Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 604: Một Đường Nghiền Ép


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đám người Võ Thiên Hải và Thiên Tuyết tràn ngập tò mò, không biết người này rốt cuộc là ai, nhìn vẻ mặt của Diệp sư đệ, hình như lai lịch không nhỏ.

- Mọi người phải nghe cho kỹ đấy, đợi lát nữa chấn động đến nói không ra lời.

Diệp Đào chuẩn bị tâm lý, ho khan vài tiếng.

- Nhanh lên một chút, đừng cố làm ra vẻ bí ẩn.

- Sư đệ, nếu ngươi còn không nói thì đừng trách sư tỷ độc ác.

Thiên Tuyết ngang ngược nói, nếu Diệp Đào còn dám diễn trò nữa chắc chắn sẽ biết tay nàng.

- Nói thì nói, dọa người ta vậy làm gì?

Diệp Đào có chút bất đắc dĩ, thực lực bản thân quá yếu, trực tiếp bị nghiền ép, không còn lời nào để nói.

- Lúc mi đầu, ta cũng không nhận ra, nhưng càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, đây không phải là vị Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm kia sao?

Diệp Đào nói.

- Nhân tộc Đại Đế, Lâm Phàm?

Mọi người trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có phản ứng được, tỉ mỉ nhớ lại danh tự này.

- Ai nha, các ngươi thật là, chính là Nhân tộc ba năm trước, chém chết Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao đó.

Diệp Đào có chút bất đắc dĩ, các sư huynh, sư tỷ không phải tu luyện đến đầu óc lú lẫn rồi chứ, nói rõ như thế còn muốn cái gì nữa?

- A!

Diệp Đào nói sáng tỏ như thế, nếu còn không biết thì đầu heo cũng không bằng.

Sắc mặt Thiên Tuyết đại biến, gương mặt không dám tin tưởng nói:

- Cái gì, hắn chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, là cường giả tuyệt thế kia.

Sắc mặt của Võ Thiên Hải lúc này trở nên trắng bệch, nghĩ mà sợ nhìn về Diệp Đào

- Vừa rồi ta đã cự tuyệt hảo ý của hắn.

- Ừm.

Diệp Đào nhìn sắc mặt trắng bệch của Đại sư huynh, trong lòng cũng vui vẻ cười lớn, có điều vẫn rất nghiêm túc gật gật đầu.

- Đại sư huynh, thời điểm nghe ngươi từ chối hảo ý của đại thần, ta sợ vãi tè rồi.

- Có điều, sư đệ đây đã cứu huynh, không sao rồi, không cần kinh hoảng.

Diệp Đào lạnh nhạt nói.

Tuy thực lực ta không bằng các ngươi, nhưng kiến thức thì các ngươi thúc ngựa cũng chạy không kịp, hớ...

Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt của đại sư huynh, không khỏi an ủi

- Đại sư huynh, kỳ thực Nhân tộc Đại Đế hắn sẽ không để ý đến điều này đâu, sư đệ, ngươi nói có phải không?

- Đúng, sư tỷ nói không sai, sao Nhân tộc Đại Đế lại để ý đến những thứ vụn vặt này được.

Diệp Đào gật đầu nói.

- Vậy lát nữa lúc người đi ra, chúng ta nên làm gì?

Trong lòng Võ Thiên Hải hơi trấn định một chút, có điều vẫn có chút lo lắng.

Nhân tộc Đại Đế là một nhân vật nổi danh trong Cổ Thánh Giới, trận chiến năm đó, dù không đủ kịch liệt, nhưng tất cả mọi người đều thấy được Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” chết trong tay Nhân tộc Đại Đế.

Chuyện này là một sự kiện phấn chấn lòng người của cả Đại Thiên thế giới.

Thời khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp sư đệ, Diệp sư đệ lúc này là tâm phúc của bọn họ.

Nhìn ánh mắt của các sư huynh sư tỷ trong tông môn, Diệp Đào không khỏi ngẩng cao đầu.

- Căn cứ vào quan sát của ta, Nhân tộc Đại Đế ôn hòa, nhã nhặn, trò chuyện với chúng ta như vậy tất nhiên là không chú trọng danh hiệu của người, cũng không muốn người ta biết hắn là ai, bởi vậy, đợi lát nữa lúc Nhân tộc Đại Đế đi ra, ta muốn giống như vừa rồi, muôn ngàn lần không thể biểu hiện ra vẻ mặt kích động.

- Ai, Nhân tộc Đại Đế là thần tượng một đời của sinh linh Đại Thiên, chúng ta may mắn gặp mặt một lần, sau này nói ra, thật sự rất có mặt mũi.

Diệp Đào rất kích động, lần đầu tiên phát hiện mình lại cơ trí như vậy.

Mà những người xung quanh cũng chỉ biết yên lặng gật gật đầu, cảm thấy Diệp sư đệ nói có lý, lát nữa cứ làm như vậy đi.

Bên trong bí cảnh.

Lâm Phàm một đường tiến về phía trước, tư thế nghiền ép hoàn toàn.

Bí cảnh này ẩn chứa Tiên Thiên chi kim, Cổ Tộc không có cách nào khống chế, hư không loạn lưu chính là một đạo phòng hộ thiên nhiên, hơn nữa, lục thân không nhận, bất kể ai đi vào, chỉ cần không chịu được, đều sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ.

- Sinh linh, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến, nhanh cút ra ngoài.

Lúc này, bên trong một mảnh Canh Kim Chi Hải, từng đầu Canh Kim chi linh tức giận gào thét, từng cái đều mang màu vàng chói lọi, khí tức sắc bén cắt rời tất cả, tựa như có thể cắt nát hư không vậy.

Canh Kim chi linh ở đây không giống nhau, nhưng cũng giống như sinh linh Đại Thiên, đều có đầu lĩnh.

Phía sau một bầy Canh Kim chi linh, có một tên cường hãn nhất, trên người mặc áo giáp màu vàng óng, tay cầm trường kiếm, khí tức sắc bén, cắt rời mọi thứ.

- Thật cường hãn, bên trong Tiên Thiên Ngũ Hành, chắc mỗi Tiên Thiên chi kim thai nghén ra được sinh linh cường đại thế này, dẫn đầu sát phạt.

Một khi Lâm Phàm đến gần Canh Kim Chi Hải, cảm thấy từng đạo từng đạo phong mang gào thét tới.

Nếu ai tu vi thấp, sẽ trực tiếp bị đâm thủng thành tổ ong.

Có điều đối với Lâm Phàm, những mũi nhọn này, không cần để ý, một chút thương tổn cũng không có.

Lâm Phàm vừa sải bước ra, một chưởng bắt lấy, tiếng vang ầm ầm, hư không sụp đổ, chộp một bầy Canh Kim sinh linh.

Canh Kim sinh linh tức giận gào thét, nhưng trong bàn tay của Lâm Phàm, không có cách phản kháng, toàn bộ biến thành Tiên Thiên chi kim tinh thuần.

Lấy thực lực của Lâm Phàm, đám sinh linh này chỉ là kiến, không có một chút cơ hội phản kháng.

Cổ Thánh Giới, không có nhiều người tu hành cần Tiên Thiên Ngũ Hành, dù có một ít công pháp cần Tiên Thiên Ngũ Hành nhưng cũng chỉ cần một chút mà thôi.

Thế nhưng, đối với Lâm Phàm, “Yêu Thành” thoát biến là cực kì quan trọng, còn phải cần một lượng lớn Tiên Thiên Ngũ Hành, không thu sạch hiển nhiên không đủ.

Sau khi Lâm Phàm thanh trừ một bầy Canh Kim Chi Linh, một đạo thanh âm sắc bén truyền đến.

Âm thanh hóa thành lợi kiếm vô địch hướng về phía Lâm Phàm.

- Sinh linh ghê tởm, ngươi dám tàn sát con dân của ta.

Nơi sâu nhất trong “Canh Kim Chi Hải”, một toà cung điện cao lớn sừng sững ở đó, một người khổng lồ toàn thân màu vàng, liên tục rống giận.

Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh.

Đối với Tiên Thiên Ngũ Hành, là sinh linh cực kỳ mạnh mẽ.

- Mượn các ngươi dùng một lát.

Lâm Phàm không chút do dự vỗ một chưởng, thiên địa rúng động.

“Yêu Thành” xoay tròn xuất hiện, Thượng Cổ Đại Yêu tuyệt thế giáng lâm, một hơi thổi mênh mông, bao phủ thiên địa.

Khí thôn sơn hà, sức mạnh vô cùng vô tận dâng trào.

Toàn bộ bí đung đưa kịch liệt.

- Đều trở thành một phần của bản Vương đi.

Trong mắt Thượng Cổ Đại Yêu lập loè tinh quang, phun ra nuốt vào liên miên không dứt.

Với tu vi của Lâm Phàm bây giờ, chém chết những Tiên Thiên chi linh này đơn giản như trở bàn tay, không có bất kỳ độ khó nào.

- Ngũ hành chi kim, sinh sôi liên tục, Canh Kim sát phạt chi đạo.

- Chém!

Người khổng lồ màu vàng không thể nhịn được nữa, nâng kiếm tiến lên, thân thể to lớn tràn ngập bên trong bí cảnh, một chiêu kiếm lóe sáng, không thứ gì không thể xuyên thủng.

Nhưng lúc đi đến trước mặt Thượng Cổ Đại Yêu lại bị Thượng Cổ Đại Yêu một tay nắm lấy, trực tiếp bỏ vào miệng.

Xoạt xoạt!

Tiếng kim loại vỡ vụn, kim sắc cự nhân trong miệng Thượng Cổ Đại Yêu hóa thành dòng chảy dài màu vàng, cuối cùng dung nhập vào “Yêu Thành”.

- Nơi này cũng không cần tồn tại nữa rồi.

Lâm Phàm giang hai tay, năm ngón tay không ngừng lớn lên, mà bí cảnh cũng từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến thành một chút ánh sáng bị hắn nắm trong tay.

Thực lực vô địch, nghiền ép tất cả.

Đám người ở bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn lại phát hiện, bí cảnh biến mất trước mặt bọn họ.

Ngay lúc đó, họ thấy một người đang chậm rãi đi ra ngoài.

Vẻ mặt từng người, từng người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bí cảnh Tiên Thiên chi kim cực kỳ cường hãn, cứ như vậy không còn.

Chuyện này... Này…
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 605: Tiết Kiệm Không Ít Thời Gian


Người dịch: Kira123Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm không nghĩ rằng thu phục Tiên Thiên chi kim lại nhanh như vậy, Tiên Thiên chi kim hóa thành sinh linh trong mắt hắn như giun dế, xoay tay có thể trấn áp, không có bất kỳ khó khăn nào.

Nếu là lúc trước, chắc phải tiêu hao một chút thời gian.

Thực lực đề thăng, thật tốt!

Bên trong “Yêu Thành”, Tiên Thiên Ngũ Hành đã có bốn loại, còn thiếu cái cuối cùng, chỉ cần tìm được Tiên Thiên chi mộc, Ngũ hành đầy đủ, là thời điểm “Yêu Thành” thoát biến.

Bên ngoài, đệ tử Hạo Hãn Tông còn đang chờ mình, trong lòng Lâm Phàm cười một tiếng, một chiêu kia, kinh thiên động địa bực nào, lát nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi mình là ai.

Khi đó mình nói tên ra, nhất định sẽ kinh động được họ, ngẫm một màn sắp diễn ra, Lâm Phàm kích động vạn phần.

Nguyên lai, sau khi có thực lực, tinh tướng được lại vui vẻ như thế, thật hưng phấn a.

Đệ tử Hạo Hãn Tông, thấy bóng người từ hư không đi ra, liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, rõ ràng đã biết nên làm như thế nào.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, thần tình lạnh nhạt, dường như đây là một chuyện bình thường, không đáng nhắc đến.

Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm, Lâm Phàm đối với tình huống này, sớm nằm lòng, không cần suy nghĩ nhiều, đã biết mình nên làm như thế nào.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt mang theo tia cười yếu ớt, đợi Hạo Hãn Tông đệ tử mở miệng.

Đám đệ tử Hạo Hãn Tông, trong nội tâm kích động dị thường, người trước mắt này có thể là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm.

Bí cảnh nguy hiểm như vậy, trong tay ngài, lại bị phá diệt dễ như thế, nếu nói ra, ai tin chứ.

“Ha Hả!” Đợi đã lâu! Lâm Phàm thấy đối phương dĩ nhiên không ai nói chuyện, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

-Các ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ nhận thức ta?

Lâm Phàm dùng từ dẫn dắt.

Để Lâm Phàm bất đắc dĩ chính là, đám người kia, dĩ nhiên lắc đầu, “Không quen biết.”

Trong lòng mọi người Hạo Hãn Tông càng thêm tin lời nói của Diệp sư đệ.

Diệp sư đệ nói không sai, Nhân tộc Đại Đế là một vị Đại Thần khiêm tốn.

Nếu như người bình thường, đã sớm tự báo danh hào.

-Thật sự không biết?

Lâm Phàm không tin, hỏi lần nữa.

Cái này có chút không khoa học, sao có khả năng không ai biết mình đây.

-Không biết.

Đệ tử Hạo Hãn Tông lần nữa lắc đầu, biểu thị không quen biết.

Bọn họ đã bàn xong, nhất định phải giả như không quen biết.

Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ, sau đó giơ tay, một tia “Tiên Thiên chi kim” trôi nổi giữa không trung.

-Đây là cho các ngươi.

Thời điểm “Tiên Thiên chi kim” xuất hiện, các đệ tử đều bị vật trước mắt hấp dẫn.

Đối với bọn họ, “Tiên Thiên chi kim” thật sự quá ác liệt, chỉ khí tức thôi, như muốn cắt rời thân thể họ.

Tuy rằng chỉ một tia thôi, thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó, không thể coi thường.

Đối với Hạo Hãn Tông đệ tử mà nói, một tia này, có thể nâng cấp công pháp đến cảnh giới viên mãn.

Dù sao, đây chính là “Canh Kim chi khí” chỉ dưới “Tiên Thiên chi kim” a, thuần chính nhất là sức mạnh.

-Lâm ca, thực lực của ngài, thật mạnh.

Diệp Đào sùng bái nói.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng vẫn còn chút thương cảm, mình nổi danh như vậy, mà vẫn có người không biết, chuyện này đối với Lâm Phàm, là một đả kích.

-Đủ dùng thôi!

Lâm Phàm không có hứng thú, mỉm cười nói.

Võ Thiên Hải giờ kính úy nhìn Lâm Phàm, nhưng nhớ lời tới Diệp sư đệ, không khỏi trấn an nội tâm, sau đó quay về Lâm Phàm, ôm quyền cảm tạ.

Nếu như không có đối phương, hắn không khả năng nhận được “Tiên Thiên chi kim”.

Thiên Tuyết có một chủ ý, nếu mời đối phương về tông môn, sẽ để tông chủ bọn họ cao hứng vạn phần, nhưng thời điểm nàng muốn mở miệng, dị biến phát sinh.

Hư không bình tĩnh như nước, đột nhiên nổi tia sóng lớn.

-Võ Đế Tông gặp phải thảo phạt của Cổ Tộc, kính xin các đại tông môn đến cứu viện.

Âm thanh này, rất bi phẫn cùng sốt ruột, như sắp không chống đỡ nổi nữa, mà sau đó còn một câu nói.

-Lần này Uy Quân Vương, Tề Quân Vương, Chấn Quân Vương, ba đại Quân Vương suất lĩnh ngàn vạn Cổ Tộc thảo phạt Võ Đế Tông, nếu có người đồng ý cứu viện, Võ Đế Tông sau khi ổn thỏa sẽ vô cùng cảm kích a.

-Chuyện gì thế này?

Lâm Phàm nghe thanh âm này, hơi nghi hoặc một chút.

-Đây là phá giới truyền âm pháp, trong chủng tộc Đại Thiên, thời điểm những tông môn bị Cổ Tộc tấn công, đều sẽ tìm giúp đỡ.

Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.

-Tình huống như thế, các ngươi gặp rất nhiều lần?

Lâm Phàm nhìn thần sắc lạnh nhạt của bọn họ, nghi hoặc hỏi.

-Ừm, tình huống như thế trước đó cũng có phát sinh, nhưng rất ít người đi hỗ trợ, vì Cổ Tộc thật sự quá cường đại, đặc biệt là cả một đội quân Cổ Tộc tập hợp lại, càng kh*ng b* hơn, mỗi đại tông môn, đều ở nhà tự vệ, không dám nhóm lửa trên người.

Thiên Tuyết nói rằng.

-Không nghĩ đến, lần này lại có ba đại Quân Vương xuống núi, Võ Đế Tông này đến cùng đã làm chuyện gì?

Võ Hải Thiên không dám tin, hỏi.

Thực lực ba đại Quân Vương mạnh mẽ như vậy, mà Võ Đế Tông chỉ là một tông môn nhỏ yếu nhược, sao có thể chống đỡ được.

Âm thanh này lan truyền trong một phạm vi nhỏ ở Cổ Thánh Giới.

Một vài sinh linh khi nghe lời cầu cứu, trong lòng phẫn nộ vạn phần, muốn hỗ trợ, nhưng thời điểm nghe nói ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, từng người từng người cũng yên tĩnh lại, bọn họ biết dù có đến hỗ trợ cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Lâm Phàm nhìn hư không gợn sóng trước mắt, trong lòng động đậy.

Ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, đúng là tiết kiệm thời gian mà.

Nguyên bản, căn cứ theo kế hoạch, hắn trước tiên muốn tập hợp đủ Tiên Thiên Ngũ Hành, tăng thực lực, sau đó đi tìm Uy Quân Vương vơ vét một phen.

Nhưng thực lực tự thân được tăng lên một tầm cao mới, đủ sài.

Du là Uy Quân Vương xuất hiện trước mặt mình, cũng không sợ.

-Sư tỷ, là Võ Đế Tông?

Diệp Đào nguyên bản còn cợt nhả, nhưng thời điểm nghe âm thanh đó, cả người đột nhiên run rẩy.

Thiên Tuyết và Võ Thiên Hải liếc nhìn nhau, trong mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ, bọn họ biết sư đệ sao lại như vậy.

-Sư đệ, chuyện này đừng nghĩ nhiều nữa.

Võ Thiên Hải tiếc nuối nói.

Dù kéo cả Hạo Hãn Tông đi, cũng chỉ đi chịu chết.

-Vợ ta đang ở đó a.

Diệp Đào cuống lên, mặc dù bà vợ này không thích hắn, nhưng bất kể thế nào, cũng là vợ mình.

-Sư đệ, dù chúng ta đi hết, cũng không có tác dụng, ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, ngàn vạn Cổ Tộc đại quân, diệt Võ Đế Tông, là chuyện trong chớp mắt.

Thiên Tuyết an ủi.

Chuyện này, bọn họ không thể ra sức, coi như muốn giúp đỡ, nhưng không có thực lực đó.

Ngay tại lúc này, Diệp Đào “bịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất, dập đầu, hốt hoảng cầu xin.

-Nhân tộc Đại Đế, van cầu ngài giúp ta một chút, van xin ngài.

-Ngươi biết ta?

Lâm Phàm cười thầm trong lòng, nguyên bản tâm tình đang u buồn, biến mất sạch sành sanh.

“Nhận thức, nhận thức...” Diệp Đào vội vàng nói.

“Ha ha...”

Lâm Phàm bắt đầu cười lớn, một tay hóa mở hư không, tìm kiếm con đường trong “Phá giới truyền âm pháp” này.

-Vợ của ngươi tên gì?

Lâm Phàm trong lòng cực kỳ vui sướng, không có nghĩ đến những gia hỏa này, không vặt như thế, rõ ràng chính mình, lại làm bộ không biết.

-U Lan.

Diệp Đào trả lời.

...

-Sư đệ đứng lên đi, Nhân tộc Đại Đế đi rồi.

Võ Thiên Hải nói.

-Đi rồi?

Diệp Đào hoảng hốt.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 606: Uy Quân Vương Không Phục


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Ba đại Quân Vương dẫn dắt ngàn vạn Cổ Tộc vây quét Võ Đế Tông, chúng ta có đi hỗ trợ không?

Một trưởng lão của tông môn nào đó lên tiếng hỏi.

- Liệt Dương trưởng lão, ta biết ngươi cùng một trưởng lão trong Võ Đế Tông có giao hảo, thế nhưng ngươi phải hiểu được, lần này không phải chuyện nhỏ, ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, dù chúng ta dốc toàn lực trợ giúp, kết cục cuối cùng, chỉ có một.

Liệt Dương trưởng lão nghe thấy những lời ấy, trong lòng thương cảm, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.

- Tông chủ, những tông môn khác cũng sẽ hỗ trợ.

- Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi lui ra đi.

Tông chủ không nói thêm gì nữa, khoát tay áo một cái, cho lui ra.

Tông môn của chủng tộc các giới đều đã ăn qua thiệt thòi, cho nên bọn họ đều không muốn trợ giúp. Đã từng có tông môn không nhịn được sự hung ác của Cổ Tộc, xuất chinh trợ giúp, thế nhưng cuối cùng phát hiện, tông môn tiếp viện đã ít, lại càng ít.

Mỗi một người đều vì tự vệ mà chỉ đứng nhìn.

Không bao lâu sau, một tên đệ tử hốt hoảng chạy vào.

- Tông chủ, không xong rồi, Liệt Dương trưởng lão đã rời tông môn.

- Aiii.

Tông chủ lắc đầu, hiển nhiên cũng rất bất đắc dĩ.

Đây là chuyện thường ở Cổ Thánh Giới, coi như đi hỗ trợ, cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Nhưng lần này, không giống như những lần đước, ba đại Quân Vương cùng thảo phạt Võ Đế Tông, trong tay bọn họ còn nắm giữ ngàn vạn đại quân Cổ Tộc, thì ai có thể ngăn cản chứ.

Tuy sinh linh chủng tộc các giới rất nhiều, nhưng so sánh với Cổ Tộc thì khác nhau một trời một vực.

Cổ Tộc được thiên ý che chở, khó có thể đối kháng lại được.

Vả lại Võ Đế Tông phát ra “Phá giới truyền âm pháp” nhưng phạm vi thật sự quá nhỏ, cho nên có nhiều tông môn không phát hiện được.

...

Võ Đế Tông.

Lúc này, một pho tượng trong toà hoang phế đang nghiêng ngả sắp sụp, bám đầy tro tàn, nhưng pho tượng này chính là tượng trưng cho Võ Đế Tông.

Mà Võ Đế Tông ở nơi sâu nhất trong pho tượng kia.

Ngàn năm trôi qua, Võ Đế Tông phát triển rất nhanh, nhưng trong mắt bọn họ, Cổ Tộc vẫn là nhân vật mạnh mẽ, nên bọn họ vẫn luôn lánh đời không ra.

Bên ngoài pho tượng kia, một mảnh hư không đen kịt, phóng tầm mắt nhìn thấy khắp đều là Cổ Tộc, khiến cho chủng tộc các giới run lẩy bẩy, nội tâm cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhiều Cổ Tộc như vậy, nếu như cùng tiến lên, thì bên trong Cổ Thánh Giới có ai có thể chống đỡ được.

Đại quân Cổ Tộc mênh mông, ba cái bảo tọa lơ lửng ở kia đều có người ngồi.

- Pho tượng của Võ Đế Tông ngược lại không tệ, có thể ẩn giấu hư không lâu như vậy, lần này ta xem bọn họ có thể chạy trốn nữa không.

Thân hình Tề Quân Vương to lớn, hai mắt âm lãnh, trong lúc mở miệng, hàn mang b*n r* bốn phía, phảng phất như bên trong đất trời này, tất cả sinh tử của mọi sinh linh, đều bị hắn nắm giữ.

- Chí Cao đại nhân có lệnh, nhất định phải mang pho tượng của Võ Đế Tông về, cho nên đối với Uy Quân Vương ngươi, mới nhậm chức không lâu, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi đấy, đợi lát nữa, ngươi phải biểu hiện tốt một chút mới được.

Chấn Quân Vương nhìn Uy Quân Vương bên cạnh, cười yếu ớt nói.

Chỉ là trong nụ cười này, ẩn chứa một tia khinh thường.

Trong mắt của Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, cái tên Uy Quân Vương mới nhậm chức này hoàn toàn do Chí Cao đại nhân một tay đề bạt.

Một con tép riu giống như binh sĩ Cổ Tộc, được Chí Cao đại nhân khen ngợi mới có địa vị cao như thế, nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, Uy Quân Vương này chỉ là một quân cờ trong tay Chí Cao đại nhân mà thôi.

Uy Quân Vương không nói gì, không phải hắn không muốn nói, mà là bên cạnh hắn có Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.

Hắn biết địa vị của mình, ban đầu chỉ là một binh sĩ Cổ Tộc không có thực lực, nhưng bởi vì Chí Cao đại nhân nhất thời hứng thú, cho nên giúp hắn có được thực lực mạnh mẽ, rồi ban hắn chức vị Uy Quân Vương.

Bất quá, trong lòng Uy Quân Vương vô cùng hung tàn, hắn nhất định phải bò đến địa vị cao nhất, để tất cả Cổ Tộc đều phải sợ hắn.

Bây giờ Chí Cao đại nhân ra nhiệm vụ như thế, bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành.

Trong chớp mắt, Uy Quân Vương đứng lên, bàn tay khổng lồ mở ra, một luồng lực lượng bàng bạc chợt bộc phát, hư không không ngừng sụp đổ, pho tượng Võ Đế kia không ngừng lắc lư chuyển động.

Một lực hút cường đại không ngừng vận chuyển, như muốn kéo những thứ ẩn giấu trong pho tượng Võ Đế Tông ra ngoài.

Lúc này, bên trong Võ Đế Tông, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều vô cùng lo lắng.

- Những tông môn khác có đến giúp đỡ không?

Một tên trưởng lão gấp gáp hỏi.

- Không có.

Một trưởng lão khác cũng đang đợi những tông môn kia đến tiếp viện, vào lúc này, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần này là đại nạn, cũng là đại họa, nói không chừng từ nay về sau sẽ không còn Võ Đế Tông nữa.

- Thôi, thôi, trong số mệnh đã ghi chúng ta phải gặp tai nạn này rồi.

Võ Đế Tông tông chủ cảm thán.

- Chúng ta nguyện cùng sống cùng chết với tông môn, thề giết sạch bọn Cổ Tộc.

Ngoài đại điện, tất cả các đệ tử đều đứng ở đó, từng người từng người khí tức mười phần, bọn họ biết bên ngoài kinh khủng cỡ nào, nhưng bây giờ, sợ hãi cũng vô dụng, đến nước này rồi chỉ có thể liều một phen mới có vọng sống sót.

Tông chủ Võ Đế Tông nhìn các đệ tử, trong lòng cảm thán, trận chiến hôm nay, sẽ vô cùng thê thảm.

- Tông chủ, tông chủ Vân Tông đến rồi.

Vừa lúc đó, một ánh hào quang loé lên, mấy trăm đạo bóng người trong nháy mắt lơ lửng giữa hư không.

- Võ Hà huynh, Vân Tông ta đến đây trợ trận.

Lúc Vân Tông chủ biết Võ Đế Tông bị Cổ Tộc vây khốn, không chút do dự, lập tức mang theo một vài trưởng lão, nhanh chóng chạy tới.

- Đa tạ Vân tông chủ.

Võ Hà nhìn Vân Tông chủ, vẻ mặt cảm kích, ôm quyền nói.

Vân Tông chủ đến, trong lòng Võ Hà dâng lên một chút hy vọng.

Tu vi của Vân Tông chủ là cảnh giới Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, có thực lực tương đương với Tề Quân Vương và Chấn Quân Vương, cho nên có thể ngăn cản một tên.

Lần này, Vân Tông chủ đến đây, tổng cộng dẫn theo mười vị trưởng lão, bất quá Mộng Hằng Thiên không đến, mà ở lại Vân Tông chủ trì đại cuộc.

- Chủng tộc các giới vốn là người một nhà, cho nên Võ Đế Tông gặp nạn, Vân Tông ta sao có thể đứng nhìn, chỉ là lần này, Cổ Tộc hùng hổ, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.

Vân Tông chủ cảm thán nói.

Mà ngay lúc này, Võ Đế Tông đột nhiên lắc lư, một sức hút cường đại từ bên ngoài xông vào.

- Không nghĩ tới Uy Quân Vương đã động thủ.

Sắc mặt Vân Tông chủ ngưng lại, một chưởng vỗ ra, đánh tan lực hút này.

Bên ngoài, Uy Quân Vương phát hiện, một nguồn sức mạnh truyền đến, liên tục ra chưởng, đập tan chiêu thức của mình.

- Uy Quân Vương, xem ra cao thủ của Võ Đế Tông đến rồi.

Chấn Quân Vương cười lớn một tiếng, không để ý đến sắc mặt có bao nhiêu khó khăn của Uy Quân Vương, năm ngón tay tạo thành trảo, nắm bắt vạn vật.

Trong cơ thể một viên Thiên Địa Thần Đan phát ra sức mạnh to lớn.

- Đi ra cho ta.

Dưới cỗ lực lượng cường đại, Võ Đế Tông đột nhiên bị kéo ra ngoài.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Vân Tông chủ, xem ra Vân Tông chủ tự nhận Vân Tông an toàn, cho nên lại dám đi khiêu khích Cổ Tộc.

Chấn Quân Vương liếc mắt xuyên qua Võ Đế Tông, nhìn bóng người ở ngoài, âm trầm cười.

- Chấn Quân Vương, dạo này có khoẻ không?

Vân Tông chủ nhìn thấy Chấn Quân Vương, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Đối với Vân Tông chủ mà nói, nếu như giao thủ, thắng bại năm mươi: năm mươi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 607: Mỗi Người Đều Tránh Như Tránh Quỷ


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Vân Tông chủ nhìn tình huống lúc này, mặt sắc ngưng lại.

Nhiều đại quân Cổ Tộc như vậy, hoàn toàn không lưu lại đường sống cho người khác.

Coi như hắn có thể ngăn cản một trong ba đại Quân Vương, nhưng nếu ngàn vạn quân Cổ Tộc cùng nhau tiến lên, cũng có thể bao vây Võ Đế Tông.

Vào lúc này, trong lòng Vân Tông chủ biết, bọn họ không có bất kỳ hy vọng gì.

Nhưng, dù không có hi vọng, hắn cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì đại quân Cổ Tộc trước mặt, không thể lùi bước.

Các đệ tử Võ Đế Tông nhìn thấy nhiều Cổ Tộc như vậy, trợn tròn mắt.

Đại quân Cổ Tộc nhiều không đếm xuể, hung lệ chi khí ngưng tụ thành từng đầu ác ma, dữ tợn rít gào, làm người ta run sợ.

Ừng ực, ừng ực!

Đám đệ tử Võ Đế Tông nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn gắng gượng.

Thế nhưng, khi thấy những Cổ Tộc kia lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch.

- Không sai, không nghĩ đến Vân Tông chủ lại dẫn theo nhiều trưởng lão đến đây như vậy, chắc do mấy ngày nay Vân Tông an nhàn quá phải không, chờ diệt Võ Đế Tông xong, là lúc đi dạo Vân Tông của ngươi rồi.

Chấn Quân Vương cười lạnh nói.

Khí tức ngập trời giống như sóng biển cuồn cuộn bộc phát, đệ tử Võ Đế Tông dưới luồng hơi thở này, từng người từng người hoảng sợ, như ngã vào vực sâu địa ngục.

Vân Tông chủ nghe nói thế, không khỏi nhíu mày, hiển nhiên có chút không dám tin, nhưng sau đó sắc mặt như thường, nhìn thẳng Chấn Quân Vương.

- 500 năm trước, chúng ta đã đánh một trận, từ đó trở đi chưa hề giao thủ lần nào, hôm nay tiện tay xem thực lực thế nào đi.

- Ha ha, Vân Tông chủ không cần sốt sắng, vị trí của Vân Tông, kỳ thực Cổ Tộc chúng ta sớm đã biết, bất quá căn cứ theo ý của Chí Cao đại nhân, còn chưa đến lúc, bất quá hôm nay nói cho ngươi biết cũng không sao, bởi vì tông môn kế tiếp bị diệt chính là Vân Tông.

Chấn Quân Vương không ngừng cười lớn, trong mắt lóe lên ý lạnh.

Đối với Chấn Quân Vương mà nói, những sinh linh của chủng tộc các giới, sinh ra chỉ để bị h**p đáp mà thôi, bất cứ lúc nào muốn ăn, thì lúc đó sẽ giết.

Hai tay Vân Tông chủ ẩn dấu phía sau toát mồ hôi lạnh, những lời này của Uy Quân Vương, đúng là tạo áp lực cho hắn.

Hắn không nghĩ đến, Cổ Tộc lại biết vị trí của Vân Tông.

Điều này làm sao có thể? Chỗ Vân Tông ẩn dấu cực kỳ bí mật, làm sao có khả năng bị phát hiện.

Bất quá lúc này, không phải là thời điểm nghĩ tới mấy chuyện đó.

Tuy cường giả của Võ Đế Tông nhiều, thế nhưng cường giả đỉnh cao lại không đủ, ngay cả tông chủ của Võ Đế Tông Võ Hà, tu vi cũng chỉ là Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất.

Một mình mình ngăn cản Chấn Quân Vương, vậy thì ai sẽ ngăn cản Tề Quân Vương?

Lấy thực lực của Tề Quân Vương, thì trong vòng nửa phút, là có thể nghiền ép đám người Võ Hà.

Xem ra hắn chỉ có thể giữ chân hai người kia, bằng không sẽ không có tác dụng gì.

- Vân Tông chủ không nên suy nghĩ nhiều, hôm nay Võ Đế Tông tất bị diệt, ngươi nghĩ muốn giữ chân ta và Tề Quân Vương, ngươi không biết, trong ngàn vạn đại quân Cổ Tộc ở đây, người cường đại rất nhiều, chỉ cần ta nói một tiếng, ngàn vạn đại quân tiến lên, lúc đó, Võ Đế Tông sẽ không còn ai sống sót, ngươi có tin không?

Chấn Quân Vương cười nói.

Sắc mặt Vân Tông chủ cực kỳ khó coi, Chấn Quân Vương nói không sai, lấy số lượng như vậy, Võ Đế Tông căn bản không có cách chống đỡ.

Dù hắn mang đến một đám trưởng lão, cũng không cách nào ngăn lại được.

Trong ngàn vạn tên Cổ Tộc ở đây, có vô số thống lĩnh, mà những người đó, tu vi đều không kém.

Nếu như không có Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, hắn chắc chắn g**t ch*t hết mấy tên thống lĩnh, thế nhưng bây giờ có hai tên kia ở đây, hắn không có cơ hội xuất thủ.

Giờ khắc này, không khí hiện trường cực kỳ ngột ngạt, đè nén các đệ tử Võ Đế Tông.

Có đệ tử co quắp ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, chưa giao chiến đã mất đi ý chí.

Có đệ tử tay cầm binh khí, thế nhưng cánh tay kia không ngừng run rẩy.

- Ta sợ.

- Ta không muốn chết, ta căm hận Cổ Tộc, cho nên ta phải kiên cường.

- Cổ Tộc giết cha mẹ ta, nhưng ta vô dụng, năm mười năm đã trôi qua, lại không giết được kẻ thù, mà bây giờ kẻ thù đang ở trước mặt, nhưng ta lại sợ hãi.

Trong đó, có không ít thiên tài, bọn họ so với người cùng cấp thì vô cùng mạnh mẽ, thời gian tu luyện cực kì ngắn ngủi, nhưng có thể đạt đến cảnh giới cực cao.

Trong mắt tông chủ, trưởng lão, và các đồng môn, bọn họ có hi vọng trở thành cường giả đỉnh cao nhất.

Nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó đều đã muộn.

Bởi vì kẻ địch sẽ không cho bọn họ cơ hội trở thành cường giả.

Thiên tài của chủng tộc các giới có vô số, nhưng lại có mấy người có thể trưởng thành.

Bọn họ đều nửa đường chết trẻ.

Huống chi Cổ Tộc không ngốc, bọn họ biết không thể để sinh linh các chủng tộc ngày càng trưởng thành, vì một khi trưởng thành, là một nguồn sức mạnh đáng sợ.

Mà chủng tộc các giới không để Cổ Tộc thất vọng, từng người từng người nhát như chuột, vĩnh viễn không đoàn kết.

Nếu lần này Cổ Tộc đến đây diệt Võ Đế Tông, mà bọn họ đoàn kết cùng đi, dù đánh giết đến biển cạn đá mòn, tử thương vô số, cũng có thể uy h**p được Cổ Tộc.

Đáng tiếc tất cả những thứ này, chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.

Võ Hà nhìn các đệ tử, trong lòng cũng không biết phải làm gì.

Mà lúc này, ở nơi nào đó trong hư không.

Một đoàn khói đen quấn quanh không tiêu tan, trong hắc vụ này có một đám nhân ảnh.

- Điện Chủ, Võ Đế Tông, xong đời rồi.

Một ông lão khoác áo bào đen, da dẻ khô cạn, âm thanh khàn khàn nói.

- Quỷ Phó, ngươi nói không sai, dù là ta, cũng không nghĩ đến Cổ Tộc lại phát động lớn như vậy, đặc biệt là hai lão già Chấn Quân Vương và Tề Quân Vương này cũng đến, nếu như muốn bảo vệ Võ Đế Tông, ít nhất cần mười tên cường giả Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan.

- Điện Chủ, cái này chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Quỷ Phó đáp.

- Không sai, bất quá lần này chúng ta đến đây, không phải đến giúp Võ Đế Tông, Cổ Tộc Chí Cao dám giết con ta, ta nhất định khiến hắn trả giá thật lớn, nếu không cách nào chém giết Chí Cao, vậy thì giết ba con chó của hắn vậy.

Người đàn ông trung niên tà mị lạnh lùng nói, trong giọng, tràn đầy lửa giận.

Người này chính là Tà Minh Điện Chủ, cũng là phụ thân của Tà Minh Thái tử.

- Chờ Tề Quân Vương và Chấn Quân Vương cùng Vân lão đầu đánh nhau đến sống đến chết, bản Điện Chủ sẽ nhân cơ hội đó dùng một chưởng g**t ch*t bọn họ.

Tà Minh Điện Chủ lạnh giọng nói.

- Điện Chủ, nếu như bị Cổ Tộc Chí Cao biết, thì…

Quỷ Phó một bên hỏi.

- Hừ, vậy thì thế nào, tuy nói Cổ Tộc Chí Cao lợi hại, chẳng lẽ Tà Minh ta lại sợ hắn sao?

Tà Minh Điện Chủ nói.

- A, Điện Chủ người xem, Hồ Hoàng cũng ở đây.

Lúc này, Quỷ Phó nhìn phía xa, thần sắc cứng lại, hắn nhìn thấy trong hư không kia, một tên nam tử giống như Cửu Thiên Hoàng giả đang trái ôm phải ấp, nằm trên bảo tọa da cáo híp mắt, nhìn tình huống phía dưới.

- Không nghĩ rằng lão quỷ này cũng đến, xem ra hắn muốn kiếm chát.

Tà Minh Điện Chủ cười lạnh.

- Chúng ta phải cẩn thận một chút, lão già này ăn thịt người không nhả xương đâu, thủ đoạn rất âm hiểm.

- Vâng, Điện Chủ.

Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng liếc nhau một cái, song phương từng người không để đối phương vào mắt.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 608: Đấm Một Phát Chết Luôn


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Huống hồ, thực lực song phương cách nhau quá xa, nếu như kỳ tích không xuất hiện, căn bản không có bất kỳ hy vọng gì.

- A! Buồn ngủ quá, các con mau nuốt Võ Đế Tông nhanh đi, rồi về ngủ nào.

Chấn Quân Vương ngáp một cái, không để Võ Đế Tông vào mắt, sau đó vung tay ra hiệu, ngàn vạn đại quân Cổ Tộc giống như châu chấu, khí thế ngập trời lao vào Võ Đế Tông.

- Vân Tông chủ, đối thủ của ngươi chính là ta, có điều ta chân thành khuyên ngươi một câu, suy nghĩ kỹ đi, một khi Võ Đế Tông bị diệt, người chết đầu tiên chính là ngươi.

Chấn Quân Vương cười lạnh.

Mà hiện tại, tất cả người của Võ Đế Tông thấy đại quân Cổ Tộc cuồn cuộn kéo đến, người nào người nấy đều trợn tròn mắt, giờ bọn họ đã bị bao vây, cho dù có mọc thêm cánh cũng không thể thoát.

Sau đó vang lên âm thanh dữ tợn rít gào của các binh sĩ Cổ Tộc.

- Giết sạch những sinh linh này.

- Nuốt bọn họ, bọn họ ăn rất ngon.

Những thống lĩnh đang ẩn nấp trong đại quân Cổ Tộc, như quỷ mỵ, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.

- Vân Tông chủ, không nghĩ đến ngươi cũng ở đây.

Vừa lúc đó, hư không rung lên, một đạo thanh âm mạnh mẽ truyền xuống.

Làm Chấn Quân Vương đang chuẩn bị động thủ liền thu tay lại, đứng im tại chỗ.

Vân Tông chủ nghe được thanh âm này, đầu lông mày vểnh lên, hơi nghi hoặc một chút, nhưng khi nhìn thấy người tới thì vô cùng vui mừng.

- Lâm Phàm.

- Vân Tông chủ đã lâu không gặp, ngẫm lại đã ba năm rồi.

Lâm Phàm cười nói.

- Làm sao ngươi biết nơi này?

Vân Tông chủ nghi ngờ hỏi.

- Làm sao, chẳng nhẽ ở đây chỉ cho phép Vân Tông chủ ngươi đến giúp đỡ, còn ta thì không được?

Lâm Phàm đáp.

- Ha ha…

Vân Tông chủ nghe thế nhất thời cười to, quên mất cả tình cảnh bây giờ.

Lúc tông chủ và các trưởng lão nhìn thấy người đến, trong lòng đều hơi nghi hoặc một chút, không biết người này rốt cuộc là ai, thế nhưng khi nhìn kỹ lại, thì đột nhiên nhớ đến một người.

Nghe đồn Nhân Tộc kia có giao tình rất tốt tông chủ.

Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng trong tông môn lại nghe rất nhiều.

Nguyên bản, bọn họ không tin tưởng, tông chủ là nhân vật nào, sao có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Thế nhưng dần dần, bọn họ cũng tin chuyện này.

Bởi vì trong khoảng thời gian ba năm này tiếp theo, người tông chủ nhắc nhiều nhất chỉ có một người, chính là Lâm Phàm này.

Không chỉ tông chủ thường xuyên đề cập, ngay cả Mộng Hằng Thiên trưởng lão cũng luôn miệng nhắc tới.

Có một lần tông môn mở tiệc rượu, Mộng Hằng Thiên trưởng lão uống quá nhiều, cho nên mới nói ra mấy câu sợ hãi như vậy.

- Ai, không biết tiểu tử Lâm Phàm kia đi đâu rồi. Lúc trước, hắn cùng ta theo tông chủ làm chuyện đó thoải mái như vậy, hiện tại có chút hoài niệm.

Mộng Hằng Thiên vừa nói xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bất quá bọn hắn cũng không vạch trần, dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, đây là một căn bệnh.

Bởi vậy các trưởng lão trong tông môn không ngừng mang nữ tử trở về, với hy vọng tông chủ cùng trưởng lão Mộng Hằng Thiên có thể chữa khỏi bệnh này.

Võ Hà nhìn người đến, vốn cho rằng vị đại năng giả nào đó, nhưng khi thấy một người thanh niên xuất hiện, liền thở dài một tiếng.

Thời khắc nguy cơ nhất, bất kỳ cái gì cũng được xem thành cứu tinh.

Lúc này, các đệ tử Võ Đế Tông vô cùng hoảng sợ, dù sao đối mặt với bầy Cổ Tộc đông như kiến kia, bọn họ sợ hãi là điều dễ hiểu, huống hồ, bọn họ đã biết Cổ Tộc hung ác cỡ nào.

Bất quá, trong đó có không ít đệ tử sục sôi chiến đấu.

Bọn họ đều từ hạ giới phi thăng lên đây, cho nên bọn họ hiểu được, càng lúc nguy hiểm thì càng bùng nổ ra tiềm lực bản thân.

- Vân Tông chủ, lúc này ngươi vẫn còn có tâm tư để nói chuyện phiếm sao, chẳng lẽ ngươi buông tay?

Chấn Quân Vương cười lạnh nói.

- Lâm Phàm, đây là Chấn Quân Vương cùng Tề Quân Vương, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút.

Vân Tông chủ không biết thực lực hiện tại của Lâm Phàm như thế nào, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian ba năm qua, đủ để tên yêu nghiệt này đạt đến cảnh giới kinh khủng.

- Đúng rồi, có phải ngươi đã g**t ch*t phân thân của Cổ Tộc Chí Cao Kiệt?

Vân Tông chủ nhẹ giọng hỏi.

Lâm Phàm cau chân mày lại, cười một tiếng.

- Ngươi nói xem?

- Vậy là đúng rồi.

Vân Tông chủ cười nói.

- Muốn chết, các ngươi không nghe thấy lời của bản Quân vương sao?

Chấn Quân Vương thấy đối phương không để ý đến mình, tức giận quát.

- Hô gọi cái gì, chúng ta không đáp, các ngươi sẽ chết hay sao?

Lâm Phàm khó chịu nhìn Chấn Quân Vương.

- Ngươi.

Chấn Quân Vương không nghĩ đến, người trước mắt này làm càn như vậy, sau đó cười lạnh một tiếng.

- Tốt, rất tốt...

- Chấn Quân Vương, vị trước mắt này chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, ngay cả chủ nhân Chí Cao Kiệt của ngươi, đều thua thiệt trên tay hắn, ngươi nghĩ ngươi cường đại so với Kiệt sao?

Vân Tông chủ lớn tiếng nói.

Câu nói này không phải nói cho Chấn Quân Vương nghe, mà nói cho tất cả mọi người nghe.

Bởi vì hắn thấy biểu hiện suy sụp của các đệ tử Võ Đế Tông, với tinh thần đó thì sao có khả năng chiến thắng những Cổ Tộc này.

Quả nhiên, những lời của hắn có hiệu quả rất lớn.

Ngàn vạn đại quân Cổ Tộc ngây ngẩn cả người, từng người từng người nhìn về Lâm Phàm, uy danh của Nhân tộc đại đế, đối với binh sĩ Cổ Tộc, như sấm bên tai.

Binh sĩ Cổ Tộc chết trong tay vị Đại Đế kia không biết bao nhiêu người, chỉ sợ đếm không xuể.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Tông chủ Võ Đế Tông đại biến, hắn rất tin tưởng những lời của Vân Tông chủ.

Giờ phút này, những đệ tử Võ Đế Tông đang ngơ ngác nhìn bóng người trong hư không, trong lòng tự hỏi, đây chính là Nhân tộc Đại Đế hay sao?

Người đã g**t ch*t phân thân của một cường giả tuyệt thế.

Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Phàm không khỏi đứng thẳng người lên, khí tức cũng thay đổi, trở nên hờ hững, nhưng trong lòng thì cười nhạt một tiếng.

Vân Tông chủ này thật là, sao lại nói thẳng ra như vậy, làm người ta ngại chết đi được, người ta chưa chuẩn bị tâm lý mà, có điều ca đây lại rất thích.

- Hắn là Nhân tộc Đại Đế.

- Là Nhân Tộc Đại Đế giết Cổ Tộc đến trời long đất nở.

- A! Không nghĩ thần tượng của ta lại đến cứu chúng ta.

- Ha ha, chúng ta không phải chết rồi, có Nhân tộc Đại Đế ở đây, chúng ta còn sợ cái gì.

- Không sai, chúng ta cùng Nhân tộc Đại Đế kề vai chiến đấu, giết Cổ Tộc đến người ngã ngựa đổ.

...

Lâm Phàm nghe những tiếng hoan hô này, có chút ngượng ngùng.

Mà Vân Tông chủ nhìn Lâm Phàm cũng cười nhạt một tiếng, ba năm không thấy, hắn phát hiện tiểu tử này lại thành thục không ít, dù đối mặt với tiếng hoan hô như vậy, lại có thể trấn định, đúng là không tệ, không tệ.

Lâm Phàm phất tay ra hiệu mọi người im lặng.

Dù sao vào lúc này, tâm tình mọi người đang phấn chấn nhất, chỉ cần hắn khích lệ một phen, những đệ tử kia có thể gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng, dũng cảm đối đầu với Cổ Tộc.

- Các huynh đệ, hôm nay những ai không phục chúng ta liền đánh kẻ đó, xem ai sợ ai. Chúng ta nhất định phải đánh đám Cổ Tộc này chui vào trong bụng mẹ, đánh bọn họ đến cả cha mẹ cũng không nhận ra…

Lâm Phàm phấn khởi không ngớt.

- Được!

- Không phục thì đánh.

...

Vân Tông chủ nhìn Lâm Phàm, thở dài bất đắc dĩ một, haizz do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm chỉ tay về phía trước, hỏi các đệ tử Võ Đế Tông.

- Nói cho ta biết, nơi đó có gì?

- Nơi đó có Uy Quân Vương của Cổ Tộc.

Đệ tử Võ Đế Tông không biết thần tượng muốn làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.

- Sai rồi, nơi đó rõ ràng không có người, chỉ có không khí mà thôi.

Lâm Phàm nói.

- A!

Tất cả ngây ngẩn cả người, đây là ý gì, rõ ràng nơi đó có Uy Quân Vương của Cổ Tộc mà.

Sau đó, một trận tiếng nổ vang lên.

Làm tất cả bọn họ ngẩng đầu nhìn về phương xa, một màn xảy rã khiến toàn trường kinh sợ.

Uy Quân Vương bị một quyền của Nhân tộc Đại Đế đánh thành mảnh vụn.

- Nói cho ta biết, bây giờ ở đó có gì?

Lâm Phàm thổi thổi quyền đầu, quả nhiên đấm một phát chết luôn, hắn ta thật sự quá yếu.

Tất cả mọi người trong Võ Đế Tông quên cả thở, vào đúng lúc này cũng hoàn toàn bạo phát.

- Có không khí.

- Không sai, ánh mắt của mọi người rất tốt, bây giờ mọi người chuẩn bị theo ta đi cướp tài sản của bọn chúng.

Hiện tại, cảm xúc mãnh liệt của Lâm Phàm b*n r* bốn phía, dù sao nhiều Cổ Tộc như vậy, làm hắn rất hưng phấn.

- Cướp tài sản của bọn chúng.

- Theo chân Nhân tộc Đại Đế đánh Cổ Tộc.

...

- Lâm Phàm, kiềm chế một chút, kiềm chế một chút…

Giờ khắc này, đám người Vân Tông chủ hoàn toàn trợn tròn mắt, không biết cái tiết tấu gì đây.

Hơn nữa, cả Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương cũng ngây ngẩn cả người, tên điên này từ nơi nào xuất hiện vậy?

Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang rền truyền đến.

- Không nghĩ đến là ngươi.

Bên trong thanh âm, tràn đầy s phẫn nộ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back