Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 624: Các Ngươi Cứ Tự Nhiên


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong cánh đồng hoang vu của Cổ Thánh Giới, có một bóng người nhàn nhã cất bước đi. Một ít Cổ Thú nhìn thấy sinh linh này xuất hiện trước mắt, tự nhiên dị thường mừng rỡ, bởi vì đối với Cổ Thú thì sinh linh các chủng tộc là mỹ vị.

Đáng tiếc, kết quả cuối cùng lại rất thê thảm, không chỉ ăn không được người ta mà ngược lại trở thành mỹ vị của sinh linh đó.

- Ai, tháng ngày này thật sự quá nhàn nhã.

Tâm tình Lâm Phàm không tệ, sau khi bế quan, thu hoạch khá dồi dào, không chỉ luyện chế ra bảo bối quỷ khóc thần sầu Lục Âm Cơ, mà còn ngưng luyện ra đệ tam Nguyên Thần, sau này đánh nhau cũng không sợ đánh không lại người ta.

- Lạp lạp lạp lạp!

Tiếng ca nhàn nhã từ miệng hắn truyền ra, trong đất trời vang dội thanh âm Lâm Phàm.

- Uy Quân Vương, Chấn Quân Vương, Tề Quân Vương cũng đã bị bổn thiếu gia gài bẫy, đại bản doanh bọn họ nhất định đang trống vắng, tiểu gia chỉ cần hạ chút công phu là có thể cướp sạch của cải ở đó rồi.

Lâm Phàm đã làm xong chuẩn bị, mục tiêu đầu tiên là Uy Quân Vương sau đó tiện đường đi tìm Tiên Thiên chi mộc, khi đó ngũ hành đầy đủ Yêu Thành lên cấp, bổn thiếu gia sẽ có một cái chí bảo chân chính.

Bây giờ cứ để Cổ Tộc Chí Cao lớn lối, Lâm Phàm không gấp, cứ từng bước chậm rãi nâng cao thực lực, đến cuối cùng làm một trận với hắn.

- Tiểu hữu phía trước, xin dừng bước!

Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe có ai gọi hắn từ phía sau.

Lâm Phàm sững sờ, có chút kinh ngạc, lấy tu vi của mình hiện giờ mà có người ở phía sau lại không nhận ra, thật quỷ dị.

- Ngươi là ai? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

Người trước mắt này, tuổi đã già, thân thể có chút lọm khọm, giống như dãi dầu sương gió. (ý nói gặp nhiều sóng gió)

- Tiểu hữu, ngươi khoẻ không? Lão phu chính là Tọa Sơn lão ông, có thể cùng kết bạn mà đi không? Ông lão cười nhẹ nói.

Lâm Phàm nhìn lão đầu trước mặt, cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thành viên của một trong thượng cổ thập đại hung thú, Cự Long tộc.

Hơn nữa sao vừa nhìn, lại cảm thấy không phải là một con rồng tốt.

Tuy lão đầu này cười rất xán lạn, nhưng nụ cười này tràn đầy miễn cưỡng.

- Ha ha, trong hoang sơn vắng vẻ, lão đầu ngươi muốn đi đâu, làm gì vậy?

Lâm Phàm thầm nghĩ sau đó nhiệt tình nở nụ cười.

- Aiii, đi ra khỏi nhà, tương phùng chính là duyên phận, chúng ta hợp thành một đội đi. Lâm Phàm nói rằng.

- Tốt, tốt.

Trong lòng Tọa Sơn lão đầu vui vẻ sau đó chắp tay hướng Lâm Phàm nói.

Một già một trẻ kết bạn mà đi.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh tiểu hữa. Tọa Sơn lão đầu tùy ý hỏi.

Tọa Sơn lão đầu là Cự Long tộc, trong thượng cổ thập đại hung thú, nguyên bản là nên ở trong ổ ngủ một giấc thật tốt, không nghĩ rằng bị một bầy chó phát hiện, bởi vậy không thể không trốn, cuối cùng biến ảo thành dáng một lão đầu, muốn dùng hình dáng này tránh né truy sát.

Nhưng nếu vẻn vẹn như vậy, sợ còn chưa đủ, vừa lúc đó, hắn thấy một người thanh niên ung dung tự tại cất bước phía trước, nhất thời vui vẻ.

- Lâm Phàm. Lâm Phàm trả lời.

- Há, tên rất hay! Lâm tiểu hữu làm sao xuất hiện ở đây mà chỉ có một mình? Tọa Sơn lão đầu hỏi.

-Ai, chuyện này nói ra rất dài, ta là một người tâm địa thiện lương, mang trong lòng đại nghĩa, nên ra ngoài hành tẩu giang hồ chém giết Cổ Tộc, bởi vậy, một đường đi về phía trước tìm kiếm Cổ Tộc, nhưng ngươi tuổi lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây? Nếu như gặp Cổ Tộc thì làm sao, nguy hiểm lắm đó.

Lâm Phàm tự tâng bốc mình nói.

Tọa Sơn lão đầu nhìn Lâm Phàm, phát hiện khí tức người trẻ tuổi này cực kỳ chính nghĩa, ánh mắt tinh khiết không giả tạo, nội tâm có chút dao động.

- Không dối gạt tiểu hữu, ta đây bị người khác đuổi giết. Tọa Sơn lão ông nói.

- A! Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng tỏ, sao lại có người làm càn như thế? Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.

- Tiểu hữu, cái này nói ra, rất dài dòng, không bằng hiện tại ta làm tùy tùng của ngươi đi, nếu như gặp bọn họ thì ngươi cứ nói ta là tùy tùng của ngươi là được rồi, lão phu nhất định sẽ cảm tạ, đây là một viên thần đan trên người ta, đối với tu vi của ngươi có trợ giúp rất lớn, trước hết đưa cho tiểu hữu, chân mày Tọa Sơn lão đầu cau lại, cảm giác sinh linh này có chút ngốc thế, nhưng ngốc cũng tốt, dễ dàng dao động.

- Ồ ồ ồ, tốt tốt.

Lâm Phàm tiếp nhận đan dược, nhưng trong lòng có chút khinh thường, nhưng vẫn biểu hiện ra sắc mặt vui mừng.

- Ngưng Thần Vực Đan: đan dược phụ trợ củng cố Nguyên Thần cho người có cảnh giới Thần Thiên Vị tầng năm.

- Đan dược tốt như vậy ngươi cho ta thật à?

Lâm Phàm giả bộ khiếp sợ hỏi, tuy nói đan dược này không lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng đối với người bình thường mà nói, cái này đúng là thần đan.

- Tự nhiên, chỉ cần tiểu hữu giúp ta một tay, chờ ta trốn qua một kiếp này tất nhiên còn có hậu tạ. Trong lòng Tọa Sơn lão đầu cười lạnh nói.

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp một tay.

Lâm Phàm có chút tò mò với lai lịch của lão đầu này vẫn, đồng thời cũng không biết trên người đối phương còn giấu bảo bối gì hay không.

Dĩ nhiên bị người ta đuổi giết rồi chạy tới địa phương chưa từng biết.

...

- Long Ngọc Ma, không biết người này đã chạy đi đâu, không ngờ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

- Hừ, Long Ngọc Ma là Cự Long nổi tiếng giàu có của Cự Long nhất tộc, nếu như có thể cướp sạch hắn thì bảo bối nhiều đến cỡ nào.

-Ồ, các ngươi nhìn phía trước có hai sinh linh đang đi kìa, chúng ta xuống xem một chút.

Vài đạo nhân ảnh đang lục soát trong hư không, nhìn thấy phía dưới có hai sinh linh, lập tức liếc mắt nhìn nhau, sau đó giết xuống.

Ttrong nội tâm Long Ngọc Ma có chút sốt sắng, đồng thời có chút khó chịu với tên trước mắt này.

- Tọa Sơn lão đầu, bây giờ ngươi đã là tuỳ tùng của ta, nên ngươi không thể đi song song với ta được, còn nữa, ngươi phải cung kính với ta hơn một chút.

Lâm Phàm phát hiện, vận may của mình quả thật rất tốt.

Đi tới đâu cũng có điểm tựa.

Lâm Phàm thấy sát ý từ trong ánh mắt của lão đầu.

Lão đầu này nhất định nghĩ khi xong việc sẽ cường sát mình đây mà.

- Đứng lại!

Vừa lúc đó, có sáu bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Sáu bóng người gồm bốn nam hai nữ.

Nam thì tuấn tú anh dũng, nữ thì xinh đẹp. Tu vi có Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh.

Mấy tên này cũng được xem là cường giả nhưng điều làm Lâm Phàm không nghĩ đến là đám người này lại là một thành viên trong thượng cổ thập đại hung thú, Phượng Hoàng tộc.

Nhìn như Gà con, giống như sản phẩm tạp giao của Phượng Hoàng vậy.

- Các ngươi là? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

Tâm thần tên tuỳ tùng sau lưng Lâm Phàm ngưng lại, hơi căng thẳng thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như nước, không nhìn ra chỗ nào không ổn.

- Ngươi có thấy một tên thanh niên trẻ đi ngang qua nơi này hay không?

Mở miệng chính là một người đàn ông, trên trán tên này có một dấu ấn hình ngọn lửa, khí tức cũng mạnh nhất trong đám người này.

- Nếu như ngươi thấy hắn, thì nhất định phải nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không được giấu diếm, tên kia lòng dạ độc ác, nếu ngươi giúp hắn ẩn giấu, kẻ chết cuối cùng chính là ngươi.

Một cô gái có ngữ khí băng lãnh lạnh lùng nói.

- Hắn là ai?

Tên nam tử thứ nhất mở miệng chỉ vào Tọa Sơn lão đầu hỏi.

- Mấy vị cao nhân, ta là tuỳ tùng của thiếu gia. Tọa Sơn lão đầu giành nói trước.

- Chờ đã!

Lúc này Lâm Phàm lên tiếng.

- Các ngươi hỏi vấn đề hơi nhiều, ta phải trả lời từng cái cho chắc chắn.

- Thứ nhất ta không thấy một tên nam tử trẻ tuổi nào.

- Thứ hai, nếu như ta nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi nào đó, sẽ nói cho các ngươi biết.

Tọa Sơn lão đầu thấy sinh linh này trả lời từng câu hỏi của bọn họ, trong lòng nở nụ cười, lão tử đã cùng sinh linh này làm giao dịch, sao hắn để lộ ta ra ngoài cơ chứ.

Nhưng lời nói kế tiếp làm hắn trợn tròn mắt.

-Thứ ba, hắn không phải là tùy tùng của ta, hắn vừa mới xuất hiện sau lưng ta thôi, nói bị người đuổi giết sau đó cho ta một viên đan dược, kêu ta giúp hắn ẩn giấu thân phận, thế nhưng vừa rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này nói rằng hắn sẽ giết ta nên ta cảm giác nên nói ra thì hơn.

Sau khi nói xong câu đó, Lâm Phàm lập tức lùi lại rất xa.

- Ta nghĩ lão đầu này chính là người các ngươi muốn tìm, có chuyện gì thì các ngươi cứ tự nhiên, chuyện này không liên quan đến ta. Lâm Phàm nói.

Trong chớp mắt, không khí hiện trường đột nhiên thay đổi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 625: Quả Nhiên Là Một Kiện Thần Khí


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sinh linh kia, ngươi lật lọng.

Long Ngọc Ma không nghĩ đến cái tên này bán đứng mình nhanh như thế.

Long Ngọc Ma không hiểu lý do gì mà hắn lại làm thế.

Mình đã cho hắn thần đan, hơn nữa còn ưng thuận rất nhiều chỗ tốt, sao lại còn làm vậy.

- Lão đầu ta không có lật lọng, ta có hiểu sơ sơ tướng mạo thuật, thời điểm ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta phát hiện bên trong hai mắt của ngươi tràn ngập tà quang.

- Ta nghĩ ngươi là hạng người đại gian đại ác, tiện dâm cướp giật, không chuyện ác nào không làm, cho nên, người thiện lương chính nghĩa như ta sao có khả năng ẩn giấu người đại gian đại ác như ngươi. Lâm Phàm nghiêm trang nói.

- Nói năng bậy bạ, bản tọa muốn giết ngươi.

Tọa Sơn lão đầu nổi giận, hắn không nghĩ đến sinh linh này đê tiện như vậy.

- Long Ngọc Ma, ở trước mặt chúng ta, ngươi còn dám giết người? Giao toàn bộ bảo bối của ngươi ra đây.

Cự Long tộc ngươi và Phượng Hoàng tộc chúng ta có thiên đại ân oán, lần này chúng ta sẽ cướp hết bảo bối của, rút gân rồng của ngươi sau đó mang ngươi về trong tộc.

- Sinh linh kia nơi này không còn chuyện liên quan đến ngươi, ngươi đi đi. Nam tử Phượng Hoàng tộc nói.

- Tốt, tốt chuyện không liên quan ta, ta đi đây.

Lâm Phàm tự nhiên không chạy, lão đầu này vừa nhìn qua chính là hạng người mang báu vật, nói thế nào cũng phải vơ vét một phen mới đúng.

- Súc sinh!

Tọa Sơn lão đầu thấy hắn chạy, trong lòng bùng lên cơn giận, hận không thể chém hắn thành muôn mảnh rồi ăn tươi nuốt sống.

Nhưng hiện tại, bản mình gặp phải nguy cơ cực lớn. Cự Long tộc là tử địch với Phượng Hoàng tộc chính.

Bình thường, Phượng Hoàng tộc thích nhất là tìm kiếm tăm tích Cự Long tộc, sau đó tụ tập nhân thủ, tiến hành vây giết.

- Các ngươi, khinh người quá đáng.

Thời khắc này, Tọa Sơn lão đầu biến thành hình dáng một thanh niên trẻ tuổi.

Nếu nói Cự Long tộc với Long Tộc khác nhau ra sao, chính là hai con mắt, sau khi biến thân đôi mắt vẫn giữ đặc thù của Cự Long.

- Long Ngọc Ma, ngươi ẩn núp cũng vô dụng, mặc dù

nói ngươi là Cự Long giàu có của Cự Long tộc, có rất nhiều bảo bối nên có chút vướng tay vướng chân, nhưng bên chúng ta nhiều người như vậy, ngươi đã không còn cơ hội.

Lâm Phàm trốn trong bóng tối nghe được câu này, trong lòng nóng như lửa.

Cự Long giàu có...

Tên này là một đại gia, nhưng không biết giàu có cỡ nào.

Lúc đầu, Lâm Phàm đang suy nghĩ không biết cái tên này mang bảo bối gì trên người, bây giờ mới biết người ta mang cả gia tài trên người.

Bùm bùm!

Đương trường xảy ra đánh nhau kinh thiên động địa.

Long Ngọc Ma bị đối phương quần ẩu, vô cùng thê thảm.

Tiếng k** r*n liên hồi, gào thét liên tục.

Thậm chí, từ nơi này Lâm Phàm còn nghe được trong tiếng kêu của Long Ngọc Ma, có sự phẫn nộ với mình.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu yên lặng, lấy ra máy ghi âm.

- Nếu đã luyện chế ra ngươi thì tự nhiên phải lợi dụng thật tốt.

Lâm Phàm nhìn cái máy ghi âm cũ kỹ, thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Xoạt xoạt!

Ấn phím một cái, nhất thời có thanh âm du dương truyền ra.

- Long Ngọc Ma, ngươi nhanh bó tay chịu trói, để chúng ta cho ngươi một nhát thoải mái.

- Ha ha, chỉ dựa vào các ngươi mà muốn giết bản tọa, bản tọa cho dù chết cũng phải lôi các ngươi chôn cùng.

Long Ngọc Ma giận dữ quát lên, khí tức toàn thân đột nhiên bạo tăng. Trong giới chỉ bay ra rất nhiều bảo bối.

Một cổ khí tức cuồng bạo phóng lên trời.

Thời điểm đám người Phượng Hoàng tộc cảm nhận được luồng hơi thở này, sắc mặt đại biến.

- Không được, hắn muốn tự bạo.

- Rút lui, mau đi thôi.

Bọn họ kinh hoảng, không nghĩ đến Long Ngọc Ma quyết tuyệt như vậy.

- Ha ha, các ngươi chạy không thoát đâu, bản tọa cùng toàn bộ bảo bối tự bạo, dù các ngươi có thể xuyên toa qua hư không cũng không thể tránh khỏi cái chết.

Vừa lúc đó, có một thanh âm vang vọng thiên địa.

- Thứ hai, học sinh tiểu học toàn quốc tập thể dục theo đài.

- Mặt trời mới mọc.

- Tiết 1

...

- Này, sao lại như thế?

Cùng lúc đó, tất cả mọi người phát hiện thân thể của mình có chút mất khống chế.

Long Ngọc Ma đang chuẩn bị tự bạo càng hoảng sợ vạn phần, gào thét

liên tục.

- Là ai, rốt cuộc là ai?

- Đây là bảo bối công kích tâm thần, có người đang khống chế tâm thần của chúng ta.

- Là ai, rốt cuộc là ai đánh lén chúng ta?

- Chân của ta xảy ra chuyện gì vậy?

- Tay của ta, lại chuyện gì xảy ra nữa.

...

Vào lúc này, tất cả mọi người đều buông xuống cừu hận trong lòng, dưới cái nhìn của bọn họ, thế gian đột nhiên tốt đẹp hẳn lên, một vòng mặt trời mới mọc soi sáng trên mặt mọi người, thật ấm áp.

Lâm Phàm lén lén lút lút nhìn, phát hiện đám người kia giống như những gì mình suy nghĩ vậy, đang làm động tác cao thượng.

- Con mẹ nó, đồ chơi này đúng là nghịch thiên, Thần Thiên Vị tầng bảy đều không chống được, có khi nào đến Cổ Tộc Chí Cao cũng không chịu được không?

Lâm Phàm rất tán thưởng cái máy ghi âm này.

Chỉ không biết cực hạn của nó là thế nào.

Nếu như có một Vĩnh Hằng Thần Vị cường giả nào cho mình thử một chút thì tốt biết mấy.

Cái máy ghi âm này xuất hiện quá muộn, nếu như sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng cũng không vội, suối nhỏ thành sông dài, sau này khẳng định có cơ hội thí nghiệm một phen.

Giờ khắc này, Cự Long tộc và Phượng Hoàng tộc như những học sinh tiểu học ưu tú, ánh mắt tràn ngập ánh mặt trời, dưới nền nhạc phấn chấn, làm những động tác khiến người ta cảm thán.

Được lắm, bọn nhỏ tràn ngập sự phấn chấn!

- Đi ra, rốt cuộc là ai, ngươi đi ra cho ta. Long Ngọc Ma hoảng sợ quát.

Ai lại có thể nắm giữ năng lực như vậy.

Dù bảo bối công kích tâm thần cũng không có khả năng nắm giữ ma lực như thế.

Mình là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất, làm sao có khả năng bị một cái bảo bối công kích tâm thần mê hoặc như trở bàn tay.

Huống hồ, làm gì có bảo bối nào có diệu dụng như thế.

Chẳng lẽ có đại năng giả xuất hiện?

- Là ngươi.

Nhưng thời điểm khi đạo nhân ảnh kia xuất hiện, sắc mặt Long Ngọc Ma cực kỳ khó coi.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên vai sinh linh kia mang một đồ vật quái dị, nhìn rất cổ xưa, nhàn nhã đi đến bọn hắn.

Mà thanh âm này là từ bên trong đồ vật quái dị này tản ra ngoài.

Chẳng lẽ đó là một kiện bảo bối công kích tâm thần hả?

-Sinh linh kia, thả chúng ta ra.

Người Phượng Hoàng tộc nói.

- Đồ ghê tởm, ngươi có biết ta là ai không? Ta là thành viên của Cự Long nhất tộc, một trong thượng cổ thập đại hung thú, nếu như ngươi dám làm gì ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Long Ngọc Ma tức giận gào thét.

Lâm Phàm đi đến trước mặt bọn họ, giơ tay nhếch miệng lên hỏi ngược lại.

- Ngươi có biết ta là ai hay không?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 626: Lột Đồ, Cướp Sạch


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngươi chính là một tên gia hoả hèn hạ, vô sỉ. Long Ngọc Ma nổi giận mắng.

Trong lòng hắn cực kỳ hối hận tại sao lúc trước lại không g**t ch*t tên vô liêm sỉ này, hắn không ngờ, gia hỏa này có bảo bối như thế.

Giờ hối hận đã không kịp.

Nhưng bây giờ hối hận thì có thể làm gì, nhìn thấy sinh linh này, Long Ngọc Ma giận nhưng không chỗ phát tiết.

- Tiểu huynh đệ, chúng ta có hiểu nhầm? Ngươi là hạng người thiện lương, mà chúng ta cũng đang thay trời hành đạo. Người Phượng Hoàng tộc la lên.

Bọn họ không nghĩ đến sinh linh này lại có bảo bối cường đại, trực tiếp công kích không phân biệt bạn thù, làm bọn họ cũng bị ảnh hưởng.

- Tiểu đệ đệ có thể thả tỷ tỷ hay không?

Cô gái Phượng Hoàng tộc lên tiếng, âm thanh mềm mại, nghe rất êm tai.

Lâm Phàm không nói gì, vung ống tay áo, chắp hai tay sau lưng.

- Ai, Lâm Phàm ta, đánh giết ngàn vạn Cổ Tộc, đấu với Chí Cao, chém Quân Vương, không bao giờ khoe khoang, bởi vì ta biết, tất cả những thứ này đều được các chủng tộc Đại Thiên thế giới ghi nhớ trong lòng.

- Mà sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới cũng tôn xưng bản tọa là Nhân tộc Đại Đế, không biết cái tên này, các ngươi có biết hay không? Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn phía Long Ngọc Ma nói.

Cái tên này có biết bao uy danh, có lẽ tất cả đều phải biết.

- Nhân tộc Đại Đế?

Long Ngọc Ma hơi nghi hoặc, sau đó cuồng tiếu.

- Ha ha, thật không biết trời cao đất rộng, một tên tiểu tử thối cũng dám xưng Đại Đế, còn cái gì mà Nhân tộc Đại Đế, ta chưa từng nghe thấy.

- Ta, cái… xxx nó.

Thời điểm Lâm Phàm tự báo ra danh hiệu, đã làm xong chuẩn bị với sự khiếp sợ của đối phương, nhưng khi nhìn thấy thần sắc khinh thường của Long Ngọc Ma. Đột nhiên, hắn phát hiện một vấn đề trọng yếu, chẳng lẽ không có người nào biết mình là ai hay sao?

Hay Cổ Thánh Giới quá lớn nên danh hiệu của mình chỉ truyền trong một địa phương nhỏ mà thôi.

Lâm Phàm nghi ngờ nhìn về phía Phượng Hoàng tộc.

Đám người Phượng Hoàng tộc thấy ánh mắt Lâm Phàm, cũng chân thành lắc đầu, biểu thị mình thật sự không biết.

- Mẹ nó!

Thời khắc này, Lâm Phàm biết mình bị hố bà nó rồi.

Điều làm Lâm Phàm không hiểu chính là, tên tuổi của mình như thế, sao có khả năng không ai biết mình đây?

Mị Tộc còn giúp mình phát trực tiếp nữa mà, chẳng lẽ phạm vi phát trực tiếp không đủ lớn, nên có rất nhiều gia hỏa không biết mình.

- Mẹ cha, Mị Tộc không cố gắng tu luyện thiên phú, để phạm vi bao trùm nhỏ như vậy, sau này làm sao tranh với Tam Tinh tộc.

- Ta không cần biết ngươi là Đại Đế hay ai, ta khuyên ngươi, tốt nhất thả ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Long Ngọc Ma lạnh lùng nói, sau đó bất động thanh sắc truyền ra một đạo ý niệm.

Đạo ý niệm này là ý niệm cầu cứu.

- Đừng có nói nhảm, đồ ăn tới tay, ta chưa bao giờ buông tha, nếu không biết tên gọi của bản Đế là gì, thì hôm nay bản Đế sẽ để ngươi biết, ngươi hãy nghe cho kỹ hôm nay người chơi đùa cùng ngươi chính là Nhân tộc Đại Đế. Lâm Phàm bá đạo nói, sau đó bắt đầu hành động.

- Ngươi muốn làm gì, muốn làm gì?

Lúc này Long Ngọc Ma sợ hãi kêu lên.

- Làm cái gì?

Đương nhiên là vơ vét rồi, ngươi quả nhiên là tên nhà giàu, trên mỗi ngón tay đều mang nhẫn trữ vật. Lâm Phàm nhìn thấy trên mười long trảo Long Ngọc Ma tỏa ra từng trận kim quang, suýt chút nữa bị mù mắt.

Quả nhiên là một con Cự Long giàu có, vừa nhìn là biết ngay.

- Ngươi dừng tay cho ta, ngươi… tên súc sinh này.

Long Ngọc Ma không cách nào khống chế thân thể của mình, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cướp đi, không có bất kỳ phản kháng nào, trong lòng càng thêm giận dữ.

Bảo bối, đây đều là bảo bối của mình. Không biết tích lũy bao lâu, nếu bị lấy hết thì không còn gì nữa rồi.

Cái quái gì mà hạng người thiện lương chính nghĩa, so với thổ phỉ còn muốn thổ phỉ hơn.

Mười chiếc nhẫn trữ vật bị Lâm Phàm bỏ vào túi trữ vật, lấy kinh nghiệm nhiều năm đánh cướp của mình, hắn khẳng định Long Ngọc Ma còn bảo bối tư tàng.

Tuy bây giờ sắc mặt Long Ngọc Ma rất khó coi, nhưng không có biểu hiện ra cái vẻ mặt kiểu cha chết mẹ chết, nói như vậy, tuy hắn có chút nhức nhối nhưng còn chưa đến mức độ đau lòng.

- Ngươi định làm gì? Bảo bối của ta đã bị ngươi lấy hết rồi.

Long Ngọc Ma nhìn thấy ánh mắt xâm lược của tên này, nội tâm không khỏi có chút hốt hoảng, nói.

- Khẩn trương như vậy làm gì? Ta không hỏi ngươi có tư tàng bảo bối hay không, nhưng thấy ngươi chột dạ như thế khẳng định là có, xem ra ta phải tìm thật kỹ mới được. Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu, nói.

- Không còn, thật sự không còn nữa, ngươi không thể quá đáng như thế.

Long Ngọc Ma không nghĩ đến, mình sẽ có một ngày thế này.

Địa vị Hắn trong Cự Long tộc tuy không phải hàng đầu, nhưng hắn là người giàu có nhất, rất nhiều đồng tộc đều muốn vơ vét một ít trên người hắn, bởi vậy những năm gần đây, Long Ngọc Ma luôn một thân một mình ra bên ngoài tìm chỗ lẩn trốn, sinh sống qua ngày cùng những bảo bối này.

Không nghĩ rằng, không chỉ bị Phượng Hoàng tộc phát hiện còn gặp phải tên Nhân tộc đáng giận này.

- Quá đáng? Ngươi nói ta quá đáng, ta đang muốn bỏ qua cho ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, nếu ta không làm chút gì, thì chưa thể hiện được sự quá phận của bổn thiếu gia.

Lâm Phàm nổi giận rồi, người hữu hảo như mình vậy mà bị người ta nói quá đáng, ai có thể chịu được.

- Nhân tộc Đại Đế, ngươi không quá đáng chút nào, cái tên Long Ngọc Ma này thật sự không biết điều.

Người Phượng Hoàng tộc không biết lai lịch Lâm Phàm như thế nào, mà hiện tại đang bị cái bảo bối công kích tâm thần này khống chế. Nếu như còn càn rỡ với đối phương, thì là đồ ngốc rồi.

- Ừm, ngươi nói rất đúng, xem ra ta phải quá mức một chút.

Lâm Phàm khoác một tay lên người Long Ngọc Ma.

- Ngươi… ngươi làm gì?

Long Ngọc Ma có chút hốt hoảng, hắn không biết cái tên Nhân tộc này muốn làm gì?

- Quang Bất Lưu Thu.

Trong chớp mắt, Long Ngọc Ma cảm thấy thân thể của mình có chút lạnh lẽo, như có từng trận gió lạnh thổi qua.

- A!

Vừa lúc đó, hai nữ tử của Phượng Hoàng tộc kêu lên sợ hãi.

Các nàng trợn tròn hai mắt, không dám tin hình ảnh trước mắt.

Long Ngọc Ma lại bị l*t s*ch đồ.

Lúc này, tình huống hiện trường có chút quỷ dị.

Long Ngọc Ma không mảnh vải che thân, hai chân dang rộng, g*** h** ch*n có con vật nhỏ rất linh xảo.

- Làm sao có thể như vậy.

Hai nữ nhân Phượng Hoàng tộc nhắm hai mắt lại, không dám nhìn một màn ngượng ngùng trước mắt.

- Ha ha!

Nhưng đối với đám nam tử khác của Phượng Hoàng tộc mà nói, lại bắt đầu cười lớn.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Long Ngọc Ma càng thảm, bọn họ càng vui vẻ.

- Súc sinh, ngươi.. cái tên súc sinh này!

Lúc này, sắc mặt Long Ngọc Ma ửng hồng, phun ra ngụm máu.

Tuy vậy, nhưng hắn vẫn còn phải tiếp tục nhảy bài tập thể dục của học sinh tiểu học theo đài phát thanh.

- Con mẹ nó, quả nhiên còn cất giấu bảo bối.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 627: Thập Thái Tử


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đây là đồ chơi gì?

Lâm Phàm nhìn một chiếc khăn tam giác màu đen, nghi hoặc hỏi.

- Keng, chúc mừng ký chủ đã phát hiện ra bảo bối đặc thù, khăn che mặt.

- Khăn che mặt: có thể che dấu khí tức.

Lâm Phàm nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, bất đắc dĩ, vô vị, quá vô vị.

Vừa bắt đầu, hắn còn tưởng là vật gì tốt, hóa ra là một món rác rưởi.

- Trả lại cho ta, trả lại cho ta…

Long Ngọc Ma thấy đối phương cầm chí bảo của mình, hai con mắt đỏ lên.

Trên người hắn, thứ quý báu nhất chính là khăn che mặt này, hắn có thể tích lũy nhiều của cải như vậy, phần lớn đều dựa vào nó.

Che dấu khí tức, khiến người ta không phát hiện được sự tồn tại của mình.

Có lúc đi bí cảnh tìm bảo bối, có thể ẩn giấu để đánh lén giựt tiền, đều dựa vào khăn che mặt này.

Nếu như nhân loại này lấy đi khăn che mặt của mình, vậy sau này, sao làm giàu được.

- Thứ đồ này vô dụng như vậy, mà ngươi còn muốn?

Lâm Phàm hỏi.

Loại đồ chơi này vứt trên đường, kiếm cũng không muốn kiếm, không nghĩ đến tên này lại coi nó như bảo bối.

Bất quá, vừa rồi mình không phát hiện hắn ở bên cạnh, chắc là nhờ cái khăn này.

- Nhân tộc Đại Đế, ta cầu xin ngươi, nếu ngươi coi nó là rác rưởi, ngươi hãy trả lại cho ta đi.

Lúc này, Long Ngọc Ma khóc ròng.

Để cất kỹ bảo bối này, Long Ngọc Ma cố ý xem nó để dưới q**n l*t ở đ*ng q**n, bởi vì hắn sợ bị người khác đoạt mất, hắn không ngờ, thằng ông nội trước mặt này lại b**n th** như vậy.

Không chỉ đoạt nhẫn trữ vật của hắn, còn l*t s*ch sành sanh, để khăn che mặt lộ ra ngoài.

- Không được, đồ đến tay rồi làm gì có chuyện trả lại, nếu không ngươi lấy một món bảo bối nào đó chuộc lại thứ này đi.

Lâm Phàm nói.

Long Ngọc Ma nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm gì, nhưng nội tâm rất gấp gáp.

Đây là bảo bối hắn coi

trọng nhất, sao cam lòng mất đi như vậy.

- Bảo bối của ta đều bị ngươi lấy đi, ta thật không còn nữa.

Long Ngọc Ma khóc không ra nước mắt. Ông trời ơi, đại địa ơi, cầu xin các ngươi mở mắt một chút đi, đánh chết tên súc sinh này đi.

Nội tâm Long Ngọc Ma kêu gọi, nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ biện pháp nào.

- Vậy sao được? Ngươi không có bảo bối, ta làm sao trao đổi với ngươi. Tuy nói nó là một bảo bối rác rưởi, nhưng ta nghĩ, vẫn nên giữ lại thì tốt hơn.

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.

- Đừng... Đừng mà.

Long Ngọc Ma khóc, hắn thật sự không muốn mất đi bảo bối này.

Nếu thật mất đi thật, hắn sẽ thương tâm đến chết.

- Aiii, vậy ngươi lấy bảo bối ra đổi đi.

Lâm Phàm đáp trả.

Trong lòng Long Ngọc Ma bất đắc dĩ, hắn đã phát tán ý niệm ra ngoài, sao không có ai đến, chẳng lẽ những đồng tộc kia, đều tham lam bảo bối của hắn.

- Ngươi phải làm gì đó ta mới tin?

Long Ngọc Ma đau lòng nói.

Thế nhưng nghĩ đến khăn che mặt, Long Ngọc Ma cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ một món bảo bối khác.

Lâm Phàm nghe thấy những lời của Long Ngọc Ma, nhất thời sững sờ, cái tên này vẫn còn giấu bảo bối, hiện tại hắn đã trần như nhộng, từ trên xuống dưới vừa qua nhìn hoàn toàn không có gì, vậy thì hắn còn có nơi nào để giấu.

- Được, Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm ta, thề với trời, nếu như ngươi lấy bảo bối ra đổi, mà ta còn muốn chiếm khăn che mặt này làm của riêng, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không có chỗ chôn.

Lâm Phàm giơ tay lên trời thề.

- Được, ta tin ngươi.

Lửa giận trong lòng Long Ngọc Ma ngập trời, nhưng hắn lại không có biện pháp nào.

Nếu tên Nhân tộc này không có bảo bối công kích tâm thần quỷ dị như vậy, thì hắn sớm đập một trảo, đập chết tươi rồi, còn nhiều lời làm gì.

- Ra...

Vừa lúc đó, Long Ngọc Ma nhẹ giọng nói, trong chớp mắt, t trong tai bay ra một cây gậy, sau đó không ngừng biến hóa.

- Bảo bối này là ta phát hiện ở một thế giới khác. Dù nó được dùng để đỡ đồ, nhưng lại có thể biến lớn biến nhỏ, là một bảo bối tốt.

Long Ngọc Ma nhức nhối nói.

Bảo bối này, hắn vô tình lấy được, dù không có bao nhiêu sức mạnh, thế nhưng đặc tính có thể biến lớn biến nhỏ, đúng là rất lợi hại, coi như Cổ Tộc, cũng không thể luyện chế được cái bảo bối này.

Lâm Phàm nhìn cây gậy bay ra từ trong tai Long Ngọc Ma, cả người ngây ngẩn.

Bộ dáng này, chẳng lẽ là Định Hải Thần Châm?

Mà khi Lâm Phàm sờ lên cây gậy, hệ thống phân tích.

- Trụ chống trời: là đồ chống đỡ của Thiên tộc, có thể biến lớn biến nhỏ, nhưng không có gì tác dụng khác.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra do mình nghĩ quá nhiều, cây gậy này không phải Định Hải Thần Châm.

- Cái này giống như không có tác dụng gì?

Lâm Phàm nói.

Lúc này, Long Ngọc Ma cuống lên:

- Ta thật không còn bảo bối nữa, tất cả bảo bối đều ở chỗ ngươi rồi.

- Được rồi, ta lấy cái này.

Lâm Phàm nói.

- Dựa theo lời thề, ngươi phải trả lại khăn che mặt cho ta.

Long Ngọc Ma không kịp chờ đợi nói.

Chỉ cần có thể lấy khăn che mặt về, mặc kệ mất đi cái gì, cũng đáng giá.

- Đây.

Lâm Phàm ném khăn che mặt tới.

- Kỳ thực ta không biết chỉ số thông minh của ngươi rốt cuộc bao nhiêu, ngươi nói xem ngươi phải lấy khăn che mặt này làm gì?

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ.

Long Ngọc Ma nghe thấy thế, nhất thời sững sờ, có chút không hiểu.

- Cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, ta trả khăn che mặt này cho ngươi, sau đó lại giết ngươi, vậy khăn che mặt này lại là của ta rồi, cái này buôn bán rất có lời.

Lâm Phàm cười nói.

- Cái gì, ngươi dám lật lọng.

Long Ngọc Ma vừa nghe, sắc mặt biến đổi.

- Lật lọng cái gì, từ đầu tới cuối, ta chưa từng nói sẽ bỏ qua ngươi.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi…

Long Ngọc Ma tức giận nhìn Lâm Phàm, hắn không nghĩ đến tên này vô liêm sỉ như vậy, thật sự quá thấp hèn.

Đám người Phượng Hoàng tộc nhìn một màn trước mắt cũng nở nụ cười.

Bọn họ nhìn thấy Long Ngọc Ma tức đến nổ phổi, nhưng không thể làm gì, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Đặc biệt là hai muội tử kia, càng hạ thấp đầu xuống, phi lễ chớ nhìn.

Dù sao Long Ngọc Ma này không phải là mỹ nam tử gì, nhìn thân thể của hắn, có chút đau mắt.

Bất quá đối với người Phượng Hoàng tộc, bọn họ nhất định thể hiện chính mình tốt một chút, tranh thủ khoan hồng, bảo lưu tính mạng.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, từng trận rồng gầm từ hư không truyền đến.

Chân trời lóe lên những bóng mờ của Cự Long, mà những cái bóng này rất bá đạo, kéo dài mấy trăm ngàn trượng, khí thế hùng vĩ, vô biên.

- Ha ha, giờ chết của ngươi đã đến, đồng tộc ta đến rồi, ngươi nhất định phải chết.

Lúc này, Long Ngọc Ma vui mừng gào thét.

- Các vị cẩn thận, người này có bảo bối công kích tâm thần, các ngươi mau đóng thính giác lại, ngàn lần không thể trúng chiêu.

- Long Ngọc Ma, không nghĩ ngươi sẽ tự báo địa điểm, chẳng lẽ ngươi gặp phải phiền toái rồi?

Trong hư không, những bóng Cự Long kia liên tục rít gào, chấn động hư không.

- Bảo bối công kích tâm thần?

- Òng!

Vừa lúc đó, bên trong hư ảnh, một thân thể Cự Long to lớn đột nhiên mở miệng, một đạo tiếng nổ truyền đến.

Đầu lông mày của Lâm Phàm ngưng lại, bên dưới âm thanh này, máy ghi âm lại bị kẹt.

- Đây là Thiên Long bát âm của Thiên Long tộc, là một pháp môn sóng âm cực kỳ mạnh mẽ, có thể phá hủy tất cả các pháp bảo công kích tâm thần, đây chính là bí mật bất truyền của Cự Long tộc, chỉ có Cự Long hoàng bộ mới có thể học được.

Lúc đám người Phượng Hoàng tộc nghe thanh âm này, sắc mặt đại biến.

Nhưng đối với Long Ngọc Ma, lúc nghe thanh âm này, cả người hưng phấn.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 628: Tổ Long Luân Hồi Thuật


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đó là Long Ngọc Thần và Long Thiên Cương, không ngờ là hai người bọn họ.

Lúc đám người Phượng Hoàng tộc thấy hai đại hán này, nội tâm càng thêm kinh hãi.

- Bọn họ sao có thể còn sống, không phải trong trận chiến lần trước, bọn họ đã bị trưởng lão Phượng Hoàng tộc g**t ch*t rồi sao?

Long Ngọc Thần đứng song song với Long Thiên Cương, khí tức lưỡng long càng thêm mãnh liệt.

- Hừ, không nghĩ đến tiểu bối Phượng Hoàng tộc còn biết hai người chúng ta, không sai, trong trận đại chiến lần trước, chúng ta đã bị Phượng Vô Y g**t ch*t, nhưng hai người chúng ta tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật, một trong ba đại thần thuật nghịch thiên của Cự Long tộc, cho nên mới hồi sinh lại được, sau đó thực lực càng tăng nhanh như gió.

- Cái gì? Tổ Long Luân Hồi Thuật, cái công pháp vạn năm cũng không có Cự Long tu luyện thành, vậy mà các ngươi lại tu luyện được.

Sau khi nghe xong, đám người Phượng Hoàng tộc kinh hãi biến sắc.

Bọn họ tranh đấu với Cự Long tộc đời đời kiếp kiếp, cho nên rất hiểu về Cự Long tộc.

Cự Long tộc có ba đại thần thuật nghịch thiên, mà trong đó công pháp khó tu luyện nhất chính là Tổ Long Luân Hồi Thuật này.

Sau khi tu luyện thành công Tổ Long Luân Hồi Thuật, thì sức mạnh vô cùng kinh khủng, khó có đối thủ cùng cấp.

Mà Tổ Long Luân Hồi Thuật cửu chuyển sống lại, là công pháp hàng đầu của Cự Long tộc thời thượng cổ.

Cho nên, ngoại trừ người đứng đầu thời thượng cổ tu luyện tới cửu chuyển, còn những hậu bối về sau không có người nào có thể tu luyện thành công.

- Ngọc Thần và Thiên Cương đúng là thiên tài của Cự Long tộc, cũng người có khả năng tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật tới đỉnh cao.

Thập Thái Tử cười nhẹ nói.

Tổ Long Luân Hồi Thuật là một trong ba đại công pháp nghịch thiên của Cự Long tộc, những Cự Long tầm thường căn bản không học được.

Mà lúc Thập Thái Tử gặp Ngọc Thần và Thiên Cương đã bị hai Cự Long quái dị này hấp dẫn, sau đó mới nghĩ tới Tổ Long Luân Hồi Thuật.

Bất quá Thập Thái Tử sẽ không bồi dưỡng kẻ địch cho mình, bởi vậy lúc giao Tổ Long Luân Hồi Thuật cho bọn họ, cũng đã khống chế bọn họ.

Từ nay về sau, dù Ngọc Thần và Thiên Cương thật sự tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật đến đỉnh cao, thì cũng chỉ là chó của Thập Thái Tử hắn, bởi vì hắn đã nắm giữ sinh tử của hai người.

- Há, Tổ Long Luân Hồi Thuật đích thật là công pháp cao thâm, xem ra người sáng tạo ra môn công pháp này cũng là Cự Long kỳ tài.

Lâm Phàm cười nói.

- Ha ha, Nhân tộc đần độn, người có thể sáng tạo ra Tổ Long Luân Hồi Thuật tự nhiên là Cự Long kỳ tài rồi, mà người đó chính là tổ tiên Long Thần thời thượng cổ.

Thập Thái Tử điên cuồng cười nói.

- Luân Hồi chính là âm dương, mà muốn tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật cần phải có Âm Dương nhị khí, mà một người có Âm Dương nhị khí, chỉ có thể là nhân yêu.

- Về phần Long Ngọc Thần và Long Thiên Cương có thể tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật, xem ra rất phù hợp với điều kiện này rồi.

- Ha ha, hóa ra Long Thần của Cự Long tộc lại người lưỡng tính, nếu như nói ra, cười chết người mất.

Bởi vì Lâm Phàm có hệ thống trong tay, cho nên đối với tình huống trong cơ thể của Cự Long, tự nhiên rõ ràng.

- Người lưỡng tính là cái gì?

Tiểu muội Phượng Hoàng tộc nghi ngờ hỏi.

Lâm Phàm:

-...

- Câm miệng!

Thời khắc này, Thập Thái Tử nổi giận quát.

- Đừng thẹn hóa giận chứ, chẳng lẽ ta nói sai?

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ. Hắn là người trung thực mà, có sao thì nói vậy thôi.

Bây giờ, Cự Long thật sự không xong rồi, bọn họ không tiếp thu được sự thật tàn nhẫn này.

Lúc này, Thập Thái Tử nổi giận, hắn không nghĩ, cái tên Nhân tộc này lại biết rõ ràng như vậy.

Tổ Long Luân Hồi Thuật chính là bí mật bất truyền của Cự Long tộc, sao một tên Nhân tộc biết được yêu cầu tu luyện nó chứ.

Chuyện này đối với Cự Long tộc mà nói, là bí mật không thể truyền ra ngoài và cũng là sỉ nhục của Cự Long tộc.

Tổ Long Luân Hồi Thuật mạnh mẽ vô cùng, nếu như tu luyện thành công, vậy thì sẽ có khả năng kinh thiên động địa.

Bởi vậy Cự Long tộc biến Tổ Long Luân Hồi Thuật trở thành cấm thuật, nhưng không tiêu hủy nó.

- g**t ch*t tên Nhân tộc này cho ta, để hắn vĩnh viễn câm miệng lại.

Thập Thái Tử nổi giận, trong mắt lóe lên sát ý.

- Dạ, Thái Tử.

Trong chớp mắt, Long Ngọc Thần cùng Long Thiên Cương di chuyển, vì hai người họ tu luyện Tổ Long Luân Hồi Thuật, cho nên thực lực vô cùng mạnh mẽ, dù là Thập Thái Tử đối đầu với hai người bọn họ, cũng đánh không lại.

Thấy vậy, Lâm Phàm chỉ cười nhẹ một tiếng, âm dương chuyển đổi, càn khôn nghịch chuyển, cái này không có tác dụng với chiêu kia.

Bất quá cái công pháp Tổ Long Luân Hồi Thuật này đúng là pháp môn nghịch thiên, nếu như có thể tu luyện, sau này thành tựu tuyệt đối không thấp.

- Hôm nay ông đây liền g**t ch*t hai đầu Âm Dương Long.

Lâm Phàm cười lớn một tiếng, lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra.

Sau đó, thân hình Lâm Phàm hơi động, nháy mắt xuất hiện trước mặt lưỡng long, một búa vung ra, tạo thành một đạo ánh sáng rực rỡ.

- Nhân tộc, ngươi đắc tội Thập Thái Tử, cho nên ngươi phải chết.

Long Ngọc Thần cùng Long Thiên Cương đấm ra một quyền. Một quyền này khiến vạn long rít gào, Luân Hồi không ngừng sinh sôi.

- Ha ha, tu vi của các ngươi quả thật không tồi, nhưng đáng tiếc, trong mắt ta còn chưa là gì cả.

Lâm Phàm cười lớn một tiếng:

- Tiểu muội muội Phượng Hoàng tộc mở to hai mắt một chút để biết cái gì gọi là Âm Dương Long, sau khi trở về nói bí mật này cho Phượng Hoàng tộc, để bọn họ biết, Cự Long tộc không chỉ phân chia nam nữ, mà còn phân biệt loại hình.

Ngay lập tức, tâm thần đám người Phượng Hoàng tộc kinh hãi, sau đó từng người từng người nhìn không chớp mắt.

Trong lòng bọn họ cực kỳ hiếu kì, không biết Âm Dương Long rốt cuộc là cái gì?

- Quang Bất Lưu Thu.

Tố độ của Lâm Phàm rất nhanh, nhanh đến nỗi làm người ta nhìn không thấy rõ.

Thần kỹ triển khai.

Toàn bộ thiên địa trước mặt Lâm Phàm, giống như trần như nhộng.

Cầu vồng lấp lóe, một đạo thánh quang che phủ tất cả.

Mà trên người Long Ngọc Thần cùng Long Thiên Cương cũng bị thánh quang bao trùm, phảng phất có một màn sắp phát sinh làm người kinh hãi.

- A!

Chớp mắt một cái, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

- Cự Long tộc làm sao có chủng loại như vậy, không thể, không thể nào.

- Ha ha, đây đúng là một chuyện lớn, thật không ngờ công pháp nghịch thiên Tổ Lông Luân Hồi Thuật của Cự Long tộc phải cần thể chất như thế mới tu luyện được, vậy thì Long Thần của Cự Long tộc cũng từng như vậy sao.

- Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

...

Lúc này, Thập Thái Tử nhìn một màn trước mắt, điên lên.

- Tên Nhân tộc này sử dụng tà thuật gì, lại có thể l*t s*ch quần áo của người khác trong chớp mắt?

- Lại là chiêu này, Nhân tộc này làm sao có thể đê tiện như vậy.

Giờ khắc này, Long Ngọc Ma không mảnh vải che thân nhìn thấy tình huống trước mắt, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Lâm Phàm tiếc nuối thở dài một tiếng, Quang Bất Lưu Thu này thật sự quá tàn ác, đi phá hoại sự hài hòa của xã hội.

Bất quá đối với Lâm Phàm, kẻ địch nên đối xử như vậy.

Trước tiên hướng dẫn nội tâm của bọn họ, để bọn họ cảm thấy xấu hổ vô biên, sau đó cố gắng trấn áp.

- Giết hắn cho ta.

Thập Thái Tử tức giận gào thét, hắn giận đến điên cuồng.

Hắn không nghĩ tới cái tên ghê tởm này dám làm ra chuyện như vậy.

- A!

- Tên Nhân tộc đáng chết, ta muốn giết ngươi.

Giờ phút này, hai người Long Ngọc Thần và Long Thiên Cương hoàn toàn nổi giận. Một màn này khiến bọn hắn vĩnh viễn không dám gặp người khác, tất cả là do tên Nhân Tộc đáng chết này, dám lộ cấm kỵ của bọn hắn ra ngoài.

Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết.

- Aiiii, các ngươi nên dùng chân tâm đối mặt với thiếu hụt của mình, không nên vì vậy mà phẫn nộ.

Lâm Phàm bất đắc dĩ.

- Ai da, đúng là nổi giận rồi.

Lúc này, hai đạo rồng gầm đột nhiên vang lên.

Long Ngọc Thần và Long Thiên Cương khôi phục chân thân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back