Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 659: Ta Sợ Bị Lớn


Người dịch: Tiểu TàBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm không nghĩ tới lão đầu này lại đê tiện như vậy, kế thâm quá thâm, sơ ý một chút đã bị đối phương tóm lại.

- Tiểu tử, những gì lão phu đã trải qua không phải ngươi có thể tưởng tượng được, lúc còn trẻ, lão phu là bậc thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng ngươi có thể trêu đùa lão phu đến mức độ này cũng đủ để ngươi tự hào rồi, ngươi là lão phu nhất định thu rồi, dưới sự bồi dưỡng của lão phu chắc chắn trò giỏi hơn thầy.

Phong Khinh Tử rất hài lòng, đối với tiểu tử trước mắt này càng xem càng thoả mãn.

Tu luyện không chỉ dựa vào thiên tư mà còn phải dựa vào đầu óc, một đám thiên tư miệng còn hôi sữa, tạm tạm cũng chỉ biết tu luyện một chút mà thôi, đầu óc không chắc chắn, sẽ không có kết quả tốt.

Đại Thiên thế giới quá nhiều chủng tộc, số thiên tư tuyệt diễm đếm không xuể, nhưng cường giả vi vương có thể sống đến sau cùng mới chính là người thắng.

Lâm Phàm trợn tròn mắt, sao câu nói này lại quen thuộc vậy?

Đây không phải là lời bổn thiếu gia đã từng nói với người khác sao, chỉ là bây giờ tình huống có chút ngược lại, Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ.

Giờ khắc này Lâm Phàm đưa con lừa trọc ra, nhốt hắn lâu như vậy không biết hắn có sao không.

- Ai nha rốt cục đã được ra ngoài, thí chủ có phải đã chạy thoát rồi không? Chúng ta chia chiếc nhẫn này thế nào đây?

Thích Già Tôn giả đang bị giam bên trong Thiên Địa Dung Lô, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu. Đây chính là nhẫn trữ vật của Phong Khinh Tử tiền bối, bảo tàng bên trong khổng lồ đến cỡ nào, nếu như có thể lấy được một hai phần, không phải phát tài sao.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt quái dị của Lâm Phàm, Thích Già Tôn giả đột nhiên biến đổi, nội tâm nhảy lên một cái, không khỏi nhìn quanh, thân ảnh Phong Khinh Tử xuất hiện trong mắt Thích Già Tôn giả.

Thích Già Tôn giả cảm giác thấy lời nói vừa rồi của mình hơi không ổn.

- Hi hi! Lâm thí chủ, sao ngươi có thể cầm nhẫn trữ vật của Phong Khinh Tử tiền bối, chuyện như vậy không có đạo đức chút nào, chúng ta phải trả lại cho người!

- A! Nguyên lai là Phong Khinh Tử tiền bối, quả nhiên là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Thích Già Tôn giả nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, nội tâm vô cùng hối hận, không ngừng cố gắng cứu vãn.

- Con lừa trọc chớ giả bộ, ngươi tuy là người Phật Tộc, nhưng là một tên vô lại.

Lâm Phàm quá quen thuộc với hắn rồi, gặp người thì nói tiếng người gặp quỷ thì nói chuyện theo cách của quỷ.

Lần này xem như vấp ngã, nhưng đối với Lâm Phàm, muốn hắn phục thì không có khả năng.

- Lão đầu, ta không phục, có giỏi thì chúng ta khảo nghiệm thêm một lần.

Tâm tư Lâm Phàm chuyển động, hôm nay bất kể thế nào cũng phải rời đi, muốn nhận bổn thiếu gia làm đồ đệ, thiên địa này không ai có bản lãnh đó.

- Há, vậy thử thách cái gì?

Phong Khinh Tử cười nhạt một tiếng, đã ăn qua một lần thiệt thòi, hắn sẽ không bị lần thứ hai, theo Phong Khinh Tử đánh giá, tiểu tử này rất giảo hoạt.

- Rất đơn giản, người có nhìn thấy viên gạch trong tay ta hay không? Ngươi để ta đập một cái, nếu ngươi không thổ huyết thì coi như ta thua.

Lúc này, Lâm Phàm lấy ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.

Lâm Phàm cảm giác Hắc Hổ Đào Tâm, Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước gì gì đó vẫn không cần dùng, bởi vì nếu tạo thương tổn với thân thể lão đầu, thì rất khó nói, lão đầu này có tìm mình liều mạng hay không.

Nếu lại có thêm một cái gia hoả giống như con lừa trọc bên cạnh mình vậy thì coi như là một loại bi kịch.

- Tại sao lão phu lại phải để cho ngươi đập?

Phong Khinh Tử không cảm thấy dao động pháp lực từ cục gạch này, nhưng không có khinh Lâm Phàm, tiểu tử này rất âm hiểm, có khi liều mạng với mình cũng không chừng.

- Ngươi không dám?

Lâm Phàm dám cam đoan, chỉ cần lão đầu để mình đập một phát, tuyệt đối sẽ nằm im như chết, nhưng vấn đề then chốt chính là nếu lão không cho đập, thì mình cũng không có cách nào.

- Tiểu tử, ngươi đã thua.

Phong Khinh Tử nói.

- Ta không phục! Lâm Phàm hô lớn.

- Ngươi không phục cũng phải phục.

Phong Khinh Tử nói.

- Ta chính là không phục.

Lâm Phàm lắc đầu một cái chính, thái độ không tiếp thu.

- Tiền bối, ta phục rồi ngài thu ta làm đồ đệ đi.

Lúc này, Thích Già Tôn giả gấp muốn khóc, một tên thì không muốn bái sư còn một người thì phi thường muốn bái sư, đối phương không nhùn trúng mình nỗi đau này ai có thể hiểu thấu.

- Tư chất ngươi quá kém không lọt vào mắt lão phu.

Hiện tại, Phong Khinh Tử bị Lâm Phàm đùa, cả người cuống cả lên, nên không cho Thích Già Tôn giả một chút mặt mũi nào, làm hắn khổ sở trực tiếp ngồi chồm hỗm tủi thân trên mặt đất, vẽ vòng tròn.

- Lão đầu, ngươi xỉ nhục con lừa trọc này làm gì? Dù tư chất hắn không được nhưng cũng không cần nói trực tiếp vậy chứ.

Thích Già Tôn giả nghe Lâm thí chủ dĩ nhiên lại giúp hắn nói chuyện, trong lòng nhất thời cảm kích không thôi, thế nhưng nghe thêm nửa câu sau, nội tâm càng thêm tổn thương.

Tư chất của mình không được ư, sao có chuyện đó.

Bần tăng tu hành trăm năm đạt đến cảnh giới này, thử hỏi thiên địa này có mấy người có thể so sánh với mình.

- Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi câu cuối cùng ngươi có phục hay không?

- Hừ, không phục, chết cũng không phục.

Lâm Phàm mạnh miệng nói.

- Tốt, rất tốt đã như vậy lão phu cũng sẽ không quan tâm các ngươi.

Phong Khinh Tử nói xong câu đó, trực tiếp rời đi.

- Này, lão đầu ngươi có thể đi nhưng cũng phải mở cái đồ chơi này ra đã chứ.

Lâm Phàm có chút choáng váng, hắn không biết bên trong hồ lô lão đầu này đựng cái gì, nếu hắn đi mà không tháo cái đồ chơi đang nhốt minh ra, mình sao thoát ra được.

- Ngứa d** a, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, bổn thiếu gia hành tẩu giang hồ lâu như vậy chưa gặp thiệt thòi lớn thế này.

Trong lòng Lâm Phàm thầm hận, nhưng trong chớp mắt lại vui vẻ

- Đúng rồi, hai cái nhẫn trữ vật vẫn còn trong tay bổn thiếu gia, ha ha, quả nhiên là lão già si ngốc, vật trọng yếu như vậy cũng quên lấy lại.

- Con lừa trọc, chớ giả bộ nữa, lão đầu đi rồi chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát ra, đợi lát nữa rời đi ta chia cho ngươi một ít bảo bối. Lâm Phàm nói.

- Thí chủ nói thật chứ?

Thích Già Tôn giả nghe đến hai chữ bảo bối, nhất thời vui vẻ hẳn lên, lần nữa tràn đầy sức sống.

- Đương nhiên.

Lâm Phàm cảm giác mình rất hào phóng, đợi lát nữa chọn một ít đồ không tốt nhất trong đám bảo bối đưa cho con lừa trọc này, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.

Mà ngay tại lúc này, hư không chấn động, thiên địa phương xa có một luồng sức mạnh áp chế lòng người, xé rách hư không, xuyên thấu tất cả lao tới.

- Nhân tộc, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.

Lôi đình lấp loé, mây đen xoay vần, trong mây đen có hai con mắt tà ác như Thiên Nhãn, phát ra vô số tinh quang trấn áp thiên địa.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, sau đó vung tay.

- Mẹ kiếp, lão đầu ngươi làm cái quái gì vậy? Lại tới dọa người, bổn thiếu gia sợ ai cũng sẽ không sợ ngươi.

- Phong Khinh Tử, nước giếng không phạm nước sông, ngươi dám đến địa bàn của bản Chí Cao, chẳng lẽ muốn vi phạm ước định hay sao?

Từng tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc truyền đến, những đám mây trong thiên địa như những làn sóng, bắt đầu cuồn cuộn.

- Không lẽ là thật?

Lâm Phàm nghe nói như thế, trong lòng hơi ngưng lại, có loại cảm giác không ổn.

Thế nhưng sau đó, liền loại cảm giác này ra sau đầu, Lâm Phàm nghĩ đây khẳng định là trò quỷ của lão đầu.

Ầm ầm!

Một đạo lôi đình đánh mở thiên địa, một đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện trong đất trời.

Thời khắc này thiên địa an tĩnh, vạn vật thần phục như vương giả giáng lâm.

Lâm Phàm nhìn thấy bóng người phương xa, sắc mặt đột nhiên đại biến.

- Mịa nó, đến thật à?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 660: Lão Đầu Trâu Bò


Người dịch: Tiểu tàBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Thí chủ, ngươi nhìn, phía trước có Cổ Tộc, chúng ta có thể độ hóa hắn.

Thích Già Tôn giả vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện trong thiên địa kia, vui vẻ nói.

- Độ cái em gái ngươi ấy, đấy là Cổ Tộc Chí Cao.

Lâm Phàm từng giao thủ cùng Nguyên Thần phân thân của Chí Cao, đối với khí tức của hắn vô cùng quen thuộc.

Lấy thực lực bây giờ của mình, nếu như đụng phải tên này, căn bản chỉ có một con đường chết.

- Cái gì? Hắn là Chí Cao?

Giờ khắc này, Thích Già Tôn giả trợn tròn mắt, Chí Cao là tồn tại gì, trong lòng sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới, chính là nhân vật cực kỳ cường hãn.

- Chẳng lẽ chúng ta phải chết?

Khuôn mặt nhỏ của Thích Già Tôn giả trắng bệch.

- Không thể như thế được, bần tăng chưa sống đủ mà.

“Kiệt” trôi nổi trong hư không, nhìn hai tên sinh linh bị giam trong vòng bảo vệ, mắt lập loè tinh quang.

Hắn cảm nhận được khí tức của Phong Khinh Tử, bởi vậy chân thân mới lập tức đến đây, nhưng không nghĩ tới, lại phát hiện ra cái tên Nhân tộc ghê tởm này.

“Kiệt” sẽ không quên Nguyên Thần phân thân của mình bị diệt như thế nào, hơn nữa, Nhân tộc này và Thủy Hỏa Đại Đế có quan hệ mật thiết, nếu như bắt sống hắn, vậy không còn gì tốt hơn.

- Nhân tộc, không nghĩ tới chúng ta còn gặp mặt ở đây.

Trong nháy mắt “Kiệt” đi tới vòng bảo vệ.

- Ngươi bây giờ là cua trong rọ, lần này bản Chí Cao tuyệt đối không để ngươi chạy trốn.

Lâm Phàm nhìn Chí Cao “Kiệt” đi tới, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

- Ngươi nhận lầm người rồi ta không phải Nhân tộc.

Trong lòng Lâm Phàm cực kỳ căng thẳng, lấy thực lực bây giờ của mình, không phải đối thủ của người này.

Cái Nguyên Thần phân thân kia thiếu chút nữa chết được mình, bây giờ chân thân đến, không đánh mình thành bánh thịt mới lạ.

- Ha ha, không nghĩ tới Thủy Hỏa Đại Đế lại coi trọng cái mặt hàng Nhân tộc này thế này, thần phục bản Chí Cao bằng không, chết!

“Kiệt” toả ra hung uy cái thế, chỉ khí tức thôi đã khiến Lâm Phàm sinh ra tâm ý sợ hãi.

Thật mạnh, xem ra chênh lệch giữa bổn thiếu gia và Chí Cao vẫn rất lớn.

- Thí chủ, chúng ta nên làm gì?

Lúc này, Thích Già Tôn giả run lẩy bẩy, hắn thật sự sợ hãi, đặc biệt ở trước mặt Cổ Tộc Chí Cao, coi như phật tính thâm hậu cũng bị dọa sợ vỡ mật.

Lâm Phàm thật không biết nên nói những gì.

- Bản đế hỏi ngươi, ngươi có thể làm gì bản đế? Không sai, bản Đế là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, chuyên giết bọn chó Cổ Tộc, ngươi tới đây, ta có năng lực làm thì có năng lực chịu, hôm nay nếu như bản Đế chớp một con mắt, thì bản Đế theo họ ngươi.

Lâm Phàm nổi giận rồi, Cổ Tộc năm lần bảy lượt nhục nhã mình, thật không thể nào nhịn được.

Không phải đánh một trận thôi sao? Tuy thực lực không bằng đối phương, nhưng thể diện lại không thể mất đi.

- Lâm thí chủ bình tĩnh, tuyệt đối không nên làm hắn tức giận.

Thích Già Tôn giả vội vàng nói.

- Bình tĩnh cái c’c ấy, không phục thì đánh, Cổ Tộc Chí Cao thì sao, hôm nay chúng ta hợp lực làm một trận với hắn đi, ngược lại, ta muốn xem ai lợi hại hơn ai.

Tình huống bây giờ, dù có xin hắn tha cũng không có tác dụng.

Lão đầu quá giảo hoạt, nhốt mình ở đây, Lâm Phàm không ngờ Cổ Tộc Chí Cao dĩ nhiên tìm tới nơi này.

- Muốn chết.

Sắc mặt “Kiệt” tái xanh, một chưởng đánh về phía Lâm Phàm.

Keng keng!

Vòng bảo vệ chấn động mãnh liệt, một luồng sức mạnh mênh mông lan truyền đến, khiến Lâm Phàm cảm nhận được áp lực lớn lao.

- Ha ha, uổng cho ngươi được gọi là Cổ Tộc Chí Cao, ngay cả một cái vòng bảo vệ cũng không đánh được.

Lâm Phàm cười lớn, thế nhưng nụ cười rất khó coi.

Bây giờ, đừng nói Lâm Phàm không lo lắng, nội tâm hắn bắt đầu phù phù nhảy lên.

- Hừ, coi như là vòng bảo vệ của Phong Khinh Tử cũng không ngăn cản được uy nghiêm của bản Chí Cao, diệt cho ta.

Bàn tay khổng lồ của Kiệt từ trên trời giáng xuống, nắm lấy vòng bảo vệ, cùng lúc đó, một cổ lực lượng cường đại bạo phát ra.

Xoạt xoạt!

Vòng bảo vệ nhất thời xuất hiện vết nứt chằng chịt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát.

- Lâm thí chủ, làm sao bây giờ? Chí Cao muốn g**t ch*t chúng ta đó.

Thích Già Tôn giả rất sợ hãi, sức mạnh của Chí Cao mặc dù hắn không có đích thân thể nghiệm qua, nhưng hắn biết Chí Cao là vô địch.

- Đừng vội!

Trong đầu Lâm Phàm nhanh chóng chuyển động, nhưng cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt cả.

Thích Già Tôn giả nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phàm, nội tâm bình tĩnh lại, dưới cái nhìn của hắn, Lâm thí chủ nhất định có biện pháp gì đó, nếu không thì làm sao trấn định như thế.

- Bản Chí Cao muốn cho các ngươi chịu thống khổ vô tận, ta phải hung hăng dằn vặt các ngươi, tên rác rưỡi Huyết Mãng Ma Tôn hiển nhiên đã bị hại trong tay các ngươi.

Chí Cao Kiệt cười lạnh, cường độ sức mạnh tăng lên.

Lâm Phàm biết vòng bảo vệ của lão đầu kia căn bản không thể chống đỡ thời gian dài.

Nếu như chờ vòng bảo vệ này vỡ, thời điểm đó cũng là lúc bọn họ tử vong.

Trốn vào Thiên Địa Dung Lô không phải hắn không nghĩ tới, nhưng nếu làm vậy cũng thật ngu ngốc, vẫn bị Cổ Tộc Chí Cao nắm trong tay.

- Ha ha, chết đi cho ta!

Chí Cao nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế ngút trời bộc phát, toàn bộ thiên địa đều tối sầm lại.

Giờ khắc này, Lâm Phàm cũng không thể tiếp tục duy trì trấn định, trực tiếp vỗ vòng bảo vệ.

-Lão đầu, mau ra cứu mạng, đây là sự tình do ngươi chọc ra, ngươi không thể đứng nhìn chúng ta bị cái tên điên này giết chứ.

Thích Già Tôn giả nhìn dáng dấp Lâm Phàm lúc này, khóc không ra nước mắt.

Lâm thí chủ, ngươi nói không sợ mà? ( ~_~’)

- Còn đứng đó mà phí lời, không mau hô cứu mạng đi.

Lâm Phàm bất đắc dĩ, giờ này còn tỏ ra trâu bò cái nỗi gì? Cổ Tộc Chí Cao đang ở trước mặt đó.

- Tiền bối cứu mạng. Thích Già Tôn giả gào thét.

- Lão đầu, ta phục rồi mau cứu mạng a.

Lâm Phàm làm ra bộ dáng nước mắt nước mũi lưng tròng, hô lớn.

Đối với mạng nhỏ của mình, Lâm Phàm rất quý trọng, nếu cứ uất ức như vậy mà chết, thì thiệt thòi lớn rồi.

- Gọi ta làm cái gì?

Trong hư không truyền ra một âm thanh, chính là của Phong Khinh Tử.

Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, biết lão đầu này chưa bỏ đi.

Lâm Phàm nghĩ, lão đầu này thật đáng bị trời phạt, vì muốn mình nói phục mà có thể làm như thế sao?

- Phong Khinh Tử, chuyện này ngươi muốn nhúng tay vào? Kiệt nhìn về hư không lớn tiếng hỏi.

- Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi gọi lão phu là cái gì?

Phong Khinh Tử không trả lời câu hỏi của “Kiệt” mà hỏi Lâm Phàm.

- Ngươi... Ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm tức hộc máu rồi, đây là lần đầu tiên hắn bị người ép đến trình độ thế này, tiện lão đầu thật sự quá bỉ ổi.

- Lâm thí chủ mau gọi đi, nếu không thì chúng ta đều phải chết a. Thích Già Tôn giả cuống lên.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, thầm nghĩ lão đầu xem như ngươi lợi hại.

- Sư tôn…

Khóe mắt Lâm Phàm ch** n**c mắt khuất nhục, đây là bị ép mà.

- Ha ha, bây giờ có phục hay không?

Tâm tình Phong Khinh Tử rất tốt.

- Phục rồi.

Lâm Phàm khuất nhục nói.

- Ha ha, lão phu tung hoành ngang dọc Cổ Thánh Giới chưa bao giờ thất thủ, giờ ngươi đã gọi lão phu là sư tôn, lão phu tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi.

Phong Khinh Tử cười nói.

Trong nháy mắt, một bàn tay khổng lồ phá không mà đến, trực tiếp đoạt lại vòng bảo vệ từ trong tay “Kiệt”.

- Phong Khinh Tử, ngươi đây là vi phạm điều ước, chẳng lẽ ngươi muốn địa phương ngươi bảo vệ bị Cổ Tộc san bằng hay sao?

“Kiệt” âm trầm gào thét, hắn không nghĩ tới Phong Khinh Tử dám cứu người từ tay mình.

- Vi phạm điều ước? “Kiệt” ngươi muốn giết ái đồ của lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn khơi lên lửa giận của lão phu hay sao? Cổ Tộc dám to gan san bằng nơi lão phu bảo vệ, vậy lão phu chỉ đành diệt hết tất cả thành trì của Cổ Tộc.

Phong Khinh Tử biến sắc, không còn dáng dấp tiền bối cao nhân gì nữa, chỉ còn thô bạo, vênh váo, sát khí bốc lên không kém gì Chí Cao.

- Ngươi dám.

Kiệt lạnh lùng nói.

- Có gì không dám, ngươi nhớ k,ỹ không nên chọc giận lão phu, bằng không ta sẽ không kể mặt mũi, trong khi các ngươi xuất thủ, thì lão phu cũng có thể phá hủy hết thảy thành trì Cổ Tộc các ngươi, ngươi có tin hay không? Phong Khinh Tử lạnh lùng nói.

- Trâu bò a...

Nguyên bản, Lâm Phàm còn rất đau xót, nhưng lúc này, thấy lão đầu giống như biến thành người khác, nên cũng phục rồi, giời ạ, dĩ nhiên còn hung hăng hơn cả bổn thiếu gia.

Hung hăng đến mức “Kiệt” cũng không thể phản bác, bản lãnh bực này ta phục rồi.

- Hừ!

Phong Khinh Tử lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó không để ý sắc mặt “Kiệt” khó coi như thế nào, mang theo bọn Lâm Phàm vào trong hư không, rời đi nơi này.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 661: Tâm Như Pha Lê


Người dịch: Tiểu tàBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đáng ghét!

“Kiệt” phẫn nộ thét gào, nhìn Lâm Phàm đi xa.

- Phong Khinh Tử ngươi sẽ hối hận.

Đối với Phong Khinh Tử, “Kiệt” có chút kiêng kỵ, đồng thời Cổ Tộc đã cùng Phong Khinh Tử ra ước định, không liên quan tới nhau, thế nhưng song phương đều hiểu, đây chỉ là một kế hoãn binh mà thôi.

- Tiền bối ngài thật là lợi hại, ngay cả Chí Cao cũng phải kiêng kỵ ngài!

Thích Già Tôn giả khiếp sợ nói.

Hắn chưa bao giờ thấy, có sinh linh có thể kiên cường như vậy trước mặt Cổ Tộc Chí Cao.

- Đó là tự nhiên, tiểu tử ngươi bái lão phu làm thầy có phải cảm giác hết sức có mặt mũi hay không?

Phong Khinh Tử nhìn Lâm Phàm rầu rĩ không vui cười nói.

- Lão đầu đừng khoác lác, ta đây là bị ngươi ép buộc.

Lâm Phàm cảm giác, gần đây vận khí mình không được tốt, toàn gặp chuyện xui.

Bị một lão đầu giật dây, điều này thật sự bi ai a.

- Há, ép buộc ngươi? Lão phu chưa bao giờ làm loại sự tình ép buộc này, thôi cũng được, hiện tại lão phu liền ném ngươi xuống, lấy thực lực của “Kiệt” tìm thấy ngươi cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Phong Khinh Tử nói xong, liền muốn động thủ, thật giống như muốn bỏ lại Lâm Phàm.

- Làm gì? Lão đầu ngươi đừng có táy máy tay chân, bổn thiếu gia đây kính già yêu trẻ không muốn bắt nạt một lão đầu nên đừng tưởng rằng bổn thiếu gia thật sự sợ ngươi.

Lâm Phàm chết cũng không thể xuống, nếu như xuống nước, chỉ có một con đường chết.

Dù như vậy, cũng không thể làm mất mặt chính mình, nhìn vẻ mặt lão đầu có chút hả hê, trong lòng Lâm Phàm lại khó chịu.

- Tốt tốt, lão phu thấy ngươi cũng đã khỏe lại, hiện tại lão phu không thu ngươi làm đồ đệ nữa, ngươi bây giờ có thể đi rồi, lão phu tuyệt đối không giữ ngươi.

Phong Khinh Tử ngừng lại, ra hiệu cho Lâm Phàm bất cứ lúc nào cũng có thể ly khai.

Lâm Phàm nhìn lão, lại nhìn phương xa một chút, chỉ thấy “Kiệt” vẫn đứng ở nơi đó, đôi mắt tà ác vẫn nhìn chòng chọc vào bọn họ.

Ùng ục!

Lâm Phàm không khỏi có chút khẩn trương, nếu xuống, chỉ có một con đường chế thế, nhưng thể diện của mình làm sao có thể ném đi.

- Đi thì đi, tiểu gia không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ lại sợ Chí Cao hay sao.

- Tốt, lão phu tiễn ngươi rời đi. Phong Khinh Tử lạnh nhạt nói, không có tâm ý giữ lại.

- Bổn thiếu gia đi thật rồi ngươi cũng đừng đổi ý đấy. Lâm Phàm ba bước lại quay đầu, do dự không quyết.

- Lão phu chưa bao giờ đổi ý.

Phong Khinh Tử vuốt râu nói.

Lúc này, Lâm Phàm có hai lựa chọn, một là muốn đi lại không thể đi, nếu như đi thì một giây sau sẽ phải nằm xuống.

Thích Già Tôn giả nhìn một màn trước mắt, thở dài bất đắc dĩ.

Kẻ ác cần kẻ ác mài, gừng càng già càng cay, ngực phụ nữ vẫn là lớn nhất.

Đương nhiên câu nói này cần được sửa đổi một chút, đó là ngực của mình còn lớn hơn.

- Làm sao? Không nỡ rời đi?

Phong Khinh Tử cười nhạt nhìn Lâm Phàm, giống như nắm chắc Lâm Phàm ồi.

- Ai nói ta không nỡ ly khai, ta đây chỉ hít thở một chút không khí mà thôi.

Hiện tại Lâm Phàm muốn khóc, nhất định phải kiên cường, không thể dễ dàng chịu thua như thế được.

Hơn nữa, lão đầu này còn chơi trò nữa, lúc nãy thì dùng mọi cách giữ ta, giờ thì thẳng thừng dứt khoát không cần, cái này thực sự là hại người mà.

Thích Già Tôn giả nhìn tình huống trước mắt, cảm giác đây là thời điểm mình cần ra sân.

- Lâm thí chủ, ngươi nhìn tiền bối rất muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái sư mà không thể, không bằng cho bần tăng một chút thể diện, việc này cứ tính như vậy đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này trước đã.

Thích Già Tôn giả nói.

Lâm Phàm nghe nói như thế, liếc mắt nhìn con lừa trọc, phát hiện đầu óc tên này càng ngày càng tốt, trước tiên cứ rời khỏi nơi này rồi bàn bạc lại sau.

- Thôi, hôm nay cho con lừa trọc ngươi một chút thể diện vậy.

Lâm Phàm xua tay nói, miễn cưỡng tìm cho mình lý do xuống thang.

Chỉ là lời nói sau đó của Phong Khinh Tử làm Lâm Phàm không phục.

- Lão phu không miễn cưỡng ngươi, mặt mũi này không cho cũng được, nếu như ngươi không muốn bái lão phu làm thầy, vậy lão phu cũng không cần thiết cứu ngươi, lão phu cũng tuyệt đối sẽ không vì một người không quen biết mà kết cừu hận với Cổ Tộc Chí Cao.

Trong chớp mắt, ngữ khí Phong Khinh Tử rất nghiêm túc. Không khí hiện tại bị đẩy lên, nhìn rất căng thẳng.

- Tiền bối...

Thích Già Tôn giả phát hiện sự tình thay đổi có chút không giống như hắn nghĩ.

Giờ này, Lâm Phàm thu nụ cười lại, sau đó không chút do dự từ trong hư không nhảy xuống.

- Hừ, Lâm Phàm ta đời này đỉnh thiên lập địa, không bao giờ bị người uy h**p, chết thì đã làm sao, Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, chẳng lẽ Lâm Phàm ta vì mạng sống mà cầu khẩn người khác nhiều lần không thành, “Kiệt” có bản lĩnh thì đến chiến một trận, thằng nào chạy thằng đó là chó.

Lâm Phàm rất kiêu ngạo, mặc dù bình thường cợt nhả, âm hiểm, xảo trá, nhưng tuyệt đối không vì mạng sống của mình mà oan ức người khác.

- Tiểu tử này...

Phong Khinh Tử nhìn tính tình quật cường của hắn, cũng giận không chỗ phát tiết.

- Lâm thí chủ, ngươi muốn làm gì đó?

Thích Già Tôn giả thấy cảnh này, cuống cả lên.

Cổ Tộc Chí Cao thấy Nhân tộc này đi ra từ hư không, đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

- Nhân tộc ghê tởm, bây giờ xem ai tới cứu ngươi.

Chí Cao “Kiệt” không nghĩ tới, tên Nhân tộc này lại chủ động tới chịu chết, không có chút do dự đánh về phía Lâm Phàm.

Một chưởng này như nắm cả thiên địa, phong tỏa tất cả, khiến người ta không thể trốn.

- Thật mạnh.

Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, trong lòng kinh hãi, nhưng tỏ ra sợ hãi.

- Tiền bối, aiii...

Thích Già Tôn giả nhìn Phong Khinh Tử một cái, sau đó thở dài một tiếng, cũng thuận theo nhảy xuống

- Thí chủ, bần tăng đến giúp ngươi một tay.

- Con lừa trọc, ngươi tới đây làm gì?

Lâm Phàm nhìn thấy con lừa trọc vào lúc này lại không sợ sinh tử, nhảy xuống giúp hắn, trong lòng cảm động không thôi.

- Thí chủ ngươi có thể không sợ sinh tử tranh đấu cùng Cổ Tộc Chí Cao, chẳng lẽ bần tăng lại là hạng người ham sống sợ chết hay sao.

Thích Già Tôn giả nói.

- Ha ha, tốt, hôm nay chúng ta xem một chút, thực lực Cổ Tộc Chí Cao đến cùng mạnh ra sao.

...

- Phong Khinh Tử nhìn hai người, lông mày không khỏi ngưng lại, râu bạc tức giận bốc lên không ngớt.

- Hỗn tiểu tử, thật sự là hỗn tiểu tử, lão phu tung hoành vạn cổ, có khi nào phải cúi đầu với người, thế cũng được, lão phu càng xem càng thích ngươi, nếu như lúc sau không thể thành, lúc đó lão phu nhất định phải một chưởng đập chết ngươi.

Phong Khinh Tử không chút do dự, mặc dù thực lực của “Kiệt” không phải mạnh nhất trong tám đại Cổ Tộc Chí Cao, nhưng không phải hai người này có thể đối phó.

Lâm Phàm nhìn một chưởng từ trên trời giáng xuống, trong lòng run lên, sức mạnh to lớn đến nổi không có cách chống đỡ, chỉ sợ đòn đánh này có thể đập chết bọn họ.

Ầm ầm!

Đột nhiên Phong Khinh Tử xuất hiện trước mặt Lâm Phàm vung ống tay áo đánh tan cự chưởng.

- “Kiệt”, ngươi muốn làm gì?

Phong Khinh Tử quát.

- Đồ đệ lão phu hạ xuống chỉ muốn đi tiểu mà ngươi cũng dám động thủ, thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi hay sao?

- Phong Khinh Tử ngươi chờ đấy.

“Kiệt” lạnh lùng nói, sau đó oán hận liếc nhìn Lâm Phàm, triệt để rời khỏi nơi này.

- Lão đầu, ai cần ngươi cứu?

Trong lòng Lâm Phàm đột phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng không cần phải chết.

- Tiểu tử, coi như lão phu phục ngươi, lão phu hướng về ngươi nhận lỗi.

Phong Khinh Tử thở dài một tiếng, tiểu tử này thật sự quá Cmn quật cường, coi như mình lúc còn trẻ cũng không quật cường như hắn.

Có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích.

Lâm Phàm nhìn Phong Khinh Tử, hắn không biết lão đầu có uống lộn thuốc hay không, tự nhiên lại đối tốt với mình như vậy, thế nhưng nhân tâm cũng rất tốt, có một sư phó như vậy ngược lại không tồi.

- Quên đi, nhìn ngươi cũng có tuổi rồi, nếu lại cho ngươi thêm k*ch th*ch, sợ trái tim ngươi lại không chịu được, ngươi đã cầu ta làm đồ đệ như thế, ta đành phải cố hết sức đáp ứng mà thôi.

- Đồ đệ Lâm Phàm bái kiến sư tôn.

- Ha ha... Tốt, tốt.

Thời khắc này, Phong Khinh Tử cười lớn, tâm tình vui sướng hơn rất nhiều.

- Đồ nhi, chiếc nhẫn trữ vật của vi sư...

- Cái gì? nhẫn trữ vật nào? Vừa rồi người làm tổn thương nghiêm trọng “Tâm” của đồ nhi như vậy, “Tâm” đồ nhi như pha lê, đụng vào liền nát, vì bù đắp nhất định phải giữ chiếc nhẫn trữ vật này an ủi một chút, nếu không phải vậy, thì rất

khó nói, có thể thương tâm mà chết hay không nữa.

-

Đồ vật tới tay rồi, sao có khả năng lại đưa chứ.

- Lão phu...

Phong Khinh Tử nghe như thế, nhất thời che ngực, giống như lên cơn đau tim vậy.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 662: Ngươi Thấy Người Thổi Da Trâu Bao Giờ Chưa?


Người dịch: SunshineBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sư tôn, người làm sao vậy?

Lâm Phàm đột nhiên nhìn thấy Phong Khinh Tử nằm trên đất, không khỏi có chút lo lắng.

- Đồ nhi, vi sư không thể không có một loại đồ chữa bệnh trong chiếc nhẫn, ngươi mau đưa chiếc nhẫn cho vi sư đi.

Phong Khinh Tử chật vật nói, sau đó mắt nhắm ngã xuống đất, ngất đi.

-Không ổn rồi, con lừa trọc nhanh đến hô hấp nhân tạo cho sư tôn ta.

Lâm Phàm hô to một tiếng, thật khâm phục lão đầu tử, vào lúc này còn giả bộ.

-A? Lâm thí chủ, ngươi không nói đùa với bần tăng đó chứ?

Thích Già Tôn giả mặt thộn ra. không biết nói gì hơn, mình chính là một đại nam nhân giờ lại đi hô hấp nhân tạo cho một lão đầu, nếu chuyện này lọt ra ngoài, thì không còn mặt mũi nữa.

- Nói nhảm gì đó, người Phật Tộc lòng mang từ bi cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phù Đồ, ngươi còn không mau cứu người.

Lâm Phàm nói

- Thí chủ, thứ cho bần tăng không làm nổi.

Thích Già Tôn giả vẻ mặt đau khổ nói ra, vô luận như thế nào, cũng không có khả năng làm loại chuyện này.

- Mau mau hô hấp nhân tạo cho sư tôn ta, sau khi cứu sống người, thì bảo bối trong nhẫn trữ vật sẽ phân ngươi một chút.

-

Lâm Phàm nói rằng.

- Thí chủ, lời ấy thật chứ?

Thích Già Tôn giả nghe điều kiện này, trong lòng mừng rỡ, xác nhận lại.

- Chính xác trăm phần trăm.

Lâm Phàm nói rằng.

- Tốt, để bần tăng đến cứu, một mạng người hơn xây bảy tháp Phù Đồ, ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục, có thể cứu tiền bối thoát ly khổ hải, thì đó là phúc khí của bần tăng.

Thích Già Tôn giả không có chút do dự lập tức ngồi xổm xuống chuẩn bị động tác hô hấp nhân tạo cho Phong Khinh Tử.

Lâm Phàm thấy cảnh này cũng thở dài, con lừa trọc tham lam này, chỉ có bảo bối mới có thể đánh động nội tâm của hắn.

Phong Khinh Tử cảm nhận được một cổ hơi thở phả vào mặt, nhất thời mở mắt ra, sau đó ý vị thâm trường nói.

- Đồ nhi ngoan, quả thật là ngoan đồ nhi của vi sư.

- Đa tạ sư tôn khen, cứu sư tôn là việc nằm trong phận sự của đồ nhi.

Lâm Phàm mặt không đỏ tim không nhanh, ngôn từ chính nghĩa nói.

Cmn!

Thủ đoạn trên đời có ngàn vạn, phong thủy luân chuyển, lúc trước bị hãm hại có thể thế nào, đến sau cùng người thắng vẫn là ta.

Núi cao còn có núi cao hơn, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trải nghiệm sự đời nhiều hơn bổn thiếu gia thì có thể thế nào, cuối cùng còn không phải bị bổn thiếu gia hung hăng tóm lại.

Một trận này, Lâm Phàm không thiệt thòi.

Không mất gì lại được một chỗ dựa, lại còn chiếm được hai cái nhẫn trữ vật nữa.

Kiếm lời! Quả thật kiếm lời.

Còn đối với Phong Khinh Tử, hắn cảm giác có cái gì không đúng, thế nhưng trong thời gian ngắn không nghĩ ra được.

- Đi thôi!

Phong Khinh Tử bó tay bó chân với tên đồ đệ này của mình rồi, chiếc nhẫn trữ vật kia, cần phải tìm cơ hội tốt, chơi đùa hắn một vố mới có thể lấy lại được.

Lâm Phàm không biết bây giờ đi đâu, nhưng hắn vẫn đắm chìm trong sự vui mừng.

- Thí chủ vừa đáp ứng bần tăng chia bảo bối, không biết bây giờ thế nào?

Thích Già Tôn giả vẫn nhớ bảo bối trong nhẫn trữ vật, huých huých vai Lâm Phàm hỏi.

- Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, theo ta ngươi còn sợ bị thiệt thòi sao, con lừa trọc ngốc này.

Lâm Phàm đánh mắt ra hiệu cho Thích Già Tôn giả bình tĩnh.

- Tốt, lắm bần tăng cũng yên lòng.

Thích Già Tôn giả cảm giác, cố gắng vừa rồi của mình không có uổng phí.

Tuy tình huống biến đổi bất ngờ, nhưng vẫn có chút báo đáp.

Đi lại trong hư không, Lâm Phàm mới phát hiện, thực lực sư phụ tiện nghi của mình thật sự rất mạnh, tốc độ vượt qua hư không quá nhanh, ban đầub theo Lâm Phàm nghĩ, tốc độ của mình đã rất nghịch thiên rồi, thế nhưng so với sư tôn, ngay cả một phần trăm cũng không bằng.

- Lão đầu, hiện tại chúng ta đi đâu?

Lâm Phàm tò mò hỏi.

- Đồ nhi, sau khi bái sư cần phải biết tôn sư trọng đạo, ngươi phải gọi lão phu là sư tôn.

Phong Khinh Tử ngữ khí nghiêm túc nói, như đang giáo dục Lâm Phàm.

- Được rồi, gọi là sư tôn.

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.

- Hiện tại vi sư dẫn ngươi đi Thủ Hộ Chi Địa, nơi đó có đông đảo thiên tài, là hy vọng cuối cùng của sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới.

Phong Khinh Tử nói.

- Hy vọng cuối cùng?

Lâm Phàm có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thấy bình thường, Cổ Thánh Giới to lớn như thế, sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới có thể tồn tại lâu như vậy, tự nhiên là có biện pháp của chính mình.

Như mình bây giờ, có thể nói là năm bè bảy mảng, chỉ bằng những điều này mà muốn lật đổ Cổ Tộc, là người si nói mộng.

- Cổ Thánh Giới có bốn Thủ Hộ Chi Địa, mà vi sư và “Kiệt” với “Thánh” hai đại Chí Cao là Thủ Hộ giả quản lý.

Phong Khinh Tử nhẹ giọng nói.

- Thủ Hộ Chi Địa là nơi an toàn nhất của các chủng tộc Đại Thiên trong Cổ Thánh Giới, mỗi một khối Thủ Hộ Chi Địa chỉ có thể tồn tại một triệu sinh linh, nếu vượt qua con số này thì sẽ tự động bị loại bỏ.

-

- Cổ Thánh Giới lại có địa phương thần kỳ như vậy, tiền bối chẳng lẽ là ngài mở ra Động Thiên hay sao?

Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.

Những thông tin này ở trong điển tịch Phật Tộc chưa bao giờ ghi chép qua.

- Không phải, đây là nơi ở do thiên nhiên hình thành, cũng chính là một chút hi vọng sống bên trong đất trời. Phong Khinh Tử nói.

- Thủ Hộ Chi Địa này, Cổ Tộc không có cách tiến nhập, dù là Chí Cao cũng không được, đồng thời bởi vì Thủ Hộ giả và Cổ Tộc Chí Cao tạo thành một mối quan hệ vi diệu.

- Quan hệ vi diệu ấy là gì?

Lâm Phàm hỏi.

Phong Khinh Tử nhìn Lâm Phàm, sau đó nói tiếp.

- Cổ Tộc sẽ không nhúng tay vào sự tình của Thủ Hộ Chi Địa, cũng sẽ không tiến công đến đó, nhưng Thủ Hộ giả chúng ta cũng không được phép can thiệp vào sự tình của các chủng tộc Đại Thiên bởi vậy chỉ có thể yên lặng bồi dưỡng thiên tài, vì Đại Thiên chủng tộc truyền vào huyết dịch mới.

- Tại sao không thể can thiệp?

Lâm Phàm có chút không hiểu, tại sao có thuyết pháp này.

- Bởi vì nếu can thiệp, thì Cổ Tộc Chí Cao cũng xuất hiện, chỉ cần vẫy tay một cái là có thể chém giết toàn bộ sinh linh các chủng tộc Đại Thiên, mà bốn người Thủ Hộ giả chúng ta cũng là như thế, nếu ra tay, ngoại trừ Chí Cao ra, còn những Cổ Tộc khác cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Ý này Lâm Phàm nghe rõ, giống như thế giới của mình trước kia, các quốc gia đều có hạt nhân, thế nhưng đều có hiệp định, có thể đánh lộn nhưng không thể vận dụng hạt nhân, bởi vì dùng tới hạt nhân, chính là toàn quân bị diệt.

Đối với Chí Cao và đám người sư tôn, bọn họ chính là hạt nhân, khi xuất thủ là một loại thảm hoạ không ai nào có thể chống lại.

- Sư tôn, tám đại Chí Cao đều là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, vậy bên trong các chủng tộc, rốt cuộc có bao nhiêu cường giả Thần Thiên Vị tầng mười?

- Bốn người.

Phong Khinh Tử nói.

- Không thể nào, ta xem qua có rất nhiều cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị mà.

Chính bản thân Lâm Phàm đã thuần hóa mười tên cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, sao có khả năng chỉ có bốn người.

- Đồ nhi, những người ngươi thấy kia cũng thật sự là cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, chỉ là sức mạnh đạt đến cảnh giới đột phá ngụy Vĩnh Hằng Thần Vị mà thôi, cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị chân chính, cần chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị, mà trong thiên địa, Vĩnh Hằng Chi Vị có số lượng cố định, cho nên mới nói có bốn cái.

- Thế nhưng từ xa xưa đều có thể có ngoại lệ, mà vi sư đang tìm kiếm cơ hội có thể đánh vỡ loại số mệnh này.

Phong Khinh Tử nói.

- Theo như sư tôn nói, thì tồn tại đánh vỡ số mệnh chính là ta.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

- Đồ nhi.

- Hả? Sư tôn sao vậy?

- Trời vẫn sáng, đừng nằm mơ giữa ban ngày được không?

Phong Khinh Tử nói với Lâm Phàm.

- Con mẹ nó… nếu phông phải là ta thì còn có thể là ai chứ.

Lâm Phàm có chút không phục, mình thiên tư trác tuyệt tung hoành thiên hạ, sao có khả năng không phải là mình.

- Là một nữ cường giả, nàng không chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị, thế nhưng sức chiến đấu vô song, khiến Cổ Tộc khá vướng tay vướng chân, chỉ là... Ai, không nói nữa.

Phong Khinh Tử lắc đầu thở dài.

- Sư tôn, người nói có phải là Thủy Hỏa Đại Đế.

Lâm Phàm nhớ lại con mụ b**n th** lẳng lơ kia.

- Đồ nhi, làm sao ngươi biết?

- Bởi vì nàng là bồ nhí của ta mà.

Lâm Phàm nghiễm nhiên nói.

- Đồ nhi.

- Hả?

Lâm Phàm nghi hoặc nhìn sư tôn.

- Ngươi thấy người thổi da trâu bao giờ chưa?

Phong Khinh Tử cảm giác tên đồ nhi này của mình có chút không đáng tin.

- Mịa nó, chẳng lẽ người cho rằng ta đang khoác lác.

- Tự mình hiểu được là tốt rồi, được rồi đã đến nơi.

- Thí chủ, ta bị ngươi thổi ngủ luôn rồi.

Thích Già Tôn giả dụi dụi con mắt nói.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 663: Thủ Hộ Chi Địa


Người dịch: Tiểu TàBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Tiền bối, đó chính là Thủ Hộ Chi Địa sao?

Thích Già Tôn giả nhìn ngọn núi mênh mông phía trước không khỏi khiếp sợ nói.

Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, thấy ngọn núi không biết to lớn bao nhiêu, nhưng vô cùng hùng vĩ, từ dưới đất lao lên trên như trùng thiên, tạo thành một nơi bảo địa.

Nhiều nơi có sinh linh ở, theo thời gian trôi qua sẽ hình thành sinh khí, nếu trong đó không trải qua chiến tranh, khí tức như mặt trời ban trưa.

- Cổ Thánh Giới có tám đại Chí Cao khống chế, mà chung quanh mỗi một Thủ Hộ Chi Địa, lại có hai lãnh địa của Chí Cao giao hội, lát nữa, lão phu đưa các ngươi vào rồi thì hết thảy phải dựa vào chính các ngươi.

Phong Khinh Tử nói.

- Ta ngất, không phải sư tôn định vứt con bỏ chợ đấy chứ?

Lâm Phàm có chút sững sờ, hỏi.

Lúc này mới tới đây bao lâu, lão đầu này đã bỏ mặc không quản, không hỏi, gì tới nữa mới ghế, làm gì có sư tôn như vậy chứ.

- Đúng đấy tiền bối, việc này không thể như thế được.

Thích Già Tôn giả mới tới nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, trái tim nhỏ của hắn cũng có chút khẩn trương.

Phong Khinh Tử nhìn hai người, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.

- Quan tâm các ngươi cũng được, thế nhưng đồ nhi ngươi phải trả hai chiếc nhẫn trữ vật cho sư tôn đã.

Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả liếc mắt nhìn nhau.

- Chính sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành phải dựa vào cá nhân, thời đại này, đều phải dựa vào chính mình, sao có thể dựa vào ngoại lực, con lừa trọc ngươi nói có đúng hay không?

Lâm Phàm làm sao cam lòng trả lại hai chiếc nhẫn trữ vật, nếu như phải lựa chọn, khẳng định là chọn hai chiếc nhẫn trữ vật.

Lấy địa vị lão đầu, bảo bối trong đó nhất định thông thiên nha.

Mình qua nhiều năm như vậy, đều từng bước từng bước đi tới cấp độ này, coi như không có người chỉ dẫn cũng có thể tiến thêm một bước.

- Ý thí chủ là, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Thích Già Tôn giả không chút do dự gật đầu, bảo bối trong nhẫn có một phần của mình, nếu bị Phong Khinh Tử tiền bối cầm lại, thì cái gì cũng không chiếm được.

Phong Khinh Tử nhìn hai người, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thực sự là hai tên súc sinh mà.

Đặc biệt là đồ đệ này, trong chiến đấu càng là súc sinh.

- Cũng được, hai lệnh bài này, các ngươi cất giữ cẩn thận, bởi nếu như không có chúng, các ngươi không vào được nơi này.

Phong Khinh Tử vung tay, hai khối lệnh bài lớn chừng ngón tay tản ra ánh sáng, dung nhập vào cơ thể hai người Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.

Một loại cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến.

Thời điểm Lâm Phàm phản ứng lại, Phong Khinh Tử cũng đã rời đi.

- Ồ, tiền bối người đi nơi nào rồi?

Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.

- Chắc đau bụng nên về nhà đi cầu rồi.

Trong lòng Lâm Phàm đắc ý lần này kiếm bộn rồi.

- Thí chủ, có phải giờ chúng ta nên chia của không?.

Thích Già Tôn giả vẫn nhớ bảo bối trong nhẫn trữ vật, không thể chờ đợi thúc giục.

- Gấp cái gì, trước vào Thủ Hộ Chi Địa coi một chút đã, chúng ta đi.

Lâm Phàm vẫy tay hướng về ngọn núi phương xa, bay đi.

...

Một màn ánh sáng trong suốt bao phủ ngọn núi hùng vĩ này, bên trên màn sáng, lưu động từng tia chớp phù văn, những bùa chú này cực kỳ kỳ diệu, giống như thiên tướng vậy.

Thời điểm Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả chạm vào màn sáng, trong nháy mắt bị hấp thu vào.

- Ồ, quả nhiên có chút thần kỳ.

Những màn ánh sáng này lồng vào trên người giống như nước suối xẹt qua thân thể, mềm mại không có trở ngại.

Sau khi tiến nhập màn sáng này thì tình cảnh bên trong lần nữa biến hóa.

- Nguyên lai Cổ Thánh Giới còn có nơi như thế này, sao trước đây không nghe ai nói qua nhỉ?

Thích Già Tôn giả tự nhủ.

- Ta thấy nhất định là do cao tầng Phật Tộc sợ các ngươi biết Cổ Thánh Giới có chỗ an toàn như vậy, nhất định ngươi sẽ trốn đến đây ở luôn, chắc vì đó mà không có nói cho các ngươi.

Lâm Phàm nói.

- Thí chủ nói có lý. bần tăng không biết làm sao phản bác được.

Bây giờ bảo bối nằm trong tay Lâm Phàm, vì phân tiền tham ô này, Thích Già Tôn giả cũng theo ý của Lâm Phàm.

Ngọn núi vô cùng lớn mọc thẳng lên trời cao, tổng cộng có chín tầng, trên mỗi một tầng đều có phòng ốc san sát, tiếng người huyên náo rất náo nhiệt.

Đối với Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả, nơi này rất thần kỳ, từ sau khi đi tới Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm chưa nhìn thấy địa phương náo nhiệt như thế.

Thời điểm hai người đang đánh giá chung quanh, trong nháy mắt bị một đám người vây lại.

- Hai vị có muốn gia nhập Thao Thiên tiểu đội chúng ta không? Cùng đi hoàn thành nhiệm vụ lấy điểm cống hiến, hướng tới đỉnh cao nhân sinh?

Một người mập mạp, phía sau mang theo hai cây trường kiếm nỡ nụ cười nhìn Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.

- Hai vị tiểu ca ca, có muốn gia nhập đội ngũ của tỷ tỷ hay không? Đội của tỷ tỷ mỹ nữ nhiều như mây nha.

Một nữ tử diêm dúa, miệng toả mùi thơm đi chung quanh Lâm Phàm, mời chào.

Thích Già Tôn giả miệng niệm phật hiệu nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái xinh đẹp này, nhìn b* ng*c mê người lấp ló, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

- Thật lớn a.

Thích Già Tôn giả không tự chủ khẽ nói một câu, nhưng trong chớp mắt phản ứng lại, lập tức mắt nhắm.

- Hai vị tiểu ca hãy gia nhập vô cực tiểu đội của chúng ta cùng nhau giết Cổ Tộc kiếm lấy điểm cống hiến, sau đó đổi lấy tuyệt thế pháp môn, từ đó trở thành tuyệt thế cường giả. Vô cực tiểu đội chúng ta có đãi ngộ rất tốt, có đan dược thiết yếu cho ngươi tu luyện.

- Hãy gia nhập cùng chúng ta, chúng ta đây có Cổ Tộc Luyện khí sư, còn có trận pháp đại sư không nên bỏ qua.

...

Lâm Phàm bị một đám gia hỏa dọa cho bối rối, phải lôi kéo con lừa trọc chạy trốn.

Giời ạ, đây là tình huống gì, sao giống thị trường tuyển người mới vậy.

- Thí chủ, thật sự quá dọa người, sóng lớn quá mãnh liệt a.

Thích Già Tôn giả cảm thán.

- Con lừa trọc, không ngờ ngươi lại là một con sắc lừa, cô em vừa rồi có phải ngực rất lớn hay không?

Lâm Phàm nói rằng.

- Ừm, mênh mông như biển bao dung vạn vật.

Thích Già Tôn giả cảm thán.

Ngay lúc này, trong đám người có một trận sôi trào.

- Phong Nhật tiểu đội đã trở về.

- Lần này Phong vô địch nhận nhiệm vụ Thiên cấp hạ phẩm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm cống hiến được hưởng đến mười vạn điểm.

- Quá mạnh mẽ, Phong Nhật tiểu đội thật sự quá cường đại, nhiệm vụ khó như thế cũng có thể hoàn thành.

Lúc này, một ánh hào quang lấp loé.

Một nhóm người có khí tức bén nhọn, mênh mông cuồn cuộn xuất hiện trên quảng trường.

Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, có một bộ mặt lạnh lẽo cô quạnh, nhìn xuống chúng nhân, sau đó không để ai vào mắt, hướng về phương xa mà đi.

- Các ngươi mau nhìn, bọn họ bắt được Cổ Tộc tam đầu Luyện khí sư.

- Lợi hại, thật sự lợi hại, chỉ không biết Phong Nhật tiểu đội còn tuyển người hay không, nếu như cùng bọn họ kết thành tiểu đội, sau này nhất định sẽ đến được đỉnh cao nhân sinh.

- Ngươi đừng có nằm mộng nữa, tiêu chuẩn đội tuyển người của Phong Nhật tiểu đội ít nhất phải có tu vi phải Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh, ngươi có đạt hay không?

- Aiii, ta còn kém một chút xíu mà thôi.

...

- Thí chủ, những người này thực lực rất mạnh, bần tăng trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Thích Già Tôn giả nhìn vạn người theo dõi Phong Nhật tiểu đội, lại cảm thán.

- Ừm, cứ như vậy đi.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không để trong mắt chút nào.

Thế nhưng, thời điểm thấy cảnh này, nội tâm Lâm Phàm bắt đầu sống động.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back