Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 85: 85: Tôi Tặng Cô



Lúc này, Từ Phóng Tình nhất định rất mệt mỏi, Tiêu Ái Nguyệt nhìn dung nhan đang ngủ say của người yêu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ như thế.

Cô vừa mới đến Hồng Kông đã vội vàng chạy về, nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

Cô không nói cho Tiêu Ái Nguyệt biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về lại dễ nổi nóng, cuối cùng nói mình đã từ chức.
Đối mặt với chuyện mình không biết, người không có cảm giác an toàn càng cảm thấy sợ hãi.

Từ Phóng Tình không quen yếu thế, cho dù ở trước mặt bạn gái cũng phải đóng vai trò mạnh mẽ.

Tiêu Ái Nguyệt thở dài nhìn lên trần nhà, cả đêm thức trắng.
Tiêu Ái Nguyệt muốn hiểu Từ Phóng Tình nhưng không thể hỏi chính chủ nên chỉ có thể hỏi Jojo.

Tạm thời quên ba chữ bệnh trầm cảm kia, cô nghĩ mặc dù tính cách của Jojo có hơi bạo tạc nhưng lời nói của cô ấy đáng tin hơn Mã Thượng Tài nhiều, thế là cô quyết định hôm sau đi tìm Jojo.
Jojo nhận được điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt liền mắng cho đối phương một trận.

Cô chỉ trích hành vi giựt thư mời không biết xấu hổ hôm trước, sau đó cho Tiêu Ái Nguyệt địa chỉ ở câu lạc bộ rồi lập tức cúp máy.
***
Tiêu Ái Nguyệt bảo Tiểu Trương đợi ở bên ngoài câu lạc bộ, cô đứng ngoài cửa gọi điện hỏi Jojo đang ở đâu, không lâu sau, một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh đậm bước ra quan sát Tiêu Ái Nguyệt một chút mới lên tiếng, "Tiêu tiểu thư đúng không? Tôi là bạn của Jojo, em theo tôi vào trong đi."

Người phụ nữ này có làn da hơi đen, lúc cười liền hiện ra dấu hiệu của tuổi tác, chắc cũng không dưới bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng khí chất tương đối xuất chúng, trên cổ tay mang một chiếc vòng ngục lục sắc mang đến cho người ta cảm giác phú quý.
Tiêu Ái Nguyệt có chút sửng sốt, được một người có khí độ bất phàm như thế dẫn đường, cô vội vàng cám ơn, "Làm phiền chị dẫn đường giúp tôi."
"Đừng khách khí." Người phụ nữ hơi nghiêng người, giống như đang cố ý đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Jojo nói không sai, em quả thực rất xinh đẹp."
Tiêu Ái Nguyệt luôn có cảm giác lời nói này hơi kỳ quái, xấu hổ mỉm cười, "A, thật sao? Ha ha."
Người phụ nữ đưa Tiêu Ái Nguyệt đến sân đánh Golf.

Jojo mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, lập tức chấn kinh, "Oa cmn, cô mặc nhiều như vậy không thấy nóng sao?"
Tiêu Ái Nguyệt còn muốn hỏi cô có lạnh không, nhưng sau khi nhìn thấy đầu Jojo đầy mồ hôi hột bèn yên lặng ngậm miệng lại, sau đó nhìn về phía người phụ nữ khác ở cách đó không xa, "Tổng giám đốc Quý cũng ở đây hả?"
Jojo nhìn theo, "Chị ấy đang tiếp khách hàng, còn tôi theo giúp chị Thăng, đúng không chị Thăng, chị cảm thấy bạn của tôi thế nào, có hợp mắt chị không?"
Người phụ nữ dẫn đường cho Tiêu Ái Nguyệt từ lúc nào đã cầm hai ly đồ uống trong tay, cô giơ ly nước trái cây ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, hai mắt nhìn về phía Quý Văn Việt, suy tư rồi trả lời, "Người của em giới thiệu, có lúc nào tôi không hài lòng?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu các cô đang nói gì, "Jojo, cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
"Được thôi." Không ngờ Jojo cũng rất dứt khoát, cô nháy mắt ra dấu với chị Thăng rồi bí ẩn lên tiếng, "Chị Thăng, chị chờ một chút nhé, tôi đi tâm sự với cô bạn này cái đã."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Dù Tiêu Ái Nguyệt có ngu đi nữa c*̃ng hiểu ra có chuyện gì đó không đúng, đợi sau khi hai người đi đến phòng nghỉ, cô mới mở miệng hỏi Jojo, "Chị ta là ai?"
"Tổng giám đốc của công ty cổ phần Áo Thịnh, người này đặc biệt lợi hại nha." Jojo nháy mắt ra hiệu, "Lần trước, cô đã tặng cho tôi một món quà, bây giờ tôi c*̃ng đưa lại cho cô một món lễ vật, có qua có lại.

Tôi tặng cô một người mẹ nuôi chất lượng.

Thế nào? Thấy chị đây đủ thành ý chưa?"
Nhìn dáng vẻ của chị Thăng kia, xem chừng cũng là người có lai lịch ở Thượng Hải, "Tôi có mẹ rồi, làm gì cần thêm mẹ nào nữa?"

Jojo mờ ám cười cười, "Trọng điểm của mẹ nuôi không phải chữ mẹ...!họ Tiêu kia, cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt đoán con bé này đang lén bán đứng mình nên cô cũng không muốn dây dưa quá lâu, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, cô trực tiếp đặt câu hỏi, "Tôi muốn biết tại sao năm đó Từ Phóng Tình lại bị điều đến thành phố H?"
"Liên quan gì đến cô chứ, sao lại muốn biết chuyện của cô ta?" Jojo nhả hột nho khô ra, mất kiên nhẫn trả lời, "Cô đến đây để hỏi chuyện của cô ta thôi đó hả? Tôi còn tưởng cô tìm tôi hẹn đánh nhau chứ."
Ai rảnh rỗi như cô vậy chứ! Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, "Tôi nhìn cô chắc là không biết gì nên mới không dám trả lời."
"Cái rắm á! Sao tôi lại không biết chuyện công ty của mẹ mình được chứ!?" Jojo quả nhiên bị khích tướng, cô vỗ vỗ vào túi nho khô, "Ả tiện nhân Từ Phóng Tình kia bị giáng chức đến thành phố H, nguyên nhân cũng bởi vì tôi, cô ta cãi nhau với tôi, cả công ty đều biết, mẹ tôi không đứng về phía tôi, chẳng lẽ đứng về phía cô ta sao? Tôi mới chính là con gái của bà ấy."
Có đơn giản như vậy không? Tiêu Ái Nguyệt loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đã bị bỏ sót, "Không đúng, với trí thông minh của cô có thể vạch tội Từ Phóng Tình sao?"
Jojo tức giận đứng lên chỉ vào mũi của đối phương, "Đcm cô, bà đây không để ý tới cô nữa, cô cút xa ra một chút cho tôi."
Tác dụng của thuốc quá mạnh sẽ khiến bệnh nhân bị shock, Tiêu Ái Nguyệt liền tranh thủ bỏ ít liều lượng lại, "Nhưng chắc chắn cô là người quan trọng hơn trong lòng mẹ cô."
"Còn phải nói." Jojo quả nhiên rất dễ bị dụ, sắc mặt nhiều mây chuyển thành quang đãng, kiêu ngạo nói, "Tôi mới là con gái của bà ấy.

Từ Phóng Tình là cái thá gì chứ? Năm sau, chờ mẹ tôi trở về, tôi sẽ xin bà ấy thẻ đen (thẻ tín dụng siêu VIP), muốn quẹt thế nào thì quẹt.

Ai muốn lĩnh chút tiền lương ít ỏi như vầy chứ, ngay cả đến câu lạc bộ chơi cũng phải cần người khác mời khách."
Thẻ đen? Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến tấm thẻ đen của Từ Phóng Tình, tò mò hỏi, "Cô không thể tự mình làm thẻ sao?"
"Sao cô thiểu năng vậy hả?!" Jojo liếc mắt, "Ngay cả thẻ tín dụng tôi còn không thể xử lý chứ nói gì đến thẻ đen, làm gì dễ ăn như vậy chứ? Công ty của chúng tôi chỉ có hai người có thẻ đen, một người là mẹ tôi, người còn lại là chị Việt.

Thẻ của chị Việt là của ba chị ấy, tôi chỉ mới sờ qua thẻ của mẹ có một lần."
Vậy thẻ đen kia của Từ Phóng Tình là của ai? Hình như chị ấy đã từng đề cập tấm thẻ đó không phải của bản thân, chẳng lẽ là của chủ tịch? Hay là thẻ của Quý Văn Việt? Hay vẫn còn có một nhân vật thần bí khác?
"Cô còn việc gì muốn hỏi nữa không? Tê người quá, sao cô cứ giày vò khốn khổ tôi thế hả." Có lẽ Jojo có chứng tăng động, không ngồi tới năm phút đã nhàm chán đá bàn đứng dậy, "Cô muốn hỏi gì nữa thì hỏi nhanh đi, tôi đói rồi, lát nữa chị Thăng có mời tôi ăn cơm, cô đi chung đi."

"Một vấn đề cuối cùng." Tiêu Ái Nguyệt tụt cảm xúc, cô hít thở sâu một hơi rồi hỏi tiếp, "Vì sao cô cứ nhắm vào Từ Phóng Tình vậy?"
"Vấn đề này...!cô hẳn nên hỏi người phụ nữ đó thì hơn." Jojo làm động tác buồn nôn bày tỏ thái độ ghét bỏ, "Nếu cô ta làm được việc thì tôi cũng không có ý kiến, dù sao ở công ty có cô ta sẽ không có tôi, sớm muộn gì tôi cũng chơi chết cô ta thôi."
Tiêu Ái Nguyệt cưỡng chế xúc động muốn đánh người, nhẹ giọng nhắc nhở người nọ, "Chị ấy từ chức rồi."
"Từ chức thì sao chứ? Vài ngày nữa mẹ tôi sẽ trở về, cô ta có thể đi đâu?" Jojo nói bừa, "Dám nuốt tiền của mẹ tôi để mở công ty riêng, cô ta muốn chết rồi còn gì.

Tôi thấy cô đối với cô ta cũng chẳng khác hàng hóa là mấy.

Tôi tặng cô Thần Tài, cố gắng ôm lấy bắp đùi của chị ấy đi."
Hai người nói chuyện cực kỳ không vui, Tiêu Ái Nguyệt đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, "Được rồi, tôi đi đây."
"Đi cái rắm, Thần Tài tới rồi, cô còn đi đâu." Jojo nhanh chóng động thủ kéo cổ áo của cô lại, sau đó lớn tiếng hô to, "Chị Thăng, chúng tôi ở chỗ này."
Ngoại trừ thân phận của chị Thăng ra, bề ngoài tuyệt đối không thể khiến người ta chán ghét.

Chị Thăng chậm rãi dời bước đến trước mặt Jojo, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bị níu kéo bèn cười nói, "Jojo, buông tay ra đi em."
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ giải thích, "Tôi không phải đồ để bán."
Chị Thăng gật đầu, "Tôi cũng không phải muốn mua đồ, chỉ là hiểu lầm thôi, bạn của em đã giải thích rõ với tôi rồi." Cô quay đầu nhìn bóng người đang ở cách đó không xa, "Tôi và Tiểu Việt c*̃ng là bạn bè, lúc em nói em cũng quen Tiểu Việt, tôi liền biết em không phải người có thể trêu đùa, tôi vừa mới hàn huyên vài câu với em ấy xong.

Jojo, lần sau đừng làm vậy nữa, tôi đã đặt cơm trưa rồi, em tự đi ăn đi, tôi về trước, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."
Khí trời hôm nay rất tốt, khách hàng của Quý Văn Việt là người Ấn Độ, trên người vị khách này có mùi cà ri nồng nặc khiến cô suýt chút ngạt thở.

Người Ấn Độ kia thấy cô không nói chuyện, gã vốn không thể trông mặt mà đoán được suy nghĩ của cô, khả năng trấn định và thái độ tự nhiên của cô càng làm người ta khó đoán hơn nữa, không thể nhìn ra đâu là ranh giới cuối cùng hay sở thích thật sự của cô.
Ai cũng biết loại phụ nữ này có sức hấp dẫn trí mạng, vị khách Ấn Độ bỏ qua Vương Tự Phát mà liều mạng tìm Quý Văn Việt nói chuyện.

Vương Tự Phát làm vặt che chắn không thành công cho lắm, Quý Văn Việt cũng biết người Ấn Độ đang muốn làm quen với mình, cô nhẹ nhàng cười một tiếng rồi bình tĩnh lui một bước nhỏ.
Người Ấn Độ không để ý cô đang lui lại, gã chỉ cảm thấy nụ cười của cô rất đỗi mê người nên đã mất khống chế bước lại gần sát mặt cô.

Quý Văn Việt không ngờ gã lại đột nhiên tới gần, cô hơi tránh người về sau, đôi giày cao bốn centimet nhất thời giẫm phải quả bóng gôn sau lưng.
"A." Sau lưng vang lên tiếng thét của phụ nữ, Quý Văn Việt không quay đầu lại, cô phát giác có người giữ lấy cánh tay, đồng thời nâng phần eo của mình lại.

Chủ nhân của hai cánh tay kia rất thành thật, sức lực không lớn cũng không nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi lập tức buông ra.
Vương Tự Phát và người Ấn Độ đều bị biến cố vừa rồi dọa sợ, nhưng Quý Văn Việt rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, "Giày cao gót làm tôi bị trẹo chân rồi, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi qua bên kia ngồi một chút."
Lúc đầu, Tiêu Ái Nguyệt dự định lên tiếng gọi nhưng thấy đối phương đứng ở xa liền có cảm giác bấy an nên bèn đi lại gần, nào ngờ mới vừa tới bên này thì Quý Văn Việt thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt, cô thừa cơ đỡ lấy Quý Văn Việt và cũng thuận tiện cho người ta cái cớ thật hay để chuồn đi.
Quý Văn Việt quay đầu đưa tay giữ tay cô lại, "Đi thôi, giúp tôi một chút."
"Sẽ không làm chậm trễ khách hàng của chị chứ?" Tiêu Ái Nguyệt theo sau cô, vừa đi vừa lo âu hỏi, "Hình như người kia là khách hàng rất quan trọng."
Quý Văn Việt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng làm việc vô cùng chu đáo.

Cô đưa tay giúp Tiêu Ái Nguyệt rót một tách trà rồi nghiêm túc nói, "Nhân viên của tôi bảo đó là một khách hàng rất quan trọng, nhưng trước mắt tôi chỉ cảm thấy anh ta rất nặng mùi."
Người này còn rất hài hước! Tiêu Ái Nguyệt thay đổi cái nhìn, bật cười nói, "Ừm, tôi c*̃ng cảm thấy vậy."
Cách đó không xa, gã béo gần hai trăm cân nhếch miệng phẩy tay với các cô.

Quý Văn Việt bỗng nhiên mỉm cười khiến Tiêu Ái Nguyệt không thể hiểu thấu.

Cô quay đầu nhìn gương mặt đỏ lên vì nắng của đối phương, "Nhưng mà hôm nay tôi cũng thu hoạch được kha khá.".
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 86: 86: Tôi Đối Với Em



Tiêu Ái Nguyệt bị Jojo xoay một trận, tâm tình tệ hẳn đi nên chẳng có hứng thú nói chuyện với Quý Văn Việt, "Tôi phải về ăn cơm rồi.

Tổng giám đốc Quý, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp nha."
"Ăn chung đi." Quý Văn Việt ngồi trên ghế bành màu trắng, cô tươi cười dịu dàng giữ Tiêu Ái Nguyệt lại, "Chỉ có ba người chúng tôi thôi,đồ ăn ở câu lạc bộ cũng không tệ lắm đâu.

Tiêu tiểu thư nể mặt được không?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn vẻ mặt dịu dàng tươi vui của người kia, thật sự là không nỡ tàn nhẫn nói lời cự tuyệt, "Tài xế của tôi đang chờ ở bên ngoài."
"Chắc hẳn là tài xế của tổng giám đốc Từ phải không?" Không ngờ Quý Văn Việt quen biết Tiểu Trương.

Cô đứng lên, lạnh nhạt nói, "Anh ta là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp nên thừa biết cách tự chăm sóc bản thân."
Quý Văn Việt hiểu Từ Phóng Tình vượt quá sức tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt.

Cô phản xạ có điều kiện sờ sờ chóp mũi, gật đầu nói, "Được."
Khẩu vị của khách Ấn Độ thiên về Hồi giáo nên ăn không quen món của câu lạc bộ Giang Chiết.

Gã bô bô nói một tràng với nhân viên phục vụ, cuối cùng đứng lên dùng tiếng Trung sứt sẹo nói, "Tổng giám đốc Quý, $^%$%^."
Vương Tự Phát cười cười giải thích với Quý Văn Việt, "Anh ta muốn đi Ngân Dực chơi, tổng giám đốc Quý, cô xem..."
"Có thể bán B86 đi, tôi giúp anh thanh lý." Ngân Dực là nhà thổ nổi tiếng ở Thượng Hải, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt chưa đến bao giờ cũng nghe được danh tiếng của nó.

Gã khách Ấn Độ lấm lét đứng chờ Vương Tự Phát ở cửa ra vào.

Quý Văn Việt giơ ly rượu đỏ lên đánh tiếng chào gã, trong miệng lại nói chuyện không liên quan, "Quản lý Vương, tôi xem trọng công trạng tháng này của anh."
Áp lực và cổ vũ cùng tồn tại song song, Quý Văn Việt cũng không phải là cấp trên chỉ có bề ngoài.

Tiêu Ái Nguyệt đang vùi đầu ăn, ngoảnh mặt làm ngơ với đối thoại của bọn họ.

Quý Văn Việt ăn rất ít, không được mấy ngụm liền buông đũa nhưng vẫn giữ khư khư ly rượu trong tay, cô uống nhiều đến mức sắp thấy được đáy chai, song lại chẳng có vẻ gì say.
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, hảo tâm nhắc nhở, "Uống quá nhiều sẽ làm hại dạ dày."
"Món ăn ở đây hợp khẩu vị của cô không?" Quý Văn Việt trông thấy người kia ăn sung sướng, phần nào khiến khẩu vị của bản thân cô cũng tăng lên không ít.

Cô thả ly rượu trong tay xuống, sau đó cầm đũa kẹp một con tôm đã bóc vỏ, "Thích thì ăn nhiều một chút."
Không phải là hợp hay không hợp khẩu vị, lúc Từ Phóng Tình không có ở nhà, Tiêu Ái Nguyệt ăn rất đơn giản, hoặc chỉ ăn linh tinh gì đó, cũng có khi là mì tôm.

Cô đã mấy ngày không được ăn đồ nóng hổi, thỏa mãn nói, "Đặt nhiều món như vậy có lãng phí quá không?"
Vương Tự Phát đặt cả một bàn đồ ăn nhưng cuối cùng chỉ còn lại một người có khẩu vị không tốt là Quý Văn Việt và một con quỷ đói là Tiêu Ái Nguyệt đang ăn, nhưng dù cô có ăn bể bụng c*̃ng không hết mười mấy đĩa đồ ăn.

Tiêu Ái Nguyệt tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi lắc đầu, "Quá lãng phí."
Tôm bóc vỏ trông thật ngon lành, nhưng Quý Văn Việt bỏ vào miệng rồi mà vẫn không có cách nào nuốt xuống, phải miễn cưỡng lắm mới nuốt được, sau đó uống một ngụm rượu đỏ.

Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cố chấp với đồ ăn như vậy, cô không khỏi hâm mộ, "Hình như cô không kén ăn ha."
"Tôi kén ăn đấy, tôi không thích ăn đồ lạnh và lạp xưởng hun khói." Rốt cuộc Tiêu Ái Nguyệt cũng di dời ánh mắt luyến tiếc ra khỏi đồ ăn, nhìn về phía Quý Văn Việt, "Chị không ăn sao?"
Quý Văn Việt khẽ lắc đầu, "Không ăn."
"Vậy tôi có thể đóng gói mang về không?" Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ hỏi, "Chị nhìn đi, dĩa cơm chiên Dương Châu này chưa hề đụng đũa, bỏ đi thì quá lãng phí, còn đĩa thịt Đông Pha kia nữa, tôi có thể đóng gói mang về không?"
Quý Văn Việt nhìn cặp mắt sáng chói của người kia mà không khỏi cảm thấy buồn cười, "Cơm trứng chiên đóng gói mang về còn có thể ăn được sao? Nếu cô muốn bỏ vào hộp mang về thì cứ làm đi, kêu nhân viên đóng gói kỹ một chỗ."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không khách khí, cô ngoắc tay gọi nhân viên rồi chỉ vài món để gã mang đi đóng gói.

Có lẽ đây cũng là lần đầu nhân viên phục vụ đụng phải khách hàng yêu cầu đóng gói đồ ăn, gã tìm thật lâu mới cầm ra được mấy cái hộp rỗng.
Tiêu Ái Nguyệt xách theo hộp cơm nặng trĩu, vẻ mặt hạnh phúc theo sát Quý Văn Việt ra khỏi câu lạc bộ.

Cô nhìn trái nhìn phải một lúc rồi hỏi, "Tổng giám đốc Quý, tài xế của chị đâu? Uống rượu nhiều không thể lái xe đâu nha."
"Kia." Vẫn là chiếc Maserati, tài xế xuống xe đứng chờ cô ở cửa.

Quý Văn Việt đi đến bên cạnh cửa xe, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Không cần tiễn, Tiêu tiểu thư, tôi không uống say."
Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn xe của cô đi xa mới lên xe của mình, cô giao mấy phần đồ ăn cho Tiểu Trương, còn bản thân chỉ lấy một hộp cơm chiên.
Về đến nhà, cô phát hiện Ngốc Nguyệt vẫn còn đang ngủ, Mặt Trời lại tỉnh táo đưa đôi mắt tròn xoe xanh biếc nhìn chằm chằm mình.

Cô thả hộp cơm xuống rồi cởi áo khoác, bắt đầu cho hai con uống sữa.
Ngốc Nguyệt vẫn ngủ mê không nhúc nhích, Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng nó xảy ra chuyện gì bèn đưa tay giựt một sợi râu của nó.

Nó mơ màng mở to mắt, thấy Tiêu Ái Nguyệt liền kêu meo một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Đầu của con búp bê quá lớn, Mặt Trời thử leo ra mấy lần nhưng không có kết quả, nó ủ rũ ngồi xổm trong ổ.

Tiêu Ái Nguyệt ôm nó ra, vuốt vuốt bụng của nó, "Bú sữa đi nào Mặt Trời nhỏ, ngoan lắm, mẹ hôn một cái nào."
"Meo" Mặt Trời thoải mái híp mắt lại, nó dùng đầu lưỡi l**m l**m lòng bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó đặt móng vuốt nhỏ hồng hào mũm mĩm lên.
Con mèo này quá thông minh, Tiêu Ái Nguyệt đã nuôi Bóng Đèn nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác tâm ý tương thông kỳ dị thế này.

Lông của Mặt Trời phủ đen toàn thân, đôi mắt xanh đậm như bảo thạch, sáng chói đến mức làm người ta không dám xâm phạm.

Chẳng biết là do nó quá uy nghiêm hay lông tóc có vấn đề mà bề ngoài trông rất hung dữ, có lẽ vì thế nên mới bị bỏ lại trong số các anh chị em cùng ổ.
Cũng may nó gặp được Tiêu Ái Nguyệt, lần đầu trông thấy nó, tim cô lập tức mềm nhũn, rõ ràng chỉ là một con mèo chưa mở mắt, Tiêu Ái Nguyệt không giải thích được tại sao vừa nhìn đã thích ngay, lúc anh chị em của nó rúc vào nhau sưởi ấm, duy chỉ có mình nó lẻ loi trơ trọi ở một bên ổ.
Loại bất cần này có sức hấp dẫn rất riêng, đó cũng chính là điểm được Tiêu Ái Nguyệt coi trọng.
Duyên phận giữa người với người cần hợp nhãn, duyên phận giữa người và mèo cũng thế.

Ngốc Nguyệt là bé con từ trên trời rơi xuống trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, mới đầu cô cũng không thích con mèo nhỏ này vì mèo trắng trông rất yếu mềm.

Mặt Trời giống tính của cô hơn, Ngốc Nguyệt thì không như thế vì nó rất ngoan.

Bạn gái của cô coi trọng nó và muốn mang nó đi nhưng nó cứ nằm bú sữa của mẹ mãi, không chịu rời đi, bị người ta ôm lên liền kêu gào chói tai, âm thanh cũng không giống mèo mà nghe như tiếng khóc của trẻ con.
Mãi cho đến khi người ta buông ra, nó mới nhích lại gần mẹ.

Một con mèo mới sinh chưa đến năm ngày có thể phát ra tiếng kêu đúng là hiếm thấy, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thích nó.

Từ Phóng Tình bảo cô mang nó trở về khi chưa kịp mở mắt, sau đó dường như nó đã xem Tiêu Ái Nguyệt là mẹ, chỉ cần nó vừa tỉnh dậy mà cô cũng có mặt thì nó sẽ bám theo, thỉnh thoảng còn leo lên người cô nữa.
Mèo có tính hướng của mèo, không thể tùy tiện như vậy được.

Tiêu Ái Nguyệt níu lấy cái đuôi của nó dạy dỗ, nhưng khi trông thấy mũi của Ngốc Nguyệt hơi tróc da, cô không nói được thêm câu thứ ba nữa, dáng vẻ ngơ ngác của nó trông vô cùng đáng thương.

Cô ôm nó vào trong ngực, sững sờ nửa ngày, "Ngoan, đợi lát nữa mẹ dẫn con đi bệnh viện kiểm tra."
***
Chắc là bị viêm da, Cam Ninh Ninh lắc đầu, "Không sao đâu, đừng lo quá, ít ngày nữa là hết ngay thôi."
Lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới yên lòng.

Cô mua ít thuốc ở bệnh viện rồi lập tức ôm Ngốc Nguyệt trở về nhà.

Mặt Trời vẫn còn đang nỗ lực trèo qua ổ búp bê, Tiêu Ái Nguyệt đặt Ngốc Nguyệt và nó vào chung một chỗ rồi nhìn đồng hồ, sau đó cô mở cái túi trên bàn trà chuẩn bị ăn bữa tối.
Không phải cửa hàng tiện lợi gần nhà không có lò vi ba làm nóng đồ ăn, vấn đề là Tiêu Ái Nguyệt lười đi nên đành bưng cơm trứng chiên lạnh lẽo lên vừa ăn vừa uống nước khoáng, cảm giác cũng không khó ăn lắm.
Cơm trứng chiên lạnh tanh có chút mùi là lạ, Tiêu Ái Nguyệt ăn xong hết một nửa rồi nghỉ ngơi một lát, cảm thấy chưa no nên cúi đầu xuống ăn thêm vài miếng nữa.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn liền thấy cửa phòng đã bị đẩy ra, Từ Phóng Tình chậm rãi đi vào, hai tầm mắt giao nhau trong không khí, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên phun hết cơm trong miệng ra.
Thấy Từ Phóng Tình khẽ giật mình, Tiêu Ái Nguyệt lập tức phản ứng nuốt hết cơm vào bụng rồi xông ra ngoài cửa, "Em...! em không biết chị sẽ trở về, bây giờ mới có sáu giờ, chị về sớm quá, hay chị tắm trước đi, trong phòng không có mùi gì đâu, cơm này nguội rồi, em sẽ dọn dẹp sạch sẽ, chị đừng nóng giận."
Lúc này, Từ Phóng Tình khiến Tiêu Ái Nguyệt thật sự cảm thấy bất an, trên mặt cô toát ra thần sắc cực kỳ quái dị.

Biểu cảm bất đắc dĩ và tức giận cùng xuất hiện trên mặt Từ Phóng Tình cho thấy sự tình không ổn chút nào.
Tiêu Ái Nguyệt bị hù, ngay cả hộp cơm cũng không cầm vững, "Vậy...!vậy em không ăn nữa, bây giờ em sẽ lập tức dọn dẹp ngay." Cô nói xong liền cúi đầu múc nhanh thêm mấy muỗng ăn nữa, mơ hồ nói, "Để em ăn thêm hai muỗng nữa đã."
Từ Phóng Tình bất động dựa vào cửa nhìn đối phương, cô cũng không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp.
Tiêu Ái Nguyệt ăn xong hai muỗng rồi lại ăn thêm một miếng, vừa ăn vừa giải thích, "Em đói."
"Một người phụ nữ ba mươi tuổi đứng trước cửa nhà ăn cơm thừa? Tiêu Ái Nguyệt, em cảm thấy em giống ai?" Từ Phóng Tình vô cảm mở miệng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em là ăn mày sao?"
"Em không phải." Tiêu Ái Nguyệt ăn không vô nữa, cô nhanh chóng đóng hộp cơm lại, quệt miệng theo thói quen, "Tại em đói quá."
"Em đói? Em không thể đi ra ngoài ăn sao?" Giọng Từ Phóng Tình tràn đầy bực tức, "Ăn cơm thừa? Tiêu Ái Nguyệt, tôi ngược đãi em sao? Em không có tiền sao? Ăn một bữa cơm cũng không đủ tiền sao?"
"Em có tiền." Tiêu Ái Nguyệt ném hộp cơm vào túi rác, sau đó cầm khăn lau hạt cơm rơi trên thảm, "Em chỉ có một mình nên tùy tiện ăn gì cũng được."
Từ Phóng Tình suy tư đứng sau lưng người yêu, gương mặt xuất thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương một hồi lâu mới yếu ớt thở dài, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đối với em hà khắc quá rồi sao?"
Trong giọng nói ẩn giấu cảm giác chua xót mà ngay cả chính mình cũng không hiểu, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại hiểu.

Cô bỗng nhiên quay đầu đối mặt với cặp mắt tĩnh mịch của Từ Phóng Tình, sau đó hít mũi một cái, nhỏ giọng giải thích, "Không có, là do em đần quá thôi."
Ánh mắt Từ Phóng Tình dừng lại trên túi cơm, sắc mặt cô cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tiêu Ái Nguyệt phát hiện sắc thái biến hóa đó liền chậm rãi đi đến trước mặt người ấy rồi dang hai tay ôm lấy cổ của đối phương, "Tình Tình, chúng ta ra ngoài chơi đi, chị đừng nóng giận, lần sau em sẽ không ăn cơm thừa nữa, được không?"
Từ Phóng Tình híp mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang làm nũng với tôi đó sao?"
"Đúng vậy đó." Tiêu Ái Nguyệt nheo mắt cười, "Mỗi lần nhìn thấy chị, em đều muốn dính lấy chị mãi không rời.

Em rất thích chị, Tình Tình, em thật rất thích chị."
Từ Phóng Tình nhíu mày, khóe miệng cong lên hiện ra ý cười, "Em bám dính người yêu như vậy, chi bằng tôi cất em vào trong túi áo nhỉ."
Tiêu Ái Nguyệt cọ đầu vào ngực cô, "Người ta muốn ở chỗ này của chị này."
"Đứng dậy, đứng thẳng lên cho tôi." Ánh mắt thâm thúy của Từ Phóng Tình hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cô đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra, giọng nói dứt khoát, "Giải thích rõ ràng cho tôi nghe, vì sao em lại đến câu lạc bộ kia? Tiêu Ái Nguyệt, giả bộ ngoan hiền đối với tôi vô dụng, đứng thẳng lên cho tôi, đừng có chu miệng ra như thế, không cho phép cười."
Mềm cũng không được mà cứng cũng không xong.

Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ tính cách của người yêu nên hết lần này tới lần khác luôn khiêu chiến cực hạn của đối phương.

Cô đưa miệng nhỏ về phía trước một chút, môi lập tức rơi xuống trên mặt Từ Phóng Tình, bàn tay càn rỡ ôm lấy bờ eo nhỏ, tay còn lại nắm chặt cánh tay kia, thì thầm bên tai, "Tình Tình, em đáng yêu như thế mà, đừng tức giận có được không?".
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 87: 87: Em Năn Nỉ Tôi



Từ Phóng Tình biến sắc vì nhìn thấy túi cơm, trong lòng không phải là không đoán ra chỗ Tiêu Ái Nguyệt đến.

Trông thấy người phụ nữ kia đang không ngừng cọ vào ngực mình, Từ Phóng Tình ôm eo cô lại rồi bấm mạnh một cái, cười lạnh hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, gan em to ra à?"
Tiêu Ái Nguyệt sờ được đồ trong túi của người yêu, cô tập trung nhìn, "Vé vào cửa? Đây là vé vào cửa gì vậy? Em không nghe nói Thượng Hải tổ chức hòa nhạc? Đây là nơi nào? Hoa viên gì?"
Từ Phóng Tình thấy cô hưng phấn như thế, khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt hiện ra nhiều nét vui hơn, "Đối tác tặng đấy, công ty của họ mở tiệc mừng nên cố ý mời một nhóm ca sĩ Hàn Quốc qua biểu diễn, bỏ đi thì hơi tiếc, hay em mang con gái của em đi xem đi."
"Chị nói hai tụi nó sao? Như vậy sẽ bị quấy rầy chết mất." Tiêu Ái Nguyệt cầm hai tấm vé nghĩ nghĩ, "Tình Tình, chị có phải làm thêm vào buổi tối không? Chúng ta đi chung có được không? Chúng ta chưa từng ra ngoài chơi lần nào, lãng phí vé thì tiếc lắm, chị đi với em nha."
Từ Phóng Tình ngồi xuống sofa, chân bắt chéo, tay chống đầu, ngẩng mặt lên nói, "Không đi."
"Đi mà, đi nha." Tiêu Ái Nguyệt chạy theo, mặt đầy mong đợi năn nỉ, "Đi một chút xíu thôi rồi về liền cũng được."
Từ Phóng Tình thờ ơ, "Tôi lớn tuổi, ngại ồn ào."
"A." Tiêu Ái Nguyệt ngồi bên người cô suy nghĩ một chút, "Vậy chúng ta ra đường đi dạo một chút...!không được, trời đang lạnh lắm, hay là chúng ta đi ăn tối? Nhưng em đã ăn rồi, xem phim thì sao? Rạp chiếu phim cũng chẳng có phim gì hay, hoặc chúng ta l*m t*nh đi, nhưng mà..." Cô khẩn trương nhìn Từ Phóng Tình, không dám mở miệng nói tiếp.
Từ Phóng Tình cười như không cười nhìn chằm chằm mặt của người nọ, "Nhưng mà cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, nói rõ ràng đi."
"Em cảm thấy chị có hơi lãnh cảm." Tiêu Ái Nguyệt lý trí phân tích, "Bản thân chị có cảm thấy vậy không?"
"Thường nghe người ta nói yêu đương rồi sẽ muốn quan hệ, nhưng chẳng phải cần hẹn hò trước đã sao?" Thấy đối phương nóng vội chuyện giường chiếu, Từ Phóng Tình c*̃ng có chút hoang mang, "Trên mạng đều nói như thế."
Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Tiêu Ái Nguyệt, cô hé miệng, kinh ngạc nhìn Từ Phóng Tình, "Chị còn lên mạng tra mấy cái này nữa hả?"
Từ Phóng Tình c*̃ng ý thức được gì đó, cô nghiêng mặt qua, biểu cảm không được tự nhiên, "Tôi tra gì trên mạng cũng phải báo cáo cho em biết sao?" Sau khi nói xong, cô làm như vô tình vỗ vào mặt Tiêu Ái Nguyệt một cái, "Em muốn quản lý tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt sờ gò má phúng phính của mình, "Đi thôi, Tình Tình, chúng ta đi xem hòa nhạc đi, năn nỉ chị đó."
Từ Phóng Tình khẽ hừ một tiếng, "Em đã năn nỉ tôi rồi, cũng không phải là không thể đi."
Vậy lập tức xuất phát thôi!
Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt tay Từ Phóng Tình, dọc đường vui mừng khôn xiết, đến chỗ biểu diễn hòa nhạc lại càng thêm hưng phấn, "Tình Tình, chưa diễn nữa, chừng nào mới bắt đầu? Khách sạn này thật là lớn, không biết mấy tầng kia còn gì khác nữa không?"
Khách sạn Hoàng Đô Hoa Viên có tổng cộng hai mươi tám tầng, từ tầng hai đến tầng bảy là phòng ăn.

Đêm nay, nhà cung cấp của Từ Phóng Tình đã bao trọn sáu tầng, bàn trong đại sảnh tầng hai đã bị người ta dọn đi, có người đang điều chỉnh đèn trên sân khấu.

Vé mời của Từ Phóng Tình là vé VIP nên có thể đi thẳng vào trong mà không cần đợi đăng ký.
Giờ phút này, cô có chút thất thần, "Tiêu Ái Nguyệt, em đi tìm chỗ ngồi đi."
"Vậy còn chị?" Tiêu Ái Nguyệt hiểu lầm ý cô, mất mát hỏi, "Chị không ngồi chung em sao?"
"Tôi đi lên lầu." Từ Phóng Tình không giải thích gì nhiều, vỗ vỗ vào tay của cô coi như an ủi, "Tôi đi lên đó chào hỏi rồi sẽ lập tức quay lại, em đừng đi lung tung, ngồi ở hàng thứ hai chờ tôi."
Từ Phóng Tình rời đi không lâu lắm thì bảo vệ khách sạn đã bắt đầu cho khách vào trong, có không ít người trẻ tuổi, đại sảnh trong chớp mắt đã được lấp đầy, thậm chí còn có một số người không có chỗ phải ngồi chen ở phía trước.
Vì sao lại có nhiều người như vậy nhỉ? Tiêu Ái Nguyệt hỏi gã đàn ông ngồi bên cạnh mới biết gã đã bỏ ra một nghìn tệ mua lại vé của công ty, lúc này cô mới bừng tỉnh, "Hóa ra còn có thể kiếm tiền kiểu này, sớm biết thì tôi cũng đem vé đi bán."
Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, mấy cô bé không biết tiếng Trung mặc quần áo sáng lấp lánh bước ra sân khấu.

Tiêu Ái Nguyệt không biết ai đang diễn trên đó, người đội trưởng kia còn không đẹp bằng Từ Phóng Tình, giọng hát cũng không có gì đặc biệt nên không khỏi thất vọng.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua đám đông nghịt người sau lưng, ngay cả cửa cũng chẳng thấy đâu nữa, huống chi là bóng người của Từ Phóng Tình.
Trên sân khấu đã hát xong hai ca khúc, Tiêu Ái Nguyệt đứng ngồi không yên, cô lo lắng Từ Phóng Tình bị lạc đường rồi lại sợ chị ấy không chen vào được nên quyết định đứng lên, quay người đi tới cửa.
Ở đằng trước còn đỡ hơn, bên cổng đứng rất đông, có mấy người mặc quần áo khách sạn cầm điện thoại chụp hình.

Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt vội vã chen vào, miệng lẩm bẩm không ngừng, "Thật ngại quá, xin nhường đường một chút, cho qua một chút."
Vất vả lắm mới chen được ra ngoài, không biết Từ Phóng Tình đã đi đâu lâu vậy.

Chị ấy nói lên lầu, vậy thì lên lầu tìm thôi! Tiêu Ái Nguyệt lên từng tầng một tìm người, ngoại trừ lầu hai đang mở hòa nhạc, các phòng ăn khác đều rất yên tĩnh, nam thanh nữ tú mặc lễ phục dạ hội đang thì thầm trò chuyện, dáng vẻ nho nhã lễ độ ấy làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Trên lầu ba và lầu bốn đều không có ai, ở bàn tiệc trên lầu năm có người đang đọc diễn văn, Tiêu Ái Nguyệt đứng ở cửa khẽ nhìn vào, đoán chừng Từ Phóng Tình c*̃ng không có ở đây nên bèn đi thẳng lên lầu sáu.
Lầu sáu đang rút thăm trúng thưởng.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này mà ngu người, lần đầu tiên cô đụng phải công ty tuỳ hứng như vậy nên có hơi mất phương hướng.

Từ Phóng Tình không thể ở đây được, có nên lên lầu bảy không?? Tiêu Ái Nguyệt rơi vào trầm tư.
Đúng rồi, điện thoại! Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra mình còn có vật này.

Hôm nay, cô không mang theo túi xách, điện thoại đặt trong túi quần nhưng tại sao mò nửa ngày cũng không thấy bóng dáng? Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu, hay là điện thoại của cô bị ăn trộm rồi???
Nếu để Từ Phóng Tình biết, nhất định chị ấy sẽ chê cô đần.

Tiêu Ái Nguyệt quyết định lên lầu bảy tìm người trước, chỉ còn một lầu nữa thôi, cô không thể bỏ dở nửa chừng.

Lúc cô đẩy cửa lầu bảy ra liền trông thấy bóng người của Từ Phóng Tình.
Giữa một đám phụ nữ mặc lễ phục dạ hội diễm lệ, áo khoác màu xám của Từ Phóng Tình tức thời hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt.

Nhân viên tiếp khách trước cổng bảo cô ký tên mới cho vào.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn Từ Phóng Tình ở phía xa xa rồi từng bước tới gần, không hiểu sao cô lại bắt đầu khẩn trương.
"Tiêu tiểu thư." Không ngờ người đầu tiên lên tiếng chào hỏi cô không phải Từ Phóng Tình mà là người phụ nữ bên cạnh chị ấy, "Chúng ta lại gặp mặt rồi."
Vì sao Quý Văn Việt lại ở chỗ này??? Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi lòng mình.

Cô nhẹ nhàng đi tới, cười rạng rỡ nói với Quý Văn Việt, "Đúng vậy, thật là trùng hợp, tổng giám đốc Quý cũng đến tham gia tiệc rượu sao?"
Trên người Quý Văn Việt nồng nặc mùi rượu, mới giữa trưa mà đã uống nhiều rượu như vậy rồi, chẳng lẽ đã say từ tối qua? Cơ mà gã đàn ông bên cạnh chị ấy là ai vậy? Gã thoạt nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, âu phục và giày da tôn lên dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.

Gã dùng một tay ôm eo của Quý Văn Việt, ánh mắt lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt rồi lại quay về trên thân thể của Quý Văn Việt, "Tiểu Việt, em uống nhiều rồi, để tôi đưa em về nhé?"
"Đây là đồng nghiệp của tôi.

Tôi chỉ đến tham gia náo nhiệt thôi." Quý Văn Việt không trả lời vấn đề của gã.

Cô nhẹ cắn môi lộ ra vẻ thành thục quyến rũ, dường như đã say thật rồi, "Đúng rồi, Tiêu tiểu thư, sau này gọi cô là Tiểu Tiêu nhé.

Ngày mai nhớ làm đúng giờ, tài liệu của cô đã được lưu vào kho hồ sơ của phòng sales chúng tôi rồi, hoan nghênh cô gia nhập."
Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, "Tôi...!tôi đến phòng sales của chị?"
Quý Văn Việt cười khẽ một tiếng, cô đứng không vững lắm nên tay phải khoác nhẹ lên cánh tay của Từ Phóng Tình, nửa dựa vào người cô, bình tĩnh tìm cách gỡ bỏ bàn tay của gã đàn ông kia, "Sao thế? Cô không muốn sao?"
Thân thể của Từ Phóng Tình căng cứng, cô đứng im tại chỗ đỡ lấy người Quý Văn Việt, sau đó vô cảm quay đầu quan sát Tiêu Ái Nguyệt một chút rồi hững hờ hỏi, "Em đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ để đi làm rồi chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt tựa như mũi tên đã lắp lên cung, không bắn không được, cứng ngắc nói, "Đương nhiên, đương nhiên."
Lúc này, gã đàn ông kia bỗng nhiên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Tổng giám đốc Từ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình đưa tổng giám đốc Quý về."
"Không cần phiền phức như vậy, tôi tiện đường." Từ Phóng Tình lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của gã, cô trực tiếp đỡ Quý Văn Việt về bên cạnh mình, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta về thôi."
Từ cửa chính đến bãi đỗ xe cần phải đi thêm một đoạn đường.

Trên người Quý Văn Việt mặc quần áo phong phanh, thậm chí có thể nói là vô cùng ít ỏi, lễ phục dạ hội màu trắng kia không đủ độ ấm, Tiêu Ái Nguyệt cởi áo khoác của mình ra đưa cho Quý Văn Việt, "Chị mặc đi."
Mái tóc xoăn của Quý Văn Việt bị gió thổi rối, ánh mắt có chút mê ly nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cám ơn."
Tiểu Trương dừng xe ở đối diện khách sạn, Từ Phóng Tình suy tư gì đó rồi quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, sau đó xoay người gọi điện thoại cho Tiểu Trương, giọng nói lộ ra chút nóng nảy, "Tôi đang ở đối diện, lái xe qua đây đi."
Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Ái Nguyệt đành phải ngồi vị trí kế tài xế, cô tò mò hỏi, "Tổng giám đốc Quý, tài xế của chị đâu rồi?"
Sau khi Quý Văn Việt lên xe liền lập tức buông tay Từ Phóng Tình ra và giữ khoảng cách nhất định, ý thức của cô có vẻ như vô cùng tỉnh táo, cũng không có cảm giác say xỉn như vừa nãy, "Đang ở công ty."
Từ Phóng Tình hiểu ngay lập tức, "Chị và anh ta cùng nhau đến đây?"

"Ừ." Quý Văn Việt ngắn gọn đáp, thản nhiên nói, "Giúp nhau thôi."
Hai người không nói chuyện với nữa, giống như tâm ý đã tương thông, người này chỉ cần nói một chữ thì người kia liền biết chữ còn lại là gì, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại chẳng biết gì hết, đồng thời cô cũng không thích sự ăn ý của hai người đó nên lên tiếng hỏi, "Anh ta là ai vậy?"
"Giám đốc điều hành của chúng tôi." Từ Phóng Tình không để ý tới cô, người trả lời là Quý Văn Việt, "Tề Thạch Phi."
"À." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, cái hiểu cái không, "Lúc còn ở thành phố H, tôi có nghe qua tên của anh ta."
Quý Văn Việt cười nói, "Bây giờ anh ta cũng đã biết tên của cô rồi đấy."
"Sao chứ?" Tiêu Ái Nguyệt có chút căng thẳng, "Bởi vì tôi sắp đến phòng sales của chị sao?"
Quý Văn Việt hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Thôi đi về nào."
Xe chạy thẳng đến bên dưới tổng bộ, Quý Văn Việt mặc áo khoác của Tiêu Ái Nguyệt bước xuống xe, sau đó vịn cửa xe dịu dàng nói cảm ơn với Từ Phóng Tình, "Cám ơn."
Từ Phóng Tình nhẹ nhàng gật đầu, không có trả lời.
Cửa xe đóng lại, Tiểu Trương bắt đầu quay xe chạy về.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn bóng người phụ nữ rời đi ngoài cửa sổ một lúc mới phát hiện bộ pháp mạnh mẽ, bước đi nhẹ nhàng, cô lập tức quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, lúc nãy chị ấy giả say đúng không?"
Từ Phóng Tình vẫn không lên tiếng nói chuyện, sắc mặt hờ hững như thường ngày, không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm giác được cô đang tức giận, cẩn thận hỏi, "Tình Tình, chị sao vậy?"
Xe đi ngang qua cửa hàng điện thoại Apple, Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng nói với Tiểu Trương, "Dừng xe."
Cô đóng sập cửa đi ra ngoài, bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt với vẻ mặt mờ mịt ở trong xe.
"Sao vậy nhỉ?" Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ tìm cơ hội hỏi Tiểu Trương, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đậu xe ở đây?"
Tiểu Trương nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy Từ Phóng Tình bước vào trong cửa hàng điện thoại, xác nhận bà chủ chưa quay lại mới mở miệng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, "Bà chủ nghĩ rằng cô mất tích, cô ấy điện thoại cho cô nhưng lại nghe giọng đàn ông bắt máy, sau đó gọi lại lần nữa thì máy đã bị khóa.

Bà chủ bảo tôi đi tìm cô nhưng tôi tìm khắp buổi hoà nhạc và vòng quanh khách sạn hết nửa ngày mà vẫn không thấy cô đâu.

Tiêu tiểu thư, cô không biết đó thôi, dáng vẻ của bà chủ vừa rồi thật sự rất đáng sợ."
"Lo lắng vớ vẩn gì thế không biết." Một cảm giác như điện giật khó nói lên lời lan tràn khắp trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, mũi cô có chút chua xót, lắc đầu nói, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Tiểu Trương chê cô không biết tốt xấu, "Tôi theo bà chủ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy hoảng loạn như thế, nếu cô không xuất hiện, tôi đoán cô ấy sẽ phá nát khách sạn luôn không chừng."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn lắc đầu, trong mắt có gì đó sáng lấp lánh nhưng lại không nói ra được câu nào..
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 88: 88: Lần Đầu Tiên



Ngón tay Từ Phóng Tình vân vê viền q**n l*t của Tiêu Ái Nguyệt rồi chậm rãi hất lên, giống như con rắn chui vào phía dưới của đối phương.

Tiêu Ái Nguyệt rên lên một tiếng kiều mị khiến người nghe tê dại toàn thân, "Tình Tình...!a...!a..."
A chưa đến ba tiếng thì trong phòng bỗng nhiên vang lên một thanh âm khác.

Từ Phóng Tình dừng động tác trên tay lại mấy giây, thấy điện thoại vẫn cứ reo lên không ngừng, cô mới chậm rãi rút tay ra, trước khi đi còn chẳng biết vô tình hay cố ý bóp vào đài hoa của Tiêu Ái Nguyệt một cái.
Đèn lại mở, Tiêu Ái Nguyệt mê ly nằm trên giường nhìn Từ Phóng Tình.

Sắc mặt của chị ấy vẫn thản nhiên y như bình thường, không có biến hoá gì lớn, chỉ là giọng nói có chút gấp rút, cảm xúc chập trùng ư? Từ Phóng Tình dùng một tay cầm điện thoại, một tay khác rút khăn giấy trên đầu giường, sau đó cúi đầu nghiêm túc lau sạch nước còn đọng lại trên đầu ngón tay.
"Chuyện gì?" Hình như Từ Phóng Tình thừa biết ai gọi cho mình, ngay cả chào hỏi cũng lười nói, gọn gàng dứt khoát hỏi đối phương, "Có biết mấy giờ rồi không?"
Không biết bên kia đầu dây đã nói gì mà thần sắc của Từ Phóng Tình cuối cùng đã có biến hóa, t*nh d*c giống như thủy triều kia trong nháy đã mắt biến mất dạng.

Sắc mặt cô ám trầm, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ phòng bị, "Biết rồi."
Không có lời thừa thãi, Từ Phóng Tình rời giường bắt đầu mặc quần áo.

Tiêu Ái Nguyệt vô lực đứng lên, khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình ép giọng rất thấp, "Chủ tịch đã về nước."
Jojo đã từng đề cập vấn đề này với cô nhưng bà ta về nước thì mắc mớ gì đến Từ Phóng Tình? Tiêu Ái Nguyệt bất mãn nói, "Vậy chị đi làm gì?"
"Em ngủ trước đi." Từ Phóng Tình đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, "Tôi sẽ về muộn.

Tiêu Ái Nguyệt, đừng chờ tôi, ngày mai em còn phải đi làm."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy uất ức nhưng lại làm ra vẻ bạn gái ngoan ngoãn không muốn Từ Phóng Tình cảm thấy áp lực, "Chúng ta vừa mới...!chúng ta...!chị...!vậy chị đi đi."
Cảm xúc đã hiện hết ra mặt, Từ Phóng Tình há có thể không nhìn thấu người kia đang nghĩ gì.

Cô mặc quần áo tử tế rồi đi đến bên giường, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Chị hai à, chị dùng từ này không đúng rồi! Ai thèm chị chịu trách nhiệm chứ! Không đúng, ai chịu trách nhiệm với ai hả?!
Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng nghiêng mặt qua một bên, nhỏ giọng nói, "Chị cứ chờ mà xem."
Từ Phóng Tình đang gấp nên không nói nhảm nhiều với người kia.

Cô vào toilet rửa mặt rồi trở lại phòng cầm điện thoại di động lên, sau khi dặn dò Tiêu Ái Nguyệt vài câu liền rời đi.
Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt lên giường lần đầu tiên, không tính bước dạo đầu, chưa đến mười giây đã lập tức kết thúc.
Tiêu Ái Nguyệt bị tổn thương nặng nề, cô có cảm giác mình giống như đã gả cho một đối tượng có bệnh "xuất tinh" sớm, nếu để cô chủ động thì có lẽ kết cục đã khác.
Từ Phóng Tình là người lý trí, tuy tính tình không tốt lắm nhưng vẫn thuộc kiểu người lý tính, còn Tiêu Ái Nguyệt đối với bất cứ người hay việc gì cũng đều rất cảm tính, bao gồm cả chuyện t*nh d*c.

Hôm nay, nếu đổi thành Tiêu Ái Nguyệt chủ động, đừng nói là điện thoại reo, dù cho có động đất thì cô cũng phải đưa Từ Phóng Tình lên tận đỉnh trời.
Hôm nay thật là thất sách để Từ Phóng Tình xoay người nằm trên.

Tiêu Ái Nguyệt ảo não thầm thề lần sau tuyệt đối sẽ không để người kia có cơ hội phản công!
Không biết Từ Phóng Tình về lúc mấy giờ mà sáng sớm Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại đã thấy y phục chỉnh tề bày ra bên gối đầu.

Từ Phóng Tình đã soạn sẵn y phục cho cô, lại còn thuận tiện giúp cô chỉnh đồng hồ báo thức.
Hôm nay là ngày đầu chính thức đi làm, Tiêu Ái Nguyệt không dám đến trễ, cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu liền nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng đợi, có chút kỳ quái, "Không phải anh đi cùng với Tình Tình sao?"
"Bà chủ đã đi làm từ lúc năm giờ sáng rồi." Tiểu Trương đen mặt vung chiếc lồng trong tay lên, "Cô ấy bảo tôi mang mèo của cô theo, thuận tiện đưa cô đi làm."
Từ Phóng Tình đã sắp xếp sẵn sàng mọi thứ, Tiêu Ái Nguyệt chỉ việc làm theo lời cô.

Xe chạy đến tổng bộ, Tiêu Ái Nguyệt chỉnh lý quần áo xong mới tâm kinh đảm chiến tiến vào phòng sales.
Quý Văn Việt là người dẫn đầu phòng có nhiều nhân viên nhất trong tất cả các phòng ban.

Phòng sales của tổng bộ xưa nay không hề công khai thông báo tuyển dụng viên chức, tất cả nhân viên đều phải thông qua thi cử hoặc cạnh tranh mới được vào làm.

Năm 2014 này, Tiêu Ái Nguyệt là nhân viên đầu tiên vào phòng ban của họ và cũng là trường hợp đặc thù nhất, bởi vì cô thông qua khảo hạch của bộ phận mua hàng để vào, hơn nữa còn là người bị đào thải.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ quen có mỗi mình Vương Tự Phát.

Gã và cô đã từng gặp nhau một lần ở câu lạc bộ.

Gã đàn ông này có tướng mạo phổ thông, tứ chi phát triển và bụng lớn vô cùng, giống như phụ nữ đang hoài thai mười tháng, "Tiểu Tiêu, vị trí của cô ở đó, phòng của chúng ta đông dân nhất và cũng là địa phương nhỏ nhất công ty, cô có biết tại sao không? Sát bên cạnh cô là chỗ của thành viên có công trạng tốt nhất phòng đấy, là thần long chỉ thấy đầu, không thấy đuôi, cả tháng chẳng gặp được anh ta mấy lần.

Phòng của chúng ta không giống với những ngành khác, chúng ta không cần đánh thẻ chấm công, c*̃ng không nhất định phải đi làm mỗi ngày, nhưng lại có quy định về doanh thu, mỗi tháng sẽ tổng kết một lần.

Cô là người mới nên chỉ tiêu sẽ nhẹ nhàng hơn chút, đương nhiên dù có nhẹ cũng chẳng có ý nghĩa lắm.

Phòng sales của chúng ta không có lương cố định, công ty cũng đã mua bảo hiểm cho mọi người rồi, lương được tính dựa trên phần trăm doanh số bán hàng, nói cách khác, cô là người quyết định tiền lương của mình.

Nhân viên không đạt được chỉ tiêu liên tục trong hai tháng sẽ phải tự động xin nghỉ.

Liên quan tới việc trích phần trăm vẫn phải xem nhu cầu khách hàng như thế nào, số lượng và giá cả có phù hợp với phạm vi tiếp nhận của công ty hay không.

Bình thường chúng ta sẽ được trích một phần trăm tổng hóa đơn, nếu đơn giá thấp quá thì sẽ được xem xét thêm.

Tổng giám đốc Quý sẽ tự tay tính toán phần này, cô còn gì không hiểu không?"
Hình thức quản lý này hoàn toàn khác với bộ phận cũ của Tiêu Ái Nguyệt.

Lúc cô làm ở phòng mua hàng, đừng nói đến chuyện không đánh thẻ chấm công, lỡ đến trễ một phút đồng hồ cũng sẽ bị Từ Phóng Tình mắng chết rồi.

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu, "Chừng nào thì công ty của chúng ta nghỉ Tết?"
Vương Tự Phát cười ha ha vài tiếng, "Vừa đi làm đã muốn nghỉ rồi à? Ngày kia sẽ bắt đầu nghỉ ba ngày.

Ngày mai, công ty của chúng ta có tiệc tất niên, hiện giờ cô không có khách hàng lớn nào.

Chúng tôi đã thông báo cho những người nên thông báo rồi, từ giờ cô cố gắng làm quen với sản phẩm của công ty chúng ta trước, có chuyện gì thắc mắc thì cứ trực tiếp tìm tôi."
Ngày kia nghỉ rồi mà hôm nay còn yêu cầu cô đến báo danh, lãnh đạo này cũng thật đáng sợ.
Tiêu Ái Nguyệt quạnh quẽ ngồi trong văn phòng, cô ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của Quý Văn Việt rồi lắc đầu đọc bảng giới thiệu tóm tắt của công ty trên bàn.
Mức độ cạnh tranh ở phòng sales vượt xa tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt, thoáng nhìn thì thoải mái nhưng thái độ làm việc vô cùng nghiêm cẩn, để có thể quản lý cả phòng xuôi gió xuôi nước, Quý Văn Việt thật sự là một người phụ nữ có năng lực.
Tiêu Ái Nguyệt rất thích người nghiêm túc và bội phục lãnh đạo có năng lực siêu quần giống như vậy.

Đã đến giờ nghỉ trưa nhưng mọi người vẫn còn bận rộn, Tiêu Ái Nguyệt phát hiện khi đồng nghiệp mới của mình nói chuyện điện thoại dụ dỗ khách hàng, lưỡi ai nấy đều như hoa sen nở rực rỡ, song sau khi cúp điện thoại thì gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Tiêu Ái Nguyệt từng vì chuyện gia đình mà bán công bán sức để sinh tồn nên c*̃ng đã từng chứng kiến qua lừa lọc dối trá giữ người với người, nhưng cô không thích ứng được với sự yên lặng ở phòng sales.

Cô thở dài một hơi, vừa định gọi cho Từ Phóng Tình thì Quý Văn Việt liền xuất hiện với một chiếc túi đen trong tay, sau đó khẽ khàng đặt lên bàn của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, cám ơn áo của cô nhé."
"Đừng khách khí." Tiêu Ái Nguyệt cười nói, "Tôi còn tưởng tổng giám đốc Quý hôm nay không đến ấy chứ."
"Phòng của chúng tôi là chỗ thoải mái nhất rồi đấy." Quý Văn Việt nghiêng đầu trêu chọc, "Tôi cũng không có khách hàng lớn nào nên chỉ có thể đi làm đúng giờ để lấy ít tiền lương cơ bản thôi."
Nói rất đáng thương, Tiêu Ái Nguyệt nghe có chút buồn cười, "Ha ha, chị thật là hài hước."
Quý Văn Việt cười nhẹ lắc đầu, "Cùng đi ăn cơm không?"
Tiêu Ái Nguyệt khó nén kinh ngạc, "Hả? Tôi tưởng lãnh đạo mấy chị sẽ tự gọi thức ăn riêng chứ."
"Tôi không quen ăn đồ đóng gói." Quý Văn Việt cùng cô đi đến cửa thang máy, sau đó đưa tay nhấn nút xuống, "Như vậy sẽ mất đi hương vị nguyên bản của món ăn."
Nhưng Từ Phóng Tình thích ăn, Tiêu Ái Nguyệt chép miệng, mắt nhìn chằm chằm vào tầng lầu của bộ phận mua hàng, "À..."
Quý Văn Việt gặp cô không quan tâm, nói ra, "Tổng giám đốc Từ đã đi từ sáng rồi."
"Dạ?" Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần, đỏ mặt giống như thiếu nữ bị người ta nói trúng tâm tư, "Tôi...!không phải tôi tìm chị ấy đâu."
Quý Văn Việt đã nhìn ra sự chột dạ của cô, bèn quan tâm nói sang chuyện khác, "Chiều nay cô đưa số thẻ ngân hàng cho tôi nhé!"
"Sao vậy?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Tôi mới vào đã có tiền lương rồi sao?"
"Thưởng cuối năm." Thang máy dừng dưới lầu một, ở cổng có rất nhiều người chen chúc, Quý Văn Việt kéo tay Tiêu Ái Nguyệt đi ra ngoài, "Quản lý Vương không nói với cô sao? Chuyện lương tạm ấy."
"Có." Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Anh ta nói chúng ta không có lương cố định."
Quý Văn Việt ngay thẳng hỏi, "Cô có thể chấp nhận không?"
"Có thể chứ." Không chấp nhận thì thế nào? Dù sao Tiêu Ái Nguyệt cũng đang ôm suy nghĩ muốn từ chức, "Chỉ là tôi chưa thích ứng lắm."
"Không cần gấp." Quý Văn Việt bỗng nhiên đổi lời, "Cuối năm bận bịu cũng tạo điều kiện cho cô học tập, hôm tất niên, tôi sẽ giới thiệu vài người khách cho cô."
"Được đó."

Địa điểm ăn cơm ở sát bên công ty, khẩu vị của Tiêu Ái Nguyệt rất tốt, ăn gì cũng được.

Quý Văn Việt uống hai ngụm trà xanh rồi buông đũa xuống, "Tôi ăn no rồi, cô cứ từ từ ăn."
Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác mèo con nhà mình ăn còn nhiều hơn người kia, "Chị ăn ít quá."
Quý Văn Việt nhẹ "Ừ" một tiếng, trả lời, "Không muốn ăn."
Tiêu Ái Nguyệt lo lắng đối phương sẽ đợi lâu nên quét sạch đồ ăn như hổ đói, sau đó vỗ bụng nói, "Tôi c*̃ng ăn no rồi."
Có lẽ Quý Văn Việt có cổ phần ở tiệm ăn này nên không thanh toán hoá đơn, cô dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng ra cửa.

Tiêu Ái Nguyệt thấp thỏm vừa đi vừa liếc trộm phía sau, sợ nhân viên phục vụ sẽ chạy đến ngăn các cô lại.

Quý Văn Việt thấy người kia căng thẳng liền mỉm cười an ủi, "Tôi ký hóa đơn rồi."
Có nghĩa là chị ấy mời khách, Tiêu Ái Nguyệt thấy không tốt lắm, "Chị lại mời tôi ăn nữa rồi."
"Đôi bên cùng có lợi." Quý Văn Việt nghiêm túc đùa giỡn, "Đi ăn cơm với cô, hình như tôi có hứng ăn nhiều hơn trước kia một chút."
"Ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt nhếch miệng cười, ánh mắt lơ đãng liếc thấy một người bóng người, vẻ tươi cười lập tức cứng đờ, "Tình...!Tổng giám đốc Từ."
Quý Văn Việt giương mắt nhìn qua, "Muốn đi qua chào hỏi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hơi chần chờ, "Không cần, không cần, chúng ta mau đi thôi."
Nói đùa à? Nếu Từ Phóng Tình biết cô và Quý Văn Việt cùng nhau ăn cơm, tuyệt đối sẽ mắng chết cô mất.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn nhớ như in dáng vẻ tức giận của chị ấy khi cô lỡ miệng nhắc đến Quý Văn Việt hôm qua.

Cô nhanh chóng dắt tay Quý Văn Việt chạy về hướng thang máy.
Hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm (*) chuyện quan trọng nói ba lần.

Hai người trở về văn phòng, Quý Văn Việt đi vào phòng làm việc của mình, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế lau mồ hôi, trong lòng mặc niệm lúc nãy Từ Phóng Tình sẽ không nhìn thấy cô! Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao Từ Phóng Tình lại đi lung tung dưới lầu một mình vậy?
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Nhưng cái gì nên đến thì vẫn phải đến, cầu nguyện không lâu lắm thì điện thoại của Từ Phóng Tình đã gọi đến bảo Tiêu Ái Nguyệt đến phòng mua hàng gặp mình gấp.

Mặt cô xám như tro, cô cầm điện thoại run lẩy bẩy rồi nhấn thang máy xuống phòng mua hàng..
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 89: 89: Nhà Mới



Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ngồi trên sofa gặm một quả táo nhỏ màu xanh, cô lấy làm kinh hãi, "Chị ăn táo gì nhỏ xíu vậy."
Từ Phóng Tình vô cảm hỏi, "Có nhỏ bằng em không?"
Tiêu Ái Nguyệt biết chị ấy có ý riêng, cô kiêu ngạo ưỡn ngực đi qua ngồi xuống bên cạnh đối phương, quan tâm hỏi, "Tình Tình, chị ăn cơm trưa chưa?"
Cô nhanh chóng ý thức được câu hỏi của mình thiệt là nhảm nhí.

Từ Phóng Tình đã gọi đồ ăn ngoài đặt ở trên bàn, nhưng ngay cả túi vẫn chưa mở.

Tiêu Ái Nguyệt giúp cô lấy thức ăn nhanh ra, vừa lải nhải vừa uống cà phê của Từ Phóng Tình để trên bàn, "Ngày nào cũng ăn cái này hết."
Từ Phóng Tình cắn táo, hững hờ trả lời, "Nào có mỗi ngày, đó là phần của em đấy."
"Vậy còn chị?" Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc, "Chị không ăn hả? Chị ăn quả táo đó thay bữa trưa sao? Ăn như vậy làm sao no được?"
"Em nghĩ ai cũng giống em, có thể cho phép thân hình của mình biến dạng?" Từ Phóng Tình ghét bỏ lườm cô một cái, "Phụ nữ như em đi đầy ngoài đường, lỡ biển quảng cáo rớt xuống, nếu có mười người bị đập trúng, nhất định sẽ có đến chín người mập giống như em."
Hóa ra không phải Từ Phóng Tình bẩm sinh có dáng gầy.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chặp vòng eo con kiến nhỏ xíu của cô, "Kỳ thật chị có mập thêm một chút cũng không đáng kể, dù sao em cũng sẽ không chê."
"Cho nên em cảm thấy tôi giảm cân là do muốn lấy lòng em?" Từ Phóng Tình chậm rãi nuốt táo trong miệng xuống bụng, cười như không cười hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ như vậy sao?"
"Em không có ý đó." Tiêu Ái Nguyệt bày thức ăn ra rồi cầm khăn ướt lau sạch đũa dùng một lần, "Chị ăn một chút đi.

Tình Tình, không ăn sẽ đói đó."
Từ Phóng Tình nhìn cũng không thèm nhìn tới đồ ăn, cô ném chìa khoá trong tay vào ngực người kia, "Trong ngăn tủ có đũa, đũa dùng một lần rất bẩn."
"Thức ăn ngoài c*̃ng rất bẩn." Tiêu Ái Nguyệt chu miệng đi tới hộc tủ cắm chìa khoá vào xoay, "Tại chị không nhìn thấy người ta nấu thôi.

Nếu không phải nhà chúng ta không có bếp thì em sẽ nấu cơm cho chị ăn mỗi ngày rồi, không cho chị ăn những thứ rác rưởi kia nữa."
Trong tủ ngoại trừ hai cái hộp tinh xảo ra, còn có một chuỗi chìa khoá.

Tiêu Ái Nguyệt cầm chìa khoá nhìn một chút rồi lại buông xuống, sau đó xoay người cầm hộp đũa đi về hướng sofa, "Chị đặt thức ăn nhanh ở đâu vậy?"
Từ Phóng Tình nhận hộp trong tay cô rồi tùy ý bỏ lên bàn, xong lại thúc giục, "Em lấy hết đồ trong tủ ra đây.

Đồ trong ngăn đầu tiên cũng lấy ra luôn."
Được rồi.

Tiêu Ái Nguyệt quay lại lấy đồ tiếp.

Cô mở ngăn đầu tiên ra, thẻ căn cước của cô đang nằm yên đợi chủ nhân đại giá quang lâm.

Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt cất nó vào trong túi, "Là chứng minh thư của em hả?"
"Em tập trung nhìn kỹ xem trong đó còn có gì." Từ Phóng Tình hiển nhiên mất kiên nhẫn với sự trì độn của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em có thể lấy hết một lần rồi mang đến cho tôi được không?"
"Được, được, được." Không kịp nhìn bên trong là gì, Tiêu Ái Nguyệt cầm hết giấy chứng nhận màu xanh cùng với chìa khoá qua cho người kia, "Mọi thứ đều ở đây."
Từ Phóng Tình mở giấy chứng nhận ra, hai ngón tay kẹp lấy đặt trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Từ nay về sau, nó là của em."
Đây là giấy tờ bất động sản?
Người thừa hưởng là Tiêu Ái Nguyệt, diện tích kiến trúc là một trăm năm mươi mét vuông.

Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Em...!em...!em..."
Em em em nửa ngày cũng chẳng nói thêm được gì.

Từ Phóng Tình hờ hững đưa chuỗi chìa khoá cho cô, "Đây là chìa khoá nhà.

Mấy năm trước, khách hàng lớn của công ty bắt đầu làm bất động sản nên tôi có thể mua được với giá nửa bán nửa tặng, rẻ hơn giá thị trường rất nhiều.

Tôi đã mua hai căn, căn ba tầng đã bán vào năm trước rồi, còn căn này mới sửa xong.

Mấy ngày nữa sẽ sang qua tên của em, đồ dùng trong nhà đã được Tiểu Trương sửa sang lại hết rồi.

Hôm nay, em rảnh thì đến xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ chuyển vào đó trước Tết." Lời nói dừng lại một chút rồi bổ sung một câu, "Đây là tiền của tôi, không liên quan đến ai khác."
Nên nói gì bây giờ? Tiêu Ái Nguyệt không rõ mình đang cảm động hay cảm khái.

Cô cầm thật chặt chìa khóa trong tay, lầu bầu nói sang chuyện khác, "Hóa ra người đó cũng có nhà ở Thượng Hải." Sau khi nói xong, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Từ Phóng Tình, lấy dũng khí nói tiếp, "Tình Tình, em muốn hỏi chị một vấn đề, nhưng chị không được nổi giận."
Từ Phóng Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em nói đi."
"Em có phải là mối tình đầu của chị không?"
Đề tài chuyển đổi này cũng quá kì quái, thời gian hoàn toàn dừng lại, trong phòng phút chốc lặng ngắt như tờ.

Tiêu Ái Nguyệt thậm chí có thể nghe được âm thanh mạch máu đang sôi trào của mình.

Mặt Từ Phóng Tình như nở hoa, thần sắc nào cũng có, ánh mắt có hơi hoảng loạn tựa như vô cùng bài xích vấn đề này.
Dù bài xích nhưng vẫn muốn cô trả lời.
"Tại sao tôi phải nói cho em biết?"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Từ Phóng Tình khinh thường, cô bỗng nhiên đứng lên, ngồi vào ghế da làm việc màu đen, "Tiêu Ái Nguyệt, em cho rằng ai cũng giống như em, mới mười mấy tuổi đã yêu sớm rồi.

Em chẳng học được chút tri thức nào có ích cho bản thân, tốt nghiệp ra trường chỉ toàn đi làm thuê cho người khác, càng nghèo thì phải càng nên đọc nhiều sách, người có thể cải biến vận mệnh không thể là ai khác ngoài chính bản thân em."
Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt như bị đứt mất một cọng dây cung.

Từ Phóng Tình mỉa mai, câu nào cũng không nghe lọt tai.

Cô nhìn mặt Từ Phóng Tình thẹn quá hoá giận, trong lòng bắt đầu gợn lên ngọn sóng hoảng loạn, "Tại sao chị lại chọn em? Vì sao chị lại thích em?"
"Vấn đề của em nhiều lắm." Từ Phóng Tình đã nhìn ra cô không quan tâm liền ném lõi táo trong tay đi rồi ngẩng đầu, trấn định nhìn chăm chú Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đem cơm về ăn đi rồi làm.

Chiều nay tôi không muốn nhìn thấy em."

"Hả?" Mặc dù biết Từ Phóng Tình đang nói sang chuyện khác, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn trả lời, "Em...!em đã ăn rồi."
"Thì sao? Quý Văn Việt mời thì em ăn ngay, chê cơm của tôi ăn không ngon?" Sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức gầm xuống, lạnh lùng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngứa da sao?"
Công ty có để cho người ta sống được không!? Một chút tự do cá nhân cũng không có đúng không!!! Quá đáng lắm! Làm bạn gái thì có thể khi dễ người như vậy sao!!! Tiêu Ái Nguyệt hết sức tức giận, cắn răng nói, "Em ăn!"
Từ Phóng Tình cười lạnh ngắm nghía mặt cô, "Nếu uất như thế thì đừng ăn, cút ra ngoài cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng bưng hộp cơm trên bàn ăn, cô nuốt hết mọi thứ như gió cuốn mây trôi, ngay cả ớt cũng không buông tha.

Sau khi ăn xong, cô vịn sofa đứng lên nhưng rốt cuộc đi không nổi, ợ một cái, "Rất đặc biệt, ăn cực kỳ ngon."
Dù vậy, Từ Phóng Tình vẫn không nguôi giận, "Ra ngoài đi."
"Em đã ăn xong." Tiêu Ái Nguyệt ôm bụng như đang hoài thai ba tháng đứng trước mặt Từ Phóng Tình, tranh công nói, "Ăn sạch sẽ."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình đã dễ nhìn hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn còn chút âm trầm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn chuyện này tái diễn lần thứ hai, trừ phi có công việc tất yếu, em nên cách xa Quý Văn Việt ra một chút."
Có vẻ như Từ Phóng Tình đặc biệt để ý Quý Văn Việt.

Haiz...!Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, xét về mặt lý thuyết thì thời gian quen biết của cô và Quý Văn Việt không dài bằng Từ Phóng Tình, người ghen hẳn phải là cô mới đúng, thế quái nào lại đổi thành Từ Phóng Tình ghen?
Cũng không đúng, Từ Phóng Tình ghen sao?
Buổi chiều, phòng sales không có bóng dáng ai đi làm, có lẽ liên quan đến chuyện sắp nghỉ Tết, hay do Quý Văn Việt quản lý quá mức nhân tính.

Tổng giám đốc Quý bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt tùy ý quét qua văn phòng vắng bóng liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi lẻ loi một mình, cô c*̃ng không nói gì nhiều, chỉ cười nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt nhớ đưa số thẻ ngân hàng cho mình.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy người phụ nữ này có chút quảng đại, nhân viên cấp dưới không đi làm đúng giờ, cô cũng bình chân như vại, dường như chẳng để tâm chuyện gì vào mắt mà chỉ yêu cầu kết quả.
Loại người này làm bạn bè còn được, nhưng nếu làm kẻ thù sẽ vô cùng đáng sợ, khó trách Từ Phóng Tình luôn kêu cô tránh xa Quý Văn Việt.

Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn quy nạp vào con đường cách mạng không thể phát triển của Quý Văn Việt, đợi vừa tan việc sẽ lập tức chuồn đi.

Cô vừa ôm áo khoác Quý Văn Việt trả lên, co cẳng bỏ chạy tới trước cửa lại cảm thấy làm vậy thì không lễ phép nên trở về gõ cửa phòng của lãnh đạo, "Tổng giám đốc Quý, nếu không có việc gì thì tôi tan ca trước nha."
Quý Văn Việt đang gọi điện thoại, ngẩng đầu giơ tay OK với cô rồi lại cúi đầu lật danh sách trên tay ra xem.
Tiêu Ái Nguyệt chạy về xem nhà mới, Tiểu Trương còn rành địa chỉ hơn cả cô.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ nói một câu đến khu Từ Hối, Tiểu Trương đã lập tức nổ máy xe, c*̃ng không hỏi cô đi đâu ở khu Từ Hối.
Nơi này khác với cư xá của Tiêu Ái Nguyệt ở thành phố H, hoàn toàn bị phong bế bởi hoa viên.

Tiểu Trương đã đăng ký biển số xe trước đó nên bảo an chỉ tra mấy giây trong máy tính đã cho xe qua rất nhanh.

Tiểu Trương đi theo cô lên lầu, Từ Phóng Tình mua chung cư ở tầng 15, nếu xảy ra động đất, nhất định sẽ trốn không thoát, ý nghĩ bậy ba trong đầu của Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt nhiều.

Cô bắt lấy tay Tiểu Trương hỏi, "Tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
Tiểu Trương thành thật, "Đừng có nằm mơ thấy tôi nha, nếu không bà chủ sẽ tức giận."
Ngay cả giấc mộng của cô, Từ Phóng Tình cũng muốn quản, thật sự là người phụ nữ bá đạo.

Tiêu Ái Nguyệt ấn thang máy, cửa sắp khép lại liền nghe tiếng hô của phụ nữ ở bên ngoài, "Chờ một chút."
Tiêu Ái Nguyệt tuân theo thói quen tốt giúp người làm niềm vui, thuận tay giữ cửa thang máy.

Người phụ nữ ngoài cửa còn chưa chạy tới thì Tiêu Ái Nguyệt đã trông thấy gương mặt quen thuộc, trái tim cũng nhảy lên, "Chị Quất."
Dịch Hân Quất cầm trong tay rất nhiều đồ ăn, không lẽ chị ấy thuê nhà ở đây để nấu ăn sao? Người kia nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt c*̃ng rất kinh ngạc, ngược lại nhẹ nhõm cười một tiếng, "Tiểu Nguyệt, đã lâu không gặp, em c*̃ng ở tầng 15 hả?"
Cái gì mà em c*̃ng ở tầng 15 hả?? Tiêu Ái Nguyệt cầm chìa khóa, mắt không nháy nhìn Dịch Hân Quất mở cửa căn nhà đối diện, trong lòng hết sức phức tạp.

Cô vội vã mở cửa, cái gì cũng không nhìn kỹ, sau đó lấy điện thoại gọi ngay cho Từ Phóng Tình.
"Tới rồi sao?" Từ Phóng Tình vẫn còn đang tăng ca, trong điện thoại rất yên tĩnh, không biết đang làm gì, "Em có thích không?"
"Không phải, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt lắp bắp hỏi, "Ở đối diện chúng ta...!chị biết ai đang ở đối diện nhà chúng ta không?"
Quả nhiên Từ Phóng Tình đã sớm điều tra xong, cô xem thường trả lời, "Căn hộ đó là của Quý Văn Việt nhưng chị ta đã chuyển tặng cho em gái rồi.

Cô em gái đó là bác sĩ, đối với em không có gì uy h**p.

Tiêu Ái Nguyệt, thả lỏng một chút, đừng có căng thẳng như vậy."
Chờ chút??? Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ rồi, em gái của Quý Văn Việt? Chẳng lẽ bạn gái của Dịch Hân Quất - Quý Giác Hi là em gái của Quý Văn Việt??
***
Gấu: mình vừa làm vừa đọc nên cũng không biết rõ diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, trước đó cũng định đọc QT nhưng do bản tánh khó chịu già nua khó tiếp thu, thành thử ra phải beta thuần Việt một xíu (chỗ này mình đã có nói bên trang của chị Faye có post QT và nó đã được chị ấy edit sơ qua, rất dễ đọc, bạn nào không đợi được bản beta của mình, có thể sang đấy đọc nhé!)
Dẫu sao thì mình vẫn thích cái hồi hộp và tò mò mỗi khi edit/beta đến từng chương, có lẽ vậy mới có cảm hứng muốn edit/beta tiếp.

Cá nhân mình cảm thấy truyện này khá cuốn, lại còn thực tế nữa.

Truyện ổn thế này mà ít bạn biết đến thì cũng tiếc lắm, nên cần lắm những review-er có tâm mang đi quảng cáo🙂.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back