Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1109: Ngươi muốn chạy?


Ầm!

Lâm Phàm không muốn nhiều lời trực tiếp động thủ, ánh sáng tiên thuật chiếu rọi thiên địa, uy thế vô thượng, sức mạnh mênh mông bạo phát đánh tới Trùng Thần.

- Thổ dân hèn mọn, đừng uổng phí sức lực, ngươi không thắng được ta đâu.

Trùng Thần cười lạnh, sau đó há cái mồm đáng sợ của mình ra, một đoàn sâu trùng xuất hiện, nơi chúng đi qua, cho dù hư không cũng bị thôn phệ.

Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, đánh một búa vào đám trùng đông như biển trước mặt, đám trùng bị một búa chém nổ tung nhưng chúng không bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ nghe mấy tiếng xoạt xoạt vang lên, đám cổ trùng giống như nước chảy từ trên cao xuống, toả ra bốn phương tám hướng bao vây

Lâm Phàm hoàn toàn.

- Trùng hải.

Trùng Thần thét dài, sáu cái xúc tu dữ tợn đung đưa khiến máu của những con sâu bị Lâm Phàm giết bay thẳng đến chỗ hắn, lực lượng ăn mòn kh*ng b* vạn phần.

Lâm Phàm cười lạnh, đâm xuyên qua Huyết Hải, chém một búa về phía Trùng Thần.

- Làm sao có khả năng?

Trùng Thần kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không dám tin, đối phương sao có thể bỏ qua không để ý đến Trùng Tộc khí huyết của mình chứ.

- Chết đi cho ta!

Hư không nổ tung, một luồng lực lượng mênh mông từ cơ thể Lâm Phàm bộc phát, một quyền chấn thiên triệt để khóa chặt Trùng Thần lại không cho hắn cơ hội phản kháng nào.

- Trùng giáp!

Một đám sâu đen kịt chằng chịt trên khôi giáp lao ra ngưng tụ thành một tấm khiên đen nhánh, ngăn trở tấn công của Lâm Phàm.

- Trùng Thần, ta quá đề cao ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút khả năng này?

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, lực lượng trong cơ thể hắn bạo phát, từng tế bào trong cơ thể sôi trào khiến sức mạnh hắn được tăng lên gấp đôi, khí tức hủy diệt bộc phát đánh lên bộ trùng giáp.

Ầm ầm!

Sức mạnh mênh mông bạo phát, lấy trùng giáp làm trung tâm, từng gợn sóng xung kích khuếch tán ra.

Sắc mặt Trùng Thần đại biến, hắn không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy, hắn cảm giác một luồng sức mạnh không thể ngăn cản lan đến mình.

Xoat xoat!

Trùng giáp nứt toác giống như mạng nhện vậy, xoạt xoạt! Xoạt xoạt!, vết rách càng ngày càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá.

- Trùng Thần, chết đi!

Lâm Phàm quát lớn, đánh nát trùng giáp vào thân thể Trùng Thần.

Những con sâu nhỏ quanh người Trùng Thần rít lên the thé, Trùng Thần bị một quyền đánh ra một cửa động trên thân thể, xuyên qua cửa động có thể nhìn thấy thần hạch của hắn.

Ầm!

Trùng Thần nhanh lùi về sau, điên cuồng phun một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, trong mắt hắn hiện lên sự khó tin.

- Thổ dân, ngươi... Trùng Thần không tin được chuyện này, tên thổ dân này có thể xuyên thủ trùng giáp khiến hắn bị trọng thương.

Nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, hắn không tin cũng không được.

Trùng Thần giờ chỉ muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt thôi.

Cất cẩn cmnr, xem thường những thổ dân này là một chuyện cực kỳ sai lầm.

- Ngươi muốn chạy?

Lâm Phàm như xem thấu ý nghĩ Trùng Thần.

Trùng Thần lau máu tươi khóe miệng, thần nhãn dữ tợn nhìn chăm chú Lâm Phàm.

- Thổ dân hèn mọn, ngươi không có bản lãnh g**t ch*t ta đâu.

- Có đúng không? Vậy ngươi nhìn một chút xem ta có bản lãnh đó hay không nhé.

Lâm Phàm cười lạnh, hôm nay hắn phải giết tên Chủ Thần này, bảy mươi hai Chủ Thần chỉ còn sáu mươi chín thôi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1110: Một lần không được vậy thì nhiều mấy lần.


Trùng Thần cảnh giác nhìn địch nhân trước mặt, sau đó hét dài một tiếng, sau lưng hắn nhúc nhích giống như có vật gì muốn phá thể đi ra.

Xoat xoat!

Có thứ gì đó phá kén chui ra.

Một đôi cánh từ cơ thể Trùng Thần mọc ra ngoài, mặt trên đôi cánh còn mang theo chất lỏng sềnh sệch nhìn rất buồn nôn, nhưng trên bề mặt nó có những hoa văn thần bí đang tản ra ánh sáng mờ nhạt.

- Bản Nguyên Phong Ấn Thuật.

Lâm Phàm không do dự nữa, song chưởng che trời ẩn chứa pháp lực vô biên được triển khai, hắn xuống Phong Ấn Chi Thuật, hắn cảm giác Trùng Thần muốn chạy rồi.

- Thổ dân hèn mọn, chờ đấy cho ta!

Trùng Thần quát lớn một tiếng, sau đó hai cánh quạt mạnh, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, tốc độ này vượt qua mắt thường có thể nhìn thấy.

m!

- A! Đau quá...

Nhưng chớp mắt sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, phía xa xa kia Trùng Thần bị vỡ đầu chảy máu, cánh sau lưng có một chiếc bị bẻ cong, không ngừng chảy máu, mắt hắn lấp loé vẻ không dám tin.

- Làm sao có thể! Ngươi đã làm gì với phiến thiên địa này? Sao ta không xuyên qua được? Trùng Thần gào thét.

Lâm Phàm cười cười nhìn Trùng Thần, sau khi Bản Nguyên Phong Ấn Thuật thăng đến tiên thuật, uy lực không cần phải bàn, mặc dù không có lực công kích nhưng phong ấn thiên địa lại khác.

Trùng Thần không ở Vô Tận đại lục nên hiển nhiên là không biết đến loại thần thông này, bây giờ hắn muốn chạy trốn nên bạo phát ra tốc độ cực nhanh như thế thì lực xung kích khi va chạm là rất lớn, hắn bị vỡ đầu chảy máu thành như vậy cũng là chuyện trong dự liệu của Lâm Phàm.

Thấy vậy, Lâm Phàm cũng rất vui mừng, hắn cảm thấy mình quả nhiên thông minh, sớm làm ra chuẩn bị, nếu không lấy tốc độ của Trùng Thần, đối phương chắc chắn sẽ chạy thoát.

Trùng Thần biến mất trong nháy mắt, chỉ vẻn vẹn nhìn thấy tàn ảnh của hắn, mà giờ nhìn đối thủ thê thảm như thế, hắn tự nhiên vui vẻ rồi.

Lâm Phàm bước ra một bước xuất hiện trước mặt Trùng Thần, quát.

- Giờ chết của ngươi đến rồi…!

Trùng Thần kinh hãi, xúc tu của hắn đâm tới Lâm Phàm.

Xì xì!

Trùng Thần nhất thời lộ ra nụ cười, hắn phát hiện mình đã đâm xuyên qua thân thể đối phương, vui mừng cười lên ha hả.

- Ha ha...

Nhưng chớp mắt sau đó hắn lại cảm thấy sợ hãi, hắn thấy tên thổ dân trước mắt dùng một tay nắm lấy xúc tu của mình, còn một cánh tay khác đang giơ lên cao rồi đánh tới đầu hắn.

-Trùng Thần, ta nghĩ ngươi hết chạy được rồi nhỉ!

Uy lực nột chưởng này phi phàm, bên trong ẩn chứa vô số tiên thuật cùng thần thông, còn bao hàm hơi thở của sự hủy diệt.

- Không..

Trùng Thần gào thét, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn giãy dụa mãnh liệt nhưng tất cả đều uổng phí.

m!

Đầu Trùng Thần nổ tung, nhưng trên miệng vết thương lại có vô số ấu trùng di chuyển như muốn hắn gắn lại, Lâm Phàm còn nghe được âm thanh của Trùng Thần.

- Ngươi không giết được ta đâu, ta là Trùng Thần bất tử, ngươi mãi mãi không giết được ta đâu...

- Một lần không được vậy thì nhiều mấy lần.

Lâm Phàm chém gãy sáu cái xúc tu của hắn, nhưng sinh mệnh lực của đối phương cực kỳ dồi dào, vận chuyển liên tục khôi phục thương thế trong nháy mắt.

Thân hình Lâm Phàm lấp loé rồi xuất hiện sau lưng hắn, hai tay hắn nắm lấy hai cánh, chân đạp lên lưng Trùng Thần, hắn dùng sức kéo hai cánh tên kia ra ngoài.

Xoẹt xoẹt!

Máu me vung ra đầy trời, một đôi cánh trùng bị kéo xuống.

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa.

- Thần Hạch đã không còn, ngươi có thể làm gì?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1111: Đến cùng xảy ra chuyện gì?


Lâm Phàm dùng một trảo đâm xuyên lồng ngực Trùng Thần nắm Thần Hạch của hắn lôi ra ngoài.

Nhìn Thần Hạch màu xám tro nằm trong tay mình, khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch.

- Làm sao?

Thần Hạch rời khỏi thân thể, khiến khiến khí Trùng Thần giảm đi nhiều.

- Trả Thần Hạch lại cho ta...

Lâm Phàm cười cười nhìn Trùng Thần đang nằm trước mắt.

- Ngươi thấy ta sẽ nghe lời ngươi sao? Ngươi hại đã giết mấy vạn sư đệ của ta, bây giờ còn muốn ta tha mạng cho ngươi, ngươi mơ hả, ta rất muốn từ từ dằn vặt ngươi nhưng vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, nên hiện tại ngươi chết được rồi.

Xoạt xoạt!

Ngón tay hắn hơi nắm chặt, Thần Hạch không ngừng nứt toác.

- Không...

Trùng Thần gào thét chói tai, hắn cảm nhận được sự kinh khủng, cảm giác cận kề cái chết.

m!

Thần Hạch nổ tung hóa thành vố số điểm sáng.

- A!

Thân thể Trùng Thần bắt đầu run rẩy, sau đó không ngừng nứt toác, sau đó hóa thành vô vàn mảnh vỡ, tiêu tan trong trời đất.

“Keng, chúc mừng chém giết Trùng Thần.

“Keng, thu được kinh nghiệm...

Rốt cục cũng giết được một tên chủ Thần nữa.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, Trùng Thần không để hắn cảm thấy quá áp lực, hắn bị mình giết nhanh như vậy cũng do hắn quá bất cẩn thôi.

Kỳ thực, cường độ cơ thể Lâm Phàm quá cao nên một số thủ đoạn của Trùng Thần không thể thi triển được vì vậy Trùng Thần mới thất bại.

Trùng Thần có đôi cánh kia nên tốc độ của hắn quá kinh khủng, nếu không phải hắn sớm bày xuống Bản Nguyên Phong Ấn Thuật thì khi Trùng Thần muốn chạy, hắn cũng không đỡ được.

Nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn là Trùng Thần quá ngu ngốc nên mới đâm vào vào phong ấn của hắn, đụng đến mức vỡ đầu chảy máu mới ghê chứ.

Lâm Phàm thấy kinh nghiệm tăng lên không ít nhưng vẫn cách Thiên Quân đại đạo rất xa.

Đúng lúc này, hư không rung động, Canh Dương Thiên xuất hiện.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Canh Dương Thiên tiếp thu được tin tức của Lâm Phàm, nhất thời sợ ngây người.

Thiên Hà sơn mạch bị phá, Ngự Linh sư đệ ngã xuống, mấy vạn đệ tử bị giết, chuyện này có sức đã kích quá lớn, nên khi hắn tiếp thu được tin này liền chạy tới đây, hắn muốn biết nơi này có chuyện gì xảy ra?

Lâm Phàm nhìn Canh Dương Thiên.

- Lão tổ, Trùng Thần dẫn dắt đại quân giáng lâm, công phá Thiên Hà sơn mạch.

- Trùng Thần?

Canh Dương Thiên sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phàm hỏi.

- Vậy ngươi...

- Con vừa giết hắn báo thù cho các đồng môn sư huynh đệ rồi.

Lâm Phàm nói ra sự việc, đồng thời hắn cũng suy tư một chuyện, phòng ngự mãi cũng không phải lựa

chọn chính xác nhất, chỉ có chủ động xuất kích mới tốt nhất.

- Ai!!!...

Canh Dương Thiên âm trầm, trong lòng hắn đau đớn, Ngự Linh sư đệ và mấy vạn đệ tử tử vong toàn bộ,

chuyện này đả kích hắn rất lớn.

- Lão tổ, con cho rằng chúng ta nên tập hợp tất cả sức mạnh sau đó tổng tiến công bọn ngoại lai kia,

nếu như cứ cố thủ nữa, chúng ta chỉ có thể bị động phòng ngự mà thôi, như thế rất bất lợi.

Lâm Phàm đề nghị.

Canh Dương Thiên khoát tay áo.

- Trước tiên đi xem Thiên Hà sơn mạch bên kia đã, chúng ta phải đưa thi thể bọn họ trở về...

Lâm Phàm gật đầu, chuyện này phải cố gắng thương thảo một chút mới được.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1112: Ai là người đứng đầu?


Thiên Hà sơn mạch.

Lão tổ đến tường thành nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nội tâm tê rần, đây đều là đệ tử Thiên Địa Tông hơn nữa có cả sư đệ của lão tổ, tất cả đều bị trúng độc thủ, lão Tổ chưa bao giờ thương tâm qua nhưng lúc này cũng phải rơi nước mắt.

Lâm Phàm tiến lên trước.

- Lão tổ, bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy ra toàn bộ sức mạnh để chống lại Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục thôi, chúng ta phải bắt chúng trả giá thê thảm cho chuyện chúng đã gây ra.

Canh Dương Thiên gật đầu, sau đó vung tay áo, một cái Tiên khí xuất hiện, hắn hút hết những thi thể vào trong rồi nhìn phía Lâm Phàm nói.

- Chúng ta về thôi.

Thực lực Vô Tận đại lục cũng không yếu hơn Nguyệt Ảnh đại lục bao nhiêu, chỉ là đám cường giả cao cấp Tiên Vương cảnh thì yếu hơn Nguyệt Ảnh đại lục, đặc biệt, sau khi Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cùng các chủ Thần hợp tác, tình hình càng xấu đi, mấy vị viễn cổ Tiên Vương lại càng không màng thế sự, họ chỉ một lòng truy tìm Thiên Quân đại đạo, nếu những viễn cổ Tiên Vương này có thể đứng ra thì trận chiến sẽ có thay đổi rất lớn, Vô Tận đại lục chắc chắn thắng Nguyệt Ảnh đại lục.

Coi như hiện tại, Lâm Phàm cũng có cảm giác Vô Tận đại lục không thua Nguyệt Ảnh đại lục, bảy mươi hai Chủ Thần giờ chỉ còn sáu mươi chín thôi.

Chỉ cần mình từ từ giết hết những kẻ yếu nhất, sau này giết những tên cao cấp hơn cũng là chuyện nhỏ, nếu thuận lợi, hắn có thể giết hết đám Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục.

Nhưng muốn giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia vẫn rất khó khăn, xà phòng này chừa cho hắn đi. Thiên Địa Tông Hàn Quân Thiên bối rối khi biết được tất mọi người tọa trấn tại Thiên Hà sơn mạch ngã xuống, mấy vạn đệ tử chứ ít gì, đặc biệt còn có Ngự Linh lão tổ nữa, chuyện này là tổn thất rất lớn a.

- Lâm Phàm, ngươi có ý kiến gì?

Canh Dương Thiên hỏi.

Lâm Phàm trầm tư một chút rồi nói.

- Tập hợp hết thảy cường giả Tiên Vương cảnh của Vô Tận đại lục, quyết một trận tử chiến với Nguyệt Ảnh đại lục quyết.

Đây là ý nghĩ của hắn và cũng là biện pháp duy nhất lúc này, nếu quần chiến, hắn có cơ hội rất lớn giết đám Chủ Thần kia, khi đó kinh nghiệm của hắn sẽ tăng vọt, thực lực càng được nâng cao theo, nếu mọi chuyện hoàn hảo như vậy, chắc chắn hắn sẽ khống chế được chiến cuộc.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của hắn, tình huống cụ thể như thế nào không thể biết trước được.

Canh Dương Thiên nghe hắn nói vậy, cảm giác có chút khó khăn.

- Việc này sợ không quá thực tế.

Lâm Phàm sững sờ.

- Sao vậy?

- Ai là người đứng đầu?

Canh Dương Thiên hỏi.

- Chuyện này còn cần ai xuất đầu hay sao?

Lấy tình huống bây giờ mà vẫn chia rẽ năm bè bảy mảng, kết quả cuối cùng rất rõ ràng, từng bộ phận sẽ bị tiêu diệt dần dần, các Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục đều rất đoàn kết, hơn nữa tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật luôn luôn gây xích mích nên rất khó nói hắn sẽ không gây ra chuyện gì nữa, nếu sức mạnh Vô Tận đại lục từ từ bị suy yếu đến trình độ nhất định thì lúc đó đoàn kết lại cũng vô ích.

Lời Lâm Phàm nói vô cùng chính xác, hiện tại Nguyệt Ảnh đại lục không dám mạnh mẽ tấn công vì bọn chúng biết thực lực Vô Tận đại lục cũng không yếu.

Chín đại tông môn ngoại trừ Thiện Ác Phật Tông của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ra, còn lại tám đại tông môn, cường giả Tiên Vương cảnh của tám tông môn kia không kém bao nhiêu so với Chủ thần của Nguyệt Ảnh đại lục.

Nguyệt Ảnh đại lục cũng không có nhiều cường giả tầm cỡ như Chủ Thần hay Tiên Vương, thực lực những người còn lại đều không cao, nếu chúng rơi vào tay Lâm Phàm, chỉ có một con đường chết. Canh Dương Thiên tán thành với quan điểm của Lâm Phàm nhưng những chuyện như vậy nào có đơn giản.

- Ý nghĩ của ngươi rất tốt nhưng ngươi phải biết chín tông, lục phái, ba động, bảy mươi hai bang kia không có khả năng sẽ đoàn kết lại, ngươi phải biết rằng mỗi một vị Tiên Vương đều vô cùng trọng yếu đối với bất kỳ một môn phái nào.

Lâm Phàm thở dài, giời ạ thật phiền phức, đám người này toàn thuộc thể loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa gặp dú xệ chưa hết hồn không hà, mệt thật chứ.

Sau khi rời khỏi cấm địa tông môn, Lâm Phàm trở về chỗ của mình.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mình cần phải đối mặt.

Thực lực mình bây giờ đã không yếu như ngày trước, nhưng vẫn không có bất kỳ phần thắng nào nếu đối mặt với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nếu hắn cũng đạt đến cảnh giới như Vương Phật, hắn có niềm tin chắc chắn sẽ giết được tên kia.

Tuy hiện tại các tông môn đều chống đối lại Nguyệt Ảnh đại lục, nhưng vẫn có không ít tông môn giữ lại thực lực, không dám tham chiến, không ngờ những lão tổ các tông môn kia lại ngu như vậy. Những tông môn ở sâu bên trong Vô Tận đại lục luôn kê cao gối, không lo không buồn, bởi vì bọn họ nghĩ, thời điểm Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn đã có những tông môn nằm ở ngoại vi chống đỡ, dù không muốn cũng phải đánh.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1113: Cô nương là ai vậy?


Lâm Phàm thật sự cạn lời với mấy ông này.

Mà lúc này, tại Hải vực Động Hư có một sự việc đang diễn ra.

Nơi đó đã từng là một cái bí cảnh thế nhưng trải qua sự xâm lấn của Nguyệt Ảnh đại lục thì cái bí cảnh kia cũng đã sớm bị đạp cho bằng phẳng.

Đế Đạo Tông, một trong chín đại tông môn, có tuyến phòng ngự xung quanh hải vực Động Hư phòng ngừa Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn.

Mấy vị Thái Thượng lão tổ của Đế Đạo Tông cực kỳ đau đầu vì vị trí của tông môn bọn họ không tốt lắm, vị trí của họ rất gần phạm vi Nguyệt Ảnh đại lục đã xâm lấn, chỉ cần Nguyệt Ảnh đại lục tấn công, Đế Đạo Tông sẽ chạm mặt bọn họ đầu tiên.

Những lão tổ kia lại không thể di chuyển toàn bộ sơn môn của mình, nên chỉ đành bất đắc dĩ chống đỡ mà thôi.

Quãng thời gian đã khiến đệ tử của họ tử thương vô số, nhưng họ không có cách nào thay đổi việc này cå.

Lúc này, các đệ tử Đế Đạo Tông vẫn đang thay phiên nghỉ ngơi và tuần tra tại mảnh hải vực này.

- Cũng không biết mấy tên ngoại lai của Nguyệt Ảnh đại lục kia lúc nào mới tấn công chúng ta nhỉ?

Một tên đệ tử lo lắng hỏi.

- Tạm thời chúng sẽ không đánh chúng ta đâu, lần trước lão tổ tự mình ra tay nên đã đẩy lùi bọn chúng rất xa, chúng tự nhiên biết lão tổ lợi hại, không có gan xâm lấn nữa đâu.

- Điều này cũng đúng...

Các đệ tử đang trò chuyện với nhau nhưng vẫn lo lắng đề phòng, bọn họ lo lắng vì những thủ đoạn bên Nguyệt Ảnh đại lục thật sự quá quỷ dị.

Một tên đệ tử chợt rùng mình một cái.

- Lạnh quá, khí trời tự dưng lạnh vậy?

Ồ, các ngươi nhìn xem bên kia có người đang tới thì phải?

Một đệ tử khác ngưng thần quan sát rồi nói.

- Không phải Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn, hình như chỉ là một cô gái.

- Nữ tử?

Mọi người đều sững sờ, ai cũng không dám tin tưởng, sao có một cô gái đi vào loại địa phương này.

- Ta đi nhìn một chút... Đệ tử áo xanh nói rồi nhanh chóng đi đến phía cô gái kia.

- Cô nương là ai vậy? Ở đây rất nguy hiểm nên, cô nương mau rời đi đi!

Đệ tử kia nhắc nhở, nhưng hắn càng đến gần cô gái lại càng cảm thấy lạnh giá.

Cô nàng cũng không nói lời nào cứ yên tĩnh đi tới như thế, mỗi khi nàng bước một bước, bàn chân dưới mặt đất lại để lại một vệt băng sương.

Tên đệ tử nghi hoặc, hắn không hiểu vì sao nàng lại không nói chuyện? Hắn muốn lên trước ngăn cản cô nàng.

Nhưng trong nháy mắt đó, hắn cũng phát hiện một luồng khí tức băng lãnh đang xâm nhập vào trong cơ thể mình.

Nhưng chưa nói đến câu thứ hai, hắn đã bị đóng băng trở thành một cái tượng đá.

Các đệ tử còn lại cười ha hả nhìn hắn.

- Sư đệ đang làm gì đó, sao không nhúc nhích vậy chứ?

- Không biết, vừa nhìn người kia là con gái thì hắn đã không nhịn được xông lên rồi.

- Ha ha...

Trong lúc mọi người đang cười lớn có một đệ tử lanh mắt phát hiện sự việc không được bình thường, hắn nhìn thấy vùng đất trước mặt tự nhiên bị một tầng sương tuyết bao trùm, hơn nữa nó còn không ngừng kéo lại đây.

- Cẩn thận...

Một đệ tử kinh hô nhưng nháy mắt sau đó hắn đã bị đóng băng.

Những đệ tử khác thấy cảnh này cũng nhất thời kinh hoảng la lên.

- Nhanh bay lên không trung, mặt đất có vấn đề.

Xèo!

Xèo!

Cả đám đồng loạt bay vào hư không, nhưng lúc đó, bọn họ cũng cảm nhận được hư không cực kỳ âm hàn, sau đó tất cả đều bị biến thành tượng băng, rơi từ trên cao xuống đất.

m!

Những tượng băng đều bị chia năm xẻ bảy.

Nữ tử kia vẫn từng bước một đi tới, thiên địa xung quanh từ từ biến thành một thế giới băng sương.

Rất nhiều bông tuyết lơ lửng trong hư không.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1114: Lạnh quá!


Hàn Sương Thần giáng lâm, khóe miệng nàng khẽ cười nhìn cảnh vật xung quanh.

- Tượng băng vẫn đẹp nhất.

Lúc này, Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đang trấn thủ ở đây mới cảm giác được tình huống chung quanh, hắn bay vào hư không ngưng mắt nhìn phương xa.

- Ngươi là ai?

Hàn Sương Thần ngẩng đầu, nàng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, sương lạnh càng thêm cuồng bạo.

Sắc mặt Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đại biến, hai tay hắn vậy mà bị một tầng băng sương bao trùm, pháp lực trong cơ thể hắn cũng bị đông cứng, không có cách nào vận chuyển.

Trong nháy mắt hắn cũng bị đóng băng thành một tượng đá, một chút sức phản kháng cũng không có.

Mấy ngày sau Lâm Phàm biết được một tin tức động trời.

Đế Đạo Tông bị diệt, đệ tử tông môn chạy trốn hết, phương bắc trở thành một vùng đất băng sương lạnh giá, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, tuy Đế Đạo Tông thuộc dạng yếu nhất bên trong chín đại tông nhưng sao họ lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy.

Chuyện để Lâm Phàm khiếp sợ nhất chính là phương bắc lớn như thế mà giờ biến thành một vùng băng giá.

Rất nhanh sau đó Lâm Phàm nhận được thông báo lão Tổ triệu hoán.

Cấm địa tông môn.

Sau khi Lâm Phàm đến, hắn cũng không đợi hỏi mà nói luôn.

- Lão tổ, chuyện này rốt cuộc như thế nào?

Sắc mặt Canh Dương Thiên nghiêm túc.

- Ta cũng vừa mới nhận được tin Đế Đạo Tông bị diệt, phương bắc trở thành một vùng băng giá, các tông môn lớn nhỏ xung quanh cảm giác được biến hoá nên đã kịp thời rút lui, theo ta thấy đây nhất định do Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay rồi.

- Không thể nào, nếu như Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay thì tại sao một chút động tĩnh cũng không có?

Lâm Phàm không tin Nguyệt Ảnh đại lục lại có Chủ Thần mạnh bực này, trực tiếp đóng băng cả phương bắc rộng lớn.

Canh Dương Thiên lắc đầu.

- Không biết, nhưng tình huống kinh khủng kiểu này không thể chủ quan được. Sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đã xâm lấn phương bắc và biến nơi đó trở thành đại bản doanh của chúng, quân đội của Nguyệt Ảnh đại lục từ những địa phương khác đã rút đi rồi, đây là lý do vì sao chúng đã đánh vào sâu bên trong chúng ta mà đến giờ chúng ta mới phản ứng được, nhưng hết thảy đều đã quá muộn.

Lâm Phàm muốn đi xem tình huống như thế nào, bởi vì hắn vẫn không tin chuyện này lắm, Chủ Thần dạng gì mới có bản lãnh bực này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Lão tổ, ta nghĩ mình nên đi xem một chút.

Lâm Phàm lên tiếng.

Một tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã đủ làm hắn rất nhức đầu rồi, giờ lại xuất hiện thêm một tên b**n th** nữa, chuyện càng ngày càng rắc rối, nếu như một đám người gây ra chuyện này, hắn cũng không sợ nhưng nếu việc này chỉ do một Chủ Thần gây ra thì thật sự có chút kh*ng b*.

Canh Dương Thiên có chút lo lắng.

- Việc này sợ rằng sẽ rất nguy hiểm, ta thấy ngươi tốt nhất đừng đi.

Lâm Phàm xua tay nói.

- Nếu như không đi thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết nơi đó xảy ra chuyện gì, người yên tâm, coi như không địch lại, ta vẫn có khả năng chạy thoát được.

Canh Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa, Lâm Phàm nhanh chóng phi hành về phương bắc. Hàn Quân Thiên mở miệng nói.

- Lão tổ, ta cũng muốn đi, nếu như gặp phải chuyện gì, ta cũng có thể chiếu cố cho tiểu tử kia.

Canh Dương Thiên gật đầu, trong ghi chép của tông môn không có tình huống kiểu này, bởi vậy hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.

Lâm Phàm đang dùng tốc độ nhanh nhất phi hành.

Mấy ngày sau.

Khi hắn đến phương Bắc, đã bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.

Cả một vùng rộng lớn toàn là tuyết trắng, mênh mông vô bờ, gió lạnh thấu xương gào thét.

Lâm Phàm rơi xuống đất, bước vào trong băng sương.

Phù phù!

Một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới khiến hắn rùng mình.
- Lạnh quá!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1115: Các ngươi cứ rời đi đi.


Lông mày Lâm Phàm chau lại, cường độ thân thể hắn đã đạt đến trình độ nhất định nhưng lúc này hắn vẫn cảm nhận được sự buốt giá khi gió lạnh thổi vào người.

Lâm Phàm không định lưu lại nơi này mà tiếp tục tiến lên.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mới nhìn thấy thấy một đám người đang đi trong thế giới giá rét đầy băng sương này, hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ giống như tùy thời có thể tử vong.

- Các ngươi là ai?

Lâm Phàm từ trong hư không hạ xuống mở miệng hỏi.

Nhóm người này mặc trang phục thống nhất, hình như là đệ tử của một tông môn nào đó, nhưng lúc này, trên cơ thể mỗi một người đều bị sương lạnh bao trùm, đang run lẩy bẩy cất bước đi.

Thực lực đạt đến mức độ này đã sớm không nhìn đến sự biến hoá của khí hậu bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn bị sương lạnh đóng băng, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Những người này thấy có người xuất hiện, nhất thời kinh sợ, nhưng khi thấy rõ đối phương là người của Vô Tận đại lục, lúc này mới mở miệng nói.

- Cứu chúng ta với, chúng ta là đệ tử Đế Đạo Tông...

Lâm Phàm thấy khí tức bọn họ từ từ bạc nhược, nếu không cứu nhanh, chỉ sợ lát nữa họ sẽ phải chết hết.

Một đoàn sinh mệnh lực xuất hiện rồi chia ra mấy phần từ từ dung nhập vào cơ thể bọn họ.

Sắc mặt nhợt nhạt do bị đông cứng giờ đang từ từ hồng nhuận, khí tức cũng cũng dần dần tăng lên, âm thanh cũng bắt đầu rõ ràng hơn trước.

- Cảm tạ!

Mọi người cảm kích nói, bọn họ vẫn không biết đoạn đường này họ sao có thể đi tới được, họ có thể phi hành nhưng trên không có gió lạnh càng mạnh hơn, pháp lực trong cơ thể cũng bị ngưng kết, khiến họ không thể vận chuyển.

Cuối cùng họ chỉ có thể đi bộ, vừa mới bắt đầu còn có thể chống đỡ nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện pháp lực bản thân bắt đầu trở lên sền sệt như bị đóng băng, không cách nào triển khai thần thông, nên cuối cùng họ chỉ có thể dựa vào tự thân, từng bước từng bước tiến lên.

- Ta là đệ tử Thiên Địa Tông, Đế Đạo Tông đến cùng gặp phải tình huống gì? Phương bắc vì sao biến thành như thế?

Lâm Phàm nói ra nghi ngờ trong lòng.

- Một người phụ nữ...

Một tên đệ tử giống như đầu lĩnh trả lời.

- Nữ nhân?

Lâm Phàm sững sờ, chuyện này liên quan gì tới phụ nữ, trẻ con chứ.

Thời điểm tên đệ tử đó nhắc tới nữ tử này, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ giống như nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng.

- Nữ nhân này kinh khủng, nơi nàng đi qua đều biến thành sương lạnh, trưởng lão, tông chủ, lão tổ đều không phải đối thủ của nàng, thậm chí họ còn không thấy đối phương ra tay thế nào đã bị đông thành tượng băng rồi, chúng ta thấy tình huống không ổn nên chả do dự chạy trốn, nhờ người phụ nữ kia không thèm để mắt đến chúng ta, chứ nếu không cả đám khó sống lắm.

Tên đệ tử này hoảng sợ nói, hắn không nghĩ đến thế giới này có nhân vật kh*ng b* như thế. Khi nữ nhân kia tới Đế Đạo Tông, toàn bộ nơi đó đã biến thành thế giới băng tuyết, trưởng lão, tông chủ đều triển khai thần thông mạnh nhất tấn công nhưng người phụ nữ kia vẫn không nhúc nhích, nàng ta chỉ vẻn vẹn dùng một ánh mắt đã đóng băng toàn bộ đám người tông chủ.

Lâm Phàm nhướng mày, chẳng lẽ đó Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay? Nhưng rốt cuộc là tên Chủ Thần nào dĩ nhiên lợi hại như vậy? Không biết là ai nhỉ??

Thực lực đám lão tổ Đế Đạo Tông cũng không phải bình thường, họ đều là cường giả Tiên Vương cảnh hàng thật giá thật, đặc biệt là Đế tiên lão tổ, người này không kém Canh Dương Thiên nhưng bị đối phương dùng một cái ánh mắt đóng băng, cmn gặp quỷ rồi.

Nghĩ tới đây hắn đột nhiên nghĩ đến Thiên Quân cảnh, chẳng lẽ người phụ nữ kia đạt đến Thiên Quân rôi?

Không nên như vậy nha, nếu Nguyệt Ảnh đại lục có cường giả Thiên Quân, chúng đã sớm một đường tấn công rồi, không cần phiền phức như bây giờ.

Lâm Phàm chuẩn bị đi xem một chút nữa, quay sang nói với đám người.

- Các ngươi có thể đi đến Thiên Địa Tông tránh nạn, nơi đó tạm thời tương đối an toàn.

- Ngươi muốn đi về phía trước sao?

Một đệ tử hỏi.

- Ùm.

Lâm Phàm gật đầu.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi, nơi đó không chỉ có nữ nhân kinh khủng kia còn có rất nhiều sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục, ngươi đến đó chỉ có con đường chết, hơn nữa, bên trong sương lạnh thế này, pháp lực của chúng ta sẽ từ từ bị đông lại, rồi cuối cùng hóa thành người băng.

Lâm Phàm không thèm để ý đến giá lạnh chỗ này, hắn xua tay nói tiếp.

- Các ngươi cứ rời đi đi.

Mọi người thấy ý hắn đã quyết nên cũng không khuyên can nữa.

Sau khi đám người kia rời, Lâm Phàm vẫn đứng tại chỗ nhìn phương xa, trong lòng bắt đầu suy tính xem tình huống lúc này sẽ có những nguy hiểm gì có thể xảy ra.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1116: Thủy Thần...


- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, dù có nguy hiểm cũng phải đi vào, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ.

Trong lòng Lâm Phàm nghĩ thế nhưng khi nghe mấy tên đệ tử kia kể lại, hắn cũng thấy dọa người, hắn cảm giác cô gái kia rất nguy hiểm.

Hơn nữa nhìn vùng sương lạnh này và căn cứ vào tâm lý học, nàng ta nhất định là một kẻ b**n th**, mình nhất định phải cẩn thận mới được.

Lâm Phàm không có chút do dự nữa, nhanh chóng li khai.

Trong thế giới băng tuyết này có rất nhiều sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục dựng trại đóng quân, những luồng gió lạnh kia giống như nhận biết bọn chúng nên thổi vòng qua không gây tổn hại gì cho chúng cả.

Số lượng đại quân ó vô cùng lớn, Lâm Phàm không ra tay, hắn không muốn gây lên sự chú ý.

Lần này hắn lại đây chỉ muốn tìm hiểu tình huống ở đây thôi, nếu không có gì nguy hiểm hắn mới xuất thủ nhưng nếu có gì đó không đúng, hắn còn phải cẩn thận.

Ẩn thân trạng thái.

Tuy làm chuyện này rất thành thạo, trạng thái hiện tại không khác gì ẩn thân nhưng tiến vào trạng thái ẩn thân khiến hắn yên tâm hơn một chút, nếu không phải thế thì hắn luôn cảm giác như thiếu mất cái gì đó.

Rất nhanh sau đó hắn đã đến được vị trí cần đến.

Đây là địa phương lạnh giá nhất và cũng là đại bản doanh lúc trước của Đế Đạo Tông.

Giờ này nó đã bị chiếm lĩnh, hắn phát hiện bên ngoài Đế Đạo Tông có rất nhiều tượng băng, tư thế những băng điêu này vô cùng kỳ quái, hình như bị đông lại tư thế lúc còn sống.

- Đệch, thật b**n th** mà.

Lâm Phàm cảm thán một phen, tượng băng rậm rạp chằng chịt có thể tạo thành một cuộc triển lãm mà, hắn không ngờ bên đối phương lại có người cao tay như thế, đóng băng tất cả mọi người lại, hơn nữa, nhìn tình huống xung quanh thì rõ ràng không có đại chiến xảy ra.

Nói một cách khác, phía Đế Đạo Tông không có một chút cơ hội phản kháng.

Ngay tại lúc này một luồng âm thanh lạnh lẽo từ hư không truyền đến.

- Lại là một cái tư liệu để làm tượng băng xuất hiện...

Lâm Phàm nghe được thanh âm này, nhất thời kinh sợ như nhìn thấy quỷ vậy, sao mình lại bị phát hiện ta, tác ơi buff nhỏ kia hơi quá tay rồi hic hic.

Lâm Phàm giờ cũng không suy nghĩ nhiều, co chân mà chạy thôi chứ làm gì đây.

Hắn không cần nhìn cũng biết đối phương rất mạnh, mình không phải đối thủ của người ta đâu.

Té gấp!

Đánh không lại thì cứ chạy, đặc biệt còn gặp phải một đối thủ b**n th** thế này, không chạy chỉ có con đường chết.

Trong nháy mắt hắn đã chạy ra bên ngoài ngàn dặm.

Nhưng lúc này Lâm Phàm phát hiện phía trước xuất hiện một thân ảnh đang đợi mình.

Bóng lưng của nữ nhân.

Chuyện này...

Đưa mắt quan sát, Lâm Phàm cảm nhận được khí tức đối phương còn mạnh hơn cả Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hơn nữa khí tức này vô cùng băng lãnh, cho người ta cảm giác lạnh thấu xương, có thể đóng băng tất cả.

Lâm Phàm họ nhẹ một tiếng, nói.

- Ngươi là ai? Ta chỉ đi ngang qua nơi này thôi.

Hàn Sương Thần xoay người, khi Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt kia, nhất thời sững sờ quát.

- Thủy Thần...

Xèo!

Chỉ trong chớp mắt, nữ tử kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, hắn cảm giác được lồng ngực mình

trở lên rất lạnh nên kinh hãi lùi về sau.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1117: Nhất Niệm Thành Đan!


Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, tốc độ thật nhanh a.

Hàn Sương Thần nhìn Lâm Phàm nói.

- Ngươi đã gặp muội muội ta...

Lâm Phàm nghe nói thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, Thủy Thần là muội muội của nữ nhân b**n th** này?

Vậy sự tình mình đánh đập tàn nhẫn Thủy Thần tới chết nhất định không thể nói ra, hoá ra là tỷ muội, hèn gì nhìn giống nhau đến thế.

Nhưng có một chuyện khiến Lâm Phàm không nghĩ ra, tại sao thực lực hai người lại chênh lệch ghê như vậy, một người trên trời, một người dưới đất, chênh lệch thật sự quá lớn đi.

Thời điểm Lâm Phàm đang do dự, hơi thở Hàn Sương Thần thay đổi càng thêm sắc bén, hoa tuyết đang lơ lửng trong hư không biến thành tuyết tinh, nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp hơn, khiến người ta có cảm giác hư không cũng sắp bị đóng băng.

- Ngươi gặp muội muội ta?

Thanh âm lạnh lẽo lần nữa truyền đến, lần này càng thêm lạnh giá.

Nội tâm Lâm Phàm run lên, mặt hắn lộ vẻ sợ sệt.

- Ta không dám nói, ta sợ nói rồi sẽ bị g**t ch*t.

Hai mắt Hàn Sương Chủ Thần lạnh lẽo nhìn hắn.

- Ngươi không nói thì ta sẽ giết ngươi.

Lâm Phàm nhìn nàng, sau đó mở miệng.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã giết nàng.

Nghe câu nói này, Hàn Sương Chủ Thần bắt đầu trầm mặc không nói gì thêm, Lâm Phàm cũng không biết chuyện ra sao rồi nhưng dù thế nào hắn cũng phải cố gắng thêm mắm thêm muối vào mới được.

Ngay sau đó, khí tức Hàn Sương Thần khóa Lâm Phàm lại.

- Ngươi nói láo...

Trong lòng Lâm Phàm bắt đầu chửi ầm lên, lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, nếu như không mang chuyện này ném lên người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ca sẽ không mang họ Lâm nữa.

- Ta không có.

Hai mắt Lâm Phàm không một tia ý khiếp đảm nhìn thẳng nàng.

- Hừ, muốn chết...

Hàn Sương Chủ Thần chợt động, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, sương lạnh bạo phát, Lâm

Phàm hoảng sợ phát hiện, hắn vậy mà lại bị sương lạnh đóng băng lại.

Xoat xoat!

Xoat xoat!

Sương lạnh dày đặc không cách nào chống đỡ.

Lâm Phàm rốt cục cũng cảm thụ được lời nói của những đệ tử lúc trước, pháp lực trong cơ thể thật sự bị ngưng đọng, khiến người ta không thể vận chuyển được.

Hàn Sương Chủ Thần nhìn chằm chằm Lâm Phàm nói.

- Nói dối, chết!

Lâm Phàm muốn chống đỡ luồng sương lạnh nhưng hắn không thể quá ra sức nên quát to.

- Ngươi sao lại không tin?

- Bởi vì tên trọc kia không có loại can đảm này...

Cmn!

Một câu nói triệt để làm Lâm Phàm cứng họng, hắn cũng không tìm ra câu nói nào để phản bác, Vị Lai

Vô Lượng Vương Phật cực kỳ nham hiểm, thực lực cũng mạnh nên hắn không biết nói sao nữa.

Hàn Sương Thần nói con lừa trọc này không dám, vậy chắc chắn thực lực nàng ta rất mạnh nên mới có loại tự tin này.

Lâm Phàm giờ cũng không suy nghĩ được nhiều, thân thể hắn đang từ từ bị băng phong, nếu không nghĩ ra biện pháp, hắn sẽ trở thành tượng băng mất.
Nhất Niệm Thành Đan!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1118: Thực lực nàng dĩ thật sự quá khủng bố.


Trong bàn tay hắn xuất hiện hoả diễm bốc cháy, nhiệt độ nhanh chóng hòa tan những luồng sương lạnh, nhờ đó cũng khiến pháp lực trong cơ thể hắn vận chuyển trở lại.

Hàn Sương Thần vô cùng kinh ngạc, nàng không tin tên thổ dân này có thực lực hòa tan hàn băng của mình.

Lâm Phàm lập tức kéo khoảng cách với nàng, con mẹ này tâm tính và thực lực đều thuộc dạng b**n th**, năng lực băng tuyết lại quá khó giải, nếu còn ở đây, hắn vẫn còn bị những luồng sương lạnh này ảnh hưởng.

Phải nghĩ biện pháp ly khai mới được.

Thực lực cô nàng cường đại hơn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất nhiều, tuy còn chưa đến Thiên Quân cảnh, nhưng Lâm Phàm nghĩ, ả cách Thiên Quân cũng chỉ một bước mà thôi.

Ngay thời điểm Lâm Phàm đang tìm biện pháp, hư không đột nhiên rung động.

Hai thanh băng trùy xuyên không lao đến, khí tức của chúng khiến người ta không có khả năng phản khán.

Xì xì!

Băng truỳ đâm thủng bả vai Lâm Phàm, hai lỗ máu xuất hiện, bề ngoài bết thương có một mảnh tuyết sương không ngừng ăn mòn thân thể hắn.

- Thật mạnh.

Lâm Phàm biết mình không phải đối thủ của nàng, hắn dùng hoả diễm Nhất Niệm Thành Đan vỗ vào hai lỗ máu tươi, trục xuất sương lạnh trên đó ra ngoài, sinh mệnh lực lượng bộc phát, tu bổ thương thế.

- Nếu như đã nói dối, vậy thì chết đi!

Hàn Sương Thần lạnh lùng quát khẽ, sương lạnh trong hư không đột nhiên bạo động, vùng thế giới này đang bắt đầu đóng băng, rồi không ngừng kéo dài, phong tỏa toàn bộ đường đi của Lâm Phàm.

Tâm thần Lâm Phàm ngưng trọng nhìn tứ phương, thôi xong cmn đời trai ca rồi!

Hư không bị đóng băng, còn không ngừng co rút, hắn dồn vào một chỗ.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, phải nghĩ biện pháp mới được.

- Ta nói...

Ở thời khắc mấu chốt này, Lâm Phàm quát lên.

Băng sương xung quanh dừng lại.

- Nói mau.

Lâm Phàm nhìn Hàn Sương Thần nói.

- Ta có thể nói, thế nhưng ngươi nhất định phải thả ta rời đi.

Nàng lạnh lùng nói.

- Được!

Lâm Phàm lắc đầu.

- Không được, ngươi thề ta mới tin.

Lông mày Hàn Sương Thần cau lại, rõ ràng không thích như thế.

- Ngay cả yêu cầu này cũng không thể đáp ứng thì ngươi giết ta đi, cả đời ngươi cũng sẽ không biết muội muội mình bị ai g**t ch*t.

Nàng nhìn Lâm Phàm.

- Được, Hàn Sương Thần ta xin thề với Hỗn Độn Chi Chủ, chỉ cần ngươi nói thật, hôm nay ta sẽ không giết mà còn thả ngươi ly khai, nếu như trái lời thề, thần cách sẽ bị phá nát.

Ầm ầm!

Thiên địa xuất hiện tiếng sấm nổ vang, hưởng ứng lại lời thề.

Giờ Lâm Phàm mới biết cô nàng này gọi là Hàn Sương Thần.

Thực lực nàng dĩ thật sự quá kh*ng b*.

- Nói đi!

Hàn Sương Chủ Thần mở miệng nói.

Lâm Phàm nhìn ả, yên lặng hồi lâu mới nói.

- Ai...Kỳ thực là ca giết...

Thời điểm Lâm Phàm nói ra lời này, thiên địa cũng yên tĩnh lại.

Áp lực hiện tại vẫn rất lớn, bởi vì thực lực Hàn Sương Thần quá mức cường đại, mình thật không phải đối thủ của nàng.
 
Back
Top Bottom