Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc
Chương 45


Trong vòng hai ngày, tin tức Lâm Nhiễm mua đứt một căn nhà cho nhà họ Phó đã truyền khắp họ hàng và bạn bè. Từ Yến Yến là thầy thuốc già đời trong thành phố, quen biết nhiều người nên tin tức này dần dần lan truyền khắp ngõ ngách thị trấn. Ai đến hốt thuốc cũng phải hỏi một câu: "Nghe nói con dâu mua nhà cho bà à?" Hỏi xong còn khen nhà họ Phó tốt phúc thật đó. Những lời bình trước kia về việc con gái nhà họ Phó lấy vợ đã dần thay đổi. Vốn dĩ bọn họ cho rằng điều đó là trái với luân thường đạo lý và không thể nối dõi tông đường. Nhưng hiện giờ nhiều người cho rằng việc tự do hóa chính sách có phần đúng, chỉ cần đối phương có năng lực và xuất sắc thì dù là trai hay gái, họ vẫn có thể sống một cuộc sống giàu có, nhìn xem nhà họ Phó có phước chưa kìa, hai đứa nhỏ cũng xứng đôi vừa lứa nữa. "Con người mà, thực tế lắm." Từ Yến Yến múc canh cho Lâm Nhiễm và Trương Ngô, hôm nay bà đặc biệt nấu dược thiện cho hai mẹ con. Mấy ngày trước Lâm Nhiễm uống thuốc nên đã quen mùi này rồi, Từ Yến Yến còn thêm vào một ít nguyên liệu khác, khiến mùi vị khá thơm ngon. "Tốt nhất là nên thực tế một chút, không thì những người này chưa chắc đã tán thành chúng ta. Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề." Lâm Nhiễm đoán rằng Từ Yến Yến và Phó Sơn Thanh bị người ta cười nhạo sau lưng không ít lần, nên nàng mới muốn mua một căn nhà cho hai ông bà ở, không chỉ để họ có một ngôi nhà thuận tiện hơn cho việc dưỡng lão mà còn để cho họ nở mày nở mặt. Trương Ngô và Từ Yến Yến đang thảo luận về vấn đề nhà mới, Lâm Nhiễm đang vùi đầu húp canh thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi với lên từ tầng dưới: "Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng!" "Ai vậy?" Lâm Nhiễm hỏi. "Tớ không biết." Phó Lâm Lăng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn qua thì thấy là hàng xóm cũ của mình, gần như không có qua lại gì với nhau. "Nghe nói cậu về rồi, khi nào rảnh thì chúng ta ăn chung đi!" Hàng xóm nói. "Mấy người ăn chưa?" "Chưa, còn cậu? Nếu chưa ăn cơm thì chúng ta ra ngoài ăn đi, gọi vợ cậu đi cùng luôn." "Bọn tôi đang ăn." "Vậy tối đi?" "Tối nay bọn tôi phải đến nhà dì cả của cậu ấy rồi." "Vậy hôm khác được không?" "Ừ." Phó Lâm Lăng trở lại ghế ngồi, Từ Yến Yến hỏi: "Con muốn đi ăn với nó thật à?" Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Con qua loa lấy lệ ấy mà." "Cần gì, hồi nhỏ cũng có tiếp xúc gì nhiều đâu. Mỗi lần dẫn bạn về nhà chơi, lần nào đi ngang qua cũng chỉ trỏ mắng con mập hết." Từ Yến Yến bất mãn nói. "Sao kỳ vậy?" Lâm Nhiễm cũng bất mãn. "Ầy, hồi nhỏ Tròn Tròn nó béo, toàn bị mấy người này nói ra nói vào làm con nhỏ tự ti đấy." Từ Yến Yến cảm khái nói. "Toàn là mấy người trông mặt mà bắt hình dong, ánh mắt thiển cận thôi, đừng để ý bọn họ." Lâm Nhiễm quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng nói, Phó Lâm Lăng mỉm cười. "Nếu mấy đứa bạn cùng lớp hay bạn bè hồi trước của Tròn Tròn đều giống Nhiễm Nhiễm thì tốt rồi, tiếc là lúc trước hai đứa không thể trở thành bạn tốt." Từ Yến Yến nói. Lâm Nhiễm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, sao lúc đó hai đứa không trở thành bạn tốt nhờ? ... Ơ? Phó Lâm Lăng còn kể mấy chuyện vụn vặt như này với Từ Yến Yến nữa cơ à? Ăn xong, hai người cùng Trương Ngô lên đường đến nhà dì cả. Nhà dì cả ở ngoại ô nên phải lái xe một quãng đường. Kể từ khi dì cả qua đời, Trương Ngô với Lâm Nhiễm không còn đến đây nữa, hai mẹ con chỉ gọi điện thoại cho dượng cả vào những dịp lễ tết. Dượng nhận được tin tức sớm nên đã chuẩn bị rất nhiều trái cây và điểm tâm, chờ đợi các cô đến. "Anh rể, lâu quá không gặp, nhìn anh vẫn trẻ như xưa hen." Trương Ngô cười nói. "Hầy, làm gì có, anh lớn tuổi rồi, cái thân già này đâu còn tốt như xưa nữa, mấy việc hồi trước hay làm, giờ cũng có mần được đâu." "Con trai anh lập gia đình rồi mà, anh cũng phải hưởng phúc chứ." "Làm gì có làm gì có, không có phước như em, phải như Nhiễm Nhiễm vậy mới là giỏi giang ấy chứ, cưới được cô vợ bác sĩ, tốt quá rồi." Dượng nhìn sang Phó Lâm Lăng, "Vợ của Nhiễm Nhiễm đây à?" Lâm Nhiễm cười nói: "Dạ phải, đây là vợ con, tên là Phó Lâm Lăng." "Thưa dượng." Phó Lâm Lăng gọi. "Tốt tốt tốt, hai đứa đều tốt." "Ơ kìa, ông đừng có bà tám nữa, mau mời người ta vào uống nước đi chứ." Một người phụ nữ trung niên đi tới nói. Đây là bà bạn già mà dượng cả mới cưới năm ngoái, dè dặt chào hỏi các cô. Sau khi vào nhà, Trương Ngô trò chuyện với dượng cả, Lâm Nhiễm đưa Phó Lâm Lăng lên lầu, vừa nhìn đồ đạc bên trong vừa kể chuyện trước đây: "Dì cả của tớ tốt lắm luôn ấy, lần nào đi học bà ấy cũng luộc cả một túi trứng gà cho tớ cơ, còn bảo tớ là ăn không hết thì chia cho các bạn cùng lớp nữa, mà con trai bà ấy mỗi ngày chỉ được lấy một quả thôi." "Tớ còn được cậu cho một quả nữa này." Phó Lâm Lăng nói. "Thật hả?" Lâm Nhiễm có chút kinh ngạc. Mỗi lần ăn không hết, nàng đều đưa cho bạn bè, không nhớ đã cho ai. "Ừm, lần đó tớ bận chuẩn bị cho cuộc thi, không có thời gian ăn sáng nên cậu đã đưa quả trứng cuối cùng cho tớ đấy." "Woa, rồi sau đó tớ có đói không?" "Cậu chuồn ra ngoài mua bánh nướng." Lâm Nhiễm bật cười: "Ngày nào ăn trứng cũng ngán mà." Trong phòng còn có những bức ảnh hồi còn trẻ của dì cả, Phó Lâm Lăng nhìn vài lần rồi nói: "Nhìn hai người hao hao nhau quá ha." "Hồi tớ mới chuyển đến, hàng xóm còn tưởng tớ là con riêng của dì cả nữa đấy." Lâm Nhiễm cười nói, "Có một lần trời tuyết rơi, dì cả đến trường đưa áo khoác cho tớ, mà tìm mãi không thấy tớ, gió đông làm da mặt bà ấy nẻ hết cả ra." Phó Lâm Lăng lặng lẽ lắng nghe nàng kể về những mảnh ký ức của mình. Lâm Nhiễm thở dài, v**t v* tấm ảnh của dì cả, nói: "Sau tớ nghe nói bà ấy hỏi đường mới đến được lớp ta, bạn chỉ đường còn đưa cho bà ấy một đôi bao tay nữa, rồi mỗi lần làm việc là bà ấy lại đeo đôi bao tay kia, cũng không biết bạn tốt bụng kia là ai." Phó Lâm Lăng suy nghĩ rồi chút rồi hỏi: "Là một đôi bao tay màu hồng nhạt à?" "Sao cậu biết?!" Lâm Nhiễm không thể tin nhìn cô, "Lẽ nào... Cái bạn chỉ đường kia là cậu?" Phó Lâm Lăng chỉ trả lời: "Mẹ tớ mua màu hồng, tớ không thích." Lâm Nhiễm khó tin mà xoa đầu cô, sau đó tò mỏ nhìn chằm chằm đầu cô: "Sao trí nhớ của cậu tốt quá vậy?!" Phó Lâm Lăng cười khẽ. "Rất nhiều chuyện tớ không nhớ được..." Lâm Nhiễm có chút chán chường, cứ cảm thấy ký ức bất bình đẳng, cảm thấy có lỗi với người ta. "Có nhớ hay không không quan trọng, quan trọng là cậu có làm hay không." Phó Lâm Lăng mỉm cười ôm lấy eo nàng, cúi đầu chạm nhẹ vào trán nàng, "Những thiện ý mà cậu cho tớ trong lúc vô tình, tớ nhớ kỹ là được." "Ai tốt với cậu, cậu cũng nhớ rõ vậy sao?" Lâm Nhiễm hỏi. "Đúng vậy, nhưng không có mấy ai tốt với tớ." Lâm Nhiễm bỗng cảm thấy đau lòng. Nói đúng ra, lúc đó nàng đối xử với cô cũng không được xem là quá tốt, chỉ là tình nghĩa bình thường giữa các bạn cùng lớp thôi, thỉnh thoảng ngứa mắt người khác chế giễu cô nên mới giúp cô đáp trả, cũng không tận tình bằng những người bạn khác. Nhưng chỉ một vài hành động nhỏ cũng khiến Phó Lâm Lăng nhớ rõ như vậy. Có thể thấy Phó Lâm Lăng đã từng cô đơn đến nhường nào. Lâm Nhiễm siết chặt eo cô, trao cho cô một cái hôn thật nồng nhiệt, như muốn lấp đầy khoảng trống năm xưa, tuy không thay đổi được gì nhưng cảm xúc cấp bách lại rất đậm sâu. Ở cửa vang lên tiếng cắn hạt dưa, Trương Ngô cầm hạt dưa thăm quan khắp nơi và tình cờ bắt gặp các cô đang thân mật. Trong lúc nhất thời không biết có nên cắn hạt dưa tiếp không. Phó Lâm Lăng hoảng loạn ngẩng đầu nhìn bà ấy, Lâm Nhiễm cũng nhìn sang, sau đó làm như không nhìn thấy, v**t v* gò má Phó Lâm Lăng, hôn lên môi cô lần nữa. Trương Ngô thầm nhủ trong lòng, không hổ là con gái của ta, mặt dày vô sỉ. Gì cũng tới tay bà mẹ già này, thế là bà đóng cửa lại cho các cô rồi thong thả đi xuống lầu, túm lấy hai người còn lại tám chuyện tiếp, không cho họ cơ hội lên lầu. Một cơn gió mát thổi qua ngoài cửa sổ. Lâm Nhiễm kiễng chân mệt mỏi, liền dựa vào người Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng bèn bế nàng đặt lên cái bàn cạnh cửa sổ, tầm mắt ngang nhau, hai người hôn nhau nhẹ nhàng và bền lâu. Tóc bay vào mặt Phó Lâm Lăng, Lâm Nhiễm mỉm cười, dùng tay vén tóc sang một bên, được hôn lên môi, cổ và xương quai xanh từng chút một, cái hôn dần chếch xuống. Lâm Nhiễm tựa đầu vào cửa sổ, dùng tay kia xoa xoa đỉnh đầu Phó Lâm Lăng, ánh mắt mê ly, mơ hồ nhìn ánh nắng rơi trên mặt đất, nỉ non: "Bác sĩ Phó..." Bác sĩ Phó ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiếp tục hôn môi nàng như bị mê hoặc. "Tớ rất thích mùa thu này." Lâm Nhiễm nói. Phó Lâm Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc mùa thu trong rừng cây đã chuyển vàng, gió thu gợn sóng lúa, cũng khiến tóc Lâm Nhiễm tung bay. "Tớ cũng vậy." "Tớ cũng thích cậu." "Tớ cũng vậy." Phó Lâm Lăng lại hôn nàng, âu yếm nói, "Tớ thích cậu nhiều lắm." Trước khi xuống lầu, Lâm Nhiễm chỉnh lại chiếc áo lộn xộn của mình, kéo cổ áo xuống cho cô xem vết đỏ trên ngực: "Bác sĩ Phó, cậu xem bằng chứng trước tòa của cậu đi nè." Phó Lâm Lăng hoàn toàn không rời mắt được: "Cho tớ xem nữa là cậu không xuống lầu được đâu." Lâm Nhiễm nghe vậy, bắt chéo chân, ngồi trên bàn nhìn cô: "Nào, để tớ xem thực lực của cậu." Đáng tiếc không có cơ hội thể hiện thực lực, dượng đã gọi các cô xuống lầu ăn cơm. Sau khi đi xuống lầu, Trương Ngô liếc nhìn các cô, cúi đầu nhìn đồng hồ, tỏ vẻ bái phục. Phó Lâm Lăng muộn màng nhận ra, mắc cỡ trốn vào bếp để phụ giúp. Lâm Nhiễm không biết xấu hổ xáp lại hỏi bao lâu. "Gần một tiếng." Trương Ngô thấp giọng nói. "Chậc." Lâm Nhiễm sờ môi, "Hèn gì cái miệng con sưng lên rồi nè." "?" Trương Ngô nghi hoặc nhìn nàng, "Mới có một tiếng thôi mà đã sưng lên rồi hả?" Lâm Nhiễm: "Không thì sao? Tư tưởng của mẹ không khỏe mạnh nhá, mẹ đi giáo dục cải tạo lại được rồi đó." Trương Ngô: "..." Ba người ăn cơm chiều xong là chào tạm biệt dượng. Về đến nhà, Từ Yến Yến nấu súp đậu đỏ với hạt bo bo, đặt chiếc nồi nhỏ lên bàn ở tầng một, mỗi người cầm một bát, múc súp xong thì ra ngoài cửa ngồi, vừa uống súp vừa nhàn nhã ngắm trăng, cũng xem như một trải nghiệm độc đáo. Bên đường có một cái cây to, mấy người hàng xóm đang ngồi đó vẫy quạt hương bồ, trò chuyện trên trời dưới đất với các cô. Thỉnh thoảng, người qua đường đi qua sẽ hỏi: "Yến Tử, ăn cơm chưa?" "Ăn rồi, đi nhảy đấy à?" "Ừa, nhảy chung không?" "Nhảy không được, tay chân tôi nó không chịu phối hợp." "Vậy sao bà không kê thuốc bổ cho mình đi?" Mọi người đều cười ha ha. Lâm Nhiễm rất thích bầu không khí như vậy, ở Cẩm Thành rất khó có thời gian nhàn nhã như vậy, hoặc là mệt mỏi nằm ườn ở nhà, hoặc là điên cuồng tìm kiếm sự hưng phấn trong đêm, làm gì có thể thảnh thơi ngồi xuống từ từ chờ đợi thời gian trôi qua như thế này. Một lúc sau, một bà lão dẫn theo một cô bé mười mấy tuổi đi đến. "Yến Yến, lần trước thuốc có chút hiệu quả, con hốt thêm ít thuốc cho con bé đi." Bà lão nói. "Được." Từ Yến Yến đi vào lấy thuốc, sẵn tiện gọi Phó Lâm Lăng vào giúp. Lâm Nhiễm nhìn hai mẹ con đang bốc thuốc bên trong, phối hợp rất ăn ý, Từ Yến Yến đọc tên và lượng thuốc, Phó Lâm Lăng nhanh nhẹn mở từng tủ ra để lấy thuốc, cuối cùng là xác nhận với Từ Yến Yến rồi mới gói lại. Bà lão trả tiền, đang định rời đi thì được Từ Yến Yến gọi lại, múc cho hai bà cháu một bát chè. Lâm Nhiễm nhìn thấy Phó Lâm Lăng tựa hồ đang lục lọi tìm gì trong tủ, liền đi vào hỏi: "Hốt thuốc xong hết rồi mà cậu còn tìm gì vậy?" "Tớ xem xem có hết thuốc chưa." Phó Lâm Lăng nói. Từ Yến Yến đứng ở cửa cười nói: "Có một lần hết thuốc mẹ mới kêu nó chạy tới chỗ xa ơi là xa để mua thuốc, thế là từ đó về sau, hễ có rảnh là nó lại đi kiểm tra tủ thuốc vậy đó, xong là bảo mẹ chuẩn bị trước để khỏi phải bị mẹ sai vặt nữa." Lâm Nhiễm cười nói: "Cậu ấy quen với mấy loại thuốc này thế thì sao không để cậu ấy kế thừa tủ thuốc của mẹ vậy?" "Mẹ cũng muốn lắm chứ, bảo nó phân biệt các vị thuốc nó cũng làm, làm hại mẹ đinh ninh rằng nó hứng thú với nghề này. Ai dè lúc điền nguyện vọng lại đăng ký khoa răng hàm mặt ở Cẩm Đại." Từ Yến Yến nói. "Woa, lúc đó cậu ấy không nhá trước với ba mẹ một tiếng luôn sao?" Lâm Nhiễm tò mò hỏi. "Mặc dù nó không thích nói chuyện, nhưng nó có chủ kiến lắm con ơi, nhà ta cũng có người nào làm nghề này đâu, không biết nghe ai nói khoa răng hàm mặt này nữa." Từ Yến Yến suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ cười nói: "Thật ra nha sĩ cũng tốt đấy chứ, bây giờ không như ngày xưa, giờ ai cũng chú ý đến răng miệng hơn, đặc biệt là ở thành phố lớn của các con. Hồi trước ở đây cũng có mở một vài phòng khám nhỏ, mà người chịu bỏ tiền đi sửa răng thì không có mấy. Lúc đầu bà nội nó nghe tin nó muốn làm nha sĩ, ngày nào bà cũng nhìn miệng người khác, cảm thấy không sạch sẽ, nên cứ khuyên nó học Trung y giống mẹ để còn thừa kế tiệm thuốc của mẹ nữa ấy." Bà nội ngồi ở cửa nở nụ cười e thẹn, khoe một hàng răng giả sạch sẽ, đều tăm tắp. Lâm Nhiễm cũng cười: "Con nghe Lưu Sầm nói điểm bên nha khoa bây giờ còn cao hơn lâm sàng nữa, đứng đầu chuyên ngành luôn đấy, bác sĩ Phó biết nhìn xa trông rộng thật đó!" Từ Yến Yến gật đầu: "Ở bên ngoài làm việc cũng tốt, nếu cả đời ở yên một chỗ này giống mẹ thì chán lắm, đến lúc đó chưa chắc đã cưới được con đâu." "Đúng đúng đúng, nguy hiểm quá đi!" Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng, vẫn rất tò mò, "Tớ nhớ mỗi khi lớp ta nhắc đến lý tưởng của mình thì không có ai nhắc đến nha sĩ hết, ba mẹ nhất định cũng không có ý tưởng này. Bác sĩ Phó, sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc học ngành này vậy?" Phó Lâm Lăng kiểm tra xong hết dược liệu, phát hiện không có ô nào trống, quay đầu thấy nàng cười tươi, môi hồng răng trắng, hàng răng cửa đẹp đến mức có thể quay video quảng cáo, tô điểm cho nụ cười càng xinh hơn. "Tớ có nghe một người nói rằng, nha sĩ cũng có thể cứu mạng người, nếu cậu ấy có thể gặp được một nha sĩ giỏi thì cậu ấy sẽ không sợ đau răng nữa."
 
Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc
Chương 46


Sau khi ăn sáng, Lâm Nhiễm nói muốn đến nhà Liên Phương chơi, Phó Lâm Lăng liền đi cùng nàng. Nhà Liên Phương ở hướng khác, Phó Lâm Lăng đậu xe ở tầng dưới. Hai người vừa xuống xe đã nghe thấy có người ở trên lầu gọi với xuống: "Lâm Nhiễm! Phó Lâm Lăng! Ở đây này!" Liên Phương ghé vào cửa sổ vẫy tay chào các cô. Lâm Nhiễm quen cửa quen nẻo chạy vào hành lang, đi tới lầu bốn đã thấy Liên Phương đứng ở cửa chào đón. "Sao cậu dậy sớm vậy, mặt trời mọc đằng Tây rồi à." "Mấy nay tớ toàn ngủ sớm dậy sớm thôi đấy nhé." Lâm Nhiễm tự hào nói, cùng cô ấy bước vào cửa, sau đó đột nhiên quay người đưa tay về phía Phó Lâm Lăng. Khi đối phương nắm lấy tay mình, nàng mới cười nói với Liên Phương: "Lạ kì thật đó, nào giờ đến nhà cậu chơi toàn là đi một mình, không ngờ lần này còn dẫn theo người nhà nữa." "Lại còn là bạn học cũ của tớ nữa chứ." Liên Phương cười khà khà dẫn họ vào nhà. Mẹ của Liên Phương nhìn thấy Lâm Nhiễm liền cười nói: "Đây không phải là Lâm Nhiễm sao, nhìn con không khác gì hết ha, vẫn trẻ như xưa." "Dì cũng vậy mà ạ." "Mẹ, đây là Phó Lâm Lăng, vợ của Lâm Nhiễm, con gái tiệm thuốc nhà họ Phó đằng kia á mẹ, con ngoan trò giỏi luôn đứng đầu lớp con hồi đó đấy." Liên Phương chỉ vào Phó Lâm Lăng. Mẹ Liên Phương vỗ đùi: "À, ra là con nhà họ Phó cơ à, mẹ biết, mỗi lần họp phụ huynh là chủ nhiệm lớp con cứ khen không dứt miệng! Không ngờ hai đứa lại ở bên nhau, có duyên thật đó, mà đừng nói là hai đứa yêu sớm đấy nhé?" "Không phải." Lâm Nhiễm mỉm cười, cùng Phó Lâm Lăng ngồi xuống, "Bọn con mới gặp nhau không lâu thôi, tốt nghiệp xong là không có liên lạc gì hết á." Chồng Liên Phương đưa bọn trẻ đi chơi một lúc, ngồi trò chuyện trong chốc lát, mẹ của Liên Phương cũng ra ngoài mua đồ, để ba đứa ở nhà chơi. "Mấy bữa trước tớ dọn phòng có thấy một cuốn sách cậu để quên ở nhà tớ." Liên Phương nói. "Sách gì? Cho tớ xem xem?" Ba người chen vào phòng Liên Phương, thấy cô ấy dọn ra một chồng sách cũ, một chồng tiểu thuyết ngôn tình xen lẫn vài cuốn truyện tranh và tạp chí, nhưng có một cuốn không có người nhận. "Đây là của cậu à?" Liên Phương cầm cuốn "Trăm Năm Cô Đơn" hỏi. "Cậu nhìn tớ giống người sẽ đọc loại sách này sao?" Lâm Nhiễm hỏi. "Vậy của ai? Sao lại ở chỗ tớ?" Liên Phương không hiểu. Phó Lâm Lăng cầm lấy quyển sách lật xem một chút, có mấy dòng chữ chú thích rất đẹp, cô ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nói: "Có thể là của chủ nhiệm đấy." Hai người nghi ngờ nhìn cô, Liên Phương hỏi: "Cậu chắc chứ?" Lâm Nhiễm: "Sách của chủ nhiệm sao lại ở chỗ cậu ấy?" "Tại có lần tớ tìm thầy để mượn sách ngoại khóa, thế là ông ấy đưa cuốn này cho tớ, còn nói là nếu tớ đọc xong thì ông ấy sẽ đồng ý một yêu cầu của tớ, nhưng tớ lại làm mất sách." Phó Lâm Lăng nói. Liên Phương vội vàng xua tay, thanh minh: "Tớ không có trộm sách của cậu đâu nhé!" "Tôi biết, chắc là tôi bất cẩn đánh mất rồi bị cậu nhặt được." Phó Lâm Lăng không nhớ rõ chi tiết cụ thể cuốn sách đã bị mất thế nào. "Vậy cậu đem cuốn sách này về đi, bọn tớ không thưởng thức nổi mấy thứ tốt như này đâu." Liên Phương trả sách lại cho cô. Phó Lâm Lăng chạm vào bìa sách và nói: "Tớ muốn trả sách lại cho thầy." "Vậy đi thôi, tớ đi với cậu, lâu rồi không gặp thầy, tớ muốn gặp ông ấy quá chừng, không biết giờ thầy thế nào rồi." Lâm Nhiễm nói. Liên Phương: "Tớ cũng đi nữa!" Lúc trước Phó Lâm Lăng từng đến thăm chủ nhiệm nên cô biết địa chỉ của ông ấy, lái xe đến cổng chung cư, Lâm Nhiễm và Liên Phương đi siêu thị mua quà, Phó Lâm Lăng cũng dạo một vòng, mua một chiếc bút máy. Người mở cửa là một cô bé khoảng mười tuổi, ngơ ngác nhìn các cô: "Ba người tìm ai?" "Chúng tôi tìm thầy Trần, bố em có ở nhà không?" Phó Lâm Lăng hỏi. Cô bé quay đầu gọi: "Bố! Có người tìm bố này!" "Ai vậy." Thầy Trần đi ra, nước da đen hơn trước một chút, tóc cũng có chút trắng hơn, tinh thần cũng khá tốt. Thầy vừa nhìn đã nhận ra Phó Lâm Lăng: "Phó Lâm Lăng à, sao em tới mà không báo trước với thầy một tiếng, vào ngồi đi." "Thầy ơi, thầy còn nhớ em không?" Lâm Nhiễm lập tức bước đến gây sự chú ý. Chủ nhiệm nhìn chằm chằm nàng một lúc mới nhớ ra: "Em là Lâm Nhiễm đúng không?" "Đúng rồi!" Liên Phương cũng xáp lại gần: "Thầy, em nữa em nữa?" "Em là Liên Phương đúng không, dầu gì cũng dạy em ba năm, thầy vẫn có ấn tượng." Ba người mỉm cười ngồi xuống ghế sofa, thầy Trần ngồi trên ghế sofa đơn nhìn các cô, cảm thán năm tháng vội vã, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của các cô. Khi biết bọn họ đều đang phát triển ở Cẩm Thành, thầy không ngừng gật đầu, chỉ vào Lâm Nhiễm nói: "Thầy biết ngay là con nhỏ này sẽ chiêu dụ người ta đến Cẩm Thành mà, nên có nhiều đứa trong lớp đến Cẩm Thành lắm." "Thật ạ? Thầy vẫn còn nhớ em đến từ Cẩm Thành hả?" Lâm Nhiễm vui vẻ nói. "Sao mà không nhớ cho được, em từ thành phố lớn chuyển đến, lúc nào cũng luôn miệng nói Cẩm Thành tốt như này Cẩm Thành tốt như kia. Cuối cùng lúc điền nguyện vọng, phân nửa lớp điền Cẩm Thành, em xem, hai đứa này không phải cũng đi Cẩm Thành sao." Lâm Nhiễm cười, quay sang hỏi Liên Phương: "Thế còn ai làm việc ở Cẩm Thành nữa không, khi nào có thời gian thì chúng ta họp mặt đi." "Không nhiều lắm đâu, có một số thi trượt, còn có một số làm việc ở Cẩm Thành được vài năm thì chuyển đi nơi khác lập nghiệp." Liên Phương nói. "Phó Lâm Lăng là người có sự nghiệp ổn định nhất trong A6 và đã định cư ở Cẩm Thành rồi, hai đứa có thể hẹn con bé đi chơi đấy." Chủ nhiệm nói xong liền phát hiện Liên Phương với Lâm Nhiễm cười sặc sụa, ông không khỏi khó hiểu: "Sao vậy, hai đứa đang cười cái gì vậy?" "Thầy ạ, thầy có biết Phó Lâm Lăng đã kết hôn không?" Liên Phương hỏi. "Ơ? Sao kết hôn mà không nói với thầy một tiếng? Em kết hôn khi nào vậy?" Thầy nhìn Phó Lâm Lăng. "Em kết hôn hồi 1-5 ấy ạ, lúc đó bọn em cưới nhau hơi vội nên không kịp thông báo cho thầy biết." Phó Lâm Lăng áy náy nói. "Cũng gần nửa năm rồi, sao không dẫn người này qua gặp thầy? Thế người đó quê ở đâu?" "Báo cáo thầy, là người Cẩm Thành! Cậu ấy đã dẫn người đó đến gặp thầy rồi ạ!" Lâm Nhiễm lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng ngời nhìn ông. Thầy khó hiểu nhìn họ chừng một phút mới hỏi: "Ý em là sao?" "Thầy, cậu ấy với cậu ấy..." Liên Phương chỉ vào Lâm Nhiễm rồi lại chỉ vào Phó Lâm Lăng, sau đó hai ngón tay chạm vào nhau: "Hai đứa nó cưới nhau rồi!" Thầy Trần sững sờ thêm một phút nữa. "Các em đang đùa với thầy đấy à?" "Sao bọn em có thể lừa thầy được, thầy nhìn cái này này." Lâm Nhiễm giơ tay khoe chiếc nhẫn ra, rồi nắm lấy tay Phó Lâm Lăng cho ông xem. Vì dạo này không phải đi làm nên Phó Lâm Lăng cũng đeo chiếc nhẫn trên tay. Lúc này chủ nhiệm mới gian nan tiêu hóa tin tức này: "Này, này thật là... thật là..." Thầy vẫn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ nên nói năng lộn xộn, ba người nhìn thấy vẻ giật mình của ông thì bật cười. Một lúc sau, thầy nghe thấy các cô gặp lại nhau trong một buổi xem mắt, rồi nhanh chóng kết hôn thì có chút dở khóc dở cười: "Không ngờ hai đứa lại ở bên nhau, thật sự là khó tưởng." "Đúng đó thầy, lúc đầu biết chuyện này em cũng cảm thấy duyên phận diệu kỳ." Liên Phương phụ họa, lại nhắc đến lúc trước mình đã kinh ngạc đến mức nào. "À phải rồi, thầy còn giữ ảnh lúc trước của mấy đứa đây này." Thầy Trần đến thư phòng tìm ảnh cũ. Trước đây thầy có một chiếc máy ảnh, lúc rảnh rỗi thầy rất thích chụp ảnh, sau đó đóng chúng thành từng tập, cũng cỡ một chồng dày. Mỗi cuốn album ảnh đều ghi năm và lớp, vẫn là Lâm Nhiễm tinh mắt, tìm thấy lớp A6 trong đống album ảnh. Có ảnh các bạn tập thể dục buổi sáng, ảnh vui chơi sau giờ học và một số bức ảnh tình cờ chụp được. Liên Phương phát hiện có ảnh mình lén đọc truyện ngôn tình trong lớp, liền kinh ngạc nói: "Thánh thần thiên địa ơi, hèn gì thầy biết em giấu truyện ở đâu." Thầy cười ha ha. Phía trước là ảnh lớp 10 và lớp 11, nửa sau mới có nhiều ảnh của Lâm Nhiễm hơn. Bị phạt đứng ở hành lang, chạy trên sân thể dục, soi gương trong lớp, rượt đuổi chơi đùa cùng các bạn trong lớp, chú tâm vẽ tranh... Những bức ảnh cũ mang theo những kỷ niệm mà cảm giác như đã cách mấy đời. Lâm Nhiễm nhìn chính mình tuổi mười tám, hoạt bát, tươi trẻ và sống động trong tâm trí, hoài niệm những ngày tháng đó lắm. "Thầy ơi, em có thể cầm những bức ảnh này đi rửa thêm một cuốn được không?" "Được chứ." "Tớ cũng muốn, rửa cho tớ một cuốn nữa!" Liên Phương vội nói. Lâm Nhiễm lật xem thêm vài bức ảnh, khó hiểu: "Sao ảnh của Phó Lâm Lăng ít thế?" Thầy nói: "Con bé nó có thích chụp ảnh đâu, ai như em, vừa thấy ống kính của thầy là lập tức mỉm cười rồi còn tạo dáng nữa chứ." Phó Lâm Lăng rất thích xem những bức ảnh này của Lâm Nhiễm, những mảnh ký ức xa xôi đó lại hiện về trong tâm trí cô, dần dần trở nên rõ ràng hơn, lúc bấy giờ cô mới nhận ra rằng Lâm Nhiễm đã chất chứa phần lớn ký ức thời niên thiếu của mình. Năm tháng ngày càng già đi nhưng ký ức lại càng trẻ lại. "A, ảnh chụp chung của hai đứa nè!" Liên Phương bỗng nhiên chỉ vào một tấm ảnh và nói. Trong ảnh, Lâm Nhiễm đang nằm ườn trên bàn ngủ, phía sau có mấy người đang đùa giỡn, chếch sau có một bóng dáng mập mạp, nhìn về hướng này, không rõ là đang nhìn Lâm Nhiễm hay nhìn nơi nào khác. "Phó Lâm Lăng, đừng nói hồi trước cậu yêu thầm Lâm Nhiễm đó nha." Liên Phương trêu ghẹo. Lâm Nhiễm mỉm cười nhìn cô ấy. Thầy nói: "May mà lúc đó hai đứa không yêu sớm, nếu không thì thầy không biết xử kiểu gì." Mấy người cười phá lên. Thời gian thấm thoát đã gần trưa, thầy muốn giữ họ ở lại để ăn cơm. Nhưng mấy người lập tức từ chối khéo, nói rằng mẹ Liên Phương đã chuẩn bị bữa trưa ở nhà. Sau đó cầm cuốn album ảnh của thầy đi về trước, hứa rằng sau khi rửa hình xong sẽ trả lại. Khi lên xe, Phó Lâm Lăng chợt nhận ra cuốn sách vẫn còn ở trong xe, cô bảo hai người đợi trong xe, sau đó cầm sách trả lại cho thầy. "Để quên cái gì à?" Thầy hỏi khi thấy cô quay lại. "Thầy, cuốn sách của thầy đây ạ, lúc trước em tưởng mất rồi, không ngờ bây giờ lại tìm được, em trả lại cho thầy, vật quy nguyên chủ." Phó Lâm Lăng đưa cuốn sách cho ông. Thầy nhận lấy cuốn sách, lật xem thì thấy chú thích của mình, mới nhận ra đó là cuốn sách của mình bèn cười nói: "Chỉ là một cuốn sách thôi mà, đâu cần phải đi xa vậy để đưa lại đây." "Vốn là mượn của thầy mà, lúc trước thầy không cho em đền, em đã thấy rất có lỗi rồi." Phó Lâm Lăng nói. Thầy nhìn chằm chằm vào cuốn sách, suy nghĩ một lúc, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó và nói: "À, đó là vì thầy tưởng em đưa nó cho Lâm Nhiễm đọc nên mới không bắt đền em đấy." Phó Lâm Lăng hoang mang: "Đưa cho Lâm Nhiễm đọc?" "Đúng vậy, thầy nhờ em sửa bài thi giúp, nên em mới đặt sách lên bàn. Nhưng lúc thầy đi vệ sinh về thì thấy Lâm Nhiễm ôm mấy cuốn truyện tranh đi ra khỏi văn phòng của thầy, dưới cùng chính là quyển "Trăm Năm Cô Đơn" này này. Nên thầy nghĩ là nếu em cho con bé mượn đọc thì cũng không phải chuyện gì xấu." Thầy nói. Nói như vậy, trong đầu Phó Lâm Lăng đã hiện lên một hình ảnh mơ hồ. Lúc đó cô đang sửa bài thi, Lâm Nhiễm đi vào tìm thầy để lấy mấy quyển truyện tranh bị tịch thu, nàng vừa chồng mấy quyển truyện trên bàn lên, vừa nhìn cô sửa bài, sau đó lấy bài của mình ra nhờ cô chấm thử xem bao nhiêu điểm, lúc này mới bất cẩn chồng quyển Trăm Năm Cô Đơn lên luôn. Mà nhìn Phó Lâm Lăng như đang tập trung sửa bài, nhưng thực ra lòng cô đang hồi hộp lắm nên không chú ý đến chuyện nàng lấy nhầm, và cô cũng quên mình làm mất cuốn sách ở đâu. "Thì ra là vậy." Phó Lâm Lăng cười cười. Cô vừa định rời đi, thầy đột nhiên gọi cô lại: "Khoan đã, Phó Lâm Lăng, lúc đó em với Lâm Nhiễm không có yêu sớm thật à?" "Không có đâu ạ." "Hả? Chẳng lẽ thầy nhớ lầm?" Chủ nhiệm gãi đầu nhớ lại, "Thầy nhớ lúc đó thầy hứa với em là sau khi đọc xong quyển sách này, thầy sẽ đồng ý với em một điều kiện, em còn nhớ không?" "Dạ nhớ." "Điều kiện của em là muốn ngồi cùng bàn với Lâm Nhiễm? Phải không?" "Dạ phải." Lần đó Lâm Nhiễm với Liên Phương cãi nhau vì đôi chuyện vặt vãnh, còn muốn đổi bạn cùng bàn. Phó Lâm Lăng nghĩ thầm mình ngồi một mình lâu rồi cũng chán nên mới đưa ra điều kiện này với thầy. Ai ngờ ngày hôm sau hai người lại làm hòa, còn cô cũng làm mất cuốn sách. "Vậy còn nói hai đứa không yêu sớm nữa hả?!" "Không có, thưa thầy." Phó Lâm Lăng mỉm cười rồi thở dài, em cũng muốn lắm thầy ơi
 
Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc
Chương 47


Sau khi đến thăm thầy, Lâm Nhiễm với Liên Phương nổi hứng về thăm trường cũ. Sau bữa trưa, ba người cùng chồng của Liên Phương cùng nhau đến trường trung học số 6. Mấy người nói với bảo vệ rằng mình là cựu học sinh về thăm trường cũ, bảo vệ bảo họ đăng ký rồi cho vào. Nhưng bốn người không phải là nhóm duy nhất trong khuôn viên trường, có một cặp đôi đang đi về phía họ, chắc là cũng về thăm trường cũ. "Trường học hình như không thay đổi gì nhiều, chỉ là có hơi cũ thôi." Lâm Nhiễm nhìn về phía khu giảng dạy phía trước và nói. Dãy nhà học này vẫn là toà Dật Phu (*) đấy, tòa giảng dạy này là mới nhất của trường vào thời điểm đó và chỉ có khối 12 mới được chuyển đến đây học thôi. (*) Toà Dật Phu là tòa nhà giảng dạy và nghiên cứu được tài trợ và xây dựng bởi nhà sản xuất phim nổi tiếng Hồng Kông, Vua giải trí Châu Á, ông chủ của đế chế TVB và nhà từ thiện Thiệu Dật Phu. "Hơn mười năm rồi mà, cũ cũng là chuyện bình thường." Liên Phương vừa nói vừa chạy đến mấy cây hoa quế dưới khu giảng dạy, "Thơm quá." Đúng lúc đang là mùa hoa nở, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, gợi lại chút kỷ niệm. Trong buổi tự học buổi tối, cửa sổ mở toang, mùi hương thỉnh thoảng bay vào phòng học, hòng ngửi mùi thơm rõ hơn Lâm Nhiễm còn thò nửa người ra ngoài cửa sổ. Tiếc là ở quá xa nên mùi hương chỉ thoang thoảng. Tan học, nàng cùng Liên Phương chạy xuống lầu, hái vài bông hoa quế kẹp vào sách. Hai người đứng dưới gốc cây, thảo luận đôi chuyện khi ấy, đây là ký ức của họ. Phó Lâm Lăng ở một bên lặng lẽ lắng nghe, ánh nhìn lướt qua cây quế thơm ngát, rơi vào luống hoa cách đó không xa. "Cậu đang nhìn gì đó?" Lâm Nhiễm chú ý tới cô đang ngơ ngác nhìn vào một nơi khác, nhịn không được hỏi. "Cậu hay ngồi bên bồn hoa kia vẽ tranh." Phó Lâm Lăng đáp. Lâm Nhiễm nhìn qua, cười nói: "Bởi vì ở đó có hoa, có cỏ, còn có người đi đường nữa, có rất nhiều vật tham chiếu nên tớ thích ngồi đó vẽ lắm, vừa đặt mông xuống là tớ có thể ngồi đó siêu lâu luôn." "Ừm, trên lầu cũng có rất nhiều người nhìn cậu." Lâm Nhiễm cười khà khà: "Tớ biết, nhưng không ảnh hưởng được tớ đâu, lúc tớ nghiêm túc thì nghiêm túc lắm đó!" Phó Lâm Lăng cười nói: "Ừm." Mấy người đi vào khu giảng dạy, đi đến bên ngoài A6. Liên Phương chỉ về phía cửa sổ nói với chồng: "Em với Lâm Nhiễm ngồi ở bàn này nè, ở chính giữa á." Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình vài lần, sau đó ngước lên nhìn tổ ở phía trong cùng, hàng cuối cùng là chỗ ngồi của Phó Lâm Lăng, không có bạn cùng bàn. Đáng lẽ đó là chỗ ngồi dành riêng cho học sinh dở, nhưng khi đó Phó Lâm Lăng vừa cao vừa béo, năm lớp 10 và 11 bị các bạn ngồi hàng phía sau kêu ca rằng cô che bảng đen nên cô đã chủ động xin chủ nhiệm để ngồi ở phía sau. Chủ nhiệm sợ bạn cùng bàn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, mà đúng lúc đó Lâm Nhiễm chuyển đến A6, dư ra một chỗ ngồi nên Phó Lâm Lăng được xếp ngồi chỗ đó. "Không có bạn cùng bàn thì cậu có cảm thấy cô đơn không?" Lâm Nhiễm chợt tò mò. Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Tớ thích ngồi một mình hơn." Chồng Liên Phương hỏi: "Mấy đứa ngồi đây cả năm mà không đổi chỗ gì hết à?" Liên Phương nói: "Có chứ, bọn em còn ngồi bàn đầu, ngay dưới mí mắt thầy cô luôn đấy. Có lần Lâm Nhiễm vẽ chân dung thầy toán trong lớp, kết quả còn vẽ cả lông mũi của thầy nữa cơ, làm ông ấy tức xì khói, tiết thứ hai là của chủ nhiệm, thế là vớt cậu ấy đi luôn." Mọi người bật cười, Lâm Nhiễm kể chuyện sinh động như thật: "Thầy toán còn mời tớ lên tận văn phòng để giáp mặt mách lẻo với chủ nhiệm lớp tớ nữa đấy. Mà trùng hợp là bữa đó họp hành gì cuối kỳ thi ấy, học sinh giỏi các lớp ngồi họp gì bên trong, mấy người ở đó còn xem trò cười của tớ nữa chứ, làm tớ quê muốn chết." Lâm Nhiễm khựng lại một chút, rồi quay sang hỏi Phó Lâm Lăng: "Lúc đó mấy cậu đang họp gì vậy?" "Thảo luận xem ai sẽ tham gia thi đua." "À, thì ra là lúc đó." Liên Phương hỏi: "Lúc đó Phó Lâm Lăng cũng có ở đó à?" Lâm Nhiễm gật đầu: "Lớp mình có mỗi cậu ấy đi họp chứ đâu, những người khác tớ không quen thì thôi không nói, cũng may lúc đó cậu ấy không cười nhạo tớ, không thì chắc tớ độn thổ mất." Liên Phương cười ha ha: "Phó Lâm Lăng, sao không cười vào mặt cậu ấy, cơ hội tốt vậy mà." Phó Lâm Lăng liếc nhìn Lâm Nhiễm: "Cậu ấy là người đáng yêu, không phải người buồn cười." "Chậc chậc chậc." Liên Phương chua lòm đến nỗi che má, nắm tay chồng mình, "Đi thôi, em dẫn anh đi dạo nơi khác, để họ chơi mình ên đi." Các cô cũng không ở lại lâu, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy và đi về phía ký túc xá, dọc đường đi ngang qua sân thể dục, thế là bước xuống bậc thang, nắm tay nhau dạo gót trên sân. Sân thể dục có người đang chạy bộ, có vẻ là giáo viên của trường, nhưng các cô không nhận ra là ai. Lâm Nhiễm đột nhiên có hứng thú, bắt đầu chạy trên đường đua: "Cậu đoán xem tớ chạy được bao nhiêu vòng?" "Hai vòng." "Cậu khinh thường ai đó, cậu chống mắt lên xem, tớ chạy ba vòng cho cậu coi!" Lâm Nhiễm quay đầu nhìn về phía trước, tập trung chạy, Phó Lâm Lăng cũng chạy ở bên cạnh. Sau một vòng, Lâm Nhiễm thở hơi lên. Sau hai vòng, Lâm Nhiễm kéo dài hơi tàn. Sau hai vòng rưỡi, Lâm Nhiễm đứng trên đường đua thở hổn hển, hai tay chống nạnh, cúi người xuống vì mệt mỏi, trong khi Phó Lâm Lăng vẫn sức sống ngời ngời. "Còn nửa vòng... tớ đi bộ có tính không?" Lâm Nhiễm hỏi. "Tính." Lâm Nhiễm cởi áo khoác mỏng ra, buộc quanh eo, lê thân thể mệt mỏi đi về đích. Không biết nghĩ đến điều gì, nàng nói: "Tớ nhớ trước kỳ thi thể dục cậu cũng đến đây chạy bộ. Lúc đó mới chạy một vòng thôi mà cậu đã mệt lên mệt xuống rồi, còn tạ hơn tớ bây giờ nữa." Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt xúc động: "Cậu còn nhớ hả?" "Đương nhiên, lúc đó tối nào cậu cũng tới đây chạy bộ. Nếu không phải sắp thi thể dục thì tớ đã khuyên cậu đừng liều mạng như vậy rồi." Lâm Nhiễm nói. Nghe vậy Phó Lâm Lăng còn ngại nói ra sự thật hơn, cô đâu có liều mạng luyện tập để thi thể dục, chỉ là nổi hứng muốn giảm cân thôi. Chưa kiên trì được bao lâu thì kế hoạch đã bị gián đoạn bởi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, cô lại quay về với biển đề. Khi về đích, Lâm Nhiễm xoay người nằm xuống bãi cỏ, thoải mái thở phào. Phó Lâm Lăng ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó cũng nằm xuống, nhìn mây trời. Mặt trời từ từ hội tụ những tia sáng, xuyên qua những đám mây và rơi về phía tây. Hai người nằm yên lặng một lúc, Lâm Nhiễm thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khi nghe thấy Liên Phương gọi tên mình từ xa, nàng mới mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy Liên Phương đang đứng ở bậc thang đối diện vẫy tay với mình: "Lâm Nhiễm, đi ăn cơm!" Trời đã chập tối, trong lúc nhất thời Lâm Nhiễm ngỡ rằng mình vẫn còn ở năm cuối cấp, Liên Phương giục nàng đi ăn cơm, nàng quay người lại nhìn thấy một Phó Lâm Lăng đã thay hình đổi dạng. Ký ức quá khứ và thực tại chồng chéo lên nhau, cái người chân bước loạng choạng đó, cuối cùng cũng chạy đến dáng vẻ hiện giờ. —— đừng xem thường người khác, đặc biệt là Phó Lâm Lăng. Nàng mơ hồ nhớ lại câu nói này. Vào mùa xuân năm đó, có một dáng người cao lớn mập mạp trên sân thể dục vào ban đêm, người đó lặng lẽ chạy dọc đường đua, rất dễ đổ mồ hôi, vừa chạy hết một vòng thì cả người đã nhễ nhại mồ hôi. Các bạn học đương nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của người này, họ xúm xít lại thảo luận với nhau xem Phó Lâm Lăng có thể thi đậu môn thể dục hay không, hầu hết đều coi rẻ, với khổ người và trạng thái chạy bộ hiện tại của cô mà nói thì không có khả năng thi đậu, trừ phi kỳ tích xảy ra. Những lời này toàn là đợi Phó Lâm Lăng chạy xa mới nói, họ cũng biết nếu bị người khác nghe thấy thì không tốt. Họ hỏi Lâm Nhiễm thấy sao. Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng đang chạy về phía đối diện, mặc dù chạy chậm và mệt mỏi, nhưng bước chân của cô vẫn chưa bao giờ dừng lại. "Đừng xem thường người khác, đặc biệt là Phó Lâm Lăng." Nàng nói. "Đợt thi đại học cậu được bao nhiêu điểm môn thể dục?" Lâm Nhiễm quay lại hỏi. Phó Lâm Lăng không biết sao tự nhiên nàng lại hỏi vấn đề này, cô chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ hồi lâu: "Tớ không nhớ điểm cụ thể." "Đạt tiêu chuẩn không?" Lâm Nhiễm hỏi. "Đạt tiêu chuẩn." "Cậu giỏi quá!" Lâm Nhiễm dang rộng vòng tay ôm lấy cô, cười tủm tỉm nói: "Tớ có mắt nhìn người quá mà!" Phó Lâm Lăng không hiểu: "Sao vậy cậu?" Lâm Nhiễm hai tay ôm lấy mặt cô, trao cho cô một cái hôn nồng nàn: "Bạn Phó Lâm Lăng giỏi quá đi à!" Hai người đi đến cửa ra vào, hai vợ chồng Liên Phương đã đợi ở đó khá lâu, Liên Phương chặc lưỡi hai tiếng: "Cậu chai mặt rồi hả Lâm Nhiễm, tớ nhìn còn thấy gai cả mắt đó." Phó Lâm Lăng quay đầu đi, lén nhếch môi cười. Lâm Nhiễm đắc ý nhướng mày: "Vậy cậu đừng nhìn, tớ có hôn cho cậu xem đâu." Bốn người bước ra khỏi cổng trường, bàn bạc xem nên đi đâu ăn, Lâm Nhiễm đề nghị: "Không phải hồi trước đối diện có một quán ăn, nấu nướng rất ngon sao?" Liên Phương hưng phấn gật đầu: "Đúng đó, tụi mình còn hay chuồn ra ngoài ăn nữa, không biết còn mở cửa không." Phó Lâm Lăng nói: "Đi xem thử." Đi tìm theo trí nhớ thì phát hiện quán vẫn mở cửa, trang trí cũng đẹp hơn nhiều, không khỏi có chút vui mừng, nhưng chủ quán đã đổi người. Hỏi thăm mới biết vợ chồng ông chủ đã lớn tuổi, hiện đang ở nhà chăm cháu, nối nghiệp là con trai với con dâu. Mấy người đi vào tìm chỗ ngồi, Lâm Nhiễm gọi một vài món yêu thích lúc trước, hưng phấn nhìn xung quanh, cùng Liên Phương tán dóc về những ngày chuồn êm ra ngoài ăn vụn. Các bạn trong lớp cũng rất thích đến tiệm này ăn liên hoan, Liên Phương nói: "Mấy đứa lớp mình chắc ai cũng đến đây ăn hết rồi nhỉ." "Tớ không có." Phó Lâm Lăng bưng cốc nước ấm lên, "Mẹ không cho tớ ăn đồ ngoài hàng." "Liên hoan tốt nghiệp cậu không có đi hả?" Liên Phương hỏi. "Không có." "Liên hoan tốt nghiệp mà mẹ cậu cũng không cho cậu đi luôn á?!" "Không, là tớ không muốn đi." Phó Lâm Lăng nói. "Tại sao?" Phó Lâm Lăng nhìn hơi nước bốc lên từ cốc nước và nói: "Không cần thiết." Liên Phương suy nghĩ một chút, bất chấp nguy cơ bị Lâm Nhiễm chém chết, cẩn thận hỏi: "Cậu, thời cấp ba cậu không có bạn bè gì hết hả?" Quả nhiên, Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn cô ấy, ánh mắt siêu nguy hiểm! Phó Lâm Lăng cười nhẹ: "Không có." "Lớp mình nhiều người như vậy, cậu không muốn làm bạn với một ai luôn sao?" Liên Phương không khỏi hỏi. Phó Lâm Lăng sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn họ, đột nhiên bị hai đĩa thức ăn chặn lại. "Còn bốn món nữa, sắp xong rồi," ông chủ nói. "Ông chủ lấy thêm mấy chai nước đi." Liên Phương quay người hỏi: "Mấy người muốn uống gì?" Chủ đề vừa thay đổi, mọi người đều đắm chìm trong hương vị bữa ăn. Chồng của Liên Phương hỏi họ đôi ba chuyện thời cấp ba, mọi người ăn rất vui vẻ. Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, buổi sáng cả nhà bận rộn thu dọn đồ đạc, trong đó có đặc sản, đồ ăn vặt và một số túi thuốc, lại thêm một túi rồi một túi vào đống hành lý. Từ Yến Yến còn chê chưa đủ, trong tiệm không có nhiều đan sâm lắm nên bà bảo Phó Sơn Thanh đưa Phó Lâm Lăng đi mua thêm, đồng thời bảo Phó Lâm Lăng chọn một ít cho Lâm Nhiễm và Trương Ngô. "Đủ rồi mẹ ơi, mẹ đừng bận lên bận xuống nữa." Lâm Nhiễm thấy bà tất bật ngược xuôi lấy ra rất nhiều đồ, nàng rất cảm động, cười nói: "Mẹ sắp dọn sạch nhà luôn rồi kìa." "Mẹ mới lấy có nhiêu đó thôi mà nhiều cái gì." Từ Yến Yến nói rồi đi vào nhà tìm xem có thứ gì có thể mang đi được. Bà nội còn cho nàng túi bánh mì nhỏ mình thích nhất để nàng ăn dọc đường. Lâm Nhiễm không thuyết phục được, đành phải cùng bà đi tìm đồ, Từ Yến Yến đi vào thư phòng, Lâm Nhiễm cũng vào theo, bên trong có hàng trăm cuốn sách, đủ các thể loại, chắc là sách của cả nhà đều chất đống ở đây. Ngoài ra còn có mấy quyển sách ôn tập, Lâm Nhiễm lấy ra xem thử, ghi chú dày đặc trên đó, có thể thấy sự nghiêm túc của người viết. Từ Yến Yến thấy vậy nói: "Hầu hết sách của Tròn Tròn đều ném trong phòng cho khách á con, cái phòng mẹ con đang ở ấy." "Con đi xem." Lâm Nhiễm lại chạy đến phòng Trương Ngô, lật xem mấy quyển sách giáo khoa một cách thích thú. Không giống như các quyển sách giáo khoa vẽ đầy những hình vẽ nho nhỏ của nàng, những cuốn sách này chứa đầy ghi chú, trong đó còn kẹp một số giấy nháp bài giải hình học kinh điển, tất cả đều được giữ gìn rất tốt. Lúc này, bên ngoài có người đang gọi tên Phó Lâm Lăng, Lâm Nhiễm thò đầu ra nhìn người xa lạ ở tầng dưới: "Cô tìm Phó Lâm Lăng làm gì?" "Tôi định rủ cậu ấy đi ăn chung." Từ Yến Yến nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nói với người ở tầng dưới: "Con bé ra ngoài mua đồ rồi, lát nữa còn phải đi nữa, không rảnh đi ăn." Người đó có chút thất vọng rời đi, Lâm Nhiễm thấp giọng hỏi: "Ai vậy mẹ?" "Hàng xóm, kệ nó đi." "Là hàng xóm cầm đầu giễu cợt Tròn Tròn hả?" "Ừm, hồi trước mẹ có hỏi nó sao lại cười nhạo Tròn Tròn, con biết nó nói sao không, nó nói trong trường ai cũng cười nhạo con bé chứ không phải một mình nó, ý của nó là mẹ không nên tìm mình nó tính sổ." Từ Yến Yến bất mãn nói, "Mặc dù lúc đó nó còn nhỏ nhưng dù gì cũng là hàng xóm, dẫu sao cũng không nên đối xử với Tròn Tròn như vậy." Lâm Nhiễm gật đầu đồng ý rồi nói: "Mẹ, không phải ai cũng cười nhạo Tròn Tròn, con không có." Từ Yến Yến nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: "Mẹ biết, con là bé ngoan. Lúc đầu hay tin Tròn Tròn đùng một phát kết hôn, suýt chút nữa là tức chết mẹ rồi. Nhưng rồi mẹ phát hiện người kết hôn với con bé là con, thì mẹ cũng thông cảm, giờ thấy hai đứa hạnh phúc như vậy, mẹ cũng yên tâm." "Tại sao là con thì mẹ lại yên tâm?" Lâm Nhiễm ngơ ngác chớp mắt, nhớ lại lần đầu tiên nàng và Từ Yến Yến gặp nhau, một giây trước Từ Yến Yến còn đang mắng mỏ Phó Lâm Lăng kết hôn mà chẳng nói chẳng rằng, giây tiếp theo liền chấp nhận nàng. Lúc đó chỉ thấy thú vị, nhưng giờ nghe lời này của bà, nàng lại thấy nó có hàm ý khác. "Mặc dù mẹ chưa từng gặp con, nhưng mẹ đã biết con là bé ngoan từ lâu rồi." Lâm Nhiễm càng thêm hoang mang. "Con đợi mẹ chút." Từ Yến Yến xoay người lại đi vào thư phòng, lục lọi một đống folder cũ, cuối cùng tìm được một tờ giấy đầy màu sắc đưa cho Lâm Nhiễm: "Trên tờ giấy này viết Lâm Nhiễm, là con đúng không. Lớp con chắc không có ai khác tên Lâm Nhiễm đâu ha." Lâm Nhiễm cầm lấy, nhìn thoáng qua liền nhận ra tờ giấy này là từ cuốn sổ kỷ yếu của nàng, bên cạnh còn có vết rách. Thì ra Phó Lâm Lăng có viết kỷ yếu cho nàng thật, chỉ là viết xong lại xé nó đi. "Bình thường về nhà là con bé sẽ dọn dẹp cặp sách đàng hoàng, nhưng có một ngày con bé về nhà mà thấy cái mặt buồn hiu, không chịu cơm nước gì mà đã vùi đầu đi ngủ. Nên mẹ giúp con bé dẹp cặp, sau đó phát hiện tờ giấy này này." Từ Yến Yến nói. "Hình như con bé chưa bao giờ chủ động kết bạn với ai, nên lúc mẹ thấy cái này cũng khá là bất ngờ, mẹ còn nghĩ bụng rằng bạn nhỏ tên Lâm Nhiễm này chắc chắn là một đứa bé ngoan, nên mẹ đã giữ tờ giấy này giúp con bé." Lâm Nhiễm nhìn những nét chữ non nớt như học sinh tiểu học trên tờ giấy, vừa bất ngờ vừa sửng sốt, ấy mà đôi mắt lại dần đẫm lệ. Một tờ giấy chỉ có bấy nhiêu, nhưng lại có một dòng chữ chân chất và chân thành nhất —— Lâm Nhiễm, tớ có thể làm bạn với cậu không?
 
Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc
Chương 48


Khi trở về Cẩm Thành thì trời đã tối, Lão Lưu lái xe tới đón họ, sau bữa tối mới về nhà. Phải mất một lúc lâu mới thu dọn hành lý xong, Từ Yến Yến đóng gói rất nhiều đồ đạc cho các cô, phân loại xong Phó Lâm Lăng liền đi rửa ráy. Không lâu sau, Lâm Nhiễm cũng tắm rửa xong, cầm theo mảnh giấy sổ kỷ yếu vào phòng ngủ: "Cậu còn nhớ cái này không?" "Cái gì?" Phó Lâm Lăng cầm lấy, tập trung nhìn kỹ hơn, cuối cùng cô cũng nhớ lại những gì mình đã viết trong sổ kỷ yếu lúc đó, như thể bị nhìn thấu nội tâm, cô có chút xấu hổ nhìn nàng, "Sao nó lại ở chỗ cậu vậy?" "Mẹ đưa cho tớ đấy." Lâm Nhiễm leo lên giường, nhấc chăn lên, cầm lấy tờ giấy chậm rãi thưởng thức, "Sao cậu lại xé không cho tớ xem?" "Cậu cũng đã đi rồi, cho cậu xem cũng có ích gì đâu." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói. Ban đầu các cô không có giao tình gì, chỉ là một cô bạn cùng lớp thỉnh thoảng đụng mặt rồi chào hỏi nhau thôi, một khi nàng rời đi, chưa chắc sẽ nhớ tới một người bạn cùng lớp gần như vô hình này. Lâm Nhiễm cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt lên tủ đầu giường, lật người, lấy đi cuốn sách trong tay Phó Lâm Lăng, hỏi: "Cậu còn nhớ lớp trưởng không?" "Sao tự nhiên lại nhắc tới cậu ta?" "Cậu ta là là lớp trưởng, nên chắc là người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất trong lớp đúng không. Thế cậu còn nhớ cậu ta là người như thế nào không?" Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Tớ không nhớ mặt mũi cậu ta trông như thế nào." Ánh mắt Lâm Nhiễm thoáng lóe lên, nàng tiến lại gần cô nói: "Tớ có chút tò mò, tại sao cậu luôn nhớ những chuyện mà tớ không nhớ, lúc trước thì tớ cho rằng trí nhớ của cậu rất tốt, nhưng ngay cả lớp trưởng mà cậu cũng không nhớ, thế mà lại nhớ đến người bạn cùng lớp ít khi tiếp xúc như tớ... Phó Lâm Lăng, cậu nói thật đi, trước đây cậu yêu thầm tớ phải không?" Mí mắt Phó Lâm Lăng đột nhiên giật giật, bồn chồn quay mặt đi. Lâm Nhiễm nghiêng đầu, nhìn thẳng vào giữa tầm mắt của cô, khiến cô không thể trốn tránh, đôi mắt nàng hơi cong lên: "Cậu yêu thầm tớ thật à? Sao cậu không dám thừa nhận? Yêu thầm tớ mất mặt lắm sao?" Phó Lâm Lăng chậm rãi nhìn nàng, nhìn chăm chú vào mặt mày của nàng, nói: "Tớ không biết lúc đó có tính là yêu thầm cậu hay không." Thực ra cô chỉ đơn giản muốn làm bạn với Lâm Nhiễm mà thôi. Khi đó, tình cảm của cô dành cho Lâm Nhiễm phần nhiều là tán thưởng, hâm mộ, thậm chí có chút sùng bái, cho nên trong tiềm thức sẽ để ý và quan tâm đến nàng, nhưng không có tính chiếm hữu. Cô chỉ cảm thấy, nếu có thể làm bạn với Lâm Nhiễm thì mình sẽ rất vui. Đừng nói là thích, cô thậm chí còn không nghĩ tới chuyện này. "Vậy sao cậu lại muốn cưới tớ?" Lâm Nhiễm gạn hỏi, "Nếu cậu chỉ muốn làm bạn với tớ thì kết bạn là được rồi, tại sao cậu lại muốn kết hôn?" Phó Lâm Lăng dùng ngón tay xoa nhẹ đôi gò má nàng, chậm rãi nói: "Trước đây tớ chưa từng nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là bây giờ tớ không muốn. Đêm gặp lại cậu, là lần thứ hai tớ mất ngủ." "Lần thứ hai? Vậy lần đầu thì sao?" "Ngày cậu đột nhiên chuyển về trường cũ, tớ còn chưa nói lời tạm biệt với cậu." "Vậy cậu còn nói không yêu thầm tớ à." Lâm Nhiễm mỉm cười hôn cô. Phó Lâm Lăng dịu dàng đáp lại nàng, nhưng dần dần trở nên hỗn loạn dưới sự hướng dẫn có chủ đích của nàng. Lâm Nhiễm không ngừng gọi tên cô bên tai, như thể đang ném mồi vào biển tình nơi cô, câu kéo nỗi khao khát sâu thẳm nhất trong trái tim cô, lênh đênh chìm nổi, chỉ muốn tìm một điểm tựa. Cô mò mẫm, tìm kiếm, khám phá ở vùng biển này, cuối cùng điểm tựa cũng đã chủ động tiếp cận cô. Lâm Nhiễm vòng tay qua cổ cô, ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm, truyền hơi ấm cho cô, khiến cô nhận ra tất cả đều là sự thật. Cô không chỉ đơn độc một mình hoang mang trong biển cả, các cô là hai người, nhưng sẽ hòa vào nhau, thâm nhập vào cơ thể đối phương, là người thân mật nhất của nhau trong hiện tại và cả tương lai. Ngày hôm sau, cả hai đều dậy muộn. Đồng hồ báo thức reo hai lần, Phó Lâm Lăng mới dậy, đứng dậy đi ra ngoài rồi quay lại phòng, hôn cô gái đang chìm trong giấc ngủ say. Lâm Nhiễm vốn định cùng cô ăn sáng, hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng đêm qua chơi quá muộn. Nàng không ngờ rằng Phó Lâm Lăng lại sung sức đến vậy, huống chi là kỹ thuật của cô cao tay như vậy, đến mức muốn ngừng mà không được, mới mẻ đầy sức sống. So sánh với nhau thì kỹ thuật kém cỏi của nàng giống học sinh tiểu học gảy bàn tính vậy. Đang lúc mơ màng, có ai đó chạm vào tóc nàng. Nàng ngái ngủ mở mắt ra, nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang ngồi bên giường, xoa đầu nàng với ánh mắt dịu dàng. "Chào buổi sáng." Nàng mơ hồ nói. "Không còn sáng nữa đâu, dậy ăn trưa nào cậu." Phó Lâm Lăng nói. Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi: "Cậu chưa đi làm, hay là đi làm về vậy?" "Tớ mới đi làm về, có mang đồ ăn về nữa, cậu dậy ăn cơm đi." Phó Lâm Lăng nói. Lâm Nhiễm ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi dang tay: "Tớ không muốn cử động, cậu cõng tớ ra ngoài đi." Phó Lâm Lăng quay người lại, Lâm Nhiễm cười tủm tỉm leo lên lưng cô. Khi bước ra khỏi phòng, Phó Lâm Lăng còn cúi người xuống để tránh nàng đụng đầu. Lâm Nhiễm cười hai tiếng, nói: "Tưới cây trước đi!" Phó Lâm Lăng cõng nàng đến ban công, Lâm Nhiễm cầm ấm nước tưới cây xanh, nói: "Còn cá nữa!" Thế là cô lại chuyển sang bể cá, nàng cầm thức ăn cho cá lên, ném một ít vào rồi nói: "Xong rồi, đi ăn thôi." Phó Lâm Lăng đặt nàng lên ghế, quay về phòng lấy dép cho nàng. Lâm Nhiễm mang dép đi đánh răng, lúc đi ra, hộp cơm đã được mở ra, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện tối qua, giơ ngón tay cái lên: "Bác sĩ Phó, cậu như này này!" Phó Lâm Lăng hoang mang vài giây, sau đó mới muộn màng nhận ra nàng đang nói về chuyện tối qua, liền ra vẻ bình tĩnh gắp đậu phộng. "Bác sĩ Phó, cậu xem phim rồi à?" Lâm Nhiễm hỏi lại. Hạt đậu phộng rơi xuống bàn. Phó Lâm Lăng gắp một hạt khác, đỏ mặt tía tai lắc đầu. Lâm Nhiễm đã xem vô số phim nhưng vẫn không bằng tay mới như cô, vừa tự an ủi mình rằng học không giỏi bằng người ta, kỹ thuật không bằng người ta cũng bình thường, vừa thành tâm hỏi: "Vì cậu là bác sĩ nên rất hiểu cơ thể con người à? Không thì sao lần nào cậu cũng có thể chuẩn xác tìm ra vùng nhạy cảm của tớ vậy?" Phó Lâm Lăng khó nhọc nuốt xuống hạt đậu phộng, bắt gặp ánh mắt tò mò của nàng, đành phải cùng nàng phân tích: "Chắc vậy đó, lần trước massage lưng cho cậu, tớ cũng phát hiện ra điểm nhạy cảm trên lưng cậu, với lại lần trước cậu cũng dạy tớ bước quan trọng nhất rồi, nên tớ chỉ học đi đôi với hành thôi." Lâm Nhiễm lại giơ ngón tay cái lên, sau đó lại có chút đắc ý: "Không thể tin được mới đó thôi mà cậu đã lợi hại như vậy, không biết sau này tớ phải sống sao đây ta... khà khà..." Phó Lâm Lăng nghe nàng nói mà mắc cỡ, không khỏi bật cười. Buổi chiều, Lâm Nhiễm nghỉ ngơi, bèn đi tìm Lương Tình Ba. "Đây là đặc sản mẹ vợ tớ chuẩn bị đó, tớ mang cho cậu một ít nè." Lâm Nhiễm bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Lương Tình Ba đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. "Cám ơn, để đó đi." Lương Tình Ba chỉ vào bàn cà phê, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại. "Nói chuyện với ai mà hăng thế?" Lâm Nhiễm đặt đặc sản xuống, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tiện thể lấy một chai nước trong ngăn đá bên cạnh. "Khách hàng, sắp đến rồi, đang hỏi đường tớ nè." Vừa dứt lời, tiếng chuông gió vang lên ở cửa, một khách hàng nữ bước vào. Lương Tình Ba đi tiếp khách, còn Lâm Nhiễm thì ngồi trên ghế sofa vẽ tranh. Hai thợ xăm khác thỉnh thoảng đi ra đi vào sẽ chào hỏi nàng. Người trong tiệm đều biết nàng là đối tác, cũng biết nàng kết hôn với một cô gái. Nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ vừa mới ra trường, khi rảnh rang sẽ đến tán gẫu với nàng, chủ yếu là tám về công việc và hôn nhân của nàng. "Mọi chuyện đều suông sẻ." Lâm Nhiễm nói. "Em nghe chị Tình Tử nói vợ chị vừa cao vừa gầy mà còn đẹp nữa, có cơ hội nào để em gặp người thật không?" Lễ tân mong đợi hỏi. "Cậu ấy bận lắm." Lâm Nhiễm nhìn cô ấy một cái, "Sao, em hứng thú với vợ tôi vậy à?" "Dạ... à không không, không phải là kiểu hứng thú như vậy, chỉ là em tò mò thôi." "Có chút tò mò tốt nhất là không nên có đâu em, nhất là ở trước mặt vợ của người ta." Mặc dù Lâm Nhiễm cười nói, nhưng lễ tân không biết vì lý do gì mà cảm thấy áp lực, không dám quấy rầy nàng vẽ tranh nữa, thế là ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi của mình. "Mùi chua ở đâu mà nồng vậy ta." Lương Tình Ba bước ra, cười lấy ra một lon Coca trong tủ lạnh. "Cậu xong nhanh thế?" "Đâu có, người đẹp kia thấy đau quá, nên muốn nghỉ một chút." Lương Tình Ba uống mấy ngụm Coca rồi cầm về phòng làm việc. Lâm Nhiễm nhìn đồng hồ, thấy còn hơn một tiếng nữa Phó Lâm Lăng sẽ tan sở, nàng định ở lại thêm một lúc mới đi đón Phó Lâm Lăng. Nửa giờ sau, khách hàng bước ra, sau khi Lương Tình Ba dặn dò những việc cần chú ý, tiễn khách ra khỏi cửa rồi lại ngồi xuống. "Tớ quên hỏi, cậu gặp bạn cùng lớp của tớ chưa? Thấy thế nào?" Lương Tình Ba bĩu môi: "Cổ cho tớ leo cây, chuyện này cổ không nói cho cậu biết sao?" "Không có, sao tự nhiên cho cậu leo cây vậy?" Lâm Nhiễm hỏi. "Tớ đến nhà hàng, nhưng rồi lại nói có việc phải làm nên không thể đến được. Cổ không nói cụ thể gì cả, chỉ xin lỗi rồi thôi." Lâm Nhiễm khẽ cau mày: "Biết vậy tớ đã không làm mối giúp cậu ta, làm hại cậu đi một chuyến tay không." "Cũng không hẳn, tớ đã muốn đi ăn ở nhà hàng đó từ lâu rồi, còn tình cờ gặp Phụng Minh nữa, hai đứa bọn tớ share bill, khá tốt khá tốt." Lương Tình Ba nói. "Vậy là hai người ăn cùng nhau à?" "Ừm." "Không phải cậu nói cổ đã ít nói còn không được câu nào xuôi tai sao?" "Chứ biết sao giờ, nhà hàng đó đắt muốn chết, có người share bill cũng tốt mà, với lại... lần này cổ không còn đáng ghét như trước nữa." "Lúc trước cậu còn ghét cổ nữa hả?" "Nhìn ngứa mắt." Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn cô ấy: "Tại sao?" Lương Tình Ba liếc nàng một cái, mỉm cười đầy bất đắc dĩ, hỏi: "Dạo này cậu với bác sĩ Phó sao rồi?" "Tiến bộ lớn nhá!" "Ồ?" Lương Tình Ba nhìn nàng đầy ẩn ý. Hai người trao đổi ánh mắt, hiểu trong lòng mà không nói ra, Lương Tình Ba nhếch môi: "Rồi, tớ biết cậu tắm mình trong gió xuân rồi." Lâm Nhiễm hạnh phúc cuộn tròn trên ghế sofa: "He he he, tớ phải nói như nào để cậu biết bây giờ tớ đang rất hạnh phúc đây!" "Cậu đã dùng hành động thực tế nói cho tớ rồi." Lâm Nhiễm kể cho cô ấy nghe về việc sổ kỷ yếu, Lương Tình Ba đoán được Phó Lâm Lăng có ý với Lâm Nhiễm từ lâu rồi, giờ mới hoàn toàn yên lòng, sau đó lặng lẽ thắp nén hương cho một kẻ xui xẻo khác. Trên thế giới này lại có thêm một người bị thương nặng. "Tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi đón cậu ấy tan làm đây." Lâm Nhiễm nhìn đồng hồ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. "Coi cậu nôn kìa, tối nay đi hẹn hò à?" "Đúng! Tớ muốn đưa cậu ấy đi hẹn hò!"
 
Ba Mươi Mới Cưới - Kiến Kình Lạc
Chương 49


Phó Lâm Lăng vừa tan sở là nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm, cô tìm thấy nàng ở bãi đậu xe, mở cửa ngồi vào xe: "Sao hôm nay cậu lại tới đây? Tối nay cậu muốn ăn gì?" "Hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi xem phim đi, được không?" Lâm Nhiễm hỏi. "Được." Phim ngày Quốc Khánh còn chưa ra mắt nên sau bữa tối, hai người tìm một bộ phim có tiếng để xem. Nửa giờ sau, Lâm Nhiễm cảm thấy hơi lạnh, điều hòa quá lạnh, mà nàng lại mặc váy ngắn nên không ngừng xoa xoa chân. Phó Lâm Lăng phát hiện động tác của nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng, xoa xoa cánh tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lạnh lắm hả?" "Ấm hơn nhiều rồi." Lâm Nhiễm nép vào lòng cô, say mê hơi ấm của cô, sau đó nhấc tay vịn ở giữa lên, nghiêng người sát vào người cô, lúc này mới cảm thấy ấm áp. "Nếu lạnh quá thì chúng ta về trước đi, hôm khác lại xem nhé?" Phó Lâm Lăng hỏi. "Dù gì cũng xem lâu vậy rồi, thôi thì xem hết đi, tớ muốn xem phim với cậu." Lâm Nhiễm nói. "Được." Phó Lâm Lăng ôm nàng chặt hơn. Người bên cạnh nhìn các cô, Lâm Nhiễm lập tức nhỏ giọng giải thích: "Chúng tôi là vợ vợ hợp pháp." Người nọ gật đầu và lịch sự quay mặt đi. Lúc sau Lâm Nhiễm không còn hứng thú với bộ phim nữa, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về Phó Lâm Lăng. Bình thường tay cô lạnh ngắt à, nhưng giờ đây lại ấm áp lạ thường, cả tay và cơ thể đều nóng bừng. Lâm Nhiễm x** n*n tay cô một hồi, sau đó lén lút với tay vào áo cô, bóp bụng cô, thấy cô nín thở, nàng không khỏi bật cười, thì thầm vào tai cô: "Sao thế, sợ bụng mỡ à?" "Ừm." "Bụng cậu có mỡ đâu mà sợ, cậu thả lỏng xem nào." Phó Lâm Lăng thả lỏng lại, Lâm Nhiễm cố ý nhéo một chút bụng cô, cảm giác lạ tay, thế là yêu thích không buông. Trong phim xuất hiện cảnh đường hầm, màn hình tối sầm lại, cả rạp tối đen như mực, tay Lâm Nhiễm đột nhiên thò lên bóp một cái. Thân thể Phó Lâm Lăng hơi cứng đờ, đè tay nàng trong bóng tối, bỗng cúi xuống hôn nàng, lúc này mới chịu buông tay ra. Khi màn hình sáng lên, hai người lập tức tách ra, ai cũng mỉm cười, Lâm Nhiễm lại ôm cô để sưởi ấm, cuối cùng cũng đợi đến khi bộ phim kết thúc. "Thế nào? Phim hay không?" "Hay." Lâm Nhiễm cóc tin, nửa đoạn sau hai người làm gì để ý đến bộ phim, thế là nàng quyết định kiểm tra Phó Lâm Lăng, hỏi cô tình tiết cụ thể. Ai mà ngờ Phó Lâm Lăng lại trả lời đúng hết, thậm chí còn nhắc đến một số plot rất chi tiết. Lâm Nhiễm rất kinh ngạc: "Sự chú ý của cậu đổ dồn vào bộ phim hết à?" "Đương nhiên không phải. Chẳng phải thấy plot rồi thì sẽ đoán được cốt truyện phát triển thế nào sao?" Phó Lâm Lăng nói như một lẽ đương nhiên. "Thôi được rồi." Đây chính là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở, khi nàng đắm chìm trong niềm vui giở mấy trò nhỏ thì người ta đã đoán được hết cốt truyện luôn rồi! Ngày hôm sau sau khi tan làm, Phó Lâm Lăng lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Nhiễm. Lâm Nhiễm dẫn cô đến khu trò chơi điện tử. Vừa bước vào cửa, màng nhĩ đã bị tác động mạnh bởi tiếng ồn bên trong, phải mất vài phút mới thích nghi được với môi trường ồn ào này. Lâm Nhiễm đổi một rổ tiền xu rồi hỏi cô muốn chơi gì. "Hôm nay là lần đầu tiên tớ đến đây, cậu có gợi ý nào cho tớ không?" Phó Lâm Lăng cao giọng hỏi nàng. "Vậy thì chơi hết đi rồi cậu sẽ biết cậu thích chơi trò gì thôi." Lâm Nhiễm lớn tiếng nói rồi kéo cô bắt đầu chơi từ máy chơi game đầu tiên. Có một loạt các máy chơi game mô phỏng đua xe, bao gồm đua xe leo núi và xe máy. Lần đầu tiên chơi nên Phó Lâm Lăng chưa quen tay lắm, nhưng lần thứ hai cô đã tìm ra quy tắc của trò chơi và trải nghiệm cảm giác hồi hộp của nó. Cuối cùng, hai người lên xe máy, Lâm Nhiễm nói: "Tụi mình đua một vòng đi, người thua phải đồng ý một nguyện vọng của đối phương, được không?" "Được." Dù sao Lâm Nhiễm cũng là lão luyện trong khu trò chơi, hồi còn đi học, nàng hay đến đây chơi với bạn bè, cho dù Phó Lâm Lăng luyện trăm lần cũng chưa chắc có thể thắng được nàng. Cho nên, Phó Lâm Lăng vẫn duy trì tâm lý ổn định, mang theo tâm lý chắc chắn sẽ thua, vững vàng khống chế tay lái. Lâm Nhiễm liếc mắt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vẻ mặt tập trung của cô rồi mỉm cười. "A, tớ thua rồi!" Lâm Nhiễm nói. Phó Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào tin chiến thắng trên màn hình, vẫn còn hơi ngơ ngác: "Tớ thắng thật hả?" "Đúng vậy, hệ thống phán mà sao sai được?" Lâm Nhiễm phiêu dật xuống motor, một tay đặt lên tay lái xe cô, nghiêng đầu hỏi: "Đã cược thì phải bằng lòng chịu thua, tớ có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu." "Thật không?" "Thật, nguyện vọng gì cũng được, cậu nói đi." Lâm Nhiễm hào phóng nói. "Được —— tớ hy vọng cậu có thể chơi với tớ thêm một ván nữa." Phó Lâm Lăng nói. Lâm Nhiễm: "... Có vậy thôi á hả?" "Ừm, tớ không tin tớ thắng cậu, nên là... chúng ta chơi lại lần nữa nhé, để tớ xem trình độ của tớ ra sao?" "... Được thôi, tớ thỏa mãn cậu." Lâm Nhiễm lại cùng cô tranh tài, Phó Lâm Lăng lại thắng. "Không đúng, có gì mờ ám trong này rồi." Phó Lâm Lăng trăm cay nghìn đắng nói, "Có người cố ý quăng game." Lâm Nhiễm: "..." Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn nàng, chợt nở nụ cười: "Là sợ tớ thua sẽ buồn, hay là cố ý muốn thực hiện nguyện vọng của tớ?" Lâm Nhiễm chọc má cô: "Vậy cậu còn có nguyện vọng nào khác không?" "Tạm thời không có. Cuộc sống hiện tại của tớ đang rất tốt, tạm thời không nghĩ ra được nguyện vọng nào khác." Phó Lâm Lăng nói. "Vậy cho cậu thiếu đó, khi nào nghĩ ra thì nói cho tớ biết." "Được." Ngày hôm sau, Phó Lâm Lăng lại nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm khi chuẩn bị tan làm, nhưng đã bị trì hoãn một lúc vì bị đồng nghiệp đột ngột kéo lại thảo luận về một ca bệnh, khi cô ra khỏi cổng bệnh viện, bên ngoài trời đã tối rồi. Cô mở cửa xe, trong xe phát ra tiếng nhạc rock, Lâm Nhiễm đang mở concert solo bên trong, vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà giọng hát nàng lệch tone, xảy ra cảnh tai nạn xe cộ. "Chuyện hôm nay không được tiết lộ cho người khác biết, nếu không..." Lâm Nhiễm làm động tác cắt cổ uy h**p cô. "Cậu nói chuyện gì cơ?" Phó Lâm Lăng hỏi. Lâm Nhiễm nhếch môi: "Cậu biết điều đấy, để thưởng cho cậu, tớ quyết định dẫn cậu đi chơi Escape Room!" Phó Lâm Lăng: ? Cái này mà gọi là phần thưởng của cậu đó hả. Phó Lâm Lăng là người theo chủ nghĩa vô thần, tất nhiên không sợ những thứ huyền bí này, ít nhất là trong lòng cô nghĩ vậy. "Ahhhhhh! Đó là cái gì vậy!" Phó Lâm Lăng vừa bước vào mật thất liền thét chói tai. "NPC." Lâm Nhiễm nắm lấy tay cô nói. "Bảo họ đi ra đi!!!" Lâm Nhiễm không nhịn được cười: "Bọn họ sẽ không đi, trừ khi chúng ta giải đố tìm được lối thoát." "Giải đố gì?" Đôi tay Phó Lâm Lăng ôm chặt nàng, nơm nớp lo sợ hỏi. Lâm Nhiễm đi tới tìm câu đố rồi hỏi: "Cậu biết giải bài này không? Hình như là số học." Sau khi Phó Lâm Lăng đọc xong đề, cô cầm bút lên tính toán, đang định viết đáp án thì đột nhiên một NPC toàn thân đầy máu xuất hiện trước mặt hù các cô. Lần này Phó Lâm Lăng không có sợ, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào NPC hồi lâu rồi hỏi: "Mấy người biết đáp án câu này không?" NPC ngoác mồm nhe nanh múa vuốt với cô. "Sao mà biết được, cũng chả đáng sợ là bao." Phó Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy những NPC này không hề đáng sợ chút nào, thậm chí còn không đáng sợ bằng thầy cô của họ. Lâm Nhiễm không khỏi phì cười, vốn tưởng rằng có thể thể hiện sự can đảm cùng cảm giác an toàn của mình, nhưng rồi Phó Lâm Lăng lấy lại được tự tin thông qua các câu đố, hoàn toàn không biết sợ là gì, vừa giải đố, vừa càu nhàu: "Mấy câu này cũng dễ quá rồi đó, phải mà cài cắm vài bài toán khó thì người chơi thoát không được là cái chắc." Lâm Nhiễm dở khóc dở cười: "Người chơi muốn trải nghiệm giải mã chạy thoát, chứ không phải muốn bị giam cầm thật." Dù sao thì Phó Lâm Lăng đã có một trải nghiệm tốt khi lần đầu tiên chơi Escape Room, tâm trạng của lên xuống phập phồng, nhưng quan trọng hơn là, cả quá trình hai người xà nẹo xà nẹo với nhau, khiến cô vừa k*ch th*ch vừa rung động. Sau khi về nhà nằm trên giường, hai người vẫn còn nhớ lại chuyến đi vừa rồi và các chi tiết. Phó Lâm Lăng vẻ mặt chưa đã ghiền nói: "Cuối tuần bọn mình đi chơi nữa nha." "Được, sau đó đi xem phim ha." "Được." Một lúc sau, Lâm Nhiễm háo hức nhìn cô: "Thế nào, tối nay chơi có mệt không?" Phó Lâm Lăng cười khẽ, đưa tay ra: "Còn cậu? Có mệt không?" "Không mệt xíu nào, tớ còn có thể chơi thêm vài tiếng nữa đó." Lâm Nhiễm nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý. Ánh sáng trong phòng hơi chói mắt, Phó Lâm Lăng đổi sang đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa trên người các cô, hai người hưởng thụ kh*** c*m kép từ thể xác lẫn tâm hồn, hoàn toàn quên mất thời gian. Sau một đợt say tình, Lâm Nhiễm nằm ngửa ra th* d*c, mặt vẫn còn đỏ bừng. Phó Lâm Lăng nghịch tóc nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay là cậu đền bù cho tớ sao?" Lâm Nhiễm chớp mắt, quay người nhìn cô, nói: "Trước khi kết hôn chúng ta chưa từng có một cuộc hẹn hò tử tế nào, sau khi kết hôn, nhiều nhất chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm, dẫu sao thì tớ cũng phải dẫn cậu đi hẹn hò mà đúng không." "Nhưng cậu đã nghỉ làm mấy ngày vì chuyện này rồi mà còn phí sức làm tớ vui nữa." "Cậu đã thích tớ nhiều năm như vậy, tớ chỉ mới lãng phí mấy ngày thời gian cho cậu thôi, có là gì." Phó Lâm Lăng áp lòng bàn tay lên má nàng, nhìn chăm chú vào nàng: "Trước đây tớ chưa từng nhắc đến chuyện này là vì không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho cậu. Đó là cảm xúc cá nhân của tớ, cậu không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho quá khứ của tớ hết. Tớ mong cậu thích tớ của bây giờ hơn, chứ không phải cảm động hay cảm thấy có lỗi với tớ vì đã yêu thầm cậu trong quá khứ." Lâm Nhiễm chui vào lòng cô, dùng tay chân ôm chặt lấy cô: "Tất nhiên là tớ thích cậu của bây giờ rồi, không phải chỉ là cảm động với có lỗi đâu, tớ chỉ muốn tốt với cậu hơn, cùng nhau trải nghiệm tất cả những việc trước đây cậu chưa từng làm." Phó Lâm Lăng vỗ về lưng nàng: "Chúng mình còn nhiều thời gian lắm, quãng đời còn lại là của chúng mình, có thể từ từ trải nghiệm mà, nếu không thì không đủ phim cho chúng mình xem đâu." Lâm Nhiễm cười nói: "Nếu không đi mỗi ngày thì một tuần hẹn hò một lần, được không?" "Được, nghe cậu." Hai người hôn nhau thêm một lúc nữa, Lâm Nhiễm từ từ đẩy cô ra: "Tự nhiên tớ nhớ ra một chuyện." "Chuyện gì?" "Lúc trước cậu từng nói cậu muốn trở thành nha sĩ là vì có người nói với cậu rằng nha sĩ có thể cứu mạng người, nếu người đó có thể gặp được một nha sĩ giỏi thì sẽ không sợ đau răng nữa, người đó là... ai?" Lâm Nhiễm không kìm được niềm vui trong lòng, thận trọng hỏi: "Là tớ sao?" Phó Lâm Lăng nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, nhéo môi nàng: "Thực sự là nên tìm kim chỉ khâu cái miệng của cậu lại, lời cậu nói như bát nước đổ đi vậy đó, không hốt lại được miếng nào." Mặc dù lời Lâm Nhiễm nói lúc ấy là đang than thở với Liên Phương, chỉ tình cờ bị cô nghe được mà thôi. "Ưmmm *¥@#@%!......" Phó Lâm Lăng buông tay ra, sau đó nghe thấy nàng nói: "Tớ xin lỗi tớ sai rồi, sau này tớ sẽ nhớ kỹ những lời tớ nói rồi mới nói!" Lâm Nhiễm chậm rãi mỉm cười, nâng mặt cô lên và hôn cô thêm lần nữa. "Tớ sẽ hết lòng yêu cậu, Phó Lâm Lăng, lần này tớ nói được làm được."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back