủ Thần, thực lực của Đại Địa Chủ Thần mạnh hơn Liệp Giả Chủ Thần không ít, nếu giết được đối phương, kinh nghiệm sẽ nhiều hơn Liệp Giả Chủ Thần nhiều lắm.

Nếu như giết Liệp Giả Chủ Thần trước, để Đại Địa Chủ Thần chạy mất, coi như thiệt thòi lớn, chọn tới chọn lui, hắn cảm thấy giết Đại Địa Chủ Thần trước vẫn là tốt nhất.

Lâm Phàm hờ hững nói.

- Liệp Giả Chủ Thần tôn kính, khi ta thấy Đại Địa Chủ Thần, ta liền nghĩ tới cha ta, hắn là tín đồ của Đại Địa Chủ Thần, mà trước khi lâm chung hắn đã nói với ta, sau này phải đi theo Đại Địa Chủ Thần, dâng hiến một thân cho hắn, nhưng bây giờ ta sắp tiếp nhận tín ngưỡng của người, nhưng hiện tại Đại Địa Chủ Thần đang ở trước mặt ta, nội tâm ta rất bất an, làm trái ý phụ thân làm ta cảm giác mình thật có lỗi.

Liệp Giả Chủ Thần cho rằng tên này muốn nương nhờ vào Đại Địa Chủ Thần, nhưng sau khi nghe mấy câu sau, lại cười nói.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1130: Xác thực rất tốt...


- Con dân của ta, ta đại biểu cha ngươi, khoan dung cho ngươi.

- Liệp Giả Chủ Thần, cha hắn là tín đồ của ta, nếu như muốn khoan dung, cũng nên là ta nói mới đúng.

Đại Địa Chủ Thần lên tiếng.

Lâm Phàm tiếp tục mở miệng.

- Đại Địa Chủ Thần, khi ta ở Vô Tận đại lục chiếm được một món bảo bối, lúc này ta muốn dâng lên cho người, mong ngươi tha thứ cho ta.

Đại Địa Chủ Thần vừa nghe thấy thế, nhất thời hứng thú.

- Ồ...bảo bối gì?

Hắn thân là Chủ Thần, loại bảo bối tầm thường tất nhiên sẽ không lọt vào mắt hắn, nhưng lúc nãy nghe con dân trước mắt nói nó là một kiện bảo bối thần kỳ, nên có chút hứng thú.

Liệp Giả Chủ Thần khẽ nhíu mày, có chút không vui, tên này thật không biết tốt xấu, có bảo bối nên dâng cho bản Chủ Thần mới đúng, sao lại đưa cho Đại Địa Chủ Thần?

Nhưng đối phương đã nói ra tiếng, hắn không thể nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát, có hơi bực mình, nếu như một bảo bối bình thường, thì cũng không sao, vì theo hắn thấy, tám chín phần mười sẽ như hắn nghĩ, dù sao thực lực sinh linh này quá yếu.

Lúc này, Lâm Phàm lấy Thiên Địa Dung Lô ra.

- Đại Địa Chủ Thần, đây là bảo bối mà ta lấy được tại Vô Tận đại lục, nó có thể luyện hóa thiên địa vạn vật, ta nghĩ chỉ có bảo bối bậc này, mới có thể khiến người tha thứ cho ta.

Hai tay Lâm Phàm dâng Thiên Địa Dung Lô lên, Thiên Địa Dung Lê đang tản ra khí tức huyền diệu, mà cỗ khí tức này khiến sắc mặt Đại Địa Chủ Thần phát sinh biến hóa.

Hắn có thể thấy, đồ trong tay tiểu tử này rất tốt.

Đại Địa Chủ Thần cảm nhận được sức mạnh huyền diệu kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, sau đó lộ ra nụ cười.

- Có lòng!

Liệp Giả Chủ Thần khẽ nhíu mày nhìn đồ chơi này, hắn cũng cảm thấy đồ vật này bất phàm.

Giời ạ!

Tên này có phải ngu không, đồ tốt như thế mà không dâng cho mình, lại đi cho Đại Địa Chủ Thần, chuyện này....

Trong lòng Lâm Phàm cười trộm.

Mau tới lấy đi!

Đại Địa Chủ Thần không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn nhìn thấy, thực lực sinh linh trước mắt thật sự rất yếu, mà khí tức bảo bối kia tản ra rất mạnh mẽ và huyền diệu.

Lâm Phàm giơ hai tay thật cao.

- Đại Địa Chủ Thần, xin người hãy khoan dung cho ta.

Trên mặt Đại Địa Chủ Thần lộ ra nụ cười, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, để tay lên Thiên Địa Dung Lô.

- Yên tâm đi, bản Thần khoan dung người...

Trên mặt Lâm Phàm cũng tươi cười, hai tay từ từ thả xuống.

Đại Địa Chủ Thần cầm bảo bối trong tay nhất thời hưng phấn, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong đó.

Khổng lồ, thật sự rất to lớn.

Liệp Giả Chủ Thần ước ao ghen tị nhìn Đại Địa Chủ Thần, trong lòng rất không phục, vì cái gì mọi chỗ tốt đều bị Đại Địa Chủ Thần chiếm được?

Hắn dùng mông cũng có nghĩ được bảo bối này bất phàm, có một không hai trong thiên địa.

Lúc này, Đại Địa Chủ Thần hài lòng mở miệng.

Không tệ, rất tốt, ta... Dân.

m!

Nhưng lúc này thiên địa đột nhiên yên tĩnh lại.

Lâm Phàm lạnh nhạt lên tiếng.

- Xác thực rất tốt...

Vốn dĩ Đại Địa Chủ Thần đang vui mừng khôn xiết, nhưng nháy mắt sau, sắc mặt hắn phát sinh biến hóa, màu giống như gan heo, lúc trắng lúc xanh, hơi há mồm, hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cảm thấy cảm giác đau đớn đang dâng lên trong lòng, loại cảm giác đó thật sự rất huyền diệu.

Một cảm giác ưu thương, cảm giác này, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, chỉ cảm thấy, tựa như vật gì đó của mình bị vỡ nát.

Liệp Giả Chủ Thần cũng nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, ý gì đây? Chẳng lẽ mốt cúng bái mới thời nay sao?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1131: Ta không quen ngươi...


Hoặc Đại Địa Chủ Thần thích bộ dáng này của các tín đồ?

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, xông thẳng thiên địa, hai chân Đại Địa Chủ Thần run run, sau đó phức tạp nhìn Lâm Phàm.

- Ngươi... Ngươi...

Lúc này, trong lòng Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế hoạch của mình lại thành công lần nữa rôi.

Lâm Phàm cũng không đợi hắn nhiều lời, nhanh chóng điều khiển Thiên Địa Dung Lê hút đối phương vào.

Xôn xao!

- Tên này rốt cuộc là ai? Đại Địa Chủ Thần đi đâu rồi?

- Chuyện gì xảy ra vậy? Đại Địa Chủ Thần đột nhiên biến mất không thấy nữa.

Đúng khắc này, đám sinh linh phía dưới bắt đầu bàn tán.

Nhưng Liệp Giả Chủ Thần phản ứng lại.

- Ngươi là ai...

Chưa hắn nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Liệp Giả Chủ Thần sững sờ, không kịp phản ứng, mà Lâm Phàm lại vỗ vai hắn một cái, sau đó khẽ cười,

mặt nạ biến mất, lộ ra khuôn mặt chân chính.

- Ngươi là thổ dân của Vô Tận đại lục...

Liệp Giả Chủ Thần kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.

Phốc phốc !

Tiếng đâm thủng truyền đến.

Sắc mặt Liệp Giả Chủ Thần dữ tợn không dám tin tưởng, hơi cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy trên bụng của mình đang cắm một con dao găm.

Một giọt máu tươi dọc theo con dao rơi xuống.

Liệp Giả Chủ Thần cảm giác mình bị người ta đâm vào, không... Đây không phải cảm giác nữa, mà chính xác hắn bị người ta đâm một dao.

- Ngươi...

Liệp Giả Chủ Thần bắt lấy cánh tay đối phương, nhưng hắn cảm giác trong cơ thể mình đang có một nguồn sức mạnh to lớn xâm lấn, sức mạnh này cản trở thần lực, để hắn không có lực lượng trở tay.

Phốc phốc!

Rút dao găm ra.

Rồi lại đâm thêm một dao.

Sắc mặt Liệp Giả Chủ Thần đột nhiên biến đổi, thân thể khẽ run.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Liệp Giả Chủ Thần run run hỏi, âm thanh khàn khàn, hắn cảm giác sinh mệnh lực của mình đang không ngừng trôi đi, bất cứ lúc nào đều có thể biến mất.

Thần sắc Lâm Phàm bình tĩnh trả lời.

- Thiên Địa Tông, Lâm Phàm.

Liệp Giả Chủ Thần căn bản không biết người này là ai, nhưng hắn không ngờ gia hỏa này lại giấu sâu như thế, không lộ ra một chút sơ hở nào.

- Ta không quen ngươi...

Liệp Giả Chủ Thần không nghĩ ra người này sao muốn nhằm vào hắn, hình như hắn không chọc giận đối phương nha, hắn muốn cầu xin tha mạng, nhưng tôn nghiêm Chủ Thần không cho phép.

- Gặp lại sau, Chủ Thần.

Lâm Phàm nói tiếp.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Ra ra vào vào, liên tục đâm vào rút ra mấy lần.

Mãi đến khi Liệp Giả Chủ Thần không còn một chút khí tức nào, Lâm Phàm mới ngừng lại, cảm giác này thật sự quá sung sướng.

Lâm Phàm không biết vì sao mình từ khi nào đã rất thích chiêu đâm người này, mỗi một lần đâm người đều cảm giác thật thoải mái.

Đến hiện tại, hắn đã quên mình đâm chết bao nhiêu người rồi, nhưng hắn dám khẳng định số lượng tuyệt đối không ít.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1132: Liệp Giả Chủ Thần...


Liệp Giả Chủ Thần đến chết cũng không hoàn thủ, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã.

- Keng, chúc mừng Ký chủ đã giết được Liệp Giả Chủ Thần.

- Keng, kinh nghiệm tăng cường...

- Keng, thu được Thú Liệp không gian.

Lâm Phàm hơi kinh ngạc, mình lại thu được đồ vật, lúc trước giết mấy tên Chủ Thần kia cũng không rơi ra món nào nha.

Thú Liệp không gian là một tinh thể, không nhìn ra có gì thần kỳ.

Thú Liệp không gian: do thần hạch của Liệp Giả Chủ Thần biến thành, có thể chứa đựng dũng sĩ Liệp Giả, trong không gian hoàn thành nhiệm vụ...

Đồ chơi này hình như rất tốt, tương tự như Không Gian Chủ Thần.

Có điều đồ chơi này không có một chút tác dụng đối với hắn.

Nhưng vẫn nên giữ lại, sau này nghiên cứu một chút.

- A...Hắn đã giết Liệp Giả Chủ Thần rồi.

- Liệp Giả Chủ Thần...

Hiện trường, tất cả sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đang trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, đây là Chủ Thần đó, mà tên thổ dân này lại dám giết hai vị Chủ Thần.

Thực lực này....

Không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng.

Lâm Phàm nhìn những sinh linh đang chạy trốn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, Đại Độ Hóa Phật Quang bao phủ thiên địa.

Nếu tới mà không độ hóa một ít sinh linh, thì đúng là không được.

- A...

Đối mặt với lực lượng độ hóa vô tận của Lâm Phàm, không ai có thể ngăn cản được.

Từng tiếng gào thét thê thảm vang lên, những khuôn mặt dữ tợn từ từ phát sinh biến hóa, từ ác đến thiện, từ thiện đến nhìn phá thiên địa.

Phật đà bên tai tụng kinh niệm Phật, độ hóa lực bao phủ tất cả.

Từng tiếng hệ thống nhắc nhở truyền đến.

Lâm Phàm cười tươi, thứ mà muốn hắn là hiệu quả này.

Bên dưới độ hóa lực, không ai có thể chạy trốn.

Mà đúng lúc này, trong hư không xuất hiện một tia biến hóa.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, hắn cảm nhận được khí tức của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Lâm Phàm, không nghĩ tới ngươi dám đến đây...

Một đạo phật âm lan truyền đến, nổ vang trong hư không.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi muốn chết sao mà đến đây.

Khóe miệng Lâm Phàm khẽ cười.

- Làm càn!

Lúc Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảm ứng được cỗ phật lực vô tận ở đây, nhanh chóng đi đến, nhưng không ngờ tiểu tử kia dám tới đây, quả là Thiên Đường có cửa ngươi không đi, Địa Ngục không lối ngươi cứ xông vào.

Lâm Phàm hướng về đám sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục đã được độ hóa.

- Lên cho ta...

m!

Đám sinh linh nhanh chóng bao vây Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Lâm Phàm cười lớn.

- Con lừa trọc, có gan thì đến đây.

- Muốn chết...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận dữ gầm thét, một chưởng đập xuống.

Những sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục này đâu phải đối thủ của hắn, một chưởng xuất ra, giết hết một mảnh.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, ánh mắt nhìn phương xa, rồi nhanh chóng biến mất.

Thời điểm biến mất, hắn nghe được vài cỗ âm thanh giận dữ từ hư không truyền đến.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi dám giết con dân Nguyệt Ảnh đại lục ta...
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1133: Các Chủ Thần lạnh lùng lên tiếng.


- Lâm Phàm, ta không giết ngươi thề không làm Phật...

Lúc Lâm Phàm rời đi, chỉ nghe được tiếng rống giận dữ sau cùng của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, còn nơi đó đến cùng xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ.

Không nghĩ đến Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lại theo đuôi phía sau, còn để mình bắt được cơ hội hãm hại một trận.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tự tay chém giết sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục, bọn họ tận mắt nhìn thấy, còn Vị Lại Vô Lương Phật kia kiểu gì chả nguỵ biện cho bản thân, mà kết quả cuối cùng sẽ là cái gì, hắn thật không biết được, dù sao chuyện này sẽ không ai nghĩ đến việc nó có liên quan đến mình.

Lúc này, Lâm Phàm xuất hiện ở trong hư không, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, thực sự quá thoải mái, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thật ngu, ông đây hơi thi triển một tay, đã khiến cho ngươi không chịu được, để xem ngươi làm sao mà thoát.

Lần này giết hai Chủ Thần, ban đầu có sáu mươi chín, hiện tại chỉ còn lại sáu mươi bảy, phải tiếp tục không ngừng cố gắng, giết càng nhiều Chủ Thần, gia tăng thực lực bản thân lên, đến lúc đó còn chuyện gì mà mình không giải quyết được? Cho dù có, vậy giết thêm mấy tên Chủ Thần nữa là được. Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, nơi này còn đang trong phạm vi Chủ Thần, nhìn thiên địa phương xa, nơi đó đang xảy ra tranh đấu kịch liệt.

Ở xa như thế mà vẫn có thể cảm nhận được khí tức của nơi đó truyền lại.

Khí tức này của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, còn những khí kia còn lại chắc là của mấy vị Chủ Thần.

Thực lực Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tuy mạnh, nhưng đối mặt nhiều Chủ Thần, e rằng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện.

- Ai u, cmn, ta sao ngu ngốc vậy chứ, bọn họ đánh nhau, mình sao phải rời đi, không núp trong bóng tối lặng lẽ đâm lén chứ?

Lúc này, Lâm Phàm mới phản ứng, cơ hội tốt như vậy, cứ như vậy không công bỏ mất, chẳng phải hết sức đáng tiếc?

Lâm Phàm thấy nơi đó vẫn còn tiếp tục chiến đấu, bây giờ hắn trở lại vẫn còn kịp.

- Tuy làm vậy rất nguy hiểm, nhưng ông đây chính là ngưu nhân khiêu vũ trên mũi đao, mặc dù biết rất nguy hiểm, nhưng thu hoạch lại rất lớn.

Lâm Phàm hơi suy nghĩ một chút quyết định trở lại, không quay lại sẽ có lỗi với lương tâm.

Sau đó, hắn nhanh chóng trở về.

Nhưng phải ổn định lại tất cả, tiến nhập trạng thái ẩn thân, che dấu hơi thở, rồi trốn trong một vùng hư không.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang bị một đám Chủ Thần vây công, thực lực những Chủ Thần này vô cùng mạnh mẽ, mặc dù nếu một đối một, cũng không phải đối thủ của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nhưng khi liên hợp, cũng không phải bình thường, coi như Vương Phật cũng không thể trấn áp bọn họ. Hơn nữa, Vương Phật cũng không dám hạ sát chiêu, vì hắn có quan hệ hợp tác cùng Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục, nếu như đánh nhau sống chết, chỉ sợ mọi kế hoạch của hắn sẽ tan thành mây khói. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật gào thét.

- Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi bị tên thổ dân kia gạt rồi, tất cả những thứ này đều do hắn làm ra. Cho dù Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giải thích như nào, đám Chủ Thần tự nhiên không tin, bọn họ tận mắt nhìn thấy đối phương chém giết con dân bọn hắn, chẳng lẽ mắt họ bị mù?

Một chưởng giáng xuống, mấy vạn con dân ngã xuống, tuy những mầm mống con dân này chỉ là giun dế, nhưng những người đó cũng là con dân của họ, há là người mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật có thể giết.

Sức mạnh của năm vị Chủ Thần bộc phát, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật dốc sức ngăn cản, trong lòng oán giận vạn phần, cực kỳ căm hận Lâm Phàm, tất cả những thứ này đều do tiểu tử kia gây ra, nếu như không phải hắn, chuyện như vậy sao xảy ra được?

Vô thượng thần thông, Đại Độ Hóa Phật Quang này có thể độ hóa vạn vật, đây là môn thần thông hắn muốn lấy nhất, nhưng rất tiếc hắn không biết.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ta tận mắt thấy ngươi giết con dân của ta, ngươi còn muốn nguỵ biện? Các Chủ Thần lạnh lùng lên tiếng.

Lâm Phàm đang trốn một bên mừng rỡ, không sai, hắn muốn là hiệu quả này, mau mau giết cái tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia đi, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, ông đây trốn chỗ này nhìn trò hay, chỉ cần các ngươi phân rõ thắng bại, chính là lúc ông đây xuất thủ.

Chỉ là, chiến đấu giữa mấy người này không quá kịch liệt, các Chủ Thần này cũng quá si đa đi, mau triển khai đại tuyệt chiêu giết tên trọc kia đi chứ, chỉ cần triển khai tuyệt chiêu sẽ đến lúc ca phát huy. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thở dài một tiếng.

- A Di Đà Phật, chúng ta đều bị thổ dân gạt rồi, những mầm mống này đều bị hắn triển khai vô thượng tiên thuật khống chế, đã sớm không phải con dân ban đầu của các ngươi, nếu không phải vậy, bản Vương Phật sao phải động thủ giết bọn họ?

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống trước mắt có chút an tĩnh, nội tâm ngưng lại, chuyện này có gì đó không đúng, những Chủ Thần này cũng không thể bị con lừa trọc gạt mới đúng chứ.

Hắn đã giết con dân các ngươi, các ngươi nhất định phải liều chết với hắn chứ, chỉ có như vậy ca mới có cơ hội xuất thủ.

Hiện tại kinh nghiệm bản thân hắn đã tăng lên diện rộng, nếu như tiếp tục cố gắng, thực lực hắn sẽ càng thêm cường hãn, chờ đến trình độ đó, mình sẽ thoải mái ra oai.

Quả nhiên, lúc này, một thanh âm vang lên khiến Lâm Phàm thoải mái.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ngươi đừng lừa gạt chúng ta, chúng ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ có thể là giả, đi chết đi.

Các Chủ Thần triển khai đại chiêu, thần lực cuồn cuộn phóng lên trời, quả thực kinh người, lực lượng năm vị chủ Thần giống như dung hợp vào nhau, đánh về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1134: Chó chết!


Ầm!

Hư không nổ tung, hư không nghịch lưu càng cuồng bạo, quả thực rất đáng sợ.

Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ, lực lượng này quá mãnh liệt, không biết tình huống cụ thể như thế nào.

Khi Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn lại, năm vị Chủ Thần vẫn đang đánh nhau với Vương Phật, giữa song phương đều bị tổn thương, tên trọc che ngực, sau đó ngẩng đầu, khóe miệng rỉ máu.

Mà lúc này, sắc mặt năm vị Chủ Thần trắng bệch, tựa như rất thê thảm.

Lúc này, không khí hiện trường cực kỳ ngột ngạt.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn năm người trước mặt, mà bọn họ cũng chăm chăm nhìn hắn.

Chuyện này thật sự là một hiểu lầm, các ngươi lại không tin bản Vương Phật, hiện tại chúng ta cũng đã bị thương nặng, nếu tên thổ dân biết được, hắn sẽ cười đến rụng răng mất.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nói.

Năm vị Chủ Thần cười lạnh.

- Ngươi không lừa được chúng ta đâu, chúng ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả?

Lâm Phàm khẽ cau mày nhìn tình huống trước mắt, cái này không khoa học, lực lượng vừa rồi không thể tạo thành thương thế lớn thế đâu?

Không được, vẫn nên chờ chút nữa, phòng ngừa trong đó có vấn đề.

Lâm Phàm vẫn trốn không ra, lúc trước hắn đã bị hố một lần, hôm nay phải cẩn thận một chút mới được, cái tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia rất bỉ ổi, hắn không dễ chết vậy đâu.

Mặc dù hắn vẫn hết sức ph*ng đ*ng, nhưng không phải người dễ dàng chịu chết, phải nắm chắc một ít mới dám hành động.

Lúc này, Lâm Phàm bắt đầu cân nhắc, đợi lát nữa nên giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trước, hay giết năm vị Chủ Thần trước?

Vấn đề này đáng để nghiên cứu một chút.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không đơn giản, coi như bị thương, cũng tuyệt không phải dễ dàng bẫy chết được, mà thực lực năm vị Chủ Thần này cũng không mạnh bao nhiêu, hơn nữa, với tình huống trước mắt, coi như bọn họ không bị thương, mình cũng chắc chắn giết được họ.

Ổn định, nhất định phải ổn định.

Tuy rằng hắn muốn giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nhưng sợ đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, khi đó sẽ thiệt thòi rất lớn, hắn quyết định sẽ giết năm vị Chủ Thần kia trước, còn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không cần vội, nếu như may mắn, cũng có thể giết được đối phương, nếu như vận khí không tốt, vậy đợi lần sau giết hắn cũng không muộn, dù sao lần này hắn đã kiếm bộn rồi.

Thời khắc này, Lâm Phàm vẫn còn ngồi đó, không đi ra.

Sáu người liều mạng với nhau, sáu chắp một ra chiêu tung trời, từng luồng sức mạnh vô tận bạo phát, hư không chấn động kịch liệt, dưới sức mạnh này, mọi thứ bị xoắn thành mảnh vỡ.

m!

Một lần nữa đối đầu, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không bị thương, nhưng khi ánh sáng tiêu tan, thương thế năm vị Chủ Thần thật hơi nghiêm trọng hơn một chút.

Lâm Phàm cảm thấy đến lúc ra tay rồi.

Vù!

Lúc này, Lâm Phàm xuất hiện phía sau năm vị Chủ Thần, khí tức ngưng tụ, đấm ra một quyền, chuẩn bị g**t ch*t bọn họ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mỉm cười.

- Đi ra rồi...

Vù!

Hư không chấn động.

Vốn dĩ năm vị Chủ Thần đang bị thương rất nặng, nhưn đúng lúc này toàn bộ khôi phục.

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, lập tức ngưng lại, bị bẫy nữa cmn rồi, khí tức năm vị Chủ Thần này phải mạnh lúc trước rất nhiều, thật giống như sớm có chuẩn bị.

- Thổ dân, ngươi rốt cục đi ra!

Năm vị Chủ Thần nháy mắt xoay người, từng đạo thần lực bạo phát.

- Chó chết!

Trong lòng Lâm Phàm mắng to, tình huống này như cung lên dây rồi, thật vất vả mới xuất thủ, bất kể như thế nào đều phải giết được một vị Chủ Thần mới được.

- Xuất!

Pháp lực trong tay Lâm Phàm phát ra, bay thẳng đến một Chủ Thần, Chủ Thần kia lập tức biến sắc, sau đó kinh ngạc thốt lên một tiếng.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1135: Câm miệng, đừng ăn nói bừa bãi!


- Hắn muốn giết ta.

- Thí chủ, bản Vương Phật đã sớm biết ngươi sẽ ra, vì thế mới chờ ngươi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mở miệng nói, nháy mắt xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, một chưởng đánh vào lưng hắn.

Lâm Phàm có thể không nhìn tấn công của đám Chủ Thần, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua Vị Lai Vô Lượng Vương Phật được, thực lực tên này không phải bình thường, một chưởng hạ xuống có thể đánh mình trọng thương.

Một chưởng đánh về một vị Chủ Thần, sau đó một tay khác lấy ra cục xà phòng giả, ném nó đến chỗ của Vương Phật.

- Ha ha, con lừa trọc, ngươi cho rằng ta muốn giết Chủ Thần, ta đây muốn dẫn ngươi tới để ngươi chết bên dưới xà phòng của ta.

Lâm Phàm cười lớn, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy cục xà bông trăng trắng, sắc mặt hơi đổi, hắn biết xà phòng này lợi hại, mà tiểu tử kia vô cùng âm hiểm xảo trá, lần trước dùng đồ giả gạt hắn một lần, còn lần này không biết thật hay giả nữa, trong lòng hắn cũng nghi hoặc vạn phần. Nhưng khi nghe tiểu tử kia nói hắn công kích Chủ Thần để dẫn mình ra tay, nhất thời kinh ngạc, sau đó lùi về sau, hắn không muốn đánh cược cũng không muốn đánh cược, hắn thấy tất cả những thứ này không đáng.

- A!

Còn lại lực lượng của bốn Chủ Thần đánh vào người Lâm Phàm, nhưng một chưởng Lâm Phàm vẫn như cũ đánh vào người vị Chủ Thần còn lại.

m!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vị Chủ Thần bị Lâm Phàm đánh một chưởng trực tiếp chia năm xẻ bảy, sức mạnh vô tận rót vào trong đó, hủy diệt thân thể đối phương.

Dễ dàng, thật đơn giản.

- Keng, chúc mừng Ký chủ đã g**t ch*t Thiên Không Chủ Thần.

- Keng, kinh nghiệm tăng cường...

Một đòn của bốn vị Chủ Thần đánh bay Lâm Phàm, khiến khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, phun ra một ngụm máu tươi, Ngô Đồng Thần Thụ lập tức thi triển, sản sinh lực lượng sinh mệnh rót vào cơ thể hắn, tu bổ thương thế.

Khi cục xà phòng được ném ra làm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sợ muốn chết, nhưng khi thấy nó chỉ là đồ giả, hắn càng tức giận hơn.

- Đáng ghét, ngươi lại gạt ta!

Vương Phật gào thét, hắn không ngờ chính mình lại bị tiểu tử này gạt tiếp.

Lâm Phàm lơ lửng ở phương xa, trong lòng đã mắng to, cmn, con lừa trọc này quả nhiên tính kế chính mình, chẳng trách, hắn lại tới nhanh như thế, còn đám Chủ Thần lại đến đúng lúc như vậy, bọn họ diễn một tuồng kịch cho mình nhìn, quả thật đáng chết.

- Lừa gạt ngươi làm sao, ai bảo ngươi ngu!

Lâm Phàm mắng to, chuyện âm hiểm như thế chỉ có con lừa trọc này làm được, không phải ai cũng có đẳng cấp làm ra chuyện đó được.

Không những âm hiểm xảo trá, còn diễn kịch với năm tên Chủ Thần gạt mình đi ra, mà mình cũng ngu thấy mẹ, thật sự trúng kế của bọn họ, tự động đi ra.

Nếu không phải thân thể mình cường hãn và thực lực của năm tên Chủ Thần này không quá mạnh mẽ, sợ rằng phải bỏ xác ở đây rồi.

Nhưng bây giờ cũng kiếm lời không ít nha, làm thịt được thêm một tên Chủ Thần, phía Chủ Thần lại bớt đi một người, chỉ còn sáu mươi sáu tên.

Hiện tại, Lâm Phàm có ý muốn giết luôn bốn tên Chủ Thần còn lại này.

Bốn vị Chủ Thần nhìn thấy Thiên Không Chủ Thần bị thổ dân kia g**t ch*t, trong lòng ngưng lại, tràn đầy lửa giận vô biên, sau đó ngẩng đầu nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Vì sao ngươi không động thủ? Chẳng lẽ ngươi thông đồng với hắn?

Một khắc kia, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rõ ràng có cơ hội tốt g**t ch*t tiểu tử này, nhưng hắn lại đột nhiên biến mất, lãng phí cơ hội duy nhất này.

Hiện tại vẫn còn đứng đó không động thủ, hoàn toàn khiến bốn vị Chủ Thần nổi giận.

Các ngươi đừng nói nữa, con lừa trọc này thật ra là đồng bọn của ta, hôm nay nói cho các ngươi biết cũng không sao, bởi vì bốn người các ngươi đều phải chết, các ngươi còn không biết sao, Thủy Thần, Quang Minh Thần đều do ta giết, mà kẻ đồng lõa chính là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ha ha...

Lâm Phàm cười lớn.

- Câm miệng, đừng ăn nói bừa bãi!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lạnh lùng nói.

Lâm Phàm xua tay.

- Ai u, chớ sốt sắng, hôm nay bốn người này trốn không thoát được đâu, ngươi cũng chớ làm bộ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận dữ hét.

- Ngươi muốn chết...

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười.

Mình chậm rãi chém giết chắc đẩy ngang tất cả Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục nha.
Khi đó ca đây trở công thần cứu vớt Vô Tận đại lục rồi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1136: Bạo Vũ Chủ Thần!


Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biết nếu hôm nay không nói mọi chuyện rõ ràng, bốn vị Chủ Thần này sẽ bị tiểu tử kia gạt, hắn không biết đối phương đến cùng muốn làm gì, sao vẫn luôn nói xấu hắn với đám Chủ Thần.

Tuy lần một lần hai chưa thành công, nhưng nếu như để hắn cứ tiếp tục như thế chắc sẽ có lần thành công, vậy kế hoạch của mình có thể bị rối loạn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn bốn vị Chủ Thần.

- Các ngươi chớ tin lời của tiểu tử này, người này nổi tiếng âm hiểm xảo trá ở Vô Tận đại lục, hắn muốn các ngươi hiểu lầm bản Vương Phật, để hắn ngư ông đắc lợi, các ngươi không thể để hắn được như ý. Bốn vị Chủ Thần nhìn Vương Phật, bọn họ không phải không tin hắn, chỉ là một ít chuyện đã xảy ra khiến bọn họ nghi ngờ, đặc biệt là vừa rồi, cơ hội tốt như vậy mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đột nhiên nhượng bộ, để thổ dân này giết Thiên Không Chủ Thần, bọn họ có tới bảy mươi hai Chủ Thần, bây giờ đã có vài vị bỏ mình, nếu như lại ngã xuống nữa, quả thật sẽ ảnh hưởng đến cả Nguyệt Ảnh đại lục. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biết nếu như không giải thích rõ, sợ là không được, sau đó mở miệng nói. - Các ngươi phải chú ý, trên người tên kia có bảo bối khống chế được thần thức, Quang Minh Thần cường hãn như thế nhưng trước mặt bảo bối này cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào, cũng may bảo bối này chỉ có thể khống chế được hai người.

Bốn vị Chủ Thần nghe nói như thế, trong lòng run lên, không ngờ thế gian này lại có bảo bối bực này. Mà lúc này, trong lòng Lâm Phàm bắt đầu chửi mẹ nó, mắng.

Các ngươi có phải ngốc không? Trong thiên địa này làm gì có bảo bối như vậy, ta nói cho các ngươi biết, con lừa trọc này đang lừa các ngươi đó, hắn luôn muốn các ngươi mau chóng đi đời, chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện ra? Trọc trọc, đừng có đùa bọn chúng nữa, mau chóng liên thủ giết bọn họ thôi.

- Nói láo, ngươi ngậm máu phun người!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, tiểu tử này không cần mặt mũi nữa rồi, mỗi một cường giả Tiên Vương cảnh cũng đều là hạng người đỉnh thiên lập địa, nhưng cái này lại biết sử dụng âm chiêu, hơn nữa còn ngày càng cao tay.

Mỗi một lần gặp mình là âm chính mình một cái, giống như không thể ly gián mình và đám Chủ Thần được, trong lòng hắn sẽ không thoải mái vậy á.

Nhất là bây giờ, hắn thấy bốn vị Chủ Thần đang tỏ vẻ hoài nghi, thật khiến hắn bất đắc dĩ, một đám Chủ Thần không có đầu óc.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hơi nhấc ngón tay, bánh răng tương lai quấn quanh trên người lần lượt đi ra.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ta hướng Thương Thiên xin thề, nếu như ta có cấu kết người trước mắt này, sẽ rơi vào vô tận luân hồi, mãi mãi không được siêu sinh.

Ầm ầm!

Lúc này, thiên địa nổ vang trên bánh răng tương lai, vạn đạo phật quang phóng lên trời, thẳng vào mây xanh, từ nơi sâu xa có một cỗ ý chí giáng lâm, lời thề này hắn hướng về Hỗn Độn Chi Chủ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không ngờ mình lại bị Lâm Phàm bức đến mức phải phát sinh lời thề, chuyện này là một loại sỉ nhục, hắn thân là Vương Phật, tự nhiên có sự kiêu ngạo của mình, nhưng bây giờ hết cách rồi, tiểu tử này bẫy mình đến nghiện, không thể để hắn thực hiện được ý đồ.

Lâm Phàm cũng sợ ngây người nhìn một màn trước mắt, hắn không ngờ tên trọc chơi lớn như vậy, trực tiếp phát lời thề, cái này coi như có chút bất đắc dĩ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn bốn vị Chủ Thần.

- Như vậy đã được chưa?

Bốn Chủ Thần thấy tình huống này, hơi gật đầu, lúc này bọn họ mới tin Vương Phật, sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Lâm Phàm.

- Không nghĩ tới tên thổ dân này lại âm hiểm quá thế, nếu không phải Vương Phật huynh xin thề với Thương Thiên, sợ rằng chúng ta đều bị hắn gạt.

- Hiện tại chúng ta liên thủ g**t ch*t hắn.

- Giết!

Trong lòng Lâm Phàm bắt đầu suy tư nhìn tình huống trước mắt, thực lực Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất mạnh, nếu dựa vào bản lãnh thật sự, tuyệt đối không giết được hắn, nhưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật muốn giết mình cũng là chuyện không thể.

Thôi, đành chịu khổ một chút, coi như không giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, cũng phải giết bốn vị Chủ Thần kia.

Thâm Uyên Chủ Thần!

Bạo Vũ Chủ Thần!

Khế Ước Thần

Hư Không Chủ Thần!

Bốn vị thần đều là Chủ Thần huyền diệu, năng lực bá đạo, nhưng đối với Lâm Phàm, độ khó bọn họ không quá lớn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn Lâm Phàm.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi không chạy thoát được đâu.

Lâm Phàm cười nói.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1137: Khoác lác quá đấy?


- Tại sao phải chạy, mới không gặp ba ngày, thật khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, ngươi cho rằng ta vẫn như trước? Đối mặt với ngươi không có sức đánh trả, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, xem ca một chắp năm đây.

Vù!

Nói xong, bóng người Lâm Phàm khẽ động, hai tay chập lại ngưng tụ pháp lực, lực lượng vô tận chấn động thiên địa.

- Thâm Uyên chắc trai, ông đây sẽ giết ngươi trước.

Thâm Uyên Chủ Thần ngẩng đầu, mắt sừng hơi động, bàn tay vung lên, hư không bị xé rách, từng đạo vực sâu hư không xuất hiện, hấp lực cường đại lôi xé Lâm Phàm.

- Thổ dân, năm người bọn ta chắp một mình ngươi, xem ngươi làm sao giết được ta, quả thực tự rước lấy nhục.

Thâm Uyên Chủ Thần rít gào, một chiêu tung ra, thiên địa hoàn toàn u ám, như lâm vào trong vực sâu vô tận.

Bạo Vũ Chủ Thần hít sâu một hơi, một Bạo Vũ đột nhiên bộc phát, mặc dù không lớn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó vô cùng kinh khủng, cỗ sức mạnh hủy diệt phá hủy thiên địa.

Hiện tại, Lâm Phàm lấy một địch năm, áp lực vẫn rất lớn, đặc biệt là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hiện tại vẫn chưa động thủ, nhưng hắn nhất định phải cảnh giác con lừa trọc này, bởi vì không biết đối phương khi nào sẽ ra tay.

Hơn nữa hắn biết, nếu như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật động thủ sẽ rất khủng khiếp.

Một cỗ cơn gió cường đại kéo tới, Lâm Phàm hơi nhướng mày, thân thể nhích sang một bên, xoay người đấm ra một quyền, lực lượng tận thế bộc phát mãnh liệt đánh vào Bạo Vũ.

Ầm ầm!

Bạo Vũ đung đưa không ngừng sau đó tan rã, nhưng sức mạnh của Bạo Vũ Chủ Thần sức mạnh cũng không chỉ như thế, một kình lực lan truyền từ hư không, thổi phù một tiếng sượt qua mặt Lâm Phàm.

Một vết máu xuất hiện.

Lâm Phàm sờ vết thương, sau đó phục hồi như cũ.

- Không ngờ phong mang sắc bén như thế.

Thực lực Lâm Phàm hiện tại rất mạnh, nhưng phong mang của Bạo Vũ Chủ Thần lại không thể không cảnh giác, mặc dù không tạo thành bao nhiêu thương tổn với hắn, nhưng nếu tên này ở một bên đánh

lén, sẽ hết sức khó giải quyết.

Bạo Vũ Chủ Thần cười lạnh một tiếng.

- Không cắt được đầu ngươi xuống, coi như vận khí ngươi tốt.

Lâm Phàm hít sâu một hơi nhìn Bạo Vũ Chủ Thần, trong mắt lóe lên tinh quang.

- Tốt, nếu đã như vậy, vậy trước tiên..

Khế Ước Chủ Thần khinh thường nói.

- Thổ dân, có chúng ta ở đây, ngươi cho rằng mình có thể thành công?

Lâm Phàm liếc xéo mấy người, sau đó bay thẳng đến chỗ Bạo Vũ Chủ Thần, một chưởng duỗi ra, đánh về phía đối phương.

Bạo Vũ Chủ Thần quát lớn.

- Không biết tự lượng sức mình!

m!

Một lốc xoáy to lớn xuất hiện, phong mang cường đại trực rời hư không, bao phủ Bạo Vũ Chủ Thần.

- Thổ dân, ngươi muốn giết bản Thần, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không?

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười khinh thường, cánh tay xuyên vào lốc xoáy.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy một màn trước mắt, lập tức ngưng lại, lớn tiếng nhắc nhở.

- Cẩn thận, đừng cứng đối cứng với hắn!

Bạo Vũ Chủ Thần cười lớn.

- Vương Phật huynh, không cần lo lắng, lực lượng của Bản Thần há là thứ hắn có thể phá, bão phong chi lực này ngay cả thiên địa đều có thể lôi cắn nuốt, huống hồ thân thể máu thịt của hắn.

Thần sắc Lâm Phàm cứng lại, lộ ra khí tức hung hãn.

- Xé rách thiên địa? Khoác lác quá đấy?

- Nứt cho ta!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1138: Muộn rồi...


Ầm!

Lâm Phàm đưa tay vào cơn lốc, bão phong chi lực muốn cắt đứt cách tay hắn.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Máu tươi văng ra khắp nơi, thân thể đã đạt đến Tiên Vương cảnh, nhưng vẫn bị tổn thương bên trong phong mang này.

- Ha ha, thế nào? Chẳng mấy chốc cánh tay của ngươi sẽ biến mất.

Bạo Vũ Chủ Thần cuồng tiếu, toàn thân được cơn lốc bao phủ, hắn không uý kỵ tí nào, bởi vì hắn biết, lực lượng bản thân là vô địch, mà tiểu tử này muốn bằng thân thể máu thịt ngạnh kháng với sức mạnh của mình, mơ mộng hão huyền.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn mọi chuyện xảy ra, sau đó nói với ba vị Chủ Thần còn lại.

- Ra tay...

Khí tức Thâm Uyên Chủ Thần, Khế Ước Chủ Thần, Hư Không Chủ Thần chợt bộc phát, từng đạo sức mạnh bén nhọn nhuộm đẫm thiên địa, đánh thẳng vào sau lưng Lâm Phàm.

Lâm Phàm giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, trấn áp Bạo Vũ Chủ Thần, nhưng lúc này, hắn cảm giác

nguy hiểm sau lưng, bốn nguồn sức mạnh đang tập trung về phía hắn, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ hơi phiền toái.

Ngay lúc này, khí tức Lâm Phàm biến đổi, Thiên Địa Chân Kinh được thi triển phiêu đãng bay ra, từng dòng văn tự màu vàng phát ra tia sáng chói mắt.

Trước giờ, Lâm Phàm vẫn không sử dụng được Thiên Địa Chân Kinh, nhưng giờ thực lực bản thân hắn đã đạt đến Tiên Vương cảnh, pháp lực đủ để chống đỡ những ký tự này rồi.

Sắc mặt Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hơi đổi nhìn những văn tự này, mà ba vị Chủ Thần còn lại không để chúng trong lòng, sức mạnh giống như dòng lũ không ngừng đánh vào.

Leng keng!

Thanh âm kim loại vang lên, sức mạnh của ba vị Chủ Thần cùng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đánh vào Thiên Địa Chân Kinh.

Chữ giết quấn quanh Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, từng đạo từng đạo sát ý mạnh mẽ trùng kích hắn. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận dữ hét lớn.

- Đáng ghét, ngươi cho rằng chỉ bằng những chữ này có thể chống lại bản Vương Phật?

Lúc này, Lâm Phàm không có tinh lực để ý tới hắn, một đoàn pháp lực tràn vào Thiên Địa Chân Kinh, mấy chục ký tự, cố gắng ngăn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lại.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm Bạo Vũ Chủ Thần.

- Hôm nay, ngươi phải chết!

Bạo Vũ Chủ Thần liên tục cười lạnh, không thèm để Lâm Phàm vào trong mắt.

- Thổ dân, muốn giết bản Chủ Thần, phải xem cánh tay của ngươi trước đã.

Bên trong cơn lốc, cánh tay Lâm Phàm xuất hiện càng nhiều vết thương, ngay cả huyết nhục cũng bắt đầu lật lên.

Mà kinh nghiệm thân thể hắn cũng không ngừng tăng lên, nhưng lúc này, Lâm Phàm không có tâm tình chú ý đến vấn đề này, giờ hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn giết Bạo Vũ Chủ Thần.

Lâm Phàm chợt quát lớn, Ngô Đồng Thần Thụ trong phục trào lực lượng sinh mệnh cường hãn.

- Bạo Vũ Chủ Thần, ngươi cho rằng chỉ bằng những thứ này có thể cản được lão tử?

Lúc này, cánh tay có vết thương chồng chất của Lâm Phàm đột nhiên khôi phục lại như cũ, cơn lốc bén nhọn xe nát cánh tay, mỗi khi vết thương xuất hiện, lực lượng sinh mệnh sẽ nhanh chóng tu bổ, cho nên hiện tại, ngay cả một chút thương thế cũng không có.

Lúc này, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang bị Thiên Địa Chân Kinh quấn quanh, nhờ vào pháp lực cường hãn chống đỡ, từng văn tự bị trấn áp, nhưng sau đó lại xuất hiện một chữ khác đánh tới. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lo lắng nói.

- Bạo Vũ Chủ Thần, mau chóng tránh ra, ngươi không ngăn cản được tiểu tử này.

- Muộn rồi...

Lâm Phàm cuồng rống, bàn tay chấn động, vô số tiên thuật được xuất ra trực tiếp xuyên qua cơn lốc kia.

Bạo Vũ Chủ Thần kinh sợ thấy cảnh này, hắn phát hiện sức mạnh của tên thổ dân này lại đột nhiên được tăng cường, ngay khi nghe Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảnh báo, hắn muốn nhanh chóng lui lại, nhưng tất cả đều đã muộn.
 
Back
Top Bottom