Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 654: Uy Lực Của Chí Bảo


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm không nghĩ rằng sau khi Huyết Mang Ma Tôn biến thành bản thể lại mạnh như vậy. Huyết Hải bao thiên, sóng dữ cuồn cuộn, không có đường để trốn. Huyết Mang Ma Tôn hé miệng là có vạn đạo huyết quang xuyên thủng hư không, phóng tới Lâm Phàm. Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả ra tay trấn áp, ngăn cản toàn bộ huyết quang.

-Thí chủ, chúng ta phải mau nghĩ ra biện pháp, chúng ta không thể chạy thoát.

Thích Già Tôn giả cũng không biết phải làm gì cho đúng. Ngay cả xá lợi c*̉a Long Tượng Tôn Phật, đều không thể trấn áp được hắn, còn có thể làm gì.

-Các ngươi trốn không thoát đâu.

Bản thể c*̉a Huyết Mang Ma Tôn từ từ lại gần họ, đi qua chỗ nào, chổ đó đều trở thành một phần c*̉a Huyết Hải. Sức mạnh sự ô uế càng lúc càng tăng, nó đang xâm chiếm cả thiên địa, thậm chí ngay cả linh khí trong thiên địa đều bị thay đổi.

-Gọi cái gì mà gọi, ngươi còn không đuổi kịp chúng ta kìa.

Lâm Phàm thấy Huyết Mang Ma Tôn phách lối như vậy, trong lòng không thể nhịn được. Vung tay một cái, kiếm ý tung hoành ngang dọc khắp thiên địa, đâm thủng Huyết Hải vô số chỗ. Thế nhưng Huyết Hải lại khôi phục nguyên dạng trong chớp mắt.

-Hết thảy đều phí công, các ngươi đã hoàn toàn chọc giận bản tôn rồi. Hôm nay các ngươi đều phải chết.

Âm thanh c*̉a Huyết Mang Ma Tôn từ trong Huyết Hải truyền ra.

Xèo!

Vừa lúc đó, từ phương xa có một đạo cầu vòng bay tới.

-Thí chủ, ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?

Thích Già Tôn giả hỏi.

-Đó là đệ nhị Nguyên Thần của ta.

Lâm Phàm không nói gì, trong lòng hơi động, đệ nhị Nguyên Thần hóa thành một đạo tinh quang, dung nhập vào cơ thể hắn. Đồng thời đệ nhị Nguyên Thần dẫn theo Tiên Thiên chi mộc trở về,

-Thí chủ, ngươi làm sao vậy?

Thích Già Tôn giả thấy Lâm Phàm không nhúc nhích, trong lòng cuống lên.

-Con lừa trọc, giúp ta ngăn chặn hắn một lát đi.

Lâm Phàm nói.

-Được.

Thích Già Tôn giả tuy không biết Lâm Phàm muốn làm gì, thế nhưng giờ khắc này hắn vẫn bước lên trước ngăn cả Huyết mang Ma tôn cho Lâm Phàm.

-Huyết Mang thí chủ, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm, xin cho bần tăng nói vài câu được không?

Thích Già Tôn giả bình tĩnh nói, nhưng trong lòng có chút khẩn trương.

-Ha ha. Con lừa trọc, có phải các người đã hết cách hay không? Cũng tốt, bản tôn muốn xem xem, ngươi nói cái gì.

Huyết Mang Ma Tôn cười lớn.

...

Bên trong Động Thiên.

-Tiên Thiên chi mộc.

Thượng Cổ Đại Yêu cảm nhận được khí tức c*̉a Tiên Thiên chi mộc, trong lòng không nhịn nổi. Nếu như hắn có thể dung hợp Tiên Thiên chi mộc vào bản thể, hắn có cơ hội thăng cấp thành chí bảo. Đối với mỗi một món bảo bối mà nói, việc thăng cấp thành chí bảo chính là ước mơ cả đời.

-Thượng Cổ Đại Yêu, tới đây mau.

Lâm Phàm điểm ngón tay một cái, sinh cơ dày đặc trong Tiên Thiên chi mộc tản ra, rót vào Yêu Thành.

-Chủ nhân, người đang giúp ta thoát biến à?

Thượng Cổ Đại Yêu ở trong Yêu Thành, cả người tản ra khí tức cường đại. Ngũ hành không những luân chuyển, Yêu Thành không ngừng thoát biến.

-Được rồi.

Lâm Phàm biết, đối với Thượng Cổ Đại Yêu, chỉ cần nó vượt qua được một kiếp này, là có thể trở thành chí bảo, uy lực khôn c*̀ng. Lâm Phàm há mồm phun một pháp lực Cự Long bay vào Yêu Thành.

-Âm Dương Ngũ Hành, nghịch chuyển càn khôn.

Song chưởng đánh ra, sức mạnh c*̉a âm dương và Ngũ hành đều bùng nổ.

Ầm!

Ầm!

Thân thể của Thượng Cổ Đại Yêu không ngừng nổ tung, mỗi lần nổ tung, chính là một lần thoát biến.

-Thánh Dương Đan, thiêu đốt đi!

Lâm Phàm không chút do dự, thiêu đốt 100 triệu viên Thánh Dương Đan. Thánh Dương khí hóa thành một dòng sông dài rót vào thân thể Thượng Cổ Đại Yêu. Chí bảo chính là cảnh giới tối cao c*̉a bảo bối, nếu muốn phát huy toàn bộ sức mạnh c*̉a nó, c*̃ng cần phải có pháp lực thông thiên, mênh mông như biển.

-Chủ nhân, ta đã cảm thấy được thiên kiếp rồi.

Ầm ầm!

Trong chớp mắt, trong hư không Động Thiên, xuất hiện một đám mây quái dị. Hắc vân, hồng vân, bạch vân và các loại màu sắc khác từ từ hội tụ trên đầu Yêu Thành

-Tam tai cửu nạn.

Ầm!

Địa hỏa, thiên phong, oanh lôi, uyên thủy, tất cả kiếp nạn đồng thời giáng lâm. Thượng Cổ Đại Yêu tức giận gào thét, hung uy tuyệt thế, nhưng khi đối diện với thiên kiếp c*̃ng run sợ không thôi, chỉ cố gắng dùng thân thể mạnh mẽ chống đỡ.

Xoạt xoạt!

Thân thể c*̉a Thượng Cổ Đại Yêu c*̃ng từ từ phá nát, nhưng trong nháy mắt, có một luồng sinh cơ bàng bạc từ Tiên Thiên chi mộc không ngừng tràn vào tu bổ thân thể c*̉a hắn.

...

-Con lừa trọc kia, ngươi muốn nói những lời nhảm nhí này cho bản tôn ư.

Huyết Mang Ma Tôn tức giận.

-A, Huyết Mang thi chủ, bần tăng vừa rồi nói tới đâu rồi nhỉ.

Thích Già Tôn giả gãi đầu một cái, hắn c*̃ng không biết mình đã nói những gì nữa. Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm đang ở hậu phương, trong lòng cũng cuống lên.

-Thí chủ, ngươi rốt c*̣c đang làm cái gì vậy?

-Con lừa trọc kia, ngươi đi chết cho bản tôn.

Huyết Mang Ma Tôn chợt quát một tiếng, vô biên Huyết Hải lại sôi trào.

-Huyết Mang thi chủ, đừng xung động a, suốt ngày cứ đánh đánh giết giết c*̃ng không phải là việc tốt.

Thích Già Tôn giả nhìn tình cảnh trước mắt, cả người sợ đến choáng váng. Bần tăng còn chưa nói hết lới, thí chủ sao lại động thủ rồi.

-Con lừa trọc, tránh ra mau.

Ngay khi Thích Già Tôn giả đang phân vân không biết phải làm thế nào. Lâm Phàm ở phía sau nãy giờ không nhúc nhích, đột nhiên mở miệng hô.

-Tốt, thí chủ, ma đầu này ta giao cho ngươi.

Thích Già Tôn giả không chút do dự, né sang một bên. Trong lúc đó, xuất hiện một đạo hào quang lấp loé lúc ẩn lúc hiện.

Từ đạo hào quang kia có một toà Yêu Thành toả ra vô thượng yêu khí, đánh vào Huyết Hải. Thời khắc này, khí tức c*̉a Thượng Cổ Đại Yêu phát sinh biến hóa nghiên trời lệch đất. Trực tiếp khuấy Huyết

Hải đến long trời lở đất.

-Làm sao có khả năng, một tên Nhân tộc như ngươi sao có được hạ phẩm chí bảo?

Huyết Mang Ma Tôn dữ tợn gào thét. Có thể nói Hạ phẩm chí bảo không còn là bảo bối bình thường, thậm chí nó đã trở thành sinh mệnh mới. Khí linh c*̉a Chí bảo đều có ý thức, đồng thời cũng có thể cảm thụ thiên địa pháp tắc, tự thân tu luyện.

-Hừ, có phải rất ngạc nhiên hay không.

Lâm Phàm đối c*̃ng vô c*̀ng kinh ngạc, hạ phẩm Chí bảo quả nhiên rất mạnh. Cuối cùng c*̃ng không uổng phí công sức của mình.

-Thí chủ, ngươi thật sự làm cho bần tăng kinh hỉ!

Thích Già Tôn giả cảm thán. Đó chính là chí bảo a, coi như là hắn, chưa từng thấy chí bảo bao giờ.

-Ha ha, con lừa trọc, có phải rất khiếp sợ. Đợi lát nữa cho ngươi xem một chuyện càng thêm khiếp sợ.

Lâm Phàm cười nói. Có chí bảo trong tay, thiên hạ vô địch thủ.

-Huyết Mang Ma Tôn, giờ chết của ngươi đã đến. Hôm nay ta để ngươi thấy sự lợi hại c*̉a chí bảo.

-Thánh Dương Đan, thiêu đốt.

-Yêu Thần giáng lâm.

Lâm Phàm vung tay lên, ba trăm triệu viên Thánh Dương Đan toàn bộ thiêu đốt. Thượng Cổ Đại Yêu hoàn toàn cuồng bạo.

Rống!

Giờ đây, toàn thân Thượng Cổ Đại Yêu đều tản ra vô thượng yêu khí, thân thể không ngừng bành trướng. Trên người hắn, đột nhiên sinh ra ba đôi tay, một đôi cánh cũng từ từ mọc ra. Yêu tộc đại thần, Bát thủ Yêu Thần.

-Hừ, coi như là chí bảo, bản tôn cũng không uý kỵ.

Huyết Mang Ma Tôn gào thét, từ trong Huyết Hải xuất hiện vố số đạo hồng quang, hướng về Thượng Cổ Đại Yêu. Tám cánh tay c*̉a Thượng Cổ Đại Yêu vung vẩy, hình thành một cơn bão mãnh liệt, cắn nuốt Huyết Hải.

-Làm sao có khả năng.

Huyết Mang Tôn giả thê thảm rống lên.

-Đáng ghét, ngươi thiêu đốt Thánh Dương Đan chỉ để chí bảo hoàn toàn cuồng bạo ư??

Huyết Mang Ma Tôn thật sự không dám tin một màn đang diễn ra trước mắt mình. Thượng Cổ Đại Yêu đánh một quyền vào trong Huyết hải, đấm nát cả đầu c*̉a Huyết Mang Ma Tôn.

-Không thể, ta chính là Huyết Mang Ma Tôn, bất tử bất diệt a.

Huyết Mang Ma Tôn chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ có ngày thảm hại như vậy.

Ầm ầm!

Sau khi Huyết Mang Ma Tôn tôn chết, Huyết hải c*̃ng từ từ phá diệt.

-Hả? Sao lại không nhận được điểm kinh nghiệm?

Trong lòng Lâm Phàm vui vẻ không ngớt, nhưng chỉ trong chốc lát, lại phát hiện hệ thống không có thông báo. Chẳng lẽ Huyết Mang Ma Tôn còn chưa ó chết.

-Thí chủ à. Lúc nãy đã có một giọt máu c*̉a Huyết Mang Ma Tôn nhân cơ hội chạy mất rồi.

Lúc này, Thích Già Tôn giả nhìn thấy một điểm hồng quang ở phương xa, vội vàng nói.

-Mịa nó, chúng ta đuổi theo mau.

Nhất định phải đuổi giết tới cùng, hắn làm sao có thể để tên kia chạy trốn. Thân hình c*̉a Lâm Phàm lấp loé, đuổi theo hướng c*̉a điểm huyết quang kia.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 655: Thiên Kiêu Chi Sư


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

-Tên Huyết Mang Ma Tôn kia chạy nhanh thật.

Lâm Phàm theo sát hắn không ngừng nghỉ, chỉ cần chém thêm một đao nữa sẽ g**t ch*t Huyết Mang Ma Tôn hoàn toàn rồi. Hắn sao can tâm để Huyết Mang Ma Tôn chạy mất.

-Huyết Mang Ma Tôn không hổ là Ma Tôn. Cho dù một giọt máu, c*̃ng có thể chạy nhanh như vậy, bần tăng thật sự chấn kinh rồi.

Thích Già Tôn giả cảm thán nói rằng, trên mặt cũng lộ vẻ kính nể.

-Bất luận người nào, thời khắc nguy cấp tới tính mạng đều có thể bùng nổ lực lượng cường đại vô cùng. Huyết Mang Ma Tôn chính là một ví dụ điển hình cho trường hợp này.

-Con lừa trọc, ngươi cảm thán cái rắm gì?

-Thí chủ, bần tăng chỉ hơi cảm thán một chút mà thôi.

Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ nói.

-Huyết Mang Ma Tôn chỉ chém gió là giỏi, nếu để bản Đế bắt được thì ngươi sẽ rất thê thảm. Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo.

Lâm Phàm giờ khắc này đã xuất toàn bộ sức lực, thế nhưng giữa hắn và Huyết Mang Ma Tôn vẫn có một khoảng cách nhất định.

-Hai tên súc sinh kia, bản tôn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu. Hãy đợi đấy!

Giờ đây, Huyết Mang Ma Tôn bùng lên một cơn giận dữ. Đúng là khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ rằng chính mình lại có một ngày bị hai con kiến hôi làm ra thế này. Nếu như không phải tự thể nghiệm, coi như đánh chết hắn, hắn cũng không tin.

-Không bỏ qua cho chúng ta ư. Ngươi có ngon thì dừng lại, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.

Lâm Phàm lập tức hô lớn.

Lâm Phàm vạn phần bất đắc dĩ, Huyết Mang Ma Tôn chỉ một lòng muốn chạy trốn. Căn bản không có dự định cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.

-Đáng ghét, các ngươi hãy chờ đấy cho bản tôn. Thù này không báo, không phải là Huyết Mang Ma Tôn.

Huyết Mang Ma Tôn c*̃ng không muốn nói nhiều.

-Huyết Mang thi chủ, thượng thiên có đức hiếu sinh. Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Bần tăng xin thề, tuyệt đối sẽ không giết ngươi đâu.

Thích Già Tôn giả rất muốn độ hóa Huyết Mang Ma Tôn. Dù bây giờ hắn chỉ là một giọt máu, thế nhưng chỉ cần tăng thêm chút sức mạnh, vẫn có thể biến về nguyên dạng. Khi đó độ hóa hắn, lấy tu vi c*̉a Huyết Mang Ma Tôn, khẳng định sẽ cung cấp một lượng lớn tín ngưỡng chi lực.

-Con lừa trọc, ngươi câm miệng cho bản tôn. Chờ ngày bản tôn khôi phục thực lực, thì ngày đó là ngày Phật môn c*̉a ngươi diệt vong.

Huyết Mang Ma Tôn nổi giận mắng, đối với lời nói c*̉a con lừa trọc kia, một chữ đều không tin. Theo ý c*̉a hắn, thì đám người Phật môn đều là hạng người ra vẻ đạo mạo.

-Mẹ kiếp, cái tên ngu ngốc nhà ngươi. Bần tăng cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ. Hôm nay bần tăng quyết tâm muốn độ hóa ngươi. Lâm thí chủ, đợi lát nữa bắt được cái tên kia, xin nhờ thí chủ giao hắn cho bần tăng, trong lòng c*̉a bần tăng thật sự không thể nguôi cơn giận này.

Thích Già Tôn giả nói.

-Nói láo, trong lòng ngươi bất an, thì có quan hệ gì với bản Đế. Vì để đánh bại Huyết Mang Ma Tôn, Bản Đế đã phải thiêu đốt mấy trăm triệu Thánh Dương Đan. Nếu như không giết hắn, thì vốn c*̉a bản Đế sao có thể thu về. Cái con lừa trọc nhà ngươi, nếu như muốn cùng bản Đế cướp người, thì bản Đế bản sẽ cho ngươi mang theo hai cái bánh bao bự đó suốt đời.

Lâm Phàm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng c*̉a con lừa trọc, sao có khả năng cho hắn toại nguyện.

-Thí chủ, Phật môn luôn có một trái tim khoan dung. Nếu thí chủ đã muốn, thì bần tăng tự nhiên muốn giúp thí chủ thành đạt tâm nguyện. Vậy Huyết Mang Ma Tôn kia, giao cho thí chủ.

Thích Già Tôn giả có chút khó chịu, thế nhưng cũng không dám chống lại Lâm Phàm. Nếu như hắn không biến bộ ngực của mình về như c*̃, sau này làm sao nhìn mặt mọi người.

-Con lừa trọc, ngươi thật sự quá bỉ ổi, bất quá ta c*̃ng không nhiều lời với ngươi. Bản Đế tăng tốc đây.

Lâm Phàm không muốn nói nhiều với tên, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.

-Huyết Mang Ma Tôn, lần này ngươi trốn không thoát đâu.

Lần này, Lâm Phàm đã xuất ra đại huyết. Toàn bộ Thánh Dương Đan đều tiêu hao sạch sẽ, nếu không chém tên Huyết Mang Ma Tôn này, thiệt thòi lớn rồi. Huyết Mang Ma Tôn lại đau đầu một hồi, y vô c*̀ng kinh hãi. Hắn không ngờ tên Nhân tộc Đại Đế lại có tốc độ nhanh như vậy. Trong nháy mắt, huyết quang chấn động mạnh, tốc độ so với lúc trước lại nhanh hơn không ít.

-Tên ghê tởm, dĩ nhiên lại bức bản tôn tiêu hao số tinh huyết còn sót lại. Thật đau lòng mà.

Trong lòng Huyết Mang Ma Tôn đau xót từng cơn. Lần này, nếu trốn thành công, muốn khôi phục tu vi thời kỳ đã phong c*̃ng không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa! Trước đây, hắn bị ba vị Tôn Phật trấn áp. Trải qua ngàn năm mới khôi phục một phần mười thực lực. Mà lần này, sợ không tốn mấy vạn năm, đừng mơ khôi phục như cũ.

Ta Hận a!

Sự thù hận tràn ngập trong lòng Huyết Mang Ma Tôn, nhưng hắn lại không thể làm gì.

-Thí chủ, cẩn thận.

Vừa lúc đó, Thích Già Tôn giả đột nhiên gào to một tiếng. Chỉ thấy từ phương xa, đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, cái bàn tay này dường như là Thượng Thương Chi Thủ, có thể bắt lấy vạn vật. Toàn bộ thiên địa, tựa như đều bị bàn tay khổng lồ kia nắm lấy.

Lạch cạch!

Huyết Mang Ma Tôn bị này cái bàn tay khổng lồ kia bắt giữ, hắn căn bản không có bất kỳ sức phản kháng gì.

-Thứ quái gì vậy?

Lâm Phàm ngừng lại, trong lòng kinh hãi tột độ. Không biết bàn tay khổng lồ kia là của ai.

-A! Thả bản tôn ra, bản tôn chính là Huyết Mang Ma Tôn.

Huyết Mang Ma Tôn bị bàn tay kia bắt, bất kể giãy dụa như thế nào, không thể thoát ra được.

-Thí chủ, đây là tình huống gì?

Thích Già Tôn giả nhìn một màn trước mắt, trong lòng khiếp sợ, c*̃ng có chút nghi hoặc.

-Ngươi ngốc à, còn không tự thấy sao. Hiển nhiên là có người muốn cướp thành quả của chúng ta. Huyết Mang Ma Tôn bị chúng ta đánh thành một giọt máu tươi, mà bàn tay khổng lồ kia, lại nhân cơ hội cướp đoạt, thật sự đê tiện.

Lâm Phàm trong lòng có chút khó chịu, công sức bọn lão tử đánh cả nửa ngày trời, lại bị người cướp mất.

-Không nghĩ tới Huyết Mang Ma Tôn hung uy cái thế lại có kết cục như hôm nay, quả thật thế sự xoay vần, báo ứng xác đáng.

Trong hư không, một bóng người đột nhiên đi ra. Trên người đạo thân ảnh kia chỉ mặc một cái áo vải xám, dáng dấp thẳng tắp, có mấy phần tiên phong đạo cốt.

-Tại hạ Phong Khinh Tử, xin chào hai vị.

Lão đầu râu trắng kia, có khuôn mặt hài hòa, lạnh nhạt nói.

-Cái gì! Dĩ nhiên lại là hắn.

Thích Già Tôn giả nghe được cái tên này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

-Con lừa trọc, ngươi biết hắn?

Lâm Phàm thấy vẻ mặt c*̉a Thích Già Tôn giả, có chút tò mò hỏi.

-Ân, hắn chính là cao nhân có đại danh đỉnh đỉnh ở Cổ Thánh Giới, rất nhiều thiên kiêu đều đã từng nhận được chỉ điểm c*̉a Phong Khinh Tử, có thể nói hắn là thiên kiêu chi sư.

Trong mắt Thích Già Tôn giả lập loè tinh quang, nếu có thể được chỉ điểm một phen, vậy xem như kiếm bộn rồi.

-Mịa nó, tên tuổi lớn như vậy. Sao ta nghe qua ta.

Lâm Phàm kinh ngạc nhìn lão đầu trước mắt, không nghĩ tới, lão đầu nhìn qua bình thường này, lại nổi tiếng như vậy.

-Hết thảy đều là hư danh, xem ra vị tiểu tăng c*̉a Phật tộc này biết lão phu.

Trên mặt c*̉a Phong Khinh Tử lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng hơi đắc ý. Cây cần vỏ, người cần thể diện, đặc biệt là sau khi thấy vẻ ngưỡng mộ c*̉a hậu bối đối với mình. Dù Phong Khinh Tử có tu vi cao thâm, cũng không nhịn được tự hào.

-Bần tăng Thích Già, xin ra mắt Phong Khinh Tử tiền bối.

Tâm tư Lâm Phàm bắt đầu chuyển động, xem ra tình huống hiện tại, cần phải suy nghĩ lại.

-Con lừa trọc, ngươi nói cái tên này, có thể chỉ điểm chúng ta hay không?

Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.

-Tám chín phần mười là có, địa phương Phong Khinh mà Tử tiền bối xuất hiện, đều sẽ có thiên kiêu chịu sự chỉ điểm c*̉a ngài ấy. Xem ra Thích Già ta đây quả thật là thiên kiêu c*̉a Phật tộc. Lại được Phong Khinh Tử tiền bối quan tâm.

Thích Già Tôn giả đang vô c*̀ng vui mừng nói.

-Trời, không biết xấu hổ.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt đầy tự hào c*̉a Thích Già, có chút bĩu môi.

Nếu là thiên kiêu đó, cũng chỉ là bản Đế.

Để tiểu gia xem thử tu vi c*̉a lão đầu rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi?

Lâm Phàm quan sát lão đầu này một phen.

-Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh.

Bất quá, khí tức c*̉a lão cho Lâm Phàm một loại cảm giác kh*ng b*, dù là Kiệt c*̃ng không phải là đối thủ c*̉a lão đầu này.

Mạnh! Quả thực rất mạnh!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 656: Chúng Ta Đánh Cuộc


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Thiên tư c*̉a tiểu hữu đúng là thế gian hiếm có, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, tiểu hữu đã có tu vi cao như vậy. Nếu như cho tiểu hữu thêm vài năm nữa thì quả thật không thể dự đoán được.

Phong Khinh Tử đi tới trước mặt Lâm Phàm, nở nụ cười nói.

-Ngươi biết ta?

Lâm Phàm nghi hoặc hỏi, sau một lúc suy nghĩ hắn thấy chuyện đó là bình thường. Người xuất sắc như tiểu gia đi tới chỗ nào c*̃ng để lại tiếng tăm vang dội, thì lão đầu biết mình là chuyện bình thường ở huyện.

-Một năm trước, tiểu hữu độc chiến với phân thân c*̉a Cổ Tộc Chí Cao. Chuyện lớn như vậy lão phu sao lại không biết.

Con mắt c*̉a Phong Khinh Tử nảy giờ đều không chớp nhìn chằm chằm Lâm Phàm, như muốn nhìn thấu tất cả bí mật c*̉a hắn. Nhìn thử xem hắn rốt c*̣c có năng lực gì, mà trong khoảng thời gian bốn năm ngắn ngủi, lại có thể trưởng thành đến mức độ này. Còn con lừa trọc Thích Già Tôn giả đã sớm bị lãng quên rồi.

-Phong Khinh Tử tiền bối, bần tăng…

Thích Già Tôn giả muốn lên tiếng chào hỏi một cái để tiền bối Phong Khinh Tử chú ý tới mình. Thế nhưng lúc Thích Già Tôn giả vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì lại bị người ta cắt đứt.

-Tiểu tử Phật Môn, lão phu biết ngươi rồi.

Sau khi Phong Khinh Tử nói xong câu đó, không nói thêm cái gì, mà tinh tế đánh giá Lâm Phàm.

-Quả thật thiên tư thế gian hiếm có, lão phu đã gặp rất rất nhiều thiên kiêu chi tử, nhưng không người nào có tư chất sánh với ngươi!

Phong Khinh Tử cảm thán nói. Thích Già Tôn giả có cảm giác bị lạnh nhạt, trong lòng c*̃ng có chút thê lương. Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười có chút hả hê c*̉a Lâm Phàm, càng làm hắn khóc không ra nước mắt. Bần tăng cũng được coi là thiên kiêu c*̉a Phật tộc, tiền bối sao không nhìn ta một chút đi.

-Tiểu hữu muốn bái lão phu làm sư phụ không?

Phong Khinh Tử đã quan tâm, chú ý tới Lâm Phàm từ lúc xếp hạng c*̉a hắn trên bảng truy nã điên cuồng tăng vọt. Cả đời c*̉a Phong Khinh Tử chưa bao giờ thấy ai có thể thăng hạng nhanh như vậy. Bởi vậy, nên hắn mới cố ý xuống núi để tìm Lâm Phàm. Một lần tìm dài mấy năm. Thậm chí có đoạn thời gian, Phong Khinh Tử đã đi địa lao của Cổ Tộc Chí Cao dò xét một phen, nếu chẳng may Lâm Phàm bị Cổ Tộc Chí Cao tóm được, thì ra tay cứa giúp. Sau đó hắn lại dò được một ít tin tức c*̉a Lâm Phàm, Phong Khinh Tử liền một đường truy tung, rốt cuộc c*̃ng tìm được người muốn gặp. Đặc biệt sau khi nhìn thấy cảnh Lâm Phàm trấn áp Huyết Mang Ma Tôn, càng để Phong Khinh Tử muốn thu hắn làm đồ đệ.

-Này, lão đầu có bệnh à?

Lâm Phàm cảm thụ được ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả c*̉a Phong Khinh Tử, tâm thần hơi rung động, ánh mắt kia làm hắn có cảm giác như bị người ta lột sạch đồ ra rồi sờ mó khắp nơi. Thích Già Tôn giả nghe Phong Khinh Tử muốn thu Lâm Phàm làm đồ đệ, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Phong Khinh Tử chính là một trong những cường giả nổi tiếng nhất Cổ Thánh Giới, có không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái người làm thầy, nhưng đều không lọt nổi vào mắt xanh của người ta. Bây giờ hắn lại nghe Phong Khinh Tử chủ động muốn thu Lâm Phàm làm đồ đệ, làm Thích Già Tôn giả hâm mộ không thôi. Nếu như có thể bái Phong Khinh Tử làm thầy, thật đúng là gà mái biến thành Phượng Hoàng.

Bất quá lúc này, Lâm Phàm nghe lão đầu muốn thu hắn làm đồ đệ, trong lòng liền cưới lớn một tiếng. Muốn nhận tiểu gia làm đồ đệ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Tiểu gia là ai chứ? Chính là người nắm giữ Tối Cường hệ thống, hơn nữa còn là tông chủ Thánh Ma tông. Nếu như bái người khác làm thầy, không phải kém người một bậc sao.

-Lâm thí chủ, ngươi còn đang do dự gì đây? Phong Khinh Tử tiền bối chính là cao nhân có một không hai, không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái tiền bối làm thầy, còn không đủ tư cách.

Thích Già Tôn giả thấy Lâm Phàm đang do dự, nội tâm cuống lên, hận không thể để Phong Khinh Tử thu hắn làm đồ đệ. Chỉ là đáng tiếc là người ta lại không có coi trọng hắn. Đối với Thích Già Tôn giả, là một nổi đau.

-Con lừa trọc, đừng nói nhảm.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Thích Già Tôn giả, trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng kì lạ. Tâm c*̉a Thích Già Tôn giả như ngọn đèn sáng, lúc nhìn thấy ánh mắt c*̉a Lâm Phàm liền kinh hãi. Thích Già Tôn giả thầm nghĩ.

-Không biết Lâm thí chủ, lại muốn lừa người như thế nào đây?

Tuy Thích Già Tôn giả và Lâm Phàm chung đụng không lâu, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lâm Phàm là hạng người gì.

-Phong Khinh Tử tiền bối đúng không?

Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới Phong Khinh Tử một cái.

-Chờ sau khi tiểu hữu bái lão phu làm thầy, có thể gọi lão phu là sư tôn rồi.

Phong Khinh Tử bình tĩnh nói, lấy uy vọng c*̉a hắn nếu như muốn thu đồ đệ, sợ toàn bộ thiên kiêu c*̉a Cổ Thánh Giới đều không thể trấn định. Mà tiểu hữu trước mắt lại không tệ, đến giờ còn vẫn trấn định như thế, không hổ là người được mình nhìn trúng.

-Ta chưa bái sư mà, huống hồ ta còn không biết ngươi có bản lãnh gì?

Lâm Phàm nói.

-Ha ha, tiểu hữu lo quá xa rồi, lão phu đã tung hoành Cổ Thánh Giới nhiều năm, không người không biết, không người không hiểu. Lại không biết có bao nhiêu thiên kiêu muốn bái lão phu làm thầy, còn không lọt vào mắt lão phu đấy chứ.

Phong Khinh Tử cười nói.

-Không phải ta lo xa, mà là từ trước tới nay đều không có sư phụ, đều tự học thành tài. c*̃ng không biết có bao nhiêu cao nhân giống ngươi muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng bởi vì chưa có vượt qua được khảo nghiệm của ta, cuối cùng lại thất bại tan tác quay trở về.

-Cái gì? Tự học thành tài?

Phong Khinh Tử nghe lời nói c*̉a Lâm Phàm, vẻ mặt biến đổi, lộ vẻ không tin. Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng có chút không tin. Cái này gạt quỷ hả, ngươi mà không có sư phụ, sao có thể mạnh như vậy.

-Không sai, nếu như ngươi có thể qua được khảo nghiệm, khi đó ngươi có thể chứng minh ngươi có bản lãnh làm sư tôn c*̉a Lâm Phàm ta. Bất quá ta nhìn ngươi cũng nhiều tuổi rồi, không biết có qua được không đây?

Lâm Phàm không quá tin tưởng nói.

-Ha ha, chuyện cười, thế gian chẳng có việc nào có thể có làm khó lão phu cả.

Phong Khinh Tử cười to một tiếng, phảng phất như nghe được chuyện cười nhất thế gian.

-Đứng khoác lác nữa, vậy giờ hãy đi giết Cổ Tộc Chí Cao đi.

Lâm Phàm nói.

-Ho!

Phong Khinh Tử nghe nói như thế, nhất thời ho khan, sau đó khoát tay một cái.

-Tiểu hữu, chuyện này quan hệ trọng đại, không phải là muốn giết là có thể giết.

-Được, vậy chúng ta không nói cái này nữa, ngươi có nguyện ý tiếp thu khảo nghiệm của ta hay không?

Lâm Phàm nói, bất quá trong lòng lại cười gian, nhất định phải hố cái lão đầu tử này một cái mới được. Tuy nói thực lực c*̉a lão rất mạnh, nhưng Lâm Phàm cũng không có ý định bái sư. Dù sao hắn c*̃ng là chủ nhân c*̉a Tối Cường hệ thống, chỉ cần phát triển ổn định, sau này chắc chắn sẽ trở thành vô địch.

-Ha ha, đúng là chuyện hiếm có trong thiên hạ. Bình thường chỉ có đồ đệ tiếp thu thử thách, đúng là lần đầu nghe qua chuyện thu đồ đệ cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm. Cũng tốt, thử thách cái gì? Mau nói đi, lão phu để cho ngươi mở mang tầm mắt.

Phong Khinh Tử cười nói, nhưng lại không có để chuyện này trong lòng.

-Để ta suy nghĩ một lát.

Lâm Phàm cười thầm, sau đó bắt đầu trầm tư. Thích Già Tôn giả một bên nhìn, trong lòng có chút khó chịu, ta c*̃ng là người hắn c*̃ng là người, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy, thật là tức chết.Chính mình muốn bái Phong Khinh Tử tiền bối làm thầy lại không được. Còn hắn ngay cả liếc nhìn một cái c*̃ng không thèm. Mà giờ hắn cũng không biết, Lâm Phàm rốt cuộc muốn làm gì. Lấy tính cách gian trá c*̉a Lâm Phàm, tuyệt đối không có chuyện tốt.

-Có rồi.

Trong lòng Lâm Phàm đang rất vui vẻ.

-Thử thách rất đơn giản, ta chạy trước ngươi mười hơi thở, nếu như ngươi có thể bắt được ta. Coi như là ta thua, chẳng qua nếu như ngươi không bắt được ta, vậy thì ngươi thua, Ok không?

-Chỉ đơn giản như vậy?

Phong Khinh Tử nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không nghĩ tới thử thách lại đơn giản như vậy. Lấy tu vi của hắn, chỉ một ý nghĩ, thì vạn vật trong thiên địa đều trong tay hắn. Đừng nói mười hơi thở, coi như một trăm hơi thở, một ngàn hơi thở cũng không thành vấn đề.

-Đương nhiên... Không có đơn giản như vậy đâu, ngươi đưa chiếc nhẫn chứa đồ trên ngón tay của ngươi cho ta đi, còn có Nguyên Thần c*̉a Huyết Mang Ma Tôn nữa. Nếu như ngươi không đồng ý, thì không cần nói nhiều nữa. Không nên lãng phí thời gian c*̉a ta.

Lâm Phàm nói.

-Tốt, không thành vấn đề.

Phong Khinh Tử rất tự tin, bởi vậy không ó chút do dự.

-Được, chúng ta cứ như vậy là xong rồi.

Lâm Phàm một tay tiếp nhận chiếc nhẫn chứa đồ, trong lòng hồi hộp không thôi. Không nghĩ tới việc lừa lấy một cái nhẫn trữ vật c*̉a cường giả Thân Thiên Vị tầng mười lại thoải mái như vậy.

-Con lừa trọc kia, chúng ta đi.

Lâm Phàm một cái nắm tay Thích Già Tôn giả bỏ chạy về phương xa. Phong Khinh Tử vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, cười nhạt một tiếng, như đoán trước được tất cả. Cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng không thể chạy thoát khỏi hắn. Tên đồ đệ như Lâm Phàm, hắn thu chắc rồi. Đám tiểu bối kia, thực không biết trời cao đất rộng. Trong thời gian mười hơi thở, lão phu có thể đuổi tới trong nháy mắt.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 657: Tiểu Hữu, Ngươi Mau Ra Đây Đi!


Người dịch: SunshineBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Thí chủ, vì sao không bái sư, đây chính là tiền bối Phong Khinh Tử đó, có biết bao thiên chi kiêu tử muốn bái sư nhưng lại chưa từng thành công.

Thích Già Tôn Giả đau lòng không thôi nói.

- Muốn bái thì ngươi đi mà bái, con lừa trọc này, ngươi muốn bái sư đến phát điên rồi.

- Cầu cũng không được, đáng tiếc Phong Khinh Tử tiền bối không lọt mắt bần tăng a, bất kể nói thế nào bần tăng cũng là thiên kiêu Phật Tộc, làm sao trong mắt Phong Khinh Tử lại không là gì như vậy cơ chứ.

Thích Già Tôn Giả tiếc nuối nói.

- Đừng nói nhảm, lão già này cũng không phải dạng thông minh đâu, thấy không, bên trong chiếc nhẫn chứa đồ này, bảo bối vô cùng nhiều.

Lâm Phàm vô cùng hưng phấn nói.

- Nhiều thì có thể làm gì, chờ đến một lúc nào đó, ta dám cam đoan, Phong Khinh Tử tiền bối chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, chiếc nhẫn chứa đồ này chỉ nhìn thôi chứ không dùng được đâu.

Thích Già Tôn Giả nói.

- Con lừa trọc, sao ngươi lại đần như vậy, quên đi, không nhiều lời với ngươi nữa, lát nữa ngươi không nên chống cự, ta sẽ đưa ngươi vào bảo bối của ta.

Lâm Phàm nói.

- Thí chủ, ngươi thật muốn lấy chiếc nhẫn sao? Đây là chiếc nhẫn chứa đồ của Phong Khinh Tử tiền bối đó.

Thích Già Tôn Giả kinh ngạc, Phong Khinh Tử là đại năng giả, nếu đồ vật của hắn dễ cầm như thế thì sớm đã bị người ta lấy sạch rồi

- Phải vậy chứ, ai nói đùa với ngươi làm gì, được rồi, thời gian sắp đến rồi, kiếm lời một bút này, là phát tài.

Lâm Phàm không chờ con lừa trọc nói thêm cái gì, trực tiếp bỏ vào "Thiên Địa Dung Lô".

Hiện tại đã qua năm giây, lần này Lâm Phàm ra sức chạy, có điều hắn biết Phong Khinh Tử này là có bản lãnh thật sự, coi như mình chạy đi thật xa cũng sẽ bị người này tóm lại trong nháy mắt, phải nghĩ ra biện pháp hay mới được.

- Lão già, đây là tự ngươi tìm tới cửa, cũng không nên trách tiểu gia a.

Nuốt chiếc nhẫn chứa đồ của lão già khiến Lâm Phàm cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến hành động sau này của mình, Lâm Phàm liền bình thường trở lại.

Bản thân mình sau này nhất định sẽ có một trận thư hùng với Cổ Tộc, chiếc nhẫn chứa đồ của lão cứ xem như là sự ủng hộ của thế hệ trước đối với vãn bối đi.

- Ẩn thân.

- Khí tức nội liễm.

Lâm Phàm trực tiếp nằm trên đất, ngước nhìn hư không.

Hắn không tin lão già này có thể tìm được mình, sử dụng thuật che dấu hơi thở, dù là siêu cấp cường giả cũng không phát hiện được mình.

....

Khi đến hơi thở thứ mười.

Phong Khinh Tử đã dùng thần thức dò xét một phen, phát hiện ra tiểu tử này rồi một đường đi thẳng về phía trước, đột nhiên ngừng lại một chỗ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Phong Khinh Tử cũng không vội, cứ như vậy chậm rãi chờ đợi đồng thời thu hồi thần thức.

Thực lực của tiểu hữu này không tệ, thiên tư ngang dọc, có điều cho dù là như vậy thì đối với Phong Khinh Tử, vẫn còn quá yếu.

Tầng thứ mười Thần Thiên Vị cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị, không đến cảnh giới này thì không cách nào cảm thụ được.

Cho dù chạy đi rất xa, Phong Khinh Tử cũng có thể trong chớp mắt tới bên cạnh đối phương.

- Tiểu hữu ngươi thật thú vị, cũng được, cũng đã đến thời gian, ta nên đi tìm một chút.

Phong Khinh Tử vuốt bộ râu bạc trắng, cười nhạt, phong độ của cao nhân đột nhiên bạo phát.

Nhưng khi tra xét tăm tích của Lâm Phàm, vẻ mặt lạnh nhạt kia đột nhiên biến hóa.

- Làm sao có khả năng.

Sắc mặt Phong Khinh Tử thay đổi, không dám tin, lần thứ hai tra xét, dùng thần thức nhìn quét thiên địa nhưng bốn phương tám hướng đều không có tung tích gì.

- Không thể, làm sao có khả năng.

Phong Khinh Tử không có cách nào bình tĩnh, điều này đối với hắn mà nói, là chuyện không thể nào.

Nhân tộc tiểu hữu này tuy mạnh, nhưng làm sao có khả năng tránh né sự tra xét của hắn.

Trong chớp mắt, Phong Khinh Tử vụt lên từ mặt đất, phi nhanh về hướng Lâm Phàm trốn.

- Chiếc nhẫn chứa đồ của lão phu đang ở trong tay đối phương a.

- Nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, Nhân tộc tiểu hữu này chỉ một lòng muốn chém giết Cổ Tộc, tất nhiên là hạng người chính nghĩa lẫm nhiên tuyệt đối, sẽ không tham lam chiếc nhẫn của mình đâu, hiện tại tiểu hữu đã lẩn trốn nếu như mình không tìm được, tiểu hữu tất nhiên sẽ xuất hiện.

Phong Khinh Tử tự an ủi chính mình.

- Tiểu hữu ngươi ở đâu?

Phong Khinh Tử gọi, râu dài bạc trắng bắt đầu run rẩy, dường như nội tâm hắn đang hết sức bất an.

- Tại sao lại như vậy, cho dù có bí pháp che dấu hơi thở cũng tuyệt đối không chạy thoát khỏi sự tra xét của lão phu.

Phong Khinh Tử mắt quan sát tám phương, thần thức mở rộng triệt để nhưng vẫn không tìm được tung tích Lâm Phàm.

- Đến rồi!

Lâm Phàm nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mà lúc này Phong Khinh Tử lại đang trôi nổi trong hư không tìm kiếm khắp nơi.

- Khà khà, lão già, lần này ngươi khó mà tìm được ta.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau khi tiến nhập vào trạng thái ẩn thân, Lâm Phàm vẫn luôn bất động, lão già kia mạnh như vậy, trong nhẫn chứa đồ chắc sẽ có rất nhiều bảo bối.

Hao tổn như vậy, phải kiếm gì đó bù vào chứ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Phong Khinh Tử không an định nổi, nhìn sắc trời dần tối, hắn càng cảm thấy không ổn.

- Tiểu hữu, ngươi mau ra đây đi, lão phu thua rồi, lão phu không nhận ngươi làm đồ đệ nữa.

Phong Khinh Tử gọi, ngoại trừ tiếng vọng lại trong không gian vắng lặng thì không còn động tĩnh nào khác.

- Tiểu hữu đừng làm rộn, đều là lão phu nói khoác, lão phu không tìm được ngươi, ngươi mau ra đây đi.

- Con vật nhỏ, nếu như ngươi không ra mà bị lão phu bắt được, lão phu sẽ không khách khí với ngươi đâu.

- Ai nha, tiểu hữu, van cầu ngươi đi ra đi.

Cao nhân tuyệt thế Phong Khinh Tử giờ đây đang thương tâm gần chết, hắn cảm giác mình bị hãm hại, bị Nhân tộc tiểu hữu kia gài bẫy.

Bây giờ Phong Khinh Tử mà nói, hối hận gần chết, tự dưng đi đánh cuộc làm gì, mà đồng thời, lại còn tự tin giao đồ cho người ta cầm làm chi không biết.

Với thực lực của bản thân, Phong Khinh Tử tin tưởng tuyệt đối không người nào có thể chạy trốn dưới mí mắt của mình.

Nhưng tình huống bây giờ đã nặng nề đánh Phong Khinh Tử một bạt tai.

- Tiểu gia, ngươi làm như thế có phải hơi quá đáng không?

Nhìn cái vẻ mặt thương tâm muốn chết kia của Phong Khinh Tử, Lâm Phàm không khỏi có chút khó xử, nhưng trong nháy mắt hắn tìm cho mình một lý do hoàn mỹ.

- Tất cả cũng là vì chủng tộc đại thiên a.

Thực lực lão già này không yếu nhưng lại không dám giết đám Cổ Tộc Chí Cao, lòng can đảm thật sự quá nhỏ.

Đã như vậy, vậy thì giao gánh nặng này cho mình là được rồi.

Cổ Tộc tuy mạnh nhưng tiểu gia không sợ.

Của cải của nhóm cường giả khẳng định vô cùng nhiều, nếu như mình có thể vận dụng thì thực lực tuyệt đối sẽ tăng nhanh như gió.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Phàm cũng không còn cảm thấy đã tạo tội nghiệt.

Nhật nguyệt điên đảo!

Dưới ánh mặt trời chói chang, một đôi mắt gian giảo nhìn tình huống trong hư không.

Đối với lão già này, Lâm Phàm cũng chịu phục, đứng ở đó một ngày một đêm, dập đầu van xin mình vậy

Lúc này, Phong Khinh Tử đã vô cùng hối hận rồi, sớm biết như vậy thì không nên đưa chiếc nhẫn chứa đồ cho đối phương a, đồng thời cũng hối hận lần đánh cuộc vừa rồi.

Vua hố a, thật sự lọt hố rồi

- Tiểu tử này, chắc chắn vẫn còn ở đây, nếu lão phu còn đứng ở chỗ này thì tiểu tử kia tuyệt đối không đi ra, xem ra chỉ có thể ẩn trốn trước.

Phong Khinh Tử nghĩ tới điểm này, trong nháy mắt liền biến mất, trốn vào trong hư không lẳng lặng chờ đợi.

- Ồ, chẳng lẽ đi rồi.

Lâm Phàm nhìn thấy Phong Khinh Tử rời đi, không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

- Không đúng, lão già này đang bẫy ta, chiêu này tiểu gia đã sớm thử trăm ngàn lần, làm có khả năng dính bẫy chứ.

- Cũng được, đã lâu không có nghỉ ngơi, bây giờ ta sẽ ở đây ngủ một tháng luôn.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 658: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng


Người dịch: SunshineBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong hư không, Phong Khinh Tử trơ mắt nhìn tình huống chung quanh, chỉ cần tiểu tử này xuất hiện phải bắt hắn, sau đó dạy dỗ một trận, đồ của lão phu cũng dám cầm, quả thực không có thiên lý.

Mà Lâm Phàm giờ này cũng đang trơ mắt nhìn tình huống trong hư không, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lão già này thực sự quá giảo hoạt.

Cũng được, chúng ta so một lần xem ai kiên trì hơn, xem thời gian chờ đợi của ai lâu hơn.

Hiện tạ, Lâm Phàm ở nơi đó không có một chút động tĩnh nào.

Đối với cường giả thì chỉ cần có một chút rung động thì thôi đã có thể nhạy bén cảm nhận được.

Cho nên vì sự an toàn của bản thân, Lâm Phàm không nhúc nhích, mặc cho gió táp mưa sa vẫn bất động.

Ba ngày sau.

Phong Khinh Tử cũng không xuất hiện một lần nữa.

Lâm Phàm cảm giác lão già này đã đi rồi đi, dù sao người bình thường, chỉ cần thông minh một chút sẽ chạy đi chứ không ai đứng nguyên tại chỗ cả.

Nhưng ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị đi ra, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong hư không.

Lâm Phàm vừa nhìn thấy người ấy nhất thời bị dọa hết hồn, sau đó đàng hoàng lần nữa nằm xuống giả chết.

- Lão già này thật sự hèn mọn, mấy ngày không xuất hiện, đến khi xuất hiện thì lại kinh thiên động địa như thế.

Lâm Phàm có chút hết chỗ nói, suýt chút nữa bị này lão già doạ cho phát bệnh.

- Đã ba ngày rồi, chẳng lẽ thật sự không ở nơi này, không được, xem ra lão phu phải đi chỗ khác tìm.

Phong Khinh Tử nhìn tình huống chung quanh, vẻ mặt so với mấy ngày trước đã tiều tụy không ít, sau đó lại lần nữa trốn vào hư không.

Vào lúc này, Lâm Phàm phát hiện một đoàn kim quang từ trong hư không rơi xuống.

Mà đoàn kim quang kia, lại là một chiếc nhẫn giữ đồ.

- Mịa nó, lão già này đang buộc ta phạm tội a.

Lâm Phàm nhìn chiếc nhẫn màu vàng chói lọi, có chút hết chỗ nói.

- Lão già này xem tiểu gia là loại người nào? Thật sự cho rằng tiểu gia là hạng người lòng tham không đáy chắc.

Trong lòng Lâm Phàm nổi giận.

Đây là một loại khiêu khích, trước khi đi còn không quên hãm hại một cái.

Người cũng đã lớn như vậy rồi mà còn đánh rơi đồ, coi tiểu gia là người ngu sao?!

- Không đi ra, tuyệt đối không được đi ra.

Lâm Phàm nhắm mắt, không thể bị chiếc nhẫn chứa đồ này câu dẫn.

Mà giờ khắc này, trong hư không.

Phong Khinh Tử nhìn nhẫn chứa đồ của mình không chớp mắt, hắn cũng không tin, tiểu tử này không xuất hiện.

Có cảm giác nói cho Phong Khinh Tử biết tiểu tử Nhân tộc kia vẫn chưa rời đi mà đang lẩn trốn ở quanh đây.

Cảm giác này sau khi tiến nhập vào tầng mười Thần Thiên Vị cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị sinh ra.

Đối với nguy cơ hay đối với bảo bối đều có một loại cảm giác.

- Hừ, lão phu không tin ngươi không xuất hiện, chỉ cần ngươi ra đây, lão phu sẽ cho ngươi một trận, còn nhỏ tuổi học cái gì không học lại học đi lấy đồ của người khác.

Phong Khinh Tử nổi giận, trong lòng đau đớn, nếu như không tự thể nghiệm một lần thì sẽ không hiểu.

Bị Lâm Phàm lừa lấy đi nhẫn trữ vật mà Phong Khinh Tử hắn đã tích lũy bảo bối hơn mấy ngàn năm nay, nếu cứ như vậy mất đi thì thật sự quá đau lòng.

Mười ngày trôi qua.

Lâm Phàm sắp không chịu được.

- Mẹ nó, lão già này rốt cuộc đi hay chưa?

Lâm Phàm bất đắc dĩ:

- Chẳng lẽ chiếc nhẫn này do lão không cẩn thận đánh rơi.

Do dự trong chốc lát, Lâm Phàm thấy lão chính là hạng người có thù tất báo, lần này bị mình lừa cũng là do hắn quá mức tự tin đối với thực lực của bản thân mình.

Giờ lão đã biết rõ mình bị lừa, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp bắt được mình.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, hư không truyền đến một tiếng nổ vang.

- Phong Khinh Tử, ngươi tới địa bàn của ta làm gì?

Một cổ khí tức hung uy tuyệt thế đột nhiên phát ra từ hư không, luồng hơi thở này cực kỳ cường hãn, tràn đầy bạo ngược.

- Là khí tức của Chí Cao Kiệt?

Lâm Phàm cảm nhận cổ hơi thở này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

- Kiệt, lão phu có việc nên đến, bây giờ ta đi đây.

....

- Quả nhiên, lão già này chưa rời đi.

Lâm Phàm nghe được âm thanh của Phong Khinh Tử, nội tâm đột nhiên run lên.

Trời ạ, lão già này thật sự nhịn rất giỏi, cứ như vậy mà nhịn đến bây giờ.

- Hừ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đứng lại cho ta.

Âm thanh của Chí Cao Kiệt như oanh lôi, bắt đầu ra tay, hư không rung động.

Thân ảnh Phong Khinh Tử trong lóe lên đi ra, sau đó bỏ chạy về phương xa.

Bùm bùm!

Trận đại chiến đó kinh thiên động địa, cuối cùng dần dần đi xa, mãi đến tận nơi hư không xa xôi.

- Không nghĩ tớim người cứu mình lại là Chí Cao Kiệt.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nếu không có Chí Cao, không biết lão già này muốn ẩn thân tới khi nào.

Nhưng vậy vẫn còn tốt, lão già rốt cục đã rời đi, trong lúc đó, một đạo kim quang sáng chói làm lòa hai mắt Lâm Phàm.

- Ha ha, lão già quên lấy lại chiếc nhẫn chứa đồ.

Lâm Phàm thấy cảnh này, mừng rỡ trong lòng.

Trộm gà không xong còn lại mất nắm gạo, tiểu gia là người dễ đối phó như vậy sao?

Kết quả, đương nhiên không phải.

- Quả thật phát tài, lão già à, đồ ngươi bỏ lại như vậy nó sẽ thuộc về tiểu gia rồi.

Lâm Phàm đứng lên, đi đến chiếc nhẫn.

Vì phòng ngừa vạn nhất nên vẫn không có thoát khỏi trạng thái ẩn thân.

Nhìn thấy chiếc nhẫn chứa đồ, Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đưa tay ra.

- Keng, chúc mừng phát hiện ra lao tù tham lam.

- Đệch!

Khi Lâm Phàm chạm vào chiếc nhẫn, lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống, nghe xong, cũng đành bó tay.

- Thấy tía rồi, trúng kế!

Lâm Phàm kinh hãi đến biến sắc, lập tức muốn vứt chiếc nhẫn đi nhưng đã muộn, chiếc nhẫn đột nhiên nổ ra một ánh hào quang, trong nháy mắt biến thành một cái lao tù, nhốt Lâm Phàm lại.

- Độn thổ.

Lâm Phàm không chút do dự định trốn vào đại địa, tuy nhiên lại phát hiện đại địa dường như bị phong ấn vậy, không thể chạy thoát.

- Ha ha... Ha ha.

Vừa lúc đó, một trận tiếng cười sang sảng vang vọng đất trời.

- Tiểu tử, sao nào, trúng kế rồi.

Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, mà khi Lâm Phàm nhìn thấy người này, chỉ biết câm nín.

Hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống.

- Đạo cao một thước, Ma cao một trượng a.

- Lão già, không phải ngươi bị Chí Cao đuổi giết sao?

Lâm Phàm khóc không ra nước mắt, đến phút cuối, không nghĩ rằng bị lão già troll một vố đau điếng.

- Cổ Tộc Chí Cao? Ngươi nhìn thấy hắn à? Đó chỉ là khí tức lão phu mô phỏng ra mà thôi, sao nào, có phục hay không?

Phong Khinh Tử cười lớn, hờn dỗi tích lũy bao nhiêu ngày đã không

còn sót lại chút gì.

- Ngươi....

Lâm Phàm không còn lời nào để nói, công lực chiêu trò của bản thân đã đạt cảnh giới thâm hậu, không nghĩ rằng lão già so với mình còn thâm hậu hơn.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a, người "tiện" hơn so với mình, trên đời này còn nhiều lắm.

- Hiện tại ngươi có thể nguyện ý bái lão phu làm thầy?

Lâm Phàm:

-...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back