Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 599: Không Có Đạo Đức


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Sức mạnh của “Kiệt” ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, bao phủ Lâm Phàm, năm ngón tay xuất hiện đủ loại liên kết, hình thành một lá chắn, không thể phá hủy nhốt Lâm Phàm bên trong.

- Không nghĩ đến tiểu gia chỉ dựa vào thực lực như bây giờ lại có thể đấu đá cùng Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” đến trình độ thế này, dù muốn hay không cũng phải công nhận, mình mạnh thiệt, khửa khửa.

Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng với bản thân, cảm thấy mình thật sự quá trang bức.

Tuy trong đó có một ít may mắn, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì... Theo Lâm Phàm thì bản thân hắn, thực sự rất trâu bò.

Có điều hiện tại, Lâm Phàm muốn thừa dịp “Kiệt” đang bận không rảnh để ý đến hắn, mau chóng ra khỏi nơi này.

Nhìn qua năm ngón tay này, đã thấy dữ tợn kh*ng b*, không đơn giản, nhất định phải đạt đến một điểm công phu thực sự.

- Tịch Quang, Long Huyền, lát nữa dựa vào các ngươi vậy.

Lâm Phàm nói với hai người.

- Chủ nhân yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực.

Hai người Long Huyền gật đầu nói.

- Tốt, đến lúc chúng ta biểu diễn rồi.

Lâm Phàm cười lớn.

Thiêu đốt! Một trăm tỉ Thánh Dương Đan.

Ầm ầm!

Vào lúc này, “Phi Thiên” hoàn toàn cuồng bạo, Lâm Phàm một tay nắm lấy “Phi Thiên”, thuận tiện luyện chế ra tay cầm.

Biến thành “máy khoan điện Phi Thiên”, có thể làm được gì lúc này không?

“Đang đang coong...”

Lâm Phàm cầm “máy khoan điện Phi Thiên” trong tay, bắt đầu chuyển động, chấn động cường đại làm thân thể hắn bắt đầu lắc lư theo.

- Ai u, có hơi cứng a.

Lâm Phàm không nghĩ đến, đã thiêu đốt hơn một trăm tỉ Thánh Dương Đan vẫn không thể công phá được, có điều khi nhìn thấy năm ngón tay đã có dấu hiệu bị nghiền nát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có tác dụng, vậy nhất định có thể thành công.

Theo thời gian trôi qua.

Lâm Phàm càng thấy vui mừng vì sắp thành công rồi.

- Phá!

Ầm ầm!

Năm ngón tay của “Kiệt” nổ tung, Lâm Phàm đứng lên, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười.

- Ha ha, muốn nhốt ta lại ư, ngươi quá non nớt rồi.

Hiện tại, Lâm Phàm không thiếu loại trang bị nào, qua các cửa ải khó khăn cũng không phải vấn đề lớn.

Chẳng qua, tình huống hiện tại này lại làm hắn không hiểu nổi, “Kiệt” biến mất không thấy đâu, không biết đi đâu rồi, mình nên làm gì giờ đây.

- Tiên sư nhà nó, liều mạng vậy.

Lúc này, Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, dù hao tổn hết tất cả cũng phải ra khỏi đây mới được.

- Đại Phàm Ca khí.

Lâm Phàm không chút do dự, trực tiếp vỗ một chưởng, “Đại Phàm Ca khí” vô cùng vô tận tràn ra bốn phía, tràn ngập xung quanh.

“Kiệt” là Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, “Đại Phàm Ca khí” là tồn tại vô địch, chỉ cần ngươi là sinh linh thì có thể khiến ngươi không thoát ra được.

“Đại Phàm Ca khí” nồng nặc tràn ngập xung quanh, bốn phía tuy rằng vô cùng lớn thế nhưng đối với “Đại Phàm Ca khí” mà nói thì cũng không thành vấn đề.

“Đại Phàm Ca khí” này là mắt của Lâm Phàm, có thể giúp Lâm Phàm tìm được lối thoát.

“Chân Áo Nghĩa, Hủy Diệt Chi Cước.”

“Hắc Hổ Đào Tâm.”

“Xoay Chuyển Kàn khôn.”

Ba chiến thuật ma quỷ biến mất từ lâu nhưng một khi đã khai triển thì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, không ai có thể ngăn cản nổi.

Dấu chân đầy trời, bàn tay vung vẩy mà xuất hiện.

- Lâm Phàm ta có một ngày sẽ trở thành tồn tại chí cao, địa phương nho nhỏ này đừng hòng nhốt lại ta.

Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, bùng nổ ra cổ lực lượng cường đại làm địa phương chưa được biết đến này muốn nổ tung.

Đương nhiên, tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ của Lâm Phàm.

- A!

- Nóng quá!

- Xích Hồng Ma Tôn, ngươi muốn làm gì, mau dừng tay lại.

- Không chịu được, không chịu nổi.

...

Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị từ bỏ chống cự, đột nhiên nghe được một trận tà âm.

- Mịa nó, chẳng lẽ là bọn họ.

Lâm Phàm vui vẻ, cảm thấy tội lỗi, chiếm được “Thánh Dương Đan” còn chưa đủ, chẳng lẽ còn tiện tay mang đi mười tên ông kia luôn sao.

- Các anh em, theo ta tiến lên.

Lâm Phàm vẫy tay, lòng đầy kích động chạy về phía trước.

Lôi Đình Pháp Vương đã sớm khát khao khó nhịn, theo sát sau lưng Lâm Phàm.

- Chủ nhân, chờ em, người cho em theo với.

- Được.

Lâm Phàm không nghĩ đến, mình tiện tay phát tiết thế nhưng lại có thể đập nát không gian, không những thế “Đại Phàm Ca khí” đã xâm nhập vào mười lão kia, khiến họ bị cuồng bạo.

Thời điểm Lâm Phàm đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt chóng hết cả mặt.

Mười lão già some cùng một chỗ, cảnh tượng đó thế nào?

- Mẹ nó ơi, mất hết tính người, đúng là súc sinh cũng không bằng mà.

Lâm Phàm rất bi phẫn, đúng là không có đạo đức.

- Các ngươi... Các ngươi.

Lâm Phàm run rẩy chỉ tay, không dám tin nhìn một màn trước mắt.

- Chuyện gì thế này, sương mù này rốt cuộc là cái gì vậy?

- Tại sao lại như vậy, Xích Hồng Ma Tôn, cái tên nhà ngươi, dừng tay cho ta.

- Ngươi kêu ta dừng tay lại, sao ngươi còn chạm vào ta.

- Là vì ta không nhịn được.

...

- Chủ nhân, kiệt tác của ta thế nào? Từ sau khi dung hợp số công pháp kh*ng b* kia, hiệu lực thuốc của ta cũng trở nên cường đại hơn, những cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị chỉ nhìn được mà lại không dùng được này, ta có thể mê hoặc tâm trí của bọn họ dễ dàng.

Đại Phàm Ca chi linh tự hào nói.

Cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, không người nào không phải hạng người tâm trí kiên định, những mê hoặc bình thường không thể chi phối được họ.

Thế nhưng bây giờ, sau khi tiến hóa, Đại Phàm Ca chi linh lại có thể mê hoặc tâm trí của những cường giả này.

- Là ngươi, tất cả những thứ này đều do ngươi làm ra.

- Giải độc cho bọn ta nhanh lên, ngươi, cái tên súc sinh này.

- Đáng trách a, Chí Cao cứu chúng ta với.

...

Sau khi những lão đầu nghe lời nói của “Đại Phàm Ca chi linh”, từng người từng người tức giận gào thét, trong lòng bọn họ khuông muốn thân thể lại bán đứng họ, để cho bọn họ làm ra loại chuyện khiến người khác xấu hổ này.

- Chủ nhân, những người này giải quyết thế nào đây?

Lôi Đình Pháp Vương tham lam nhìn thân thể của những lão đầu này, nếu có thể mang về Học Viện Trị Liệu thật tốt biết bao.

Có thể từ trên người những người này nghiên cứu ra thủ đoạn dạy dỗ mới, hắn muốn sáng tạo ra càng nhiều trò gian hơn ngay lập tức.

- Giữ lại tám người, giết hai người.

Lâm Phàm mở bảng ra tra xét một phen, kinh nghiệm cần để thăng cấp không có bao nhiêu, giết hai người là có thể thăng cấp được rồi.

Những người khác thì trực tiếp thuần hóa rồi vứt vào Động Thiên, ngày đêm cô đọng Thánh Dương Đan cho ta.

Bộ sách võ thuật này đối với Lâm Phàm, giờ đã rất vững vàng, không có bất cứ vấn đề gì.

- Chủ nhân anh minh!

Lôi Đình Pháp Vương nghe phân phó, nhất thời vui vẻ, điều này có nghĩa mình có thể dạy dỗ tám người, hưng phấn, tràn đầy hưng phấn a.

- Đừng có giết ta, đừng có giết ta

- Ta đồng ý thần phục.

...

Những lão đầu này vừa nghe Lâm Phàm nói muốn giết hai người, trong lòng từng người căng thẳng vạn phần.

Bọn họ bị “Kiệt” dùng gông xiềng khóa lại, không có cách phản kháng, hơn nữa bọn họ không biết “Kiệt” hiện tại thế nào rồi.

- Này thì khó rồi.

Lâm Phàm nhìn những lão đầu này, một người chảy mũi, một người khóc, ngược lại có chút bất đắc dĩ, ai đáng chết đây.

Sau đó, Lâm Phàm nhíu lông mày, một bụng đầy kế sách:

- Có biện pháp rồi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 600: Cơ Duyên Quá Nghịch Thiên


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Ngươi muốn làm gì?

Đám người Xích Hồng Ma Tôn thấy hắn đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng sợ hãi đứng lên hỏi.

- Tiểu hữu, ngươi muốn làm gì? Chúng ta nói chuyện kỹ càng một chút có được không?

- Ta có một công pháp độc môn, chưa từng đưa ra bên ngoài, hiện tại ta liền đưa cho ngươi.

...

Giờ khắc này, từng người bọn họ đều vô cùng sợ hãi, bọn họ đột nhiên phát hiện, sinh linh này là một tên b**n th**, một tên cầm thú.

- Này, lão đầu này, giấu làm của riêng là không được đâu.

Lâm Phàm xoay lại lớn tiếng hỏi.

- Không có, không có.

- Hừ, đừng nên cãi chày cãi cối, một đầu tiên chính là ngươi, đối với một người đại nghĩa như ta mà ngươi còn không chân thành đối xử, quả thực thiên địa khó dung, chém, chém.

Lâm Phàm phất ống tay áo, không muốn nói nhiều.

- Đừng, tha mạng, tha mạng a.

- Xin tha cũng vô dụng, ngươi thật sự không thành thật.

Lâm Phàm nói.

- A! Tê Thiên Tôn Giả ta tung hoành vạn cổ, sao có thể trở nên bi thảm như vậy đây, ta không phục. Ngươi! cái tên tiểu súc sinh này, ta nguyền rủa ngươi, chết không được tử tế a.

Tê Thiên Tôn Giả tức giận gào thét, trong lòng bi phẫn.

Hắn không nghĩ đến kết quả của hắn sẽ như thế này.

Đám lão đầu còn lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, còn tốt.

Đối với kết cục của Tê Thiên Tôn Giả, bọn họ không khỏi bi ai, có điều vui mừng nhiều hơn.

Đã chết một người, vậy tỷ lệ sống sót của bọn họ càng lớn hơn, đợi lát nữa xem ai là kẻ xui xẻo tiếp theo?

Vung tay lên, Lâm Phàm hút Tê Thiên Tôn Giả nhập vào Động Thiên.

- Được rồi, tiếp theo sẽ rất công bằng, ai chết ai sống, mặc theo số phận.

Lâm Phàm quay lưng về phía bọn họ, hai tay cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ, hít sâu một hơi.

- Đều đứng ngay ngắn cho ta, chớ lộn xộn, ta ném đây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm chơi một trò chơi thú vị như vậy.

...

- Đến rồi.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn cây búa bị ném lên không trung.

Vĩnh Hằng Chi Phủ trên không lập loè tia sáng chói mắt, nhưng đối với mấy lão đầu này mà nói, loại ánh sáng này không còn đẹp nữa, nó tựa như ánh sáng báo hiệu tử vong.

Đạo hào quang này nếu như rơi xuống trên đầu ai, người đó sẽ xui xẻo.

- Đừng tới đây, đừng tới đây.

- Đừng ném tới chỗ ta, đừng a.

...

Trong lòng bọn họ đang cầu trời phù hộ.

Trong chớp mắt, một trận tiếng vang phát ra.

- Sao lại có thể là ta, Xích Hồng Ma Tôn ta làm sao chết được, không thể, tuyệt đối không thể.

Xích Hồng Ma Tôn không dám tin, nhìn cảnh tượng trước mắt, cây Vĩnh Hằng Chi Phủ kia rơi xuống bên cạnh hắn thật chói mắt, làm người ta sợ hãi.

- Xem ra, kết quả đã xuất hiện rồi, đây là thiên ý, không oán người khác được.

Lâm Phàm bất đắc dĩ nhún vai.

Sau đó vung tay lên, trực tiếp thu bọn họ vào trong Động Thiên.

- Chủ nhân, những người này để ta mang đi dạy dỗ à.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương kích động hỏi.

- Ừ.

Lâm Phàm gật đầu.

- Đều đi theo ta, ta sẽ dẫn các ngươi leo l*n đ*nh cao, hưởng thụ vui vẻ, chưa bao giờ nếm qua.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương sắc mặt hiền hòa nói, nhưng trong mắt bọn người kia, hắn là một tên kh*ng b*, thật sự rất bất an, hình như sắp có chuyện kinh khủng gì đó sẽ xảy ra.

Thế nhưng, đến lúc này rồi, dù có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

Lâm Phàm rất thông cảm với bọn họ.

Tu luyện đến mức này vẫn sợ chết, vì mạng sống mà một chút tôn nghiêm cũng không có.

Xem ra sống càng lâu thì càng sợ chết a.

Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, ở Cổ Thánh Giới, là bá chủ một phương, vinh hoa phú quý, địa vị, tôn nghiêm, quyền lợi, không thiếu thứ gì, vì vậy mà trở nên sợ chết hơn.

Bất quá, tình cảnh hiện giờ đối với 2 người Xích Hồng Ma Tôn mà nói, coi như một loại giải thoát, xong hết mọi chuyện, không bị dằn vặt, không bị nô dịch.

Ngô Đồng Thần Thụ quấn quanh hai người, bắt đầu rút lấy sức mạnh trong cơ thể bọn họ.

Tuy hai người sống mấy vạn năm trong dằn vặt, sớm chỉ còn trên danh nghĩa nhưng bất kể nói thế nào cũng là cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, sức mạnh bên trong vẫn còn đó.

“Đinh, chúc mừng đã g**t ch*t cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.”

“Đinh, chúc mừng kinh nghiệm tăng lên 1000000.”

“Đinh, chúc mừng đã g**t ch*t cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.”

“Đinh, chúc mừng kinh nghiệm tăng lên 1200000.”

“Đinh, chúc mừng thăng cấp.”

“Tu vi: Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh.”

Trong chớp mắt, Lâm Phàm cảm thấy pháp lực của mình dường như tuôn trào như một con sông dài, sôi trào mãnh liệt, pháp lực liên tục tăng lên, đạt đến đỉnh cao mới.

Bên trong nội thiên địa, Lâm Phàm cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu.

Tựa như có một người thứ hai đang sinh hoạt bên trong cơ thể mình.

Bên trong nội thiên địa, thai nghén ra một Nguyên Thần, khoanh chân ở chỗ kia, tu vi giống mình như đúc, giữa hai người có loại liên hệ chặc chẽ.

Có cảm giác dù hai người cách xa thiên nam địa bắc cũng có thể cảm ứng được.

Nguyên Thần chính là mình, mình chính là Nguyên Thần.

- Xem ra, đây chính là Nguyên Thần phân thân.

Lâm Phàm cảm nhận cỗ cảm giác kỳ diệu này, liên hệ lẫn nhau, câu thông lẫn nhau.

Tâm niệm vừa động, có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Phàm tò mò đánh giá Nguyên Thần phân thân, thế nhưng trong đầu lại có một cảm giác, hình như có người đang quan sát chính mình.

Cái cảm giác này, rất kỳ diệu.

Không thể tả rõ được!

Động Thiên, Nguyên Thần, pháp tắc của Xích Hồng Ma Tôn và Tê Thiên Tôn Giả đều là thứ tốt, toàn bộ dung nhập vào Động Thiên của Lâm Phàm.

Bất quá, điều làm hắn tiếc nuối chính là, Xích Hồng Ma Tôn và Tê Thiên Tôn Giả này đã bị “Kiệt” nghiền ép phế bỏ, không còn là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị chân chính, nếu không thì không thể chỉ có chút chỗ tốt đó.

Ai, quên đi, hôm nay lấy được chỗ tốt quá nhiều rồi, Kiệt này, hắn đánh không lại, đợi lát nữa sau khi Kiệt đánh tan sức mạnh Thủy Hỏa Đại Đế thì sẽ đến nghiền ép hắn, dù hắn nhất định chết, nhưng thằng kia sẽ không để mình chết dễ dàng như thế.

Nếu như vậy, thậm chí không bằng tự sát nữa.

Lâm Phàm nhìn một vùng tăm tối phía xa, nơi này tựa như một thế giới vậy, vô cùng mênh mông.

Bên trong cơ thể của cường giả, quả nhiên không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Xem ra, khi tu vi tăng lên, đến cảnh giới tương xứng mới có thể hiểu rõ cảnh giới này là như thế nào.

Chỉ không biết Thủy Hỏa Đại Đế và Kiệt chiến đấu ra sao rồi.

Lâm Phàm nghĩ, tuy đây chỉ là một phân thân của Kiệt, nhưng không phải dạng vừa, Thủy Hỏa Đại Đế dù có mạnh hơn, nhưng chỉ dùng một tia sức mạnh nên không thể nào là đối thủ của Kiệt.

-Ha, lần này đủ lời rồi, cho dù chết cũng không thiệt thòi, không nghĩ đến cơ duyên của tiểu gia lại thâm hậu như vậy, vào hiểm cảnh này lại có thể đạt được nhiều chỗ tốt như thế, đúng là ở hiền gặp lành mà.

Trong chớp mắt, sức mạnh của Lâm Phàm đột nhiên bạo phát.

-Hôm nay, nhìn xem mình có thể mang đến một chút phiền toái nào cho Kiệt không.”

Lâm Phàm thầm nghĩ.

Thế gian này, muốn hỏi ai đối với mình ác nhất, trừ Lâm Phàm ra thì không ai khác.

Đã từng dám bốp gần nát trứng của mình, thì hiện tại tốt nhất nên tự sát thôi.

Cái loại dũng khí này, có ai không phục cho được.

- Bùng nổ cho ta.

Lâm Phàm hô to một tiếng, mở hai tay ra, chuẩn bị nghênh tiếp một tương lai mới, nhưng khi hắn làm xong chuẩn bị, có thể tự bạo bất cứ lúc nào, một chuyện không đúng lắm xảy ra.

- Ai u, mẹ nó, Thủy Hỏa Đại Đế lại có thể giết được Nguyên Thần phân thân của Kiệt, ngừng... Ngừng, không thể nổ.

Vẻ mặt Lâm Phàm vô cùng mơ màng, sức mạnh vừa tràn ra làm cánh tay hắn nổ tung, lúc chuẩn bị tự bạo cả người thì phát hiện tình hình xung quanh có biến hóa.

Giống như hắn đã đi ra từ cơ thể của Kiệt.

Lâm Phàm lúc này sắc mặt đỏ hồng, thu hồi sức mạnh trong đầu, không khỏi lau mồ hôi một cái.

- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì chết vô ích rồi.

Lâm Phàm đau trứng nói, nếu như chậm một giây thôi thì hắn đã vỡ thành từng mảnh rồi.

Thời điểm hắn hét lên một tiếng thật to thì phát hiện có gì đó phía trước.

Một quầng sáng xuất hiện ở nơi đó.

Lâm Phàm biết, quầng sáng này là thiên phú của Mị Tộc, không nghĩ đến vẫn còn sót một cái ở đây..

Không phải tiểu gia lại lần nữa xuất hiện trước mặt các chủng tộc Đại Thiên sao?

Không được, không được, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Ngay lúc này, Lâm Phàm vung tay áo, không thèm nhìn cánh tay trái chỉ còn phần gốc dính vai của mình, nhấc đầu lên, ánh mắt bá đạo, chấp tay còn lại sau lưng, lạnh nhạt nói.

- Cổ Tộc Chí Cao, cũng đến thế này mà thôi, trong tay Đại Đế Nhân tộc ta, cũng phải biến thành tro bụi.

Một khắc khi câu nói này thốt ra, toàn bộ Cổ Thánh Giới, đều trở nên yên tĩnh.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 601: Năm Tháng Trôi Qua


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Tất cả chủng tộc sinh linh không dám tin nhìn tình cảnh trong quầng sáng trước mắt.

Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” cứ như vậy, không còn?

- A!

- Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao bị tiêu diệt rồi.

- Tên Nhân tộc này rốt cuộc làm như thế nào vậy? Hắn thật sự mạnh vậy sao?

- Ha ha, hả hê lòng người a, Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.

- Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.

- Mị Tộc không sợ sinh tử, cho chúng ta xem một màn làm lòng người sung sướng a.

- Nhân tộc Đại Đế đứng ở đó thật sự quá đẹp trai a, nhưng vì sao lại mất một cánh tay rồi.

- Cuộc chiến vừa rồi nhất định rất kịch liệt, có điều trước mặt Nhân tộc Đại Đế, tất cả Cổ Tộc đều biến thành tro bụi.

...

Hiện tại, Đại Thiên chủng tộc vô cùng hưng phấn, không cách nào nhịn được.

Chuyện này, dưới cái nhìn của bọn họ mà nói, thật sự quá hả hê lòng người.

Bọn họ bị Cổ Tộc áp bức lâu như vậy, rất cần một anh hùng xuất hiện, đối đầu chính diện với Cổ Tộc.

Nhưng bọn họ đợi đã lâu lắm rồi, cũng chưa xuất hiện.

Tuy nói Đại Thiên chủng tộc có rất nhiều cao thủ, nhưng những cao thủ này, có ẩn sĩ không xuất hiện, có câu tâm đấu giác, có nghe tiếng Cổ Tộc Chí Cao đã sợ mất mật.

Nhưng bây giờ Nhân tộc Đại Đế đã xuất hiện, dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép Cổ Tộc Chí Cao, điều này đối với bất kỳ sinh linh nào mà nói, là một chuyện làm phấn chấn lòng người.

Vân Tông

Hai người Vân Tông chủ và Mộng Hằng Thiên gườm mặt nhau đã lâu, giờ nhìn tình huống trong quầng sáng cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Tông chủ, giả dối rõ quá đi, thời điểm tiểu tử này ở Vân Tông, tu vi mới là Thần Thiên Vị tầng bốn, nhưng Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao là Thần Thiên Vị tầng mười nha.

Mộng Hằng Thiên kinh ngạc, không biết nên nói như thế nào, ngược lại, dưới cái nhìn của hắn, tất cả những thứ này là giả.

Vân Tông chủ trầm tư một chút:

- Yêu nghiệt không thể dùng lẽ thường mà nhìn, xem ra chúng ta quá khinh thường hắn rồi.

Vân Tông chủ hiện tại không biết nên giải thích thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” để hình dung mà thôi.

...

- Hừ, Cổ Tộc tuy rằng rất mạnh, thế nhưng có Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm ta ở đây, tất cả đều sẽ tan thành mây khói, những đồng bào Đại Thiên chủng tộc, các hãy ngươi yên tâm, có ta ở đây, Cổ Tộc nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.

Lâm Phàm thô bạo, vênh váo nói, tiện tay chấn động cơ thể một chút, cánh tay bị nổ tung lại mọc ra lần nữa.

Lâm Phàm mặc dù không biết vẻ mặt của đám khán giả hiện giờ thế nào, nhưng theo hắn đoán, nhất định đều bị dọa kinh hãi hết rồi.

Sau đó, Lâm Phàm đánh tan quầng sáng, hắn muốn tu luyện.

Bây giờ chỉ còn sót lại hơn hai triệu tỷ “Thánh Dương Đan”, có thể biến ảo hết tất cả sinh linh trong Động Thiên, tăng cường thực lực bản thân.

Thực lực của hắn mặc dù không tệ, nhưng đối mặt với tên Cổ Tộc Chí Cao kia mà nói, vẫn còn quá yếu.

Xèo!

Trong chớp mắt, Lâm Phàm tiêu tan trong đất trời, trốn vào vực sâu vô biên trong lòng đất, khoanh chân một chỗ tiến vào bên trong Động Thiên.

Nơi ở của Cổ Tộc Chí Cao.

“- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ a.

Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” tức giận gào thét, khí tức vô biên bộc phát ra bên ngoài.

Các Cổ Tộc đang canh gác bên ngoài cảm nhận được cỗ âm hàn tức giận này, từng tên đều lạnh run, bọn họ không biết Chí Cao vì sao lại tức giận, nhưng không người nào dám xuất hiện trong mắt Chí Cao, bọn họ đều là giun dế, chỉ cần Chí Cao không cao hứng, bọn họ có thể biến thành tro bụi ngay lập tức

- Thủy Hỏa Đại Đế, ngươi tiêu diệt Nguyên Thần phân thân của ta, ta nhất định phải chém chết ngươi, còn cái tên Nhân tộc kia, ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, một khi đã như vậy, bản Chí Cao sẽ tự mình giáng lâm, nhất định tìm ra được ngươi.

Cổ Tộc Chí Cao đã rất lâu không có rời khỏi đây, thế nhưng hiện giờ đã thật sự động nộ.

Hắn không có cách nào làm gì Thủy Hỏa Đại Đế, vậy hắn sẽ khai đao với tên Nhân tộc đó trước.

Trong chớp mắt, một đạo cầu vồng quét qua, những thủ vệ canh cửa là binh sĩ của Cổ Tộc đang nằm rạp trên mặt đất, thời điểm khi cầu vồng kia xẹt qua, liền hóa thành tro tàn.

Lửa giận trong lòng Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” cần phải dùng máu tươi của tên ghê tởm kia để cọ rửa.

Bên trong Động Thiên, Lâm Phàm nhìn “Thánh Dương Đan”chồng chất như núi, trong lòng mừng rỡ dị thường, nhiều “Thánh Dương Đan” như vậy, tuyệt đối có thể mang toàn bộ sinh linh và vật báu trong Động Thiên biến ảo khôn lường.

- Thiêu đốt! Thiêu đốt!

Lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên phiêu phù trong hư không, tản ra từng trận ánh sáng đoạt lòng người.

Ầm! Ầm!

“Thánh Dương Đan” không ngừng nổ tung, hóa thành dòng sông Thánh Dương dài đằng đẵng, hai tỷ bảy ngàn vạn “Thánh Dương Đan”, một con số khổng lồ, cho dù Lâm Phàm muốn ngưng luyện ra nhiều “Thánh Dương Đan” như vậy, sợ phải mất đến mấy vạn năm.

Thậm chí trong vạn năm đó, không thể làm việc gì khác, nhất định phải toàn tâm toàn ý tập trung vào mới ra được.

Phù phù!

Thời điểm khi lạc ấn Tiên Thiên Động Thiên cảm nhận được dòng chảy Thánh Dương Đan mênh mông, nhất thời chấn động.

“Òoo!”

Một âm thanh hùng hậu đột nhiên truyền đến, bên trong lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên đột nhiên xuất hiện ảnh hưởng.

“Ngâm!”

Đầu tiên luyện chế ra được trường Long, thân dài vạn trượng, vẫy đuôi tứ phía, sau đó một rồng một voi dung hợp lẫn nhau.

“Long Tượng”

Một sinh linh tựa như rồng lại tựa như voi xuất hiện bên trong Động Thiên, thân hình cao lớn, cực kỳ bá đạo, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người ta khiếp sợ.

- Lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên này quả nhiên là bảo bối, biến ảo ra một sinh linh thì pháp lực sẽ được kéo lên.

Dưới nồng đậm Thánh Đương Đan, lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên như trở nên điên cuồng, ánh sáng càng thêm chói lóa.

Từng mảnh, từng mảnh Tự thể trôi nổi xuất hiện, mỗi một chữ đều ẩn chứa sức mạnh vô thượng, đây tựa như là chữ của Thiên, mỗi một chữ đều rất cường đại.

“Trùng!”

“Dương!”

“Phượng!”

“Hoàng!”

...

Lâm Phàm hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, tốc độ tiêu hao “Thánh Dương Đan” cũng rất nhanh, Lâm Phàm tuy đau lòng nhưng tất cả những thứ này đều đáng giá.

Cảm thụ Động Thiên không ngừng tăng cường, pháp lực bản thân hắn càng thêm chất phác, Lâm Phàm càng hưng phấn.

Ở Cổ Thánh Giới, hết thảy đều lấy thực lực làm chuẩn, không có thực lực chính là cá trên thớt, mặc người chém giết, không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Thời gian bên ngoài cũng từ từ trôi qua.

Mười ngày.

Một tháng.

Một năm.

Đối với sinh linh Đại Thiên thế giới, Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm tựa như biến mất khỏi thế giới này.

Có người đoán Nhân tộc Đại Đế đã chết trong tay Cổ Tộc rồi.

Cũng có người đoán, Nhân tộc Đại Đế đã bị Cổ Tộc nhốt lại.

Còn với nhiều người mà nói, bọn họ vẫn tin tưởng Nhân tộc Đại Đế đang ẩn nấp ở đâu đó.

Nhưng ai cũng không biết, vực sâu bên trong lòng đấy, có một nhân vật kh*ng b* đang thai nghén tại.

Trong vực sâu dưới lòng đất, có một bóng người tựa như Thiên Thần, hòa quang lóe sáng, thân như Bảo Ngọc, vạn độc bất xâm.

Ba năm sau.

Một đạo khí tức cường hãn đột nhiên từ dưới đất bạo phát ra.

Khí tức cực kỳ cường hãn đó xông thẳng đến mây xanh, nhưng trong chớp mắt liền tiêu tán không còn chút động tĩnh nào.

Tựa như chưa từng xuất hiện.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 602: Bị Mọi Người Quên Mất Tiêu Rồi!


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Không nghĩ đến, hai triệu bảy trăm tỉ Thánh Dương Đan đã bị mình tiêu hao hết.

Lâm Phàm cảm thán, bất quá, cái cảm giác có đủ “Thánh Dương Đan” để tu luyện, thật sự rất sung sướng.

Bất tri bất giác đã ngồi thiền ba năm rồi.

Lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên đã huyễn hóa ra 13,000 sinh linh.

Động Thiên của Lâm Phàm giờ đây, sinh cơ bàng bạc, tựa như một thế giới thu nhỏ.

Hơn nữa diện tích của Động Thiên không ngừng mở rộng, đánh vỡ vách thuỷ tinh vốn có, ngưng kết ra vách thuỷ tinh cường đại hơn.

Thời khắc này, Lâm Phàm có một ảo giác, khi mình giơ tay nhấc chân, trời long đất lở.

Xèo!

Trong chớp mắt, Lâm Phàm từ dưới đất chui lên, phiêu phù trên hư không, hơi thở bá đạo, sắc mặt lạnh nhạt, qua ba năm tu luyện nên lắng đọng không ít, cả người đều thay đổi, trở nên thành thục hơn.

Nhưng một khắc khi Lâm Phàm mở miệng, tất cả hình tượng, tan thành mây khói.

Thực lực trở nên mạnh mẽ, nhưng Lâm Phàm vẫn là Lâm Phàm như xưa.

- Thật ngứa trứng mà, lần bế quan này lại tốn khoảng thời gian dài như vậy, ba năm rồi, tiểu gia đây chưa từng xuất hiện trên giang hồ, không chừng tất cả mọi người đã quên mất tiểu gia là ai rồi.

Lâm Phàm cảm thán.

Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy pháp lực bản thân so với trước kia, mạnh hơn trăm lần, cái cảm giác này thật sự quá đáng sợ.

Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh, đấm một phát chết tươi.

Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, hai quyền đánh chết.

Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, ba quyền đánh chết.

Thời gian tu luyện dài như vậy, thực lực bản thân mạnh mẽ, làm Lâm Phàm có loại ảo giác này.

-Hiện giờ, trước hết đi tập hợp đủ Ngũ hành, Thượng Cổ Đại Yêu trong khoảng thời gian này đã tự tu luyện, thực lực cũng tăng nhanh như gió, nếu như tập hợp đủ hai Ngũ hành còn lại thì có thể lên cấp, nói không chừng có thể thăng cấp thành chí bảo.

Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến vào hư không, chạy về phương xa.

Còn tám lão đầu kia thì đã được Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương dạy dỗ đầy đủ một năm, đối với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, loại b**n th** này, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ.

Có điều trong khoảng thời gian này, Ngô Đồng Thần Thụ cùng tám lão đầu ngưng luyện ra được “Thánh Dương Đan” đã đến con số 100 triệu rồi.

Chuyện này đối với Lâm Phàm trước kia mà nói, chính là một món tài sản khổng lồ a.

Nhưng sau khi thấy được ba triệu tỷ Thánh Dương Đan, tầm mắt của hắn đã mở rộng, 100 triệu Thánh Dương Đan này, tính là cái gì? Ngay cả một số lẻ cũng không bằng a.

Hiện tại lòng tự tin của Lâm Phàm đã hoàn toàn nổ tung, cả người tràn đầy lực lượng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Đấm ra một quyền chính là một Cự Long pháp lực vạn trượng, còn ai làm đối thủ của hắn chứ.

- Ồ, phía trước lại có Cổ Tộc.

Ánh mắt của Lâm Phàm quan sát tám hướng, trong đáy mắt chính là ngàn dặm xung quanh.

Một mảnh đất hoang vu, Lâm Phàm thấy một bầy Cổ Tộc đang ở đó càn rỡ cười đùa.

Một đám sinh linh Đại Thiên tràn đầy bi ai khi bị bắt, từng người từng người mặt như màu đất, không có hi vọng.

- Ai tới cứu chúng ta với.

- Không nghĩ đến, ẩn nấp kĩ như vậy rồi vẫn bị Cổ Tộc phát hiện, nhất định có người mật báo.

- Những tên Cổ Tộc này, thật quá tàn nhẫn.

Đối với những sinh linh Đại Thiên chủng tộc này mà nói, bị Cổ Tộc phát hiện là một con đường chết, không có bất kỳ đường sống nào.

Ầm ầm!

Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ vang dội.

Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập chết bầy Cổ Tộc đang sống sờ sờ.

“Đinh, chúc mừng đánh chết Hoang Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn Cổ Tộc.”

“Đinh, chúc mừng kinh nghiệm tăng lên 1 điểm.”

...

Những Cổ Tộc này, thật sự quá yếu, yếu đến mức Lâm Phàm không thèm nói một lời mà trực tiếp đập chết luôn.

Những sinh linh sững sờ, đám Cổ Tộc rất kh*ng b* vừa rồi đã biến mất không thấy đâu.

- Có người cứu chúng ta.

Thời khắc này, bọn họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

Thời điểm khi bọn họ ngẩng đầu nhìn hư không, thấy trong hư không lơ lửng một đạo thân ảnh màu trắng.

Bóng người kia chắp hai tay sau lưng, khí chất xuất phàm, vừa nhìn biết ngay là cường giả.

- Cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối.

Bọn họ nằm rạp trên mặt đất, cảm kích nói.

Lâm Phàm nhướng mày, nội tâm có chút thương cảm.

Những đồng bào Đại Thiên chủng tộc thật sự quên mất tiểu gia rồi, năm đó tiểu gia là người xuất hiện trong quầng sáng đó, mọi sinh linh dường như đã thấy tiểu gia, nhưng giờ chỉ qua ba năm đã quên mất tiểu gia rồi.

Thật khó chịu.

- Ai, thôi, nói không chừng khi đó bọn người trước mắt này không nhìn thấy quầng sáng đó.

Lâm Phàm chỉ có thể tự an ủi mình như thế, sau đó không nói bất cứ câu nào, rời khỏi nơi này.

Thời điểm hắn chuẩn bị ly khai, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, sao có thể không để cho bọn họ biết tên của mình được chứ.

- Không cần cám ơn, bản tọa là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, tự nhiên sẽ che chở cho các ngươi.

Khi thân ảnh của Lâm Phàm đã biến mất, bỗng dưng có một âm thanh truyền đến từ hư không.

Một đám sinh linh được cứu đang nằm rạp trên mặt đất:

- Cảm tạ Nhân tộc Đại Đế.

...

Sau khi Lâm Phàm đã rời đi, bọn họ mới đứng lên, từng người từng người hưng phấn vạn phần.

- Chúng ta cuối cùng cũng không sao rồi, đi mau, muôn ngàn lần không thể lại bị Cổ Tộc chộp được.

- Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, danh tự này thật quen thuộc a.

- Ai nha, cái gì quen hay không quen, chúng ta mau mau rút lui thôi.

- Há, đúng... Đúng.

...

- Xem ra, thời gian ba năm không xuất đạo, tất cả mọi người thật sự đã quên mất ta rồi, phải bắt đầu lại từ đầu thôi.

Lâm Phàm cảm thán.

Cũng không mất nhiều thời gian, Lâm Phàm đi đến một địa phương thần bí.

Đây là chỗ Hồng Vân tiên tử đánh dấu, nơi ẩn chứa Tiên Thiên chi kim, muốn đến đó cần phải vượt qua một chỗ hư không loạn lưu.

Hư không loạn lưu này, đối với sinh linh dưới Thần Thiên Vị, chính là tử thần đòi mạng.

Va phải thì sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ trong nháy mắt.

Dù là cường giả Thần Thiên Vị, cần phải chuẩn bị vẹn toàn mới dám đi qua.

Bởi vì... hư không loạn lưu này không biết có bao xa, nếu như pháp lực không chống đỡ nổi, thì cũng rơi vào trong hiểm cảnh.

Đây là một hiểm cảnh, thế nhưng theo Hồng Vân tiên tử, lấy thực lực của Lâm Phàm, hư không loạn lưu đã không phải là hiểm cảnh.

...

Vào lúc này, tại lối vào của hư không loạn lưu, có một đám người đứng đó, cùng nhau thảo luận.

- Đại sư huynh, thực lực của huynh cường đại như thế, Canh Kim kiếm ý của huynh cũng tu luyện đến cảnh giới Quỷ Thần khó lường, nhất định có thể ở trong hư không loạn lưu này, mở ra một con đường.

Một tên thiếu niên nhìn hư không cuồng bạo trước mắt, lộ vẻ bất đắc dĩ.

- Diệp sư đệ, đệ nếu như còn thổi phồng huynh, cẩn thận huynh đánh vào mông đệ đấy.

Đại sư huynh nhìn Diệp sư đệ, có chút bất đắc dĩ nói.

Cái tên này, từ sáng đến tối đều chỉ biết thổi phồng mình.

Hư không loạn lưu là nơi nào? Dù năm cao thủ mạnh nhất Thần Thiên Vị cũng không dám nói có thể mở ra một con đường.

- Đại sư huynh, ta chỉ đùa thôi mà, lần này chúng ta tới đây không phải có mang theo vật mộc sao, có lẽ sẽ chịu được.

Diệp sư đệ cợt nhả nói.

Mọi người chung quanh chỉ biết cười yếu ớt.

Nếu như không phải vì tồn tại của Cổ Tộc, sống trên đời sẽ tự do biết bao.

- Sư tỷ, đợi lát nữa ta với ngươi một nhóm, nếu như ta không chịu nổi, ngươi cần phải giúp ta một chút.

Diệp Đào đi qua người sư tỷ, ôm đùi nói.

- Ngươi nha, kêu ngươi cẩn thận tu luyện thì ngươi không chịu, bình thường chỉ biết lười biếng, bây giờ đã biết tầm quan trọng của thực lực chưa.

Vị sư tỷ này thanh thần khí sảng, vóc người thon thả, anh khí mười phần, tu vi cũng không tệ, có lẽ là Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.

- Biết, biết rồi.

Diệp Đào trả lời, có điều trong lòng không nghĩ như vậy, có các ngươi ở đây, ta còn tu luyện cái gì, trời sập xuống còn có các ngươi chống đỡ mà..

- Ồ, Đại sư huynh, sư tỷ các ngươi nhìn kìa, có người đến, không phải là Cổ Tộc chứ.

Lúc này, Diệp Đào thấy phương xa có một đạo cầu vồng, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt, kinh ngạc hỏi.

Mọi người nghe xong, đồng loạt xoay đầu nhìn qua.

Nếu như là Cổ Tộc thì thực sự bi kịch.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 603: Nhất Tôn Đại Thần Ở Trước Mặt, Mà Các Ngươi Không Nhận Ra À


Người dịch: Minh ThưBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Không phải Cổ Tộc, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút.

- Biết rồi sư tỷ.

...

Mọi người gật đầu, hết sức cảnh giác nhìn người đang chạy tới.

Bên trong Cổ Thánh Giới này, không chỉ có Cổ Tộc là nguy hiểm nhất, cho dù chủng tộc sinh linh của Đại Thiên, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Bằng không cũng sẽ không có các nhóm, cùng các loại tổ chức tà ác.

Những tổ chức này nếu so với Cổ Tộc cũng là bất phân cao thấp, từng người từng người đều cực kỳ tàn nhẫn, gặp người liền giết, gặp bảo liền đoạt.

Lâm Phàm nhìn thấy mấy người này đứng trước hư không loạn lưu, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tu vi không tính quá cao, tự nhiên không để trong lòng.

Hơn nữa, theo Lâm Phàm, thì trên người bọn họ không mang theo tà tính, bọn họ chắc không phải người xấu.

Thời điểm Lâm Phàm đáp xuống, Lâm Phàm chỉ nhìn bọn họ có một chút, mà bọn họ thì lại hết sức chăm chú đánh giá Lâm Phàm.

Nhìn không thấu.

Bọn họ phát hiện, nhìn không thấu tu vi của tên trước mắt này rốt cuộc là bậc nào.

Ngay cả khí tức cũng cực kỳ mịt mờ, thăm dò không ra, giống như một người bình thường.

- Các ngươi không cần sốt sắn, ta không phải người xấu.

Lâm Phàm nhìn những bọn họ cảnh giác với mình, cảm thấy có chút hết chỗ nói.

Dáng dấp của tiểu gia đây ngọc thụ lâm phon, soái ca chuẩn 20 cm 30 phút thế này, nhìn qua giống người xấu lắm à.

- Người xấu không ái nói mình là người xấu cả.

Diệp Đào trốn phía sau sư tỷ đột nhiên thốt ra câu nói.

- Ai u, sư tỷ, ngươi giẫm chân của ta làm gì?

Diệp Đào vừa nói ra lời này, bị sư tỷ cho đạp một phát vào chân.

Đối với sư đệ ngu ngốc này, nàng có chút bất đắc dĩ.

- Đây là sư đệ của ta, hắn không biết nói chuyện, kính xin chớ trách.

Thiên Tuyết áy náy nói.

- Không có gì.

Lâm Phàm khoát tay áo một cái, không để ý chút nào, sau đó nhìn về phía hư không loạn lưu trước mặt.

Thiên Tuyết thấy đối phương nhìn thẳng vào hư không loạn lưu, có lòng tốt nói:

- Đây là hư không loạn lưu, lực phá hoại bên trong rất mạnh, nếu như không có vật hộ thân thì sẽ rất khó để vượt qua.

- Ừ, đúng vậy, bên trong hư không loạn lưu này đầy rẫy Canh Kim chi khí, nếu như tu vi quá yếu không thể vận chuyển được pháp lực, sau khi đi vào cũng sẽ bị xé rách thành mảnh vỡ.

Lâm Phàm chỉ mất một chút, có thể nhìn thấu hư không loạn lưu này, có điều đối với hắn, những dòng loạn lưu này có cũng được mà không có cũng chả sao, căn bản chả ảnh hưởng gì.

thời điểm Lâm Phàm muốn nhìn một chút Tiên Thiên chi kim rốt cuộc ẩn giấu ở đâu.

Loại người không nhìn vào hư không loạn lưu lại có thể thấy rõ bên trong, rất kinh thiên động địa, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Có điều đám người Thiên Tuyết đứng nhìn hắn, cứ tưởng hắn đang suy nghĩ làm sao để vượt qua hư không loạn lưu.

- Chúng ta đều là đệ tử của Hạo Hãn tông, đây là Đại sư huynh của ta Võ Thiên Hải, đây là một ít sư đệ và sư muội của ta, còn chưa thỉnh giáo các hạ.

Thiên Tuyết giới thiệu mọi người, sau đó hỏi.

- Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nhẹ nói.

- Lâm huynh, vừa vặn chúng ta lần này đi ra ngoài mang theo không ít vật phẩm dùng để vượt qua hư không loạn lưu, nếu như huynh cần, chúng ta có thể đưa cho huynh.

Thiên Tuyết nói.

-Đa tạ hảo ý, có điều không cần đâu, tuy rằng lực phá hoại của hư không loạn lưu này cực kỳ cường đại, nhưng không ảnh hưởng gì với ta cả.

Lâm Phàm cười xua tay nói.

Những người này, tuy vẫn còn cảnh giác mình, nhưng ngược lại có chút hữu hảo.

Tông môn trong Cổ Thánh Giới đếm không xuể, Đại Thiên chủng tộc sẽ mở tông môn để che chở đông đảo sinh linh.

Võ Thiên Hải và Thiên Tuyết liếc nhau một cái, không biết đối phương vì sao lại có tự tin lớn như vậy, nhưng cũng không toát ra vẻ nghi hoặc.

- Các ngươi lần này tới đây tìm cái gì? Lát nữa ta có thể giữ lại cho các ngươi.

Lâm Phàm đến đây, chuẩn bị dời nơi này đi hết, bất quá những người này cũng không tồi, Lâm Phàm đồng ý giữ lại cho bọn họ một vài thứ.

Dù sao đều là sinh linh của Đại Thiên, cũng phải chiếu cố một chút mới được.

Đám người này không biết ý Lâm Phàm là gì, nhưng vẫn trả lời:

- Tông môn của bọn ta có một môn kiếm pháp cần Canh Kim chi khí, vì lẽ đó mới đến nơi này tìm kiếm.

- Há, Canh Kim chi khí, tuy nói không sai, nhưng vẫn thấp hơn một bậc, các ngươi vì sao không tìm thử Tiên Thiên chi kim?

Lâm Phàm cười hỏi.

Đối với Lâm Phàm, Canh Kim chi khí dù không tệ, nhưng nếu so sánh với Tiên Thiên chi kim, thì thật sự quá kém.

- Lâm huynh, Tiên Thiên chi kim đã tu thành linh trí, tu vi cường hãn, không phải chúng ta muốn là có được, đặc biệt là Tiên Thiên chi kim này càng vào sâu bên trong Canh Kim Chi Hải, xung quanh có vô số Thủ Hộ giả, bọn ta sợ rằng chưa tới đến gần đã bị những thủ hộ này b*p ch*t.

Võ Thiên Hải không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, dù sao Tiên Thiên chi kim vốn vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là bên trong Tiên Thiên Ngũ Hành, lực phá hoại của Tiên Thiên chi kim là mạnh nhất.

Coi như là cường giả Thần Thiên Vị tầng năm cũng không dám nói mình có thể bắt Tiên Thiên chi kim, càng không cần nói tới bọn họ.

- Mọi người đều là Sinh Linh đại thiên, các ngươi đứng ở chỗ này chờ ta đi vào, ta cho các ngươi ở đây chuẩn bị một chút, bất kể nói thế nào, Canh Kim chi khí cũng chỉ là khuôn sáo cũ, muốn dùng Canh Kim chi khí để tu luyện công pháp, lực phá hoại tự nhiên mạnh nhất, không thể thật giả lẫn lộn.

Lâm Phàm cười nói, sau đó đi về phía trước.

Đám người Hạo Hãn tông, không biết người này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Thiên Tuyết cảm thấy người này không biết trời cao đất rộng, có chút khoác lác.

Võ Thiên Hải nhíu mày sâu hơn, không biết người này có sức mạnh gì lại dám nói ra lời như vậy.

Ngay cả những đệ tử kia cũng khịt mũi con thường, cảm thấy Lâm Phàm chỉ mạnh miệng mà thôi.

- Không cần đâu.

Võ Thiên Hải khách khí nói, chỉ là trong lòng không tin tưởng lời nói của Lâm Phàm.

Diệp Đào đứng phía sau nhìn Lâm Phàm, cau mày, như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó lông mày giãn ra, lập tức đi lên phía trước.

- Lâm ca, Đại sư huynh của ta muốn.

Diệp Đào nói.

Bây giờ, đối với Diệp Đào mà nói, ngay cả tiếng “Ca” cũng kêu rồi, động tác xác lập quan hệ, rất thuần thục.

- Diệp sư đệ.

Võ Thiên Hải có chút không vui, vừa muốn nói gì đó thì bị Diệp Đào cản lại.

- Lâm ca, làm phiền ngài mang cho ta một chút Tiên Thiên chi kim là tốt rồi.

Diệp Đào nói.

Lâm Phàm nhìn Diệp Đào, sau đó cười cười:

- Tốt, không thành vấn đề.

Trong chớp mắt này trong lúc đó, diễn ra một màn khiến mọi người khiếp sợ.

Chỉ thấy Lâm Phàm mở ra một ngụm, chợt bộc phát một cỗ sức hút cường đại, nuốt hư không loạn lưu này vào.

Hư không loạn lưu mênh mông vô cùng, trong chớp mắt vô ảnh, vô tung.

Lâm Phàm thế lại ợ một tiếng no nê, sau đó thân hình lấp loé, biến mất ngay tại chỗ.

- Sao có thể có chuyện đó.

Đám người của Hạo Hãn tông nhìn đến trợn tròn mắt.

Bọn họ không thể tin được lại có người một hơi nuốt cả hư không loạn lưu.

- Chuyện này... Chuyện này...

Võ Thiên Hải càng trợn tròn mắt, dưới cái nhìn của hắn, điều này là chuyện viễn vông, sao có thể kinh khủng như thế được.

- Đại sư huynh, sư tỷ, ánh mắt của mọi người không tốt tý nào, nhất tôn đại thần như thế mà các ngươi lại không nhận ra, thật sự làm cho người ta tiếc nuối, nếu không phải do ta thông minh, các ngươi đều làm mất thể diện của đại thần rồi.

Diệp Đào bất đắc dĩ nói.

- Đặc biệt là Đại sư huynh, nhân gia đại thần muốn mang cho huynh một ít Tiên Thiên chi kim mà huynh không muốn, nếu không phải ta thông minh, chúng ta cái gì cũng không có đâu.

- Diệp sư đệ, ngươi biết hắn ư?

Thiên Tuyết quay đầu, trì độn hỏi.

- Dĩ nhiên, các ngươi không biết à?

Diệp Đào nghi hoặc nhìn sư tỷ.

- Không biết, rốt cuộc là ai

Trong lòng Thiên Tuyết nghi ngờ, sư đệ vẫn luôn trong Hạo Hãn tông, chưa bao giờ có bằng hữu mà.

Diệp Đào vung ống tay áo, khóe miệng lộ tia cười yếu ớt:

- Các ngươi phải nghe cho kỹ, cũng đừng la lớn.

- Nói mau.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back